Chân Như Tùng cũng nói: "Đúng vậy. Tiết biểu ca của con đã cứu Vinh nhi, quả là chúng ta nên cảm tạ hắn cho đàng hoàng." Nói đến Tiết Nhượng, trong mắt Chân Như Tùng tràn đầy vui vẻ. Từ ba năm trước Tiết Nhượng mời Vân Hạc Tiên sinh đến chữa khỏi bệnh dịch cho ông, Chân Như Tùng cũng chú ý đến Tiết Nhượng nhiều hơn chút.
Ông nhìn khuê nữ, mặt mày cũng nhu hòa hơn. Trong lòng than thở, bất tri bất giác, khuê nữ của ông đã trưởng thành là một đại cô nương rồi.
Chân Bảo Lộ gật đầu nói: "Dạ, sáng mai con sẽ đi ngay." Nàng muốn mang một ít thức ăn cho Tiết Nhượng, nhưng này lại nhớ tới, thậm chí ngay cả khẩu vị của hắn nàng đều không biết. Chân Bảo Lộ vốn là người vô tâm, đời trước đã là như thế, ngay cả hai đệ đệ cũng không quan tâm. Tuy có kinh nghiệm hai đời, nhưng tính tình không phải nói đổi là đổi, nàng chỉ là người bình thường, cố gắng tận khả năng làm tốt, không thể lập tức trở nên hoàn mỹ.
Chân Như Tùng giơ tay vuốt đầu khuê nữ, nói: "Được rồi, con về phòng đi, ta đi xem nương của con."
Chân Bảo Lộ đáp dạ, liền trở về U U Hiên của mình.
Trong phòng Từ thị vẫn canh giữ bên giường Vinh nhi, hai mắt còn đỏ hồng như cũ. Lúc này xiêm y của Từ thị đã sạch sẽ búi tóc chỉnh tề, nhưng mới vừa rồi lúc ôm Vinh nhi trở lại, tóc tai nghiêng lệch xiêm y hỗn độn, chật vật không sao tả được. Chân Như Tùng chậm rãi đi vào, thấy bộ dáng này của thê tử, biết bà đang tự trách.
Từ thị nhìn con trai trắng trẻo mập mạp trên giường, đến khi nhận thấy có người đưa tay khoát lên vai bà, mới xoay người lại: "Quốc Công gia..." Ra vẻ muốn đứng lên.
Chân Như Tùng nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, Vinh nhi không có việc gì, ngươi cũng trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Từ thị tự trách nói: "Nhưng hôm nay là lỗi của thiếp thân, nếu không phải thiếp thân gặp Giang phu nhân, cũng sẽ không lơ là Vinh nhi..."
Sao Chân Như Tùng không biết, Giang phu nhân là tỷ muội tốt nhất của thê tử ông, mười mấy năm không gặp, hôm nay gặp lại khó tránh khỏi vui mừng.
Ông mấp máy môi muốn nói chút lời an ủi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ có thản nhiên nói: "Không có việc gì rồi."
Từ thị nguyên tưởng rằng ông sẽ an ủi vài câu, thì nghe ông nói mấy chữ kia rồi không nói gì nữa, đôi mắt xinh đẹp liền ảm đạm xuống.
.
Ngày kế Chân Bảo Lộ đến phủ An Quốc Công gặp Tiết Nhượng. Chân Bảo Quỳnh lo lắng không yên để một mình muội muội đi, nên muốn đi cùng nàng, chỉ là Chân Bảo Lộ nghĩ tới mấy ngày nay tỷ tỷ không tiện, nên nói hết lời khuyên nàng ta ở trong phủ đợi. Dù sao nàng chỉ đến phủ An Quốc Công thôi, không có gì phải lo lắng.
Về phần khác, Chân Bảo Lộ không biết khẩu vị của Tiết Nhượng, nên theo khẩu vị bản thân chuẩn bị một chút điểm tâm. Bên người Tiết Nhượng không có người chiếu cố, mà hắn đối với bản thân cũng không để tâm. Tính tình nam nhân đều là như vậy, dù cho cẩn thận như thế nào, trong việc tự chăm sóc mình, luôn là qua loa đại khái, có việc gì cũng không coi đó là vấn đề. Nghĩ đến như vậy, nếu sớm cưới một người thê tử, thì tốt rồi.
Hôm nay Hương Hàn đi cùng Chân Bảo Lộ, trên xe ngựa, nàng ta nhìn tiểu thư nhà mình nói: "Tiểu thư, hôm qua người ngủ không được ngon giấc, nếu không nghỉ một lát trước đi."
Chân Bảo Lộ nói không cần, giơ tay vén mành lên nhìn. Tiểu cô nương thường ngày hoạt bát tươi đẹp, lúc này nhàn nhạt nhíu mi, cả người giống như phủ một tầng sương mù mỏng nhạt, tăng thêm vài phần u buồn. Nhưng tiểu cô nương cùng tuổi như Chân Bảo Lộ, vốn nên là tuổi không cần quan tâm, mỗi ngày có ưu sầu, bất quá là vì sáng mai mặc xiêm y gì mang trang sức gì.
Nàng hạ mành xuống, đột nhiên hỏi Hương Hàn: "Ngươi cảm thấy Đại Biểu Ca đối với ta rất tốt sao?"
Hương Hàn nhìn tiểu thư nhà mình, thấy cặp mắt xinh đẹp trong suốt ngập nước của tiểu thư, đang nhàn nhạt nhìn mình, cả người nàng có chút ngớ ra thẫn thờ.
Hương Hàn không hoạt bát như Hương Đào, làm việc cũng trầm ổn hơn, không vội trả lời, suy nghĩ mới lên tiếng: "Xưa nay tụi nô tỳ đều thấy rõ Tiết công tử đối với tiểu thư rất tốt. Cho dù tiểu thư chỉ xem Tiết công tử giống như ca ca ruột."
Đúng vậy a. Giống như ca ca ruột. Chân Bảo Lộ thầm nghĩ.
Nàng tán đồng gật gật đầu: "Ta cũng hiểu được, Đại Biểu Ca đối với ta rất tốt."
Hương Hàn cười cười, trong lòng suy nghĩ: Đâu chỉ là rất tốt? Tiết Đại công tử đối với tiểu thư quả thực là tốt không còn gì để nói, nếu không phải hai năm trước tiểu thư nhà nàng tuổi còn nhỏ, vẫn còn là con nít, nàng quả thật muốn nghĩ tới phương diện khác. Bất quá, thật ra nàng vẫn nhớ kỹ, ban đầu tiểu thư thích ở cùng Đại công tử của phủ Trường Trữ Hầu nhất, phủ Trường Trữ Hầu là nhà mẹ đẻ của phu nhân, người hai nhà thường xuyên qua lại, nên tiểu thư thường bám theo Từ công tử. Bất quá sau tám tuổi, tiểu thư rõ ràng trưởng thành hơn, lập tức trở nên hiểu chuyện.
