Biên tập: Yến Phi Ly
Đồng Nhạn Linh thật sự không nhớ nổi ngày hôm đó anh đã trầm mặc về nhà suốt cả đoạn đường như thế nào.
Không, phải nói là không biết bị “đưa” về nhà như thế nào.
Anh không nói cho Diệp Côn nhà anh ở đâu nhưng người đàn ông kia vẫn biết.
Người đàn ông kia dùng hành động thực tế nói cho anh rõ, không có việc gì mà không nằm trong tầm khống chế của hắn.
Địa chỉ của anh là chỗ nào, người nhà anh gồm có những ai, em trai anh yêu thích cái gì, thậm chí ra vào gánh hát nào hắn đều biết.
Người này thật sự quá đáng sợ……
Lý Kính Đình từng nói với Đồng Nhạn Linh, Diệp gia có bốn vị tiểu thư thì đều được gả vào những gia đình quyền quý. Cảnh sát, pháp viện, Quốc hội, quân đội, các loại cơ quan có thực quyền của chính phủ đều kết thân với vị thương nhân giàu có này. Ai cũng biết đây là Diệp lão gia dùng bốn đứa con gái của mình để ‘giao dịch’ nhưng ai cũng không thể phủ định tác dụng to lớn của nó.
Diệp gia chính là một cây đại thụ có gốc rễ rắc rối khó gỡ, thẩm thấu lan sâu vào nền đất tràn đầy huyết ô ở thời cuộc bấy giờ, sau đó vươn chạc cây tới tận trời cao, tiếp nhận thật nhiều ánh sáng hấp thụ thật nhiều mưa gió. Muôn dân bách tính đem ra mà so với bọn họ thì chính là hạng ‘dân đen’, là dân đen yếu đuối chân chính như mặt chữ – bị bao phủ trong bóng ma tăm tối, không có tiếng nói, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Mà nhà họ Đồng là một trong số đó.
Cái gọi là gia đình nho giáo gia truyền đối với những kẻ nắm quyền chân chính chỉ là hạng tiện như chó má.
“Giao dịch này của tôi vẫn hi vọng thầy Đồng cân nhắc một chút.” Khóe miệng như trước là nụ cười tự tin, Diệp Côn dừng xe ở góc rẽ yên lặng, đôi mắt hẹp dài liếc qua hai má đã lộ ra tái nhợt của Đồng Nhạn Linh “Nói thật, bất kể thế nào thầy cũng sẽ không thiệt. Thứ nhất, thầy cũng là đàn ông sẽ không phải giống đám hoàng hoa khuê nữ lo lắng trinh tiết gì đó. Hai là, nếu thầy theo tôi mặc kệ dăm bữa nửa tháng hay là ba bốn năm, trong thời gian đó và cả về tương lai sau này tôi đều sẽ chu toàn cho thầy, bao gồm cả gia đình thầy, xảy ra chuyện tôi cũng sẽ giúp đỡ một tay. Muốn cái gì thì cứ việc mở miệng nói với tôi, ít nhất… trong thành Bắc Kinh hiện tại còn chưa xuất hiện thứ tôi mua không nổi.”
Câu câu chữ chữ tựa như từng đợt kim châm, chọc thủng màng tai và lòng tự tôn của Đồng Nhạn Linh.
“Nếu tôi chết cũng không đáp ứng… thì sao?” Ôm chặt cặp sách trong lòng, anh xoay qua mặt, dùng toàn bộ định lực của mình đối diện với người kia.
“Chết cũng không đáp ứng sao?” Hắn cũng không hề ngạc nhiên khi nhận được đáp án thế này, thậm chí càng giống như rất hưởng thụ câu trả lời của anh, một tay Diệp Côn cầm vô lăng, một tay kia sờ sờ cằm, ngữ khí tựa hồ tràn đầy không biết làm sao “Vậy thì đành phải dùng biện pháp tàn nhẫn chút.”
Đồng Nhạn Linh cắn chặt răng khi nghe thấy mấy chữ kia.
