“Đây là lần săn thú mùa xuân đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ.” Vân nhi cao hứng bừng bừng nói. “Đến lúc đó nhất định là rất náo nhiệt!”
Chiếu theo sự sắp xếp trước đây, săn thú sẽ kéo dài ba ngày, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ chọn vài phi tử được yêu thích cùng đi. Năm nay Nhạc phi nương nương nhất định sẽ được mang theo. Là cung nữ cận thân của nương nương, tự nhiên cũng có thể đi cùng.
Săn thú sẽ được cử hành trong khu vực săn bắn ở ngoại ô kinh thành, ý nghĩa của việc săn thú là muốn nhận được một điềm tốt lành, ngụ ý năm kế tiếp Tử Thần quốc sẽ đạt được mùa thu hoạch bội thu. Đồng thời cũng nhắc nhở người trong hoàng thất phải thường xuyên tỉnh táo, không thể lơ là nhiệm vụ của chính mình.
Về phần tại sao khẳng định sẽ đạt được mùa thu hoạch lớn, có lẽ là vì khu vực săn bắn thuộc sở hữu của hoàng gia, dĩ nhiên bình thường sẽ có người chuyên chăm sóc, đến lúc đó thị vệ sẽ dùng tất cả các phương pháp tìm ra dấu vết hoạt động của dã thú.
Đối với sự kiện lần này, Chung Linh cũng rất mong đợi. Là một người hiện đại, cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng săn thú. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng nàng hoàn toàn không có ý tưởng muốn đích thân ra trận.
“Đến lúc đó Khiêm ca ca nhất định sẽ thi triển hảo bản lĩnh!” Bùi Loan không biết thẹn thùng nói, đối với Khiêm ca ca nàng hoàn toàn tin tưởng một cách mù quáng.
“Khiêm ca ca của ngươi chỉ là văn quan, tay trói gà không chặt sao có thể thi triển bản lĩnh?” Chung Linh không chút lưu tình cười. “Nếu nói Trác đại nhân thi triển đại bản lĩnh, Bổn cung còn có thể tin.”
Bùi Loan bĩu môi không thèm so đo. Trác đại nhân gì đó, lúc đầu nàng còn tưởng hắn cùng Khiêm ca ca của nàng là cùng một loại người, nhưng thật ra lại hoàn toàn khác nhau, luôn cười nhạo nàng, nói Vệ Khiêm hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với nàng.
Mới không như vậy, nàng nhất định sẽ hảo hảo nỗ lực. Bùi Loan chớp chớp mắt, giấu đi tâm tư.
--- ------o---- -----o---- -----
Đến ngày săn thú, trong lòng Chung Linh kinh hãi thông thôi vì sự hoành tráng vĩ đại của sự kiện.
Nghi giá của Hoàng thượng từ trong hoàng cung xuyên qua kinh đô, một đường chậm rãi tiến đến biệt uyển nằm ở ngoại ô kinh thành. Vì sự an toàn của Hoàng thượng và tần phi còn có các vị đại thần, nên trên đường đi đều có thị vệ phong tỏa, rất là hoành tráng.
Hoàng thượng ngồi trong nghi giá màu vàng sáng chói, màn che cũng màu vàng nên mọi người không thể nhìn rõ gương mặt của hắn, thấp thoáng có thể thấy hắn phất tay ra hiệu.
Chung Linh và Vân Quý phi cũng ngồi trên nghi trượng của mình, cũng màn lụa che khuất tầm mắt của người khác. Trên suốt đoạn đường được dân chúng quỳ lạy tung hô vạn tuế.
Chung Linh nhìn bóng dáng màu vàng sáng chói trước mắt khẽ mỉm cười, có lẽ rất nhiều người không biết, trong nghi giá đó không phải là Sầm Mặc, chỉ là một thế thân. Thân là Hoàng đế lại ngồi vào vị trí nổi bật như vậy, bảo vệ như thế nào cũng không được chu toàn, vì vậy chỉ có thể dùng một thế thân để ngụy trang.
Mà bản thân Hoàng đế, Chung Linh hơi xoay đầu về phía sau một chút, ánh mắt rơi xuống một thị vệ đang cưỡi ngựa theo sau nghi trượng, Sầm Mặc một thân khôi giáp, đầu đội mũ giáp, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn ra. Mà thị vệ xung quanh hắn, bất động thanh sắc quan sát tình hình chung quanh, bảo vệ hắn.
Khi nghi trượng tới biệt uyển, Chung Linh đến gian phòng của mình thay một thân nhung trang, sau đó mới xuất hiện trước mắt mọi người.
