Biên tập: Yến Phi Ly
Chuyện Đồng Nhạn Linh nói muốn đưa mẹ đi Nam Kinh được quyết định trong thời gian ngắn ngủi, cũng được tiến hành trong thời gian ngắn nhất.
Toàn bộ chân tướng anh không để bất cứ một ai biết trừ Diệp Côn. Mà khi Diệp Côn đưa ra câu hỏi anh có muốn hắn phái người tin cậy đưa mẹ đi hay không, Đồng Nhạn Linh chỉ uyển chuyển từ chối.
“Cũng không phải không tin người đại thiếu gia phái đi, có điều chuyện này em vẫn muốn tự mình xử lý.” Anh đã giải thích như vậy.
Diệp Côn lắng nghe, gật đầu ngầm đồng ý.
“Với cả… nếu đại thiếu gia không chê phiền thì giúp em một chuyện, em muốn……” Tạm dừng một chút, mi tâm Đồng Nhạn Linh nhăn lại “Em muốn tìm đứa trẻ kia.”
“Cái gì?” Đột ngột cảm thấy khó tin, Diệp Côn nhìn đối phương “Nó là con riêng của cha em, em tìm nó làm gì?”
“Em biết thân thế của Diệp Long không tính trong sạch, nhưng đó cũng không phải lỗi của nó, dù sao đó chỉ là một đứa trẻ năm nay mới mười bốn tuổi, so với nhị thiếu gia còn nhỏ hơn hai tuổi. Độ tuổi này một mình lăn lộn bên ngoài, nếu như không có miếng ăn, không có chỗ ở, với tình thế đất nước hiện nay em sợ…. Em chỉ muốn xem tình huống của nó, nếu như nó có chỗ ở, cũng có công việc kiếm miếng ăn, em sẽ không lo lắng nữa.”
“Em thật là… rốt cuộc dễ mềm lòng đến mức nào đây.” Thật khó có thể tưởng tượng, nhưng cũng chợt cảm thấy những lời này từ miệng Đồng Nhạn Linh nói ra lại vừa vặn hợp lẽ, Diệp Côn hết cách thở dài, đáp ứng thỉnh cầu của đối phương “Nói cho tôi biết tên đứa trẻ đó, tôi sẽ cho người tìm giúp em.”
“Thật sao?” Lập tức phấn khởi, trên mặt Đồng Nhạn Linh cuối cùng cũng hé ra tươi cười “Tốt quá… Nó tên là Diệp Long, chính là Long trong long phượng. Chỗ ở đại khái đâu đó ở phía Tây thành phố, đây là những gì nó nói vào ngày nó tới nhà em, cũng là manh mối duy nhất em hỏi được từ chỗ cha. Từ ngày đó tới nay, ông không nói thêm gì nữa.”
“……” Diệp Côn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh, nhìn tới nỗi Đồng Nhạn Linh cũng bắt đầu căng thẳng.
“Đại thiếu gia, có phải rất phiền đến anh…”
Lời còn chưa hoàn toàn nói hết, một bàn tay liền nhẹ nhàng sờ lên gương mặt tuấn tú kia, khóe miệng Diệp Côn khơi mào một nụ cười nhẹ, lời nói có hơi bất đắc dĩ nhưng càng nhiều là cảm thán.
“Em là người thiện lương nhất mà tôi biết.”
“Đại thiếu gia lại quá lời.” Hơi hơi đỏ mặt, Đồng Nhạn Linh cúi đầu.
“Đây là sự thật, có điều cũng hiền lành quá mức. Em không hận đứa trẻ kia chút nào sao?”
“Hận thì không tới nỗi nhưng tâm lý nhất định không thoải mái.”
“Vậy mà em còn muốn tìm nó?”
“Chung quy vẫn muốn biết hoàn cảnh của nó, cha em chắc chắn sẽ không lo cho đứa trẻ đó, nó chắc sẽ cảm thấy buồn tủi xấu hổ lắm.” Nói xong, khóe miệng nhẹ buông một nụ cười khổ, Đồng Nhạn Linh thở dài “Gia đình em xem như đổ vỡ rồi, em không cầu toàn bộ mọi người có thể đoàn tụ vui vẻ, chỉ cần đừng đến mức nhìn mặt cũng không nổi là đủ. Tìm đứa trẻ kia thực ra cũng vì chính bản thân em, em không muốn trong lòng thấy bất an.”
“Em hãy nhớ một câu.” Vừa nói, Diệp Côn vừa ôm chặt Đồng Nhạn Linh, sau đó dùng lòng bàn tay ấm áp vỗ vỗ lưng anh “Có chuyện gì muốn tôi làm cứ mở miệng nói.”
“Đã phiền anh nhiều lắm rồi, còn không biết nên cảm ơn thế nào mới đủ.”
“Không biết?” Diệp Côn nheo mắt.
