Sắc trời mờ sáng, khói ở phòng bếp nhỏ đã đánh thức người hầu dậy sớm.
Mối quan hệ giữa Cam bà tử và Phùng trù nương luôn khá tốt. Hiện tại, nhị môn còn chưa mở nên không cần bà ta canh chừng. Bà ta quyết định vừa giúp người ta nhặt rau vừa buôn chuyện: “Bà nói có lạ không, trước đây Hầu gia chúng ta cũng được xem là một nhân vật hào kiệt sát phạt quả quyết? Mà sao ta thấy, làm như ngài ấy đã bị tân phu nhân mới vào phủ được mấy ngày của chúng ta hạ đo ván thế nhỉ?”
Không có đại sư phụ trong phòng bếp, ngoài đám tỷ muội bạn già họ ra, chỉ còn một nha đầu nhóm lửa, vả lại còn là con gái nuôi của Phùng trù nương, tên là Tiểu Diệp, bởi vậy họ không kiêng dè đến nỗi cái gì cũng dám bàn luận.
Phùng trù nương vừa cầm miếng sậy hương bồ cọ rửa dọc nồi sắt, vừa hờ hững trả lời: “Bà chưa từng nghe câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân hả? Hơn nữa đây là phu thê mới cưới, không phải còn đang ngọt ngào như mật (*) sao, dù thép luyện cũng phải hóa thành xương mềm uốn quanh thôi. Ban ngày bà không đến phòng bếp nên không biết, Hầu gia chúng ta chiều chuộng phu nhân không còn bờ bến luôn đấy. Ngày thường ba bữa năm điểm không được chuẩn bị trùng lặp, hơi không hợp khẩu vị thì lập tức muốn tìm đầu bếp mới nấu đó. Nửa đêm hôm qua, ngài ấy còn đòi mở bếp chỉ vì phu nhân thuận miệng nói muốn ăn kim ngân tô tám món nhưng loại bơ này sao có thể làm trong một chốc được? Cuối cùng phu nhân phải cản lại, thì ngài ấy mới chịu tha cho đầu bếp làm điểm tâm về ngủ sau nửa đêm... Đây mới chỉ là mở đầu thôi, bà nhìn đi, nếu đợi đến khi phu nhân có tin hỉ, mặc cho gan rồng hay tủy phượng, Hầu gia cũng phải tìm cách đào cho bằng được.”
(*) Nguyên văn 蜜里调油: ví von mối quan hệ vô cùng thân thiết
Cam bà tử nghe vậy thì gật đầu lia lịa: “Hầu gia và phu nhân chúng ta rất xứng với câu anh hùng mỹ nhân đấy chứ. Đừng nói phu nhân, bà cứ nhìn những người phu nhân dẫn đến đi, có nhân vật nào không bóng nhẫy mịn màng đâu. Ta thấy Hầu gia và phu nhân chúng ta chắc chắn ân ái không nghi ngờ gì rồi nhưng không biết sau này ai trong bốn vị đó sẽ được hời nhỉ?”
Phùng trù nương quá hiểu bà ta: “Không phải bà đang suy nghĩ cho Nhị Phúc nhà mình đấy chứ? Tôi nói cho bà biết này, bà đừng hòng có toan tính gì với bên đó. Dù mai này mấy vị kia không được thu vào phòng thì cũng không đến lượt đám mặt mày xám tro như chúng ta đâu. Thị vệ trẻ tuổi trong phủ có cả đống kia kìa, vả lại còn có các quản sự và chưởng quỹ ở ngoài nữa...”
Bị vạch trần tâm sự, Cam bà tử chỉ bĩu môi: “Vậy thì chưa chắc, có lẽ Nhị tiểu tử nhà ta có phúc thì sao?”
Phùng nữ trù nương gần như bật cười thành tiếng: “Bà đúng thật là bụng rộng trong mắt. Bà cứ dùng gót chân mà nghĩ đi, đấy là những người được vàng bạc nuôi ra, dù có rơi ra ngoài cũng sẽ không bị vùi lấp trong đống tro tàn đâu. Tôi không hiểu bà nghĩ gì nữa?”
