Mạnh Nguyên không kìm chế được dao động trong lòng, không quan tâm đến việc nhìn chằm chằm vào ngoại nam liệu có bị coi là thô lỗ hay không. Nàng chỉ muốn bắt được manh mối nào đó từ đường nét, cử chỉ và điệu bộ của Mộ Hoài để chứng minh chàng cũng giống mình, quay về với ký ức của kiếp trước.
Người đối diện hình như cảm nhận được, chuyển sự chú ý khỏi Nghê thị rồi lập tức nhìn sang Như Ý – người phụ trách dẫn đường.
Như Ý vô cùng kinh ngạc vì giờ phút này đụng phải Mộ Hoài ở Tam Tư đường của tổ thái phu nhân, nàng ấy bèn vội vàng khom người hành lễ: “Hầu gia bình an.”
Mộ Hoài chỉ khoát tay, lập tức cất bước toan tiếp tục đi ra ngoài.
Như Ý do dự một chốc, lại nhẹ giọng giới thiệu thay hai người bên cạnh: “Hầu gia, hai vị này là chủ mẫu Nghê phu nhân của phủ Thừa Bình hầu và Bát cô nương quý phủ, hôm nay nhận được lời mời đến Lưu Hoa yến của tổ thái phu nhân.”
Vẻ mặt vốn nhạt nhẽo của Mộ Hoài mới bộc lộ cảm xúc đầu tiên kể từ khi gặp mặt, lông mày đen hơi hơi nhướn lên, sau đó khóe miệng kéo mạnh thành một cong, rồi lại biến mất gần như ngay lập tức, nhưng đôi mắt sắc vẫn lạnh lùng, dường như đang giải thích “nụ cười” vừa rồi miễn cưỡng thế nào.
“Nghê phu nhân, Mạnh cô nương.”
Chàng giả cười không được bèn dứt khoát vẫn nghiêm mặt, chỉ gật đầu tỏ lễ, không hàn huyên, không hỏi thăm và không hiếu kỳ, hơn nữa sau khi hành lễ xong, chàng bước thẳng ra ngoài không mảy may lưu luyến.
Nghê thị vốn định hỏi han bắt chuyện đôi câu dò hỏi tâm tính chàng, kết quả lời vừa đến bên miệng, người đó đã lách người bước qua!
Như Ý tỏ vẻ lúng túng rồi lập tức giải thích: “Hầu gia nấn ná hai ngày ở trong cung, sáng nay mới về phủ, có lẽ qua vấn an tổ thái phu nhân và thái phu nhân rồi phải vội vã ra ngoài, mong phu nhân lượng thứ.”
Một là giải thích cho sự vội vàng của Mộ Hoài. Hai là chứng minh không phải Mộ phủ đã sắp xếp cho chàng và Mạnh Nguyên hối hả gặp nhau từ trước.
Dù Nghê thị hơi bất mãn, nhưng sẽ không vì việc nhỏ vậy mà mượn việc này tỏ thái độ của mình, bà chỉ gật đầu rồi để Như Ý tiếp tục dẫn vào trong.
Nỗi lòng Mạnh Nguyên vốn quay cuồng bất chợt tỉnh táo lại.
Vừa rồi ngoại hờ hững, nàng không đọc được cảm xúc gì trong mắt Mộ Hoài, chưa đừng nói đến niềm vui khi mất rồi lại có được. Đúng rồi, sao có thể có chuyện ngẫu nhiên vậy, một hai may mắn được sống lại như nàng.
Cậy vào tính cách bướng bỉnh xa cách với người ngoài của Mộ Hoài, lần gặp đầu nữ quyến ngoài phủ đến làm khách, thái độ lạnh nhạt chút là bình thường, không ngoảnh mặt làm ngơ là đủ để vớt vát được mặt mũi rồi.
Mạnh Nguyên yên lặng an ủi mình, việc này không gấp, ngày tháng sau này còn dài nhưng nàng lại không nhịn được quay đầu nhìn về hướng người đó vừa bỏ đi.
Bất thình lình, nàng gặp phải đôi mắt đang quan sát mình. Bốn mắt nhìn nhau, chàng bắt được ánh mắt nhìn trộm của nàng.