Mà Vân Quý phi lúc này cũng đã tháo xuống gần hết trâm cài tóc, chỉ dùng một sợi dây đơn giản màu tím quấn lấy tóc, tư thế oai hùng động lòng người. Khác với thân thể gầy yếu của Chung Linh, thời khắc này hình như còn có vẻ yếu ớt hơn.
Vân Quý phi ngửa đầu cười một tiếng, hiển nhiên bởi vì thắng được nàng mà đắc ý.
Chung Linh mỉm cười vô tội, gầy yếu cũng có thể khiến người khác thương yêu mà!
Mặc dù các nàng không cần tự mình ra trận, nhưng để phù hợp với tình hình nên cũng muốn cùng nhau đến.
Đến biệt uyển đã là giữa trưa, đương nhiên sẽ dùng thiện trước, buổi chiều mới phải săn thú. Ngọ thiện rất nhẹ nhàng, đơn giản, dù sao buổi tối còn có con mồi săn được trong ngày, đó mới là trọng tâm.
Dùng xong ngọ thiện, Sầm Mặc liền cùng đám văn võ đại thần đi đến thú trường. Chung Linh và Vân Quý phi dĩ nhiên cũng muốn lên ngựa đi theo, chỉ là họ phải ngồi trên những con ngựa đã được huấn luyện thật tốt và có người dắt, không được vui vẻ tuỳ ý như những người khác.
Chung Linh đối với việc này không hề có ý nghĩa gì, nhưng nàng hoàn toàn không biết cưỡi ngựa, thậm chí chỉ ngồi trên lưng ngựa thôi đã cảm thấy sợ hãi.
“Nương nương, người yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không rơi xuống.” Bùi Loan lúc này đang cười hì hì cởi ngựa đi tới, vì con nhóc này mãnh liệt yêu cầu nên nàng cũng leo lên một con ngựa, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.
Chung Linh nhìn thân thể nàng ấy mặc dù rất nhỏ, nhưng động tác lại rất thành thạo, không khỏi nhíu mày.
“Nương nương cũng đừng coi thường muội.” Bùi Loan nhìn thấu suy nghĩ của nàng, “Muội chính là được chân truyền của Bùi tướng quân!”
Chung Linh hiểu rõ gật đầu một cái, hổ phụ vô khuyển nữ, Bùi tướng quân đúng là rất dụng tâm dạy dỗ nữ nhi của mình.
“Chỉ là phụ thân không để cho muội theo Khiêm ca ca, nếu không muội có thể dạy Khiêm ca ca cưỡi ngựa rồi.” Bùi loan tiếc nuối nhìn về phía trước.
Nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, Vệ Khiêm xuất hiện ở cách đó không xa, chỉ là thân thể cứng ngắc ngồi trên lưng ngựa của hắn đang ưỡn lên thẳng tắp, cũng là một người không biết cưỡi ngựa.
Hai người một động một tĩnh, cũng không tồi. Chung Linh đột nhiên suy nghĩ.
Mặc dù đã được tứ hôn nhưng lại chưa đủ tuổi. Còn phải chờ thêm vài năm nữa mới đến tuổi tiến vào cửa Vệ phủ.
Rất nhanh đã tới thú trường, Hoàng thượng cùng các quan viên bắt đầu tiến vào khu vực săn bắn, thị vệ đi theo bên cạnh hộ tống, còn nữ quyến phải ở lại trong lều trại.
Chung Linh hăng hái nhìn một nhóm người vừa khua chiêng gõ trống, vừa lớn tiếng hò hét vào trong rừng cây, lại còn dùng cỏ khô đốt lên quơ vào trong bụi rậm. Bầu không khí nhất thời trở nên huyên náo không thôi, mà hiệu quả cũng rất rõ ràng, Chung Linh nhìn thấy rừng cây vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện không ít bóng dáng.
Sầm Mặc và các đại thần đang chờ chính là thời khắc này, từng người một gập người trên lưng ngựa thúc giục nó tiến lên.
Nhìn những bóng lưng đang khuất dần vào trong rừng rậm, Chung Linh khẽ mỉm cười rồi xoay người trở về lều.
Bên cạnh Hoàng thượng có cả một đội thị vệ theo sát phía sau bảo vệ, nên không phải sợ xảy ra chuyện gì. Lại nói cảnh tượng Hoàng đế vì quá phấn khích mà bỏ rơi thị vệ sẽ không xuất hiện trên người của hắn.
