Vẫn là mùa xuân về hoa nở, nhưng đã sau mười năm, Lê sơn vẫn xanh mướt như trước, khi hoa cỏ xanh tươi hồ điệp bay múa.
Xích hồ trở về, tới thăm chốn cũ, sau chuyện của Lê Huân, tính tình của xích hồ Lam Y[4] không còn nóng nảy khinh cuồng như ban đầu, trải nghiệm ở trần thế một thời gian, nay chỉ còn hờ hững, không truy đuổi phù phiếm hấp thụ tinh phách của con người mà tĩnh tâm tu luyện tử tế.
Lam Y nhìn về cây lê ở phương xa, cây không khác xưa, có điều người dưới tàng cây khiến Lam Y bất ngờ. Lập kết giới bên cây miễn cho ngoại vật quấy rầy giấc ngủ yên của người kia, Lam Y đi vào, năm tháng thời gian chỉ lưu lại dấu vết rất nhỏ trên gương mặt người kia, nét cười ôn hòa ngọt ngào vẫn không thay đổi. Giờ phút này, cuối cùng Lam Y đã hiểu được vì sao Lê Huân lại liều mình bảo vệ hắn, một người như thế, yêu hận rõ ràng, cho dù duyên mỏng phận bạc, chung quy không hối hận, quả thực không dễ.
Hoa nở một mùa, như tuyết ngập trời, ấm áp khiến người ta khó nén lệ rơi.
Trí nhớ của Doãn Lễ bị phong trong cây lê, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là ngủ say dưới bóng cây, trong mộng mới có thể nhớ lại những chuyện quá khứ.
Một chiếc lá mảnh đong đưa rơi xuống từ trên cây, rơi vào lòng bàn tay Lam Y, Lam Y cụp mắt nhìn hình ảnh trong chiếc lá.
Là một ngày mây mù che nắng, trong đình viện thanh lịch có một cây hoa nở trùng điệp như gấm, tản mác đầy trời, hoa lê thi thoảng rơi xuống, hai người ngồi bên bàn đá khắc hoa văn cá, một người ngắm cây, một người đọc sách, ngâm ấm trà xanh, cười nói chuyện năm tháng kiếp người, nói rằng đợi đến khi già bọn họ vẫn muốn chờ hoa nở, ngắm hoa rơi như vậy, bàn tay nắm chặt của hai người không phút nào buông lỏng, bốn mắt nhìn nhau đáy lòng ấm áp, chỉ cười mà không nói, tình cảm lắng đọng của thời khắc đó, mênh mang tỏa ra tương tư khuynh thành.
Lam Y khuây khỏa nhìn sương mù ẩn hiện giữa núi, con đường trước đây Lê Huân đi qua đã bị khói nước nơi khe suối che phủ, nàng không đành lòng thổn thức: “Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?”[5]
Vẫn là mùa xuân về hoa nở, nhưng đã sau mười năm, Lê sơn vẫn xanh mướt như trước, khi hoa cỏ xanh tươi hồ điệp bay múa.
Xích hồ trở về, tới thăm chốn cũ, sau chuyện của Lê Huân, tính tình của xích hồ Lam Y[] không còn nóng nảy khinh cuồng như ban đầu, trải nghiệm ở trần thế một thời gian, nay chỉ còn hờ hững, không truy đuổi phù phiếm hấp thụ tinh phách của con người mà tĩnh tâm tu luyện tử tế.
Lam Y nhìn về cây lê ở phương xa, cây không khác xưa, có điều người dưới tàng cây khiến Lam Y bất ngờ. Lập kết giới bên cây miễn cho ngoại vật quấy rầy giấc ngủ yên của người kia, Lam Y đi vào, năm tháng thời gian chỉ lưu lại dấu vết rất nhỏ trên gương mặt người kia, nét cười ôn hòa ngọt ngào vẫn không thay đổi. Giờ phút này, cuối cùng Lam Y đã hiểu được vì sao Lê Huân lại liều mình bảo vệ hắn, một người như thế, yêu hận rõ ràng, cho dù duyên mỏng phận bạc, chung quy không hối hận, quả thực không dễ.
Hoa nở một mùa, như tuyết ngập trời, ấm áp khiến người ta khó nén lệ rơi.
