Biên tập: Yến Phi Ly
Trong mắt Diệp Côn ở Đồng Nhạn Linh có một điều thật khó mà tưởng tượng nổi.
Trái ngược với sự cực đoan tự khắc chế, trong con người anh tràn đầy sự lương thiện.
Người này, thật sự rất lương thiện. Lo lắng vì nước, vì dân, vì gia đình, còn muốn lo lắng cho lũ mèo nữa.
Khi Diệp Côn tính toán đem mèo mẹ không biết từ đâu chui đến nhà kính còn sinh một ổ mèo con cho thợ làm vườn mang đi Đồng Nhạn Linh liền vội vã ngăn cản hắn.
“Đại thiếu gia, có thể đừng đưa chúng đi được không?” Cặp mắt xinh đẹp mắt ẩn sau thấu kính tròn toát ra vẻ cầu xin. Tim Diệp Côn lần đầu tiên có loại cảm giác tội lỗi.
“Hiện tại bên ngoài cũng không phải mùa lạnh.” Hắn nhíu mày.
“Nhưng….. Có mèo hoang, chó hoang hoặc kẻ xấu thích chọc ghẹo động vật nhỏ, hơn nữa lỡ như trời mưa…..”
“Vậy ý em bảo tôi giữ lại nuôi sao?” Đôi mày của Diệp Côn nhíu lại càng chặt, đối diện với ánh mắt người kia, hắn cảm giác mình tùy thời sẽ bại trận.
“Vậy…… để tôi nuôi!” Bất chấp tất cả, Đồng Nhạn Linh vươn tay giữ chặt ống tay áo đối phương “Mai sau khi tan tầm tôi mang cái lồng lại đây đưa mèo mẹ với đám mèo con về nhà nuôi. Chỉ xin đại thiếu gia thu lưu chúng nó một đêm. Được không? Nếu không được, hiện tại tôi lập tức về lấy……”
“Được rồi được rồi!” Rốt cuộc bị ánh mắt kia đánh bại, Diệp Côn khoát tay bảo thợ làm vườn đi ra ngoài, sau đó đợi khi trong nhà kính chỉ còn lại hai người bọn họ, một tay kéo đối phương vào trong lòng, tiếp đó chính là nụ hôn sâu tràn ngập tính áp đảo.
Đồng Nhạn Linh bị hôn đến mức không thở nổi, lại thêm không khí trong nhà kính nóng ướt quanh thân, đợi đến lúc nụ hôn sâu kết thúc, cả người anh tựa như đều ướt đẫm.
“Quên đi, để em nuôi hết cũng không ổn, em mang về một con thôi, tôi sẽ gọi Thiên Diểu tới mang đi một con, nó muốn nuôi mèo lâu rồi. Để một mèo con ở chung với mèo mẹ ở lại đây đi.” Căn bản không thể tin bản thân sẽ nói ra những lời kiểu này hay đưa ra sắp xếp như vậy, Diệp Côn nhìn trên mặt đối phương đầy vẻ mờ mịt ửng hồng vì nụ hôn bất ngờ ban nãy, cảm giác mơ hồ như bị thứ gì đó chặt chẽ kiềm chế, nhưng Đồng Nhạn Linh sau khi nghe được câu nói kia thì chỉ lo vui mừng cùng cảm kích.
Khắc chế khóe miệng tươi cười, không để biểu tình của mình quá mức kích động, Đồng Nhạn Linh còn kính cẩn cúi đầu nói cảm ơn. Hắn dùng dư quang nhìn vẻ mặt người kia tràn ngập vui sướng lại cẩn thận thử hỏi dò hắn “Thật không phiền đến anh chứ?” rồi lại nhìn lướt qua mèo mẹ mang theo ba con mèo con trốn ra sau cây chuối tây, Diệp Côn thở dài “Phiền não đều do con người tự chuốc lấy. Xem như tôi chọc phải phiền toái đi.”
Bị cách nói như vậy khiến anh chợt cả kinh, lại cảm giác tựa hồ ngữ khí của hắn cũng không phải oán giận thật sự, Đồng Nhạn Linh không nói gì, lại nhịn không được đi phỏng đoán cái gọi là ‘phiền toái’ kia đến cùng là chỉ cái gì, hoặc là chỉ người nào, là thật sự thấy phiền hay chỉ là đang nói đùa mà thôi.
Thời gian gần đây càng ngày có càng nhiều chi tiết nhỏ khiến anh bắt đầu nhịn không được suy nghĩ miên man. Một ánh mắt, một động tác, một câu nói, đều sẽ như phản xạ có điều kiện mà đi phỏng đoán liệu có hàm nghĩa sâu xa nào khác không, hắn biết mình như thế rất dại dột, lại càng không dám để cho Diệp Côn biết phần ngốc nghếch này của mình, nhưng chuyện suy nghĩ miên man bản thân anh lại hoàn toàn không thể ngăn cản.
Sẽ chuốc lấy kết quả bi thảm nhỉ? Nếu anh cứ để mặc kệ như vậy.
Phải chăng, trước khi chuốc lấy cái kết tệ hại anh nên khiến nó tiêu tan?
Anh làm được sao?
“Thầy Đồng, chuyện em nợ tôi sắp đếm không xuể rồi.” Đêm đó khi phái quản gia đưa một con mèo đen trắng đến nhà chính Diệp gia, giao cho nhị thiếu gia vui mừng như bắt được vàng, Diệp Côn từng thấp giọng lẩm bẩm bên tai Đồng Nhạn Linh khi hai người đang làm chuyện trên giường như vậy.
Mà lúc ấy, Đồng Nhạn Linh chỉ vội vàng thở dốc, căn bản không kịp đoán ý tứ trong lời hắn như trước, cùng với ân tình trả không hết này, rốt cuộc nên hoàn trả thế nào, có nên trả hay không, có muốn trả hay không.
“Thực ra đại thiếu gia để một con mèo nhỏ ở lại với mèo mẹ là chuyện rất tốt.” Khi cùng nhau ngâm mình ở bồn tắm lớn, người đàn ông không mang kính mắt, mái tóc ướt sũng cả người có vẻ hư nhuyễn vô lực đã nói như vậy.
“Không phải em sợ mèo mẹ buồn đó chứ.” Diệp Côn nhếch nhếch một bên đuôi lông mày.
“Đây là một mặt. Một mặt khác, tôi nghe nói nếu tách hết mèo con vừa cai khỏi mẹ, mèo mẹ rất dễ bị nhiễm bệnh.”
“Phải không?”
“Phải mà. Đương nhiên, sợ mèo mẹ buồn cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, dù sao cũng là con mới sinh mà.”
“Theo ý của em, mỗi cây mỗi hoa, mỗi con chó con mèo đều có cảm tình giống con người hả?” Đột nhiên thấy hơi buồn cười, Diệp Côn ôm đối phương, để anh thoải mái tựa vào lồng ngực mình, đầu ngón tay thì nhẹ nhàng xoa nắn tại đầu v* vừa rồi đã không biết gặm cắn trêu trọc biết bao nhiêu lần “Em đó…. lòng dạ y như Bồ Tát sống, tôi lại muốn xem thử lúc em tỏ rõ ý chí sắt đá sẽ trông như thế nào.”
“Sống có quy củ, có đạo lý, làm việc thiện tích đức, có ân tất báo, đây chính là ý chí sắt đá của tôi……” Chỉ còn lại sức lực yếu ớt như mèo đến mùa phát tình cùng làn da dán vào lồng ngực vững chãi của đối phương, Đồng Nhạn Linh hơi hơi run giọng đáp lời.
