Thời điểm mọi người nhìn thấy bóng dáng kia không khỏi sợ hãi, người tới chính là Đại hoàng tử Sầm Thận.
Một bóng dáng nho nhỏ, hai tay Sầm Thân cầm lấy một cái khay, bưng lấy thật cao, hầy như khiến người không nhìn đầu của Sầm Thận. d dlqđ Đứa bé cứ bước từng bước như vậy đi trong đại điện rồi bước tới trước mặt Hoàng thượng, sau đó quỳ xuống.
"Nhi thần thay mặt Mẫu phi chúc Hoàng thượng hàng năm như ý, mọi chuyện như ý.” Tất cả những thứ này do một đưa bé bắt tay vào làm đương nhiên hiệu quả sẽ không bình thường, hơn nữa hôm nay Sầm Thận ăn mặc hết sức đáng yêu, trên đầu còn buộc một cái đai ngọc, vừa vặn che đi vết bớt d dlqđ màu đỏ.
Cổ họng Sầm Mặc khẽ nhúc nhích, sau đó làm như bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Chung Linh cười hì hì, rồi tự mình đứng dậy, tiện tay để khay xuống, ôm lấy Sầm Thận.
Hình như Sầm Thận cũng rất quen với hành động thân mật của Sầm Mặc, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang muốn kiềm nén.
"Phụ hoàng, quà tặng của Mẫu phi người chưa xem!" Sầm Thận ghi nhớ lời Chung Linh dạy, muốn cho phụ hoàng xem một chút quà tặng.
Tiện tay mở ra tấm vải đỏ được đậy ở trên khay, là một thanh Bạch Ngọc Như Ý rất là tinh xảo. Không lâu lắm Sầm Mặc liền về vị trí của mình, hắn hiểu được, dụng ý của Chung Linh không phải là một thanh Bạch Ngọc Như Ý, mà là đứa bé của bọn họ.
Chẳng qua, tuổi Sầm An quá nhỏ, chuyện này chỉ có d dlqđ thể để cho Sầm Thận làm giúp. Suy cho cùng, Sầm Thận là con trai thứ nhất, đối với hắn Sầm Mặc không thể nào không có tình cảm, nhưng là mỗi lần nhìn thấy bộ dạng của hắn muốn trốn tránh mình, lại chỉ có thể yên lặng ở trong lòng thở dài.
Đại khái, Chung Linh cũng nhìn ra được một điểm này, mới có thể để cho Sầm Thận làm chuyện này, đều là đứa bé của mình, nhìn Chung Linh cũng không để ý đến bộ dáng của Sầm Thận, trong lòng hắn rất là cao hứng.
Thời điểm Sầm Mặc tự mình đứng dậy ôm lấy Sầm Thận thì sắc mặt của chúng Phi tần liền thay đổi, coi như các nàng có vẻ đẹp hơn người thì làm sao, hoàng thượng lại yêu thích thì như thế nào, người ta là Hoàng quý phi trong tay còn có một Đại hoàng tử và một thái tử, vị trí vững chắc không người nào có thể dao động, đồng thời cũng làm cho các nàng lại một lần nữa thấy rõ mình.
Đại khái nhìn tất cả các Phi tần có lẽ trong đó chỉ có Chu Tần là giữ bình tĩnh nhất, nhìn bộ dáng của Hoàng quý phi và Hoàng thượng chuyển động cùng nhau, bỗng nhiên nàng chợt nhớ đến nữ nhi của mình. Cũng may, nàng có nữ nhi.
"Đối với phần quà tặng này, trẫm rất hài lòng.” Sầm Mặc nhìn Chung Linh, khẽ mỉm cười.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Như phi lạnh lùng nhìn bóng lưng cùng nhau đi của Chung Linh và Sầm Mặc, vẻ mặt khó đoán, nếu như Hoàng quý phi không tới một tay như vậy, tối nay hoàng thượng, hẳn phải tá túc ở chỗ mình mới đúng.
Huệ phi trầm tĩnh nhìn bộ dáng hiện tại của Như phi, đại khái đoán được suy nghĩ của nàng ta, trong lòng không khỏi cười lạnh, coi như hôm d dlqđ nay Hoàng quý phi cái gì cũng không làm, hoàng thượng cũng chỉ đi đến cung Vân Tường, thế nhưng nước Chu Tước lại qua loa phái người như vậy đến.
Từ bên người nàng ta đi qua, Huệ phi cũng không bắt chuyện liền rời đi.
"An nhi, có nhớ phụ hoàng hay không?" Trở lại cung Vân Tường, Sầm Mặc bế Sầm An lên cao, trêu chọc tràn đầy vuivẻ.
Sầm An cũng không cảm kích một chút, trong miệng a a kêu loạn, cũng huơ tay múa chân rồi dùng sức đạp, muốn đến gần mẫu phi của mình.
"Lại không cảm kích, hả?" Sầm Mặc đùa dai lôi kéo bàn tay của Sầm An, muốn gọi lấy sự chú ý của hắn.
Sầm an cũng không thèm để ý trực tiếp vung cánh tay nhỏ, đánh tới trên mặt Sầm Mặc.
"Hoàng thượng có đau không?" Chung Linh nén cười liền đến gần, hơi sức của tên tiểu tử này không nhỏ.
"Lại dám đánh phụ hoàng? Phụ hoàng muốn đánh con!" Đặt Sầm An ở tren giường, đưa cái mông hướng về phía trên tay làm ra dáng vẻ muốn đánh.
Ngược lại Sầm An hết sức bình tĩnh, hắn chỉ bất mãn do bị chặn lại không thể bò dậy được thôi, chỉ là Sầm Thận từ bên cạnh Chung Linh cũng dứt khoát chạy tới bên giường, lấy bàn tay nhỏ bé của mình che cái mông của Sầm An.
"Phụ hoàng không nên đánh đệ đệ!" Sầm Thận làm ra bộ dáng uất ức, thứ nhất là không hiểu tại sao phụ hoàng lại muốn đánh đệ đệ, tiểu đệ đệ còn không biết nói chuyện, cũng không có cách nào cầu xin tha thứ.
Ngược lại, Sầm Mặc thấy thế cũng hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, ngồi chồm hổm xuống sờ sờ đầu Sầm Thận.
"Phụ hoàng không có đánh đệ đệ, chỉ là đang chơi cùng với đệ đệ."
Sầm Thần nháy nháy mắt hiểu như không hiểu, nhìn chằm chằm phụ hoàng.
"Tốt lắm, người cùng chơi với đệ đệ đi." Sầm Mặc khẽ mỉm cười, đứng lên, cũng để Sầm Thận lên trên giường.
