Biên tập: Yến Phi Ly
Thời điểm Diệp Côn nói ra câu nói kia, cả người Đồng Nhạn Linh đều lâm vào trạng thái khó có thể miêu tả.
Anh cảm giác có một trách nhiệm rất nặng mang tên “tín nhiệm” đè lên đôi vai anh, mà phần sức nặng mang theo nhiệt độ ấm áp đó lại khiến anh bùi ngùi thật sâu.
Hốc mắt dần dần ửng đỏ, trong lòng lại hơi hờn dỗi, giận chính mình trước kia ngu xuẩn tự tiện suy đoán tâm tình người khác, cũng giận người đàn ông này tại sao không sớm nói cho anh biết.
Nếu quan tâm thì phải nói ra chứ, sao cứ để người ta muộn phiền đoán tới đoán lui…
Nhưng anh căn bản cũng chẳng có lập trường để mà trách cứ, rõ ràng chính anh cũng nghẹn một bụng tâm sự mà chẳng hề hé ra nửa câu.
“Chìa khóa tôi không dám nhận…..” Cúi đầu nhìn một chuỗi chìa khóa lớn bé khác nhau trong lòng bàn tay, anh mím chặt môi.
Diệp Côn căn bản không phản ứng lời từ chối của anh “Cái lớn nhất là cửa cổng, hai cái nhỏ hơn chút là cửa trước và sau biệt thự, hai chìa khắc hoa văn là cửa chính và cửa hông nhà kính, bốn cái nhỏ là phòng ngủ với thư phòng, mỗi nơi có hai khóa, chuỗi chìa nhỏ nhất là toàn bộ cửa sổ.” Giới thiệu vị trí của mỗi một chìa khóa xong, Diệp Côn không cho anh cơ hội cự tuyệt nữa, nâng đôi tay đang cầm chùm chìa khóa kia lên, ấn chúng khép đầu ngón tay lại giữ thật chặt “Tôi còn có một chùm, chùm này em cầm đi.”
“Nhưng mà…..”
“Đừng hỏi vì sao, em biết vì sao.”
“……” Đột nhiên giống như chẳng nói nên lời bác bỏ, gương mặt Đồng Nhạn Linh mang theo chút bất đắc dĩ mà đỏ lên, gật đầu “Tôi nhất định sẽ giữ kĩ.”
“Ừ.”
“Ừm… lúc trước tôi tự tiện phỏng đoán suy nghĩ của anh, xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Khẽ nhíu mày, Diệp Côn ôm chầm lấy đối phương, trán tựa vào thái dương anh, ngửi mùi xà phòng nhàn nhạt trên cổ áo dài sạch sẽ kín đáo.
“Làm sai thì phải xin lỗi.”
“Vậy theo ý của em, tôi đuổi em ra khỏi cửa khiến em khó chịu vài ngày thì cũng phải nói xin lỗi?”
Nghe được loại phương thức biểu đạt như thế này, chẳng hiểu sao Đồng Nhạn Linh muốn cười, ráng nhịn xuống để không cười ra tiếng, trong lòng âm thầm mang theo men chua tiếp nhận lời giải thích quanh co lòng vòng kia, anh bất chợt lớn mật cho đối phương một câu lầm bầm “Nào dám, anh đường đường là đại thiếu gia…..”
Diệp Côn nhướng đuôi lông mày, môi liền tiến sát vành tai mẫn cảm của người kia “Hiện tại tôi không đủ lực đẩy ngã rồi hung hăng làm em một trận cũng không có nghĩa em có thể mượn cơ hội này mà làm càn đâu. Chờ mai tôi tốt hơn sẽ kéo em tới đây, ngay tại ghế Trương quý phi này lột em sạch sẽ, làm đến nỗi em khóc cầu xin tôi. Sau đó cho em chút thời gian nghỉ ngơi, sẽ tự tay đút em ăn phúc bồn tử, sẽ đút no cái miệng nhỏ nhắn bên dưới rất thích nuốt đồ này nọ kia của em……”
“Ngừng, đừng nói nữa!” Nhiệt độ nóng bỏng từ vành tai đến toàn thân trong nháy mắt đã khuếch tán, Đồng Nhạn Linh nâng tay che lỗ tai của mình rồi bật dậy, đỏ mặt, cau mày nhìn người đàn ông đang nheo mắt cong khóe miệng kia.
