“Nương nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ người nào cũng không gặp.” Quả nhiên bị Lâm Anh đang đứng bên ngoài Dưỡng Tâm điện ngăn cản.
“Tâm tình của Hoàng thượng có phải rất tệ hay không?” Không kiên quyết muốn đi vào, Chung Linh chỉ hỏi như vậy.
“Tâm tư của Hoàng thượng nô tài không dám tìm hiểu.” Lâm Anh vẫn rất ý tứ như cũ, cũng không vì đối tượng hỏi là nàng mà thay đổi.
Trong lòng Chung Linh trầm xuống, niên đại này chú trọng con trai nối dõi, hơn hai mươi tuổi mới có đứa con đầu tiên, đã chịu rất nhiều dị nghị rồi, vậy mà đứa bé đó vừa sinh trên mặt đã mang theo một vết bớt không bao giờ biến mất, hạn chế phát triển trong tương lai. Đối với Sầm Mặc đây chính là đả kích rất lớn.
“Nhạc phi đến sớm nhỉ.” Vân Quý phi mang theo một đám người cũng đã xuất hiện.”Lâm công công, thông báo giúp Bổn cung đi.”
“Hồi Quý phi nương nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ mặc kệ là ai cũng đều không gặp.” Lâm Anh không biến sắc vẫn là câu nói kia.
“Bổn cung chỉ muốn ngươi thông báo, không trực tiếp xông vào, ngươi chỉ để ý thông báo là được.” Vân Quý phi lơ đễnh nói, nàng đi theo Sầm Mặc cũng khá lâu, bình thường những chuyện hắn đã quyết định không ai có khả năng thay đổi. Chỉ là gặp hay không gặp là chuyện của hắn, còn tới hay không tới cũng là chuyện của nàng.
Lâm Anh cúi đầu, xoay người đi vào thông báo. Chỉ trong chốc lát, Chung Linh loáng thoáng nghe được âm thanh tức giận của Sầm Mặc, sau đó thấy Lâm Anh vội vã đi ra.
“Hai vị nương nương, Hoàng thượng đang tức giận, mời hai vị nương nương trở về.” Một chút biểu tình thay đổi cũng không có, Lâm Anh nói.
Vân Quý phi thở dài, quả nhiên Hoàng thượng vẫn không chịu gặp các nàng.
“Chờ tâm tình Hoàng thượng tốt hơn, Bổn cung lại tới.” Vân Quý phi trước khi xoay người liền nhìn bộ dáng bất động của Chung Linh, trong lòng cười lạnh một tiếng rồi rời đi.
“Nương nương cũng nên trở về thôi.” Lâm Anh lại nói. Mặc dù dưới ánh mặt trời giữa trưa nóng rực nhưng không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.
Chung Linh không để ý đi về phía trước mấy bước, đến khi chỉ cách cửa vào đại điện một chút liền dừng lại.
Đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, hai chân Chung Linh đã bắt đầu bủn rủn, đầu óc cũng trống rỗng, không nhận thức được bản thân đang ngậm cái khăn tay.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa trước mặt đột nhiên cọt kẹt mở ra. Chung Linh bị âm thanh này làm hoảng sợ hoàn hồn, lại phát hiện Lâm Anh vì nàng mở cửa.
“Hoàng thượng tuyên nương nương vào.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Chung Linh, Lâm Anh cúi đầu giải thích.
Hắn ra vào đại điện đều là đi cửa nhỏ bên cạnh, vừa rồi nhìn thấy Nhạc phi đứng đó rất lâu, nên đã vào trong điện thông báo lần nữa. Sau khi Hoàng thượng nghe hắn thông báo, không nói gì thật lâu, hắn cũng chỉ biết cúi đầu chờ đợi.
Rốt cuộc Hoàng thượng cũng mềm lòng, cho Nhạc phi nương nương vào đại điện.
Chung Linh nghe Lâm Anh nói như vậy, theo phản xạ nở một nụ cười mừng rỡ, muốn đi ngay vào lại phát hiện chân có chút tê dại khó có thể cất bước.
“Mau dìu nương nương đi vào.” Thấy vẻ mặt cùng tư thái của Chung Linh, sao Lâm Anh không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc hắn mới vừa làm nô tài cũng không thể đứng được lâu, cái này đều là luyện tập mà được.
Vân Nhi và Tưởng Nhi thấy Lâm công công lên tiếng, liền tiến lên đỡ nàng vào đại điện. Họ cũng đã trải qua huấn luyện của cung nữ, đứng như thế này mấy canh giờ cũng không làm khó họ.
“Giờ chưa đi được.” Chung Linh dừng động tác của Vân nhi và Tưởng Nhi lại, dưới sự giúp đỡ của hai người bọn họ, nàng cử động một lát cho linh hoạt hai chân rồi mới đi vào điện.
Vân nhi, Tưởng Nhi biết điều dừng lại ngoài cửa.
Sầm Mặc nhìn Chung Linh bước đi không ổn định so với bình thường, thần sắc một mảnh bình tĩnh.
“Không phải Trẫm đã bảo nàng đi về rồi sao?” Giọng nói Sầm Mặc so với trước kia tựa hồ lạnh lùng hơn.
Đối với giọng điệu chất vấn của Sầm Mặc, Chung Linh có chút không quen, nàng nở nụ cười hồi đáp: “Thần thiếp về hay ở cũng như nhau thôi.”
Những lời này nghe có chút không đầu không đuôi nhưng Sầm Mặc lại nghe hiểu.
Mặc kệ là ở lại bên ngoài đại điện, hay là trở về tẩm cung, nàng cũng đều lo lắng cho hắn.
“Nàng cảm thấy Trẫm đang suy nghĩ gì?” Hắn hỏi.
Chung Linh theo bản năng lắc đầu một cái: “Thần thiếp không biết Hoàng thượng đang suy nghĩ gì, thần thiếp chỉ biết mình đang suy nghĩ gì mà thôi.”
“Hửm? Vậy nàng đang nghĩ cái gì?” Sầm Mặc dường như có chút hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn nàng.
“Thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng không được thoải mái, nhưng lại không biết làm như thế nào mới có thể khiến Hoàng thượng cảm thấy tốt hơn.” Chung Linh thành thật trả lời.
Đối với câu trả lời không có chuẩn mực của Chung Linh, Sầm Mặc cười đáp lại, chỉ là nụ cười này không một chút độ ấm: “Trẫm biết bên ngoài nói Trẫm như thế nào. Đồ tể? Bạo quân? Đại nghịch bất đạo, thậm chí còn quá đáng hơn.”
Chung Linh không nói gì, những thứ này trước khi vào cung nàng đã từng được nghe.
