Sau một khoảng lặng ngắn ngủi trong xe ngựa, nhân lúc Mộ Hoài không phòng bị, Mạnh Nguyên đưa tay đẩy chàng ra thật xa, rồi chuyển đến ngồi thẳng gần cửa.
“À, chuyện Hầu gia nói, ta đã hiểu rồi, đợi khi trở về phủ ta sẽ buộc người trong chính viện không được đến khách viện gây sự, để tránh làm hỏng đại kế của Hầu gia.”
Mộ Hoài kinh ngạc, sao lại là phản ứng này?
“Ý ta là người trong khách viện không phải là nữ nhân vớ vẩn nào cả.” Chàng cũng chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt mà.
Mộ Hoài dùng ánh mắt “Nàng hiểu ý ta mà” trông mong nhìn Mạnh Nguyên. Chàng đoán lúc này Mạnh Nguyên hẳn sẽ vô cùng thấu tình đạt lý nói: “Lúc trước do thiếp thân hiểu lầm Hầu gia rồi, sau này sẽ không có lòng nghi ngờ nữa ạ.”
Tuy nhiên thực tế thì Mạnh Nguyên chỉ không kiên nhẫn gật đầu đáp vâng, sau đó vén một góc cửa sổ xe lên rồi quay mặt nhìn phong cảnh ven đường, chứ không hỏi han gì đến chàng nữa.
Mộ Hoài thấy thật thất bại, lại nhún nhường hơn.
“Đêm tân hôn ta bỏ lại phu nhân một mình trông phòng, quả thật ta suy tính không chu toàn, hôm sau hồi phủ ta lại không lập tức về chính viện giải thích rõ nguyên nhân với nàng, cũng có lý do cả. Hiện giờ phu nhân thầm oán trách ta là chuyện quá bình thường, nhưng hôm nay ta đã quyết ý hối cải, kính xin phu nhân thấy được sự chân thành này mà tha thứ cho ta đi.”
Nói xong, chàng khom lưng cúi đầu, trán chạm đến khuỷu tay của Mạnh Nguyên.
Tuy trong buồng xe rộng rãi nhưng Mạnh Nguyên đang ngồi sát cửa nên không có nơi nào khác để tránh, vì vậy nàng đành giơ tay lên đỡ Mộ Hoài dậy.
“Hầu gia làm gì vậy? Ta không có ý nổi giận gì với ngài cả.”
Ở phương diện này Mộ Hoài rất có kinh nghiệm, trước đây nếu Mạnh Nguyên bị chàng chọc giận, tất nhiên không bao giờ chịu thừa nhận.
“Vâng vâng vâng, phu nhân khoan dung lắm, sao lại chấp nhặt với ta chứ đúng không.”
Nói đến đây, Mộ Hoài nghiêm mặt: “Mọi chuyện đã qua đừng nên mải theo đuổi thị phi đúng sai nữa. Những tháng ngày hạnh phúc về sau, ta duy nguyện nâng khay ngang mày, bạc đầu không rời cùng phu nhân...”
Vừa nói chàng vừa cúi đầu, mang theo sự nghiêm túc vô cùng thành kính.
Mạnh Nguyên chợt hoảng hốt, đời trước nàng cũng từng nghe qua lời này, chính là vào đêm động phòng hoa chúc đó. Chàng khép màn, trút bỏ la sam của nàng, khi nàng ngoan ngoãn cúi đầu, chàng đã thì thầm vào tai nàng như thế...
Đêm ấy mành quấn lấy hoàng hôn, môi không rời má, là khởi đầu cho sự hoà thuận của đôi phu thê họ.Bây giờ cảnh tượng đã thay đổi thì nàng lại nghe thấy nó, thế nhưng nàng lại có cảm giác rằng cảnh còn người mất, tưởng chừng như đã qua mấy kiếp rồi.
Nếu hai ngày trước nghe chàng nói vậy, có lẽ nàng còn dám mong đợi.
Mong manh như lục bình trên biển rộng, có lẽ còn có ngày tương phùng; người trong lòng nàng nhớ mãi không quên hẳn không thể gặp lại được nữa rồi.
Mạnh Nguyên ngước nhìn lên, trong lòng đã bình lặng hơn.
