Nhạc Phu nhân mà Hoàng thượng sủng ái nhất mang thai, bây giờ lại thêm một Chu Dung Hoa cũng tương đối được sủng ái mang thai. Phi tần hậu cung tâm tư bị đè nén lâu ngày không nhịn được đã bắt đầu rục rịch.
Mà người có tần suất thị tẩm nhiều thứ ba chính là Ôn Quý nhân.
Ban đầu khi Ôn Quý nhân mới vừa vào cung, đích xác đã khiến Hoàng thượng lưu luyến một thời gian. Chỉ là từ đó về sau, Hoàng thượng cũng rất ít để cho nàng ta thị tẩm, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta đã bị Hoàng thượng quên lãng.
Nhưng đã lâu như vậy, Hoàng thượng cư nhiên lại nghĩ tới nàng ta. Không lẽ nàng ta thật sự có chỗ nào hơn người?
Hiền phi nghe được tin tức này cũng chỉ cười lạnh. Còn có thể có chỗ nào hơn người, bọn họ đơn giản đều là những người thông minh, biết bổn phận, biết giới hạn, cho nên Hoàng thượng mới có thể yên tâm với các nàng.
Mà những người khác, điển hình là Trầm Đáp ứng tiến cung một lượt với Ôn Quý nhân, tính tình tùy tiện, vì vậy Hoàng thượng mới không cho nàng ta thị tẩm. Đơn giản chính là nhìn thấu tâm tư của nàng ta không phải như nàng biểu hiện.
Thông minh, có tâm cơ, đều là chuyện tốt, nhưng phải biết dùng đúng nơi, đúng lúc. Đó chính là sự khác biệt
Thật ra trong lòng Ôn Quý nhân cũng thấp thỏm, vì Hoàng thượng có vẻ đã quên lãng nàng ta một thời gian, một tháng chưa chắc đã đến chỗ nàng ta một lần. Nếu không phải bên phía Hiền phi và Nhạc Phu nhân thường xuyên ban chút đồ, nàng cơ hồ không biết bản thân đã làm gì khiến Hoàng thượng không thích.
Cũng may cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Hoàng thượng đến làm cho Hàn Yên các náo nhiệt thêm lần nữa. Chỉ là lần này nàng ta cũng lưu lại vài phần tâm tư, thời khắc đều chú ý cử chỉ của mình.
Cái mà Sầm Mặc muốn cũng chính là hiệu quả này. Dù sao nàng ta cũng là người mới nên có chút không yên lòng, vì vậy mới cố tình lạnh nhạt, dùng cách này xem ra hiệu quả ngược lại rõ rệt.
Bụng của Chung Linh ngày một lớn, người sáng suốt cũng nhìn ra được Hoàng thượng đối với nàng để tâm nhiều hơn. Bởi vì mang thai mà cơ thể phù lên khiến cho vóc dáng nàng không còn được như ngày trước, nhưng Hoàng thượng đối với nàng yêu thương ngày càng sâu.
Vinh quang này không một phi tử nào có được, thậm chí Hoàng thượng thường xuyên đến Vân Tường cung ngủ lại cũng chỉ muốn ở bên cạnh bầu bạn với Nhạc Phu nhân.
Những phi tử khác mang thai, ngay cả lúc thân mẫu của Đại hoàng tử mang thai, Hoàng thượng cũng thường xuyên đến thăm, được cho là thiên đại vinh quang. Nhưng ngủ lại là chuyện mà trước đây mọi người không dám nghĩ đến. Dù sao Hoàng thượng cũng có thân phận tách biệt, nếu đã mang thai thì không thị tẩm, liền không có lý do gì để lưu lại.
Thật ra không phải Sầm Mặc thường xuyên ngủ lại Vân Tường cung mỗi đêm đều muốn mây mưa, có lúc chỉ thuần túy muốn tìm một địa phương có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Chỉ là vận số của Ôn Quý nhân không được tốt như Chu Dung Hoa, không phải bởi số lần Hoàng thượng đến nhiều mà có thai.
--- ------o---- -----o---- -----
“Nương nương, Huyên Tiểu Viện cầu kiến.” Tưởng Nhi đi tới bên tai Chung Linh nhẹ giọng nói.
Chung Linh vốn không muốn gặp, nhưng nghĩ tới nàng ta cũng xem như muội muội của Cung Mẫn Hoàng hậu đã qua đời, vì vậy đổi ý, để cho nàng ta đi vào.