“Biết tại sao đến giờ Trẫm vẫn chưa có có con nối dõi không?” Nụ cười của Sầm Mặc vẫn mang chút sắc thái hắc ám. “Bọn họ nói bởi vì Trẫm làm quá nhiều việc ác cho nên ngay cả phúc phận có con cũng không có.”
Chung Linh cảm thấy căng thẳng, việc này nàng không biết. Mặc dù trước đây có hoài nghi hậu cung tới giờ vẫn chưa có con nối dõi, có phải bởi vì Hoàng thượng không muốn hay không, bây giờ nghĩ lại, hình như không phải như vậy.
“Trẫm lên ngôi đã bốn năm rồi, nữ nhân hậu cung không biết bao nhiêu mà đếm, ngay cả khi Trẫm không thích họ, nhưng cũng vì hài tử mà sủng hạnh họ.” Đôi mắt Sầm Mặc vô hồn, dường như đang nhớ lại điều gì, “Nhưng bọn họ quá vô dụng, thậm chí không có một người nào có thể sinh hạ hài tử.”
Thần thái trong mắt hắn dần dần có lại, Sầm Mặc nhìn chằm chằm Chung Linh: “Sau đó, Trẫm cho người giết hết những thứ vô dụng đó đi.”
Lòng Chung Linh rối loạn, Khi nàng lần đầu nghe thấy đã không thèm suy nghĩ nguyên nhân.
“Ngày đó hẳn là nàng cũng không biết nhỉ.” Sầm Mặc mỉm cười, “Trẫm không cho người khác nói ra, một chữ cũng không.”
“Về sau Trẫm cũng có hoài nghi, những điều người ta vụng trộm nói đó có phải đều là thật hay không. Trẫm gây nghiệp quá nhiều, nên tổn hại phúc phận hậu tự.”
“Có phải cảm thấy Trẫm đối đãi với những phi tần mang thai có chút kỳ quái? Bởi vì những phi tần mang thai trước kia cũng không có một người nào có thể sinh ra. Trẫm đã quen.”
“Về phần Uyển Tiệp dư, cũng chỉ vì nàng cảm thấy hứng thú với nàng ta, cho nên mới quan tâm nàng ta hơn một chút. Mãi cho đến khi nàng ta không có sinh non Trẫm mới để ý. Thậm chí không dám đến gần vì sợ đứa bé lại không giữ được.”
“Thời điểm đứa bé sinh ra Trẫm vui mừng biết bao nhiêu. Ai còn dám nói Trẫm gây nghiệt quá nhiều mới không hậu tự, rõ ràng không phải. Nàng xem Đại hoàng tử không phải đã bình yên sinh ra rồi sao?” Biểu tình của Sầm Mặc lúc này như là vui sướng.
“Đại khái bọn họ lại nói trúng.” Vẻ mặt hắn bỗng nhiên lạnh xuống. “Trẫm là một người không hiểu biết, không xứng có được hài tử bình thường.”
“Nhưng vì sao đều nói Trẫm tạo nghiệt quá nhiều, chuyện thương thiên hại lý làm quá nhiều? Bọn họ không phải Trẫm, không biết trước kia Trẫm đã trải qua như thế nào.” Tâm tình của hắn rõ ràng đang rất kích động. “Bọn họ dựa vào cái gì nói như vậy! Dựa vào cái gì!”
Bốn chữ này dường như đã rút đi toàn bộ sức lực của hắn, Sầm Mặc cuối đầu: “Nhưng mà bọn hắn đúng, Đại hoàng tử chính là minh chứng đắc tội nghiệt của Trẫm.”
“Những chuyện Trẫm gây ra, cho dù có bị đoản mệnh Trẫm vẫn sẽ một mình gánh chịu! Nhưng là tại sao lại liên lụy đến trên người hài tử của Trẫm.”
Thân thế hắn cực kỳ đáng thương, cũng không muốn để cho hài tử của mình chịu đựng khổ sở.
Chung Linh chết lặng nghe chính miệng Hoàng đế nói ra hậu cung bí văn, quả thật không thể tin được.
Mặc dù không hiểu tại sao trước đây Hoàng thượng không thể bảo vệ được hài tử của mình, lần này có lẽ là do đột biến gien mà thôi. Chỉ là những thứ này làm thế nào lại thành báo ứng? Thiên lý bất dung? Trên thế giới người xấu nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật cũng không ít? Nói là báo ứng nàng tuyệt không tin tưởng.
Mặc dù nàng không tin, nhưng cũng không có cách nói cho Sầm Mặc hiểu, những thứ này đều là mê tín mà bọn họ ác ý hãm hại.
Chung Linh bước nhanh về phía trước dùng sức ôm chặt Sầm Mặc.
“Thế nào, nàng thương hại Trẫm sao.” Sầm Mặc cũng không đáp lại, chỉ nhẹ giọng nói.
“Thiếp một chút cũng không thương hại chàng.” Chung Linh thay đổi cách xưng hô. “Mặc kệ là người nào nói những lời đó, một câu chàng cũng không được tin, đều không phải là thật.”
Sầm Mặc nghe vậy cũng khẽ nở nụ cười, chỉ xem như nàng nói đùa.
“Nếu bọn họ ác tâm như vậy nguyền rủa chàng, chúng ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy!” Phát hiện lời nói của mình bị hắn xem như nói đùa, Chung Linh tức giận ôm lấy mặt hắn, buộc hắn phải nhìn mình.
“Thiếp sinh con cho chàng, chúng ta nhất định sẽ có hài tử khỏe mạnh. Tương lai cũng sẽ có rất nhiều hài tử khỏe mạnh. Cho bọn người đó thấy, bọn họ đều sai, đều sai!” Cuối cùng Chung Linh lớn tiếng kêu lên.
Sầm Mặc ngơ ngác vươn tay lau đi nước mắt của Chung Linh, nhưng không thể dừng chúng lại được, nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống. Nhưng hắn vẫn một mực lau, không ngại phiền toái.
Vì cố gắng mở trừng hai mắt mà tầm nhìn của nàng không còn rõ ràng, Chung Linh cố gắng nặn ra một cái mỉm cười: “Đồng ý với thiếp, có được hay không? Trước khi thiếp sinh đứa bé của chúng ta ra, đừng bao giờ có ý niệm này trong đầu nữa.”
Đáp lại Chung Linh, Sầm Mặc dùng sức hôn nàng thật sâu, đến nỗi khiến Chung Linh hít thở không thông, không phải về mặt sinh lý, mà là trên tâm lý.
Đến khi cảm xúc của cả hai bình tĩnh trở lại, đã qua hồi lâu.