Quả nhiên, vẫn không thắng được……
“Rồi, lại đây.” Thoáng giấu đi chút biểu tình ương ngạnh lại vẫn không thay đổi ngữ khí bá đạo, Diệp Côn đưa tay về phía Đồng Nhạn Linh, chờ anh ngồi xuống mới nhẹ nhàng dựa vào bả vai gầy gò, trong tay vẫn không buông khẩu súng có ổ quay kia.
“Đại thiếu gia, khẩu súng này….. cũng mang về từ nước ngoài sao?” Vì để dịu đi không khí xấu hổ, Đồng Nhạn Linh thấp giọng hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Ước lượng khẩu súng này có hơi nặng, Diệp Côn nhét vào trong tay đối phương “Đây là năm ngoái có ít thời gian rảnh đi du lịch tới Connecticut, một tiểu bang ở vùng đông bắc nước Mỹ. Phát hiện khẩu Colt sản xuất năm 1862 còn nguyên linh kiện này trong rương gỗ đỏ ở một tiệm đồ cổ ven đường, tôi mới dùng vàng thỏi đổi lấy, xem như nửa đồ cổ đi.”
“Thật sự rất đẹp.” Sờ phần báng súng bằng gỗ màu nâu được khảm lớp kim loại khắc rất nhiều chi tiết hoa văn tinh xảo, Đồng Nhạn Linh cảm thán.
“Quan trọng là bây giờ còn có thể lấy ra phòng thân.” Cười một thoáng, Diệp Côn cẩn thận cầm lại khẩu súng kia, đặt ở bên chân.
“Ừm…… Đại thiếu gia, thứ tôi lắm miệng.” Đồng Nhạn Linh chỉnh chỉnh tư thế, do dự một lát vẫn hỏi “Lúc tôi tới đây cửa cổng không khóa, như thế có phải rất không an toàn? Mặt khác, bình thường buổi tối anh chỉ có một mình, có phải nên để lại vài người bảo vệ mới tốt?”
Bị hỏi như vậy, trong mắt Diệp Côn toát ra thần sắc phức tạp, đó dáng vẻ chỉ xuất hiện khi mà một người đàn ông, một vị vương giả vẫn luôn cao cao tại thượng bị vây trong khốn cảnh, sau đó lại có người quan tâm hắn, lo lắng cho hắn.
Đó là một người đã quen với sự cứng rắn, cực ít để lộ ra mặt yếu mềm của bản thân.
“Tôi không tin bất luận kẻ nào, em biết mà. Buổi tối ở nơi này không giữ người ngoài, cửa sổ có khóa, trong tay có súng là đủ rồi. Chìa khóa cổng mấy người giúp việc và quản gia đều có, tôi còn chưa đến nỗi để bọn họ đến sớm lại phải đứng đợi bên ngoài. Có điều muốn vào trong nhà thì vẫn phải đợi tôi ra mở cửa. Hôm nay xảy ra chuyện, tôi liền bảo bọn họ về trước, qua mấy ngày điều tra rõ là ai phá rối sau lưng mới gọi về cũng không muộn.”
“Nhưng vừa rồi cửa hông của nhà kính không khóa……”
“Đó là cố ý mở ra, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì bất ngờ tôi cũng muốn lưu lại một đường cuối cùng có thể nhanh chóng chạy thoát.” Diệp Côn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Ừ.” Nhẹ nhàng lên tiếng, đầy đầu Đồng Nhạn Linh đều nghĩ tới câu nói ‘không giữ người ngoài’ kia.
Không giữ người ngoài, chẳng lẽ đối với Diệp Côn thì anh không phải là người ngoài sao? Bây giờ thì không nói làm gì nhưng ban đầu anh cũng không bị liệt vào nhóm người ngoài? Hình như không đúng lắm…
Lại nhịn không được nghĩ loạn trong lòng, Đồng Nhạn Linh cũng không biết thực ra anh đoán đúng một nửa. Lúc đầu Diệp Côn còn chưa tới mức xem anh không phải người ngoài nhưng cũng tuyệt đối không phải người ngoài cần cẩn thận đề phòng. Hắn cảm giác thầy giáo dạy học sạch sẽ, ẩn nhẫn, khiêm nhường này có thể đưa vào trong nhà, có thể ngủ giường của hắn, có thể cùng hắn trắng trợn quấn lấy nhau cả một đêm.