Sầm Thận nhìn thấy tiểu đệ đệ của mình, ngược lại cũng không ở đó quản Sầm Mặc, trực tiếp bắt đầu trêu chọc Sầm An nhoài người về phía trước bò khắp nơi.
"Nàng dạy thật không tệ." Sầm Mặc rất hài lòng cùng Chung Linh trở lại tẩm cung của nàng.
Chung Linh nghe vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười, có thể có kết quả như thế dĩ nhiên là trong ngày thường mọi người đều hết lòng dạy dỗ, đặc biệt là hoàng thượng tự mình phái ma ma đến chăm sóc Sầm Thận, trong đó bỏ khá nhiều công sức.
"Trẫm dự định có có thêm một hài tử nào cả." Bất thình lình, Sầm Mặc chợt nói một câu như thế này.
"Hoàng thượng?" Chung Linh kinh ngạc nhìn hắn.
"Có An nhi Thận nhi, còn có Minh Đức công chúa, trẫm cảm thấy đã đủ rồi." Sầm mực hơi lộ ra nụ cười ôn hòa.
"Nhưng......" Hoàng thượng là vua một nước, nếu như chỉ có mấy người con nối dõi như vậy……...
"Có liên quan gì, một đời này của trẫm, cuối cùng cũng chỉ có một mình trẫm." Sầm Mặc Minh hiểu nàng đang lo lắng, nhưng là đây cũng là kết quả mà hắn tự suy ra mà thôi, "Trẫm cũng không muốn về sau sẽ không xảy ra những điều bất trắc gì, cũng không cho phép bất luận kẻ nào làm lung lay vị trí của hai mẹ con nàng."
"Hoàng thượng......" Mặc dù đáy lòng Chung Linh cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng đứng ở góc độ Sầm Mặc mà nói, sự việc cũng không dễ dàng như vậy.
"Trước sau gì tinh lực trẫm cũng có hạn, Trẫm không muốn bởi vì hài tử quá nhiều mà lạnh nhạt với đứa này, vắng vẻ với đứa kia." Trong lòng, hắn không muốn con trai của mình về sau sẽ phát hiện ra những tình huống mà phụ hoàng nó đã trải qua, lại càng không muốn ngày sau vì ngôi vị hoàng đế mà hai người bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Chung Linh cũng cảm thấy nếu như hậu cung có nhiều hài tử, đối với nàng và Sầm An cũng phải là chuyện tốt, chỉ là chuyện này nàng cũng không thể nhúng tay, nhưng là nàng cũng không ngờ, không biết từ lúc nào, Sầm Mặc đã đưa ra quyết định.
Bởi vì thân thể của Đại hoàng tử nên Sầm Thận không có duyên với ngôi vị hoàng đế, mà một cô gái như Minh Đức công chúa lại càng không được, hôm nay xem ra, người có thể có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế chỉ có Sầm An của nàng. Nhưng mà ngộ nhỡ sau này Sầm An không đảm đương nổi trách nhiệm này thì phải làm sao?
Ở trong lòng Chung Linh âm thầm quyết định, ngày sau nhất định phải dạy dỗ Sầm An thật tốt.
"Ở hậu cung bên kia đại thần cùng với Phi tần, hoàng thượng phải nói như thế nào?" Chung Linh ngẩng đầu hỏi.
"Kêu Trác Ngôn Hi nói với bọn họ bởi vì lúc trước Ngũ Huyên Huyên cho trẫm dùng cái gì đó nên thân thể trẫm bị tổn thương." Sầm Mặc đã sớm nghĩ xong lời giải thích, "Hậu cung bên kia, trẫm cũng có gì để nói."
"Nhưng nếu Phi tần trong hậu cung vẫn dùng thuốc tránh thai, đều sẽ đưa tới nghi dị không tốt." Chung Linh nghĩ rồi nói ra.
"Vậy thì không để cho họ dùng nữa, trẫm dùng thuốc, không phải là xong hết mọi chuyện sao."
"Không được." Chung Linh không chút nghĩ ngợi liền hủy bỏ quyết định của hắn, "Nếu đả thương thân thể, vậy thì mất nhiều hơn được."
"Đương nhiên trẫm sẽ chú ý đến thân thể của mình, nàng không cần lo lắng." Sầm Mặc rút sạch từng cây trâm trên đầu Chung Linh ra, để cho tóc dài tự nhiên của nàng rơi rủ xuống.
"Hoàng thượng......" Sao Chung Linh lại không đoán được tâm tư của đối phương, chỉ là không phải bọn họ đang nói chính sự sao? Sao hắn lại động thủ rồi.
"Trẫm đã quyết định mọi chuyện nàng còn lo lắng sao?" Hôm nay Sầm Mặc uống một chút rựou, mặc dù không say, nhưng lại có chút đang say, cộng thêm mỹ nhân ở trước mặt, hắn tự nhiên thay lòng đổi dạ lên.
"Hoàng thượng!" Chung Linh đang muốn ngăn cản cái tay hắn cởi quần áo mình ra, không biết vì sao, từ khi mình sinh Sầm An, sau này Sầm Mặc lại đòi hỏi mình nhiều hơn trước.
Không biết Sầm Mặc thực tủy biết vị., hôm nay tình trạng thân thể Chung Linh không thể so sánh như trước kia được, hơn nữa chỗ khác đều không thoải mái, cả người không có cách nào phối hợp, bởi vậy đối với nàng càng ngày càng đỏi hỏi hơn.
"Không nên ở chỗ này." Bất kể thế nào cũng phải lên giường, Chung Linh cũng không phản đối chuyện này, mặc dù qua ngày sau sẽ đau rát làm nàng không thoải mái, nhưng vẫn rất hưởng thụ.
Sầm Mặc nhướng lông mày, cũng không kiên trì, trực tiếp ôm lấy Chung Linh lên trên giường.
Từ từ chậm rãi cởi áo khoác Chung Linh ra, ánh mắt Sầm Mặc nhìn chằm chằm Chung Linh, cẩn thận thưởng thức phản ứng của nàng.
Chung Linh khẽ nghiêng đầu, rặng mấy đỏ từ bên tai từ từ khuếch tán, động tác Sầm Mặc vô cùng chậm, rõ ràng là cố ý muốn nhìn bộ dáng xin lỗi.
Che giấu ở dưới vòng sáng là da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, hình như bởi vì chợt tiếp xúc với không khí, cơ thể trắng loáng hơi run rẩy.
"Sao hoàng thượng lại trêu chọc thần thiếp rồi?" Thật sự là Chung Linh không chịu được ánh mắt quan sát của Sầm Mặc, trực tiếp ngồi vào trên đùi đối phương, lấy tay che lại ánh mắt của hắn.