Sau đó Chân Bảo Lộ không nói gì nữa, hai tay ngay ngắn đặt trên gối, rất có dáng vẻ. Khi đến phủ An Quốc Công, Hương Hàn mới đỡ Chân Bảo Lộ xuống xe ngựa.
Chân Bảo Lộ có quan hệ tốt với Tiết Nghi Phương, cũng thường xuyên tới phủ An Quốc Công, lúc này đi vào, dĩ nhiên đã quen thuộc.
Chân Bảo Lộ tới Như Ý Đường gặp Tiết lão thái thái trước, đi qua liền nghe bên trong vô cùng náo nhiệt, hình như là có khách.
Tiết lão thái thái ngồi ở ghế chủ vị, thấy Chân Bảo Lộ đi vào, liền mỉm cười hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy Tiết lão thái thái, Chân Bảo Lộ cũng cười. Vài năm nay Tiết lão thái thái càng lúc càng thích Chân Bảo Lộ, nàng còn thông tuệ nhu thuận, hẳn là Tiết lão thái thái đã coi nàng như cháu ngoại mà yêu thương, ngay cả ngoại tổ mẫu Từ lão thái thái của Chân Bảo Lộ, cũng chưa chắc để tâm bằng Tiết lão thái thái.
Chân Bảo Lộ vội vàng đi tới hành lễ.
Vương thị và mấy phu nhân trong nhà cũng ở đây, mà ngồi bên cạnh Tiết lão thái thái, chính là Lư thị mới gặp được hôm qua. Hôm nay Lư thị cố ý qua đây, cách ăn mặc cũng tự nhiên thoải mái, một thân bối tử màu hồng lệ chi thêu nhánh bô đào quanh thân áo như ẩn như hiện, đoan trang quý khí, tươi cười điềm tĩnh, cực kì thân thiết.
Chân Bảo Lộ cũng ngoan ngoãn gọi: "Giang phu nhân."
Lư thị mỉm cười gật đầu, hâm mộ nói với Tiết lão thái thái: "Lão phu nhân quả nhiên là có phúc khí, nhìn xem Lộ nhi này, xinh đẹp khéo léo, nếu để cho ta mỗi ngày nhìn thấy, cơm cũng có thể ăn nhiều hơn một chén."
Tiết lão thái thái nghe xong cười không ngừng, nhưng không thể không nói, cháu gái này bộ dáng quả thực rất trưởng thành.
Kỳ thật hôm nay Chân Bảo Lộ cũng không có ăn mặt tỉ mỉ, trên người mặt xiêm y màu xanh nhạt đơn giản khiêm tốn, tóc đen như mây chải song thùy kế, bím tóc tinh tế buông thỏng trước ngực, chỉ dùng dây buộc có hạt minh châu đơn giản, mà phần trên búi tóc cũng chỉ dùng một cây trâm vàng hoa hồ điệp khảm Hồng Bảo Thạch vô cùng đơn giản, kiểu dáng tuy bình thường, nhưng hiển lộ rõ ràng dáng vẻ quý nữ.
Tiết Nghi Phương cười nhẹ nhàng kéo tay Chân Bảo Lộ, nói: "Tiểu Lộ thật là cô nương xinh đẹp nhất trong trường nữ học chúng ta, mỗi ngày cháu nhìn xem cũng không thấy đủ đâu."
Tiết Nghi Phương hoạt bát cởi mở, thường xuyên có thể chọc cho Tiết lão thái thái vui vẻ.
Mà Vương thị đứng bên cạnh Tiết lão thái thái, nhìn thấy khuê nữ bảo bối như hoa như ngọc đứng cạnh Chân Bảo Lộ, liên tiếp bị hạ thấp, trong lòng thầm mắng thật sự là ngu xuẩn.
Bà ngó ngó Chân Bảo Lộ, hai năm trước vẫn là một dã nha đầu không có giáo dục, từ lúc vào trường nữ học, thoáng cái như trở thành thiếu nữ mười tám, so với mẫu thân Từ thị của nàng còn dụ dỗ người ta hơn. Nhưng bà lại không thể gây khó khăn được... Vương thị thấy Tiết lão thái thái đối đãi với Chân Bảo Lộ như thế, rõ ràng không phải cháu gái ruột, mà dáng vẻ này của lão thái thái quả thực đã thương yêu nàng ta như cháu gái ruột vậy.
Đang nói chuyện, liền nghe được một giọng nói êm dịu mềm mại, kêu một tiếng "Nương", sau đó bước chân chân ngắn nhỏ nhắn "cộp cộp cộp" Chạy đến bên cạnh Lư thị, đưa hai tay lên với Lư thị nói: "Nương, thơm không?"
Là một bé gái mặc váy hồng nhạt chải song nha kế, khoảng chừng bốn năm tuổi.
Tay nhỏ múp míp của bé gái cầm một cành kim quế, hương thơm ngào ngạt, cực kì dễ ngửi.
Chân Bảo Lộ biết, bé gái đó là con gái duy nhất Giang Mi của Giang phu nhân, hôm qua chơi cùng Vinh nhi bị nhốt trong lầu các. Nàng nhìn tiểu cô nương, dung mạo giống Lư thị, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn, ngũ quan không tính xuất chúng, nhưng thanh tú dễ nhìn, một đôi mắt linh động trong suốt. Hơn nữa giữa ấn đường của Giang Mi còn có một chấm nho nhỏ, chính là nốt ruồi chu sa tựa như hạt gạo, cực kì xinh đẹp.
Giang Mi đưa hoa quế cho Lư thị, rồi sau đó chớp chớp mắt to ướt át, cười với Chân Bảo Lộ: "Tiên nữ tỷ tỷ."
Chân Bảo Lộ cười cười, thầm nghĩ tiểu Giang Mi chẳng những đáng yêu, miệng mồm cũng ngọt, khó trách tối hôm qua Vinh nhi cứ nhắc mãi.
Lư thị cũng cười, hướng về phía tiểu Giang Mi nói: "Mi Mi ngoan, đây là Lộ tỷ tỷ, là tỷ tỷ của Vinh ca mà hôm qua cùng chơi với Mi Mi đó."
Trí nhớ bé gái không được tốt, có điều chuyện tình hôm qua quá mức ấn tượng và sâu sắc, tiểu Giang Mi rất nhớ rõ.
Giang Mi mềm mại gọi: "Lộ tỷ tỷ." Sau đó lo lắng nói, "Lộ tỷ tỷ, Vinh ca ngã bệnh sao? Như thế nào hôm nay không cùng đi với Lộ tỷ tỷ? Mi Mi muốn cùng chơi với Vinh ca." Tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết nhớ mong người khác rồi.
