Nghe được lời nói của Sầm Mặc, Chung Linh mỉm cười, nàng nghe ra được trong lời nói của Sầm Mặc đối với hài nhi trong bụng của nàng rất là kỳ vọng và yêu mến.
Ngũ tướng rơi đài, danh tiếng bên trong hậu cung cũng đủ thỏa đáng, bối cảnh lại rất tốt, cũng chỉ có một Chung Linh. Không nói có Vệ Khiêm và Bùi Chiêu vẫn được Hoàng thượng trọng dụng và bồi dưỡng, d dlqđ đối với bản thân Nhạc phu nhân cũng được Hoàng thượng xem trọng và đã vượt xa với những Phi tần khác.
Mà Bùi Loan là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Bùi Chiêu đã sớm được Hoàng thượng gả cho Vệ Khiêm, nhà hai người vẫn giam giữ con ở trên người. Trước văn đã có Vệ Khiêm, quân sự thì có Bùi Chiêu, trong hậu cung lại có Nhạc phu nhân. Tất cả mọi người đều muốn leo lên này một nhánh thế lực, lấy một cái mưu kế thật tốt cho tương lai.
Mà bản nhân Chung Linh hồn nhiên không để mấy lời đồn đại nhảm nhí này ở trong lòng, chỉ quan tam chăm sóc thân thể của mình, mà mà chuẩn bị sinh hài nhi.
"Đưa Bùi loan đi, có phải nàng cảm thấy có chút tẻ nhạt hay không?" Sầm Mặc ngồi ở bên trong nhà trò chuyện cùng với Chung Linh.
"Làm sao sẽ, thần thiếp cũng không thể giữ Loan nhi cả đời được." Ở đầu năm, thời điểm Bùi loan trở về Bùi phủ, chuẩn bị thành hôn cùng Vệ Khiêm, "Nếu thật giữ cả đời, chỉ sợ nàng cũng không nghe theo. Trở lại, Thận nhi cũng đã hai tuổi rồi, nhìn hắn thần thiếp cũng không cảm thấy nhàm d dlqđ chán."
"Rốt cuộc hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng không sợ hắn đụng phải ngươi." Sầm Mặc vẫn bày tỏ biểu hiện không đồng ý của mình, mỗi lần vào lúc hắn tới, Sầm Thận liền trốn đi xa xa.
"Thận nhi đối với người em trai này rất mong đợi vô cùng." Chung Linh khóe miệng cong lên, "Hắn vẫn luôn cho là hắn nhỏ nhất, hắn cũng muốn cá so với đệ đệ hắn còn nhỏ hơn sớm ngày chăm sóc hắn."
"Linh nhi, ngươi nói lời trong lòng với Trẫm." Giờ phút này cung nữ cũng đã ra ngoài hết, bên trong nhà chỉ có hai người bọn họ, "Đối với Thận nhi, nàng nghĩ như thế nào."
Nụ cười khẽ thu lại, vẻ mặt Chung Linh cũng nghiêm túc lại: "Nếu muốn thần thiếp nói thật, hiện tại Thận nhi còn nhỏ, An nhi còn chưa ra đời, cái gì đều nhìn không ra, lại có thể có ý nghĩa gì."
"Chỉ là, thần thiếp nghĩ tốt nhất, chính là huynh đệ hai người có thể cùng nhau hòa thuận ở chung, nếu là An nhi có trách nhiệm chức trách tài năng lớn, thần thiếp hi vọng Thận nhi có thể ở bên cạnh phụ trợ, huynh đệ giúp đỡ nhau." Vẻ mặt Chung Linh nghiêm túc lại, "Dù sao hậu cung d dlqđ về sau, cũng không chỉ có hai người bọn họ là Hoàng tử, cũng nuôi dưỡng ở dưới gối của thần thiếp, quả thật không đành lòng nhìn thấy bọn họ trở mặt thành thù."
Sầm Mặc nhìn thật sâu nàng một cái, gật đầu một cái. Nếu đây là hi vọng của Chung Linh, tự nhiên hắn sẽ bồi dưỡng hai người hướng từng hướng đi cho hai người.
"Chỉ là, nếu như Thận nhi thật sự không đảm nhận nổi, Hoàng thượng cũng không cần làm khó. Chỉ cầu để cho bọn họ giàu có sung túc an nhàn, cả đời bình an, nô tì cũng đã thỏa mãn." Mặc dù nói như vậy, nhưng Chung Linh cũng không tránh được lo lắng. Nếu đứa bé của mình không có đầy đủ năng lực, ở dưới mắt nhìn chằm chằm những người khác, có bảo toàn chính d dlqđ mình hay không đây cũng là một việc. Mình và Sầm Mặc chỉ bảo vệ được nhất thời, cũng chưa chắc bảo vệ được một đời.