"Trẫm đang trêu đùa nàng sao?" Sầm Mặc khẽ mỉm cười, tựa đầu vào ngực của nàng, lúc nói chuyện thở ra hơi thở để cho nàng hơ bị nhạy cảm run lên, "Nếu như ái phi không nên nói đây là trêu cợt, vậy thì được rồi."
Nói đi, Sầm Mặc giở trò xấu đã làm cho ngực nàng đứng thẳng như cây Thù du rồi, nhẹ nhàng lôi kéo hành hạ.
Chung Linh hưởng thụ nhắm hai mắt lại, dụng tâm cảm nhận được cảm giác sung sướng mà Sầm Mặc đưa lại, hô hấp khẽ tăng thêm.
Ngược lại Sầm Mặc cũng không gấp cứ chầm chậm hưởng thụ, một cái tay khác xoa đồ nữ trang trên vòng eo của nàng, trên dưới vuốt ve vuốt ve.
Chung Linh hơi phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng mình quần áo xốc xếch, mà Sầm Mặc vẫn như cũ quần áo gọn gàng, trong lòng không khỏi có chút bất mãn, mỗi lần thời điểm nàng gần được cởi hết, y phục trên người Sầm Mặc vẫn nghiêm chỉnh như cũ.
Không cam lòng rơi ở phía sau, Chung Linh liền đưa tay cởi đai lưng Sầm Mặc ra.
"Ái phi nóng lòng như thế?" Sầm Mặc khẽ động đậy thân thể, để cho nàng dễ cởi ra y phục của mình.
"Còn lâu Thần thiếp mới không nóng lòng." Nhìn y phục của hắn cuối cùng cũng được mình cởi ra, sau khi lồng ngực được lộ ra, lúc này Chung Linh mới hài lòng thôi tay.
Sầm Mặc là người luyện võ nên trên người không mảy may có một chút thịt dư nào, trên bụng cũng cứng răn, có cơ bụng xinh đẹp, coi như Chung Linh không hiểu, nhưng tính ra, đó là cũng khối cơ bụng sáu múi hoàn mỹ.
"Vậy thì tốt, là trẫm nóng lòng." Trên tay Sầm Mặc khẽ dùng sức, sẽ để cho Chung Linh nằm ngang ở trên giường.
Đặt thân thể mềm mại của nàng lên, Sầm Mặc nhẹ nhàng hôn nàng, môi lưỡi quấn quít. Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Sầm Mặc cực tốt, so với trước kia ngày càng có khuynh hướng tốt hơn, hiện tại chỉ cần một nụ hôn sâu, là có thể khiến Chung Linh thở hổn hển, thần hồn điên đảo.
"Ngậm nước bọt lại." Sầm Mặc chợt ngẩng đầu lên, ngón tay cọ xát khóe miệng Chung Linh, trên mặt giả vờ không hiểu cố ý đưa đến trước mặt nàng.
Sắc mặt Chung Linh chợt hồng, cư nhiên hắn lại nói ra như vậy, thật là càng ngày càng không biết xấu hổ!
Sầm Mặc vén vạt áo lên, không đợi Chung Linh nói những gì, liền trực tiếp nhắm ngay địa phương đã sớm ướt át, thẳng tắp vọt vào.
"Ân a......" Đột nhiên xuất hiện chướng bụng làm cho Chung Linh không nhịn được kêu lên một tiếng, đôi tay ôm thật chặt đối phương.
"Thoải mái không?" Động tác của Sầm Mặc chậm rãi, bộ dáng nghiêm túc hỏi thăm.
Để cánh tay nằm ngang ở trên con mắt, Chung Linh nhẹ nhàng cắn môi dưới, không chịu nói lời nói, hiển nhiên loại này tốc độ thật chậm trước nay chưa từng có này đã làm cho nàng trải nghiệm những chi tiết nhỏ trong đó, nhưng mặt khác, cũng là một loại đau khổ.
Còn chưa có hai cái, Sầm Mặc liền phát hiện đối phương đã không tự chủ bắt đầu tiến hành co rút lại, không khỏi cũng rên lên một tiếng, hiển nhiên, loại tốc độ này đối với hắn mà nói cũng là một loại vui sướng hành hạ.
Bởi vì Chung Linh chủ động, cũng theo đó tốc độ của Sầm Mặc nhanh hơn, đồng thời trên tay cũng không có quên chăm sóc vùng mẫn cảm của nàng, đồng thời vì không để cho môi anh đào của nàng ngược đãi hắn, liền dùng môi của mình ngăn chặn nàng.
Lại tới, lại giở trò này. Hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác vui sướng bên trong, trong đầu Chung Linh chỉ còn lại có cái ý niệm này.
Bởi vì quá mức kịch liệt, trong lúc răng môi hai người quấn quít có lộ ra một sợi tơ, từ trong miệng Chung Linh chảy ra cũng bị Sầm Mặc dùng miệng chặn trở lại.
Chung Linh đang đến đạt tới thời điểm cực hạn, Sầm Mặc chợt dừng lại một loạt động tác của mình, mà Chung Linh cũng bị mất khống chế bắt đầu không ngừng co rút lại, hiển nhiên đã đạt tới điểm giới hạn.
Không hiểu tại sao Sầm Mặc lại ngừng lại, con mắt ướt át mờ mịt của Chung Linh nhìn hắn.
Sầm Mặc khẽ đổ mồ hôi, phản ứng thân thể tự nhiên của Chung Linh để cho hắn phải cố gắng khống chế được chuyện này của mình lại càng gian nan hơn.
Dáng vẻ của Sầm Mặc lúc này khiến nàng nhớ đến hoàng huynh của nàng, có một lần hoàng huynh cũng nhìn người khác với ánh mắt giống như muốn xuyên thấu qua đối phương để nhìn thấy bóng dáng của một người khác. Sau này nàng mới biết, người hắn muốn nhìn chính là hoàng tẩu của nàng.
Xem ra vinh sủng của Hoàng quý phi cũng không phải nhờ bồi dưỡng Vệ gia mà có như lời đồn đãi, tình cảm Hoàng thượng dành cho nàng ấy quả thật rất sâu sắc.
"Gần đây Trẫm có hơi lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không cần để ý." Sầm Mặc nói. "Trẫm và hoàng huynh của nàng đã đạt thành hiệp nghị, sẽ không bạc đãi nàng."
"Thần thiếp hiểu." Huệ phi khẽ cúi đầu. Từ nhỏ nàng đã biết đây chính là vận mệnh của nàng, mặc dù thời điểm thật sự đến cũng có hơi sợ hãi, nhưng cũng không khó chấp nhận.
Sầm Mặc gật đầu, không khí nhất thời có chút ngưng trệ.