Mà anh nhắm mắt cho nên không thấy người đàn ông ôm anh chậm rãi cong khóe môi, trong mắt toát ra thần sắc như thế nào.
Cuối xuân, hoa đào đã qua mùa nở rộ, cũng có dấu hiệu tàn úa, báo hiệu một mùa hạ xanh mát sắp đến.
Nhị thiếu gia yêu mèo, đặt tên cho mèo con có bộ lông đen trắng là Xuân Nhi”, Đồng Nhạn Linh cũng mang đi một bé mèo đen trắng, anh gọi nó là Hải Đường, bởi vì mèo nhỏ lông xù kia thích nhất được ngủ trên bàn đá nhỏ dưới tán cây hải đường trong sân. Gió thôi qua, cánh hoa rụng xuống liền biến thành món đồ chơi thú vị với cục bông kia. Mà ở lại biệt thự của Diệp Côn là một đôi mẹ con mèo tam thể.
Thợ làm vườn, quản gia, tài xế, hầu gái, đầu bếp, mỗi người ra vào biệt thự mỗi khi nhìn thấy hai mẹ con chúng đều sẽ trêu một chút, cho chút đồ ăn. Đợi đến khi vào hạ, mèo con đã dài bằng một nửa mèo mẹ, sạch sẽ, mập mạp, mặt cùng mông đều tròn xoe y như mẹ nó, ánh mắt thường xuyên nheo lại đến, quấn quýt với nhau nằm trên ghế phơi nắng, tư thái thật giống như thứ cưng của gia đình giàu có.
Đồng Nhạn Linh không biết đã bao nhiêu lần thầm viết tản văn về hai mẹ con nhà mèo trong đầu nhưng anh chưa từng viết ra. Viết cũng không tiện đăng báo, cho Diệp Côn xem lại sợ bị cười, cuối cùng những câu chuyện nho nhỏ ấy vẫn chỉ vẻn vẹn dừng lại ở trong đầu, thành một phần của ký ức.
Thời tiết càng ngày càng ấm, cuối cùng khi trời bắt đầu nóng lên, Diệp Côn đưa Đồng Nhạn Linh vào một gian phòng mà trước giờ hắn chưa từng để ai vào.
Thư phòng.
Đó là nơi hắn làm việc.
Là nơi hắn nghe âm nhạc, hút thuốc, tựa vào ghế da rộng rãi, gác chân trên mặt bàn gỗ lim, gối tay lên đầu, hoặc là nghỉ ngơi hoặc là suy nghĩ.
Đây là không gian riêng tư của hắn. Trong mắt của hắn, không gian tinh thần còn quan trọng hơn, càng có nhiều bí ẩn hơn so với không gian cho thân thể.
Thân thể tiếp xúc, độ ấm da thịt đều chỉ là mặt ngoài, chỉ cần điều kiện đầy đủ liền có thể thoải mái tự nhiên. Nhưng giới hạn tâm tư một khi rộng mở chẳng khác nào để người ta nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bên trong, chẳng khác nào bị tiêm thuốc tê nằm ở trên bàn phẫu thuật, mọi nhược điểm đều hiển lộ, mặc người xâm lược cũng chẳng thể phản kháng.
Suy nghĩ của hắn dĩ nhiên Đồng Nhạn Linh không biết, cái kẻ mê sách kia chỉ lo ngắm nhìn giá sách khổng lồ gần như che kín hai mặt tường, từ đáy mắt cơ hồ sáng lấp lánh mang theo ghen ghen tị, sung sướng và cả mới lạ.
Anh thật sự không nghĩ tới tên thương nhân giàu có này sẽ có số lượng sách khủng bố tới vậy.
Mà càng tuyệt vời hơn khi mà trong đó một bộ phận lớn là sách văn học nước ngoài.
“Tôi từng du học nước ngoài, em biết chứ?” Nghiêng mặt nhìn đối phương đang nhìn chằm chằm đám chữ cái nước ngoài thiết kế tinh xảo trên gáy sách, cả người là một bộ dáng thích thú hiếu kì, Diệp Côn chống tay lên giá sách “Phần lớn số sách này được mua khi ấy.”
“Tôi nghe nói đại thiếu gia từng đi qua ba nước Anh Pháp Mĩ?”
“Đúng.”
“Học đại học sao?”
“Thạc sĩ.”
“Vậy là học kinh tế?”
“Ở Mĩ thì học kinh tế, bao gồm cả luật. Sau này đi Anh với Pháp thì chỉ học văn, còn thỉnh thoảng học chút ít về nghệ thuật.”
“…..Thật là giỏi.” Cảm giác hiểu biết của bản thân đối với người đàn ông này nhận tri càng thêm mới mẻ, Đồng Nhạn Linh nâng tay lên, lưỡng lự vươn tay đi sờ gáy sách bằng da của cuốn sách gần mình nhất.
“Có gì đâu, em không phải cũng học văn sao.”
“Nhưng tôi chỉ đọc sách trong nước mà thôi.”
“Sách nước mình đã đủ để nghiên cứu rồi.”
“Ngẫu nhiên…… tôi cũng đọc thử vài cuốn văn học nước ngoài.” Không định múa rìu qua mắt thợ, cũng không muốn tỏ vẻ khoe khoang, Đồng Nhạn Linh suy nghĩ một lát mới cẩn thận mở miệng “Tôi tham gia câu lạc bộ văn thơ ở trường đại học, học trưởng Lý từng giới thiệu mấy bản dịch của nó. Ban đầu chỉ thấy mới lạ thôi, về sau thì phát hiện cái hay của nó. Cha tôi biên dịch tiếng Nhật, tôi đọc qua sách mà ông từng dịch rồi, vẫn cảm thấy văn học phương Tây mang sắc thái rõ ràng hơn đôi chút. Lúc ấy, học trưởng Lý cho tôi mượn một quyển Wilhelm Meisters Lehrjahre của Goethe, thích tới nỗi đọc đi đọc lại, thật sự hay lắm.”
Diệp Côn lắng nghe, suy nghĩ rồi trầm mặc, cặp mày ngay khi ba chữ “học trưởng Lý” được nhắc tới lần thứ hai thì nhăn lại, khi tên quyển sách kia xuất hiện mới dần dần giãn ra. Hắn mím môi đi đến trước một giá sách, ngẩng đầu tìm kiếm, lấy xuống một quyển sách có phần bìa được thiết kế độc đáo, đưa cho Đồng Nhạn Linh.
Nhận lấy sách, Đồng Nhạn Linh nhìn hình ảnh và kí tự in trên bìa, sờ lớp bọc bóng loáng, thoáng giật mình nhìn về phía Diệp Côn “Đây là… bản gốc?”
“Là bản dịch tiếng Anh thôi.”
Khẽ gật đầu, Đồng Nhạn Linh lật xem từng trang, tuy đọc không hiểu nhưng chung quy cứ có cảm giác thân thiết đến lạ. Nụ cười trên mặt tươi tắn hơn, anh cũng nói nhiều hơn.
“Hồi ấy tôi thích nó lắm, thích nhất là bài thơi Mignon, còn không biết trời cao đất rộng gì mà phiên dịch thành thơ tiếng Trung, hiện tại ngẫm lại thật sự là tùy tiện quá mức.”
