“Tần thiếp tham kiến nương nương.” Trầm Bích Thủy, hôm nay đã là Trầm Mỹ nhân, hít một hơi rồi cúi người hành lễ với Chung Linh đang ngồi bên trên.
“Đứng lên đi.” Không thể nhận ra hỉ nộ trong gọng nói của Chung Linh.
Thủ đoạn của Trầm Bích Thủy quả thật khiến cho người ta không vui, nhưng Ôn Quý nhân là người trong cuộc cũng không nói gì, nàng hà tất phải so đo.
“Ôn tỷ tỷ của ngươi xem ra cũng đã tận lực với ngươi rồi, sau này không nên cô phụ kỳ vọng của nàng ấy.” Chung Linh khẽ mỉm cười, vẻ mặt và lời nói lại không đồng nhất.
Trầm Bích Thủy cúi đầu không dám nói, nàng biết chuyện này đã khiến trong lòng Hoàng Quý phi sinh ra khúc mắc.. Nhưng nếu không làm như vậy, nàng vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một Đáp ứng nho nhỏ, nàng tuyệt không hối hận.
“Nương nương đúng là quá nhân từ, theo ý tần thiếp, loại chuyện này nên phạt thật nặng, nếu không không phải hậu cung càng ngày càng loạn hay sao.” Hàn Chiêu Nghi bình thường âm thầm, thời điểm này lại đột nhiên mở miệng.
Chẳng qua những lời này vừa thốt ra, Liễu Quý tần đang ngồi bên dưới nàng, chợt biến sắc, trên mặt biểu lộ thần sắc thương tâm.
Chuyện của các nàng, Chung Linh cũng đã nghe qua, Liễu Quý tần vốn chỉ là cung nữ của Hàn Chiêu Nghi, nhưng bị Hoàng thượng lâm hạnh trong một lần say rượu, sau đó cũng được ban phân vị.
Sầm Mặc đối với chuyện xảy ra cũng có phần áy náy, mặc dù đã ban phân vị Quý tần, nhưng sau đó cũng không thường đến nơi của nàng ấy. Người trong hậu cung đều nói do Hoàng thượng nhất thời cao hứng, nên mới để tiểu cung nữ không biết liêm sỉ quyến rũ mà sủng hạnh. Ở chốn này, vốn là người này đề phòng người kia, phòng tới phòng lui lại để cho người bên cạnh đắc thủ, thật là một chuyện nực cười.
Lời nói của Hàn Chiêu Nghi hiện tại hiển nhiên là có ý ám chỉ Liễu Quý tần.
“Hoàng thượng muốn nữ nhân, ngươi lại đề nghị Bổn cung trừng phạt?” Chung Linh tự tiếu phi tiếu nhìn Hàn Chiêu Nghi.
Trong lòng Hàn Chiêu Nghi cứng lại, vốn tưởng Chung Linh cũng không thích những hành động quyến rũ như vậy, lại thêm vừa nghĩ đến Liễu Quý tần nên nhất thời lỡ lời. Chuyện này Hoàng thượng cũng không nói gì, Hoàng Quý phi thăng vị cho Thẩm Mỹ nhân, tất nhiên không thể thiếu sự ưng thuận ngầm của Hoàng thượng, những lời nàng vừa nói nghe giống như đang khích bác mối quan hệ của Hoàng thượng và Hoàng Quý phi.
Chung Linh nhìn về phía Trầm Bích Thủy đang im lặng ngồi bên dưới, quả nhiên trưởng thành mang khí tức của một mỹ nhân. Lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì nữa.
Nhìn bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, Chu Tần liền lên tiếng xoa dịu: “Nương nương, tần thiếp nghe nói Đại hoàng tử cứ bám dính lấy Thái tử điện hạ?”
Nhắc tới hai tiểu gia hỏa kia, tinh thần Chung Linh bỗng chốc trở nên vui vẻ: “Hai hài tử của Bổn cung chung sống với nhau cũng không tệ, Thận nhi cũng rất biết chăm sóc cho đệ đệ.”
Kể từ khi hai tiểu tử này xuất hiện, Chung Linh đã không còn cảm thấy nhàm chán, cho dù không có việc gì làm, chỉ cần mỗi ngày nhìn bọn chúng hỗ động, thời gian cũng bất tri bất giác trôi qua.
“Minh Đức Công chúa thế nào rồi?” Chung Linh nhớ lại hình như nữ nhi đối phương cũng chỉ nhỏ hơn nhi tử của nàng có ba tháng.
“Công chúa ngược lại rất an tĩnh, tần thiếp vốn lo lắng thân thể của nó có vấn đề gì hay không, nhưng sau khi thái y xem qua đã nói hết thảy đều bình thường.” Bởi vì trước kia đã từng có hoàng nữ chết yểu, nàng ấy đối với nữ nhi vô cùng quan tâm.