Mộ Hoài nhận lỗi thật sự quá kỳ lạ, chưa kể đêm tân hôn chàng còn tránh đi đã chỉ rõ rằng chàng không hề quan tâm đến hôn sự này. Lần hai người giằng co trong khách viện hai ngày trước, chàng chẳng màng trấn an và giải thích nửa câu, thậm chí khi nàng nhắc đến chuyện hoà ly, chàng vẫn tỏ ra hờ hững và lạnh nhạt. Có lẽ xuất phát điểm chỉ vì muốn ổn định thế cục trước mắt để không gây ra hỗn loạn cho triều đình và Mộ phủ...
Trong hoàn cảnh này, lời xin lỗi của Mộ Hoài mang mục đích gì? Có bao nhiêu chân thành đây?
Mạnh Nguyên không dám cả tin.
Nàng cố nén bao hồi tưởng trong lòng và cả ngàn nỗi nhớ nhung đang bủa vây, không tài nào đánh đồng người trước mặt với nam nhân đã bảo vệ nàng như mạng của đời trước được nữa.
Nàng đành phải tàn nhẫn, gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
“Thật ra Hầu gia muôn lần không cần phải cẩn thận như thế, ta và ngài trở thành phu thê, kể từ bây giờ lợi ích và vui buồn của chúng ta có tương quan, vinh nhục khó thể tách rời nhau. Hầu gia đối xử thật lòng với ta cũng được, kính trọng cũng thế, hoặc lúc rơi vào tình thế cấp bách xem ta như chim tước rừng bay loạn khi gặp cảnh khốn khó, thì mai này ta cũng luôn cố gắng hết sức với bổn phận làm thê cho người. Vả lại ta sẽ giúp ngài xử lý tốt công việc vặt của Hầu phủ, không để tổ mẫu Cố thị vất vả, hơn nữa sẽ duy trì mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau với các quan quyến ngoài phủ, không để Hầu gia mất mặt đâu.”
Điều này nghe có vẻ rất ra dáng phong thái của đại phụ đương gia, nhưng không phải không xa cách.
Mộ Hoài bất giác nhíu mày nhưng Mạnh Nguyên không phát hiện ra mà đang say sưa tự nói tự nghe.
“Ta không trách cứ Hầu gia về chuyện Thương gia nữ ở khách viện. Lúc đầu tự ta qua hỏi thăm, một là do ta khó chịu về chuyện của nữ sử nên mới cáu gắt, hai là sợ người vừa đến có thân phận không rõ sẽ làm hỏng danh dự của Hầu gia, không phải do lòng dạ ta nhỏ mọn, không chịu chấp nhận được người ta. Nếu mai này Hầu gia thật sự hợp ý ai, chỉ cần có xuất thân trong sạch thì ta sẽ...”
Mộ Hoài dựng thẳng chân mày: “Nàng sẽ thế nào? Đích thân đến phủ thăm viếng rồi ‘mách lẻo’ với ta à?”
(*) Nguyên văn上眼药: Đó là cách nói ẩn dụ để thầm báo cáo với lãnh đạo, cấp trên hoặc người lớn tuổi…về tình hình của ai đó. Nghĩa đen nhỏ thuốc vào mắt; nghĩa bóng là nói những điều sai trái và không tốt về người khác.
Mạnh Nguyên bĩu môi, thức thời không nói tiếp nữa.
Mộ Hoài đưa tay xoay người Mạnh Nguyên lại, nhìn đau đáu vào hàng mi đang buông xuống của nàng rồi thành khẩn hứa hẹn: “Giữa ta và nàng sẽ chẳng có kẻ nào khác. Trước đây không có, hôm nay không có và mai này lại càng không.”
Mạnh Nguyên bỗng chốc cảm thấy ngực như bị bóp nghẹn, trong thoáng chốc tựa hồ không thể thở được.
Đời trước Mộ Hoài mất sớm, hai người yêu nhau say đắm khó thể xa lìa nên đương nhiên không có kẻ thứ ba cản trở.
Đời này nàng quyết chí phải bảo vệ Mộ Hoài chu toàn, nếu Mộ Hoài thật sự muốn “ôm đàn tỳ bà” (*), chọn một nữ tử khác, thân là đại phụ trong phủ, chẳng lẽ nàng phải ngông cuồng níu kéo không buông sao?
(*) Nguyên văn 琵琶别抱: “Tỳ bà biệt bão” trích trong “Tì bà hành” của Bạch Cư Dị, được ví với những người muốn tái hôn hoặc cải giá. Nhưng theo tài liệu mình đọc được thì nguyên ý của cụm “tỳ bà biệt bão” vô cùng khắc bạc, là lời mỉa mai căm giận hạng người thay đổi khí tiết.
