Vị Chu cô nương này lại thích Tiết Nhượng?
Lúc này Chân Bảo Lộ mới có chút phản ứng.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Sính Đình đứng bên cạnh Tiết Nghi Dung, trò chuyện cùng các cô nương khác đến làm khách, rất có bộ dáng của chủ nhân. Lại nhìn mặt của nàng ta, tuyết trắng tinh xảo, coi như là xinh đẹp động lòng người, mặc dù không phải cô nương trong Hoàng Thành, nhưng cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng. Theo như lời của tỷ tỷ và Tiết Nghi Phương, thanh danh của Chu Sính Đình cũng rất tốt.
Chân Bảo Lộ tỉ mỉ nhớ lại chuyện ở đời trước, thì nhớ mang máng trong trường nữ học chính xác có nhân vật như vậy, tương lai đích thực là người xuất chúng.
Chân Bảo Quỳnh vội nhỏ giọng nói: "Nghi Phương, loại chuyện này không thể nói lung tung." Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô nương nhà người ta.
Tiết Nghi Phương nói: "Ta mới không có nói lung tung. Chuyện này người nào trong phủ An Quốc Công mà không biết? Thời điểm đại ca của ta tan học, Chu biểu tỷ còn thỉnh thoảng cùng ta vô tình gặp đại ca..." Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã bất mãn, giờ nói đến chuyện này, mới có chút mỉm cười, "Bất quá là đại ca cũng chẳng thèm để ý đến nàng."
Còn có chuyện như vậy!
Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, đã quyết định không nghĩ tới chuyện này, nhất thời cũng kinh ngạc, cảm thấy hành động của Chu Sính Đình ngược lại hơi phản cảm.
Có điều Chân Bảo Lộ lại hiểu rõ... rất có thủ đoạn nha.
Chu Sính Đình muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn tài hoa có tài hoa, cho nên mới tự tin như vậy, nghĩ rằng chỉ cần xuất hiện trước mặt Tiết Nhượng, Tiết Nhượng sẽ ái mộ nàng ta. Một chút thủ đoạn này, ngược lại là Chân Bảo Lộ từng chứng kiến những cô nương khác sử dụng với Từ Thừa Lãng, bất quá đều là chuyện ở đời trước. Đời trước nàng và Từ Thừa Lãng ở cùng một chỗ, Từ Thừa Lãng luôn được hoan nghênh, mỗi lần đi ra ngoài, sẽ gặp được ong bướm. Mà Từ Thừa Lãng lại là quân tử thích nói đến cấp bậc lễ nghĩa, sẽ không để tiểu cô nương người ta sượng mặt, cũng là bởi vì hắn tốt tính, người ta càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Vể chuyện này, nàng cũng không ít lần cãi nhau với Từ Thừa Lãng.
Nàng không thích như vậy.
Lòng dạ nàng hẹp hòi, không cho phép người mình để ý đối tốt với người khác. Huống chi lúc đó nàng không còn gì nữa, bên người chỉ có mỗi biểu ca thật lòng.
Chân Bảo Lộ nghĩ, nếu khi đó Từ Thừa Lãng có thể như Đại Biểu Ca đối với Chu Sính Đình như vậy, có lẽ nàng sẽ thích hắn nhiều hơn.
Ai, tại sao lại nghĩ đến Từ Thừa Lãng rồi.
Chân Bảo Lộ vỗ vỗ mặt, không nghĩ nhiều nữa.
Bất quá, bởi vì Tiết Nghi Phương nói lời này, cộng với đời trước khiến nàng càng khinh thường cái loại cô nương chủ động bám sát này, trước kia cũng chưa từng tiếp xúc với Chu Sính Đình, nhưng cũng thấy không thích. Lập tức nói: "Nếu thật sự là như thế, may mắn là Đại Biểu Ca không coi trọng nàng ta."
Lời này Tiết Nghi Phương thích nghe.
Nàng thò tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ, cười hì hì nói: "Vẫn là Tiểu Lộ tốt, đứng ở phía bên ta. Đại ca tốt như vậy, ngày sau nhất định sẽ lấy một người tốt gấp trăm lần Chu Sính Đình."
Ừ. Chân Bảo Lộ cũng gật đầu cười.
Đúng nha, Đại Biểu Ca ưu tú như vậy, Chu Sính Đình lại đáng là gì đâu?
Ngược lại là Chân Bảo Lộ có chút tò mò không biết sau này Tiết Nhượng sẽ lấy người nào. Rõ ràng nàng là người sống lại một đời, biết rõ tỷ tỷ sẽ gả cho người nào, biết rõ phu quân của Tiết Nghi Phương là ai, lại duy chỉ có không biết chuyện này. Ai biểu kiếp trước nàng và Đại Biểu Ca không có nhiều tiếp xúc chứ?
Chân Bảo Lộ lấy hai tay nâng cằm, nhíu mày suy nghĩ.
.
Mà lúc này Vương Thị đã lòng nóng như lửa đốt, vừa ra khỏi Như Ý Đường, thì sốt ruột nói: "Nhìn xem, quả thật bị ta nói trúng rồi..." Lão thái thái thật đúng có ý muốn Chân Bảo Quỳnh đính hôn cùng Tiết Nhượng. Nếu hai người thật sự đính hôn, vậy sẽ rất phiền toái Vương Thị không thích đêm dài lắm mộng, lúc này liền muốn nghĩ ra biện pháp.
Phùng ma ma cũng đứng ở một bên, không dám nói gì.
Vương Thị thở dài, giương mắt nhìn lên, thấy thiếu niên cách đó không xa, mặc cẩm bào xanh thẫm, đầu đội ngọc quan, vóc dáng cao lớn, hào hoa phong nhã. Vương Thị thoáng nhíu mày, hỏi Phùng ma ma: "Vị kia là..."
