Từ khách viện Mạnh Nguyên trở về chính viện, khi mở cửa ra chợt thấy tôi tớ đang lóng nga lóng ngóng đứng đầy ở sân chờ đợi.
Bấy giờ nàng mới nhớ tới, lúc đi nàng từng nói sau khi chào hỏi thân quyến của Mộ phủ về rồi sẽ dạy bảo những nô bộc cũ ở viện.
Vừa nãy vì quá bực bội chuyện ở khách viện, hiện giờ Mạnh Nguyên không có đủ tinh thần để đối đáp với họ, thế nên nàng để Thanh Bình thay mặt ban tiền thưởng, sau đó nhắc nhở mọi người phải thận trọng từ lời nói đến việc làm các thứ rồi tự mình về trở về hỉ phòng.
Đêm qua Bích Phù trực, đáng lẽ giờ đây phải về phòng người hầu ngủ bù nhưng hiện tại nàng ấy đang lo lắng cho chủ nhân, bèn ở trong phòng trông giữ.
Cùng với Tử Đường, tay đang được băng bởi một lớp vải trắng, Mạnh Nguyên vừa vào phòng, các nàng lập tức vây lại nhìn nhau.
Trước đó, Mạnh Nguyên nắm lấy tay Tử Đường nên không nhìn ra gì qua lớp vải trắng. Nàng ấy cúi đầu chọn lọc từ ngữ, như một đứa trẻ tủi thân đang không biết phải làm sao.
Bích Phù bèn hỏi thăm: “Lần này phu nhân đến đó có gặp được Hầu gia không? Hầu gia nói gì về vị cô nương ở khách viện kia ạ?”
Tuy Mạnh Nguyên đến khách viện để yêu cầu giải thích về vết thương của Tử Đường, nhưng điều các nha đầu quan tâm nhất là nữ nhân sáng nay Mộ hầu mang về phủ là thần thánh phương nào, có gây nguy hiểm đến địa vị của Mạnh Nguyên không.
Mạnh Nguyên đáp lại nàng ấy với vẻ châm chọc: “Cô nương ta không được yêu thích, không thể làm hài lòng Hầu gia Mộ phủ, vả lại ta cũng chưa gặp được vị khách yêu kiều trong khách viện nọ, e là mai này các ngươi phải theo vị chủ tử đáng thất vọng như ta chịu khổ rồi.”
Dứt lời, nàng vô cùng áy náy nhìn Tử Đường: “Lần này ngươi thay ta chịu nhục, bây giờ ta bất lực không thể đòi lại công bằng cho ngươi, chỉ đành bù đắp dần dần thôi. Lát nữa ngươi có thể lựa chọn trong đống đồ trang sức của ta, nếu ngươi vừa ý món nào thì cứ nói thẳng, xem như ta bồi thường cho sự áy náy của mình.”
Tử Đường kinh ngạc, không ngờ Mộ hầu không khoan nhượng đến thế, thậm chí còn không nể mặt phu nhân tân hôn. Tuy nàng ấy không có ý định đòi lấy điều gì cả nhưng vì để Mạnh Nguyên an tâm, nàng ấy đành cố tình pha trò: “Em nhớ kỹ lời cô nương vừa nói rồi đấy, chốc nữa nô tì nhất định sẽ chọn cây trâm nặng ba cân để bồi thường... Nghĩ thế, nô tì không còn hoảng sợ nữa, còn dành được sự thương xót của cô nương, cộng thêm được một số tiền lớn cơ mà.”
Cũng như Mạnh Nguyên, nàng ấy sửa miệng từ phu nhân thành cô nương với ý nghĩa là có chung mối thù với nàng.
“Cô nương nhà ngươi không có dư cây trâm ba cân nào đâu... Ngươi đã nhắc tới trâm cài, vậy ta sẽ thưởng cái vòng tay vàng của Bảo Khánh lâu cho ngươi nhé, ta đeo không hết mấy hạt châu và phỉ thủy gì đó, còn nếu vàng bạc thì trông có vẻ già dặn quá.”
