Biên tập: Yến Phi Ly
Diệp Côn đi Mĩ rồi, Đồng Nhạn Linh chỉ còn lại một mình.
Anh biết Diệp Côn nhất định sẽ trở về đúng hẹn thế nhưng tâm tình cô đơn chỉ có một mình vẫn không thể nào che giấu.
May mà anh còn có công việc, còn có lớp học và đám học trò.
Cứ cách ba ngày anh sẽ tới phụ đạo ngữ văn cho Diệp Bằng, sau đó như thường lệ tới biệt thự của Diệp Côn. Đầu bếp và hai tài xế đều đã cho nghỉ, chỉ có quản gia, thợ làm vườn và cô hầu gái tới làm việc, kiểm tra tình trạng an toàn, sửa sang hoa cỏ trong vườn và nhà kính, hoặc là dọn vệ sinh và cho đám mèo ăn. Mỗi lần qua đó, anh đều tán gẫu và ăn cơm với mọi người, sau đó khi mọi người về nhà hết sẽ đóng cửa hưởng thụ thời gian chỉ có một mình.
Đa số thời gian anh đều đọc sách trong thư phòng, ngồi bên cửa sổ rộng rãi lắng nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ máy quay đĩa, lật từng trang sách kể về những câu chuyện rung động lòng người. Đợi đến khi thư phòng bắt đầu hơi lạnh, anh sẽ ôm sách tới phòng khách, đắp thảm lên đầu gối, ngồi trên ghế bành cạnh lò sưởi tiếp tục xem sách. Hải Đường nhân thời điểm này sẽ nhảy lên đùi anh làm nũng, lúc ấy anh sẽ tạm thời dừng lại, ôm lấy cục bông đã mập lên không ít, nhéo cái mông toàn thịt, dùng mặt cọ cọ bộ lông mềm mại.
“Có phải tao giống ông già lắm không?” Ngẫu nhiên, anh sẽ ghé vào tai Hải Đường khẽ hỏi như vậy, sau đó một người một mèo đùa nghịch mỉm cười vui vẻ.
Hoặc là anh sẽ tới nhà kính, cuộn tròn trên ghế quý phi đánh một giấc, ngửi hương hoa thản nhiên nở rộ bốn mùa, nghe tiếng gió mùa đông rít gào bên ngoài trái ngược với ấm áp trong nhà.
Thoáng chốc cũng sắp qua năm mới.
Đất nước không còn theo chế độ phong kiến, năm 1927 đang chờ đợi cách đó không xa, vài đồng nghiệp thích theo phong cách sống phương Tây kéo anh đi đón lễ Giáng Sinh và Tết dương lịch, kể cho anh về câu chuyện chúa Giê-su giáng trần, khi ấy trong đầu anh chỉ một mực nghĩ, có khi nào người kia ở nước Mỹ xa xôi cũng đang chúc mừng năm mới cùng bè bạn giống thế này?
Diệp Côn cũng không phải không liên hệ với anh nhưng xác thật số lần rất ít, chung quy xa tít bên kia bờ đại dương, thời gian đôi bên sẽ không thể thống nhất, huống chi hắn rất bận.
Đồng Nhạn Linh lặp lại an ủi bản thân, sau đó bận rộn trải qua cuộc khảo sát cuối kỳ, nghênh đón kỳ nghỉ đông.
Anh thu dọn đồ đạc đi Nam Kinh.
Tết âm lịch anh ở bên mẹ và em trai. Tết ở phương nam mang theo nét truyền thống vùng Giang Nam, Đồng Nhạn Thanh nói đợi đến đầu xuân, cậu sẽ đưa mẹ đi ngoại ô ngắm hoa, đến lúc đó nhất định tìm người chụp một tấm ảnh rồi gửi về Bắc Kinh cho anh. Đồng Nhạn Linh nghe vậy chỉ gật gật đầu, sau đó bắt đầu tràn ngập khát khao đối với mùa xuân hoa nở ngập trời này.
Hết kỳ nghỉ Tết anh về lại thủ đô.
Trường học cũng bắt đầu kì học mới, tính ra Diệp Côn cũng đã đi hai mươi tám ngày.
Mấy ngày kế anh bận rộn đầu tắt mặt tối chuẩn bị cho chương trình học trong năm mới. Vừa kết thúc lớp học anh chậm rãi đi bộ ra chợ mua nguyên liệu nấu bữa tối, khi rẽ vào đầu hẻm tĩnh lặng anh rõ ràng trông thấy trước cổng nhà mình có một chiếc xe đậu bên đường.
Mà người đàn ông toàn thân một màu đen thì ung dung tựa lưng vào cửa xe.
Mũ dạ màu đen đội rất nghiêm chỉnh, áo khoác da cáo chỉ khoác hờ trên vai, tây trang màu đen phẳng phiu tiêu sái, trên chân là một đôi giày da sáng bóng đạp lên đám tuyết đọng còn vương lại từ mấy ngày hôm trước.