“Biện pháp gì?”
“Thầy đoán xem, thầy nghĩ Diệp Côn tôi có khả năng tung ra phương thức tàn nhẫn nào?”
Giờ này khắc này anh thật sự bị buộc đến đường cùng, Đồng Nhạn Linh không biết nói gì để đáp lại, cau mày nhắm mắt, anh chỉ cảm thấy trong đầu, trong lòng đều là từng đợt từng đợt trời long đất lở.
Mà điều làm cho anh triệt để dội sóng còn ở phía sau.
Thưởng thức đủ nỗi tuyệt vọng trong anh, Diệp Côn nhún vai rồi sau đó mở miệng “Hơn nữa, thầy Đồng à, thầy đáp ứng hay không đáp ứng đều là chuyện về sau, hiện tại dù sao thầy cũng nên giao ‘Tiền xe’ cho tôi trước mới được. Dầu gì tôi cũng là người làm ăn, người làm ăn không làm những cuộc mua bán phí công, tôi tự mình lái xe đưa thầy đến tận cửa, dù sao thầy cũng nên cho tôi chút gì đó khiến tôi vừa lòng không còn cảm giác uổng một chuyến này……”
Lời vừa dứt, ngay khi Đồng Nhạn Linh phát giác sự tình không đúng, hết thảy đều đã chậm.
Người đàn ông kia áp lại đây, giữ chặt cánh tay anh rồi sau đó trực tiếp ngăn chặn đôi môi vừa muốn kháng cự.
Đó là nụ hôn rắn chắc mang tính chất chiếm đoạt.
Đồng Nhạn Linh muốn giãy giụa, đôi tay kia liền nắm chặt cằm anh, một tay còn lại làm càn mà dán tại ngực anh, tràn đầy ác ý xoa bóp vài cái, ngón cái đè lên chỗ đầu v* giở trò xấu mà nhéo mạnh xuống.
“Ô.. ưm!……” Đồng Nhạn Linh hoảng sợ than nhẹ một tiếng, rốt cuộc dùng hết khí lực đẩy mạnh đối phương ra.
Hốc mắt anh đã ửng đỏ, dù đang mặc trang phục mùa đông khá dày nhưng nơi vừa bị chạm vào vẫn có loại đau đớn rất nhỏ, trên môi còn vương cảm xúc ẩm ướt từ nụ hôn vừa rồi, cả người hướng ra sau tựa vào cửa xe. Anh nhìn chằm chằm Diệp Côn, nhìn chằm chằm vẻ mặt cực kỳ thản nhiên của người đàn ông nọ, sau đó hốt hoảng đẩy cửa nhảy xuống xe, nghiêng ngả chạy về phía cổng nhà mình.
Anh không biết Diệp Côn dùng loại ánh mắt gì nhìn bóng dáng trốn chạy của anh, anh không biết một người đàn ông như anh vì sao sẽ vừa khóc vừa chạy đi, lại càng không biết chiếc xe đen bóng kia rời đi khi nào.
Anh chỉ biết rằng mình trốn thật nhanh vào nhà, trốn vào trong phòng, khóa trái cửa sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Anh vận dụng toàn bộ ý chí mới khiến bản thân trong thời gian ngắn nhất hơi tỉnh táo lại, rửa mặt, cố vuốt chỉnh tề lại mái tóc, luyện tập vài lần cho đến khi có thể khiến nụ cười ngày thường vẫn trưng trước mặt người nhà một lần nữa tự nhiên treo trên mặt mới rời khỏi phòng ngủ trở lại nhà chính.
Mẹ đang bày chén đũa, trên bàn là đồ ăn nóng hổi vừa nấu xong, chị Kim bưng tô cá hấp đặt chính giữa bàn, cha ngồi trên ghế bành cách đó không xa, trong tay là một quyển sách được đóng thô sơ, đứng phía sau là em trai Đồng Nhạn Thanh, tay cậu cầm tẩu thuốc của cha để bỏ thêm thuốc mới.
