Edit + beta: Linxu
Hương Chỉ Toàn lườm sang, lại thấy hắn tỏ vẻ nghiêm trang, không nhịn được cười cười, nào có chuyện đơn giản như vậy. Nhưng vẫn theo ý hắn nằm xuống, nhanh chóng tính toán trong đầu, thương lượng với hắn: “Ta có chuyện muốn nói với chàng, nhưng ta lo chàng sẽ cười ta, lại càng lo chàng sẽ cho rằng ta nói xấu sau lưng người khác —— chàng đừng nghĩ vậy, nhé?”
Tập Lãng hỏi ngược lại: “Nàng muốn nói chuyện không chứng cứ vẫn có thể tìm ra được?”
Hương Chỉ Toàn lắc đầu, “Không phải.” Vừa nói xong đã hiểu ý hắn, “Cũng đúng, chàng có thể kiểm chứng.”
“Vậy còn lo lắng cái gì?” Tập Lãng tặng nàng một nụ cười cổ vũ, nghiêng người nhìn nàng.
Cũng không phải lo lắng, là lúng túng thôi. Chuyện xấu của Hương gia, cũng là vết nhơ của nàng. Vài lần muốn nói lại thôi, nàng nhấc ngón tay chỉ ngọn đèn: “Tắt đèn rồi nói sau.” Đen như mực vẫn tốt nhất, nàng không cần cố kỵ thái độ của hắn, không cần nhìn đến vẻ khinh thường hiển hiện trên khuôn mặt hắn.
Tập Lãng lười di chuyển: “Nàng khỏe mạnh lại muốn người bệnh là ta đi làm sao?”
Hương Chỉ Toàn ngẫm lại cũng phải, ngồi dậy, nghiêng người qua bên kia hắn, tắt đèn.
Trước mắt tối sầm lại, cả người bị hắn ôm vào khuỷu tay.
Hắn an trí nàng bên cạnh, cánh tay dài ôm lấy nàng.
“Chàng thế này là ——” Hương Chỉ Toàn đè xuống cảm giác kinh hoảng thoáng qua, không hiểu thế này là thế nào.
“Sợ nàng làm ta sợ hãi.” Hắn nói.
Hương Chỉ Toàn cười rộ lên, “Có mới lạ.” Trong không gian này, nàng xoay người nghiêng qua phía gối của mình, như vậy sẽ không đè nặng lên tay hắn. Sau đó thuận thế đưa lưng về phía hắn nằm xuống, mặt đối mặt lúc nào cũng khiến nàng không được tự nhiên.
“Giờ có thể nói được rồi?” Tập Lãng dịu dàng lên tiếng: “Có phải là chuyện Hương gia không?”
Hương Chỉ Toàn gật đầu, “Là chuyện của nhị tỷ ta.”
“Đừng nói là chuyện nàng theo người bỏ trốn kia chứ?” Tập Lãng hời hợt hỏi thăm, trong lòng thoải mái. Hẳn là chuyện này rồi.
Hương Chỉ Toàn sững sờ, lại thở ra một hơi, “Sao chàng lại biết? Lão phu nhân nói cho chàng ư?”
“Ừm. Có nói đôi câu.” Tập Lãng nói: “Không phải chuyện lớn gì, nên ta không nhắc với nàng.”
Đúng là không mấy quan trọng, vì vụ trốn hôn đó chỉ là bắt đầu, cái nàng muốn nói với hắn là phần sau. Thế nhưng từ lời hắn nói tỏ rõ thái độ không chú ý đến lại là cho nàng một viên an thần hiệu quả nhất, vì vậy nàng không chút do dự nói cho hắn biết Hương Khởi Toàn đang ở kinh thành, đương nhiên, đã lược bớt phần Hương Khởi Toàn bị lừa gạt, cuối cùng lại nói: “Khi trước ta không suy nghĩ quá nhiều, mãi tới khi viết thư mới ý thức được cần nói cho tổ mẫu, bá phụ và cả chàng nữa. Nếu sau này xảy ra sự cố, sẽ không ít người nói ta giải quyết không kịp thời.”
