Thời điểm Sầm Mặc đi vào cung Vân Tường, Chung Linh còn chưa có phục hồi tinh thần lại, vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, mắt luôn nhìn dưới mặt đất nhưng không có tiêu cự.
“Hoàng Thượng, chúng nô tì có nói gì nương nương cũng không nghe thấy, từ lúc trở lại cho đến bây giờ vẫn vậy.” Vân Nhi Tưởng Nhi nhìn thấy Sầm Mặc tới, nhưng nương nương không có hành lễ, không khỏi có chút nóng nảy giải thích.
Khi ánh mắt của Sầm Mặc chạm đến thanh kiếm trong tay, lập tức dời đi ánh mắt, sẽ không, nhất định Hoàng Thượng sẽ không làm như vậy đối với nương nương.
“Tất cả các ngươi lui xuống đi.” Sầm Sầm nhỏ giọng phân phó.
Trên mặt Lâm Di lộ ra vẻ lo lắng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Sầm Mặc, nhíu mày một cái, nhưng vẫn rời đi.
Lúc giọng nói của Sầm Mặc cất lên, hình như Chung Linh nghe được, đầu hơi hướng về phía Sầm Mặc nhưng lệch một chút.
Từ từ đi tới trước mặt nàng, dường như sợ tiếng bước chân của mình sẽ làm kinh sợ đến nàng.
“Linh Nhi?” Sầm Mặc nhẹ giọng gọi tên của nàng.
Chung Linh nháy nháy mắt, nhưng không có đáp lại lời của Sầm Mặc.
Từ từ đưa một cái tay ra, che ở trên gương mặt của nàng, lại một lần nữa Sầm Mặc khẽ gọi tên của nàng.
Ý thức của Chung Linh từ từ phục hồi lại, tất cả thần thái trong ánh mắt tụ tập lại. Trong nháy mắt nước mắt đã tuôn ra cả hốc mắt, nàng nghẹn ngào nói d’đ/l/q"d không ra lời. Cơ thể hơi run rẩy, muốn ôm đối phương nhưng dù có làm sao đi chăng nữa cũng không thể nhấc nỗi cánh tay.
“Linh Nhi.” Sầm Mặc ôm nàng vào trong lòng.
Có lẽ động tác của Sầm Mặc đưa đến cảm giác an toàn cho Chung Linh, Chung Linh vừa rơi lệ, vừa khóc lóc thút thít kể lể: “Thiếp...Thiếp thật không biết, thiếp rất sợ hãi, thiếp đã giết người......”
Thời điểm đang nói những lời này, Sầm Mặc cảm giác được người trong lòng mình đang bắt đầu run, hình như có chút khống chế không được, hắn không khỏi tăng sức lực cánh tay lên.
“Không quan trọng, không phải sợ, có ta ở đây rồi?” Lần đầu tiên,Sầm Mặc không có ở trước mặt Chung Linh tự xưng là trẫm.
Không biết là sức lực của Sầm Mặc tăng thêm hay là lời hắn nói có tác dụng, Chung Linh từ từ yên tĩnh trở lại, nhưng trong tay d’đ/l/q"d vẫn còn đang siết chặt y phục của Sầm Mặc, chui đầu vào trong ngực của Sầm Mặc không chịu ra ngoài.
Không biết hai người đứng ôm nhau như vậy bao lâu, Chung Linh mới chậm rãi buông lỏng tay ra. Thoáng kéo ra khoảng cách, lại nhìn thấy thanh kiếm trong tay Sầm Mặc, sắc mặt hết sức khó coi.
Sầm Mặc mỉm cười nhìn phản ứng của Chung Linh, nắm lấy tay của Chung Linh, không để ý đến Chung Linh đang cố gắng tránh thoát, để cho Chung Linhlần nữa nắm lấy thanh kiếm kia.
Chung Linh dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Sầm Mặc, không biết tại sao hắn lại muốn làm như vậy.
“Nàng làm rất khá.” Sầm Mặc nhẹ nhàng nói ở bên tai của Chung Linh: “Ta thích nàng làm như vậy.”
Vẻ mặt sợ hãi của Chung Linh dần dần mất đi, nghi hoặc nhìn hắn.
“Chàng…”
“Là ta đang bảo vệ nàng có đúng hay không?” Sầm Mặc mỉm cười nói.
Chung Linh không nói gì.
“Đúng vậy, ta sẽ bảo vệ nàng, tin tưởng ta.” Sầm Mặc nắm chặt tay của Chung Linh.
Chung Linh gật đầu một cái, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Ngày thứ hai, tất cả mọi người đều biết buổi tối hôm đó Hoàng Thượng sẽ cầm một thanh kiếm đi vào cung Vân Tường, rồi ở lại bên trong rất lâu, sau khi đi ra đã hạ xuống một thánh chỉ, để cho Chung Linh không phải triệu kiến, không được ra ngoài cung Vân Tường một bước.
Tất cả mọi người cũng không biết, lúc trời tối hôm ấy đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngày hôm sau ngay cả thái y cũng bị truyền vào cung Vân Tường. Lúc đi ra thì chau mày, nhưng đối với chuyện bên trong lại khép miệng không nói.
Ở trong cung Vân Tường, dáng vẻ của một đám cung nữ thái giám đi qua cũng chỉ cúi đầu một cái, cũng không có thốt ra một lời nào, xem ra không khí của cả cung Vân Tường đều rất trầm lặng.
Mà không biết đến tột cùng Sầm Mặc đã nói những gì với sứ thần nước Chu Tước, bọn họ cũng đồng ý không truy cứu nữa chuyện này nữa.
Sau khi, sứ thần nước Chu Tước cùng với sứ thần nước Huyền Vũ đang cùng nhau quan sát diễn biến của cuộc luyện tập quân sự, vẻ mặt của sứ thần nước Chu Tước không khỏi ngưng trọng lên một chút, mặc dù biết mấy năm gần đây nước Tử Thần rất phát triển, nhưng lại phát triển một cách nhanh chóng như thế, hay là đang ngoài dự đoán. Mà trong đó có dùng đến một chút binh khí và binh pháp dường như cũng không tránh khỏi có chút quan hệ cùng với nước Huyền Vũ.
Chẳng lẽ nước Tử Thần đã lén lút kết thành đồng minh với nước Huyền Vũ? Sứ thần nước Chu Tước không khỏi hướng tới phương diện này mà suy nghĩ, chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.
Trong hơn mười ngày kế tiếp, Sầm Mặc vẫn đang còn ở trong liên tục thảo luận cái gì đó cùng với bọn họ, hay đang vì lợi ích của mỗi người mà tranh luận, bất quá cuối cùng ba bêncũng có thể tiếp nhận thỏa thuận đã đạt được của nhau.
Sau khi, sứ thần nước Chu Tước đã đạt được thỏa thuận liền vội vã cáo từ, thông qua lần hội nghị này hắn quan sát được sự việc, mặc dù phải trở về nói lại với bệ hạ, để cho bọn họ mau sớm tìm được phương pháp tốt hơn để ứng phó.
Sau khi sứ thần ở nước Chu Tước rời đi, một mình Sầm Mặc mở tiệc chiêu đãi nước Huyền Vũ.
“Lần này rất đa tạ quý quốc đã giúp đỡ.” Sầm Mặc giơ ly rượu lên.
“Bệ hạ khách khí, dù sao quốc chủ cũng không muốn nhìn thấy một nhà Chu Tước kiêu ngạo.” Ngoài miệng sứ thần nói rất khách khí, nhưng trừ bỏ việc này ra thì còn có nguyên nhân khác, chính là bọn họ đã thu được không ít lợi từ nước Tử Thần.