Mà trước đó, hắn chưa từng như vậy.
Hắn sẽ không đưa kẻ khác về nhà, lại càng không giới thiệu mỗi một gian phòng, mỗi một ngóc ngách trong ‘lãnh địa’ của hắn.
Hắn hi vọng dù hắn không nói, Đồng Nhạn Linh cũng có thể đoán được, hơn nữa có thể hiểu rõ đây đều là vì cái gì.
“Em ăn cơm chưa?” Sờ sờ sợi tóc mềm mại của đối phương, Diệp Côn hỏi.
Đồng Nhạn Linh lắc đầu.
“Vậy thì lo ăn cơm trước đi.”
“……Về nhà ăn?”
“Tùy tiện ăn đâu đó rồi quay lại đây.”
“Ừm… đại thiếu gia thì sao?”
“Không đói bụng.”
“……” Im lặng suy nghĩ một lát, Đồng Nhạn Linh bắt đầu nhẹ nhàng cuộn cổ tay áo dài lên “Hay là để tôi làm đi.”
“Sao cơ?”
“Tôi lớn thế này cũng biết làm vài thứ có thể nhét vào bụng.” Nói xong trên mặt hơi ngượng ngùng, Đồng Nhạn Linh đứng dậy “Nếu như đại thiếu gia không ghét bỏ, vậy thì ăn thử chút đi.”
“Tôi nhớ em nói nhà em có bảo mẫu nấu cơm.”
“Vâng, là chị Kim. Có điều gia đình bình thường cũng không thể nào mười ngón tay không động việc nhà. Ít nhiều có những thứ vẫn học vẫn biết sơ sơ.” Cười khẽ, Đồng Nhạn Linh chờ đối phương lên tiếng, mà Diệp Côn thì chỉ dùng ánh mắt như thể trông thấy đồ vật gì kì quái lắm mà nhìn anh, mãi đến khi nhịn không được mới cong khóe môi.
“Thế em đi xem xem có thể làm được gì thì làm đi. Lát nữa tôi qua.”
Ngày hôm đó càng về sau không khí lại càng kì diệu hơn, Diệp Côn cảm giác bản thân thật sự đã gặp một người khó lường, cũng không phải là Đồng Nhạn Linh bản lĩnh cỡ nào nhưng anh lại có thể làm cho cảm xúc nào đó trong lòng không thuộc về kẻ mạnh bị bốc lên, hay có lẽ đây đúng là bản lĩnh lớn nhất của Đồng Nhạn Linh? Anh dùng chính sự ôn hòa mềm mại của mình trêu chọc, khơi gợi ra sự nhu hòa của kẻ khác, mà phần nhu hòa, mềm dịu đó đã ẩn giấu dưới vỏ bọc lạnh lùng thật nhiều năm.
Đêm đó, Đồng Nhạn Linh làm đơn giản vài món lót dạ, còn nấu một nồi cháo hoa. Khi anh đang nhìn các loại rau củ trong phòng bếp và thịt muối trong tủ, cân nhắc xem món gì mới thích hợp với vết thương của đối phương, Diệp Côn liền yên lặng đứng ở cửa bếp, đốt điếu thuốc, vừa hút vừa chống tay lên khung cửa nhìn anh.
Trong suốt bữa tối cả hai đều khá trầm lặng, hai người chỉ ngẫu nhiên trò chuyện dăm ba câu, lúc Đồng Nhạn Linh thử thăm dò hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị hay không, Diệp Côn liền gật gật đầu sau đó dùng đũa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của hắn.
Sau bữa cơm, Đồng Nhạn Linh thu dọn bát đĩa sạch sẽ, Diệp Côn vẫn đứng bên cạnh nhìn như cũ. Quét dọn xong xuôi, hai người cùng lên lầu, Đồng Nhạn Linh cầm hòm thuốc mà Diệp Côn đưa cho anh, thay thuốc và băng vải cho đối phương. Động tác của anh vô cùng dè chừng cẩn thận, sợ chạm chút thôi người kia sẽ bị đau, miệng vết thương may mà không quá sâu nhưng vẫn khiến người ta nhìn thấy phải run rẩy trong lòng. Xử lý hoàn tất, bọc lên vải trắng sạch sẽ, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc anh muốn thu hồi hòm thuốc nào ngờ lại bị người đàn ông kia ôm chặt, kéo lên trên đùi.