Người đàn ông đang cởi bao tay da đốt thuốc, thuốc lá bị đốt lên hắn cũng nhấc mắt, trông thấy Đồng Nhạn Linh cương cứng cả người cách đó không xa.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như thời tiết rét lạnh đều bị ném lên chín tầng mây, Đồng Nhạn Linh tựa hồ không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, trong mắt anh chỉ còn lại đối phương, trong tai anh chỉ có tiếng tim đập.
Anh không biết có mình nên liều mạng chạy qua, vứt bỏ mọi thứ trong tay mà chạy qua, sau đó cả người nhào vào lòng đối phương. Lý trí nhắc nhở anh không được làm như vậy nhưng lại có một thứ xúc cảm bị châm ngòi thôi thúc anh mau mau thực hiện.
Anh nghĩ, cuối cùng anh nghe theo dụ dỗ của con tim, bởi vì niềm hạnh phúc khi nghe theo lời trái tim mình khiến anh có thể đạt được thỏa mãn, niềm vui ấy so với giá trị hiện thực mà lý trí cảnh cáo gì đó cao hơn nhiều nhiều lắm…
Vì thế, dù cho bóng dáng lý trí còn đang quẩn quanh trong đầu, cảm xúc và nhớ nhung đã đánh bại tất cả, ném mọi thứ trong tay xuống vội vã chạy tới, cuối cùng nhào vào vòng tay mà đối phương đã mở ra.
Chặt chẽ ôm nhau một hồi lâu, Đồng Nhạn Linh mới nghe bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp.
“Thầy Đồng à, em tấn công thật mãnh liệt, pha nhào tới kia không giống giáo viên ngữ văn tí nào, ngược lại mạnh mẽ y hệt thầy giáo thể dục đó!”
Trêu đùa khiến anh đỏ mặt nhưng không đến nỗi khó chịu, Đồng Nhạn Linh bối rối dứt khoát đứng thẳng người dậy nhưng vẫn nắm áo đối phương, anh dùng sức hít hà hương nước hoa hòa quyện với mùi khói thuốc trên thân thể người kia, rồi sau đó thấp giọng tranh luận “Đừng lấy em ra làm trò cười.”
“Em là người của tôi, tôi không trêu chọc em thì em sẽ ‘không vui’ nha.” Sờ sờ sợi tóc mềm mại, Diệp Côn thoáng kéo dãn cự ly đôi bên, mở cửa xe bên phía ghế phụ, làm tư thế ‘mời’ lên xe.
Theo bản năng anh lập tức lên xe, rồi sau đó trông thấy người đàn ông kia quay lại nhặt cặp sách và nguyên liệu nấu ăn mới rồi anh ném xuống đất, đặt chúng ở hàng ghế sau, dập tắt điếu thuốc trong tay, mang bao tay ngay ngắn.
“Xin lỗi.” Anh thấp giọng nói.
“Xin lỗi cái gì?”
“Đều quên mấy thứ kia, còn làm phiền anh đi nhặt.”
“Thế thì đợi lát nữa tới chỗ tôi, dùng thân mình ngoan ngoãn bồi thường là được rồi.” Hơi hơi cong khóe miệng bá đạo, Diệp Côn vừa nói vừa khởi động xe, chạy ra khỏi đầu hẻm.
Đồng Nhạn Linh lúc ấy không đáp lại nửa chữ, nhưng đợi đến khi trở lại biệt thự của Diệp Côn, anh cũng thật sự ngoan ngoãn ‘bồi thường’ đối phương. Cả hai người đều hiểu rõ phần ‘bồi thường’ này đôi bên tự nguyện trao nhau, là con đường duy nhất phát tiết nhung nhớ tích tụ trong một tháng xa cách.
Thân thể gần ba mươi ngày chưa được chạm vào khi tiếp nhận dị vật xâm nhập sít chặt đến tận cùng, dù đã bôi trơn đầy đủ vẫn có cảm giác đau đớn. Nhưng dù vậy, khi Diệp Côn xuất phát từ lo lắng muốn rút ra, Đồng Nhạn Linh lại nắm chặt tay hắn, lắc lắc đầu.
“Tiếp tục?” Mang theo thở dốc nặng nhọc, Diệp Côn thấp giọng hỏi. Tiếp đó nhận được câu trả lời khẳng định, cắn răng, dứt khoát đâm vào chỗ sâu nhất.
“A a……! Ư……” Hốc mắt phiếm hồng, đầu ngón tay gắt gao túm ga giường mềm mại, Đồng Nhạn Linh liều mạng thích ứng cảm giác dạt dào khi hoàn toàn bị xâm chiếm, bị lấp đầy đã lâu chưa có. Anh đón nhận nhiệt độ cánh tay quen thuộc đang ôm mình, sau đó khi vật chôn trong thân thể rốt cuộc nhịn không được bắt đầu đỉnh động liền nhắm mắt lại, dùng rên rỉ cùng run rẩy áp chế không được truyền đạt vui sướng khác thường.
Anh gọi tên đối phương, mất khống chế gọi tên người bên trên, khi bên tai nghe thấy một tiếng “Nhạn Linh!” mang theo nhiệt tình vô tận rốt cuộc không thể nhịn xuống, hai chân gắt gao quấn eo đối phương, co rút đạt tới cao trào.
