Biên tập: Yến Phi Ly
Dứt lời, Đồng Nhạn Linh bước ra khỏi cổng nhà.
Cả đoạn đường anh bước đi vô tri vô giác, khi phụ đạo cho nhị thiếu gia cũng phải tận hết sức lực mới không đến mức làm rối loạn bài vở, lúc tiết học kết thúc anh cùng Diệp Bằng đi về sảnh chính, trò chuyện dăm ba câu với Diệp lão gia, ngay khi thiếu niên định tiễn anh ra cổng thì ở nơi đó lại truyền đến vài tiếng còi vang.
Tiếng động đó khiến Đồng Nhạn Linh không khỏi rùng mình.
Anh hoảng loạn nhưng vẫn không thể di chuyển.
Anh ngồi lặng thinh tại chỗ chờ đợi bóng dáng người đàn ông cao lớn mang âu phục giày da từng bước đến gần.
Hệt như một vị khách tiêu chuẩn, anh đứng dậy cúi đầu chào một tiếng “Đại thiếu gia.”
Qua khóe mắt anh thoáng trông thấy đối phương quét mắt nhìn mình, sau đó lại gần bàn bạc đôi câu về chuyện làm ăn với Diệp lão gia, tiếp đó khóe miệng Diệp Côn hơi hơi giương lên nói với cha, hôm nay hắn phải tới nhà hàng gặp đối tác nên sẽ không ở nhà ăn cơm. Mặt khác, dù sao cũng tiện đường cho nên sẽ lái xe đưa thầy Đồng về nhà.
Diệp lão gia đương nhiên vui vẻ đồng ý, dặn dò Diệp Côn trên đường đi chậm một chút, sau đó được Diệp Bằng dìu ra ngoài, tiễn hai người kia đến cổng lớn.
Hai cha con cũng không biết Đồng Nhạn Linh buông rũ đôi mắt ngồi yên trên xe đang suy nghĩ cái gì trong lòng, cũng không biết Diệp Côn căn bản không hề lái xe tới nhà hàng nào cả, mục đích của hắn chính là biệt thự riêng của hắn, nụ cười trên mặt hắn cất giấu đều là đắc ý vui vẻ cùng nôn nóng của mãnh thú trước giờ xử tử con mồi.
Dọc theo đường đi hắn không nói gì, Đồng Nhạn Linh cũng lặng im.
Xe chạy đến ngã tư đường xa lạ, dừng trước hai cánh cửa sắt tối đen.
Thò tay qua cửa sổ xe, ấn chuông điện trên tường, không bao lâu sau cổng lớn từ từ được mở ra, một người đàn ông có vẻ là quản gia chạy đến bên cạnh xe, cung cung kính kính kéo cửa xe, cúi đầu khom lưng chào “Đại thiếu gia, cậu đã về?”
Hắn không đáp lại nửa chữ, chỉ hỏi một câu “Ngài Taka chuẩn bị xong bữa tối chưa?” sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục liền phân phó “Vậy chú đỗ xe đi rồi rời khỏi đây với ngài ấy.” nói đặng bèn xuống xe.
Diệp Côn đi về phía trước vài bước, phát hiện người ngồi trên ghế phụ không hề nhúc nhích, dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua, không khỏi khe khẽ lắc đầu.
Đồng Nhạn Linh hoàn toàn không biết mình bị làm sao, cứ thế ngây ngốc xuống xe theo sau.
Anh không dám nhìn mặt quản gia lại càng không nguyện ý đi phỏng đoán xem đối phương hiện tại đang suy đoán lai lịch của anh như thế nào, anh chỉ vô thức cất bước, không nói một tiếng theo sau người đàn ông cao lớn kia tới tòa nhà hai tầng màu xám sẫm sâu trong khuôn viên biệt thự.
Thẳng đến khi vào sảnh chính, anh mới ý thức được tòa nhà này đẹp đến nhường nào.
Sàn nhà sáng sủa, nội thất theo phong cách phương Tây, đèn trùm trên trần xa hoa. Ghế sô pha bằng da màu đen tuyền, tấm thảm trải sàn mềm mại màu nâu nhạt, giấy dán tường ánh vàng, bức rèm trắng như trân châu…. Toàn bộ sảnh lớn trang hoàng tráng lệ nhưng mà màu sắc lại vẫn thiên về màu trầm có phần thanh lãnh.
Giống hệt như ai kia……
Đang cúi đầu nghĩ, từ hướng phòng bếp có một người đàn ông trung niên thấp bé đi ra, người nọ ăn mặc chỉnh tề, để hai nhúm râu sinh động, nhìn thấy Diệp Côn bèn quy củ cúi người rồi sau đó nhìn thoáng qua Đồng Nhạn Linh, chỉ khẽ gật đầu xem như có lễ rồi hướng tới cửa lớn rời đi.
“Đó là đầu bếp của tôi, Takadashi.” Diệp Côn phát hiện Đồng Nhạn Linh đang nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương, vờ như tùy ý giới thiệu một câu.
“Người Nhật Bản……?”
“Thế nào, không thể sao?”
“Không……”
“Tay nghề của ngài ấy rất giỏi, nhân phẩm cũng tốt, là tôi mời ngài ấy về từ nhà hàng Raffles. Đến đi, ăn cơm trước.” Gỡ bỏ nút thắt áo khoác, cởi ra, tùy tay ném lên ghế sô pha, Diệp Côn vươn tay ôm bả vai Đồng Nhạn Linh, rút cặp sách anh vẫn luôn ôm không buông trong tay, cùng đặt ở trên ghế, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy cái người toàn thân đều đang cương cứng, ý bảo anh đi tới phòng ăn.