“Thật ư?” Nhẹ nhàng cười một tiếng, Diệp Côn dựa vào đây, sửa thành hai tay chống giá sách, vây toàn bộ thân thể Đồng Nhạn Linh đang đứng quay mặt vào giá sách vào lòng. Sau đó, hắn chậm rãi lật từng trang sách trong tay đối phương, mãi cho đến một trang nào đó, nhìn qua thì đây rõ ràng chính là một bài thơ “Đây chính là Mignon, em còn nhớ nội dung chứ? Bài dịch của em ấy.”
“Hẳn là vẫn nhớ.” Bị loại tư thế này khiến cho xấu hổ, lại phát hiện căn bản không có chỗ để trốn, Đồng Nhạn Linh đành đỏ mặt do dự một hồi lâu, mới nói “Nhưng viết không hay lắm, chỉ là xuất phát từ hứng thú cá nhân mới nghịch chút thôi……”
“Vậy cho tôi nghe những câu chữ nghịch ngợm của em đi.” Lập tức chặn đứng đường lui của người trong ngực, Diệp Côn lại nhích vào gần thêm một chút, sau đó thấp giọng thì thầm bên cái tai đỏ bừng kia “Mau đọc cho tôi nghe.”
Giọng nói bá đạo lọt vào lỗ tai, giết sạch chút hi vọng trốn thoát cuối cùng của Đồng Nhạn Linh. Tự biết nếu như anh không đọc, nhất định sẽ không có “kết cục” tốt đẹp gì, vì thế, trong lòng run rẩy, thanh âm cũng khẽ run run, anh bắt đầu ngâm nga bài thơ trong ký ức:
“Anh có biết nơi nào hoa chanh nở,
You know that land where lemon orchards bloom,
Trong vườn xanh cam lấp lánh ánh vàng,
Its golden oranges aglow in gloom,
Trời xanh trong cơn gió thoảng mơ màng
That land of soft wind blowing from blue sky,
Dương liễu đứng im nhìn nguyệt quế,
Where myrtle hushes and the laurel’s high?
Biết chăng anh có một nơi như thế.
You know that land?
Chốn mơ xa,
That way! That way
…em mong đến cùng anh.
I’d go with you, my love, and go today.
(Theo Blog Dương Hoàng Dung)
Thơ rất ngắn nhưng đợi đến khi đọc xong, Đồng Nhạn Linh chỉ cảm thấy sau lưng cũng chảy ra mồ hôi dày đặc. Bởi vì mỗi khi anh đọc xong một câu, Diệp Côn liền dán sát bên tai, nhìn sách trong tay anh, khẽ ngâm một câu tiếng Anh cho anh.
Từng câu, từng câu, giọng nói không mấy khác ngày thường nhưng khi đọc một loại ngôn ngữ khác viết thành thơ, chẳng hiểu vì sao lại có thứ cảm giác mê hoặc chết người. Vì thế, bị cánh tay kia bao bọc, bị lồng ngực kia dán vào lại bị giọng nói kia trêu chọc, ngay cả ngón tay Đồng Nhạn dường như cũng trở nên ướt đẫm.
Sách bị người đàn ông kia thò tay lấy ra, nhẹ nhàng khép lại, tùy tiện nhét vào chỗ giá sách trống, Diệp đại thiếu gia lúc này nhìn thế nào cũng như là đã đạt được mục đích, ôm chặt lấy Đồng Nhạn Linh, lòng bàn tay lướt qua lớp vải áo mùa hè mỏng manh, đi qua ngực, xương quai xanh, xê dịch đến cổ họng. Vừa cởi bỏ cúc áo dài được cài ngay ngắn, vừa đưa ra một mệnh lệnh bên tai người kia.
“Sau này muốn đọc sách gì, bất kể là trong hay ngoài nước thì cứ nói với tôi, mượn bao lâu cũng tùy em, quên cái tên ‘học trưởng Lý’ kia đi!”
Nghe hắn nói vậy, Đồng Nhạn Linh thật sự muốn đáp trả một câu “Sao anh lại ngang ngược như thế!”. Nhưng anh không dám mạo hiểm, anh quá rõ ràng nếu anh chống đối trước mặt vị thiếu gia bạo ngược có dục vọng độc chiếm điên cuồng này thì nhất định sẽ bị hung hăng “dạy dỗ”. Làm ơn đi, anh không định mai xin nghỉ làm đâu, anh còn muốn di dạy. Thật ra, anh từng ngẫu nhiên trải nghiệm qua vài lần, cảm giác sáng sớm hôm sau không thể xuống giường thật sự khó tả biết nhường nào.
Vào trước những ngày anh không có tiết dạy, Diệp Côn sẽ cực kỳ ‘có tâm’ ôm anh lăn qua lộn lại, buộc anh rên rỉ cầu xin mới chịu dừng tay, sau đó sẽ giúp anh lau người, ôm anh ngủ, sáng hôm sau bưng bữa sáng đến bên giường, cùng nhau ăn, cùng nha trò chuyện.
Ức hiếp, yêu thương, tuần hoàn qua lại.
Đây chính là những hành động Diệp Côn làm với Đồng Nhạn Linh hoặc có thể nói, là cách thức.
Cũng giống như hiện tại.
Vừa mới bá đạo đòi hỏi quá đáng, giờ phút này Diệp Côn lại giống như muốn bồi thường, hắn cẩn thận ôn nhu hôn lên gáy Đồng Nhạn Linh. Xoay người anh lại đè lên trên giá sách, thong thả cởi bỏ từng cúc áo dài được cài nghiêm chỉnh, sau đó ngón tay khẽ trượt vào lưng quần.
Thân thể Đồng Nhạn Linh hơi hơi run lên, hơi thở bắt đầu rối loạn.
Quần dài bị kéo xuống, nửa người dưới chợt trống trải, cái nơi không biết xấu hổ nào đó liền bại lộ trước mắt đối phương.
Chỉ cần lấy tay chạm nhẹ vài cái liền có phản ứng rõ rệt, Đồng Nhạn Linh cảm thấy bản thân thật kì quái, lại không cách nào làm được hành động né ra.
Người đàn ông rất nhanh đã đưa anh rơi vào bể dục nhục thăm thẳm.
Anh bị kéo đến trước ghế da đen trong phòng, ngồi trên đùi người kia, dán vào lồng ngực đối phương.
Loại tư thế xấu hổ này khiến hai má nóng bừng cỡ nào, Đồng Nhạn Linh cũng không dám suy nghĩ, cùng là đàn ông, anh lại mở rộng hai chân, thứ giữa đùi dâng trào, mặc cho ngón tay dính đầy thuốc cao mát lạnh của ai kia đang thử thăm dò chui vào lỗ nhỏ đói khát.
Diệp Côn thật sự mang theo thuốc cao kia bên người mọi lúc mọi nơi, chỉ nhằm có thể vào lúc thành công trêu chọc khiến anh dâng lên khát vọng là có thể tùy thời tùy chỗ đè ra mà làm. Nhưng anh lại chẳng có lập trường chỉ trích hắn, bởi vì tự bản thân anh dù bị luân lý đạo đức ràng buộc, quản giáo thì vẫn sẽ thuận theo bản tính, tùy thời tùy chỗ tận tình hưởng lạc thú.
Chuyện ân ái giữa họ không phải chỉ mình Diệp Côn thoải mái, nếu nói Diệp Côn là thủ phạm chính như vậy Đồng Nhạn Linh chính là tòng phạm, từ bị dụ dỗ, ép buộc dần dần biến thành ngoan ngoãn thuận theo.
Tội nặng thêm một bậc.
