Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Hiền Phi và Nhạc phu nhân cùng nhau thống trị hậu cung, thoạt nhìn rất là yên tĩnh.
“Mau tới đây, bên này bên này......” Trong cung Vân Tường truyền ra một trận tiếng cười đùa.
“Ngươi hay làm khổ Thận nhi.” Chung Linh ngồi trên tấm thảm nhìn Bùi Loan không khỏi cười mắng Đại hoàng tử. Trẻ mới sinh hơn bảy tháng, đã có thể giẫm chân bước đi.
Mà Bùi Loan thích Đại hoàng tử cầm món đồ chơi nhất, sau d dlqđ đó đứng ở chỗ không xa, để Đại hoàng tử lảo đảo nghiêng ngã đi tới.
Đại hoàng tử vừa nhìn thấy bóng dáng của Chung Linh liền mở ra cánh tay nhỏ xoay chuyển phương hướng, không để ý tới Bùi loan.
“Này, thật là,… Mỗi ngày Loan nhi đều chơi với Đại hoàng tử, thế nào vừa nhìn thấy nương nương liền quên ta luôn.” Bùi Loan cố ý làm bộ không vui nói.
Chung Linh khom lưng ôm lấy Đại hoàng tử mập mạp, vừa cười nói: “Ai bảo mỗi ngày ngươi đều khi dễ hắn, dĩ nhiên là hắn sẽ không thích ngươi.”
Đại hoàng tử liền mở to một đôi mắt liếc qua liếc lại nhìn hai người, há cái miệng nhỏ ra, cũng ở đây cao hứng mà cười.
“Thận nhi, ta là ai?” Chung Linh cố ý đùa trong lòng với con nít.
“Phi..... Phi......” Trong miệng Thận nhi có nước bọt nên nói chuyện không rõ ràng cho lắm.
“Là mẫu phi, mẫu phi.” Mặc dù mình cũng sắp tròn 16 tuổi rồi, nhưng suy nghĩ một chút, không ngờ còn trẻ như vậy lại được coi là mẫu phi, cũng là một chuyện rất vui.
Nếu trên trán không có cái bớt đó, thì Đại hoàng tử hết sức đáng yêu.
Cùng Thận nhi chơi một lát, Chung Linh liền bỏ hắn ở trên đất, dù sao tấm thảm trải ra rất là dày, bên cạnh lại có Tưởng Nhi quan “d dlqđ sát, cũng không sợ hắn té ngã.
“Mà ở bên kia, đến giữa tháng thì An Lương Đệ có thể sinh rồi chứ?” Chung Linh hỏi.
“Cũng đã sớm chuẩn bị xong, phu nhân không cần lo lắng.” Lâm Di cười trả lời: “Nếu phu nhân muốn quan tâm, thì phải quan tâm chính cái bụng của mình.”
Kể từ khi nàng được phong làm Nhạc phu nhân, Lâm Di không còn kêu nàng là tiểu thư nữa, mà đổi thành phu nhân.
Chung Linh cúi đầu nhìn qua cái bụng của d dlqd mình một cái, cũng là không có cách. Lại nói, một tháng Sầm Mặc luôn luôn tá túc ở chỗ của nàng, nhưng bất đắc dĩ, nàng không có thai được.
“Không phải còn có Thận nhi sao, gấp làm gì.” Chung Linh cẩu thả nói.
Lâm Di vốn định nói cái gì nữa, nhưng khi nhìn qua bên cạnh một cái lại thấy Đại hoàng tử đang chơi đùa, lời ra đến khóe miệng cũng không nói ra được.
Dù gì thì nàng cũng đã nhìn thấy Thận nhi lớn lên, có mấy lời nàng không muốn ở trước mặt Thận nhi nói, căn bản hắn nghe cũng không hiểu.
“Hoàng thượng không nói, phu nhân cũng có thể nhìn ra, hoàng thượng muốn phu nhân có thai.” Đi theo Chung Linh trở lại bên trong phòng, lúc này Lâm Di mới lên tiếng.
Chung Linh không khỏi bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải Bổn cung muốn có thai liền thì sẽ có thai được.”
“Nương nương, thật ra thì có một chút phương pháp có thể giúp thụ thai.” Nghĩ tới phương pháp mà ngày đó Tần ma ma nói, ngược lại Lâm Di muốn Chung Linh thử một lần.
“Phương pháp gì?” Chung Linh cũng có chút tò mò.
