Sáng Chủ nhật Clodagh tỉnh dậy, trong tư thế nằm chềnh vênh trên cái gờ cao 6 inch ở thành giưòng. Craig đã đẩy cô ra tận mép giường, nhưng cũng rất có thể đó là Molly hoặc cả hai đứa. Cô không thể nhớ nổi lần gần đây nhất cô và Dylan được ngủ mà không bị kèm, và cô đã quá điêu luyện trong việc ngủ vắt vẻo trên thành giường đến nỗi cô dám chắc là mình có thể qua đêm ngon lành trên mép một vách đá, ở giai đoạn này.
Có gì đó cho cô biết là vẫn còn rất sớm. Sớm mất 5 giờ. Mặt trời đã mọc và khe hở nơi những tấm rèm vải không hoàn toàn ăn khít với nhau sáng bừng lên trong một tia nắng rực rỡ, nhưng cô biết vẫn là quá sớm để thức giấc. Những con mòng biển không nhìn thấy bên ngoài cửa sổ của cô đang rền rĩ the thé và thảm thiết. Nghe như những đứa trẻ trong một bộ phim kinh dị. Bên cạnh Craig, Dylan ngủ ngon lành, chân tay anh dang rộng khắp giường thành một hình thù rối rắm ngẫu nhiên, hơi thở của anh trở thành tiếng huýt sáo trầm bổng hết vào lại ra, mỗi hơi thở ra lại nâng vạt tóc lên khỏi trán anh.
Cảm giác chán nản đè nặng lên người cô. Cô đã trải qua một tuần tồi tệ. Sau vụ thảm họa với văn phòng việc làm đó, Ashling đã thúc giục cô tìm kiếm ý kiến đánh giá thứ hai. Thế là cô lại mặc bộ trang phục công sở đắt tiền của mình lên người và thử lần nữa. Văn phòng việc làm thứ hai đối xử với cô với vẻ khinh thường hầu như không kém gì văn phòng thứ nhất. Nhưng cô hết sức ngạc nhiên, khi văn phòng thứ ba đề nghị đưa cô đi thử việc trong hai ngày, pha trà và trả lời điện thoại ở mỗi hãng cung cấp bộ tản nhiệt. “Lương bổng thì... khiêm tốn,” người đàn ông phụ trách tuyển dụng thừa nhận, “nhưng với một người như cô vốn đã lâu rồi không đi làm, thì đó là một sự khởi đầu tốt đẹp. Chắc chắn là họ sẽ thích cô, vì vậy cô đi đi. Chúc may mắn!”
“Ô, cảm ơn.” Ngay khi Clodagh biết là mình có thể có một công việc, cô lại không muốn nó nữa. Pha trà và trả lời điện thoại, như thế thì có gì hay ho chứ? Lúc nào mà cô chẳng phải làm những việc đó ở nhà. Và một hãng cung cấp bộ tản nhiệt ư? Nghe có vẻ thật thê thảm quá. Kể cũng lạ lùng, tìm được một công việc để rồi nhận ra là cô không hề muốn nó gần như còn tệ hơn là bị nói vào mặt rằng cô không thể được thuê làm việc gì. Mặc dù vốn không phải là người hay tự phân tích nội tâm, cô cũng lờ mờ nhận ra rằng thật ra cô không hề tìm kiếm một công việc - tất nhiên là cô không cần tiền - cô đang tìm kiếm sự hào nhoáng và sôi động. Và thực tế là cô sẽ không tìm được những thứ đó ở một hãng cung cấp bộ tản nhiệt.
Thế là cô gọi điện cho ông Tuyển dụng và giả vờ là cô không thể bắt đầu vì Craig vừa bị lên sởi. Trẻ con cũng có ích lợi của chúng, cô ngẫm nghĩ. Nếu có điều gì đó mà bạn không muốn làm, bạn có thể nói là chúng bị sốt cao và rằng bạn thấy lo lắng về bệnh viêm màng não. Nó đã miễn cho cô khỏi phải tham dự bữa tiệc Giáng sinh của Dylan năm ngoái. Và cả năm kia nữa. Và cô cũng hoàn toàn có ý định sử dụng nó trong năm nay.