Chân Bảo Lộ thấy tiểu cô nương nhỏ nhắn mềm mại như vậy, đích xác khiến người yêu thích, thoáng cúi người khẽ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản của bé, nói: "Hai ngày này Vinh nhi vẫn còn cần nghỉ ngơi, mấy ngày nữa Lộ tỷ tỷ dẫn hắn tới chơi cùng Mi Mi, được không?"
Giang Mi giương mắt lên, âm thanh non nớt nói: "Được nha được nha." Bộ dáng cực kỳ hoan nghênh bọn họ đến làm khách.
Hôm qua Chân Bảo Lộ nghe nói Giang Mi không có chuyện gì, hiện nay nhìn bé hoạt bát đáng yêu, quả thật là không có chuyện gì, trong lòng cũng yên tâm.
Lư thị ôm khuê nữ đáng yêu vào lòng, nghĩ tới chuyện tình hôm qua, cũng vô cùng hoảng sợ.
Bên này Lư thị nói chuyện cùng Tiết lão thái thái, còn Tiết Nghi Phương dẫn Chân Bảo Lộ đến Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng. Mới đi ra ngoài, Tiết Nghi Phương liền nhíu mày nói: "Mấy ngày này sợ là đại ca của ta phải tĩnh dưỡng trong phủ rồi..."
Trong lòng Chân Bảo Lộ lập tức run lên, bước chân khựng lại, nhìn về phía Tiết Nghi Phương: "Đại Biểu Ca bị thương rất nghiêm trọng sao?"
Tiết Nghi Phương hơi sững sờ, hỏi: "Hôm qua không phải muội cũng ở đó sao?" Ý tứ này đó là, bọn họ đều nhìn thấy, sao còn hỏi nàng?
Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ, nhưng xưa nay không chuyện gì mà nàng không nói với Tiết Nghi Phương, nên thực sự nói: "Hôm qua muội chỉ lo nghĩ tới Vinh nhi, trái lại không chú ý tới Đại Biểu Ca."
Sao Tiết Nghi Phương không biết tính Chân Bảo Lộ, nói hơi khó nghe, đó là người kiêu ngạo không có lương tâm, đặc biệt người càng thân thiết, lại càng dễ dàng xem nhẹ. Bất quá Tiết Nghi Phương cũng không tiện nói nàng, chỉ có vểnh môi nói: "Rất nghiêm trọng đấy, nghe ý của đại phu, là bị vật nặng bốc cháy đập vào, không khéo là, đập ngay vào vết thương cũ trên cánh tay phải."
Nghe Tiết Nghi Phương không mặn không nhạt miêu tả, Chân Bảo Lộ kinh hồn táng đảm, hai tay của nàng trong tay áo nắm chặt, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc ấy nguy hiểm như thế nào. Nhưng nàng nhớ rõ lúc hắn cứu hai đứa bé ra, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nàng có nói nhiều hơn nữa cũng không làm được gì, chỉ nhìn Tiết Nghi Phương nói: "Bây giờ Đại Biểu Ca đang nghỉ ngơi sao? Muội tới có tiện hay không?"
Tiết Nghi Phương là người thông tuệ tinh ranh, sao không biết tấm lòng của đại ca đối với Chân Bảo Lộ? Lập tức kéo tay Chân Bảo Lộ đi tới Tứ Hòa Cư, vừa đi vừa nói: "Đại ca của ta không nghỉ ngơi, đoán chừng lúc này đang rất nhàm chán, đúng lúc, muội hãy đến trò chuyện cùng ca ca đi."
Đến bên ngoài Tứ Hòa Cư, gã sai vặt Trường Sinh hầu hạ Tiết Nhượng đang đứng ở bên ngoài, thấy Tiết Nghi Phương và Chân Bảo Lộ đi tới, vội vàng hành lễ nói: "Nhị tiểu thư, biểu cô nương."
Tiết Nghi Phương gật đầu, đưa Chân Bảo Lộ đi vào. Sau khi dẫn Chân Bảo Lộ vào, Tiết Nghi Phương mới cười cười, bản thân lặng lẽ trốn ra.
Lúc Chân Bảo Lộ tiến vào phòng ngủ, Tiết Nhượng đang dựa vào gối ngồi trên giường, đọc sách, chỉ có điều dùng là tay trái.
Chân Bảo Lộ nhìn thấy càng thêm áy náy. Đang muốn xoay sang nói với Tiết Nghi Phương, thì đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu.
Chân Bảo Lộ chịu thua, nếu đã đến rồi, chỉ có thể kiên trì đi qua.
Lúc này Tiết Nhượng mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Tóc đen bung xõa, toàn thân chỉ mặc tẩm y màu trắng, gương mặt tuấn tú trầm ổn lạnh nhạt, giống như thường ngày, nhàn hạ ngồi đọc sách mà thôi, chỉ là môi mỏng có hơi chút tái nhợt.
Tiết Nhượng lẳng lặng nhìn tiểu cô nương đi tới, thấy hôm nay nàng không giống như mọi khi, vừa thấy hắn liền cười nhẹ nhàng kêu biểu ca, mà điệu bộ này, trái lại có chút không tự nhiên và xa lánh.
Cho nên hắn khẽ cười cười nói trước: "Lộ biểu muội."
Nam tử tóc mai tựa như đao cắt, mày đen như mực, áo trắng tóc đen, tuấn mỹ vô song, bàn tay to thon dài cầm sách, càng thêm ôn nhuận nho nhã, hình ảnh như vậy, thật sự đẹp như tranh vẽ.
Chân Bảo Lộ thoáng khựng lại, rồi mới đi tới nói: "Đại Biểu Ca." Lại giơ lên hộp đựng thức ăn bằng gỗ khắc hoa hồng trong tay, cong môi cười cười nói, "Ta mang một ít thức ăn đến cho huynh, không biết huynh có thích ăn hay không."
Tiết Nhượng nói: "Vừa vặn ta cũng có hơi đói rồi."
Chân Bảo Lộ nghĩ, Đại Biểu Ca thật quá nể mặt, lập tức đem hộp đựng thức ăn để sang một bên.
Hộp đựng thức ăn có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều bày món điểm tâm mà nàng thích ăn nhất, tầng trên là bánh xốp hoa mai, đây là sở trường của Cát ma ma, nàng đặc biệt để nữ đầu bếp trong phòng bếp nhỏ của mình theo Cát ma ma học, bất quá vẫn là Cát ma ma làm ăn ngon hơn chút. Thường ngày nàng muốn ăn sẽ bảo nữ đầu bếp của phòng bếp nhỏ làm, nhưng lúc này đến thăm Tiết Nhượng, nên nàng cố ý làm phiền Cát ma ma. Hai tầng còn lại, một tầng là bánh đậu xanh, một tầng là bánh mứt táo.
