Biên tập: Yến Phi Ly
Thời gian trôi qua, mọi chuyện dần lắng, Đồng Nhạn Linh từng có lúc nghĩ lại mọi chuyện đối với anh mà nói rốt cuộc là thời khắc nào trở nên đáng sợ nhất, không thể chịu đựng nhất?
Em trai trốn đi là đả kích đầu tiên mà anh phải trải qua, đứa em song sinh sớm chiều ở chung nhiều năm lại “phản bội” người nhà, “phản bội” gia quy chỉ vì một giấc mộng, chỉ vì có thể hít thở bầu không khí tự do. Khi đó Đồng Nhạn Linh mới biết được, hóa ra con người ta ai cũng có thể ruồng bỏ xuất thân của chính mình, bỏ lại hết thảy trói buộc của những thứ tư tưởng mà bao năm qua anh vẫn được nhồi nhét vào đầu.
Mà sự phản bội của cha mới chân chính đúng với ý nghĩa của từ phản bội, khiến anh bất chợt phát hiện mấy thứ thi lễ gia truyền chỉ là một cái lồng giam nặng nề, cũ kĩ, mục nát. Một kẻ ra vẻ đạo mạo, nho nhã mà bên trong lại thối nát không chịu nổi, hắn khoác lên mình chiếc áo thể diện hào nhoáng che đi bản chất cặn bã, lấy khiêm nhường đoan chính ra để ngụy trang giấu đi những hành vi tương đồng với thế tục tanh tưởi này.
Đồng Nhạn Linh mãi mãi ghi nhớ đôi mắt vô hồn của mẹ nhìn cảnh vật vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ trên xe lửa chạy tới Nam Kinh, miệng vẫn luôn lẩm nhẩm một mình.
Bà nói “Ông vừa ý người khác vì sao còn không chịu bỏ qua tôi? Muốn ở bên người khác thì cứ bỏ tôi đi. Ai cũng không nhất định phải sống với ai một đời… À đúng, tôi xuất thân sạch sẽ còn ả là con hát, ông xem thường người như ả, ông không thể cưới ả. Tôi là mù mắt mù tâm, còn ông thì ngược lại, từ đầu tới cuối đều rõ ràng mọi chuyện……”
Mẹ không khóc, chỉ lẳng lặng dựa vào cửa sổ thì thào, Đồng Nhạn Linh nghe được mà trái tim như bị ai bóp nát. Anh không nói một lời, chỉ có thể đặt tay trên đầu gối, gắt gao nắm chặt áo dài của mình.
Mẹ không sai, Diệp Hương Lan cũng không sai, thậm chí ngay cả đứa trẻ có lẽ không nên sinh ra kia cũng không có lỗi, như vậy tội đồ duy nhất hẳn là cha… Một gã đàn ông xuyên tạc lễ giáo luân thường, đem kinh cức dệt thành chiếc áo lóa mắt bọc trên người, đâm bị thương người khác cũng đồng thời tổn thương chính mình… Có lẽ kẻ mù mắt mù tâm phải là cha mới đúng.
Em trai đã lo liệu xong, mẹ cũng đã sắp xếp chu đáo, mà ngay cả Diệp Long cũng đã an bài ổn thỏa.
Ngày đó sau khi tan trường về nhà, anh trông thấy đứa trẻ nhỏ gầy kia cúi đầu đứng ngoài cổng không dám bước vào, chỉ dựa vào tường chờ đợi.
Giây phút đó tâm tình có bao nhiêu khó tả, chỉ bản thân anh rõ ràng.
Nói đối phương chờ anh một lát, anh vào nhà cất cặp sách, dặn chị Kim mình có chuyện phải ra ngoài không ăn cơm ở nhà. Sau đó, anh mang theo ít tiền dẫn Diệp Long tới một tiệm may đồ nổi tiếng, chọn hai bộ gọn gàng vừa mắt, kích cỡ cũng tương đối phù hợp với cậu nhóc, Đồng Nhạn Linh lại đưa đứa trẻ kia tới nhà tắm.
Khi thân thể gầy gò đầy vết thương trắng trợn hiện ra trước mắt anh, tim anh cơ hồ đều quặn đau.
Rất gầy, là thật sự rất rất gầy, hơn nữa trên vai và sau lưng còn có vết thương, đó căn bản là do những công việc quá sức không nên do một cậu nhóc đi làm tạo thành, rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến chói mắt.
Không để người trông coi nhà tắm tới kì lưng cho Diệp Long, anh tự mình cầm khăn mặt, thật cẩn thận tẩy đi từng vết bẩn cùng vết máu khô. Anh không hỏi đối phương những năm gần đây sống cùng mẹ ở chỗ nào, cuộc sống của hai mẹ con ra sao, chỉ ngẫu nhiên hỏi một câu tay mình chà có đau không, khi lau miệng vết thương có xót hay không.
Diệp Long không nói lời nào, vẻn vẹn chỉ dùng lắc đầu để đáp, mãi đến khi tắm rửa xong, lại gọi thợ cắt tóc trong nhà tắm giúp thằng bé sửa sang lại tóc tai, sau đó thay quần áo mới mua, Đồng Nhạn Linh nhìn đối phương mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Nhìn xem tốt hơn biết bao.” Anh cười dịu dàng sửa sang lại cổ áo, đẩy Diệp Long đến trước gương, nắm bả vai thấp hơn anh không ít “Bộ dáng đẹp thế này có thể làm việc ở nơi tốt rồi.”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của đối phương anh mới nói cho đứa trẻ kia, anh sẽ mang em tới nhà chính của Diệp gia, Diệp đại thiếu gia bảo nơi đó thiếu người, em tới đó cũng sẽ không bắt em làm gì vất vả, chỉ mấy việc vặt như bưng trà, rót nước, lau xe, quét rác mà thôi. Ở nhà họ Diệp, ăn ở đều không thành vấn đề, ông Diệp tuy là thương nhân lại cưới nhiều vợ, nhưng ông ấy là người ôn hòa sẽ không ngược đãi em. Em chỉ cần quy củ, làm hết phận sự thì sẽ không có chuyện gì, liệu em có đồng ý không? Nếu đồng ý thì gật đầu.