Đương nhiên nghe hiểu ngữ khí kia là ý tứ gì, mặt Đồng Nhạn Linh đỏ bừng hết cả lên, nhưng người đàn ông đang ôm anh không biết có phải đang vỗ về anh hay không mà không tiếp tục cố ý đùa giỡn, chỉ yên lặng ôm anh, một lát sau mới dùng giọng điệu hơi có chút ý tứ ra lệnh, nhẹ lẩm bẩm bên tai anh.
“Cảm thấy nợ tôi thì em dùng cả đời này để trả đi.”
Chất giọng trầm thấp thủ thỉ những lời ngọt ngào đến vậy, Đồng Nhạn Linh nghe mà toàn thân đều nóng lên, tim đập nhanh dữ dội, nhưng tay lại vẫn ôm chặt bả vai đối phương.
Anh cảm thấy thật vững chãi, lòng cũng kiên định hơn.
Sự tồn tại của Diệp Côn khiến anh có nơi để tựa vào. Mà cũng thật kỳ quái, rõ ràng Diệp đại thiếu gia ban đầu lạnh lùng nghiêm túc là thế, ấy vậy mà không đến một năm sau lại trở thành người ấm áp nhất trong lòng anh. Anh cảm giác Diệp Côn giống như một ngọn núi tuyết, đứng ở xa xa đưa mắt nhìn thì cao không thể leo, xa không thể với, nhưng mà che giấu tận sâu bên trong ngọn núi hùng tráng quanh năm tuyết phủ ấy lại là dung nham nóng bỏng.
Mới đầu anh chỉ là một kẻ lạc đường trên núi, sau này lại phát hiện bí mật của ngọn núi này.
Chỉ có thể nói là duyên phận vừa đúng đi…. Là ông trời cho anh gặp được một người thoạt nhìn tuyệt đối không có khả năng có kết quả gì với anh, thế nhưng người này lại có thể làm bạn với anh, có thể cho anh sự an ủi, có thể trở thành nơi để anh phó thác, để anh dựa vào.
Ngày thứ ba sau khi Đồng gia xảy ra chuyện, bà Đồng dưới sự sắp xếp của con trai đã lên xe lửa hướng về Nam Kinh.
Một ngày trước, Đồng Nhạn Linh gọi điện thoại tới bên Nam Kinh, sơ lược toàn bộ mọi chuyện, dặn dò em trai chuẩn bị để chăm sóc mẹ.
Tuy rằng không thể tin được và vô cùng phẫn nộ, uất hận những việc cha làm nhưng nghe nói mẹ muốn tới, đứa em trai từ nhỏ đã dính lấy mẹ vẫn rất vui vẻ. Mua giường mới đặt bên cửa sổ có ánh nắng, chuẩn bị chăn nệm sạch sẽ và một loạt đồ dùng sinh hoạt, lại kéo đoạn dây thép bên cạnh giường để treo tấm rèm hoa, cuối cùng cậu xin nghỉ nửa ngày để ra trạm xe lửa đón mẹ.
Rõ ràng đã là mùa thu nhưng thời tiết Nam Kinh vẫn oi bức khó chịu, mẹ là lần đầu tiên đến đây, hai đứa con giúp bà sắp xếp chu toàn mọi thứ, ba người cùng nhau ăn cơm, trước khi trời tối, Đồng Nhạn Linh cũng chuẩn bị khởi hành về thủ đô.
“Anh hai, em muốn ở lại trông mẹ, sợ mẹ cô đơn nên không tiễn anh lên xe được.” Đồng Nhạn Thanh kéo tay anh, đưa một bao đặc sản Nam Kinh to cho anh trai “Trên đường anh nhớ cẩn thận, đến nhà thì lập tức báo cho em nhé.”
“Được rồi, đừng lo lắng.” Mỉm cười với em trai, Đồng Nhạn Linh tiếp nhận quà và hành lý, lại dặn dò vài câu chú ý chăm sóc mẹ, tự lo cho bản thân, liền cắn răng cất bước rời đi.
Anh đi thẳng tới nhà ga, lên xe lửa trở về, một đường trầm mặc.
Đã thu xếp xong cho mẹ, em trai sẽ chăm sóc bà đầy đủ, về sau anh gửi thêm nhiều tiền qua là được.
Còn cha bên này thì nên làm sao? E rằng, cần bình tĩnh một thời gian cả hai mới có biện pháp trò chuyện bình thường. Vậy trước tiên cứ im lặng đã, dù sao giờ khắc này, anh không nghĩ ra cách khiến bản thân mỉm cười tha thứ cho người cha ra vẻ đạo mạo trong lòng anh gần ba mươi năm kia.
Còn một người nữa, đó là Diệp Long.