Thời điểm hai người bắt đầu đàm luận về hài tử, sắc mặt những tần phi đang có mặt ở đây dĩ nhiên mỗi người mỗi vẻ. Trong hậu cung cho dù phân vị có cao đến đâu, không có hài tử, thủy chung cũng không đủ tư cách.
Chung Linh thu hết biểu cảm của các nàng vào trong đáy mắt, vẻ mặt không thay đổi, vẫn vui vẻ nói chuyện với Chu Tần.
--- ------o---- -----o---- -----
“Dường như tâm tình của nương nương không được tốt?” Sau khi về đến Vân Tường cung, Lâm di liền phát hiện nàng không được bình thường.
“Bổn cung đang nghĩ, nếu Hoàng thượng không phải là Hoàng thượng thì tốt biết mấy....” Nếu chỉ là bình dân bách tính bình thường, bọn họ nhất định có thể làm một đôi phu thê danh chánh ngôn thuận được mọi người ngưỡng mộ.
“Là vì chuyện của Ôn Mỹ nhân?” Lâm di suy đoán nói.
“Không chỉ có thế.” Chung Linh khẽ lắc đầu. “Hắn có nữ nhân khác, Bổn cung dĩ nhiên không thể nào vui nổi, lại nghĩ đến sau này sẽ có người khác mang thai hài tử của hắn, trong lòng liền cảm thấy vô vị.”
Lâm di vẫn luôn đi theo bên cạnh Chung Linh, chứng kiến hết thảy chuyện của nàng. Nhưng chuyện đã rồi, bà cũng chỉ có thể hảo hảo an ủi: “Nương nương, Hoàng thượng trước sau cũng là Hoàng thượng.”
Bởi vì là Hoàng thượng, cho nên chẳng những phải có vô số nữ nhân, còn phải có thật nhiều con cháu.
“Bổn cung biết.” Cũng bởi vì biết, nàng mới càng thêm khó chịu, nếu ban đầu không thích Sầm Mặc, hiện tại chắc cũng sẽ không khổ sở như thế này.
Nghĩ đến điểm này, Chung Linh cũng nở một nụ cười bất đắt dĩ. Nếu như đã yêu, những giả thiết kia cũng sẽ không tồn tại. Đã yêu sao còn có thể dứt ra được chứ.
Nàng yêu không chỉ là Sầm Mặc, mà còn là Hoàng thượng của quốc gia này. Trên lưng mỗi người đều mang theo một sứ mạng, chỉ là lưng của Sầm Mặc đeo nhiều hơn mà thôi, nên nàng cũng phải chấp nhận nhiều hơn.
Lâm di đang định nói thêm điều gì đó, nhưng nhìn thấy bóng dáng đang đứng ngoài cửa, liền cúi đầu muốn nhắc nhở Chung Linh, lại bị lạnh lùng trừng mắt, không dám nói một lời.
“Ngày hôm nay, thời điểm nói chuyện với Chu Tần về những đứa trẻ, Bổn cung liền suy nghĩ, nếu là hài tử của người khác, Bổn cung nhất định rất yêu thích, sẽ để cho bọn chúng cùng nhau trưởng thành. “
“Hoàng thượng đối xử với Bổn cung rất tốt, tốt hơn tất cả mọi người. Bổn cung cũng nhận ra Hoàng thượng thích Bổn cung......” Chung Linh hơi mỉm cười nói. “Thế nhưng Bổn cung toàn tâm toàn ý hướng về một mình hắn, hắn thích Bổn cung, nhưng cũng không thể không lưu tình khắp nơi.”
Tuy rằng đã nói không để ý, nhưng nàng làm không được, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận quan niệm gia đình một vợ một chồng. Đến nơi này chẳng những phải tiếp nhận nữ nhân khác của Sầm Mặc, thậm chí còn phải chung sống cùng bọn họ.
Lúc này Lâm di đã toát mồ hôi lạnh, Chung Linh nói những lời này đủ để chụp lên đầu cái mũ đố phi, thậm chí còn thốt ra những lời đại nghịch bất đạo, bà muốn báo cho Chung Linh biết Hoàng thượng đang đứng sau lưng nàng, lại bị hắn cắt ngang.
“Thật ra kể từ lúc tiến cung Bổn cung đã biết, trừ Hoàng thượng ra, Bổn cung không có cái gì.” Hơn nữa nàng đã cắt đứt quan hệ với Chung gia. “Nhưng Hoàng thượng trừ Bổn cung, còn có rất nhiều người khác.”