Phùng ma ma chỉ liếc mắt nhìn, thì mỉm cười đáp: "Dạ phu nhân, vị kia chính là Nhị công tử Tống Chấp của phủ Trung Dũng Hầu, trong hai năm qua, rất thân cận cùng Đại thiếu gia. Lão nô nghe nói, có một lần cưỡi ngựa, Tống nhị công tử thiếu chút nữa mất mạng dưới vó ngựa, cũng may Đại thiếu gia cứu được Tống nhị công tử, nên mới trở thành bằng hữu."
Tống Chấp.
Vương Thị cũng từng nghe qua tên này, thấy hắn tuấn lãng bất phàm, ôn nhuận lịch sự tao nhã, thật là một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng.
Vương Thị giãn mày, nói: "Nghe nói vị Tống nhị công tử này thanh danh chẳng những rất tốt, nhân duyên cũng không tệ."
Phùng ma ma nghe xong gật đầu: "Còn không phải sao. Tống nhị công tử tại Hoàng Thành rất được hoan nghênh, tính tình hiền lành, lại là người ôn hòa thiện lương."
Dù Vương Thị là phu nhân trong nhà, cũng từng nghe thấy thanh danh của vị Tống nhị công tử này, hơn nữa Tống nhị công tử cũng học ở thư viện Bạch Lộ, ngược lại là nghe nhi tử Tiết Đàm nhắc qua.
Vương Thị thở dài: "Nếu là Tống Chấp, phối với Quỳnh nhi cũng không tính là chịu thiệt thòi."
Lúc này Phùng ma ma sững sờ, hiểu rõ ý của Vương Thị, kinh ngạc nói: "Phu nhân có ý muốn..."
Vương Thị cười cười, nói ra: "Việc hôn sự của Tiết Nhượng, tự lão thái thái đắn đo, ngay cả ta cũng không yên tâm, ta tất nhiên không thể ép lão bà ta. Nhưng việc hôn sự của Quỳnh nhi, cũng không tới ngoại truyện tổ mẫu là lão bà ta làm chủ đi? Nhị công tử Tiết Nhượng phủ Trung Dũng Hầu, thân phận thật xứng đôi với Quỳnh nhi, cũng là người đọc sách, ta đây là mợ, thay nàng ta an bài mối hôn sự tốt như vậy, coi như không có phụ lòng nàng ta." Nói xong, liền phân phó Phùng ma ma, "Ngươi phái một nha hoàn lạ mặt đi tìm Quỳnh nhi, nói lão thái thái có chuyện muốn nói với một mình nàng ta. Còn bên Tống nhị công tử, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Dù sao Phùng ma ma đã theo Vương Thị nhiều năm, hiểu được ý của Vương Thị, vội nói: "Lão nô đã rõ..."
Vương Thị gật đầu hài lòng.
Như thế này bà liền tìm một lý do mang theo lão thái thái đi ra, chỉ cần để lão thái thái chứng kiến hai người bọn họ gặp gỡ riêng tư là được.
.
Trong sân dựng sân khấu kịch, Chân Bảo Lộ đang cùng tỷ tỷ và Tiết Nghi Phương vui vẻ ngồi xem. Chỉ là có mỗi Chân Bảo Quỳnh thích xem, thật ra Chân Bảo Lộ không thích xem mấy cái này, tán gẫu cùng Tiết Nghi Phương bên cạnh.
Tiết Nghi Phương đối với vị Chu biểu tỷ kia rất oán hận, nói nhỏ thì thầm cả buổi, cũng còn chưa đủ hả giận. Bởi vì quá mức kích động, lại làm đổ nước trà, đành phải trở về Hương Tuyết Ổ đổi xiêm y.
Ngay lúc này, có một nha hoàn mặc y phục màu xanh lục đi tới, mời Chân Bảo Quỳnh đi gặp lão thái thái.
Chân Bảo Quỳnh không nghi ngờ gì, tự nhiên đứng dậy đi gặp.
Chân Bảo Lộ lại cảm thấy có chút kỳ quái, mắt to đảo vòng vòng, sau đó giương mắt nhìn nha hoàn kia hỏi: "Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, không biết tên gọi là gì?"
Nha hoàn mặc y phục màu xanh lục chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thanh tú sạch sẽ, đúng là không tệ, thấy biểu cô nương khách khí như thế, lại thấy biểu cô nương ăn mặc tinh xảo phú quý, gương mặt phấn nộn xinh đẹp tựa như Tiểu Tiên Nữ bên cạnh Vương Mẫu nương nương, nhịn không được mỉm cười.
Nha hoàn hành lễ nói: "Thưa Chân Lục cô nương, nô tỳ gọi là Lục Đàn."
Rồi sau đó nói với Chân Bảo Quỳnh: "Chân Tứ tiểu thư, xin theo nô tỳ đi qua, cũng đừng làm lão thái thái đợi lâu."
Chân Bảo Quỳnh gật gật đầu, hướng phía Chân Bảo Lộ nói: "Muội hãy ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, tỷ đi gặp ngoại tổ mẫu rồi lập tức quay lại."
Nàng cũng sẽ không chạy loạn. Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu: "Ừm, tỷ tỷ yên tâm đi đi, muội biết rồi." Trong lòng lại âm thầm ghi nhớ tên và hình dáng của nha hoàn này.
Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ nhà mình đi theo nha hoàn Lục Đàn, cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng nơi này là phủ An Quốc Công, nhà ngoại tổ của tỷ tỷ, nên sẽ không xảy ra chuyện gì. Đời trước tỷ tỷ ở phủ An Quốc Công lâu như vậy, cũng chưa nghe nói qua xảy ra chuyện gì. Mà phủ An Quốc Công, cũng sẽ không có người làm gì biểu cô nương, nếu nói Vương Thị không thích nàng, thế nhưng tỷ tỷ cũng không có trêu chọc tới bà ta. Hơn nữa lão thái thái yêu thương tỷ tỷ như vậy, Vương Thị xem ở mặt mũi lão thái thái, cũng nên khách khí với tỷ tỷ hơn.