Khác với sức mạnh quân sự nổi tiếng của nước Chu Tước, nước Huyền Vũ tương đối nặng thương, chỉ là một quốc gia có dân số không nhiều lắm, mặc dù có trang bị hoàn hảo, cũng không có thể giống như nước Chu Tước hoặc là nước Tử Thần có rất nhiều nhân lực có thể làm binh lính như vậy.
Bên trong nước Huyền Vũ có một lượng lớn bảo thạch khoáng sản, nếu nước Chu Tước thâu tóm được nước Tử Thần, đến lúc đó bọn họ rất khó bảo toàn bản thân. Theo cái nhìn của quốc chủ nước Huyền Vũ, cũng là muốn giữ vững ý niệm của tiên vương để tam quốc kềm chế lẫn nhau.
Sầm Mặc uống một hơi cạn sạch ly rượu ngon trong tay, mặc kệ có nói như thế nào, nước Huyền Vũ cũng không có thừa cơ hãm hại, ngược lại đưa ra viện trợ, mặc dù phải trả giá một ít, nhưng so với yêu cầu trước kia của nước Chu Tước, cũng chỉ là một hoặc hai phần mười mà thôi.
Mỹ tửu giai yến, sứ thần nước Huyền Vũ cũng chính thức đưa ra yêu cầu trở về, bọn họ còn phải trở về bẩm báo với quốc chủ tình huống lần này.
Đương nhiên, Sầm Mặc đồng ý, còn rộng lượng gửi tặng một ít tiền của, cũng phái người hộ tống bọn họ rời đi, hơn nữa hạ xuống một thánh chỉ, ra lệnh cho quan nha dọc đường phải tận tình tiếp đãi.
Sứ thần nước Huyền Vũ cũng đã chính thức rời đi, thì Chung Linh đã bị giam lỏng ở trong cung Vân Tường hơn nửa tháng.
Ba ngày sau đó, khi người của nước Huyền Vũ rời đi, Sầm Mặc liền bỏ lệnh cấm túc Chung Linh.
Mặc dù xem ra lần này, hình như Hoàng Thượng cũng không có thực chất tính trừng phạt đối với Nhạc Phi ra làm sao, thế nhưng mọi người ở hậu cung không nhịn được mà rối rít suy đoán, Hoàng Thượng cũng chỉ là nể tình cũ mới tha thứ cho Nhạc Phi có đúng hay không, mà sau này, Nhạc Phi còn có thể được cưng chiều như lúc trước hay không?
Trải qua hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, tinh thần Chung Linh đã không có gì đáng ngại, mới bắt đầu mấy ngày, hầu như ngày nào nàng ngủ cũng không yên, thật sự mệt mỏi đến cực hạn,mới vừa có thể ngủ mê man được một chút, nhưng rất nhanh lại bị cơn ác mộng làm cho thức tỉnh.
Mỗi ngày, Lâm Di cùng với Vân nhi Tưởng Nhi vẫn ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, nửa đêm Sầm Mặc cũng sẽ lặng lẽ sang đây xem nàng, bây giờ mới có chuyển biến tốt.
“Đều nói nương nương chúng ta được cưng chiều, nhưng từ lúc vào cung cho đến bây giờ, các chuyện phiền toái đều lần lượt đến, khiến nương nương lo lắng.” Một bên, Vân nhi vừa nhận lấy đồ ăn từ trong tay Phương nhi Viên nhivừa nói: “Làm hại nương nương chúng ta có ăn như thế nào, cũng vẫn gầy như vậy, có nuôi thế nào cũng không nổi.”
Mặc dù,những người trong cung khác không biết, nhưng trong cung Vân Tường cũng đã rõ ràng, Sầm Mặc cũng không có trách tội hay là xử phạt ý tứ của Chung Linh. Nếu không cũng sẽ không có việc mà nửa đêm lặng lẽ chỉ dẫn theo nô tài thân cận đến xem nương nương.,Mà ra lệnh cấm túc, một mặt là vì ứng phó với người của nước Chu Tước, một mặt lại muốn Chung Linh nghỉ ngơi cho khỏe.
Bây giờ, Vân nhi cũng không có một chút hào cảm đối với nước Chu Tước cảm thấy tâm địa của bọn hắn không tốt giống như là diện mạo của bọn họ, còn hết sức ngang ngược vô lý.
“Được rồi, ngươi cũng đừng nhắc tới nữa.” Tưởng Nhi vừa giúp Vân nhi sắp xếp chén đũa vừa cười nàng, “Chỉ cần Hoàng Thượng thật sự yêu thương nương nương của chúng ta, nhất định nương nương của chúng ta sẽ được hưởng phúc.”
Nói tới chỗ này, họ cũng biết là tại sao ngày đó Chung Linh phải xông lên giết người kia. Ở nơi đây, bình thường dân chúng phụ nữ nếu nghe người khác nói nói xấu chồng mình, chỉ sợ cũng xắn tay áo trực tiếp xông lên rồi. Mà nương nương các nàng càng thêm lợi hại, hoàn toàn d’đ/l/q"d không để ý thân phận của đối phương, trực tiếp cầm lấy kiếm giết chết đối phương, chỉ có thể nói nương nương nhà nàng được Hoàng Thượng nóng lòng che chở, mặc dù hành động có chút lỗ mãng.
Dù sao hơn nữa, cái chết của người nước Chu Tước, việc nước Chu Tước cùng với nước Tử Thần không hợp nhau cũng không phải là ngày một ngày hai rồi.
“Tại sao Loan tiểu thư còn chưa tới?” Tưởng Nhi có chút kỳ quái hỏi, sau khi Hoàng Thượng bỏ lệnh cấm túc Chung Linh, liền tuyên chỉ để Bùi Loan vào cung.
“Nhất định là không muốn xa cách Vệ đại nhân, trong lòng không bỏ được chứ sao.” Vân nhi len lén cười nói.
“Lại nói bậy.” Chung Linh từ phía sau Vân Nhi đi tới, so với lúc trước khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, “Lần sau nếu để Hoàng Thượng nghe được, Bổn cung cũng sẽ không nói giúp chuyện của ngươi.”
“Những lời nô tỳ nói là thật, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách nô tỳ.” Vân nhi cười hì hì một tiếng, mấy ngày lại đây, nhưng thật ra đối với hai tỷ muội các nàng Chung Linh rất là gần gũi.
Không thấy Bùi Loan xuất hiện, Chung Linh có chút bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là kêu Vân Nhi đưa nàng đến đây. Chỉ là Vân nhi vừa mới đi ra cửa, chỉ trong chốc lát đã đưa người đến đây.
“Nương nương, nô tỳ đi được nữa đường thì gặp Loan tiểu thư, nương nương đoán thử xem nô tỳ còn gặp người nào nữa?” Sau khi, Vân nhi và Bùi Loan hành lễ xong, liền không nhịn được cười mà nói.
“Ơ kìa, Vân nhi tỷ không phải tỷ đã đồng ý với ta là không nói cho nương nương biết sao!” Bùi Loan lập tức đỏ mặt, cùng với Vân nhi náo loạn không để cho Vân nhi nói.
“Gặp phải Vệ đại nhân?” Vừa nhìn dáng vẻ của hai người, Chung Linh liền đoán được, “Loan nhi, ngươi cũng quá quấn quýt với Vệ đại nhân, lại còn muốn hắn đưa ngươi trở lại.”
Bùi Loan có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó tiến tới bên cạnh Chung Linh: “Nương nương, nghe nói ngày đó, nương nương liền một đao đã giết chết tên dũng sĩ kia, có phải như vậy không?”
Sắc mặt Vân nhi và Tưởng Nhi hơi đổi, Chung Linh vẫn như cũ cười nói: “Ngươi nghe được từ chỗ nào?” Chắc hẳn Bùi tướng quân cũng sẽ không nói cho nàng nghe mới đúng.