“Còn chưa xong đâu.” Trên mặt treo nụ cười hoang dã quyến rũ của giống đực, Diệp Côn nắm lấy đầu v* đã bị hắn liếm cắn hơi hơi sưng đỏ, chậm rãi xoa nắn “Hôm nay tôi muốn lấp đầy bên trong em, đến khi không chứa được phải tràn ra ngoài mới thôi!”
Nghe “uy hiếp” đầy sắc tình, Đồng Nhạn Linh rên rỉ nhắm mắt lại, tiện đà nâng tay ôm cổ người kia, phá lệ lớn mật đến nỗi khiến chính anh cũng không dám tin đáp một câu “Vậy… anh nói được phải làm được…..”
Ngạc nhiên trong giây lát, lại cũng rất vừa lòng cười vài tiếng, Diệp Côn bắt đầu “nói được thì làm được”. Hắn dùng thời gian đủ dài ‘tra tấn’ Đồng Nhạn Linh đến nỗi ngay cả muốn nói cũng nói không nên lời, mềm nhũn nằm trên giường, thân thể cũng lười động.
Sau đó, hắn bế anh mới ngủ được một lát tới phòng tắm cùng nhau tắm rửa, ăn qua loa vài thứ rồi lại về trên giường, bọc kín chăn, chậm rãi kể cho anh những việc hắn làm bên Mỹ cùng với suy nghĩ của hắn.
“Tôi đã sắp xếp sản nghiệp của mình ổn định rồi.” Tựa vào đầu giường, hắn ôm đối phương, giản lược chỉ nói những điều quan trọng “Trước kia đã mua một căn nhà nhưng chỉ dùng tầng hầm ngầm để cất vàng bạc, đồ cổ thôi. Lần này tôi tìm người sửa chữa, mua thêm đồ đạc, làm khu vườn bao quanh, tìm người giúp việc đáng tin, xe cũng đã mua, có thể vào ở ngay.”
“Ý của anh là… muốn đi?” Đồng Nhạn Linh bắt đầu khẩn trương.
“Ừ. Tôi muốn di cư sang Mỹ.” Diệp Côn gật đầu, tiếp đó liền bổ sung cho đối phương một câu bất ngờ “Mang theo em.”
“Nhưng… thế này thì quá…”
“Đột ngột?”
“Không chỉ đột ngột! Vốn chuyện này… Mỹ… Em căn bản……” Bắt đầu nói năng lộn xộn, Đồng Nhạn Linh chống thân lên nhíu mày nhìn hắn.
“Vốn chưa có ý này nhưng hiện tại người nhà em đều không ở bên nên tôi mới nhen nhóm ý định. Sản nghiệp bên này dù có lớn thế nào cũng là của Diệp gia, không phải của tôi, bên Mỹ mới chân chính là thứ đứng tên tôi.”
“Nhưng Nhạn Thanh và mẹ em…”
“Nếu nhớ họ em tùy thời có thể trở về, máy bay hay đi đường biển đều tiện. Nếu tôi có thời gian rảnh cũng sẽ về cùng em.”
“Không, đây đều là thứ yếu, qua bên kia ngôn ngữ không thông, em cũng không thể làm việc kiếm tiền…”
“Ngôn ngữ không thông đã có tôi ở đây, chỉ cần em muốn học tôi sẽ dạy em, em không muốn học, cần biết cái gì, tôi sẽ phiên dịch cho em. Về phần công việc… em lo lắng cái gì, làm thư kí cho tôi là được.” Giương lên một bên khóe miệng khẽ cười, Diệp Côn đến gần bên tai Đồng Nhạn Linh “Nếu như em không muốn làm thư ký, vậy tôi dùng lương cao mướn em thắt cà vạt cho tôi mỗi ngày, thế nào?”
“Đại thiếu gia…” Đầy mặt vô lực cùng bất đắc dĩ, Đồng Nhạn Linh nhíu mày thở dài “Anh nói thật đơn giản, nhưng dù em cơ bản xem như không có gì phải bận tâm, anh thì sao?”
“Tôi?”
“Anh còn cả gia đình……”
“Gia đình?” Diệp Côn hừ một tiếng “Nhà cao cửa rộng, nhìn uy phong thể diện thực ra lòng người xa cách. Trong lòng trong mắt cha tôi vốn chỉ có Thiên Diểu và đám vợ của ông. Tôi tuy là con trai trưởng nhưng với ông mà nói, công dụng lớn nhất cũng chỉ là kiếm tiền. Nếu nói người duy nhất có thể khiến tôi lưu luyến thì cũng chỉ có Thục Ngưng, có điều nó đã có gia đình riêng, có người thương nó che chở nó, tôi không cần lo lắng nữa. Tương lai khi rảnh rỗi về thăm nó nhiều một chút cũng dễ làm thôi.”
“Cho nên, anh đã hạ quyết tâm muốn đi bên kia, đúng không.”
“Phải.” Diệp Côn gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm người bên cạnh, mở miệng đề nghị “Đi cùng tôi.”
“……”
“Đi cùng tôi, cò kè mặc cả thì có thể, không cho nói không.”