Mặc dù Mộ Hoài hiện tại không phải là người tương tri và hứa hẹn kiếp trước, nhưng sống cùng nhau lâu ngày, đến lúc đó trong lòng sẽ không khó chịu sao?
Nếu thế, thà rằng ngay từ đầu không nên dùng đến tình cảm, càng không cho người khác có cơ hội đâm mình bị thương.
“Hầu gia là xương cánh tay của vương triều, rồng trong biển người, đừng nói những điều vô nghĩa thế, sau này không nên nói lung tung.”
Mộ Hoài quả thật không thể tin được, chàng moi hết tâm can ra nói, vậy mà còn bị Mạnh Nguyên chất vấn.
“Phu nhân tin thì tốt, không tin cũng được, tấm lòng ta có nhật nguyệt chứng giám, mai này nàng sẽ hiểu rõ thôi.”
Từ khi trời chưa sáng, Nghê thị đã bắt đầu mong đợi nữ nhi về lại mặt. Hôm qua trên phố đồn đãi Mạnh Nguyên bị Bác Vọng hầu ghẻ lạnh, thậm chí còn để vuột mất cả đêm động phòng, sao trong lòng bà không nôn nóng được chứ?
Đến khi tận mắt nhìn thấy Mộ Hoài đỡ Mạnh Nguyên chui ra khỏi mui xe ngựa chu luân, bấy giờ bà mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Mặt khác, thấy quà lại mặt được chuẩn bị sẵn trên xe ngựa, gần như muốn đè sập cả lưng ngựa của Mộ phủ, trông còn dày hơn sính lễ của nhà bình thường thì nụ cười của bà mới thật hơn đôi chút.
“Mộ hầu đã lãng phí rồi, thế này khách khí quá.”
Thường ngày Mộ Hoài luôn đối xử lạnh nhạt với người khác, nhưng đối mặt với thân nhạc mẫu, dù có quan uy cũng không dám bày ra, chàng chỉ luôn miệng đáp: “Là điều nên làm thôi, quà nhiều thì người sẽ không trách chứ sao...”
Mạnh Nguyên đứng bên cạnh không tỏ rõ vui buồn, kéo tay mẫu thân: “Mẹ, nữ nhi về rồi.”
Dứt lời, mũi hơi chua xót, cả hốc mắt của nàng cũng nóng lên.
Chỉ trách hai ngày qua bị đối đãi quá khác so với trước đây, vào lúc này đứng trước mặt thân nhân, nàng muốn gượng cười vui cũng khó.
Nghê thị là mẹ, mơ hồ nhìn ra có điều không ổn, nhưng không tiện phát tác ở ngoài cửa, bèn kêu mọi người vào nhà, sau đó bà quay lại nói với Mộ Hoài: “Lão gia nhà ta đã chuẩn bị tiệc rượu ở khách sảnh ngoại viện để khoản đãi tân cô gia, vả lại mấy huynh đệ và các nữ tế trong nhà cũng đều chờ sẵn rồi, Hầu gia cứ đến đó chè chén, trước khi trời tối về phủ Bác Vọng hầu cũng không muộn.”
Nữ nhi về nhà, luôn muốn ở lại thêm được khắc nào hay khắc đó, Mộ Hoài biết điều đáp lại: “Toàn bộ xin nghe nhạc mẫu đại nhân an bài.”
Bởi vì Mạnh Nguyên lại mặt, Mạnh Thiên và vài tỷ tỷ khác mẹ của nàng đều trở về phủ chúc mừng.
Nghê thị làm chủ bày một bữa tiệc trong Tiểu Thinh Châu.
Ngoài tam tỷ sắp sinh, tứ tỷ giữ đạo hiếu với cha mẹ chồng thì sáu tỷ muội còn lại đều ngồi xung quanh, quây Mạnh Nguyên như sao quanh trăng sáng. Là mẹ kế, cũng là trưởng bối nên Nghê thị không tham gia vào, tóm lại lát nữa sẽ có thời gian trò chuyện riêng với nữ nhi thôi.
Tiệc kéo dài không bao lâu, ngũ tỷ và thất tỷ luôn có mâu thuẫn với Mạnh Nguyên bắt đầu thừa cơ gây sự.
