Các văn phòng của Randolph Media sôi sục với tâm trạng chợ chiều cuối khóa. Lý do là hôm đó là ngày thứ Sáu của cuối tuần trùng nghỉ lễ trong tháng 6 (khiến cho Lisa hoàn toàn ngỡ ngàng vì ở Anh dịp nghỉ lễ đã qua từ tuần trước đó), kết hợp với thông tin về những trang quảng cáo Oreal, kết hợp với việc là Jack Devine đang đi đâu đó, kết hợp với chuyến hàng mới đến là một thùng champagne vốn định được dùng làm giải thưởng cho cuộc thi của độc giả. (“Champagne có xuất xứ từ vùng nào của Pháp? Hãy viết cầu trả lời vào một tấm bưu thiếp và gửi tới... Ngưòi may mắn trúng giải sẽ giành được mười hai chai hảo hạng...”)
Lisa nhìn chỗ champagne, nhìn đồng hồ của cô - bốn giờ kém mười lăm - rồi nhìn đám nhân viên. Họ đã làm việc rất vất vả suốt ba tuần qua và quả thật Colleen đang dần định hình thành một thứ cũng không đến nỗi hoàn toàn thảm hại. Cô vừa mới nhớ ra tầm quan trọng của việc khích lệ tinh thần cho các nhân viên. Chậc, thật ra thì nếu mà trung thực, cô phải thú nhận rằng cô đang trong tâm trạng thèm uống thứ gì đó và ngờ là cô có thể có một cuộc nổi loạn ngay trên tay nếu chỉ rót riêng cho mình một cốc.
Rất kịch, cô hắng giọng. “E hèm,” cô hồ hởi nói, “Có ai muốn uống một ly champagne không nhỉ?” Cô nghiêng mái đầu bóng bẩy của mình về phía thùng rượu với vẻ đầy ý nghĩa, và chỉ trong giây lát tất cả mọi người đều nhận ra cô đang ám chỉ điều gì.
“Nhưng còn cuộc thi của độc giả thì sao?” Ashling lo lắng hỏi. “Cấm khẩn trương,” Trix rít lên, rồi quay sang Lisa, “Đó là việc nên làm đấy, Lisa,” cô xun xoe nói to. “Chúng ta có thể ăn mừng việc chị giành được hợp đồng quảng cáo cả-đống-tiền đó từ Oréal.”
Không cần phải mời mọc thêm lần thứ hai. Những từ, “Lisa nói chúng ta có thể uống chỗ champagne dành cho cuộc thi của độc giả, Lisa nói chúng ta có thể uống chỗ champagne dành cho cuộc thi của độc giả” cuốn đi như một cơn gió thì thầm khắp văn phòng. Công cụ làm việc được đặt xuống còn thái độ thì hỉ hả. Ngay cả Mercedes cũng tỏ ra hớn hở.
“Nhưng chúng ta không có cái ly nào cả,” Lisa đột nhiên lo lắng.
“Không sao.” Trước khi Lisa kịp đổi ý, Trix đã bê cả một khay đầy những chiếc cốc cà phê bẩn vào phòng vệ sinh nữ. Lần đầu tiên trong vòng sáu tháng nay cô nàng rửa cốc chén. Cô quay vào trong khoảng thời gian nhanh gấp đôi và quan trọng quái gì chuyện cô không tráng những chiếc ca tử tế cho lắm vì bất kỳ chỗ bọt nào còn sót lại đều có thể bị quy hết cho champagne.
“Tôi e là nó không được lạnh lắm đâu,” Lisa vừa ân cần nói, vừa ấn một cái ca sứt sẹo đầy ắp champagne vào hai bàn tay đeo kín nhẫn của Kelvin. “Dân lướt ván buồm làm chuyện đó khi đứng thẳng”, cô nói:
“Ai để ý làm quái gì chứ!” Kelvin phởn chí, hí hửng vì được tham gia cùng, mặc dù không làm việc ở Colleen.
Đám nhân viên văn phòng ít ỏi hồi hộp chờ đợi trong góc của mình để xem họ có nhận được tí gì không. Những tiếng thở phào nhẹ nhõm rộ lên khắp xung quanh khi Lisa bật nút chai thứ hai và bước tới mang theo mấy cái ca tô vẽ những dòng chú thích riêng “Tôi không thể tin nổi đó không phải là bơ”, “Kia-Ora [Nguyên là câu chào hỏi trong ngôn ngữ của thổ dân Maori ở New Zealand, được dùng khá phổ biến trong tiếng Anh hiện đại], anh sẽ là chú cún của em” và hai chiếc “Làm chính xác theo những gì được ghi trên hộp”.
“Chúc sức khỏe bà, bà Morley.” Lisa đưa chiếc ca “Tôi không thể tin nổi đó không phải là bơ” cho người trợ lý riêng quá “bao bọc” của Jack.
“Chúc sức khỏe,” bà Morley lầm bầm vẻ cảnh giác.
Khi mọi người đều đã có một ca, Lisa nâng ca của mình lên và nói, “Mừng tất cả các bạn. Hoan hô tất cả những công việc vất vả của các bạn trong ba tuần vừa qua.”
Ashling và Mercedes trao đổi một thoáng ngờ vực. Có thể cam đoan là Lisa đã say rồi. Sau đó mọi người uống một hơi dài, trừ có Trix. Nhưng chỉ là bởi vì cô nàng đã nốc xong chỗ của mình rồi. Và cũng không mất nhiều thời gian để những người khác bắt kịp cô. Im lặng kéo dài, khi mắt của mọi ngưòi vụt đảo giữa đám bọt dưới đáy những chiếc ca cạn sạch của mình (thứ vẫn tiếp tục nổ tí tách và xì xì một cách rất dị thường) và mười chai còn lại.
Lisa phá vỡ sự im lặng. “Chúng ta sẽ mở chai nữa chứ?” cô ngây thơ hỏi, cứ như thể ý nghĩ đó vừa chợt nảy ra với mình.
“Được mà, tôi nghĩ thế.” Trix bát chước vẻ không quan tâm thế nào cũng được rất đạt.
“Chắc chắn rồi, tại sao lại không chứ?” Một ca đầy đã làm bà Morley mềm mỏng đi đáng kể.
Nhưng đúng khi Lisa đang gỡ mũ dây kẽm, cửa văn phòng bật mỏ và tất cả cứng đờ người. Chết tiệt!