“Đồng ý thiếp một chuyện có được hay không?” Chung Linh nhìn nam nhân trước mắt mỉm cười, mặc dù vừa rồi nói chuyện hùng hồn như vậy, để cho nàng bây giờ nhớ lại còn có chút đỏ mặt, nhưng nàng cũng không hối hận, “Đừng giết những cung nữ, thái y kia.”
Sầm Mặc không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tối tăm nhìn nàng, chờ nàng giải thích.
“Mặc dù thiếp không tin làm chuyện xấu sẽ nhận báo ứng, nhưng lại tin tưởng làm chuyện tốt nhất định sẽ nhận được hảo báo.” Chung Linh mỉm cười, “Coi như là vì thiếp, thiếp hy vọng chàng sống lâu một chút.”
Sầm mực mỉm cười, gật đầu một cái.
Chung Linh ôm chặt hắn, nàng tin tưởng, sinh mạng của năm mươi bốn người so với sao chép cái gì kinh Phật, hiến dầu lưu vừng giá trị hơn nhiều.
Thời điểm Hoàng thượng hạ chỉ miễn xá tội chết cho những người đó, tất cả mọi người đều không thể tin được, thậm chí ngay cả Triệu Đĩnh cũng khó mà tin.
Những năm trong quá khứ, Hoàng đế chưa bao giờ thay đổi chủ ý vì bất cứ kẻ nào, thế nhưng lại thu hồi mệnh lệnh chính mình ban ra. Trước kia quyết định giết những người khác cơ hồ huyên náo tất cả quan viên muốn đồng loạt thôi triều, hắn cũng không thay đổi chủ ý. Những quan viên kia còn có các mỹ nhân đều không ngoại lệ, đều chịu phạt trượng.
Lúc ấy xảy ra ở hoàng cung Hổ Môn, sau đó trở thành sự kiện Hổ Môn nổi tiếng đời sau.
Chuyện này vừa ra, tất cả mọi người đều biết nên thuyết phục trước lúc Sầm Mặc hạ quyết định, nhưng lại không muốn thử nỗ lực thay đổi hắn, lại càng không muốn thử uy hiếp hắn.
Mặc dù không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết, là Nhạc phi nương nương đã ở Dưỡng Tâm Điện cả một buổi chiều, Hoàng thượng mới thay đổi chủ ý. Nguyên do trong đó vừa nhìn đã biết.
Thời điểm Vân Quý phi nhận được tin tức cũng thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế, nói không ra lời.
“Thật ra Nhạc phi nương nương rất giỏi tính toán, lần này không biết cho hậu cung bao nhiêu người dốc sức.” Xuân Hạnh nhìn nương nương nhà mình có bộ dáng hơi luống cuống, chỉ có thể tùy tiện nói Nhạc phi không tốt.
Vân Quý phi cảm thấy trong lòng bi thương, năm đó cha nàng cũng tham gia sự kiện Hổ Môn, mặc dù quyền cao chức trọng nhưng cũng không thoát bị trừng phạt trượng. Hôm nay Nhạc phi ở trong lòng Hoàng thượng đến tột cùng là chiếm bao nhiêu phân lượng. Mà nàng, cũng bởi rất nhiều nguyên nhân mà bỏ lỡ rất nhiều cơ hội cùng hắn thân cận.
Xuân Hạnh thấy lời nói của mình không được một tia đáp lại, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Quý phi, lại phát hiện đối phương đang khẽ chau mày, mang một bộ dáng tinh thần chán nản cùng thần sắc trước đây chưa từng có, nhất thời nói không ra lời.
Nàng chỉ nghĩ chủ tử của mình từ trước tới nay chỉ muốn làm như thế nào để tranh thủ tình cảm, nhưng không ngờ trong lúc vô tình đã giao mất trái tim cho đối phương rồi.
Lễ rửa tội cho Đại hoàng tử được giao cho một quan gia phu nhân, bởi vì tướng công của bà đã sớm từ quan, không tham gia vào đợt chính biến lần trước, cho nên toàn gia may mắn thoát khỏi, mới có cơ hội được mời tới tiến hành lễ rửa tội cho đại hoàng tử.
Chung Linh mang trên mặt nụ cười không thoải mái nhìn toàn cảnh bữa tiệc, cảm nhận được cái gì gọi là tự chuốc lấy cực khổ, rõ ràng không phải là hài tử mình, lại ngồi đây nhận tán dương của người khác, với lại chuyện xảy ra mấy ngày trước khiến cho nàng càng thêm không hăng hái. Chung quy cũng là Hoàng trưởng tử, nên nàng lấy đại cục làm trọng.
Sau lễ rửa tội, Hoàng tử rất nhanh sẽ bị ôm xuống, nói là cử hành lễ đầy tháng cho nó, kỳ thật còn không phải là làm cho hoàng thượng nhìn sao. Phân phó bà vú đưa đứa bé trở về Vân Tường cung cho Uyển Tiệp dư xong, Chung Linh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Ban đầu Trẫm thấy nàng cũng rất thích nó mà, sao bây giờ lạnh nhạt như vậy.” Sầm Mặc rút ngắn khoảng cách khẽ nói chuyện với Chung Linh.
“Dù sao cũng không phải là hài tử của thần thiếp, tương lai biết mẫu thân của mình là Uyển Tiệp dư, chắc chắn cũng sẽ không thích thần thiếp đâu.” Đều nói ân sinh không bằng ân dưỡng, nhưng đối với mẹ ruột của mình sẽ luôn có tình cảm huyết mạch tương liên, không thể cắt bỏ.
“Thần thiếp nguyện ý nuôi nó như con của mình, nhưng sau này chưa chắc nó đã chịu làm hài tử của thần thiếp. Huống chi mẫu thân nó vẫn còn, ngày sau nhất định sẽ cho rằng thần thiếp cố ý chia rẽ mẹ con bọn họ.” Nàng cũng không muốn nuôi một con bạch nhãn lang.
“Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.” Sầm Mặc không tức giận, cũng không nói thêm điều gì.
“Lại nói, sao Hoàng thượng vẫn chưa ban tên cho Đại hoàng tử?” Chung Linh cũng tinh ý đổi đề tài.
“Cái này không gấp, Trẫm cũng muốn suy nghĩ thật kỹ.” Không đặt tên ngay cho đứa trẻ mới sinh là một loại phong tục của Tử Thần quốc, sợ đứa bé không qua được, kéo dài đến khi tròn một tuổi mới đặt tên tự cho nó không phải là chưa xảy ra, chỉ là thông thường sẽ đặt một nhũ danh trước.