"Hoàng thượng có muốn ăn chút gì hay không?" Huệ phi dĩ nhiên sẽ không để không khí trở nên yên tĩnh như vậy.
"Không cần, Trẫm đã dùng qua." Sầm Mặc chỉ là nhân dịp nghỉ ngơi sau giờ ngọ sang đây xem một lúc, đã đến lúc nên rời đi.
Huệ phi khẽ cúi người cung tiễn Sầm Mặc rời khỏi.
"Nương nương, sao không giữ Hoàng thượng ở lại thêm một lát?" Văn Yên nhìn theo bóng lưng Hoàng thượng khó hiểu hỏi.
"Hoàng thượng chỉ muốn tới xem một chút, cũng không định nán lại quá lâu." Điều này nàng có thể nhìn ra, nếu không phải trong lòng Hoàng thượng đã có người, nàng nhất định sẽ vì bản thân hảo hảo tranh một chuyến. Bất luận là diện mạo hay tính khí, hắn đều rất tốt, dễ dàng thân cận hơn vị hoàng huynh hỉ nộ vô thường của nàng.
"Nghe nói sinh thần của Hoàng thượng sắp tới, đến lúc đó nương nương sẽ chuẩn bị gì đưa lên?" Văn Yên hưng phấn hỏi. "Từ lúc Hoàng thượng lên ngôi, đây là năm đầu tiên tổ chức thọ yến lớn như vậy."
"Có thứ nào Hoàng thượng chưa từng thấy qua, đưa cái gì cũng vậy thôi, mấu chốt chính là ai đưa kìa." Huệ phi khẽ mỉm cười không để ý. "Tặng hà bao mấy ngày trước Bổn cung vừa thêu là được."
Mặc dù không quý giá, nhưng đồ tự tay nàng may cũng chứa một phần tâm ý, hơn nữa trên hà bao còn cố ý thêu thêm bảo thạch lớn nhỏ, rất là cao quý đại khí.
--- ------o---- -----o---- -----
Vân Tường cung.
"Nương nương đã nghĩ ra tặng gì cho Hoàng thượng chưa?" Vân Nhi tò mò hỏi, khó có dịp Hoàng thượng muốn làm sinh thần, nhưng chủ tử nhà mình một chút động tĩnh cũng không có.
"Đưa cái gì đây..." Chung Linh khẽ nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc suy tính. "Bổn cung thật sự không biết nên tặng gì, các ngươi có đề nghị gì không?"
"Theo ý nô tỳ, nương nương nên tặng những món đồ tự tay chế tác là tốt nhất, Hoàng thượng nhất định sẽ rất quý trọng." Vân Nhi nhanh miệng đề nghị.
Trước kia Hoàng thượng không có tổ chức sinh thần, chỉ trải qua ngày này ở đây cùng nương nương, nương nương cũng sẽ tự mình xuống bếp nấu một bát mì trường thọ, nhưng năm nay không giống như quá khứ, muốn cùng mọi người trải qua, lễ vật dâng lên cũng phải đắn đo một phen.
Gọi bà vú ôm Sầm An đến, Chung Linh nghiêm túc tự hỏi, chỉ là kỹ thuật thêu thùa của nàng thật sự rất bình thường, căn bản là không có bản lĩnh. Nữ nhân khác trong hậu cung chắc chắn không ít người tặng cái này, đến lúc đó không phải bỗng nhiên rơi vào thế hạ phong sao? Nàng cũng không muốn.
"Theo ý nô tỳ, cho dù nương nương tặng cái gì, Hoàng thượng khẳng định là thích nhất." Tưởng Nhi nhìn dáng vẻ khổ não của Chung Linh không nhịn được khẽ mỉm cười nói.
"Haizz, Bổn cung thật sự không nghĩ ra." Chung Linh ảo não nói, tốt xấu gì nàng cũng tiên tiến hơn những người này mấy ngàn năm, sao chỉ tặng một món quà mà cũng không nghĩ ra.
"Đúng rồi, nương nương có muốn nhìn qua danh mục lễ vật phía dưới đưa đến không?" Phàm là tần phi muốn tặng quà cho Hoàng thượng ở thọ yến, trước đó cũng phải đăng ký danh sách.
"Mang tới." Chung Linh gật đầu, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Danh mục lễ vật phần lớn chính là dụng cụ tinh xảo hoặc những món đồ tần phi tự tay may thêu, chế tác. Những thứ này Chung Linh hoàn toàn không để trong lòng, Sầm Mặc có thu cũng sẽ nén hết xuống đáy rương. Ngược lại, nàng lưu ý một số tần phi muốn hiến nghệ tranh thủ tình cảm.
Nhìn hết danh sách cũng không tìm ra thông tin hữu dụng với nàng. Ánh mắt chuyển sang Sầm An, trong đầu Chung Linh chợt lóe lên một ý tưởng, nhưng lại cảm thấy không thể thực hiện.
"Nương nương?" Tưởng Nhi phát hiện thần sắc Chung Linh biến hóa.
"Nếu An Nhi lớn hơn một chút, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều." Chung Linh lắc đầu, hiện tại Sầm An mới chỉ có mấy tháng, thật sự cũng không làm được chuyện gì.
Tưởng Nhi hiểu rõ gật đầu: "Đại hoàng tử ngược lại rất hiểu chuyện, đáng tiếc......" Đáng tiếc không phải hài tử thân sinh của Chung Linh.
Những lời này trái lại đã thức tỉnh Chung Linh, nàng chỉ cảm thấy nhi tử của mình còn quá nhỏ, sao lại quên mất Sầm Thận cũng đã gần ba tuổi.
"Mang Đại hoàng tử đến đây, lễ vật của Bổn cung có thể dựa vào nó rồi."
Đều là nhi tử của Sầm Mặc, cũng là hài tử của nàng, mặc dù ban đầu Sầm Mặc có hơi lạnh nhạt với nó, nhưng sau khi hắn muốn thân cận, Sầm Thận lại trốn tránh hắn, mặc dù không nói ra, nhưng nàng đều nhìn thấy.
Những phi tần khác đều đang bận rộn chuẩn bị đại triển bản lĩnh trong thọ yến của Sầm Mặc.
Ngày hôm đó, ban ngày Sầm Mặc đón nhận quần thần cung kính chúc mừng, tối đến thì tham gia yến hội cùng phi tần hậu cung. Những phi tần bình thường không có nhiều cơ hội nhìn thấy Sầm Mặc, lúc này cũng có thể danh chánh ngôn thuận xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, hơn nữa còn có thể thi triển bản lĩnh.
Bọn họ đều không quên, vị Chu Tần hiện tại đã dựa vào vũ kỹ mà chiếm được ưu ái từ Hoàng thượng, mới có thể leo đến vị trí như bây giờ.