“Tần thiếp tham kiến nương nương.” Mặc dù sau khi thị tẩm nàng ta cũng đã từng thấy qua Nhạc Phu nhân, nhưng khi đó nàng còn chưa mang thai, so với hiện tại hoàn toàn không giống nhau.
“Đứng lên đi.” Lúc này Tưởng Nhi cũng mang đến cho nàng ta một cái ghế ngồi. “Cố ý đến nơi này của Bổn cung là có chuyện gì?” Kể từ khi nàng mang thai, chuyện hậu cung rất ít khi hỏi tới, trực tiếp ném cho Hiền phi.
“Hồi nương nương, tần thiếp chỉ muốn tới gặp nương nương.” Huyên Tiểu Viện khẽ nâng mắt, từ góc độ này nhìn nàng ta cũng có tám phần giống Vân Quý phi. “Nghe nói quan hệ của nương nương và tỷ tỷ rất tốt, cho nên...”
“Trong Hoàng cung không có cái gì gọi là tỷ tỷ.” Cắt ngang lời của đối phương, Chung Linh nói, “Chỉ có Cung Mẫn hoàng hậu.”
Đúng là quan hệ của nàng và Cung Mẫn hoàng hậu rất tốt, tốt đến nỗi trước khi chết cũng nhớ không để cho nàng ngồi vào vị trí mà nàng ta vẫn hằng mong muốn.
“Tần thiếp biết sai.” Huyên Tiểu Viện cúi đầu, vốn muốn mượn mối quan hệ với hoàng hậu đã mất để đề cao giá trị bản thân, nhưng đối phương hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội đó.
“Mặt khác, ngươi chẳng qua là một quý nhân, trong hậu cung tiểu viện, quý nhân nhiều lắm.” Sắc mặt Chung Linh bình thản. “Cũng không cần hao phí tâm tư tạo quan hệ với Bổn cung, Bổn cung không có nhiều thời gian để ý như vậy. Chỉ cần chiếu cố Hoàng thượng thật tốt, tự nhiên Bổn cung sẽ không quản thúc các ngươi.”
Sắc mặt Huyên Tiểu Viện có hơi khó chịu, nhưng vẫn cúi đầu đồng ý, không lâu sau đó liền cáo lui.
“Nương nương?” Vân Nhi cũng chưa nhìn ra ý đồ đến đây của Huyên Tiểu Viện.
“Vào cung đã lâu như vậy vẫn còn là một Tiểu Viện, có lẽ có chút nóng lòng thôi.” Phân vị thấp như vậy, ở trước mặt Hoàng thượng dĩ nhiên không thể lên tiếng, khó trách sẽ nóng nảy.
“Nương nương thật sự càng ngày càng lợi hại.” Vân Nhi cười hì hì nói, “Đối phó với những tần phi đến đây dễ như trở bàn tay.”
Chung Linh khẽ mỉm cười, kể từ khi Sầm Mặc kiên định đứng ở phía sau mình, nàng làm gì cũng đều được khuyến khích, tự nhiên xử lý chuyện gì cũng đều rất dễ dàng.
Thế nhưng Huyên Tiểu Viện sau khi từ chỗ của mình trở về, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, ban đầu thúc phụ yêu cầu nàng ta mau chóng lấy được niềm vui của Hoàng thượng, lấy thế lực Ngũ gia của hắn, ít nhất có thể để cho nàng ta ngồi lên vị trí tứ phi.
Chỉ là cho dù có thế lực, nàng ta cũng không có cách nào lấy được sủng ái của Hoàng thượng sủng ái. Tình trạng này kéo dài, chỉ sợ thúc phụ sẽ bỏ quên nàng ta mà đổi thành người khác. Dù sao nữ nhi trong Ngũ gia các hệ cũng không ít, mình có thể được bộc lộ tài năng cũng chỉ vì bản thân giống Cung Mẫn hoàng hậu mà thôi.
Nhưng đến tột cùng là tại sao Hoàng thượng lại lạnh nhạt với nàng như vậy, coi như không đề cập tới việc có giống Cung Mẫn hoàng hậu hay không, bản thân nàng cũng có dung mạo hết sức xuất sắc.
Nàng ta cảm thấy không thể bị vứt bỏ như vậy, đến thời điểm này, không phải một bước lên trời, thì chính là chết già trong cô đơn tại thâm cung. Ánh mắt nàng ta đưa về phía ngăn kéo ngay mép giường, nơi đó có một món đồ ca ca đã đưa cho nàng.
Dùng vật kia hay không? Bàn tay Huyên Tiểu Viện run rẩy, nhưng cuối cùng cũng kiên định nắm chặt tay.