“Nương nương cứ như vậy ở lại trong lều sao?” Bùi Loan nhàm chán đi vào, mặc dù nàng có thể theo tới, nhưng không có nghĩa là nàng có thể đi vào khu vực săn bắn.
“Không vậy thì sao? Ngay cả cung tên ta còn cầm không nổi.” Chung Linh buồn cười nói, trước đây nàng cũng đã từng nghĩ đến mình có thể có cái gọi là thiên phú võ học hay không, kết quả của quá trình luyện võ chính là, có thể cầm cung tên lên, có thể kéo mở, cũng có thể bắn ra, chỉ là cự ly bắn ngắn đến nỗi khiến người khác không dám nhìn.
Cho dù đứng thật gần, tên có thể bắn trúng mục tiêu nhưng vừa chạm vào bia thì trong nháy mắt lập tức rơi xuống đất. Ngay cả Bùi Loan so với nàng cũng cao cường hơn một chút.
“Nương nương cũng không cảm thấy quá buồn chán sao.” Bùi Loan rất bực bội với Chung Linh. Mỗi ngày trong hoàng cung cũng là đại môn không ra nhị môn không bước, hôm nay thật vất vả lắm mới xuất cung lại chỉ muốn ở trong lều.
“Mặc dù có chút buồn chán, vẫn tốt hơn khá nhiều chuyện.” Chung Linh lắc đầu một cái, biết rõ đối phương còn nhỏ không phải chuyện gì cũng hiểu được. Nếu nàng đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp phải Vân Quý phi, đến lúc đó tất nhiên không thiếu được một phen đấu võ mồm. Nàng không tin mình không thể đáp trả, nhưng đối phương rất nhanh sẽ trở thành hoàng hậu, vì suy nghĩ cho sau này, nàng cũng chỉ có thể trốn tránh không gặp mà thôi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế nhưng có vài người lại không nghĩ như vậy.
“Vọng tộc thế gia đều ở bên ngoài tham gia náo nhiệt, muội muội lại an nhàn trốn ở đây.” Còn chưa kịp thông báo, Vân Quý phi đã xốc mành đi vào, tự nhiên ngồi xuống. “Tỷ tỷ đứng ở bên ngoài nửa ngày nên thấy khát, cố ý đến xin uống miếng nước.”
Chung Linh đứng lên: “Tỷ tỷ nói đùa, muốn uống trà, muội muội sẽ tự mình dâng lên.” Vừa nói vừa ra hiệu cho Tưởng Nhi dâng trà.
Mặc dù không ở trong hoàng cung, nhưng lá trà thường dùng vẫn mang theo một ít.
Tưởng Nhi rất nhanh đã rót xong, cầm khay muốn đưa lên, lại bị Vân Quý phi phất tay ngăn lại.
“Trà này của muội muội thật đúng là không có thành ý rồi.” Vẻ mặt Vân Quý phi hết sức dịu dàng. “Không bằng muội muội tự tay dâng lên, như thế nào?”
Vân Quý phi vừa dứt lời, nhóm người của Chung Linh liền đổi sắc.
Ngăn Lâm di đang muốn nói chuyện, Chung Linh chậm rãi bước đến.
“Là muội muội sơ sót, muội muội tự mình dâng lên.” Nét mặt Chung Linh cũng không có gì không ổn.
Thật sự sắp trở thành hoàng hậu nên liều lĩnh như vậy, không phải còn chưa cử hành đại điển phong hậu hay sao. Chỉ là lúc này Sầm Mặc còn đang ở trong khu vực săn bắn, không cách nào giải vây cho nàng. Theo phân vị mà nói, thân phận của Vân Quý phi cao hơn nàng, để cho nàng dâng lên một ly trà, cũng không có gì đáng nói.
Chỉ là loại hành vi này ở trong hậu cung lại có một tầng ý tứ khác, tương đương với việc thừa nhận địa vị của mình không bằng đối phương, có ý tôn đối phương lên vị trí dẫn đầu.
Ở dân gian thời điểm cưới thiếp, tân nương cũng phải dâng trà cho chính thê, đây là một đạo lý không sai biệt lắm.
Lúc sắp đưa ly trà đến trước mặt Vân Quý phi, Chung Linh dường như trượt tay một cái đổ hết xuống váy của nàng ta.
“Ai nha, muội muội đáng chết, tỷ tỷ không có bị phỏng chứ!” Chung Linh ngay lập tức xin lỗi, đồng thời lo lắng nhìn đối phương.
Vừa rồi nàng đã hết sức cẩn thận chú ý vị trí ly trà đổ, không để nó làm phỏng Vân Quý phi, không để mang tiếng dĩ hạ phạm thượng, vừa vặn khiến nước trà chỉ dính trên y phục của nàng ta.