Đúng lúc này, Tiết Nghi Phương làm bẩn váy, trở về phòng thay y phục. Nên không có ai nói chuyện với Chân Bảo Lộ.
.
Mà Chân Bảo Quỳnh theo nha hoàn Lục Đàn đi đến Như Ý Đường của lão thái thái, tới một chỗ vắng vẻ gần ao hoa sen, mới phát giác là lạ, vì thế hỏi nha hoàn Lục Đàn: "Không phải ngoại tổ mẫu muốn gặp ta à? Vì sao lại dẫn ta tới đây?"
Tuy Chân Bảo Quỳnh thận trọng, nhưng chưa từng xảy ra sự tình gì ở phủ của ngoại tổ mẫu, nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Nha hoàn Lục Đàn dẫn Chân Bảo Quỳnh tới đình nghỉ mát Bát Giác cạnh hồ sen.
Trong lương đình có đặt sẵn bàn và ghế đá, bên trên đặc biệt bày biện trái cây cùng điểm tâm.
"Lão thái thái nói trong phòng oi bức, nghĩ đến muốn trò chuyện cùng biểu cô nương ở ngoài này. Biểu cô nương ngồi đây trước, đợi một chút lão thái thái sẽ tới ngay đây.”
Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ, nói: "Không cần, ta vẫn cứ đi qua tìm tổ mẫu đi."
Nha hoàn Lục Đàn vội ngăn lại nói: "Thời điểm nô tỳ tới, vừa vặn thấy Quốc Công gia tiến vào Như Ý Đường, có lẽ Quốc Công gia có chuyện quan trọng muốn nói với lão thái thái, lúc này biểu cô nương đi qua, sợ là không thích hợp." Lại thấy Chân Bảo Quỳnh có vẻ bất an, vội động viên nói, "Biểu cô nương chờ ở đây một lát, nô tỳ đi xem lão thái thái và Quốc Công gia đã nói chuyện xong chưa."
Chân Bảo Quỳnh thấy nha hoàn kia nói xong liền đi, thì bắt đầu hoài nghi, thấy trên bàn đá để hai cái ly, càng cảm thấy không ổn, nghĩ nghĩ, thấy vẫn nên đi qua tìm ngoại tổ mẫu thì hơn.
Ngày thường Chân Bảo Quỳnh đoan trang nho nhã, nhưng lúc này cũng không lo gì nữa, nhìn bốn phía không có ai, liền nhấc váy, vội vàng chạy ra ngoài.
Tới khi chạy đến chỗ rẽ ở đường mòn, không ngờ bên cạnh bỗng nhiên đi tới một người, Chân Bảo Quỳnh cố sức dừng lại, cuối cùng vẫn không kịp nên bị đụng vào.
Suy cho cùng Chân Bảo Quỳnh tuổi còn nhỏ, lúc này cũng không biết làm sao, đến khi ngước mắt nhìn thấy người trước mặt, mới sững sờ kêu lên: "Tống nhị công tử!"
Tống Chấp cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời mở to hai mắt.
Vừa mới nãy có gã sai vặt nói Tiết Nhượng tìm hắn, hắn liền đi tới đây, không ngờ gã sai vặt đưa hắn đến nơi này, đảo mắt đã không thấy người. Loại thủ đoạn này, Tống Chấp nghĩ là đã biết, nhưng hắn không ngờ tới, lại gặp được Chân Tứ tiểu thư ở chỗ này.
Tống Chấp khẽ giật mình, lại thấy bên người Chân Tứ tiểu thư không có nha hoàn đi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng hoảng hốt lo sợ, thì hắn đã hiểu rõ.
Trong lòng lập tức càng tức giận, nắm đấm trong tay áo siết chặt.
Đột nhiên Tống Chấp nghe được thanh âm của phu nhân, liền biết không ổn, lập tức nắm chặt tay tiểu cô nương trước mặt, núp vào trong bụi cây bên cạnh.
Chân Bảo Quỳnh vốn đang sợ hãi, nhưng gặp được Tống Chấp, biết rõ cách làm người của hắn, lại biết hắn và Đại Biểu Ca qua lại thân thiết, liền có chút yên lòng. Không ngờ hắn lại làm ra cử chỉ lỗ mảng như thế, Chân Bảo Quỳnh muốn rút ra, lại nghe hắn nói với vẻ mặt thành thật: "Tin tưởng ta, ta sẽ không hại muội."
Cuối cùng Chân Bảo Quỳnh vẫn tin hắn, nghe hắn nói như vậy, cũng không phản kháng nữa, chỉ theo hắn trốn vào trong bụi cây.
Ẩn nấp trong bụi cây tùng nhỏ hẹp, sau lưng dựa vào một khối đá lớn, Chân Bảo Quỳnh không dám lộn xộn, nhưng lúc này phía sau lưng hoàn toàn dán lên trên lồng ngực của nam tử. Trên mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh trên người nam tử.
Lồng ngực nhấp nhô, nàng mắc cỡ đến lỗ tai nóng lên, muốn xê dịch người ra, tránh khỏi lồng ngực của hắn.
Chỉ là nàng khẽ động, cây tùng cũng sẽ phát ra âm thanh "xoạt xoạt".
Tống Chấp nắm chặt tay tiểu cô nương trong ngực, cổ tay mảnh khảnh trơn mềm như son còn hơn so với tưởng tượng của hắn. Cổ họng Tống Chấp giật giật, biết cử chỉ của mình đường đột, nhưng hôm nay không thể không làm thế, nói khẽ: "Đừng nhúc nhích."
Bên tai là hơi thở nam tử ấm áp, Chân Bảo Quỳnh chỉ cảm thấy hai má nóng hổi, lúc nãy mình lộn xộn khiến bụi cây phát ra tiếng động, lập tức nhu thuận "Ừm" một tiếng, cũng không dám lộn xộn nữa.