Diệp Long nhìn chính mình trong gương lại ngẩng đầu nhìn Đồng Nhạn Linh, gật đầu thật mạnh, nước mắt cũng theo đó lăn dài.
Thấy đứa trẻ kia lại dùng đầu ngón tay lau nước mắt, Đồng Nhạn Linh vội móc khăn tay ra nhét vào bàn tay vẫn còn đầy vết phồng rộp chưa tan.
Ngày đó, anh đưa Diệp Long đi ăn cơm, sắp xếp cho cậu nhóc ở lại khách sạn nhỏ gần nhà mình, nhắc nhở ngày mai sau khi tan tầm sẽ dẫn cậu tới Diệp gia, nhiều lần còn dặn dò cẩn thận sắc trời đã muộn, đi ngủ sớm một chút, nhìn đối phương gật đầu đáp ứng mới mang theo chút mệt mỏi rời đi.
Ngày hôm sau, anh đúng hẹn đưa Diệp Long tới nhà họ Diệp.
Mà kết quả cũng như Diệp Côn đoán trước, mọi chuyện vô cùng thuận lợi.
Ông Diệp tựa hồ rất thích cậu nhóc này, cười ha ha hỏi thăm cậu, dù trong đó ẩn chứa ý tứ thăm dò nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác thân thiết.
Lại một việc xong xuôi, Đồng Nhạn Linh thở dài nhẹ nhõm.
Từ đó cuộc sống của anh xem như bình yên qua hơn một tháng.
Trời cũng bắt đầu chớm lạnh.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Long ở bên nhà chính rất tốt, cậu nhóc từng được đi học cho nên biết chữ cộng thêm tay chân lanh lẹ, ngoan ngoãn biết điều không nhiều chuyện luyên thuyên, được ông Diệp phân cho công việc truyền lời, đưa tặng đồ, bình thường thì quét sân rửa xe, nhìn chung cũng coi như thoải mái. Người giúp việc bên nhà chính dù gì cũng được sàng lọc qua, không có du côn vô lại, đa số mọi người đều xem cậu nhóc như trẻ con mà chăm sóc, có người còn rất yêu quý cậu, điều này cũng khiến Đồng Nhạn Linh càng thêm an tâm.
Mẹ sống bên Nam Kinh với em trai cũng rất yên ổn. Tuy rằng không quá thích ứng khí hậu ẩm ướt nhưng ở đó mẹ có thể làm bạn với bà chủ nhà một đời vất vả nuôi lớn con trai, cho nên hai người thường xuyên trò chuyện vui vẻ. Mỗi ngày cùng nhau ngồi trước cửa, phơi nắng, giặt quần áo, thêu thùa may vá. Một người sửa không được khẩu âm Bắc Kinh, một thì lại quen dùng tiếng địa phương đậm khẩu ẩm Nam Kinh, ngay cả nói chuyện cũng khoa tay múa chân, thế mà đôi bên huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất, rất là hợp cạ.
Rời khỏi ngôi nhà làm người ta hít thở không thông, mẹ giống như thay đổi thành người khác, không còn nhăn mi ưu sầu, quy củ lễ nghi truyền thống như cũ, giờ bà có bạn bè để trò chuyện, ban ngày chăm lo công việc trong nhà, buổi tối ăn tối với con trai rồi cùng tản bộ, thậm chí còn tới rạp hát xem Đồng Nhạn Thanh diễn kinh kịch, gần hai tháng người cũng hồng hào mập mạp thêm một chút, thân thể và tinh thần cũng rạng rỡ lên nhiều.
Những điều này, Đồng Nhạn Thanh đều viết rõ trong thư hoặc gọi điện thoại báo cho anh, mỗi khi Đồng Nhạn Linh nhìn thấy, nghe được đều vui sướng dị thường.
Anh hy vọng cuộc sống có thể bình đạm trôi qua như thế.
Tiếc là mộng tưởng và hiện thực thường tương phản nhau một cách đớn đau.
Tinh thần của cha càng ngày càng khiến anh lo lắng, anh mời không ít bác sĩ tới khám thế nhưng ai cũng chỉ nói là cần tĩnh dưỡng điều trị, việc này anh cũng thông báo cho mẹ và em trai nhưng anh nói với họ rằng anh có thể ứng đối, trước mắt còn chưa có hiện tượng gì bất thường xảy ra. Mà điều rất không bình thường khiến anh hoảng sợ cuối cùng vẫn không hẹn mà đến.
Ngày đó, vừa tan ca còn chưa về nhà đã thấy con trai của anh Đổng hàng xóm chạy tới tìm anh, nói với anh trong nhà xảy ra chuyện, mau trở về xem!
Đồng Nhạn Linh lập tức cảm giác sau lưng phát lạnh. Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, còn chưa vào cổng đã nghe thấy tiếng động đập cửa bên trong. Nhanh chóng cất bước đi vào, anh thấy chị Kim đang đứng ngoài cửa nhà chính, nét mặt uể oải không chịu nổi, hai tay đập mạnh lên cánh cửa, cổ họng đã phát không ra thanh âm. Anh Đổng canh giữ ở bên cạnh cũng là vẻ mặt nôn nóng, thấy con trai đưa Đồng Nhạn Linh về, nhanh chóng chạy tới giữ chặt cổ tay anh.
Anh Đổng nói, cậu mau gọi cha cậu ra đi! Ông ấy nhốt mình trong phòng nửa ngày rồi! Lúc đầu chỉ khóa cửa thôi giờ hình như còn dùng cái gì chặn hết cả cửa sổ cửa chính. Chị Kim đẩy không ra, tôi đạp từ bên ngoài cũng không được. Hơn nữa lại còn nghe tiếng mèo nhà cậu kêu thảm thiết, cha cậu ở trong hùng hùng hổ hổ điên khùng một trận, giờ thì cả mèo cả người đều không có động tĩnh!