Gần như chắc chắn Jack sẽ nổi điên nếu anh bắt quả tang họ đang nốc chỗ champagne dành cho cuộc thi của độc giả ngay trong giờ làm việc.
Nhưng không phải là Jack, mà là Mai. Đôi guốc cao gót của cô ta to đùng còn hông thì bé tí. Nhưng cũng không nhỏ bằng eo cô ta. Ashling thấy nôn nao vì ghen tị và ngưỡng mộ.
Mai có vẻ ngỡ ngàng trước sự im lặng hoàn toàn trong văn phòng và cách mọi người đang chằm chằm nhìn cô với ánh mắt tội lỗi. “Jack có trong này không?”
Sự im lặng kéo dài.
“Không,” bà Morley vừa làu bàu, vừa quệt miệng đề phòng trường hợp bà có bộ ria bằng bọt champagne. “Ông ấy vừa đi dạy cách cư xử cho lũ người ở trường quay đài truyền hình rồi.” Rồi bà đắc thắng khoanh tay lại, thái độ của bà như ám chỉ rằng, thực ra, chính Mai mới là ngưòi đáng được Jack dạy cho cách cư xử.
“Ôi.” Cái miệng đầy đặn của Mai bĩu lại vì thất vọng. Cô quay người để đi ra, bức tường bằng tóc óng ả của cô sột soạt với sức nặng đầy nhục cảm.
“Cô có thể chờ nếu cô muốn,” Ashling nhận ra mình đang buột miệng.
Mai quay ngoắt lại. “Tôi được phép chứ?”
“Nhất định rồi! Thực ra, tại sao cô không uống một cốc nhỉ?” Ngay khi vừa nói xong, Ashling đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của Lisa. Thật dại dột mới đi mời bạn gái của sếp tham gia trò trốn việc này của họ. Ashling ngờ là có lẽ cô đã hơi biêng biếng rồi.
Nhưng thay vì nổi tam bành, Lisa đồng ý, “ừ, uống một cốc đi.”
Kỳ thực thì, Lisa cũng tò mò không khác gì tất cả mọi người khác về Mai. Có lẽ là còn hơn, nếu xét một cách chi li.
“Chúc mừng.” Khi Mai nhận một chiếc ca từ Lisa, Ashling nói một cách hiếu khách, “Lại chỗ bàn tôi và kéo lấy một cái ghế.”
Trix và Lisa cũng ngay lập tức bị hút tới bàn của Ashling, mê muội vì sự quan tâm hau háu đối với cô nàng Mai ngoại lai.
“Tôi thích cái túi của cô,” Lisa nói với Mai. “Lulu Guinness à?”
Mai bật ra một tiếng cưòi khàn đáng ngạc nhiên. “Của Dunnes đấy.”
“Dunnes?”
“Một chuỗi cửa hàng,” Ashling giải thích, với vẻ sốt sắng đến đỏ bừng má. “Giống như Marks & Spencer.”
“Chỉ có điều là rẻ hơn,” Mai bổ sung, với một nụ cười khẩy khác. Cho dù khuôn mặt như sen nở, đột nhiên trông cô thật bình thưòng.
Trong khi Lisa đi một vòng, rót đầy vào các ca, Mai nói, với vẻ hóm hỉnh tinh quái, “Làm việc ở đây tuyệt quá nhỉ, ngày nào các chị cũng thế này à?”
Tiếp sau đó là một tràng cười hơi quá kích động ồ lên. “Ngày nào cũng thế ư? Không có đâu! Không có đâu! Những dịp đặc biệt, nghỉ lễ, đại loại như vậy.”
“Cô sẽ không mách với Jack về chuyện của chúng tôi chứ, phải không?” Trix hỏi.
Mai vụt đảo mắt về khinh thị cay độc. “Gặp được thì đã tốt!”
“Cô làm việc ở đâu? Cô, ừm, cô làm nghề gì?” Trix đánh liều hỏi.
Mai lắc mái tóc dày của minh, đôi mắt nheo lại ra về biết-ngay-màvà trong giây lát cô lại trở thành một cô nàng bí hiểm và khó hiểu. “Tôi là một vũ nữ múa bụng[Nguyên văn là "exotic dancer". Trong tiếng Anh từ này thưòng được hiểu là "vũ nữ thoát y" theo nghĩa dung tục. Tuy nhiên, ban đầu "exotic dancer" được dùng để chi các vũ nữ biểu diễn những điệu múa có nguồn gốc từ phương Đông, nhất là các điệu múa bụng của khu vực Trung Đông.]”
Câu này đẩy cả văn phòng vào trạng thái im lặng bối rối trong một lúc, trước khi mọi người trấn tĩnh lại với vẻ cực kỳ tỉnh bơ. “Thế thì tuyệt quá còn gì nhỉ?” Họ đồng thanh xướng lên. “Cô giỏi thật đấy.”
“Chẳng phải chúng ta đang có thời tiết tuyệt vời cho việc đó sao?” Bernard Tẻ ngắt lại hiểu nhầm, giống như mọi khi.
“Cô may mắn thật,” Lisa gượng nói. Cô cá là Jack và Mai có đời sống tình dục tuyệt vời và người cô như tóe lửa vì cảm giác ghen tị thật khó chịu.
“Vũ nữ múa bụng là thế nào?” Bà Morley thì thào với Kelvin.
“Tôi tin là thế nào cũng dính dáng đến một ít, ờ, khỏa thân,” anh chàng tế nhị thì thầm, lưu tầm đến sự nhạy cảm già cả của bà ta.
“Ô, vậy hóa ra cô ta là vũ nữ thoát y. Chắc chắn là cô ta đang nói trệch đi.” Bà Morley chăm chú nhìn Mai với vẻ gì đó đột nhiên lại na ná như sự tôn trọng.
“Không, tôi đếch phải vũ nữ múa bụng quái gì hết,” Mai khinh bỉ nói, cô vụt biến trở lại vẻ bình thường. “Tôi nói đùa đấy. Tôi làm nghề bán điện thoại di động nhưng do vẻ ngoài nên người ta cứ đinh ninh tôi phải là một loại đồ chơi tình dục nào đó.”
“Không lẽ lại tồi tệ đến thế cơ à?” Lại một màn đồng thanh hăng hái nữa ồ lên. “Tởm thật! Một lũ đần hết cả!”