Để nàng toàn tâm ngồi nhìn rồi hả hê thì tốt biết bao. Thế nhưng tình cảnh cứ ép nàng không thể như ý.
Tập Lãng hỏi: “Bên kia là ai?”
“Là Lục gia nhà họ Thành.”
Tập Lãng ngẫm nghĩ: “Khi còn trẻ Thành đại nhân từng nhậm chức ở Quảng Đông, sản nghiệp bên đó không ít. Thành Lục giỏi xử lý việc vặt nhất, một năm thưởng ở lại Quảng Đông mấy tháng —— thảo nào.” Chỉ Thành Lâm và Hương Khởi Toàn quen biết nhau bằng cách nào.
Điều Hương Chỉ Toàn đang nghĩ tới là vì sao Hương Khởi Toàn lại có thể bị lừa được. Năm ngoái Hoài Nam vương tới Quảng Đông, không phải làm chính vụ, mà là ngầm xin hoàng thượng cho phép qua bên kia làm chút việc tư. Sau khi tới Quảng Đông, là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, quan viên muốn nịnh bợ cũng không tìm được người. Cũng chính vì có tiền đề này, Hương Khởi Toàn mới bị mắc lừa phải không đây? Thật ra đến bây giờ cũng còn rất nhiều điều khó nghĩ, chuyện cụ thể thế nào thì chỉ có Hương Khởi Toàn biết.
Suy tính chốc lát, Tập Lãng có quyết định: “Ngày mai nàng viết phong thư gửi cho Hương gia, ta ra lệnh cho ngươi đưa về. Còn cái khác ——” hắn không rảnh để quan tâm mấy chuyện kiểu này. Chỉ là không thể xác định thái độ của nàng.
“Những việc khác không cần phải xen vào, không cần thiết.” Hương Chỉ Toàn lập tức nói, “Mà nếu chàng kiên quyết muốn suy tính chúng —— “
“Ta có thể cân nhắc cái gì? Càng ít phiền phức càng tốt.”
“Vậy sao chàng biết tình hình Thành gia?” Cứ như nàng là nàng vô tình nhắc tới Thành gia, mà hắn lại thuận miệng nói ra hết, không khỏi khiến nàng khó hiểu.
“Nếu nàng sinh ra trong môn đệ như ta, nàng cũng sẽ biết rõ chuyện triều thần, kinh quan như chuyện trong lòng bàn tay.” Tập Lãng giải thích: “Còn nữa, mấy ngày này ta rảnh rỗi quá, nên phải tìm chút chuyện làm giết thời gian.”
Hương Chỉ Toàn cuối đầu: “Vậy chàng —— sau này chàng còn có thể rời nhà nữa ư?”
“Nàng hy vọng ta rời nhà đi sao?”
“Đương nhiên là không.” Hương Chỉ Toàn nói: “Trong phủ này, ta chỉ tương đối quen thuộc với mỗi chàng.”
Cũng chỉ tương đối quen thuộc với hắn. Lời này vừa ra, cả hai đều chẳng biết nên khóc hay cười. Không ai có thể nghĩ tới, thậm chí chưa từng nghe nói, có ai thành hôn xong lại có tình trạng như bọn họ.
“Trưởng bối sẽ không cho ta rời kinh nữa.” Tập Lãng tìm được tay phải của nàng, đặt nó vào bàn tay: “Nàng không cần lo sẽ không ai chăm sóc nàng nữa.”
“Cũng không phải muốn chàng ngày ngày chăm nom ta, chỉ là giữ chàng trong phủ, trong lòng ta mới cảm thấy thấy chân thật hơn.” Tay Hương Chỉ Toàn khẽ cựa muốn tránh đi.
“Ta hiểu.” Tập Lãng chú ý đến động tác nhỏ của nàng, không buông tay: “Sẽ tới lúc ta khỏe lại, ta và nàng không nên tương đối quen thuộc như giờ.”
