Cách Dylan và Ashling mười phút lái xe, Lisa và Jasper Ffrench, tay đầu bếp ngôi sao, đang ăn tối ở nhà hàng Clarence. Chính Jasper đã đề nghị về việc tới ăn ở đây, vì như thế anh ta có thể chê bai thức ăn ở đây không ngon bằng một góc so với những gì anh ta làm ra tại nhà hàng mang tên mình. Anh ta đẹp trai, khó ưa, mặc nhiên nghĩ rằng mình là một thiên tài và chẳng có gì ngoài sự ghen tị dành cho tất cả những người khác trong cùng lĩnh vực. “Những kẻ nghiệp dư,” anh ta tuyên bố, tay huơ ly rượu vang thứ sáu, “họ chẳng là gì hết ngoài những kẻ nghiệp dư và tài tử. Marco Pierre White - nghiệp dư! Alasdair Little - nghiệp dư!”
Lạy Chúa, anh là đồ của nợ. Lisa gật đầu và mỉm cười. Cũng may mà những người đàn ông khó tính là sở trường của cô. “Đó là lý do tại sao anh là người chúng tôi lựa chọn làm một phần cho thành công của Colleen, Jasper.”
Không hoàn toàn chính xác. Jasper là người được chọn vì trước đó Conrad Gallagher đã từ chối cô, với lý do áp lực công việc.
Trong khi Jasper thực hiện những cuộc tấn công ồ ạt vào chai rượu vang thứ hai, Lisa làm anh ta ngây ngất băng câu chuyện về việc đăng tải chúng (chuyên mục của anh ta với những ấn phẩm khác của Randolph Media trên toàn thế giới.) Không hề thực sự hứa hẹn gì, cô chỉ ám chỉ rằng một chuyên mục trên tờ Colleen có thể dễ dàng dẫn đến việc anh ta có chương trình riêng của mình trên Channel 9, đài truyền hình của Randolph Media.
“Tôi sẽ nhận!” Jasper quyết định. “Chuyển hợp đồng đến chỗ tôi vào sáng mai.”
“Thực ra ở đây tôi có sẵn một bản,” Lisa ngọt ngào nói, phải rèn ngay khi sắt còn nóng mới được.
Jasper nguệch ngoạc ký tên, và thật vừa kịp lúc, vì tiếp đó là một khoảnh khắc tế nhị khi người phục vụ bàn bước tới dọn đĩa của cô đi. Như mọi khi, Lisa đã khua loạn thức ăn quanh đĩa, nhưng hầu như không ăn gì.
“Có gì không ổn với bữa tối của quý khách không?” Người phục vụhỏi.
“Không. Ngon lắm nhưng...” Lisa nhận ra Jasper đang chằm chằm nhìn cô từ bên kia bàn nên vội vàng điều chỉnh nhận xét của mình theo hướng trung dung hơn, “Cũng ổn.”
“Nếu món đó tệ như của tôi thì cũng chẳng ngạc nhiên khi cô ấy không thể nuốt trôi được,” Jasper hạch sách. “Bánh blini với dồi lợn à? Còn hơn cả sến. Một trò hề!”
“Tôi lấy làm tiếc khi nghe điều đó, thưa ngài.” Người phục vụ gườm gườm nhìn Jasper và cái đĩa sạch nhẵn của anh ta. Trước kia anh ta từng làm việc cho chính gã đầu bếp này, đồ con hoang điên rồ. “Quý khách có muốn gọi tráng miệng không?”
“Không, chúng tôi không muốn!” Jasper hùng hổ nói – trước sự thất vọng của Lisa, vì tuần này cô thực hiện chế độ ăn toàn đồ tráng miệng. Đầu nhẹ hơn của chiếc cần, tất nhiên rồi: hoa quả tươi, nước hoa quả, kem hoa quả. Phải đến hơn một thập kỷ nay kể từ lần vị ngon tê tái của món Death by Chocolate đi qua môi cô.
Ôi, chậc, không sao. Cô trả tiền, và cả hai đứng dậy đi ra, một người không được vững vàng như ngưòi kia. Ra đến cửa họ bắt tay, và rồi Jasper mượn rượu để gạ gẫm Lisa, nhưng cô khéo léo lảng tránh. Cô đã ký được hợp đồng rồi.
Jasper lảo đảo bước đi trên phố trông rất đáng ngại và giây phút Lisa còn lại một mình, nỗi trống trải lại ùa về. Tại sao? Tại sao ở đây tất cả lại khó khăn hơn đến thế? Cô đã từng rất ổn ở London. Thậm chí cả sau khi Oliver ra đi, cô vẫn tiếp tục được. Dấn bước, hoàn thành mục tiêu của cô, làm cho mọi việc xảy ra, lúc nào cũng tin tưởng sẽ có một phần thưởng nào đó dành cho mình. Nhưng rồi phần thưởng đã thuộc về người khác còn cô đang ở Ireland và những cơ chế thích nghi của cô hoạt động có vẻ không hiệu quả cho lắm ở chốn này.
Hôm qua cô không gọi điện cho mẹ mình, mặc dù đó là Chủ nhật. Cô đã quá chán nản. Cô chỉ mặc quần áo để tới cái cửa hàng góc phố bẩn thỉu mua một hộp kem và năm tờ báo, rồi ngay khi về đến nhà, cô lại chui vào trong cái bọc của mình và dành cả ngày ủ rũ trong màn khói thuốc lá hôi hám. Mối giao tiếp duy nhất của cô với con người là lũ nhóc tám tuổi quanh đó chốc chốc lại đá bóng vào cửa trước nhà cô.
Trước khi vẫy một chiếc taxi cô tạt vào một quầy báo mua thuốc lá và tim cô nhảy lên khi nhìn thấy số Irish Tatler mới đã phát hành, Irish Tatler là một trong những đối thủ cạnh tranh của Colleen và bóc mẽ nó sẽ giúp cô có việc gì đó để làm cả buổi tối còn lại. Bỗng nhiên căn nhà dường như không còn đáng sợ mấy nữa.
“Chàooo cô Leeesa.” Một đám những cô bé dang chơi bên đường hét lên chào khi cô bước ra khỏi taxi. “Váy của cô quyến rũ thế.”