“Vậy tôi hiểu thế này có đúng không, rằng cô ta không phải là một vũ nữ thoát y?” Bà Morley dè dặt dò hỏi Kelvin, anh chàng này lắc quả đầu tẩy bằng chất peroxide của mình. Thật khó mà nói rằng ai là người thất vọng hơn.
“Thật là thiển thận[Đúng ra phải nói là "thiển cận" - "stereotyping", nhưng Ashling nói nhịu thành "tereostyping."]kinh khủng,” Ashling phàn nàn. Mình méo tiếng rồi, cô nhận ra.
“Đúng vậy,” Mai oán thán, hãng hái hẳn lên với ca thứ hai đầy dung dịch rửa chén và champagne. “Tôi sinh ra và lớn lên ở Dublin, bố tôi là người Ireland, nhưng vì mẹ tôi là người châu Á, đàn ông đối xử với tôi như thể tôi vừa đẻ ra đã biết ngay tất cả những bí quyết phương Đông đặc biệt đó rồi vậy. Những quả bòng bàn [Ám chỉ màn "biểu diễn" với những quà bóng bàn trong các sex show.]và đại loại như thế. Hoặc không thì họ lại hét lên, ‘Chấy rận chi chít trứng [Nguyên văn là "Egg-flied lice”. Đây là một cách nói lóng có nguồn gốc từ lối phát âm (bị coi là) không chuẩn của nhân viên gốc Hoa trong các nhà hàng Trung Quốc ở Anh và Ireland. Trong đó, món "Egg-fried rice" - "cơm chiên trứng" - thường bị phát âm thành "Egg-flied lice", nghĩa là "Chấy rận chi chít trứng."]sau lưng tôi trên phố.” Cô thở dài nặng nề. “Dù là cách nào đi nữa, nó cũng khiến tôi thấy oải vô cùng.”
Cô vụt liếc ánh mắt về phía Kelvin và Gerry đang hau háu nhìn mình, rồi chụm đầu lại gần hơn với Ashling, Lisa và Trix và nói thẳng toẹt, “Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ thử những quả bóng bàn. Tất nhiên tôi sẽ thủ nghiệm trò gì đó đặc biệt nếu tôi thực sự kết một anh chàng.”
Giống như Jack, ý cô là thế chứ gì? Người nào cũng muốn hỏi. Nhưng không ai có đủ dũng khí. Thậm chí cả Trix cũng không. Nhưng khi số chai đầy tiếp tục giảm xuống và số chai cạn tăng lên, những cái lưỡi cũng mềm đi.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Trix hỏi.
“Hai chín.”
“Vậy cô yêu Jack được bao lâu rồi?”
“Gần sáu tháng.”
“Nhiều lúc anh ấy gàn dở kinh khủng,” Trix thừa nhận.
“Cô đang nói với ai chứ! Từ khi công việc của Colleen bắt đầu, anh ấy cáu như mắm thối. Anh ấy làm việc quá vất vả và lo lắng quá nhiều, thế rồi anh ấy đi bơi thuyền buồm để xả stress và tôi không lúc nào gặp được anh ấy cả. Tôi trách móc các cô rất nhiều vì tâm trạng tồi tệ của anh ấy!”
“Buồn cười thật!” Trix thốt lên. “Còn bọn tôi lại trách cô.”
Nghe đến đó, Mai bắt đầu ngọ nguậy và vặn vẹo trên ghế của mình.
“Xin lỗi, chúng tôi làm cô thấy khó xử à? Chúng tôi sẽ ngậm mồm vậy,” Ashling nói xen vào. Nhưng là với vẻ thất vọng. Cô đang thấy chuyện này thật hấp dẫn.
“Không, không sao mà,” Mai cười nhăn nhở, vẫn không thôi vặn vẹo. “Quần chíp kẹt vào mông, làm tôi phát điên.”
Cô thật xinh xắn, mơn mởn và trâng tráo đến nỗi Lisa phải nuốt khan. Cô dám chắc mình đã không tưỏng tượng ra sự quan tâm của Jack đối với mình, nhưng cô có thể nhận ra anh thấy Mai quyến rũ ở những điểm gì.
Đến khi Jack quay lại, mọi người đều đã thả phanh đến độ họ thậm chí còn không thèm che giấu điều đó.
“Vui về nhỉ?” Anh cười nửa miệng.
“Nghỉ lễ mà,” bà Morley gườm gườm, một người vốn hiếm khi chè chén, trong vòng một tiếng rưỡi vừa rồi bà đã trải qua nào là ngờ vực, nào là thoải mái, vui vẻ đến diệu kỳ, hối hận thương cảm và giờ đã đến giai đoạn, đúng như dự kiến, hung hăng.
“Tất nhiên rồi,” anh đồng tình.
“Chào anh, Jack.” Mai nở một nụ cười cá mập. “Em đang đi ngang qua và chợt nghĩ hay là vào thăm anh một lát.”
Jack có vẻ bối rối.
Mai theo Jack vào phòng làm việc của anh và đóng sập cửa lại rất mạnh.
Khi Trix đặt cái ca của cô lên cánh cửa, rồi áp tai mình lên nó, mọi người đều cười ầm lên. Nhưng chẳng cần đến chiếc ca nào hết. Giọng của Mai, the thé và đay nghiến, vọng ra tận những bàn xa nhất. “Làm sao anh lại dám tảng lờ em khi em đến thăm anh... Nếu anh nghĩ em sẽ chịu đựng...”
Hoàn toàn không thể nghe được gì từ Jack, nhưng chắc chắn là anh đang nói điều gì đó vì có các khoảng ngừng giữa những cơn tam bành đầy trách móc của Mai.
“Tránh xa tất cả các lối ra,” Kelvin nói, giống một nữ tiếp viên hàng không.
Và sớm hơn thay vì muộn hơn, cánh cửa của Jack bật mở, Mai hiện ra, đùng đùng như một vệt giận dữ lao về phía cửa rồi biến mất, để lại bầu không khí rung bần bật với sự vắng mặt của cô. Cô không hề chào tạm biệt bất kỳ ai.
“Giờ khi mà trò vui trên sàn đã hết, tôi cũng đi đây,” Kelvin vừa thông báo, vừa quăng cái ba lô màu da cam có thể thổi phồng được của anh ta lên vai. “Tôi có bảy mươi hai giờ Hạng A [Hạng A trong trường hợp này là muốn nói đến các loại ma túy trong diện bị xét xử hình sự nếu sử dụng hoặc tàng trữ, theo hệ thống phân loại của Anh. Bernard lại hiểu lầm theo nghĩa là 72 giờ nghỉ ngơi hạng nhất.]đang chờ phía trước.”