Nhạn Linh! Cậu mau nghĩ cách gọi ông ấy ra đi!
Nghe anh nói như vậy, cả người Đồng Nhạn Linh bắt đầu run rẩy.
Tình huống anh sợ nhất vẫn xảy đến.
Ném cặp sách xuống đất, đỡ chị Kim lảo đảo ngồi lên ghế đá, anh liều mạng phá cửa nhà từ bên ngoài, anh dùng đủ cách muốn gọi cha ra nhưng đều không hiệu quả, đến cuối cùng ý tưởng bất chợt ập đến, anh dối xưng mình là Đồng Nhạn Thanh, dối xưng mình đã trở về, hơn nữa còn hối cải dốc trí học hành, không còn đi hát nữa, đánh chết cũng không hát nữa, lúc này trong phòng kia mới có động tĩnh.
Tiếng đồ đạc bị dời đi, cửa được mở ra.
Ánh mắt đầu tiên của ông Đồng là dại ra ngây ngốc, vài giây sau đột nhiên sáng ngời, hai ba bước xông ra cầm chặt ống tay áo Đồng Nhạn Linh, trên mặt là nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy, miệng mấp máy vài cái như muốn nói cái gì, đến cuối cùng vẫn không phát ra một chữ. Cả người ông lung lay, thân thể gầy yếu liền trực tiếp bổ nhào lên người con trai, sau đó dưới chân mềm nhũn, ầm ầm ngã xuống đất.
Anh Đổng vội gọi con trai hỗ trợ nâng ông lên, nhưng thân thể người ngã xuống đất đột nhiên lại cực kỳ nặng, làm cách nào cũng nâng không nổi. Phí thật nhiều sức lực mới có thể khiêng ông vào phòng ngủ, đặt ở trên giường, Đồng Nhạn Linh nhìn người cha nhắm chặt hai mắt, bỗng nhiên rùng mình một cái, dường như bừng tỉnh chạy về phía nhà chính tìm mèo.
Mèo nhỏ không có trên tủ gỗ mà ngày thường nó vẫn hay nằm, chỉ nhìn thấy vệt máu loang lổ trên mặt đất.
Đầu gối mềm nhũn, Đồng Nhạn Linh khàn giọng gọi vài tiếng “Hải Đường”, giống như kẻ điên tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng trông thấy trong khe hở chỗ rương gỗ có một chú mèo hoa lông đen trắng cuộn tròn trong đó.
“Hải Đường” Cặp đồng tử trợn trừng tới mức to nhất, dáng vẻ mèo nhỏ hoảng sợ tột độ nhìn anh, mà khi Đồng Nhạn Linh chịu đựng đau đớn bị Hải Đường giãy giụa cào rách, cố gắng ôm nó ra, mới nhìn thấy đuôi mèo đã bị chặt mất.
Máu đỏ tươi, cả thân ướt đẫm, bộ lông mềm mại giờ đây loang lổ những vệt đỏ. Không biết có phải ý thức được người tới là Đồng Nhạn Linh hay không, một lúc sau Hải Đường rốt cuộc an tĩnh lại, sau đó cuộn tròn thân mình gắt gao lui vào trong lòng anh, kịch liệt run rẩy, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, trong yết hầu là tiếng kêu khàn khàn thảm thiết, giống như đang khóc lóc tố khổ.
Mèo không có nước mắt, thật sự khóc ra là Đồng Nhạn Linh.
Nhưng anh cũng chỉ rơi lệ mà thôi.
Anh không phát ra thanh âm nào.
Miệng há to, nước mắt tuôn dài, thế nhưng một tiếng anh cũng không kêu lên được, trong lòng đau đớn tưởng chừng như sắp chết, đầu óc lại dị thường thanh tỉnh.
Còn không bằng chết đi! Mặc kệ là người hay là mèo, mặc kệ là cha hay chính anh, chi bằng chết hết đi!! Tội gì phải sống đau đớn! Tội gì phải sống chịu tội nghiệt này cơ chứ!
Anh Đổng chạy tới đỡ Đồng Nhạn Linh mềm nhũn hai chân, cổ họng lại nghẹn ngào khó thở ngồi lên ghế, chị Kim cũng đuổi tới xem xét tình huống. Thấy trên người anh và mèo đều dính máu, mím môi cũng đỏ hốc mắt, vẫy tay gọi con trai của anh Đổng, bảo nó đi lấy hòm thuốc.
Đồng Nhạn Linh tự tay thoa thuốc, băng bó cái đuôi đã cụt cho Hải Đường. Anh ôm chặt con mèo hoa vẫn nằm im không chịu rời khỏi người anh, nhiều lần nói cám ơn với cha con anh Đổng rồi tiễn hai người về nhà. Sau đó anh bảo chị Kim đi nghỉ ngơi một lát, uống ngụm trà, lại đặt Hải Đường còn đang hoảng sợ cuộn tròn lại lên giường, dùng chăn mỏng còn vương mùi hương của mình bọc nó thật kĩ, lấy tiền, đóng chặt cửa, chạy ra đường gọi xe ba bánh, cùng chú kéo xe đỡ người cha đã hôn mê bất tỉnh lên, đưa tới bệnh viện lớn gần nhất.
Đợi bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát và làm xong thủ tục nhập viện, Đồng Nhạn Linh mới cảm thấy tinh thần và thể lực của bản thân đều đã tiêu hao đến cực hạn.
Là thật, thật sự đến cực hạn.
Anh đã không còn khí lực để mà phẫn nộ hoặc bi ai, anh chỉ còn lại sự trấn tĩnh, bất lực.
“Thầy Đồng, thứ tôi nói thẳng, tim của ông Đồng yếu lắm rồi, e là không có biện pháp xuất viện.”
Lời nói tuy rất uyển chuyển nhưng ý tứ lại vẫn rõ ràng.
Gật gật đầu, Đồng Nhạn Linh không thay đổi sắc mặt “Bác sĩ, xin hãy nói cho tôi biết, cha tôi… còn bao nhiêu thời gian.”