Nàng cắn cắn môi, xuyên qua khe hở của bụi cây, ngược lại thấy được người đi tới.
Hai mắt Chân Bảo Quỳnh đột nhiên trợn to.
Đi tới chính là ngoại tổ mẫu của nàng, bên cạnh là mợ Vương Thị.
Vương Thị cùng lão thái thái tản bộ tới, nhìn thấy trong lương đình không có một bóng người, nhất thời sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm mắng một câu: Vô dụng.
Tất nhiên Lão thái thái cũng nhìn thấy trên bàn đá trong chòi nghỉ mát có bày điểm tâm, trên mặt mỉm cười, nói: "Không biết là ai mà biết hưởng thụ như vậy, ở đây đúng là chỗ tốt."
Vương Thị cũng cười theo: "Hôm nay là sinh thần của Nhượng nhi, ở trước náo nhiệt, chắc là có đứa nhỏ nào thích an tĩnh, nghỉ ngơi ở chỗ này."
Lời nói của Lão thái thái và Vương Thị, Chân Bảo Quỳnh đều nghe được. Trong chốc lát Chân Bảo Quỳnh cũng biết đây là chuyện gì xảy ra.
Căn bản ngoại tổ mẫu không có phái người tìm nàng, mà là có người tìm cách đưa nàng tới nơi này, rồi sau đó... Chân Bảo Quỳnh cảm nhận được hơi thở của nam tử bên cạnh, cũng không dám nghiêng đầu nhìn hắn. Trong lòng suy nghĩ: Tống nhị công tử cũng bị người dẫn đến nơi đây?
Nếu nàng chờ tại đình nghỉ mát, Tống nhị công tử đi tới, rồi gặp được nàng. Bên cạnh bọn họ vừa không có nha hoàn hay gã sai vặt đi theo...
Tình cảnh như vậy, nếu để ngoại tổ mẫu nhìn thấy, nàng cùng Tống nhị công tử...
Tính tình Chân Bảo Quỳnh mềm yếu, nghĩ đến đây, hốc mắt không khỏi có chút ửng hồng.
Tống Chấp nghiêng đầu, thấy mi mắt tiểu cô nương ướt át, biết nàng thông minh, giờ phút này sợ là đã biết rốt cuộc hôm nay là chuyện gì xảy ra.
Tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện như vậy, là ai muốn hại nàng chứ? Nếu hôm nay người gặp không phải hắn, vậy nàng... Nghĩ đến đây, Tống Chấp thật vất vả mới đè nén xuống tình cảm bừng lên lần nữa.
Hắn không thể nhìn nàng chịu ủy khuất như vậy, dịu dàng động viên nói: "Yên tâm, đã không sao rồi."
Đợi lão thái thái cùng Vương Thị đi xa, Tống Chấp mới cẩn thận từng li từng tí mang Chân Bảo Quỳnh ra ngoài.
Thấy y phục của nàng có chút rối loạn, búi tóc bên trên cũng dính lá cây. Tống Chấp muốn thay nàng sửa soạn lại. Chỉ là dù sao người ta cũng là cô nương trong nhà, hắn không dám đụng vào y phục của nàng, chỉ giơ tay lấy xuống lá cây trên búi tóc.
Nghe giọng nói của tiểu cô nương run run khách khí nói một câu cám ơn với hắn, lúc này Tống Chấp mới ho nhẹ, đắn đo trong chốc lát, mặt mày ôn hòa nói: "Chân Tứ tiểu thư, mới vừa rồi là ta đường đột, chỉ là tình huống khẩn cấp. Muội yên tâm, chuyện này sẽ không có người khác biết.
Hắn sợ cử chỉ của mình sẽ làm cho vị cô nương trước mặt thấy không vui.
Chân Bảo Quỳnh tự nhiên là tin con người Tống Chấp, trước mắt nghe hắn nói như vậy, vội lắc đầu, mắt hạnh ngập nước cảm kích nhìn hắn, môi hồng khẽ nói: "Hôm nay may mắn là có Tống nhị công tử, nếu không phải huynh..." Loại chuyện này, Chân Bảo Quỳnh không muốn nói tiếp, nàng cố gắng mỉm cười, nói: "Tóm lại là cám ơn huynh."
.
Chân Bảo Lộ bên này, đợi Tiết Nghi Phương thay đổi xiêm y trở lại, nàng mới vội hỏi: "Nghi Phương biểu tỷ, ngươi có biết bên người ngoại tổ mẫu có một nha hoàn tên Lục Đàn không?"
Tiết Nghi Phương chẳng những thay đổi xiêm y xinh đẹp, còn chải búi tóc tinh xảo giống như Chân Bảo Lộ, đúng là mới được thiếp thân nha hoàn Hương Hàn của Chân Bảo Lộ chỉ cho.
Đang đắc ý, thì nghe Chân Bảo Lộ hỏi như vậy, Tiết Nghi Phương mới ngẫm nghĩ lại, rồi sau đó nháy mắt mấy cái nói: "Không có, mỗi ngày ta đều đi Như Ý Đường, nhưng chưa nghe nói qua."
Trong long Chân Bảo Lộ 'lộp bộp', khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống.
Lúc này mới gấp gáp đứng dậy, chạy tới phương hướng tỷ tỷ mới đi.
Chân Bảo Lộ vô cùng hối hận.
Vì sao lúc nãy nàng không để tâm hơn? Lão thái thái chỉ muốn gặp một mình tỷ tỷ, nàng cứ mặt dày đi theo là tốt rồi. Một đứa nhỏ thì cần gì mặt mũi.
Chân Bảo Lộ theo hướng Như Ý Đường chạy tới, nhưng lâu như vậy rồi, cũng không biết tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì hay không. Nàng gấp vô cùng, nhìn thấy thiếu niên đi tới, tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy lại, bắt lấy tay của hắn, đỏ mắt bật khóc "oa": "Đại Biểu Ca, không thấy tỷ tỷ của ta!"