Mạnh Nguyên hoảng sợ tới mức vội vàng quay lại, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên thình thịch chấn động không ngớt, như thế nếu không cẩn thận, nó sẽ nhảy ra từ miệng vậy. Nàng vội vàng ôm ngực ổn định mình rồi đi nhanh vài bước đuổi kịp Nghê thị và Tần nương tử ở phía trước.
Ngoài cửa người ấy vẫn đứng tại chỗ, một khắc trước còn đang suy tư, rồi nhanh chóng mỉm cười —— không phải là vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, mà chứa sự bất đắc dĩ và yêu chiều chính chàng cũng chưa phát hiện ra.
Mộ Hoài kịp nhận ra, đoạn sờ lên khóe miệng và không khỏi lại rơi vào suy tư.
Gần đây, chàng thường mơ mấy giấc mộng kỳ lạ lắm, rất nhiều hành động rất khác với bản thân trước đây và đôi khi cảm thấy rất nhiều chuyện mình chưa từng trải qua, những người mình chưa từng gặp đều có vẻ khá thân quen.
Có lẽ do dạo này phải giải quyết quá nhiều trọng án khẩn cấp, nghỉ ngơi không đủ...
Nghĩ đến đây, chàng bước vào chính viện, hôm nay chuẩn bị lên đường đến Kỳ Châu để truy nã Dung Ân hầu Thương Quang Tế của đang lẩn trốn, giao trách nhiệm cho gã sai vặt Hàn Tinh mau chóng giúp chàng chuẩn bị xong bọc hành lý. Nếu chuyến đi lần này thuận lợi, chàng sẽ không bỏ lỡ ngày mừng thọ sáu mươi của tổ mẫu vào mười ngày sau rồi.
*
Tổ thái phu nhân Cố thị đưa con dâu thái phu nhân Phù thị đang ở gian chính qua dùng một chén trà nhỏ.
Bánh tròn nhỏ Cửu Huân Bạch Hoa của Phúc Nghi Sơn, đại nội hoàng cung mỗi năm chỉ được tổng cộng ba đến năm cân, trên thị trường là vô giá, không dễ dàng tìm được.
Ở Mộ phủ còn giấu vài lượng này là do tháng trước Mộ Hoài làm việc có tài, được Hoàng đế ưu ái ban thưởng thêm.
Hiện giờ vì Mộ Hoài bận rộn, vừa hay được Cố thị lấy ra đãi khách.
Mạnh Nguyên đi tới cửa đã ngửi thấy mùi trà phả vào mặt, là loại trà thơm chưa được nếm trong mười năm qua, phảng phất hòa lẫn với huân trái cây an thần mà tổ mẫu Cố thị thường dùng.
Mạnh Nguyên vốn đang mất mát vì sự lạnh nhạt bất ngờ vừa rồi, bấy giờ nghĩ đến người trong phòng, nàng chợt để lộ đôi má lúm đồng tiền nhạt, là nụ cười từ tận đáy lòng bộc phát ra ngoài do không kìm được.
Thật tuyệt khi còn có thể cùng lão tổ tông phủng trà nói chuyện thiên luân lúc sinh thời!
Tiểu nha đầu giữ cửa thấy khách quý tới, bèn vén bức rèm che bằng đá lạnh trong suốt sang hai bên trái phải, tạo nên tiếng giòn tan vui tai. Như Ý dẫn Nghê thị và Mạnh Nguyên chậm rãi đi vào nội đường.
Nữ sử trong phòng đang cố làm Cố thị vui vẻ, đúng lúc đề cập đến Mộ hầu vừa ra ngoài: “Lần này Hầu gia lại lập công lớn, đồ ban thưởng từ trong cung đã chất đống tại chính viện, e là nhà kho nhỏ bỏ trống lúc trước sẽ không chứa nổi đâu ạ...”
Nghê thị nghe đến câu cuối, không hề mảy may hâm mộ mà ngược lại trong lòng lo sợ hơn. Hôm nay long ân dồi dào dành cho Mộ gia đã khiến vô số quan viên dùng ngòi bút lên án, đến mức càng ngày càng nghiêm trọng, nhóm Đoan công Ngự Sử đài tốn không giấy mực, âm thầm mắng Mộ hầu là kẻ tiểu nhân nịnh thần giết hại trung lương.