“Anh hai về rồi hả?” Em trai chào hỏi anh, tựa hồ coi sự xuất hiện của anh trở thành thứ không khí mới mẻ dễ chịu duy nhất trong cái nhà nặng nề u ám này.
Gật gật đầu, chào cha mẹ một tiếng, Đồng Nhạn Linh tới phụ mẹ dọn cơm.
Trong bữa anh nói không nhiều, mẹ hỏi anh có chuyện gì cũng bị anh lấy lí do dạy học nên hơi mệt lấp liếm.
Mãi đến khi trời tối đen, sau khi tắm rửa hoàn tất hai anh em đều trở lại trong phòng, anh rốt cuộc mở miệng hỏi Đồng Nhạn Thanh sau một hồi nghẹn thật lâu.
Anh nói, Nhạn Thanh, anh hỏi em rốt cuộc có thể rời khỏi đoàn kịch được không? Rốt cuộc em có thể ngừng hỗn độn ở những nơi kia? Rốt cuộc em có thể ngừng tới các gánh hát kia nữa được không?
Đồng Nhạn Thanh trầm mặc rất lâu, có hơi khó chịu thở dài, nói với anh, lòng cậu đã quyết, cậu chỉ muốn hát kinh kịch, ai cũng ngăn không được, ai cũng đừng hòng ngăn cản.
Nghe đáp án như vậy, Đồng Nhạn Linh kích động hẳn lên, anh đi tới bên giường em trai, ngồi xuống túm lấy cổ tay đối phương, hỏi nếu anh một mực cứng rắn ép em thì sao? Nếu anh lấy cái chết ra bức em, bảo em không được đi làm con hát nữa thì sao? Em không vì ai thì cũng nghĩ vì anh có được không? Em không vì người ngoài thì cũng vì cha mẹ mà ngẫm lại được không? Cái nhà này đều bận lòng vì em, em biết không? Lấy lương tâm ra suy xét, em có từng hiểu cho nỗi khổ của cha mẹ và anh không? Anh cầu xin em! Cầu xin em cũng không được sao?
Giống như bị những lời đột ngột này làm kinh ngạc, Đồng Nhạn Thanh theo bản năng bối rối tránh thoát tay anh, trầm mặc vài giây, tựa như giận dỗi mà xoay người nằm xuống, dùng chăn bao kín lấy đầu.
Sau đó cậu nói, anh hai, em nói thẳng cho anh hiểu, anh với cha mẹ chết tâm đi. Anh đừng cầu xin em cũng đừng nói suy xét nỗi khổ tâm của ai, mọi người nếu còn liên hợp đối phó em, em cũng sẽ trở mặt, đến lúc đó chỉ có thể trách khổ tâm của các người đặt nhầm chỗ trao lầm người mà thôi!
Đồng Nhạn Linh trầm mặc thật lâu. Sau đó, anh hỏi thật khẽ:
“Nhạn Thanh, em có biết hiện tại cả nhà này từ trên xuống dưới đều chỉ do một mình anh lo không? Mắt cha kém lắm rồi, thân thể cũng yếu, ông sớm không thể viết văn hay phiên dịch như xưa. Mẹ không có công việc, em thì lại suốt ngày ở bên ngoài rong chơi. Nói gì thì em cũng học qua cao đẳng, nếu có thể tìm một công việc đứng đắn cũng coi như có thể giúp cái nhà này….”
“Chê tôi liên lụy thì cứ việc đuổi tôi đi!” Lời kháng nghị mang theo giọng mũi truyền ra từ trong ổ chăn, tiếp sau đó liền không có động tĩnh gì nữa.
Nghe câu nói kia, Đồng Nhạn Linh chỉ cảm thấy vùng ánh sáng ấm áp trong lòng tựa như bị một cơn mưa lạnh vô tình cuốn trôi dập đi hết thảy.
Hai tay anh chống đầu gối, im lặng một hồi lâu mới mím môi đứng lên, lẳng lặng bước trở về giường của mình.
