Tối thứ Bảy, bảy giờ kém mười lăm, Ashling và Ted đi xe đạp của Ted đến làm nhiệm vụ trông trẻ cho Dylan và Clodagh.
“Họ sở hữu cái này sao?” Ted ngắm nghía ngôi nhà gạch đỏ hai mặt trước.
“Ngỡ ngàng phải không?” Ashling đứng trên ngưỡng cửa và bấm chuông.
“Tụi mình sẽ không phải thay tã đấy chư?” Ted hỏi, đột nhiên thấy nao núng.
“Không, chúng quá lớn rồi. Tụi mình sẽ chỉ phải chơi vui với chúng, làm cho chúng vui vẻ.”
“À, thế thì dễ ợt.” Ted hắng giọng và kiểu cách vuốt một lọn tóc ngược ra sau. “Ted Mullins, người đàn ông vui nhộn nhất Dublin, báo cáo có mặt nhận nhiệm vụ, thưa ngài!”
“Có thể chúng còn hơi bé, chưa hiểu tấu hài châm biếm hậu hiện đại đâu.” Tim Ashling se lại. “Theo tớ thì nước quả Ribena giống kiểu truyện ‘Ba chú lợn con sẽ hợp với khẩu vị của chúng hơn.”
“Để rồi xem nhé,” Ted phản đối. “Người ta thường đánh giá thấp trí thông minh của trẻ em. Tớ nhấn chuông lần nữa nhé?”
Phải mất một lúc mới có người ra mở cửa. Dylan xuất hiện, hai tay anh đầy xà phòng, chiếc áo thun ướt sũng dính sát vào ngực.
“Mọi người khỏe không?” Anh có vẻ bồn chồn. Lúc này Ashling và Ted mới để ý thấy những tiếng gào thét và chửi rủa ầm ĩ từ trên gác vọng xuống.
“Anh đang tắm cho Craig,” Dylan giải thích.
“Thằng bé có vẻ không vui lắm.”
“Chưa đến phần tồi tệ nhất đâu. Anh còn phải gội đầu cho nó nữa.” Dylan nhăn nhó. “Chắc sẽ nghe như kiểu nó bị thiêu sống vậy, nhưng đừng có hoảng sợ... anh phải quay lại đây.” Anh lên đến nửa chừng cầu thang. “Clodagh ở trong bếp.”
Clodagh đang ngồi bên bàn tuyệt vọng tìm cách thuyết phục Molly ăn thứ gì đó. Bất kỳ thứ gì không phải là bích quy, bim bim hoặc kẹo. Trong hai tuần qua, Moliy đã thực hiện một chiến dịch tuyệt thực, chẳng vì lý do chết tiệt gì cả.
Ashling đưa cho Clodagh một cặp giấy đựng mười bản lý lịch xin việc của cô.
“Cái gì đây-? À, đúng rồi, cám ơn cậu.” Bằng một động tác rất nuột, Clodagh nhét chiếc cặp giấy xuống dưới một đống sách trẻ em vương vãi trên bàn.
“Cậu còn chưa chuẩn bị mà đi à?” Ashling nhìn chiếc quần jeans và áo thun của Clodagh. “Taxi của cậu sắp đến nơi rồi.”
“Tớ chỉ muốn đảm bảo là con bé ăn gì đó...”
“Sao không để tôi thử nhỉ?” Ted ga lăng đề nghị.
Nhưng Molly đã trề cái môi dưới của con bé ra và cứ để nó rung phì phì rất điệu đà vào lời đề nghị.
“Cám ơn, nhưng...” Clodagh mệt mỏi tiếp tục ấn chiếc thìa vào hàm răng lưa thưa nhưng nghiến chặt của Molly. Không ăn thua. Giờ thì một khi Molly đã có khán giả, đừng hòng có cơ hội con bé chịu ăn bất kỳ thứ gì.
“Ăn một ít trứng bác nào, con yêu,” Clodagh giục.
“Tại sao?”
“Tại vì nó tốt cho con.”
“Tại sao?”
“Tại vì trong đó có protein.”
“Tại sao?”
