Từ lúc Chung Linh mang thai, Hoàng thượng cũng thường xuyên đến Vân Tường cung hơn, phi tần khác mặc dù ghen tỵ nhưng cũng chỉ có thể nôn nóng mà nhìn thôi. Cũng may hiện tại Chung Linh đang mang long chủng, không thể thị tẩm, nên đây cũng là cơ hội dành cho bọn họ.
Chu Dung Hoa cụp mắt nhìn xuống, mặc dù biết tâm trí nam nhân bên cạnh này không hề đặt ở đây,trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng không thể biểu lộ dù chỉ một phần.
"Trẫm nghe nói mấy ngày trước nàng vẫn phục dụng canh tránh thai?" Sầm Mặc bất ngờ hỏi.
Trong lòng Chu Dung Hoa cả kinh nhưng vẫn ngoan ngoãn thừa nhận. Nàng chưa từng nghĩ có thể qua mặt được hắn, nhưng bình thường đối phương vẫn không quan tâm sao đột nhiên lại hỏi đến.
"Phỏng chừng những nữ nhân khác lúc nào cũng ao ước sớm mang thai hài tử, nàng nghĩ như thế nào?" Sầm Mặc nhìn thẳng phía trước cũng không nhìn nàng.
"Tần thiếp chỉ muốn, tình cảm của Hoàng thượng và Nhạc Phu nhân ngày càng tốt đẹp hơn. Vì Hoàng thượng hy vọng Nhạc phu nhân là người mang thai đầu tiên, cho nên tần thiếp . . ." Trong lòng Chu Dung Hoa thấp thỏm.
Sầm Mặc yên lặng một hồi lâu, cho đến khi Chu Khả Dong cho rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nói: "Thật ra nàng cũng là một người thông minh. Nếu sau này cứ thông suốt như vậy, Trẫm dĩ nhiên sẽ không bạc đãi nàng."
Chu Khả Dong nghe vậy trong chốc lát sợ run người, đợi đến khi phục hồi tinh thần nhìn lại thì phát hiện Sầm Mặc đã nhắm mắt, tựa như ngủ thiếp đi.
Chu Khả Dong trắng đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau, Chu Khả Dong hầu hạ Sầm Mặc thay y phục.
"Hoàng thượng. . . . ." Dường như nàng ta đang do dự muốn mở miệng.
"Hửm?" Động tác Sầm Mặc thong thả chậm lại đôi chút, nhìn về phía nàng ta.
"Chuyện đêm qua Hoàng thượng nói, tần thiếp đã suy nghĩ rất kỹ." Gương mặt Chu Khả Dong hơi mệt mỏi, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm, "Tần thiếp nhất định sẽ cẩn thận tuân thủ bổn phận, không dám vượt khuôn."
Sầm Mặc không nói gì, chỉ nhìn nàng khẽ gật đầu. Dù sao nói miệng không bằng chứng, hết thảy còn phải xem hành động sau này .
Sau khi Chung Linh mang thai, Sầm Mặc lui tới nhiều nhất đại khái chính là Giáng Tuyết hiên của Chu Dung Hoa. Mặc dù cũng thường xuyên ghé chỗ của Hiền phi nhưng thời gian ngủ lại không nhiều như Chu Dung Hoa.
Trong lòng Hiền phi không tránh khỏi có chút cô đơn, lại mơ hồ biết rằng đối phương không muốn để mình hoài thai. Dù sao ở trong hậu cung, trên danh nghĩa vẫn là Hiền phi cầm quyền, phân vị lại cao hơn Nhạc Phu nhân, nếu mang thai sẽ cản trở kế hoạch của Hoàng thượng.
Mặc dù cô đơn, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ làm ra cái gì đó. Theo những gì nàng nhìn thấy, chuyện Chung Linh trở thành quý phi, chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Hoàng thượng gần đây có vẻ thường xuyên đi Giáng Tuyết hiên?" Chung Linh nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chưa thành hình của nàng, tùy tiện hỏi.
Sầm Mặc cũng cảm thấy hứng thú vươn tay ra, trùm lên tay nàng, hai mắt híp lại hài lòng: "Đúng vậy. Sao thế?"
"Chỉ là Hiền phi tỷ tỷ có nói với thần thiếp, so với những mỹ nhân mới vừa tiến cung, Hoàng thượng vẫn tương đối thương tiếc người cũ." Thật ra Chung Linh cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Nếu nghĩ đến nhiều, tâm tình uất ức cuối cùng cũng là nàng mà thôi, còn có thể gây ầm ĩ khiến cả hai người đều không thoải mái.
"Nàng cũng hiểu những người trong cung rồi đấy." Sầm Mặc có chút do dự, cuối cùng cũng không nhịn được lắc đầu một cái. "Nếu không phải là các nàng ấy, thì sẽ thuận tiện cho đám người mới đến."