--- ------o---- -----o---- -----
“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Nhìn Sầm Mặc hình như có điều phiền não, Chung Linh quan tâm hỏi.
“Còn có thể có chuyện gì.” Sầm Mặc nhìn Chung Linh, phiền não trên mặt vơi đi một chút, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, “Đến lúc cuối cùng, vẫn luôn có sai sót.”
Thế lực Ngũ Tướng phát triển rối rắm, khiến Sầm Mặc rất đau đầu, nhưng dù sao đối phương cũng là Tể Tướng hai triều, bất luận thanh vọng hay là nhân mạch, không phải một quan viên bình thường có thể sánh được. Không thể dùng thủ đoạn cứng rắn, như vậy chỉ khiến quan viên trong triều phản ứng lại, nhưng phương pháp cẩn thận thăm dò hiệu quả thật sự quá nhỏ.
“Hoàng thượng, không nên gấp gáp, cái chúng ta có chính là thời gian.” Chung Linh bước đến. “Dù sao Vệ đại nhân cũng chỉ mới nhập triều không lâu, không thể so với những cựu thần kia. Nhưng dưới trướng hắn toàn là những người trẻ tuổi. Bên kia còn có Bùi tướng quân, không phải tất cả cũng rất thuận lợi?”
“Không đủ.” Sầm Mặc lắc đầu. “Còn chưa đủ. Trẫm muốn trước khi hài tử được sinh ra, những nhân tố không ổn định nhất định phải được thanh trừ. Trẫm muốn hài tử của chúng ta sống trong hoàn cảnh tuyệt đối an toàn.”
Chung Linh thất thần nhìn hắn, thì ra Sầm Mặc bất nhờ đẩy nhanh động thái, chính là vì hài nhi trong bụng nàng.
“Có quan hệ gì chứ?” Chung Linh dịu dàng nói. “Thần thiếp nghĩ, hài tử của chúng ta chắc chắn sẽ không để ý điều này.”
“Nhưng Trẫm để ý.” Sầm Mặc khẽ thở ra một hơi.
Trở lại Vân Tường cung, Chung Linh cảm thấy không được thoải mái, hết sức bất mãn với Ngũ Tướng. Ngươi nói, ngươi đã là một lão già, làm quan lại rất nhiều năm, còn làm đến chức quan lớn nhất, còn có cái gì chưa đủ, gắt gao tóm chặt quyền lực không chịu buông tay, đó không phải là ép Hoàng thượng đối phó với ngươi sao.
Nàng không biết mặc dù Ngũ Tướng quyền cao chức trọng, nhưng đắc tội với không ít người, phía sau hắn còn có Ngũ gia toàn tộc, nếu hắn ngã xuống, không biết Ngũ gia có người tiếp nhận vị trí thay hắn hay không. Ở một bên quan sát, kẻ địch sẽ chờ hắn rớt đài mới xuống tay với bọn người Ngũ gia.
Làm quan càng lâu càng không thể tự chủ được.
“Nương nương, Hoàng thượng đi Kim Hi các.” Tưởng Nhi nhẹ giọng nói.
Chung Linh từ trong mạch suy nghĩ của mình phục hồi lại, sau khi nghe cũng không để ý. Hoàng thượng gần đây đang phiền não chuyện Ngũ gia, coi như đi Kim Hi các cũng là cho đối phương chút ít sắc mặt.
Nhưng ngày hôm sau, Kim Hi các thỉnh truyền thái y.
“Chuẩn.” Trong lòng Chung Linh có hơi lo lắng, đối phương đột nhiên xin truyền thái y, chẳng lẽ là có tin vui? Nhẩm tính toán ngày tháng, Hoàng thượng hình như cũng từng đi qua Kim Hi các.
Nếu nàng ta mang thai, chỉ sợ Hoàng thượng không vui mà xuống tay, lúc đó Ngũ gia sẽ càng thêm đắc ý.
“Tưởng Nhi, ngươi tự mình dẫn thái y qua đó thay Bổn cung thăm Huyên Tiểu Viện.” Cuối cùng Chung Linh vẫn quyết định cho Tưởng Nhi đi xem tình hình một chút, nói không chừng đơn giản chỉ là đâu đầu nhức óc.
Tưởng Nhi hiểu ý Chung Linh xoay người rời đi.
“Như thế nào?” Một lát sau Tưởng Nhi trở về Vân Tường cung.
“Hồi nương nương, nghe thái y nói, Huyên Tiểu Viện không có mang thai. Chỉ là......” Vẻ mặt Tưởng Nhi dường như có chút không thể tin được.