“Kỳ thực Bổn cung cũng đã nghĩ tới, nếu sau này Hoàng thượng thích người khác thì sẽ như thế nào.” Đôi mắt Chung Linh đã bắt đầu ươn ướt, “Hoàn hảo Bổn cung đã có An Nhi, ngược lại an tâm không ít.”
Nàng vẫn không hiểu loại tình cảm này của con người, vợ chồng hay tình nhân cho dù chung sống hòa hợp bao nhiêu đều có khả năng chia tay hoặc ly dị, sao nàng dám ôm kỳ vọng với một người lúc nào cũng bao quanh vô số mỹ nhân như Sầm Mặc.
“Trẫm không biết nàng vẫn luôn có suy nghĩ như vậy.” Sầm Mặc chợt lên tiếng.
Chung Linh rõ ràng hơi sửng sốt khi nghe âm thanh của hắn, không dám tin xoay người lại.
Lâm di âm thầm thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi, hi vọng Hoàng thượng có thể hiểu được mặt trái những lời nương nương vừa nói.
“Hoàng thượng......” Khi Chung Linh nhìn thấy gương mặt hắn, liền quên hết sạch mình vừa nói cái gì. Chỉ biết chắc một điều, những nội dung đó hắn đã nghe hết rồi, nếu không sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
“Trẫm vẫn cho rằng nàng hiểu Trẫm, hiểu rõ tâm ý Trẫm.” Ánh mắt Sầm Mặc tràn ngập ưu thương, “Thì ra đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của Trẫm.”
Sầm Mặc không biết bản thân nên nói gì nữa, muốn phất áo rời đi, lại không nỡ để nàng thương tâm như thế. Hắn những tưởng giữa bọn họ đã không còn trở ngại, thì ra chỉ là Chung Linh chôn giấu những điều này xuống tận đáy lòng.
“Thật xin lỗi......” Chung Linh thì thào, nhưng không hiểu tại sao nàng lại nói không nên lời.
Tiến lên một bước, Sầm Mặc nhìn thẳng vào mắt Chung Linh: “Ta yêu nàng, cũng chỉ yêu một mình nàng, nàng không biết sao?”
Chung Linh không trả lời, nhưng nàng biết.
“Trước khi gặp nàng, cuộc đời của ta cũng chỉ có báo thù, muốn để cho những kẻ cười nhạo ta nhìn thấy.” Trong ánh mắt Sầm Mặc lúc này ưu thương nồng đậm. “Nhưng hiện tại, ta muốn cùng nàng hảo hảo vượt qua quá khứ, muốn cho An nhi một tương lai ổn định. Ta biết nữ nhân trong hậu cung khiến nàng không thoải mái, đó là lỗi của ta.”
“Ta quá vô năng, không thể phế họ mà không làm náo loạn năng lực triều chánh.” Sầm Mặc nhắm hai mắt lại, “Hiện tại ta không thể làm như vậy, có quá nhiều người chỉ chờ ta lộ ra nhược điểm, lúc đó sẽ tiến đến hung hăng đâm ta một đao, nếu như ta ngã xuống, nàng phải làm sao, An Nhi phải làm như thế nào?”
“Ta đáp ứng nàng, chỉ cần ta đủ năng lực, ta sẽ lập tức phế bỏ hậu cung, chỉ để lại một mình nàng.”
“Hoàng thượng không cần phải làm như vậy.” Chung Linh thật sự rất cảm động, tự hào ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Cứ coi như thần thiếp không cam lòng, nhưng vẫn có lòng tin đối với Hoàng thượng.”
Đường đi của Sầm Mặc còn rất nhiều gian nan, nàng nhất định sẽ đi cùng. Trước khi Sầm An ra đời, hắn gần như sống ở Cần Chính Điện, cùng những người như Trác Ngôn Nghi và Vệ Khiêm thương lượng quốc gia đại sự, vì muốn cho hài tử của hắn có một tương lai ổn định, thậm chí lấy bản thân làm mồi nhử, phục dụng dược của Ngũ Huyên Huyên.
Hắn vốn có thể để mọi chuyện từ từ diễn ra, nhưng đến tột cùng là tại sao nhất định không tiếc trả giá đắt để đẩy nhanh tốc độ, sao nàng lại không biết. Nàng đau lòng cho hắn, nhưng vẫn không thể khống chế tâm tư suy nghĩ lung tung.
Mặc dù nàng cho phép bản thân suy nghĩ lung tung, cũng không cho phép bởi vì sự tùy hứng của nàng mà cắt đứt kế hoạch của Sầm Mặc, những nữ nhân kia, dù là người của hắn thì đã sao, nàng chính là muốn cho họ biết, người Sầm Mặc yêu cũng chỉ có một mình nàng là đủ rồi.