Nhẹ đặt thân lên giường, anh ngủ.
Từ đêm hôm đó trở đi, ước chừng khoảng ba ngày anh không chủ động nói chuyện với em trai nữa.
Ban ngày, anh tới trường học nghiên cứu bài vở, ngâm mình hơn nửa ngày trên thư viện. Buổi tối, anh về nhà ăn cơm, xem sách cùng cha, nói chuyện phiếm với mẹ sau đó lẳng lặng lên giường ngủ.
Lặp lại như vậy đến ngày thứ tư, giữa trưa hôm ấy sau khi từ trường học trở về, dùng cơm trưa xong Đồng Nhạn Linh như thường lệ chuẩn bị tài liệu để giảng cho Diệp Bằng, chào cha mẹ rồi hướng về phía cổng lớn.
Đồng Nhạn Thanh chần chờ, đuổi theo anh vài bước, kêu một tiếng “Anh hai!”
Quay đầu lại, anh nhìn gương mặt cơ hồ là giống anh như đúc, không nói một lời.
“Anh, anh… về sớm một chút.” Người đuổi theo sau anh trên mặt hơi hơi ửng hồng, như là muốn nói thêm vài câu gì lại sợ anh tức giận.
“Hôm nay em lại muốn đi hát?” Nhìn em trai vừa thay áo dài mới, tóc tai mặt mũi cũng được sửa soạn rất tỉ mỉ, anh nhẹ giọng hỏi.
Đồng Nhạn Thanh cúi đầu, mắt chớp chớp vài cái, sau đó trả lời thành thật, vâng.
“Thế thì không cần quản anh có về hay không.” Trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, thanh âm lại mơ hồ chứa đầy run rẩy, một tay Đồng Nhạn Linh túm cửa cổng loang lổ, trước khi rời đi chỉ chừa cho đối phương một câu “Anh vừa nói với cha mẹ đêm nay anh sẽ ở lại Diệp gia, nhận được lời mời thịnh tình từ Diệp thiếu gia, hiện tại khó mà từ chối.”
Đồng Nhạn Linh thật sự không nhớ nổi ngày hôm đó anh đã trầm mặc về nhà suốt cả đoạn đường như thế nào.
Không, phải nói là không biết bị “đưa” về nhà như thế nào.
Anh không nói cho Diệp Côn nhà anh ở đâu nhưng người đàn ông kia vẫn biết.
Người đàn ông kia dùng hành động thực tế nói cho anh rõ, không có việc gì mà không nằm trong tầm khống chế của hắn.
Địa chỉ của anh là chỗ nào, người nhà anh gồm có những ai, em trai anh yêu thích cái gì, thậm chí ra vào gánh hát nào hắn đều biết.
Người này thật sự quá đáng sợ……
Lý Kính Đình từng nói với Đồng Nhạn Linh, Diệp gia có bốn vị tiểu thư thì đều được gả vào những gia đình quyền quý. Cảnh sát, pháp viện, Quốc hội, quân đội, các loại cơ quan có thực quyền của chính phủ đều kết thân với vị thương nhân giàu có này. Ai cũng biết đây là Diệp lão gia dùng bốn đứa con gái của mình để ‘giao dịch’ nhưng ai cũng không thể phủ định tác dụng to lớn của nó.
Diệp gia chính là một cây đại thụ có gốc rễ rắc rối khó gỡ, thẩm thấu lan sâu vào nền đất tràn đầy huyết ô ở thời cuộc bấy giờ, sau đó vươn chạc cây tới tận trời cao, tiếp nhận thật nhiều ánh sáng hấp thụ thật nhiều mưa gió. Muôn dân bách tính đem ra mà so với bọn họ thì chính là hạng ‘dân đen’, là dân đen yếu đuối chân chính như mặt chữ – bị bao phủ trong bóng ma tăm tối, không có tiếng nói, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Mà nhà họ Đồng là một trong số đó.
Cái gọi là gia đình nho giáo gia truyền đối với những kẻ nắm quyền chân chính chỉ là hạng tiện như chó má.