Tay Hương Chỉ Toàn yên tĩnh lại, ngẫm nghĩ, dứt khoát xoay người đối mặt với: “Chàng nói đúng. Còn có một việc ta muốn nói với chàng...” Nàng nhíu mày, “Không phải chuyện không quan trọng.”
Tập Lãng ngẫm nghĩ, “Sẽ không phải chuyện tiền bạc kia của nàng chứ?”
“Cái này cũng biết?” Hương Chỉ Toàn dở khóc dở cười, “Còn chờ ta chủ động nhận tội sao?” Lại muốn lật người, tâm tình quá phức tạp, không muốn nói chuyện với hắn.
Tập Lãng giữ người nàng lại: “Nếu ta đã chủ động nói những thứ này, thì nàng cần chi lo lắng việc ta nhớ đến tiền tài của nàng?”
“Chàng không phải hạng người đó.” Dù rằng nói là nói hắn tốt, nhưng nàng vẫn thở hổn hển. Ngược lại, không phải nàng giận hắn, mà tức cái bộ dạng không ra gì của Hương gia, tới cả chuyện này cũng nói tuốt cho lão phu nhân biết.
“Lão phu nhân nói nàng bức Hương gia mười vạn lượng.” Tập Lãng cố ý dời đi sự chú ý của nàng: “Có gì sai lầm trong này ư?”
“Không có gì sai cả.” Hương Chỉ Toàn tính sổ cho hắn: “Lúc còn sống cha mẹ ta buôn bán kiếm về một phần gia nghiệp lớn như vậy, sau khi qua đời cũng bị lão thái thái, bá phụ tiêu xài gần hết, hoặc là bồi thường thua lỗ, hoặc là dùng để đút lót cho người, đến trước khi ta xuất giá, sản nghiệp chỉ còn lại có chưa tới hai mươi vạn lượng. Những thứ này là đại quản sự theo cha mẹ ta nhiều năm nói với ta. Khi đó hẳn chàng cũng dự toán được, ta cho là mình bị bọn họ đẩy tới chỗ chết, liền buộc bọn họ giao trả hết hiện ngân cho ta.”
“Là lẽ thường của đời người.” Chỉ là Tập Lãng không nghĩ rõ được chút chuyện: “Song thân của nàng đều là người khôn khéo, lẽ nào trước lúc qua đời không nghĩ tới tình cảnh khó khăn của tam tỷ muội nàng?”
Hương Chỉ Toàn im lặng thở dài: “Dĩ nhiên là nghĩ tới, cũng đã hết lòng lo lắng mưu toan cho chúng ta. Chỉ là lão thái thái hiểu rõ cha nương ta nhất, gặp chiêu là hủy chiêu...”
Nàng không nói hết lời. Đường lui thì còn, chỉ là nàng không thể nói thực mọi chuyển cho Tập Lãng. Nàng biết hắn đáng tin, nhưng bây giờ còn chưa đến mức không có gì giấu nhau.
Nếu nàng là một người cả tin như vậy, hẳn đã thành con rối cho Hương gia bắt bí mặc họ khống chế.
Trầm ngâm phút chốc, nàng ngẩng mặt lên, giữa ánh sáng mờ tối ngưng mắt nhìn hắn: “Chàng có thể khinh thị Hương gia khinh thường ta, thế nhưng đừng coi thường cha mẹ ta.”
“Đây là đương nhiên.” Tập Lãng vuốt tóc nàng, “Nhị lão gia Hương thị là nho thương, Nhị thái thái là tài nữ, hơn nữa phu thê tình thâm, từ trước đến nay đều là người đáng để tôn kính.”
“Phu thê tình thâm?” Hương Chỉ Toàn nhẹ nhàng lắc đầu, “Không nói những thứ đó.”
Thật là phu thê tình thâm, thì đã không có Hương Khởi Toàn.