Cô khó chịu trở mình. Thứ gì đó nhọn nhọn đang chọc vào lưng cô. Sờ soạng một lúc thì hóa ra là Buzz Lightyear. Bên ngoài cửa sổ lũ mòng biển lại ré lên, những tiếng kêu não ruột khổ chịu của chúng dội lại trong lòng cô. Cô cảm thấy mắc kẹt, bị dồn vào một góc, chặn cứng lại. Như thể cô bị khóa chặt trong một cái hộp chật chội kín mít tối om, đang thít vào mỗi lúc một chặt hơn - cô không thể nào hiểu nổi. Cô vẫn luôn hài lòng với số phận của mình. Cuộc đời cô đã diễn ra chính xác như nó nên thế và lộ trình của nó từ trước đến nay bao giờ cũng là tiến về phía trước, lúc nào cũng tích cực. Để rồi, không một lời cảnh báo, dường như nó đã dừng lại. Chẳng đi về đâu mà chúng chẳng có gì để mà chờ đợi. Một ý nghĩ khủng khiếp len lỏi vào - chăng lẽ sẽ cứ như thế này mãi mãi sao?
Đột nhiên cô nhận ra là tiếng ngáy của Dylan đã lên đến đoạn cao trào. Một nỗi khó chịu đến điên cuồng ập tới làm cô nổ tung, “Đừng có thở nữa!” Bằng một cái đẩy thô bạo vào đầu Dylan, cô đã làm thay đổi góc khí quản của anh.
“Xin lỗi,” anh lúng búng, nhưng vẫn không tỉnh giấc. Cô thấy ghen tị với giấc ngủ vô tư lự của anh. Nằm sõng soài trên mặt đệm, cô lơ đãng nghe lũ mòng biển cho đến khi Molly trèo vào giường bên cạnh cô và đánh vào mặt mẹ. Đến lúc dậy rồi.
Một ca mổ ruột thừa cấp cứu, cô khao khát nghĩ. Hoặc một cơn đột quy nhè nhẹ. Không có gì quá nghiêm trọng. Nhưng phải đủ để phải nằm lâu dài trong một bệnh viện với quy định giờ thăm bệnh rất nghiêm ngặt.
Sau khi tắm xong cô lau người và hào hứng nói với Dylan, anh chàng đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên thành giường. “Đừng có cho Craig tí Frosty nào, cả tuần rồi lúc nào nó cũng đòi, nhưng rồi lại không thèm động đến. Có một vườn trẻ mới mở ở cuối đường, tất cả chúng ta đều được mời tới đó hôm nay. Em không biết có nên gây xáo trộn cho Molly với việc chuyển trường không, nhưng con bé bị mụ khọm già ở cái trường hiện tại có ác cảm đến nỗi có lẽ đó sẽ là một ý kiến hay - ”
“Chúng ta vẫn thường nói chuyện về nhiều thứ hơn là bọn trẻ.” Dylan nghe có vẻ kỳ lạ.
“Như thế nào?” Clodagh hỏi một cách đề phòng.
“Không biết nữa. Không có gì... bất kỳ thứ gì. Âm nhạc, phim ảnh, người này người kia...”
“Hừ, anh mong gì chứ?” Cô giận dữ nói. “Bọn trẻ là những người duy nhất mà em gặp, em không thể dừng được. Nhưng nhân việc chúng ta nói về chủ đề những mối quan tâm bên ngoài, em đang nghĩ là chúng ta có thể trang trí nơi này đôi chút..”
“Trang trí gì?” anh gay gắt hỏi
“Đây, phòng ngủ của chúng ta.” Cô vỗ một ít kem dưỡng thể lên người và vội vàng thoa.
