Ngày tốt lành hôm nay trải qua nhiều chuyện không vui nên Hoàng đế không còn tâm trạng tiếp tục nhận sự bái lạy của quần thần nữa, mà chỉ để lại đại giám Phúc Toàn hầu hạ bên cạnh.
Phúc Toàn thấy Hoàng đế xoa huyệt Đương Dương, nom vô cùng chán chường thì chủ động bước lên giúp ông ta ấn huyệt.
“Bệ hạ bảo trọng long thể, vạn dặm sơn hà trăm năm cơ nghiệp dựa cả vào ngài đấy ạ.”
Rốt cuộc Hoàng đế bị xúc động, phấn chấn lại: “Đúng vậy, lúc này ta không thể ngã xuống.”
Phúc Toàn đã ở cạnh Hoàng đế từ khi ông ta còn là một hoàng tử thứ xuất không được thương yêu, dù thân phận chỉ là nội giám nhưng trái lại rất được Hoàng đế tin tưởng. Thấy Hoàng đế lo lắng, lão không khỏi thử vượt quyền: “Vạn tuế gia trải qua chuyện khó khăn này, mai này chắc hẳn sẽ gặp dữ hoá lành. Thế nhưng qua hôm nay, chỉ e đám đại nhân đó lại không biết phiền tiếp tục thảo luận về vấn đề kế vị...”
Hoàng đế cũng rầu rĩ về chuyện này: “À, làm như mấy lão già ngoan cố kia sẽ chết nếu hôm nay ta không viết di chiếu vậy.” Tuy vậy, ông ta thở dài thườn thượt: “Hôm nay nghịch tử đó đã đền tội, Ninh nhi cũng bị nhốt vào ngục, hoàng tự không còn ai nữa rồi.”
Phúc Toàn không dám nói gì, dù hiện tại bệ hạ còn hai con nhưng Anh vương không làm nên trò trống gì, sao có thể so với Tĩnh Vương giấu tài chứ.
Hoàng đế nheo mắt, bây giờ đã chuyển sự nghi ngờ tới Tĩnh Vương.
Bất kể chuyện hôm nay Tĩnh Vương có tham gia không thì không thể nghi ngờ rằng hắn là người thắng lớn nhất. Hai ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Hoàng đế, một người chết, một kẻ bị kết tội, Hoàng đế chỉ sợ hắn sẽ trở thành một Nghi Quận vương khác.
Đúng lúc này, phòng ngoài có người thông báo: “Bẩm bệ hạ, Tĩnh vương điện hạ cầu kiến.”
Trán Hoàng đế khẽ giật, trong lòng chất chứa kiêng kỵ, ông ta ra hiệu cho phía sau, ý nhắc nhở các ám vệ phải cẩn thận.
Sau đó, ông ta mới bình ổn lại tâm trạng rồi bảo: “Truyền.”
Giờ phút này, Tĩnh Vương mặc thường phục, Hoàng đế quan sát hắn từ đầu đến chân một phen, thấy không giống người giấu vũ khí thì mới chậm rãi hỏi: “Là lão Tứ à, con đến có chuyện gì quan trọng cần bẩm sao?”
“Bẩm phụ hoàng, quả thần nhi thần có một chuyện vui muốn chia sẻ với phụ hoàng. Vừa rồi nhi thần nhận được cấp báo từ đất phong, rằng vương phi của nhi thần được chẩn ra có hỉ mạch hai tháng rồi.”Hoàng đế cau mày lại: “Ồ? Dưới gối con ta chưa có con, cuối cùng bây giờ đã có rồi, đúng là một chuyện vui.”
“Đây là con đầu của nhi thần, lòng con vui không kể xiết, cho nên nhi thần cả gan xin phụ hoàng cho phép ngày mai con trở về đất phong chờ hoàng tôn chào đời.”
Hoàng đế nghe vậy chợt khựng lại: “Con muốn về đất phong?”
“Vâng, nhi thần lo cho vương phi và trưởng tử, chỉ ước mong có thể chắp cánh bay về thôi ạ.”