Bởi vì phân vị Chung Linh cao nhất, cho nên lễ vật tặng hắn dĩ nhiên sẽ là tiết mục cuối cùng, người bắt đầu sẽ là người có phân vị trung đẳng.
"Tần thiếp chúc mừng sinh thần Hoàng thượng....." Người đầu tiên dâng tặng lễ vật chính là Chu tần, vị phân vừa phải, năm nay lại sinh ra tiểu công chúa, cho nàng mở đầu dĩ nhiên là thỏa đáng nhất.
Lễ vật của nàng là một cái nghiên mực. Không sai lầm, không khiêu khích, chính là tác phong nhất quán của nàng. Ngoại trừ vũ điệu năm ấy, dường như biểu hiện của nàng lúc nào cũng vô cùng khiêm tốn.
Sau đó những tần phi phân vị thấp cũng rối rít đưa lễ vật của mình lên, đáng tiếc lễ vật đều do cung nữ tiếp nhận, tính toán muốn tiếp cận Sầm Mặc không có cách nào thực hiện được.
Hết một vòng, vẫn còn rất nhiều người không có động tĩnh, Sầm Mặc có vẻ nghi hoặc nhìn Chung Linh.
"Hoàng thượng, lễ vật của những tần phi còn lại không thích hợp cùng nhau trình lên, Hoàng thượng chỉ cần xem là được." Chung Linh khẽ mỉm cười.
Quả nhiên, những người còn lại không phải hiến vũ chính là hiến khúc, thậm chí còn có người cố ý học kiếm vũ để thể hiện, nhưng chỉ nhận được phản ứng không đáng kể, so với Chu Tần năm đó, năng lực của các nàng thật sự kém hơn, không thể bỗng dưng nổi tiếng.
"Theo thần thiếp thấy, vũ nghệ tốt nhất hậu cũng quả nhiên cũng chỉ có Chu Tần." Sau khi xem hết những màn biểu diễn, Chung Linh không nhịn được khẽ lắc đầu, vũ điệu không những phải hữu hình, còn phải hữu thần, đó mới là thượng đẳng.
"Nương nương nói như vậy hình như cũng còn quá sớm." Như Phi nhẹ nhàng đứng lên, nở nụ cười tự mãn. "Thần thiếp trái lại không phục, tình nguyện dâng lên Hoàng thượng một điệu vũ."
"Chỉ là y phục thần thiếp đang mặc không thích hợp khiêu vũ, kính xin Hoàng thượng chờ trong chốc lát." Như Phi khẽ phúc thân, sau đó lui về phía sau.
Sầm Mặc gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chung Linh.
"Linh Nhi định tặng gì cho Trẫm đây?" Nếu nói Sầm Mặc không mong đợi là không thể nào, mặc dù hắn cũng rất hưởng thụ sự ấm áp khi chỉ có hai người, nhưng năm nay lại khác. Chẳng qua công tác bảo mật của Chung Linh thật sự quá tốt, tuyệt đối không tiết lộ cho hắn biết.
"Hoàng thượng thật quá nóng lòng, lễ vật còn chưa đưa tới đã hỏi là cái gì rồi." Chung Linh buồn cười. "Chờ Như Phi hiến vũ xong, chẳng phải cũng sẽ biết sao."
"Tốt." Sầm Mặc gật đầu, chút thời gian này hắn nguyện ý chờ.
Lúc hai người trò chuyện, Như Phi đã đổi xong y phục, một thân vũ y đỏ tươi đứng giữa đại điện. Phi tần khác nhìn thấy y phục của nàng không khỏi giật mình, khe khẽ bàn luận.
Mặc dù y phục của Tử Thần quốc không tính là bảo thủ, trong hậu cung vì tranh giành ánh mắt của Hoàng thượng, y phục cũng đa dạng kiểu dáng, nhưng y phục của Như Phi chẳng những ngực gần như lộ nhũ, ngay cả phần bụng cũng hở một khoảng lộ ra làn da trắng noãn, nhưng nhờ có những tua màu đỏ che chắn bớt.
Trên đầu Như Phi phủ một chiếc khăn màu đỏ dài chấm đất, gương mặt cũng bị che khuất bởi một lớp màn mỏng, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt đẹp.
Chung Linh vừa nhìn thấy trang phục của nàng ta liền biết đối phương muốn hiến loại vũ nào, chỉ là nàng không ngờ niên đại này lại có vũ điệu tương tự như điệu múa dân tộc nổi tiếng ở Tân Cương.
Quả nhiên, thời điểm âm nhạc vang lên đã làm chúng tần phi kinh ngạc, âm nhạc này hoàn toàn khác với loại âm nhạc các nàng thường nghe, khúc điệu cổ quái nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Âm nhạc không biên giới, huống chi nó lại hoàn toàn mang âm hưởng cổ xưa.
"Hoàng thượng thấy thế nào?" Chung Linh khẽ nghiêng đầu hỏi.
"Là vũ điệu Chu Tước quốc." Điểm này Sầm Mặc nhìn ra được. "Rất khác với vũ điệu của Tử Thần và Huyền Vũ, Linh Nhi cũng có thể hảo hảo thưởng thức một phen."
"Thần thiếp thưởng thức thì có ích gì, Như Phi cũng không phải múa cho thần thiếp xem." Chung Linh dùng tay áo che môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Như Phi vốn có diện mạo diễm lệ, lại thêm một thân hồng y thu hút, kết hợp với âm nhạc chậm rãi lắc lư, đôi cánh tay như ngọc không ngừng uốn cong vũ động, khiến mọi người không thể dời mắt.
Vũ điệu của Như Phi mang ý quyến rũ hết sức rõ ràng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sầm Mặc, thỉnh thoảng ném cho hắn mị nhãn, động tác cũng hào phóng lưu loát, không một chút xấu hổ. Nhưng lại khiến chúng tần phi cảm thấy vừa xấu hổ vừa hận.
Xấu hổ vì Như Phi không để ý thân phận, ở trước mặt mọi người công khai quyến rũ Hoàng thượng. Hận là nàng ta dám làm như vậy trước mặt các nàng.
Sau khi múa xong, mồ hôi lấm tấm, Như Phi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Sầm Mặc, khóe mắt khẽ cong, nở nụ cười quyến rũ.
"Vũ nghệ của ái phi quả thật rất xuất sắc, không thể phân cao thấp với Chu Tần." Sầm Mặc chậm rãi nói, lại khiến cho Như Phi có chút thất vọng.
Nàng vốn định khiến cho Hoàng thượng kinh ngạc, nhưng phản ứng của Hoàng thượng lại quá mức bình thản, mặc dù trong mắt có chút thưởng thức, nhưng cái nàng muốn không phải là những thứ này.
Nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng của Chung Linh, trong lòng Như Phi không khỏi tức giận, nhưng lại không thể hiện ra mặt, chỉ tiếp tục mỉm cười một cách duyên dáng: "Thần thiếp bêu xấu, nhưng thần thiếp cũng thật sự rất hiếu kỳ lễ vật của Hoàng quý phi là gì."
Nhìn Như Phi ngồi vào vị trí của mình, Chung Linh mới bắt đầu nói: "Lễ vật của Thần thiếp thật ra có chút đặc biệt, kính xin Hoàng thượng tuyên người mang tới."
Lễ vật của những phi tần khác đều phải tự tay đưa tới, nhưng Chung Linh lại cho người dâng lên. Việc tặng lễ vật cho Hoàng thượng, Hoàng Quý phi tuyệt đối không phải là người không biết lễ độ như vậy. Chính vì thế mọi người càng tò mò muốn biết lễ vật của Chung Linh.
Sầm Mặc gật đầu đồng ý, Vân Nhi liền phúc thân cáo lui, không lâu sau, cửa vào đại điện bỗng xuất hiện một bóng dáng nhỏ xíu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời điểm mọi người nhìn thấy bóng dáng kia không khỏi sợ hãi, người tới chính là Đại hoàng tử Sầm Thận.
Một bóng dáng nho nhỏ, hai tay Sầm Thân cầm lấy một cái khay, bưng lấy thật cao, hầy như khiến người không nhìn đầu của Sầm Thận. d dlqđ Đứa bé cứ bước từng bước như vậy đi trong đại điện rồi bước tới trước mặt Hoàng thượng, sau đó quỳ xuống.
"Nhi thần thay mặt Mẫu phi chúc Hoàng thượng hàng năm như ý, mọi chuyện như ý.” Tất cả những thứ này do một đưa bé bắt tay vào làm đương nhiên hiệu quả sẽ không bình thường, hơn nữa hôm nay Sầm Thận ăn mặc hết sức đáng yêu, trên đầu còn buộc một cái đai ngọc, vừa vặn che đi vết bớt d dlqđ màu đỏ.
Cổ họng Sầm Mặc khẽ nhúc nhích, sau đó làm như bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Chung Linh cười hì hì, rồi tự mình đứng dậy, tiện tay để khay xuống, ôm lấy Sầm Thận.
Hình như Sầm Thận cũng rất quen với hành động thân mật của Sầm Mặc, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang muốn kiềm nén.
"Phụ hoàng, quà tặng của Mẫu phi người chưa xem!" Sầm Thận ghi nhớ lời Chung Linh dạy, muốn cho phụ hoàng xem một chút quà tặng.
Tiện tay mở ra tấm vải đỏ được đậy ở trên khay, là một thanh Bạch Ngọc Như Ý rất là tinh xảo. Không lâu lắm Sầm Mặc liền về vị trí của mình, hắn hiểu được, dụng ý của Chung Linh không phải là một thanh Bạch Ngọc Như Ý, mà là đứa bé của bọn họ.
Chẳng qua, tuổi Sầm An quá nhỏ, chuyện này chỉ có d dlqđ thể để cho Sầm Thận làm giúp. Suy cho cùng, Sầm Thận là con trai thứ nhất, đối với hắn Sầm Mặc không thể nào không có tình cảm, nhưng là mỗi lần nhìn thấy bộ dạng của hắn muốn trốn tránh mình, lại chỉ có thể yên lặng ở trong lòng thở dài.
Đại khái, Chung Linh cũng nhìn ra được một điểm này, mới có thể để cho Sầm Thận làm chuyện này, đều là đứa bé của mình, nhìn Chung Linh cũng không để ý đến bộ dáng của Sầm Thận, trong lòng hắn rất là cao hứng.
Thời điểm Sầm Mặc tự mình đứng dậy ôm lấy Sầm Thận thì sắc mặt của chúng Phi tần liền thay đổi, coi như các nàng có vẻ đẹp hơn người thì làm sao, hoàng thượng lại yêu thích thì như thế nào, người ta là Hoàng quý phi trong tay còn có một Đại hoàng tử và một thái tử, vị trí vững chắc không người nào có thể dao động, đồng thời cũng làm cho các nàng lại một lần nữa thấy rõ mình.
Đại khái nhìn tất cả các Phi tần có lẽ trong đó chỉ có Chu Tần là giữ bình tĩnh nhất, nhìn bộ dáng của Hoàng quý phi và Hoàng thượng chuyển động cùng nhau, bỗng nhiên nàng chợt nhớ đến nữ nhi của mình. Cũng may, nàng có nữ nhi.
"Đối với phần quà tặng này, trẫm rất hài lòng.” Sầm Mặc nhìn Chung Linh, khẽ mỉm cười.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Như phi lạnh lùng nhìn bóng lưng cùng nhau đi của Chung Linh và Sầm Mặc, vẻ mặt khó đoán, nếu như Hoàng quý phi không tới một tay như vậy, tối nay hoàng thượng, hẳn phải tá túc ở chỗ mình mới đúng.
Huệ phi trầm tĩnh nhìn bộ dáng hiện tại của Như phi, đại khái đoán được suy nghĩ của nàng ta, trong lòng không khỏi cười lạnh, coi như hôm d dlqđ nay Hoàng quý phi cái gì cũng không làm, hoàng thượng cũng chỉ đi đến cung Vân Tường, thế nhưng nước Chu Tước lại qua loa phái người như vậy đến.
Từ bên người nàng ta đi qua, Huệ phi cũng không bắt chuyện liền rời đi.
"An nhi, có nhớ phụ hoàng hay không?" Trở lại cung Vân Tường, Sầm Mặc bế Sầm An lên cao, trêu chọc tràn đầy vuivẻ.
Sầm An cũng không cảm kích một chút, trong miệng a a kêu loạn, cũng huơ tay múa chân rồi dùng sức đạp, muốn đến gần mẫu phi của mình.
"Lại không cảm kích, hả?" Sầm Mặc đùa dai lôi kéo bàn tay của Sầm An, muốn gọi lấy sự chú ý của hắn.
Sầm an cũng không thèm để ý trực tiếp vung cánh tay nhỏ, đánh tới trên mặt Sầm Mặc.
"Hoàng thượng có đau không?" Chung Linh nén cười liền đến gần, hơi sức của tên tiểu tử này không nhỏ.
"Lại dám đánh phụ hoàng? Phụ hoàng muốn đánh con!" Đặt Sầm An ở tren giường, đưa cái mông hướng về phía trên tay làm ra dáng vẻ muốn đánh.