“Chúng ta mới trang trí căn phòng này được có một năm thôi mà.” “ít nhất cũng phải là mười tám tháng rồi.”
“Nhưng...”
Clodagh bắt đầu mặc đồ lót vào ngưòi.
“Em bỏ sót một chỗ này.” Dylan rướn người lại để xoa vết kem phía sau đùi cô.
“Bỏ ra!” Cô gắt lên, và hất tay anh ta. Bàn tay anh chạm lên da mình khiến cô nổi điên.
“Em bình tĩnh lại được không!” Dylan quát. “Có chuyện gì với em vậy?”
Quá muộn, cô kinh hoàng vì phản ứng của chính mình. Lẽ ra cô không nên làm như vậy. vẻ mặt của Dylan thậm chí còn khiến cô sợ hãi hơn - sự tức giận xoắn chặt và trộn lẫn với nỗi đau đớn.
“Xin lỗi, chỉ vì em mệt mỏi quá,” cô gượng nói. “Xin lỗi. Anh có thể mặc quần áo cho Molly được không?”
Cố gắng mặc quần áo cho Molly khi con bé không muốn mặc quần áo cũng giống như việc cố gắng nhét một con bạch tuộc bướng bỉnh vào một chiếc túi lưới.
“Không!” Con bé gào lên, quằn quại và lăn lộn.
“Clodagh, giúp bố con anh một tay,” Dylan vừa gọi, vừa cố túm lấy một cánh tay đang vùng vẫy và nhét nó vào một ống tay áo.
“Mẹ ơi, khoooooông!”
Trong khi Clodagh giữ cho Molly đứng yên, Dylan ngân nga bằng cái giọng vỗ về, kiên nhẫn. Những lời dỗ dành linh tinh rằng Molly trông sẽ xinh xắn ra làm sao nếu con bé chịu mặc cái quần soóc và áo phông của mình vào và rằng những màu sắc mới đẹp làm sao.
Khi chiếc giày cuối cùng đã được ấn chặt vào bàn chân đang đạp của Molly, Dylan mỉm cười đắc thắng với Clodagh.
“Nhiệm vụ hoàn thành,” cô cười. “Cảm ơn anh.”
Khi Dylan nói là tất cả những gì họ chuyện trò là về bọn trẻ, cô đã phát hoảng. Nhưng nếu thành thật cô sẽ phải thú nhận là điều đó cũng đúng phần nào. Họ đứng chung hàng ngũ, vai kề vai, những nhân viên chăm sóc trẻ em - gần như là đồng nghiệp. Và như vậy thì có gì mà không ổn nhỉ, cô thầm nghĩ, tìm kiém sự bào chữa. Họ đã có hai đứa con, họ còn phải làm gì nữa đây?
Có rất nhiều người đến vưòn trẻ mới. Khi Clodagh bước qua - và hơi nhăn mặt vì - những cánh cửa sơn hình chú hề lo xo trong hộp sặc sỡ, người đầu tiên cô gặp là Deirdre Bullock, người có đai đen trong môn Làm mẹ. Con gái chị ta, Solas Bullock, là đứa trẻ giỏi giang nhất trên thế giới.
“Chị sẽ không bao giờ tin được đâu!” Deirdre thốt lên. “Bây giờ Solas đang nói được những câu hoàn chỉnh rồi cơ đấy.” Chị ta để một khoảng ngừng nhỏ thật rùng rợn trước khi gặng hỏi, “Molly có thế không?” Solas nhỏ hơn Molly ba tháng.
“Không.” Rồi Clodagh tỉnh bơ nói tiếp, “Molly thích giao tiếp với chúng tôi bằng cách viết hơn.”
Có thể là cô sẽ bị khai trừ ra khỏi hội cà phê buổi sáng, nhưng như thế cũng đáng khi được rhấy vẻ kinh hoàng trên mặt Deirdre.