Chân Bảo Lộ giương mắt hỏi hắn: "Đại Biểu Ca ăn cái nào trước?"
Tiết Nhượng nhìn điểm tâm xanh xanh hồng hồng, trong lòng cười cười, biết đây đều là món ăn nàng thích, mới nói: "Sao cũng được." Sau khi nói xong cảm thấy quá miễn cưỡng, liền nói thêm một câu, "Ta đều thích."
Vốn là Chân Bảo Lộ không yên lòng, nhất thời thoải mái hơn, khẽ cười cầm một cái bánh xốp hoa mai đưa cho hắn, nói: "Nếm thử cái này trước đi."
Tiết Nhượng đưa tay đón nhận, tay trái vốn đang cầm sách, lúc này tự nhiên là muốn đặt xuống. Chân Bảo Lộ nhìn, không nói gì, chỉ là lúc Tiết Nhượng tiếp nhận bánh xốp hoa mai, mới cầm sách trong tay hắn hỏi: "Đại Biểu Ca đang đọc gì đó... Binh pháp?" Nàng thấy tò mò, nói, "Đại Biểu Ca thích xem cái này sao?"
Tiết Nhượng thấy nàng hiếm khi hiếu kỳ như vậy, liền gật đầu nói: "Ừm, tùy tiện xem thôi."
Chân Bảo Lộ nghĩ nhiều rồi đi, dù sao Đại Biểu Ca là nam tử, lại thích tập võ, xem binh pháp cũng rất bình thường. Nàng cầm sách trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn ăn bánh xốp hoa mai, mới ngượng ngùng nói: "Hôm qua Đại Biểu Ca cứu Vinh nhi, ta cực kỳ cảm kích. Nhưng khi đó ta chỉ lo lắng cho Vinh nhi, cho nên mới quên mất huynh..." Nàng biết mình làm không đúng, cũng sẽ không cho bào chữa cho bản thân.
Tiết Nhượng dừng một chút, giờ mới hiểu nguyên nhân hôm nay nàng tới đây, nói: "Không sao."
Chân Bảo Lộ biết Tiết Nhượng nhất định sẽ nói không sao, nhưng có phải thật sự không sao hay không, nàng lại không biết. Bản thân mình rõ ràng nhất loại cảm giác này. Chân Bảo Lộ giương mắt lên, nhìn nam tử ngồi trên giường, chỉ cảm thấy Tiết Nhượng như vậy, văn nhã hơn nhiều so với ngày thường.
Chi lan ngọc thụ, thanh phong nhã nguyệt, chính là như vậy.
Chân Bảo Lộ mở cuốn binh thư ra, nói với Tiết Nhượng: "Nếu tay của Đại Biểu Ca bất tiện, ta có thể thay huynh đọc, có được hay không?" Nàng là người biết sai nên sửa, hiểu được bồi thường, Tiết Nhượng vì cứu đệ đệ của nàng mà bị thương, nếu nàng không làm chút gì, trong lòng sẽ thấy không yên tâm.
Tiết Nhượng nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của tiểu cô nương bên giường, liền nói: "Được, vậy thì làm phiền Lộ biểu muội."
Chân Bảo Lộ cười cười, nói không khách khí, lúc này lật ra một trang đọc.
"Binh giả, quỷ đạo dã. Có thể mà tỏ ra không thể, dùng mà tỏ ra không cần, gần mà tỏ ra xa, xa mà tỏ ra gần. Lợi ích mà cám dỗ, loạn mà thủ, thực mà phòng bị, cường mà phòng tránh, giận mà ngăn trở, hen mọn mà kiêu căng, ẩn mà lao, gần mà xa..."
Bánh xốp hoa mai trong tay đã ăn hết.
Tiết Nhượng thoáng giương mắt, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, miệng nhỏ phấn hồng khi đóng khi mở, rũ mi mắt đọc binh thư. Nàng có giọng nói trong veo, đọc binh thư vô vị buồn tẻ như vậy, cũng rất êm ái mềm mại, giống như một ca khúc du dương kéo dài.
Tiết Nhượng lẳng lặng ngắm nàng, lúc nàng học bài rất hay nhúc nhích, vừa lúc hôm nay mang cặp khuyên tai tơ vàng treo châu, cũng lắc lư theo nàng, rung động mấy cái, thật chói lọi, cực kì óng ánh. Nhưng không bằng đôi mắt nàng.
Ánh mắt tới lui lưu luyến ở vành tai và gương mặt của nàng, sau đó ma xui quỷ khiến rơi vào vạt áo của nàng, bím tóc tinh tế buông thỏng trước ngực, dây buộc đính châu ở đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa, lúc thì rơi vào gò núi tròn trịa, lúc thì rơi vào giữa khe cốc sâu thẩm... Ánh mắt Tiết Nhượng trầm xuống, lặng lẽ chuyển mắt đi, quay mặt về hướng khác, thoáng vén chăn gấm chỗ hai chân, che kín chỗ này lại, để ngừa bị nàng phát hiện.
Thanh âm say nồng của tiểu cô nương còn tại bên tai, hai người ngồi gần nhau, có thể ngửi được rõ ràng hương thơm trên người nàng.
"Lộ biểu muội." Bỗng nhiên hắn lên tiếng.
Vốn Chân Bảo Lộ đang cảm thấy binh thư thật buồn tẻ, bất quá hắn thích nghe, nàng mới đọc, lúc này bỗng nhiên nghe hắn kêu, nàng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Đại Biểu Ca?"
Tiết Nhượng từ tốn nói: "Ta có chút khát, Lộ biểu muội có thể rót ly nước cho ta không?"
Lúc này Chân Bảo Lộ mới nghĩ đến, ăn điểm tâm, nhất định sẽ khát nước, lập tức đặt binh thư trong tay xuống, nói: "Ừm, để ta đi rót cho huynh."
Nàng đi đến bàn vuông chân cong khắc hình đóa sen bên cửa sổ, cầm lấy ly sứ trắng rót nước, rồi một lần nữa đến bên giường, cầm ly đưa tới.
Tiết Nhượng nhìn bàn tay nhỏ tuyết trắng trước mặt, dừng một chút, mới nhận lấy cái ly, uống.
Chân Bảo Lộ chỉnh lại làn váy rồi lại ngồi xuống, thấy hắn uống nước, cổ họng kịch liệt chuyển động, nghĩ rằng bánh xốp hoa mai quả thật rất khô khan. Hắn rũ mi mắt, lông mi đen dày giống như hai cánh quạt, xinh đẹp khiến người ghen tị.
"Đại Biểu Ca." Bỗng nhiên nàng kêu hắn.
Tiết Nhượng chính đang uống nước, nghe nàng gọi, mới nghiêng đầu nhìn nàng, môi mỏng hé mở nói: "Làm sao vậy?"