“Giao dịch này của tôi vẫn hi vọng thầy Đồng cân nhắc một chút.” Khóe miệng như trước là nụ cười tự tin, Diệp Côn dừng xe ở góc rẽ yên lặng, đôi mắt hẹp dài liếc qua hai má đã lộ ra tái nhợt của Đồng Nhạn Linh “Nói thật, bất kể thế nào thầy cũng sẽ không thiệt. Thứ nhất, thầy cũng là đàn ông sẽ không phải giống đám hoàng hoa khuê nữ lo lắng trinh tiết gì đó. Hai là, nếu thầy theo tôi mặc kệ dăm bữa nửa tháng hay là ba bốn năm, trong thời gian đó và cả về tương lai sau này tôi đều sẽ chu toàn cho thầy, bao gồm cả gia đình thầy, xảy ra chuyện tôi cũng sẽ giúp đỡ một tay. Muốn cái gì thì cứ việc mở miệng nói với tôi, ít nhất… trong thành Bắc Kinh hiện tại còn chưa xuất hiện thứ tôi mua không nổi.”
Câu câu chữ chữ tựa như từng đợt kim châm, chọc thủng màng tai và lòng tự tôn của Đồng Nhạn Linh.
“Nếu tôi chết cũng không đáp ứng… thì sao?” Ôm chặt cặp sách trong lòng, anh xoay qua mặt, dùng toàn bộ định lực của mình đối diện với người kia.
“Chết cũng không đáp ứng sao?” Hắn cũng không hề ngạc nhiên khi nhận được đáp án thế này, thậm chí càng giống như rất hưởng thụ câu trả lời của anh, một tay Diệp Côn cầm vô lăng, một tay kia sờ sờ cằm, ngữ khí tựa hồ tràn đầy không biết làm sao “Vậy thì đành phải dùng biện pháp tàn nhẫn chút.”
Đồng Nhạn Linh cắn chặt răng khi nghe thấy mấy chữ kia.
“Biện pháp gì?”
“Thầy đoán xem, thầy nghĩ Diệp Côn tôi có khả năng tung ra phương thức tàn nhẫn nào?”
Giờ này khắc này anh thật sự bị buộc đến đường cùng, Đồng Nhạn Linh không biết nói gì để đáp lại, cau mày nhắm mắt, anh chỉ cảm thấy trong đầu, trong lòng đều là từng đợt từng đợt trời long đất lở.
Mà điều làm cho anh triệt để dội sóng còn ở phía sau.
Thưởng thức đủ nỗi tuyệt vọng trong anh, Diệp Côn nhún vai rồi sau đó mở miệng “Hơn nữa, thầy Đồng à, thầy đáp ứng hay không đáp ứng đều là chuyện về sau, hiện tại dù sao thầy cũng nên giao ‘Tiền xe’ cho tôi trước mới được. Dầu gì tôi cũng là người làm ăn, người làm ăn không làm những cuộc mua bán phí công, tôi tự mình lái xe đưa thầy đến tận cửa, dù sao thầy cũng nên cho tôi chút gì đó khiến tôi vừa lòng không còn cảm giác uổng một chuyến này……”
Lời vừa dứt, ngay khi Đồng Nhạn Linh phát giác sự tình không đúng, hết thảy đều đã chậm.
Người đàn ông kia áp lại đây, giữ chặt cánh tay anh rồi sau đó trực tiếp ngăn chặn đôi môi vừa muốn kháng cự.
Đó là nụ hôn rắn chắc mang tính chất chiếm đoạt.
Đồng Nhạn Linh muốn giãy giụa, đôi tay kia liền nắm chặt cằm anh, một tay còn lại làm càn mà dán tại ngực anh, tràn đầy ác ý xoa bóp vài cái, ngón cái đè lên chỗ đầu v* giở trò xấu mà nhéo mạnh xuống.
“Ô.. ưm!……” Đồng Nhạn Linh hoảng sợ than nhẹ một tiếng, rốt cuộc dùng hết khí lực đẩy mạnh đối phương ra.