“Đại thiếu gia….. Cẩn thận!” Nhất thời anh hoảng hết cả lên, hòm thuốc trong tay cũng thiếu chút nữa quăng xuống đất, Đồng Nhạn Linh không dám giãy giụa, chỉ khi bị ôm ngồi vững mới khẽ quay mặt đi không dám giao tiếp ánh mắt với đối phương.
“Về sau, lúc chỉ có hai chúng ta đừng gọi tôi là đại thiếu gia nữa.” Diệp Côn mở miệng đưa ra mệnh lệnh như vậy.
“Cái gì?”
“Ở bên ngoài, tùy em gọi tôi là ‘thiếu gia’ thế nào cũng được nhưng khi chỉ có tôi và em thì hãy gọi tên tôi.”
“Sao có thể.”
“Có gì mà không thể?”
“Nhưng……”
“Bảo em gọi thì em cứ gọi.”
“Vậy… vậy……‘Côn thiếu gia’?” Vừa nói ra khỏi miệng, mặt liền đỏ bừng hết cả lên, Đồng Nhạn Linh vốn tưởng sẽ thấy đối phương gật đầu, nhưng ai biết đôi mày người kia lại nhíu chặt.
“Không cần gọi thiếu gia.” Trực tiếp phủ định cách gọi này, Diệp Côn ôm vòng eo nhỏ, ghé sát tới cắn một ngụm lên vành tai mềm mại “Gọi ‘Thiên Diệm’.”
“…… Hả?” Sờ sờ vành tai hơi ngứa, Đồng Nhạn Linh đỏ mặt hỏi.
“Thiên Diệm, chữ Diệm của tam hỏa. Mệnh của tôi ngược với Thiên Diểu, nó là Ngũ Hành thiếu thủy, tôi là Ngũ Hành thiếu hỏa.”
(*) Chữ Diệm 焱 được ghép bằng ba chữ hỏa 火. Chữ Diểu 淼 được ghép bằng ba chữ thủy 水
“Nói như vậy…. Cũng là bởi vì trước có ‘Diệm’ của anh nên mới có ‘Diểu’ của trò ấy? Ông Diệp là cố ý muốn duy trì kết cấu trong tên của cả nhà sao?”
“Thông minh.” Nhẹ nhàng mỉm cười, Diệp Côn nhìn chằm chằm gương mặt vẫn đang nóng bừng trước mắt hắn “Về sau cứ gọi tên tôi. Quyết định vậy đi.”
Bị hắn bắt buộc như vậy, Đồng Nhạn Linh mới đầu chỉ hơi sửng sốt sau đó lại đột nhiên bật cười, tự thấy mình thất lễ, anh vội vàng nín cười, rồi trong ánh mắt khó hiểu của đối phương, nói cho Diệp Côn, lúc trước nhị thiếu gia Diệp Bằng cũng từng muốn anh nhất định phải gọi cậu nhóc là Thiên Diểu, ngay cả cái cách ‘quyết định vậy đi’ cũng y hệt nhau, đều rất độc tôn không cho người ta cơ hội phản bác.
“Thế nên em gọi nó như vậy?” Diệp Côn nhướn chân mày.
“Đương nhiên không, đó là xưng hô giữa người nhà với nhau, tôi sao có thể.” Thấy vị kia lộ ra ánh mắt bất mãn anh mới ý thức được hình như mình kể ra chuyện không nên kể, bèn vội vã giải thích rõ mọi chuyện, nói xong liền nhanh chóng ngậm miệng.
Mà Diệp Côn thì sau cơn bất mãn, trên mặt hơi hơi có thần sắc xấu xa xuất hiện.
Hắn thoáng siết chặt tay, trước cho Đồng Nhạn Linh một câu khiến anh mặt đỏ tai hồng “Nói như vậy tức là em đã có giác ngộ cho tôi làm ‘người nhà’?” Sau đó vừa đỡ anh đứng lên vừa giữ chặt cổ tay xương gầy kia, kéo anh cất bước vào phòng tắm.