"Là ai thần thiếp cũng không muốn xen vào, hiện tại thần thiếp chỉ muốn hảo hảo chăm sóc cho hài tử của chúng ta." Nét mặt Chung Linh không giấu được vẻ dịu dàng.
"Mẫu phi, mẫu phi!" Lúc này, Sầm Thận lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, chạy đến trước mặt Chung Linh mới phát hiện bên cạnh còn có thêm một người, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, không khỏi sợ hãi đứng sang một bên, cúi đầu không nhúc nhích.
Giờ phút này, tình mẫu tử của Chung Linh trào dâng, nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn của Sầm Thận không khỏi đau lòng .
"Đến đây với mẫu phi nào." Chung Linh đưa hai tay ra.
Vẫn còn hơi sợ hãi liếc nhìn về phía nam nhân được gọi là phụ hoàng kia. Sầm Thận cũng không lập tức chạy tới, do dự chừng vài giây, nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hút của cảm giác được Chung Linh ôm vào trong ngực, hấp ta hấp tấp chạy tới.
"Nương nương thứ tội, Đại hoàng tử cứ nhất quyết đòi vào gặp nương nương." Tưởng Nhi lúc này mới từ cửa đi vào. Ban đầu Đại hoàng tử nói muốn tới gặp mẫu phi, nàng biết Hoàng thượng vẫn còn đang ở đây, không tiện quấy rầy, nên đã dùng công phu làm điểm tâm mang ra dụ Đại Hoàng tử, thế nhưng Đại hoàng tử lại lén nàng chạy tới đây.
"Không sao, Thận Nhi tìm mẫu phi có chuyện gì?" Chung Linh kéo nó ngồi lên đùi nàng, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ bé của nó.
"Mẫu phi. . . . . ." Còn chưa lên tiếng, đôi mắt Sầm Thận đã nổi lên hai tầng nước mắt.
"Ai nha, sao vậy con, ai dám khi dễ Thận Nhi nhà chúng ta hả?" Chung Linh vội vàng dùng khăn tay vừa lau mặt cho nó vừa an ủi. "Nói cho mẫu phi, mẫu phi giúp con đánh hắn."
"Mẫu phi. . . . . . Mẫu phi không cần Thận Nhi nữa sao." Hiện tại Sầm Thận đã hơn một tuổi, mặc dù không thể hiểu được đạo lý trong đó, nhưng là thời gian gần đây mẫu phi cũng không thường xuyên gặp nó.
"Ai nói, sao mẫu phi có thể không cần Thận Nhi chứ!" Mặc dù trên mặt Chung Linh không biểu hiện gì, nhưng trong bụng quả thật đang hoài nghi, một hài tử nhỏ xíu như thế này, đang êm đẹp tự nhiên nói nàng không cần nó nữa, nhất định là có người cố ý nói chuyện gì đó rồi.
Nếu chỉ tình cờ nghe được, Đại hoàng tử cũng chưa chắc đã hiểu đạo lý trong đó, chỉ có một khả năng, đó chính là đối phương cố ý ở trước mặt Đại hoàng tử nói ra như vậy.
Dĩ nhiên Sầm Mặc cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt liền trầm xuống.
"Gần đây Đại hoàng tử đã gặp qua những ai?" Hắn lớn tiếng hỏi. Mặc dù bộ dáng yếu đuối vừa rồi của Đại hoàng tử khiến cho hắn nhìn rất bất mãn, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép có người nói chuyện không ý tứ như vậy trước mặt hài tử của hắn.
"Hoàng thượng thứ tội, Đại hoàng tử cũng không có gặp ai." Tưởng Nhi lập tức quỳ xuống, dường như vừa nhớ ra một chuyện. "Chỉ là gần đây Thục phi nương nương có vẻ rất thích Đại hoàng tử, thường xuyên mang Đại Hoàng tử ra ngoài chơi."
Chuyện này Chung Linh cũng biết, phân vị của Thục phi vẫn còn cao hơn nàng, nói là bản thân rất thích Thận Nhi, muốn thân cận với hắn nhiều hơn, nên không có lý do cự tuyệt. Hơn nữa nàng nhìn thấy dáng vẻ Thục phi quả thật rất thích Đại hoàng tử, vì vậy cũng không để tâm.
"Thận, nói cho mẫu phi biết, là ai nói mẫu phi không cần Thận Nhi nữa?" Chung Linh kiên nhẫn hỏi Sầm Thận.
Cuối cùng, Sầm Thận cũng lắp ba lắp bắp ra vài chữ, quả nhiên là Thục phi.