“Sinh hoạt vợ chồng trôi qua, trước tiên không nên gấp gáp đứng dậy, tốt nhất phải lót một đồ vật dưới eo......” Lâm Di liên tục khoa tay múa chân chỉ dạy.
Mặt Chung Linh đỏ ửng ra, chẳng lẽ muốn nàng ở trước mặt Sầm Mặc làm những chuyện này? Cái này có nhiều xấu hổ.
“Nương nương, cũng vì An Lương Đệ muốn sinh con, ngày hôm đó những người khác bên trong hậu cung cũng sẽ khó tránh khỏi việc có thai đứa bé, nếu nương nương chậm chạp không có động tĩnh......” Trong lời nói của Lâm Di có ẩn ý.
Đúng vậy, bây giờ không còn người nào có thai, như vậy nàng sẽ không có áp lực gì cả. Nhưng ngày sau, nếu người khác ở phía trước mặt nàng có thai, đến lúc đó đứa bé của nàng sẽ xử trí như thế nào?
“Bổn cung biết.” Chung Linh có chút buồn buồn trả lời.
Cũng may, mọi chuyện cũng không cần phải suy nghĩ, An Lương Đễ sinh, thì sẽ sinh một nữ nhi. Chuyện này, cũng không khỏi làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đối với đứa bé này Sầm Mặc cũng thản nhiên, nhưng mà nó có thì sẽ có, cũng vì vậy mà An Lương Đễ tấn phong thành Phương Nghi.
“Nàng làm cái gì ở đây?” Sinh hoạt vợ chồng đi qua, Sầm Mặc có chút kỳ quái nhìn Chung Linh, đang ở bên trong chăn hành hạ cái gì.
“Không có, không có gì?” Chung Linh đỏ mặt kéo chăn đến tới cổ che thật chặt.
“Có phải Trẫm không làm nàng thỏa mãn?” Sầm Mặc giả vờ nghiêm túc nhích tới gần nàng, tay cũng không thẳng thắng mà xông lên.
“Không có rồi...... Ha ha......” Bởi vì bị cào đến chỗ ngứa, Chung Linh né tránh xung quanh.
“Đây là cái gì?”Tay Sầm Mặc cầm đến một vật rất là kì quái, không khỏi cầm nó ra ngoài, “Đặt gối đầu ở trong chăn?”
Chung Linh nhào tới đoạt lấy cái gối đầu đó, giấu trong ngực của mình, sắc mặt có chút uất ức.
Sầm Mặc thấy thế, cũng không chơi đùa nữa, nghiêm túc lôi nàng đến trong ngực của mình.
“Mặc dù Trẫm cũng muốn có con sớm?
Nhưng....
Chung Linh ôm gối đầu, rúc vào trong ngực Sầm Mặc, đỏ mắt gật đầu một cái.
Nói nàng không nóng nảy cũng là không thể nào, chỉ là,… Mặc kệ có cố gắng thế nào nhưng thực tế cũng không có thu hoạch, lại làm cho nàng bị đả kích.
Mới vừa sinh ra Tiểu công chúa, còn chưa đầy tháng, liền chết yểu, chuyện này lại một lần nữa khiến cho hậu cung bàn luận lên thêm.
“Đến tột cùng là đã chuyện gì xảy ra?” Chung Linh có chút bất mãn nhìn các thái ý đang quỳ gối ở dưới, “Không phải các ngươi nói thân thể của Tiểu công chúa chỉ yếu đi một chút thôi sao? Vậy làm sao còn chưa tới một tháng thì đã xảy ra chuyện?”
Bọn thái y rối rít cúi đầu tạ tội, lại không nói được gì, mà trong phương thuốc cũng không có bất cứ vấn đề gì.
“Nương nương, Triệu thái y cầu kiến.”Trở lại bên trong cung Vân Tường, cũng là lúc nhận được tin tức Triệu Đĩnh tới cầu kiến.
“Mời thái y vào.” Chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện tình Tiểu công chúa? Chung Linh càng cảm thấy kì lạ, tại sao hoàng thượng trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng như vậy mà con lại không nhiều lắm? Trời sinh, Đại hoàng tử có một cái bớt kì là, Tiểu công chúa sinh ra còn không tới một tháng liền chết yểu.
“Vi thần tham kiến nương nương.” Triệu Đĩnh đi vào liền cung kính hành lễ.
“Đứng lên đi, ngươi cố ý tới gặp Bổn cung, là vì chuyện gì?”