Nên làm gì với đứa trẻ kia bây giờ? Diệp Côn khẳng định có biện pháp tìm ra nó, nhưng tìm được rồi thì phải làm sao? Nếu nó không có chỗ ở, không có công việc, chẳng lẽ liền nhận nó về nhà? Anh khoan hồng độ lượng tới mức đó sao? Thánh nhân đều nói phải đối xử tử tế với người khác, phải mỉm cười đối diện với thời thế bất công, nhưng các vị thánh nhân khi thật sự gặp phải bất công, liệu có thể tươi cười đối diện được không? Dù cho anh có nặn ra nụ cười thì nụ cười đó cũng giấu lệ, trong lệ chất chứa đau khổ, giận dữ, uất hận, chẳng lẽ cười thì sẽ không bán đứng tâm tư của mình sao?
Cười? Muốn lừa ai cơ chứ…
Dọc theo đường đi, trong lòng Đồng Nhạn Linh không thể bình tĩnh, về đến nhà đã là chạng vạng ngày hôm sau, chị Kim vừa nấu xong bữa tối, vội bảo anh tắm rửa nhanh để ăn cơm.
Tới nhà chính nhìn thoáng qua người cha ngẩn người trên ghế bành, chào một tiếng báo mình đã về, không đợi đối phương đáp lại đã xoay người ra khỏi phòng, đi giúp chị Kim bưng thức ăn.
Từ ngày đó, ngôi nhà này ngày càng trở nên không giống một cái nhà.
Tình huống của cha có khi tốt có khi xấu, chốc chốc ông nóng nảy, chốc chốc lại ngây ngốc thẫn thờ, khi thì cự tuyệt uống thuốc điều dưỡng thân thể, nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng cảm giác có người muốn hại mình. Thấy cha như vậy, Đồng Nhạn Linh đều bình tĩnh xử trí, nóng nảy thì mặc ông bạo phát, ngây ngốc thì cứ để ông ngây ngốc như vậy, khi nghi thần nghi quỷ không muốn uống thuốc thì anh sẽ nhẹ nhàng khuyên bảo, tìm cơ hội lại bưng chén thuốc tới.
Cũng trong thời gian ấy, đứa trẻ tên Diệp Long kia được tìm ra.
Đồng Nhạn Linh tự mình tới cửa gặp thiếu niên cùng cha khác mẹ với mình kia.
Mà chính một khắc đó, anh mềm lòng.
Đứa trẻ nhỏ gầy, tuổi chỉ bằng nửa tuổi anh, ở trong căn phòng rách rưới, cùng ở với cậu là một đám công nhân bốc vác nhếch nhác, hôi hám, vì kiếm sống cậu nhóc cũng phải đi bốc hàng như họ, vai áo cậu rách bươm, da thịt phồng rộp, trên tay cũng có vết rộp chảy máu. Tình cảnh như vậy khiến Đồng Nhạn Linh chịu không nổi.
Đứa trẻ này có tội gì đâu. Nó có làm gì nên tội…
Nó chỉ là kết quả của một mối quan hệ không nên có, nó sinh ra, nó tồn tại, đều chỉ có thể gói gọn trong mấy từ — vừa bi ai vừa đáng thương.
Đồng Nhạn Linh không trực tiếp đưa ra đề nghị bảo đứa trẻ kia đi cùng mình, anh chỉ lấy ra chút tiền nhét vào bàn tay đầy nốt phồng rộp của đối phương, nắm cổ tay mảnh khảnh kia một lát, sờ sờ bả vai nhỏ gầy của thiếu niên mới mười bốn tuổi, dặn dò “Nếu không còn đường đi nữa, em biết anh đang ở nơi nào.” Sau đó, xoay người rời đi trước ánh mắt hoảng loạn, rối rắm của Diệp Long.
Chuyện đi tìm Diệp Long, trừ Diệp Côn anh cũng không nói cho bất luận kẻ nào.
Mẹ đại khái sẽ không thể chấp nhận còn em trai không tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh đáng thương của đứa trẻ kia, e là cũng không thể dễ dàng đón nhận. Cha thì càng khỏi nói, ông làm sao có khả năng mất mặt đi nhận đứa con rơi đó. Chị Kim chưa bao giờ coi mình là một thành viên của nhà họ Đồng nên càng không nguyện ý can thiệp vào chuyện nội bộ trong nhà.
Mà Diệp Côn, anh dĩ nhiên muốn báo cho hắn biết.
Không chỉ bởi vì Diệp Côn giúp anh trong chuyện này.
“Nó tới tìm em sao?” Ôm thân thể xích lõa, vẻ mặt có vài phần uể oải của Đồng Nhạn Linh, Diệp Côn thấp giọng hỏi.
“Không. Có điều hẳn sẽ tới.” Dán mặt vào lồng ngực rắn chắc, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại.
“Nếu nó tới tìm em, em sẽ nhận nó?”
“Hẳn là sẽ……”
“Này chẳng phải tương đương với việc nuôi con trai sao?”