“Nói.” Nghe nàng ta không mang thai, Chung Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thái y nói Huyên Tiểu Viện vì hầu hạ Hoàng thượng nên mới bị thương.” Tưởng Nhi ngượng ngùng nói, nhưng sắc mặt lại tràn đầy hoài nghi.
Chung Linh cũng kinh ngạc, mặc dù lời nói của Tưởng Nhi khá mịt mờ, nhưng nàng vẫn hiểu rõ ý tứ trong đó, chính là do quan hệ quá kịch liệt mà thôi. Nhưng Sầm Mặc cũng không phải là người như vậy, trong hậu cung cũng chưa từng truyền ra chuyện tương tự. Hoàng thượng đối đãi với phi tần hậu cung không có chỗ nào là không dịu dàng, cũng chỉ có thời điểm đối diện với Chung Linh mới xuất hiện tình huống quá độ, không tiết chế mà thôi.
Nàng cũng không nhận ra Hoàng thượng đột nhiên thích Huyên Tiểu Viện, cho nên mới làm nàng ta bị thương đến mức độ đó, có khi nào gần đây Hoàng thượng bất mãn với Ngũ gia nên mới trút giận lên Huyên Tiểu Viện?
Suy nghĩ một chút cũng chỉ có cách giải thích này là hợp lý, mặc dù Chung Linh có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không định nói gì, bị thương cũng không phải là nàng, Hoàng thượng chỉ là cần một nơi phát khẩu tiết mà thôi. Đều là người Ngũ gia, Ngũ gia mang đến cho Hoàng thượng phiền não, vậy để người Ngũ gia các ngươi tới gánh chịu đi.
“Phân phó xuống, không được để thái y tiết lộ chuyện này.” Chung Linh nói, chuyện này nhiều người biết đối với Sầm Mặc cũng không tốt.
Chỉ là liên tiếp mấy ngày, Hoàng thượng không phải một mình ở Dưỡng Tâm điện, thì đi Kim Hi các của Huyên Tiểu Viện, ngay cả Vân Tường cung cũng không đến, chỉ đến bồi Chung Linh thời điểm ban ngày. Hện tượng khác thường này không khỏi khiến người ta chú ý.
“Gần đây Hoàng thượng làm sao vậy?” Hiền phi không nhịn được tìm đến Chung Linh. “Đến chỗ người khác không nói, ngay cả muội cũng không tới, chuyện này thật là kỳ quái.”
“Muội muội chỉ biết gần đây Hoàng thượng vì triều chính mà rất phiền lòng, có thể là muốn bản thân nghỉ ngơi một chút.” Chung Linh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn ban ngày Sầm Mặc tới đây biểu hiện cũng rất bình thường, khi nàng nhắc tới tình trạng của Huyên Tiểu Viện, Sầm Mặc cũng chỉ cau mày không nói gì thêm.
“Nếu Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, tỷ tỷ cũng không có gì để nói.” Hiền phi lắc đầu. “Mấu chốt là nửa tháng qua, Hoàng thượng chỉ cho đòi Huyên Tiểu Viện thị tẩm. Huyên Tiểu Viện là ai, so với chúng ta không phải Hoàng thượng càng rõ ràng hơn sao.”
“Coi như đến chỗ của Huyên Tiểu Viện, Hoàng thượng cũng không thích nàng ta.” Mỗi lần thị tẩm đi qua, Kim Hi các đều xin truyền thái y chẩn mạch. Thời gian lâu dài cũng truyền ra một chút tin đồn.
“Hoàng thượng cũng phân phó Huyên Tiểu Viện phục dụng canh tránh thai.” Nhắc tới chuyện này, Hiền phi ngược lại thở phào nhẹ nhõm, không có con, coi như được Hoàng thượng thường xuyên sủng hạnh, thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ là như vậy càng thấy kỳ hoặc.
“Hay là muội muội đến xem Hoàng thượng một chút đi, thuận tiện hỏi Lâm Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Trong lòng Chung Linh cũng nổi lên nghi ngờ, quyết định tìm hiểu rõ ràng.
Dù là bất mãn với Ngũ gia, nên mới thô bạo với Huyên Tiểu Viện, một lần thì không sao. Nhưng Sầm Mặc không phải là loại người gây khó dễ cho nữ nhân, nếu không thích, đã sớm để cho đối phương không thể xuất hiện trước mắt mình.
Từ lúc Chung Linh mang thai, Hoàng thượng cũng thường xuyên đến Vân Tường cung hơn, phi tần khác mặc dù ghen tỵ nhưng cũng chỉ có thể nôn nóng mà nhìn thôi. Cũng may hiện tại Chung Linh đang mang long chủng, không thể thị tẩm, nên đây cũng là cơ hội dành cho bọn họ.