“Bẩm nương nương, là vì thần tới xem mạch cho Đại hoàng tử liền phát hiện ra một chuyện hơi lớn, nhưng không cách nào chứng thựt. Chỉ là lần này lại thêm Tiểu công chúa vào, trái lại vi thần dám chắc một điều.” Vẻ mặt Triệu Đĩnh rất là nặng nề.
“Nói, nơi này đều là người Bổn cung.” Vẻ mặt Chung Linh cũng nghiêm túc, chẳng lẽ có gì không đúng?
“Cái bớt của Đại hoàng tử hiện lên màu đỏ tươi, là bởi vì trong cơ thể có độc Đại hoàng tử.”
“Có người cho Uyển...... Hạ độc?” Thiếu chút nữa, Chung Linh đã gọi tên của Uyển Phương Nghi, ở trong hậu cung, cái tên này cũng đã lâu không còn tồn tại, tốt nhất vĩnh viễn cũng không cần nhắc tới.
“Vi thần quan sát, cũng không giống như hạ độc lúc có thai, ngược lại giống như là trời sinh đã tới.”
“Đối với Đại hoàng tử độc kia có hại không?” Chung Linh quan tâm hỏi.
“Bẩm nương nương, độc trên người Đại hoàng tử cũng đã dần yếu đi, đối với thân thể người cũng sẽ không có ảnh hưởng gi, cái bớt trên trán cũng chỉ là dư độc không thể trị dứt hoàn toàn. Bởi vì từ trong bụng mẹ đã có độc cho nên thần cũng không có cách nào giải trừ.” Triệu Đĩnh kiên nhẫn giải thích.
Nghe được độc vô hại đối với Đại hoàng tử, Chung Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, về phần không xóa được cái bớt kia, cũng không có liên quan gì lớn, “Cái này thì có quan hệ gì với Tiểu công chúa?”
“Sau khi Tiểu công chúa sinh ra, vi thần đặc biệt vì Tiểu công chúa mà xem mạch.” Triệu Đĩnh tiếp tục nói: “Mặc dù hết sức yếu ớt, nhưng Tiểu công chúa và Đại hoàng tử trúng cùng một loại độc.”
Hình như Chung Linh đang nghĩ tới điều gì, nếu Đại hoàng tử và Tiểu công chúa có điểm gì giống nhau, đó chính là phụ thân của bọn họ, đều là cùng một người.
“Ngươi nói là Hoàng thượng? Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không!” Vẻ mặt Chung Linh liền nghiêm túc, nếu trong lúc vô tình hoàng thượng bị người ta hạ độc, đó là một chuyện đáng sợ dường nào.
Một bên là Lâm Di cùng với Vân nhi, Tưởng Nhi mặt đều là lộ vẻ kinh dị, nín thở trầm ngâm.
“Thần sẽ phụ trách lời nói của vi thần.” Triệu Đĩnh không chút cử động nói, “Theo thần quan sát, độc trên người Tiểu công chúa so với độc trên người Đại hoàng tử, có thể nói độc tính giảm đi không biết bao nhiêu, cơ hồ không có thể nhìn.”
“Vậy tại sao công chúa lại chết yểu như vậy?”
“Trời sinh thân thể Tiểu công chúa đã yếu ớt, mà loại đó độc, nói tóm lại là biết thừa lúc vắng mà vào.”
“Bổn cung đi gặp hoàng thượng.” cuối cùng Chung Linh là không kềm chế được, “Ngươi cùng với Bổn cung đi đến đó đi.”
Đến Dưỡng Tâm Điện, đuổi mọi người lui ra sau, Sầm Mặc có chút kỳ quái nhìn bọn họ.
“Thận trọng thế này, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Tiểu công chúa vừa mất, khiến cảm xúc của Hoàng thượng hạ thấp, quả nhiên lại không còn rồi.
“Hoàng thượng, Triệu thái y nói ông ta phát hiện một chuyện......” Chung Linh ý bảo Triệu Đĩnh nói tiếp.
Triệu Đĩnh tiến lên một bước, nói lại lời nói ở trong cung Vân Tường nói lại một lần nữa.
“Xã thực Trẫm đã trúng qua độc.” Sầm Mặc chợt có chút hiểu, “Cũng chính là Trẫm không bảo vệ tốt đứa bé, là bởi vì mình trúng độc? Cái bớt của Đại hoàng tử, cũng chính là như vậy?”
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là như thế.”
“Hoàng thượng, người trúng độc khi nào, lại chưa bao giờ nói qua?” Chung Linh có chút bận tâm nhìn hắn, chẳng lẽ là lúc hắn bị sát?