“Ít nhất, em cũng có thể giúp nó tìm một công việc thoải mái hơn, dù không biết viết nhưng tới toà soạn làm tạp vụ vẫn tốt hơn công việc nặng nhọc kia.”
“Vậy em định để nó ở lại nhà em?”
“Không biết nữa, có lẽ em sẽ giúp nó tìm chỗ ở bên ngoài….”
“Đây chẳng phải lại lo thêm một khoản?”
“Còn cách nào đâu?”
Diệp Côn ôm người đang vùi trong ngực hắn, cân nhắc một lát, thở dài.
“Ít bữa nữa em dẫn nó tới chỗ cha tôi đi.”
Câu nói kia vừa lọt vào tai, cả người Đồng Nhạn Linh triệt để sửng sốt. Vốn sau một hồi ái tình anh còn đang buồn ngủ, cùng gần đây quá mức mệt mỏi, thế nhưng tất cả đều quét hết sạch trong nháy mắt.
Anh ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Diệp Côn.
“Đại thiếu gia… anh có ý gì?”
“Bên nhà cũ đông người cần nhiều người giúp việc, nếu thằng nhóc đó không ngại bưng trà, rót nước cho các dì, hay quét rác, lau xe, dọn vườn thì em cứ để nó ở lại đó.” Diệp Côn nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng giúp Đồng Nhạn Linh vén lên sợi tóc rũ xuống che khuất lông mày “Đến lúc đó cứ nói thật nó em trai cùng cha khác mẹ của em. Cha tôi vợ con thành đàn, đối với mấy chuyện ‘cùng cha khác mẹ’ này dễ dàng thông cảm, huống chi nó lại họ Diệp, cũng coi như chung tộc. Chỉ cần nó ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm chuyện tay chân không sạch sẽ, ăn cơm ngon, ngủ nơi ấm thì không thành vấn đề.”
Diệp Côn nói xong, chờ đối phương phản ứng, mà hắn đợi được lại là hai mắt Đồng Nhạn Linh ửng đỏ.
“Đại thiếu gia, anh thật tốt với em…. quá tốt, em thật sự… nhận không nổi.”
“Này có gì mà nhận không nổi.” Không có cách chỉ đành cười một tiếng, Diệp Côn kéo người đang hơi hơi phát run qua, khẽ hôn lên đôi mắt ướt át “Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi, chỉ bên tôi là đủ rồi, chuyện của em cũng là chuyện của tôi. Tôi giải quyết chuyện ‘nhà mình’, giúp người của mình, nếu còn nói nhận không nổi thì quá khách sáo rồi.”
Lời ấy rất có sức nặng, ảnh hưởng tới anh cực kì rõ rệt.
Đồng Nhạn Linh thật sự cảm động, nhưng cảm động của anh rất nhanh lại bị động tác tên kia đè lên người mà bị dẹp qua một bên.
“Hơn nữa, em tính để nó tới toà soạn làm việc là định đi nhờ học trưởng Lý kia sao? Hửm? Em ấy…. sau này ít nhờ vả hắn, không phải tôi sớm đã nói sao, có tôi ở đây, em quẳng hắn sang một bên đi.”
Ngôn từ bá đạo, hành vi lại càng dữ dội hơn.
Nhưng Đồng Nhạn Linh thật lòng cảm kích phần bá đạo này, bởi vì nó sẽ khiến anh không còn đắm chìm trong ưu tư nợ nần, anh có thể tận tình hưởng thụ sự sung sướng khi nét bá đạo ấy gia tăng trên người anh, đó là hạnh phúc khi được một người quan tâm, coi trọng. Cần anh và coi trọng anh khiến anh cảm giác an tâm, khiến anh cảm thấy đây không phải là thiếu nợ, mà là người đàn ông kia lo lắng cho anh, để ý đến tâm trạng của anh, muốn trả giá hết thảy vì anh.
Còn anh thì chỉ cần yên tâm thoải mái nhận lấy phần trả giá này, sau đó đem tim gan của bản thân ra, đem luôn cả thân thể này ra vui vẻ ở lại bên cạnh đối phương, nắm tay hắn, dâng toàn bộ sự dịu dàng mà anh có cho hắn, vậy là đủ rồi.
Thân thể lại lần nữa bị kịch liệt đâm xuyên, ý nghĩ của Đồng Nhạn Linh dần dần hỗn loạn. Anh không thể đoán trước trong nhà có còn xảy ra chuyện gì khiến anh đổ vỡ nữa hay không, nhưng ít ra giờ này khắc này, anh biết chính mình muốn ôm chặt lấy người đàn ông ấy, run rẩy, rên rỉ, thở dốc, tham lam nuốt lấy từng nụ hôn nóng ướt cùng với sự chiếm đoạt càng nhiều, càng sâu, lại càng mãnh liệt của người kia…
Chuyện Đồng Nhạn Linh nói muốn đưa mẹ đi Nam Kinh được quyết định trong thời gian ngắn ngủi, cũng được tiến hành trong thời gian ngắn nhất.