Chung Linh gật đầu hiểu rõ, ngoại trừ sợ Đại hoàng tử thiệt thòi, cũng có thể Sầm Mặc muốn hảo hảo suy nghĩ một cái tên có ý nghĩa. Hài tử đầu tiên, còn là Hoàng trưởng tử, thế nào cũng muốn thận trọng suy tính.
Bên kia Tưởng Nhi dẫn bà vú trở về Vân Tường cung, đến Thiên Điện đã thấy Uyển Tiệp dư đứng chờ đã lâu.
Uyển Tiệp dư đợi hồi lâu cuối cùng cũng gặp được con mình, thời điểm ôm hài tử vào ngực nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tưởng Nhi nhìn Uyển Tiệp dư không mảy may để ý đến người khác, chỉ lo trêu chọc hài nhi trong ngực, không khỏi có chút bất mãn, hành lễ xong liền trở về.
“Nương nương, người không nhìn thấy bộ dạng của Uyển Tiệp dư, thật giống như chúng ta làm gì Đại hoàng tử vậy, vừa ôm vào liền tâm a can a, chịu khổ gì gì đó nữa chứ.” Tưởng Nhi bình thường nhìn tương đối trầm ổn cũng có chút nhịn không được Uyển Tiệp dư làm vẻ ta đây. “Người khác không biết nhìn vào còn tưởng nương nương chúng ta ngược đãi Đại hoàng tử đấy.”
Uyển Tiệp dư dám ở ngoài cửa Thiên Điện hành động như vậy, khẳng định là có mấy phần ý tứ làm cho người khác xem.
“Đại hoàng tử ở chỗ này của Bổn cung, Hoàng thượng còn chưa nói gì, nàng ta ngược lại oan khuất đến lợi hại.” Chung Linh hừ lạnh một tiếng, trong lòng tức giận, vốn vì chuyện này buồn bực trong lòng, Uyển Tiệp dư còn cố ý thêm dầu vào lửa, thật coi nàng chẳng ra gì mà?
“Nương nương, Hoàng thượng đến Thiên Điện của Uyển Tiệp dư rồi.” Vân nhi từ ngoài cửa đi vào, thông báo với Chung Linh.
Chung Linh định nói gì đó nhưng chỉ nở một nụ cười ý vị sâu xa: “Vân Nhi, ngươi nói Hoàng thượng đêm nay đến chỗ Uyển Tiệp dư, nàng ta không phải cao hứng đến phát rồ rồi chứ?”
Mặc dù không hiểu tại sao chủ tử lại hỏi như vậy, nhưng nhìn nét mặt của nàng cũng không phải bộ dáng tức giận, Vân Nhi khéo léo nói: “Vậy cũng không phải sao, tối nay Đại hoàng tử đến chỗ Uyển Tiệp dư liền gây ra động tĩnh như vậy, hiện tại Hoàng thượn lại đi qua đó, đoán chừng trong chốc lát cả hậu cung đều biết chuyện này.”
Chung Linh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu, Uyển Tiệp dư ngươi đã có tâm hại ta bất nghĩa, vậy ta cần gì phải khách khí. Lời Tần ma ma nói quả nhiên không sai, người này sau khi có đứa bé lòng tham quả thật không nhỏ, làm sao còn có dáng vẻ thủ lễ như trước.
“Nương nương đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn Chung Linh đi tới đi lui trong điện lại không nói một lời, Tưởng Nhi không nhịn được hỏi.
“Hoàng thượng đi vào đã bao lâu rồi?” Chung Linh ngẩng đầu lên hỏi.
“Không bao lâu, vẫn chưa tới thời gian một ly trà.” Tưởng Nhi trả lời.
“Gọi Chu nhi đến đây cho Bổn cung.” Chung Linh nhếch miệng cười một tiếng, nghĩ đến bộ dạng Uyển Tiệp dư có giận lại không dám nói, trong lòng cũng có chút vui sướng.
Ai khiến ngươi làm cho Bổn cung không thoải mái, Bổn cung không ức hiếp lại thật có lỗi với danh hiệu sủng phi của Bổn cung.
“Nương nương, người cho gọi nô tỳ?” Chu nhi rất nhanh bị Tưởng Nhi dẫn vào, nàng đang ngây ngô vui vẻ trong phòng bếp nha.
“Ừ, Chu nhi có biết Thiên Điện đi như thế nào không?” Chung Linh bước tới trước, nhẹ giọng hỏi.
“Biết, thời gian trước Chu nhi cũng thường đến quét dọn.” Nói là quét dọn, thật ra cũng chỉ là đi chơi náo loạn thôi, cũng không có ai có thể khiến cho nàng động thủ.
“Hoàng thượng bây giờ đang ở bên kia cùng Uyển Tiệp dư, ngươi nói với Uyển Tiệp dư, nếu Hoàng thượng đã muốn nàng ta hầu hạ, nàng ta phải hảo hảo hầu hạ, trước hết đưa Đại hoàng tử qua bên này cho Bổn cung thay nàng ta chăm sóc.” Chung Linh vừa dứt lời, Chu nhi còn chưa biểu hiện gì, Vân Nhi và Tưởng Nhi đã nhịn không được bật cười.
“Nhớ rõ, nhất định để cho nàng ta hảo hảo hầu hạ Hoàng thượng.” Sợ Chu Nhi bỏ sót cái gì, Chung Linh dăn dò thêm lần nữa.
“Dạ, Chu nhi nhớ.” Chu nhi xoay người muốn rời đi.
“Nô tỳ cũng mang bà vù đi theo ôm đứa bé trở lại.” Bà vú trong Vân Tường cung không phải chỉ có một, nhưng vì Tưởng Nhi lo lắng Chu nhi không tiện mang người về, cho nên để cho bà vú cùng đi theo.
“Tưởng Nhi, ngươi cũng đi theo xem một chút đi.” Chung Linh suy nghĩ một chút, cho nàng đi theo tương đối ổn thỏa hơn, “Xảy ra chuyện gì, trở lại nói cho Bổn cung.”
Tưởng Nhi gật đầu, mím môi, chỉnh lại hảo ý trên mặt rồi theo Chu nhi ra ngoài.
“Nương nương đây chính là đoạt người ở dưới mắt Hoàng thượng, không chừng Hoàng thượng sẽ cho là nương nương ỷ sủng mà kiêu.” Tần ma ma lúc trước không nói gì, hiện tại lại khuyên nhủ một câu.
Mặc dù bà cũng không cho là Hoàng thượng sẽ bác bỏ mặt mũi của Nhạc phi nương nương, nhưng Uyển Tiệp dư dù gì cũng là mẫu phi của Đại Hoàng tử, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp Đại hoàng tử, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có ấn tượng không tốt với nương nương.