An ủi cảm xúc của Chung Linh, sầm mực nói: “Lúc nhỏ, Trẫm đã bị hạ độc, lúc ấy sư phụ đã vì Trẫm mà giải trừ độc tố, một thời gian rất dài, vì giải trừ độc tố, Trẫm đang uống thuốc của sư phụ bào chế.”
Vốn cho là độc tố đã loại trừ sạch sẽ, sư phụ cũng không còn nhìn ra cái gì, không ngờ, nó vẫn còn ẩn náu trong thân thể của mình, truyền cho con của mình.
Lúc này, tâm tình của Sầm Mặc có chút nhẹ nhõm, lại có chút phức tạp. Thì ra cũng không phải mình làm bậy quá nhiều, chỉ là dư độc đang tác quái, nhưng mà những đứa bé kia, đúng là bởi vì chính mình, mới có thể chết non.
“Hoàng thượng, để Triệu thái y bắt mạch đi.” Chung Linh vẫn như cũ rất là lo lắng, hiện tại chuyện không có thai đối với mình rất là may mắn, nếu không, đến lúc đó sinh đứa bé ra, chỉ sợ cũng sẽ đả thương lòng của hai người.
Triệu Đĩnh hết sức cẩn thận vì Sầm Mặc nhìn toàn bộ, lấy hết bản lĩnh của mình ra.
“Hoàng thượng, dư độc đối với bản thân người cũng không nguy hại, cũng không lớn có thể nhìn ra. Nhưng trên người Đại hoàng tử và Tiểu công chúa có thể thấy được, những độc chất này vẫn còn tồn tại.” Triệu Đĩnh thở phào nhẹ nhõm, “Vì thanh trừ độc tố, vi thần sẽ vì hoàng thượng điều chế thuốc, chỉ là trong thời gian này, tốt nhất nương nương nên tránh có con.”
Dĩ nhiên, Sầm Mặc và Chung Linh không có ý kiến gì, mặc dù để Tần phi trong hậu tránh thai xem ra có chút kì quái, nhưng cũng là vì con cháu mà suy nghĩ, mà chuyện trên người Hoàng thượng có độc, dĩ nhiên là phải giữ bí mật.
“Cả Thái Y Viện nhiều thái y như vậy, lại chỉ có ngươi phát hiện chuyện này.” Sầm Mặc cười lạnh một tiếng, chợt nhớ ra cái gì đó.
“Chẳng qua là thần cảm thấy kỳ hoặc, mới cố ý nghiên cứu, nếu không phải phụ thân đối với độc rất có nghiên cứu, vi thần cũng không phát phát hiện được.” Triệu Đĩnh cúi đầu nói, ngụ ý, cũng là đang vì người của Thái Y Viện cầu xin.
“Trẫm biết.” Sầm Mặc hắn một cái, cũng không hề nữa nói gì.
“Thì ra mọi vấn đề đều xuất hiện trên người Trẫm.” Sau khi Triệu Đĩnh đi, Sầm Mặc không khỏi nhỏ giọng mà nói ra.
Chung Linh có chút đau lòng đi tới, nắm tay của hắn: “Bây giờ đã tra ra được, sau này sẽ không xảy ra nữa loại chuyện như vậy.”
Nhưng đến tột cùng là người nào, lại hạ độc đối với Sầm Mặc.
Hình như biết nàng đang suy nghĩ gì, Sầm Mặc nhìn nàng khẽ mỉm cười: “Cho ta hạ độc là tự tay ta giết chết hoàng huynh, ở năm ta bảy tuổi.”
Chung Linh kinh ngạc trợn to hai mắt, ngoài kinh ngạc không khỏi có chút đau lòng, hắn tự tay giết chết hoàng huynh, không phải là nhậm chức Hoàng đế? Khi hắn còn bé, đến tột cùng thì hắn đã trải qua một cuộc sống như thế nào?
“Rất tốt khi nàng không có thai.” Sầm Mặc nhìn vào mắt Chung Linh, “Thật sự Trẫm không nghĩ, con của chúng ta sẽ giống như bọn họ.”
Bởi vì độc tố mà đứa bé chịu ảnh hưởng. Đương nhiên, trước mặt bọn họ phải,…...
Đối với chuyện này, Chung Linh chỉ có thể nặng nề gật đầu trở về.
Vân Quý phi vừa dứt lời, Chung Linh liền cảm thấy yên tâm đôi chút.
May là Vân Quý phi không cầu xin Hoàng thượng biếm nàng vào lãnh cung, hoặc trực tiếp lấy tính mạng của nàng.