Tuổi Đại hoàng tử còn nhỏ, Thục phi rốt cuộc muốn châm ngòi cái gì đây? Chung Linh thật sự không hiểu, đơn giản là muốn nhìn Đại Hoàng tử khổ sở? Hay là. . . . nàng ta muốn bảo dưỡng Đại hoàng tử?
"Truyền ý chỉ của Trẫm, Thục phi Chung Tụy cung không có đức hạnh, biếm làm Chiêu Nghi." Sầm Mặc lạnh lùng ra chỉ thị.
"Hoàng thượng?" Chung Linh không nhịn được đứng lên, Thục phi cũng không quan trọng, thế lực gia tộc phía sau Thục phi thì sao?
"Không sao." Thời điểm Sầm Mặc nhìn về phía Chung Linh, nét mặt trở nên dịu dàng. "Lần này là nàng ta đã phạm sai lầm, những thứ khác, nàng không cần phải lo lắng."
Chung Linh chậm rãi ngồi xuống, trong lòng yên ổn lại. Mặc dù không thể chú ý, nhưng theo đánh giá của nàng, Sầm Mặc đã từ từ thu hẹp quyền lực lại, đã rất khác biệt so với lúc trước. Có lẽ thế lực sau lưng Thục phi đã không còn khả năng uy hiếp được Sầm Mặc nữa.
Sau khi Thục phi bị biếm làm Chiêu Nghi, phía trên Chung Linh chỉ còn lại Hiền phi mà thôi. Mà Hiền phi xưa nay lại cùng với nàng giao hảo, những người khác đều nhìn nhận hậu cung nghiễm nhiên đã trở thành thiên hạ của Chung Linh.
Chung Linh cũng không giống như suy nghĩ của bọn họ, vội vã củng cố quyền lực. Ngược lại gần đây lười biếng hơn rất nhiều, chỉ lo chăm sóc thai nhi trong bụng.
Thời điểm Chung Linh mang thai đến tháng thứ tư, Giáng Tuyết hiên của Chu Dung Hoa cũng truyền tới tin tức mang thai.
Chu Dung Hoa vừa mừng vừa sợ, mặc dù vẫn muốn có hài nhi của riêng mình, nhưng nhanh như vậy đã có cũng nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng vốn tưởng rằng, sau khi Nhạc Phu nhân mang thai, những người khác cũng sẽ ngừng phục dụng canh tránh thai, hậu cung rất nhanh sẽ truyền ra tin tức, đến khi nàng mang thai có thể không gây nhiều chú ý lắm.
Nhưng không ngờ bản thân lại là người theo sau Nhạc Phu nhân, lần này ánh mắt hậu cung đều dồn lên người mình, không biết Nhạc Phu nhân sẽ nghĩ như thế nào.
Ôm tâm tình thấp thỏm, Chu Khả Dong tự mình tìm tới cửa, cầu kiến Chung Linh.
"Không phải muội muội vừa mới truyền ra tin tức tốt, sao lại đến nơi này của Bổn cung?" Sau khi nhận lễ của Chu Dung Hoa, Chung Linh ban ngồi cho nàng.
"Lần đầu tiên Tần thiếp mang thai, tâm tình khó tránh có hơi khẩn trương, vì vậy liền nghĩ đến muốn trò chuyện cùng Nhạc Phu nhân, không biết có quá đường đột hay không." Chu Khả Dong cẩn thận nói.
Nghe qua lời nói của nàng ta, lại thêm tư thái thận trọng, trong lòng Chung Linh vốn còn hơi uất ức cũng vơi đi mấy phần. Nàng biết đối phương cũng là sợ mình trách tội, mới nhanh như vậy đưa chính mình tới cửa .
"Tất cả cũng đều nghe theo sự phân phó của thái y thôi." Chung Linh không hào hứng nói. "Nếu muội muội thật sự lo lắng như vậy, có thể nhờ Triệu thái y tới xem một chút."
Chu Dung Hoa nghe vậy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Người trong hậu cung đều biết, Triệu Đĩnh chính là người của Nhạc Phu nhân, nếu Nhạc Phu nhân cũng phái Triệu Đĩnh cho nàng dùng, hiển nhiên là cũng chưa có ý so đo với nàng.
Thần sắc trên mặt Chu Dung Hoa hoàn toàn cung kính, nhưng biết rõ đối phương không có tâm tình nhìn thấy mình nên nàng ta đứng lên tạ ơn, rất nhanh cũng xin cáo lui.
"Nương nương?" Vân Nhi nhìn chủ tử nhà mình, sau khi Chu Dung Hoa rời đi vẫn còn đang ngẩn người ngồi đó, không khỏi nghi hoặc gọi nàng.