Ngoài chuyện không chịu ăn thức ăn đúng nghĩa, gần đây Molly còn bất đầu cái trò “Tại sao?”. Cũng trong ngày hôm đó con bé đã hỏi liền một mạch hai mươi chín câu “Tại sao?” Thoạt đầu Clodagh lẳng lặng chiều theo với nỗi tò mò để xem liệu chuyện này sẽ đi xa đến đâu, nhưng rồi cô đã phải đầu hàng trước Molly.
“Tóc cậu tuyệt thật đấy.” Ashling trầm trồ, vuốt ve mái tóc dày vàng óng như mật ong của Clodagh.
“Cám ơn cậu. Tớ đã đi sấy bồng nó cho tối nay.”
Rồi Ashling nhớ ra căn phòng khách phía trước mới dán lại giấy và chạy qua ngó thử xem.
“Đúng là kỳ diệu!” Cô hăng hái tán dương khi quay lại. “Nó làm thay đổi hoàn toàn không khí của căn phòng. Cậu thật sự có con mắt về màu sắc.”
“Có lẽ thế.” Clodagh chẳng còn thiết tha gì lắm nữa. Cô đã từng thấy rất phấn khích về loại giấy dán tường mới của mình. Nhưng giờ khi nó đã hoàn thành, cảm giác hài lòng và trọn vẹn lại lẩn tránh cô.
Bất thình lình tất cả ngước nhìn lên trần khi một tràng những tiếng gào thét ghê rợn vụt cất ra từ căn phòng phía trên họ. Màn xả nước cho tóc của Craig.
“Thực sự nghe đúng như là nó đang bị thiêu sống vậy,” Ashling cười khúc khích. “Tội nghiệp thằng bé.”
Sau một lát những tiếng gào thét chói tai dịu dần thành tiếng khóc lóc nức nở. Quay lại với màn ép ăn.
“Ai cũng phải ăn tối nếu như họ muốn lớn nhanh thành những cô gái khỏe mạnh.” Clodagh dỗ dành lần nữa với chiếc thìa đầy trứng bác của cô.
“Tại sao?”
“Tại vì là như thế.”
“Tại sao?”
“Tại vì.”
“Tại sao?”
“Tại vì.”
“Tại sao?”
“ĐẾCH tại sao hết.” Clodagh đập chát cái thìa xuống, làm những mẩu nhỏ li ti màu vàng bắn tung khắp bàn. “Thật là phí thời gian. Tớ đi sửa soạn đây.”
Trong khi Clodagh hầm hầm ra khỏi phòng, Ted tròn mắt hướng sang Ashling một cái nhìn choáng váng kiểu ‘Mèng đéc ơi!’. “Không phải là ý hay khi để bọn trẻ nhận ra điểm yếu của chúng ta,” anh chàng nhận xét, ra vẻ hiểu biết.
Clodagh ngoái đầu trở lại. “Tôi cũng từng nghĩ thế đấy, Anh cứ chờ đến khi chính anh cũng có con rồi xem,” cô trách móc. “Anh sẽ có hàng đống những quy tác mà chẳng cái nào trong số đó có tác dụng cả.”
Ted không có ý phê phán Clodagh. Chẳng qua chỉ là anh ta nghĩ phương pháp tình yêu nghiêm khắc trong nuôi dạy trẻ của minh có thể giúp được cô. Ted cảm thấy bị hiểu lầm và bẽ mặt khủng khiếp. Đã thế lại còn khủng khiếp hơn khi Molly chĩa cái thìa của nó vào anh ta và nói bi bô thật độc địa, “Mẹ ghét chú.”
Clodagh chạy lên cầu thang. Không còn cơ hội tận hưởng màn tắm bồn với liệu pháp mùi hương thật lâu và thư thái mà cô đã lên kế hoạch. Chỉ vừa đủ thời gian tắm ào qua trước khi nhoáng nhoàng trát ít đồ trang điểm. Rồi, với vẻ nâng niu, cô mặc lên người chiếc váy hai dây nhỏ màu trắng và hồng cô đã mua cái hôm đi shopping cùng với Ashling. Nó treo lủng lẳng trong tủ quần áo suốt từ đó đến giờ, vẻ mới tinh khôi của nó nhắc nhở rằng cuộc sống xã hội của cô không tồn tại.