Toàn bộ chân tướng anh không để bất cứ một ai biết trừ Diệp Côn. Mà khi Diệp Côn đưa ra câu hỏi anh có muốn hắn phái người tin cậy đưa mẹ đi hay không, Đồng Nhạn Linh chỉ uyển chuyển từ chối.
“Cũng không phải không tin người đại thiếu gia phái đi, có điều chuyện này em vẫn muốn tự mình xử lý.” Anh đã giải thích như vậy.
Diệp Côn lắng nghe, gật đầu ngầm đồng ý.
“Với cả… nếu đại thiếu gia không chê phiền thì giúp em một chuyện, em muốn……” Tạm dừng một chút, mi tâm Đồng Nhạn Linh nhăn lại “Em muốn tìm đứa trẻ kia.”
“Cái gì?” Đột ngột cảm thấy khó tin, Diệp Côn nhìn đối phương “Nó là con riêng của cha em, em tìm nó làm gì?”
“Em biết thân thế của Diệp Long không tính trong sạch, nhưng đó cũng không phải lỗi của nó, dù sao đó chỉ là một đứa trẻ năm nay mới mười bốn tuổi, so với nhị thiếu gia còn nhỏ hơn hai tuổi. Độ tuổi này một mình lăn lộn bên ngoài, nếu như không có miếng ăn, không có chỗ ở, với tình thế đất nước hiện nay em sợ…. Em chỉ muốn xem tình huống của nó, nếu như nó có chỗ ở, cũng có công việc kiếm miếng ăn, em sẽ không lo lắng nữa.”
“Em thật là… rốt cuộc dễ mềm lòng đến mức nào đây.” Thật khó có thể tưởng tượng, nhưng cũng chợt cảm thấy những lời này từ miệng Đồng Nhạn Linh nói ra lại vừa vặn hợp lẽ, Diệp Côn hết cách thở dài, đáp ứng thỉnh cầu của đối phương “Nói cho tôi biết tên đứa trẻ đó, tôi sẽ cho người tìm giúp em.”
“Thật sao?” Lập tức phấn khởi, trên mặt Đồng Nhạn Linh cuối cùng cũng hé ra tươi cười “Tốt quá… Nó tên là Diệp Long, chính là Long trong long phượng. Chỗ ở đại khái đâu đó ở phía Tây thành phố, đây là những gì nó nói vào ngày nó tới nhà em, cũng là manh mối duy nhất em hỏi được từ chỗ cha. Từ ngày đó tới nay, ông không nói thêm gì nữa.”
“……” Diệp Côn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh, nhìn tới nỗi Đồng Nhạn Linh cũng bắt đầu căng thẳng.
“Đại thiếu gia, có phải rất phiền đến anh…”
Lời còn chưa hoàn toàn nói hết, một bàn tay liền nhẹ nhàng sờ lên gương mặt tuấn tú kia, khóe miệng Diệp Côn khơi mào một nụ cười nhẹ, lời nói có hơi bất đắc dĩ nhưng càng nhiều là cảm thán.
“Em là người thiện lương nhất mà tôi biết.”
“Đại thiếu gia lại quá lời.” Hơi hơi đỏ mặt, Đồng Nhạn Linh cúi đầu.
“Đây là sự thật, có điều cũng hiền lành quá mức. Em không hận đứa trẻ kia chút nào sao?”
“Hận thì không tới nỗi nhưng tâm lý nhất định không thoải mái.”
“Vậy mà em còn muốn tìm nó?”
“Chung quy vẫn muốn biết hoàn cảnh của nó, cha em chắc chắn sẽ không lo cho đứa trẻ đó, nó chắc sẽ cảm thấy buồn tủi xấu hổ lắm.” Nói xong, khóe miệng nhẹ buông một nụ cười khổ, Đồng Nhạn Linh thở dài “Gia đình em xem như đổ vỡ rồi, em không cầu toàn bộ mọi người có thể đoàn tụ vui vẻ, chỉ cần đừng đến mức nhìn mặt cũng không nổi là đủ. Tìm đứa trẻ kia thực ra cũng vì chính bản thân em, em không muốn trong lòng thấy bất an.”
“Em hãy nhớ một câu.” Vừa nói, Diệp Côn vừa ôm chặt Đồng Nhạn Linh, sau đó dùng lòng bàn tay ấm áp vỗ vỗ lưng anh “Có chuyện gì muốn tôi làm cứ mở miệng nói.”
“Đã phiền anh nhiều lắm rồi, còn không biết nên cảm ơn thế nào mới đủ.”
“Không biết?” Diệp Côn nheo mắt.