“Cám ơn các cháu.”
“Giày của cô số bao nhiêu vậy?”
“Sáu.”
Một hội nghị túm tụm diễn ra sau đó. Giày cỡ sáu là to bằng ngần nào nhỉ? Quá to đối với bọn mình, chúng quyết định.
Vào trong nhà, cô lẳng túi xách xuống sàn, bật ấm đun nước và kiểm tra máy trả lời. Không có tin nhắn, thực ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì hầu như không ai biết số của cô. Mặc dù vậy, điều đó cũng không ngăn được cô cảm thấy mình như một kẻ thất bại.
Cô đá tung đôi giày đẹp đẽ của mình, ném chiếc váy lên ghế và đang thay sang quần dải rút cùng một chiếc áo phông ngắn thì có tiếng chuông cửa. Cò lẽ là một trong những cô bé đến hỏi liệu nó cò thể xin túi xách của cô khi cô không cần đến nữa được không.
Cô thở dài mỏ toang cánh cửa, và kia, đứng trên bậc cửa nhà cô, hơi khom thân hình cao lớn cho vừa vđi ngưỡng cửa, là Jack.
“Ô,” cô thốt lên, ngây người ra vì ngạc nhiên.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không mặc vest. Chiếc áo dài tay, không cổ của anh để mở đến ngang ngực. Không phải do thiết kế, mà bởi vì thiếu mấy chiếc cúc. Cái quần kaki anh mặc trông như thể nó từng phục vụ trong hai cuộc chiến tranh thế giới, và có một vết sờn rách ngay trên đầu gối bên phải, để lộ phần bánh chè trơn nhẵn và một khoảng ba inch vuông cẳng chân đầy lông. Tóc anh thậm chí trông còn bù xù hơn mọi khi, cũng giống như mặt anh - Jack là một người đàn ông cần cạo râu hai lần mỗi ngày.
Đứng dựa người vào khung cửa, anh chìa ra một thiết bị trong bàn tay, như cảnh sát giơ phù hiệu của mình ra. “Tôi có cái đồng hồ cho bình nước nóng của cô.”
Câu này nghe phảng phất điều gì đó thật khêu gợi.
“Xin lỗi là không sớm hơn được.” Rồi anh lưỡng lự. “Bây giờ có tiện không?”
“Vào đi,” Lisa mời. “Vào đi.”
Cô bị bất ngờ vì ở London, chưa một ai từng cứ thế mà đến thẳng căn hộ của cô cả. Cô chưa bao giờ sắp xếp gặp bất kỳ ai mà trước tiên lại không mở chiếc PDA hiệu Psion hoặc quyển sổ nhắc việc Filofax của mình ra và chơi trò Tôi-bận-rộn-và-quan-trọng-hơn-anh. Đó là cả một nghi lễ tinh vi, được tiến hành theo những quy tắc ngặt nghèo. ít nhất phải có năm ngày hẹn khác nhau được đưa ra và bị từ chối trước khi có thể đồng ý về một ngày cụ thể.
“Thư Ba tới à? Không được, lúc ấy tôi đang ở Milan.”
Đây sẽ là cái cớ cho phía bên kia đáp lại, “Và tôi lại không bao giờ có thể sắp xếp thời gian vào thứ Tư vì đó là buổi điều trị bằng liệu pháp bấm huyệt reiki của tôi.”
Một câu trả lời chấp nhận được cho câu này là, “Còn các buổi thứ Năm lại không được với tôi vì người hướng dẫn Kỹ thuật Alexander[Các tư thế cho phép chúng ta xác định những vùng bị căng và mất liên kết trong Cơ thể và có ảnh hưởng xấu tới sức khỏe.]của tôi tới nhà.”
Hấp dẫn lại càng tăng khi phía bên kia đáp lại bằng câu, “Cuối tuần sau đó lại càng không được, về nhà nghỉ ở Lake District với mấy người bạn rồi.”
Nghe câu này người khôn ngoan bèn trả lời, “Cả tuần sau đó của tôi cũng đi tong. L.A, đi công tác.”
Ngay cả khi cuối cùng đã ấn định được một ngày cụ thể, thì vẫn chấp nhận được - thực tế đây là điều được biết trước - nếu bạn hủy đúng ngày hôm đó, viện lý do bị lệch múi giờ, ăn tối với khách hàng hoặc phải sang Geneva để làm cho bảy mươi người bị sa thải.
Cũng giống như kính râm Gucci và túi xách Prada, Thiếu Thời gian là biểu tượng sành điệu. Bạn càng có ít thời gian bao nhiêu thì bạn càng quan trọng bấy nhiêu. Hiển nhiên là Jack không hề biết.
Anh trầm trồ nhìn quanh. “Cô mới ở đây - bao nhiêu nhỉ? - ba, bốn ngày vậy mà chỗ này trông đã đẹp hơn rồi. Nhìn xem kìa - “ Anh chỉ vào một chiếc bát thủy tinh cắm đầy những bông tulip trắng. “Và kia nữa.” Một bình hoa khô đã thu hút sự chú ý của anh.
Cũng may mà anh không nhìn thấy những chiếc cốc đang trong giai đoạn bắt đầu mọc nấm mốc dưới gầm giường cô, Lisa nghĩ bụng. Nhà của cô bao giờ cũng sành điệu trước, vệ sinh sau. Cô phải thử tìm lấy một người dọn dẹp mới được...
“Tôi lấy cho anh thứ gì uống được không?” cô mời.
“Có bia không?”
“ừm, không, nhưng tôi có ít vang trắng.”
Cô cảm thấy hài lòng một cách kỳ quặc khi anh chấp nhận uống một ly.
“Tôi sẽ lấy đồ của mình ngoài xe vào,” anh vừa nói vừa lẩn ra ngoài và một lát sau mang vào một chiếc hộp kim loại màu xanh.
Ôi Chúa ơi, anh ta có một hộp dụng cụ! Cô phải ngồi lên tay để tự ngăn mình khỏi chạm vào người anh, khỏi xé toang nốt mấy chiếc cúc còn sót lại trên áo sơ mi của anh, lột trần bộ ngực vạm vỡ, với đám lông mọc vừa đủ rậm, lùa tay lên làn da trơn nhẵn trên lưng anh.