“Bổn cung được sủng ái đến bây giờ vẫn cẩn thận bổn phận, chưa có nhiều cơ hội ỷ sủng mà kiêu đâu.” Chung Linh tỏ vẻ không để ý trả lời. Hành động này của nàng cũng khó chọc giận Uyển Tiệp dư, chỉ là nếu được Hoàng thượng phối hợp mới có thể thành công.
Lại nói Chu nhi và Tưởng Nhi mang theo bà vú, còn có thái giám cung nữ mang đèn lồng, một đoàn người chạm rãi tiêu sái tiến vào Thiên Điện.
Nha hoàn của Uyển Tiệp dư thấy vậy tất nhiên đi vào thông báo. Uyển Tiệp dư mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vì Hoàng thượng đang ở đây nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp để họ tiến vào.
“Tham kiến Hoàng thượng, Uyển Tiệp dư.” Chu nhi và Tưởng Nhi cùng hành lễ.
“Đứng lên đi, nương nương của các ngươi có chuyện gì sao?” Sầm Mặc dĩ nhiên nhận ra Chu nhi ngớ ngẩn và cung nữ cận thân của Chung Linh, Tưởng Nhi.
“Hồi hoàng thượng, nương nương biết Uyển Tiệp dư muốn hầu hạ Hoàng thượng, lại lo lắng Uyển Tiệp dư chăm sóc không tốt Đại hoàng tử, rất là lo lắng, nên lệnh cho nô tỳ đưa Đại hoàng tử về điện của nương nương để tiện việc chăm sóc.” Chu nhi từng câu từng chữ nói ra những gì mình còn nhớ đồng thời sửa lại theo ý mình.
Uyển Tiệp dư vốn đang kiên nhẫn nghe nàng nói, nhưng khi phục hồi tinh thần lại nhận ra nàng nói cái gì, không khỏi sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Hoàng thượng!” Phục hồi tinh thần, Vương Uyển Chi ai oán mở miệng, nước mắt đã dâng đầy lên hốc mắt, “Tần thiếp hôm nay mới được gặp Đại hoàng tử, sao Nhạc phi nương nương lại nhẫn tâm muốn dẫn nó đi như vậy, không để cho tần thiếp ở cùng Đại hoàng tử thêm chốc lát, huống chi Hoàng thượng vẫn còn ở đây, sao lại cố tình không để cho chúng ta đoàn tụ!”
Những lời này vừa nói ra, nô tài khắp phòng đều nín thở không dám thở nhiều hơn một hơi, chỉ là Chu Nhi lại có chút không hiểu tình hình, đẩy bà vú ra để cho nàng ôm Đại hoàng tử đi. Đáng thương cho bà vú chỉ biết cúi đầu, hai chân dường như cắm rễ trên mặt đất, không nhúc nhích.
“Uyển Tiệp dư nói bừa!” Sầm Mặc không vui nhìn nàng ta, “Ngươi cư nhiên dám nói Nhạc phi như vậy, đây là dĩ hạ phạm thượng, Nhạc phi là chủ vị của Vân Tường cung, Đại hoàng tử vốn mang danh nghĩa con của nàng, mang đi cũng là chuyện phải làm!”
Vương Uyển Chi nghe vậy kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ là ánh mắt hơi trợn to đầy lệ, tựa hồ không thể tin được Hoàng thượng vừa rồi còn ôn nhu với nàng thế nhưng lại nói ra những lời này.
Không để ý tới nét mặt của nàng ta, Sầm Mặc trực tiếp gật đầu với Tưởng Nhi, bà vú liền ôm Đại hoàng tử từ người bên cạnh Vương Uyển Chi mang đi.
Chu Nhi thấy Đại hoàng tử đã được người của mình ôm ở trong ngực, có chút cao hứng nhíu mày, sau đó hành lễ với Hoàng thượng và Uyển Tiệp dư rồi nhanh đi ra ngoài.
Tưởng Nhi cố gắng không để lộ ra vẻ mặt hả hê, cúi đầu vội vã theo Chu nhi rời đi.
Sầm Mặc lạnh nhạt nhìn Uyển Tiệp dư. “Lần này coi như xong, lần sau lại làm ra chuyện như vậy, Trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.”
Vương Uyển Chi cúi đầu đáp ứng. Mới vừa rồi nàng tính toán muốn dò xét Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng một chút tình cảm và thể diện cũng chẳng lưu tình mà cự tuyệt nàng, giống như trước đó dịu dàng nhìn nàng và đứa bé là hai người khác nhau.
Sao có thể như vậy? Trong lòng Vương Uyển Chi buồn bã không thôi. Đều là nữ nhân của hắn, mình còn vì hắn sinh ra Trưởng hoàng tử, sao có thể nhẫn tâm như vậy?
“Trẫm niệm tình ngươi vừa mới sinh xong, vẫn là hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể đi, Trẫm phải đến chỗ Nhạc phi.” Vừa dứt lời, Sầm Mặc liền xoay người rời đi.
Thân ảnh của hắn vừa khuất, Uyển Tiệp dư liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin.
Vừa rồi Nhạc phi mang Đại hoàng tử đi không phải muốn nàng hầu hạ Hoàng thượng sao, hắn cũng đã nghe, nhưng hiện tại lại để cho nàng hảo hảo tĩnh dưỡng, bản thân lại rời đi. Nàng cảm thấy chuyện mới xảy ra giống như một loại nháo kịch.
Hoàng thượng à Hoàng thượng, người thiên vị như vậy, rốt cuộc bảo ta làm sao sống đây. Vương Uyển Chi đau khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Là nàng không biết tự lượng sức mình dám cùng Nhạc phi phân cao thấp. Địa vị của nàng trong lòng Hoàng thượng cho dù có sinh Hoàng trưởng tử, cũng không có chút nâng cao!
Hoàng thượng hành động như vậy là trừng phạt nàng, là làm chỗ dựa cho Nhạc phi! Vương Uyển Chi càng nghĩ càng thở gấp, cơn suyễn đến khiến nàng ta suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
--- ------o---- -----o---- -----
“Hoàng thượng thật sự nói như vậy?” Nghe Tưởng Nhi thuật lại, Chung Linh cũng có chút không thể tin được.
“Nô tỳ nào dám nói bừa, tiếc là nương nương không tận mắt nhìn thấy sắc mặt của Uyển Tiệp dư.” Tưởng Nhi che miệng cười khẽ. “Chính nàng ta tự tìm, cũng không nhìn lại thân phận của mình, đã muốn đánh đồng với nương nương, dám ở trước mặt Hoàng thượng tranh thủ tình cảm.”