Cô lo lắng ngắm mình trong gương. Chết tiệt, nó ngắn thật. Ngắn hơn là cô nghĩ. Và trong suốt. Nhưng khi cô mặc thử một cái chân váy màu đen để che bớt sự thiếu vải của mình, trông cô thật là ngớ ngẩn, thế là cô lại cởi nó ra. Khoe đồ lót cũng tốt, cô tự nhủ. Còn hơn cả tốt. Đúng ra là bắt buộc, nếu bạn muốn tự cho mình là người biết ăn mặc. vấn đề của cô là ở chỗ cô đã mặc quần jeans và áo phông quá lâu rồi. Vậy là cô nhét chân vào đôi guốc cao, tự nhủ rằng trông cô thật lộng lẫy và xuất hiện ở đầu cầu thang như một ngôi sao điện ảnh đang đi vào.
“Trông tớ thế nào?”
Mọi người tụ tập bên dưới, ngước nhìn lên. Dưòng như có chút gì đó ngập ngừng khó xử.
“Long lanh,” Ashling trầm trồ, muộn mất một phần mấy giây.
Ted há hốc miệng vì ngưỡng mộ khi anh chàng ngắm nhìn đôi chân của Clodagh thoăn thoắt đi xuống cầu thang.
“Dylan?” Clodagh gặng hỏi.
“Long lanh,” anh phụ họa.
Cô không tin tưởng lắm. Cô dám chắc mình đã nhìn thấy một lời nhắc nhở trong mắt anh, nhưng anh đủ khôn ngoan để không nói ra. Tuy nhiên, Craig thì không bị vướng bận gì với sự dè dặt như vậy. “Mẹ, váy của mẹ ngắn quá và con nhìn thấy quần sịp của mẹ.”
“Không, con không thấy.”
“Có, con cò thấy mà!” Thằng bé khăng khăng.
“Không, con không thấy,” Clodagh sửa lại. “Con nhìn thấy quần chíp của mẹ. Con trai mặc quần sịp còn con gái mặc quần chíp... Trừ cô Joy, bạn của cô Ashling,” cô lâm bẩm nói với mình, những ý nghĩ độc địa từ đâu ập tới.
Molly, đang mải mê với trò rửa tay bằng mứt quả mâm xôi, là người duy nhất tỏ ra không đoái hoài tới việc Clodagh mặc hay không mặc gì.
“Trông anh cũng rất ổn,” Ashling nói với Dylan. Và trông anh quả là thế thật, trong bộ vest mềm màu hải quân và chiếc áo sơ mi màu bánh quy.
“Em thật đáng yêu,” anh cười toe toét.
“Điệu chảy rớt,” vẳng vào tai Ashling, nhỏ và khinh khỉnh đến nỗi cô gần như nghĩ là cô đã tưởng tượng ra nó. Hlnh như nó bắt nguồn từ phía Ted.
“Chúng ta đi được chưa?” Dylan nhìn đồng hồ.
“Chỉ một phút thôi.” Clodagh đang cuống cuồng ghi lại những số điện thoại. “Đây là số máy di động của Dylan,” cô nghuệch ngoạc. “Còn đây là số điện thoại của nhà hàng trong trường hợp điện thoại di động ở ngoài tầm phủ sóng...”
“Đó khó có thể là một vấn đề khi ở ngay trung tâm Dublin,” Dylan chen ngang.
“..còn đây là địa chỉ của nhà hàng, nếu cậu không thể liên lạc được với bọn tớ qua điện thoại. Bọn tớ sẽ không về muộn đâu.”
“Hãy về muộn,” Ashling giục giã.
Clodagh quơ tìm Molly và Craig, ôm chúng thật chặt và nói - không có vẻ gì là tin tưởng cho lắm - “Hãy ngoan với cô Ashling đấy.”
“Và chú Ted,” Ted bổ sung, chu miệng lại theo cách mà anh chàng cho là tinh tế hướng vào Clodagh.
“Và chú Ted,” Clodagh lầm bầm.
Ngay trước khi họ đi, để chúc bố mẹ thượng lộ bình an, Molly ấn chặt một bàn tay dính đầy mứt quả mâm xôi lên mông Clodagh. Không may - hoặc có lẽ mà may - cô không nhận ra.