Đồng Nhạn Linh cơ hồ chính là lảo đảo đi qua.
Mà sự tình kế tiếp càng khiến anh không hiểu làm sao.
Vị thiếu gia ngang tàng trong miệng người đời thế nhưng vì anh mà kéo ghế dựa, giúp anh rót rượu, giới thiệu cho anh tên của mỗi một món ăn, tay cầm tay dạy anh cách dùng dao nĩa…..
Nhìn tay đối phương cắt beefsteak hơi hơi phát run, Diệp Côn bưng ly rượu vang đến gần bên miệng hơi hơi nheo mắt cười.
Bữa cơm hôm đó, Đồng Nhạn Linh ăn không nhiều, tuy rằng đồ ăn là mỹ vị dị thường nhưng anh lại ăn không vô. Trên bàn cơm, Diệp Côn câu được câu không nói chuyện phiếm với anh, anh đều hàm hồ đáp qua loa, tâm lý vẫn luôn lo sợ bất an không biết một khắc nào đó liền sẽ bị làm gì.
Bên ngoài, trời dần dần chuyển tối, mây chiều áp qua cửa sổ sát đất màu đen rộng rãi, che khuất chút tia nắng cuối cùng. Rốt cuộc chịu đựng đến món tráng miệng sau bữa cơm, anh buông cái nĩa bạc sáng bóng trong tay xuống, chỉ lo co quắp bất an cúi đầu nhìn khăn trải bàn tơ lụa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đốt một điếu thuốc, yên lặng hút mấy hơi, sau đó hỏi anh một câu “Thầy Đồng hiện tại xem như nghĩ xong hết rồi, phải không?”
Rõ ràng là câu hỏi nhưng tựa hồ không mang theo ý hỏi nào, nghe thế nào cũng giống như đã xác định cụ thể. Đồng Nhạn Linh nghe, mày khẽ chau lại, do dự nhiều lần mới ngẩng đầu lên.
“Đại thiếu gia, anh thật sự có thể khiến Nhạn Thanh không thể tiến vào các gánh hát nửa bước sao?”
“Phải.”
“Sẽ không làm nó bị thương chứ?”
“Sao có thể.” Cười lạnh một tiếng, Diệp Côn cách màn khói mỏng manh nhìn người đàn ông hốc mắt đã hơi đỏ lên, sau đó chậm rãi vắt chân trái lên trên đùi phải “Thầy yên tâm, một cuộc điện thoại thôi. Thiếu một con hát như Đồng Nhạn Thanh hay là thiếu một cổ đông như tôi, bên nào thiệt bên nào hơn, e rằng chỉ cần không ngốc thì kẻ nào cũng rõ.”
“……” Không biết nên cảm ơn hay là nên nói cái gì, Đồng Nhạn Linh hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn, đến cuối cùng thậm chí ngay cả gật đầu đều làm không được. Anh liền ngồi ở nơi đó chờ đến tận lúc Diệp Côn yên lặng hút xong điếu thuốc. Ngay lúc người đàn ông kia dụi tắt đầu thuốc lá rồi đột nhiên đứng dậy thì cả người anh run lên, tiếp đó liền bị một sức mạnh kinh khủng kéo dậy, kính mắt trực tiếp bị lấy xuống.
Gần trong gang tấc, Diệp Côn chăm chú ngắm nhìn anh. Cằm bị nắm nên anh cố cách nào cũng tránh không khỏi tầm mắt bá đạo ấy.
“Phòng tắm ở trên lầu, bên tay phải. Nước đã chuẩn bị sẵn cho thầy rồi, lúc này hẳn vẫn còn ấm.” Dứt lời, Diệp Côn khẽ cười một tiếng, một lần nữa đeo kính lại cho anh sau đó hất hất cằm, ý bảo anh đi tới hướng cầu thang.
Đồng Nhạn Linh hoàn toàn không rõ mình mơ mơ hồ hồ lên lầu bằng cách nào, anh tìm thấy gian phòng tắm kia, đẩy cửa đi vào, ngây ngốc đứng lâu thật lâu mới chậm rãi cởi quần áo, rảo bước tiến lên bồn tắm lớn, ngâm vào làn nước ấm áp.
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên anh ngồi trong bồn tắm như vậy.
Ở nhà dùng bồn gỗ dĩ nhiên múc nước để xối, mà hiện tại anh ngồi trong bồn tắm sứ trắng kiểu Tây được nối liền với một lò than có thể bảo trì nhiệt độ cho nước, bên cạnh bày đầy các loại chai lọ thuỷ tinh nhiều màu sắc, có sữa tắm nhiều hương vị, chênh lệch như vậy đến cùng là muốn chứng tỏ cái gì?
Rốt cuộc anh định làm cái gì?
Trời ạ! Anh rốt cuộc đang làm cái gì đây?
Đột nhiên tinh thần hoảng hốt hỗn loạn, Đồng Nhạn Linh lập tức đứng dậy ra khỏi bồn tắm. Anh muốn chạy, lập tức muốn trốn!
Anh nghĩ dù cho có phải quỳ xuống cầu xin Diệp đại thiếu gia thì cũng phải hủy bỏ cuộc “giao dịch” này, em trai chẳng phải chỉ là muốn làm một con hát thôi sao? Như vậy cứ tùy ý nó đi! Chẳng phải anh chỉ cần vất vả chăm lo cho cả nhà thôi sao, vậy thì cứ cố gắng mà lo đi. Cùng lắm thì xem hết thảy trở thành số mệnh của mình, vui vẻ mà chịu đựng là được rồi.
Anh mắc vào vị thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh kia là muốn làm gì?
