May mà Mạnh Nguyên cũng là người chết đi sống lại nhưng khi nghe Mộ Hoài nói chàng trùng sinh ba lần, nàng cũng khó giữ được bình tĩnh.
Nàng bắt lấy ống tay áo của Mộ Hoài rồi cẩn thận quan sát người trước mặt từ trên xuống dưới, như thể muốn tìm ra chỗ khác biệt, chứng minh người trước mắt chỉ là thế thân giả mạo phu quân nàng.
Mộ Hoài vội cản Mạnh Nguyên: “Nương tử không tin ta à?”
Lúc này Mạnh Nguyên mới ngã ngồi xuống giường nhỏ: “Chuyện này kỳ lạ quá, trong thời gian ngắn ta không thể tiếp nhận nổi.”
Mộ Hoài nâng chén trà nhỏ ban nãy lên miệng nàng: “Nương tử đừng quá hoảng sợ. Tuy ta không hiểu rốt cuộc tại sao ông trời cứ liên tục cho ta chết không rõ nguyên do rồi lại trùng sinh vào lần khác là có ý nghĩa gì, nhưng điều duy nhất ta có thể làm chính là tránh khỏi kết cục chết yểu lúc còn trai trẻ của ta.”
Nghe ra được chỗ không bình thường, Mạnh Nguyên vội hỏi: “Phu quân muốn nói mỗi lần quay về đều gặp bất trắc ư?”
Mộ Hoài cười khổ: “Đúng vậy, vãng sinh ba lần, lần nào về cũng không gắng gượng được qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi của ta.”
Mạnh Nguyên kinh hoàng che miệng, chỉ còn một tháng nữa là lễ mừng (*) hai mươi tuổi của Mộ Hoài. Nếu căn cứ theo đó, quá lắm tuổi thọ của Mộ Hoài chỉ còn hơn một năm thôi sao?
(*) Nguyên văn 冠礼: loại nghi lễ đón tuổi trưởng thành của nam giới người Hán.
“Tại sao vậy được?” Giờ phút này, nàng vô cùng hốt hoảng nhìn Mộ Hoài với đôi mắt đầy lo âu và sợ hãi.
Ngay sau đó, nàng cắn răng cố nén lệ: “Phu quân đừng quá bận tâm, ông trời cho chàng tiếp tục trùng sinh, chắc hẳn có thâm ý của ngài. Hơn nữa đời này ta cũng được may mắn trở về, mai sau phu thê chúng ta đồng tâm, cố gắng nghĩ kế, nhất định sẽ giải thoát được nỗi khổ sinh tử biệt ly của chúng ta.”
Mộ Hoài cũng quả quyết gật đầu: “Lần này, ta sẽ không đi vào lối mòn nữa. Ta sẽ sắp đặt lại mọi thứ thật đúng đắn và ở bên nàng đến bạc đầu.”
Vì sợ giữa ban ngày lắm thầy nhiều ma nên Mộ Hoài và Mạnh Nguyên không lập tức trao đổi trải nghiệm của hai người. Mãi đến khi sắc trời dần tối, họ cùng dùng bữa xong mới cho tất cả người hầu rời đi.
Mạnh Nguyên cố ý dặn dò Tử Đường không cho người đến gần. Mộ Hoài cũng bảo ám vệ chiều nay phải tránh xa xa. Tuy bình thường bọn họ sẽ không tới quá gần chính phòng nhưng cả hai vẫn muốn đề phòng.
Bóng đêm dày đặc, khắp nơi đều yên bình. Mạnh Nguyên đóng thật kín cửa sổ rồi mới kéo Mộ Hoài vào phòng trong. Nàng cố ý hạ thấp giọng: “Chúng ta khép màn lại rồi nói, cẩn thận tai vách mạch rừng đó ạ.” Nàng muốn nói tiếp chuyện chưa xong lúc ban ngày.
Vốn dĩ Mộ Hoài cũng định tối nay sẽ thắp đèn tâm sự, kể rõ cho Mạnh Nguyên nghe về ba kiếp trước chàng từng trải qua, sau đó sẽ bảo Mạnh Nguyên chia sẻ mười năm nàng thủ tiết của đời trước. Nếu có đại sự xảy ra ngoài dự liệu của chàng thì cũng tiện cho chàng đặt nền móng cho kế hoạch sau này của mình.