Ngược lại Sầm An hết sức bình tĩnh, hắn chỉ bất mãn do bị chặn lại không thể bò dậy được thôi, chỉ là Sầm Thận từ bên cạnh Chung Linh cũng dứt khoát chạy tới bên giường, lấy bàn tay nhỏ bé của mình che cái mông của Sầm An.
"Phụ hoàng không nên đánh đệ đệ!" Sầm Thận làm ra bộ dáng uất ức, thứ nhất là không hiểu tại sao phụ hoàng lại muốn đánh đệ đệ, tiểu đệ đệ còn không biết nói chuyện, cũng không có cách nào cầu xin tha thứ.
Ngược lại, Sầm Mặc thấy thế cũng hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, ngồi chồm hổm xuống sờ sờ đầu Sầm Thận.
"Phụ hoàng không có đánh đệ đệ, chỉ là đang chơi cùng với đệ đệ."
Sầm Thần nháy nháy mắt hiểu như không hiểu, nhìn chằm chằm phụ hoàng.
"Tốt lắm, người cùng chơi với đệ đệ đi." Sầm Mặc khẽ mỉm cười, đứng lên, cũng để Sầm Thận lên trên giường.
Sầm Thận nhìn thấy tiểu đệ đệ của mình, ngược lại cũng không ở đó quản Sầm Mặc, trực tiếp bắt đầu trêu chọc Sầm An nhoài người về phía trước bò khắp nơi.
"Nàng dạy thật không tệ." Sầm Mặc rất hài lòng cùng Chung Linh trở lại tẩm cung của nàng.
Chung Linh nghe vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười, có thể có kết quả như thế dĩ nhiên là trong ngày thường mọi người đều hết lòng dạy dỗ, đặc biệt là hoàng thượng tự mình phái ma ma đến chăm sóc Sầm Thận, trong đó bỏ khá nhiều công sức.
"Trẫm dự định có có thêm một hài tử nào cả." Bất thình lình, Sầm Mặc chợt nói một câu như thế này.
"Hoàng thượng?" Chung Linh kinh ngạc nhìn hắn.
"Có An nhi Thận nhi, còn có Minh Đức công chúa, trẫm cảm thấy đã đủ rồi." Sầm mực hơi lộ ra nụ cười ôn hòa.
"Nhưng......" Hoàng thượng là vua một nước, nếu như chỉ có mấy người con nối dõi như vậy……...
"Có liên quan gì, một đời này của trẫm, cuối cùng cũng chỉ có một mình trẫm." Sầm Mặc Minh hiểu nàng đang lo lắng, nhưng là đây cũng là kết quả mà hắn tự suy ra mà thôi, "Trẫm cũng không muốn về sau sẽ không xảy ra những điều bất trắc gì, cũng không cho phép bất luận kẻ nào làm lung lay vị trí của hai mẹ con nàng."
"Hoàng thượng......" Mặc dù đáy lòng Chung Linh cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng đứng ở góc độ Sầm Mặc mà nói, sự việc cũng không dễ dàng như vậy.
"Trước sau gì tinh lực trẫm cũng có hạn, Trẫm không muốn bởi vì hài tử quá nhiều mà lạnh nhạt với đứa này, vắng vẻ với đứa kia." Trong lòng, hắn không muốn con trai của mình về sau sẽ phát hiện ra những tình huống mà phụ hoàng nó đã trải qua, lại càng không muốn ngày sau vì ngôi vị hoàng đế mà hai người bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Chung Linh cũng cảm thấy nếu như hậu cung có nhiều hài tử, đối với nàng và Sầm An cũng phải là chuyện tốt, chỉ là chuyện này nàng cũng không thể nhúng tay, nhưng là nàng cũng không ngờ, không biết từ lúc nào, Sầm Mặc đã đưa ra quyết định.
Bởi vì thân thể của Đại hoàng tử nên Sầm Thận không có duyên với ngôi vị hoàng đế, mà một cô gái như Minh Đức công chúa lại càng không được, hôm nay xem ra, người có thể có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế chỉ có Sầm An của nàng. Nhưng mà ngộ nhỡ sau này Sầm An không đảm đương nổi trách nhiệm này thì phải làm sao?
Ở trong lòng Chung Linh âm thầm quyết định, ngày sau nhất định phải dạy dỗ Sầm An thật tốt.
"Ở hậu cung bên kia đại thần cùng với Phi tần, hoàng thượng phải nói như thế nào?" Chung Linh ngẩng đầu hỏi.
"Kêu Trác Ngôn Hi nói với bọn họ bởi vì lúc trước Ngũ Huyên Huyên cho trẫm dùng cái gì đó nên thân thể trẫm bị tổn thương." Sầm Mặc đã sớm nghĩ xong lời giải thích, "Hậu cung bên kia, trẫm cũng có gì để nói."
"Nhưng nếu Phi tần trong hậu cung vẫn dùng thuốc tránh thai, đều sẽ đưa tới nghi dị không tốt." Chung Linh nghĩ rồi nói ra.
"Vậy thì không để cho họ dùng nữa, trẫm dùng thuốc, không phải là xong hết mọi chuyện sao."
"Không được." Chung Linh không chút nghĩ ngợi liền hủy bỏ quyết định của hắn, "Nếu đả thương thân thể, vậy thì mất nhiều hơn được."
"Đương nhiên trẫm sẽ chú ý đến thân thể của mình, nàng không cần lo lắng." Sầm Mặc rút sạch từng cây trâm trên đầu Chung Linh ra, để cho tóc dài tự nhiên của nàng rơi rủ xuống.
"Hoàng thượng......" Sao Chung Linh lại không đoán được tâm tư của đối phương, chỉ là không phải bọn họ đang nói chính sự sao? Sao hắn lại động thủ rồi.
"Trẫm đã quyết định mọi chuyện nàng còn lo lắng sao?" Hôm nay Sầm Mặc uống một chút rựou, mặc dù không say, nhưng lại có chút đang say, cộng thêm mỹ nhân ở trước mặt, hắn tự nhiên thay lòng đổi dạ lên.
"Hoàng thượng!" Chung Linh đang muốn ngăn cản cái tay hắn cởi quần áo mình ra, không biết vì sao, từ khi mình sinh Sầm An, sau này Sầm Mặc lại đòi hỏi mình nhiều hơn trước.
Không biết Sầm Mặc thực tủy biết vị., hôm nay tình trạng thân thể Chung Linh không thể so sánh như trước kia được, hơn nữa chỗ khác đều không thoải mái, cả người không có cách nào phối hợp, bởi vậy đối với nàng càng ngày càng đỏi hỏi hơn.
"Không nên ở chỗ này." Bất kể thế nào cũng phải lên giường, Chung Linh cũng không phản đối chuyện này, mặc dù qua ngày sau sẽ đau rát làm nàng không thoải mái, nhưng vẫn rất hưởng thụ.
Sầm Mặc nhướng lông mày, cũng không kiên trì, trực tiếp ôm lấy Chung Linh lên trên giường.
Từ từ chậm rãi cởi áo khoác Chung Linh ra, ánh mắt Sầm Mặc nhìn chằm chằm Chung Linh, cẩn thận thưởng thức phản ứng của nàng.
Chung Linh khẽ nghiêng đầu, rặng mấy đỏ từ bên tai từ từ khuếch tán, động tác Sầm Mặc vô cùng chậm, rõ ràng là cố ý muốn nhìn bộ dáng xin lỗi.
Che giấu ở dưới vòng sáng là da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, hình như bởi vì chợt tiếp xúc với không khí, cơ thể trắng loáng hơi run rẩy.
"Sao hoàng thượng lại trêu chọc thần thiếp rồi?" Thật sự là Chung Linh không chịu được ánh mắt quan sát của Sầm Mặc, trực tiếp ngồi vào trên đùi đối phương, lấy tay che lại ánh mắt của hắn.
"Trẫm đang trêu đùa nàng sao?" Sầm Mặc khẽ mỉm cười, tựa đầu vào ngực của nàng, lúc nói chuyện thở ra hơi thở để cho nàng hơ bị nhạy cảm run lên, "Nếu như ái phi không nên nói đây là trêu cợt, vậy thì được rồi."
Nói đi, Sầm Mặc giở trò xấu đã làm cho ngực nàng đứng thẳng như cây Thù du rồi, nhẹ nhàng lôi kéo hành hạ.
Chung Linh hưởng thụ nhắm hai mắt lại, dụng tâm cảm nhận được cảm giác sung sướng mà Sầm Mặc đưa lại, hô hấp khẽ tăng thêm.
Ngược lại Sầm Mặc cũng không gấp cứ chầm chậm hưởng thụ, một cái tay khác xoa đồ nữ trang trên vòng eo của nàng, trên dưới vuốt ve vuốt ve.
Chung Linh hơi phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng mình quần áo xốc xếch, mà Sầm Mặc vẫn như cũ quần áo gọn gàng, trong lòng không khỏi có chút bất mãn, mỗi lần thời điểm nàng gần được cởi hết, y phục trên người Sầm Mặc vẫn nghiêm chỉnh như cũ.
Không cam lòng rơi ở phía sau, Chung Linh liền đưa tay cởi đai lưng Sầm Mặc ra.
"Ái phi nóng lòng như thế?" Sầm Mặc khẽ động đậy thân thể, để cho nàng dễ cởi ra y phục của mình.
"Còn lâu Thần thiếp mới không nóng lòng." Nhìn y phục của hắn cuối cùng cũng được mình cởi ra, sau khi lồng ngực được lộ ra, lúc này Chung Linh mới hài lòng thôi tay.
Sầm Mặc là người luyện võ nên trên người không mảy may có một chút thịt dư nào, trên bụng cũng cứng răn, có cơ bụng xinh đẹp, coi như Chung Linh không hiểu, nhưng tính ra, đó là cũng khối cơ bụng sáu múi hoàn mỹ.
"Vậy thì tốt, là trẫm nóng lòng." Trên tay Sầm Mặc khẽ dùng sức, sẽ để cho Chung Linh nằm ngang ở trên giường.
Đặt thân thể mềm mại của nàng lên, Sầm Mặc nhẹ nhàng hôn nàng, môi lưỡi quấn quít. Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Sầm Mặc cực tốt, so với trước kia ngày càng có khuynh hướng tốt hơn, hiện tại chỉ cần một nụ hôn sâu, là có thể khiến Chung Linh thở hổn hển, thần hồn điên đảo.
"Ngậm nước bọt lại." Sầm Mặc chợt ngẩng đầu lên, ngón tay cọ xát khóe miệng Chung Linh, trên mặt giả vờ không hiểu cố ý đưa đến trước mặt nàng.
Sắc mặt Chung Linh chợt hồng, cư nhiên hắn lại nói ra như vậy, thật là càng ngày càng không biết xấu hổ!
Sầm Mặc vén vạt áo lên, không đợi Chung Linh nói những gì, liền trực tiếp nhắm ngay địa phương đã sớm ướt át, thẳng tắp vọt vào.
"Ân a......" Đột nhiên xuất hiện chướng bụng làm cho Chung Linh không nhịn được kêu lên một tiếng, đôi tay ôm thật chặt đối phương.
"Thoải mái không?" Động tác của Sầm Mặc chậm rãi, bộ dáng nghiêm túc hỏi thăm.
Để cánh tay nằm ngang ở trên con mắt, Chung Linh nhẹ nhàng cắn môi dưới, không chịu nói lời nói, hiển nhiên loại này tốc độ thật chậm trước nay chưa từng có này đã làm cho nàng trải nghiệm những chi tiết nhỏ trong đó, nhưng mặt khác, cũng là một loại đau khổ.
Còn chưa có hai cái, Sầm Mặc liền phát hiện đối phương đã không tự chủ bắt đầu tiến hành co rút lại, không khỏi cũng rên lên một tiếng, hiển nhiên, loại tốc độ này đối với hắn mà nói cũng là một loại vui sướng hành hạ.
Bởi vì Chung Linh chủ động, cũng theo đó tốc độ của Sầm Mặc nhanh hơn, đồng thời trên tay cũng không có quên chăm sóc vùng mẫn cảm của nàng, đồng thời vì không để cho môi anh đào của nàng ngược đãi hắn, liền dùng môi của mình ngăn chặn nàng.
Lại tới, lại giở trò này. Hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác vui sướng bên trong, trong đầu Chung Linh chỉ còn lại có cái ý niệm này.
Bởi vì quá mức kịch liệt, trong lúc răng môi hai người quấn quít có lộ ra một sợi tơ, từ trong miệng Chung Linh chảy ra cũng bị Sầm Mặc dùng miệng chặn trở lại.
Chung Linh đang đến đạt tới thời điểm cực hạn, Sầm Mặc chợt dừng lại một loạt động tác của mình, mà Chung Linh cũng bị mất khống chế bắt đầu không ngừng co rút lại, hiển nhiên đã đạt tới điểm giới hạn.
Không hiểu tại sao Sầm Mặc lại ngừng lại, con mắt ướt át mờ mịt của Chung Linh nhìn hắn.
Sầm Mặc khẽ đổ mồ hôi, phản ứng thân thể tự nhiên của Chung Linh để cho hắn phải cố gắng khống chế được chuyện này của mình lại càng gian nan hơn.