Kéo khăn tắm mềm mại trên giá treo bên cạnh xuống qua loa lau khô thân thể, Đồng Nhạn Linh muốn bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo.
Thế nhưng, anh không đạt được.
Người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa phòng tắm, không nói trước một lời liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy anh hoảng loạn muốn dùng quần áo che thân thể mới cười nhẹ, đi lên trước vài bước nắm cổ tay anh, không chút do dự trực tiếp kéo anh đi ra ngoài.
Quần áo, khăn tắm rơi trên mặt đất, chân trần đi qua nền nhà bóng loáng lưu lại một chuỗi dấu chân hỗn độn. Đồng Nhạn Linh căn bản không kịp cự tuyệt đã bị kéo vào phòng ngủ, sau đó người đàn ông dùng một chút lực, cả người anh liền bị quăng ngã ở trên giường.
Anh thấy Diệp Côn ngay cả cửa phòng ngủ cũng lười đóng đã cởi bỏ cúc áo sơ-mi đi về phía anh. Anh muốn chống cự lại dễ dàng bị nắm chặt cổ tay, anh muốn kêu một câu “Đừng!” nhưng nụ hôn mang tính chiếm đoạt đã ập đến, dù chỉ nửa chữ anh cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.
Nụ hôn sâu bá đạo, ngoan cố, công thành đoạt đất, khớp hàm bị đầu lưỡi điêu luyện rất có kỹ xảo cạy ra cùng với độ sâu làm người ta xấu hổ khó nhịn, Đồng Nhạn Linh chưa từng có loại tiếp xúc này, lúc anh cảm giác được nước bọt đang trượt xuống từ khóe miệng mình cơ hồ muốn cắn lưỡi tự sát. Nhưng nụ hôn mạnh bạo đột nhiên lại kết thúc vào lúc này, bờ môi không có bất cứ ngôn từ gì chỉ vội vã nhấm nháp cánh môi mềm của anh sau đó lại xê dịch đến bên gáy.
Anh sợ muốn chết….
Trước ngực bị xoa nắn, bên hông bị sờ soạng, đầu ngón tay còn vương mùi khói thuốc một đường thò đến đùi trong của anh, sau đó khi anh liều mạng muốn khép chặt chân lại liền bị bàn tay nóng rực tách ra.
Trong cổ họng phát ra rên rỉ khàn khàn, anh muốn cầu xin đối phương dừng tay nhưng lại xấu hổ đến nỗi không biết nên nói thế nào, Diệp Côn giữ chặt anh, ôm siết anh, gặm cắn vành tai anh rồi sau đó dùng thanh âm trầm thấp cùng hơi thở nóng bỏng trêu chọc thái dương anh.
“Nếu em sợ thì nhắm mắt lại.” Mệnh lệnh nhẹ nhàng rơi xuống đối với Đồng Nhạn Linh mà nói lại giống như con bệnh sắp chết vớ được liều thuốc thần. Thuốc hay thường có độc, chỉ là trì hoãn cái chết của anh chứ không có khả năng khiến anh vực dậy từ cõi chết, nhưng con người khi lâm vào đường cùng rồi sẽ chẳng nghĩ ngợi được nhiều đến vậy.
Anh nhắm mắt lại.
Sau đó, tiếp đón anh chính là một hồi chiếm đoạt.
Thân thể bị lật qua, lưng bị đầu lưỡi nóng ướt liếm láp, eo bị nâng lên ở tư thế sỉ nhục nhất, cảm xúc lạnh lẽo trơn trượt dán tại nơi nghĩ anh cũng không dám nghĩ, đầu ngón tay chỉ lưu luyến quanh quẩn bên ngoài một lát bèn đâm vào mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước gì.
“A…! Ư……” Rốt cuộc kêu thành tiếng, anh không chịu nổi thò tay muốn tóm lấy tay đối phương nhưng người đàn ông kia căn bản không cho anh phản kháng, một tay giữ eo anh một tay vẫn như cũ tiếp tục xâm nhập cùng thăm dò, ngôn ngữ trêu chọc cũng từng từ từng chữ rót vào lỗ tai anh.
“Đừng lộn xộn, một lát là xong. Thả lỏng, nghe lời…… Hửm? Sao thế? Là nơi này?” Diệp Côn cảm nhận được khi đụng chạm tại một chỗ sâu, thân thể trong lòng hắn đột nhiên co rút, hắn cong khóe miệng, ngậm vành tai mềm mại nhẹ nhàng gặm liếm, hắn không cần nghĩ ngợi liền đâm vào ngón tay thứ hai. Đè ép cùng khuếch trương, con mồi dưới thân càng thêm e ngại, hiển nhiên đã bị gợi lên tình dục mà trở nên không kiêng nể gì, hắn nghe tiếng rên bối rối cùng vô vọng, cảm giác vòng eo của người kia dần vô lực mới xê dịch bàn tay vốn dùng để trói buộc đến giữa đùi đối phương, cố ý bất ngờ nắm lấy vật đã bắt đầu có phản ứng.
“A!…… Đừng…… Đại thiếu gia! Đừng…… Ư!” Nơi nào đó chậm rãi được xoa nắn, trong thân thể lại bị động tác đâm chọc lặp đi lặp lại, chưa từng thể nghiệm qua khoái cảm cường liệt như vậy khiến Đồng Nhạn Linh dường như chết ngất, anh mang theo giọng mũi nức nở cầu xin nhưng anh rõ ràng thân thể mình muốn cái gì. Loại tương phản rõ rệt này khiến anh hoảng loạn, một loại sợ hãi theo bản tính ẩn sâu trong con người như bị bắt được, bị phơi bày trước mọi thứ.