Thanh Bình cẩn thận đã quen, đợi Mạnh Nguyên và Tử Đường cười nhìn nhau thì mới mở lời nhắc nhở: “Ngày mai chính là ngày thứ ba, ngài phải về lại mặt, lần này cô nương có dự liệu gì không, có cần phải nhanh chóng sắp xếp không, nếu không khi sắc trời tối rồi thì e là không kịp chuẩn bị lễ vật lại mặt đâu ạ... Vả lại, ngày mai sau khi lại mặt về, chúng ta phải cẩn thận thu hồi đồ cưới trong viện nhưng không biết cất những món đồ lớn ở đâu mới thích hợp...”
Các nàng nghe nói rằng Mộ Hoài lập được nhiều chiến công nên có không ít phần thưởng, ngoài hai khố phòng lớn của Mộ phủ là nơi chuyên cất giữ châu báu ra thì chính viện và vài căn nhà (*) đã được đổi làm nhà kho tạm thời, với một trăm hai mươi tám rương đồ này của Mạnh Nguyên, quả thật sẽ không chứa nổi.
(*) Nguyên văn 屋舍: nôm na là nhà.
Mạnh Nguyên nghe vậy cũng cẩn thận ngẫm lại.
Chuyện lại mặt, nàng không dám trông cậy Mộ Hoài sẽ đồng hành, thế nhưng không cần lo gì nhiều đến lễ vật, vì cố nhiên tổ mẫu Cố thị đã chuẩn bị từ sớm.
Còn về đồ dùng hồi môn, đúng thật nên sắp xếp sớm. Bất kể Mộ Hoài đối xử với nàng thế nào, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm thế phòng không chiếc bóng, tóm lại phải luôn đối xử tốt với bản thân trong bất cứ hoàn cảnh éo le nào.
“Không cần phải đợi đến mai mới thu dọn đồ cưới đâu. Vậy đi, các ngươi quét dọn Noãn các với vài tháp phòng trống ở phía đông đi, sắp vào đông rồi, ta luôn sợ lạnh nên không có gì tốt hơn được nghỉ ngơi ở nơi này... À, đúng rồi, không cần mang chiếc giường con đàn cháu đống trong danh sách hồi môn vào nhà đâu mà cứ chuyển thẳng vào kho là được, thay vào đó đặt chiếc giường La Hán được sơn màu hoa lê ở phòng ngủ, đặt ghế quý phi ở nội đường, còn những cái khác thì các ngươi cứ tuỳ ý bày như lúc ở nhà là ổn.”
“Bích Phù đã mệt mỏi cả đêm rồi, còn Tử Đường thì bị thương, lát nữa cứ về phòng nghỉ ngơi đi. Thanh Bình, ngươi dẫn dắt nhiều thị tì sẽ khá vất vả đấy, nếu không đủ người thì sai thêm cựu bộc Mộ phủ, sau đó nhớ khen thưởng cho họ nhiều chút ít, không cần phải báo lại với ta.”
Xích Thược trẻ tuổi nhất, thấy Mạnh Nguyên không có ý định đến nhà chính ở, vả lại còn hoàn toàn xem bản thân như người xa lạ, thậm chí không chịu sai bảo người hầu của Mộ phủ. Nàng ấy bèn cắn môi: “Cô nương, tuy giường La Hán này khá tốt nhưng hơi chật đấy ạ, đến lúc đó e là ngủ không thoải mái...”Mạnh Nguyên cười: “Vóc dáng của cô nương nhà ngươi bao lớn hả, dù có lăn lông lốc cũng không rơi xuống đất được đâu. Ngày mai về nhà ta sẽ hỏi xin mẫu thân cho một nữ đầu bếp, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ trôi qua thế thôi.”