Đương nhiên nghe hiểu ngữ khí kia là ý tứ gì, mặt Đồng Nhạn Linh đỏ bừng hết cả lên, nhưng người đàn ông đang ôm anh không biết có phải đang vỗ về anh hay không mà không tiếp tục cố ý đùa giỡn, chỉ yên lặng ôm anh, một lát sau mới dùng giọng điệu hơi có chút ý tứ ra lệnh, nhẹ lẩm bẩm bên tai anh.
“Cảm thấy nợ tôi thì em dùng cả đời này để trả đi.”
Chất giọng trầm thấp thủ thỉ những lời ngọt ngào đến vậy, Đồng Nhạn Linh nghe mà toàn thân đều nóng lên, tim đập nhanh dữ dội, nhưng tay lại vẫn ôm chặt bả vai đối phương.
Anh cảm thấy thật vững chãi, lòng cũng kiên định hơn.
Sự tồn tại của Diệp Côn khiến anh có nơi để tựa vào. Mà cũng thật kỳ quái, rõ ràng Diệp đại thiếu gia ban đầu lạnh lùng nghiêm túc là thế, ấy vậy mà không đến một năm sau lại trở thành người ấm áp nhất trong lòng anh. Anh cảm giác Diệp Côn giống như một ngọn núi tuyết, đứng ở xa xa đưa mắt nhìn thì cao không thể leo, xa không thể với, nhưng mà che giấu tận sâu bên trong ngọn núi hùng tráng quanh năm tuyết phủ ấy lại là dung nham nóng bỏng.
Mới đầu anh chỉ là một kẻ lạc đường trên núi, sau này lại phát hiện bí mật của ngọn núi này.
Chỉ có thể nói là duyên phận vừa đúng đi…. Là ông trời cho anh gặp được một người thoạt nhìn tuyệt đối không có khả năng có kết quả gì với anh, thế nhưng người này lại có thể làm bạn với anh, có thể cho anh sự an ủi, có thể trở thành nơi để anh phó thác, để anh dựa vào.
Ngày thứ ba sau khi Đồng gia xảy ra chuyện, bà Đồng dưới sự sắp xếp của con trai đã lên xe lửa hướng về Nam Kinh.
Một ngày trước, Đồng Nhạn Linh gọi điện thoại tới bên Nam Kinh, sơ lược toàn bộ mọi chuyện, dặn dò em trai chuẩn bị để chăm sóc mẹ.
Tuy rằng không thể tin được và vô cùng phẫn nộ, uất hận những việc cha làm nhưng nghe nói mẹ muốn tới, đứa em trai từ nhỏ đã dính lấy mẹ vẫn rất vui vẻ. Mua giường mới đặt bên cửa sổ có ánh nắng, chuẩn bị chăn nệm sạch sẽ và một loạt đồ dùng sinh hoạt, lại kéo đoạn dây thép bên cạnh giường để treo tấm rèm hoa, cuối cùng cậu xin nghỉ nửa ngày để ra trạm xe lửa đón mẹ.
Rõ ràng đã là mùa thu nhưng thời tiết Nam Kinh vẫn oi bức khó chịu, mẹ là lần đầu tiên đến đây, hai đứa con giúp bà sắp xếp chu toàn mọi thứ, ba người cùng nhau ăn cơm, trước khi trời tối, Đồng Nhạn Linh cũng chuẩn bị khởi hành về thủ đô.
“Anh hai, em muốn ở lại trông mẹ, sợ mẹ cô đơn nên không tiễn anh lên xe được.” Đồng Nhạn Thanh kéo tay anh, đưa một bao đặc sản Nam Kinh to cho anh trai “Trên đường anh nhớ cẩn thận, đến nhà thì lập tức báo cho em nhé.”
“Được rồi, đừng lo lắng.” Mỉm cười với em trai, Đồng Nhạn Linh tiếp nhận quà và hành lý, lại dặn dò vài câu chú ý chăm sóc mẹ, tự lo cho bản thân, liền cắn răng cất bước rời đi.
Anh đi thẳng tới nhà ga, lên xe lửa trở về, một đường trầm mặc.
Đã thu xếp xong cho mẹ, em trai sẽ chăm sóc bà đầy đủ, về sau anh gửi thêm nhiều tiền qua là được.
Còn cha bên này thì nên làm sao? E rằng, cần bình tĩnh một thời gian cả hai mới có biện pháp trò chuyện bình thường. Vậy trước tiên cứ im lặng đã, dù sao giờ khắc này, anh không nghĩ ra cách khiến bản thân mỉm cười tha thứ cho người cha ra vẻ đạo mạo trong lòng anh gần ba mươi năm kia.
Còn một người nữa, đó là Diệp Long.