“Còn hỏi Loan nhi từ chỗ nào nghe tới sao? Hiện tại, tất cả các Thuyết thư tiên sinh trên kinh đô này đều đang nói chuyện của nương nương đấy!” Dáng vẻ của Loan nhi hết sức phấn khởi.
“Thuyết thư tiên sinh? Đều nói chuyện gì của Bổn cung?” Chung Linh vẫn như cũ không có biến sắc.
“Haiz...... Đại khái nói là, chẳng những dáng dấp nương nương khuynh quốc khuynh thành, võ nghệ cũng cực tốt, sau đó…, hôm đó ở trong bữa tiệc thể hiện bản lĩnh, không hiểu quy của liền giết chết tên dũng sĩ của nước Hồng Mao!” Loan nhi cẩn thận nhớ lại nội dung mình đã nghe qua, sau đó xin lỗi cười cười, “Chỉ là tài ăn nói của Loan nhi không bằng tài ăn nói của Thuyết thư tiên sinh.”
Bởi vì, phần lớn tóc của người nước Chu Tước là màu đỏ, cho nên một chút cũng không ưa người nước Chu Tướcliền gọi nước Chu Tước là nước Hồng Mao, mà người nước Chu Tước cũng biến thành hồng mao quỷ.
“Lại nói nước Hồng Mao thật là vô lễ, lại dám hướng tới Hoàng Thượng của chúng ta khiêu khích, cũng còn tốt là do nương nương ta ra tay, đã giết đi sự uy phong của bọ họ.” Loan nhi lại phát biểu ý kiến của mình.
Sau khi, Vân nhi Tưởng Nhi nghe xong lời nói của nàng vẻ mặt có chút kỳ quái, mà Chung Linh cũng đã hiểu rõ, tất nhiên đã có người của Sầm Mặc ở sau lưng tung tin tức, cũng sẽ không nghênh ngang trốn tránh khuyết điểm như vậy, phóng đại sự vô lễ của sứ thần nước Chu Tước, tốt đẹp hóa chính mình.
Lại nói rất thú vị, bởi vì ban đầu Chung Linh ra tay, trong lúc đó quan văn còn đưa ra một loạt tranh luận, một là nói Nhạc Phi có tội, trước mặt mọi người đã giết người, một là nói Nhạc Phi thân là một nữ tữ, cũng có một lòng hướng về đất nước, rất là khích lệ. Hai ý kiến này đến cuối cùng thì dĩ nhiên ý thứ hai chiếm ưu thế hơn.
Trong lúc đó, các võ tướng đối với Nhạc Phi còn hết sức khen ngợi, bọn họ tương đối chính trực, nhưng là thân là thần tử, mặc dù ngày đó có muốn giết việc người kia kích động, nhưng lại tuân theo luật pháp không được ta ray. Mà Nhạc Phi thân là hậu cung phi tử lại có thể làm ra hành động, lại làm một nữ anh hùng.
Vì vậy, cho dù một số người ở dưới vô tình hay cố ý thúc đẩy, đối với việc xử phạt Nhạc Phi chẳng những không giải quyết được gì, hơn nữa còn để cho danh dự của nàng ở nước Tử Thần tăng lên rất nhiều.
Ngay cả ngũ tướng, thân là phụ thân của Vân Quý phi, cũng đứng ra tán thưởng đối với sự việc của Nhạc Phi, tăng cường phản đối việc Hoàng Thượng xử phạt Nhạc Phi.
Mà sau này Chung Limh mới biết chuyện, cũng là biết chân tướng sự tình, điều này cũng là bởi vì Sầm Mặc đã ở trong tối trao đổi gì đó cùng với các vị ngũ tướng mà đưa ra một thỏa thuận.
Khi đó, nàng cũng mới hiểu được, tại sao lúc ấy Vân Quý phi cũng không có bày tỏ bất kỳ hành động bất mãn nào đối với phụ thân, ngược lại thậm chí còn ở trong hậu cung cũng vì mình mà nói lời hữu ích.
“Đây chính là Đại hoàng tử.” Bùi Loan nằm ở trên giường nhìn hai mắt của Đại hoàng tử trợn tròn, cảm thấy rất là hứng thú, “Đáng yêu quá đi thôi.”
Nếu như trên trán không có cái bớt nằm ở vị trí phá hư mỹ cảm hết sức rõ ràng như vậy, xác thực Đại hoàng tử hết sức là đáng yêu. Hơn nữa, Đại hoàng tử không sợ người lạ, còn đưa cái miệng chưa mọc răng cười khanh khách với Bùi Loan hướng về phía Bùi loan cười.
“Wow, thật đáng yêu.” Bùi Loan nhìn thấy Đại hoàng tử ngây ngốc hướng về phía mình cười như vậy, không nhịn được liền lên tay nhéo lấy khuôn mặt béo ú của Đại hoàng tử, da thịt con nít rất mềm mại trong nháy mắt đã có chút đỏ lên.
“Không được khi dễ Đại hoàng tử.” Chung Linh có chút bất đắc dĩ ngăn trở nàng, có lẽ Bùi Loan là con gái một, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không để ý tới nàng, ngược lại đối với Đại hoàng tử sinh ra một ý nghĩ nếu như có một đệ đệ như vậy thật là tốt.
“Loan nhi không có khi dễ Đại hoàng tử, là đang chơi cùng với Đại hoàng tử đấy.” Hiện tại, nàng có mười phần hứng thú với đứa trẻ sơ sinh này rồi.
Chung Linh ra hiệu cho Tưởng Nhi tiến lên nhìn một chút, đừng để cho Bùi Loan không tự chủ đả thương Đại hoàng tử.
“Nương nương, hình như thân thể Uyển Tiệp Dư càng ngày càng không xong, mỗi ngày trong cung cũng triệu thái y đến xem mạch.” Vân nhi xông tới nhẹ giọng nói ra.
Chuyện này Chung Linh cũng có nghe thấy, bằng không ban ngày Đại hoàng tử sẽ không ở trong cung mình rồi. Mặc dù Uyển Tiệp Dư muốn cùng con trai mình ở chung một chỗ, nhưng cả ngày ở trong phòng tràn đầy mùi thuốc, lo lắng sẽ lây bệnh cho Đại hoàng tử, cho nên mới nhịn đau đặt đứa bé ở nơi này để Chung Linh chăm sóc.
Nhưng mà Vân nhi còn cố ý nói không tốt, chẳng lẽ thân thể nàng ta lại kém như vậy?
Sứ thần Chu Tước quốc vừa dứt lời thì một nam nhân dáng người ngôi khô vốn đang đứng sau lưng hắn hiểu ý bước ra, ngang hông đang giắt một thanh đao không vỏ.
Bởi vì Chu Tước quốc chuộng võ nghệ, mang theo vũ khí tùy thân cũng là một loại vinh dự, vì nghĩ rằng bọn họ ở trong hoàng cung cũng sẽ không làm ra cái gì, nên không đoạt vũ khí của bọn họ.
Nam tử kia thô lỗ cởi bỏ ngoại sam của mình, lõa thân trên đứng giữa đại điện, ngẩng cao đầu.
“Nghe nói Hoàng đế bệ hạ Tử Thần quốc văn võ song toàn, tiểu sứ muốn được mở mang kiến thức một phen.”
Sứ thần Chu Tước quốc vừa dứt lời, trên đại điện liền xuất hiện những phản ứng khác nhau, thần tử Tử Thần quốc trợn mắt nhìn hắn. Mà sắc mặt người Huyền Vũ quốc cũng không có gì thay đổi, còn rất có hứng thú xem náo nhiệt.