Ở chính viện đương nhiên có một gian bếp nhỏ, trước đây luôn chỉ dành riêng cho việc ăn uống của Mộ Hoài, thế nên Mạnh Nguyên muốn tách bếp ra với ý định sẽ phân rõ hai bên “Sở hà Hán giới” (*), vạch thẳng một đao rạch ròi triệt để.
(*) “Sở hà Hán giới” (楚河漢界) là con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Nó còn được dùng trong cờ tướng nhằm chia đôi bàn cờ bên đen, bên đỏ.
Lúc này các nha đầu mới cảm nhận được đôi chút. Các nàng vẫn tưởng Mạnh Nguyên chỉ tạm thời giận dỗi Hầu gia, ngày tháng dần trôi, cơn giận qua đi thì hai người đương nhiên có thể quay về bên nhau.
Thấy cách hành động của Mạnh Nguyên, có vẻ nàng muốn đẩy người ta ra xa thật xa.
Tử Đường luôn hợp ý Mạnh Nguyên nhất từ trước tới nay, bèn cẩn thận khuyên can: “Tuy tay nghề của đầu bếp Mộ phủ hơi kém, nếu cô nương không thích thì chúng ta sẽ bỏ người cũ đổi người mới là được. Chúng ta vừa mới vào phủ, luôn phải kiêng nể thể diện của tổ thái phu nhân đấy ạ.”
Dù là khuyên nhưng nàng ấy không dám dùng danh tiếng của Mộ Hoài.
Mạnh Nguyên lắc đầu: “Dùng người của mình mới yên tâm. Các ngươi mau nhanh chóng thu xếp đi, tranh thủ hôm nay thời tiết tốt, dọn dẹp sân viện nào, lát nữa ta còn muốn dựng thêm một cái lán sưởi ấm trong viện, rồi trồng thêm vài loại trái cây và rau quả để thưởng thức vào những ngày đông nữa chứ.”
Phu quân vô tâm thì có gì phải hoảng, thủ tiết hơn chín năm chẳng phải nàng vẫn ổn sao, mai này người như chàng có cũng chẳng đáng!
Noãn các còn chưa được sửa sang xong xuôi thì Liên Kiều chợt vào bẩm: “Phu nhân, tổ thái phu nhân đích thân đến thăm ngài, hiện giờ ngài ấy đã vào trong viện rồi ạ.”
Mạnh Nguyên vội vàng đứng dậy, chỉnh trang lại, thế nhưng chưa ra đến cửa thì lão tổ tông với mái đầu bạch kim, không chờ được đã vội gọi nàng: “Nguyên nha đầu mau tới đây, để tổ mẫu xem thử nào, ai dám trêu chọc làm con phải tức giận đến độ này thế hả?”
Mạnh Nguyên bước lên dìu lấy Cố thị rồi mời bà ngồi xuống, đoạn lệnh cho Thanh Bình kính trà.
“Lão tổ tông đang nói gì vậy ạ, con chưa từng hơn thua với ai mà.” Nàng cho rằng Cố thị đang hiểu lầm nàng đến khách viện tìm vị Thương cô nương kia gây sự.
Cố thị lắc đầu: “Nếu con không giận, vậy sao không đưa giường và đồ gia dụng hồi môn lên chính phòng mà phải chui đầu vào cái Noãn các lâu năm không ai ở này chứ?”
Mạnh Nguyên chợt hiểu ra, chắc là Cố thị ngẫu nhiên nhìn thấy bọn hạ nhân đang dọn dẹp đồ cưới, vì thế nàng nương theo đó giải thích ngay.
“Có lẽ lão tổ tông không biết, khi còn bé con hay bị cảm lạnh, quanh năm luôn sợ lạnh. Con thấy sắp vào đông rồi nên muốn tận dụng sự ấm áp và thoải mái của Noãn các để nghỉ ngơi thật tốt thôi ạ.”
Câu trả lời này không quá thành thật nhưng chẳng qua vì để đỡ cho mọi người phải mất thể diện thôi.