"Không có việc gì." Chung Linh phục hồi tinh thần khẽ mỉm cười. Nhớ lại tư thái cẩn thận của đối phương vừa rồi trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót, nếu không phải Sầm Mặc cố ý để cho nàng ấy mang thai, chỉ sợ nàng ấy cũng cũng giống như những phi tử khác, thậm chí còn hơn thế nữa.
Có lẽ bởi vì mang thai cho nên gần đây nàng cũng hay suy nghĩ vẩn vơ, cảm xúc thay đổi lên xuống cũng lợi hại hơn một chút.
"Nếu nương nương đã không muốn gặp thì không cần phải gặp, việc gì phải ủy khuất chính mình như vậy." Vân Nhi không hiểu nói, lấy địa vị của chủ tử mình ngày hôm nay, đâu cần phải uất ức bản thân dù chỉ là một chút.
Chung Linh cảm thấy trong ngực càng buồn bực hơn. Đúng rồi, hậu cung này chính là như thế, nếu nàng ở vào tình cảnh của Chu Dung Hoa, cũng phải tự tìm cách lo cho bản thân.
"Gọi Lâm di đưa chút lễ phẩm đến Giáng Tuyết hiên đi." Chung Linh thở dài một tiếng rồi phân phó. Thực tế, nàng cũng không làm được cái gì, cũng không thể làm, chỉ có thể tận lực để cho nàng ấy an tâm, rốt cuộc cũng đều là nữ nhân mà thôi.
Tối đến, Sầm Mặc tới nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ở cùng nàng rồi âm thầm quan sát.
"Trẫm nghe nói gần đây tâm tình của nàng không tốt? Có phải ban ngày Chu Dung Hoa đã khiến nàng cảm thấy không thoải mái?" Sầm Mặc cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng.
"Có lẽ bởi vì mang thai nên tính khí có chút thay đổi thôi." Biết Sầm Mặc đang để ý đến tâm tình của mình, Chung Linh khẽ mỉm cười.
"Nếu nàng không muốn gặp người khác, Trẫm sẽ hạ lệnh không ai được đến quấy rầy nàng." Gần đây giấc ngủ của Chung Linh không được tốt lắm, liên tiếp mấy ngày tinh thần cũng có chút uể oải khó chịu, khiến hắn nhìn không khỏi có chút đau lòng.
"Có phải Hoàng thượng muốn thần thiếp buồn chết hay không." Sầm Mặc đến làm cho tâm tình Chung Linh chuyển biến tốt hơn. Nằm trong ngực hắn, nàng nhẹ nhàng oán giận. "Thật ra thì căn bệnh này của thần thiếp cũng đều do Hoàng thượng nuông chìu mà ra."
Sầm Mặc vẫn để nàng tùy ý hành sự, chuyện gì cũng đứng về phía nàng, trong lúc vô hình, đã dưỡng nàng thành sủng phi có tính khí bá đạo ngang ngược như vậy.
Cũng như chuyện Oản Đáp ứng lần trước, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là nàng nhìn không thuận mắt, lại còn tự mình đưa tới. Quả nhiên, Hoàng thượng là trút giận cho nàng.
"Trẫm nuông chìu mà ra?" Sầm Mặc thấy tâm tình nàng đã khá hơn, trong lòng cũng nhẹ nhõm. "Nếu do Trẫm nuông chìu mà ra thì không phải là bệnh, không cần trị."
Chung Linh bị những lời này chọc cho nhịn không được bật cười, những cảm xúc tiêu cực cũng tan biến.
"Hoàng thượng đã nghĩ ra tên cho hài tử tương lai của chúng ta chưa?" Chung Linh đứng một lát đã thấy mệt mỏi, liền đến bên giường ngồi xuống.
"Đương nhiên Trẫm đã nghĩ tới, nhưng mặc kệ là tên gì cũng cảm thấy không tốt." Sầm Mặc ôm vai nàng. "Không phải nôn nóng, chúng ta còn rất nhiều thời gian để đặt tên."
Chung Linh nhìn bộ dáng tự đại của hắn bất giác mỉm cười. Chỉ sợ là lấy tên gì cũng đều cảm thấy không xứng với hài tử của hắn. Có phụ thân kiêu ngạo như thế này, không biết hài tử của mình sẽ có bộ dạng gì đây.
Vuốt ve bụng mình, Chung Linh an tâm rúc vào trong ngực hắn
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, Hoàng thượng. . . . .” Phục hồi tinh thần lại, Oản Đáp Ứng lập tức khóc như mưa rồi nhào tới trước mặt Sầm Mặc, xem ra rất là đáng thương.
Chân mày Sầm Mặc hơi nhíu lại, rất là không vui. Oản Đáp Ứng nhìn rất đẹp mắt, thậm chí vẻ mặt lúc khóc đều rất đẹp, thế thì làm sao, d đlqđ lại đẹp, nhưng mà trong lòng của Sầm Mặc cũng chỉ là một vật chết.