“Anh……” Dứt khoát sắp bị chọc tức, Đồng Nhạn Linh nhịn không được liếc đối phương một cái “Sao cứ luôn không nói lý như vậy?”
“Em rõ ràng biết tôi vốn là người như vậy mà.” Nhướn đuôi lông mày, Diệp Côn nắm cằm đối phương, tựa hồ đang suy xét “Thế này đi, miễn cho em nửa đời sau đều lấy chuyện này ra cằn nhằn, tôi cho em mười giây suy xét. Chờ tôi đếm ngược xong, em nói ra điều kiện của mình, tôi cam đoan sẽ thực hiện.”
“Cái gì?” Đồng Nhạn Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
“10.”
“Đại thiếu gia……”
“9.”
“Anh!”
“8, 7, 6.”
“Đợi đã….”
“5, 4.”
“Đừng, đừng đếm nữa!”
“3.”
“Thiên, Thiên Diệm….”
“2……”
“Ngừng… ngừng!” Cảm giác bản thân sắp bị tiếng đếm ngược thời gian kia phá vỡ, Đồng Nhạn Linh triệt để lâm vào hoàn cảnh không biết nên tức giận hay nên buồn cười, dứt khoát bất cứ giá nào nâng tay che miệng Diệp Côn lại, nào ngờ tên kia cầm chặt đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“1.” Đếm xong một giây cuối cùng, Diệp Côn đắc ý cười mĩ mãn “Em cho rằng gọi tên tôi là có thể khiến tôi dừng lại? Em quên bình thường em gọi tên căn bản sẽ khiến tôi càng ‘hăng say’ hơn sao?”
Đối với cách nói của hắn, anh hoàn toàn không có năng lực phản bác, rốt cuộc khi bị bức đến sát vách núi, Đồng Nhạn Linh lựa chọn thả người nhảy xuống.
Cứ nhắm mắt nhảy đi, bởi vì nghe nói phía dưới không phải là biển sâu gào thét mà là êm ái ngọt ngào, bởi vì người đàn ông kia nói sẽ ở bên anh.
“Em không cần gì hết……” Thở dài, đầy mặt bất đắc dĩ cười nhẹ “Dễ dàng buông tay ‘giang sơn’ vất vả mãi mới gây dựng nên, anh thật sự bỏ được?”
“Giang sơn chỉ của riêng mình mới đáng luyến tiếc.”
“Vậy nếu ông Diệp không để anh đi thì sao?”
“Chuyện này tôi cũng nghĩ qua rồi. Có một cách nhất định hiệu quả, chỉ là phải vất vả em bị tôi lợi dụng một chút.”
“Em?”
“Cha tôi là thương nhân, nhưng luân lý đạo đức cũ ông vẫn không bỏ xuống được. Cho nên……”
“Đại thiếu gia, anh đừng nói….” Lập tức hiểu ý đồ của Diệp Côn, cả người Đồng Nhạn Linh đều căng thẳng, anh cảm giác dòng máu trong mỗi một mạch máu đều đang đảo ngược, trái tim anh cũng run lên “Nếu anh làm vậy, về sau sao có thể ở chung với người nhà được nữa?”
“Hiện tại tôi đang ở cùng ‘người nhà’ mà.” Diệp Côn nói cực kỳ thoải mái “Em chính là người nhà của tôi, nơi có em chính là gia đình, không cầu mong gì khác.”
“Anh… anh đừng nói nữa.” Cúi đầu, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, cắn môi, trầm ngâm một hồi lâu rốt cuộc run giọng hỏi “Nếu tương lai anh hối hận phải làm sao?”
“Tôi trước giờ làm việc chưa từng rối rắm lâu, cũng không lo nghĩ chuyện hối hận hay không. Lúc trước tôi tìm tới em cũng không suy nghĩ quá mười giây.”
“Anh không sợ em thề sống thề chết cũng không đồng ý sao?” Đồng Nhạn Linh thật sự bị hắn chọc tức đến nỗi bật cười.
“Sự thật chứng minh, em không vậy.” Diệp Côn vừa nói vừa kéo đối phương vào lòng mình “Chỉ cần em không hối hận, vui vẻ ở bên tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng em. Nếu em thật sự không có điều kiện gì, nếu sợ tương lai chúng ta không thể ở chung, tôi ký một bản hợp đồng cho em, sản nghiệp đứng tên tôi sẽ phân cho em một nửa, sau khi tôi chết di sản cũng thuộc về em. Nếu một ngày nào đó em chán tôi rồi, khi rời đi có thể lấy một nửa ‘giang sơn’ của tôi. Còn nếu em đợi không được ngày tôi chết, vậy trước tiên xử lý tôi, khắp thiên hạ đều sẽ là của em.”
Chưa từng nghe lời tỏ tình nào giống thế này, Đồng Nhạn Linh cảm giác tim mìn gần như bị bóp nghẹt, rốt cuộc nhịn không được ôm chặt lấy đối phương, trước khi liều lĩnh chủ động hôn môi, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, nói với hắn một câu tựa như lời thề nguyện “Hãy dẫn em đi! Giang sơn của anh em không cần, em giúp anh bảo vệ!”