Chu Dung Hoa cụp mắt nhìn xuống, mặc dù biết tâm trí nam nhân bên cạnh này không hề đặt ở đây,trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng không thể biểu lộ dù chỉ một phần.
"Trẫm nghe nói mấy ngày trước nàng vẫn phục dụng canh tránh thai?" Sầm Mặc bất ngờ hỏi.
Trong lòng Chu Dung Hoa cả kinh nhưng vẫn ngoan ngoãn thừa nhận. Nàng chưa từng nghĩ có thể qua mặt được hắn, nhưng bình thường đối phương vẫn không quan tâm sao đột nhiên lại hỏi đến.
"Phỏng chừng những nữ nhân khác lúc nào cũng ao ước sớm mang thai hài tử, nàng nghĩ như thế nào?" Sầm Mặc nhìn thẳng phía trước cũng không nhìn nàng.
"Tần thiếp chỉ muốn, tình cảm của Hoàng thượng và Nhạc Phu nhân ngày càng tốt đẹp hơn. Vì Hoàng thượng hy vọng Nhạc phu nhân là người mang thai đầu tiên, cho nên tần thiếp . . ." Trong lòng Chu Dung Hoa thấp thỏm.
Sầm Mặc yên lặng một hồi lâu, cho đến khi Chu Khả Dong cho rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nói: "Thật ra nàng cũng là một người thông minh. Nếu sau này cứ thông suốt như vậy, Trẫm dĩ nhiên sẽ không bạc đãi nàng."
Chu Khả Dong nghe vậy trong chốc lát sợ run người, đợi đến khi phục hồi tinh thần nhìn lại thì phát hiện Sầm Mặc đã nhắm mắt, tựa như ngủ thiếp đi.
Chu Khả Dong trắng đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau, Chu Khả Dong hầu hạ Sầm Mặc thay y phục.
"Hoàng thượng. . . . ." Dường như nàng ta đang do dự muốn mở miệng.
"Hửm?" Động tác Sầm Mặc thong thả chậm lại đôi chút, nhìn về phía nàng ta.
"Chuyện đêm qua Hoàng thượng nói, tần thiếp đã suy nghĩ rất kỹ." Gương mặt Chu Khả Dong hơi mệt mỏi, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm, "Tần thiếp nhất định sẽ cẩn thận tuân thủ bổn phận, không dám vượt khuôn."
Sầm Mặc không nói gì, chỉ nhìn nàng khẽ gật đầu. Dù sao nói miệng không bằng chứng, hết thảy còn phải xem hành động sau này .
Sau khi Chung Linh mang thai, Sầm Mặc lui tới nhiều nhất đại khái chính là Giáng Tuyết hiên của Chu Dung Hoa. Mặc dù cũng thường xuyên ghé chỗ của Hiền phi nhưng thời gian ngủ lại không nhiều như Chu Dung Hoa.
Trong lòng Hiền phi không tránh khỏi có chút cô đơn, lại mơ hồ biết rằng đối phương không muốn để mình hoài thai. Dù sao ở trong hậu cung, trên danh nghĩa vẫn là Hiền phi cầm quyền, phân vị lại cao hơn Nhạc Phu nhân, nếu mang thai sẽ cản trở kế hoạch của Hoàng thượng.
Mặc dù cô đơn, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ làm ra cái gì đó. Theo những gì nàng nhìn thấy, chuyện Chung Linh trở thành quý phi, chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Hoàng thượng gần đây có vẻ thường xuyên đi Giáng Tuyết hiên?" Chung Linh nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chưa thành hình của nàng, tùy tiện hỏi.
Sầm Mặc cũng cảm thấy hứng thú vươn tay ra, trùm lên tay nàng, hai mắt híp lại hài lòng: "Đúng vậy. Sao thế?"
"Chỉ là Hiền phi tỷ tỷ có nói với thần thiếp, so với những mỹ nhân mới vừa tiến cung, Hoàng thượng vẫn tương đối thương tiếc người cũ." Thật ra Chung Linh cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Nếu nghĩ đến nhiều, tâm tình uất ức cuối cùng cũng là nàng mà thôi, còn có thể gây ầm ĩ khiến cả hai người đều không thoải mái.
"Nàng cũng hiểu những người trong cung rồi đấy." Sầm Mặc có chút do dự, cuối cùng cũng không nhịn được lắc đầu một cái. "Nếu không phải là các nàng ấy, thì sẽ thuận tiện cho đám người mới đến."