“Cả tôi cũng thế,” Trix nói.
“Tôi nữa,” Bernard Tẻ ngắt đồng tình, lại một lần nữa cầm nhầm đầu gậy.
Mọi người thu dọn và lẩn đi dần, cho tới khi những người duy nhất còn lại là Jack và Ashling. Jack là bởi vì anh đang chờ một cú điện thoại từ New York, còn Ashling là vì cô sẽ gặp Joy lúc sáu rưỡi nên nghĩ bụng về nhà cũng chẳng để làm gì. Trong lúc chờ đợi, cô vẫn làm việc tiếp vì cô đang trong giai đoạn xây dựng một cơ ởdữ liệu cho Lisa, và đã bị chậm tiến độ rất nhiều vì màn nhậu nhẹt ngẫu hứng trước đó.
“Bỏ đấy đi, cô Gỡ rối,” Jack càu nhàu. “Đây là dịp nghỉ lễ cơ mà. Với lại cô say rồi, đến thứ Ba cô sẽ phải làm hết lại từ đầu cho mà xem.”
“Anh nói đúng.” Ashling chỉ còn đủ tỉnh táo để biết là cô đã say. “Tôi đang biến lợn lành thành lợn què hết cả lên rồi đây.”
“Về nhà đi,” anh ra lệnh.
Vả lại cũng gần sáu rưỡi rồi. Cô lò đờ cầm túi của mình lên, rồi ngập ngừng hỏi, “Cả cuối tuần dài anh có trò gì vui không, JD?” Chỉ là vì cô đã hơi quá chén.
“JD?” Jack tò mò gặng hỏi.
“Ý tôi là Jack, thưa ông Devine, sao cũng được.” Ashling xấu hổ vì đã buột miệng nói ra cái biệt danh của riêng mình cô dành cho anh. “Có trò gì vui không?”
Jack cấm cảu. “Không biết nữa. Chủ nhật tôi sẽ đi thăm bố mẹ tôi. Còn lại thì phụ thuộc vào thời tiết. Nếu không thể đi bơi thuyền buồm được, tôi sẽ chỉ ngồi nhà và xem phim StarTrek vậy.”
“Star Trek? À, ờ, ‘Sống lâu và phồn vinh,’ ” Ashling cổ vũ, cố bát chước kiểu chào tách ngón tay của người Vulcan.[Vulcan là một loài sinh vật giống người ở hành tinh Vulcan, trong loạt phim khoa học viễn tưởng Star Trek. Người Vulcan có kiểu chào rất đặc trưng, bàn tay giơ lên cao, lòng bàn tay hướng về phía trước, bốn ngón nhỏ trên bàn tay tách hẳn ra giữa ngón giữa và ngón đeo nhẫn, trong khi ngón cái duỗi hẳn ra ngoài.]
Jack trừng trừng nhìn cô bực bội. “Không lôgic, Hạm trưởng Gỡ rối ạ. Tôi sẽ không làm bất kỳ trò gì phồn vinh vào cuối tuần này.”
“Tại sao không?”
Với vẻ ngượng nghịu bất ngà, anh thú nhận, “Chắc chắn không thể thoát được mắt cô chuyện bạn gái tôi đang nổi điên.”
Ashling không kìm lại được. Những từ cứ thế buột ra trước khi cô kịp nhận ra. Là rượu nói. “Tại sao lúc nào anh cũng gây chuyện với cô ấy thế? Cô ấy thật đáng yêu. Chẳng lẽ anh không thể cố gắng hơn một chút được à? Cô ấy bảo không bao giờ thấy mặt anh vì lúc nào anh cũng đi bơi thuyền buồm. Có lẽ nếu anh đi ít hơn...”
Cô nhận ra mình đã bước quá giới hạn và chờ cơn thịnh nộ của Jack, nhưng thay vào đó anh bật cười, mặc dù không vui vẻ gì.
Quá muộn, Ashling nhớ ra là bao giờ cũng có hai phía cho mỗi câu chuyện. “Đúng vậy không?”
Jack ngừng lại. “Không đời nào tôi lại đi trách móc một ai đó không có mặt ở đây để thanh minh cho mình.”
“Vậy là anh không đi bơi thuyền?”
“Tôi có đi.”
“Nhưng...” Rồi Ashling nghĩ có lẽ cô đã hiểu. “Có phải cô ấy nói là không sao nếu anh đi, nhưng rồi sau đó lại dở chứng à?”
Sau một thoáng ngập ngừng, Jack miễn cưỡng thừa nhận, “Đại loại là thế.”
“Nhưng anh thấy đấy,” Ashling giải thích, “mặc dù cô ấy nói là không sao nếu anh đi, nhưng ý cô ấy không phải như thế. Đi đi, hãy nói chuyện với cô ấy, cư xử tử tế vào.” Mắt cô sáng bừng lên. vấn đề đã được giải quyết.
“Cô bé Gỡ rối,” Jack lắc đầu với vẻ bao dung, “tại sao cô lại phải đi lo giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho tất cả mọi người thế?”
“Nhưng tôi chỉ...”
“Cô bé Gỡ rối,” anh thích thú nhắc lại. “Tôi sẽ nghĩ về điều đó. Vậy còn cô thì sao - cô có đi nghỉ cuối tuần không?”
“Không.” Ashling thấy ngượng ngập khi ánh đèn pha rọi vào mình. “Tôi sẽ chỉ đi gặp bàn bè và mấy chuyện linh tinh...” Đi chơi với Marcus Valentine, hy vọng thế, nhưng cô không kể cho Jack chuyện đó.
“Chúc vui vẻ nhé,” anh nòi.
Khi Ashling tiến ra phía cửa, Jack, đột nhiên tò mò, gọi với sau lưng cô, “Này! Cô Gỡ rối! Cô có bao giờ xem phim Star Trek không?”
Ashling ngoảnh nhìn lại qua vai và lắc đầu. “Không.”
“Tôi đoán là không,” anh nói.
“Tôi không ác cảm gì với chúng cả.”
“Tất cả họ đều nói thế,” Jack lầm bầm.
“Nhưng bản thân tôi thích phim Tiến sĩ Who hơn.”