“Muốn sao? Hửm?” Thanh âm lộ ra tình dục cố ý hỏi, Đồng Nhạn Linh không muốn trả lời nhưng nơi nào đó lại đang không ngừng mút vào ba ngón tay của đối phương, nhược điểm lần nữa bị bắt được, hốc mắt đã ướt lên sau khi Diệp Côn lại hỏi thêm một lần nữa, bất đắc dĩ cắn môi, gật gật đầu.
“Muốn cái gì? Nói cho tôi biết.” Lại một tiếng hỏi thăm, lại là lời khiến người ta khó có thể mở miệng, hơn nữa có thể nói là càng khó mở miệng, mắt thấy sắp đến cực hạn Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lắc đầu, anh hi vọng đối phương có thể hiểu ý anh, anh cảm thấy rất xấu hổ, anh không thể thốt nên lời. Diệp Côn đương nhiên nhìn hiểu được, thậm chí không cần nhìn cũng có thể hiểu nhưng hắn lại giở trò chọc ghẹo ném ra một câu “Em không nói, tôi không hiểu được, vậy thôi đi ha.” Hắn rút ba ngón tay ra, ôm Đồng Nhạn Linh đặt qua bên ghế, chính mình thì đứng lên.
Người bị ném tới một bên sắp bật khóc, nơi đã thích ứng cũng rất hưởng thụ khoái cảm bị xâm nhập bị va chạm giờ đây hư không đến lạ, một tay Đồng Nhạn Linh ôm chân, một tay đỡ mặt, phía sau lưng run nhè nhẹ, rơi vào hoàn cảnh quẫn bách nhất.
Mà người đàn ông giỏi ức hiếp người kia chỉ ung dung tựa vào bàn công tác rộng rãi kế bên, tùy tay đốt thuốc, vừa hút một hoi vừa hào hứng chờ hành động tiếp theo của đối phương.
“Không thìem làm chút hành động thực tế khiến tôi hiểu đi.” Giống như nổi hứng từ bi cho anh chút gợi ý, nói xong hắn lại tiếp tục đợi. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng đã tắt phân nửa sau cửa sổ rộng lớn, Diệp Côn lại kiên nhẫn yên lặng đợi chốc lát, rốt cuộc, người kia tựa như bất chấp tất cả thò tay qua, dùng đầu ngón tay thon dài mở thắt lưng cho hắn.
Hắn thắng.
Diệp đại thiếu gia không thích sự thất bại, lại một lần nữa giành phần thắng.
Dập tắt thuốc, trong không khí vẫn còn lưu hương thuốc lá nhàn nhạt, hắn nheo lại mắt nhìn xuống Đồng Nhạn Linh đang cẩn thận kéo thứ đã hơi cương của hắn ra, đầu ngón tay Diệp Côn bất giác vươn ra vuốt ve tấm lưng đơn bạc của người kia. Hắn cảm giác được tấm lưng kia run rẩy, hắn đợi đối phương nhắm mắt tiến lại gần đây, đợi người kia củng cố tinh thần mở miệng, lộ ra đầu lưỡi quyến rũ liếm lên đỉnh dương v*t.
Biểu tình vô cùng thõa mãn không khỏi bật ra, Diệp Côn vùi những ngón tay vào mái tóc đen mềm mại trước mặt, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai khéo léo, hưởng thụ môi lưỡi chăm sóc, sau đó không nhẫn nhịn nổi nữa nhẹ nhàng đẩy anh ra, đè thấp thân thể, tách rộng hai chân người kia, dùng thứ còn vương nước bọt trơn ướt đâm vào cái miệng nhỏ đói khát chưa khép lại được.
Khi thứ kia chậm rãi tiến vào, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, túm chặt áo sơ-mi người đàn ông bên trên, phát ra tiếng rên nhẹ uyển chuyển như khóc.
Vào thời khắc hoàn toàn bị tiến đến chỗ sâu nhất rốt cuộc không nhịn nổi đạt tới cao trào, cửa động bên dưới liều mạng co rút nhanh hơn, cắn chặt khiến kẻ xâm lược cũng thở dốc trầm trọng. Diệp Côn lấy lại bình tĩnh, đỡ đôi chân đang quấn lấy eo mình, căn bản không rảnh mà quản vạt áo sơ-mi trước bụng bị “làm bẩn”, thoáng dừng một chút mới bắt đầu động tác chiếm đoạt.
Động tác đó cơ bản có thể nói là dịu dàng, không cho phép kháng cự nhưng mà rất dịu dàng.
Đồng Nhạn Linh chỉ còn sức để mà thở dốc, trong lúc vô tình trao những nụ hôn mỏng, bốn mắt giao nhau với người đàn ông kia.
Khoảnh khắc ấy anh thật sự có cảm giác, tựa hồ thấy được vẻ cố chấp cháy bỏng trong ánh mắt đối phương. Diệp Côn muốn anh, muốn chiếm lấy hết thảy của anh, hơn nữa không phải anh thì không được.
Khát vọng như vậy khiến trái tim anh bỗng chốc đập nhanh dữ dội, lại bắt đầu nhịn không được phỏng đoán tầng hàm nghĩa thâm sâu ẩn sau ánh mắt kia, khát vọng trong đó, chiếm hữu trong đó, là vì cái gì? Đến cùng là vì cái gì? Trong men tình ngây ngất anh chợt có nghi ngờ như vậy, anh phát giác mơ hồ anh đã đụng tới được đáp án, thế nhưng cách một tầng thuỷ tinh mờ, anh chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái.
Nhưng dù chỉ là chút dáng hình mơ hồ kia cũng đã khiến tim anh muốn nổ tung.
Anh cảm thấy thống khổ, bởi vì có sự thật bi quan rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ nhục thể khiến tim anh lạnh buốt, anh không dám nghĩ nhiều, mỗi một lần chỉ có thể giống như đây sẽ là lần cuối, đắm chìm vào sung sướng.
Hóa ra cái gọi là “rung động” nếu nảy nở từ trong tiềm thức vốn đã nhận định một mối quan hệ không nên động tâm sẽ bất đắc dĩ đến vậy, sẽ làm người ta xót xa đến vậy……
Va chạm càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sâu, Đồng Nhạn Linh gắt gao ôm đối phương, vùi mặt vào hõm vai vương theo mùi khói thuốc, lại khi đạt đến cao trào mà co rút, lần đầu, thật đúng là lần đầu tiên liều lĩnh ngẩng đầu, dùng miệng mình hôn lên đôi môi mỏng lúc nào cũng thích nói lời bá đạo kia.
Anh nhận thấy Diệp Côn sửng sốt mấy giây nhưng ngay sau đó nụ hôn lại đột nhiên thêm sâu thêm cuồng nhiệt, đâm rút trong thân thể cũng thô bạo hẳn lên khi nụ hôn sắp kết thúc. Tuy rằng không đến mức quá đau nhưng anh vẫn khóc, anh biết rõ nước mắt lúc này không phải chỉ bởi vì thống khổ. Khẽ cắn chặt đôi môi còn vương đầy xúc cảm, anh không muốn để người đàn ông kia thấy mình khóc bèn vùi đầu vào lồng ngực nóng rực trước mắt, ngay giây phút bên trong bị lấp đầy thứ đậm sệt nóng bỏng, nghe hơi thở tràn đầy hương vị giống đực lượn lờ tại bên tai, mặc cho chất lỏng mằn mặn trong veo trượt xuống từ khóe mắt thấp ướt ngực áo đối phương.