Coi như Triệu thái y chuẩn đoán sai lầm rồi, không phải là một bé trai, tương lai, nàng có hoàng tử, cũng giống như nhau.
Sầm Mặc cũng chỉ cười cười không hề nói gì nữa, việc do người làm, chỉ cần bẩm sinh không phải ngu dốt, đào tạo từ nhỏ, làm sao lại không có Đế Vương tài giỏi.
Đúng rồi, nữ nhân nào lại không muốn cho con trai của mình trở thành người có tài, hắn hỏi lên như vậy, quả thật là uổng công vô ích.
Nhìn vẻ mặt Sầm Mặc, Chung Linh biết rõ trong lòng đối phương đã có tính toán, cũng không có tra cứu tiếp nữa, đang muốn đổi đề tài, vẻ mặt lại không nhịn được chượt biến đổi, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Làm sao?" Sầm Mặc phục hồi tinh thần lại, mặt cũng hưng phấn, "Có phải An nhi đá nàng hay không? Ở đâu ở đâu?"
Chung Linh dở khóc dở cười nói: "Hoàng thượng, chỉ sợ thần thiếp sắp sinh rồi!"
Triệu thái y cũng đã nói cho nàng biết trước là nàng sắp sinh, mặc dù có chút căng thẳng nhưng cũng không đến nỗi hốt hoảng.
"Sắp sinh?" Theo bản năng, sau khi Sầm Mặc lặp lại một câu, mới lập tức chạy ra khỏi cửa, báo cho thái giám cung nữ biết.
Chung Linh sắp sinh, tất nhiên Sầm Mặc lo lắng là điều không cần phải nói, cũng may thân thể Chung Linh cũng không tệ, Hoàng tử cũng không có đày đọa nàng, vì vậy một khi đầu thai tới, coi như là hết sức dễ dàng.
"Chúc mừng Hoàng thượng! Là một Hoàng tử!" Mặc dù trước thái y chẩn đoán bệnh nói có thể là một Hoàng tử, nhưng có sinh ra một Hoàng tử hay không lại không thể khẳng định. Không biết là bởi vì có liên quan tới Đại hoàng tử hay không, trước tiên thái y cùng với bà đỡ phải thấy được tình huống của Nhị Hoàng tử mới dám tới báo tin, "Là một Hoàng tử hết sức khỏe mạnh!"
Sầm Mặc vô cùng vui vẻ kết quả một lát, rồi sau đó vô cùng phấn khởi không để ý người làm khuyên can mà chạy vào phòng sinh. Nhìn thấy Chung Linh nhắm hai mắt lại nằm ở trên giường, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm.
"Bẩm Hoàng thượng, bởi vì quá mức mệt nhọc nên nương nương mới ngủ mê man, thân thể cũng không có gì đáng ngại." Một bên thái y lập tức thấy Sầm Mặc mà nói một câu, vẻ mặt Sầm Mặc lúc này mới từ u ám chuyển sang sáng trong.
Đợi đến khi Chung Linh khôi phục hơi sức tỉnh lại, đã nhìn thấy Sầm Mặc đã ở bên cạnh giường ngồi, mặt dịu dàng nhìn mình.
Có chút tốn sức quay đầu đi, đã nhìn thấy một đứa trẻ ở trong tã lót an tĩnh ngủ. Mặc dù cũng có nhiều nếp nhăn xấu xí hề hề, nhưng mà ở trong mắt Chung Linh nhưng cũng đã tự động trải qua mỹ hóa.
Đây chính là đứa bé mình mang thai gần mười tháng mới sinh ra, là đứa bé của nàng cùng với Sầm Mặc. Nhìn hắn, Chung Linh chợt có chút đa sầu đa cảm.
"Làm sao vừa tỉnh thì lại khóc rồi? Thái y nói rồi, trong vòng một tháng nàng không được khóc." Một bên Sầm Mặc lấy ra cái khăn thay nàng lau đi nước mắt.
Chung Linh bị lời nói của hắn chọc cho nên không nhịn được cười một tiếng, làm sao thái y sẽ nói ra những lời không khen người khóc như vậy.
"Xem một chút, Tiểu An của chúng ta." Sầm Mặc muốn đưa tay trêu chọc, lại lo lắng sợ đánh thức hắn, "Cũng có tinh thần, khóc một lúc lâu mới ngủ."
Chung Linh chỉ cười, không có nói tiếp gì.
"Đây là đứa bé của chúng ta." Trong lòng Sầm Mặc cũng phức tạp cực kỳ, nhưng hạnh phúc lại chiếm cứ hơn phân nữa, "Trẫm đã hạ chỉ, lập An nhi làm thái tử."