Sầm Mặc nghe xong yêu cầu của nàng ấy, sắc mặt bỗng nhiên ngưng trệ. Hắn không ngờ nàng ấy không yêu cầu giữ lại vinh hoa phú quý cho Ngũ gia, hoặc yêu cầu một cái gì đó, thế nhưng yêu cầu cuối cùng này lại nhằm vào Chung Linh.
“Hoàng thượng......” Vân Quý phi nhìn khí sắc của Sầm Mặc, liền hiểu rõ tâm tư của hắn, không nhịn được đưa tay kéo ống tay áo hắn. “Người đã đáp ứng thần thiếp rồi!”
Nàng muốn hắn ở trước mặt mọi người chính miệng nói ra, nếu không sau khi nàng chết đi không được bao lâu, dựa vào sủng ái của Hoàng thượng dành cho Nhạc phi, chỉ sợ vị trí kia sẽ rơi vào tay Nhạc phi.
Không, nàng không muốn như vậy, nàng đến chết cũng chưa được ngồi lên vị trí đó, tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này thuận lợi như vậy
“Hoàng thượng đã đáp ứng với ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Chung Linh từng bước đi về phía trước, sắc mặt trấn định trả lời.
Sầm Mặc đã đáp ứng thì không thể nói mà không giữ lời được, cho dù không một ai dám chất vấn quyết định của hắn.
“Ta Chung Linh ở đây xin thề cuộc đời này tuyệt không mơ ước hậu vị.” Chung Linh giơ bàn tay lên, nhìn thẳng vào mắt của Vân Quý phi mà lập lời thề.
Vân Quý phi rốt cuộc cũng mỉm cười thỏa mãn, nhìn Sầm Mặc lần cuối, nắm chặt ống tay áo của hắn, sau đó ho khan kịch liệt, cuối cùng chậm rãi buông xuống, mất đi sinh khí.
Sau khi nhìn nàng ấy trút hơi thở cuối cùng, Sầm Mặc từ từ đứng lên, xoay người bước ra ngoài, khi đi ngang qua Chung Linh, nàng nhận thấy trong mắt hắn tồn tại một loại cảm xúc mờ mịt, nhưng cuối cùng lại trấn tỉnh khẽ gật đầu với nàng.
Về phần thích khách, hắn sẽ đích thân xử lý.
Chung Linh cuối cùng cũng không biết sự kiện thích khách đó giải quyết như thế nào. Ngày thứ hai sau khi trở lại hoàng cung, Hoàng thượng hạ chỉ ban bố thiên hạ.
Vân Quý phi được truy phong làm Cung Mẫn hoàng hậu, an táng trong Đế Lăng. Vì để tưởng nhớ người xưa, Hoàng đế quyết định cuộc đời này không lập hậu.
Quyết định này của Hoàng thượng lập tức khiến mọi người nghị luận ầm ĩ, nhưng lại không thể nói gì. Hoàng thượng không chịu lập hậu, là vì tình thâm ý trọng với Cung Mẫn hoàng hậu. Về tình về lý, những đại thần như bọn họ không thể buộc Hoàng thượng làm một người bạc tình bạc nghĩa. Nhưng hậu cung mà không có hoàng hậu đúng là chuyện cực kỳ không thỏa đáng.
Sầm Mặc đã nói cuộc đời này sẽ không lập hậu, nhưng người nào có phân vị cao nhất, sẽ thay mặt hoàng hậu chưởng quản hậu cung, chỉ là cả đời này cũng không có cách nào chạm đến ngôi vị hoàng hậu.
Nếu liên tưởng đến những lời Cung Mẫn hoàng hậu nói trước khi qua đời, mọi chuyện đều có thể giải thích hợp lý. Chỉ là tất cả đã trở thành định số, sẽ không bởi vì bọn họ biết tình hình mà có thể thay đổi.
Cung Mẫn hoàng hậu đột ngột tạ thế, khiến cho Ngũ Tương dường như già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, những mưu đồ trước đây bỗng chốc hóa thành hư không, đây chính là đả kích rất lớn.
Trong thời gian ngắn bồi dưỡng được một người giống Vân Quý phi là chuyện không thể nào, huống chi trong cung bây giờ còn có Nhạc phi.
Hậu cung nhiều tần phi như vậy nhưng xem ra sau khi Vân Quý phi chết đi, Nhạc phi sẽ không còn đối thủ. Nhưng trước khi Vân Quý phi chết cũng muốn tính toán nàng, khiến cho nàng kiếp này đừng mơ tưởng đến hậu vị, điều đó không nghi ngờ là đã làm cho nhiều người hả hê.