Thế nhưng, hiện tại Mạnh Nguyên chỉ mặc trung y, tóc xoã một nửa sau gáy, đôi mắt to ngấn nước mỏng manh dưới ánh nến càng làm nổi bật sự nhu nhược động lòng của nàng...Bàn chính sự quan trọng hơn, yết hầu chàng chuyển động.
Mạnh Nguyên thấy Mộ Hoài vẫn không nhúc nhích, toan đưa tay kéo chàng. Bàn tay mịn màng và mềm mại cây kéo lấy bàn tay thô ráp của chàng, tác động đến trái tim vốn đã bồn chồn của chàng.
Mạnh Nguyên chưa cảm nhận được nên cứ kéo chàng đến giường nhỏ.
Mộ Hoài thấy màn gấm màu cầu vồng càng thêm rực rỡ dưới ánh sáng, còn bóng lưng nhỏ bé của Mạnh Nguyên cứ lay động trước mặt khiến lý trí gì đó lập tức sụp đổ.
Tân hôn yến mà, đêm khuya thanh vắng, không chàng chàng thiếp thiếp với nương tử mà nói dông nói dài làm gì? Chẳng lẽ chàng bị ngu à?
Dẫu sao chàng cũng nể tình da mặt Mạnh Nguyên mỏng nên tiện tay tắt ánh nến, cổ tay nhẹ nhàng dùng lực khiến Mạnh Nguyên bất ngờ ngã ra sau rơi vào cái ôm nóng bỏng, kế đó là những nụ hôn ùn ùn kéo đến.
Trong lúc nàng hoảng hốt, hai chân đã bay lên không.
Dù trong cảnh tối lửa tắt đèn nhưng Mộ Hoài đã quen đường. Chàng đặt người nằm ngang trên giường rồi đè xuống.
Đến giờ Mạnh Nguyên biết dụng ý của Mộ Hoài là gì rồi, nàng e thẹn đến nỗi không nói được thành lời.
Nàng vừa thở hổn hển vừa nhắc nhở: “Chưa, chưa bàn, chuyện chính mà...”
Mộ Hoài càng thở gấp và sâu hơn: “Đây là việc chính đấy thôi.”
Một lúc lâu sau, mây dừng mưa tạnh. Mạnh Nguyên chỉ còn sức lực nằm đó, thậm chí không muốn ngồi dậy tắm rửa nữa. Mộ Hoài ham muốn quá dữ dội, giờ đang bình ổn hơi thở.
Hai người vẫn trong tư thế rúc vào nhau. Cố chịu sự khó chịu trên người, Mạnh Nguyên tìm một vị trí thoải mái trong ngực chàng, cõi lòng đầy thỏa mãn và hạnh phúc bình thản.
Trước đây, nàng không biết Mộ Hoài trùng sinh nên đại để trong lòng hơi kháng cự, lần này mới giao phó hết cả thể xác và tinh thần.
Mộ Hoài nâng mặt Mạnh Nguyên, tìm đúng vị trí rồi lại cẩn thận hôn lên, sau đó mới thủng thẳng nói.
“Còn được ôm nương tử vào lòng thế này, tốt thật đấy.”
Mạnh Nguyên vùi mặt vào ngực chàng, từ đáy lòng cũng cảm thấy có chàng ở đây thật tốt quá.
Cả hai đều không muốn làm gián đoạn bầu không khí yên bình và hòa hợp này nhưng bên ngoài bất chợt có tiếng gõ cửa lớn vang lên.
Ngay sau đó, cách cánh cửa, Tử Đường bẩm báo: “Hầu gia, phu nhân, quản sự ngoại viện báo lại rằng Nghi Quận vương cầm lệnh bắt tới phủ chúng ta đòi người ạ.”
Mạnh Nguyên nghe vậy giật mình, tại sao lại là Nghi Quận vương?
Mộ Hoài biết nàng lo lắng, bèn vỗ về nàng nằm xuống: “Nương tử đừng nôn nóng, có lẽ là vì hai thích khách ở ngoại viện, không phải gì chuyện quan trọng đâu. Ta sẽ ra xem thử.”