Lúc này Chân Bảo Lộ mới có chút phản ứng.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Sính Đình đứng bên cạnh Tiết Nghi Dung, trò chuyện cùng các cô nương khác đến làm khách, rất có bộ dáng của chủ nhân. Lại nhìn mặt của nàng ta, tuyết trắng tinh xảo, coi như là xinh đẹp động lòng người, mặc dù không phải cô nương trong Hoàng Thành, nhưng cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng. Theo như lời của tỷ tỷ và Tiết Nghi Phương, thanh danh của Chu Sính Đình cũng rất tốt.
Chân Bảo Lộ tỉ mỉ nhớ lại chuyện ở đời trước, thì nhớ mang máng trong trường nữ học chính xác có nhân vật như vậy, tương lai đích thực là người xuất chúng.
Chân Bảo Quỳnh vội nhỏ giọng nói: "Nghi Phương, loại chuyện này không thể nói lung tung." Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô nương nhà người ta.
Tiết Nghi Phương nói: "Ta mới không có nói lung tung. Chuyện này người nào trong phủ An Quốc Công mà không biết? Thời điểm đại ca của ta tan học, Chu biểu tỷ còn thỉnh thoảng cùng ta vô tình gặp đại ca..." Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã bất mãn, giờ nói đến chuyện này, mới có chút mỉm cười, "Bất quá là đại ca cũng chẳng thèm để ý đến nàng."
Còn có chuyện như vậy!
Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, đã quyết định không nghĩ tới chuyện này, nhất thời cũng kinh ngạc, cảm thấy hành động của Chu Sính Đình ngược lại hơi phản cảm.
Có điều Chân Bảo Lộ lại hiểu rõ... rất có thủ đoạn nha.
Chu Sính Đình muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn tài hoa có tài hoa, cho nên mới tự tin như vậy, nghĩ rằng chỉ cần xuất hiện trước mặt Tiết Nhượng, Tiết Nhượng sẽ ái mộ nàng ta. Một chút thủ đoạn này, ngược lại là Chân Bảo Lộ từng chứng kiến những cô nương khác sử dụng với Từ Thừa Lãng, bất quá đều là chuyện ở đời trước. Đời trước nàng và Từ Thừa Lãng ở cùng một chỗ, Từ Thừa Lãng luôn được hoan nghênh, mỗi lần đi ra ngoài, sẽ gặp được ong bướm. Mà Từ Thừa Lãng lại là quân tử thích nói đến cấp bậc lễ nghĩa, sẽ không để tiểu cô nương người ta sượng mặt, cũng là bởi vì hắn tốt tính, người ta càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Vể chuyện này, nàng cũng không ít lần cãi nhau với Từ Thừa Lãng.
Nàng không thích như vậy.
Lòng dạ nàng hẹp hòi, không cho phép người mình để ý đối tốt với người khác. Huống chi lúc đó nàng không còn gì nữa, bên người chỉ có mỗi biểu ca thật lòng.
Chân Bảo Lộ nghĩ, nếu khi đó Từ Thừa Lãng có thể như Đại Biểu Ca đối với Chu Sính Đình như vậy, có lẽ nàng sẽ thích hắn nhiều hơn.
Ai, tại sao lại nghĩ đến Từ Thừa Lãng rồi.
Chân Bảo Lộ vỗ vỗ mặt, không nghĩ nhiều nữa.
Bất quá, bởi vì Tiết Nghi Phương nói lời này, cộng với đời trước khiến nàng càng khinh thường cái loại cô nương chủ động bám sát này, trước kia cũng chưa từng tiếp xúc với Chu Sính Đình, nhưng cũng thấy không thích. Lập tức nói: "Nếu thật sự là như thế, may mắn là Đại Biểu Ca không coi trọng nàng ta."
Lời này Tiết Nghi Phương thích nghe.
Nàng thò tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ, cười hì hì nói: "Vẫn là Tiểu Lộ tốt, đứng ở phía bên ta. Đại ca tốt như vậy, ngày sau nhất định sẽ lấy một người tốt gấp trăm lần Chu Sính Đình."
Ừ. Chân Bảo Lộ cũng gật đầu cười.
Đúng nha, Đại Biểu Ca ưu tú như vậy, Chu Sính Đình lại đáng là gì đâu?
Ngược lại là Chân Bảo Lộ có chút tò mò không biết sau này Tiết Nhượng sẽ lấy người nào. Rõ ràng nàng là người sống lại một đời, biết rõ tỷ tỷ sẽ gả cho người nào, biết rõ phu quân của Tiết Nghi Phương là ai, lại duy chỉ có không biết chuyện này. Ai biểu kiếp trước nàng và Đại Biểu Ca không có nhiều tiếp xúc chứ?
Chân Bảo Lộ lấy hai tay nâng cằm, nhíu mày suy nghĩ.
.
Mà lúc này Vương Thị đã lòng nóng như lửa đốt, vừa ra khỏi Như Ý Đường, thì sốt ruột nói: "Nhìn xem, quả thật bị ta nói trúng rồi..." Lão thái thái thật đúng có ý muốn Chân Bảo Quỳnh đính hôn cùng Tiết Nhượng. Nếu hai người thật sự đính hôn, vậy sẽ rất phiền toái Vương Thị không thích đêm dài lắm mộng, lúc này liền muốn nghĩ ra biện pháp.
Phùng ma ma cũng đứng ở một bên, không dám nói gì.
Vương Thị thở dài, giương mắt nhìn lên, thấy thiếu niên cách đó không xa, mặc cẩm bào xanh thẫm, đầu đội ngọc quan, vóc dáng cao lớn, hào hoa phong nhã. Vương Thị thoáng nhíu mày, hỏi Phùng ma ma: "Vị kia là..."