Anh không thể nhẫn nhịn được khiêu khích thuần thục trước sau như vậy, gắt gao tóm chặt nệm giường tơ lụa trơn trượt dưới thân, trong tiếng rên rỉ khó nhịn, trong tay người đàn ông kia anh đạt tới cao trào lần đầu tiên trong đời.
Khi thở hổn hển ngã vào trên giường anh nghe được tiếng cười khẽ của đối phương, cảm nhận được một bàn tay đem thứ chất lỏng dinh dính nồng mùi tanh vẽ loạn trên lưng anh, bất giác anh thấy có hơi rùng mình nhưng lại vô lực phản kháng.
Rồi sau đó cả người anh bị lật lại, anh trông thấy áo sơ-mi trắng của người kia đã hỗn độn bị cánh tay cơ bắp dứt khoát lột ra, tùy tiện ném xuống đất, trông thấy quần tây màu đen bao bọc không nổi mà gồ lên hình dáng rõ rệt, sau khi đai lưng bị cởi, khóa kéo bị kéo ra, quần lót cũng bị tụt xuống, thứ thô lớn sẵn có liền cứ như vậy hiện ra trong tầm mắt anh.
Anh lại bị nắm cổ tay, đầu ngón tay tiếp xúc đến vật nóng rực kia không khỏi vội dùng lực rụt tay về, nhưng người đàn ông đối diện không bởi vì anh trốn tránh mà buồn bực, ngược lại thuận thế ngăn chặn cánh tay anh, tách rộng hai chân anh sang hai bên.
“Đại thiếu gia…… Không được. Cầu xin anh……”
Trực giác nói cho anh biết lớp phòng tuyến bảo vệ cuối cùng của anh sắp bị công phá, Đồng Nhạn Linh tuyệt vọng cầu xin, anh không nhận biết rằng nước mắt của anh đã rơi đầy mặt nhưng anh phát hiện kẻ xâm lược kia lặng nhìn anh một lát bèn cúi đầu hôn lên khóe mắt anh, vươn tay chặt chẽ ôm lấy anh, sau đó thấp giọng nói “Nếu đau, cứ cắn tôi.”
Đó là mệnh lệnh? Hay là nhắc nhở? Anh cũng không phân rõ nữa, anh chỉ nhớ rõ xúc cảm khi đỉnh của vật cao ngất kia chen ở lối vào sau đó không chút thỏa hiệp mà từng bước từng bước đâm vào hậu huyệt chưa từng tiếp nhận dị vật.
Anh đau, thật sự, thật sự rất đau.
Đã đau đến nỗi thân thể cương cứng, hô hấp cũng không thể thông thuận, đầy đầu anh nghĩ đến đều là câu nói kia “Nếu đau, cứ cắn tôi.”
Xâm lược lại một lần nữa mạnh bạo ập đến, anh thật sự mở miệng cắn làn da đã hơi ướt mồ hôi trước mặt, anh nghe thấy tiếng thở dốc bên tai kèm đau đớn của người đàn ông kia, nhưng dù cho anh cắn mạnh thế nào, cướp đoạt trong thân thể vẫn không có chút dấu hiệu nhân nhượng.
Mà khi hung khí thô lớn đã tiến vào toàn bộ, ngừng lại vài giây mới bắt đầu chậm rãi chuyển động thì ngay cả sức lực để cắn của anh đều tiêu biến triệt để.
Đau, vẫn là đau, nhưng trong đau đớn lại hỗn loạn có được cảm xúc quái dị. Anh muốn khóc và cũng thật sự khóc ra, nước mắt mặc dù không biết có phải hoàn toàn bởi vì sỉ nhục mà rơi xuống thấm ướt thái dương hay không, cảm giác đê mê, sung sướng lại vẫn không chịu chèn ép của lý trí và đạo đức càng ngày toát ra càng nhiều.
Anh nhịn không nổi tiếng rên rỉ, rên rỉ đến nỗi cổ họng khàn đặc, đầu v* đã bị liếm mút, xoa nắn hơi hơi sưng đỏ, thứ giữa đùi càng đi trái ngược với ý chí. Anh có thể cảm nhận được mồ hôi nhỏ giọt từ thái dương người kia đọng trên mí mắt anh, sau đó hòa cùng nước mắt lướt qua gò má.
Anh nhớ rõ bản thân liên tiếp bị bức lên đỉnh sau đó tại thời điểm người đàn ông kiềm chế không đặng mà kịch liệt đưa đẩy, bị chất lỏng nóng bỏng đậm sệt nhồi đầy trong cơ thể….
Chuyện tiếp sau đó nữa, quả thật rất mơ hồ.
Rốt cuộc Diệp Côn có thỏa mãn mà hôn anh hay không, rốt cuộc có ôm anh không buông dù đã rút vật kia ra hay không, rốt cuộc có cầm khăn tắm lau thân thể cho anh hay không, rốt cuộc có kéo chăn đắp cho anh đồng thời thủ thỉ bên tai bảo anh đừng khóc nữa hay không.
Anh không nhớ rõ.
Hoặc là, vốn dĩ nhớ rất rõ, chỉ là không chịu thừa nhận những điều kia đều thật sự từng xảy ra mà thôi…..
Thứ duy nhất không thể phủ nhận chính là hơi ấm truyền tới từ làn da nơi hai người dán cùng một chỗ, hơi thở đượm mùi thuốc lá nhàn nhạt lượn lờ sau vành tai và cả vòng tay vững chắc siết chặt lấy anh, thẳng đến khi anh nặng nề chìm vào giấc ngủ đều chưa từng rời đi một khắc nào.