Chung Linh khoát tay, ý bảo nàng không cần nói nữa, chẳng qua bước chân lại nhẹ nhàng hơn. Nàng quả thật là muốn trút giận, có điều Hoàng thượng cũng quá phối hợp rồi.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Chung Linh vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Cao hứng?” Giọng nói Sầm Mặc lúc này từ cửa truyền đến.
“Hoàng thượng?” Chung Linh cảm thấy đêm nay nàng lại được thêm một điểm ngoài ý muốn. Nàng đã trút hết giận, tâm tình cực kỳ thoải mái, đã vậy Hoàng thượng còn bỏ lại Uyển Tiệp dư trực tiếp đến đây với nàng là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán.
Nàng cũng không muốn đồng thời mang đi hài tử của Uyển Tiệp dư và Hoàng thượng đâu.
“Nàng đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, đã biết Trẫm ở đó còn dám làm như vậy.” Vẻ mặt Sầm Mặc nghiêm nghị, cứng rắn giả vờ tức giận.
Làm sao Chung Linh có thể không nhận ra tâm tình của hắn, mỉm cười tới gần: “Thần thiếp làm như vậy cũng muốn Hoàng thượng phối hợp mà.” Ý là hắn bây giờ đang nói nàng, nhưng không phải vừa rồi còn giúp nàng đả kích Uyển Tiệp dư sao.
Trừng mắt lườm nàng một cái, Sầm Mặc mở miệng nói: “Đại hoàng tử đâu?”
“Đã cho bà vú ôm vào trong phòng rồi.” Chung Linh kéo hắn đi vào bên trong, miệng lại cố tình nói, “Thì ra Hoàng thượng không phải đến xem thần thiếp, là tới nhìn Đại hoàng tử.”
Vỗ nhẹ nhẹ tay nàng tỏ vẻ an ủi bất mãn của nàng xong, Sầm Mặc liền vươn tay ra đưa nôi: “Có phải đã dễ nhìn hơn lúc trước rồi không?”
Biết Sầm Mặc có tâm làm một phụ thân tốt, mặc dù trong lòng chua xót nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn đã ủng hộ hành vi của mình, Chung Linh cũng chỉ có thể buông xuống những cảm xúc kia, nhìn thoáng vào trong nôi.
“Đẹp hơn rất nhiều rồi đấy, còn có hơi mập mạp nữa.” Chung Linh đưa tay trêu chọc đứa bé đã lim dim ngủ, “Chỉ là vệt đỏ trên mặt này sao vẫn chưa mất đi.” Trên người dấu vết gì cũng không có, chỉ có vết màu đỏ tím trên trán ngày càng rõ ràng.
“Ừ, ngày mai tuyên thái y đến xem một chút.” Sầm Mặc mang tâm lý lo trước khỏi họa nói.
Ngày hôm sau, chuyện Uyển Tiệp dư tranh thủ tình cảm trước mặt Hoàng thượng và bị khiển trách đã truyền khắp hậu cung.
“Ngươi xem, cho dù có vì Hoàng thượng sinh Hoàng trưởng tử thì đã sao?” Vân Quý phi không lưu tâm nói. “Liều mạng sinh con ra, ngay cả mặt cũng chưa được nhìn lại bị Nhạc phi mang đi. Mãi cho đến khi đầy tháng mới được gặp con, còn được Hoàng thượng đến thăm, vẫn bị Nhạc phi cố ý ôm đứa bé đi.”
“Nhắc tới cũng là lỗi của Uyển Tiệp dư, không nhìn xem thân phận của mình như thế nào, chỉ là một Tiệp dư nhỏ bé mà dám khiến Hoàng thượng làm mất mặt mũi của Nhạc phi, đúng là không tự lượng sức.” Vừa dứt lời, ánh mắt của Vân Quý phi liền dời đến trên người An Lương Đệ đang ngồi bên dưới.
An Lương Đệ dĩ nhiên cũng bị lời nói của Vân Quý phi đâm trúng tâm tư, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng vẫn cố chống chế: “Mặc dù hiện tại Uyển Tiệp dư có hơi uất ức, nhưng sau khi Hoàng tử trưởng thành chắc chắn sẽ khác.”
“Lời này của An Lương Đễ nghe thật nực cười.” Vân Quý phi nâng khăn che môi, nhẹ nhàng cười nói, “Hiện tại Hoàng tử đang ở dưới danh nghĩa của Nhạc phi, chẳng lẽ sau này Đại hoàng tử trưởng thành lại không cần mẫu phi dưỡng dục phân vị cao, ngược lại muốn đi tìm mẫu thân phân vị thấp hèn sao? Nếu thật sự như vậy, sau này tiền đồ của Đại hoàng tử sẽ như thế nào.”
Giờ phút này sắc mặt của An Lương Đệ càng thêm tái nhợt, mồ hôi rịn ra đầy trán, nội tâm giằng co dữ dội. Hành động của Hoàng thượng quả thật đã làm cho nàng có chút đau khổ thất vọng. Trước kia chăm sóc Uyển Tiệp dư như vậy hiện tại lại có kết cục này, Hoàng thượng thật là một chút mặt mũi cũng không cho nàng ta, huống chi vị phân của nàng còn thấp hơn, sao có thể quá để ý An Lương Đệ đây.
Chỉ là đề nghị của Vân Quý phi có vẻ hơi mạo hiểm, mình có thật muốn mang bản thân ra đánh cuộc hay không?
“An Lương Đệ, Bổn cung cũng không rãnh rỗi ngồi đợi câu trả lời của ngươi. Nếu như luyến tiếc cứ nói thẳng, ngày sau Bổn cung tuyệt đối sẽ không nhắc lại, Bổn cung đi đường Dương Quan của Bổn Cung, ngươi đi cầu Độc Mộc của ngươi.”
Có lẽ Vân Quý phi muốn ám chỉ cho nàng biết mỗi người đi một ngả, điều đó khiến An Tâm Nhi kinh sợ. Nàng ta chợt ngẩng đầu lên, cắn răng quỳ trên mặt đất: “Tần thiếp nguyện ý nghe theo lời nương nương phân phó.”
Vân Quý phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Không uổng công nàng tốn nhiều thời gian như vậy thuyết phục nàng ta, cũng phải cảm ơn hành động tối qua của Nhạc phi, cùng với sự thiên vị của Hoàng thượng mới có thể khiến cho An Lương Đệ khẩu phục.