“Không dám xác định, chỉ có thể nói khả quan nhất cũng chỉ có thể qua Tết âm lịch.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ. Làm phiền bác sĩ.” Cung kính cúi mình chào người kia, Đồng Nhạn Linh mang theo tâm trạng uể oải rời khỏi bệnh viện.
Anh về nhà, đưa đồ ăn mua trên đường cho chị Kim, dặn chị tối nay mình không trở lại, nhờ chị khóa kỹ cửa nhà, ăn cơm xong thì đi nghỉ sớm, ngày mai sau khi tan tầm anh sẽ trở về. Sau đó anh tìm một cái giỏ tre, dùng áo của mình bao lấy Hải Đường đặt vào trong, rồi gọi xe kéo tay đi thẳng tới biệt thự của Diệp Côn.
Anh dùng chìa khóa mà lúc trước đối phương giao cho anh mở cổng, vào sân, từng bước thật chậm đi về hướng tòa nhà màu xám kia.
Anh trông thấy Diệp Côn đã phát hiện ra anh, lại không nghĩ rằng người đàn ông chỉ mặc áo ngủ ấy đi ra mở cửa, trong cổ áo mở rộng mơ hồ lộ ra một dấu hôn đỏ sậm.
Giống như bị sét đánh trúng, anh sững sờ tại chỗ, tiện đà khi đối phương hỏi anh sao đột nhiên lại tới đây, anh cứ như tượng sáp nhìn chằm chằm vết đỏ sậm kia một lúc lâu, giọng nói run rẩy cơ hồ muốn khóc lên “Nếu quấy rầy đại thiếu gia… tôi vẫn nên đi.” Sau đó xoay người định chạy trốn.
Anh rất sợ, trong lòng cũng đau đớn không chịu nổi, anh cảm giác nếu mọi chuyện diễn ra đúng như anh nghĩ thì trên đời này sợ là không còn nửa tấc đất cho anh dung thân nữa rồi, cũng chẳng còn lấy nửa người để anh tin cậy dựa vào.
Nhưng chưa đi được hai bước, một bàn tay đã gắt gao kéo cánh tay anh.
Diệp Côn cau mày, trên mặt có vài phần giận dữ.
“Em lại ầm ĩ cái gì?” Tựa hồ ý thức được đối phương bởi vì điều gì mà muốn chạy trốn, người đàn ông kia túm chặt lấy anh, kéo cổ áo mình ra “Em đang nổi bệnh đa nghi sao? Đây là dấu vết vào lúc em ý loạn tình mê lưu lại! Quên rồi? Em nghĩ rằng tôi sẽ tìm người khác? Trước giờ đối với ai tôi chỉ cần vài lần là chán, em đã ở bên tôi bao lâu? Tự em ngẫm xem!”
Vài câu lại giống như đánh tan chút sức lực cuối cùng trong anh, Đồng Nhạn Linh ôm giỏ, đứng tại chỗ nhìn Diệp Côn, rốt cuộc không nhịn được bật khóc.
Anh nói, cha không sống được bao lâu nữa, tổn thương Hải Đường xong ông cũng tiêu hết chút lực tàn cuối cùng rồi, bác sỹ phán cho ông án tử hình. Đây đều là báo ứng, mỗi một việc đều là đau khổ mà ông gây ra! Nhưng những khổ đau đó lại không muốn chỉ mình ông gánh vác, còn đè lên vợ con già trẻ cả nhà!! Sao ông có thể như vậy? Con người sao có thể làm được đến mức này? Đó còn là người sao? Mẹ em hại ai, chọc ai? Bà chỉ muốn an ổn ở bên người đàn ông của mình qua một đời! Nhạn Thanh hại ai chọc ai? Nó chỉ muốn vui vẻ diễn kịch của nó! Hải Đường hại ai chọc ai? Nó chỉ là một con mèo thích làm nũng mà thôi! Em thì sao? Em hại ai chọc ai? Tại sao không thể để em yên ổn sống qua ngày, thanh tĩnh làm một người bình thường? Tại sao? Đây là đạo lý gì chứ?
…
Đồng Nhạn Linh sống hai mươi tám năm, trong hai mươi tám năm qua đây là lần đầu tiên anh khóc lớn trước mặt một người khác, nói lên hết thảy những điều ẩn giấu nơi sâu nhất lòng mình, cho đến tận khi cổ họng khàn đặc.
Mà Diệp Côn chỉ lẳng lặng ở bên anh, lắng nghe sau đó cau mày nâng tay lên, đầu tiên là dùng lực nâng gương mặt tràn đầy nước mắt kia, hung hăng hôn một cái lên đôi môi run rẩy, tiếp đó kéo Đồng Nhạn Linh vào nhà.
Hắn đóng cửa, để đối phương ngồi yên trên sô pha, rót cho anh ly nước ấm, sau đó xách giỏ đi tới nhà kính.
Xốc nắp đậy của giỏ lên, đặt mèo nhỏ còn sợ hãi sau cơn đau lại nhà kính, thêm cơm và bát nước cho ba mẹ con nhà mèo, đóng kín cửa mới trở lại kéo Đồng Nhạn Linh lên tầng hai.
Diệp Côn tắm cho anh, ôm anh, hôn anh, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm vỗ về anh, rồi sau đó lau khô thân thể, mặc cho anh áo ngủ mềm mại, đặt anh lên giường phòng ngủ, gỡ kính mắt xuống cất ở một bên, kéo chăn lên bao kín lấy cả hai.
“Đại thiếu gia……” Dán vào lồng ngực ấm áp, Đồng Nhạn Linh muốn dùng cổ họng khàn đặc nói gì đó nhưng Diệp Côn chỉ ôm anh chặt hơn, hôn ngăn lại đôi môi kia, bảo anh không cần nói gì nữa, ngủ đi.