Trí nhớ của Doãn Lễ bị phong trong cây lê, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là ngủ say dưới bóng cây, trong mộng mới có thể nhớ lại những chuyện quá khứ.
Một chiếc lá mảnh đong đưa rơi xuống từ trên cây, rơi vào lòng bàn tay Lam Y, Lam Y cụp mắt nhìn hình ảnh trong chiếc lá.
Là một ngày mây mù che nắng, trong đình viện thanh lịch có một cây hoa nở trùng điệp như gấm, tản mác đầy trời, hoa lê thi thoảng rơi xuống, hai người ngồi bên bàn đá khắc hoa văn cá, một người ngắm cây, một người đọc sách, ngâm ấm trà xanh, cười nói chuyện năm tháng kiếp người, nói rằng đợi đến khi già bọn họ vẫn muốn chờ hoa nở, ngắm hoa rơi như vậy, bàn tay nắm chặt của hai người không phút nào buông lỏng, bốn mắt nhìn nhau đáy lòng ấm áp, chỉ cười mà không nói, tình cảm lắng đọng của thời khắc đó, mênh mang tỏa ra tương tư khuynh thành.
Lam Y khuây khỏa nhìn sương mù ẩn hiện giữa núi, con đường trước đây Lê Huân đi qua đã bị khói nước nơi khe suối che phủ, nàng không đành lòng thổn thức: “Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?”[]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vẫn là mùa xuân về hoa nở, nhưng đã sau mười năm, Lê sơn vẫn xanh mướt như trước, khi hoa cỏ xanh tươi hồ điệp bay múa.
Xích hồ trở về, tới thăm chốn cũ, sau chuyện của Lê Huân, tính tình của xích hồ Lam Y[4] không còn nóng nảy khinh cuồng như ban đầu, trải nghiệm ở trần thế một thời gian, nay chỉ còn hờ hững, không truy đuổi phù phiếm hấp thụ tinh phách của con người mà tĩnh tâm tu luyện tử tế.
Lam Y nhìn về cây lê ở phương xa, cây không khác xưa, có điều người dưới tàng cây khiến Lam Y bất ngờ. Lập kết giới bên cây miễn cho ngoại vật quấy rầy giấc ngủ yên của người kia, Lam Y đi vào, năm tháng thời gian chỉ lưu lại dấu vết rất nhỏ trên gương mặt người kia, nét cười ôn hòa ngọt ngào vẫn không thay đổi. Giờ phút này, cuối cùng Lam Y đã hiểu được vì sao Lê Huân lại liều mình bảo vệ hắn, một người như thế, yêu hận rõ ràng, cho dù duyên mỏng phận bạc, chung quy không hối hận, quả thực không dễ.
Hoa nở một mùa, như tuyết ngập trời, ấm áp khiến người ta khó nén lệ rơi.
Trí nhớ của Doãn Lễ bị phong trong cây lê, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là ngủ say dưới bóng cây, trong mộng mới có thể nhớ lại những chuyện quá khứ.
Một chiếc lá mảnh đong đưa rơi xuống từ trên cây, rơi vào lòng bàn tay Lam Y, Lam Y cụp mắt nhìn hình ảnh trong chiếc lá.
Là một ngày mây mù che nắng, trong đình viện thanh lịch có một cây hoa nở trùng điệp như gấm, tản mác đầy trời, hoa lê thi thoảng rơi xuống, hai người ngồi bên bàn đá khắc hoa văn cá, một người ngắm cây, một người đọc sách, ngâm ấm trà xanh, cười nói chuyện năm tháng kiếp người, nói rằng đợi đến khi già bọn họ vẫn muốn chờ hoa nở, ngắm hoa rơi như vậy, bàn tay nắm chặt của hai người không phút nào buông lỏng, bốn mắt nhìn nhau đáy lòng ấm áp, chỉ cười mà không nói, tình cảm lắng đọng của thời khắc đó, mênh mang tỏa ra tương tư khuynh thành.
Lam Y khuây khỏa nhìn sương mù ẩn hiện giữa núi, con đường trước đây Lê Huân đi qua đã bị khói nước nơi khe suối che phủ, nàng không đành lòng thổn thức: “Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?”[5]