Mặc kệ thân phận người kia là gì, nhưng làm như vậy rõ ràng là đang gây hấn với Tử Thần quốc, khiêu khích Sầm Mặc. Sầm Mặc là nhất quốc chi quân, làm sao có thể hạ thấp thân phận cùng hắn động thủ.
Mà sứ thần Chu Tước cố tình đánh chủ ý này, nếu Sầm Mặc không ứng chiến, hoặc để cho người khác nghênh chiến, cũng sẽ bị cho là yếu kém.
Trác Ngôn Nghi đứng lên, còn chưa kịp có động tác gì, liền phát hiện một bóng dáng lướt qua trước mặt, kiếm giắt nơi thắt lưng cũng bị đối phương thuận tay rút đi. Định thần nhìn lại thì phát hiện người đó chính là Chung Linh.
Chung Linh nghe sứ thần Chu Tước nói xong, cảm thấy khí huyết trong nháy mắt xông lên đến đỉnh đầu, đầu óc lờ mờ.
Hình như lý trí không còn khống chế được cơ thể, Chung Linh chợt đứng lên, thời điểm khi đi ngang qua Trác Ngôn Nghi liếc thấy thanh kiếm trên người hắn, ý thức không còn nên thuận tay rút ra.
Đi nhanh về phía đối phương, phát hiện đại hán kia đang nhìn mình không hiểu, hiển nhiên là không hiểu hành động của nàng.
Bỗng dưng, Chung Linh mỉm cười dịu dàng.
Trong nháy mắt đại hán bị nụ cười của mỹ nhân mê mẩn tinh thần, sau đó chỉ nhìn thấy nàng giơ tay lên. Trong nháy mắt tiếp theo, hắn mở trừng hai mắt nhìn nàng, thần sắc kinh ngạc không thể tin.
Thân thể đại hán không tiếng động ngã xuống. Chung Linh vẫn duy trì hai tay cầm kiếm, tư thế khẽ khom lưng, sắc mặt mang nụ cười còn chưa rút đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Máu tươi văng tung tóe lên mặt nàng thấm vào y phục rồi không ngừng nhỏ xuống làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Nét mặt người Huyền Vũ quốc mang kinh ngạc nhìn cả sự kiện vừa xảy ra. Một nam nhân bản lĩnh nhìn có vẻ không tệ lại bị một nữ nhân gầy yếu như vậy giết chết dễ như trở bàn tay.
Nam nhân chết cũng thật oan uổng, bởi vì biết rõ thân phận cao quý của đối phương là nữ nhân của Hoàng thượng, nên không dám ra tay, hơn nữa trước đó Chung Linh lại bất ngờ nở nụ cười, để cho hắn không tự chủ hạ xuống phòng bị, mặc dù trong tay đối phương đang cầm một thanh kiếm.
Đại khái hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, nữ nhân nhìn gầy yếu như vậy lại có thể động thủ thật, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người. Đợi đến khi đầu óc của hắn phản ứng lại thì thân thể cũng không còn phản ứng kịp nữa, trực tiếp bị Chung Linh cắt đứt cổ họng, đi đời nhà ma.
Nàng thế nhưng xuống tay tàn nhẫn như vậy, chuẩn xác như vậy.
Từ lúc nàng đứng lên, rút kiếm của Trác Ngôn Nghi rồi đến giết nam nhân kia, hết thảy động tác như nước chảy mây trôi, không chút nào ngừng nghỉ hoặc do dự.
Sau một thời gian im lặng ngắn ngủi, đại điện chợt vang lên hàng loạt tiếng động lộn xộn.
Chung Linh đứng thẳng người, đầu ngẩng lên, dùng sức hô hấp, đôi tay run rẩy không giữ nổi thanh kiếm, để nó rơi xuống tạo nên những âm thanh thanh thúy. Nàng rõ ràng cảm giác được vừa rồi thanh kiếm trong tay truyền đến cho nàng, cảm giác ma sát khi cắt vào da thịt và cổ họng của đối phương, cảm giác đó khiến nàng muốn nôn mửa.
Những âm thanh hỗn tạp xung quanh vào thời khắc này lại không thể truyền tới tai nàng, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chỉ nghe được tiếng hít thở yếu ớt của chính nàng.
Ngay từ lúc bắt đầu Sầm Mặc nguyên bản còn chưa có biểu tình gì, chỉ híp mắt nhìn nam nhân đang khiêu khích mình. Nhìn thấy Chung Linh từ bên cạnh mình rời đi, mặc dù không biết nàng muốn làm gì nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản, thậm chí đến khi nàng cầm kiếm hắn cũng từng suy nghĩ đến diễn biến tiếp theo.
Nhưng hắn không ngờ nàng sẽ giết người đó, lại tự động thủ trước mắt bao người như vậy.
Vân Quý phi cũng nhìn ngây người, nhưng lại phát hiện nam nhân bên cạnh đang tỏa ra một loại hơi thở cuồng bạo. Nếu tỉ mỉ quan sát là có thể nhìn ra, mặc dù hắn đã cố gắng khống chế nhưng thân thể vẫn không tự chủ khẽ run lên.
Nàng ta chớp mắt, không hiểu phản ứng của Sầm Mặc lúc này là đại biểu cho cái gì.
Sầm Mặc không chút thay đổi.
Một kiếm vụng về này của Chung Linh đã giết chết kẻ khiêu khích hắn, đồng thời cũng hung hăng đâm sâu vào lòng hắn, hạ xuống hết tất cả phòng tuyến của hắn, hoàn toàn bị chém đứt dễ như trở bàn tay.
Thu hồi lại ý thức, Sầm Mặc nỗ lực ức chế tâm tình của mình, chậm rãi đứng lên.
“Đưa Nhạc phi về Vân Tường cung, không có lệnh của Trẫm, không cho phép ra khỏi cung một bước.” Chuyện còn lại, đều giao cho hắn.
Chỉ khi nhìn thấy Chung Linh bị cung nữ đưa đi, theo bản năng quay đầu lại tìm hắn, trong mắt không có tiêu cự nhưng nước mắt tràn đầy trên mặt, khiến lòng hắn đau đớn mãnh liệt, nắm chặt tay.
Nàng đang bảo vệ hắn, bảo vệ niềm kiêu ngạo của hắn.
Theo phương diện khác mà nói, hắn tự cao tự đại, xem tự tôn còn quan trọng hơn sinh mạng. Nếu không phải như vậy, khi còn bé bị đối xử như thế, chỉ sợ đã yên lặng biến mất khỏi thế gian này rồi. Mà không phải tìm mọi cách nhẫn nại, cuối cùng đạt được thế lực và địa vị như ngày hôm nay.
Chung Linh cũng không biết hắn sẽ tính toán như thế nào, tiếp tục ẩn nhẫn hay phản kích. Chẳng qua mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, nàng chỉ nghĩ muốn bảo vệ hắn mới làm như vậy, mới có thể trước mặt mọi người giết sứ thần nước khác. Trước đó, mặc kệ là đời trước hay là đời này, nàng cũng chưa từng dùng đao giết bất cứ con vật nào huống chi con người.
Nhưng dù cho thời gian có quay ngược lại bao nhiêu lần, nàng cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Sau khi nàng rời khỏi, trong đại điện liền khôi phục như bình thường.
“Bệ hạ, ngài phải cho tiểu sứ một công đạo đó” Có thể được sứ thần mang theo vào cung thì cho dù là tên tay chân thì địa vị cũng sẽ không thấp.
“Ái phi là bị Trẫm cưng chiều hơi quá, mới có thể làm ra chuyện không ra thể thống này.” Vẻ mặt Sầm Mặc dường như đã khôi phục lại bình thường, “Chỉ là dũng sĩ theo lời ngươi nói đã bị ái phi của Trẫm dễ dàng giết chết như vậy, hắn đến tột cùng là muốn dựa vào cái gì tỷ thí với Trẫm?”
Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Sầm Mặc lộ ra nụ cười giễu cợt.
Thần sắc sứ thần Chu Tước có chút không tốt, hắn làm sao biết thuộc hạ của hắn võ nghệ không tệ lại ngơ ngác đứng nhìn một nữ nhân giết chết. Hắn đã suy tính, nếu Sầm Mặc nhận lời khiêu chiến, hắn cũng sẽ để cho thuộc hạ làm bộ nhận thua, dù sao thân phận của đối phương cũng là Hoàng đế cao quý của Tử Thần quốc, nếu đánh thắng thật, chỉ sợ sẽ gặp phải ánh mắt hận thù trên dưới Tử Thần quốc.
Chỉ là nếu Sầm Mặc không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để giễu cợt.
Nhưng hiện tại thủ hạ của hắn đã chết, lại chết dưới kiếm nữ nhân của Hoàng đế. Bây giờ Hoàng đế muốn dùng nữ nhân kia làm lý do để cho mình lui bước, thế nhưng hắn lại không muốn làm theo ý tứ của đối phương. Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải vì thuộc hạ đòi một công đạo.
“Nói như thế nào đi nữa, vị nương nương vừa rồi cũng đã giết thuộc hạ của tiểu sứ, tiểu sứ cho rằng không thể bỏ qua như vậy.” Sứ thần Chu Tước âm trầm nói, “Kính xin bệ hạ giao vị nương nương kia cho Chu Tước Quốc.”
“Hắn là thân phận gì? Dám đòi ái phi của Trẫm đền mạng cho hắn?” Sầm Mặc cười lên ha hả, dường như nghe thấy chuyện gì đó thật buồn cười, “Trên chiến trường binh lính chết đi nhiều vô số, có phải cũng muốn Trẫm vì bọn họ đòi công đạo?”
Đây là chuyện của mấy năm trước, khi đó Sầm Mặc vừa mới lên ngôi, Chu Tước thừa dịp căn cơ của hắn còn chưa vững, lại không nắm binh quyền trong tay, đã nhân cơ hội tiến công lãnh thổ Tử Thần.
Công kích không được báo trước khiến tướng lãnh thủ thành lúc ấy ứng phó không kịp, mặc dù cuối cùng cũng giữ được thành nhưng thương vong vô số, là sự kiện hiếm có trong lịch sử đã được ghi chép lại.
Sầm Mặc vừa dứt lời, nhiều võ tướng trong đại điện hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ. Ngay cả người Huyền Vũ quốc cũng nhìn bọn họ với biểu tình không biết xấu hổ, cuộc tấn công năm đó của Chu Tước quốc có thể nói là quá vô sỉ, sau đó lại không công mà lùi, thật sự là một chuyện cười.
“Hắn muốn tỷ thí lại không có quy định sống chết, ái phi thay Trẫm ứng chiến giết hắn thì có gì sai?” Sầm Mặc nhướng mày, giọng điệu chất vấn.
Chu Tước quốc thấy hắn nhắc đến sự kiện năm đó, trên mặt cũng không nén được giận dữ. Nhìn đến sắc mặt của sứ thần Huyền Vũ, trong lòng lại có chút không cho phép. Nếu bởi vì chuyện này đắc tội với hoàng đế Tử Thần, để cho hắn liên minh cùng Huyền Vũ, vậy vị trí Chu Tước quốc của hắn có chút không ổn.
Thật sự mà nói, chuyện này cũng là hắn khiêu khích trước mới có kết cục này.
“Bất quá ái phi cũng là ở trước điện giết người, Trẫm tất nhiên sẽ định tội nàng thật nặng.” Sầm Mặc cũng tức thời mỉm cười, cho đối phương một lời giải thích.
Sứ thần Chu Tước và một người đứng phía sau mình sắc mặt thay đổi, nhưng cũng nhịn xuống tức giận.
“Hi vọng bệ hạ nói được làm được.” Dứt lời, hai tay ôm quyền cúi đầu, mang theo người của mình rời đi.
Xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên bữa tiệc cũng không thể tiếp tục tiến hành, người nước Huyền Vũ chào hỏi Sầm Mặc xong cũng mang người rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, thân thể đang căng thẳng của Sầm Mặc mới buông lỏng được đôi chút.
“Hoàng thượng......” Vân Quý phi lo lắng nhìn hắn.
“Nàng trở về trước đi, Trẫm còn có việc thương lượng cùng các đại thần.” Sầm Mặc có vẻ mệt mỏi mở miệng.
Vân Quý phi biết chuyện vừa rồi nghiêm trọng cỡ nào nên không nói nhiều, mang theo thị nữ rời đi.
--- ------o---- -----o---- -----
“Ngươi nói xem trong lòng Nhạc phi đang nghĩ gì!” Sau khi trở lại Diên Hỉ cung, Vân Quý phi vẫn cau mày, cuối cùng không nhịn được hỏi. “Nàng ta không biết mình đang ở đâu sao, lại dám làm ra loại chuyện đó!”
Cho dù đối phương khiêu khích, tự nhiên Hoàng thượng sẽ có cách xử lý, nơi nào đến phiên một tần phi như nàng ta ra mặt, khiến tình huống trở nên phức tạp như vậy.
Không thể không nói đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và Chung Linh. Mặc dù cả hai đều yêu Sầm Mặc, nhưng tư tưởng lại bất đồng, nàng nghĩ nếu có chuyện xảy ra Sầm Mặc tự nhiên sẽ xử lý, nàng chỉ cần núp dưới cánh chim của hắn.
Mà Chung Linh cũng không muốn suốt ngày đứng dưới sự bảo vệ của đối phương, nàng cũng muốn vì hắn làm chút chuyện, nàng muốn bảo vệ hắn.
“Lần này Nhạc phi nương nương sợ là đã tự chuốc lấy khổ.” Xuân Hạnh cũng không biết rốt cuộc Nhạc phi bị thất tâm phong gì, thân là tần phi lại ở trước mặt mọi người giết người, mặc dù Hoàng thượng bảo vệ nàng không giao cho Chu Tước quốc, nhưng cũng không thoát khỏi trừng phạt, ngay cả Hoàng thượng cũng chính miệng nói muốn phạt thật nặng.
Câu nói của sứ thần Chu Tước trước khi rời đi, rõ ràng là nếu Hoàng thượng xử lý không thỏa đáng, bọn họ sẽ còn tiếp tục so đo, sẽ không để cho chuyện này dễ dàng trôi qua như vậy.
Vân Quý phi cũng không tin Nhạc phi chưa nghĩ cái gì mà đã làm ra chuyện này, thầm nghĩ mục đích của đối phương cuối cùng là gì. Đối phương cái gì cũng không làm, vẫn là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất lại làm ra sự tình này. Cho dù chuyện Chu Tước quốc trôi qua, chỉ sợ trong triều đình cũng sẽ có người vì hành vi của nàng mà nghị luận. Hơn nữa chuyện này chính mắt nhiều người nhìn thấy lắm, ắt hẳn sẽ truyền tới miệng dân chúng.
Vân Quý phi cũng không tin Nhạc phi chưa nghĩ cái gì mà đã làm ra chuyện này, thầm nghĩ mục đích của đối phương cuối cùng là gì. Đối phương cái gì cũng không làm, vẫn là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất lại làm ra sự tình này. Cho dù chuyện Chu Tước quốc trôi qua, chỉ sợ trong triều đình cũng sẽ có người vì hành vi của nàng mà nghị luận. Hơn nữa chuyện này chính mắt nhiều người thấy lắm, ắt hẳn sẽ truyền tới miệng dân chúng.