Nhưng khi thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống, bọn họ liền cười không nổi. Mặc dù phân vị của Nhạc phi bây giờ không phải cao nhất, nhưng tất cả đều tin tưởng, rất nhanh thôi Nhạc phi thì sẽ là người nắm quyền cao nhất trong hậu cung.
“Nương nương?” Tưởng Nhi có chút bận tâm nhìn Chung Linh, sau khi nương nương nghe xong ý chỉ của Hoàng thượng thì một chút phản ứng cũng không có.
“Bổn cung không sao.” Chung Linh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng vốn đã nhận định kiếp này mình vô duyên với ngôi vị hoàng hậu, nàng không ngờ Hoàng thượng lại ra một quyết định như vậy. Rất nhiều người có thể nhận ra, cũng không thể phủ nhận một đạo thánh chỉ này là vì nàng mà lập.
Một khi thánh chỉ đã chiếu cáo thiên hạ thì không thể phản hồi. Nếu sau này muốn thay đổi chỉ e khó tránh khỏi chỉ trích.
Hồi tưởng lại ngày hôm đó, khi nàng đứng ra tuyên thệ kiếp này không mơ ước hậu vị, Sầm Mặc đã nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, Chung Linh không nhịn được mỉm cười.
Ngày ấy nàng cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy Sầm Mặc khó xử, nhưng trong lòng cũng có chút tức giận. Vân Quý phi đến cuối đời vẫn tâm tâm niệm niệm đến địa vị. Nếu nàng ấy đã không muốn cho nàng tiện nghi, nàng liền dứt khoát cự tuyệt đồng thời cũng không để cho Hoàng thượng vì khó xử mà do dự.
Đúng rồi, hậu vị có gì quan trọng chứ. Chỉ cần Sầm Mặc đứng về phía nàng là được. Cho nên khi nàng không thể làm hoàng hậu, hắn liền không cho ai làm, cắt đứt ý niệm muốn làm hoàng hậu của những người khác.
Vân Quý phi chết rồi, một cái chết bất ngờ như thế, khiến đoạn đường trước mắt của Chung Linh cũng trở nên bằng phẳng. Nghĩ đến nội dung trong thánh chỉ của Hoàng thượng, nàng khẽ mỉm cười. Người có phân vị cao nhất trong hậu cung sẽ thay mặt hoàng hậu chưởng quản hậu cung.
Phân vị của nàng không phải là cao nhất, ở trên nàng còn có Hiền phi và Thục phi.
Bởi vì Cung Mẫn hoàng hậu qua đời, không khí hậu cung bỗng chốc trở nên vô cùng trầm thấp. Mấy ngày trước Thục phi nương nương cũng chỉ mặc y phục có màu sắc tươi sáng, liền bị Hoàng thượng hung hăng khiển trách một phen. Trong thời gian ngắn, hậu cung người người đều cảm thấy lo lắng.
Nếu nói Cung Mẫn hoàng hậu không có chút địa vị nào ở trong lòng hoàng thượng là chuyện không thể, nếu không làm sao đối phương ngồi đến vị trí quý phi, cũng là hôn nhân chính trị như Hiền phi và Thục phi nhưng cấp bậc lại cao hơn.
Bản thân Chung Linh cũng biết, khoảnh khắc nàng ấy dùng tính mạng của mình để cứu Sầm Mặc đã lại ký ức không thể nào quên cho hắn. Nếu lúc đó nàng ấy chỉ cần có một khắc chần chừ, cũng sẽ không mất mạng.
Ở điểm này, Chung Linh có thể thông cảm tâm tư của Hoàng thượng. Mặc dù hiện tại trong lòng Sầm Mặc đang nhớ đến một nữ nhân khác, nhưng đó là ân nhân cứu mạng hắn, hơn nữa nàng ấy còn là một người đã chết. Nếu nàng ghen tỵ thì cũng có chút xấu hổ.
Không nhờ có nàng ấy, rất có thể người chết chính là Sầm Mặc. Mọi thứ sẽ thật sự khác biệt.
Một tháng sau, dường như tâm tình của Hoàng thượng đã khá hơn một chút. Người trong cung mới thở phào nhẹ nhõm.
Quyền chưởng quản hậu cung được Hoàng thượng giao cho Hiền phi, người hiện tại giữ phân vị cao nhất. Hiền phi là người có thâm niên sống trong cung lâu nhất, vì vậy cũng không có người nào dám nghị luận. Chỉ có một người trong tứ phi là Thục phi, hình như có chút oán hận.