“Cô có phiền không nếu tôi mở cửa sau?” Anh cắt ngang sự vật lộn đang diễn ra trong đầu cô.
“ừm, không, anh cứ làm đi.” Cô nhìn anh bước qua phòng và giật cái chốt chưa hề được động đến kể từ lần cuối cùng anh ở đây. Một cơn gió thơm ngát lùa vào trong bếp, mang theo mùi hương đậm đặc của cây lá ban đêm cùng tiếng hót líu lo và chiêm chiếp của lũ chim đang lượn xuống sau một ngày. Tuyệt. Nếu bạn thích những thứ kiểu này.
“Cô đã ngồi trong khu vườn của mình chưa?” Jack hỏi.
Chưa. “Rồi.”
“Ngoài đó thật thanh bình, cô hầu như không biết là mình đang ở trong một thành phố,” anh hất đầu qua ngưỡng cửa.
“Tôi biết.” Nói cho tôi biết đi
“Để xem nào.” Anh nhìn cái bình nước nóng. “Trông thì có vẻ là một công việc đơn giản, nhưng cũng chẳng biết thế nào được.”
Rồi anh xắn ống tay áo của mình lên, để lộ bắp thịt trên hai cổ tay tuyệt đẹp, và bắt đầu làm việc. Lisa ngồi trong bếp, ôm một đầu gối, sung sướng vô ngần, vì sự có mặt của một người đàn ông quyến rũ trong nhà mình. Dù thế nào đi nữa, cô tự nhủ, họ sẽ không đả động gì đến tình hình quảng cáo. Sẽ không có những chuyện nặng nề, đây là một cơ hội lý tưởng để tán tỉnh.
“Vậy kể cho tôi nghe tất cả về anh đi,” cô đề nghị một cách điệu đàng đầy tự tin, từ sau lưng anh.
“Cô muốn biết gì nào?” Anh hoàn toàn không có chút gì là lịch sự vì còn mải nện với gõ kim loại vào kim loại. Rồi anh quay ngoắt lại, và thốt lên với vẻ hơi trách móc, “Lisa, thôi nào! Cái kiểu câu hỏi đó có thể lùa sạch đầu của bất kỳ ai.”
“Chà, kể cho tôi làm thế nào mà anh lại trở thành Giám đốc Điều hành của một đài truyền hình ăn khách, một đài phát thanh và mấy tạp chí thành công liền ở tuổi ba mươi hai.” OK, đồng ý là cô có nói quá lên một chút, nhưng cô làm trong ngành tâng bốc cơ mà.
“Đó là một công việc,” Jack nói cụt lủn, như thể anh nghi ngờ cô đang nói kháy mình. “Tôi bị sa thải khỏi công việc trước, tôi cũng phải đi làm kiếm sống.”
Sa thải? Cô không thích âm thanh của cái từ đó. “Tại sao anh lại bị sa thải?”
“Tôi đề xuất một ý tưỏng cấp tiến, có liên quan đến việc trả cho nhân viên những gì họ đáng được hưởng và cho phép họ có tiếng nói trong ban quản lý. Đổi lại họ sẽ có những nhượng bộ về việc phân định trách nhiệm và làm thêm giờ, nhưng ban giám đốc quyết định rằng tôi là người thuộc cánh tả và thế là tôi phải ra đi.”
“Một người phe cánh tả” Những người cánh tả chẳng có gì hay ho lắm thì phải? Họ bắt bạn phải tham gia những cuộc biểu tình và họ có những chiếc xe thật kinh khủng. Trabant. Lada. Đấy là nếu như họ có xe. Nhưng Jack cò một chiếc Beeme[Từ lóng để chỉ một chiếc xe BMW.].
“Cái dạo còn trẻ tuổi và tràn đầy lý tưởng của mình,” anh nện cho đường ống nước một cú trời giáng bằng cái cờ lê, “tôi có thể được coi là một người theo chủ nghĩa xã hội.”
“Nhưng giờ thì anh không còn chứ?” Lisa nói, với vẻ hốt hoảng.
“Không,” anh lặng lẽ cười buồn. “Đừng có tỏ ra lo lắng thế. Tôi từ bỏ lý tưởng khi nhận thấy hầu hết công nhân đều hài lòng với việc chơi xổ số hoặc mua cổ phiếu trong những tổ chức nhà nước đã tư nhân hóa, và lợi ích kinh tế của bản thân là cái mà họ hài lòng được tự mình chăm lo đến.”
“Quá đúng. Tất cả những gì anh phải làm là làm việc chăm chỉ.” Lisa dịu giọng. Xét cho cùng, đó chính là điều cô đã làm. Cô cũng thuộc giai cấp lao động - chậc, lẽ ra là thế giá kể trước kia bố cô thực sự lao động - và điều đó không hề là một hạn chế đối với cô.
Jack quay lại và trao cho cô một nụ cười khó hiểu. Châm biếm và buồn bã.
“Nói qua cho tôi về tiểu sử sự nghiệp của anh đi,” Lisa yêu cầu.
Jack quay lại với bình nước nóng và bắt đầu nói không có vẻ gì là hào hứng cho lắm, “Rời đại học với bằng Thạc sĩ về truyền thông, hoàn thành quãng thời gian làm việc bắt buộc ở nước ngoài kiểu Ireland - hai năm cho một tập đoàn truyền thông New York, bốn năm ở San Francisco cho một kênh truyền hình cáp - trở về Ireland vừa kịp cho giai đoạn phép màu kinh tế, bị đá đít như tôi vừa kể. Rồi cách đầy hai nãm lão Calvin Carter giao cho tôi phụ trách ở đây.”
“Và anh thư giãn bằng cách nào?” Lisa thích nhìn cảnh chiếc áo sơ mi của Jack chật căng trên cơ lưng mỗi khi anh gắng sức. “Kiểu như,” cô nở một nụ cười tinh quái, thật không may là anh lại không nhìn thấy, “anh có chơi golf không?”
“Đây là lần cuối cùng tôi đến sửa bình nước nóng cho cô,” anh lầm bầm.
“Không hiểu sao, tôi không hề nghĩ anh là người chơi golf,” cô khúc khích. “Thế anh làm gì?”