Đến thứ Hai, Clodagh nảy ra một ý tưởng vĩ đại để đưa cô thoát khỏi tâm trạng u ám của mình. Cô sẽ ra ngoài vào buổi tối với Ashling. Họ sẽ đi uống bét nhè như những ngày xưa cũ, thậm chí còn có thể tới một câu lạc bộ, và cô sẽ có cơ hội được mặc một vài thứ quần áo mới đẹp đẽ của mình. Có thể là chiếc quần ống loe và áo tunic - nhưng người ta đi đôi giày nào cùng với chúng đây, cô băn khoăn. Cô ngờ rằng một đôi guốc đế xuồng to bự là điều bình thường, nhưng liệu cô có thể điềm nhiên diện nó mà không cảm thấy giống một kẻ tâm thần không nhỉ? Khó mà biết được, đã lâu lắm rồi cô không còn diện những thứ quần áo thời rrang.
Vô cùng háo hức, cô gọi đến chỗ làm cho Ashling.
“Ashling Kennedy xin nghe.”
“Là Clodagh đây. Ô - ” Cô vừa chợt nhớ ra một chuyện. “Cái cậu Ted đó ghé qua hôm thứ Sáu để lấy áo khoác.”
“Cậu ta cũng bảo thế.”
“Cậu ta cũng hay đấy chứ, phải không? Trước kia, lúc nào tớ cũng nghĩ cậu ta hơi ngốc nghếch, nhưng thực ra cậu ra cũng không đến nỗi tệ lắm một khi người ta đã hiểu cậu ta, nhỉ?”
“Ừm”
“Cậu ta nói với tớ về việc là một nghệ sĩ tấu hài. Cậu ta cho tớ xem những tấm poster.”
“Ồ.”
“Tớ muốn đi xem cậu ta diễn. Cậu ta bảo là sẽ cho tớ biết khi cậu ta biểu diễn lần tới, nhưng cậu sẽ thông báo cho tớ chứ?”
“À, được rồi.”
“Này, tại sao tối nay chúng ta không ra ngoài làm vài ly nhỉ? Say tới bến luôn, có thể là thậm chí đi nhảy nữa. Dylan có thể trông con.”
“Tớ không thể,” Ashling xin lỗi. “Tớ sẽ đi chơi với Marcus. Bạn trai mới của tớ,” cô giải thích.
“Cái gì của cậu cơ?”
“Bạn trai.” vẻ tự hào trong giọng nói của Ashling làm ngưòi ta phải sửng sốt. “Bọn tớ mới chỉ gặp nhau được một vài lần, nhưng bọn tớ đã dành cả ngày hôm qua trên giưòng, và anh ấy muốn gặp tớ tối nay.”
Một khoảng trống về thời gian mở ra, trút để ầm ầm nỗi hoài niệm vào Clodagh. Con sóng tình yêu đầu tiên dữ dội trùm lấy cô, làm cô ngỡ ngàng với sự minh triết điên rồ của nó. Rồi, cũng đột ngột như khi nó đến, nó rút đi, để lại đằng sau nỗi khát khao không thể nào cắt nghĩa nổi.
“Cậu không thể hủy cuộc hẹn với anh ta được à?” Cô cố nài. “Không,” Ashling ngượng nghịu nói. “Tớ đã nói là sẽ giúp anh ấy chuẩn bị màn biểu diễn. Anh ấy là một nghệ sĩ tấu hài, cậu biết đấy - ” “Lại một người nữa!”
“Và anh ấy cần tớ để anh ấy có thể thử một số nội dung mới.” “Nêu vậy tối mai thì sao?”
“Tớ phải học salsa.”
“Tối thứ Tư?”
“Tớ phải tham dự lễ khai trương một nhà hàng mới.”
“Cậu thật là may mắn.” Clodagh không khỏi thấy cám cảnh vì sự tương phản giữa chuyện cô dự lễ khai trương một vườn trẻ mới với việc Ashling dự lễ khai trương một nhà hàng mới.
“Dylan thế nào?’