Trong mắt Diệp Côn ở Đồng Nhạn Linh có một điều thật khó mà tưởng tượng nổi.
Trái ngược với sự cực đoan tự khắc chế, trong con người anh tràn đầy sự lương thiện.
Người này, thật sự rất lương thiện. Lo lắng vì nước, vì dân, vì gia đình, còn muốn lo lắng cho lũ mèo nữa.
Khi Diệp Côn tính toán đem mèo mẹ không biết từ đâu chui đến nhà kính còn sinh một ổ mèo con cho thợ làm vườn mang đi Đồng Nhạn Linh liền vội vã ngăn cản hắn.
“Đại thiếu gia, có thể đừng đưa chúng đi được không?” Cặp mắt xinh đẹp mắt ẩn sau thấu kính tròn toát ra vẻ cầu xin. Tim Diệp Côn lần đầu tiên có loại cảm giác tội lỗi.
“Hiện tại bên ngoài cũng không phải mùa lạnh.” Hắn nhíu mày.
“Nhưng….. Có mèo hoang, chó hoang hoặc kẻ xấu thích chọc ghẹo động vật nhỏ, hơn nữa lỡ như trời mưa…..”
“Vậy ý em bảo tôi giữ lại nuôi sao?” Đôi mày của Diệp Côn nhíu lại càng chặt, đối diện với ánh mắt người kia, hắn cảm giác mình tùy thời sẽ bại trận.
“Vậy…… để tôi nuôi!” Bất chấp tất cả, Đồng Nhạn Linh vươn tay giữ chặt ống tay áo đối phương “Mai sau khi tan tầm tôi mang cái lồng lại đây đưa mèo mẹ với đám mèo con về nhà nuôi. Chỉ xin đại thiếu gia thu lưu chúng nó một đêm. Được không? Nếu không được, hiện tại tôi lập tức về lấy……”
“Được rồi được rồi!” Rốt cuộc bị ánh mắt kia đánh bại, Diệp Côn khoát tay bảo thợ làm vườn đi ra ngoài, sau đó đợi khi trong nhà kính chỉ còn lại hai người bọn họ, một tay kéo đối phương vào trong lòng, tiếp đó chính là nụ hôn sâu tràn ngập tính áp đảo.
Đồng Nhạn Linh bị hôn đến mức không thở nổi, lại thêm không khí trong nhà kính nóng ướt quanh thân, đợi đến lúc nụ hôn sâu kết thúc, cả người anh tựa như đều ướt đẫm.
“Quên đi, để em nuôi hết cũng không ổn, em mang về một con thôi, tôi sẽ gọi Thiên Diểu tới mang đi một con, nó muốn nuôi mèo lâu rồi. Để một mèo con ở chung với mèo mẹ ở lại đây đi.” Căn bản không thể tin bản thân sẽ nói ra những lời kiểu này hay đưa ra sắp xếp như vậy, Diệp Côn nhìn trên mặt đối phương đầy vẻ mờ mịt ửng hồng vì nụ hôn bất ngờ ban nãy, cảm giác mơ hồ như bị thứ gì đó chặt chẽ kiềm chế, nhưng Đồng Nhạn Linh sau khi nghe được câu nói kia thì chỉ lo vui mừng cùng cảm kích.
Khắc chế khóe miệng tươi cười, không để biểu tình của mình quá mức kích động, Đồng Nhạn Linh còn kính cẩn cúi đầu nói cảm ơn. Hắn dùng dư quang nhìn vẻ mặt người kia tràn ngập vui sướng lại cẩn thận thử hỏi dò hắn “Thật không phiền đến anh chứ?” rồi lại nhìn lướt qua mèo mẹ mang theo ba con mèo con trốn ra sau cây chuối tây, Diệp Côn thở dài “Phiền não đều do con người tự chuốc lấy. Xem như tôi chọc phải phiền toái đi.”
Bị cách nói như vậy khiến anh chợt cả kinh, lại cảm giác tựa hồ ngữ khí của hắn cũng không phải oán giận thật sự, Đồng Nhạn Linh không nói gì, lại nhịn không được đi phỏng đoán cái gọi là ‘phiền toái’ kia đến cùng là chỉ cái gì, hoặc là chỉ người nào, là thật sự thấy phiền hay chỉ là đang nói đùa mà thôi.
Thời gian gần đây càng ngày có càng nhiều chi tiết nhỏ khiến anh bắt đầu nhịn không được suy nghĩ miên man. Một ánh mắt, một động tác, một câu nói, đều sẽ như phản xạ có điều kiện mà đi phỏng đoán liệu có hàm nghĩa sâu xa nào khác không, hắn biết mình như thế rất dại dột, lại càng không dám để cho Diệp Côn biết phần ngốc nghếch này của mình, nhưng chuyện suy nghĩ miên man bản thân anh lại hoàn toàn không thể ngăn cản.
Sẽ chuốc lấy kết quả bi thảm nhỉ? Nếu anh cứ để mặc kệ như vậy.
Phải chăng, trước khi chuốc lấy cái kết tệ hại anh nên khiến nó tiêu tan?
Anh làm được sao?
“Thầy Đồng, chuyện em nợ tôi sắp đếm không xuể rồi.” Đêm đó khi phái quản gia đưa một con mèo đen trắng đến nhà chính Diệp gia, giao cho nhị thiếu gia vui mừng như bắt được vàng, Diệp Côn từng thấp giọng lẩm bẩm bên tai Đồng Nhạn Linh khi hai người đang làm chuyện trên giường như vậy.
Mà lúc ấy, Đồng Nhạn Linh chỉ vội vàng thở dốc, căn bản không kịp đoán ý tứ trong lời hắn như trước, cùng với ân tình trả không hết này, rốt cuộc nên hoàn trả thế nào, có nên trả hay không, có muốn trả hay không.
“Thực ra đại thiếu gia để một con mèo nhỏ ở lại với mèo mẹ là chuyện rất tốt.” Khi cùng nhau ngâm mình ở bồn tắm lớn, người đàn ông không mang kính mắt, mái tóc ướt sũng cả người có vẻ hư nhuyễn vô lực đã nói như vậy.
“Không phải em sợ mèo mẹ buồn đó chứ.” Diệp Côn nhếch nhếch một bên đuôi lông mày.
“Đây là một mặt. Một mặt khác, tôi nghe nói nếu tách hết mèo con vừa cai khỏi mẹ, mèo mẹ rất dễ bị nhiễm bệnh.”
“Phải không?”
“Phải mà. Đương nhiên, sợ mèo mẹ buồn cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, dù sao cũng là con mới sinh mà.”
“Theo ý của em, mỗi cây mỗi hoa, mỗi con chó con mèo đều có cảm tình giống con người hả?” Đột nhiên thấy hơi buồn cười, Diệp Côn ôm đối phương, để anh thoải mái tựa vào lồng ngực mình, đầu ngón tay thì nhẹ nhàng xoa nắn tại đầu v* vừa rồi đã không biết gặm cắn trêu trọc biết bao nhiêu lần “Em đó…. lòng dạ y như Bồ Tát sống, tôi lại muốn xem thử lúc em tỏ rõ ý chí sắt đá sẽ trông như thế nào.”
“Sống có quy củ, có đạo lý, làm việc thiện tích đức, có ân tất báo, đây chính là ý chí sắt đá của tôi……” Chỉ còn lại sức lực yếu ớt như mèo đến mùa phát tình cùng làn da dán vào lồng ngực vững chãi của đối phương, Đồng Nhạn Linh hơi hơi run giọng đáp lời.