Thời điểm Diệp Côn nói ra câu nói kia, cả người Đồng Nhạn Linh đều lâm vào trạng thái khó có thể miêu tả.
Anh cảm giác có một trách nhiệm rất nặng mang tên “tín nhiệm” đè lên đôi vai anh, mà phần sức nặng mang theo nhiệt độ ấm áp đó lại khiến anh bùi ngùi thật sâu.
Hốc mắt dần dần ửng đỏ, trong lòng lại hơi hờn dỗi, giận chính mình trước kia ngu xuẩn tự tiện suy đoán tâm tình người khác, cũng giận người đàn ông này tại sao không sớm nói cho anh biết.
Nếu quan tâm thì phải nói ra chứ, sao cứ để người ta muộn phiền đoán tới đoán lui…
Nhưng anh căn bản cũng chẳng có lập trường để mà trách cứ, rõ ràng chính anh cũng nghẹn một bụng tâm sự mà chẳng hề hé ra nửa câu.
“Chìa khóa tôi không dám nhận…..” Cúi đầu nhìn một chuỗi chìa khóa lớn bé khác nhau trong lòng bàn tay, anh mím chặt môi.
Diệp Côn căn bản không phản ứng lời từ chối của anh “Cái lớn nhất là cửa cổng, hai cái nhỏ hơn chút là cửa trước và sau biệt thự, hai chìa khắc hoa văn là cửa chính và cửa hông nhà kính, bốn cái nhỏ là phòng ngủ với thư phòng, mỗi nơi có hai khóa, chuỗi chìa nhỏ nhất là toàn bộ cửa sổ.” Giới thiệu vị trí của mỗi một chìa khóa xong, Diệp Côn không cho anh cơ hội cự tuyệt nữa, nâng đôi tay đang cầm chùm chìa khóa kia lên, ấn chúng khép đầu ngón tay lại giữ thật chặt “Tôi còn có một chùm, chùm này em cầm đi.”
“Nhưng mà…..”
“Đừng hỏi vì sao, em biết vì sao.”
“……” Đột nhiên giống như chẳng nói nên lời bác bỏ, gương mặt Đồng Nhạn Linh mang theo chút bất đắc dĩ mà đỏ lên, gật đầu “Tôi nhất định sẽ giữ kĩ.”
“Ừ.”
“Ừm… lúc trước tôi tự tiện phỏng đoán suy nghĩ của anh, xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Khẽ nhíu mày, Diệp Côn ôm chầm lấy đối phương, trán tựa vào thái dương anh, ngửi mùi xà phòng nhàn nhạt trên cổ áo dài sạch sẽ kín đáo.
“Làm sai thì phải xin lỗi.”
“Vậy theo ý của em, tôi đuổi em ra khỏi cửa khiến em khó chịu vài ngày thì cũng phải nói xin lỗi?”
Nghe được loại phương thức biểu đạt như thế này, chẳng hiểu sao Đồng Nhạn Linh muốn cười, ráng nhịn xuống để không cười ra tiếng, trong lòng âm thầm mang theo men chua tiếp nhận lời giải thích quanh co lòng vòng kia, anh bất chợt lớn mật cho đối phương một câu lầm bầm “Nào dám, anh đường đường là đại thiếu gia…..”
Diệp Côn nhướng đuôi lông mày, môi liền tiến sát vành tai mẫn cảm của người kia “Hiện tại tôi không đủ lực đẩy ngã rồi hung hăng làm em một trận cũng không có nghĩa em có thể mượn cơ hội này mà làm càn đâu. Chờ mai tôi tốt hơn sẽ kéo em tới đây, ngay tại ghế Trương quý phi này lột em sạch sẽ, làm đến nỗi em khóc cầu xin tôi. Sau đó cho em chút thời gian nghỉ ngơi, sẽ tự tay đút em ăn phúc bồn tử, sẽ đút no cái miệng nhỏ nhắn bên dưới rất thích nuốt đồ này nọ kia của em……”
“Ngừng, đừng nói nữa!” Nhiệt độ nóng bỏng từ vành tai đến toàn thân trong nháy mắt đã khuếch tán, Đồng Nhạn Linh nâng tay che lỗ tai của mình rồi bật dậy, đỏ mặt, cau mày nhìn người đàn ông đang nheo mắt cong khóe miệng kia.