Clodagh tặc lưỡi khinh bỉ. “Làm việc tối ngày. Anh ấy sẽ vắng nhà tối thứ Năm. Lại nữa! Đi dự một hội thảo chết tiệt khác. Cậu sẽ qua chứ? Bọn mình có thể uống rượu vang và ăn thứ gì đó?”
“Chắc chắn rồi. Tiệc ngủ lại của con gái.”
“Chắc tớ mãi cũng chỉ có cái kiểu tiệc ấy thôi. Nhưng cậu sẽ cho tớ biết về Ted chứ?”
Sáng Chủ nhật Clodagh tỉnh dậy, trong tư thế nằm chềnh vênh trên cái gờ cao inch ở thành giưòng. Craig đã đẩy cô ra tận mép giường, nhưng cũng rất có thể đó là Molly hoặc cả hai đứa. Cô không thể nhớ nổi lần gần đây nhất cô và Dylan được ngủ mà không bị kèm, và cô đã quá điêu luyện trong việc ngủ vắt vẻo trên thành giường đến nỗi cô dám chắc là mình có thể qua đêm ngon lành trên mép một vách đá, ở giai đoạn này.
Có gì đó cho cô biết là vẫn còn rất sớm. Sớm mất giờ. Mặt trời đã mọc và khe hở nơi những tấm rèm vải không hoàn toàn ăn khít với nhau sáng bừng lên trong một tia nắng rực rỡ, nhưng cô biết vẫn là quá sớm để thức giấc. Những con mòng biển không nhìn thấy bên ngoài cửa sổ của cô đang rền rĩ the thé và thảm thiết. Nghe như những đứa trẻ trong một bộ phim kinh dị. Bên cạnh Craig, Dylan ngủ ngon lành, chân tay anh dang rộng khắp giường thành một hình thù rối rắm ngẫu nhiên, hơi thở của anh trở thành tiếng huýt sáo trầm bổng hết vào lại ra, mỗi hơi thở ra lại nâng vạt tóc lên khỏi trán anh.
Cảm giác chán nản đè nặng lên người cô. Cô đã trải qua một tuần tồi tệ. Sau vụ thảm họa với văn phòng việc làm đó, Ashling đã thúc giục cô tìm kiếm ý kiến đánh giá thứ hai. Thế là cô lại mặc bộ trang phục công sở đắt tiền của mình lên người và thử lần nữa. Văn phòng việc làm thứ hai đối xử với cô với vẻ khinh thường hầu như không kém gì văn phòng thứ nhất. Nhưng cô hết sức ngạc nhiên, khi văn phòng thứ ba đề nghị đưa cô đi thử việc trong hai ngày, pha trà và trả lời điện thoại ở mỗi hãng cung cấp bộ tản nhiệt. “Lương bổng thì... khiêm tốn,” người đàn ông phụ trách tuyển dụng thừa nhận, “nhưng với một người như cô vốn đã lâu rồi không đi làm, thì đó là một sự khởi đầu tốt đẹp. Chắc chắn là họ sẽ thích cô, vì vậy cô đi đi. Chúc may mắn!”
“Ô, cảm ơn.” Ngay khi Clodagh biết là mình có thể có một công việc, cô lại không muốn nó nữa. Pha trà và trả lời điện thoại, như thế thì có gì hay ho chứ? Lúc nào mà cô chẳng phải làm những việc đó ở nhà. Và một hãng cung cấp bộ tản nhiệt ư? Nghe có vẻ thật thê thảm quá. Kể cũng lạ lùng, tìm được một công việc để rồi nhận ra là cô không hề muốn nó gần như còn tệ hơn là bị nói vào mặt rằng cô không thể được thuê làm việc gì. Mặc dù vốn không phải là người hay tự phân tích nội tâm, cô cũng lờ mờ nhận ra rằng thật ra cô không hề tìm kiếm một công việc - tất nhiên là cô không cần tiền - cô đang tìm kiếm sự hào nhoáng và sôi động. Và thực tế là cô sẽ không tìm được những thứ đó ở một hãng cung cấp bộ tản nhiệt.