Dứt lời, chàng đứng dậy mặc y phục xuống giường. Vừa ra đến trước cửa, chàng lại căn dặn Tử Đường hầu hạ Mạnh Nguyên tắm rửa.
Mạnh Nguyên chưa kịp lo lắng thì chỉ còn lại ngượng ngùng, cứ như ban đầu bọn nha đầu bị sai đi chỉ vì mấy chuyện bí mật khuê phòng vậy.
Mộ Hoài không ở ngoại viện quá lâu thì đã vào sân hai chính viện.
Mạnh Nguyên đã tắm xong, lúc này đang ngồi trước gương lau khô tóc.
Trong phòng sáng đèn nhưng không có ai bên cạnh, Mộ Hoài bước lên và cầm lấy cái lược dày từ tay nàng một cách rất tự nhiên, sau đó chải từ trên xuống dưới vô cùng thành thạo.
Mạnh Nguyên nửa quay đầu nhìn chàng: “Phu quân về rồi à? Chuyện bên ngoài được giải quyết xong rồi sao?”
“Yên tâm, không phải chuyện gì quan trọng đâu.” Suy nghĩ một chút, chàng nói tiếp: “Nghi Quận vương vốn có dính líu đến thích khách, lần này y đề xuất với Thánh thượng muốn đích thân thẩm vấn cũng hợp tình lý.”
Mạnh Nguyên lại khẽ hỏi thăm: “Vậy Hầu gia có thể cho ta biết, mấy lần trước đây, Nghi Quận vương sắm vai một nhân vật thế nào, y có thù địch với chàng không, Hầu gia?”
Ban nãy Mộ Hoài đã thoả mãn rồi, cuối cùng chàng cũng có tâm tư bàn luận với Mạnh Nguyên.
“Nếu nương tử không chê phiền, vậy ta sẽ kể tường tận lại mấy kiếp trước ta đã sống thế nào và mất mạng ra sao cho nàng nghe...”
Kiếp đầu tiên của Mộ Hoài cũng giống kiếp này. Từ mười mấy tuổi, chàng đã theo huynh trưởng ruột ra chiến trường, đồng thời nhận nhiệm vụ làm rạng danh Mộ phủ.
Hoàng đế cũng hết sức xem trọng, từ Chấp kích lang nhỏ bé trong quân đội, ngài một mực cất nhắc chàng đến khi thành Soái thủ tiết chế chỉ huy sứ, vượt lên trên cả lục bộ ở kinh kỳ. Chàng đơn độc tuân mệnh Hoàng đế nên không biết đã dẫn đến bao nhiêu kiêng kỵ và thù hằn từ người khác.
Đoan Ngọ năm sau, Mộ Hoài tròn hai mươi. Lão hoàng đế đột nhiên phát bệnh nặng rồi băng hà, lúc đó Nghi Quận vương - được sắc phong làm Hoàng thái tôn - kế vị. Là tâm phúc của tiên đế nên Mộ Hoài không được trọng dụng, trái lại bị vu oan thành nịnh hạnh sàm thần dẫn đến bị kết tội và tịch biên gia sản. Đó cũng là thời kỳ Mộ Hoài buồn bực và thất bại nhất, nhưng lúc ấy Mạnh Nguyên không xa rời chàng. Đoạn thời gian khó khăn sau, cả hai phải sống trong lán thợ săn. Sau đó, Mộ Hoài bị giết bởi tên độc từ bọn giặc cướp đánh lén trong một lần ra ngoài vào hai tháng cuối cùng trước sinh nhật hai mươi mốt tuổi của chàng.
Lần thứ hai Mộ Hoài trùng sinh là vào năm chàng mười bốn tuổi, lúc đó huynh trưởng vừa qua đời không lâu. Chàng từng do dự, nếu cứ thần phục Đế như kiếp trước, vậy có cần phải nghĩ cách để Thiên tử đổi hoàng tử khác kế vị không? Hay cứ đầu quân cho Nghi Quận vương, làm việc theo chân vua (*) trước đã?
(*) Nguyên văn 从龙之功: có ý nghĩa cùng hoàng đế lập nên những thành tựu to lớn.