Tối thứ Bảy, bảy giờ kém mười lăm, Ashling và Ted đi xe đạp của Ted đến làm nhiệm vụ trông trẻ cho Dylan và Clodagh.
“Họ sở hữu cái này sao?” Ted ngắm nghía ngôi nhà gạch đỏ hai mặt trước.
“Ngỡ ngàng phải không?” Ashling đứng trên ngưỡng cửa và bấm chuông.
“Tụi mình sẽ không phải thay tã đấy chư?” Ted hỏi, đột nhiên thấy nao núng.
“Không, chúng quá lớn rồi. Tụi mình sẽ chỉ phải chơi vui với chúng, làm cho chúng vui vẻ.”
“À, thế thì dễ ợt.” Ted hắng giọng và kiểu cách vuốt một lọn tóc ngược ra sau. “Ted Mullins, người đàn ông vui nhộn nhất Dublin, báo cáo có mặt nhận nhiệm vụ, thưa ngài!”
“Có thể chúng còn hơi bé, chưa hiểu tấu hài châm biếm hậu hiện đại đâu.” Tim Ashling se lại. “Theo tớ thì nước quả Ribena giống kiểu truyện ‘Ba chú lợn con sẽ hợp với khẩu vị của chúng hơn.”
“Để rồi xem nhé,” Ted phản đối. “Người ta thường đánh giá thấp trí thông minh của trẻ em. Tớ nhấn chuông lần nữa nhé?”
Phải mất một lúc mới có người ra mở cửa. Dylan xuất hiện, hai tay anh đầy xà phòng, chiếc áo thun ướt sũng dính sát vào ngực.
“Mọi người khỏe không?” Anh có vẻ bồn chồn. Lúc này Ashling và Ted mới để ý thấy những tiếng gào thét và chửi rủa ầm ĩ từ trên gác vọng xuống.
“Anh đang tắm cho Craig,” Dylan giải thích.
“Thằng bé có vẻ không vui lắm.”
“Chưa đến phần tồi tệ nhất đâu. Anh còn phải gội đầu cho nó nữa.” Dylan nhăn nhó. “Chắc sẽ nghe như kiểu nó bị thiêu sống vậy, nhưng đừng có hoảng sợ... anh phải quay lại đây.” Anh lên đến nửa chừng cầu thang. “Clodagh ở trong bếp.”
Clodagh đang ngồi bên bàn tuyệt vọng tìm cách thuyết phục Molly ăn thứ gì đó. Bất kỳ thứ gì không phải là bích quy, bim bim hoặc kẹo. Trong hai tuần qua, Moliy đã thực hiện một chiến dịch tuyệt thực, chẳng vì lý do chết tiệt gì cả.
Ashling đưa cho Clodagh một cặp giấy đựng mười bản lý lịch xin việc của cô.
“Cái gì đây-? À, đúng rồi, cám ơn cậu.” Bằng một động tác rất nuột, Clodagh nhét chiếc cặp giấy xuống dưới một đống sách trẻ em vương vãi trên bàn.
“Cậu còn chưa chuẩn bị mà đi à?” Ashling nhìn chiếc quần jeans và áo thun của Clodagh. “Taxi của cậu sắp đến nơi rồi.”
“Tớ chỉ muốn đảm bảo là con bé ăn gì đó...”
“Sao không để tôi thử nhỉ?” Ted ga lăng đề nghị.
Nhưng Molly đã trề cái môi dưới của con bé ra và cứ để nó rung phì phì rất điệu đà vào lời đề nghị.
“Cám ơn, nhưng...” Clodagh mệt mỏi tiếp tục ấn chiếc thìa vào hàm răng lưa thưa nhưng nghiến chặt của Molly. Không ăn thua. Giờ thì một khi Molly đã có khán giả, đừng hòng có cơ hội con bé chịu ăn bất kỳ thứ gì.
“Ăn một ít trứng bác nào, con yêu,” Clodagh giục.
“Tại sao?”
“Tại vì nó tốt cho con.”
“Tại sao?”
“Tại vì trong đó có protein.”
“Tại sao?”