Cả đời phụ thân chỉ làm ra một chuyện sai lầm đó là thu phòng Cổ di nương, nhưng một lỗi sai này, sai một lần là đã quá nhiều.
Trong mắt mẫu thân không chưa nổi hạt cát, trước sau vẫn canh cánh trong lòng, kết quả là hậm hực mà chết. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân hối hận không thôi, cũng vào lúc này mới bị bệnh nặng ốm chết.
Người đã mất mới biết mình thương bao nhiêu yêu mức nào, thì khi đó còn có ý nghĩa gì?
Tập Lãng cũng nghĩ đến nguyên nhân nàng không muốn nói tới: “Không nói những thứ kia, vậy giờ chúng ta nói chuyện gì?”
“Chàng nói một chút đi.” Hương Chỉ Toàn kéo kéo chăn, tìm được góc độ thoải mái: “Chàng còn chưa nói cho ta biết, sao niên kỉ người khác vội vàng thành thân, chàng lại chạy thẳng vào quân đội?”
“Cảm phiền nàng còn nhớ chuyện này.” Tập Lãng cười: “Võ nghệ vốn phân trong ngoài, ngoại gia công phu dễ nói, chăm chỉ chút là có thể tới mức là kẻ tài giỏi trong thiên hạ, nhưng công phu nội gia lại có nhiều thứ cần chú trọng, cũng có chút cấm kỵ, một trong những điều kỵ đó, là không thể gần nữ sắc.” Nàng là một nữ tử, không hiểu được lề lối tập võ, hắn cũng chỉ có thể lược bớt giải thích đôi câu dễ hiểu như giờ.
Hương Chỉ Toàn từng vì chuyện này mà sinh ra rất nhiều suy nghĩ, bây giờ hắn thành thật nói ra như vậy, có vẻ như tưởng tượng của nàng không thực tế. Nhưng cũng biết, đây chỉ là một trong những nguyên nhân, tình hình năm năm trước tất nhiên không đơn giản như vậy. “Nói chuyện với chàng thật vô nghĩa, nói đôi ba câu là hết.” Nàng có chút mất mát.
“Là ai bảo chúng ta chưa quen thuộc?” Cánh tay nhàn rỗi của Tập Lãng tự nhiên vòng qua thắt lưng nàng, đặt lên bên hông, nhẹ vỗ.
Không ngoài suy đoán Hương Chỉ Toàn bên này cứng cả người.
Tập Lãng bật cười, vòng tay qua cổ nàng thưởng thức mái tóc dài man mát mềm mại, tay ở lưng nàng lại đến hai gò má nàng, ngón tay vuốt ve da thịt như ngọc: “Sợ ta?”
Hương Chỉ Toàn cảm nhận được hai gò má mình không ngừng ấm lên rất rõ, muốn tránh, lại khắc chế, trái tim nhảy lên thình thịch, cả nói cũng không lưu loát: “Không phải... đâu? Mà có phải không? Thật giống như, đúng là vậy.” Nàng cắn môi, ngăn mình tiếp tục nói năng lộn xộn.
Tập Lãng nín cười, xích lại gần nàng một chút: “Có gì phải sợ?”
“...” Tay nàng vươn thẳng, đẩy đầu vai khi hắn. Dáng vẻ muốn đẩy hắn ra.
“Đau.” Hắn nói.
Nàng như bị điện giật rút tay về.
Khóe môi hắn đầy ý cười, lại xích lại gần nàng chút nữa. Gần đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của nhau.
Hương Chỉ Toàn ngửa cả người về sau, bị cánh tay hắn mạnh mẽ ngăn cản, lại không nhịn được nhẹ nhàng đẩy hắn.
Tập Lãng như bị đau hít vào một hơi.
Nàng lại nhanh chóng thu tay về, ngay sau đó liền nghĩ đến, sao người này đột nhiên yếu ớt như vậy? “Chàng, chàng gạt ta?”
Đi kèm với đó là hắn cúi đầu cười ra tiếng, nàng bị hắn ôm chặt vào lòng.