Cố thị không ngốc, vả lại thấy Mạnh Nguyên không hề nói gì về chuyện Mộ Hoài đi suốt đêm không về, bà biết chắc chắn trong lòng nàng đang rất tức giận nhưng không thể hiện ra mặt.
“Con nói thật với ta đi, có phải con bực tức vì hành động của phu quân mình hai ngày qua không? Con yên tâm đi, vừa nãy ta đã đến khách viện mắng nó rồi, con cứ chờ nó tới cúi đầu nhận lỗi với con, mai sau nó sẽ không dám làm con tủi thân nữa đâu.”
Quả thật Mạnh Nguyên thấy rất khổ sở nhưng nàng không ngờ Cố thị lại quan tâm mình đến vậy. Nàng bèn cười đáp: “Con thật sự không giận gì Hầu gia cả.”
Chẳng qua chỉ tuyệt vọng mà thôi.
Cố thị kéo tay Mạnh Nguyên, nói một cách thành khẩn và sâu kín: “Con ngoan, ta biết con mới vào gia môn nên rất nhiều chuyện con không dám thoải mái nói thẳng với tổ mẫu, tuy vậy tấm lòng tổ mẫu dành cho con không hề có chút giả dối nào. Lại nói đến đêm qua, phu quân con lùng bắt hung thủ ở ngoài thành dẫn đến ghẻ lạnh con, đây đúng thật là lỗi của nó. Ta đã dạy cho nó một bài học rồi, nó sẽ không thờ ơ với con vậy nữa đâu... Còn về nữ tử xa lạ trong viện kia thì...”
Giương mắt nhìn đám người hầu đang lắng tai nghe ngóng trong phòng, Cố thị ho khan hai tiếng: “Nàng ta vào phủ là do có ẩn tình khác, không phải quá quắt như con tưởng tượng đâu, chốc nữa phu quân con sẽ chính miệng giải thích rõ với con thôi.”
Mạnh Nguyên cúi đầu, nhớ đến cảnh tượng ân ái như keo sơn với Mộ Hoài ở kiếp trước, chẳng những không có nữ tử xa lạ nào được mang vào phủ, thậm chí khi ra ngoài ăn cỗ chàng cũng chưa từng gọi tiểu xướng (*) nữa.
(*) Nguyên văn 小唱: cách gọi bài hát theo tiếng lóng cổ.
Suy cho cùng, vì nàng không ở trong tim chàng mà thôi.
“Tổ mẫu đừng lo lắng, cháu dâu và Hầu gia không có lục đục gì cả, và sau này cũng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện không vui nào khiến lão nhân gia âu sầu đâu ạ.”
Đúng vậy, nàng không định sẽ làm một đôi phu thê ân ái như chim liền cánh với Mộ Hoài. Người xa lạ thôi mà, muốn cãi vã e rằng cũng khó lắm.
Cố thị quan sát vẻ mặt của Mạnh Nguyên, biết không thể cởi bỏ khúc mắc của nàng chỉ trong vài ba câu nói được.
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Cơn giận không đâu này là do Mộ Hoài gây ra nên chàng phải cúi đầu nhận lỗi mới có thể làm cháu dâu hả giận, vì vậy bà lại vòng vo chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, sáng nay bà mẫu của con muốn tặng Nghê Quang Hà cho con làm lễ ra mắt, ta đã nhận giúp con rồi, mang về làm màn trướng không tồi đâu.”
“Dì cháu hai người đó quen thói thích sinh sự, nếu không phải nể tình năm đó Phù gia lão thái gia từng cứu gia ông đã qua đời của con thì hôm nay ta đã không cho phép cô ta ở đây rồi. Tuy vậy ta đã nghĩ kỹ rồi, nhi phụ ngu xuẩn này của ta không được nhưng ta có thể hưởng thụ phúc từ tôn tức mà... Đợi con về thăm phụ mẫu xong thì ta sẽ giao việc bếp núc trong phủ cho con xử lý, tranh thủ bộ xương già nua này của ta còn cử động được nên ta sẽ ở một bên đỡ đần con ít nhiều.”