Hốc mắt anh đã ửng đỏ, dù đang mặc trang phục mùa đông khá dày nhưng nơi vừa bị chạm vào vẫn có loại đau đớn rất nhỏ, trên môi còn vương cảm xúc ẩm ướt từ nụ hôn vừa rồi, cả người hướng ra sau tựa vào cửa xe. Anh nhìn chằm chằm Diệp Côn, nhìn chằm chằm vẻ mặt cực kỳ thản nhiên của người đàn ông nọ, sau đó hốt hoảng đẩy cửa nhảy xuống xe, nghiêng ngả chạy về phía cổng nhà mình.
Anh không biết Diệp Côn dùng loại ánh mắt gì nhìn bóng dáng trốn chạy của anh, anh không biết một người đàn ông như anh vì sao sẽ vừa khóc vừa chạy đi, lại càng không biết chiếc xe đen bóng kia rời đi khi nào.
Anh chỉ biết rằng mình trốn thật nhanh vào nhà, trốn vào trong phòng, khóa trái cửa sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Anh vận dụng toàn bộ ý chí mới khiến bản thân trong thời gian ngắn nhất hơi tỉnh táo lại, rửa mặt, cố vuốt chỉnh tề lại mái tóc, luyện tập vài lần cho đến khi có thể khiến nụ cười ngày thường vẫn trưng trước mặt người nhà một lần nữa tự nhiên treo trên mặt mới rời khỏi phòng ngủ trở lại nhà chính.
Mẹ đang bày chén đũa, trên bàn là đồ ăn nóng hổi vừa nấu xong, chị Kim bưng tô cá hấp đặt chính giữa bàn, cha ngồi trên ghế bành cách đó không xa, trong tay là một quyển sách được đóng thô sơ, đứng phía sau là em trai Đồng Nhạn Thanh, tay cậu cầm tẩu thuốc của cha để bỏ thêm thuốc mới.
“Anh hai về rồi hả?” Em trai chào hỏi anh, tựa hồ coi sự xuất hiện của anh trở thành thứ không khí mới mẻ dễ chịu duy nhất trong cái nhà nặng nề u ám này.
Gật gật đầu, chào cha mẹ một tiếng, Đồng Nhạn Linh tới phụ mẹ dọn cơm.
Trong bữa anh nói không nhiều, mẹ hỏi anh có chuyện gì cũng bị anh lấy lí do dạy học nên hơi mệt lấp liếm.
Mãi đến khi trời tối đen, sau khi tắm rửa hoàn tất hai anh em đều trở lại trong phòng, anh rốt cuộc mở miệng hỏi Đồng Nhạn Thanh sau một hồi nghẹn thật lâu.
Anh nói, Nhạn Thanh, anh hỏi em rốt cuộc có thể rời khỏi đoàn kịch được không? Rốt cuộc em có thể ngừng hỗn độn ở những nơi kia? Rốt cuộc em có thể ngừng tới các gánh hát kia nữa được không?
Đồng Nhạn Thanh trầm mặc rất lâu, có hơi khó chịu thở dài, nói với anh, lòng cậu đã quyết, cậu chỉ muốn hát kinh kịch, ai cũng ngăn không được, ai cũng đừng hòng ngăn cản.
Nghe đáp án như vậy, Đồng Nhạn Linh kích động hẳn lên, anh đi tới bên giường em trai, ngồi xuống túm lấy cổ tay đối phương, hỏi nếu anh một mực cứng rắn ép em thì sao? Nếu anh lấy cái chết ra bức em, bảo em không được đi làm con hát nữa thì sao? Em không vì ai thì cũng nghĩ vì anh có được không? Em không vì người ngoài thì cũng vì cha mẹ mà ngẫm lại được không? Cái nhà này đều bận lòng vì em, em biết không? Lấy lương tâm ra suy xét, em có từng hiểu cho nỗi khổ của cha mẹ và anh không? Anh cầu xin em! Cầu xin em cũng không được sao?