Nên làm gì với đứa trẻ kia bây giờ? Diệp Côn khẳng định có biện pháp tìm ra nó, nhưng tìm được rồi thì phải làm sao? Nếu nó không có chỗ ở, không có công việc, chẳng lẽ liền nhận nó về nhà? Anh khoan hồng độ lượng tới mức đó sao? Thánh nhân đều nói phải đối xử tử tế với người khác, phải mỉm cười đối diện với thời thế bất công, nhưng các vị thánh nhân khi thật sự gặp phải bất công, liệu có thể tươi cười đối diện được không? Dù cho anh có nặn ra nụ cười thì nụ cười đó cũng giấu lệ, trong lệ chất chứa đau khổ, giận dữ, uất hận, chẳng lẽ cười thì sẽ không bán đứng tâm tư của mình sao?
Cười? Muốn lừa ai cơ chứ…
Dọc theo đường đi, trong lòng Đồng Nhạn Linh không thể bình tĩnh, về đến nhà đã là chạng vạng ngày hôm sau, chị Kim vừa nấu xong bữa tối, vội bảo anh tắm rửa nhanh để ăn cơm.
Tới nhà chính nhìn thoáng qua người cha ngẩn người trên ghế bành, chào một tiếng báo mình đã về, không đợi đối phương đáp lại đã xoay người ra khỏi phòng, đi giúp chị Kim bưng thức ăn.
Từ ngày đó, ngôi nhà này ngày càng trở nên không giống một cái nhà.
Tình huống của cha có khi tốt có khi xấu, chốc chốc ông nóng nảy, chốc chốc lại ngây ngốc thẫn thờ, khi thì cự tuyệt uống thuốc điều dưỡng thân thể, nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng cảm giác có người muốn hại mình. Thấy cha như vậy, Đồng Nhạn Linh đều bình tĩnh xử trí, nóng nảy thì mặc ông bạo phát, ngây ngốc thì cứ để ông ngây ngốc như vậy, khi nghi thần nghi quỷ không muốn uống thuốc thì anh sẽ nhẹ nhàng khuyên bảo, tìm cơ hội lại bưng chén thuốc tới.
Cũng trong thời gian ấy, đứa trẻ tên Diệp Long kia được tìm ra.
Đồng Nhạn Linh tự mình tới cửa gặp thiếu niên cùng cha khác mẹ với mình kia.
Mà chính một khắc đó, anh mềm lòng.
Đứa trẻ nhỏ gầy, tuổi chỉ bằng nửa tuổi anh, ở trong căn phòng rách rưới, cùng ở với cậu là một đám công nhân bốc vác nhếch nhác, hôi hám, vì kiếm sống cậu nhóc cũng phải đi bốc hàng như họ, vai áo cậu rách bươm, da thịt phồng rộp, trên tay cũng có vết rộp chảy máu. Tình cảnh như vậy khiến Đồng Nhạn Linh chịu không nổi.
Đứa trẻ này có tội gì đâu. Nó có làm gì nên tội…
Nó chỉ là kết quả của một mối quan hệ không nên có, nó sinh ra, nó tồn tại, đều chỉ có thể gói gọn trong mấy từ — vừa bi ai vừa đáng thương.
Đồng Nhạn Linh không trực tiếp đưa ra đề nghị bảo đứa trẻ kia đi cùng mình, anh chỉ lấy ra chút tiền nhét vào bàn tay đầy nốt phồng rộp của đối phương, nắm cổ tay mảnh khảnh kia một lát, sờ sờ bả vai nhỏ gầy của thiếu niên mới mười bốn tuổi, dặn dò “Nếu không còn đường đi nữa, em biết anh đang ở nơi nào.” Sau đó, xoay người rời đi trước ánh mắt hoảng loạn, rối rắm của Diệp Long.
Chuyện đi tìm Diệp Long, trừ Diệp Côn anh cũng không nói cho bất luận kẻ nào.
Mẹ đại khái sẽ không thể chấp nhận còn em trai không tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh đáng thương của đứa trẻ kia, e là cũng không thể dễ dàng đón nhận. Cha thì càng khỏi nói, ông làm sao có khả năng mất mặt đi nhận đứa con rơi đó. Chị Kim chưa bao giờ coi mình là một thành viên của nhà họ Đồng nên càng không nguyện ý can thiệp vào chuyện nội bộ trong nhà.
Mà Diệp Côn, anh dĩ nhiên muốn báo cho hắn biết.
Không chỉ bởi vì Diệp Côn giúp anh trong chuyện này.
“Nó tới tìm em sao?” Ôm thân thể xích lõa, vẻ mặt có vài phần uể oải của Đồng Nhạn Linh, Diệp Côn thấp giọng hỏi.
“Không. Có điều hẳn sẽ tới.” Dán mặt vào lồng ngực rắn chắc, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại.
“Nếu nó tới tìm em, em sẽ nhận nó?”
“Hẳn là sẽ……”
“Này chẳng phải tương đương với việc nuôi con trai sao?”