Chung Linh cả kinh, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
"Trẫm biế, nàng không cần phải nói gì." Sầm Mặc ngăn cản lời nàng muốn nói, "Hắn là hài nhi của Trẫm, Trẫm muốn từ nhỏ hắn phải tôn quý nhất."
"Nhưng sẽ làm hư hắn." Mặc dù vô cùng lo lắng An nhi có thể trở thành cái gì đó để cho mọi người chỉ trích hay không, nhưng sau khi các ý đó quay đi quay lại trăm ngàn lần, đều chỉ còn dư lại một câu nói.
Nếu Sầm Mặc dám nói như vậy, dám làm như vậy, tự nhiên mình cũng co sự nắm bắt.
"Trẫm muốn tương lai hài nhi của mình trở thành Hoàng thượng, làm sao lại làm hư hắn." Sầm Mặc xem thường nói, về học thuật Đế Vương, hắn cũng có một sự tâm đắc của mình.
Mặc dù nhìn bộ dáng hết sức tự tin của Sầm Mặc, nàng vẫn cảm thấy, tương lai hắn còn phải cưng chiều An nhi hơn là mình.
Sau khi Sầm Mặc rời đi, từ trong miệng Vân nhi Chung Linh mới biết, trong lúc mình ngủ mê man, Sầm Mặc đã làm rất nhiều chuyện. Đại xá thiên hạ, lập An nhi làm thái tử, mình lại tấn phong làm Hoàng Quý Phi. Chỉ đứng sau Hoàng hậu, cao hơn Quý phi.
Nàng vốn cho là mình cao nhất cũng chỉ là phân vị Quý phi thôi, nhưng không ngờ, lại trực tiếp đưa nàng đến vị trí cao nhất. Sẽ không ai tự tìm phiền phức nói lên dị nghị, cũng không có ai dám nhắc tới dị nghị.
Nâng đỡ Vệ Khiêm, Bùi Chiêu, sắc phong Nhạc phu nhân làm Hoàng Quý Phi, tất cả đều chặt chẽ ở liền cùng nhau, không thể phân chia.
Trong lòng mọi người cũng mơ hồ hiểu, tại sao Hoàng thượng nâng đỡ hai nhà Bùi Vệ mạnh như vậy, không riêng gì ngoại trừ đi thế lực Ngũ tướng, đồng thời cũng là vì làm nền cho thái tử điện hạ tương lai.
Lòng Đế vương, quả nhiên sâu không lường được.
Dĩ nhiên lễ đầy tháng của Thái tử cũng chưa từng có náo nhiệt, ngoại trừ một nước nhỏ như nước Tử Thần cũng phái người tới chúc mừng, ngay cả nước Chu Tước cùng với nước Huyền Vũ cũng cố ý phái người đưa tới quà tặng trân quý.
Chỉ là, thời điểm Sầm An đang tiếp thụ lễ rửa tội, liền lộ mặt, hiện tại đã bị đuổi về cung Vân Tường thật sớm. Hai con con mắt tròn vo của Sầm Thận nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, muốn đưa tay sờ một cái, nhưng cánh tay nhỏ Sầm An vừa động, hắn lại bị hù phải thu hồi cánh tay lại.
"Xem Đại hoàng tử một chút, thế nhưng lại yêu thích Thái tử điện hạ rồi." Tưởng Nhi cười nhìn hai người chuyển động cùng nhau, vừa nói chuyện với Chung Linh.
Vẻ mặt dịu dàng Chung Linh nhìn bọn họ, sau khi Sầm An ra đời, người trong cung Vân Tường cũng khó tránh khỏi sự chú ý đều chuyển lên trên người hắn, chỉ là hình như Sầm Thận bất giác giống như vậy, mình cũng chỉ quan tâm tới tiểu đệ đệ vừa sinh ra. Vốn nàng còn lo lắng Sầm Thận cũng nhờ đó mà cáu kỉnh, nhưng bây giờ xem ra lại ngược với suy rất nghĩ nhiều.
"Chỉ là nương nương không có nhìn thấy lễ đầy tháng của Thái tử điện hạ, thật là đáng tiếc." Vân nhi ở một bên nói, "Trường hợp lần này, so với thời điểm lần trước người của nước Chu Tước cùng nước Huyền Vũ tới còn náo nhiệt hơn!"
Bởi vì cần phải nghỉ ngơi, bình thường lễ đầy tháng hoàng tử ruột thịt của mình mẫu phi đều sẽ không tham gia, mà theo thông thường Hoàng thượng cũng chỉ đưa theo Phi tần có phân vị cao hơn các Phi tần khác ở bên cạnh.