Dứt lời, Đồng Nhạn Linh bước ra khỏi cổng nhà.
Cả đoạn đường anh bước đi vô tri vô giác, khi phụ đạo cho nhị thiếu gia cũng phải tận hết sức lực mới không đến mức làm rối loạn bài vở, lúc tiết học kết thúc anh cùng Diệp Bằng đi về sảnh chính, trò chuyện dăm ba câu với Diệp lão gia, ngay khi thiếu niên định tiễn anh ra cổng thì ở nơi đó lại truyền đến vài tiếng còi vang.
Tiếng động đó khiến Đồng Nhạn Linh không khỏi rùng mình.
Anh hoảng loạn nhưng vẫn không thể di chuyển.
Anh ngồi lặng thinh tại chỗ chờ đợi bóng dáng người đàn ông cao lớn mang âu phục giày da từng bước đến gần.
Hệt như một vị khách tiêu chuẩn, anh đứng dậy cúi đầu chào một tiếng “Đại thiếu gia.”
Qua khóe mắt anh thoáng trông thấy đối phương quét mắt nhìn mình, sau đó lại gần bàn bạc đôi câu về chuyện làm ăn với Diệp lão gia, tiếp đó khóe miệng Diệp Côn hơi hơi giương lên nói với cha, hôm nay hắn phải tới nhà hàng gặp đối tác nên sẽ không ở nhà ăn cơm. Mặt khác, dù sao cũng tiện đường cho nên sẽ lái xe đưa thầy Đồng về nhà.
Diệp lão gia đương nhiên vui vẻ đồng ý, dặn dò Diệp Côn trên đường đi chậm một chút, sau đó được Diệp Bằng dìu ra ngoài, tiễn hai người kia đến cổng lớn.
Hai cha con cũng không biết Đồng Nhạn Linh buông rũ đôi mắt ngồi yên trên xe đang suy nghĩ cái gì trong lòng, cũng không biết Diệp Côn căn bản không hề lái xe tới nhà hàng nào cả, mục đích của hắn chính là biệt thự riêng của hắn, nụ cười trên mặt hắn cất giấu đều là đắc ý vui vẻ cùng nôn nóng của mãnh thú trước giờ xử tử con mồi.
Dọc theo đường đi hắn không nói gì, Đồng Nhạn Linh cũng lặng im.
Xe chạy đến ngã tư đường xa lạ, dừng trước hai cánh cửa sắt tối đen.
Thò tay qua cửa sổ xe, ấn chuông điện trên tường, không bao lâu sau cổng lớn từ từ được mở ra, một người đàn ông có vẻ là quản gia chạy đến bên cạnh xe, cung cung kính kính kéo cửa xe, cúi đầu khom lưng chào “Đại thiếu gia, cậu đã về?”
Hắn không đáp lại nửa chữ, chỉ hỏi một câu “Ngài Taka chuẩn bị xong bữa tối chưa?” sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục liền phân phó “Vậy chú đỗ xe đi rồi rời khỏi đây với ngài ấy.” nói đặng bèn xuống xe.
Diệp Côn đi về phía trước vài bước, phát hiện người ngồi trên ghế phụ không hề nhúc nhích, dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua, không khỏi khe khẽ lắc đầu.
Đồng Nhạn Linh hoàn toàn không biết mình bị làm sao, cứ thế ngây ngốc xuống xe theo sau.
Anh không dám nhìn mặt quản gia lại càng không nguyện ý đi phỏng đoán xem đối phương hiện tại đang suy đoán lai lịch của anh như thế nào, anh chỉ vô thức cất bước, không nói một tiếng theo sau người đàn ông cao lớn kia tới tòa nhà hai tầng màu xám sẫm sâu trong khuôn viên biệt thự.
Thẳng đến khi vào sảnh chính, anh mới ý thức được tòa nhà này đẹp đến nhường nào.
Sàn nhà sáng sủa, nội thất theo phong cách phương Tây, đèn trùm trên trần xa hoa. Ghế sô pha bằng da màu đen tuyền, tấm thảm trải sàn mềm mại màu nâu nhạt, giấy dán tường ánh vàng, bức rèm trắng như trân châu…. Toàn bộ sảnh lớn trang hoàng tráng lệ nhưng mà màu sắc lại vẫn thiên về màu trầm có phần thanh lãnh.
Giống hệt như ai kia……
Đang cúi đầu nghĩ, từ hướng phòng bếp có một người đàn ông trung niên thấp bé đi ra, người nọ ăn mặc chỉnh tề, để hai nhúm râu sinh động, nhìn thấy Diệp Côn bèn quy củ cúi người rồi sau đó nhìn thoáng qua Đồng Nhạn Linh, chỉ khẽ gật đầu xem như có lễ rồi hướng tới cửa lớn rời đi.
“Đó là đầu bếp của tôi, Takadashi.” Diệp Côn phát hiện Đồng Nhạn Linh đang nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương, vờ như tùy ý giới thiệu một câu.
“Người Nhật Bản……?”
“Thế nào, không thể sao?”
“Không……”
“Tay nghề của ngài ấy rất giỏi, nhân phẩm cũng tốt, là tôi mời ngài ấy về từ nhà hàng Raffles. Đến đi, ăn cơm trước.” Gỡ bỏ nút thắt áo khoác, cởi ra, tùy tay ném lên ghế sô pha, Diệp Côn vươn tay ôm bả vai Đồng Nhạn Linh, rút cặp sách anh vẫn luôn ôm không buông trong tay, cùng đặt ở trên ghế, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy cái người toàn thân đều đang cương cứng, ý bảo anh đi tới phòng ăn.