Các văn phòng của Randolph Media sôi sục với tâm trạng chợ chiều cuối khóa. Lý do là hôm đó là ngày thứ Sáu của cuối tuần trùng nghỉ lễ trong tháng (khiến cho Lisa hoàn toàn ngỡ ngàng vì ở Anh dịp nghỉ lễ đã qua từ tuần trước đó), kết hợp với thông tin về những trang quảng cáo Oreal, kết hợp với việc là Jack Devine đang đi đâu đó, kết hợp với chuyến hàng mới đến là một thùng champagne vốn định được dùng làm giải thưởng cho cuộc thi của độc giả. (“Champagne có xuất xứ từ vùng nào của Pháp? Hãy viết cầu trả lời vào một tấm bưu thiếp và gửi tới... Ngưòi may mắn trúng giải sẽ giành được mười hai chai hảo hạng...”)
Lisa nhìn chỗ champagne, nhìn đồng hồ của cô - bốn giờ kém mười lăm - rồi nhìn đám nhân viên. Họ đã làm việc rất vất vả suốt ba tuần qua và quả thật Colleen đang dần định hình thành một thứ cũng không đến nỗi hoàn toàn thảm hại. Cô vừa mới nhớ ra tầm quan trọng của việc khích lệ tinh thần cho các nhân viên. Chậc, thật ra thì nếu mà trung thực, cô phải thú nhận rằng cô đang trong tâm trạng thèm uống thứ gì đó và ngờ là cô có thể có một cuộc nổi loạn ngay trên tay nếu chỉ rót riêng cho mình một cốc.
Rất kịch, cô hắng giọng. “E hèm,” cô hồ hởi nói, “Có ai muốn uống một ly champagne không nhỉ?” Cô nghiêng mái đầu bóng bẩy của mình về phía thùng rượu với vẻ đầy ý nghĩa, và chỉ trong giây lát tất cả mọi người đều nhận ra cô đang ám chỉ điều gì.
“Nhưng còn cuộc thi của độc giả thì sao?” Ashling lo lắng hỏi. “Cấm khẩn trương,” Trix rít lên, rồi quay sang Lisa, “Đó là việc nên làm đấy, Lisa,” cô xun xoe nói to. “Chúng ta có thể ăn mừng việc chị giành được hợp đồng quảng cáo cả-đống-tiền đó từ Oréal.”
Không cần phải mời mọc thêm lần thứ hai. Những từ, “Lisa nói chúng ta có thể uống chỗ champagne dành cho cuộc thi của độc giả, Lisa nói chúng ta có thể uống chỗ champagne dành cho cuộc thi của độc giả” cuốn đi như một cơn gió thì thầm khắp văn phòng. Công cụ làm việc được đặt xuống còn thái độ thì hỉ hả. Ngay cả Mercedes cũng tỏ ra hớn hở.
“Nhưng chúng ta không có cái ly nào cả,” Lisa đột nhiên lo lắng.
“Không sao.” Trước khi Lisa kịp đổi ý, Trix đã bê cả một khay đầy những chiếc cốc cà phê bẩn vào phòng vệ sinh nữ. Lần đầu tiên trong vòng sáu tháng nay cô nàng rửa cốc chén. Cô quay vào trong khoảng thời gian nhanh gấp đôi và quan trọng quái gì chuyện cô không tráng những chiếc ca tử tế cho lắm vì bất kỳ chỗ bọt nào còn sót lại đều có thể bị quy hết cho champagne.
“Tôi e là nó không được lạnh lắm đâu,” Lisa vừa ân cần nói, vừa ấn một cái ca sứt sẹo đầy ắp champagne vào hai bàn tay đeo kín nhẫn của Kelvin. “Dân lướt ván buồm làm chuyện đó khi đứng thẳng”, cô nói:
“Ai để ý làm quái gì chứ!” Kelvin phởn chí, hí hửng vì được tham gia cùng, mặc dù không làm việc ở Colleen.
Đám nhân viên văn phòng ít ỏi hồi hộp chờ đợi trong góc của mình để xem họ có nhận được tí gì không. Những tiếng thở phào nhẹ nhõm rộ lên khắp xung quanh khi Lisa bật nút chai thứ hai và bước tới mang theo mấy cái ca tô vẽ những dòng chú thích riêng “Tôi không thể tin nổi đó không phải là bơ”, “Kia-Ora [Nguyên là câu chào hỏi trong ngôn ngữ của thổ dân Maori ở New Zealand, được dùng khá phổ biến trong tiếng Anh hiện đại], anh sẽ là chú cún của em” và hai chiếc “Làm chính xác theo những gì được ghi trên hộp”.
“Chúc sức khỏe bà, bà Morley.” Lisa đưa chiếc ca “Tôi không thể tin nổi đó không phải là bơ” cho người trợ lý riêng quá “bao bọc” của Jack.
“Chúc sức khỏe,” bà Morley lầm bầm vẻ cảnh giác.
Khi mọi người đều đã có một ca, Lisa nâng ca của mình lên và nói, “Mừng tất cả các bạn. Hoan hô tất cả những công việc vất vả của các bạn trong ba tuần vừa qua.”
Ashling và Mercedes trao đổi một thoáng ngờ vực. Có thể cam đoan là Lisa đã say rồi. Sau đó mọi người uống một hơi dài, trừ có Trix. Nhưng chỉ là bởi vì cô nàng đã nốc xong chỗ của mình rồi. Và cũng không mất nhiều thời gian để những người khác bắt kịp cô. Im lặng kéo dài, khi mắt của mọi ngưòi vụt đảo giữa đám bọt dưới đáy những chiếc ca cạn sạch của mình (thứ vẫn tiếp tục nổ tí tách và xì xì một cách rất dị thường) và mười chai còn lại.
Lisa phá vỡ sự im lặng. “Chúng ta sẽ mở chai nữa chứ?” cô ngây thơ hỏi, cứ như thể ý nghĩ đó vừa chợt nảy ra với mình.
“Được mà, tôi nghĩ thế.” Trix bát chước vẻ không quan tâm thế nào cũng được rất đạt.
“Chắc chắn rồi, tại sao lại không chứ?” Một ca đầy đã làm bà Morley mềm mỏng đi đáng kể.
Nhưng đúng khi Lisa đang gỡ mũ dây kẽm, cửa văn phòng bật mỏ và tất cả cứng đờ người. Chết tiệt!
