Trời tờ mờ sáng, cả đêm nay Mộ Hoài không hề xuất hiện, còn Mạnh Nguyên ngủ khá ngon và đánh một giấc tới tận bình minh.
Giờ phút này, người hầu đã đứng đầy trong chính viện chờ để ngỏ lời chúc phúc tân phu nhân. Mạnh Nguyên không vội đưa ra quy củ mà chỉ căn dặn Bích Phù tạm thời cho họ giải tán.
Bích Phù vô cùng khí thế, chỉ đứng dưới mái hiên đã đủ thu hút sự chú ý: “Các ngươi cứ tuần tự làm việc của mình đi, đợi phu nhân bái lạy bề trên (*) xong sẽ gặp các ngươi.”
(*) Nguyên văn亲长: ý nói cha mẹ lớn tuổi, dùng để thể hiện sự tôn trọng.
Mạnh Nguyên thấy trời còn sớm, trước tiên lấp bụng bằng canh ngọc bích và hai món ăn nhỏ, sau đó nàng mới bắt đầu trang điểm.
Xích Thược lấy một bộ cát phục Hầu phu nhân khác đã được xông sẵn đêm qua dâng lên trước mắt. Mạnh Nguyên vừa toan khoát tay bảo đổi bộ khác nhưng lời nói đến môi lại thay đổi.
Kiếp trước, lúc mới vào Hầu phủ nàng luôn cẩn thận và dè dặt, e sợ sẽ đi nhầm nửa bước khiến phu quân và trưởng bối không vui nên việc nào lùi được thì lùi, tránh được sẽ tránh. Thậm chí, nàng từng chỉ mặc một chiếc váy gấm thông thường trong lần đầu tiên gặp thân thích, tuy vậy lần này có chấp niệm nhất định phải đạt được nên đương nhiên nàng không thể sống theo lối mẫu mực thế nữa.
Kiếp này chỉ có một lần, vì thế lúc cần khoa trương thì phải khoa trương, khi cần ra oai thì cứ ra oai.
“Thay đai ngọc ban đầu thành một chiếc bình thường, không cần chuẩn bị mũ đội đầu nữa, chỉ cần lấy món trang sức cài đầu ngọc lục bảo mà lão tổ tông ban thưởng là được.”
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân (*). Không có một món xiêm áo nào có thể làm nổi bật sự cao quý của thân phận hơn cát phục mệnh phụ phu nhân nhị phẩm cả.
(*) Nguyên văn人靠衣装, 佛靠金装: người dựa vào quần áo, Phật dựa vào kim trang, nghĩa cũng tương tự như câu trên nên mình dùng tục ngữ của Việt luôn nha.
May mà hôn sự Mộ gia do Thiên gia thúc đẩy, ở sổ con xin phong tước, vào ngày ban thưởng hôn thư, đã được ngự bút chu phê tỏ ý bằng lòng. Mạnh Nguyên chỉ cần xiêm áo này thôi cũng đủ để áp chế tất cả đầu trâu mặt ngựa, phần eo kiên cường và bước chân mạnh mẽ, sẽ không còn sợ ai dám bạo dạn khiêu khích trực diện nữa.
Còn vì sao không phối với trang sức là để nàng tỏ lòng tôn kính và lễ độ với hai vị trưởng bối goá bụa.
Hôm nay đeo bộ trang sức đội đầu ngọc lục bảo nọ vừa khéo hợp ý lão tổ tông và cũng làm sáng mắt những người khác.Bích Phù là một trong bốn nữ sử đi theo Mạnh Nguyên lâu nhất, vả lại còn là người do một tay Nghê thị cất nhắc lên. Nàng ấy thấy Mạnh Nguyên đã thay đổi phong thái lười biếng không tranh thường ngày khi còn ở Mạnh gia, thành trở nên để tâm suy xét mọi việc cẩn thận hơn thì âm thầm vui mừng.
Đợi khi quay về Mạnh gia, nàng ấy định sẽ thuật lại những thay đổi của cô nương cho phu nhân biết để bà yên tâm.
Nhà Triệu Lão Tam hầu trong sân đã lâu. Bà thấy cửa và cửa sổ hỉ phòng mở rộng ra, bèn thử nhìn xem rồi mới đi vào báo chuyện.
“Bẩm phu nhân, hôm qua nô tỳ đã làm xong chuyện Tử Đường cô nương căn dặn. Người đó chính là tam phu nhân của đại phòng Tây phủ, dường như còn là họ hàng với thái phu nhân của Đông phủ chúng ta nữa ạ.”