Mà anh nhắm mắt cho nên không thấy người đàn ông ôm anh chậm rãi cong khóe môi, trong mắt toát ra thần sắc như thế nào.
Cuối xuân, hoa đào đã qua mùa nở rộ, cũng có dấu hiệu tàn úa, báo hiệu một mùa hạ xanh mát sắp đến.
Nhị thiếu gia yêu mèo, đặt tên cho mèo con có bộ lông đen trắng là Xuân Nhi”, Đồng Nhạn Linh cũng mang đi một bé mèo đen trắng, anh gọi nó là Hải Đường, bởi vì mèo nhỏ lông xù kia thích nhất được ngủ trên bàn đá nhỏ dưới tán cây hải đường trong sân. Gió thôi qua, cánh hoa rụng xuống liền biến thành món đồ chơi thú vị với cục bông kia. Mà ở lại biệt thự của Diệp Côn là một đôi mẹ con mèo tam thể.
Thợ làm vườn, quản gia, tài xế, hầu gái, đầu bếp, mỗi người ra vào biệt thự mỗi khi nhìn thấy hai mẹ con chúng đều sẽ trêu một chút, cho chút đồ ăn. Đợi đến khi vào hạ, mèo con đã dài bằng một nửa mèo mẹ, sạch sẽ, mập mạp, mặt cùng mông đều tròn xoe y như mẹ nó, ánh mắt thường xuyên nheo lại đến, quấn quýt với nhau nằm trên ghế phơi nắng, tư thái thật giống như thứ cưng của gia đình giàu có.
Đồng Nhạn Linh không biết đã bao nhiêu lần thầm viết tản văn về hai mẹ con nhà mèo trong đầu nhưng anh chưa từng viết ra. Viết cũng không tiện đăng báo, cho Diệp Côn xem lại sợ bị cười, cuối cùng những câu chuyện nho nhỏ ấy vẫn chỉ vẻn vẹn dừng lại ở trong đầu, thành một phần của ký ức.
Thời tiết càng ngày càng ấm, cuối cùng khi trời bắt đầu nóng lên, Diệp Côn đưa Đồng Nhạn Linh vào một gian phòng mà trước giờ hắn chưa từng để ai vào.
Thư phòng.
Đó là nơi hắn làm việc.
Là nơi hắn nghe âm nhạc, hút thuốc, tựa vào ghế da rộng rãi, gác chân trên mặt bàn gỗ lim, gối tay lên đầu, hoặc là nghỉ ngơi hoặc là suy nghĩ.
Đây là không gian riêng tư của hắn. Trong mắt của hắn, không gian tinh thần còn quan trọng hơn, càng có nhiều bí ẩn hơn so với không gian cho thân thể.
Thân thể tiếp xúc, độ ấm da thịt đều chỉ là mặt ngoài, chỉ cần điều kiện đầy đủ liền có thể thoải mái tự nhiên. Nhưng giới hạn tâm tư một khi rộng mở chẳng khác nào để người ta nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bên trong, chẳng khác nào bị tiêm thuốc tê nằm ở trên bàn phẫu thuật, mọi nhược điểm đều hiển lộ, mặc người xâm lược cũng chẳng thể phản kháng.
Suy nghĩ của hắn dĩ nhiên Đồng Nhạn Linh không biết, cái kẻ mê sách kia chỉ lo ngắm nhìn giá sách khổng lồ gần như che kín hai mặt tường, từ đáy mắt cơ hồ sáng lấp lánh mang theo ghen ghen tị, sung sướng và cả mới lạ.
Anh thật sự không nghĩ tới tên thương nhân giàu có này sẽ có số lượng sách khủng bố tới vậy.
Mà càng tuyệt vời hơn khi mà trong đó một bộ phận lớn là sách văn học nước ngoài.
“Tôi từng du học nước ngoài, em biết chứ?” Nghiêng mặt nhìn đối phương đang nhìn chằm chằm đám chữ cái nước ngoài thiết kế tinh xảo trên gáy sách, cả người là một bộ dáng thích thú hiếu kì, Diệp Côn chống tay lên giá sách “Phần lớn số sách này được mua khi ấy.”
“Tôi nghe nói đại thiếu gia từng đi qua ba nước Anh Pháp Mĩ?”
“Đúng.”
“Học đại học sao?”
“Thạc sĩ.”
“Vậy là học kinh tế?”
“Ở Mĩ thì học kinh tế, bao gồm cả luật. Sau này đi Anh với Pháp thì chỉ học văn, còn thỉnh thoảng học chút ít về nghệ thuật.”
“…..Thật là giỏi.” Cảm giác hiểu biết của bản thân đối với người đàn ông này nhận tri càng thêm mới mẻ, Đồng Nhạn Linh nâng tay lên, lưỡng lự vươn tay đi sờ gáy sách bằng da của cuốn sách gần mình nhất.
“Có gì đâu, em không phải cũng học văn sao.”
“Nhưng tôi chỉ đọc sách trong nước mà thôi.”
“Sách nước mình đã đủ để nghiên cứu rồi.”
“Ngẫu nhiên…… tôi cũng đọc thử vài cuốn văn học nước ngoài.” Không định múa rìu qua mắt thợ, cũng không muốn tỏ vẻ khoe khoang, Đồng Nhạn Linh suy nghĩ một lát mới cẩn thận mở miệng “Tôi tham gia câu lạc bộ văn thơ ở trường đại học, học trưởng Lý từng giới thiệu mấy bản dịch của nó. Ban đầu chỉ thấy mới lạ thôi, về sau thì phát hiện cái hay của nó. Cha tôi biên dịch tiếng Nhật, tôi đọc qua sách mà ông từng dịch rồi, vẫn cảm thấy văn học phương Tây mang sắc thái rõ ràng hơn đôi chút. Lúc ấy, học trưởng Lý cho tôi mượn một quyển Wilhelm Meisters Lehrjahre của Goethe, thích tới nỗi đọc đi đọc lại, thật sự hay lắm.”
Diệp Côn lắng nghe, suy nghĩ rồi trầm mặc, cặp mày ngay khi ba chữ “học trưởng Lý” được nhắc tới lần thứ hai thì nhăn lại, khi tên quyển sách kia xuất hiện mới dần dần giãn ra. Hắn mím môi đi đến trước một giá sách, ngẩng đầu tìm kiếm, lấy xuống một quyển sách có phần bìa được thiết kế độc đáo, đưa cho Đồng Nhạn Linh.
Nhận lấy sách, Đồng Nhạn Linh nhìn hình ảnh và kí tự in trên bìa, sờ lớp bọc bóng loáng, thoáng giật mình nhìn về phía Diệp Côn “Đây là… bản gốc?”
“Là bản dịch tiếng Anh thôi.”
Khẽ gật đầu, Đồng Nhạn Linh lật xem từng trang, tuy đọc không hiểu nhưng chung quy cứ có cảm giác thân thiết đến lạ. Nụ cười trên mặt tươi tắn hơn, anh cũng nói nhiều hơn.
“Hồi ấy tôi thích nó lắm, thích nhất là bài thơi Mignon, còn không biết trời cao đất rộng gì mà phiên dịch thành thơ tiếng Trung, hiện tại ngẫm lại thật sự là tùy tiện quá mức.”