Nhưng mà, Chung Linh nghĩ cũng xa hơn chút, theo lời nói trước Sầm Mặc đã nói với nàng, ý đồ của nước Chu Tước cùng với nước Huyền Vũ đến cũng có chút suy nghĩ sâu xa đáng giá, nói như vậy, chỉ là lễ đầy tháng, hoàn toàn không có cần thiết trịnh trọng tới chơi như thế, phần lớn là ở lễ trưởng thành của hoàng tử và lễ lên ngôi thì mới sẽ chính thức tới chơi.
Ngày trước, hình như lại truyền tới chuyện biên giới hai nước Chu Tước Huyền Vũ có nhiều xung đột, như vậy lần này bọn họ đến, chỉ sợ cũng không chỉ là vì chúc mừng lễ đầy tháng của thái tử rồi.
Lắc đầu một cái, quả nhiên mặc kệ là tình hình ngoại giao chính trị ở thời đại nào, đều là để cho người khác nhức đầu vô cùng.
Bọn họ đã đến như vậy rồi, tất nhiên trong vòng ba đến năm ngày sẽ không rời đi, mà cũng bởi vì bọn họ đến mà Sầm Mặc cũng trở nên bận rộn, so với thời gian ở cùng với thái tử lúc trước thì ít đi rất nhiều.
"Nương nương, Hiền phi nương nương cầu kiến." Bây giờ phân vị Hiền phi đã ở Hoàng Qúy Phi, nhưng trong tay vẫn như cũ nắm giữ quyền lợi của hậu cung, không thể bảo là không xấu hổ.
"Tham kiến Hoàng Quý Phi." Sắc mặt Hiền phi vân như thường tới hành lễ, mặc dù đã sớm biết có ngày này, nhưng chợt tới, nàng vẫn còn có chút không thích ứng được.
So với nàng lúc trước sau khi Cung Mẫn Hoàng hậu tiến cung, thế nhưng sau môt cái lại lên được vị trí Quý phi, ngày đó trong lòng của nàng cũng không giống như hôm nay. Thậm chí, vẫn còn qua không kịp.
"Tỷ tỷ......" Trong lời nói Chung Linh cũng có chút lúng túng, mặc dù Hiền phi thân là nữ nhân của Sầm Mặc, nhưng ở trong hậu cung lại có quan hệ tốt nhất với nàng, nếu không phải đang ở cái thời đại này, đều là nữ nhân của Hoàng thượng, nhất định bọn họ có thể trở thành bằng hữu tốt nhất.
"Đã làm khó Hoàng quý phi rồi còn chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ." Hiền phi hơi xúc động lắc đầu, từ đầu đến cuối nàng thủy chung xuất giá vì người, "Hậu cung vô chủ, Hoàng quý phi chính là người đứng đầu hậu cung, quyền lợi quản thúc hậu cung này, tự nhiên cũng phải cần giao cho Hoàng quý phi."
Nàng nói xong lời này, phía sau tiểu cung nữ liền nâng khay bước lên phía trên một bước, tấm vải đỏ trong mâm được nhấc lên, ở bên trong là ấn tỉ tượng trưng cho quyền lợi hậu cung.
"Tỷ tỷ không cần phải làm như vậy, hai người tỷ muội chúng ta vẫn như trước cùng nhau quản lý như vậy không phải tốt hơn sao?" Ngược lại, lời này Chung Linh đều thật lòng, thời điểm trước kia hai người cùng nhau chia sẻ quyền quản lý hậu cung đúng là rất tốt. Những chuyện này đều rơi xuống trên người một người, cũng sẽ không giống trước thực dễ dàng như thế.
"Trong hậu cung Phi tử có quyền lợi cao nhất sẽ là người quản lí hậu cung, nhưng chính miệng hoàng thượng nói rằng, thân là Tần phi làm sao có thể không tuân theo." Hiền phi lắc đầu nói, "Trước hoàng thượng để cho hai người chúng ta cùng nhau trông coi, nhưng mà cũng chỉ là bởi vì danh hiệu Hiền phi vẫn không ép được mọi người. Mà Hoàng quý phi cũng không giống nhau lắm.”
Nàng đã sớm xem rõ ràng, mặc dù cho tới bây giờ chuyện cũng có mấy phần không muốn, nhưng lại cũng không thể bởi vì đối với quyền lợi này mà lòng lưu luyến mà đốt quách hành hành động này cho rồi.
Hoàng quý phi vẫn còn trẻ tuổi, thiện tâm. Dựa vào chuyện mình hôm nay làm ra, chỉ sợ ở trong lòng nàng cảm thấy mình thiếu đi một phần tình rồi. Chỉ dựa vào cái này, cộng thêm với thái độ mấy năm này của hoàng thượng đối với nàng, ngày sau ở nơi hậu cung này cũng có một chỗ ngồi cho mình.