Giống như bị những lời đột ngột này làm kinh ngạc, Đồng Nhạn Thanh theo bản năng bối rối tránh thoát tay anh, trầm mặc vài giây, tựa như giận dỗi mà xoay người nằm xuống, dùng chăn bao kín lấy đầu.
Sau đó cậu nói, anh hai, em nói thẳng cho anh hiểu, anh với cha mẹ chết tâm đi. Anh đừng cầu xin em cũng đừng nói suy xét nỗi khổ tâm của ai, mọi người nếu còn liên hợp đối phó em, em cũng sẽ trở mặt, đến lúc đó chỉ có thể trách khổ tâm của các người đặt nhầm chỗ trao lầm người mà thôi!
Đồng Nhạn Linh trầm mặc thật lâu. Sau đó, anh hỏi thật khẽ:
“Nhạn Thanh, em có biết hiện tại cả nhà này từ trên xuống dưới đều chỉ do một mình anh lo không? Mắt cha kém lắm rồi, thân thể cũng yếu, ông sớm không thể viết văn hay phiên dịch như xưa. Mẹ không có công việc, em thì lại suốt ngày ở bên ngoài rong chơi. Nói gì thì em cũng học qua cao đẳng, nếu có thể tìm một công việc đứng đắn cũng coi như có thể giúp cái nhà này….”
“Chê tôi liên lụy thì cứ việc đuổi tôi đi!” Lời kháng nghị mang theo giọng mũi truyền ra từ trong ổ chăn, tiếp sau đó liền không có động tĩnh gì nữa.
Nghe câu nói kia, Đồng Nhạn Linh chỉ cảm thấy vùng ánh sáng ấm áp trong lòng tựa như bị một cơn mưa lạnh vô tình cuốn trôi dập đi hết thảy.
Hai tay anh chống đầu gối, im lặng một hồi lâu mới mím môi đứng lên, lẳng lặng bước trở về giường của mình.
Nhẹ đặt thân lên giường, anh ngủ.
Từ đêm hôm đó trở đi, ước chừng khoảng ba ngày anh không chủ động nói chuyện với em trai nữa.
Ban ngày, anh tới trường học nghiên cứu bài vở, ngâm mình hơn nửa ngày trên thư viện. Buổi tối, anh về nhà ăn cơm, xem sách cùng cha, nói chuyện phiếm với mẹ sau đó lẳng lặng lên giường ngủ.
Lặp lại như vậy đến ngày thứ tư, giữa trưa hôm ấy sau khi từ trường học trở về, dùng cơm trưa xong Đồng Nhạn Linh như thường lệ chuẩn bị tài liệu để giảng cho Diệp Bằng, chào cha mẹ rồi hướng về phía cổng lớn.
Đồng Nhạn Thanh chần chờ, đuổi theo anh vài bước, kêu một tiếng “Anh hai!”
Quay đầu lại, anh nhìn gương mặt cơ hồ là giống anh như đúc, không nói một lời.
“Anh, anh… về sớm một chút.” Người đuổi theo sau anh trên mặt hơi hơi ửng hồng, như là muốn nói thêm vài câu gì lại sợ anh tức giận.
“Hôm nay em lại muốn đi hát?” Nhìn em trai vừa thay áo dài mới, tóc tai mặt mũi cũng được sửa soạn rất tỉ mỉ, anh nhẹ giọng hỏi.
Đồng Nhạn Thanh cúi đầu, mắt chớp chớp vài cái, sau đó trả lời thành thật, vâng.
“Thế thì không cần quản anh có về hay không.” Trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, thanh âm lại mơ hồ chứa đầy run rẩy, một tay Đồng Nhạn Linh túm cửa cổng loang lổ, trước khi rời đi chỉ chừa cho đối phương một câu “Anh vừa nói với cha mẹ đêm nay anh sẽ ở lại Diệp gia, nhận được lời mời thịnh tình từ Diệp thiếu gia, hiện tại khó mà từ chối.”