Hoàng đế dựa vào long ỷ, ngón tay gõ lên bàn khi có khi không: “Nhưng trong kinh vừa có sự loạn, bên cạnh ta cũng thiếu người san sẻ, con bỏ đi lúc này làm cha đây vô cùng khó xử.”
Tĩnh vương vén bào phục quỳ xuống đất: “Hoàng nhi bất hiếu, chỉ vì vương phi khó lắm mới mang thai nên nhi thần muốn ở bên nàng, đích thân chứng kiến trưởng tử được sinh ra.”
Hoàng đế lại nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, cuối cùng dứt khoát quyết định: “Nếu thế, trẫm sẽ thành toàn cho con.”
Tĩnh vương vừa lĩnh mệnh vừa khấu tạ rồi vui mừng ra khỏi ngự thư phòng. Hoàng đế nhìn Phúc Toàn, đoạn tỏ ra khó hiểu: “Ngươi nói xem lão tứ có ý gì? Biết hiện nay ta không thể thiếu nó thì lấy lùi làm tiến à?”
Phúc Toàn rót thêm cho Hoàng đế một chén trà, không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Sinh con trai đầu lòng luôn làm người ta thấp thỏm, hẳn là Tĩnh vương điện hạ rất yêu quý trưởng tử đấy ạ.”
Hoàng đế không nói nữa. Ông ta nghĩ, vậy cũng tốt, trước tiên cứ bỏ nó ở đất phong hai năm rồi tính tiếp, cử thêm nhiều tai mắt nằm vùng, nếu nó có lòng không thần phục thì đến lúc đó sẽ xử lý sau.
“Vậy trẫm sẽ yên tâm chờ làm hoàng gia gia nhỉ.”
Điện Giao Thái, Mộ Hoài ra lệnh cho thuộc hạ dọn dẹp nghịch tặc bị xử tử trong viện, còn chàng bước đến Thiên điện phía đông.
Cố thị và Mạnh Nguyên nhìn quanh ở cửa một hồi lâu, thấy cuối cùng Mộ Hoài đã xuất hiện, bèn vội vàng nghênh đón.
“Sao rồi? Đằng trước xảy ra chuyện gì?”
Mộ Hoài quỳ một gối xuống đất, cúi đầu xá Cố thị: “Uy vương đã bị xử tử tại chỗ, Nghi Quận vương bị giam vào thiên lao chờ thẩm vấn... Cháu bất hiếu, vừa rồi đã hại ngài bị hoảng sợ.”
Cố thị vội vàng đỡ chàng dậy: “Con phái ám vệ một mực bảo vệ nên ta chẳng bị rơi cọng tóc nào cả đâu, chẳng qua nương tử con phải chịu uất ức, ban nãy suýt nữa thật sự bị kẻ tặc xô vào đại điện rồi đấy.”
Mạnh Nguyên vội vàng giải thích: “Tổ mẫu quá lo rồi, phu quân đã sớm sắp xếp xong xuôi người trông chừng ở đó rồi ạ. Ngoài ra, trên trâm cài đầu của con cũng được tẩm thuốc mê, kẻ xấu bị con đả thương mu bàn tay nên mau chóng ngất đi, dù ám vệ không ở gần đó thì con cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu ạ. Đúng ra, con thấy khá áy náy với đại tẩu...”
Chu thị ra ngoài tìm nội thị thì bắt gặp mấy xác chết. Sau khi bị kẻ xấu phát hiện, nàng ta vội vàng bỏ của chạy lấy người, cuối cùng trốn trong một căn tịnh phòng (*) hẻo lánh cả buổi trời. Tuy rằng không bị thương tích gì nhưng quả thật nàng ta đã hoảng sợ không ít.
(*) tịnh phòng: phòng vệ sinh hoặc phòng tắm.
Mộ Hoài lại đến hành lễ với Chu thị, Phù thị và Trương thị.
Bấy giờ tâm trạng Trương thị còn chưa ổn, bèn hỏi rõ căn nguyên: “Lão Lục, con đã tìm ra là kẻ nào giở trò gây ra thảm hoạ này chưa? Khi nào chúng ta mới xuất cung được? Liệu có con cá lọt lưới nào đang ẩn náu gần đây không?”