"Kéo xuống." Sầm Mặc nhàn nhạt mở miệng, lập tức có cung nữ đi lên phía trước.
"Hoàng thượng. . . . . ." Hình như, giọng nói của Oản Đáp Ứng quá mức thê thảm, khiến Chung Linh cũng có chút không đành lòng.
"Tâm tình Hoàng thượng không tốt?" Mặc dù, Chung Linh đối với Oản Đáp Ứng có chút không đành lòng, nhưng sẽ không đồng tình cái ý nghĩ nàng ấy sẽ lôi kéo cuộc đời của Sầm Mặc đi theo bên cạnh mình, nhất định Chung Linh sẽ không có ấn tượng tốt đối với nàng.
"Thật là,… Thật không có quy củ." Chân mày Sầm Mặc vẫn nhíu lại như cũ.
Chung Linh khẽ mỉm cười, khi nào Sầm Mặc lại so đo quy củ với người khác như vậy? Có lẽ là nhìn nàng ấy tới quấy rối, trong lòng cũng có chút không thoải mái, đưa tay xoa nhẹ cái trán của hắn để loại bỏ những nếp nhắn kia ra, khẽ quay đầu, nhìn về phía Oản Đáp Ứng, trong ánh mắt lại có thêm mấy d đlqđ phần đồng tình.
Nếu như ngươi an phận chờ Hoàng thượng, thì không hẳn đã cho ngươi một chút danh phận tốt, nhưng mà, nếu như ngươi không chịu nhàn rỗi mà tự hủy tương lai của mình như vậy, cũng chả trách người khác được.
"Hiện tại, Hoàng thượng thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ ngày sau còn có nhiều rắc rối đấy." Chung Linh hơi mỉm cười nói, chỉ là trong lòng lại có mấy phần phiền muộn, một người còn trẻ tuổi như Hoàng thượng, ngày sau trong cung còn thiếu mỹ nhân sao?
"Trẫm cũng không muốn vì họ mà buồn phiền." Ánh mắt Sầm Mặc có chút lạnh nhạt, "Trừ những thứ cần thiết kia, thì những người khác nàng nhìn mà xử trí đi."
Bây giờ, Hoàng thượng còn yêu cầu, sau khi những người này chết đi, nàng cần phải bày trí cái môn có ý nghĩa.
Chung Linh gật đầu một cái, lần sau nếu như còn có người dám không có mắt đụng tới, nàng sễ không nương tay một chút nào.
"Có ba tháng Trẫm đã dừng thuốc." Vẻ mặt Sầm Mặc chợt buông lỏng một chút, "Trẫm sẽ phân phó, để cho bọn họ ngừng cho nàng uống thuốc."
Bởi vì, để loại trừ dư độc với trình độ lớn nhất, còn phải làm thân thể không được bị thương, Triệu Đĩnh dùng phương thức tương đối bảo thủ, dùng thuốc ôn hòa nhất để hoàng thượng dùng được hơn mấy tháng. D đlqđ Hơn nữa ba tháng sau sẽ dừng thuốc rồi sau đó quan sát từ từ, hiện tại có thể bảo đảm sẽ không có vấn đề.
Chung Linh nghe vậy cũng vui mừng, ngay sau đó có chút nghi ngờ hỏi: "Thần thiếp ngưng thuốc?"
Vậy những người khác thì sao? Thời điểm vừa bắt đầu dùng thuốc cũng không phải là không có ai cảm thấy kỳ quái, nhưng mà Sầm Mặc áp chế rất mạnh mẽ cho nên lời đồn đại mới giảm bớt đi rất nhiều. Chỉ là, nếu tiếp tục kéo dài lâu hơn nữa, chỉ sợ lại rước lấy sự chỉ trích, dù sao hậu cung cũng có một nhóm người mới vào.
"Trước hết, cứ để cho họ uống, quan trọng nhất là Trẫm muốn nàng sinh cho Trẫm một đứa bé." Sầm Mặc ngửi sợi tóc của Chung Linh vô cùng thân thiết, ánh mắt dịu dàng.
Chung Linh không nhịn được nụ cười tươi của mình, nhào vào trong ngực của hắn.
Sau khi, Hiền phi nghe nói sự việc Oản Đáp Ứng thì rất giận giữ, lập tức cách chức của nàng ấy xuống làm Sung Y, hơn nữa còn thông báo sự việc đến hậu cung, khiến chúng Tần phi coi đây là giới luật.
Đại hoàng tử từ từ lớn lên, hình như bởi vì liên quan đến độc tố, cho nên phản ứng của hoàng tử rất là rề rà, đây cũng là điều khiến cho trái tim Chung Linh càng thêm thấp xuống, đối với hắn nhiều hơn mấy phần cưng chiều.
