Lần đầu tiên Nhị ca xuất hiện trước mặt hắn kể từ khi lên ngôi Hoàng đế, Sầm Mặc cảm nhận được đối phương đã hoàn toàn thay đổi, chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài tương tự với người hắn từng biết mà thôi.
Đối phương cố ý dùng những ngôn từ thấp kém để vũ nhục hắn, khiến hắn phải siết chặt nắm đấm, cố gắng trấn tỉnh mới từ từ thả lỏng.
Ban đầu hắn vẫn rất để ý những lời nói của Nhị ca, nhưng khi hắn vùng vẫy lao đến, mới phát hiện bản thân bị xiềng xích chế trụ, hai tay căn bản không thể với tới đối phương, trong ánh mắt giễu cợt trêu tức đó, hắn bất chợt nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, liền hiểu tình cảnh hiện tại của bản thân.
Đã luân lạc đến mức độ này, không cần phải tự chuốc lấy nhục nhã. Hắn nhanh chóng buống lỏng nắm đấm, khẽ cúi đầu xuống.
Hắn vẫn chết lặng ngồi dưới đất mỗi ngày, làm bạn với xiềng xích lạnh như băng, đầu óc trống rỗng không muốn suy nghĩ gì, chờ đợi từng ngày trôi qua. Tự sát? Hắn đã từng nghĩ tới, nhưng lại không buông bỏ được, hắn không cam lòng.
Chỉ cần hắn còn sống, chắc chắn sẽ có cơ hội. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp trả thù tất cả. Vì phải kềm chế nhẫn nại mỗi ngày mà nảy sinh oán hận.
Ám thất vô cùng âm u và ẩm ướt, thân thể non trẻ của hắn căn bản không chịu nổi cuộc sống như thế lâu dài được, ngày càng suy yếu.
Cũng may Nhị ca không có ý để cho hắn chết ngay, nhìn dáng vẻ suy yếu chỉ có thể nằm một chỗ của hắn, cuối cùng cũng để cho ngự y bốc thuốc. Lúc ngự y nhận ra thân phận của hắn, đã không che dấu ánh mắt kinh ngạc lẫn sợ hãi, khiến hắn cảm thấy buồn cười, chẳng qua ngay cả khí lực để cười cũng không có.
Không biết ngự y và Nhị ca đã nói gì với nhau, cuộc sống của hắn so với trước kia rõ ràng đã được cải thiện, thậm chí còn có thể ra ngoài tản bộ một chút, dĩ nhiên tất cả đều dưới sự giám thị của người khác.
Hắn thật sự cảm tạ quyết định này của Nhị ca, nếu không, sao hắn có cơ hội gặp được sư phụ!
Lần đầu tiên gặp mặt sư phụ chính là thời gian cố định mỗi tháng một lần, hắn có thể ra khỏi phòng tản bộ, hắn làm sao cũng không ngờ tên thái giám tầm thường đó lại là người ngoài cung giả mạo.
Hắn thậm chí cũng không biết tờ giấy kia xuất hiện trên người mình từ lúc nào.
Trùng hợp là thời gian đó trong triều đình xảy ra một số chuyện, nhị ca thật lâu cũng chưa thấy xuất hiện trước mặt hắn, mà tất cả bố trí của sư phó cũng từ từ tiến hành.
Cũng chính khi đó Trác Ngôn Nghi đã xuất hiện bên cạnh hắn, lấy thân phận một tiểu thái giám thay thế người vẫn thường trông coi hắn.
Bản thân hắn cũng trong thời gian đó vừa ngụy trang, vừa học tập, mặc dù mệt chết đi được, nhưng điều này lại mang đến cho hắn cảm giác sung thực, muốn ngừng mà không được.
Cứ như vậy không biết qua bao nhiêu năm, sư phó để cho Trác Ngôn Nghi truyền lời lại. Tất cả đã ở trước mắt, cuối cùng cũng sắp đến ngày kết thúc.
Hắn trang trọng tắm rửa thay y phục, ngay cả những suy nghĩ lung tung nhiễu tạp cũng được thanh lọc, sau đó cầm lên bội kiếm bên cạnh. Trước những ánh mắt không thể tin của người khác, sau nhiều năm, rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại tiêu sái đi lại trong cung.
Khi hắn mang người đi đến Dưỡng Tâm điện, nơi đó không một bóng người, chỉ có một mình Nhị ca đang ngồi trước bàn đọc sách, ánh mắt lạnh lùng phức tạp nhìn chằm chằm từ khi hắn bước chân vào cửa
Cố gắng trưng ra một khuôn mặt tươi cười, hắn đi về phía Nhị ca. Có trời mới biết bao lâu rồi hắn không cười, nụ cười của hắn khi đó nhất định rất khó coi, nếu không sao một chút phản ứng Nhị ca cũng không có?
“Cuối cùng, ngươi vẫn thắng.” Khi đó ánh mắt Nhị ca nhìn hắn rất phức tạp, tựa hồ có chút bi ai, có chút không cam lòng, còn có chút thoải mái.
Ngay lúc đó Sầm Mặc chỉ cho rằng hắn muốn dời đi sự chú ý của mình, cũng không có động tĩnh gì, chẳng qua là nâng trường kiếm trong tay lên trên cổ hắn. Lưỡi kiếm sắt bén cắt vào da tạo ra một vệt máu, nhưng đối phương dường như không nhận ra.
“Ngươi không muốn biết chuyện xảy ra với Mẫu phi ngươi sao?” Trước khi hắn động thủ, Nhị ca chợt nói một câu, thành công khiến hắn dừng động tác.
Nhị ca có chút khổ sở khi nói ra hết thảy.
Mẫu phi hắn chỉ là nữ nhi của thủ lĩnh một bộ lạc, bị làm lễ vật hiến tặng cho Phụ hoàng, lại ngoài ý muốn lấy được sủng ái của Phụ hoàng một thời gian rất dài, thậm chí sinh ra hắn.
Phụ hoàng không để ý xuất thân thấp hèn của Mẫu phi, mỗi năm đều thăng vị cho bà, nhận lấy không ít chỉ trích. Khi đó hắn được bảo vệ quá tốt, nên không biết khúc chiết trong đó.
Cái chết của Mẫu phi, là do Chu Quý phi, mẫu thân Nhị ca liên hợp với Hoàng hậu đương thời, một tay bày ra.
Lại nói, hắn còn nhớ rõ Chu Quý phi, là một người mà Nhị ca kính sợ không thôi, nhưng lại là nữ nhân đối xử với mình rất tốt, sao lại là bà? Nhưng chuyện đến mức này, Nhị ca không cần thiết phải lừa gạt hắn.
“Ngươi có biết không những huynh đệ khác đều ít nhiều hâm mộ ngươi?” Nhị ca khẽ mỉm cười. “Phụ hoàng đối đãi với ngươi và Mẫu phi ngươi hoàn toàn bất đồng so với những người khác trong hậu cung. Ai cũng biết, Phụ hoàng yêu thích nhất chính là Mẫu phi của ngươi.”
Sầm Mặc có chút mờ mịt, cứ cho là Phụ hoàng yêu thích Mẫu phi của hắn nhất thì sao? Phụ hoàng không phải đối với những mẫu phi khác cũng rất tốt sao? Thậm chí đến ngày Mẫu phi chết cũng vẫn chỉ là một phi mà thôi.
“Ngươi đại khái không biết, Phụ hoàng vì ngươi tính toán bao nhiêu chuyện.” Nhìn thần sắc của hắn, Nhị ca tự giễu cười một tiếng, “Nhìn bề ngoài có vẻ không thích ngươi, nhốt ngươi lại, nhưng lại là cách bảo vệ ngươi tốt nhất. Những điều đó, khi ta ngồi lên vị trí này mới biết. Nếu không phải ông ta ra đi quá mức vội vàng, ngươi cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.”
“Ngươi cho rằng tại sao ta lại để ngươi ở lại trong cung, cho ngươi nhận những đãi ngộ như vậy.”
“Đó là bởi vì, ta muốn Phụ hoàng biết, cho dù ông ta có che chở ngươi như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng! Nhi tử được mình che chở lại bị một nhi tử khác tùy ý đánh, tùy ý mắng chửi, nếu Phụ hoàng biết được sẽ có biểu tình gì đây?”
“Hiện tại, ta không muốn nghe.” Con mắt vô cảm của Sầm Mặc dõi theo hắn, không để tất cả những lời hắn nói trong lòng.
Bất kể người khác nói thế nào, hắn chỉ thừa nhận những gì hắn nhìn thấy, những chuyện hắn đã trải qua.
Hắn chỉ biết khi Mẫu phi bị người khác hại chết, Phụ hoàng biết, nhưng lại không làm gì. Sau khi Mẫu phi rời đi, tất cả những chuyện đã xảy ra cũng tồn tại rất chân thực.
Việc hắn đang làm mục đích chính là muốn thoát khỏi những chuyện này. Hiện tại sẽ thành công.
“Ta cũng đoán được ngươi sẽ không cảm kích.” Thần sắc Nhị ca không khỏi giễu cợt, nhưng không biết đang nhằm vào người nào, “Đáng thương cho lão nhân gia, ông ta đã tốn rất nhiều tâm tư. Trừ Đại ca đã chết, tất cả nhi tử đại khái cũng không được Phụ hoàng để ở trong mắt.”
“Cho dù là ngươi, trong mắt Phụ hoàng, bất quá cũng chỉ là nhi tử của Mẫu phi ngươi mà thôi, ông ta thật sự muốn bảo toàn không phải ngươi.”
Vậy thì thế nào? Trong lòng Sầm Mặc âm thầm hừ lạnh một tiếng. Không phải cuối cùng ông ấy cũng không bảo toàn được ai sao?
“Ngươi dồn hết tâm tư, muôn vàn tính toán, thì thế nào? Ngươi cho rằng, chỉ cần cướp được sẽ là của ngươi? Ngươi...”
Sầm Mặc quyết định không muốn nghe những lời không minh bạch của hắn ta nữa, thu hồi trường kiếm đang gác trên cổ hắn ta về, chăm chú nhìn vào ánh mắt của đối phương, lạnh lùng đâm mũi kiếm vào tim hắn.
Cảm giác khi thân kiếm đâm vào da thịt thật vi diệu, khiến hắn hơi nheo nhắt lại.
Đến khi người trước mặt đã hoàn toàn đoạn khí, thanh kiếm trong tay Sầm Mặc mới từ từ rơi xuống đất, trong lòng lại vô cùng trống rỗng.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng hắn đã làm được chuyện trước đây hắn muốn làm nhất, nhưng sao lại cảm thấy mất mát?
Mặc dù không hiểu rõ cảm xúc trong lòng, nhưng Sầm Mặc cũng sẽ không chần chờ. Trước mắt còn rất nhiều việc cần hắn giải quyết.
Ngày hôm đó, Sầm Mặc đã dùng thủ đoạn tanh tưởi nhất để trở thành quân vương Tử Thần quốc.
Trong lòng càng trống rỗng, hắn càng khiến cho bản thân bận rộn. Trừ thủ đoạn thượng vị, hắn thật sự có đầy đủ tư cách làm một quân chủ. Từ khi lên ngôi, hắn vẫn chuyên cần với triều chánh, cũng vì sư phụ đề nghị mà hậu cung cũng phong phú hơn, sau khi được hắn và Trác Ngôn Nghi cân nhắc và sàng lọc, tần phi mới được vào cung.
Hắn cố gắng trở thành một vị hoàng đế tốt, bởi vì ngoài việc này ra, hắn không biết mình còn có thể làm gì nữa.
Dần dần, hắn bắt đầu học cách hưởng thụ. Nữ tử ôn nhu uyển chuyển khéo léo, biết chiều theo ý người khác, hắn cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa hắn cũng không muốn ủy khuất chính mình. Phàm là nữ nhân nhập cung, người nào không phải mỹ nhân, không có dung mạo xuất sắc.
Trong đám người này, hắn thích nhất là Vân Quý phi. Không phải chỉ vì phụ thân nàng ta biết nắm bắt thời cơ đầu phục hắn trong đợt chính biến đó, cũng bởi vì nàng ta đích xác là một tri kỷ.
Không sợ hãi hắn giống như những người khác, ngược lại rất muốn thân cận.
Hắn cũng biết, lấy gia thế Vân Quý phi, dĩ nhiên từ nhỏ đã được giáo dưỡng để trở thành hậu phi, chẳng qua lại có thể dưỡng ra một tri kỷ như vậy thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Mặc dù đôi lúc hắn cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng như vậy cũng đã thật sự thỏa mãn. Thậm chí khi tính toán cho Ngũ gia lui khỏi triều chính, hắn cũng muốn lưu lại cho Vân Quý phi một chỗ trong hậu cung.
Đó là những suy tính của hắn trước khi gặp Chung Linh.
Đó là ngày hắn phải chọn tú nữ, hắn lên ngôi đã được mấy năm, nhưng dưới gối vẫn vô tử, chuyện này đối với hắn không khác nào một vết nhơ. Hơn nữa trước khi chết hoàng tẩu hắn đã độc ác nguyền rủa, nói hắn nghiệp chướng nặng nề chắc chắn sẽ bị báo ứng, hắn mơ hồ cảm thấy có chút để ý và bất an.
Hắn muốn làm một vị minh quân, được đời sau khen ngợi là một hoàng đế tốt, nhưng nếu hắn không có người nối nghiệp, thiết nghĩ tất cả cũng chỉ là làm giá y cho người khác. Lịch sử từ trước cho đến giờ đều do người thắng cuộc viết lại, chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh.
Đích thân hắn đã lấy được tất cả, không thể để mất đi một lần nữa, hắn nhất định phải giữ vững.
Tuyển tú ngày hôm đó, mùi son phấn tràn đầy chóp mũi hắn, khiến đầu hắn muốn căng ra. Vì đã biết trước thân phận của tú nữ nên việc chọn lựa tự nhiên cũng sẽ không mất nhiều thời gian.
Nhưng khi đi ngang qua một người, lại ngoài ý muốn ngửi thấy một mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng, đó chính là mùi hoa anh đào có rất nhiều trong cung, cũng rất thường bắt gặp.
Đó là hoa Mẫu Phi hắn thích nhất. Sau khi lên ngôi, hắn đã cho trồng rất nhiều, phảng phất như vậy mới có thể tạm thời an ủi tâm tình có chút tịch liêu của hắn.
Chỉ là người này, dường như không có trong danh sách của hắn. Lệnh cho đối phương ngẩng đầu lên, lại phát hiện nàng đang len lén nhìn hắn, trong ánh mắt ấy không hề có sự sợ hãi, lại có vẻ tò mò.
Đôi mắt này...
Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng cũng không muốn vì nàng mà phá hư kế hoạch hắn đã sắp xếp rất chu đáo, vì thế đã tiếp tục bước qua nàng.
Từ trên giường Sầm Mặc bất ngờ ngồi bật dậy, thở hắt ra.
Đã lâu rồi hắn không mơ thấy giấc mộng đó nữa. Trong mộng, hắn thấy mình bị kềm hãm trong bóng tối cố gắng tìm đường sống.
Sầm Mặc mơ hồ nhớ lại, ban đầu Phụ hoàng rất sủng ái hắn và Mẫu phi, thường xuyên lưu lại tẩm cung của bà. Mặc dù khi đó tuổi của hắn còn rất nhỏ, hiện tại hắn không còn nhớ rõ khuôn mặt của Mẫu phi, nhưng thần sắc ôn nhu trên gương mặt Phụ Hoàng, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Khi đó hắn rất hạnh phúc, có sự thương yêu dịu dàng của Mẫu phi, có nét uy nghiêm nhưng hiền lành của Phụ hoàng, cuộc sống như vậy thật sự là cẩm y ngọc thực, ra cửa đều có một đám nô tài đi theo, bản thân khi đó thật sự rất ngây thơ, không buồn không lo.
Nhưng Mẫu phi lại đột ngột chết đi, rõ ràng trước đó một ngày bà còn ôn nhu nói chuyện với hắn. Ngày hôm sau, khi hắn muốn đến chỗ Mẫu phi thì bị cung nhân ngăn lại, đồng thời được bọn họ thông báo báo rằng Mẫu phi của hắn đã đi rồi.
Lúc đó bản thân hắn vẫn còn không hiểu rõ lắm ý nghĩa của tử vong, nhìn Mẫu phi im lặng nằm ở đó, hắn cảm thấy thật kỳ quái, tại sao Mẫu phi không giống trước kia, gọi tên hắn, dịu dàng vuốt đầu hắn.
Cũng chính thời điểm đó, đáy lòng hắn mơ hồ dâng lên một cảm giác bi ai sâu sắc, hắn vẫn chưa hiểu loại tình cảm đó đại biểu cho cái gì.
Biểu hiện của hắn bị người khác chỉ trích, dường như có người nào đó nói bên tai của Phụ Hoàng rằng hắn là một người máu lạnh, ngay cả Mẫu phi qua đời, cũng không rơi một giọt nước mắt.
Bọn họ không biết, khi hắn phát hiện ra vô luận như thế nào cũng không còn được nhìn thấy Mẫu phi, hắn đã trốn ở trên giường, bàn tay vì dùng sức nắm chặt gối mà rỉ máu, ướt đẫm áo gối. Chẳng qua ở trước mặt người khác hắn vẫn ẩn nhẫn không thay đổi.
Đó chính là lúc Phụ hoàng bắt đầu xa lánh hắn, không có Mẫu phi, không có Phụ hoàng, hắn giống như không có gì cả.
Từ đó về sau, hắn bắt đầu thích đứng một mình trong cung điện của Mẫu phi, cái gì cũng không muốn làm, chỉ ngơ ngác đứng đó để có thể cảm nhận được hơi thở của Mẫu phi vẫn còn phảng phất bên cạnh hắn, bên tai còn có thể nghe loáng thoáng âm thanh nhẹ nhàng bà đang gọi hắn.
Rốt cuộc cũng đến ngày hắn tiếp nhận sự thật Mẫu phi sẽ không bao giờ trở về. Ngẩng đầu lên lần nữa, lại phát hiện hết thảy bên cạnh tựa hồ đã không còn như trước. Những huynh đệ tốt thường ngày vẫn chơi đùa cùng hắn, vô hình trung đã dần dần cô lập hắn. Cho dù đứng một chỗ, dường như cũng có thể nghe thấy thái giám cung nữ xúm lại xì xào bàn tán về hắn.
Trước đó, bọn họ còn nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, rồi dần dần chuyển sang lạnh nhạt, hoặc có chút hả hê.
Ban đầu đó cũng chỉ là những lời nói âm thầm sau lưng hắn, nhưng một thời gian sau đó, huynh đệ của hắn cũng thường xuyên ở trước mặt hắn nói những lời lẽ đâm sâu vào trong lòng hắn, rất đau. Tại sao? Tại sao Mẫu phi vừa đi, bọn họ liền đối xử với hắn như thế? Sự chênh lệch quá lớn như vậy, nhất thời khiến tiểu Sầm Mặc khó có thể tiếp nhận.
Hắn cũng nhớ rõ Nhị ca hắn, trước kia Nhị ca luôn mang đến cho hắn đồ ăn ngon đồ chơi tốt, cũng đã thay đổi. Ánh mắt nhị ca nhìn hắn không hề che giấu sự khinh thị, không ngại dùng ngôn ngữ tổn thương hắn, khiến hắn không thể thốt nên lời.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ lui về phía sau, như một người cô độc lẻ loi đứng một bên nhìn người khác.
Mặc dù hắn đã tận lực che giấu sự tồn tại của mình, suốt ngày chỉ cố thủ trong thế giới của riêng hắn, nhưng huynh đệ của hắn, vẫn không chịu buông tha cho hắn.
Khi bọn chúng cố ý hất đổ bút mực của hắn, trừng phạt nô tài của hắn, hắn đã thử đấu tranh, thậm chí nháo đến trước mặt Phụ hoàng, khi đó Phụ hoàng chỉ thờ ơ nói một câu lần sau nhớ chú ý. Sau khi phát hiện ánh mắt lạnh nhạt của Phụ hoàng, hắn đã không còn bất cứ sự kỳ vọng nào nữa.
Không có Mẫu phi, hắn cũng mất đi tất cả. Hắn đã hoàn toàn nhận thức được điều này.
Thái độ của Phụ hoàng dường như dung túng cho bọn họ, những hành vi như vậy phát sinh ngày càng tệ hại hơn.
Hắn còn nhớ rất rõ, đó là thời điểm học cưỡi ngựa, Hoàng huynh hắn mượn cớ dạy dỗ nô tài bên cạnh, làm ra vẻ vô ý vung roi quất lên người hắn, loại đau đớn khắc cốt ghi tâm cùng cảm giác nhục nhã đó, đến nay hắn vẫn không bao giờ quên. Lúc đó hắn đã siết chặt tay, cúi đầu chôn hết tất cả vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Âm thanh và ánh mắt cười nhạo của huynh đệ ngày hôm đó, khiến hắn giật mình thức tỉnh giữa đêm khuya không biết bao nhiêu lần. Cuộc sống khốn khổ càng làm cho hắn tưởng niệm khoảng thời gian trước đây, nhưng càng muốn nhớ đến, mọi thứ trước mắt càng làm cho hắn khó có thể chịu đựng, hết thảy giống như đi vào một ngõ cụt.
Tiếp sau đó, tiểu thái giám bên cạnh hắn là người đầu tiên không chịu nổi.
Hôm đó hắn không biết tại sao bụng đột nhiên khó chịu, cả người mệt lả cơ hồ không ngồi dậy nổi, mà thái y lại chậm chạp không thấy bóng dáng.
Hắn cố gắng chịu đựng đi đến cửa, lại ngoài ý muốn nghe được thái giám thân cận của hắn đang nói chuyện với người khác, mới biết tiểu thái giám đó đã hạ độc trong thức ăn của hắn.
Nguyên nhân? Hắn không biết, hoặc giả là hoàn toàn không muốn biết.
Lúc ấy hắn cũng không nói gì, chỉ gian nan quay trở lại giường, nằm xuống, sau đó nhắm hai mắt lại. Hắn sợ, sợ mình sẽ không nhịn được vác thân thể có vẻ bệnh hoạn này, hung hăng đập vào mặt tên tiểu thái giám đó.
Hắn cũng biết, không chỉ một mình tên thái giám đó có ý nghĩ như vậy. Đi theo một hoàng tử thất sủng, có thể có lối thoát sao?
Thế nhưng cho dù hắn không được sủng ái, cũng sẽ không tới phiên tên nô tài này xuống tay. Nghĩ như vậy, hắn liền nở một nụ cười, có lẽ đang mang bệnh không được thoải mái nên nụ cười trở nên vặn vẹo.
Sau khi hồi phục, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cho tên tiểu thái giám đó quỳ gối trước cung điện, tự tay hắn cầm roi đánh xuống.
Tiểu thái giám vừa bắt đầu đã sợ hãi, cầu xin tha thứ, thời điểm roi của hắn vừa mới đánh xuống, tiểu thái giám hét thật to, kinh hãi nhìn hắn.
Từng roi từng roi một đánh xuống, y phục tiểu thái giám gần như đã rách tả tơi. Trên thân roi lại có vô số những gai nhỏ, mỗi lần đánh xuống người tiểu thái giám, khi roi vung lên cao, hắn có thể nhìn thấy nó mang theo cả da thịt, chóp mũi ngửi được mùi máu tươi lan tỏa trong không khí khiến hắn gần như phát điên, vừa ghê tởm vừa sung sướng.
Tiểu thái giám nhìn thấy hắn tâm địa sắt đá, không mảy may vì tiếng kêu thảm thiết của mình mà động lòng, càng thêm sợ hãi, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất. Không còn dối trá giả đau nữa, tiếng gào thét cũng chân thật hơn, thê lương hơn, tiểu thái giám thậm chí không dám nhìn hắn một cái.
Có lẽ bởi vì vung roi quá nhiều mà cánh tay hắn bắt đầu đau nhức, cho dù là vậy, hắn cũng không nguyện ý để người khác làm thay.
Tiếng kêu của tiểu thái giám dần dần trở nên yếu ớt, thân thể cũng chỉ co rút trên mặt đất, những cung nữ nhát gan bên cạnh đã bắt đầu khóc nức nở. Bản thân hắn giống như thất thần, thu hết tất cả vào trong đáy mắt, nhưng lại không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể tiếp tục vung lên cánh tay đã mất đi tri giác.
Đến khi tiểu thái giám hoàn toàn không còn cầu xin hay giãy giụa, hắn cũng vô lực ngồi trên mặt đất, nhưng khi bắt gặp ánh mắt những người bên cạnh nhìn mình giống như nhìn ác quỷ, hắn bất chợt nhếch miệng cười, một nụ cười không phát ra một chút âm thanh nào cả.
Hắn vẫn là hoàng tử, đối phương chẳng qua chỉ là một tên thái giám. Dạy dỗ nô tài là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Từ khi có trí nhớ cho đến nay, tiểu thái giám này đã ở bên cạnh hắn, trước kia hắn quấy rối nghịch ngợm khiến tên nô tài này hết hồn thần sắc sợ hãi, thời điểm hắn được Mẫu phi và Phụ hoàng khen ngợi, tên kia cũng có khuôn mặt tươi cười, lúc hắn bị những huynh đệ khác trừng phạt tiểu thái giám này cũng liều lĩnh xông lên ngăn cản ở trước mặt hắn, tất cả dường như vẫn còn phảng phất trước mắt, có thể thấy rất rõ ràng.
Nhưng tại sao hắn ta lại là người đầu tiên nảy sinh tâm tư khác. Những người khác như thế nào hắn không quản, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép người bên cạnh mình, thậm chí người hắn coi trọng phản bội hắn.
Khi chuyện này truyền đến tai Phụ hoàng, người cũng chỉ nhíu mày một cái, không nói lời nào. Mà huynh đệ của hắn, ánh mắt nhìn hắn dường như cũng đã có chút khác lạ.
Sau đó đã xảy ra một sự kiện rất quan trọng, chuyện đó đã mở đầu cho hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn còn nhớ rõ ngày hôm đó, người Phụ hoàng đã lâu không gặp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn cơ hồ không kềm chế được kích động trong lòng, cho rằng cuối cùng Phụ hoàng cũng đã nhớ ra hắn. Cho dù bình thường không biểu hiện, chẳng qua năm đó hắn cũng mới bảy tám tuổi, nhưng tận đáy lòng sao không cần Phụ hoàng cơ chứ.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bi thương phức tạp của Phụ hoàng, nụ cười trên môi chưa kịp mở ra, gương mặt hắn đã cứng lại.
Phụ hoàng hắn, chính miệng hạ lệnh nhốt hắn lại ngay chính chỗ ở của mình, một bước cũng không được rời khỏi.
Lý do? Sau này hắn mới biết, khi đó có người đồn đãi rằng, hắn không phải là hài tử thân sinh của Phụ hoàng, mà là nghiệt chủng của Mẫu phi và một người khác.
Mặc dù hết thảy đến cuối cùng vẫn không có chứng cứ xác thực, nhưng nó cũng đã che phủ trong lòng Phụ hoàng một tầng âm u mù mịt, kết quả cuối cùng của sự kiện này, Phụ hoàng đã quyết định nhốt hắn lại.
Khi đó, chính là giai đoạn hắn và huynh đệ đang bận rộn tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Cũng vào lúc đó, hắn mơ hồ nhận ra cái chết của Mẫu phi quá mức kỳ quặc. Nhưng tất cả đều bị Phụ hoàng hắn tự tay khóa lại, hắn chỉ có thể chôn hết thảy tận đáy lòng.
Từ có đến không, một mình hắn lặng lẽ trải qua tất cả, từ trên chín tầng mây đau đớn ngã xuống đám bùn lầy nhơ nhớp, hắn cố gắng chịu đựng để sinh tồn. Đã không ít lần hắn tự hỏi, tại sao hắn phải trải qua những chuyện này. Nhưng không một ai cho hắn đáp án.
Cuối cùng cuộc chiến tranh đoạt Thái tử vị cũng kết thúc. Sau khi Phụ hoàng chết, Nhị ca không gặp bất cứ trở ngại nào kế nhiệm ngôi vị Hoàng đế. Mà huynh đệ của hắn, kẻ chết, người bị thương, những người còn lại không bị giam cầm suốt đời trong phủ, cũng bị đày đi biệt xứ.
Mà người duy nhất còn lại trong hoàng cung là hắn, dường như đã hấp dẫn ánh mắt của Nhị ca. Khi Nhị ca mặc hoàng bào xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới ý thức được, bên ngoài đã là thiên hạ của Nhị ca.
Thậm chí, hắn cũng không biết Phụ hoàng qua đời lúc nào, không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã bị tước đoạt tư cách làm hài tử của Phụ hoàng.
Nhị ca chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền quyết định đổi chỗ cho hắn, lôi hắn đang ngây ngô trong tẩm cung ra ngoài, nhốt vào trong một gian phòng tối tăm u ám, xích lại.
Thời điểm hắn còn ở trong cung điện của mình, mặc dù không thể bước ra khỏi cửa cung, nhưng bên cạnh vẫn có thái giám cung nữ hầu hạ, cùng lắm cũng chỉ là một hoàng tử bị cấm bế.
Nhưng hiện tại chỉ sau một đêm, hắn đã hoàn toàn trở thành một tù nhân chân chính, không còn thấy ánh mặt trời.