Đợi đến khi Hoàng quý phi ngồi trên phân vị này lâu hơn một chút, nàng cũng sẽ không nghĩ đến những thứ không cần thiết như này và cũng không nghĩ nhiều nữa mà mềm lòng.
Rất nhanh Triệu thái y đã tới Dưỡng Tâm Điện, vội vàng đi vào trong điện, sau khi vội vàng thỉnh an, liền lấy tay nhấc cổ tay Chung Linh lên.
"Nương nương đã bị như thế này bao lâu rồi?" Sắc mặt Triệu Đĩnh rất là nặng nề.
"Mới có một lúc thôi." Chung Linh tái mặt trả lời, "Bổn cung......"
"Nương nương đã bị động thai nên cần phải tĩnh dưỡng." Triệu Đĩnh nhanh chóng đưa ra kết luận, "Nương nương không thích hợp cho việc đi lại nhiều nên các ngươi mau đi tìm một chiếc xe kéo tới đây."
Đợi xe kéo dừng trước ở cửa điện, Chung Linh d dlqđ từ trên ghế đứng lên, Vân nhi Tưởng Nhi vội vàng đứng ở sau lưng đỡ nàng. Đuôi mắt Tưởng Nhi nhìn thấy trên váy Chung Linh có một dấu vết màu đỏ, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Phát hiện Tưởng Nhi có điều không đúng, Chung Linh nhéo cái tay nàng đã đỡ của mình, mặt không đổi sắc đi thẳng về phía trước.
Tinh thần Tưởng Nhi lập tức trở về, vội vàng dùng thân thể của mình để che đi cái dấu vết kia, sắc mặt nghiêm túc đi theo phía sau.
Cho đến khi trở lại cung Vân Tường, Chung Linh mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể vốn đang được giữ vững cũng theo đó mà mềm nhũn đi xuống.
"Chuyện này, khônh được truyền ra ngoài." Nằm ở trên giường, Chung Linh không quên dặn dò.
"Nương nương, hôm nay cảm xúc của người d dlqđ quá lớn nên đã động đến thai khí.” Triệu Đĩnh đứng ở một bên, "Cũng may là không có tạo ra một sự tình không thể cứu vãn, thần sẽ đi kê cho nương nương một đơn thuốc. Chỉ là, nương nương cần phải chú ý, cẩn thận điều dưỡng, không nên có cảm xúc kịch liệt như vậy nữa."
Không cần suy nghĩ, Triệu Đĩnh cũng biết chuyện này có liên quan đến Hoàng thượng, dù sao Nhạc phu nhân cũng ở Dưỡng Tâm Điện mới xảy ra chuyện. Chỉ là chẳng biết tại sao, từ đầu tới cuối Hoàng thượng cũng không có xuất hiện, nhưng hắn biết, mình biết càng ít càng tốt.
"Bổn cung biết." Chung Linh gật đầu đồng ý.
Nhìn Triệu Đĩnh sau khi rời đi, Lâm Di mới đi tới đây, một bên là vì cái váy nhuộm máu huyết của Chung Linh, vừa nói: "Đến tột cùng là d dlqđ đã xảy ra chuyện gì, không phải phu nhân đi đến chỗ Hoàng thượng sao? Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
Vân nhi Tưởng Nhi cũng chỉ cúi đầu làm việc, im re.
"Lâm Di, không cần lo lắng." Chung Linh có chút yếu đuối an ủi, "Chuyện này, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, chỗ Hoàng thượng, cũng không thể nói."
Ngay cả Hoàng thượng cũng muốn gạt? Lâm Di hoàn toàn không hiểu, chỉ là đi ra ngoài một chuyến, rốt cuộc ở trong đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Loan đứng ở trong góc phòng, nhưng có chút không tin nhìn cái váy đã bị nhuộm máu có chút thay đổi, cho dù có mười phần nàng không rõ, nhưng cũng biết, chuyện này cùng với đứa nhỏ trong bụng của Nhạc phu nhân có liên quan.
Hoàng thượng sủng ái Nhạc phu nhân như vậy, nhưng tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chính Hoàng thượng cũng không biết?
Triệu Đĩnh kê một đơn thuốc dưỡng thai ở trong còn chút bỏ một chút thuốc an thần, vì vậy Chung Linh mới uống thuốc không bao lâu, liền nặng nề ngủ thiếp. Nếu không, chỉ sợ nàng có làm như thế nào cũng ngủ không được, nếu như vậy, đối với việc nghỉ ngơi cũng cực kỳ bất lợi.
Ngày thứ hai, Hoàng thượng viện cớ bệnh nên không có lâm triều, đưa tới những nghị luận ầm ĩ của triều thần. Sầm Mặc cũng chưa từng có bất kì nguyên nhân gì mà vắng triều.