Đường đường là phi tử của Hoàng thượng lại giết người, chuyện như vậy truyền ra ngoài đến tột cùng đối với nàng ấy có lợi gì chứ. Vân Quý phi trăm mối khó giải, nhưng lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hôm nay Hoàng thượng ắt hẳn sẽ lạnh nhạt với Chung Linh, chuyện kia, chắc cũng có thể tiến hành.
--- ------o---- -----o---- -----
Sau khi cùng các đại thần tâm phúc thương lượng về công việc xong, Sầm Mặc liền rời khỏi đại điện, khi đi ngang qua chỗ nam nhân kia ngã xuống, hắn nhìn thấy còn một ít vết máu chưa được lau sạch liền dừng cước bộ.
Lâm Anh lúc nào cũng lưu ý hắn, nghe vậy lập tức phất tay, tiểu thái giám bên cạnh liền trình lên trường kiếm đang bị bao phủ bởi một miếng vải đen, mặt trên còn còn sót lại một chút máu.
Nhớ tới kiếm vũ trước đó vừa được xem kinh diễm mọi người, Sầm Mặc nhìn lại kiếm trong tay, như vậy có được xem là một loại dự báo hay không.
Thu hồi suy nghĩ, Sầm Mặc đem kiếm ra sau lưng, xoay người bước tiếp: “Bãi giá Vân Tường cung.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời điểm Sầm Mặc đi vào cung Vân Tường, Chung Linh còn chưa có phục hồi tinh thần lại, vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, mắt luôn nhìn dưới mặt đất nhưng không có tiêu cự.
“Hoàng Thượng, chúng nô tì có nói gì nương nương cũng không nghe thấy, từ lúc trở lại cho đến bây giờ vẫn vậy.” Vân Nhi Tưởng Nhi nhìn thấy Sầm Mặc tới, nhưng nương nương không có hành lễ, không khỏi có chút nóng nảy giải thích.
Khi ánh mắt của Sầm Mặc chạm đến thanh kiếm trong tay, lập tức dời đi ánh mắt, sẽ không, nhất định Hoàng Thượng sẽ không làm như vậy đối với nương nương.
“Tất cả các ngươi lui xuống đi.” Sầm Sầm nhỏ giọng phân phó.
Trên mặt Lâm Di lộ ra vẻ lo lắng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Sầm Mặc, nhíu mày một cái, nhưng vẫn rời đi.
Lúc giọng nói của Sầm Mặc cất lên, hình như Chung Linh nghe được, đầu hơi hướng về phía Sầm Mặc nhưng lệch một chút.
Từ từ đi tới trước mặt nàng, dường như sợ tiếng bước chân của mình sẽ làm kinh sợ đến nàng.
“Linh Nhi?” Sầm Mặc nhẹ giọng gọi tên của nàng.
Chung Linh nháy nháy mắt, nhưng không có đáp lại lời của Sầm Mặc.
Từ từ đưa một cái tay ra, che ở trên gương mặt của nàng, lại một lần nữa Sầm Mặc khẽ gọi tên của nàng.
Ý thức của Chung Linh từ từ phục hồi lại, tất cả thần thái trong ánh mắt tụ tập lại. Trong nháy mắt nước mắt đã tuôn ra cả hốc mắt, nàng nghẹn ngào nói d’đ/l/q"d không ra lời. Cơ thể hơi run rẩy, muốn ôm đối phương nhưng dù có làm sao đi chăng nữa cũng không thể nhấc nỗi cánh tay.
“Linh Nhi.” Sầm Mặc ôm nàng vào trong lòng.
Có lẽ động tác của Sầm Mặc đưa đến cảm giác an toàn cho Chung Linh, Chung Linh vừa rơi lệ, vừa khóc lóc thút thít kể lể: “Thiếp...Thiếp thật không biết, thiếp rất sợ hãi, thiếp đã giết người......”
Thời điểm đang nói những lời này, Sầm Mặc cảm giác được người trong lòng mình đang bắt đầu run, hình như có chút khống chế không được, hắn không khỏi tăng sức lực cánh tay lên.
“Không quan trọng, không phải sợ, có ta ở đây rồi?” Lần đầu tiên,Sầm Mặc không có ở trước mặt Chung Linh tự xưng là trẫm.
Không biết là sức lực của Sầm Mặc tăng thêm hay là lời hắn nói có tác dụng, Chung Linh từ từ yên tĩnh trở lại, nhưng trong tay d’đ/l/q"d vẫn còn đang siết chặt y phục của Sầm Mặc, chui đầu vào trong ngực của Sầm Mặc không chịu ra ngoài.
Không biết hai người đứng ôm nhau như vậy bao lâu, Chung Linh mới chậm rãi buông lỏng tay ra. Thoáng kéo ra khoảng cách, lại nhìn thấy thanh kiếm trong tay Sầm Mặc, sắc mặt hết sức khó coi.
Sầm Mặc mỉm cười nhìn phản ứng của Chung Linh, nắm lấy tay của Chung Linh, không để ý đến Chung Linh đang cố gắng tránh thoát, để cho Chung Linhlần nữa nắm lấy thanh kiếm kia.
Chung Linh dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Sầm Mặc, không biết tại sao hắn lại muốn làm như vậy.
“Nàng làm rất khá.” Sầm Mặc nhẹ nhàng nói ở bên tai của Chung Linh: “Ta thích nàng làm như vậy.”
Vẻ mặt sợ hãi của Chung Linh dần dần mất đi, nghi hoặc nhìn hắn.
“Chàng…”
“Là ta đang bảo vệ nàng có đúng hay không?” Sầm Mặc mỉm cười nói.
Chung Linh không nói gì.
“Đúng vậy, ta sẽ bảo vệ nàng, tin tưởng ta.” Sầm Mặc nắm chặt tay của Chung Linh.
Chung Linh gật đầu một cái, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Ngày thứ hai, tất cả mọi người đều biết buổi tối hôm đó Hoàng Thượng sẽ cầm một thanh kiếm đi vào cung Vân Tường, rồi ở lại bên trong rất lâu, sau khi đi ra đã hạ xuống một thánh chỉ, để cho Chung Linh không phải triệu kiến, không được ra ngoài cung Vân Tường một bước.
Tất cả mọi người cũng không biết, lúc trời tối hôm ấy đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngày hôm sau ngay cả thái y cũng bị truyền vào cung Vân Tường. Lúc đi ra thì chau mày, nhưng đối với chuyện bên trong lại khép miệng không nói.
Ở trong cung Vân Tường, dáng vẻ của một đám cung nữ thái giám đi qua cũng chỉ cúi đầu một cái, cũng không có thốt ra một lời nào, xem ra không khí của cả cung Vân Tường đều rất trầm lặng.
Mà không biết đến tột cùng Sầm Mặc đã nói những gì với sứ thần nước Chu Tước, bọn họ cũng đồng ý không truy cứu nữa chuyện này nữa.
Sau khi, sứ thần nước Chu Tước cùng với sứ thần nước Huyền Vũ đang cùng nhau quan sát diễn biến của cuộc luyện tập quân sự, vẻ mặt của sứ thần nước Chu Tước không khỏi ngưng trọng lên một chút, mặc dù biết mấy năm gần đây nước Tử Thần rất phát triển, nhưng lại phát triển một cách nhanh chóng như thế, hay là đang ngoài dự đoán. Mà trong đó có dùng đến một chút binh khí và binh pháp dường như cũng không tránh khỏi có chút quan hệ cùng với nước Huyền Vũ.
Chẳng lẽ nước Tử Thần đã lén lút kết thành đồng minh với nước Huyền Vũ? Sứ thần nước Chu Tước không khỏi hướng tới phương diện này mà suy nghĩ, chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.