"Là ai thần thiếp cũng không muốn xen vào, hiện tại thần thiếp chỉ muốn hảo hảo chăm sóc cho hài tử của chúng ta." Nét mặt Chung Linh không giấu được vẻ dịu dàng.
"Mẫu phi, mẫu phi!" Lúc này, Sầm Thận lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, chạy đến trước mặt Chung Linh mới phát hiện bên cạnh còn có thêm một người, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, không khỏi sợ hãi đứng sang một bên, cúi đầu không nhúc nhích.
Giờ phút này, tình mẫu tử của Chung Linh trào dâng, nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn của Sầm Thận không khỏi đau lòng .
"Đến đây với mẫu phi nào." Chung Linh đưa hai tay ra.
Vẫn còn hơi sợ hãi liếc nhìn về phía nam nhân được gọi là phụ hoàng kia. Sầm Thận cũng không lập tức chạy tới, do dự chừng vài giây, nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hút của cảm giác được Chung Linh ôm vào trong ngực, hấp ta hấp tấp chạy tới.
"Nương nương thứ tội, Đại hoàng tử cứ nhất quyết đòi vào gặp nương nương." Tưởng Nhi lúc này mới từ cửa đi vào. Ban đầu Đại hoàng tử nói muốn tới gặp mẫu phi, nàng biết Hoàng thượng vẫn còn đang ở đây, không tiện quấy rầy, nên đã dùng công phu làm điểm tâm mang ra dụ Đại Hoàng tử, thế nhưng Đại hoàng tử lại lén nàng chạy tới đây.
"Không sao, Thận Nhi tìm mẫu phi có chuyện gì?" Chung Linh kéo nó ngồi lên đùi nàng, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ bé của nó.
"Mẫu phi. . . . . ." Còn chưa lên tiếng, đôi mắt Sầm Thận đã nổi lên hai tầng nước mắt.
"Ai nha, sao vậy con, ai dám khi dễ Thận Nhi nhà chúng ta hả?" Chung Linh vội vàng dùng khăn tay vừa lau mặt cho nó vừa an ủi. "Nói cho mẫu phi, mẫu phi giúp con đánh hắn."
"Mẫu phi. . . . . . Mẫu phi không cần Thận Nhi nữa sao." Hiện tại Sầm Thận đã hơn một tuổi, mặc dù không thể hiểu được đạo lý trong đó, nhưng là thời gian gần đây mẫu phi cũng không thường xuyên gặp nó.
"Ai nói, sao mẫu phi có thể không cần Thận Nhi chứ!" Mặc dù trên mặt Chung Linh không biểu hiện gì, nhưng trong bụng quả thật đang hoài nghi, một hài tử nhỏ xíu như thế này, đang êm đẹp tự nhiên nói nàng không cần nó nữa, nhất định là có người cố ý nói chuyện gì đó rồi.
Nếu chỉ tình cờ nghe được, Đại hoàng tử cũng chưa chắc đã hiểu đạo lý trong đó, chỉ có một khả năng, đó chính là đối phương cố ý ở trước mặt Đại hoàng tử nói ra như vậy.
Dĩ nhiên Sầm Mặc cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt liền trầm xuống.
"Gần đây Đại hoàng tử đã gặp qua những ai?" Hắn lớn tiếng hỏi. Mặc dù bộ dáng yếu đuối vừa rồi của Đại hoàng tử khiến cho hắn nhìn rất bất mãn, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép có người nói chuyện không ý tứ như vậy trước mặt hài tử của hắn.
"Hoàng thượng thứ tội, Đại hoàng tử cũng không có gặp ai." Tưởng Nhi lập tức quỳ xuống, dường như vừa nhớ ra một chuyện. "Chỉ là gần đây Thục phi nương nương có vẻ rất thích Đại hoàng tử, thường xuyên mang Đại Hoàng tử ra ngoài chơi."
Chuyện này Chung Linh cũng biết, phân vị của Thục phi vẫn còn cao hơn nàng, nói là bản thân rất thích Thận Nhi, muốn thân cận với hắn nhiều hơn, nên không có lý do cự tuyệt. Hơn nữa nàng nhìn thấy dáng vẻ Thục phi quả thật rất thích Đại hoàng tử, vì vậy cũng không để tâm.
"Thận, nói cho mẫu phi biết, là ai nói mẫu phi không cần Thận Nhi nữa?" Chung Linh kiên nhẫn hỏi Sầm Thận.
Cuối cùng, Sầm Thận cũng lắp ba lắp bắp ra vài chữ, quả nhiên là Thục phi.