“Lisa, đừng có hỏi tôi những câu hỏi này. Tôi biết - ” Ngoảnh qua vai anh vụt nở một nụ cười nửa miệng, “Tôi sửa bình nước nóng. Tôi ghé bừa vào nhà nào đó không hề báo trước và khăng khăng đòi sửa bình nước nóng của người ta. Thậm chí nhiều lúc những cái bình đó cũng có hỏng đâu.” Anh bỗng im lặng để tập trung vào việc thận trọng vặn một con ốc, rồi nói, “Gì nữa nhỉ? Tôi đi chơi với bạn gái. Tôi đi bơi thuyền buồm.”
“Một chiếc du thuyền ư?” Lisa hăm hở hỏi, tảng lờ việc nhắc đến Mai.
“Không, không hẳn thế. Hoàn toàn không phải thì đúng hơn. Đó là chiếc bè một người điều khiển, cũng không to hơn một chiếc ván lướt sóng bao nhiêu. À, để xem nào, tôi chơi Sim City cả nửa đêm, thế có được tính không?”
“Đó là cái gì - một trò chơi điện tử à? Tất nhiên là có tính chứ. Còn gì nữa không?”
“Tôi không biết. Chúng tôi đến quán rượu, hoặc ra ngoài ăn, và chúng tôi nói rất nhiều về chuyện đi xem phim nhưng - và tôi cũng thực sự không sao hiểu nổi chuyện này - cuối cùng chúng tôi chưa bao giờ đi được.”
Lisa không hài lòng với cái ngôi “chúng tôi” trong câu đó. cô đoán chừng nó ám chỉ đến Jack và Mai và cô không biết họ làm gì thay cho việc đi xem phim, nhưng cô cũng có thể đoán được.
“Tôi gặp gỡ mấy người bạn từ thời đại học, tôi xem ti vi khá nhiều, nhưng kệ, chỉ là làm công việc của mình thôi mà!”
“Ô vâng,” Lisa làm ra vẻ khinh thường. Rồi cô chợt nhận ra điều gì đó. “Đó là điều anh thích thú nhất, đúng không? Làm việc ở đài truyền hình?”
“Đúng Và cô thấy lưng Jack căng lên khi anh chợt nhớ ra mình đang nói chuyện với ai. “À, tôi cũng thích làm việc với các tạp chí nữa. Cô sẽ không thể tin nổi khối lượng công việc mà Channel 9 đẻ ra cho tôi...” “Vậy là anh hoàn toàn có thể không cần đến Colleen và tất cả những công việc thêm kia?”
Jack tế nhị lảng tránh câu hỏi của cô. “Vấn đề là ở chỗ, Channel 9 đang hoạt động rất đáng phấn khởi. Sau hai năm vật lộn và xoay sở cật lực, cuối cùng đội ngũ nhân viên cũng được trả lương hậu hĩnh, các doanh nghiệp tài trợ đều hài lòng và khách hàng đang nhận được các chương trình thông minh. Và chúng tôi gần như đã đến giai đoạn thu hút được đầu tư để có thể thuê sản xuất những chương trình thậm chí còn chất lượng hơn nữa.”
“Tuyệt,” Lisa hờ hững nói. Lúc này cô đã nghe quá đủ về Channel 9 rồi. “Anh còn làm gì nữa?”
“Àaaaa,” Jack suy nghĩ thành tiếng. “Hầu như cuối tuần nào tôi cũng về thăm bố mẹ. Chỉ là tranh thủ tạt về một tiếng đồng hồ gì đổ. Họ cũng không còn trẻ trung như trước kia nữa nên việc dành thời gian ở bên họ lại càng trở nên quý giá hơn. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Lisa vội hấp tấp thay đổi ngay chủ đề. “Anh có bao giờ đến những buổi khai trương nhà hàng không? Hay những đêm ra mắt sản phẩm mới? Đại loại như vậy?”
“Không,” Jack nói cụt lủn. “Tôi ghét lắm. Tôi được sinh ra thiếu mất cái gen lịch sự, mặc dù tôi dám chắc là cô không cần tôi nói điều đó.” “Sao lại thế?” Lisa làm ra vẻ ngơ ngác.
“À, thôi nào, tôi là một kẻ khó chịu còn gì.”
“Anh chưa bao giờ như thế với tôi cả,” Lisa nói, điều đó không có nghĩa là cô không nhận thấy những cơn thịnh nộ của anh.
“Tôi không có ý như thế,” anh nói với vẻ thoáng buồn. “Nó cứ ...kiểu như... cứ thế xảy ra thôi, và sau đó thì bao giờ tôi cũng hối hận.” “Vậy là anh sủa đáng sợ hơn anh cắn?”
Anh quay người lại. “Xong rồi!” anh nói, và đặt chiếc cờ lê xuống. Rồi anh khẽ nói thêm, “Không phải lúc nào cũng thế. Nhiều khi vết cắn của tôi cũng đáng sợ lắm.”
Trước khi cô kịp đong đưa tiếp với anh về lời tuyên bố đầy khiêu khích đó, thì anh đã loảng xoảng cất cờ lê và tuốc nơ vít vào hộp dụng cụ. “Nó hoạt động theo chế độ đồng hồ hai mươi tư giờ, cài đặt không có gì khó khăn, có nước nóng dùng bất kỳ lúc nào cô muốn. Gặp lại cô ngày mai và xin lỗi vì đã đến không báo trước.”
“Không sa-”
Bất thình lình anh biến mất, ngôi nhà dường như quá trống vắng, và Lisa lại cô đơn - rất cô đơn - với những ý nghĩ của mình.
Oliver vẫn luôn quan tâm đến quần áo, đến tiệc tùng, đến nghệ thuật và âm nhạc, rồi câu lạc bộ và việc quen biết đúng người. Jack lại là một nhà xã hội chủ nghĩa không tưởng ăn mặc xấu tệ, một anh chàng đi bơi thuyền trên chiếc ván lướt sống và đời sống xã hội thì chẳng có gì đáng kể. Nhưng anh cũng vừa to lớn và quyến rũ, lại vừa nguy hiểm và có mùi hấp dẫn, với lại, chậc, người ta không thể có được tất cả mọi thứ.