Gần như chắc chắn Jack sẽ nổi điên nếu anh bắt quả tang họ đang nốc chỗ champagne dành cho cuộc thi của độc giả ngay trong giờ làm việc.
Nhưng không phải là Jack, mà là Mai. Đôi guốc cao gót của cô ta to đùng còn hông thì bé tí. Nhưng cũng không nhỏ bằng eo cô ta. Ashling thấy nôn nao vì ghen tị và ngưỡng mộ.
Mai có vẻ ngỡ ngàng trước sự im lặng hoàn toàn trong văn phòng và cách mọi người đang chằm chằm nhìn cô với ánh mắt tội lỗi. “Jack có trong này không?”
Sự im lặng kéo dài.
“Không,” bà Morley vừa làu bàu, vừa quệt miệng đề phòng trường hợp bà có bộ ria bằng bọt champagne. “Ông ấy vừa đi dạy cách cư xử cho lũ người ở trường quay đài truyền hình rồi.” Rồi bà đắc thắng khoanh tay lại, thái độ của bà như ám chỉ rằng, thực ra, chính Mai mới là ngưòi đáng được Jack dạy cho cách cư xử.
“Ôi.” Cái miệng đầy đặn của Mai bĩu lại vì thất vọng. Cô quay người để đi ra, bức tường bằng tóc óng ả của cô sột soạt với sức nặng đầy nhục cảm.
“Cô có thể chờ nếu cô muốn,” Ashling nhận ra mình đang buột miệng.
Mai quay ngoắt lại. “Tôi được phép chứ?”
“Nhất định rồi! Thực ra, tại sao cô không uống một cốc nhỉ?” Ngay khi vừa nói xong, Ashling đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của Lisa. Thật dại dột mới đi mời bạn gái của sếp tham gia trò trốn việc này của họ. Ashling ngờ là có lẽ cô đã hơi biêng biếng rồi.
Nhưng thay vì nổi tam bành, Lisa đồng ý, “ừ, uống một cốc đi.”
Kỳ thực thì, Lisa cũng tò mò không khác gì tất cả mọi người khác về Mai. Có lẽ là còn hơn, nếu xét một cách chi li.
“Chúc mừng.” Khi Mai nhận một chiếc ca từ Lisa, Ashling nói một cách hiếu khách, “Lại chỗ bàn tôi và kéo lấy một cái ghế.”
Trix và Lisa cũng ngay lập tức bị hút tới bàn của Ashling, mê muội vì sự quan tâm hau háu đối với cô nàng Mai ngoại lai.
“Tôi thích cái túi của cô,” Lisa nói với Mai. “Lulu Guinness à?”
Mai bật ra một tiếng cưòi khàn đáng ngạc nhiên. “Của Dunnes đấy.”
“Dunnes?”
“Một chuỗi cửa hàng,” Ashling giải thích, với vẻ sốt sắng đến đỏ bừng má. “Giống như Marks & Spencer.”
“Chỉ có điều là rẻ hơn,” Mai bổ sung, với một nụ cười khẩy khác. Cho dù khuôn mặt như sen nở, đột nhiên trông cô thật bình thưòng.
Trong khi Lisa đi một vòng, rót đầy vào các ca, Mai nói, với vẻ hóm hỉnh tinh quái, “Làm việc ở đây tuyệt quá nhỉ, ngày nào các chị cũng thế này à?”
Tiếp sau đó là một tràng cười hơi quá kích động ồ lên. “Ngày nào cũng thế ư? Không có đâu! Không có đâu! Những dịp đặc biệt, nghỉ lễ, đại loại như vậy.”
“Cô sẽ không mách với Jack về chuyện của chúng tôi chứ, phải không?” Trix hỏi.
Mai vụt đảo mắt về khinh thị cay độc. “Gặp được thì đã tốt!”
“Cô làm việc ở đâu? Cô, ừm, cô làm nghề gì?” Trix đánh liều hỏi.
Mai lắc mái tóc dày của minh, đôi mắt nheo lại ra về biết-ngay-màvà trong giây lát cô lại trở thành một cô nàng bí hiểm và khó hiểu. “Tôi là một vũ nữ múa bụng[Nguyên văn là "exotic dancer". Trong tiếng Anh từ này thưòng được hiểu là "vũ nữ thoát y" theo nghĩa dung tục. Tuy nhiên, ban đầu "exotic dancer" được dùng để chi các vũ nữ biểu diễn những điệu múa có nguồn gốc từ phương Đông, nhất là các điệu múa bụng của khu vực Trung Đông.]”
Câu này đẩy cả văn phòng vào trạng thái im lặng bối rối trong một lúc, trước khi mọi người trấn tĩnh lại với vẻ cực kỳ tỉnh bơ. “Thế thì tuyệt quá còn gì nhỉ?” Họ đồng thanh xướng lên. “Cô giỏi thật đấy.”
“Chẳng phải chúng ta đang có thời tiết tuyệt vời cho việc đó sao?” Bernard Tẻ ngắt lại hiểu nhầm, giống như mọi khi.
“Cô may mắn thật,” Lisa gượng nói. Cô cá là Jack và Mai có đời sống tình dục tuyệt vời và người cô như tóe lửa vì cảm giác ghen tị thật khó chịu.
“Vũ nữ múa bụng là thế nào?” Bà Morley thì thào với Kelvin.
“Tôi tin là thế nào cũng dính dáng đến một ít, ờ, khỏa thân,” anh chàng tế nhị thì thầm, lưu tầm đến sự nhạy cảm già cả của bà ta.
“Ô, vậy hóa ra cô ta là vũ nữ thoát y. Chắc chắn là cô ta đang nói trệch đi.” Bà Morley chăm chú nhìn Mai với vẻ gì đó đột nhiên lại na ná như sự tôn trọng.
“Không, tôi đếch phải vũ nữ múa bụng quái gì hết,” Mai khinh bỉ nói, cô vụt biến trở lại vẻ bình thường. “Tôi nói đùa đấy. Tôi làm nghề bán điện thoại di động nhưng do vẻ ngoài nên người ta cứ đinh ninh tôi phải là một loại đồ chơi tình dục nào đó.”
“Không lẽ lại tồi tệ đến thế cơ à?” Lại một màn đồng thanh hăng hái nữa ồ lên. “Tởm thật! Một lũ đần hết cả!”