Bà nhân lúc nữ quyến đến gặp tân phụ theo lễ nghi cưới hỏi thì nhận diện và cũng xác nhận được thân phận của người hôm đó đến xem Liêu lăng.
Mạnh Nguyên thấy người hạ độc thủ quả nhiên chính là người mà mình đã đoán trước. Đoạn nàng thuận miệng ra lệnh cho các sử nữ phải chuẩn bị tốt lễ ra mắt lát nữa sẽ tặng cho mọi người, tuy vậy phần dành cho Mai thị được đặt trong một cái tráp gỗ, khác biệt hoàn toàn với mọi người.
Gần đầu giờ Thìn, Như Ý của Tam Tư đường đích thân tới mời người: “Chúc mừng phu nhân, lão tổ tông đã thức giấc, hiện giờ vừa bắt đầu dùng bữa sáng. Bà cụ sợ phu nhân mới vào nhà nên chưa quen nếp, vì thế ngài lệnh cho nô tỳ đến mời phu nhân dời bước để lát nữa ra mắt thân quyến.”
Mạnh Nguyên gật đầu: “Vẫn là lão tổ tông suy nghĩ chu đáo.”
Cảm kích trước sự săn sóc và giữ gìn của lão tổ tông, nàng càng kiên định hơn với dự định sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp của mình.
*
Khi Mạnh Nguyên vào đến Tam Tư đường, chỉ có thái phu nhân Phù thị đang ngồi thẳng tắp ở nhà chính. Đừng nói người của Đông phủ, mà kể cả tổ thái phu nhân Cố thị còn chưa xuất hiện.
Mạnh Nguyên chào Phù thị một cách đơn giản, gọi thái phu nhân.
Phù thị gật đầu, đoạn chỉ bảo: “Lão tổ tông đang chờ ở trong phòng, ngươi vào hầu hạ trước đi.”
Quay lại đời trước, Mạnh Nguyên từng nghĩ Cố thị thật sự muốn mình ở bên bưng trà rót nước và hầu hạ cơm canh. Ngày tháng dần trôi, lúc ấy nàng mới biết Phù thị không được chào đón nên lão tổ tông không muốn bà ta ở cạnh làm vướng mắt bà.
So với gương mặt hồng hào của Mạnh Nguyên, vào lúc này sắc mặt Cố thị rất không ổn, vả lại dưới viền mắt còn có quầng thâm rõ rệt, hiển nhiên do bà ngủ không được ngon giấc.
Bà thấy Mạnh Nguyên vào phòng, chưa đợi nàng hành lễ xong, đã nhanh tay kéo nàng đứng sát bên mình: “Chốc nữa lạy sau đi, con mau đến giường của lão thái bà ta một lát nào. Những người ở Tây phủ không hơn được con nên cứ đợi họ đến đông đủ thì hai chúng ta sẽ ra ngoài.”
Thấy Cố thị tỏ ý thân thiết, Mạnh Nguyên không phản bác gì.
Nếu lão tổ tông đã nói, vậy những người Tây phủ đó có vui lòng hay có lựa ý bắt bẻ không thì đấy thật là chuyện chẳng mảy may quan trọng nhất hiện nay.
Cố thị lại sai người bưng hai chén thức ăn thuốc tẩm bổ đến rồi đưa một chén có thêm táo ta cho Mạnh Nguyên.
“Lão Lục ra ngoài mà không thấy báo tin gì về, chắc con đang lo lắng lắm phải không? Đợi sau khi ra mắt thân thích, ta sẽ yêu cầu Đới quản sự đến phủ Nghi Quận vương tìm người. Con cứ an tâm ngồi với ta ở Tam Tư đường chốc lát, chắc hẳn sẽ không có việc gì đâu.”
Mạnh Nguyên không quá lo lắng cho Mộ Hoài, dù sao đời trước sau khi phong ba tranh Trữ qua đi thì chàng mới gặp nạn, hiện tại thế cuộc đang trong giai đoạn giằng co nên e là kẻ mưu hại Mộ Hoài còn chưa phân thân ra nổi.
Trái lại, tuy lão tổ tông khuyên lơn mình nhưng thật ra bà ấy mới là người lo lắng nhất.
“Con nghe nói xưa nay trong quân đội, Hầu gia luôn thiện chiến, có sức đánh được cả vạn người. Lần này ở đất Phụng Kinh một mẫu ba phần nơi đây, dù bọn ác dám gây chuyện thì con nghĩ cũng sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Tuy cháu dâu ngu dốt nhưng con luôn có lòng tin với Hầu gia, chỉ chờ hôm nay chàng trở về nhà để tế bái tổ tiên và hoàn thành đại lễ thôi ạ.”