"Nương nương, cuối cùng người đã trở lại." Sau khi Chung Linh từ Dưỡng Tâm điện trở lại, đã nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Bùi Loan.
"Thế nào? Chữ viết làm sao?" Chung Linh thấy tính tình nhanh nhẹn của Bùi Loan, mỗi ngày đều bắt nàng ở bên trong, để cho nàng ở trong phòng an tâm viết chữ.
"Đã viết xong." Bùi Loan lôi kéo nàng đến trước mặt bàn đọc sách.
Chung Linh cẩn thận quan sát, phát hiện đối phương đã chăm chỉ hoàn thành thậm chí còn đúng cả từng chữ, các nét vẽ, cho dù mặt sau cũng đầy đủ đến như vậy, cũng không có dấu vết hấp tấp.
"Đúng là không nhìn ra, ngươi cũng có thể kiềm chế được tính tình của mình xuống." Chung Linh khẽ mỉm cười, yên lòng.
"Chẳng qua, Loan nhi chỉ hoạt bát một chút thôi." Bùi Loan lấy lòng cười, "Không phải có một câu nói làm động như thỏ chạy, tĩnh như gái còn trinh sao? Loan nhi muốn hai người cũng có thể làm được."
"Uhm, Bổn cung vẫn còn lo lắng, đợi sang năm ngươi đi tới Vệ gia, sẽ cho Bổn cung mất hết thể diện đấy." Chung Linh lơ đãng nói.
Bùi Loan cũng không có nghe rõ lời của nàng nói, một bộ dáng ngơ ngác: "Ý của nương nương là, Loan nhi, sang năm Loan nhi, sẽ phải. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng lại nhăn nhó không nói ra lời.
"Lúc này cũng có vẻ ngạc nhiên, thời điểm trước khi chạy đuổi theo Vệ đại nhân, ta cũng không thấy ngươi có một bộ dáng như lúc này." Chung Linh ngạc nhiên nhìn nàng.
"Chuyện đó không giống với. . . . . ." Bùi Loan cúi đầu, chơi đùa vạt áo của mình, "Khi đó Loan nhi còn nhỏ, không muốn, muốn vào Vệ gia."
Bùi Loan ngượng ngùng nói ra câu nói kia, gả vào Vệ gia.
"Ngươi biết là tốt rồi." Nhìn Bùi Loan hiểu chuyện, nàng cũng yên tâm, "Đến lúc đó Bổn cung sẽ làm Tần ma ma đi ra ngoài chung với ngươi."
Bùi Loan có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Làm cái gì Bổn cung cũng không biết đâu, không có việc gì đã thích Tần ma ma đi loanh quanh nơi đó, làm hại Tần ma ma coi ngươi là cháu gái như thể bảo bối ." Lại nói Tần ma ma cũng giúp nàng không ít việc, không bằng liền để cho bà ấy xuất cung, hảo hảo hưởng phúc.
Nói như thế nào, thì người đều cũng ở trong cung nàng đi ra ngoài, thì người của Vệ phủ cũng phải cho nàng chút mặt mũi.
"Đa tạ nương nương." Bùi Loan nháy nháy con mắt, rất là cảm động.
"Vào lúc này cảm động cái gì, ngươi còn muốn Bổn cung ở nơi này thành thành thật thật ngây ngốc hơn nửa năm ư!" Nhìn dáng dấp của nàng, Chung Linh cũng có chút thương cảm như có một cảm giác nhìn hài tử của mình phải xuất giá.
Có lẽ, bởi vì trước đó Sầm Mặc uống thuốc mà bên trong còn có chứa thuốc điều dưỡng thân thể, hay bởi vì tuổi tác của Chung Linh đã đến lúc thích hợp, sau hơn hai năm vào cung, rốt cuộc Chung Linh đã có thai.
Kinh nguyệt của Chung Linh luôn luôn tương đối chính xác, thời điểm phát hiện kinh nguyệt không có tới, cũng có chút kỳ quái, lại đợi sáu bảy ngày, vẫn như cũ không có tới, trong lòng nàng cũng có chút đoán được, nhưng cũng không lộ ra.
"Chúc mừng nương nương, từ mạch tượng cho thấy, nương nương đã có thai rồi." Triệu Đĩnh luôn luôn phụ trách sức khỏe cho Chung Linh, vốn đang đau đầu nhức óc cho là một chút tật xấu, ai biết, một lát mạch lại phối hợp đập, lại là hỉ mạch.
Nhưng điều này cũng hợp tình hợp lí, nếu thân thể Hoàng thượng đã tốt rồi, thì thân thể của Nhạc phu nhân cũng không tệ, đây cũng là tuổi dễ dàng thụ thai, xem như hiện tại không phải, vậy cũng sẽ không cách quá lâu.