Đồng Nhạn Linh cơ hồ chính là lảo đảo đi qua.
Mà sự tình kế tiếp càng khiến anh không hiểu làm sao.
Vị thiếu gia ngang tàng trong miệng người đời thế nhưng vì anh mà kéo ghế dựa, giúp anh rót rượu, giới thiệu cho anh tên của mỗi một món ăn, tay cầm tay dạy anh cách dùng dao nĩa…..
Nhìn tay đối phương cắt beefsteak hơi hơi phát run, Diệp Côn bưng ly rượu vang đến gần bên miệng hơi hơi nheo mắt cười.
Bữa cơm hôm đó, Đồng Nhạn Linh ăn không nhiều, tuy rằng đồ ăn là mỹ vị dị thường nhưng anh lại ăn không vô. Trên bàn cơm, Diệp Côn câu được câu không nói chuyện phiếm với anh, anh đều hàm hồ đáp qua loa, tâm lý vẫn luôn lo sợ bất an không biết một khắc nào đó liền sẽ bị làm gì.
Bên ngoài, trời dần dần chuyển tối, mây chiều áp qua cửa sổ sát đất màu đen rộng rãi, che khuất chút tia nắng cuối cùng. Rốt cuộc chịu đựng đến món tráng miệng sau bữa cơm, anh buông cái nĩa bạc sáng bóng trong tay xuống, chỉ lo co quắp bất an cúi đầu nhìn khăn trải bàn tơ lụa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đốt một điếu thuốc, yên lặng hút mấy hơi, sau đó hỏi anh một câu “Thầy Đồng hiện tại xem như nghĩ xong hết rồi, phải không?”
Rõ ràng là câu hỏi nhưng tựa hồ không mang theo ý hỏi nào, nghe thế nào cũng giống như đã xác định cụ thể. Đồng Nhạn Linh nghe, mày khẽ chau lại, do dự nhiều lần mới ngẩng đầu lên.
“Đại thiếu gia, anh thật sự có thể khiến Nhạn Thanh không thể tiến vào các gánh hát nửa bước sao?”
“Phải.”
“Sẽ không làm nó bị thương chứ?”
“Sao có thể.” Cười lạnh một tiếng, Diệp Côn cách màn khói mỏng manh nhìn người đàn ông hốc mắt đã hơi đỏ lên, sau đó chậm rãi vắt chân trái lên trên đùi phải “Thầy yên tâm, một cuộc điện thoại thôi. Thiếu một con hát như Đồng Nhạn Thanh hay là thiếu một cổ đông như tôi, bên nào thiệt bên nào hơn, e rằng chỉ cần không ngốc thì kẻ nào cũng rõ.”
“……” Không biết nên cảm ơn hay là nên nói cái gì, Đồng Nhạn Linh hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn, đến cuối cùng thậm chí ngay cả gật đầu đều làm không được. Anh liền ngồi ở nơi đó chờ đến tận lúc Diệp Côn yên lặng hút xong điếu thuốc. Ngay lúc người đàn ông kia dụi tắt đầu thuốc lá rồi đột nhiên đứng dậy thì cả người anh run lên, tiếp đó liền bị một sức mạnh kinh khủng kéo dậy, kính mắt trực tiếp bị lấy xuống.
Gần trong gang tấc, Diệp Côn chăm chú ngắm nhìn anh. Cằm bị nắm nên anh cố cách nào cũng tránh không khỏi tầm mắt bá đạo ấy.
“Phòng tắm ở trên lầu, bên tay phải. Nước đã chuẩn bị sẵn cho thầy rồi, lúc này hẳn vẫn còn ấm.” Dứt lời, Diệp Côn khẽ cười một tiếng, một lần nữa đeo kính lại cho anh sau đó hất hất cằm, ý bảo anh đi tới hướng cầu thang.
Đồng Nhạn Linh hoàn toàn không rõ mình mơ mơ hồ hồ lên lầu bằng cách nào, anh tìm thấy gian phòng tắm kia, đẩy cửa đi vào, ngây ngốc đứng lâu thật lâu mới chậm rãi cởi quần áo, rảo bước tiến lên bồn tắm lớn, ngâm vào làn nước ấm áp.
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên anh ngồi trong bồn tắm như vậy.
Ở nhà dùng bồn gỗ dĩ nhiên múc nước để xối, mà hiện tại anh ngồi trong bồn tắm sứ trắng kiểu Tây được nối liền với một lò than có thể bảo trì nhiệt độ cho nước, bên cạnh bày đầy các loại chai lọ thuỷ tinh nhiều màu sắc, có sữa tắm nhiều hương vị, chênh lệch như vậy đến cùng là muốn chứng tỏ cái gì?
Rốt cuộc anh định làm cái gì?
Trời ạ! Anh rốt cuộc đang làm cái gì đây?
Đột nhiên tinh thần hoảng hốt hỗn loạn, Đồng Nhạn Linh lập tức đứng dậy ra khỏi bồn tắm. Anh muốn chạy, lập tức muốn trốn!
Anh nghĩ dù cho có phải quỳ xuống cầu xin Diệp đại thiếu gia thì cũng phải hủy bỏ cuộc “giao dịch” này, em trai chẳng phải chỉ là muốn làm một con hát thôi sao? Như vậy cứ tùy ý nó đi! Chẳng phải anh chỉ cần vất vả chăm lo cho cả nhà thôi sao, vậy thì cứ cố gắng mà lo đi. Cùng lắm thì xem hết thảy trở thành số mệnh của mình, vui vẻ mà chịu đựng là được rồi.
Anh mắc vào vị thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh kia là muốn làm gì?