Sầm Mặc đã cho nàng sủng ái và quyền lợi lớn nhất rồi, nếu nàng còn oán trời trách đất, cũng không khỏi tự xem thường chính mình. Nàng không phải là người xem tình yêu trên hết, cuộc sống ở hiện đại đã sớm dạy nàng đối mặt thực tế, tiếp nhận thực tế.
Nếu người mình thích có thể cùng bản thân tư thủ cả đời tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể, nàng cũng sẽ làm gì đó để có thể là người cuối cùng vui vẻ ở bên cạnh đối phương.
Đến bây giờ nàng vẫn cho rằng yêu nhau là một cơ hội, nếu muốn duy trì tình cảm, nhất định phải cẩn thận kinh doanh.
Sầm Mặc kinh ngạc nhìn nàng, rõ ràng trước đó còn bất an, yếu đuối như vậy, sao bây giờ lại có biểu hiện tin tưởng hắn như thế?
Căn cứ vào vẻ mặt mà đoán hắn đang nghĩ gì, Chung Linh tựa vào ngực hắn làm nũng: “Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng như vậy, Hoàng thượng cũng không cho thần thiếp oán trách một chút hay sao?”
Đối phương là Hoàng thượng, trên lưng gánh vác trách nhiệm cả đời cũng không bỏ xuống được. Nàng hy vọng có thể trợ giúp hắn, không muốn tăng thêm phiền não cho hắn.
Ở phương diện khác mà nói, nàng vẫn rất hưởng thụ quá trình như vậy, nhìn Sầm Mặc đối với tình cảm của nàng ngày càng ấm áp, ngay cả nữ nhân hậu cung có chướng mắt, nàng cũng xem chuyện xử lý các nàng thành trách nhiệm của mình, trách nhiệm chuyên chức của chủ nhân hậu cung.
Sầm Mặc không nhịn được nở nụ cười, Linh Nhi của hắn luôn sâu sắc như thế, tri kỷ như thế, nhưng cũng kiêu ngạo như thế. Khiến cho hắn không thể nào dứt bỏ, để cho lòng hắn tưởng nhớ, đây chính là viên ngọc trân quý nhất của hắn.
“Lần sau nếu muốn oán trách, vậy thì trực tiếp nói với Trẫm nhớ chưa.” Sầm Mặc ôn nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. “Trẫm muốn nghe.”
Không chút khách khí, Chung Linh nhẹ nhàng cắn môi hắn một cái, rồi quay mặt đi trốn khỏi truy đuổi của Sầm Mặc.
“Bực tức dĩ nhiên không thể bộc phát với Hoàng thượng rồi, thần thiếp cũng không muốn biến thành một tiểu phiền toái chỉ biết càu nhàu.” Chung Linh cười hì hì. “Thần thiếp muốn là người tốt nhất ở trong lòng Hoàng thượng!”
“Linh Nhi ở trong lòng Trẫm bao giờ cũng là tốt nhất.”Dùng tay cố định đầu Chung Linh, Sầm Mặc nhất định không để cho đối phương có con đường đào thoát. “Nếu như hiện tại có thể...... thì tốt hơn.”
Hắn tiến đến bên tai Chung Linh nhẹ nhàng nói.
Gương mặt Chung Linh lập tức phiếm hồng: “Hoàng thượng buổi chiều còn có chính sự phải giải quyết mà, tuyên dâm giữa ban ngày chỉ có hôn quân mới làm!”
“Trẫm chưa từng nói qua mình là một minh quân.” Mặc dù Sầm Mặc có danh hiệu là bạo quân, nhưng đối với chính vụ vẫn rất cần mẫn, sẽ không ai nói hắn là hôn quân.
Nhưng nếu vì loại chuyện này mà bị nói thành hôn quân, hắn tuyệt đối không ngại.
Tính ra, bởi vì hai vị công chúa đến, tạm thời hậu cung cũng không cần thiết phải có nhiều người. Người ở bên trong hậu cung của Sầm Mặc từ đầu đến cuối cũng không thấy tăng thêm, cho dù lần trước có tuyển những người này vào, nhưng cũng đã xảy ra chuyện không may, cho đến bây giờ những người không được sủng ái cũng không có động tĩnh gì.
Tính ra bây giờ, ở trước mặt Hoàng thượng người được sủng ái nhất theo thứ tự lần lượt đó là Hoàng quý phi Chung Linh, Hiền phi, Chu Tần sinh hạ tiểu công chúa, sau đó là Ôn Mính Nhi Ôn quý nhân.