Vân Quý phi luôn luôn chú trọng vẻ bề ngoài, vừa nhìn làn váy của mình dính vào một chút nước trà đã lập tức ảo não đứng lên. Nếu Hoàng thượng trở lại, sao nàng có thể đến gặp người! Quay về phía Chung Linh, lại cảm thấy lúc này không thể nổi giận.
Đối phương cuối cùng cũng không có làm phỏng nàng, nếu cứ kiên quyết chuyện bé xé ra to, chỉ sợ sẽ bị người người cười chê, cho rằng nàng không độ lượng, rất bất lợi đối với việc phong hậu của nàng sau này. Nhưng để cho nàng nuốt xuống cục tức này, nàng lại cảm thấy vô cùng biệt khuất. Vốn là muốn hạ uy danh của đối phương, nhưng nàng ta lại dám phản kháng!
Chuyện Chung Linh cố ý làm đổ ly trà bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra.
Vân Quý phi cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này. Là nàng quá nôn nóng, không nên nhất thời tới đây thị uy, đợi đến khi nàng thật sự ngồi lên vị trí kia, một chút thủ đoạn này của Nhạc phi cũng là vô dụng.
Nhìn bóng lưng đối phương nổi giận đùng đùng rời đi, vẻ áy náy trên mặt của Chung Linh cũng nhanh chóng biến mất. Mặc dù hiện có thể ứng phó nhất thời, về sau lại không thể tránh đối phương hạ thủ. Nghĩ đến những tháng sắp tới, Chung Linh thật muốn than thở.
Vốn đang đứng ở một bên không lên tiếng, lúc này Bùi Loan lại đi tới nghiêm túc nhìn nàng: “Nương nương, Loan Nhi đã hiểu ý của người rồi.”
Mặc dù không ra cửa nhưng phiền phức cũng có thể tự tìm tới. Từ lúc nàng vào cung đến nay đã học được không ít kiến thức.
Bùi Loan dùng vẻ mặt trịnh trọng để nói chuyện làm cho Chung Linh không khỏi bật cười, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiểu thư, phải sớm tính toán thôi.” Lâm di nhỏ giọng nói một câu.
Chung Linh vừa mới thả lỏng tâm tình một chút, nhất thời lại rơi xuống. Mặc dù nói phải sớm tính toán, nàng cũng nghĩ phải làm vậy, nhưng nàng có thể làm được gì chứ? Bàn về xuất thân, xuất thân của nàng không sánh bằng Vân Quý phi. Luận về tư cách và sự từng trải, nàng cũng chỉ vừa vào cung được một năm. Điều duy nhất cao hơn nàng ta có lẽ chính là nàng có danh hạ nuôi dưỡng Đại hoàng tử, nhưng ai cũng biết, đó không phải là hài tử của nàng.
Quan trọng nhất chính là phụ thân của Vân Quý phi, Ngũ Tương. Mà hiện tại Hoàng thượng đang rất kiêng kỵ thế lực của Ngũ Tương, nên phải dùng thủ đoạn trấn an, ổn định bọn họ. Mà phong nàng ta làm hậu, không thể nghi ngờ là một loại trấn an - hảo thủ đoạn.
Vân Quý phi sẽ trở thành hoàng hậu là sự thật không thể thay đổi. Lần trước từ Ỷ Trúc Hiên đi ra, Sâm Mặc đã nói cho nàng biết trước đó Ngũ Tương nói tốt cho nàng cũng bởi vì Sầm Mặc đã trao đổi điều kiện với hắn, chỉ cần Ngũ Tương đứng ra giúp nàng hắn sẽ nhanh chóng lập Vân Quý phi làm hậu.
Có thể nói lập hậu là chuyện đã được quyết định, khác biệt là ở thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Ngay cả là bản thân Sầm Mặc cũng không thể thay đổi. Nàng, có thể làm được gì chứ?
“Quý Phi nương nương muốn thần thiếp làm một việc, ngàn vạn lần nương nương phải giúp ta.” An Lương Đệ chợt kéo lấy ống tay áo của Chung Linh.
Chung Linh cảm thấy có một loại dự cảm xấu sắp xảy ra, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thì thấy mình đang ở trên hồ Tiểu Kiều cùng với nàng ta.
Theo bản năng, Chung Linh vươn ống tay áo ra, lại phát hiện mặt An Lương Đệ chợt lộ vẻ kinh hãi, thân thể hơi ngữa về phía sau cuối cùng là rơi xuống hồ.