Hương Chỉ Toàn lườm sang, lại thấy hắn tỏ vẻ nghiêm trang, không nhịn được cười cười, nào có chuyện đơn giản như vậy. Nhưng vẫn theo ý hắn nằm xuống, nhanh chóng tính toán trong đầu, thương lượng với hắn: “Ta có chuyện muốn nói với chàng, nhưng ta lo chàng sẽ cười ta, lại càng lo chàng sẽ cho rằng ta nói xấu sau lưng người khác —— chàng đừng nghĩ vậy, nhé?”
Tập Lãng hỏi ngược lại: “Nàng muốn nói chuyện không chứng cứ vẫn có thể tìm ra được?”
Hương Chỉ Toàn lắc đầu, “Không phải.” Vừa nói xong đã hiểu ý hắn, “Cũng đúng, chàng có thể kiểm chứng.”
“Vậy còn lo lắng cái gì?” Tập Lãng tặng nàng một nụ cười cổ vũ, nghiêng người nhìn nàng.
Cũng không phải lo lắng, là lúng túng thôi. Chuyện xấu của Hương gia, cũng là vết nhơ của nàng. Vài lần muốn nói lại thôi, nàng nhấc ngón tay chỉ ngọn đèn: “Tắt đèn rồi nói sau.” Đen như mực vẫn tốt nhất, nàng không cần cố kỵ thái độ của hắn, không cần nhìn đến vẻ khinh thường hiển hiện trên khuôn mặt hắn.
Tập Lãng lười di chuyển: “Nàng khỏe mạnh lại muốn người bệnh là ta đi làm sao?”
Hương Chỉ Toàn ngẫm lại cũng phải, ngồi dậy, nghiêng người qua bên kia hắn, tắt đèn.
Trước mắt tối sầm lại, cả người bị hắn ôm vào khuỷu tay.
Hắn an trí nàng bên cạnh, cánh tay dài ôm lấy nàng.
“Chàng thế này là ——” Hương Chỉ Toàn đè xuống cảm giác kinh hoảng thoáng qua, không hiểu thế này là thế nào.
“Sợ nàng làm ta sợ hãi.” Hắn nói.
Hương Chỉ Toàn cười rộ lên, “Có mới lạ.” Trong không gian này, nàng xoay người nghiêng qua phía gối của mình, như vậy sẽ không đè nặng lên tay hắn. Sau đó thuận thế đưa lưng về phía hắn nằm xuống, mặt đối mặt lúc nào cũng khiến nàng không được tự nhiên.
“Giờ có thể nói được rồi?” Tập Lãng dịu dàng lên tiếng: “Có phải là chuyện Hương gia không?”
Hương Chỉ Toàn gật đầu, “Là chuyện của nhị tỷ ta.”
“Đừng nói là chuyện nàng theo người bỏ trốn kia chứ?” Tập Lãng hời hợt hỏi thăm, trong lòng thoải mái. Hẳn là chuyện này rồi.
Hương Chỉ Toàn sững sờ, lại thở ra một hơi, “Sao chàng lại biết? Lão phu nhân nói cho chàng ư?”
“Ừm. Có nói đôi câu.” Tập Lãng nói: “Không phải chuyện lớn gì, nên ta không nhắc với nàng.”
Đúng là không mấy quan trọng, vì vụ trốn hôn đó chỉ là bắt đầu, cái nàng muốn nói với hắn là phần sau. Thế nhưng từ lời hắn nói tỏ rõ thái độ không chú ý đến lại là cho nàng một viên an thần hiệu quả nhất, vì vậy nàng không chút do dự nói cho hắn biết Hương Khởi Toàn đang ở kinh thành, đương nhiên, đã lược bớt phần Hương Khởi Toàn bị lừa gạt, cuối cùng lại nói: “Khi trước ta không suy nghĩ quá nhiều, mãi tới khi viết thư mới ý thức được cần nói cho tổ mẫu, bá phụ và cả chàng nữa. Nếu sau này xảy ra sự cố, sẽ không ít người nói ta giải quyết không kịp thời.”