Tuổi Đại hoàng tử còn nhỏ, Thục phi rốt cuộc muốn châm ngòi cái gì đây? Chung Linh thật sự không hiểu, đơn giản là muốn nhìn Đại Hoàng tử khổ sở? Hay là. . . . nàng ta muốn bảo dưỡng Đại hoàng tử?
"Truyền ý chỉ của Trẫm, Thục phi Chung Tụy cung không có đức hạnh, biếm làm Chiêu Nghi." Sầm Mặc lạnh lùng ra chỉ thị.
"Hoàng thượng?" Chung Linh không nhịn được đứng lên, Thục phi cũng không quan trọng, thế lực gia tộc phía sau Thục phi thì sao?
"Không sao." Thời điểm Sầm Mặc nhìn về phía Chung Linh, nét mặt trở nên dịu dàng. "Lần này là nàng ta đã phạm sai lầm, những thứ khác, nàng không cần phải lo lắng."
Chung Linh chậm rãi ngồi xuống, trong lòng yên ổn lại. Mặc dù không thể chú ý, nhưng theo đánh giá của nàng, Sầm Mặc đã từ từ thu hẹp quyền lực lại, đã rất khác biệt so với lúc trước. Có lẽ thế lực sau lưng Thục phi đã không còn khả năng uy hiếp được Sầm Mặc nữa.
Sau khi Thục phi bị biếm làm Chiêu Nghi, phía trên Chung Linh chỉ còn lại Hiền phi mà thôi. Mà Hiền phi xưa nay lại cùng với nàng giao hảo, những người khác đều nhìn nhận hậu cung nghiễm nhiên đã trở thành thiên hạ của Chung Linh.
Chung Linh cũng không giống như suy nghĩ của bọn họ, vội vã củng cố quyền lực. Ngược lại gần đây lười biếng hơn rất nhiều, chỉ lo chăm sóc thai nhi trong bụng.
Thời điểm Chung Linh mang thai đến tháng thứ tư, Giáng Tuyết hiên của Chu Dung Hoa cũng truyền tới tin tức mang thai.
Chu Dung Hoa vừa mừng vừa sợ, mặc dù vẫn muốn có hài nhi của riêng mình, nhưng nhanh như vậy đã có cũng nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng vốn tưởng rằng, sau khi Nhạc Phu nhân mang thai, những người khác cũng sẽ ngừng phục dụng canh tránh thai, hậu cung rất nhanh sẽ truyền ra tin tức, đến khi nàng mang thai có thể không gây nhiều chú ý lắm.
Nhưng không ngờ bản thân lại là người theo sau Nhạc Phu nhân, lần này ánh mắt hậu cung đều dồn lên người mình, không biết Nhạc Phu nhân sẽ nghĩ như thế nào.
Ôm tâm tình thấp thỏm, Chu Khả Dong tự mình tìm tới cửa, cầu kiến Chung Linh.
"Không phải muội muội vừa mới truyền ra tin tức tốt, sao lại đến nơi này của Bổn cung?" Sau khi nhận lễ của Chu Dung Hoa, Chung Linh ban ngồi cho nàng.
"Lần đầu tiên Tần thiếp mang thai, tâm tình khó tránh có hơi khẩn trương, vì vậy liền nghĩ đến muốn trò chuyện cùng Nhạc Phu nhân, không biết có quá đường đột hay không." Chu Khả Dong cẩn thận nói.
Nghe qua lời nói của nàng ta, lại thêm tư thái thận trọng, trong lòng Chung Linh vốn còn hơi uất ức cũng vơi đi mấy phần. Nàng biết đối phương cũng là sợ mình trách tội, mới nhanh như vậy đưa chính mình tới cửa .
"Tất cả cũng đều nghe theo sự phân phó của thái y thôi." Chung Linh không hào hứng nói. "Nếu muội muội thật sự lo lắng như vậy, có thể nhờ Triệu thái y tới xem một chút."
Chu Dung Hoa nghe vậy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Người trong hậu cung đều biết, Triệu Đĩnh chính là người của Nhạc Phu nhân, nếu Nhạc Phu nhân cũng phái Triệu Đĩnh cho nàng dùng, hiển nhiên là cũng chưa có ý so đo với nàng.
Thần sắc trên mặt Chu Dung Hoa hoàn toàn cung kính, nhưng biết rõ đối phương không có tâm tình nhìn thấy mình nên nàng ta đứng lên tạ ơn, rất nhanh cũng xin cáo lui.