Ngoài chuyện không chịu ăn thức ăn đúng nghĩa, gần đây Molly còn bất đầu cái trò “Tại sao?”. Cũng trong ngày hôm đó con bé đã hỏi liền một mạch hai mươi chín câu “Tại sao?” Thoạt đầu Clodagh lẳng lặng chiều theo với nỗi tò mò để xem liệu chuyện này sẽ đi xa đến đâu, nhưng rồi cô đã phải đầu hàng trước Molly.
“Tóc cậu tuyệt thật đấy.” Ashling trầm trồ, vuốt ve mái tóc dày vàng óng như mật ong của Clodagh.
“Cám ơn cậu. Tớ đã đi sấy bồng nó cho tối nay.”
Rồi Ashling nhớ ra căn phòng khách phía trước mới dán lại giấy và chạy qua ngó thử xem.
“Đúng là kỳ diệu!” Cô hăng hái tán dương khi quay lại. “Nó làm thay đổi hoàn toàn không khí của căn phòng. Cậu thật sự có con mắt về màu sắc.”
“Có lẽ thế.” Clodagh chẳng còn thiết tha gì lắm nữa. Cô đã từng thấy rất phấn khích về loại giấy dán tường mới của mình. Nhưng giờ khi nó đã hoàn thành, cảm giác hài lòng và trọn vẹn lại lẩn tránh cô.
Bất thình lình tất cả ngước nhìn lên trần khi một tràng những tiếng gào thét ghê rợn vụt cất ra từ căn phòng phía trên họ. Màn xả nước cho tóc của Craig.
“Thực sự nghe đúng như là nó đang bị thiêu sống vậy,” Ashling cười khúc khích. “Tội nghiệp thằng bé.”
Sau một lát những tiếng gào thét chói tai dịu dần thành tiếng khóc lóc nức nở. Quay lại với màn ép ăn.
“Ai cũng phải ăn tối nếu như họ muốn lớn nhanh thành những cô gái khỏe mạnh.” Clodagh dỗ dành lần nữa với chiếc thìa đầy trứng bác của cô.bg-ssp-{height:px}
“Tại sao?”
“Tại vì là như thế.”
“Tại sao?”
“Tại vì.”
“Tại sao?”
“Tại vì.”
“Tại sao?”
“ĐẾCH tại sao hết.” Clodagh đập chát cái thìa xuống, làm những mẩu nhỏ li ti màu vàng bắn tung khắp bàn. “Thật là phí thời gian. Tớ đi sửa soạn đây.”
Trong khi Clodagh hầm hầm ra khỏi phòng, Ted tròn mắt hướng sang Ashling một cái nhìn choáng váng kiểu ‘Mèng đéc ơi!’. “Không phải là ý hay khi để bọn trẻ nhận ra điểm yếu của chúng ta,” anh chàng nhận xét, ra vẻ hiểu biết.
Clodagh ngoái đầu trở lại. “Tôi cũng từng nghĩ thế đấy, Anh cứ chờ đến khi chính anh cũng có con rồi xem,” cô trách móc. “Anh sẽ có hàng đống những quy tác mà chẳng cái nào trong số đó có tác dụng cả.”
Ted không có ý phê phán Clodagh. Chẳng qua chỉ là anh ta nghĩ phương pháp tình yêu nghiêm khắc trong nuôi dạy trẻ của minh có thể giúp được cô. Ted cảm thấy bị hiểu lầm và bẽ mặt khủng khiếp. Đã thế lại còn khủng khiếp hơn khi Molly chĩa cái thìa của nó vào anh ta và nói bi bô thật độc địa, “Mẹ ghét chú.”
Clodagh chạy lên cầu thang. Không còn cơ hội tận hưởng màn tắm bồn với liệu pháp mùi hương thật lâu và thư thái mà cô đã lên kế hoạch. Chỉ vừa đủ thời gian tắm ào qua trước khi nhoáng nhoàng trát ít đồ trang điểm. Rồi, với vẻ nâng niu, cô mặc lên người chiếc váy hai dây nhỏ màu trắng và hồng cô đã mua cái hôm đi shopping cùng với Ashling. Nó treo lủng lẳng trong tủ quần áo suốt từ đó đến giờ, vẻ mới tinh khôi của nó nhắc nhở rằng cuộc sống xã hội của cô không tồn tại.