Nghĩ đến hành động hết sức thiên vị của Hoàng thượng, sắc mặt Vân Quý phi khẽ biến, hơi nhíu mày cố gắng kềm chế để bản thân không phải suy nghĩ quá nhiều.
Chính là vinh sủng của nàng cũng tốt lắm, Vân Quý phi rất tự tin đối với kế hoạch của mình.
Sau khi sự kiện kia đi qua, Chung Ling cũng không nhằm vào Uyển Tiệp dư nữa, mỗi ngày còn có lòng tốt để nàng ta cùng Đại hoàng tử sống chung một chỗ, chỉ có buổi tối là phải về Chủ Điện Vân Tường cung.
“Nương nương, bây giờ Uyển Tiệp dư đối với bọn nô tỳ vô cùng lễ độ, mỗi ngày đều cười đón Đại hoàng tử, ngay cả thời điểm nô tỳ đến đón Đại hoàng tử cũng mỉm cười.” Vân nhi cảm thấy kỳ quái báo cáo cùng chủ tử nhà mình.
“Nếu không nàng ta còn có thể bắt các ngươi làm cái gì?” Chung Linh quan sát bức tranh thêu trong tay mình, hôm nay nàng rãnh rỗi tới nhàm chán, liền bắt đầu học thêu thùa.
Ngày trước Uyển Tiệp dư chính là biết ẩn nhẫn, cho nên mới có thể là người đầu tiền sinh hoàng tử. Chỉ là sau khi sinh hạ hoàng tử liền có chút hả hê quên mất bản thân là ai. Hiện tại bị dạy dỗ, tự nhiên sẽ phải ngoan ngoãn thôi.
Chung Linh nhớ tới thời gian trước kia cùng nàng chung sống hòa bình, chợt cảm thấy tất cả đều không chân thật.
“Ây da!” Chỉ một phút thất thần, Chung Linh liền đâm vào ngón tay của mình.
Tưởng Nhi vội vàng cầm khăn sạch đè xuống vết thương, lo lắng nói: “Nương nương là thân thể ngàn vàng sao phải tự mình làm mấy chuyện này, nếu không yên tâm người khác vậy thì giao cho nô tỳ cũng được mà.” Nàng thầm nghĩ Chung Linh chắc đang muốn làm một cái gì đó.
“Cũng chỉ là giết thời gian thôi, để cho ngươi làm Bổn cung lấy cái gì giết thời gian đây.” Nhìn thấy vết thương không còn chảy máu, Chung Linh liền lấy khăn ra, rồi nhìn lại bức tranh thêu trên tay, bên trên đã dính vài giọt máu của nàng, không khỏi có chút tiếc hận. “Đáng tiếc bức tranh đã gần hoàn thành rồi.”
“Nương nương!” Tưởng Nhi có chút dở khóc dở cười. “Nếu người thích, nô tỳ cho ngài vẽ bao nhiêu cái mà không được! Không đau lòng ngón tay của mình lại thương tiếc cho bức họa.”
Chung Linh khẽ mỉm cười, bản thân là nương nương còn chưa chú ý thì người bên cạnh đều là bộ dáng không cẩn thận không được, chỉ cần va chạm một chút, sứt mẻ một chút thì cứ như gặp chuyện gì khủng khiếp lắm vậy.
“Nương nương, nương nương, không xong rồi!” Bước chân Vân nhi có chút không ổn định từ bên ngoài đi vào.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của nàng, Chung Linh cũng thấy lo lắng, lấy địa vị của nàng hôm nay, chuyện gì có thể khiến Vân nhi luống cuống như vậy.
“Là Đại hoàng tử, Đại hoàng tử đã xảy ra chuyện!” Vân nhi vỗ vỗ ngực mình không ngừng thở hổn hển.
“Chuyện gì? Từ từ nói!” Chung Linh đứng lên ra hiệu bảo Tưởng Nhi đưa một ly trà qua. Đại hoàng tử ở cùng mẫu thân, không biết được cưng chiều thành cái dạng gì, sao có thể để xảy ra chuyện chứ. Nếu xảy ra chuyện khi đang ở cạnh mình thì còn có thể tin.
“Đại hoàng tử cứ liên tục ói ra sữa, Uyển Tiệp dư lập tức mời thái y đến chẩn bệnh, ai ngờ ói ra sữa chỉ là chuyện nhỏ.” Vân nhi uống một ngụm trà, thong thả nói. “Quan trọng là vết màu đỏ tím trên trán Đại hoàng tử, được thái y xác nhận không phải là dấu vết tạo thành do bị chèn ép trong lúc sinh, mà là trời sanh từ trong bụng mẹ mang ra ngoài, không bao giờ hết.”
Chung Linh nghe xong cảm thấy cả người lạnh lẽo. Cũng đã hơn một tháng, những vết khác trên người Đại hoàng tử đã sớm mất đi không để lại dấu vết gì, chỉ có vệt đỏ trên trán một chút cũng không biến mất, thậm chí ngày càng hiện rõ ràng hơn.
Ban đầu bà mụ đã tự tin cam đoan như thế, thái y cũng không nhìn ra vấn đề gì, vì vậy cũng không ai suy nghĩ nhiều. Chỉ là hôm nay lại bị xác nhận đó là vết bớt trời sinh, loại trừ không hết.
Trong lòng Chung Linh không biết nên có cảm nhận gì đây, phàm là người có ngũ quan thiếu sót nhất định không tương xứng làm hoàng đế, đây là luật lệ từ xưa truyền lại, ngay cả quan viên của Tử Thần quốc tối thiểu cũng phải có ngũ quan đoan chính, không được tàn tật.
Đại hoàng tử trời sinh như thế, sau này ngôi vị hoàng đế nhất định là không có duyên với hắn rồi. Điểm này không thể nghi ngờ là làm cho nàng vô hình trung thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bỗng nghĩ tới Sầm Mặc, nếu hắn biết đứa con đầu tiên của mình có gương mặt không trọn vẹn, vốn đặt bao nhiêu kỳ vọng vào nó, giờ phút này thất vọng càng lớn bấy nhiêu.
“Uyển Tiệp dư nghe xong tin tức này liền hôn mê bất tỉnh, Hoàng thượng chắc cũng đã biết rồi.” Vân nhi nhìn nét mặt của Chung Linh, trong lòng biết không ổn, âm thanh cũng thấp dần.
Chung Linh ngồi trên giường không biết nên làm cái gì bây giờ. Sầm Mặc, tâm tình của hắn......
“Đi chuẩn bị nghênh đón Hoàng thượng thôi.” Cuối cùng Chung Linh cũng phân phó, cho rằng Hoàng thượng vẫn sẽ trở lại xem Đại hoàng tử một chút.