"Nương nương?" Vân Nhi nhìn chủ tử nhà mình, sau khi Chu Dung Hoa rời đi vẫn còn đang ngẩn người ngồi đó, không khỏi nghi hoặc gọi nàng.
"Không có việc gì." Chung Linh phục hồi tinh thần khẽ mỉm cười. Nhớ lại tư thái cẩn thận của đối phương vừa rồi trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót, nếu không phải Sầm Mặc cố ý để cho nàng ấy mang thai, chỉ sợ nàng ấy cũng cũng giống như những phi tử khác, thậm chí còn hơn thế nữa.
Có lẽ bởi vì mang thai cho nên gần đây nàng cũng hay suy nghĩ vẩn vơ, cảm xúc thay đổi lên xuống cũng lợi hại hơn một chút.
"Nếu nương nương đã không muốn gặp thì không cần phải gặp, việc gì phải ủy khuất chính mình như vậy." Vân Nhi không hiểu nói, lấy địa vị của chủ tử mình ngày hôm nay, đâu cần phải uất ức bản thân dù chỉ là một chút.
Chung Linh cảm thấy trong ngực càng buồn bực hơn. Đúng rồi, hậu cung này chính là như thế, nếu nàng ở vào tình cảnh của Chu Dung Hoa, cũng phải tự tìm cách lo cho bản thân.
"Gọi Lâm di đưa chút lễ phẩm đến Giáng Tuyết hiên đi." Chung Linh thở dài một tiếng rồi phân phó. Thực tế, nàng cũng không làm được cái gì, cũng không thể làm, chỉ có thể tận lực để cho nàng ấy an tâm, rốt cuộc cũng đều là nữ nhân mà thôi.
Tối đến, Sầm Mặc tới nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ở cùng nàng rồi âm thầm quan sát.
"Trẫm nghe nói gần đây tâm tình của nàng không tốt? Có phải ban ngày Chu Dung Hoa đã khiến nàng cảm thấy không thoải mái?" Sầm Mặc cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng.
"Có lẽ bởi vì mang thai nên tính khí có chút thay đổi thôi." Biết Sầm Mặc đang để ý đến tâm tình của mình, Chung Linh khẽ mỉm cười.
"Nếu nàng không muốn gặp người khác, Trẫm sẽ hạ lệnh không ai được đến quấy rầy nàng." Gần đây giấc ngủ của Chung Linh không được tốt lắm, liên tiếp mấy ngày tinh thần cũng có chút uể oải khó chịu, khiến hắn nhìn không khỏi có chút đau lòng.
"Có phải Hoàng thượng muốn thần thiếp buồn chết hay không." Sầm Mặc đến làm cho tâm tình Chung Linh chuyển biến tốt hơn. Nằm trong ngực hắn, nàng nhẹ nhàng oán giận. "Thật ra thì căn bệnh này của thần thiếp cũng đều do Hoàng thượng nuông chìu mà ra."
Sầm Mặc vẫn để nàng tùy ý hành sự, chuyện gì cũng đứng về phía nàng, trong lúc vô hình, đã dưỡng nàng thành sủng phi có tính khí bá đạo ngang ngược như vậy.
Cũng như chuyện Oản Đáp ứng lần trước, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là nàng nhìn không thuận mắt, lại còn tự mình đưa tới. Quả nhiên, Hoàng thượng là trút giận cho nàng.
"Trẫm nuông chìu mà ra?" Sầm Mặc thấy tâm tình nàng đã khá hơn, trong lòng cũng nhẹ nhõm. "Nếu do Trẫm nuông chìu mà ra thì không phải là bệnh, không cần trị."
Chung Linh bị những lời này chọc cho nhịn không được bật cười, những cảm xúc tiêu cực cũng tan biến.
"Hoàng thượng đã nghĩ ra tên cho hài tử tương lai của chúng ta chưa?" Chung Linh đứng một lát đã thấy mệt mỏi, liền đến bên giường ngồi xuống.
"Đương nhiên Trẫm đã nghĩ tới, nhưng mặc kệ là tên gì cũng cảm thấy không tốt." Sầm Mặc ôm vai nàng. "Không phải nôn nóng, chúng ta còn rất nhiều thời gian để đặt tên."
Chung Linh nhìn bộ dáng tự đại của hắn bất giác mỉm cười. Chỉ sợ là lấy tên gì cũng đều cảm thấy không xứng với hài tử của hắn. Có phụ thân kiêu ngạo như thế này, không biết hài tử của mình sẽ có bộ dạng gì đây.
Vuốt ve bụng mình, Chung Linh an tâm rúc vào trong ngực hắn