Ngay cả phần thưởng xa xỉ của Mộ gia phần lớn cũng là tiền của bất chính do Mộ Hoài tịch gia diệt môn mà có. Ngẫm lại, chẳng qua Thiên gia cũng đang lấy quan lộ ân huệ mà thôi.
Lời này Nghê thị chỉ dám nghĩ trong lòng, dù sao thân phận Mạnh gia khá xấu hổ, từng là hàng thần tiền triều, toàn cậy nhờ việc triều cũ dâng ngọc tỷ truyền quốc lúc khai quốc mới được phong hầu, nếu bị người ngồi trên đương kim ngự nghi ngờ thì chỉ cần một sơ sót là sẽ gặp tai họa toàn gia bỏ mình thôi.
*
Hai vị phu nhân Mộ gia ở goá nhiều năm, nhưng cũng có cáo mệnh Hầu phu nhân giống Nghê thị. Vì Cố thị là trưởng bối nên Nghê thị chủ động dẫn theo Mạnh Nguyên đến hành lễ.
Tổ thái phu nhân Cố thị tuy rằng đã có tuổi nhưng trước đây từng tập võ nên bây giờ thoạt nhìn khá hồng hào, bà không chỉ trích việc Mạnh Nguyên không thực hiện đại lễ dập đầu bái lạy của tôn bối, mà chỉ mỉm cười.
Đợi khi hai mẹ con cúi người trước mắt, bà sai An ma ma bên cạnh trình lên quà đã chuẩn bị sẵn trước đó.
Nghê thị vừa nhìn thấy, hai bên trán chợt nhảy dựng.
Tuy đời này bà thường nhìn thấy châu ngọc phỉ thúy nhưng vẫn bị ngọc bích sáng ngời làm lóa mắt. Ngọc thạch như lớp băng sáng long lanh gắn trên bức tường tròn có một vệt sáng nhẹ như tia máu được tách rời. Nếu nhìn kỹ, vệt sáng mờ kia giống như đám mây ráng đỏ đang trôi lăn tăn bồng bềnh...
Nếu bà không đoán sai, đôi ngọc bích Huyết Hà này là báu vật của hoàng thất triều Đại Tấn đã mất, hơn nữa nhìn hoa văn, ánh sáng và thế nước còn là thượng phẩm trong thượng phẩm.
Dù không đề cập đến lớp này, trong nghi lễ thời xa xưa, ngọc bích đỏ vốn là đồ lễ không thể thiếu trong hôn lễ, tượng trưng cho ngụ ý sẽ kết thông gia, thường chỉ vào lúc trọng đại mới dùng đến, Mộ gia tặng quà gặp mặt này là cố ý sao?
Trong lúc nhất thời, Nghê thị tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Nghê thị cười nói: “Người cũng quá khách sáo rồi, quà quan trọng như thế, sao Nguyên nha đầu nhận nổi ạ.”
Cố thị sống hơn nửa đời người, cũng ngay thẳng hơn nửa đời người, thấy Nghê thị khéo léo từ chối, cũng không tức giận, ngược lại còn nói một câu làm Nghê thị càng đứng ngồi không yên.
“Xích Hà Lưu Vân này vốn là vật cũ của tiền triều, nếu không phải do Thiên gia ban thưởng mấy hôm trước, cô lão bà tử ta sẽ không có duyên thấy được. Nghe nói hôm qua Bát cô nương quý phủ mới thành lễ cài trâm, làm trưởng bối, ta không đích thân tới, cũng chỉ có thể tặng đại lễ chúc mừng thôi, mong Nghê phu nhân đừng từ chối, xứng đáng mà, đây là một đoạn phúc duyên Thiên gia ban thưởng đấy.”
Nghê thị nghe xong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc sống lưng.
Đây đâu phải quà cài trâm Cố thị đưa cho Nguyên nha đầu, rõ ràng là Thiên gia ban cho Mộ phủ, để nhà họ làm sính lễ cầu hôn Mạnh gia!
Nói thế, việc Mộ gia sẵn sàng nhượng bộ danh dự, xem nữ nhi Mạnh gia như thượng khách, đã là cho đủ mặt mũi lắm rồi.
Nghê thị khẽ giật khóe môi, dặn dò con gái: “Người lớn đã ban thưởng hậu hĩnh, Nguyên nha đầu cúi đầu lạy tổ thái phu nhân đi.”