Nhưng Hiền phi đối với bản thân lại không đủ tự tin, vì vậy đã thỉnh ý chỉ của Hoàng thượng cho phép nhờ tỷ muội hỗ trợ. Hoàng thượng cũng vui vẻ đáp ứng, vì vậy Hiền phi liền chọn Nhạc phi cùng nhau xử lý chuyện hậu cung.
Nhạc phi vừa là phi tử đang được Hoàng thượng sủng ái nhất, vừa có phân vị cao, chọn nàng giúp một tay cũng hợp tình hợp lý. Thục phi mặc dù phân vị cao hơn nhưng lại có mâu thuẫn với nàng từ lâu. Cho dù Hiền phi có hiền lành cũng không dám đến nhờ nàng ta hỗ trợ.
Hơn nữa đối phương và nàng có phân vị tương đồng, sau khi đã phân chia quyền hạn muốn thu hồi lại thì không còn đơn giản như vậy.
“Nương nương, mặc dù nói chỉ là hỗ trợ Hiền phi nương nương xử lý sự vụ trong hậu cung, nhưng ý nghĩa hoàn tác khác biệt.” Tần ma ma kính cẩn nói, tốc độ thăng cấp của Nhạc phi nương nương đúng thật là không tầm thường.
Cho dù nàng đã là Nhạc phi, nhưng phía trên còn có quý phi và nhị phi. Tuy rằng thoạt nhìn so với người bên dưới có vẻ tốt hơn, nhưng lại không có thực quyền. Trong cung tăng đa nhục thiểu, quyền lợi, ai cũng muốn.
“Bổn cung biết.” Làm hoàng hậu quan trọng không chỉ có danh hiệu tôn quý nhất, còn nắm trong tay quyền lực. Trừ việc quản lý chi tiêu mua sắm, còn có thể can thiệp sắp xếp người thị tẩm. Dĩ nhiên chỉ là can thiệp, cũng không thể quyết định.
Hơn nữa Phượng ấn của hoàng hậu còn có thể phế bỏ phi tần thứ nhị phẩm trở xuống. Có nghĩa là chỉ cần hoàng hậu nhìn ngươi không vừa mắt, chỉ cần tìm đại một lý do nào đó liền có thể phế bỏ ngươi, ngay cả Hoàng thượng cũng không tiện nói gì.
Nói cách khác, trong hậu cung này trừ mấy vị phi tần có uy tín, đại quyền sinh sát những người khác đều nằm trong tay hoàng hậu.
Chỉ là hiện tại không có hoàng hậu, quyền lực liền rơi vào tay của Hiền phi và Nhạc phi. Những phi tần phân vị hơi thấp không thể không cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ bản thân bất cẩn khiến cho hai vị nương nương đồng loạt chú ý.
Chung Linh cũng hơi nghi ngờ tại sao Hiền phi lại muốn phân quyền cho mình, hơn nữa còn công khai quản lý thu chi với nàng, chỉ là hiền lành đến như thế này thì cũng thật là lợi hại.
Kỳ thật nàng cũng không biết, Hiền phi vốn là một người thông minh, lại thêm Hoàng thượng thoáng chỉ điểm, đã hiểu rõ dụng ý của hắn, dĩ nhiên là nguyện ý phối hợp rồi. Phân vị hiện tại của Nhạc phi còn chưa đủ để chưởng quản hậu cung, vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là đứng ra, làm một bia đỡ đạn.
“Nương nương nhất định phải dụng tâm học tập, ngày sau những chuyện này chỉ sợ đều do một mình nương nương làm thôi.” Tần ma ma xem ra đã nhìn thấu được, không khỏi âm thầm khen Hiền phi.
Chung Linh dường như có chút nghi hoặc nhìn bà, nàng cũng đã từng nghĩ tới, đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng cơ hồ cũng vì nàng mà ban xuống, như vậy chuyện nàng chưởng quản hậu cung cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng đến tột cùng là khi nào nàng cũng không biết, nên chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Sao khẩu khí của Tần ma ma giống như chuyện đó rất nhanh sẽ đến.
“Bởi vì bây giờ Hoàng thượng không có lý do tăng vị cho nương nương.” Nhìn thấu nghi ngờ của nàng, Tần ma ma kiên nhẫn giải thích, “Nhưng nương nương cũng đừng quên, người là nữ nhân của Hoàng thượng, tương lai chắc chắn sẽ mang long tự, sinh hạ hoàng tử, đó cũng đều là công lao.”