Suy cho cùng, vì kiếp trước bị Nghi Quận vương đoạt tước và tịch biên gia sản, rốt cuộc trong lòng chàng luôn khó nguôi ngoai. Vì thế, chàng dứt khoát chọn con đường thứ nhất, vẫn trung thành tận tâm làm nịnh hạnh gian thần của chàng. Chẳng những thế, chàng còn luôn nhắm vào Nghi Quận vương, thậm chí âm thầm dùng lực để mặc các hoàng tử khác giết Nghi Quận Vương diệt khẩu trong quá trình đoạt vị.
Thế nhưng, lão hoàng đế chưa băng hà nảy sinh lòng nghi ngờ với Mộ Hoài nên đã bỏ mặc chàng. Mộ Hoài mất quyền hành. Những kẻ quyền thế thường bị chàng trừng phạt theo lệnh Hoàng đế năm xưa đều thừa cơ hãm hại, thậm chí có người âm thầm phái tử sĩ chết chàng trong đau đớn. Trong một lần ra ngoài, Mạnh Nguyên đã thay chàng cản tên, không chữa được mà qua đời.
Đến kiếp thứ ba, Mộ Hoài trùng sinh vào năm mười sáu tuổi. Chàng bắt đầu hoài nghi nguyên nhân cái chết của mình, tại sao lần nào cũng có người nhọc lòng muốn lấy mạng chàng? Nếu nói có thù diệt gia, vậy lẽ ra nên xuất hiện trước khi chàng mất mạng, giáp mặt làm nhục và hành hạ mới giải được mối hận trong lòng chứ.
Tuy vậy, mỗi lần chàng qua đời đều bị chết bất tử trong cơn loạn lạc, không giống trả thù mà như diệt khẩu.
Mộ Hoài phải thay đổi cách nhìn. Chàng bắt đầu nghi ngờ nhiều lần mình bị hại phải chăng liên quan đến vị ngồi trên Long ỷ kia? Nói cách khác, có liên quan đến ngôi vị Hoàng đế?
Vì vậy, chàng cố tình mạo hiểm đến bãi săn để âm thầm quan sát biểu hiện của thích khách. Quả thật chàng đã tóm được vài manh mối nhưng không tài nào xâu chuỗi chúng thành đầu mối đầy đủ được.
Thế nên qua mấy kiếp, ngoài tổ mẫu Cố thị có huyết mạch tương liên và nương tử Mạnh Nguyên hoạ phúc có nhau với mình ra, Mộ Hoài chẳng dám nhẹ dạ tin bất kỳ ai nữa. Hoàng đế cũng vậy, Nghi Quận vương cũng thế, những kẻ quyền thế bị chàng tịch thu tài sản và giết cả nhà cũng hệt, đều có thể trở thành quỷ vô thường lấy mạng chàng.
Mộ Hoài kể xong câu chuyện này thì trăng đã lên giữa bầu trời.
Mạnh Nguyên giật mình, rằng phu quân của mình thật sự đang liều mạng trên mũi đao, vì thế thần sắc càng lo lắng hơn.
Trái lại, Mộ Hoài chỉ bàng quan: “Ông trời muốn bắt người nào thì không ai thoát được, nhưng chúng ta có thể đồng thời trùng sinh và gặp nhau, vậy chứng tỏ số mệnh của ta chưa đến mức tuyệt vọng. Nương tử, mai này đừng bận lòng quá, lần này ta đã có tính toán, chắc chắn sẽ hết sức cẩn thận và lưu ý.”
Mạnh Nguyên khẽ mấp máy môi, không biết nên nói gì để an ủi, dù gì có quá nhiều người muốn mạng của Mộ Hoài, hai phu thê nàng thật sự có thể đề phòng hết được sao?
Vả lại còn thêm một tầng nữa, phải chăng trong hai phủ Đông Tây cũng có bầy hổ sói đang ẩn náu, không biết có bao nhiêu kẻ đang có ý muốn thay thế Mộ Hoài đây.
Mạnh Nguyên ổn định tâm trí, cuối cùng mới kiên định sơ tâm: “Dù bên ngoài có sương gió hay gươm đao, thiếp nguyện thề dùng khế ước sinh tử mãi bên người đến bạc đầu.”