Để nàng toàn tâm ngồi nhìn rồi hả hê thì tốt biết bao. Thế nhưng tình cảnh cứ ép nàng không thể như ý.
Tập Lãng hỏi: “Bên kia là ai?”
“Là Lục gia nhà họ Thành.”
Tập Lãng ngẫm nghĩ: “Khi còn trẻ Thành đại nhân từng nhậm chức ở Quảng Đông, sản nghiệp bên đó không ít. Thành Lục giỏi xử lý việc vặt nhất, một năm thưởng ở lại Quảng Đông mấy tháng —— thảo nào.” Chỉ Thành Lâm và Hương Khởi Toàn quen biết nhau bằng cách nào.
Điều Hương Chỉ Toàn đang nghĩ tới là vì sao Hương Khởi Toàn lại có thể bị lừa được. Năm ngoái Hoài Nam vương tới Quảng Đông, không phải làm chính vụ, mà là ngầm xin hoàng thượng cho phép qua bên kia làm chút việc tư. Sau khi tới Quảng Đông, là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, quan viên muốn nịnh bợ cũng không tìm được người. Cũng chính vì có tiền đề này, Hương Khởi Toàn mới bị mắc lừa phải không đây? Thật ra đến bây giờ cũng còn rất nhiều điều khó nghĩ, chuyện cụ thể thế nào thì chỉ có Hương Khởi Toàn biết.
Suy tính chốc lát, Tập Lãng có quyết định: “Ngày mai nàng viết phong thư gửi cho Hương gia, ta ra lệnh cho ngươi đưa về. Còn cái khác ——” hắn không rảnh để quan tâm mấy chuyện kiểu này. Chỉ là không thể xác định thái độ của nàng.
“Những việc khác không cần phải xen vào, không cần thiết.” Hương Chỉ Toàn lập tức nói, “Mà nếu chàng kiên quyết muốn suy tính chúng —— “
“Ta có thể cân nhắc cái gì? Càng ít phiền phức càng tốt.”
“Vậy sao chàng biết tình hình Thành gia?” Cứ như nàng là nàng vô tình nhắc tới Thành gia, mà hắn lại thuận miệng nói ra hết, không khỏi khiến nàng khó hiểu.
“Nếu nàng sinh ra trong môn đệ như ta, nàng cũng sẽ biết rõ chuyện triều thần, kinh quan như chuyện trong lòng bàn tay.” Tập Lãng giải thích: “Còn nữa, mấy ngày này ta rảnh rỗi quá, nên phải tìm chút chuyện làm giết thời gian.”
Hương Chỉ Toàn cuối đầu: “Vậy chàng —— sau này chàng còn có thể rời nhà nữa ư?”
“Nàng hy vọng ta rời nhà đi sao?”
“Đương nhiên là không.” Hương Chỉ Toàn nói: “Trong phủ này, ta chỉ tương đối quen thuộc với mỗi chàng.”
Cũng chỉ tương đối quen thuộc với hắn. Lời này vừa ra, cả hai đều chẳng biết nên khóc hay cười. Không ai có thể nghĩ tới, thậm chí chưa từng nghe nói, có ai thành hôn xong lại có tình trạng như bọn họ.
“Trưởng bối sẽ không cho ta rời kinh nữa.” Tập Lãng tìm được tay phải của nàng, đặt nó vào bàn tay: “Nàng không cần lo sẽ không ai chăm sóc nàng nữa.”
“Cũng không phải muốn chàng ngày ngày chăm nom ta, chỉ là giữ chàng trong phủ, trong lòng ta mới cảm thấy thấy chân thật hơn.” Tay Hương Chỉ Toàn khẽ cựa muốn tránh đi.
“Ta hiểu.” Tập Lãng chú ý đến động tác nhỏ của nàng, không buông tay: “Sẽ tới lúc ta khỏe lại, ta và nàng không nên tương đối quen thuộc như giờ.”