Nếu không phải Thục phi đứng hàng tứ phi, chỉ sợ cũng sớm đã bị quên lãng đi tới nơi nào rồi, mà hướng về Chiêu Nghi còn có đám người họ Triệu, tất cả đều chiếm một vị trí, cũng không được Sầm Mặc bỏ vào trong mắt.
Nhìn danh sách trong tay, trong lòng Chung Linh đã có tính toán của mình.
“Nương nương muốn nói đến phân vị của Ôn Quý Nhân?” Tưởng Nhi kinh ngạc nhìn vẻ mặt không thay đổi chủ tử mình, không hiểu suy nghĩ của Chung Linh.
“Trong một tháng trước Hoàng thượng đi đến chỗ nàng ấy mấy lần, nếu cứ là Quý Nhân, cuối cùng đối với Hoàng thượng mà nói cũng không tốt.” d dlqđ Thông thường phân vị nó có quan hệ trực tiếp với sự sủng ái giúp đỡ các Phi tần của Hoàng thượng, chỉ là trước mặt tiểu thái tử chuyện của công chúa là số một, không thể làm gì khác hơn là trì hoãn về sau.
Huống chi lấy thân phận gia thế của đối phương, ngày sau coi như hạ sinh hoàng tử, về sau cũng không được việc lớn gì, huống chi Sầm Mặc đã nói chuyện sẽ không hạ sinh hoàng tự với nàng.
“Nhìn nương nương chúng ta và Hoàng hậu nương nương cũng không có gì khác biệt rồi.” Vân nhi không nhịn được nói, làm Phi tần trong hậu cung tăng lên thì chuyện phân vị vốn chính là việc nằm trong phận sự của Hoàng hậu, hôm nay tuy nói quyền lợi đã rơi xuống trong tay Chung Linh, nhưng mà đối với chuyện này, nếu nàng trốn tránh không làm, cũng không ai dám nói gì.
Đương nhiên Chung Linh hiểu được mình không cần làm như thế, chỉ cười nói: “Không phải hai vị công chúa muốn tới sao, đương nhiên Bổn cung muốn chuẩn bị chu toàn để ứng phó, cũng không thể khiến người nước Tử Thần mất hết mặt mũi.”
Nếu có thể khiến cho tinh thần tình cảm của hai vị công chúa trở nên tốt một chút, nếu không phải có thể, đối với nàng cũng không có chỗ xấu gì.
Mà nhắn đến phân vị, hình như Ôn Lương Viện cũng có chút hiểu dụng tâm của Chung Linh, sau khi công công truyền đạt lại rồi rời đi, nụ cười trên mặt cũng từ từ thu lại.
Nhưng có biện pháp gì, thế lực bây giờ của nàng không bằng người, được người dẫn theo làm vũ khí để sử dụng, cũng không thể làm gì. Đương nhiên hai vị công chúa mới tới cũng sẽ không dám động đến Hoàng quý d dlqđ phi liền, ở hậu cung địa vị Hiền phi cũng không bình thường, mà Chu Tần cũng vì Hoàng thượng sinh ra tiểu công chúa, hôm nay xuống tay tốt nhất, cũng có thể không phải là mình sao.
Ôn Lương Viện buông mi mắt xuống, nàng cũng không muốn ngu đần như vậy mà để trên họng thương đánh tới.
“Đi mời Trầm Đáp Ứng tới.”
Ở hậu cung này cuộc sống của Trầm Bích Thủy cũng không tốt lắm, tính tình nàng vốn ngay thẳng, mặc dù trong cung có thu lại, nhưng vẫn không nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng, hạ nhân trong cung cũng có thói quen chà đạp người có vị trí thấp và cũng có thói quen tang bốc người có địa vị cao, nếu không phải thường xuyên được Ôn Lương Viện chiếu cố, chỉ sợ cuộc sống d dlqđ ngày ngày trôi qua càng thêm khó khăn.
Ôn Lương Viện, nàng có biết bao nhiêu may mắn, vừa vào cung liền thuận buồm xuôi gió, không ngờ mình......
Lúc này đang than thở vận mệnh của mình, cung nữ Ôn Lương Viện phái đến cũng đã tới.
Vội dẹp đi cái suy nghĩ thoáng qua của mình, Trầm Đáp Ứng liền đi theo cung nữ. Từ lâu, mới vừa vào cung nàng đã thấy chuyện kia có điều không đúng nên nàng đã nhanh nhẹn tránh xa, nhất là sau khi nhìn thấy kết quả của Loan Loan.
“Tham kiến Ôn Lương Viện.” Trầm Đáp Ứng tuân theo quy chế, nhẹ nhàng khẽ chào.