Em tin tôi, ngủ đi. Tỉnh dậy, tất cả đều sẽ có biện pháp, ngủ dậy chuyện gì cũng sẽ biến mất…
Thời gian trôi qua, mọi chuyện dần lắng, Đồng Nhạn Linh từng có lúc nghĩ lại mọi chuyện đối với anh mà nói rốt cuộc là thời khắc nào trở nên đáng sợ nhất, không thể chịu đựng nhất?
Em trai trốn đi là đả kích đầu tiên mà anh phải trải qua, đứa em song sinh sớm chiều ở chung nhiều năm lại “phản bội” người nhà, “phản bội” gia quy chỉ vì một giấc mộng, chỉ vì có thể hít thở bầu không khí tự do. Khi đó Đồng Nhạn Linh mới biết được, hóa ra con người ta ai cũng có thể ruồng bỏ xuất thân của chính mình, bỏ lại hết thảy trói buộc của những thứ tư tưởng mà bao năm qua anh vẫn được nhồi nhét vào đầu.
Mà sự phản bội của cha mới chân chính đúng với ý nghĩa của từ phản bội, khiến anh bất chợt phát hiện mấy thứ thi lễ gia truyền chỉ là một cái lồng giam nặng nề, cũ kĩ, mục nát. Một kẻ ra vẻ đạo mạo, nho nhã mà bên trong lại thối nát không chịu nổi, hắn khoác lên mình chiếc áo thể diện hào nhoáng che đi bản chất cặn bã, lấy khiêm nhường đoan chính ra để ngụy trang giấu đi những hành vi tương đồng với thế tục tanh tưởi này.
Đồng Nhạn Linh mãi mãi ghi nhớ đôi mắt vô hồn của mẹ nhìn cảnh vật vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ trên xe lửa chạy tới Nam Kinh, miệng vẫn luôn lẩm nhẩm một mình.
Bà nói “Ông vừa ý người khác vì sao còn không chịu bỏ qua tôi? Muốn ở bên người khác thì cứ bỏ tôi đi. Ai cũng không nhất định phải sống với ai một đời… À đúng, tôi xuất thân sạch sẽ còn ả là con hát, ông xem thường người như ả, ông không thể cưới ả. Tôi là mù mắt mù tâm, còn ông thì ngược lại, từ đầu tới cuối đều rõ ràng mọi chuyện……”
Mẹ không khóc, chỉ lẳng lặng dựa vào cửa sổ thì thào, Đồng Nhạn Linh nghe được mà trái tim như bị ai bóp nát. Anh không nói một lời, chỉ có thể đặt tay trên đầu gối, gắt gao nắm chặt áo dài của mình.
Mẹ không sai, Diệp Hương Lan cũng không sai, thậm chí ngay cả đứa trẻ có lẽ không nên sinh ra kia cũng không có lỗi, như vậy tội đồ duy nhất hẳn là cha… Một gã đàn ông xuyên tạc lễ giáo luân thường, đem kinh cức dệt thành chiếc áo lóa mắt bọc trên người, đâm bị thương người khác cũng đồng thời tổn thương chính mình… Có lẽ kẻ mù mắt mù tâm phải là cha mới đúng.
Em trai đã lo liệu xong, mẹ cũng đã sắp xếp chu đáo, mà ngay cả Diệp Long cũng đã an bài ổn thỏa.
Ngày đó sau khi tan trường về nhà, anh trông thấy đứa trẻ nhỏ gầy kia cúi đầu đứng ngoài cổng không dám bước vào, chỉ dựa vào tường chờ đợi.
Giây phút đó tâm tình có bao nhiêu khó tả, chỉ bản thân anh rõ ràng.
Nói đối phương chờ anh một lát, anh vào nhà cất cặp sách, dặn chị Kim mình có chuyện phải ra ngoài không ăn cơm ở nhà. Sau đó, anh mang theo ít tiền dẫn Diệp Long tới một tiệm may đồ nổi tiếng, chọn hai bộ gọn gàng vừa mắt, kích cỡ cũng tương đối phù hợp với cậu nhóc, Đồng Nhạn Linh lại đưa đứa trẻ kia tới nhà tắm.
Khi thân thể gầy gò đầy vết thương trắng trợn hiện ra trước mắt anh, tim anh cơ hồ đều quặn đau.
Rất gầy, là thật sự rất rất gầy, hơn nữa trên vai và sau lưng còn có vết thương, đó căn bản là do những công việc quá sức không nên do một cậu nhóc đi làm tạo thành, rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến chói mắt.
Không để người trông coi nhà tắm tới kì lưng cho Diệp Long, anh tự mình cầm khăn mặt, thật cẩn thận tẩy đi từng vết bẩn cùng vết máu khô. Anh không hỏi đối phương những năm gần đây sống cùng mẹ ở chỗ nào, cuộc sống của hai mẹ con ra sao, chỉ ngẫu nhiên hỏi một câu tay mình chà có đau không, khi lau miệng vết thương có xót hay không.
Diệp Long không nói lời nào, vẻn vẹn chỉ dùng lắc đầu để đáp, mãi đến khi tắm rửa xong, lại gọi thợ cắt tóc trong nhà tắm giúp thằng bé sửa sang lại tóc tai, sau đó thay quần áo mới mua, Đồng Nhạn Linh nhìn đối phương mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Nhìn xem tốt hơn biết bao.” Anh cười dịu dàng sửa sang lại cổ áo, đẩy Diệp Long đến trước gương, nắm bả vai thấp hơn anh không ít “Bộ dáng đẹp thế này có thể làm việc ở nơi tốt rồi.”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của đối phương anh mới nói cho đứa trẻ kia, anh sẽ mang em tới nhà chính của Diệp gia, Diệp đại thiếu gia bảo nơi đó thiếu người, em tới đó cũng sẽ không bắt em làm gì vất vả, chỉ mấy việc vặt như bưng trà, rót nước, lau xe, quét rác mà thôi. Ở nhà họ Diệp, ăn ở đều không thành vấn đề, ông Diệp tuy là thương nhân lại cưới nhiều vợ, nhưng ông ấy là người ôn hòa sẽ không ngược đãi em. Em chỉ cần quy củ, làm hết phận sự thì sẽ không có chuyện gì, liệu em có đồng ý không? Nếu đồng ý thì gật đầu.