Tay Hương Chỉ Toàn yên tĩnh lại, ngẫm nghĩ, dứt khoát xoay người đối mặt với: “Chàng nói đúng. Còn có một việc ta muốn nói với chàng...” Nàng nhíu mày, “Không phải chuyện không quan trọng.”
Tập Lãng ngẫm nghĩ, “Sẽ không phải chuyện tiền bạc kia của nàng chứ?”
“Cái này cũng biết?” Hương Chỉ Toàn dở khóc dở cười, “Còn chờ ta chủ động nhận tội sao?” Lại muốn lật người, tâm tình quá phức tạp, không muốn nói chuyện với hắn.
Tập Lãng giữ người nàng lại: “Nếu ta đã chủ động nói những thứ này, thì nàng cần chi lo lắng việc ta nhớ đến tiền tài của nàng?”
“Chàng không phải hạng người đó.” Dù rằng nói là nói hắn tốt, nhưng nàng vẫn thở hổn hển. Ngược lại, không phải nàng giận hắn, mà tức cái bộ dạng không ra gì của Hương gia, tới cả chuyện này cũng nói tuốt cho lão phu nhân biết.
“Lão phu nhân nói nàng bức Hương gia mười vạn lượng.” Tập Lãng cố ý dời đi sự chú ý của nàng: “Có gì sai lầm trong này ư?”
“Không có gì sai cả.” Hương Chỉ Toàn tính sổ cho hắn: “Lúc còn sống cha mẹ ta buôn bán kiếm về một phần gia nghiệp lớn như vậy, sau khi qua đời cũng bị lão thái thái, bá phụ tiêu xài gần hết, hoặc là bồi thường thua lỗ, hoặc là dùng để đút lót cho người, đến trước khi ta xuất giá, sản nghiệp chỉ còn lại có chưa tới hai mươi vạn lượng. Những thứ này là đại quản sự theo cha mẹ ta nhiều năm nói với ta. Khi đó hẳn chàng cũng dự toán được, ta cho là mình bị bọn họ đẩy tới chỗ chết, liền buộc bọn họ giao trả hết hiện ngân cho ta.”
“Là lẽ thường của đời người.” Chỉ là Tập Lãng không nghĩ rõ được chút chuyện: “Song thân của nàng đều là người khôn khéo, lẽ nào trước lúc qua đời không nghĩ tới tình cảnh khó khăn của tam tỷ muội nàng?”
Hương Chỉ Toàn im lặng thở dài: “Dĩ nhiên là nghĩ tới, cũng đã hết lòng lo lắng mưu toan cho chúng ta. Chỉ là lão thái thái hiểu rõ cha nương ta nhất, gặp chiêu là hủy chiêu...”
Nàng không nói hết lời. Đường lui thì còn, chỉ là nàng không thể nói thực mọi chuyển cho Tập Lãng. Nàng biết hắn đáng tin, nhưng bây giờ còn chưa đến mức không có gì giấu nhau.
Nếu nàng là một người cả tin như vậy, hẳn đã thành con rối cho Hương gia bắt bí mặc họ khống chế.
Trầm ngâm phút chốc, nàng ngẩng mặt lên, giữa ánh sáng mờ tối ngưng mắt nhìn hắn: “Chàng có thể khinh thị Hương gia khinh thường ta, thế nhưng đừng coi thường cha mẹ ta.”
“Đây là đương nhiên.” Tập Lãng vuốt tóc nàng, “Nhị lão gia Hương thị là nho thương, Nhị thái thái là tài nữ, hơn nữa phu thê tình thâm, từ trước đến nay đều là người đáng để tôn kính.”
“Phu thê tình thâm?” Hương Chỉ Toàn nhẹ nhàng lắc đầu, “Không nói những thứ đó.”
Thật là phu thê tình thâm, thì đã không có Hương Khởi Toàn.