Trong khi họ nói chuyện, Tiểu Diệp đang chuyển củi bên ngoài đột nhiên gây ra tiếng động: “Chào Thanh Bình tỷ ạ, bây giờ tỷ tới lấy thiện sao? Hiện tại còn chưa làm xong hay sao ấy ạ?”Hai người trong phòng lập tức im bặt. Vị này chính là người cẩn thận nhất bên cạnh phu nhân, nếu để nàng ấy nghe được nửa câu thì không phải chuyện đùa đâu.
Thanh Bình tới truyền lời thay Mạnh Nguyên, rằng mùng năm hôm nay, Mộ Hoài muốn dẫn nữ quyến trong nhà đến miếu kính hương nên Mạnh Nguyên bảo bếp chuẩn bị ít điểm tâm để họ có thể ăn trên đường đi và về.
Thật ra Cam bà tử hài lòng với vị này nhất, nhưng giờ phút này trong lòng bà ta có quỷ nên chỉ chào hỏi, chứ không dám tiếp tục ở lại làm người ta chướng mắt. Bà ta bèn lấy cớ phải chuẩn bị mở cửa để ra khỏi phòng bếp.
Thanh Bình chỉ đưa mắt nhìn một lần, chuyển lời xong rồi trở về chính phòng.
Vì phải ra khỏi nhà nên Mộ Hoài và Mạnh Nguyên hiếm khi dậy sớm vậy.
Thanh Bình vào nhà thì thấy Mộ Hoài đang bưng mặt Mạnh Nguyên để vẽ mày cho nàng.
“Nương tử, xem lông mày hôm nay ta vẽ thế nào?”
Mạnh Nguyên phải thừa nhận, công lực vẽ mày của Mộ Hoài càng ngày càng thành thạo, có lẽ do được tích lũy tận mấy đời. Nàng không muốn khoe ân ái trước mặt bọn nha đầu nên đẩy thẳng người đang tranh công nào đó ra xa: “Vẽ xong rồi ạ, phu quân tránh mặt một lát đi, ta phải thay xiêm áo đã.”
Tuy Mộ Hoài không ngại tự tay thay cho Mạnh Nguyên nhưng dẫu sao vẫn phải giữ thể diện cho hai người trước mặt hạ nhân: “Vậy ta chờ nàng ở Tiểu Hương hạ nhé, sau đó chúng ta cùng đến Tam Tư đường đón tổ mẫu và thái phu nhân.”
Thấy Mộ Hoài ra khỏi phòng, Thanh Bình mới đến gần trả lời: “Dưới bếp được tin, giờ đã bắt đầu chuẩn bị điểm tâm rồi ạ, hẹn khoảng một canh giờ là xong.”
Mạnh Nguyên soi gương thử, phát hiện không có gì bất ổn, bấy giờ mới quay người lại: “Nhắc tới cũng do ta không để ý, sáng sớm hôm qua nói với bọn họ là được rồi.”
Trên thực tế, hai ngày nay Mạnh Nguyên và Mộ Hoài “tiểu biệt tương phùng” nên mỗi tối cứ tắm rửa xong thì tất nhiên sẽ trở về phòng tắt đèn. Ban ngày Mạnh Nguyên còn phải đến Tam Tư đường, vì vậy dĩ nhiên tinh thần không ổn lắm.
“Phùng nương tử nói điểm tâm phải làm ngày nào ăn ngày đó mới ngon, dù phu nhân có bảo sớm thì họ cũng sẽ làm nó vào sáng nay thôi ạ.”
Vốn dĩ Mạnh Nguyên không quá để tâm nhưng nghe Thanh Bình nhắc tới Phùng trù nương, nàng mới nhớ đến một chuyện quan trọng.
Đời trước, Cam bà tử giữ cửa muốn cầu hôn Thanh Bình với Mạnh Nguyên nhưng Mạnh Nguyên không thích Nhị tiểu tử vừa mềm lòng, vừa không có bản lĩnh gánh vác lập gia của nhà bà ta nên đã từ chối ngay tại chỗ. Chẳng ngờ sau này, Cam bà tử ôm hận trong lòng, thừa cơ Phùng trù nương không chuẩn bị mà đầu độc vào thức ăn của Thanh Bình, trực tiếp dẫn đến cái chết của Thanh Bình...