Chân Bảo Lộ nhìn gương mặt đẹp trai của nam tử trước mặt, do dự một lúc, một đôi mắt to nhìn vào mặt hắn, chậm rãi mở miệng hỏi: "Huynh...có phải yêu thích ta hay không?"
Ông nhìn khuê nữ, mặt mày cũng nhu hòa hơn. Trong lòng than thở, bất tri bất giác, khuê nữ của ông đã trưởng thành là một đại cô nương rồi.
Chân Bảo Lộ gật đầu nói: "Dạ, sáng mai con sẽ đi ngay." Nàng muốn mang một ít thức ăn cho Tiết Nhượng, nhưng này lại nhớ tới, thậm chí ngay cả khẩu vị của hắn nàng đều không biết. Chân Bảo Lộ vốn là người vô tâm, đời trước đã là như thế, ngay cả hai đệ đệ cũng không quan tâm. Tuy có kinh nghiệm hai đời, nhưng tính tình không phải nói đổi là đổi, nàng chỉ là người bình thường, cố gắng tận khả năng làm tốt, không thể lập tức trở nên hoàn mỹ.
Chân Như Tùng giơ tay vuốt đầu khuê nữ, nói: "Được rồi, con về phòng đi, ta đi xem nương của con."
Chân Bảo Lộ đáp dạ, liền trở về U U Hiên của mình.
Trong phòng Từ thị vẫn canh giữ bên giường Vinh nhi, hai mắt còn đỏ hồng như cũ. Lúc này xiêm y của Từ thị đã sạch sẽ búi tóc chỉnh tề, nhưng mới vừa rồi lúc ôm Vinh nhi trở lại, tóc tai nghiêng lệch xiêm y hỗn độn, chật vật không sao tả được. Chân Như Tùng chậm rãi đi vào, thấy bộ dáng này của thê tử, biết bà đang tự trách.
Từ thị nhìn con trai trắng trẻo mập mạp trên giường, đến khi nhận thấy có người đưa tay khoát lên vai bà, mới xoay người lại: "Quốc Công gia..." Ra vẻ muốn đứng lên.
Chân Như Tùng nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, Vinh nhi không có việc gì, ngươi cũng trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Từ thị tự trách nói: "Nhưng hôm nay là lỗi của thiếp thân, nếu không phải thiếp thân gặp Giang phu nhân, cũng sẽ không lơ là Vinh nhi..."
Sao Chân Như Tùng không biết, Giang phu nhân là tỷ muội tốt nhất của thê tử ông, mười mấy năm không gặp, hôm nay gặp lại khó tránh khỏi vui mừng.
Ông mấp máy môi muốn nói chút lời an ủi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ có thản nhiên nói: "Không có việc gì rồi."
Từ thị nguyên tưởng rằng ông sẽ an ủi vài câu, thì nghe ông nói mấy chữ kia rồi không nói gì nữa, đôi mắt xinh đẹp liền ảm đạm xuống.
.
Ngày kế Chân Bảo Lộ đến phủ An Quốc Công gặp Tiết Nhượng. Chân Bảo Quỳnh lo lắng không yên để một mình muội muội đi, nên muốn đi cùng nàng, chỉ là Chân Bảo Lộ nghĩ tới mấy ngày nay tỷ tỷ không tiện, nên nói hết lời khuyên nàng ta ở trong phủ đợi. Dù sao nàng chỉ đến phủ An Quốc Công thôi, không có gì phải lo lắng.
Về phần khác, Chân Bảo Lộ không biết khẩu vị của Tiết Nhượng, nên theo khẩu vị bản thân chuẩn bị một chút điểm tâm. Bên người Tiết Nhượng không có người chiếu cố, mà hắn đối với bản thân cũng không để tâm. Tính tình nam nhân đều là như vậy, dù cho cẩn thận như thế nào, trong việc tự chăm sóc mình, luôn là qua loa đại khái, có việc gì cũng không coi đó là vấn đề. Nghĩ đến như vậy, nếu sớm cưới một người thê tử, thì tốt rồi.
Hôm nay Hương Hàn đi cùng Chân Bảo Lộ, trên xe ngựa, nàng ta nhìn tiểu thư nhà mình nói: "Tiểu thư, hôm qua người ngủ không được ngon giấc, nếu không nghỉ một lát trước đi."
Chân Bảo Lộ nói không cần, giơ tay vén mành lên nhìn. Tiểu cô nương thường ngày hoạt bát tươi đẹp, lúc này nhàn nhạt nhíu mi, cả người giống như phủ một tầng sương mù mỏng nhạt, tăng thêm vài phần u buồn. Nhưng tiểu cô nương cùng tuổi như Chân Bảo Lộ, vốn nên là tuổi không cần quan tâm, mỗi ngày có ưu sầu, bất quá là vì sáng mai mặc xiêm y gì mang trang sức gì.
Nàng hạ mành xuống, đột nhiên hỏi Hương Hàn: "Ngươi cảm thấy Đại Biểu Ca đối với ta rất tốt sao?"
Hương Hàn nhìn tiểu thư nhà mình, thấy cặp mắt xinh đẹp trong suốt ngập nước của tiểu thư, đang nhàn nhạt nhìn mình, cả người nàng có chút ngớ ra thẫn thờ.
Hương Hàn không hoạt bát như Hương Đào, làm việc cũng trầm ổn hơn, không vội trả lời, suy nghĩ mới lên tiếng: "Xưa nay tụi nô tỳ đều thấy rõ Tiết công tử đối với tiểu thư rất tốt. Cho dù tiểu thư chỉ xem Tiết công tử giống như ca ca ruột."
Đúng vậy a. Giống như ca ca ruột. Chân Bảo Lộ thầm nghĩ.
Nàng tán đồng gật gật đầu: "Ta cũng hiểu được, Đại Biểu Ca đối với ta rất tốt."
Hương Hàn cười cười, trong lòng suy nghĩ: Đâu chỉ là rất tốt? Tiết Đại công tử đối với tiểu thư quả thực là tốt không còn gì để nói, nếu không phải hai năm trước tiểu thư nhà nàng tuổi còn nhỏ, vẫn còn là con nít, nàng quả thật muốn nghĩ tới phương diện khác. Bất quá, thật ra nàng vẫn nhớ kỹ, ban đầu tiểu thư thích ở cùng Đại công tử của phủ Trường Trữ Hầu nhất, phủ Trường Trữ Hầu là nhà mẹ đẻ của phu nhân, người hai nhà thường xuyên qua lại, nên tiểu thư thường bám theo Từ công tử. Bất quá sau tám tuổi, tiểu thư rõ ràng trưởng thành hơn, lập tức trở nên hiểu chuyện.