Kéo khăn tắm mềm mại trên giá treo bên cạnh xuống qua loa lau khô thân thể, Đồng Nhạn Linh muốn bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo.
Thế nhưng, anh không đạt được.
Người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa phòng tắm, không nói trước một lời liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy anh hoảng loạn muốn dùng quần áo che thân thể mới cười nhẹ, đi lên trước vài bước nắm cổ tay anh, không chút do dự trực tiếp kéo anh đi ra ngoài.
Quần áo, khăn tắm rơi trên mặt đất, chân trần đi qua nền nhà bóng loáng lưu lại một chuỗi dấu chân hỗn độn. Đồng Nhạn Linh căn bản không kịp cự tuyệt đã bị kéo vào phòng ngủ, sau đó người đàn ông dùng một chút lực, cả người anh liền bị quăng ngã ở trên giường.
Anh thấy Diệp Côn ngay cả cửa phòng ngủ cũng lười đóng đã cởi bỏ cúc áo sơ-mi đi về phía anh. Anh muốn chống cự lại dễ dàng bị nắm chặt cổ tay, anh muốn kêu một câu “Đừng!” nhưng nụ hôn mang tính chiếm đoạt đã ập đến, dù chỉ nửa chữ anh cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.
Nụ hôn sâu bá đạo, ngoan cố, công thành đoạt đất, khớp hàm bị đầu lưỡi điêu luyện rất có kỹ xảo cạy ra cùng với độ sâu làm người ta xấu hổ khó nhịn, Đồng Nhạn Linh chưa từng có loại tiếp xúc này, lúc anh cảm giác được nước bọt đang trượt xuống từ khóe miệng mình cơ hồ muốn cắn lưỡi tự sát. Nhưng nụ hôn mạnh bạo đột nhiên lại kết thúc vào lúc này, bờ môi không có bất cứ ngôn từ gì chỉ vội vã nhấm nháp cánh môi mềm của anh sau đó lại xê dịch đến bên gáy.
Anh sợ muốn chết….
Trước ngực bị xoa nắn, bên hông bị sờ soạng, đầu ngón tay còn vương mùi khói thuốc một đường thò đến đùi trong của anh, sau đó khi anh liều mạng muốn khép chặt chân lại liền bị bàn tay nóng rực tách ra.
Trong cổ họng phát ra rên rỉ khàn khàn, anh muốn cầu xin đối phương dừng tay nhưng lại xấu hổ đến nỗi không biết nên nói thế nào, Diệp Côn giữ chặt anh, ôm siết anh, gặm cắn vành tai anh rồi sau đó dùng thanh âm trầm thấp cùng hơi thở nóng bỏng trêu chọc thái dương anh.
“Nếu em sợ thì nhắm mắt lại.” Mệnh lệnh nhẹ nhàng rơi xuống đối với Đồng Nhạn Linh mà nói lại giống như con bệnh sắp chết vớ được liều thuốc thần. Thuốc hay thường có độc, chỉ là trì hoãn cái chết của anh chứ không có khả năng khiến anh vực dậy từ cõi chết, nhưng con người khi lâm vào đường cùng rồi sẽ chẳng nghĩ ngợi được nhiều đến vậy.
Anh nhắm mắt lại.
Sau đó, tiếp đón anh chính là một hồi chiếm đoạt.
Thân thể bị lật qua, lưng bị đầu lưỡi nóng ướt liếm láp, eo bị nâng lên ở tư thế sỉ nhục nhất, cảm xúc lạnh lẽo trơn trượt dán tại nơi nghĩ anh cũng không dám nghĩ, đầu ngón tay chỉ lưu luyến quanh quẩn bên ngoài một lát bèn đâm vào mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước gì.
“A…! Ư……” Rốt cuộc kêu thành tiếng, anh không chịu nổi thò tay muốn tóm lấy tay đối phương nhưng người đàn ông kia căn bản không cho anh phản kháng, một tay giữ eo anh một tay vẫn như cũ tiếp tục xâm nhập cùng thăm dò, ngôn ngữ trêu chọc cũng từng từ từng chữ rót vào lỗ tai anh.
“Đừng lộn xộn, một lát là xong. Thả lỏng, nghe lời…… Hửm? Sao thế? Là nơi này?” Diệp Côn cảm nhận được khi đụng chạm tại một chỗ sâu, thân thể trong lòng hắn đột nhiên co rút, hắn cong khóe miệng, ngậm vành tai mềm mại nhẹ nhàng gặm liếm, hắn không cần nghĩ ngợi liền đâm vào ngón tay thứ hai. Đè ép cùng khuếch trương, con mồi dưới thân càng thêm e ngại, hiển nhiên đã bị gợi lên tình dục mà trở nên không kiêng nể gì, hắn nghe tiếng rên bối rối cùng vô vọng, cảm giác vòng eo của người kia dần vô lực mới xê dịch bàn tay vốn dùng để trói buộc đến giữa đùi đối phương, cố ý bất ngờ nắm lấy vật đã bắt đầu có phản ứng.
“A!…… Đừng…… Đại thiếu gia! Đừng…… Ư!” Nơi nào đó chậm rãi được xoa nắn, trong thân thể lại bị động tác đâm chọc lặp đi lặp lại, chưa từng thể nghiệm qua khoái cảm cường liệt như vậy khiến Đồng Nhạn Linh dường như chết ngất, anh mang theo giọng mũi nức nở cầu xin nhưng anh rõ ràng thân thể mình muốn cái gì. Loại tương phản rõ rệt này khiến anh hoảng loạn, một loại sợ hãi theo bản tính ẩn sâu trong con người như bị bắt được, bị phơi bày trước mọi thứ.