“Ít nhất, em cũng có thể giúp nó tìm một công việc thoải mái hơn, dù không biết viết nhưng tới toà soạn làm tạp vụ vẫn tốt hơn công việc nặng nhọc kia.”
“Vậy em định để nó ở lại nhà em?”
“Không biết nữa, có lẽ em sẽ giúp nó tìm chỗ ở bên ngoài….”
“Đây chẳng phải lại lo thêm một khoản?”
“Còn cách nào đâu?”
Diệp Côn ôm người đang vùi trong ngực hắn, cân nhắc một lát, thở dài.
“Ít bữa nữa em dẫn nó tới chỗ cha tôi đi.”
Câu nói kia vừa lọt vào tai, cả người Đồng Nhạn Linh triệt để sửng sốt. Vốn sau một hồi ái tình anh còn đang buồn ngủ, cùng gần đây quá mức mệt mỏi, thế nhưng tất cả đều quét hết sạch trong nháy mắt.
Anh ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Diệp Côn.
“Đại thiếu gia… anh có ý gì?”
“Bên nhà cũ đông người cần nhiều người giúp việc, nếu thằng nhóc đó không ngại bưng trà, rót nước cho các dì, hay quét rác, lau xe, dọn vườn thì em cứ để nó ở lại đó.” Diệp Côn nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng giúp Đồng Nhạn Linh vén lên sợi tóc rũ xuống che khuất lông mày “Đến lúc đó cứ nói thật nó em trai cùng cha khác mẹ của em. Cha tôi vợ con thành đàn, đối với mấy chuyện ‘cùng cha khác mẹ’ này dễ dàng thông cảm, huống chi nó lại họ Diệp, cũng coi như chung tộc. Chỉ cần nó ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm chuyện tay chân không sạch sẽ, ăn cơm ngon, ngủ nơi ấm thì không thành vấn đề.”
Diệp Côn nói xong, chờ đối phương phản ứng, mà hắn đợi được lại là hai mắt Đồng Nhạn Linh ửng đỏ.
“Đại thiếu gia, anh thật tốt với em…. quá tốt, em thật sự… nhận không nổi.”
“Này có gì mà nhận không nổi.” Không có cách chỉ đành cười một tiếng, Diệp Côn kéo người đang hơi hơi phát run qua, khẽ hôn lên đôi mắt ướt át “Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi, chỉ bên tôi là đủ rồi, chuyện của em cũng là chuyện của tôi. Tôi giải quyết chuyện ‘nhà mình’, giúp người của mình, nếu còn nói nhận không nổi thì quá khách sáo rồi.”
Lời ấy rất có sức nặng, ảnh hưởng tới anh cực kì rõ rệt.
Đồng Nhạn Linh thật sự cảm động, nhưng cảm động của anh rất nhanh lại bị động tác tên kia đè lên người mà bị dẹp qua một bên.
“Hơn nữa, em tính để nó tới toà soạn làm việc là định đi nhờ học trưởng Lý kia sao? Hửm? Em ấy…. sau này ít nhờ vả hắn, không phải tôi sớm đã nói sao, có tôi ở đây, em quẳng hắn sang một bên đi.”
Ngôn từ bá đạo, hành vi lại càng dữ dội hơn.
Nhưng Đồng Nhạn Linh thật lòng cảm kích phần bá đạo này, bởi vì nó sẽ khiến anh không còn đắm chìm trong ưu tư nợ nần, anh có thể tận tình hưởng thụ sự sung sướng khi nét bá đạo ấy gia tăng trên người anh, đó là hạnh phúc khi được một người quan tâm, coi trọng. Cần anh và coi trọng anh khiến anh cảm giác an tâm, khiến anh cảm thấy đây không phải là thiếu nợ, mà là người đàn ông kia lo lắng cho anh, để ý đến tâm trạng của anh, muốn trả giá hết thảy vì anh.
Còn anh thì chỉ cần yên tâm thoải mái nhận lấy phần trả giá này, sau đó đem tim gan của bản thân ra, đem luôn cả thân thể này ra vui vẻ ở lại bên cạnh đối phương, nắm tay hắn, dâng toàn bộ sự dịu dàng mà anh có cho hắn, vậy là đủ rồi.
Thân thể lại lần nữa bị kịch liệt đâm xuyên, ý nghĩ của Đồng Nhạn Linh dần dần hỗn loạn. Anh không thể đoán trước trong nhà có còn xảy ra chuyện gì khiến anh đổ vỡ nữa hay không, nhưng ít ra giờ này khắc này, anh biết chính mình muốn ôm chặt lấy người đàn ông ấy, run rẩy, rên rỉ, thở dốc, tham lam nuốt lấy từng nụ hôn nóng ướt cùng với sự chiếm đoạt càng nhiều, càng sâu, lại càng mãnh liệt của người kia…