Hôm nay, Nhạc phu nhân có thai, thì chỗ ngồi của nàng ở hậu cung rất là vững chắc. Triệu Đĩnh không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Thời điểm, Triệu Đĩnh vừa nói ra lời nói này, Vân nhi Tưởng nhi liền không nhịn được quỳ xuống hướng về phía Chung Linh báo tin vui.
"Đều đứng lên đi, trước không cần nói cho Hoàng thượng biết." Chung Linh thu tay về cổ tay, trong lúc đó mặt mày tràn đầy vui vẻ, mặc dù rất muốn để cho Sầm Mặc biết, nhưng mà lại là muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ.
"Nô tỳ biết." Vân nhi Tưởng Nhi cùng nhau đồng ý, tự nhiên biết ý của chủ tử nhà mình.
"Lâm Di, ngươi thay Bổn cung đi nói cho Hiền phi nương nương, chỉ là xin nương nương đùng để lộ ra." Chung Linh lại nghĩ tới Hiền phi, hôm nay chuyện này truyền ra ngoài, nếu như gạt nàng, cũng khó tránh khỏi tổn thương hòa khí.
"Nô tỳ sẽ đi ngay bây giờ." Lâm Di cũng muốn biết nguyên do trong đó, gật đầu một cái chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tối nay, Hoàng thượng muốn người nào đi vào trong vậy?" Chung Linh hỏi.
"Bẩm nương nương, là Huyên Tiểu Viện." Những chuyện này luôn luôn sẽ có người chẩn bị đến báo, thế nhưng Chung Linh luôn luôn lười phải hỏi tới, chỉ cần biết khi nào thì Hoàng thượng tới cung Vân Tường là được rồi.
"Ngươi đi xin Hoàng thượng, để cho tối nay hắn đến cung Vân Tường." Huyên Tiểu Viện, chính là thời điểm Huyên quý nhân mới vừa vào cung, Chung Linh khẽ mỉm cười, có chút nghiền ngẫm.
"Vâng." Vân nhi gật đầu một cái, vui vẻ, liền lấy hai chân chạy đi hỏi.
"Nương nương, bây giờ người đang có thai, kính xin Hoàng thượng đến, chỉ sợ không tốt." Tưởng Nhi cũng không nhịn được lo lắng nói, hôm nay người vừa mới có long chủng, không phải nên dưỡng thai cho tốt sao?
Liếc nàng một cái, Chung Linh có chút bất đắc dĩ nói: "Ai nói Hoàng thượng tới thì không thể nào dưỡng thai tốt!"
Tưởng Nhi co rụt đầu lại, rõ ràng chính mình đã hiểu sai ý.
"Chỉ là, hiện tại nương nương nên chuẩn bị đồ cho tiểu hoàng tử có phải hay không?" Tưởng Nhi cũng có chút kích động, mặc dù hiện tại trong cung cũng đã có một đứa con nít, nhưng mà chủ tử của đứa bé, vẫn không giống nhau.
"Chuẩn bị cái gì, lúc này mới một tháng." Chung Linh có chút buồn cười nói, "Mọi ngày nhìn ngươi rất là thận trọng, tại sao hôm nay lại không có rõ ràng."
"Nương nương, nô tỳ đang vui mừng." Tưởng Nhi xin lỗi cười nói: "Là nô tỳ hồ đồ, đợi ngày mai tin tức truyền ra ngoài, tự nhiên sẽ có người của phủ Nội Vụ chuẩn bị điều này."
Lần này, Chung Linh tìm mình đã là có chút ngoài ý muốn rồi, có lẽ hắn đã quyết định muốn đi đến Ngũ Tiểu Viện. Nhưng mà nếu nàng tìm mình, tự nhiên hắn sẽ đẩy những người khác xuống.
Mới vừa vào cửa cung Vân Tường, Sầm Mặc liền phát hiện có cái gì đó không đúng, hình như các nô tài ở nơi này, bộ dáng cũng có chút rục rịch chộn rộn, hơn nữa từ cửa cung cho đến trước cửa, cũng treo đèn lồng màu đỏ.
Thời điểm đợi đến Vân nhi Tưởng Nhi mở cửa, trên mặt lại không che giấu được sự vui mừng, để cho hắn khẽ nhíu mày.
"Nô tì tham kiến Hoàng thượng." Hiển nhiên, tối nay Chung Linh đã trải qua quá trình ăn mặc nghiêm túc, đi về phía Sầm Mặc nhẹ nhàng cúi đầu.
Sầm Mặcc lập tức tiến lên đỡ dậy, càng ngày càng xác định tâm tư của mình, bình thường thời điểm khi một mình nàng nhìn thấy mình ở trong cung, xưa nay đều trực tiếp chào đón, mà không phải ở tại chỗ hành lễ.