“Muội muội đã gầy đi rất nhiều.” Ôn Lương Viện nhìn đối phương khó giấu được vẻ lo âu cũng khe khẽ thở dài, lúc trước tiến cung đâu có thiếu sức sống như vậy.
“Chỉ là sau khi muội muội vào cung có chút nhớ nhà thôi.” Trầm Đáp Ứng kéo ra một chút ý cười, đây cũng không phải là lời nói dối, càng trôi qua không như ý, thì nàng càng nhớ nhung cuộc sống tốt đẹp ở nhà, nếu không phải ban đầu mình cố ý muốn vào cung, hôm nay cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
“Tỷ tỷ biết muội muội khổ.” Ôn Lương Viện đi lên phía trước, “Ta ngươi đến cùng đều không phải là người ở trong kinh như mấy người kia, gia thế cũng không có gì nổi trội, ngay cả tỷ tỷ cũng muốn giúp ngươi nhưng lực bất tòng tâm.”
“Muội muội biết.” Trầm Bích Thủy lộ ra vẻ mặt âm u.
“Muội muội cũng biết, công chúa nước Chu Tước và nước Huyền Vũ sẽ tới, đến lúc đó, chỉ sợ cũng không có đất dung thân.” Ôn Lương Viện nhẹ nhàng cau mày.
“Tỷ tỷ còn lo lắng chỗ nào, chỉ cần Hoàng thượng nhớ tới tỷ tỷ chung quy tỷ tỷ cũng không có gì tủi thân.” Trầm Bích Thủy không biết tại sao đối phương lại muốn nói lời này ở trước mặt nàng, chỉ có thể cười cười trả lời.
“Đây cũng là lời tỷ tỷ muốn nói, hiện tại một tháng trước Hoàng thượng còn tới mấy lần, sau khi đợi hai vị công chúa đến, chỉ sợ dù hoàng thượng có nhớ tỷ tỷ, cũng không có thời gian lại đây.” Ôn Lương Viện giữ tay nàng lại.
Trong lòng Trầm Bích Thủy không khỏi lỡ đập một nhịp: “Tỷ tỷ nói lời này với muội muội thì có ích lợi gì, đến lúc đó hoàng thượng có thể sẽ quên tỷ tỷ, nhưng chưa bao giờ đến thăm hay nhớ qua muội muội.”
“Bây giờ, trong hậu cung Hoàng quý phi là người có vị trí cao nhất, Chu Tần dựa vào Hoàng quý phi, dù sao phân vị Hiền phi cũng ở đó, chỉ có ta và tỷ tỷ cô đơn một mình, có chuyện gì một người cũng không có thể nói.” Ôn Lương Viện thở dài một cái, “Cho dù những người khác được xem là sủng ái, cũng là do nhà có chút bối cảnh ở trong kinh.”
“Ý tỷ tỷ là?” Trong lòng của Trầm Bích Thủy nhanh chóng đập lên, mặc dù trước nàng có một dáng vẻ cô đơn, chuyện kia là bởi vì nàng không có cách nào làm được, chỉ có thể yên lặng chịu được, nhưng nếu Ôn Lương Viện chịu giúp nàng một tay, đến lúc đó......
Đã có cơ hội này, thì làm sao nàng dễ dàng bỏ qua như vậy được.
“Mấy ngày nữa, thời gian cũng không có chênh lệch lắm thì Hoàng thượng sẽ đến chỗ của tỷ tỷ, đến lúc đó muội muội liền tìm lấy một cơ hội......” Ôn Lương Viện nói ra tính toán của mình.
“Nhưng lấy vẻ thùy mị của Quan Oản Oản mà cũng bị Hoàng thượng trọng phạt, ở đâu thì muội muội có cái khả năng kia?” Trầm Bích Thủy đối với mình rất có lòng tin, dù sao tốt nhất ví dụ liền xảy ra ở bên người các nàng.
“Chuyện Quan Oản Oản mưu toan ngăn chặn người bên cạnh Hoàng quý phi, đắc tội Hoàng quý phi, chẳng qua là hoàng thượng chỉ thay nàng tức giận thôi. Chẳng qua, hôm nay ta và muội ở nơi này tính toán, mọi người trong cung ai cũng biết thường ngày ta muội rất thân thiết, Hoàng thượng cũng sẽ không nói gì.” Đối với sự việc này, thật ra Ôn Lương viện cũng không có nắm chắc, nếu sự việc làm không tốt, thì ngay cả Sầm Mặc cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng.
“Mấy ngày nay muội muội cần phải ăn mặc đẹp lên một chút, nhất thiết phải để cho Hoàng thượng không rời được tầm mắt!” Sắc đẹp của Trầm Đáp Ứng tương đối diễm lệ, dù cho Hoàng thượng có trải qua bao nhiêu mỹ nữ, có mỹ nhân kiều diễm đưa tới của như thế thì cũng không có đạo lý gì mà đẩy ra khỏi cửa.