Nhưng bọn họ cũng không có nghĩ quá nhiều, có lẽ Hoàng thượng bị bệnh thật, thân thể không thoải mái.
Nhưng liên tiếp ba ngày, hoàng thượng cũng không có vào triều, điều này làm cho một số người nhạy cảm đánh hơi được âm mưu trong đó.
"Hôm nay Hoàng thượng còn chưa vào triều?" Chung Linh hỏi, mặc dù mấy ngày nay nàng muốn tận lực không cho mình suy nghĩ gì cả, nhưng chuyện đã xảy ra ngày đó lại như cũ không ngừng hiện lên ở trong đầu nàng, lúc ấy âm thanh thống khổ của Sầm Mặc, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, sẽ vang lên ở bên tai.
"Hoàng thượng vẫn còn đang cáo ốm nên không vào triều." Vân nhi cúi đầu trả lời.
Mặc dù nói, không biết Hoàng thượng muốn phòng bị bao lâu, nhưng mà cũng không phải trong vòng mấy ngày liền có thể giải quyết, nàng có thể làm, cũng chỉ có thể chăm sóc tốt hài nhi trong bụng.
Mặc dù có mấy phần tâm tư, nàng lại khó có thể ngủ, lại lo lắng đối với con không tốt, không dám thường xuyên sử dụng thuốc an thần. Chỉ có đến thời điểm mệt mỏi, mới có thể ngủ lấy một lát.
"......" Vân nhi mới ra ngoài, liền phát hiện Hoàng thượng, không biết từ lúc nào người đã tới đây, đang muốn hành lễ, lại bị ngăn lại.
"Đang ngủ?" Sầm Mặc nhẹ giọng hỏi, mặc dù có chút gầy gò, nhưng tinh thần tốt rất nhiều.
"Cả đêm nương nương chưa ngủ, hiện tại mới vừa ngủ." Vân nhi cũng nhỏ giọng trả lời.
Sầm Mặc gật đầu, liền thận trọng đến gần bên trong, lo sợ sẽ đánh thức Chung Linh.
Từ từ đi tới trước giường, tướng ngủ Chung Linh cũng không an ổn, ngay cả chân mày cũng nhàn nhạt nhíu, hình như vẫn có cái gì đang quấy nhiễu nàng.
Sầm Mặc ngồi ở bên giường lo lắng, liền đưa tay muốn vuốt lên giữa lông mày nàng, nhưng vẫn lo lắng sẽ đánh thức nàng. Chất độc của hắn hơi có chút biến chuyển, liền vội vàng chạy tới.
Mặc dù Chung Linh không cho phép nói cho hắn biết chuyện tình động thai khí, nhưng những thứ này làm sao có thể lừa gạt được hắn, thậm chí ngay cả Bùi Loan cũng không nhịn được mà chạy đi hỏi cha của mình, ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó, nàng tức giận là phải thôi. Sầm Mặc khẽ mỉm cười, chợt cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, mấy ngày nay, hắn cũng không có một ngày nào gọi là ngủ ngon.
Nằm ở bên người Chung Linh, hắn cũng nhắm hai mắt lại, từ từ ngủ.
Ngủ một giác liền tỉnh, tinh thần Chung Linh đã khá nhiều, chỉ là sau khi mở mắt ra, lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nhìn nhìn bốn phía, lại không có cái gì bất đồng.
"Nương nương đang nhìn cái gì?" Vân nhi nhìn bộ dáng nhìn quanh của Chung Linh có chút kỳ quái.
"Có phải...... Là có ai đã tới hay không?" Chung Linh chợt nói một câu thế này.
"Nương nương, cũng không có người nào đã tới." Trong lòng Vân nhi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục cười nói. Đùa gì thế, nhưng Hoàng thượng đã nói rồi, ở bên trong hắn vẫn còn "bệnh", chuyện lần này nhất định phải giữ bí mật.
Cũng đúng, làm sao có thể có người sẽ ở không kinh động, trừ khi Vân nhi các nàng xuống tới phòng ngủ của mình. Đổ tất cả lỗi lên chính mình vì mấy ngày gần đây mình nghỉ ngơi không được tốt mà tạo thành ảo giác, Chung Linh cũng không có tiếp tục để ở trong lòng.
Ở chỗ này Chung Linh an tâm dưỡng thai, nhưng Ngũ gia bên đó cũng tương đối bị đả kích lớn.
Hoàng thượng đơn độc triệu kiến ngũ tướng, lấy ra cái hộp nhỏ đựng cao Ngọc Hương ngày đó, mặt trên cái hộp nhỏ còn có ấn ký của Ngũ gia. Mà Huyên Tiểu Viện dùng cái này đối với Hoàng thượng, sự thật cũng khiến cho cả Ngũ gia cả kinh không nói ra lời.