Cả đời phụ thân chỉ làm ra một chuyện sai lầm đó là thu phòng Cổ di nương, nhưng một lỗi sai này, sai một lần là đã quá nhiều.
Trong mắt mẫu thân không chưa nổi hạt cát, trước sau vẫn canh cánh trong lòng, kết quả là hậm hực mà chết. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân hối hận không thôi, cũng vào lúc này mới bị bệnh nặng ốm chết.
Người đã mất mới biết mình thương bao nhiêu yêu mức nào, thì khi đó còn có ý nghĩa gì?
Tập Lãng cũng nghĩ đến nguyên nhân nàng không muốn nói tới: “Không nói những thứ kia, vậy giờ chúng ta nói chuyện gì?”
“Chàng nói một chút đi.” Hương Chỉ Toàn kéo kéo chăn, tìm được góc độ thoải mái: “Chàng còn chưa nói cho ta biết, sao niên kỉ người khác vội vàng thành thân, chàng lại chạy thẳng vào quân đội?”
“Cảm phiền nàng còn nhớ chuyện này.” Tập Lãng cười: “Võ nghệ vốn phân trong ngoài, ngoại gia công phu dễ nói, chăm chỉ chút là có thể tới mức là kẻ tài giỏi trong thiên hạ, nhưng công phu nội gia lại có nhiều thứ cần chú trọng, cũng có chút cấm kỵ, một trong những điều kỵ đó, là không thể gần nữ sắc.” Nàng là một nữ tử, không hiểu được lề lối tập võ, hắn cũng chỉ có thể lược bớt giải thích đôi câu dễ hiểu như giờ.
Hương Chỉ Toàn từng vì chuyện này mà sinh ra rất nhiều suy nghĩ, bây giờ hắn thành thật nói ra như vậy, có vẻ như tưởng tượng của nàng không thực tế. Nhưng cũng biết, đây chỉ là một trong những nguyên nhân, tình hình năm năm trước tất nhiên không đơn giản như vậy. “Nói chuyện với chàng thật vô nghĩa, nói đôi ba câu là hết.” Nàng có chút mất mát.
“Là ai bảo chúng ta chưa quen thuộc?” Cánh tay nhàn rỗi của Tập Lãng tự nhiên vòng qua thắt lưng nàng, đặt lên bên hông, nhẹ vỗ.
Không ngoài suy đoán Hương Chỉ Toàn bên này cứng cả người.
Tập Lãng bật cười, vòng tay qua cổ nàng thưởng thức mái tóc dài man mát mềm mại, tay ở lưng nàng lại đến hai gò má nàng, ngón tay vuốt ve da thịt như ngọc: “Sợ ta?”
Hương Chỉ Toàn cảm nhận được hai gò má mình không ngừng ấm lên rất rõ, muốn tránh, lại khắc chế, trái tim nhảy lên thình thịch, cả nói cũng không lưu loát: “Không phải... đâu? Mà có phải không? Thật giống như, đúng là vậy.” Nàng cắn môi, ngăn mình tiếp tục nói năng lộn xộn.
Tập Lãng nín cười, xích lại gần nàng một chút: “Có gì phải sợ?”
“...” Tay nàng vươn thẳng, đẩy đầu vai khi hắn. Dáng vẻ muốn đẩy hắn ra.
“Đau.” Hắn nói.
Nàng như bị điện giật rút tay về.
Khóe môi hắn đầy ý cười, lại xích lại gần nàng chút nữa. Gần đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của nhau.
Hương Chỉ Toàn ngửa cả người về sau, bị cánh tay hắn mạnh mẽ ngăn cản, lại không nhịn được nhẹ nhàng đẩy hắn.
Tập Lãng như bị đau hít vào một hơi.
Nàng lại nhanh chóng thu tay về, ngay sau đó liền nghĩ đến, sao người này đột nhiên yếu ớt như vậy? “Chàng, chàng gạt ta?”
Đi kèm với đó là hắn cúi đầu cười ra tiếng, nàng bị hắn ôm chặt vào lòng.