“Thật ư?” Nhẹ nhàng cười một tiếng, Diệp Côn dựa vào đây, sửa thành hai tay chống giá sách, vây toàn bộ thân thể Đồng Nhạn Linh đang đứng quay mặt vào giá sách vào lòng. Sau đó, hắn chậm rãi lật từng trang sách trong tay đối phương, mãi cho đến một trang nào đó, nhìn qua thì đây rõ ràng chính là một bài thơ “Đây chính là Mignon, em còn nhớ nội dung chứ? Bài dịch của em ấy.”
“Hẳn là vẫn nhớ.” Bị loại tư thế này khiến cho xấu hổ, lại phát hiện căn bản không có chỗ để trốn, Đồng Nhạn Linh đành đỏ mặt do dự một hồi lâu, mới nói “Nhưng viết không hay lắm, chỉ là xuất phát từ hứng thú cá nhân mới nghịch chút thôi……”
“Vậy cho tôi nghe những câu chữ nghịch ngợm của em đi.” Lập tức chặn đứng đường lui của người trong ngực, Diệp Côn lại nhích vào gần thêm một chút, sau đó thấp giọng thì thầm bên cái tai đỏ bừng kia “Mau đọc cho tôi nghe.”
Giọng nói bá đạo lọt vào lỗ tai, giết sạch chút hi vọng trốn thoát cuối cùng của Đồng Nhạn Linh. Tự biết nếu như anh không đọc, nhất định sẽ không có “kết cục” tốt đẹp gì, vì thế, trong lòng run rẩy, thanh âm cũng khẽ run run, anh bắt đầu ngâm nga bài thơ trong ký ức:
“Anh có biết nơi nào hoa chanh nở,
You know that land where lemon orchards bloom,
Trong vườn xanh cam lấp lánh ánh vàng,
Its golden oranges aglow in gloom,
Trời xanh trong cơn gió thoảng mơ màng
That land of soft wind blowing from blue sky,
Dương liễu đứng im nhìn nguyệt quế,
Where myrtle hushes and the laurel’s high?
Biết chăng anh có một nơi như thế.
You know that land?
Chốn mơ xa,
That way! That way
…em mong đến cùng anh.
I’d go with you, my love, and go today.
(Theo Blog Dương Hoàng Dung)
Thơ rất ngắn nhưng đợi đến khi đọc xong, Đồng Nhạn Linh chỉ cảm thấy sau lưng cũng chảy ra mồ hôi dày đặc. Bởi vì mỗi khi anh đọc xong một câu, Diệp Côn liền dán sát bên tai, nhìn sách trong tay anh, khẽ ngâm một câu tiếng Anh cho anh.
Từng câu, từng câu, giọng nói không mấy khác ngày thường nhưng khi đọc một loại ngôn ngữ khác viết thành thơ, chẳng hiểu vì sao lại có thứ cảm giác mê hoặc chết người. Vì thế, bị cánh tay kia bao bọc, bị lồng ngực kia dán vào lại bị giọng nói kia trêu chọc, ngay cả ngón tay Đồng Nhạn dường như cũng trở nên ướt đẫm.
Sách bị người đàn ông kia thò tay lấy ra, nhẹ nhàng khép lại, tùy tiện nhét vào chỗ giá sách trống, Diệp đại thiếu gia lúc này nhìn thế nào cũng như là đã đạt được mục đích, ôm chặt lấy Đồng Nhạn Linh, lòng bàn tay lướt qua lớp vải áo mùa hè mỏng manh, đi qua ngực, xương quai xanh, xê dịch đến cổ họng. Vừa cởi bỏ cúc áo dài được cài ngay ngắn, vừa đưa ra một mệnh lệnh bên tai người kia.
“Sau này muốn đọc sách gì, bất kể là trong hay ngoài nước thì cứ nói với tôi, mượn bao lâu cũng tùy em, quên cái tên ‘học trưởng Lý’ kia đi!”
Nghe hắn nói vậy, Đồng Nhạn Linh thật sự muốn đáp trả một câu “Sao anh lại ngang ngược như thế!”. Nhưng anh không dám mạo hiểm, anh quá rõ ràng nếu anh chống đối trước mặt vị thiếu gia bạo ngược có dục vọng độc chiếm điên cuồng này thì nhất định sẽ bị hung hăng “dạy dỗ”. Làm ơn đi, anh không định mai xin nghỉ làm đâu, anh còn muốn di dạy. Thật ra, anh từng ngẫu nhiên trải nghiệm qua vài lần, cảm giác sáng sớm hôm sau không thể xuống giường thật sự khó tả biết nhường nào.
Vào trước những ngày anh không có tiết dạy, Diệp Côn sẽ cực kỳ ‘có tâm’ ôm anh lăn qua lộn lại, buộc anh rên rỉ cầu xin mới chịu dừng tay, sau đó sẽ giúp anh lau người, ôm anh ngủ, sáng hôm sau bưng bữa sáng đến bên giường, cùng nhau ăn, cùng nha trò chuyện.
Ức hiếp, yêu thương, tuần hoàn qua lại.
Đây chính là những hành động Diệp Côn làm với Đồng Nhạn Linh hoặc có thể nói, là cách thức.
Cũng giống như hiện tại.
Vừa mới bá đạo đòi hỏi quá đáng, giờ phút này Diệp Côn lại giống như muốn bồi thường, hắn cẩn thận ôn nhu hôn lên gáy Đồng Nhạn Linh. Xoay người anh lại đè lên trên giá sách, thong thả cởi bỏ từng cúc áo dài được cài nghiêm chỉnh, sau đó ngón tay khẽ trượt vào lưng quần.
Thân thể Đồng Nhạn Linh hơi hơi run lên, hơi thở bắt đầu rối loạn.
Quần dài bị kéo xuống, nửa người dưới chợt trống trải, cái nơi không biết xấu hổ nào đó liền bại lộ trước mắt đối phương.
Chỉ cần lấy tay chạm nhẹ vài cái liền có phản ứng rõ rệt, Đồng Nhạn Linh cảm thấy bản thân thật kì quái, lại không cách nào làm được hành động né ra.
Người đàn ông rất nhanh đã đưa anh rơi vào bể dục nhục thăm thẳm.
Anh bị kéo đến trước ghế da đen trong phòng, ngồi trên đùi người kia, dán vào lồng ngực đối phương.
Loại tư thế xấu hổ này khiến hai má nóng bừng cỡ nào, Đồng Nhạn Linh cũng không dám suy nghĩ, cùng là đàn ông, anh lại mở rộng hai chân, thứ giữa đùi dâng trào, mặc cho ngón tay dính đầy thuốc cao mát lạnh của ai kia đang thử thăm dò chui vào lỗ nhỏ đói khát.
Diệp Côn thật sự mang theo thuốc cao kia bên người mọi lúc mọi nơi, chỉ nhằm có thể vào lúc thành công trêu chọc khiến anh dâng lên khát vọng là có thể tùy thời tùy chỗ đè ra mà làm. Nhưng anh lại chẳng có lập trường chỉ trích hắn, bởi vì tự bản thân anh dù bị luân lý đạo đức ràng buộc, quản giáo thì vẫn sẽ thuận theo bản tính, tùy thời tùy chỗ tận tình hưởng lạc thú.
Chuyện ân ái giữa họ không phải chỉ mình Diệp Côn thoải mái, nếu nói Diệp Côn là thủ phạm chính như vậy Đồng Nhạn Linh chính là tòng phạm, từ bị dụ dỗ, ép buộc dần dần biến thành ngoan ngoãn thuận theo.
Tội nặng thêm một bậc.