Diệp Long nhìn chính mình trong gương lại ngẩng đầu nhìn Đồng Nhạn Linh, gật đầu thật mạnh, nước mắt cũng theo đó lăn dài.
Thấy đứa trẻ kia lại dùng đầu ngón tay lau nước mắt, Đồng Nhạn Linh vội móc khăn tay ra nhét vào bàn tay vẫn còn đầy vết phồng rộp chưa tan.
Ngày đó, anh đưa Diệp Long đi ăn cơm, sắp xếp cho cậu nhóc ở lại khách sạn nhỏ gần nhà mình, nhắc nhở ngày mai sau khi tan tầm sẽ dẫn cậu tới Diệp gia, nhiều lần còn dặn dò cẩn thận sắc trời đã muộn, đi ngủ sớm một chút, nhìn đối phương gật đầu đáp ứng mới mang theo chút mệt mỏi rời đi.
Ngày hôm sau, anh đúng hẹn đưa Diệp Long tới nhà họ Diệp.
Mà kết quả cũng như Diệp Côn đoán trước, mọi chuyện vô cùng thuận lợi.
Ông Diệp tựa hồ rất thích cậu nhóc này, cười ha ha hỏi thăm cậu, dù trong đó ẩn chứa ý tứ thăm dò nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác thân thiết.
Lại một việc xong xuôi, Đồng Nhạn Linh thở dài nhẹ nhõm.
Từ đó cuộc sống của anh xem như bình yên qua hơn một tháng.
Trời cũng bắt đầu chớm lạnh.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Long ở bên nhà chính rất tốt, cậu nhóc từng được đi học cho nên biết chữ cộng thêm tay chân lanh lẹ, ngoan ngoãn biết điều không nhiều chuyện luyên thuyên, được ông Diệp phân cho công việc truyền lời, đưa tặng đồ, bình thường thì quét sân rửa xe, nhìn chung cũng coi như thoải mái. Người giúp việc bên nhà chính dù gì cũng được sàng lọc qua, không có du côn vô lại, đa số mọi người đều xem cậu nhóc như trẻ con mà chăm sóc, có người còn rất yêu quý cậu, điều này cũng khiến Đồng Nhạn Linh càng thêm an tâm.
Mẹ sống bên Nam Kinh với em trai cũng rất yên ổn. Tuy rằng không quá thích ứng khí hậu ẩm ướt nhưng ở đó mẹ có thể làm bạn với bà chủ nhà một đời vất vả nuôi lớn con trai, cho nên hai người thường xuyên trò chuyện vui vẻ. Mỗi ngày cùng nhau ngồi trước cửa, phơi nắng, giặt quần áo, thêu thùa may vá. Một người sửa không được khẩu âm Bắc Kinh, một thì lại quen dùng tiếng địa phương đậm khẩu ẩm Nam Kinh, ngay cả nói chuyện cũng khoa tay múa chân, thế mà đôi bên huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất, rất là hợp cạ.
Rời khỏi ngôi nhà làm người ta hít thở không thông, mẹ giống như thay đổi thành người khác, không còn nhăn mi ưu sầu, quy củ lễ nghi truyền thống như cũ, giờ bà có bạn bè để trò chuyện, ban ngày chăm lo công việc trong nhà, buổi tối ăn tối với con trai rồi cùng tản bộ, thậm chí còn tới rạp hát xem Đồng Nhạn Thanh diễn kinh kịch, gần hai tháng người cũng hồng hào mập mạp thêm một chút, thân thể và tinh thần cũng rạng rỡ lên nhiều.
Những điều này, Đồng Nhạn Thanh đều viết rõ trong thư hoặc gọi điện thoại báo cho anh, mỗi khi Đồng Nhạn Linh nhìn thấy, nghe được đều vui sướng dị thường.
Anh hy vọng cuộc sống có thể bình đạm trôi qua như thế.
Tiếc là mộng tưởng và hiện thực thường tương phản nhau một cách đớn đau.
Tinh thần của cha càng ngày càng khiến anh lo lắng, anh mời không ít bác sĩ tới khám thế nhưng ai cũng chỉ nói là cần tĩnh dưỡng điều trị, việc này anh cũng thông báo cho mẹ và em trai nhưng anh nói với họ rằng anh có thể ứng đối, trước mắt còn chưa có hiện tượng gì bất thường xảy ra. Mà điều rất không bình thường khiến anh hoảng sợ cuối cùng vẫn không hẹn mà đến.
Ngày đó, vừa tan ca còn chưa về nhà đã thấy con trai của anh Đổng hàng xóm chạy tới tìm anh, nói với anh trong nhà xảy ra chuyện, mau trở về xem!
Đồng Nhạn Linh lập tức cảm giác sau lưng phát lạnh. Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, còn chưa vào cổng đã nghe thấy tiếng động đập cửa bên trong. Nhanh chóng cất bước đi vào, anh thấy chị Kim đang đứng ngoài cửa nhà chính, nét mặt uể oải không chịu nổi, hai tay đập mạnh lên cánh cửa, cổ họng đã phát không ra thanh âm. Anh Đổng canh giữ ở bên cạnh cũng là vẻ mặt nôn nóng, thấy con trai đưa Đồng Nhạn Linh về, nhanh chóng chạy tới giữ chặt cổ tay anh.
Anh Đổng nói, cậu mau gọi cha cậu ra đi! Ông ấy nhốt mình trong phòng nửa ngày rồi! Lúc đầu chỉ khóa cửa thôi giờ hình như còn dùng cái gì chặn hết cả cửa sổ cửa chính. Chị Kim đẩy không ra, tôi đạp từ bên ngoài cũng không được. Hơn nữa lại còn nghe tiếng mèo nhà cậu kêu thảm thiết, cha cậu ở trong hùng hùng hổ hổ điên khùng một trận, giờ thì cả mèo cả người đều không có động tĩnh!