Quả nhiên, vẫn không thắng được……
“Rồi, lại đây.” Thoáng giấu đi chút biểu tình ương ngạnh lại vẫn không thay đổi ngữ khí bá đạo, Diệp Côn đưa tay về phía Đồng Nhạn Linh, chờ anh ngồi xuống mới nhẹ nhàng dựa vào bả vai gầy gò, trong tay vẫn không buông khẩu súng có ổ quay kia.
“Đại thiếu gia, khẩu súng này….. cũng mang về từ nước ngoài sao?” Vì để dịu đi không khí xấu hổ, Đồng Nhạn Linh thấp giọng hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Ước lượng khẩu súng này có hơi nặng, Diệp Côn nhét vào trong tay đối phương “Đây là năm ngoái có ít thời gian rảnh đi du lịch tới Connecticut, một tiểu bang ở vùng đông bắc nước Mỹ. Phát hiện khẩu Colt sản xuất năm 1862 còn nguyên linh kiện này trong rương gỗ đỏ ở một tiệm đồ cổ ven đường, tôi mới dùng vàng thỏi đổi lấy, xem như nửa đồ cổ đi.”
“Thật sự rất đẹp.” Sờ phần báng súng bằng gỗ màu nâu được khảm lớp kim loại khắc rất nhiều chi tiết hoa văn tinh xảo, Đồng Nhạn Linh cảm thán.
“Quan trọng là bây giờ còn có thể lấy ra phòng thân.” Cười một thoáng, Diệp Côn cẩn thận cầm lại khẩu súng kia, đặt ở bên chân.
“Ừm…… Đại thiếu gia, thứ tôi lắm miệng.” Đồng Nhạn Linh chỉnh chỉnh tư thế, do dự một lát vẫn hỏi “Lúc tôi tới đây cửa cổng không khóa, như thế có phải rất không an toàn? Mặt khác, bình thường buổi tối anh chỉ có một mình, có phải nên để lại vài người bảo vệ mới tốt?”
Bị hỏi như vậy, trong mắt Diệp Côn toát ra thần sắc phức tạp, đó dáng vẻ chỉ xuất hiện khi mà một người đàn ông, một vị vương giả vẫn luôn cao cao tại thượng bị vây trong khốn cảnh, sau đó lại có người quan tâm hắn, lo lắng cho hắn.
Đó là một người đã quen với sự cứng rắn, cực ít để lộ ra mặt yếu mềm của bản thân.
“Tôi không tin bất luận kẻ nào, em biết mà. Buổi tối ở nơi này không giữ người ngoài, cửa sổ có khóa, trong tay có súng là đủ rồi. Chìa khóa cổng mấy người giúp việc và quản gia đều có, tôi còn chưa đến nỗi để bọn họ đến sớm lại phải đứng đợi bên ngoài. Có điều muốn vào trong nhà thì vẫn phải đợi tôi ra mở cửa. Hôm nay xảy ra chuyện, tôi liền bảo bọn họ về trước, qua mấy ngày điều tra rõ là ai phá rối sau lưng mới gọi về cũng không muộn.”
“Nhưng vừa rồi cửa hông của nhà kính không khóa……”
“Đó là cố ý mở ra, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì bất ngờ tôi cũng muốn lưu lại một đường cuối cùng có thể nhanh chóng chạy thoát.” Diệp Côn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Ừ.” Nhẹ nhàng lên tiếng, đầy đầu Đồng Nhạn Linh đều nghĩ tới câu nói ‘không giữ người ngoài’ kia.
Không giữ người ngoài, chẳng lẽ đối với Diệp Côn thì anh không phải là người ngoài sao? Bây giờ thì không nói làm gì nhưng ban đầu anh cũng không bị liệt vào nhóm người ngoài? Hình như không đúng lắm…
Lại nhịn không được nghĩ loạn trong lòng, Đồng Nhạn Linh cũng không biết thực ra anh đoán đúng một nửa. Lúc đầu Diệp Côn còn chưa tới mức xem anh không phải người ngoài nhưng cũng tuyệt đối không phải người ngoài cần cẩn thận đề phòng. Hắn cảm giác thầy giáo dạy học sạch sẽ, ẩn nhẫn, khiêm nhường này có thể đưa vào trong nhà, có thể ngủ giường của hắn, có thể cùng hắn trắng trợn quấn lấy nhau cả một đêm.