Mạnh Nguyên chợt bừng tỉnh. Kiếp trước, nàng vào phủ hơn một tháng mới tiếp quản việc bếp núc. Khi đó, tổ mẫu Cố thị từng mỉm cười nói: “Vợ chồng son các ngươi suốt ngày chỉ như hình với bóng, như bóng với hình, kể cả lão thái bà ta còn phải thường xuyên bị gác sang một bên. Hôm nay ta mạn phép phá hoại chút ít, bắt con nhóc này vào nhà ta, mỗi ngày giúp ta lao tâm phí sức, để ta xem phu quân của con làm gì được lão thái bà ta nào?”
Mạnh Nguyên cúi đầu, vẻ mặt chợt buồn bã.
Quả nhiên, tất cả đều không giống nhau.
“Nếu lão tổ tông không chê con đần độn, vậy thì con sẽ dốc sức đi theo ngài học tập.”
Thôi, tuy cả đời này không có tình cảm phu thê với Mộ Hoài nhưng ân nghĩa đã qua còn rõ rành rành trước mắt, dù sao đi nữa nàng hẳn nên giúp chàng quản lý Hầu phủ vào nền nếp, và để cho tổ mẫu lão nhân gia được sống yên ổn hạnh phúc thêm vài năm nữa.
Mộ Hoài ở khách viện đợi ước chừng ba canh giờ, cố gắng vịn bàn khổ luyện đứng một hồi lâu mới đi lại tự nhiên được.
Chàng mặc kệ tên thích khách trong Nhà Đông đang chờ chàng ép cung, trước tiên chàng sai người lấy một bộ y phục mới mặc vào thật chỉn chu, ngay sau đó vội vàng đến chính viện.
Nghĩ thầm, chàng đi chuyến này để cúi đầu nhận lỗi dỗ dành người ta nên chàng không dám dẫn người theo, mà chỉ đi một thân một mình.
Bấy giờ, sắc trời không quá tối, đúng vào canh giờ phòng bếp trong phủ đang nhóm lửa nấu nướng.
Khói bếp ở chính viện bốc lên dày đặc, có mùi hương thức ăn thoang thoảng bay ra.
Trong phút chốc, đôi mắt Mộ Hoài chợt ấm nóng khi nhìn qua cánh cửa đóng chặt ấy, vào những lúc đời chàng rơi vào tuyệt vọng cùng cực thì thời khắc ấm áp nhất chính là khi được ăn tối cùng Mạnh Nguyên và tổ mẫu.
Vào hoàn cảnh đó, một đại gia khuê tú mười ngón tay không dính nước dương xuân như Mạnh Nguyên cũng bất đắc dĩ phải làm những việc nặng như nấu nước, nấu cơm.
Lúc đó Mộ gia bị tịch thu tra xét, chưa kể đến bảy món tám bát (*), thậm chí còn không có nổi kiều mạch và thịt để ăn. Sau này, Mạnh Nguyên âm thầm dùng hết của hồi môn còn sót lại của mình để cố nấu một bát hoành thánh Hương Xuân nhân dịp sinh thần chàng…
(*) Ở đây ý nói nhiều món ăn phong phú và thịnh soạn.
Tất cả Hương Xuân này đều do Mạnh Nguyên hái ở ngoài phủ, khi về thì đuôi váy còn bị người giẫm nát, không biết nàng đã phải giành giật nó từ tay của bao nhiêu người nữa...
Dù là đá cũng có ngày sẽ ấm lên, huống hồ Mộ Hoài chỉ là người lạnh lùng ngoài mặt.