“Muốn sao? Hửm?” Thanh âm lộ ra tình dục cố ý hỏi, Đồng Nhạn Linh không muốn trả lời nhưng nơi nào đó lại đang không ngừng mút vào ba ngón tay của đối phương, nhược điểm lần nữa bị bắt được, hốc mắt đã ướt lên sau khi Diệp Côn lại hỏi thêm một lần nữa, bất đắc dĩ cắn môi, gật gật đầu.
“Muốn cái gì? Nói cho tôi biết.” Lại một tiếng hỏi thăm, lại là lời khiến người ta khó có thể mở miệng, hơn nữa có thể nói là càng khó mở miệng, mắt thấy sắp đến cực hạn Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lắc đầu, anh hi vọng đối phương có thể hiểu ý anh, anh cảm thấy rất xấu hổ, anh không thể thốt nên lời. Diệp Côn đương nhiên nhìn hiểu được, thậm chí không cần nhìn cũng có thể hiểu nhưng hắn lại giở trò chọc ghẹo ném ra một câu “Em không nói, tôi không hiểu được, vậy thôi đi ha.” Hắn rút ba ngón tay ra, ôm Đồng Nhạn Linh đặt qua bên ghế, chính mình thì đứng lên.
Người bị ném tới một bên sắp bật khóc, nơi đã thích ứng cũng rất hưởng thụ khoái cảm bị xâm nhập bị va chạm giờ đây hư không đến lạ, một tay Đồng Nhạn Linh ôm chân, một tay đỡ mặt, phía sau lưng run nhè nhẹ, rơi vào hoàn cảnh quẫn bách nhất.
Mà người đàn ông giỏi ức hiếp người kia chỉ ung dung tựa vào bàn công tác rộng rãi kế bên, tùy tay đốt thuốc, vừa hút một hoi vừa hào hứng chờ hành động tiếp theo của đối phương.
“Không thìem làm chút hành động thực tế khiến tôi hiểu đi.” Giống như nổi hứng từ bi cho anh chút gợi ý, nói xong hắn lại tiếp tục đợi. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng đã tắt phân nửa sau cửa sổ rộng lớn, Diệp Côn lại kiên nhẫn yên lặng đợi chốc lát, rốt cuộc, người kia tựa như bất chấp tất cả thò tay qua, dùng đầu ngón tay thon dài mở thắt lưng cho hắn.
Hắn thắng.
Diệp đại thiếu gia không thích sự thất bại, lại một lần nữa giành phần thắng.
Dập tắt thuốc, trong không khí vẫn còn lưu hương thuốc lá nhàn nhạt, hắn nheo lại mắt nhìn xuống Đồng Nhạn Linh đang cẩn thận kéo thứ đã hơi cương của hắn ra, đầu ngón tay Diệp Côn bất giác vươn ra vuốt ve tấm lưng đơn bạc của người kia. Hắn cảm giác được tấm lưng kia run rẩy, hắn đợi đối phương nhắm mắt tiến lại gần đây, đợi người kia củng cố tinh thần mở miệng, lộ ra đầu lưỡi quyến rũ liếm lên đỉnh dương v*t.
Biểu tình vô cùng thõa mãn không khỏi bật ra, Diệp Côn vùi những ngón tay vào mái tóc đen mềm mại trước mặt, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai khéo léo, hưởng thụ môi lưỡi chăm sóc, sau đó không nhẫn nhịn nổi nữa nhẹ nhàng đẩy anh ra, đè thấp thân thể, tách rộng hai chân người kia, dùng thứ còn vương nước bọt trơn ướt đâm vào cái miệng nhỏ đói khát chưa khép lại được.
Khi thứ kia chậm rãi tiến vào, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, túm chặt áo sơ-mi người đàn ông bên trên, phát ra tiếng rên nhẹ uyển chuyển như khóc.
Vào thời khắc hoàn toàn bị tiến đến chỗ sâu nhất rốt cuộc không nhịn nổi đạt tới cao trào, cửa động bên dưới liều mạng co rút nhanh hơn, cắn chặt khiến kẻ xâm lược cũng thở dốc trầm trọng. Diệp Côn lấy lại bình tĩnh, đỡ đôi chân đang quấn lấy eo mình, căn bản không rảnh mà quản vạt áo sơ-mi trước bụng bị “làm bẩn”, thoáng dừng một chút mới bắt đầu động tác chiếm đoạt.
Động tác đó cơ bản có thể nói là dịu dàng, không cho phép kháng cự nhưng mà rất dịu dàng.
Đồng Nhạn Linh chỉ còn sức để mà thở dốc, trong lúc vô tình trao những nụ hôn mỏng, bốn mắt giao nhau với người đàn ông kia.
Khoảnh khắc ấy anh thật sự có cảm giác, tựa hồ thấy được vẻ cố chấp cháy bỏng trong ánh mắt đối phương. Diệp Côn muốn anh, muốn chiếm lấy hết thảy của anh, hơn nữa không phải anh thì không được.
Khát vọng như vậy khiến trái tim anh bỗng chốc đập nhanh dữ dội, lại bắt đầu nhịn không được phỏng đoán tầng hàm nghĩa thâm sâu ẩn sau ánh mắt kia, khát vọng trong đó, chiếm hữu trong đó, là vì cái gì? Đến cùng là vì cái gì? Trong men tình ngây ngất anh chợt có nghi ngờ như vậy, anh phát giác mơ hồ anh đã đụng tới được đáp án, thế nhưng cách một tầng thuỷ tinh mờ, anh chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái.
Nhưng dù chỉ là chút dáng hình mơ hồ kia cũng đã khiến tim anh muốn nổ tung.
Anh cảm thấy thống khổ, bởi vì có sự thật bi quan rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ nhục thể khiến tim anh lạnh buốt, anh không dám nghĩ nhiều, mỗi một lần chỉ có thể giống như đây sẽ là lần cuối, đắm chìm vào sung sướng.
Hóa ra cái gọi là “rung động” nếu nảy nở từ trong tiềm thức vốn đã nhận định một mối quan hệ không nên động tâm sẽ bất đắc dĩ đến vậy, sẽ làm người ta xót xa đến vậy……
Va chạm càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sâu, Đồng Nhạn Linh gắt gao ôm đối phương, vùi mặt vào hõm vai vương theo mùi khói thuốc, lại khi đạt đến cao trào mà co rút, lần đầu, thật đúng là lần đầu tiên liều lĩnh ngẩng đầu, dùng miệng mình hôn lên đôi môi mỏng lúc nào cũng thích nói lời bá đạo kia.
Anh nhận thấy Diệp Côn sửng sốt mấy giây nhưng ngay sau đó nụ hôn lại đột nhiên thêm sâu thêm cuồng nhiệt, đâm rút trong thân thể cũng thô bạo hẳn lên khi nụ hôn sắp kết thúc. Tuy rằng không đến mức quá đau nhưng anh vẫn khóc, anh biết rõ nước mắt lúc này không phải chỉ bởi vì thống khổ. Khẽ cắn chặt đôi môi còn vương đầy xúc cảm, anh không muốn để người đàn ông kia thấy mình khóc bèn vùi đầu vào lồng ngực nóng rực trước mắt, ngay giây phút bên trong bị lấp đầy thứ đậm sệt nóng bỏng, nghe hơi thở tràn đầy hương vị giống đực lượn lờ tại bên tai, mặc cho chất lỏng mằn mặn trong veo trượt xuống từ khóe mắt thấp ướt ngực áo đối phương.