"Nàng ta không những không hạ độc với Trẫm, mà cón hãm hại Nhạc phu nhân kinh động đến thai khí, hiện tại chỉ có thể ở trong cung Vân Tường dưỡng thai, nếu không phải thái y tới kịp thời, chỉ sợ tội danh của nàng, cũng không ngừng như thế." Sầm Mặc lạnh nhạt cười một tiếng.
"Thần, quả thật đối với mấy cái này hoàn toàn không biết, nhất định là Huyên Tiểu Viện giở trò, xin Hoàng thượng minh xét!" Cùng lúc này Ngũ cũng không dám cậy già lên mặt, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Nhưng trong lòng cũng biết, lần này mình muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy rồi.
Hoàng thượng muốn đối phó với Ngũ gia cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, lần này Huyên Tiểu Viện làm chuyện chẳng những có chứng cớ xác thực, hơn nữa xác thực nàng cũng là người Ngũ gia, nếu nói là một mình nàng làm, chỉ sợ sẽ không có một người tin tưởng.
Hiện tại, Ngũ tướng thật muốn tự mình giết chết nữ nhân kia, vốn tưởng rằng bản thân nàng cùng với nữ nhi của mình có dáng dấp giống nhau đến mấy phần, có thể khiến cho Hoàng thượng hoan tâm, ai biết lại không làm được coi như xong, lại nghĩ ra cái trò ngu xuẩn này, không riêng gì chính nàng, ngay cả Ngũ gia, lần này cũng là bị nàng dụ dỗ nữa!
"Việc làm của Huyên Tiểu Viện, Ngũ tướng có biết hay không, chuyện này trong tay ngươi chỉ có thể ngươi hiểu rõ." Sầm Mặc ưởn thẳng lưng lên, tại thời điểm mấu chốt như vậy cư nhiên cái nữ nhân đó lại ngu xuẩn ra tay. Chỉ là cũng đều nhờ nàng, mình mới có thể danh chánh ngôn thuận khiến Ngũ tướng xuống đài, cũng không uổng chính hắn đặt mình vào nguy hiểm.
Chỉ là, bỗng nhiên lại đến với Chung Linh, còn động thai khí thiếu chút nữa sinh non, tâm tình Sầm Mặc một ít cũng không tốt liềnđứng lên.
Ngũ tướng cũng là người thông minh, lời Sầm Mặc đã nói đến mọi việc đều đã quyết, còn có chỗn nào hắn không hiểu đạo lý.
"Thần biết, ngày mai thần từ quan, sẽ đưa tới bản án Hoàng thượng." Cuối cùng, Ngũ tướng cũng chịu thua, nếu hắn vẫn còn muốn kiên trì, đến lúc đó nhất định Sầm Mặc sẽ không có chút khách khí nào mà truyền tin tức đi, đến lúc đó, bởi vì kẻ khả nghi mưu sát Hoàng thượng cùng với đắc tội hoàng tự, đối mặt với Ngũ gia chỉ có con đường thu tịch cả nhà tài sản giết một kẻ phạm tội này.
Nghe được lời nói của Ngũ tướng, Sầm Mặc chỉ cảm thấy cái gai trên người không ít nhẹ nhõm. Ngũ tướng nhất rơi đài, loại bỏ dựa những quan viên vào hắn kia, nên sự tình cũng không mắc công như vậy.
Chỉ là sau khi hắn đi, Sầm Mặc cũng ở bên trong phòng chuyển ra vòng luẩn quẩn đến đây. Hiện tại, hắn rất muốn thấy Chung Linh, rất muốn để cho nàng biết được tin tức. Thế nhưng hắn lại sợ khi vừa thấy nàng, thậm chí không dám thấy nàng.
Dù sao bởi vì chuyện này, thậm chí đứa bé của bọn họ cũng một lần lọt vào hoàn cảnh nguy hiểm, điều này làm cho trong lòng hắn hết sức đau lòng.
"Hoàng thượng, nô tài đã cho người đi nói với người của cung Vân Tường, nói là Hoàng thượng lập tức đến." Lúc này Lâm Anh đi lên, cúi đầu cung kính nói.
"Cái người nô tài này, lại dám quyết định hành trình của Trẫm!" Sầm Mặc lớn tiếng trách mắng, chỉ là bước chân ra Dưỡng Tâm điện không chậm.
Lâm Anh bước nhỏ đuổi theo, trong lòng yên lặng lắc đầu, hoàn hảo đi theo bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm như vậy, đối với tính tình hắn đã có biết, lúc này mới nói trước an bài. Xem một chút, rõ ràng mới vừa rồi là Hoàng thượng đang khiển trách hắn, nhưng trên mặt vẻ mừng rỡ cùng với nhẹ nhõm không che giấu được.