"Linh nhi?" Bởi vì kích động, mà giọng nói của hắn cũng gấp rút lên.
"Có lẽ Hoàng thượng biết rồi, đều là do các nàng ấy, nói gì mà,… Không cần phải cố gắng ăn mặc đẹp." Chung Linh làm ra bộ dáng có chút ủ rủ, ngay cả Lâm Di, cũng kiên trì muốn ở cửa cung treo đèn lồng màu đỏ lên.
Lời này vừa nói ra, làm sao Sầm Mặc không biết, nắm lấy tay Chung Linh, hung hăng ôm đối phương vào trong ngực.
"Linh nhi, rốt cuộc Trẫm cũng đợi đến được cái ngày này." Tay Sầm Mặc khẽ run, đối với đứa bé này hắn đặt nhiều hi vọng.
"Uhm, Thần thiếp cũng chờ đợi cái ngày này lâu lắm rồi." Làm sao Chung Linh lại không kích động, nàng biết đứa bé đối với Sầm Mặc mà nói, cũng không chỉ để nối dõi tông đường mà thôi.
"Trẫm,…. Trẫm không biết nên nói cái gì cho phải." Sầm Mặc khẽ kéo khoảng cách ra, lời nói có chút lộn xộn, nhưng ánh mắt nhìn Chung Linh vô cùng tha thiết.
"Hoàng thượng không cần phải nói cái gì, Thần thiếp đều hiểu." Nhẹ nhàng cầm ngược trụ tay của hắn, Chung Linh dịu dàng an ủi tâm tình của hắn.
Trước bầu không khí này, khoảng cách hai người không khỏi mập mờ.
"Hoàng thượng. . . . . . Không được. . . . . ." Hai người cũng có chút động tình, nhưng Chung Linh lại kiên trì cự tuyệt Sầm Mặc.
Nagy sau đó, Sầm Mặc cũng ý thức được Chung Linh vừa mới có thai, không thích hợp vận động dữ dội, vì vậy hít thở sâu một hơi, tự kềm chế dục vọng của mình.
"Hoàng thượng. . . . . ." Chung Linh nhìn ánh mắt của hắn có chút áy náy.
Vậy mà Sầm Mặc cũng dịu dàng lắc đầu, chỉ là ôm nàng, không hề làm gì., Đứa bé này đã cho hắn một sự vui mừng không hề nhỏ, có chút chuyện nhỏ này mình làm không được thì còn xem ra là cái gì nữa.
Ngày thứ hai, Huyên Tiểu Viện còn không kịp đến nói với uất ức của mình với Hiền phi, lại bị một cái tin rót lạnh thấu tim.
Nhạc phu nhân có thai, cư nhiên lại ngăn chặn lâu như vậy, cũng không có truyền tin tức quan trọng là nàng đang có thai ra ngoài hậu cung.
Vốn là, Hoàng thượng sủng ái Chung Linh nhất, cộng thêm lại có đứa bé của Hoàng thượng, hôm nay ở hậu cung, thật đúng nàng là một người ích kỉ, hẹp hòi.
Trong cung, trừ khi có ý chỉ hoàng thượng thì sau khi người vừa mới vào thị tẩm đều dùng thuốc tránh thai. Mà lúc trước, người mới vào cung, vừa bắt đầu cũng không có quy củ này, chỉ là một ngày nào đó của năm ngoái, đột nhiên Hoàng thượng xuống mệnh lệnh này, ngay cả Nhạc phu nhân cũng không ngoại lệ, cho nên bọn họ mới không có biện pháp gì để nói.
Chỉ là, hiện tại họ đã ngừng dùng thuốc tránh thai còn không tới nửa tháng, Nhạc phu nhân đã có thai, điều này nói rõ lên cái gì. Rõ ràng Hoàng thượng cố ý trước hết đã để cho Chung Linh có thai.
"Tại sao Hoàng thượng lại không có tấn phong cho Nhạc phu nhân?" Ở bên trong Giáng Tuyết hiên, tiểu nha đầu Chu Dung Hoa có chút không hiểu hỏi.
"Bổn cung tránh thai, sau này cũng không cần đưa tới." Sau khi Hoàng thượng bỏ lệnh cấm ở hậu cung, có lẽ Chu Dung Hoa là người duy nhất muốn mình dùng thuốc tránh thai. Chỉ là, hôm nay Nhạc phu nhân đã có thai, nàng cũng có thể thở ra một hơi.
Mà liên quan đến về vấn đề tiểu nha đầu, nhưng trong lòng Chu Dung Hoa thì đã có đáp án. Không phải là không tấn phong, chỉ sợ đến lúc đó sinh hạ hoàng tự, nàng liền muốn xông lên ngồi vào vị trí đứng đầu hậu cung.