Chung Linh lập tức đưa tay bắt lấy nàng ta, nhưng lại chậm một bước. Hóa ra, không phải nàng ta muốn đẩy mình xuống dưới hồ, mà là muốn hãm hại mình.
Một bên,tên tiểu thái giám kia đã sớm nhảy xuống dưới hồ, một bên thì Vân nhi vội vã chạy tới.
“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?” Mặc dù, thoạt nhìn nương nương nhà nàng đã đẩy An Lương Đệ xuống dưới hồ, nhưng nàng lại biết, căn bản chủ tử nhà mình không có cần thiết phải làm như vậy.
Một bên là An Lương Đệ, một bên là cung nữ thân cận Liễu Yến, cả hai người đều lộ ra dáng vẻ kinh hoảng, vừa vội vừa sợ nhìn chằm chằm Chung Linh, tất nhiên bọn họ đã xem nàng chính là hung thủ.
“Mau mời thái y?” Chung Linh nhẹ nhàng phất ống tay áo ra, không hoảng hốt, sợ hãi mà từ từ đi xuống cái cầu nhỏ.
“Đã có thái giám đi mời thái y rồi, cũng đã đi báo cho Hoàng Thượng.” Vân nhi thận trọng nói.
“Làm tốt lắm.” Chung Linh cười lạnh, đi tới bên hồ, nếu là mình đẩy nàng ta đi xuống thì coi như xong, đằng này rõ ràng chính nàng ta cố ý ngã xuống về phía sau, thật đúng là,…. một chút lòng thương cảm nàng ta cũng không có.
Rất nhanh An Lương Đệ đã được cứu lên, sắc mặt hơi tái nhợt rồi ngất đi.
Nhìn y phục của nàng ta, bởi vì dính nước mà siết chặt lại, ánh mắt Chung Linh chuyển đến trên bụng của nàng ta, chân mày không khỏi hơi nhíu lại. Quan sát cẩn thận nàng ta, nhưng không có phát hiện vết máu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi An Lương Đệ được đưa tới Ỷ Trúc Hiên, thái y đã ở tại nơi đó chờ, nơi này cách chỗ ở của An Lương Đệ cũng không phải xa lắm. Mà rất nhanh sau đó Hoàng Thượng cũng đã chạy tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sầm Mặc vừa đến thì nhìn thấy An Lương Đệ đang nằm trên giường, sau đó liền lo lắng nhìn về phía Chung Linh, “Nàng không sao chứ?”
Sầm Mặc đang ở bên trong Cần Chính Điện, chợt có thái giám chạy tới bẩm báo, Nhạc Phi nương nương đã xảy ra tranh chấp với An Lương Đệ, còn bị rơi xuống hồ, liền vội vàng chạy tới.
“Thần thiếp không có việc gì.” Chung Linh cong khóe miệng lên, quả nhiên, Sầm Mặc tin tưởng nàng vô điều kiện, “Chỉ là, còn không biết tình huống của An Lương Đễ.”
“Sao nàng ta lại đi cùng với nàng?” Sầm Mặc biết quan hệ của hai người không, thậm chí có thể nói An Lương Đệ còn đáng sợ hơn Vân Quý Phi.
“Là nàng ta mời thần thiếp trước, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.” Chung Linh nói thật, “Thần thiếp cũng tò mò về chuyện quan trọng đó, cho nên liền đi ngay, ai biết đến nơi đó, An Lương Đệ lại không muốn để cho bọn cung nữ thái giám đến gần mới bằng lòng nói, cho nên thần thiếp đi cùng với nàng ta đến vườn hoa. Thời điểm, thần thiếp đứng ở trên cầu Tiểu Kiều, nàng ta chợt kéo tay áo thần thiếp lại, nhưng thần thiếp lại không thích người khác đụng chạm, liền hất ra, kết quả không ngời nàng ta lại tự mình nhảy xuống hồ.”
Chung Linh nháy nháy con mắt, nàng nói cũng không kém bao nhiêu, nhưng An Tâm Nhi lại đang làm bộ xem nàng là người đã đẩy nàng ta xuống hồ, sau đó thân thể hơi ngửa về phía sau. Mà bình thường, khi người ta nhảy xuống hồ nước thì mặt phải đối mặt với hồ nước thì mới nhảy xuống. Chỉ có điều, trong lòng nàng ta cũng đang có ý định nhảy xuống hồ, nàng nói như vậy cũng không coi là quá kém.