Trong hơn mười ngày kế tiếp, Sầm Mặc vẫn đang còn ở trong liên tục thảo luận cái gì đó cùng với bọn họ, hay đang vì lợi ích của mỗi người mà tranh luận, bất quá cuối cùng ba bêncũng có thể tiếp nhận thỏa thuận đã đạt được của nhau.
Sau khi, sứ thần nước Chu Tước đã đạt được thỏa thuận liền vội vã cáo từ, thông qua lần hội nghị này hắn quan sát được sự việc, mặc dù phải trở về nói lại với bệ hạ, để cho bọn họ mau sớm tìm được phương pháp tốt hơn để ứng phó.
Sau khi sứ thần ở nước Chu Tước rời đi, một mình Sầm Mặc mở tiệc chiêu đãi nước Huyền Vũ.
“Lần này rất đa tạ quý quốc đã giúp đỡ.” Sầm Mặc giơ ly rượu lên.
“Bệ hạ khách khí, dù sao quốc chủ cũng không muốn nhìn thấy một nhà Chu Tước kiêu ngạo.” Ngoài miệng sứ thần nói rất khách khí, nhưng trừ bỏ việc này ra thì còn có nguyên nhân khác, chính là bọn họ đã thu được không ít lợi từ nước Tử Thần.
Khác với sức mạnh quân sự nổi tiếng của nước Chu Tước, nước Huyền Vũ tương đối nặng thương, chỉ là một quốc gia có dân số không nhiều lắm, mặc dù có trang bị hoàn hảo, cũng không có thể giống như nước Chu Tước hoặc là nước Tử Thần có rất nhiều nhân lực có thể làm binh lính như vậy.
Bên trong nước Huyền Vũ có một lượng lớn bảo thạch khoáng sản, nếu nước Chu Tước thâu tóm được nước Tử Thần, đến lúc đó bọn họ rất khó bảo toàn bản thân. Theo cái nhìn của quốc chủ nước Huyền Vũ, cũng là muốn giữ vững ý niệm của tiên vương để tam quốc kềm chế lẫn nhau.
Sầm Mặc uống một hơi cạn sạch ly rượu ngon trong tay, mặc kệ có nói như thế nào, nước Huyền Vũ cũng không có thừa cơ hãm hại, ngược lại đưa ra viện trợ, mặc dù phải trả giá một ít, nhưng so với yêu cầu trước kia của nước Chu Tước, cũng chỉ là một hoặc hai phần mười mà thôi.
Mỹ tửu giai yến, sứ thần nước Huyền Vũ cũng chính thức đưa ra yêu cầu trở về, bọn họ còn phải trở về bẩm báo với quốc chủ tình huống lần này.
Đương nhiên, Sầm Mặc đồng ý, còn rộng lượng gửi tặng một ít tiền của, cũng phái người hộ tống bọn họ rời đi, hơn nữa hạ xuống một thánh chỉ, ra lệnh cho quan nha dọc đường phải tận tình tiếp đãi.
Sứ thần nước Huyền Vũ cũng đã chính thức rời đi, thì Chung Linh đã bị giam lỏng ở trong cung Vân Tường hơn nửa tháng.
Ba ngày sau đó, khi người của nước Huyền Vũ rời đi, Sầm Mặc liền bỏ lệnh cấm túc Chung Linh.
Mặc dù xem ra lần này, hình như Hoàng Thượng cũng không có thực chất tính trừng phạt đối với Nhạc Phi ra làm sao, thế nhưng mọi người ở hậu cung không nhịn được mà rối rít suy đoán, Hoàng Thượng cũng chỉ là nể tình cũ mới tha thứ cho Nhạc Phi có đúng hay không, mà sau này, Nhạc Phi còn có thể được cưng chiều như lúc trước hay không?
Trải qua hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, tinh thần Chung Linh đã không có gì đáng ngại, mới bắt đầu mấy ngày, hầu như ngày nào nàng ngủ cũng không yên, thật sự mệt mỏi đến cực hạn,mới vừa có thể ngủ mê man được một chút, nhưng rất nhanh lại bị cơn ác mộng làm cho thức tỉnh.
Mỗi ngày, Lâm Di cùng với Vân nhi Tưởng Nhi vẫn ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, nửa đêm Sầm Mặc cũng sẽ lặng lẽ sang đây xem nàng, bây giờ mới có chuyển biến tốt.
“Đều nói nương nương chúng ta được cưng chiều, nhưng từ lúc vào cung cho đến bây giờ, các chuyện phiền toái đều lần lượt đến, khiến nương nương lo lắng.” Một bên, Vân nhi vừa nhận lấy đồ ăn từ trong tay Phương nhi Viên nhivừa nói: “Làm hại nương nương chúng ta có ăn như thế nào, cũng vẫn gầy như vậy, có nuôi thế nào cũng không nổi.”
Mặc dù,những người trong cung khác không biết, nhưng trong cung Vân Tường cũng đã rõ ràng, Sầm Mặc cũng không có trách tội hay là xử phạt ý tứ của Chung Linh. Nếu không cũng sẽ không có việc mà nửa đêm lặng lẽ chỉ dẫn theo nô tài thân cận đến xem nương nương.,Mà ra lệnh cấm túc, một mặt là vì ứng phó với người của nước Chu Tước, một mặt lại muốn Chung Linh nghỉ ngơi cho khỏe.
Bây giờ, Vân nhi cũng không có một chút hào cảm đối với nước Chu Tước cảm thấy tâm địa của bọn hắn không tốt giống như là diện mạo của bọn họ, còn hết sức ngang ngược vô lý.
“Được rồi, ngươi cũng đừng nhắc tới nữa.” Tưởng Nhi vừa giúp Vân nhi sắp xếp chén đũa vừa cười nàng, “Chỉ cần Hoàng Thượng thật sự yêu thương nương nương của chúng ta, nhất định nương nương của chúng ta sẽ được hưởng phúc.”
Nói tới chỗ này, họ cũng biết là tại sao ngày đó Chung Linh phải xông lên giết người kia. Ở nơi đây, bình thường dân chúng phụ nữ nếu nghe người khác nói nói xấu chồng mình, chỉ sợ cũng xắn tay áo trực tiếp xông lên rồi. Mà nương nương các nàng càng thêm lợi hại, hoàn toàn d’đ/l/q"d không để ý thân phận của đối phương, trực tiếp cầm lấy kiếm giết chết đối phương, chỉ có thể nói nương nương nhà nàng được Hoàng Thượng nóng lòng che chở, mặc dù hành động có chút lỗ mãng.
Dù sao hơn nữa, cái chết của người nước Chu Tước, việc nước Chu Tước cùng với nước Tử Thần không hợp nhau cũng không phải là ngày một ngày hai rồi.
“Tại sao Loan tiểu thư còn chưa tới?” Tưởng Nhi có chút kỳ quái hỏi, sau khi Hoàng Thượng bỏ lệnh cấm túc Chung Linh, liền tuyên chỉ để Bùi Loan vào cung.
“Nhất định là không muốn xa cách Vệ đại nhân, trong lòng không bỏ được chứ sao.” Vân nhi len lén cười nói.
“Lại nói bậy.” Chung Linh từ phía sau Vân Nhi đi tới, so với lúc trước khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, “Lần sau nếu để Hoàng Thượng nghe được, Bổn cung cũng sẽ không nói giúp chuyện của ngươi.”
“Những lời nô tỳ nói là thật, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách nô tỳ.” Vân nhi cười hì hì một tiếng, mấy ngày lại đây, nhưng thật ra đối với hai tỷ muội các nàng Chung Linh rất là gần gũi.
Không thấy Bùi Loan xuất hiện, Chung Linh có chút bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là kêu Vân Nhi đưa nàng đến đây. Chỉ là Vân nhi vừa mới đi ra cửa, chỉ trong chốc lát đã đưa người đến đây.