Cách Dylan và Ashling mười phút lái xe, Lisa và Jasper Ffrench, tay đầu bếp ngôi sao, đang ăn tối ở nhà hàng Clarence. Chính Jasper đã đề nghị về việc tới ăn ở đây, vì như thế anh ta có thể chê bai thức ăn ở đây không ngon bằng một góc so với những gì anh ta làm ra tại nhà hàng mang tên mình. Anh ta đẹp trai, khó ưa, mặc nhiên nghĩ rằng mình là một thiên tài và chẳng có gì ngoài sự ghen tị dành cho tất cả những người khác trong cùng lĩnh vực. “Những kẻ nghiệp dư,” anh ta tuyên bố, tay huơ ly rượu vang thứ sáu, “họ chẳng là gì hết ngoài những kẻ nghiệp dư và tài tử. Marco Pierre White - nghiệp dư! Alasdair Little - nghiệp dư!”
Lạy Chúa, anh là đồ của nợ. Lisa gật đầu và mỉm cười. Cũng may mà những người đàn ông khó tính là sở trường của cô. “Đó là lý do tại sao anh là người chúng tôi lựa chọn làm một phần cho thành công của Colleen, Jasper.”
Không hoàn toàn chính xác. Jasper là người được chọn vì trước đó Conrad Gallagher đã từ chối cô, với lý do áp lực công việc.
Trong khi Jasper thực hiện những cuộc tấn công ồ ạt vào chai rượu vang thứ hai, Lisa làm anh ta ngây ngất băng câu chuyện về việc đăng tải chúng (chuyên mục của anh ta với những ấn phẩm khác của Randolph Media trên toàn thế giới.) Không hề thực sự hứa hẹn gì, cô chỉ ám chỉ rằng một chuyên mục trên tờ Colleen có thể dễ dàng dẫn đến việc anh ta có chương trình riêng của mình trên Channel , đài truyền hình của Randolph Media.
“Tôi sẽ nhận!” Jasper quyết định. “Chuyển hợp đồng đến chỗ tôi vào sáng mai.”
“Thực ra ở đây tôi có sẵn một bản,” Lisa ngọt ngào nói, phải rèn ngay khi sắt còn nóng mới được.
Jasper nguệch ngoạc ký tên, và thật vừa kịp lúc, vì tiếp đó là một khoảnh khắc tế nhị khi người phục vụ bàn bước tới dọn đĩa của cô đi. Như mọi khi, Lisa đã khua loạn thức ăn quanh đĩa, nhưng hầu như không ăn gì.
“Có gì không ổn với bữa tối của quý khách không?” Người phục vụhỏi.
“Không. Ngon lắm nhưng...” Lisa nhận ra Jasper đang chằm chằm nhìn cô từ bên kia bàn nên vội vàng điều chỉnh nhận xét của mình theo hướng trung dung hơn, “Cũng ổn.”
“Nếu món đó tệ như của tôi thì cũng chẳng ngạc nhiên khi cô ấy không thể nuốt trôi được,” Jasper hạch sách. “Bánh blini với dồi lợn à? Còn hơn cả sến. Một trò hề!”
“Tôi lấy làm tiếc khi nghe điều đó, thưa ngài.” Người phục vụ gườm gườm nhìn Jasper và cái đĩa sạch nhẵn của anh ta. Trước kia anh ta từng làm việc cho chính gã đầu bếp này, đồ con hoang điên rồ. “Quý khách có muốn gọi tráng miệng không?”
“Không, chúng tôi không muốn!” Jasper hùng hổ nói – trước sự thất vọng của Lisa, vì tuần này cô thực hiện chế độ ăn toàn đồ tráng miệng. Đầu nhẹ hơn của chiếc cần, tất nhiên rồi: hoa quả tươi, nước hoa quả, kem hoa quả. Phải đến hơn một thập kỷ nay kể từ lần vị ngon tê tái của món Death by Chocolate đi qua môi cô.
Ôi, chậc, không sao. Cô trả tiền, và cả hai đứng dậy đi ra, một người không được vững vàng như ngưòi kia. Ra đến cửa họ bắt tay, và rồi Jasper mượn rượu để gạ gẫm Lisa, nhưng cô khéo léo lảng tránh. Cô đã ký được hợp đồng rồi.
Jasper lảo đảo bước đi trên phố trông rất đáng ngại và giây phút Lisa còn lại một mình, nỗi trống trải lại ùa về. Tại sao? Tại sao ở đây tất cả lại khó khăn hơn đến thế? Cô đã từng rất ổn ở London. Thậm chí cả sau khi Oliver ra đi, cô vẫn tiếp tục được. Dấn bước, hoàn thành mục tiêu của cô, làm cho mọi việc xảy ra, lúc nào cũng tin tưởng sẽ có một phần thưởng nào đó dành cho mình. Nhưng rồi phần thưởng đã thuộc về người khác còn cô đang ở Ireland và những cơ chế thích nghi của cô hoạt động có vẻ không hiệu quả cho lắm ở chốn này.
Hôm qua cô không gọi điện cho mẹ mình, mặc dù đó là Chủ nhật. Cô đã quá chán nản. Cô chỉ mặc quần áo để tới cái cửa hàng góc phố bẩn thỉu mua một hộp kem và năm tờ báo, rồi ngay khi về đến nhà, cô lại chui vào trong cái bọc của mình và dành cả ngày ủ rũ trong màn khói thuốc lá hôi hám. Mối giao tiếp duy nhất của cô với con người là lũ nhóc tám tuổi quanh đó chốc chốc lại đá bóng vào cửa trước nhà cô.
Trước khi vẫy một chiếc taxi cô tạt vào một quầy báo mua thuốc lá và tim cô nhảy lên khi nhìn thấy số Irish Tatler mới đã phát hành, Irish Tatler là một trong những đối thủ cạnh tranh của Colleen và bóc mẽ nó sẽ giúp cô có việc gì đó để làm cả buổi tối còn lại. Bỗng nhiên căn nhà dường như không còn đáng sợ mấy nữa.
“Chàooo cô Leeesa.” Một đám những cô bé dang chơi bên đường hét lên chào khi cô bước ra khỏi taxi. “Váy của cô quyến rũ thế.”