“Hoàng thượng! Thần thiếp,… Thật là oan uổng, thần thiếp đang nói chuyện cùng với Nhạc Phi nương nương, nhưng không biết tại sao lại làm Nhạc Phi nương nương mất hứng, liền đẩy thần thiếp xuống hồ.Trong người thần thiếp đang có con của Hoàng Thượng, làm sao lại dám làm ra loại chuyện như vậy!” Đúng lúc, An Lương Đệ tỉnh lại, dùng sức biện minh cho mình, “Chuyện ngày hôm nay, các cung nữ thái giám có thể làm chứng.”
Lúc đó, hai người cùng nhau lên cầu, các cung nữ thái giám còn lại đang đứng lệch về phía bên phải cây cầu, vừa vặn đứng ở sau lưng Chung Linh, vì vậy cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, thật sự của bọn họ cũng không biết, chỉ nhìn thấy duy nhất, Nhạc Phi nương nương vung tay lên, sau đó thì An Lương Đệ đã rơi xuống hồ.
Nhưng có cho bọ họ mượn mấy cái lá gan đi chăng nữa, cũng không dám nói xấu Nhạc Phi nương nương, dù là thật, cũng không tới phiên bọn họ mở miệng.
Những chuyện đấu đá nhau ở trong hậu cung Sầm Mặc cũng không rõ, sắc mặt hơi lạnh lùng chuyển về hướng An Lương Đệ, để cho nàng ta có chút kinh hãi, lại nhớ lại lời nói của Vân Quý phi, phải mạnh mẽ chuẩn bị tinh thần lên.
“Ngươi nói nói cái gì mà khiến Nhạc Phi mất hứng? Không bằng, ngươi hãy nói cho Trẫm nghe, để Trẫm giải quyết sự việc cho rõ ràng.”
“Thần thiếp...... Thần thiếp......” An Lương Đệ nói úp úp mở mở, “Chỉ là,… một chút chuyện vặt thôi.”
“Hoàng thượng, An Lương Đệ như thế nào rồi?” Đúng lúc này, Vân Quý Phi chạy tới, đi tới trước mặt An Lương Đệ với một dáng vẻ quan tâm, chăm sóc.
“An Lương Đệ, ngươi cũng thật là, trọng bụng còn có con của Hoàng Thượng, có chuyện gì phải nên nhường nhịn một chút?” Vân Quý Phi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của An Tâm Nhi, lập tức quan tâm nói.
“Thần thiếp đã hiểu, thần thiếp sai rồi.” Mà A Lương Đệ cũng cuối đầu lập tức phối hợp.
Chung Linh đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy hai người họ phối hợp thật là tốt. Quay đầu nhìn về phía Sầm Mặc, mặc kệ người ta nói như thế nào, hay thật sự nàng là người có lỗi, quyền quyết định đều nằm trong lòng bàn tay của nam nhân này, không phải sao?
“Thái y, tình huống của An Lương Đệ như thế nào rồi?” Sầm Mặc quay đầu hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, An Lương Đệ chỉ bị nhiễm lạnh, hơi động thai một chút, cũng may phúc lớn mạng lớn, không có xảy ra chuyện lớn gì. Thần sẽ kê cho An Lương Đệ một vài thang thuốc dưỡng thai, cái thai cũng sẽ không sao.” Thái y cung kính trả lời, nhưng mà trong nội tâm lại đang suy nghĩ, thật sự nếu xem không đúng bệnh cho các phi tần ở trong hậu cung thì sống sẽ không có thoải mái.
Nghe được lời thái y nói, Sầm Mặc gật gật đầu, một lần nữa lại nhìn về phía An Lương Đệ: “Các ngươi làm mấy chuyện này, Trẫm cũng không biết? Trẫm không muốn tính toán, các ngươi lại không có chừng mực, chuyện của các ngươi, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Lời Sầm Mặc vừa nói ra, tâm tư Vân Quý Phi nhất thời trầm xuống, hắn lại lôi nàng vào cuộc.
Tại sao lại như vậy, trong bụng An Lương Đễ còn có con của hắn, sau này ở đây mình cũng sẽ làm Hoàng hậu, tại sao lại muốn khiển trách hai người các nàng, mà không phải là Nhạc Phi!
Vân Quý Phi chưa từng nghĩ đến việc giấu diếm Sầm Mặc, thế nhưng nàng cũng xem như là được rồi, hai người các nàng cộng lại, lại không so được với Chung Linh, hơn nữa sự việc này thoạt nhìn ở ngoài đó không phải là lỗi của Chung Linh sao? Tại sao Hoàng Thượng lại không công bằng?