Vì thế qua hai kiếp sau đó, Mộ Hoài dốc lòng đối xử tốt với Mạnh Nguyên, từ thiện cảm muốn đền đáp thuở ban đầu dần trở thành tình yêu khó rời khó bỏ giữa nam và nữ. Có trời mới biết, chỉ cần Mạnh Nguyên sống cuộc đời không buồn không lo, không phải đào đất giành giật cái ăn với những kẻ thô lỗ kia nữa thì chàng - Mộ Hoài, dẫu có hóa thân thành ác quỷ tu la tay nhuộm máu tươi cũng không hề hối tiếc...
Kể từ đó, chàng chăm lo việc nước, thu lại thói bất cần thường ngày. Vì để già trẻ trong nhà không bị người ta ức hiếp, chàng thà cam chịu trở thành vũ khí bất khả chiến bại cho đương kim Thánh nhân, bất kể là lên núi trừ phiến loạn hay tịch thu tài sản và giết cả nhà, dẫn đến tính mạng nhuộm trên tay chàng từ lâu đã nhiều không kể xiết.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ càng lâu thì tính đa nghi càng nặng. Sau khi Thái tử qua đời, các nhi tử của Hoàng đế đều không yên dạ. Mộ Hoài phải đọ sức với giới quyền quý và các hoàng tử tranh đoạt ngai vàng, mỗi ngày vừa bị chụp mũ là tiểu nhân nịnh thần vừa phải cẩn thận đối đáp với những chất vấn của Thiên tử, thỉnh thoảng còn bị đám hoàng tử cám dỗ hoặc đe dọa...
Mỗi khi mở mắt ra, chàng phải luôn vô cùng cẩn thận như thể đang múa trên lưỡi dao.
Trái lại, Mạnh Nguyên - người luôn đặt đèn trước giường mỗi ngày và đợi chàng về nhà, chính là sự ấm áp và ràng buộc lớn nhất với chàng.
Nhưng hiện tại thì sao, Mộ Hoài nhếch môi cười khổ.
Vào ngày động phòng tân hôn, chàng vứt bỏ tân phụ không màng đến, không những thờ ơ với nàng, mà còn buộc nàng phải chịu sự khinh miệt và đàm tiếu của người ngoài.
Đến ngày gặp họ hàng, chàng còn chẳng đoái hoài đến thể diện của Mạnh Nguyên mà “Hồi phủ cùng mỹ nữ”, sau đó lại xua đuổi tâm phúc của nàng, chọc giận nàng đến mức nàng có ý định hoà ly nhưng chàng vẫn không biết đường hối cải.
Thuở xưa nương tử từng phải chịu nhiều khổ cực với mình, song chưa bao giờ có ý niệm sẽ hoà ly, lần này nàng phải tức giận đến nhường nào chứ?
Mộ Hoài ngẫm nghĩ, nếu đổi lại mình bị lạnh nhạt như thế, e là phải tức khắc rút gân lột da đối phương mới có thể xoa dịu mối hận trong lòng chăng?
Mộ Hoài thở dài, đoạn giơ tay lên gõ ba cái lên cánh cửa.
May thay, thủ vệ còn là nô bộc cũ nên để cho Mộ Hoài vào.
Mộ Hoài ôm tâm trạng thấp thỏm và kích động đi đến trước hỉ phòng hôm qua. Chàng thầm tập đi tập lại một phen, chốc lát nữa phải nhận sai hay xin lỗi thế nào thì nương tử mới chịu tha thứ. Đến khi bình tĩnh lại được, lúc này chàng mới đẩy cánh cửa đang khép đó ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến chàng choáng váng, trong phòng không còn được trang trí bằng màu xanh màu đỏ như hôm qua, thậm chí những tịnh đế đường do tổ mẫu ban tặng vốn được đặt dưới bậu cửa cũng biến mất tăm...
Trong đầu Mộ Hoài trống rỗng.
Nương tử, không phải là nàng đã bỏ chàng đi trong cơn nóng giận rồi chứ...
Tác giả có lời muốn nói: Gâu...