“Nương nương, nô tỳ đi được nữa đường thì gặp Loan tiểu thư, nương nương đoán thử xem nô tỳ còn gặp người nào nữa?” Sau khi, Vân nhi và Bùi Loan hành lễ xong, liền không nhịn được cười mà nói.
“Ơ kìa, Vân nhi tỷ không phải tỷ đã đồng ý với ta là không nói cho nương nương biết sao!” Bùi Loan lập tức đỏ mặt, cùng với Vân nhi náo loạn không để cho Vân nhi nói.
“Gặp phải Vệ đại nhân?” Vừa nhìn dáng vẻ của hai người, Chung Linh liền đoán được, “Loan nhi, ngươi cũng quá quấn quýt với Vệ đại nhân, lại còn muốn hắn đưa ngươi trở lại.”
Bùi Loan có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó tiến tới bên cạnh Chung Linh: “Nương nương, nghe nói ngày đó, nương nương liền một đao đã giết chết tên dũng sĩ kia, có phải như vậy không?”
Sắc mặt Vân nhi và Tưởng Nhi hơi đổi, Chung Linh vẫn như cũ cười nói: “Ngươi nghe được từ chỗ nào?” Chắc hẳn Bùi tướng quân cũng sẽ không nói cho nàng nghe mới đúng.
“Còn hỏi Loan nhi từ chỗ nào nghe tới sao? Hiện tại, tất cả các Thuyết thư tiên sinh trên kinh đô này đều đang nói chuyện của nương nương đấy!” Dáng vẻ của Loan nhi hết sức phấn khởi.
“Thuyết thư tiên sinh? Đều nói chuyện gì của Bổn cung?” Chung Linh vẫn như cũ không có biến sắc.
“Haiz...... Đại khái nói là, chẳng những dáng dấp nương nương khuynh quốc khuynh thành, võ nghệ cũng cực tốt, sau đó…, hôm đó ở trong bữa tiệc thể hiện bản lĩnh, không hiểu quy của liền giết chết tên dũng sĩ của nước Hồng Mao!” Loan nhi cẩn thận nhớ lại nội dung mình đã nghe qua, sau đó xin lỗi cười cười, “Chỉ là tài ăn nói của Loan nhi không bằng tài ăn nói của Thuyết thư tiên sinh.”
Bởi vì, phần lớn tóc của người nước Chu Tước là màu đỏ, cho nên một chút cũng không ưa người nước Chu Tướcliền gọi nước Chu Tước là nước Hồng Mao, mà người nước Chu Tước cũng biến thành hồng mao quỷ.
“Lại nói nước Hồng Mao thật là vô lễ, lại dám hướng tới Hoàng Thượng của chúng ta khiêu khích, cũng còn tốt là do nương nương ta ra tay, đã giết đi sự uy phong của bọ họ.” Loan nhi lại phát biểu ý kiến của mình.
Sau khi, Vân nhi Tưởng Nhi nghe xong lời nói của nàng vẻ mặt có chút kỳ quái, mà Chung Linh cũng đã hiểu rõ, tất nhiên đã có người của Sầm Mặc ở sau lưng tung tin tức, cũng sẽ không nghênh ngang trốn tránh khuyết điểm như vậy, phóng đại sự vô lễ của sứ thần nước Chu Tước, tốt đẹp hóa chính mình.
Lại nói rất thú vị, bởi vì ban đầu Chung Linh ra tay, trong lúc đó quan văn còn đưa ra một loạt tranh luận, một là nói Nhạc Phi có tội, trước mặt mọi người đã giết người, một là nói Nhạc Phi thân là một nữ tữ, cũng có một lòng hướng về đất nước, rất là khích lệ. Hai ý kiến này đến cuối cùng thì dĩ nhiên ý thứ hai chiếm ưu thế hơn.
Trong lúc đó, các võ tướng đối với Nhạc Phi còn hết sức khen ngợi, bọn họ tương đối chính trực, nhưng là thân là thần tử, mặc dù ngày đó có muốn giết việc người kia kích động, nhưng lại tuân theo luật pháp không được ta ray. Mà Nhạc Phi thân là hậu cung phi tử lại có thể làm ra hành động, lại làm một nữ anh hùng.
Vì vậy, cho dù một số người ở dưới vô tình hay cố ý thúc đẩy, đối với việc xử phạt Nhạc Phi chẳng những không giải quyết được gì, hơn nữa còn để cho danh dự của nàng ở nước Tử Thần tăng lên rất nhiều.
Ngay cả ngũ tướng, thân là phụ thân của Vân Quý phi, cũng đứng ra tán thưởng đối với sự việc của Nhạc Phi, tăng cường phản đối việc Hoàng Thượng xử phạt Nhạc Phi.
Mà sau này Chung Limh mới biết chuyện, cũng là biết chân tướng sự tình, điều này cũng là bởi vì Sầm Mặc đã ở trong tối trao đổi gì đó cùng với các vị ngũ tướng mà đưa ra một thỏa thuận.
Khi đó, nàng cũng mới hiểu được, tại sao lúc ấy Vân Quý phi cũng không có bày tỏ bất kỳ hành động bất mãn nào đối với phụ thân, ngược lại thậm chí còn ở trong hậu cung cũng vì mình mà nói lời hữu ích.
“Đây chính là Đại hoàng tử.” Bùi Loan nằm ở trên giường nhìn hai mắt của Đại hoàng tử trợn tròn, cảm thấy rất là hứng thú, “Đáng yêu quá đi thôi.”
Nếu như trên trán không có cái bớt nằm ở vị trí phá hư mỹ cảm hết sức rõ ràng như vậy, xác thực Đại hoàng tử hết sức là đáng yêu. Hơn nữa, Đại hoàng tử không sợ người lạ, còn đưa cái miệng chưa mọc răng cười khanh khách với Bùi Loan hướng về phía Bùi loan cười.
“Wow, thật đáng yêu.” Bùi Loan nhìn thấy Đại hoàng tử ngây ngốc hướng về phía mình cười như vậy, không nhịn được liền lên tay nhéo lấy khuôn mặt béo ú của Đại hoàng tử, da thịt con nít rất mềm mại trong nháy mắt đã có chút đỏ lên.
“Không được khi dễ Đại hoàng tử.” Chung Linh có chút bất đắc dĩ ngăn trở nàng, có lẽ Bùi Loan là con gái một, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không để ý tới nàng, ngược lại đối với Đại hoàng tử sinh ra một ý nghĩ nếu như có một đệ đệ như vậy thật là tốt.
“Loan nhi không có khi dễ Đại hoàng tử, là đang chơi cùng với Đại hoàng tử đấy.” Hiện tại, nàng có mười phần hứng thú với đứa trẻ sơ sinh này rồi.
Chung Linh ra hiệu cho Tưởng Nhi tiến lên nhìn một chút, đừng để cho Bùi Loan không tự chủ đả thương Đại hoàng tử.
“Nương nương, hình như thân thể Uyển Tiệp Dư càng ngày càng không xong, mỗi ngày trong cung cũng triệu thái y đến xem mạch.” Vân nhi xông tới nhẹ giọng nói ra.
Chuyện này Chung Linh cũng có nghe thấy, bằng không ban ngày Đại hoàng tử sẽ không ở trong cung mình rồi. Mặc dù Uyển Tiệp Dư muốn cùng con trai mình ở chung một chỗ, nhưng cả ngày ở trong phòng tràn đầy mùi thuốc, lo lắng sẽ lây bệnh cho Đại hoàng tử, cho nên mới nhịn đau đặt đứa bé ở nơi này để Chung Linh chăm sóc.
Nhưng mà Vân nhi còn cố ý nói không tốt, chẳng lẽ thân thể nàng ta lại kém như vậy?