“Vậy tôi hiểu thế này có đúng không, rằng cô ta không phải là một vũ nữ thoát y?” Bà Morley dè dặt dò hỏi Kelvin, anh chàng này lắc quả đầu tẩy bằng chất peroxide của mình. Thật khó mà nói rằng ai là người thất vọng hơn.
“Thật là thiển thận[Đúng ra phải nói là "thiển cận" - "stereotyping", nhưng Ashling nói nhịu thành "tereostyping."]kinh khủng,” Ashling phàn nàn. Mình méo tiếng rồi, cô nhận ra.
“Đúng vậy,” Mai oán thán, hãng hái hẳn lên với ca thứ hai đầy dung dịch rửa chén và champagne. “Tôi sinh ra và lớn lên ở Dublin, bố tôi là người Ireland, nhưng vì mẹ tôi là người châu Á, đàn ông đối xử với tôi như thể tôi vừa đẻ ra đã biết ngay tất cả những bí quyết phương Đông đặc biệt đó rồi vậy. Những quả bòng bàn [Ám chỉ màn "biểu diễn" với những quà bóng bàn trong các sex show.]và đại loại như thế. Hoặc không thì họ lại hét lên, ‘Chấy rận chi chít trứng [Nguyên văn là "Egg-flied lice”. Đây là một cách nói lóng có nguồn gốc từ lối phát âm (bị coi là) không chuẩn của nhân viên gốc Hoa trong các nhà hàng Trung Quốc ở Anh và Ireland. Trong đó, món "Egg-fried rice" - "cơm chiên trứng" - thường bị phát âm thành "Egg-flied lice", nghĩa là "Chấy rận chi chít trứng."]sau lưng tôi trên phố.” Cô thở dài nặng nề. “Dù là cách nào đi nữa, nó cũng khiến tôi thấy oải vô cùng.”
Cô vụt liếc ánh mắt về phía Kelvin và Gerry đang hau háu nhìn mình, rồi chụm đầu lại gần hơn với Ashling, Lisa và Trix và nói thẳng toẹt, “Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ thử những quả bóng bàn. Tất nhiên tôi sẽ thủ nghiệm trò gì đó đặc biệt nếu tôi thực sự kết một anh chàng.”
Giống như Jack, ý cô là thế chứ gì? Người nào cũng muốn hỏi. Nhưng không ai có đủ dũng khí. Thậm chí cả Trix cũng không. Nhưng khi số chai đầy tiếp tục giảm xuống và số chai cạn tăng lên, những cái lưỡi cũng mềm đi.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Trix hỏi.
“Hai chín.”bg-ssp-{height:px}
“Vậy cô yêu Jack được bao lâu rồi?”
“Gần sáu tháng.”
“Nhiều lúc anh ấy gàn dở kinh khủng,” Trix thừa nhận.
“Cô đang nói với ai chứ! Từ khi công việc của Colleen bắt đầu, anh ấy cáu như mắm thối. Anh ấy làm việc quá vất vả và lo lắng quá nhiều, thế rồi anh ấy đi bơi thuyền buồm để xả stress và tôi không lúc nào gặp được anh ấy cả. Tôi trách móc các cô rất nhiều vì tâm trạng tồi tệ của anh ấy!”
“Buồn cười thật!” Trix thốt lên. “Còn bọn tôi lại trách cô.”
Nghe đến đó, Mai bắt đầu ngọ nguậy và vặn vẹo trên ghế của mình.
“Xin lỗi, chúng tôi làm cô thấy khó xử à? Chúng tôi sẽ ngậm mồm vậy,” Ashling nói xen vào. Nhưng là với vẻ thất vọng. Cô đang thấy chuyện này thật hấp dẫn.
“Không, không sao mà,” Mai cười nhăn nhở, vẫn không thôi vặn vẹo. “Quần chíp kẹt vào mông, làm tôi phát điên.”
Cô thật xinh xắn, mơn mởn và trâng tráo đến nỗi Lisa phải nuốt khan. Cô dám chắc mình đã không tưỏng tượng ra sự quan tâm của Jack đối với mình, nhưng cô có thể nhận ra anh thấy Mai quyến rũ ở những điểm gì.
Đến khi Jack quay lại, mọi người đều đã thả phanh đến độ họ thậm chí còn không thèm che giấu điều đó.
“Vui về nhỉ?” Anh cười nửa miệng.
“Nghỉ lễ mà,” bà Morley gườm gườm, một người vốn hiếm khi chè chén, trong vòng một tiếng rưỡi vừa rồi bà đã trải qua nào là ngờ vực, nào là thoải mái, vui vẻ đến diệu kỳ, hối hận thương cảm và giờ đã đến giai đoạn, đúng như dự kiến, hung hăng.
“Tất nhiên rồi,” anh đồng tình.
“Chào anh, Jack.” Mai nở một nụ cười cá mập. “Em đang đi ngang qua và chợt nghĩ hay là vào thăm anh một lát.”
Jack có vẻ bối rối.
Mai theo Jack vào phòng làm việc của anh và đóng sập cửa lại rất mạnh.
Khi Trix đặt cái ca của cô lên cánh cửa, rồi áp tai mình lên nó, mọi người đều cười ầm lên. Nhưng chẳng cần đến chiếc ca nào hết. Giọng của Mai, the thé và đay nghiến, vọng ra tận những bàn xa nhất. “Làm sao anh lại dám tảng lờ em khi em đến thăm anh... Nếu anh nghĩ em sẽ chịu đựng...”
Hoàn toàn không thể nghe được gì từ Jack, nhưng chắc chắn là anh đang nói điều gì đó vì có các khoảng ngừng giữa những cơn tam bành đầy trách móc của Mai.
“Tránh xa tất cả các lối ra,” Kelvin nói, giống một nữ tiếp viên hàng không.
Và sớm hơn thay vì muộn hơn, cánh cửa của Jack bật mở, Mai hiện ra, đùng đùng như một vệt giận dữ lao về phía cửa rồi biến mất, để lại bầu không khí rung bần bật với sự vắng mặt của cô. Cô không hề chào tạm biệt bất kỳ ai.
“Giờ khi mà trò vui trên sàn đã hết, tôi cũng đi đây,” Kelvin vừa thông báo, vừa quăng cái ba lô màu da cam có thể thổi phồng được của anh ta lên vai. “Tôi có bảy mươi hai giờ Hạng A [Hạng A trong trường hợp này là muốn nói đến các loại ma túy trong diện bị xét xử hình sự nếu sử dụng hoặc tàng trữ, theo hệ thống phân loại của Anh. Bernard lại hiểu lầm theo nghĩa là giờ nghỉ ngơi hạng nhất.]đang chờ phía trước.”