Diệp Côn đi Mĩ rồi, Đồng Nhạn Linh chỉ còn lại một mình.
Anh biết Diệp Côn nhất định sẽ trở về đúng hẹn thế nhưng tâm tình cô đơn chỉ có một mình vẫn không thể nào che giấu.
May mà anh còn có công việc, còn có lớp học và đám học trò.
Cứ cách ba ngày anh sẽ tới phụ đạo ngữ văn cho Diệp Bằng, sau đó như thường lệ tới biệt thự của Diệp Côn. Đầu bếp và hai tài xế đều đã cho nghỉ, chỉ có quản gia, thợ làm vườn và cô hầu gái tới làm việc, kiểm tra tình trạng an toàn, sửa sang hoa cỏ trong vườn và nhà kính, hoặc là dọn vệ sinh và cho đám mèo ăn. Mỗi lần qua đó, anh đều tán gẫu và ăn cơm với mọi người, sau đó khi mọi người về nhà hết sẽ đóng cửa hưởng thụ thời gian chỉ có một mình.
Đa số thời gian anh đều đọc sách trong thư phòng, ngồi bên cửa sổ rộng rãi lắng nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ máy quay đĩa, lật từng trang sách kể về những câu chuyện rung động lòng người. Đợi đến khi thư phòng bắt đầu hơi lạnh, anh sẽ ôm sách tới phòng khách, đắp thảm lên đầu gối, ngồi trên ghế bành cạnh lò sưởi tiếp tục xem sách. Hải Đường nhân thời điểm này sẽ nhảy lên đùi anh làm nũng, lúc ấy anh sẽ tạm thời dừng lại, ôm lấy cục bông đã mập lên không ít, nhéo cái mông toàn thịt, dùng mặt cọ cọ bộ lông mềm mại.
“Có phải tao giống ông già lắm không?” Ngẫu nhiên, anh sẽ ghé vào tai Hải Đường khẽ hỏi như vậy, sau đó một người một mèo đùa nghịch mỉm cười vui vẻ.
Hoặc là anh sẽ tới nhà kính, cuộn tròn trên ghế quý phi đánh một giấc, ngửi hương hoa thản nhiên nở rộ bốn mùa, nghe tiếng gió mùa đông rít gào bên ngoài trái ngược với ấm áp trong nhà.
Thoáng chốc cũng sắp qua năm mới.
Đất nước không còn theo chế độ phong kiến, năm 1927 đang chờ đợi cách đó không xa, vài đồng nghiệp thích theo phong cách sống phương Tây kéo anh đi đón lễ Giáng Sinh và Tết dương lịch, kể cho anh về câu chuyện chúa Giê-su giáng trần, khi ấy trong đầu anh chỉ một mực nghĩ, có khi nào người kia ở nước Mỹ xa xôi cũng đang chúc mừng năm mới cùng bè bạn giống thế này?
Diệp Côn cũng không phải không liên hệ với anh nhưng xác thật số lần rất ít, chung quy xa tít bên kia bờ đại dương, thời gian đôi bên sẽ không thể thống nhất, huống chi hắn rất bận.
Đồng Nhạn Linh lặp lại an ủi bản thân, sau đó bận rộn trải qua cuộc khảo sát cuối kỳ, nghênh đón kỳ nghỉ đông.
Anh thu dọn đồ đạc đi Nam Kinh.
Tết âm lịch anh ở bên mẹ và em trai. Tết ở phương nam mang theo nét truyền thống vùng Giang Nam, Đồng Nhạn Thanh nói đợi đến đầu xuân, cậu sẽ đưa mẹ đi ngoại ô ngắm hoa, đến lúc đó nhất định tìm người chụp một tấm ảnh rồi gửi về Bắc Kinh cho anh. Đồng Nhạn Linh nghe vậy chỉ gật gật đầu, sau đó bắt đầu tràn ngập khát khao đối với mùa xuân hoa nở ngập trời này.
Hết kỳ nghỉ Tết anh về lại thủ đô.
Trường học cũng bắt đầu kì học mới, tính ra Diệp Côn cũng đã đi hai mươi tám ngày.
Mấy ngày kế anh bận rộn đầu tắt mặt tối chuẩn bị cho chương trình học trong năm mới. Vừa kết thúc lớp học anh chậm rãi đi bộ ra chợ mua nguyên liệu nấu bữa tối, khi rẽ vào đầu hẻm tĩnh lặng anh rõ ràng trông thấy trước cổng nhà mình có một chiếc xe đậu bên đường.
Mà người đàn ông toàn thân một màu đen thì ung dung tựa lưng vào cửa xe.
Mũ dạ màu đen đội rất nghiêm chỉnh, áo khoác da cáo chỉ khoác hờ trên vai, tây trang màu đen phẳng phiu tiêu sái, trên chân là một đôi giày da sáng bóng đạp lên đám tuyết đọng còn vương lại từ mấy ngày hôm trước.