“An Lương Đệ, thân ngươi có cốt nhục của Hoàng Thượng, lại không biết tự ái, cấm túc ở trong Ỷ Trúc Hiên cho đến khi sinh con.” Sầm Mặc hạ xuống một mệnh lệnh, “Vân Quý Phi, không có cách dạy dỗ phi tần, phạt bổng tháng ba.”
Đối với sự trừng phạt của Vân Quý Phi có lẽ là không đáng giá nhắc tới, nhưng quả thật rất mất mặt, đặc biệt không lâu sau nàng ta sẽ được phong làm Hoàng hậu. Xem ra, so với những người khác, nàng ta còn yếu thế hơn cả Nhạc Phi, cho dù ngày sau nàng có làm Hoàng hậu thì như thế nào, Chung Linh vẫn được Hoàng Thượng xem trọng.
Vẻ mặt Chung Linh thì lại lạnh nhạt nhìn vẻ mặt ngầm ngừng chịu đựng của bọn họ, lần này nàng chưa hề làm gì cả, những trừng phạt đó, các ngươi cứ nhận lấy đi.
“Đi thôi.” Sầm Mặc lạnh lùng nói một câu rồi xoay người rời đi.
Chung Linh khẽ mỉm cười, đi theo phía sau hắn, bám theo sau mà ra.
“Nương nương......” Sau khi, tất cả mọi người đã đi hết, sắc mặt An Lương Đệ chợt tái nhợt nhìn Vân Quý phi, “Tại sao, mọi việc lại thành như thế này?”
Nếu không phải Vân Quý Phi chắc chắn nói với nàng một chiêu này tuyệt đối có thể đả kích Chung Linh, nàng tuyệt đối sẽ không dám lấy đứa bé trong bụng của mình ra để mà đùa giỡn. Mặc dù đã hết sức bảo vệ đứa bé, nhưng Hoàng Thượng lại không thích, không biết An Lương Đệ nên vui hay nên buồn.
“Hoàng Thượng vẫn luôn hướng về Nhạc Phi.” Vân Quý phi cười lạnh, sau đó có chút không vui nhìn An Lương Đệ, “Không phải theo như ngươi nói, ngươi sẽ hoàn thành tốt việc này sao, đứa bé không còn mới có thể đả kích được Nhạc Phi sao? Ngươi xem lời nói của Bổng cung như gió thổi qua tai?”
An Lương Đệ cúi đầu không dám nói lời nào, mặc dù đã đồng ý với Vân Quý Phi lấy mình làm mồi nhử để hãm hại Chung Linh, nhưng thật sự nàng không thể bỏ đứa con của mình được, đó là tất cả tương lai của nàng. Lúc rơi xuống nước, theo bản năng nàng che bụng lại để bảo vệ đứa bé, lại khiến cho chuyện này thất bại.
Trong lòng An Lương Đệ có chút ủ rũ nói không ra lời, trong mắt Hoàng Thượng mình không đáng một đồng nào sao? Mình có con của Hoàng Thượng, còn có thêm Vân Quý phi, cũng không sánh bằng một Chung Linh?
Nhìn vẻ mặt An Lương Đệ ủ rũ cúi đầu, Vân Quý phi cực kỳ mất hứng, nếu không phải nàng ta ngu xuẩn như vậy, một mực che chở đứa bé kia, cũng không để cho nàng mất thể diện ở trước mặt mọi người. Nhưng mà có mất thể diện thì như thế nào, Hoàng Thượng sẽ không thật sự xử phạt Nhạc Phi, mà còn An Lương Đệ, nếu không phải bởi vì đứa bé ở trong bụng, chỉ sợ đã không có đủ tư cách ở tại bên trong Ỷ Trúc Hiên này.
Vân Quý Phi đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc gần đi, ánh mắt khẽ nhìn xuống dưới bụng của An Lương Đệ, khẽ cười lạnh, sau đó đi ra ngoài.
Vốn muốn mượn cơ hội lần này, một mũi tên trúng hai đích để đối phó đứa bé An Lương Đệ và Chung Linh, nhưng không ngờ lại thất bại. Nàng cũng không có biện pháp tha thứ nào khi mình chưa làm gì thành công.
Tạm thời, Chung Linh rất khó đối phó, vậy thì động thủ được với đứa bé của An Lương Đệ rồi. Trong lòng Vân Quý Phi không khỏi thở dài, nếu lần này không có đứa bé, thì nàng đã bớt đi bao nhiều phiền phức.
Mà An Lương Đệ như vẫn cũ nằm ở trên giường có vẻ rất là đau lòng, không hề hay biết vận mệnh của mình sau này.