Phùng ma ma chỉ liếc mắt nhìn, thì mỉm cười đáp: "Dạ phu nhân, vị kia chính là Nhị công tử Tống Chấp của phủ Trung Dũng Hầu, trong hai năm qua, rất thân cận cùng Đại thiếu gia. Lão nô nghe nói, có một lần cưỡi ngựa, Tống nhị công tử thiếu chút nữa mất mạng dưới vó ngựa, cũng may Đại thiếu gia cứu được Tống nhị công tử, nên mới trở thành bằng hữu."
Tống Chấp.
Vương Thị cũng từng nghe qua tên này, thấy hắn tuấn lãng bất phàm, ôn nhuận lịch sự tao nhã, thật là một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng.
Vương Thị giãn mày, nói: "Nghe nói vị Tống nhị công tử này thanh danh chẳng những rất tốt, nhân duyên cũng không tệ."
Phùng ma ma nghe xong gật đầu: "Còn không phải sao. Tống nhị công tử tại Hoàng Thành rất được hoan nghênh, tính tình hiền lành, lại là người ôn hòa thiện lương."
Dù Vương Thị là phu nhân trong nhà, cũng từng nghe thấy thanh danh của vị Tống nhị công tử này, hơn nữa Tống nhị công tử cũng học ở thư viện Bạch Lộ, ngược lại là nghe nhi tử Tiết Đàm nhắc qua.
Vương Thị thở dài: "Nếu là Tống Chấp, phối với Quỳnh nhi cũng không tính là chịu thiệt thòi."
Lúc này Phùng ma ma sững sờ, hiểu rõ ý của Vương Thị, kinh ngạc nói: "Phu nhân có ý muốn..."
Vương Thị cười cười, nói ra: "Việc hôn sự của Tiết Nhượng, tự lão thái thái đắn đo, ngay cả ta cũng không yên tâm, ta tất nhiên không thể ép lão bà ta. Nhưng việc hôn sự của Quỳnh nhi, cũng không tới ngoại truyện tổ mẫu là lão bà ta làm chủ đi? Nhị công tử Tiết Nhượng phủ Trung Dũng Hầu, thân phận thật xứng đôi với Quỳnh nhi, cũng là người đọc sách, ta đây là mợ, thay nàng ta an bài mối hôn sự tốt như vậy, coi như không có phụ lòng nàng ta." Nói xong, liền phân phó Phùng ma ma, "Ngươi phái một nha hoàn lạ mặt đi tìm Quỳnh nhi, nói lão thái thái có chuyện muốn nói với một mình nàng ta. Còn bên Tống nhị công tử, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Dù sao Phùng ma ma đã theo Vương Thị nhiều năm, hiểu được ý của Vương Thị, vội nói: "Lão nô đã rõ..."
Vương Thị gật đầu hài lòng.
Như thế này bà liền tìm một lý do mang theo lão thái thái đi ra, chỉ cần để lão thái thái chứng kiến hai người bọn họ gặp gỡ riêng tư là được.
.
Trong sân dựng sân khấu kịch, Chân Bảo Lộ đang cùng tỷ tỷ và Tiết Nghi Phương vui vẻ ngồi xem. Chỉ là có mỗi Chân Bảo Quỳnh thích xem, thật ra Chân Bảo Lộ không thích xem mấy cái này, tán gẫu cùng Tiết Nghi Phương bên cạnh.
Tiết Nghi Phương đối với vị Chu biểu tỷ kia rất oán hận, nói nhỏ thì thầm cả buổi, cũng còn chưa đủ hả giận. Bởi vì quá mức kích động, lại làm đổ nước trà, đành phải trở về Hương Tuyết Ổ đổi xiêm y.
Ngay lúc này, có một nha hoàn mặc y phục màu xanh lục đi tới, mời Chân Bảo Quỳnh đi gặp lão thái thái.
Chân Bảo Quỳnh không nghi ngờ gì, tự nhiên đứng dậy đi gặp.
Chân Bảo Lộ lại cảm thấy có chút kỳ quái, mắt to đảo vòng vòng, sau đó giương mắt nhìn nha hoàn kia hỏi: "Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, không biết tên gọi là gì?"
Nha hoàn mặc y phục màu xanh lục chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thanh tú sạch sẽ, đúng là không tệ, thấy biểu cô nương khách khí như thế, lại thấy biểu cô nương ăn mặc tinh xảo phú quý, gương mặt phấn nộn xinh đẹp tựa như Tiểu Tiên Nữ bên cạnh Vương Mẫu nương nương, nhịn không được mỉm cười.
Nha hoàn hành lễ nói: "Thưa Chân Lục cô nương, nô tỳ gọi là Lục Đàn."
Rồi sau đó nói với Chân Bảo Quỳnh: "Chân Tứ tiểu thư, xin theo nô tỳ đi qua, cũng đừng làm lão thái thái đợi lâu."
Chân Bảo Quỳnh gật gật đầu, hướng phía Chân Bảo Lộ nói: "Muội hãy ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, tỷ đi gặp ngoại tổ mẫu rồi lập tức quay lại."
Nàng cũng sẽ không chạy loạn. Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu: "Ừm, tỷ tỷ yên tâm đi đi, muội biết rồi." Trong lòng lại âm thầm ghi nhớ tên và hình dáng của nha hoàn này.
Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ nhà mình đi theo nha hoàn Lục Đàn, cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng nơi này là phủ An Quốc Công, nhà ngoại tổ của tỷ tỷ, nên sẽ không xảy ra chuyện gì. Đời trước tỷ tỷ ở phủ An Quốc Công lâu như vậy, cũng chưa nghe nói qua xảy ra chuyện gì. Mà phủ An Quốc Công, cũng sẽ không có người làm gì biểu cô nương, nếu nói Vương Thị không thích nàng, thế nhưng tỷ tỷ cũng không có trêu chọc tới bà ta. Hơn nữa lão thái thái yêu thương tỷ tỷ như vậy, Vương Thị xem ở mặt mũi lão thái thái, cũng nên khách khí với tỷ tỷ hơn.