Chung Linh hơi ngẩn ra, nàng đúng thật là chưa từng nghĩ khi nào sẽ mang thai, vì vậy đã quên mất con đường thăng cấp nhanh nhất. Nàng không tự chủ cúi đầu nhìn xuống bụng mình, sao lại không có tiền đồ như vậy chứ.
Chuyện này cũng không phải gấp là có thể hoàn thành, chỉ là sự tình chưa thành nhưng Hoàng đế vẫn nói sẽ phong Chung Linh làm Nhạc phu nhân.
Mặc dù vẫn không cao hơn Hiền phi và Thục phi, nhưng cũng sít sao bọn họ rồi, chỉ đợi nàng mang thai sanh hài tử, phỏng chừng lại được tấn phong.
Người trong hậu cung nhìn ra manh mối cũng không ít, tỷ như Chu Uyển Nghi.
“Tiểu chủ, người khác đều muốn mang long tự, sao người vẫn còn uống cái này.” Nha hoàn Như Ý của Chu Uyển Nghi cũng nôn nóng thay chủ tử nhà nàng, tiểu chủ bây giờ còn được Hoàng thượng để mắt, mỗi tháng đều đến Giáng Tuyết hiên mấy ngày, thế nhưng không biết trong lòng Chu Uyển Nghi đang suy nghĩ gì, sau mỗi lần thị tẩm đều phục dụng canh tránh thai.
“Nếu không uống cái này, chỉ sợ sau khi mang thai chắc chắn sẽ rơi vào kết cục không tốt.” Nhẹ nhàng lau đi chút thuốc còn dính trên môi, Chu Uyển Nghi cười khổ, sao nàng lại muốn uống cái loại này kia chứ.
Chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, nếu quan sát thật kỹ sẽ thấy hậu cung mang thai, hiện tại có ai có kết cục tốt đâu.
Hơn nữa ý tứ của Hoàng thượng rất rõ ràng là cực kỳ coi trọng Nhạc phi, nàng tuyệt đối không thể mang long tự trước Nhạc phi, nếu không đến lúc đó, chỉ sợ là không giữ được hài nhi trong bụng.
Một người thông minh phải biết mình muốn cái gì, còn phải biết mình có thể muốn cái gì.
Hiện tại nàng không muốn suy nghĩ thêm cái gì nữa, chỉ muốn có một đứa con của riêng mình, rồi yên ổn trải qua nửa đời còn lại trong hậu cung này mà thôi.
Không lâu sau đó, Sầm Mặc hợp thức hóa danh nghĩa hiệp trợ Hiền phi quản lý hậu cung của Chung Linh, phong làm Nhạc phu nhân tòng nhất phẩm.
Hiền phi và Thục phi đang là chính nhất phẩm, vậy mà hôm nay địa vị của Nhạc phu nhân hiển nhiên đã gần sát hai người.
Hiền phi đã sớm nhìn thấu hết tất cả, nhưng Thục phi mặc dù thấy rõ nhưng lại không muốn tiếp nhận sự thật. Lấy thân phận cùng địa vị của nàng, có điểm nào thua kém Nhạc phu nhân? Lúc trước Vân Quý phi đè trên đầu nàng, là bởi vì phụ thân của nàng ta là Tể Tướng, nói thế nào cũng hợp tình hợp lý.
Gia thế của Hiền phi cũng tương đương với nàng, cả hai đều nằm trong tứ phi, nàng ta lại được Hoàng thượng yêu thích, nhưng là bài danh ở trước mặt mình, nàng cũng có thể chịu được. Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một Chung Linh, Chung gia cũng không phải là gia đình quan lớn gì, hơn nữa mâu thuẫn trong nhà nàng ta mọi người đều biết, hoàng thượng cuối cùng là coi trọng nàng ta ở điểm nào!
Nếu bàn về tư sắc, nàng tự tin không thua gì Nhạc phu nhân, luận về tính tình, mặc dù từ nhỏ luôn được nuông chiều nhưng vì Hoàng thượng nàng lúc nào cũng nhu thuận phục tùng, chỉ sợ cho làm cho đối phương không thích. Nhưng hết lần này đến lần khác, lợi ích gì cũng bị Nhạc phu nhân lấy hết.
Ngày sau nàng ta trở thành quý phi, không phải bản thân càng không làm gì được nàng ta sao? Thục phi siết chặt khăn trong tay.