Ngũ tỷ mở đầu: “Lúc bát muội được gả đi phong quang lắm, bọn tỷ muội ai nấy đều tò mò. Ta thường nghe người ta nói tới Bác Vọng hầu tàn nhẫn thành thói, nữ quyến trong khuê phòng nghe thấy đều biến sắc. Thế nhưng bát muội mới gả qua, vậy Mộ hầu có thật sự kinh khủng như lời đồn đãi bên ngoài không?”
Mạnh Thiên thứ sáu, tuy không gả tốt như lão Ngũ nhưng không thể để muội muội ruột của mình bị sỉ nhục được: “Câu hỏi này của ngũ tỷ lạ đời thật, bát muội phu ăn cơm nhà quan, nắm giữ trọng án và đại án trong triều, bị bề ngoài trông hơi hung hãn thôi, lẽ ra tỷ chỉ nên nghe rồi cười cho qua chứ, sao lại nghĩ là thật, thế mà còn dám hỏi bát muội vào ngày lành tháng tốt như này à?”
“Có phải tin thất thiệt hay không, chỉ có tự bát muội muội biết rõ mà thôi.”
Lão Thất cười tiếp lời: “Ngũ tỷ tỷ nói nhầm rồi, ai không biết đêm tân hôn bát muội muội một mình trông phòng, thậm chí chẳng thấy được mặt của Mộ hầu. Ngày hôm sau Mộ hầu lại ôm một cô nương yểu điệu thanh tú nào đó vào Hầu phủ nữa, sau đó cứ ở suốt trong khách viện không ra ngoài, vậy sao bát muội muội biết được Mộ hầu tròn hay dẹt? Hung hay thiện chứ?”
Mạnh Thiên tức giận đập bàn: “Lão Thất, ngươi bớt khẩu nghiệp đi, mấy ngày trước phu quân ngươi bị người ta tống tiền vì đột nhập vào cửa ngầm (*), ngươi còn nhờ mẫu thân ta tìm quan hệ giúp ngươi che giấu, thế mà bây giờ ngươi dám cằn nhằn về hôn sự của muội ta sao? Chẳng những Nguyên tỷ được gả vào Hầu môn, mà chức Cáo mệnh trên người còn cao hơn cả các ngươi đấy, chỉ là một ngày gặp nhau bình thường của tỷ muội nên đừng bỏ đá xuống giếng như thế.”
(*) Nguyên văn 暗门: có nghĩa là một lối vào hoặc lối ra bí mật cắt vào bức tường của một thành phố thời cổ đại để chuẩn bị cho một cuộc tấn công của kẻ thù.
Mạnh Nguyên sợ sẽ gây ra ầm ĩ khó kiềm, bèn ho khan hai tiếng: “Ngũ tỷ, thất tỷ có thể trở về tham gia tiệc lại mặt của muội, muội thật sự rất vui, nhưng nếu các tỷ thấy muội hoà nhã mềm lòng dễ bắt nạt, chỉ e là cuộc vui này phải dang dở rồi. Rốt cuộc phu quân muội là người thế nào, muội nhiều lời cũng vô dụng. Nhưng các tỷ nên nhớ rằng, kẻ trước đây từng chỉ trích Bác Vọng hầu là nịnh thần gian tà, giờ đây đã nằm ở nơi hoang vu của thành Bắc rồi, ngay cả bia cũng không ai dám lập cho nữa. Nếu các tỷ không sợ Bác Vọng hầu có thù tất báo, hôm nay dám cả gan chỉ trích ưu và khuyết điểm của chàng, đến lúc đó nếu đụng chạm đến tay chàng thì đừng bao giờ đến cầu xin muội nhé. Suy cho cùng đúng như các tỷ nói, muội chẳng vẻ vang gì, muốn bồi đắp tình cảm, nhưng chưa chắc người ta chịu nể mặt...”
Nàng còn chưa dứt lời, bất chợt sau núi giả có hai tiếng ho khẽ vang lên: “Phu nhân đang nói gì vậy? Ai dám làm nàng mất mặt, ta chắc chắn sẽ để cô ta chứng kiến những thủ đoạn không ai có thể chịu đựng được của nịnh hạnh sàm thần ta đây!”
Nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, mọi người lập tức hoảng sợ đến mức ngồi cũng không dám ngồi. Người đang đến không phải là Bác Vọng hầu giết người không chớp mắt mà họ vừa nhắc đến, Mộ Thái tuế đây sao?