Khi Chung Linh nhận được tin tức Hoàng thượng tới cũng ngẩn ra, hiển nhiên không hiểu làm sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến như vậy, bình thường hắn muốn thì sẽ tới, cũng không có cố ý thông báo.
Chỉ là nàng cũng muốn gặp Hoàng thượng đã lâu rồi, không biết cơn ghiền của hắn đã hoàn toàn từ bỏ hay chưa, không phải vì vậy mà người gầy đi rất nhiều. Hiện tại, hắn cũng đã biết chuyện tình mình thiếu chút nữa đẻ non, mình cũng muốn tự nói cho hắn biết, không cần lo lắng nữa.
Chỉ là đợi đến khi Sầm Mặc thật sự xuất hiện tại trước mặt nàng, Chung Linh có chút nói không ra lời.
Sầm Mặc không phải như thế, chỉ là mấy ngày không thấy, hắn đã cảm thấy giống như đã trải qua mấy năm. Đi nhanh đi lên, cẩn thận cái bụng của nàng, ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực.
"Hoàng thượng gầy đi rất nhiều." Chung Linh không nhịn được nói, trong mắt cũng không tự chủ ngấn nước, "Chỉ là tinh thần tốt hơn nhiều."
“Lần đó,….Trẫm đã hù dọa nàng rồi phải không?" Hắn không biết thời điểm mình phát bệnh sẽ ra cái dạng gì, chắc là rất đáng sợ, nhớ tới lần đó sau khi đi Kim Hi Các nhìn thấy bộ mặt độc ác của Huyên Tiểu Viện kia, có lẽ mình cũng không khá hơn so với đối phương bao nhiêu.
Mặc dù lần đó hắn cố gắng đè nén mình, nhưng vẫn không thể nào nhịn đến khi Chung Linh ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Nếu không nhìn thấy cái dáng vẻ kia của mình, thì nàng cũng sẽ không thiếu chút nữa sinh non rồi. Trong lòng Sầm Mặc luôn tự trách mình.
"Chàng đã dọa đến thiếp rồi." Chung Linh có chút oán trách mở miệng, trước kia nàng cũng nghe được một chút tin tức, nói Ngũ tướng đã ngã đài rồi. Lại liên tưởng đến những việc làm của Huyên Tiểu Viện, nàng cũng là có thể đoán được một hai, "Hoàng thượng cố ý dùng cao Ngọc Hương sao?"
"Ngược lại cũng không phải cố ý dùng." Sầm Mặc giải thích, "Trẫm vừa bắt đầu nhưng cũng không có hiện nàng ta dùng vật kia, chỉ là sau khi phát hiện mình luôn phiền não lo lắng, chỉ có ở nơi của Huyên Tiểu Viện mới hóa giải được, Trẫm liền phát hiện có chỗ không đúng."
"Vốn là Trẫm nghĩ bởi vì chuyện tình Ngũ gia nên mới đau đầu, cư nhiên vào lúc này nàng ta lại đánh tới, cho nên Trẫm liền quyết định tương kế tựu kế."
"Nhưng,… Tại sao Hoàng thượng lại có thể tự mình mạo hiểm?" Chung Linh vẫn là hết sức bất mãn, "Hơn nữa trước đó cũng không chịu nói cho thần thiếp một tiếng?"
"Thật ra cái ngày nàng đi, thì nàng đã bị người ta dở trò rồi." Sầm Mặc nhớ tới ngày đó cũng có chút hối hận, "Trẫm cũng không ngờ nàng lại tới."
"Mấy ngày kia, Hoàng thượng khác thường như vậy, đương nhiên thần thiếp lo lắng rồi." Chung Linh biết rõ đối phương muốn giấu giếm mình nên mới không để mình lo lắng cho hắn, ai ngờ đây là đang bước ngoặt cuối cùng thì đã bị chính mình phát hiện ra rồi.
"Là Trẫm sai rồi." Sầm Mặc dịu dàng nói, "Bất quá Trẫm giả dạng, về sau, con của chúng ta mới có thể ra đời ở trong một hoàn cảnh an ổn."
Ngũ tướng đã bị đảo ngược, còn dư lại những thế lực kia, ở trong mắt của hắn đã không đáng giá nhắc tới.
Chung Linh gật đầu một cái, quá khứ đã qua thì cho nó qua, nàng chỉ muốn hắn tốt, đã đủ hài lòng. Nàng chưa từng có phát hiện, nguyện vọng của nàng lại nhỏ bé như vậy.
Cũng may, hắn còn rất tốt.
"Trẫm nghĩ xong tên cho đứa bé của chúng ta rồi." Sầm Mặc khẽ mỉm cười, "Gọi là Sầm An. An Bang Định Quốc, quốc thái dân an, còn nữa, cả đời bình an."