Cố thị càng yêu thích Mạnh Nguyên hơn, không ngờ đây là một người có tư tưởng chín chắn. Mai sau nếu thật sự gặp chuyện lớn, bà thiết nghĩ nàng cũng có thể trông giữ được hậu trạch này.
*
Người Đông phủ nối đuôi nhau đến, tới khi họ đã ngồi kín phòng khách và châm hết một lượt trà thì Cố thị mới dẫn Mạnh Nguyên ra khỏi buồng trong.
Thấy thế, đại thái phu nhân Trương thị bên chi trưởng che mặt cười tươi: “Ta vốn nghĩ Hầu phu nhân của chúng ta còn chưa tới, có lẽ đêm qua quá mệt nhọc vì lão Lục nhà chúng ta, thế té ra đã được lão tổ tông giấu trong nhà mình rồi, quả thật đã giải toả mọi nghi ngờ của những đầu ngỗng ngu ngốc trông mong gặp cô dâu mới như chúng ta rồi!”
Vốn chỉ là câu bông đùa, dùng trong lúc này không có gì là quá đáng, song có lẽ mọi người ở đây không biết nội tình việc cả đêm qua Mộ Hoài không về, tuy vậy vạch trần khuyết điểm của tân phụ trước mặt mọi người thế này nom có vẻ như đang hiếp đáp người ta.
Mạnh Nguyên là tiểu bối nên không tiện phản bác lại, vì thế đương nhiên Cố thị phải nói đỡ cho nàng.
“Đêm qua lão Lục lĩnh lệnh vua ra khỏi thành làm việc, hại Hầu phu nhân của chúng ta phải chịu tủi thân. Nếu hôm nay các ngươi còn cố ý kiếm chuyện khiến con bé khó chịu thì đừng trách lão thái bà ta trở mặt đấy nhé.”
Tuy giọng điệu pha lẫn tùy ý và đa phần là cười đùa nhưng mọi người đều biết lão tổ tông này là hổ nữ nhà tướng từng kinh qua chiến trường bằng thương thật đao thật. Lỡ như thật sự chọc tới thì bà sẽ không lấy thân phận đè người, không chừng sẽ thẳng tay quơ luôn đồ đạc trong nhà ấy chứ.
Phù thị mới vừa bị người Đông phủ chê cười và mỉa mai rằng, bà ta cũng bị tân phụ bắt chẹt, vì vậy tranh thủ lúc mọi người đang rối bà ta mới cố tình giả tạo: “Được rồi, canh giờ không còn sớm nữa, trước tiên cô dâu mới hãy tiếp kiến các vị bề trên và họ hàng thân thích rồi chúng ta lại nói tiếp.”
Chưa thấy Mạnh Nguyên có động tác gì, Cố thị đã cố ý nhấn mạnh: “Đúng là canh giờ không còn sớm nữa, sao không mau tìm bồ đoàn để lót đệm cho Hầu phu nhân chúng ta.”
Thật ra Mạnh Nguyên chỉ cần quỳ lạy Cố thị, Phù thị và những vai vế lớn tuổi hơn của Đông phủ thôi, vả lại sau khi nàng quỳ lạy xong thì họ còn phải đáp trả nửa lễ lại.
Ngang hàng thì càng khỏi bàn đến, sau khi nàng hoàn thành lễ nghi, họ còn phải vấn an Hầu phu nhân.
Mạnh Nguyên ra mắt từng người theo thứ tự rồi nhận vài món quà như lụa, ngọc thạch các loại, sau đó nàng mang lễ gặp mặt đã chuẩn bị sẵn từ trước ra để tặng cho từng người một.
Trong đó phần lớn là các bức tranh thêu.
Ngoài phần của Cố thị ra, mọi người đều được tặng những món do cửa hàng sản xuất nhưng màu sắc và hoa văn đều không giống nhau.
Hàng tôn (cháu) bối trẻ tuổi khó tránh việc ngắm nghía và so sánh với nhau để xem của ai tinh xảo và độc đáo hơn.
Con đích thê của đại phòng là Phương tỉ nhi độ chừng mười một tuổi đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Lục thẩm nương thiên vị quá, tại sao của bọn con đều là hàng dệt thêu tầm thường, còn cái của tam thẩm nương lại là quạt tròn được làm từ Liêu lăng thế ạ?”