Sau đó Chân Bảo Lộ không nói gì nữa, hai tay ngay ngắn đặt trên gối, rất có dáng vẻ. Khi đến phủ An Quốc Công, Hương Hàn mới đỡ Chân Bảo Lộ xuống xe ngựa.
Chân Bảo Lộ có quan hệ tốt với Tiết Nghi Phương, cũng thường xuyên tới phủ An Quốc Công, lúc này đi vào, dĩ nhiên đã quen thuộc.
Chân Bảo Lộ tới Như Ý Đường gặp Tiết lão thái thái trước, đi qua liền nghe bên trong vô cùng náo nhiệt, hình như là có khách.
Tiết lão thái thái ngồi ở ghế chủ vị, thấy Chân Bảo Lộ đi vào, liền mỉm cười hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy Tiết lão thái thái, Chân Bảo Lộ cũng cười. Vài năm nay Tiết lão thái thái càng lúc càng thích Chân Bảo Lộ, nàng còn thông tuệ nhu thuận, hẳn là Tiết lão thái thái đã coi nàng như cháu ngoại mà yêu thương, ngay cả ngoại tổ mẫu Từ lão thái thái của Chân Bảo Lộ, cũng chưa chắc để tâm bằng Tiết lão thái thái.
Chân Bảo Lộ vội vàng đi tới hành lễ.
Vương thị và mấy phu nhân trong nhà cũng ở đây, mà ngồi bên cạnh Tiết lão thái thái, chính là Lư thị mới gặp được hôm qua. Hôm nay Lư thị cố ý qua đây, cách ăn mặc cũng tự nhiên thoải mái, một thân bối tử màu hồng lệ chi thêu nhánh bô đào quanh thân áo như ẩn như hiện, đoan trang quý khí, tươi cười điềm tĩnh, cực kì thân thiết.
Chân Bảo Lộ cũng ngoan ngoãn gọi: "Giang phu nhân."
Lư thị mỉm cười gật đầu, hâm mộ nói với Tiết lão thái thái: "Lão phu nhân quả nhiên là có phúc khí, nhìn xem Lộ nhi này, xinh đẹp khéo léo, nếu để cho ta mỗi ngày nhìn thấy, cơm cũng có thể ăn nhiều hơn một chén."
Tiết lão thái thái nghe xong cười không ngừng, nhưng không thể không nói, cháu gái này bộ dáng quả thực rất trưởng thành.
Kỳ thật hôm nay Chân Bảo Lộ cũng không có ăn mặt tỉ mỉ, trên người mặt xiêm y màu xanh nhạt đơn giản khiêm tốn, tóc đen như mây chải song thùy kế, bím tóc tinh tế buông thỏng trước ngực, chỉ dùng dây buộc có hạt minh châu đơn giản, mà phần trên búi tóc cũng chỉ dùng một cây trâm vàng hoa hồ điệp khảm Hồng Bảo Thạch vô cùng đơn giản, kiểu dáng tuy bình thường, nhưng hiển lộ rõ ràng dáng vẻ quý nữ.
Tiết Nghi Phương cười nhẹ nhàng kéo tay Chân Bảo Lộ, nói: "Tiểu Lộ thật là cô nương xinh đẹp nhất trong trường nữ học chúng ta, mỗi ngày cháu nhìn xem cũng không thấy đủ đâu."
Tiết Nghi Phương hoạt bát cởi mở, thường xuyên có thể chọc cho Tiết lão thái thái vui vẻ.
Mà Vương thị đứng bên cạnh Tiết lão thái thái, nhìn thấy khuê nữ bảo bối như hoa như ngọc đứng cạnh Chân Bảo Lộ, liên tiếp bị hạ thấp, trong lòng thầm mắng thật sự là ngu xuẩn.
Bà ngó ngó Chân Bảo Lộ, hai năm trước vẫn là một dã nha đầu không có giáo dục, từ lúc vào trường nữ học, thoáng cái như trở thành thiếu nữ mười tám, so với mẫu thân Từ thị của nàng còn dụ dỗ người ta hơn. Nhưng bà lại không thể gây khó khăn được... Vương thị thấy Tiết lão thái thái đối đãi với Chân Bảo Lộ như thế, rõ ràng không phải cháu gái ruột, mà dáng vẻ này của lão thái thái quả thực đã thương yêu nàng ta như cháu gái ruột vậy.
Đang nói chuyện, liền nghe được một giọng nói êm dịu mềm mại, kêu một tiếng "Nương", sau đó bước chân chân ngắn nhỏ nhắn "cộp cộp cộp" Chạy đến bên cạnh Lư thị, đưa hai tay lên với Lư thị nói: "Nương, thơm không?"
Là một bé gái mặc váy hồng nhạt chải song nha kế, khoảng chừng bốn năm tuổi.
Tay nhỏ múp míp của bé gái cầm một cành kim quế, hương thơm ngào ngạt, cực kì dễ ngửi.
Chân Bảo Lộ biết, bé gái đó là con gái duy nhất Giang Mi của Giang phu nhân, hôm qua chơi cùng Vinh nhi bị nhốt trong lầu các. Nàng nhìn tiểu cô nương, dung mạo giống Lư thị, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn, ngũ quan không tính xuất chúng, nhưng thanh tú dễ nhìn, một đôi mắt linh động trong suốt. Hơn nữa giữa ấn đường của Giang Mi còn có một chấm nho nhỏ, chính là nốt ruồi chu sa tựa như hạt gạo, cực kì xinh đẹp.
Giang Mi đưa hoa quế cho Lư thị, rồi sau đó chớp chớp mắt to ướt át, cười với Chân Bảo Lộ: "Tiên nữ tỷ tỷ."
Chân Bảo Lộ cười cười, thầm nghĩ tiểu Giang Mi chẳng những đáng yêu, miệng mồm cũng ngọt, khó trách tối hôm qua Vinh nhi cứ nhắc mãi.
Lư thị cũng cười, hướng về phía tiểu Giang Mi nói: "Mi Mi ngoan, đây là Lộ tỷ tỷ, là tỷ tỷ của Vinh ca mà hôm qua cùng chơi với Mi Mi đó."
Trí nhớ bé gái không được tốt, có điều chuyện tình hôm qua quá mức ấn tượng và sâu sắc, tiểu Giang Mi rất nhớ rõ.
Giang Mi mềm mại gọi: "Lộ tỷ tỷ." Sau đó lo lắng nói, "Lộ tỷ tỷ, Vinh ca ngã bệnh sao? Như thế nào hôm nay không cùng đi với Lộ tỷ tỷ? Mi Mi muốn cùng chơi với Vinh ca." Tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết nhớ mong người khác rồi.
Chân Bảo Lộ thấy tiểu cô nương nhỏ nhắn mềm mại như vậy, đích xác khiến người yêu thích, thoáng cúi người khẽ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản của bé, nói: "Hai ngày này Vinh nhi vẫn còn cần nghỉ ngơi, mấy ngày nữa Lộ tỷ tỷ dẫn hắn tới chơi cùng Mi Mi, được không?"