Nhưng làm cho mọi người hoảng hốt là Hoàng thượng cũng không có tới Vân Tường cung, chỉ nhốt mình bên trong Dưỡng Tâm điện, ai cũng không gặp. Có một tiểu thái giám đến thông tri rằng Hoàng thượng tự mình ban tên cho Đại hoàng tử là chữ Thận.
Uyển Tiệp dư nhận được tin tức đã khóc đến không còn hình người, miệng liên tục đòi gặp hoàng thượng.
“Triệu thái y, vết bớt của Đại hoàng tử thật sự không có biện pháp khứ trừ?” Chung Linh bên này cũng truyền Triệu Đĩnh đến.
“Hồi nương nương, là trong bụng mẹ mang ra lại kéo dài ở trên mặt, quả thật không có cách nào điều dưỡng trở về trạng thái của người bình thường được.” Triệu Đĩnh cung kính trả lời, trong giọng nói không lẫn một tia cảm xúc.
“Tại sao lâu như vậy mới phát hiện đó là cái bớt?” Chung Linh có chút không hiểu nói.
“Màu sắc vết bớt của Đại hoàng tử khác hẳn với người thường, hơn nữa qua một tháng dấu vết mới chầm chậm lan ra, chắc hẳn các thái y khác đều vì điểm này mới gây ra sơ sót.” Triệu Đĩnh không phụ trách chẩn mạch cho Đại hoàng tử nên chuyện này cũng không trách đến trên đầu hắn được.
“Hoàng thượng đang thương tâm như vậy, không biết sau này sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt Chung Linh lạnh nhạt, hiển nhiên cũng không để ở trong lòng.
“Hoàng thượng đã hạ lệnh xử tử thái y phụ trách chẩn mạch ngày đó, bà mụ đỡ đẻ và thái giám cung nữ.” Do dự một chút, Triệu Đĩnh vẫn là nói ra.
“Vì sao......” Chung Linh có chút tức cười, hoàng tử cũng không phải không ai nhìn thấy, chẳng lẽ cũng bởi vì sai lầm ngày đó mà xử tử mọi người?
“Không có vì sao, là bọn họ không làm tròn bổn phận nên mới có thể phát hiện trễ như vậy.” Vẻ mặt Triệu Đĩnh rất là bình thản, hiển nhiên là do thói quen, “Hoàng thượng luôn đối xử như thế với những người phạm sai lầm.”
Chung Linh im lặng, Sầm Mặc chưa từng ở trước mặt nàng biểu hiện ra vẻ khát máu, khiến nàng hoài nghi những tin tức nghe được trước khi vào cung đều là người khác cố ý bôi nhọ.
Hôm nay nhìn nét mặt của Triệu Đĩnh, mới biết đó chính là thủ đoạn trước giờ của hắn.
“Có bao nhiêu người?” Chung Linh nhịn không được mở miệng hỏi.
“Năm mươi bốn người.” Chẳng biết tại sao Triệu Đĩnh lại biết cụ thể số người như vậy, có thể một hơi nói ra, “Hiện tại cũng đã bị nhốt vào trong đại lao.”
Chung Linh mang vẻ mặt khó lường nhìn xuống mặt đất, hiển nhiên là đang suy nghĩ cái gì đó. Triệu Đĩnh cũng không nói chuyện, cứ như vậy cúi đầu đứng ở bên cạnh.
Nàng là đang suy nghĩ, mình có muốn đi thuyết phục Sầm Mặc hay không. Nếu nàng không biết thì không sao, nhưng đã biết rồi thì cũng có chút không đành lòng để cho bọn họ bị xử tử nhiều người như vậy. Hơn nữa, hình như bản thân có năng lực có thể ngăn chặn chuyện này phát sinh.
Chỉ là, nàng có thể thể thuyết phục được Sầm Mặc là một chuyện, Sầm Mặc có thể vì nàng can thiệp dẫn đến không thích lại là một chuyện khác. Mặc dù luôn luôn che giấu rất kỹ nhưng nàng cũng đã mơ hồ nhận ra một chút cá tính của Sầm Mặc, bởi vì nàng được hắn công nhận cho nên hắn vì bộ mặt bản thân hắn không cho phép người khác tới chửi bới hoặc là hãm hại nàng. Nhưng nếu như nàng chất vấn hành động của hắn, hắn sẽ suy nghĩ như thế nào? Còn có thể đối đãi với nàng như trước đây hay không?
Một mặt Chung Linh không nhịn được có tâm tình muốn thử một lần, mặt khác suy nghĩ làm như vậy vì người không liên quan liệu có đáng giá hay không. Nếu chỉ vì những người này mà mất đi Sầm Mặc, vô luận như thế nào nàng cũng không chịu.
Mặc dù Sầm Mặc đối với nàng vẫn rất tốt, nhưng là càng tốt, nàng lại càng cảm thấy lo lắng. Chỉ cảm thấy hắn cái gì cũng đều nhìn vô cùng rõ ràng, giống như hắn đứng ở một nơi thật cao nhìn xuống mọi người, bao gồm cả nàng. Đại khái là lấy được càng nhiều, trong lòng lại càng lo lắng mất đi? Tình cảm của nam nhân ban đầu luôn rất nồng đậm, nhưng thời gian trôi qua tình cảm cũng dần ảm đạm. Mà nữ nhân thì ngược lại, thời gian càng kéo dài thì tình cảm càng sâu nặng hơn.
Nàng đã không ngừng thận trọng thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn, nhưng cũng chỉ có chừng mực, chỉ là chuyện lần này có chút vượt ra khỏi phạm vi nàng quy định.
Mà Triệu Đĩnh, hình như cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng nên chỉ yên lặng chờ đợi.
“Bổn cung đi gặp hoàng thượng.” Chung Linh vẫn quyết định đi xem hắn một chút, cho dù đến đó có thể nàng cái gì cũng không nói được. Tâm tình Sầm Mặc bây giờ nhất định không tốt, nàng rất muốn chia sẻ một chút với hắn.”Chỉ là, Hoàng thượng có chịu gặp Bổn cung hay không cũng là một chuyện khác.”
“Mặc kệ kết quả như thế nào, thần thay mặt những người đó, tạ ơn nương nương.” Triệu Đĩnh quỳ xuống, trên mặt một mảnh kiên nghị.
Trong những người này có lẽ cũng có người của hắn, ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Chung Linh, nhưng cũng không lưu lại quá lâu. Thu lại tâm tình của mình, nàng mang theo cung nữ rời cung.
Sau khi nàng đi, Triệu Đĩnh vẫn không đứng dậy, ngơ ngác quỳ trên mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì.