Chờ đến khi Sầm An trở về cung, tự nhiên Hoàng quý phi ôm lấy Sầm An khóc một trận, rồi ân cần chăm sóc cho hài tử của mình, Sầm An đã đi một năm rưỡi làm sao Hoàng quý phi lại không muốn gặp con, chăm sóc con mình. Nhưng mà có việc chính sự phải làm, nên nàng không thể vì lợi của một người mà gọi bọn họ ở lại.
“Còn tưởng các rằng các ngươi tự do thoải mái ở bên ngoài, lại không muốn về chứ.” Cầm cái khăn lau mắt, Chung Linh không nhịn được nói.
“Sao mẫu phi lại nói như vậy, mỗi ngày hài nhi và ca ca đều mong muốn về sớm với mẫu phi và phụ hoàng đó.” Sầm An khôi phục lại vẻ cợt nhả ban đầu của mình khi ở trước mặt Chung Linh.
“Xem các con kìa đã gầy rồi còn đen nữa.” Chung Linh nhìn hai người vô cùng yêu thương.
“Như vậy mới là nam nhân, haha.” Sầm An không thèm để ý rồi cười phá lên, “Đúng không ca ca?”
Lúc này, ánh mắt Chung Linh mới nhìn về phía Sầm Thận, hắn ôn hòa gật đầu, Sầm Thận đã mười bảy tuổi, bây giờ hắn đã ở bên ngoài trở về cũng nên tính đến việc lập thê tử cho hắn.
Hiện tại, cũng nên để ý tới tên tiểu thử Sầm An này.
Sau khi, hai người Sầm An và Sầm Thận trở lại cung Chung Linh cũng hơi thả lỏng tinh thần ra, ở Tây Bắc lúc bọn họ lấy mình làm gương, mọi ăn mặc chi tiêu đều giống với người ở nơi đây, cũng chịu không ít đau khổ, sau khi về cung lại được hưởng thụ đãi ngộ có chút không quen.
Sầm Mặc cũng thông cảm với bọn họ vì mới vừa trở về cung, cũng hạ ý chỉ, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
Một ngày, Chung Linh gọi Sầm Thận vào cung Vân Tường, mục đích là chính là chuyện đại sự cả đời của hắn, sợn hắn ngại, còn cố ý không để cho Sầm An biết vì tính hắn hay quấy rối.
Chỉ là vừa mới hỏi Sầm Thận thích một nữ nhi như thế nào thì Sầm Thận hơi mắc cỡ mặt đỏ lên, lắc đầu không chịu nói, điều này làm cho Chung Linh có chút khó hiểu.
Cuối cùng Sầm Thận cũng úp úp mở mở nói ra, nhưng hiện tại không muốn lập thê tử, hỏi tới cũng không chịu trả lời.
“Sầm An, có phải ca ca con ở Tây Bắc nhìn trúng một nữ nhi nào phải không?” Chung Linh không nhịn được gọi Sầm An tới hỏi.
Sầm An nghe vậy cười ha ha, nhưng Sầm An cũng quay đầu không chịu nói ra, không còn cách nào khác Chung Linh đành gọi Vệ Khiêm để hỏi rõ.
Sau khi hiểu được mọi chuyện, Chung Linh cũng bật cười lên.
Thì ra, khi hai người ở Tây Bắc mặc dù hiện tại muốn nhắm vào Tây Bắc để nghiên cứu ra đối sách, nhưng lại không được người dân ở đây giúp đỡ.
Tây Bắc trời cao hoàng đế xa, thiết nghĩ cho dù có nha môn, cũng chỉ là một địa phương trống rỗng. Mọi chuyện xảy ra đều do hương thân đại hộ định đoạt, đều do những gia đình giàu có ở đây định đoạt. Trong đó, thế lực to lớn nhất chính là Mộ Dung gia.
Lúc trước, hai người được Mộ Dung gia giúp đỡ, cũng thường hay tới cửa bái kiến, chỉ là gia chủ của Mộ Dung gia không hề tầm thường, tất nhiên biết thân phận của Sầm An và Sầm Thận không bình thường, nên muốn một trong hai người bọn họ làm con rể mình thì mới chịu ra giúp đỡ.
Đối với chuyện như vậy Sầm An vẫn còn lờ mờ, chỉ cần lần này có thể hoàn thành sự việc, thì cưới nữ nhi nhà Mộ Dung thì cũng có liên quan gì, cho dù có xấu xí một chút thì mình cũng sẽ không bạc đãi con nhà người ta.
Mà Sầm Thận cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý “Hiến thân“. Lúc đó, Vệ Khiêm ở đó nên cũng hơi lo lắng, chỉ là ý người đã quyết thì hắn có thể ngăn cản sao?
Cũng may, sự việc có chuyển biến tốt, hai người bọn họ đều ở lại phủ Mộ Dung gia, lúc chờ tiểu thư tùy tiện chọn lấy một người, lại phát hiện đối phương chỉ mới bảy tám tuổi nhất thời không nói được gì cả.
Ở Tây Bắc, Mộ Dung gia cũng là một trong số hai gia tộc, thì tất nhiên họ sẽ rất nuông chiều nữ nhi của mình, từ nhỏ Sầm Thận và Sầm An đã được bồi dưỡng phong thái nên lúc đó không biểu hiện ra thái độ gì. Hình như dáng cô nương ấy khá hợp mắt với dáng dấp của Sầm Thận, chỉ nhìn hắn kiêu ngạo rồi quay đầu đi về phòng.
Sau khi nhìn thấy Mộ Dung tiểu thư, hai người còn không biết là đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng người Mộ Dung gia chủ có ý định che giấu, bỗng dưng kiếm một người con rễ. Thế nhưng, tuổi tác của nữ nhi Mộ Dung gia quá nhỏ không thể kết duyên nên chỉ có thể cự tuyệt. Chuyện của bọn họ, có thể nghĩ cách khác.
Mà lúc này Mộ Dung gia chủ không chịu đáp ứng, nói rõ lúc đầu hai người đã đồng ý, hắn mới dẫn nữ nhi của mình ra cho thấy, nhưng lúc này lại đổi ý, danh tiếng của nữ nhi hắn thì phải tính làm sao?
Quả thực, lúc đầu Sầm Thận đáp ứng, nhưng bây giờ hắn có nỗi khổ khó nói, rõ ràng Mộ Dung gia chủ cố ý che giấu tuổi tác của nữ nhi mình. Ai cũng nói người dân Tây Bắc dũng mãnh, thật đúng là được mở mang kiến thức.
Thật ra, Mộ Dung gia chủ ỷ vào bọn họ là người mới tới không biết tình hình ra sao nên mới đưa ra quyết định này, phải biết nữ nhi mình mới có bảy tuổi, cộng thêm người dân mới hủy bỏ phong tỏa nên bọn họ lại lén lút thỏa thuận, còn làm tổn thương đến danh tiếng của nữ nhi mình.
Lúc này, đến phiên Vệ Khiêm ra trận, trước tiên nói cho Mộ Dung gia chủ biết chuyện trước đây, sau đó mới đưa hai người về một chỗ ở thật nghiêm chỉnh.
Chờ đến khi trở về nơi ở, Vệ Khiêm không nhịn được cau mày giảng đạo lên, để cho hai người mở con mắt ra, thế mới biết chính thê của bọn họ là do hoàng thượng và Hoàng quý phi lựa chọn, chuyện đại sử cả đời chuyện kia tuyệt đối không thể.
“Ngươi xem ý tứ bên trong lời nói của Mộ Dung gia chủ, chính là muốn nữ nhi của mình làm chính thê, nếu như đáp ứng rồi, về sau làm sao nói rõ với hoàng thượng và Hoàng quý phi?
“Làm tiểu thiếp không phải tốt sao?” Ánh mắt Sầm An sáng lên, đưa ra ý nghĩ của mình.
Vệ Khiêm hừ một tiếng: “Nếu các ngươi đồng ý với Mộ Dung gia chủ, ta cũng không có ý kiến.”
Đến cuối cùng sự việc phải giải quyết như thế nào, Mộ Dung gia chủ đều khăng khăng từ chối không chịu, đi đầu là ra sức giúp đỡ Sầm An và Sầm Thận, mãi đến khi trước một đêm sau khi rời Tây Bắc, hai người còn ở lại Mộ Dung gia sững sờ hồi lâu.
“Đứa nhỏ này, chẳng lẽ còn có ý định ở suốt đời hay sao?” Chung Linh nghe Vệ Khiêm nói xong nói chút dở khóc dở cười, “Tuổi tác của đối phương quá nhỏ.”
Sau đó, Sầm Mặc nghe Chung Linh nói chuyện này cũng không có ý kiến gì, hết thảy đều cho Chung Linh giải quyết.
Nếu dựa theo ý nghĩ của nàng là muốn cho Sầm Thận lấy nữ nhi của những quan viên ở trong kinh thành. Mặc dù, những năm này nàng vẫn xem Sầm Thận như con ruột của mình thế nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, nếu không tìm cho hắn một thê tử, trong lòng nhất định sẽ không yên tâm.
Nhưng bộ dáng hiện tại của Sầm Thận, lại có chủ ý của chính mình. Bất kể nói thế nào, Sầm Thận vẫn không chịu tiếp thu vấn đề của hắn nhưng Chung Linh là mẫu thân nên có lẽ làm được.
Ngay sau đó, Chung Linh thường để cho nữ nhi vừa đến tuổi của mình vào cung. Nhưng những phu nhân của các viên quan rất thông minh, làm sao không biết ý tứ của Chung Linh, từng người từng người trang điểm thật đẹp cho nữ nhi của mình rồi mới được dẫn vào cung. Phải biết, trong cung có hai hoàng tử chưa lập thê tử, nếu một người thất bại, người khác cũung khó nói đây.
Đúng là Sầm An chưa nghĩ tới, rõ ràng là chuyện của Sầm Thận, lại bỗng nhiên kéo tới trên đầu mình, hiện tại Sầm An cũng chưa muốn nạp phi mắc công lại quản ngược lại mình, một người tiêu sai tự do tự tại tháng ngày không tốt hơn sao?
Đáng thương cho Sầm Thận, đã bị Sầm An bỏ lại, nhìn chung trong vòng một tháng mấy ngày liền mẫu phi đều gọi đi đến cung Vân Tường lộ diện.
Tướng mạo Sầm Thận cũng không tệ, sau khi về kinh nuôi ít ngày, rất nhanh da dẻ liền trắng trở lại, trở lại với dáng vẻ công tử văn nhã trước kia cộng thêm chuyện hắn đi ra ngoài rèn luyện một năm rưỡi phong thái có chút tốt hơn cũng không thể so với các công tử ăn chơi ở trong kinh, tạm thời những tiểu thư của các quan viên kia rất cẩn thận, biểu hiện càng ôn nhu lễ phép.
Một người đau khổ ở lại cung Vân Tường, ở bên này lần thứ hai Sầm An lại trèo tường, mọi người trong cung cho rằng sau khi Thái tử điện hả ra ngoài rèn luyện một chuyến rồi thì sẽ không làm tiếp những chuyện này, thế nhưng mấy lần sau lại cảm thấy không kinh ngạc, thậm chí còn vì hắn đẹp trai mà ở trong lòng vỗ tay.
Nhìn mẫu phi vẫn còn phái một nha đầu tới đi theo mình, để cho mình cũng phải đi cung Vân Tường, Sầm An nở nụ cười đắc ý lại một lần nữa trèo lên đầu tường. Nói đùa, mẫu phi người muốn cái gì người con không biết, sau khi bị bắt quay về cũng muốn hướng tới nha đầu đó giả bộ cười cười, mắt to mắt to mắt nhỏ với nha đầu đó. Loại chuyện như vậy, có một ca ca là được rồi.
“Ái chà!”
Bởi vì quá mức dự tính mà Thái tử điện hạ của nước Tử Thần, lần thứ nhất trèo tường đã tạo ra sự cố.
“Chảy,.... Chảy máu.” Sầm An cả kinh tại chỗ, từ dưới đất bò dậy lấy ngón tay che cái trán của nha đầu đó.
Tiểu nha đầu liếc mắt nhìn Sầm An, mắt đã đẫm lệ, tất nhiên có chút sợ sệt, thế nhưng so với biểu hiện của Sầm An nha đầu đó bình tĩnh nhiều lắm.
“Ngươi đi theo ta!” Tiểu nha đầu không biết đối phương là người nào, chỉ biết hắn là người gây ra họa, vì chân tay nhỏ bé nên chỉ kéo ống tay hắn lại, cố tỉnh để không cho tội phạm chạy thoát.
Không biết Sầm An có phải bị vết máu làm sợ hay không? Cũng nghiêm mặt đi theo sau của nha đầu đó.
A! Sao lại đi cung Vân Tường? Sầm An nhìn con đường bọn họ đi, lại nhìn quần áo trên người tiểu nha đầu, đại khái cũng đã đoán được thân phận, trong lòng không nhịn được kêu rên, không muốn aaaaaa........
Sầm An luôn luôn thuận buồm xuôi gió, phụ thân là đương kim hoàng thượng, mẫu thân lại là Hoàng quý phi người có địa vị ở nước Tử Thần nên Sầm An vừa ra đời liền phong làm Thái tử. Với một đội hình mạnh mẽ như vậy, dĩ nhiên là không
có chuyện gì để hắn phiền muộn.
Nhưng mà vẫn có, kẻ cầm đầu chính là ca ca của hắn, Sầm Thận.
Sầm Thận chỉ lớn hơn hắn có hai tuổi, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nên không ít lần mẫu phi lấy hắn ra để giáo huấn mình. Hừ, mình chỉ nghịch ngợm một chút thôi mà.
Thời điểm Sầm An mới hiểu chuyện, thông thường hắn rất thích chăm sóc ca ca của mình, nhưng sau đó hắn phát hiện mẫu phi đối với ca ca còn tốt hơn so với mình nên bất cứ việc gì hắn cũng đều noi theo ca ca của mình để học tập.
Có cái gì tốt mà học tập!
Sầm An hơi bực ca ca hắn một chút nên vẫn không chịu nói chuyện với Sầm Thận. Thế nhưng Sầm Thận lại không biết Sầm An “Chán ghét” mình như vậy cho nên lúc nào Sầm Thận cũng đi theo sau lưng của Sầm An.
Đến cuối cùng Sầm An tức giận liền lấy hết bản lĩnh ra bò lên trên một cái cây to rồi hướng về phía Sầm An làm trò hề, trêu tức Sầm Thận.
“Đệ đệ cẩn thận một chút, nhanh xuống đây đi.” Sầm An nghe thấy giọng nói lo lắng của Sầm Thận trong lòng càng hả hê thêm.
“Có bản lĩnh huynh hãy đến đây đi!” Sầm An rất là đắc ý nhìn Sầm Thận đang kêu gào ở phía dưới, chỉ lớn hơn mình có hai tuổi thôi mà mặt lúc nào cũng ra vẻ là ca ca, ghét!
Nhìn Sầm Thận đang lo lắng, Sầm An càng đắc ý thêm liền đoán được Sầm Thận sẽ không leo lên cây.
Đúng rồi, Sầm An biết Sầm Thận sẽ không leo lên cây, không chỉ biết mà còn rất hiểu Sầm Thận. Sau khi nghĩ như vậy Sầm An lại tiếp tục bò về phía trước.
Thời điểm nghe thấy tiếng “Răng rắc” Sầm An liền biết có chuyện không tốt, hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào, kêu cũng không được, chỉ cảm giác được hình như mình đang rơi xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng rên, bất chợt Sầm An phát hiện ra mình rơi xuống như vậy lại không đau, phản ứng có chút châm chạp rồi ngẩng đầu lên, lại phát hiện vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin được của các thái giám cung nữ.
Đã ý thức được cái gì đó, Sầm An cúi đầu liền phát hiện người ở dưới cơ thể của mình, là Sầm Thận ca ca của hắn. Nhìn vẻ mặt Sầm An có chút tái nhợt, liền nhắm chặt hai mắt.
“Ca ca, ca ca, oa oa.....”
Sầm An rất mất mặt nên sợ quá khóc.
Lần đó đã bị mẫu phi trách phạt một lần, còn quỳ gối rất lâu. Luôn luôn yêu thích những trò khôn vặt rất hiếm khi thấy Sầm An quỳ đàng hoàng không nhúc nhích ở đó.
“Đứng lên đi.” Sau khi đợi thái y chữa bệnh xong xuôi, giọng điệu của Chung Linh có chút ôn hòa nhẹ nhàng lại.
“Sao còn không đứng lên? Ngươi quỳ ở chỗ của Thận nhi cũng không tốt.” Chung Linh nhìn Sầm An vừa tức giận vừa đau lòng.
Thời điểm Sầm An đi vào phòng, Sầm Thận đã tỉnh lại, trên cánh tay đã được băng bó, trên đầu còn quấn một vòng vải trắng, lúc nhìn mình còn nở nụ cười.
“Đệ đệ té không có bị thương chứ.”
Chỉ một câu nói này, vốn Sầm An đang muốn né tránh không chịu đối diện với Sầm Thận một lần nữa lại khóc rống lên, chỉ có lời xin lỗi cũng không nói ra được.
Bất quá Sầm An biết mình sai rồi.
Từ lần đó trở đi, quan hệ của bọn họ cũng được xây đắp lại, lại trở về với Sầm An quấy rồi ngày trước, Sầm Thận ở sau che chở.
Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện thêm một vấn đề mới, điều này đã làm cho Sầm An rất là phiền não. Gần đây, Sầm Thận vẫn còn trốn tránh mình tuy rằng không có nói ra, nhưng làm sao Sầm An không cảm nhận được, khi nói chuyện với Sầm Thận thì huynh ấy lại dùng ánh mắt né tránh, khi Sầm An đi tới tận cửa tìm Sầm Thận thì hắn lại trốn tránh không muốn gặp.
Hừ, đóng cửa như vậy thì có thể ngăn cản mình sao? Sầm An leo lên trên tường ngoài của điện Cảnh Dương, đắc ý nghĩ, cũng không uổng phí mình học võ, hơn nữa những tên thị vệ thái giám kia nhìn thấy cũng không dám làm gì.
Sầm Thận có chút đắc dĩ che đậy những âm thanh trong cung đi, các cung nữ thái giám cũng đều nghiêm túc đứng yên lại, nhìn nụ cười đắc ý ở trên mặt Sầm An không khỏi thở dài một chút.
Sầm Thận đang có ý định dành chút thời gian để làm rõ những manh mối về bản thân mình, nhưng cái tên Hỗn Thế Ma Vương này không cho mình cơ hội.
“Ca ca, sao huynh lại trốn tránh đệ?” Sầm Mặc ra vẻ tức giận hỏi.
“Huynh cũng không muốn trốn tránh đệ.” Sầm Thận nghĩ một đằng nói một nẻo,
“Vả lại, một lần cũng không trốn được cái tên đệ đệ nhà ngươi.”
“Rốt cuộc huynh bị làm sao? Hai huynh đệ chúng ta rất tốt mà, nếu không thân thiết, mẫu phi sẽ rất đau lòng.”
Sầm Thận nghe vậy hơi ngẩn ra, ngay sau đó nở một nụ cười: “Đệ lấy mẫu phi ra ép ta.”
Sầm An vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của ca ca mình, gần như đã biết được chuyện gì, không nhịn được cười ha ha một tiếng: “Ai bảo huynh nghe lời của mẫu phi nhất, vì vậy mỗi lần đệ đều lấy mẫu phi ra ép huynh.”
“Đi thôi, mẫu phi đang chờ huynh và đệ đến dùng bữa đấy.” Sầm An khoác cánh tay của mình ở trên cổ Sầm Thận rồi đi ra khỏi cung.
“Đệ phải chú ý hình tượng của mình.” Sầm Thận không nhịn được nói.
Có ai lại phải giữ hình tượng ở chính hậu hoa viên của mình? Đối với lời nói của ca ca hắn Sầm An không có để ý đến, còn cảm thấy Sầm Thận không có chút mệt mỏi gì khi nhắc nhở mình.
Sầm An không biết, đến tột cùng là tại sao Sầm Thận lại có ý nghĩ trốn tránh mình, thậm chí còn cho người đi ra ngoài điều tra cũng không điều tra ra được, chuyện cũng đã qua thì cũng nhanh bị hắn quên đi.
Bên kia, Chung Linh thấy hai người đã hòa thuận như lúc đầu trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm. Tại sao Sầm Thận lại có biểu hiện khác thường như vậy, tất nhiên nàng biết. Thời điểm Sầm An tự mình lén lút điều tra, nàng cũng đã ngăn cản ở bên trong để cho Sầm An không biết xác thực là chuyện gì.
Bây giờ hai huynh đệ bọn họ sống chung như vậy là nằm ngoài dự đoán của nàng nhưng như vậy cũng tốt. Càng như vậy, nàng càng không muốn nói chân tướng sự việc cho Sầm An biết. Bây giờ tính tình của Sầm An rất là nhanh nhẹn, nếu biết Sầm Thận không phải ca ca ruột thì hắn có phản ứng gì? Nàng không có cách nào đoán trước được.
Chuyện này nàng không muốn gạt cả đời, vẫn là nên đợi đến khi Sầm An đủ trưởng thành nàng cho nói hắn biết.
Có chút buồn phiền khi nói đến chuyện hai huynh đệ bọn họ, nhưng còn có một người nữa đó là Vệ Khiêm. Kể từ khi hắn được nhận chức Thái tử Thiếu Phó cho đến nay hắn cũng lao tâm khổ trí vì Thái tử điện hạ.
Nói là Thái tử Thiếu Phó, nhưng bài tập của Đại hoàng tử do hắn phụ trách. Nhắc đến Đại hoàng tử Sầm Thận, bất kể ai cũng phải gật đầu một cái, tuổi không lớn lắm nhưng tính tình trầm ổn hơn nữa ngày thường ngoài việc đi học thì Sầm Thận còn học thêm võ nghệ rất cẩn thận không dám buông lỏng.
Nhưng nếu nói Thái tử điện hạ thì lại làm Vệ Khiêm dở khóc dở cười, vừa thương vừa hận. Hận hắn vì hắn có chút khôn vặt, nhưng làm việc quá mức nhanh nhẹn không hợp với quy củ. Thương hắn vì hắn thông minh, mọi nội dung ở trong sách hắn đọc đến đâu nhớ đến đây, học một biết mười. Chỉ có điều hắn không dùng sự thông minh ở trên chính sự thôi.
Lại nói, hắn là một thiên tài cộng thêm với bối cảnh dòng dõi của Sầm An trừ phụ hoàng mẫu hậu hắn ra thì cả nước Tử Thần hắn là lớn nhất, còn có cái gì phải hao tâm tổn trí đến hắn.
Lời này truyền đến lỗ tai của Hoàng quý phi, nàng chỉ cười nhẹ nhàng, quay đầu đi tới chỗ hoàng thượng kề tai nói nhỏ.
Ngày thứ hai, Sầm An liền bị đóng gói từ trong trong cung vứt ra ngoài, viết: Đại Thiên Tuần Thú, thể nghiệm và quan sát dân tình.
Cũng may Sầm Thận cùng lên đường với Sầm An, bình thường bên cạnh mình phải có ít nhất một tên nô tài. Mặc dù Hoàng quý phi có chút phiền muộn về tầm nhìn hạn hẹp không tranh khí của Sầm An, nhưng cũng không nỡ khắt khe với Sầm An, lần này để cho Sầm An ra ngoài một chuyến nhưng vẫn không quên chuẩn bị đồ cho Sầm An.
Lần này, ngoài Sầm Thận ra thì còn có Vệ Khiêm đi theo Sầm An. Tương lai hắn là hoàng đế, hắn hoàn toàn xứng đáng với giường cột của nước nhà, đi nhiều để hiểu rõ người dân, rất có lợi cho hắn.
Hành động lần này của Chung Linh đã để cho một số lão thần có chút bận tâm thở phào nhẹ nhõm, ai cũng bảo mẹ làm hư việc, nhưng Chung Linh và Sầm Mặc thật sự là phụ hoàng mẫu hậu nghiêm khắc. Trong lúc nhất thời, Hoàng quý phi được các phu nhân trong kinh noi theo, cả kinh thành cũng theo bầu không khí đó mà biến đổi.
Chuyến đi ra ngoài lần này của Sầm An của ảnh hưởng rất lớn, nếu không có chuyến đi ra ngoài này thì sau này Sầm An không thể trở thành một vị hoàng đế tốt.
Hoàng quý phi quyết định để cho con trai bảo bối của mình ra ngoài rèn luyện, đối với ý định hay lời nói của Chung Linh Sầm Mặc không có phản bác, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, để cho nhi tử của mình đi đến biên quan nghèo nhất.
Nếu đi đến nơi giàu có như Giang Nam, chỉ sợ tính cách của Sầm An sẽ kém xuống chứ không tăng lên chút nào, chỉ biết an cư một xó mà không ôm chí lớn.
Chuyến đi ra ngoài lần này không ngờ đã để Sầm An dao động, càng đi đến phương Bắc, hoàn cảnh ở đây rất là khó khăn, mặc dù Sầm An có đầy đủ tiền bạc, nhưng nhìn quần áo rách rưới của dân chúng nơi đây thậm chí bụng ăn không no làm cho tâm tình của hắn của chút không kiềm lòng được.
Sau khi để cho thuộc hạ của mình đóng góp một ít lương thực, dọc đường đi Sầm An rất là trầm lặng mà Sầm Thận và Vệ Khiêm cũng không nói được lời nào.
Đọc nhiều sách không bằng đi vạn dặm đường đó chính là đạo lí này, lại nói sách được đưa đến ở trong cung đã được thay đổi cho thích hợp hơn, cho dù có ghi chép chân thật cũng không bằng trực tiếp thấy tận mắt.
Sầm An quyên góp lương thực ngân lượng chỉ chi cấp được nhất thời, lại không bảo đảm được cả đời bọn họ. Tương lai hắn là hoàng đế của nước Tử Thần, những điều này đều là con dân của hắn.
Sau cơm ngon áo đẹp hắn còn không biết người dân lại có cuộc sống như vậy. Buông con ngươi xuống, lúc này hắn mới hiểu dụng ý của phụ hoàng mẫu hậu mình. Ngày trước mình như ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy một vùng thế giới ở trước mặt, chỉ thấy được hoàng cung kinh thành phồn hoa, nhưng không biết ở ngoài kinh thành còn có nhiều chuyện như vậy.
Chuyến đi này kéo dài một năm rưỡi, đợi đến khi Sầm An xuất hiện ở kinh thành lần nữa thì đã có một biến hóa long trời lở đất khác với trước kia. Bởi vì mỗi ngày đều phơi nắng nên da dẻ có chút chuyển thành màu đen và thô ráp, nhưng khí chất lại lắng đọng rất nhiều, để cho các đại thần ra nghênh đón cũng không tin vào mắt mình.
Mà đi theo phía sau Sầm An là Sầm Thận, giờ phút này nở một nụ cười dịu dàng ở bên môi đã không còn là một công tử ở lúc trước, có nhiều phần kiên nghị.
Nếu nói Sầm Thận là một viên ngọc ôn hòa hiền hậu, lâu hết bệnh nhưng êm dịu xuất sắc, không ngờ hôm nay Sầm An đã ra khỏi vỏ bảo kiếm, bộc lộ tài năng.