“Cả tôi cũng thế,” Trix nói.
“Tôi nữa,” Bernard Tẻ ngắt đồng tình, lại một lần nữa cầm nhầm đầu gậy.
Mọi người thu dọn và lẩn đi dần, cho tới khi những người duy nhất còn lại là Jack và Ashling. Jack là bởi vì anh đang chờ một cú điện thoại từ New York, còn Ashling là vì cô sẽ gặp Joy lúc sáu rưỡi nên nghĩ bụng về nhà cũng chẳng để làm gì. Trong lúc chờ đợi, cô vẫn làm việc tiếp vì cô đang trong giai đoạn xây dựng một cơ ởdữ liệu cho Lisa, và đã bị chậm tiến độ rất nhiều vì màn nhậu nhẹt ngẫu hứng trước đó.
“Bỏ đấy đi, cô Gỡ rối,” Jack càu nhàu. “Đây là dịp nghỉ lễ cơ mà. Với lại cô say rồi, đến thứ Ba cô sẽ phải làm hết lại từ đầu cho mà xem.”
“Anh nói đúng.” Ashling chỉ còn đủ tỉnh táo để biết là cô đã say. “Tôi đang biến lợn lành thành lợn què hết cả lên rồi đây.”
“Về nhà đi,” anh ra lệnh.
Vả lại cũng gần sáu rưỡi rồi. Cô lò đờ cầm túi của mình lên, rồi ngập ngừng hỏi, “Cả cuối tuần dài anh có trò gì vui không, JD?” Chỉ là vì cô đã hơi quá chén.
“JD?” Jack tò mò gặng hỏi.
“Ý tôi là Jack, thưa ông Devine, sao cũng được.” Ashling xấu hổ vì đã buột miệng nói ra cái biệt danh của riêng mình cô dành cho anh. “Có trò gì vui không?”
Jack cấm cảu. “Không biết nữa. Chủ nhật tôi sẽ đi thăm bố mẹ tôi. Còn lại thì phụ thuộc vào thời tiết. Nếu không thể đi bơi thuyền buồm được, tôi sẽ chỉ ngồi nhà và xem phim StarTrek vậy.”
“Star Trek? À, ờ, ‘Sống lâu và phồn vinh,’ ” Ashling cổ vũ, cố bát chước kiểu chào tách ngón tay của người Vulcan.[Vulcan là một loài sinh vật giống người ở hành tinh Vulcan, trong loạt phim khoa học viễn tưởng Star Trek. Người Vulcan có kiểu chào rất đặc trưng, bàn tay giơ lên cao, lòng bàn tay hướng về phía trước, bốn ngón nhỏ trên bàn tay tách hẳn ra giữa ngón giữa và ngón đeo nhẫn, trong khi ngón cái duỗi hẳn ra ngoài.]
Jack trừng trừng nhìn cô bực bội. “Không lôgic, Hạm trưởng Gỡ rối ạ. Tôi sẽ không làm bất kỳ trò gì phồn vinh vào cuối tuần này.”
“Tại sao không?”
Với vẻ ngượng nghịu bất ngà, anh thú nhận, “Chắc chắn không thể thoát được mắt cô chuyện bạn gái tôi đang nổi điên.”
Ashling không kìm lại được. Những từ cứ thế buột ra trước khi cô kịp nhận ra. Là rượu nói. “Tại sao lúc nào anh cũng gây chuyện với cô ấy thế? Cô ấy thật đáng yêu. Chẳng lẽ anh không thể cố gắng hơn một chút được à? Cô ấy bảo không bao giờ thấy mặt anh vì lúc nào anh cũng đi bơi thuyền buồm. Có lẽ nếu anh đi ít hơn...”
Cô nhận ra mình đã bước quá giới hạn và chờ cơn thịnh nộ của Jack, nhưng thay vào đó anh bật cười, mặc dù không vui vẻ gì.
Quá muộn, Ashling nhớ ra là bao giờ cũng có hai phía cho mỗi câu chuyện. “Đúng vậy không?”
Jack ngừng lại. “Không đời nào tôi lại đi trách móc một ai đó không có mặt ở đây để thanh minh cho mình.”
“Vậy là anh không đi bơi thuyền?”
“Tôi có đi.”
“Nhưng...” Rồi Ashling nghĩ có lẽ cô đã hiểu. “Có phải cô ấy nói là không sao nếu anh đi, nhưng rồi sau đó lại dở chứng à?”
Sau một thoáng ngập ngừng, Jack miễn cưỡng thừa nhận, “Đại loại là thế.”
“Nhưng anh thấy đấy,” Ashling giải thích, “mặc dù cô ấy nói là không sao nếu anh đi, nhưng ý cô ấy không phải như thế. Đi đi, hãy nói chuyện với cô ấy, cư xử tử tế vào.” Mắt cô sáng bừng lên. vấn đề đã được giải quyết.
“Cô bé Gỡ rối,” Jack lắc đầu với vẻ bao dung, “tại sao cô lại phải đi lo giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho tất cả mọi người thế?”
“Nhưng tôi chỉ...”
“Cô bé Gỡ rối,” anh thích thú nhắc lại. “Tôi sẽ nghĩ về điều đó. Vậy còn cô thì sao - cô có đi nghỉ cuối tuần không?”
“Không.” Ashling thấy ngượng ngập khi ánh đèn pha rọi vào mình. “Tôi sẽ chỉ đi gặp bàn bè và mấy chuyện linh tinh...” Đi chơi với Marcus Valentine, hy vọng thế, nhưng cô không kể cho Jack chuyện đó.
“Chúc vui vẻ nhé,” anh nòi.
Khi Ashling tiến ra phía cửa, Jack, đột nhiên tò mò, gọi với sau lưng cô, “Này! Cô Gỡ rối! Cô có bao giờ xem phim Star Trek không?”
Ashling ngoảnh nhìn lại qua vai và lắc đầu. “Không.”
“Tôi đoán là không,” anh nói.
“Tôi không ác cảm gì với chúng cả.”
“Tất cả họ đều nói thế,” Jack lầm bầm.
“Nhưng bản thân tôi thích phim Tiến sĩ Who hơn.”