“Tỷ tỷ sao phải làm như vậy?” Trầm Bích Thủy có chút không dám tin tưởng, nhưng lấy địa vị hiện tại của đối phương ở trong mắt hoàng thượng, cũng hoàn toàn không có cần thiết phải một mình lòng vòng như vậy để hãm hại chính mình, nhưng nếu thật là giúp mình, nhưng mục đích là gì?
“Không nói gạt gì muội muội, xã thực tỷ tỷ có tư tâm.” Ôn Lương Viện khẽ mỉm cười, “Chỉ trông ngươi ngày sau nếu lọt được vào mắt Hoàng thượng, thì chớ quên việc hôm nay tỷ tỷ đã làm, hai người chúng ta nâng đỡ lẫn nhau, ở nơi này người người cảm thấy lo lắng trong hậu cung cũng tốt đi một chút.”
Ôn Lương Viện nhìn thấy tất cả nam nhân đều là yêu thích mỹ nhân, cũng yêu thích nữ nhân của mình có thể ở chung hòa thuận. Hôm nay nàng đẩy Trầm Đáp Ứng ra, nếu việc này thành công chẳng những có thể đạt được một phần tương lai trong ánh mắt của đám công chúa bọn họ, cũng có thể rơi vào trong mắt Sầm Mặc một cái hiền danh, cớ sao lại không dám làm?
Trầm Bích Thủy nhìn thật sâu nàng một cái, quỳ trên mặt đất: “Tất nhiên thần thiếp không quên ân huệ hôm nay của tỷ tỷ.”
Mặc kệ đối phương tính chuyện gì, chuyện này đối với nàng hữu ích vô hại là thật, mà nàng chỉ cần nắm cơ hội này.
Bình thường, sắp đến cuối tháng Sầm Mặc sẽ đến chỗ Ôn Lương viện, tháng này cũng không ngoại lệ. Chỉ là vừa đi vào liền bị màn che đầy phòng trong nhà bay múa hấp dẫn tầm nhìn.
Thì ra Ôn Lương Viện đều đang thành thành thật thật thị tẩm, cũng chưa bao giờ chơi đùa những thủ đoạn này, khẽ cau mày, hắn cũng không có nói cái gì.
Cửa phía sau bị đóng, tất cả cung nữ thái giám cũng tự động lui xuống, cảm thấy có người đến gần, còn đến không kịp quay đầu lại, liền bị đối phương dùng khăn tay quấn ở trên hai con mắt.
Sầm Mặc không biến sắc vẫn đứng tại chỗ, vừa mới ngửi thấy hơi thở của người kia, chính là Ôn Lương Viện, hắn sẽ nhìn nàng một chút, rốt cuộc nàng ấy đang muốn làm gì.
Hình như đối phương chỉ quấn khăn tay lên sau đó nhanh chóng lui ra, cũng không lấy khăn che tại trên mặt xuống, Sầm Mặc trực tiếp theo hình ảnh xuất hiện trong đầu liền đi lên phía trước.
Nhạy cảm nhận ra được trước mặt có người, Sầm Mặc đi tới, lại phát hiện thân thể đối phương có một mùi thơm xa lạ mà mình chưa từng thấy, liền đưa tay kéo khăn tay xuống, lại bị đối phương kéo đôi tay lại hôn lên.
Khẽ nghiêng đầu, Sầm Mặc cũng không tiếp tục tranh chấp sự việc khăn tay nữa, động tác cường ngạnh trực tiếp kéo nàng ra vốn là mặc cũng không nhiều y phục.
Chuyện cũng phát triển đến mức này, Sầm Mặc sẽ không có khả năng phát hiện ra là đã xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là che đậy ánh mắt sau cái khăn tay, vẻ mặt Sầm Mặc chợt lộ ra lạnh lùng, căn bản Ôn Lương Viện ngoan dịu vẫn là không nhịn được.
Chung Linh làm những chuyện như vậy đương nhiên hắn cũng biết, cũng ngấm ngầm cho phép, vốn là nghĩ tới cho dù công chúa của hai nước tới, hắn cũng sẽ vì tình cảm trước đây mà chiếu cô một chút, không để cho các nàng quá đáng. Nhưng khi nhìn tới là hắn nghĩ hơn nhiều, nếu mình nàng có thể xử lý, vậy hãy để cho chính nàng tới tốt lắm.
Mà mình, liền tạm thời thuận theo để nàng ấy đùa giỡn tốt lắm.