Cô lo lắng ngắm mình trong gương. Chết tiệt, nó ngắn thật. Ngắn hơn là cô nghĩ. Và trong suốt. Nhưng khi cô mặc thử một cái chân váy màu đen để che bớt sự thiếu vải của mình, trông cô thật là ngớ ngẩn, thế là cô lại cởi nó ra. Khoe đồ lót cũng tốt, cô tự nhủ. Còn hơn cả tốt. Đúng ra là bắt buộc, nếu bạn muốn tự cho mình là người biết ăn mặc. vấn đề của cô là ở chỗ cô đã mặc quần jeans và áo phông quá lâu rồi. Vậy là cô nhét chân vào đôi guốc cao, tự nhủ rằng trông cô thật lộng lẫy và xuất hiện ở đầu cầu thang như một ngôi sao điện ảnh đang đi vào.
“Trông tớ thế nào?”
Mọi người tụ tập bên dưới, ngước nhìn lên. Dưòng như có chút gì đó ngập ngừng khó xử.
“Long lanh,” Ashling trầm trồ, muộn mất một phần mấy giây.
Ted há hốc miệng vì ngưỡng mộ khi anh chàng ngắm nhìn đôi chân của Clodagh thoăn thoắt đi xuống cầu thang.
“Dylan?” Clodagh gặng hỏi.
“Long lanh,” anh phụ họa.
Cô không tin tưởng lắm. Cô dám chắc mình đã nhìn thấy một lời nhắc nhở trong mắt anh, nhưng anh đủ khôn ngoan để không nói ra. Tuy nhiên, Craig thì không bị vướng bận gì với sự dè dặt như vậy. “Mẹ, váy của mẹ ngắn quá và con nhìn thấy quần sịp của mẹ.”
“Không, con không thấy.”
“Có, con cò thấy mà!” Thằng bé khăng khăng.
“Không, con không thấy,” Clodagh sửa lại. “Con nhìn thấy quần chíp của mẹ. Con trai mặc quần sịp còn con gái mặc quần chíp... Trừ cô Joy, bạn của cô Ashling,” cô lâm bẩm nói với mình, những ý nghĩ độc địa từ đâu ập tới.
Molly, đang mải mê với trò rửa tay bằng mứt quả mâm xôi, là người duy nhất tỏ ra không đoái hoài tới việc Clodagh mặc hay không mặc gì.
“Trông anh cũng rất ổn,” Ashling nói với Dylan. Và trông anh quả là thế thật, trong bộ vest mềm màu hải quân và chiếc áo sơ mi màu bánh quy.
“Em thật đáng yêu,” anh cười toe toét.
“Điệu chảy rớt,” vẳng vào tai Ashling, nhỏ và khinh khỉnh đến nỗi cô gần như nghĩ là cô đã tưởng tượng ra nó. Hlnh như nó bắt nguồn từ phía Ted.
“Chúng ta đi được chưa?” Dylan nhìn đồng hồ.
“Chỉ một phút thôi.” Clodagh đang cuống cuồng ghi lại những số điện thoại. “Đây là số máy di động của Dylan,” cô nghuệch ngoạc. “Còn đây là số điện thoại của nhà hàng trong trường hợp điện thoại di động ở ngoài tầm phủ sóng...”
“Đó khó có thể là một vấn đề khi ở ngay trung tâm Dublin,” Dylan chen ngang.
“..còn đây là địa chỉ của nhà hàng, nếu cậu không thể liên lạc được với bọn tớ qua điện thoại. Bọn tớ sẽ không về muộn đâu.”
“Hãy về muộn,” Ashling giục giã.
Clodagh quơ tìm Molly và Craig, ôm chúng thật chặt và nói - không có vẻ gì là tin tưởng cho lắm - “Hãy ngoan với cô Ashling đấy.”
“Và chú Ted,” Ted bổ sung, chu miệng lại theo cách mà anh chàng cho là tinh tế hướng vào Clodagh.
“Và chú Ted,” Clodagh lầm bầm.
Ngay trước khi họ đi, để chúc bố mẹ thượng lộ bình an, Molly ấn chặt một bàn tay dính đầy mứt quả mâm xôi lên mông Clodagh. Không may - hoặc có lẽ mà may - cô không nhận ra.