Thật ra, chuyện này chưa xác thực, vì ngày đó Cam bà tử cũng tự ném mình xuống giếng, chết không đối chứng.
Chất độc được phát hiện trong nồi bếp của Phùng trù nương và trong thức ăn của Thanh Bình đã được tìm thấy trong nhà của Cam bà tử như tang vật. Thế nhưng, lúc này Mạnh Nguyên ngẫm lại, vì chuyện cỏn con này mà Cam bà tử có ý định giết người, còn liên lụy đến tính mạng của mình thì quá khiên cưỡng rồi. Khi đó Mộ Hoài không ở trong phủ, vả lại Cố thị còn đang bị bệnh nặng nên Mạnh Nguyên không kịp tra cứu cẩn thận, kết hợp với Mộ Quân của tứ phòng Tây phủ gặp chuyện không may, mãi sau này Mộ Hoài lại mất mạng. Vì thế, Mạnh Nguyên không tài nào điều tra được nguyên nhân cái chết của Thanh Bình nữa.
Đời này không thể dẫm lên vết xe đổ ấy!
“Thanh Bình, ta nhớ trong nhà ngươi còn chưa định hôn sự hả.”
Thanh Bình đang nói chuyện điểm tâm, thình lình bị Mạnh Nguyên cắt ngang, thậm chí còn không thẹn thùng: “Phu nhân, sao đột nhiên người lại nhắc đến chuyện này ạ?”
“Ban đầu ta nghĩ, đợi ta xuất môn sẽ lần lượt lo đại sự cho các ngươi. Hôm nay nhân lúc ta chưa chính thức đón nhận việc nhà trong phủ, đây là lúc thích hợp để tiễn các ngươi nở mày nở mặt ra cửa.”
Thanh Bình luôn cẩn thận, bèn cảm thấy có chỗ nào không đúng, vì sau khi xuất giá, nha hoàn hồi môn bình thường luôn có thể tiếp tục làm nữ sử quản sự. Tuy vậy nàng định gả mình cho một gia đình tử tế, vậy nếu muốn con cái được học hành thi cử thì sau này không thể làm tôi tớ cho người nữa. Nói thế, Mạnh Nguyên đang biến tướng muốn xoá nàng ấy.
“Phu nhân mới cưới chưa được một năm, giờ đang cần người giúp đỡ, mà thân khế của nô tì còn tận năm năm, đến lúc đó cũng chỉ mới đầu hai mươi, bàn lại sau vẫn được ạ.”
“Sao thế được?” Mạnh Nguyên lập tức phản đối. Dù Thanh Bình không sợ biến thành gái lỡ thì, nhưng ở trong phủ lâu ngày nào sẽ dễ dàng xảy ra nguy cơ ngày nấy.
Hiển nhiên Thanh Bình không muốn tiếp tục chủ đề này: “Phu nhân tốt của nô tì ơi, nô tì biết hôm nay người và Hầu gia tình cảm sâu sắc, chỉ ước sao chúng nô tì cũng tìm được phu quân như vậy, nhưng dục tốc bất đạt, dù người muốn lo liệu cho nô tì thì cũng phải chờ mình đứng vững gót chân đã ạ. Nói cách khác, nô tì và những cô kia không giống nhau, vừa ra khỏi cửa, e rằng sẽ không thể gặp lại phu nhân nữa rồi...”
Vẻ mặt Thanh Bình đầy sự không đành lòng, Mạnh Nguyên lập tức đồng cảm với nàng ấy. Sao nàng nỡ nào buông bỏ một nha đầu nhạy cảm và hiểu lòng người thế này đây?
Thôi, trước tiên thương lượng với Mộ Hoài đã, hoặc sai Cam bà tử rời khỏi nội viện hẵng nói.
Tính thời gian, xem chừng còn mấy tháng nữa thôi.
Đành vậy, chuyện này đợi tìm Mộ Hoài hỏi ý, kiến thức chàng rộng rãi, không chừng có thể theo dõi được gì thì sao.