Đúng lúc này, Tiết Nghi Phương làm bẩn váy, trở về phòng thay y phục. Nên không có ai nói chuyện với Chân Bảo Lộ.
.
Mà Chân Bảo Quỳnh theo nha hoàn Lục Đàn đi đến Như Ý Đường của lão thái thái, tới một chỗ vắng vẻ gần ao hoa sen, mới phát giác là lạ, vì thế hỏi nha hoàn Lục Đàn: "Không phải ngoại tổ mẫu muốn gặp ta à? Vì sao lại dẫn ta tới đây?"
Tuy Chân Bảo Quỳnh thận trọng, nhưng chưa từng xảy ra sự tình gì ở phủ của ngoại tổ mẫu, nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Nha hoàn Lục Đàn dẫn Chân Bảo Quỳnh tới đình nghỉ mát Bát Giác cạnh hồ sen.
Trong lương đình có đặt sẵn bàn và ghế đá, bên trên đặc biệt bày biện trái cây cùng điểm tâm.
"Lão thái thái nói trong phòng oi bức, nghĩ đến muốn trò chuyện cùng biểu cô nương ở ngoài này. Biểu cô nương ngồi đây trước, đợi một chút lão thái thái sẽ tới ngay đây.”
Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ, nói: "Không cần, ta vẫn cứ đi qua tìm tổ mẫu đi."
Nha hoàn Lục Đàn vội ngăn lại nói: "Thời điểm nô tỳ tới, vừa vặn thấy Quốc Công gia tiến vào Như Ý Đường, có lẽ Quốc Công gia có chuyện quan trọng muốn nói với lão thái thái, lúc này biểu cô nương đi qua, sợ là không thích hợp." Lại thấy Chân Bảo Quỳnh có vẻ bất an, vội động viên nói, "Biểu cô nương chờ ở đây một lát, nô tỳ đi xem lão thái thái và Quốc Công gia đã nói chuyện xong chưa."
Chân Bảo Quỳnh thấy nha hoàn kia nói xong liền đi, thì bắt đầu hoài nghi, thấy trên bàn đá để hai cái ly, càng cảm thấy không ổn, nghĩ nghĩ, thấy vẫn nên đi qua tìm ngoại tổ mẫu thì hơn.
Ngày thường Chân Bảo Quỳnh đoan trang nho nhã, nhưng lúc này cũng không lo gì nữa, nhìn bốn phía không có ai, liền nhấc váy, vội vàng chạy ra ngoài.
Tới khi chạy đến chỗ rẽ ở đường mòn, không ngờ bên cạnh bỗng nhiên đi tới một người, Chân Bảo Quỳnh cố sức dừng lại, cuối cùng vẫn không kịp nên bị đụng vào.
Suy cho cùng Chân Bảo Quỳnh tuổi còn nhỏ, lúc này cũng không biết làm sao, đến khi ngước mắt nhìn thấy người trước mặt, mới sững sờ kêu lên: "Tống nhị công tử!"
Tống Chấp cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời mở to hai mắt.
Vừa mới nãy có gã sai vặt nói Tiết Nhượng tìm hắn, hắn liền đi tới đây, không ngờ gã sai vặt đưa hắn đến nơi này, đảo mắt đã không thấy người. Loại thủ đoạn này, Tống Chấp nghĩ là đã biết, nhưng hắn không ngờ tới, lại gặp được Chân Tứ tiểu thư ở chỗ này.
Tống Chấp khẽ giật mình, lại thấy bên người Chân Tứ tiểu thư không có nha hoàn đi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng hoảng hốt lo sợ, thì hắn đã hiểu rõ.
Trong lòng lập tức càng tức giận, nắm đấm trong tay áo siết chặt.
Đột nhiên Tống Chấp nghe được thanh âm của phu nhân, liền biết không ổn, lập tức nắm chặt tay tiểu cô nương trước mặt, núp vào trong bụi cây bên cạnh.
Chân Bảo Quỳnh vốn đang sợ hãi, nhưng gặp được Tống Chấp, biết rõ cách làm người của hắn, lại biết hắn và Đại Biểu Ca qua lại thân thiết, liền có chút yên lòng. Không ngờ hắn lại làm ra cử chỉ lỗ mảng như thế, Chân Bảo Quỳnh muốn rút ra, lại nghe hắn nói với vẻ mặt thành thật: "Tin tưởng ta, ta sẽ không hại muội."
Cuối cùng Chân Bảo Quỳnh vẫn tin hắn, nghe hắn nói như vậy, cũng không phản kháng nữa, chỉ theo hắn trốn vào trong bụi cây.
Ẩn nấp trong bụi cây tùng nhỏ hẹp, sau lưng dựa vào một khối đá lớn, Chân Bảo Quỳnh không dám lộn xộn, nhưng lúc này phía sau lưng hoàn toàn dán lên trên lồng ngực của nam tử. Trên mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh trên người nam tử.
Lồng ngực nhấp nhô, nàng mắc cỡ đến lỗ tai nóng lên, muốn xê dịch người ra, tránh khỏi lồng ngực của hắn.
Chỉ là nàng khẽ động, cây tùng cũng sẽ phát ra âm thanh "xoạt xoạt".
Tống Chấp nắm chặt tay tiểu cô nương trong ngực, cổ tay mảnh khảnh trơn mềm như son còn hơn so với tưởng tượng của hắn. Cổ họng Tống Chấp giật giật, biết cử chỉ của mình đường đột, nhưng hôm nay không thể không làm thế, nói khẽ: "Đừng nhúc nhích."
Bên tai là hơi thở nam tử ấm áp, Chân Bảo Quỳnh chỉ cảm thấy hai má nóng hổi, lúc nãy mình lộn xộn khiến bụi cây phát ra tiếng động, lập tức nhu thuận "Ừm" một tiếng, cũng không dám lộn xộn nữa.