Người đàn ông đang cởi bao tay da đốt thuốc, thuốc lá bị đốt lên hắn cũng nhấc mắt, trông thấy Đồng Nhạn Linh cương cứng cả người cách đó không xa.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như thời tiết rét lạnh đều bị ném lên chín tầng mây, Đồng Nhạn Linh tựa hồ không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, trong mắt anh chỉ còn lại đối phương, trong tai anh chỉ có tiếng tim đập.
Anh không biết có mình nên liều mạng chạy qua, vứt bỏ mọi thứ trong tay mà chạy qua, sau đó cả người nhào vào lòng đối phương. Lý trí nhắc nhở anh không được làm như vậy nhưng lại có một thứ xúc cảm bị châm ngòi thôi thúc anh mau mau thực hiện.
Anh nghĩ, cuối cùng anh nghe theo dụ dỗ của con tim, bởi vì niềm hạnh phúc khi nghe theo lời trái tim mình khiến anh có thể đạt được thỏa mãn, niềm vui ấy so với giá trị hiện thực mà lý trí cảnh cáo gì đó cao hơn nhiều nhiều lắm…
Vì thế, dù cho bóng dáng lý trí còn đang quẩn quanh trong đầu, cảm xúc và nhớ nhung đã đánh bại tất cả, ném mọi thứ trong tay xuống vội vã chạy tới, cuối cùng nhào vào vòng tay mà đối phương đã mở ra.
Chặt chẽ ôm nhau một hồi lâu, Đồng Nhạn Linh mới nghe bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp.
“Thầy Đồng à, em tấn công thật mãnh liệt, pha nhào tới kia không giống giáo viên ngữ văn tí nào, ngược lại mạnh mẽ y hệt thầy giáo thể dục đó!”
Trêu đùa khiến anh đỏ mặt nhưng không đến nỗi khó chịu, Đồng Nhạn Linh bối rối dứt khoát đứng thẳng người dậy nhưng vẫn nắm áo đối phương, anh dùng sức hít hà hương nước hoa hòa quyện với mùi khói thuốc trên thân thể người kia, rồi sau đó thấp giọng tranh luận “Đừng lấy em ra làm trò cười.”
“Em là người của tôi, tôi không trêu chọc em thì em sẽ ‘không vui’ nha.” Sờ sờ sợi tóc mềm mại, Diệp Côn thoáng kéo dãn cự ly đôi bên, mở cửa xe bên phía ghế phụ, làm tư thế ‘mời’ lên xe.
Theo bản năng anh lập tức lên xe, rồi sau đó trông thấy người đàn ông kia quay lại nhặt cặp sách và nguyên liệu nấu ăn mới rồi anh ném xuống đất, đặt chúng ở hàng ghế sau, dập tắt điếu thuốc trong tay, mang bao tay ngay ngắn.
“Xin lỗi.” Anh thấp giọng nói.
“Xin lỗi cái gì?”
“Đều quên mấy thứ kia, còn làm phiền anh đi nhặt.”
“Thế thì đợi lát nữa tới chỗ tôi, dùng thân mình ngoan ngoãn bồi thường là được rồi.” Hơi hơi cong khóe miệng bá đạo, Diệp Côn vừa nói vừa khởi động xe, chạy ra khỏi đầu hẻm.
Đồng Nhạn Linh lúc ấy không đáp lại nửa chữ, nhưng đợi đến khi trở lại biệt thự của Diệp Côn, anh cũng thật sự ngoan ngoãn ‘bồi thường’ đối phương. Cả hai người đều hiểu rõ phần ‘bồi thường’ này đôi bên tự nguyện trao nhau, là con đường duy nhất phát tiết nhung nhớ tích tụ trong một tháng xa cách.
Thân thể gần ba mươi ngày chưa được chạm vào khi tiếp nhận dị vật xâm nhập sít chặt đến tận cùng, dù đã bôi trơn đầy đủ vẫn có cảm giác đau đớn. Nhưng dù vậy, khi Diệp Côn xuất phát từ lo lắng muốn rút ra, Đồng Nhạn Linh lại nắm chặt tay hắn, lắc lắc đầu.
“Tiếp tục?” Mang theo thở dốc nặng nhọc, Diệp Côn thấp giọng hỏi. Tiếp đó nhận được câu trả lời khẳng định, cắn răng, dứt khoát đâm vào chỗ sâu nhất.
“A a……! Ư……” Hốc mắt phiếm hồng, đầu ngón tay gắt gao túm ga giường mềm mại, Đồng Nhạn Linh liều mạng thích ứng cảm giác dạt dào khi hoàn toàn bị xâm chiếm, bị lấp đầy đã lâu chưa có. Anh đón nhận nhiệt độ cánh tay quen thuộc đang ôm mình, sau đó khi vật chôn trong thân thể rốt cuộc nhịn không được bắt đầu đỉnh động liền nhắm mắt lại, dùng rên rỉ cùng run rẩy áp chế không được truyền đạt vui sướng khác thường.
Anh gọi tên đối phương, mất khống chế gọi tên người bên trên, khi bên tai nghe thấy một tiếng “Nhạn Linh!” mang theo nhiệt tình vô tận rốt cuộc không thể nhịn xuống, hai chân gắt gao quấn eo đối phương, co rút đạt tới cao trào.