Ra khỏi Ỷ Trúc Hiên, bước chân của Sầm Mặc chậm lại.
“Lần sau có chuyện như vậy, thì trực tiếp giải quyết đi.” Nhìn Chung Linh đi tới bên cạnh mình, Sầm Mặc nhẹ giọng nói ra.
“Thần thiếp cũng không còn ngờ tới, nàng ta kêu thần thiếp lại là vì chuyện đó.” Chung Linh hiểu ý ý tứ của hắn, “Mới vừa rồi thần thiếp còn tưởng rằng, nàng ta muốn đẩy thần thiếp xuống nước, ai biết chỉ là ngụy trang.”
Có chút do dự một chút, Sầm Mặc vẫn nói ra: “Ngày sau, Vân Quý Phi trở thành hoàng hậu, nàng phải cẩn thận.”
Tim Chung Linh lỡ đập một nhịp, mặc dù trong hậu cung đều đồn chuyện, nói Vân Quý Phi sắp làm hoàng hậu, nhưng những lời này lại do chính miệng sầm Mặc nói ra, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
“Thần thiếp sẽ cẩn thận.” Chung Linh nghiêm túc gật đầu, mặc dù Sầm Mặc sủng ái nàng nhiều hơn, nhưng ngày sau Vân Quý Phi làm hoàng hậu với tư cách là người đứng đầu hậu cung, cũng sẽ bắt đầu đối phó với nàng, có thể đắc ý rất nhiều, Hoàng Thượng cũng xem như bất mãn cũng không tiện can thiệp nhiều.
Lên ngôi bốn năm, rốt cuộc tất cả phải đi vào quỹ đạo, hậu cung cũng phải có quy củ của mình.
Cầm tay Chung Linh, Sầm Mặc còn có chút đau lòng: “Bây giờ, Trẫm muốn mượn thế lực của Ngũ Tướng, chỉ có thể......”
Chung Linh nắm chặt tay Sầm Mặc mỉm cười nói: “Thần thiếp đều biết, quốc sự là trọng đại, thần thiếp vẫn hiểu được.” Hắn là nam nhân của mình, nhưng cũng là vua một nước, cũng không muốn suy xét mấy chuyện vụn vặt này nữa, mà là phải hướng về đất nước.
Hơn nữa, bởi vì chính trị nên mới phong Vân Quý Phi làm hoàng hậu, điều này làm cho nàng nghe hơi thoải mái một chút. Nhiều nhất, ngày sau ở trước mặt Vân Quý Phi cẩn thận một chút là được, nếu quá mức, thì sẽ có Sầm Mặc thay nàng làm chủ.
Lại nói, kể từ lần mình giết tên dũng sĩ đó, nhìn bề ngoài thái độ của Sầm Mặc đối với mình hình như không có gì bất đồng, nhưng là một nữ nhân, nàng có thể nhận ra được, so với lúc trước thì bây giờ có chút khác biệt.
Nếu như có thể, nàng cũng nguyện ý dùng một đời để kinh doanh tình yêu của bọn họ.
Nếu như nói trước kia chỉ có một mình Chung Linh đơn phương đầu tư vào công việc kinh doanh tình cảm này, còn Sầm Mặc chỉ có dục vọng chiếm hữu hoặc bởi vì nguyên nhân nào đó mà sinh ra một loại tình cảm đặt biệt. Thì hiện tại không thể nghi ngờ Sầm Mặc đang dần dần đáp lại tình cảm của Chung Linh, chính hắn còn chưa từng phát hiện.
Nàng và Sầm Mặc nhìn nhau cười một tiếng dường như bọn họ cảm giác được bầu không khí rất đặc biệt đang tràn ngập giữa hai người, hai người dắt tay nhau đi về phía trước.
Mà sau lưng cách đó không xa, Vân Quý Phi còn đứng tại chỗ nhìn hai người thân thiết, tay nắm chặt quyền. Mặc dù không muốn thừa nhận, nàng đã nhìn ra, Hoàng Thượng đã có tìn cảm với Chung Linh rồi. Giữa hai người, từ ánh mắt đến động tác, không một chút nào phủ nhận sự thật này, đối với một Phi Tần bình thường thì Hoàng Thượng sẽ không có tình cảm, đồng thời nàng cũng chấp nhận làm cái việc kinh doanh tình cảm này nhưng lại không có được tình cảm với Hoàng Thượng.
Phàm là hậu cung, cả đời các cô gái ở đây đều luôn tranh giành sự sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng phần lớn mọi người chỉ nhận được sự cưng chiều, chứ không có tình yêu.