Bên ngoài Mộ Hoài không tiện kể quá chi tiết nên chỉ cố trấn an bà ta: “Uy vương xúi giục một bộ phận Kim Ô vệ làm phản bức vua thoái vị nhưng đã bị người mà con sắp xếp giết chết tại chỗ. Kẻ lừa mọi người rời khỏi điện Giao Thái bị nghi là Nghi Quận vương, giờ cũng sa lưới rồi. Lát nữa người của Hình bộ đến xử lý thi thể xong, khi đã chắc rằng không có phản nghịch trà trộn trong số triều thần và quan quyến thì con sẽ cử người đưa mọi người rời cung về phủ.”
Vừa nghe chuyện phức tạp như thế, Trương thị và Phù thị quên mất kinh ngạc, song Chu thị vừa bị mắc vạ lại cắn răng nghiến lợi: “Đám nghịch tặc này phải bị róc xương róc thịt.”
Mạnh Nguyên dìu Cố thị tới, Cố thị không khỏi cau mày: “Bây giờ vị đó còn đang mặc triều phục Quận vương đấy, đây không phải là lúc để nói lung tung đâu.”
Chu thị bị nghẹn họng đành phải câm nín và càng thấy bi thương hơn, đương nhiên ban nãy chính nàng ta bị người khác đuổi theo phải đến tịnh phòng trốn tránh, chứ đâu phải là họ.
Mộ Hoài phải bận bịu xử lý hậu quả chuyện trong cung, rốt cuộc không thể tự mình đưa các gia quyến về phủ.
Trước khi vào cửa, Mạnh Nguyên cho người chuẩn bị chậu than và cành liễu trừ tà tránh tai ương, tất cả các phòng và viện không vội nấu nướng mà phải đun nước tắm trước.
Tai hoạ trong cung giờ đây đã bị phố phường đồn thổi có mũi có mắt, kể cả những nhà kín cổng cao tường cũng nghe phong thanh.
Lúc Tử Đường và Thanh Bình tự thân hầu hạ Mạnh Nguyên đi tắm, bèn kiềm lòng không đậu hỏi nàng những chuyện đã xảy ra trong cung.
Mạnh Nguyên thuật lại đơn giản không thêm dầu thêm mỡ, chỉ ngắt đầu bỏ đuôi mà đã khiến hai nha đầu hoảng hốt.
“A di đà Phật, may nhờ phu nhân nhanh trí, làm mu bàn tay của nghịch tặc bị thương để hắn ngất xỉu, không thì thật chẳng dám nghĩ đến hậu quả nữa.”
Lúc này Mạnh Nguyên có thể thong dong kể lại khoảnh khắc gặp nạn đó: “Đâu có khoa trương như các ngươi nói, Vương gia đã phái ám vệ thăm dò ở gần đó từ sớm rồi, dù có muộn nửa khắc thì ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Vả lại, các ngươi cũng biết hai thế thân đã tự tay tiêu diệt nghịch tặc Uy vương đấy, chính là hai người từng ngăn cản không cho Tử Đường vào khách viện lần trước.”
Thanh Bình không nhớ rõ tên họ nên chọn điểm dễ nhận diện rồi hỏi: “Là người có mặt đen hơn đáy nồi ấy ạ?”
Tử Đường ho khan hai tiếng: “Đó là Tùng Mậu, nhưng nhìn mãi thành quen à, mặt không đen như muội tả đâu.”
Thanh Bình bị sửa lưng, bèn ồ lên một tiếng, đoạn đảo mắt nhìn quanh mặt Tử Đường, song rốt cuộc không dám nói đùa sau việc Mạnh Nguyên tai qua nạn khỏi vụ đánh cướp.
Mặt khác, Mạnh Nguyên giật mình. Đời trước Tử Đường đi theo mình, cả đời không ra ngoài, đời này nàng không thể để nàng ấy bị thiệt thòi nữa.
Hiện giờ Tùng Mậu đó lập được công lớn, tiền đồ sau này hẳn sẽ không tồi đâu.
Nếu hai người đều có ý, vậy có thể xem đây là một mối hôn nhân tốt chứ nhỉ.