Mà trước đó, hắn chưa từng như vậy.
Hắn sẽ không đưa kẻ khác về nhà, lại càng không giới thiệu mỗi một gian phòng, mỗi một ngóc ngách trong ‘lãnh địa’ của hắn.
Hắn hi vọng dù hắn không nói, Đồng Nhạn Linh cũng có thể đoán được, hơn nữa có thể hiểu rõ đây đều là vì cái gì.
“Em ăn cơm chưa?” Sờ sờ sợi tóc mềm mại của đối phương, Diệp Côn hỏi.
Đồng Nhạn Linh lắc đầu.
“Vậy thì lo ăn cơm trước đi.”
“……Về nhà ăn?”
“Tùy tiện ăn đâu đó rồi quay lại đây.”
“Ừm… đại thiếu gia thì sao?”
“Không đói bụng.”
“……” Im lặng suy nghĩ một lát, Đồng Nhạn Linh bắt đầu nhẹ nhàng cuộn cổ tay áo dài lên “Hay là để tôi làm đi.”
“Sao cơ?”
“Tôi lớn thế này cũng biết làm vài thứ có thể nhét vào bụng.” Nói xong trên mặt hơi ngượng ngùng, Đồng Nhạn Linh đứng dậy “Nếu như đại thiếu gia không ghét bỏ, vậy thì ăn thử chút đi.”
“Tôi nhớ em nói nhà em có bảo mẫu nấu cơm.”
“Vâng, là chị Kim. Có điều gia đình bình thường cũng không thể nào mười ngón tay không động việc nhà. Ít nhiều có những thứ vẫn học vẫn biết sơ sơ.” Cười khẽ, Đồng Nhạn Linh chờ đối phương lên tiếng, mà Diệp Côn thì chỉ dùng ánh mắt như thể trông thấy đồ vật gì kì quái lắm mà nhìn anh, mãi đến khi nhịn không được mới cong khóe môi.
“Thế em đi xem xem có thể làm được gì thì làm đi. Lát nữa tôi qua.”
Ngày hôm đó càng về sau không khí lại càng kì diệu hơn, Diệp Côn cảm giác bản thân thật sự đã gặp một người khó lường, cũng không phải là Đồng Nhạn Linh bản lĩnh cỡ nào nhưng anh lại có thể làm cho cảm xúc nào đó trong lòng không thuộc về kẻ mạnh bị bốc lên, hay có lẽ đây đúng là bản lĩnh lớn nhất của Đồng Nhạn Linh? Anh dùng chính sự ôn hòa mềm mại của mình trêu chọc, khơi gợi ra sự nhu hòa của kẻ khác, mà phần nhu hòa, mềm dịu đó đã ẩn giấu dưới vỏ bọc lạnh lùng thật nhiều năm.
Đêm đó, Đồng Nhạn Linh làm đơn giản vài món lót dạ, còn nấu một nồi cháo hoa. Khi anh đang nhìn các loại rau củ trong phòng bếp và thịt muối trong tủ, cân nhắc xem món gì mới thích hợp với vết thương của đối phương, Diệp Côn liền yên lặng đứng ở cửa bếp, đốt điếu thuốc, vừa hút vừa chống tay lên khung cửa nhìn anh.
Trong suốt bữa tối cả hai đều khá trầm lặng, hai người chỉ ngẫu nhiên trò chuyện dăm ba câu, lúc Đồng Nhạn Linh thử thăm dò hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị hay không, Diệp Côn liền gật gật đầu sau đó dùng đũa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của hắn.
Sau bữa cơm, Đồng Nhạn Linh thu dọn bát đĩa sạch sẽ, Diệp Côn vẫn đứng bên cạnh nhìn như cũ. Quét dọn xong xuôi, hai người cùng lên lầu, Đồng Nhạn Linh cầm hòm thuốc mà Diệp Côn đưa cho anh, thay thuốc và băng vải cho đối phương. Động tác của anh vô cùng dè chừng cẩn thận, sợ chạm chút thôi người kia sẽ bị đau, miệng vết thương may mà không quá sâu nhưng vẫn khiến người ta nhìn thấy phải run rẩy trong lòng. Xử lý hoàn tất, bọc lên vải trắng sạch sẽ, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc anh muốn thu hồi hòm thuốc nào ngờ lại bị người đàn ông kia ôm chặt, kéo lên trên đùi.