“Cám ơn các cháu.”
“Giày của cô số bao nhiêu vậy?”
“Sáu.”
Một hội nghị túm tụm diễn ra sau đó. Giày cỡ sáu là to bằng ngần nào nhỉ? Quá to đối với bọn mình, chúng quyết định.
Vào trong nhà, cô lẳng túi xách xuống sàn, bật ấm đun nước và kiểm tra máy trả lời. Không có tin nhắn, thực ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì hầu như không ai biết số của cô. Mặc dù vậy, điều đó cũng không ngăn được cô cảm thấy mình như một kẻ thất bại.
Cô đá tung đôi giày đẹp đẽ của mình, ném chiếc váy lên ghế và đang thay sang quần dải rút cùng một chiếc áo phông ngắn thì có tiếng chuông cửa. Cò lẽ là một trong những cô bé đến hỏi liệu nó cò thể xin túi xách của cô khi cô không cần đến nữa được không.
Cô thở dài mỏ toang cánh cửa, và kia, đứng trên bậc cửa nhà cô, hơi khom thân hình cao lớn cho vừa vđi ngưỡng cửa, là Jack.
“Ô,” cô thốt lên, ngây người ra vì ngạc nhiên.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không mặc vest. Chiếc áo dài tay, không cổ của anh để mở đến ngang ngực. Không phải do thiết kế, mà bởi vì thiếu mấy chiếc cúc. Cái quần kaki anh mặc trông như thể nó từng phục vụ trong hai cuộc chiến tranh thế giới, và có một vết sờn rách ngay trên đầu gối bên phải, để lộ phần bánh chè trơn nhẵn và một khoảng ba inch vuông cẳng chân đầy lông. Tóc anh thậm chí trông còn bù xù hơn mọi khi, cũng giống như mặt anh - Jack là một người đàn ông cần cạo râu hai lần mỗi ngày.
Đứng dựa người vào khung cửa, anh chìa ra một thiết bị trong bàn tay, như cảnh sát giơ phù hiệu của mình ra. “Tôi có cái đồng hồ cho bình nước nóng của cô.”
Câu này nghe phảng phất điều gì đó thật khêu gợi.
“Xin lỗi là không sớm hơn được.” Rồi anh lưỡng lự. “Bây giờ có tiện không?”
“Vào đi,” Lisa mời. “Vào đi.”
Cô bị bất ngờ vì ở London, chưa một ai từng cứ thế mà đến thẳng căn hộ của cô cả. Cô chưa bao giờ sắp xếp gặp bất kỳ ai mà trước tiên lại không mở chiếc PDA hiệu Psion hoặc quyển sổ nhắc việc Filofax của mình ra và chơi trò Tôi-bận-rộn-và-quan-trọng-hơn-anh. Đó là cả một nghi lễ tinh vi, được tiến hành theo những quy tắc ngặt nghèo. ít nhất phải có năm ngày hẹn khác nhau được đưa ra và bị từ chối trước khi có thể đồng ý về một ngày cụ thể.
“Thư Ba tới à? Không được, lúc ấy tôi đang ở Milan.”
Đây sẽ là cái cớ cho phía bên kia đáp lại, “Và tôi lại không bao giờ có thể sắp xếp thời gian vào thứ Tư vì đó là buổi điều trị bằng liệu pháp bấm huyệt reiki của tôi.”
Một câu trả lời chấp nhận được cho câu này là, “Còn các buổi thứ Năm lại không được với tôi vì người hướng dẫn Kỹ thuật Alexander[Các tư thế cho phép chúng ta xác định những vùng bị căng và mất liên kết trong Cơ thể và có ảnh hưởng xấu tới sức khỏe.]của tôi tới nhà.”
Hấp dẫn lại càng tăng khi phía bên kia đáp lại bằng câu, “Cuối tuần sau đó lại càng không được, về nhà nghỉ ở Lake District với mấy người bạn rồi.”
Nghe câu này người khôn ngoan bèn trả lời, “Cả tuần sau đó của tôi cũng đi tong. L.A, đi công tác.”
Ngay cả khi cuối cùng đã ấn định được một ngày cụ thể, thì vẫn chấp nhận được - thực tế đây là điều được biết trước - nếu bạn hủy đúng ngày hôm đó, viện lý do bị lệch múi giờ, ăn tối với khách hàng hoặc phải sang Geneva để làm cho bảy mươi người bị sa thải.
Cũng giống như kính râm Gucci và túi xách Prada, Thiếu Thời gian là biểu tượng sành điệu. Bạn càng có ít thời gian bao nhiêu thì bạn càng quan trọng bấy nhiêu. Hiển nhiên là Jack không hề biết.
Anh trầm trồ nhìn quanh. “Cô mới ở đây - bao nhiêu nhỉ? - ba, bốn ngày vậy mà chỗ này trông đã đẹp hơn rồi. Nhìn xem kìa - “ Anh chỉ vào một chiếc bát thủy tinh cắm đầy những bông tulip trắng. “Và kia nữa.” Một bình hoa khô đã thu hút sự chú ý của anh.
Cũng may mà anh không nhìn thấy những chiếc cốc đang trong giai đoạn bắt đầu mọc nấm mốc dưới gầm giường cô, Lisa nghĩ bụng. Nhà của cô bao giờ cũng sành điệu trước, vệ sinh sau. Cô phải thử tìm lấy một người dọn dẹp mới được...
“Tôi lấy cho anh thứ gì uống được không?” cô mời.
“Có bia không?”
“ừm, không, nhưng tôi có ít vang trắng.”
Cô cảm thấy hài lòng một cách kỳ quặc khi anh chấp nhận uống một ly.
“Tôi sẽ lấy đồ của mình ngoài xe vào,” anh vừa nói vừa lẩn ra ngoài và một lát sau mang vào một chiếc hộp kim loại màu xanh.
Ôi Chúa ơi, anh ta có một hộp dụng cụ! Cô phải ngồi lên tay để tự ngăn mình khỏi chạm vào người anh, khỏi xé toang nốt mấy chiếc cúc còn sót lại trên áo sơ mi của anh, lột trần bộ ngực vạm vỡ, với đám lông mọc vừa đủ rậm, lùa tay lên làn da trơn nhẵn trên lưng anh.