“Còn chưa xong đâu.” Trên mặt treo nụ cười hoang dã quyến rũ của giống đực, Diệp Côn nắm lấy đầu v* đã bị hắn liếm cắn hơi hơi sưng đỏ, chậm rãi xoa nắn “Hôm nay tôi muốn lấp đầy bên trong em, đến khi không chứa được phải tràn ra ngoài mới thôi!”
Nghe “uy hiếp” đầy sắc tình, Đồng Nhạn Linh rên rỉ nhắm mắt lại, tiện đà nâng tay ôm cổ người kia, phá lệ lớn mật đến nỗi khiến chính anh cũng không dám tin đáp một câu “Vậy… anh nói được phải làm được…..”
Ngạc nhiên trong giây lát, lại cũng rất vừa lòng cười vài tiếng, Diệp Côn bắt đầu “nói được thì làm được”. Hắn dùng thời gian đủ dài ‘tra tấn’ Đồng Nhạn Linh đến nỗi ngay cả muốn nói cũng nói không nên lời, mềm nhũn nằm trên giường, thân thể cũng lười động.
Sau đó, hắn bế anh mới ngủ được một lát tới phòng tắm cùng nhau tắm rửa, ăn qua loa vài thứ rồi lại về trên giường, bọc kín chăn, chậm rãi kể cho anh những việc hắn làm bên Mỹ cùng với suy nghĩ của hắn.
“Tôi đã sắp xếp sản nghiệp của mình ổn định rồi.” Tựa vào đầu giường, hắn ôm đối phương, giản lược chỉ nói những điều quan trọng “Trước kia đã mua một căn nhà nhưng chỉ dùng tầng hầm ngầm để cất vàng bạc, đồ cổ thôi. Lần này tôi tìm người sửa chữa, mua thêm đồ đạc, làm khu vườn bao quanh, tìm người giúp việc đáng tin, xe cũng đã mua, có thể vào ở ngay.”
“Ý của anh là… muốn đi?” Đồng Nhạn Linh bắt đầu khẩn trương.
“Ừ. Tôi muốn di cư sang Mỹ.” Diệp Côn gật đầu, tiếp đó liền bổ sung cho đối phương một câu bất ngờ “Mang theo em.”
“Nhưng… thế này thì quá…”
“Đột ngột?”
“Không chỉ đột ngột! Vốn chuyện này… Mỹ… Em căn bản……” Bắt đầu nói năng lộn xộn, Đồng Nhạn Linh chống thân lên nhíu mày nhìn hắn.
“Vốn chưa có ý này nhưng hiện tại người nhà em đều không ở bên nên tôi mới nhen nhóm ý định. Sản nghiệp bên này dù có lớn thế nào cũng là của Diệp gia, không phải của tôi, bên Mỹ mới chân chính là thứ đứng tên tôi.”
“Nhưng Nhạn Thanh và mẹ em…”
“Nếu nhớ họ em tùy thời có thể trở về, máy bay hay đi đường biển đều tiện. Nếu tôi có thời gian rảnh cũng sẽ về cùng em.”
“Không, đây đều là thứ yếu, qua bên kia ngôn ngữ không thông, em cũng không thể làm việc kiếm tiền…”
“Ngôn ngữ không thông đã có tôi ở đây, chỉ cần em muốn học tôi sẽ dạy em, em không muốn học, cần biết cái gì, tôi sẽ phiên dịch cho em. Về phần công việc… em lo lắng cái gì, làm thư kí cho tôi là được.” Giương lên một bên khóe miệng khẽ cười, Diệp Côn đến gần bên tai Đồng Nhạn Linh “Nếu như em không muốn làm thư ký, vậy tôi dùng lương cao mướn em thắt cà vạt cho tôi mỗi ngày, thế nào?”
“Đại thiếu gia…” Đầy mặt vô lực cùng bất đắc dĩ, Đồng Nhạn Linh nhíu mày thở dài “Anh nói thật đơn giản, nhưng dù em cơ bản xem như không có gì phải bận tâm, anh thì sao?”
“Tôi?”
“Anh còn cả gia đình……”
“Gia đình?” Diệp Côn hừ một tiếng “Nhà cao cửa rộng, nhìn uy phong thể diện thực ra lòng người xa cách. Trong lòng trong mắt cha tôi vốn chỉ có Thiên Diểu và đám vợ của ông. Tôi tuy là con trai trưởng nhưng với ông mà nói, công dụng lớn nhất cũng chỉ là kiếm tiền. Nếu nói người duy nhất có thể khiến tôi lưu luyến thì cũng chỉ có Thục Ngưng, có điều nó đã có gia đình riêng, có người thương nó che chở nó, tôi không cần lo lắng nữa. Tương lai khi rảnh rỗi về thăm nó nhiều một chút cũng dễ làm thôi.”
“Cho nên, anh đã hạ quyết tâm muốn đi bên kia, đúng không.”
“Phải.” Diệp Côn gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm người bên cạnh, mở miệng đề nghị “Đi cùng tôi.”
“……”
“Đi cùng tôi, cò kè mặc cả thì có thể, không cho nói không.”