Nhạn Linh! Cậu mau nghĩ cách gọi ông ấy ra đi!
Nghe anh nói như vậy, cả người Đồng Nhạn Linh bắt đầu run rẩy.
Tình huống anh sợ nhất vẫn xảy đến.
Ném cặp sách xuống đất, đỡ chị Kim lảo đảo ngồi lên ghế đá, anh liều mạng phá cửa nhà từ bên ngoài, anh dùng đủ cách muốn gọi cha ra nhưng đều không hiệu quả, đến cuối cùng ý tưởng bất chợt ập đến, anh dối xưng mình là Đồng Nhạn Thanh, dối xưng mình đã trở về, hơn nữa còn hối cải dốc trí học hành, không còn đi hát nữa, đánh chết cũng không hát nữa, lúc này trong phòng kia mới có động tĩnh.
Tiếng đồ đạc bị dời đi, cửa được mở ra.
Ánh mắt đầu tiên của ông Đồng là dại ra ngây ngốc, vài giây sau đột nhiên sáng ngời, hai ba bước xông ra cầm chặt ống tay áo Đồng Nhạn Linh, trên mặt là nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy, miệng mấp máy vài cái như muốn nói cái gì, đến cuối cùng vẫn không phát ra một chữ. Cả người ông lung lay, thân thể gầy yếu liền trực tiếp bổ nhào lên người con trai, sau đó dưới chân mềm nhũn, ầm ầm ngã xuống đất.
Anh Đổng vội gọi con trai hỗ trợ nâng ông lên, nhưng thân thể người ngã xuống đất đột nhiên lại cực kỳ nặng, làm cách nào cũng nâng không nổi. Phí thật nhiều sức lực mới có thể khiêng ông vào phòng ngủ, đặt ở trên giường, Đồng Nhạn Linh nhìn người cha nhắm chặt hai mắt, bỗng nhiên rùng mình một cái, dường như bừng tỉnh chạy về phía nhà chính tìm mèo.
Mèo nhỏ không có trên tủ gỗ mà ngày thường nó vẫn hay nằm, chỉ nhìn thấy vệt máu loang lổ trên mặt đất.
Đầu gối mềm nhũn, Đồng Nhạn Linh khàn giọng gọi vài tiếng “Hải Đường”, giống như kẻ điên tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng trông thấy trong khe hở chỗ rương gỗ có một chú mèo hoa lông đen trắng cuộn tròn trong đó.
“Hải Đường” Cặp đồng tử trợn trừng tới mức to nhất, dáng vẻ mèo nhỏ hoảng sợ tột độ nhìn anh, mà khi Đồng Nhạn Linh chịu đựng đau đớn bị Hải Đường giãy giụa cào rách, cố gắng ôm nó ra, mới nhìn thấy đuôi mèo đã bị chặt mất.
Máu đỏ tươi, cả thân ướt đẫm, bộ lông mềm mại giờ đây loang lổ những vệt đỏ. Không biết có phải ý thức được người tới là Đồng Nhạn Linh hay không, một lúc sau Hải Đường rốt cuộc an tĩnh lại, sau đó cuộn tròn thân mình gắt gao lui vào trong lòng anh, kịch liệt run rẩy, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, trong yết hầu là tiếng kêu khàn khàn thảm thiết, giống như đang khóc lóc tố khổ.
Mèo không có nước mắt, thật sự khóc ra là Đồng Nhạn Linh.
Nhưng anh cũng chỉ rơi lệ mà thôi.
Anh không phát ra thanh âm nào.
Miệng há to, nước mắt tuôn dài, thế nhưng một tiếng anh cũng không kêu lên được, trong lòng đau đớn tưởng chừng như sắp chết, đầu óc lại dị thường thanh tỉnh.
Còn không bằng chết đi! Mặc kệ là người hay là mèo, mặc kệ là cha hay chính anh, chi bằng chết hết đi!! Tội gì phải sống đau đớn! Tội gì phải sống chịu tội nghiệt này cơ chứ!
Anh Đổng chạy tới đỡ Đồng Nhạn Linh mềm nhũn hai chân, cổ họng lại nghẹn ngào khó thở ngồi lên ghế, chị Kim cũng đuổi tới xem xét tình huống. Thấy trên người anh và mèo đều dính máu, mím môi cũng đỏ hốc mắt, vẫy tay gọi con trai của anh Đổng, bảo nó đi lấy hòm thuốc.
Đồng Nhạn Linh tự tay thoa thuốc, băng bó cái đuôi đã cụt cho Hải Đường. Anh ôm chặt con mèo hoa vẫn nằm im không chịu rời khỏi người anh, nhiều lần nói cám ơn với cha con anh Đổng rồi tiễn hai người về nhà. Sau đó anh bảo chị Kim đi nghỉ ngơi một lát, uống ngụm trà, lại đặt Hải Đường còn đang hoảng sợ cuộn tròn lại lên giường, dùng chăn mỏng còn vương mùi hương của mình bọc nó thật kĩ, lấy tiền, đóng chặt cửa, chạy ra đường gọi xe ba bánh, cùng chú kéo xe đỡ người cha đã hôn mê bất tỉnh lên, đưa tới bệnh viện lớn gần nhất.
Đợi bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát và làm xong thủ tục nhập viện, Đồng Nhạn Linh mới cảm thấy tinh thần và thể lực của bản thân đều đã tiêu hao đến cực hạn.
Là thật, thật sự đến cực hạn.
Anh đã không còn khí lực để mà phẫn nộ hoặc bi ai, anh chỉ còn lại sự trấn tĩnh, bất lực.
“Thầy Đồng, thứ tôi nói thẳng, tim của ông Đồng yếu lắm rồi, e là không có biện pháp xuất viện.”
Lời nói tuy rất uyển chuyển nhưng ý tứ lại vẫn rõ ràng.
Gật gật đầu, Đồng Nhạn Linh không thay đổi sắc mặt “Bác sĩ, xin hãy nói cho tôi biết, cha tôi… còn bao nhiêu thời gian.”