Giang Mi giương mắt lên, âm thanh non nớt nói: "Được nha được nha." Bộ dáng cực kỳ hoan nghênh bọn họ đến làm khách.
Hôm qua Chân Bảo Lộ nghe nói Giang Mi không có chuyện gì, hiện nay nhìn bé hoạt bát đáng yêu, quả thật là không có chuyện gì, trong lòng cũng yên tâm.
Lư thị ôm khuê nữ đáng yêu vào lòng, nghĩ tới chuyện tình hôm qua, cũng vô cùng hoảng sợ.
Bên này Lư thị nói chuyện cùng Tiết lão thái thái, còn Tiết Nghi Phương dẫn Chân Bảo Lộ đến Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng. Mới đi ra ngoài, Tiết Nghi Phương liền nhíu mày nói: "Mấy ngày này sợ là đại ca của ta phải tĩnh dưỡng trong phủ rồi..."
Trong lòng Chân Bảo Lộ lập tức run lên, bước chân khựng lại, nhìn về phía Tiết Nghi Phương: "Đại Biểu Ca bị thương rất nghiêm trọng sao?"
Tiết Nghi Phương hơi sững sờ, hỏi: "Hôm qua không phải muội cũng ở đó sao?" Ý tứ này đó là, bọn họ đều nhìn thấy, sao còn hỏi nàng?
Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ, nhưng xưa nay không chuyện gì mà nàng không nói với Tiết Nghi Phương, nên thực sự nói: "Hôm qua muội chỉ lo nghĩ tới Vinh nhi, trái lại không chú ý tới Đại Biểu Ca."
Sao Tiết Nghi Phương không biết tính Chân Bảo Lộ, nói hơi khó nghe, đó là người kiêu ngạo không có lương tâm, đặc biệt người càng thân thiết, lại càng dễ dàng xem nhẹ. Bất quá Tiết Nghi Phương cũng không tiện nói nàng, chỉ có vểnh môi nói: "Rất nghiêm trọng đấy, nghe ý của đại phu, là bị vật nặng bốc cháy đập vào, không khéo là, đập ngay vào vết thương cũ trên cánh tay phải."
Nghe Tiết Nghi Phương không mặn không nhạt miêu tả, Chân Bảo Lộ kinh hồn táng đảm, hai tay của nàng trong tay áo nắm chặt, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc ấy nguy hiểm như thế nào. Nhưng nàng nhớ rõ lúc hắn cứu hai đứa bé ra, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nàng có nói nhiều hơn nữa cũng không làm được gì, chỉ nhìn Tiết Nghi Phương nói: "Bây giờ Đại Biểu Ca đang nghỉ ngơi sao? Muội tới có tiện hay không?"
Tiết Nghi Phương là người thông tuệ tinh ranh, sao không biết tấm lòng của đại ca đối với Chân Bảo Lộ? Lập tức kéo tay Chân Bảo Lộ đi tới Tứ Hòa Cư, vừa đi vừa nói: "Đại ca của ta không nghỉ ngơi, đoán chừng lúc này đang rất nhàm chán, đúng lúc, muội hãy đến trò chuyện cùng ca ca đi."
Đến bên ngoài Tứ Hòa Cư, gã sai vặt Trường Sinh hầu hạ Tiết Nhượng đang đứng ở bên ngoài, thấy Tiết Nghi Phương và Chân Bảo Lộ đi tới, vội vàng hành lễ nói: "Nhị tiểu thư, biểu cô nương."
Tiết Nghi Phương gật đầu, đưa Chân Bảo Lộ đi vào. Sau khi dẫn Chân Bảo Lộ vào, Tiết Nghi Phương mới cười cười, bản thân lặng lẽ trốn ra.
Lúc Chân Bảo Lộ tiến vào phòng ngủ, Tiết Nhượng đang dựa vào gối ngồi trên giường, đọc sách, chỉ có điều dùng là tay trái.
Chân Bảo Lộ nhìn thấy càng thêm áy náy. Đang muốn xoay sang nói với Tiết Nghi Phương, thì đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu.
Chân Bảo Lộ chịu thua, nếu đã đến rồi, chỉ có thể kiên trì đi qua.
Lúc này Tiết Nhượng mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Tóc đen bung xõa, toàn thân chỉ mặc tẩm y màu trắng, gương mặt tuấn tú trầm ổn lạnh nhạt, giống như thường ngày, nhàn hạ ngồi đọc sách mà thôi, chỉ là môi mỏng có hơi chút tái nhợt.
Tiết Nhượng lẳng lặng nhìn tiểu cô nương đi tới, thấy hôm nay nàng không giống như mọi khi, vừa thấy hắn liền cười nhẹ nhàng kêu biểu ca, mà điệu bộ này, trái lại có chút không tự nhiên và xa lánh.
Cho nên hắn khẽ cười cười nói trước: "Lộ biểu muội."
Nam tử tóc mai tựa như đao cắt, mày đen như mực, áo trắng tóc đen, tuấn mỹ vô song, bàn tay to thon dài cầm sách, càng thêm ôn nhuận nho nhã, hình ảnh như vậy, thật sự đẹp như tranh vẽ.
Chân Bảo Lộ thoáng khựng lại, rồi mới đi tới nói: "Đại Biểu Ca." Lại giơ lên hộp đựng thức ăn bằng gỗ khắc hoa hồng trong tay, cong môi cười cười nói, "Ta mang một ít thức ăn đến cho huynh, không biết huynh có thích ăn hay không."
Tiết Nhượng nói: "Vừa vặn ta cũng có hơi đói rồi."
Chân Bảo Lộ nghĩ, Đại Biểu Ca thật quá nể mặt, lập tức đem hộp đựng thức ăn để sang một bên.
Hộp đựng thức ăn có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều bày món điểm tâm mà nàng thích ăn nhất, tầng trên là bánh xốp hoa mai, đây là sở trường của Cát ma ma, nàng đặc biệt để nữ đầu bếp trong phòng bếp nhỏ của mình theo Cát ma ma học, bất quá vẫn là Cát ma ma làm ăn ngon hơn chút. Thường ngày nàng muốn ăn sẽ bảo nữ đầu bếp của phòng bếp nhỏ làm, nhưng lúc này đến thăm Tiết Nhượng, nên nàng cố ý làm phiền Cát ma ma. Hai tầng còn lại, một tầng là bánh đậu xanh, một tầng là bánh mứt táo.
Chân Bảo Lộ giương mắt hỏi hắn: "Đại Biểu Ca ăn cái nào trước?"