Anh không thể nhẫn nhịn được khiêu khích thuần thục trước sau như vậy, gắt gao tóm chặt nệm giường tơ lụa trơn trượt dưới thân, trong tiếng rên rỉ khó nhịn, trong tay người đàn ông kia anh đạt tới cao trào lần đầu tiên trong đời.
Khi thở hổn hển ngã vào trên giường anh nghe được tiếng cười khẽ của đối phương, cảm nhận được một bàn tay đem thứ chất lỏng dinh dính nồng mùi tanh vẽ loạn trên lưng anh, bất giác anh thấy có hơi rùng mình nhưng lại vô lực phản kháng.
Rồi sau đó cả người anh bị lật lại, anh trông thấy áo sơ-mi trắng của người kia đã hỗn độn bị cánh tay cơ bắp dứt khoát lột ra, tùy tiện ném xuống đất, trông thấy quần tây màu đen bao bọc không nổi mà gồ lên hình dáng rõ rệt, sau khi đai lưng bị cởi, khóa kéo bị kéo ra, quần lót cũng bị tụt xuống, thứ thô lớn sẵn có liền cứ như vậy hiện ra trong tầm mắt anh.
Anh lại bị nắm cổ tay, đầu ngón tay tiếp xúc đến vật nóng rực kia không khỏi vội dùng lực rụt tay về, nhưng người đàn ông đối diện không bởi vì anh trốn tránh mà buồn bực, ngược lại thuận thế ngăn chặn cánh tay anh, tách rộng hai chân anh sang hai bên.
“Đại thiếu gia…… Không được. Cầu xin anh……”
Trực giác nói cho anh biết lớp phòng tuyến bảo vệ cuối cùng của anh sắp bị công phá, Đồng Nhạn Linh tuyệt vọng cầu xin, anh không nhận biết rằng nước mắt của anh đã rơi đầy mặt nhưng anh phát hiện kẻ xâm lược kia lặng nhìn anh một lát bèn cúi đầu hôn lên khóe mắt anh, vươn tay chặt chẽ ôm lấy anh, sau đó thấp giọng nói “Nếu đau, cứ cắn tôi.”
Đó là mệnh lệnh? Hay là nhắc nhở? Anh cũng không phân rõ nữa, anh chỉ nhớ rõ xúc cảm khi đỉnh của vật cao ngất kia chen ở lối vào sau đó không chút thỏa hiệp mà từng bước từng bước đâm vào hậu huyệt chưa từng tiếp nhận dị vật.
Anh đau, thật sự, thật sự rất đau.
Đã đau đến nỗi thân thể cương cứng, hô hấp cũng không thể thông thuận, đầy đầu anh nghĩ đến đều là câu nói kia “Nếu đau, cứ cắn tôi.”
Xâm lược lại một lần nữa mạnh bạo ập đến, anh thật sự mở miệng cắn làn da đã hơi ướt mồ hôi trước mặt, anh nghe thấy tiếng thở dốc bên tai kèm đau đớn của người đàn ông kia, nhưng dù cho anh cắn mạnh thế nào, cướp đoạt trong thân thể vẫn không có chút dấu hiệu nhân nhượng.
Mà khi hung khí thô lớn đã tiến vào toàn bộ, ngừng lại vài giây mới bắt đầu chậm rãi chuyển động thì ngay cả sức lực để cắn của anh đều tiêu biến triệt để.
Đau, vẫn là đau, nhưng trong đau đớn lại hỗn loạn có được cảm xúc quái dị. Anh muốn khóc và cũng thật sự khóc ra, nước mắt mặc dù không biết có phải hoàn toàn bởi vì sỉ nhục mà rơi xuống thấm ướt thái dương hay không, cảm giác đê mê, sung sướng lại vẫn không chịu chèn ép của lý trí và đạo đức càng ngày toát ra càng nhiều.
Anh nhịn không nổi tiếng rên rỉ, rên rỉ đến nỗi cổ họng khàn đặc, đầu v* đã bị liếm mút, xoa nắn hơi hơi sưng đỏ, thứ giữa đùi càng đi trái ngược với ý chí. Anh có thể cảm nhận được mồ hôi nhỏ giọt từ thái dương người kia đọng trên mí mắt anh, sau đó hòa cùng nước mắt lướt qua gò má.
Anh nhớ rõ bản thân liên tiếp bị bức lên đỉnh sau đó tại thời điểm người đàn ông kiềm chế không đặng mà kịch liệt đưa đẩy, bị chất lỏng nóng bỏng đậm sệt nhồi đầy trong cơ thể….
Chuyện tiếp sau đó nữa, quả thật rất mơ hồ.
Rốt cuộc Diệp Côn có thỏa mãn mà hôn anh hay không, rốt cuộc có ôm anh không buông dù đã rút vật kia ra hay không, rốt cuộc có cầm khăn tắm lau thân thể cho anh hay không, rốt cuộc có kéo chăn đắp cho anh đồng thời thủ thỉ bên tai bảo anh đừng khóc nữa hay không.
Anh không nhớ rõ.
Hoặc là, vốn dĩ nhớ rất rõ, chỉ là không chịu thừa nhận những điều kia đều thật sự từng xảy ra mà thôi…..
Thứ duy nhất không thể phủ nhận chính là hơi ấm truyền tới từ làn da nơi hai người dán cùng một chỗ, hơi thở đượm mùi thuốc lá nhàn nhạt lượn lờ sau vành tai và cả vòng tay vững chắc siết chặt lấy anh, thẳng đến khi anh nặng nề chìm vào giấc ngủ đều chưa từng rời đi một khắc nào.