“Không dám xác định, chỉ có thể nói khả quan nhất cũng chỉ có thể qua Tết âm lịch.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ. Làm phiền bác sĩ.” Cung kính cúi mình chào người kia, Đồng Nhạn Linh mang theo tâm trạng uể oải rời khỏi bệnh viện.
Anh về nhà, đưa đồ ăn mua trên đường cho chị Kim, dặn chị tối nay mình không trở lại, nhờ chị khóa kỹ cửa nhà, ăn cơm xong thì đi nghỉ sớm, ngày mai sau khi tan tầm anh sẽ trở về. Sau đó anh tìm một cái giỏ tre, dùng áo của mình bao lấy Hải Đường đặt vào trong, rồi gọi xe kéo tay đi thẳng tới biệt thự của Diệp Côn.
Anh dùng chìa khóa mà lúc trước đối phương giao cho anh mở cổng, vào sân, từng bước thật chậm đi về hướng tòa nhà màu xám kia.
Anh trông thấy Diệp Côn đã phát hiện ra anh, lại không nghĩ rằng người đàn ông chỉ mặc áo ngủ ấy đi ra mở cửa, trong cổ áo mở rộng mơ hồ lộ ra một dấu hôn đỏ sậm.
Giống như bị sét đánh trúng, anh sững sờ tại chỗ, tiện đà khi đối phương hỏi anh sao đột nhiên lại tới đây, anh cứ như tượng sáp nhìn chằm chằm vết đỏ sậm kia một lúc lâu, giọng nói run rẩy cơ hồ muốn khóc lên “Nếu quấy rầy đại thiếu gia… tôi vẫn nên đi.” Sau đó xoay người định chạy trốn.
Anh rất sợ, trong lòng cũng đau đớn không chịu nổi, anh cảm giác nếu mọi chuyện diễn ra đúng như anh nghĩ thì trên đời này sợ là không còn nửa tấc đất cho anh dung thân nữa rồi, cũng chẳng còn lấy nửa người để anh tin cậy dựa vào.
Nhưng chưa đi được hai bước, một bàn tay đã gắt gao kéo cánh tay anh.
Diệp Côn cau mày, trên mặt có vài phần giận dữ.
“Em lại ầm ĩ cái gì?” Tựa hồ ý thức được đối phương bởi vì điều gì mà muốn chạy trốn, người đàn ông kia túm chặt lấy anh, kéo cổ áo mình ra “Em đang nổi bệnh đa nghi sao? Đây là dấu vết vào lúc em ý loạn tình mê lưu lại! Quên rồi? Em nghĩ rằng tôi sẽ tìm người khác? Trước giờ đối với ai tôi chỉ cần vài lần là chán, em đã ở bên tôi bao lâu? Tự em ngẫm xem!”
Vài câu lại giống như đánh tan chút sức lực cuối cùng trong anh, Đồng Nhạn Linh ôm giỏ, đứng tại chỗ nhìn Diệp Côn, rốt cuộc không nhịn được bật khóc.
Anh nói, cha không sống được bao lâu nữa, tổn thương Hải Đường xong ông cũng tiêu hết chút lực tàn cuối cùng rồi, bác sỹ phán cho ông án tử hình. Đây đều là báo ứng, mỗi một việc đều là đau khổ mà ông gây ra! Nhưng những khổ đau đó lại không muốn chỉ mình ông gánh vác, còn đè lên vợ con già trẻ cả nhà!! Sao ông có thể như vậy? Con người sao có thể làm được đến mức này? Đó còn là người sao? Mẹ em hại ai, chọc ai? Bà chỉ muốn an ổn ở bên người đàn ông của mình qua một đời! Nhạn Thanh hại ai chọc ai? Nó chỉ muốn vui vẻ diễn kịch của nó! Hải Đường hại ai chọc ai? Nó chỉ là một con mèo thích làm nũng mà thôi! Em thì sao? Em hại ai chọc ai? Tại sao không thể để em yên ổn sống qua ngày, thanh tĩnh làm một người bình thường? Tại sao? Đây là đạo lý gì chứ?
…
Đồng Nhạn Linh sống hai mươi tám năm, trong hai mươi tám năm qua đây là lần đầu tiên anh khóc lớn trước mặt một người khác, nói lên hết thảy những điều ẩn giấu nơi sâu nhất lòng mình, cho đến tận khi cổ họng khàn đặc.
Mà Diệp Côn chỉ lẳng lặng ở bên anh, lắng nghe sau đó cau mày nâng tay lên, đầu tiên là dùng lực nâng gương mặt tràn đầy nước mắt kia, hung hăng hôn một cái lên đôi môi run rẩy, tiếp đó kéo Đồng Nhạn Linh vào nhà.
Hắn đóng cửa, để đối phương ngồi yên trên sô pha, rót cho anh ly nước ấm, sau đó xách giỏ đi tới nhà kính.
Xốc nắp đậy của giỏ lên, đặt mèo nhỏ còn sợ hãi sau cơn đau lại nhà kính, thêm cơm và bát nước cho ba mẹ con nhà mèo, đóng kín cửa mới trở lại kéo Đồng Nhạn Linh lên tầng hai.
Diệp Côn tắm cho anh, ôm anh, hôn anh, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm vỗ về anh, rồi sau đó lau khô thân thể, mặc cho anh áo ngủ mềm mại, đặt anh lên giường phòng ngủ, gỡ kính mắt xuống cất ở một bên, kéo chăn lên bao kín lấy cả hai.
“Đại thiếu gia……” Dán vào lồng ngực ấm áp, Đồng Nhạn Linh muốn dùng cổ họng khàn đặc nói gì đó nhưng Diệp Côn chỉ ôm anh chặt hơn, hôn ngăn lại đôi môi kia, bảo anh không cần nói gì nữa, ngủ đi.
Em tin tôi, ngủ đi. Tỉnh dậy, tất cả đều sẽ có biện pháp, ngủ dậy chuyện gì cũng sẽ biến mất…