“Đại thiếu gia….. Cẩn thận!” Nhất thời anh hoảng hết cả lên, hòm thuốc trong tay cũng thiếu chút nữa quăng xuống đất, Đồng Nhạn Linh không dám giãy giụa, chỉ khi bị ôm ngồi vững mới khẽ quay mặt đi không dám giao tiếp ánh mắt với đối phương.
“Về sau, lúc chỉ có hai chúng ta đừng gọi tôi là đại thiếu gia nữa.” Diệp Côn mở miệng đưa ra mệnh lệnh như vậy.
“Cái gì?”
“Ở bên ngoài, tùy em gọi tôi là ‘thiếu gia’ thế nào cũng được nhưng khi chỉ có tôi và em thì hãy gọi tên tôi.”
“Sao có thể.”
“Có gì mà không thể?”
“Nhưng……”
“Bảo em gọi thì em cứ gọi.”
“Vậy… vậy……‘Côn thiếu gia’?” Vừa nói ra khỏi miệng, mặt liền đỏ bừng hết cả lên, Đồng Nhạn Linh vốn tưởng sẽ thấy đối phương gật đầu, nhưng ai biết đôi mày người kia lại nhíu chặt.
“Không cần gọi thiếu gia.” Trực tiếp phủ định cách gọi này, Diệp Côn ôm vòng eo nhỏ, ghé sát tới cắn một ngụm lên vành tai mềm mại “Gọi ‘Thiên Diệm’.”
“…… Hả?” Sờ sờ vành tai hơi ngứa, Đồng Nhạn Linh đỏ mặt hỏi.
“Thiên Diệm, chữ Diệm của tam hỏa. Mệnh của tôi ngược với Thiên Diểu, nó là Ngũ Hành thiếu thủy, tôi là Ngũ Hành thiếu hỏa.”
(*) Chữ Diệm 焱 được ghép bằng ba chữ hỏa 火. Chữ Diểu 淼 được ghép bằng ba chữ thủy 水
“Nói như vậy…. Cũng là bởi vì trước có ‘Diệm’ của anh nên mới có ‘Diểu’ của trò ấy? Ông Diệp là cố ý muốn duy trì kết cấu trong tên của cả nhà sao?”
“Thông minh.” Nhẹ nhàng mỉm cười, Diệp Côn nhìn chằm chằm gương mặt vẫn đang nóng bừng trước mắt hắn “Về sau cứ gọi tên tôi. Quyết định vậy đi.”
Bị hắn bắt buộc như vậy, Đồng Nhạn Linh mới đầu chỉ hơi sửng sốt sau đó lại đột nhiên bật cười, tự thấy mình thất lễ, anh vội vàng nín cười, rồi trong ánh mắt khó hiểu của đối phương, nói cho Diệp Côn, lúc trước nhị thiếu gia Diệp Bằng cũng từng muốn anh nhất định phải gọi cậu nhóc là Thiên Diểu, ngay cả cái cách ‘quyết định vậy đi’ cũng y hệt nhau, đều rất độc tôn không cho người ta cơ hội phản bác.
“Thế nên em gọi nó như vậy?” Diệp Côn nhướn chân mày.
“Đương nhiên không, đó là xưng hô giữa người nhà với nhau, tôi sao có thể.” Thấy vị kia lộ ra ánh mắt bất mãn anh mới ý thức được hình như mình kể ra chuyện không nên kể, bèn vội vã giải thích rõ mọi chuyện, nói xong liền nhanh chóng ngậm miệng.
Mà Diệp Côn thì sau cơn bất mãn, trên mặt hơi hơi có thần sắc xấu xa xuất hiện.
Hắn thoáng siết chặt tay, trước cho Đồng Nhạn Linh một câu khiến anh mặt đỏ tai hồng “Nói như vậy tức là em đã có giác ngộ cho tôi làm ‘người nhà’?” Sau đó vừa đỡ anh đứng lên vừa giữ chặt cổ tay xương gầy kia, kéo anh cất bước vào phòng tắm.