Nàng cắn cắn môi, xuyên qua khe hở của bụi cây, ngược lại thấy được người đi tới.
Hai mắt Chân Bảo Quỳnh đột nhiên trợn to.
Đi tới chính là ngoại tổ mẫu của nàng, bên cạnh là mợ Vương Thị.
Vương Thị cùng lão thái thái tản bộ tới, nhìn thấy trong lương đình không có một bóng người, nhất thời sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm mắng một câu: Vô dụng.
Tất nhiên Lão thái thái cũng nhìn thấy trên bàn đá trong chòi nghỉ mát có bày điểm tâm, trên mặt mỉm cười, nói: "Không biết là ai mà biết hưởng thụ như vậy, ở đây đúng là chỗ tốt."
Vương Thị cũng cười theo: "Hôm nay là sinh thần của Nhượng nhi, ở trước náo nhiệt, chắc là có đứa nhỏ nào thích an tĩnh, nghỉ ngơi ở chỗ này."
Lời nói của Lão thái thái và Vương Thị, Chân Bảo Quỳnh đều nghe được. Trong chốc lát Chân Bảo Quỳnh cũng biết đây là chuyện gì xảy ra.
Căn bản ngoại tổ mẫu không có phái người tìm nàng, mà là có người tìm cách đưa nàng tới nơi này, rồi sau đó... Chân Bảo Quỳnh cảm nhận được hơi thở của nam tử bên cạnh, cũng không dám nghiêng đầu nhìn hắn. Trong lòng suy nghĩ: Tống nhị công tử cũng bị người dẫn đến nơi đây?
Nếu nàng chờ tại đình nghỉ mát, Tống nhị công tử đi tới, rồi gặp được nàng. Bên cạnh bọn họ vừa không có nha hoàn hay gã sai vặt đi theo...
Tình cảnh như vậy, nếu để ngoại tổ mẫu nhìn thấy, nàng cùng Tống nhị công tử...
Tính tình Chân Bảo Quỳnh mềm yếu, nghĩ đến đây, hốc mắt không khỏi có chút ửng hồng.
Tống Chấp nghiêng đầu, thấy mi mắt tiểu cô nương ướt át, biết nàng thông minh, giờ phút này sợ là đã biết rốt cuộc hôm nay là chuyện gì xảy ra.
Tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện như vậy, là ai muốn hại nàng chứ? Nếu hôm nay người gặp không phải hắn, vậy nàng... Nghĩ đến đây, Tống Chấp thật vất vả mới đè nén xuống tình cảm bừng lên lần nữa.
Hắn không thể nhìn nàng chịu ủy khuất như vậy, dịu dàng động viên nói: "Yên tâm, đã không sao rồi."
Đợi lão thái thái cùng Vương Thị đi xa, Tống Chấp mới cẩn thận từng li từng tí mang Chân Bảo Quỳnh ra ngoài.
Thấy y phục của nàng có chút rối loạn, búi tóc bên trên cũng dính lá cây. Tống Chấp muốn thay nàng sửa soạn lại. Chỉ là dù sao người ta cũng là cô nương trong nhà, hắn không dám đụng vào y phục của nàng, chỉ giơ tay lấy xuống lá cây trên búi tóc.
Nghe giọng nói của tiểu cô nương run run khách khí nói một câu cám ơn với hắn, lúc này Tống Chấp mới ho nhẹ, đắn đo trong chốc lát, mặt mày ôn hòa nói: "Chân Tứ tiểu thư, mới vừa rồi là ta đường đột, chỉ là tình huống khẩn cấp. Muội yên tâm, chuyện này sẽ không có người khác biết.
Hắn sợ cử chỉ của mình sẽ làm cho vị cô nương trước mặt thấy không vui.
Chân Bảo Quỳnh tự nhiên là tin con người Tống Chấp, trước mắt nghe hắn nói như vậy, vội lắc đầu, mắt hạnh ngập nước cảm kích nhìn hắn, môi hồng khẽ nói: "Hôm nay may mắn là có Tống nhị công tử, nếu không phải huynh..." Loại chuyện này, Chân Bảo Quỳnh không muốn nói tiếp, nàng cố gắng mỉm cười, nói: "Tóm lại là cám ơn huynh."
.
Chân Bảo Lộ bên này, đợi Tiết Nghi Phương thay đổi xiêm y trở lại, nàng mới vội hỏi: "Nghi Phương biểu tỷ, ngươi có biết bên người ngoại tổ mẫu có một nha hoàn tên Lục Đàn không?"
Tiết Nghi Phương chẳng những thay đổi xiêm y xinh đẹp, còn chải búi tóc tinh xảo giống như Chân Bảo Lộ, đúng là mới được thiếp thân nha hoàn Hương Hàn của Chân Bảo Lộ chỉ cho.
Đang đắc ý, thì nghe Chân Bảo Lộ hỏi như vậy, Tiết Nghi Phương mới ngẫm nghĩ lại, rồi sau đó nháy mắt mấy cái nói: "Không có, mỗi ngày ta đều đi Như Ý Đường, nhưng chưa nghe nói qua."
Trong long Chân Bảo Lộ 'lộp bộp', khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống.
Lúc này mới gấp gáp đứng dậy, chạy tới phương hướng tỷ tỷ mới đi.
Chân Bảo Lộ vô cùng hối hận.
Vì sao lúc nãy nàng không để tâm hơn? Lão thái thái chỉ muốn gặp một mình tỷ tỷ, nàng cứ mặt dày đi theo là tốt rồi. Một đứa nhỏ thì cần gì mặt mũi.
Chân Bảo Lộ theo hướng Như Ý Đường chạy tới, nhưng lâu như vậy rồi, cũng không biết tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì hay không. Nàng gấp vô cùng, nhìn thấy thiếu niên đi tới, tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy lại, bắt lấy tay của hắn, đỏ mắt bật khóc "oa": "Đại Biểu Ca, không thấy tỷ tỷ của ta!"