“Cô có phiền không nếu tôi mở cửa sau?” Anh cắt ngang sự vật lộn đang diễn ra trong đầu cô.bg-ssp-{height:px}
“ừm, không, anh cứ làm đi.” Cô nhìn anh bước qua phòng và giật cái chốt chưa hề được động đến kể từ lần cuối cùng anh ở đây. Một cơn gió thơm ngát lùa vào trong bếp, mang theo mùi hương đậm đặc của cây lá ban đêm cùng tiếng hót líu lo và chiêm chiếp của lũ chim đang lượn xuống sau một ngày. Tuyệt. Nếu bạn thích những thứ kiểu này.
“Cô đã ngồi trong khu vườn của mình chưa?” Jack hỏi.
Chưa. “Rồi.”
“Ngoài đó thật thanh bình, cô hầu như không biết là mình đang ở trong một thành phố,” anh hất đầu qua ngưỡng cửa.
“Tôi biết.” Nói cho tôi biết đi
“Để xem nào.” Anh nhìn cái bình nước nóng. “Trông thì có vẻ là một công việc đơn giản, nhưng cũng chẳng biết thế nào được.”
Rồi anh xắn ống tay áo của mình lên, để lộ bắp thịt trên hai cổ tay tuyệt đẹp, và bắt đầu làm việc. Lisa ngồi trong bếp, ôm một đầu gối, sung sướng vô ngần, vì sự có mặt của một người đàn ông quyến rũ trong nhà mình. Dù thế nào đi nữa, cô tự nhủ, họ sẽ không đả động gì đến tình hình quảng cáo. Sẽ không có những chuyện nặng nề, đây là một cơ hội lý tưởng để tán tỉnh.
“Vậy kể cho tôi nghe tất cả về anh đi,” cô đề nghị một cách điệu đàng đầy tự tin, từ sau lưng anh.
“Cô muốn biết gì nào?” Anh hoàn toàn không có chút gì là lịch sự vì còn mải nện với gõ kim loại vào kim loại. Rồi anh quay ngoắt lại, và thốt lên với vẻ hơi trách móc, “Lisa, thôi nào! Cái kiểu câu hỏi đó có thể lùa sạch đầu của bất kỳ ai.”
“Chà, kể cho tôi làm thế nào mà anh lại trở thành Giám đốc Điều hành của một đài truyền hình ăn khách, một đài phát thanh và mấy tạp chí thành công liền ở tuổi ba mươi hai.” OK, đồng ý là cô có nói quá lên một chút, nhưng cô làm trong ngành tâng bốc cơ mà.
“Đó là một công việc,” Jack nói cụt lủn, như thể anh nghi ngờ cô đang nói kháy mình. “Tôi bị sa thải khỏi công việc trước, tôi cũng phải đi làm kiếm sống.”
Sa thải? Cô không thích âm thanh của cái từ đó. “Tại sao anh lại bị sa thải?”
“Tôi đề xuất một ý tưỏng cấp tiến, có liên quan đến việc trả cho nhân viên những gì họ đáng được hưởng và cho phép họ có tiếng nói trong ban quản lý. Đổi lại họ sẽ có những nhượng bộ về việc phân định trách nhiệm và làm thêm giờ, nhưng ban giám đốc quyết định rằng tôi là người thuộc cánh tả và thế là tôi phải ra đi.”
“Một người phe cánh tả” Những người cánh tả chẳng có gì hay ho lắm thì phải? Họ bắt bạn phải tham gia những cuộc biểu tình và họ có những chiếc xe thật kinh khủng. Trabant. Lada. Đấy là nếu như họ có xe. Nhưng Jack cò một chiếc Beeme[Từ lóng để chỉ một chiếc xe BMW.].
“Cái dạo còn trẻ tuổi và tràn đầy lý tưởng của mình,” anh nện cho đường ống nước một cú trời giáng bằng cái cờ lê, “tôi có thể được coi là một người theo chủ nghĩa xã hội.”
“Nhưng giờ thì anh không còn chứ?” Lisa nói, với vẻ hốt hoảng.
“Không,” anh lặng lẽ cười buồn. “Đừng có tỏ ra lo lắng thế. Tôi từ bỏ lý tưởng khi nhận thấy hầu hết công nhân đều hài lòng với việc chơi xổ số hoặc mua cổ phiếu trong những tổ chức nhà nước đã tư nhân hóa, và lợi ích kinh tế của bản thân là cái mà họ hài lòng được tự mình chăm lo đến.”
“Quá đúng. Tất cả những gì anh phải làm là làm việc chăm chỉ.” Lisa dịu giọng. Xét cho cùng, đó chính là điều cô đã làm. Cô cũng thuộc giai cấp lao động - chậc, lẽ ra là thế giá kể trước kia bố cô thực sự lao động - và điều đó không hề là một hạn chế đối với cô.
Jack quay lại và trao cho cô một nụ cười khó hiểu. Châm biếm và buồn bã.
“Nói qua cho tôi về tiểu sử sự nghiệp của anh đi,” Lisa yêu cầu.
Jack quay lại với bình nước nóng và bắt đầu nói không có vẻ gì là hào hứng cho lắm, “Rời đại học với bằng Thạc sĩ về truyền thông, hoàn thành quãng thời gian làm việc bắt buộc ở nước ngoài kiểu Ireland - hai năm cho một tập đoàn truyền thông New York, bốn năm ở San Francisco cho một kênh truyền hình cáp - trở về Ireland vừa kịp cho giai đoạn phép màu kinh tế, bị đá đít như tôi vừa kể. Rồi cách đầy hai nãm lão Calvin Carter giao cho tôi phụ trách ở đây.”
“Và anh thư giãn bằng cách nào?” Lisa thích nhìn cảnh chiếc áo sơ mi của Jack chật căng trên cơ lưng mỗi khi anh gắng sức. “Kiểu như,” cô nở một nụ cười tinh quái, thật không may là anh lại không nhìn thấy, “anh có chơi golf không?”
“Đây là lần cuối cùng tôi đến sửa bình nước nóng cho cô,” anh lầm bầm.
“Không hiểu sao, tôi không hề nghĩ anh là người chơi golf,” cô khúc khích. “Thế anh làm gì?”