“Anh……” Dứt khoát sắp bị chọc tức, Đồng Nhạn Linh nhịn không được liếc đối phương một cái “Sao cứ luôn không nói lý như vậy?”
“Em rõ ràng biết tôi vốn là người như vậy mà.” Nhướn đuôi lông mày, Diệp Côn nắm cằm đối phương, tựa hồ đang suy xét “Thế này đi, miễn cho em nửa đời sau đều lấy chuyện này ra cằn nhằn, tôi cho em mười giây suy xét. Chờ tôi đếm ngược xong, em nói ra điều kiện của mình, tôi cam đoan sẽ thực hiện.”
“Cái gì?” Đồng Nhạn Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
“10.”
“Đại thiếu gia……”
“9.”
“Anh!”
“8, 7, 6.”
“Đợi đã….”
“5, 4.”
“Đừng, đừng đếm nữa!”
“3.”
“Thiên, Thiên Diệm….”
“2……”
“Ngừng… ngừng!” Cảm giác bản thân sắp bị tiếng đếm ngược thời gian kia phá vỡ, Đồng Nhạn Linh triệt để lâm vào hoàn cảnh không biết nên tức giận hay nên buồn cười, dứt khoát bất cứ giá nào nâng tay che miệng Diệp Côn lại, nào ngờ tên kia cầm chặt đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“1.” Đếm xong một giây cuối cùng, Diệp Côn đắc ý cười mĩ mãn “Em cho rằng gọi tên tôi là có thể khiến tôi dừng lại? Em quên bình thường em gọi tên căn bản sẽ khiến tôi càng ‘hăng say’ hơn sao?”
Đối với cách nói của hắn, anh hoàn toàn không có năng lực phản bác, rốt cuộc khi bị bức đến sát vách núi, Đồng Nhạn Linh lựa chọn thả người nhảy xuống.
Cứ nhắm mắt nhảy đi, bởi vì nghe nói phía dưới không phải là biển sâu gào thét mà là êm ái ngọt ngào, bởi vì người đàn ông kia nói sẽ ở bên anh.
“Em không cần gì hết……” Thở dài, đầy mặt bất đắc dĩ cười nhẹ “Dễ dàng buông tay ‘giang sơn’ vất vả mãi mới gây dựng nên, anh thật sự bỏ được?”
“Giang sơn chỉ của riêng mình mới đáng luyến tiếc.”
“Vậy nếu ông Diệp không để anh đi thì sao?”
“Chuyện này tôi cũng nghĩ qua rồi. Có một cách nhất định hiệu quả, chỉ là phải vất vả em bị tôi lợi dụng một chút.”
“Em?”
“Cha tôi là thương nhân, nhưng luân lý đạo đức cũ ông vẫn không bỏ xuống được. Cho nên……”
“Đại thiếu gia, anh đừng nói….” Lập tức hiểu ý đồ của Diệp Côn, cả người Đồng Nhạn Linh đều căng thẳng, anh cảm giác dòng máu trong mỗi một mạch máu đều đang đảo ngược, trái tim anh cũng run lên “Nếu anh làm vậy, về sau sao có thể ở chung với người nhà được nữa?”
“Hiện tại tôi đang ở cùng ‘người nhà’ mà.” Diệp Côn nói cực kỳ thoải mái “Em chính là người nhà của tôi, nơi có em chính là gia đình, không cầu mong gì khác.”
“Anh… anh đừng nói nữa.” Cúi đầu, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt lại, cắn môi, trầm ngâm một hồi lâu rốt cuộc run giọng hỏi “Nếu tương lai anh hối hận phải làm sao?”
“Tôi trước giờ làm việc chưa từng rối rắm lâu, cũng không lo nghĩ chuyện hối hận hay không. Lúc trước tôi tìm tới em cũng không suy nghĩ quá mười giây.”
“Anh không sợ em thề sống thề chết cũng không đồng ý sao?” Đồng Nhạn Linh thật sự bị hắn chọc tức đến nỗi bật cười.
“Sự thật chứng minh, em không vậy.” Diệp Côn vừa nói vừa kéo đối phương vào lòng mình “Chỉ cần em không hối hận, vui vẻ ở bên tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng em. Nếu em thật sự không có điều kiện gì, nếu sợ tương lai chúng ta không thể ở chung, tôi ký một bản hợp đồng cho em, sản nghiệp đứng tên tôi sẽ phân cho em một nửa, sau khi tôi chết di sản cũng thuộc về em. Nếu một ngày nào đó em chán tôi rồi, khi rời đi có thể lấy một nửa ‘giang sơn’ của tôi. Còn nếu em đợi không được ngày tôi chết, vậy trước tiên xử lý tôi, khắp thiên hạ đều sẽ là của em.”
Chưa từng nghe lời tỏ tình nào giống thế này, Đồng Nhạn Linh cảm giác tim mìn gần như bị bóp nghẹt, rốt cuộc nhịn không được ôm chặt lấy đối phương, trước khi liều lĩnh chủ động hôn môi, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, nói với hắn một câu tựa như lời thề nguyện “Hãy dẫn em đi! Giang sơn của anh em không cần, em giúp anh bảo vệ!”