Tiết Nhượng nhìn điểm tâm xanh xanh hồng hồng, trong lòng cười cười, biết đây đều là món ăn nàng thích, mới nói: "Sao cũng được." Sau khi nói xong cảm thấy quá miễn cưỡng, liền nói thêm một câu, "Ta đều thích."
Vốn là Chân Bảo Lộ không yên lòng, nhất thời thoải mái hơn, khẽ cười cầm một cái bánh xốp hoa mai đưa cho hắn, nói: "Nếm thử cái này trước đi."
Tiết Nhượng đưa tay đón nhận, tay trái vốn đang cầm sách, lúc này tự nhiên là muốn đặt xuống. Chân Bảo Lộ nhìn, không nói gì, chỉ là lúc Tiết Nhượng tiếp nhận bánh xốp hoa mai, mới cầm sách trong tay hắn hỏi: "Đại Biểu Ca đang đọc gì đó... Binh pháp?" Nàng thấy tò mò, nói, "Đại Biểu Ca thích xem cái này sao?"
Tiết Nhượng thấy nàng hiếm khi hiếu kỳ như vậy, liền gật đầu nói: "Ừm, tùy tiện xem thôi."
Chân Bảo Lộ nghĩ nhiều rồi đi, dù sao Đại Biểu Ca là nam tử, lại thích tập võ, xem binh pháp cũng rất bình thường. Nàng cầm sách trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn ăn bánh xốp hoa mai, mới ngượng ngùng nói: "Hôm qua Đại Biểu Ca cứu Vinh nhi, ta cực kỳ cảm kích. Nhưng khi đó ta chỉ lo lắng cho Vinh nhi, cho nên mới quên mất huynh..." Nàng biết mình làm không đúng, cũng sẽ không cho bào chữa cho bản thân.
Tiết Nhượng dừng một chút, giờ mới hiểu nguyên nhân hôm nay nàng tới đây, nói: "Không sao."
Chân Bảo Lộ biết Tiết Nhượng nhất định sẽ nói không sao, nhưng có phải thật sự không sao hay không, nàng lại không biết. Bản thân mình rõ ràng nhất loại cảm giác này. Chân Bảo Lộ giương mắt lên, nhìn nam tử ngồi trên giường, chỉ cảm thấy Tiết Nhượng như vậy, văn nhã hơn nhiều so với ngày thường.
Chi lan ngọc thụ, thanh phong nhã nguyệt, chính là như vậy.
Chân Bảo Lộ mở cuốn binh thư ra, nói với Tiết Nhượng: "Nếu tay của Đại Biểu Ca bất tiện, ta có thể thay huynh đọc, có được hay không?" Nàng là người biết sai nên sửa, hiểu được bồi thường, Tiết Nhượng vì cứu đệ đệ của nàng mà bị thương, nếu nàng không làm chút gì, trong lòng sẽ thấy không yên tâm.
Tiết Nhượng nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của tiểu cô nương bên giường, liền nói: "Được, vậy thì làm phiền Lộ biểu muội."
Chân Bảo Lộ cười cười, nói không khách khí, lúc này lật ra một trang đọc.
"Binh giả, quỷ đạo dã. Có thể mà tỏ ra không thể, dùng mà tỏ ra không cần, gần mà tỏ ra xa, xa mà tỏ ra gần. Lợi ích mà cám dỗ, loạn mà thủ, thực mà phòng bị, cường mà phòng tránh, giận mà ngăn trở, hen mọn mà kiêu căng, ẩn mà lao, gần mà xa..."
Bánh xốp hoa mai trong tay đã ăn hết.
Tiết Nhượng thoáng giương mắt, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, miệng nhỏ phấn hồng khi đóng khi mở, rũ mi mắt đọc binh thư. Nàng có giọng nói trong veo, đọc binh thư vô vị buồn tẻ như vậy, cũng rất êm ái mềm mại, giống như một ca khúc du dương kéo dài.
Tiết Nhượng lẳng lặng ngắm nàng, lúc nàng học bài rất hay nhúc nhích, vừa lúc hôm nay mang cặp khuyên tai tơ vàng treo châu, cũng lắc lư theo nàng, rung động mấy cái, thật chói lọi, cực kì óng ánh. Nhưng không bằng đôi mắt nàng.
Ánh mắt tới lui lưu luyến ở vành tai và gương mặt của nàng, sau đó ma xui quỷ khiến rơi vào vạt áo của nàng, bím tóc tinh tế buông thỏng trước ngực, dây buộc đính châu ở đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa, lúc thì rơi vào gò núi tròn trịa, lúc thì rơi vào giữa khe cốc sâu thẩm... Ánh mắt Tiết Nhượng trầm xuống, lặng lẽ chuyển mắt đi, quay mặt về hướng khác, thoáng vén chăn gấm chỗ hai chân, che kín chỗ này lại, để ngừa bị nàng phát hiện.
Thanh âm say nồng của tiểu cô nương còn tại bên tai, hai người ngồi gần nhau, có thể ngửi được rõ ràng hương thơm trên người nàng.
"Lộ biểu muội." Bỗng nhiên hắn lên tiếng.
Vốn Chân Bảo Lộ đang cảm thấy binh thư thật buồn tẻ, bất quá hắn thích nghe, nàng mới đọc, lúc này bỗng nhiên nghe hắn kêu, nàng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Đại Biểu Ca?"
Tiết Nhượng từ tốn nói: "Ta có chút khát, Lộ biểu muội có thể rót ly nước cho ta không?"
Lúc này Chân Bảo Lộ mới nghĩ đến, ăn điểm tâm, nhất định sẽ khát nước, lập tức đặt binh thư trong tay xuống, nói: "Ừm, để ta đi rót cho huynh."
Nàng đi đến bàn vuông chân cong khắc hình đóa sen bên cửa sổ, cầm lấy ly sứ trắng rót nước, rồi một lần nữa đến bên giường, cầm ly đưa tới.
Tiết Nhượng nhìn bàn tay nhỏ tuyết trắng trước mặt, dừng một chút, mới nhận lấy cái ly, uống.
Chân Bảo Lộ chỉnh lại làn váy rồi lại ngồi xuống, thấy hắn uống nước, cổ họng kịch liệt chuyển động, nghĩ rằng bánh xốp hoa mai quả thật rất khô khan. Hắn rũ mi mắt, lông mi đen dày giống như hai cánh quạt, xinh đẹp khiến người ghen tị.
"Đại Biểu Ca." Bỗng nhiên nàng kêu hắn.
Tiết Nhượng chính đang uống nước, nghe nàng gọi, mới nghiêng đầu nhìn nàng, môi mỏng hé mở nói: "Làm sao vậy?"
Chân Bảo Lộ nhìn gương mặt đẹp trai của nam tử trước mặt, do dự một lúc, một đôi mắt to nhìn vào mặt hắn, chậm rãi mở miệng hỏi: "Huynh...có phải yêu thích ta hay không?"