“Lisa, đừng có hỏi tôi những câu hỏi này. Tôi biết - ” Ngoảnh qua vai anh vụt nở một nụ cười nửa miệng, “Tôi sửa bình nước nóng. Tôi ghé bừa vào nhà nào đó không hề báo trước và khăng khăng đòi sửa bình nước nóng của người ta. Thậm chí nhiều lúc những cái bình đó cũng có hỏng đâu.” Anh bỗng im lặng để tập trung vào việc thận trọng vặn một con ốc, rồi nói, “Gì nữa nhỉ? Tôi đi chơi với bạn gái. Tôi đi bơi thuyền buồm.”
“Một chiếc du thuyền ư?” Lisa hăm hở hỏi, tảng lờ việc nhắc đến Mai.
“Không, không hẳn thế. Hoàn toàn không phải thì đúng hơn. Đó là chiếc bè một người điều khiển, cũng không to hơn một chiếc ván lướt sóng bao nhiêu. À, để xem nào, tôi chơi Sim City cả nửa đêm, thế có được tính không?”
“Đó là cái gì - một trò chơi điện tử à? Tất nhiên là có tính chứ. Còn gì nữa không?”
“Tôi không biết. Chúng tôi đến quán rượu, hoặc ra ngoài ăn, và chúng tôi nói rất nhiều về chuyện đi xem phim nhưng - và tôi cũng thực sự không sao hiểu nổi chuyện này - cuối cùng chúng tôi chưa bao giờ đi được.”
Lisa không hài lòng với cái ngôi “chúng tôi” trong câu đó. cô đoán chừng nó ám chỉ đến Jack và Mai và cô không biết họ làm gì thay cho việc đi xem phim, nhưng cô cũng có thể đoán được.
“Tôi gặp gỡ mấy người bạn từ thời đại học, tôi xem ti vi khá nhiều, nhưng kệ, chỉ là làm công việc của mình thôi mà!”
“Ô vâng,” Lisa làm ra vẻ khinh thường. Rồi cô chợt nhận ra điều gì đó. “Đó là điều anh thích thú nhất, đúng không? Làm việc ở đài truyền hình?”
“Đúng Và cô thấy lưng Jack căng lên khi anh chợt nhớ ra mình đang nói chuyện với ai. “À, tôi cũng thích làm việc với các tạp chí nữa. Cô sẽ không thể tin nổi khối lượng công việc mà Channel đẻ ra cho tôi...” “Vậy là anh hoàn toàn có thể không cần đến Colleen và tất cả những công việc thêm kia?”
Jack tế nhị lảng tránh câu hỏi của cô. “Vấn đề là ở chỗ, Channel đang hoạt động rất đáng phấn khởi. Sau hai năm vật lộn và xoay sở cật lực, cuối cùng đội ngũ nhân viên cũng được trả lương hậu hĩnh, các doanh nghiệp tài trợ đều hài lòng và khách hàng đang nhận được các chương trình thông minh. Và chúng tôi gần như đã đến giai đoạn thu hút được đầu tư để có thể thuê sản xuất những chương trình thậm chí còn chất lượng hơn nữa.”
“Tuyệt,” Lisa hờ hững nói. Lúc này cô đã nghe quá đủ về Channel rồi. “Anh còn làm gì nữa?”
“Àaaaa,” Jack suy nghĩ thành tiếng. “Hầu như cuối tuần nào tôi cũng về thăm bố mẹ. Chỉ là tranh thủ tạt về một tiếng đồng hồ gì đổ. Họ cũng không còn trẻ trung như trước kia nữa nên việc dành thời gian ở bên họ lại càng trở nên quý giá hơn. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Lisa vội hấp tấp thay đổi ngay chủ đề. “Anh có bao giờ đến những buổi khai trương nhà hàng không? Hay những đêm ra mắt sản phẩm mới? Đại loại như vậy?”
“Không,” Jack nói cụt lủn. “Tôi ghét lắm. Tôi được sinh ra thiếu mất cái gen lịch sự, mặc dù tôi dám chắc là cô không cần tôi nói điều đó.” “Sao lại thế?” Lisa làm ra vẻ ngơ ngác.
“À, thôi nào, tôi là một kẻ khó chịu còn gì.”
“Anh chưa bao giờ như thế với tôi cả,” Lisa nói, điều đó không có nghĩa là cô không nhận thấy những cơn thịnh nộ của anh.
“Tôi không có ý như thế,” anh nói với vẻ thoáng buồn. “Nó cứ ...kiểu như... cứ thế xảy ra thôi, và sau đó thì bao giờ tôi cũng hối hận.” “Vậy là anh sủa đáng sợ hơn anh cắn?”
Anh quay người lại. “Xong rồi!” anh nói, và đặt chiếc cờ lê xuống. Rồi anh khẽ nói thêm, “Không phải lúc nào cũng thế. Nhiều khi vết cắn của tôi cũng đáng sợ lắm.”
Trước khi cô kịp đong đưa tiếp với anh về lời tuyên bố đầy khiêu khích đó, thì anh đã loảng xoảng cất cờ lê và tuốc nơ vít vào hộp dụng cụ. “Nó hoạt động theo chế độ đồng hồ hai mươi tư giờ, cài đặt không có gì khó khăn, có nước nóng dùng bất kỳ lúc nào cô muốn. Gặp lại cô ngày mai và xin lỗi vì đã đến không báo trước.”
“Không sa-”
Bất thình lình anh biến mất, ngôi nhà dường như quá trống vắng, và Lisa lại cô đơn - rất cô đơn - với những ý nghĩ của mình.
Oliver vẫn luôn quan tâm đến quần áo, đến tiệc tùng, đến nghệ thuật và âm nhạc, rồi câu lạc bộ và việc quen biết đúng người. Jack lại là một nhà xã hội chủ nghĩa không tưởng ăn mặc xấu tệ, một anh chàng đi bơi thuyền trên chiếc ván lướt sống và đời sống xã hội thì chẳng có gì đáng kể. Nhưng anh cũng vừa to lớn và quyến rũ, lại vừa nguy hiểm và có mùi hấp dẫn, với lại, chậc, người ta không thể có được tất cả mọi thứ.