Đỡ eo đối phương, để cho nàng ta tựa vào sau lưng cây cột, động thân một cái, trực tiếp tiến vào thân thể của nàng. Bên trong truyền tới cảm giác bị ngăn cản để cho Sầm Mặc khẽ nhíu mày.
Đại khái Sầm Mặc, đã biết đối phương là người nào.
Trầm Bích Thủy bị đau cắn vào môi dưới, đối phương cũng không thương hương tiếc ngọc động tác lại như cũ để cho trong lòng nàng rất là thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng mình cũng thành công, đại khái cũng đã không để hoàng thượng đoán được mình không phải là Ôn Lương Viện.
Vươn tay ra lau gò má của đối phương, cảm xúc hơi lạnh lẽo, để cho nàng khẽ mỉm cười, chỉ là lúc này đối phương lại nhẫn tâm bắt được tay của nàng, trực tiếp đảo lộn thân thể của nàng, để cho nàng đối mặt với cây cột không ngừng tiến lên.
Hình như Trầm Bích Thủy không nhịn được muốn rên rỉ lên một tiếng, nhưng nàng không thể, coi như hoàng thượng đã biết nàng không phải là Ôn Lương Viện, nàng vẫn như cũ muốn giả bộ đến cuối cùng, chẳng những không thể ra thân, còn phải dùng thân thể của mình làm hết sức để lấy lòng đối phương.
Đợi đến khi Sầm Mặc phát tiết xong, Trầm Bích Thủy đã tê liệt ngã xuống ở trên mặt đất, không thể nói, chỉ là nước mắt lại chậm rãi dọc theo gò má chảy xuống.
Từ đầu tới đuôi Ôn Lương viện cũng đứng ở một bên nhìn thấy hết thảy những gì đang xảy ra, không nói ra được cảm giác trong lòng mình lúc này, đợi đến khi Sầm Mặc rời đi, nàng cũng không chống đỡ nổi ngồi trên mặt đất, khắc sâu hoài nghi của chính mình, đết tột cùng những việc mình làm đều sai.
Chỉ là, mặc kệ đúng hay sai, nàng cũng biết mình cũng không còn lợi ích gì để hối hận được nữa, chỉ có thể không cho phép chuồn bước mà tiếp tục đi tiếp.
Xưa nay hậu cung không có tường gió nào không lọt qua được, rõ ràng hoàng thượng sững sờ ở Hàn Yên các một hồi lâu, nhưng cả đêm vẫn không rời khỏi chuyện đó, cơ hồ tất cả người đều biết, hơn nữa ngày thứ hai Trầm Đáp Ứng liền được phong làm Mỹ nhân, chỉ cần còn có chút đầu óc cũng có thể nghĩ ra được đêm đó xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời mỗi người nói một kiểu, có cười nhạo Trầm Mỹ Nhân giở thủ đoạn không ra gì, cũng có người gây khó dễ đến nói chuyện với Ôn Lương Viện, nhưng những lời này truyền tới tai Chung Linh đổi lại chỉ là một tiếng cười nhạt.
Đêm hôm đó, cả đêm Sầm Mặc vẫn không xa rời được chuyện đó làm sao nàng không biết, cũng tự nhiên có người phía dưới tới nói chuyện đó cho nàng biết. Căn bản, đối với Ôn Lương viện hoàng thượng còn giữ lại là để bồi dưỡng tâm thái, nhưng mà đối với phương còn cố tình làm bậy hiển nhiên khiến Sầm Mặc mất đi phần tâm tư này.
Nhưng mà nghĩ đến đêm hôm đó hoàng thượng lại đến gần một nữ nhân, tâm tình của nàng cũng không khá hơn chút nào. Nói ra nàng là Trầm Mỹ nhân, thế nhưng cũng trừng phạt cho Ôn Lương Viện cấm túc mười ngày.
Nói có nặng hay không, chỉ là vì nhắc nhở hậu cung một chút mà thôi, nếu mỗi người đều dùng tới thủ đoạn này, không phải gieo rối loạn vào sao.
Bây giờ, ngược lại trọng tâm Chung Linh có chút chuyển tới trên người tiểu Sầm An, đối với những thứ chuyện tình ngổn ngang kia trong hậu cung cũng đã thông suốt ra một chút, coi như nàng nghiêm túc quản lí, những thủ đoạn lộn xộn lung tung trong hậu cung này vẫn như cũ sẽ tầng tầng lớp lớp.
Thay vì ngăn cản các nàng, còn không bằng thả tinh thần vào trên người con trai bảo bối của nàng và Sầm Mặc. Loại thủ đoạn không đủ tư cách kia, cho tới bây giờ những người như vậy đều không chiếm được sủng ái chân chính.