Thế là cô gọi điện cho ông Tuyển dụng và giả vờ là cô không thể bắt đầu vì Craig vừa bị lên sởi. Trẻ con cũng có ích lợi của chúng, cô ngẫm nghĩ. Nếu có điều gì đó mà bạn không muốn làm, bạn có thể nói là chúng bị sốt cao và rằng bạn thấy lo lắng về bệnh viêm màng não. Nó đã miễn cho cô khỏi phải tham dự bữa tiệc Giáng sinh của Dylan năm ngoái. Và cả năm kia nữa. Và cô cũng hoàn toàn có ý định sử dụng nó trong năm nay.
Cô khó chịu trở mình. Thứ gì đó nhọn nhọn đang chọc vào lưng cô. Sờ soạng một lúc thì hóa ra là Buzz Lightyear. Bên ngoài cửa sổ lũ mòng biển lại ré lên, những tiếng kêu não ruột khổ chịu của chúng dội lại trong lòng cô. Cô cảm thấy mắc kẹt, bị dồn vào một góc, chặn cứng lại. Như thể cô bị khóa chặt trong một cái hộp chật chội kín mít tối om, đang thít vào mỗi lúc một chặt hơn - cô không thể nào hiểu nổi. Cô vẫn luôn hài lòng với số phận của mình. Cuộc đời cô đã diễn ra chính xác như nó nên thế và lộ trình của nó từ trước đến nay bao giờ cũng là tiến về phía trước, lúc nào cũng tích cực. Để rồi, không một lời cảnh báo, dường như nó đã dừng lại. Chẳng đi về đâu mà chúng chẳng có gì để mà chờ đợi. Một ý nghĩ khủng khiếp len lỏi vào - chăng lẽ sẽ cứ như thế này mãi mãi sao?
Đột nhiên cô nhận ra là tiếng ngáy của Dylan đã lên đến đoạn cao trào. Một nỗi khó chịu đến điên cuồng ập tới làm cô nổ tung, “Đừng có thở nữa!” Bằng một cái đẩy thô bạo vào đầu Dylan, cô đã làm thay đổi góc khí quản của anh.
“Xin lỗi,” anh lúng búng, nhưng vẫn không tỉnh giấc. Cô thấy ghen tị với giấc ngủ vô tư lự của anh. Nằm sõng soài trên mặt đệm, cô lơ đãng nghe lũ mòng biển cho đến khi Molly trèo vào giường bên cạnh cô và đánh vào mặt mẹ. Đến lúc dậy rồi.
Một ca mổ ruột thừa cấp cứu, cô khao khát nghĩ. Hoặc một cơn đột quy nhè nhẹ. Không có gì quá nghiêm trọng. Nhưng phải đủ để phải nằm lâu dài trong một bệnh viện với quy định giờ thăm bệnh rất nghiêm ngặt.
Sau khi tắm xong cô lau người và hào hứng nói với Dylan, anh chàng đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên thành giường. “Đừng có cho Craig tí Frosty nào, cả tuần rồi lúc nào nó cũng đòi, nhưng rồi lại không thèm động đến. Có một vườn trẻ mới mở ở cuối đường, tất cả chúng ta đều được mời tới đó hôm nay. Em không biết có nên gây xáo trộn cho Molly với việc chuyển trường không, nhưng con bé bị mụ khọm già ở cái trường hiện tại có ác cảm đến nỗi có lẽ đó sẽ là một ý kiến hay - ”
“Chúng ta vẫn thường nói chuyện về nhiều thứ hơn là bọn trẻ.” Dylan nghe có vẻ kỳ lạ.
“Như thế nào?” Clodagh hỏi một cách đề phòng.
“Không biết nữa. Không có gì... bất kỳ thứ gì. Âm nhạc, phim ảnh, người này người kia...”
“Hừ, anh mong gì chứ?” Cô giận dữ nói. “Bọn trẻ là những người duy nhất mà em gặp, em không thể dừng được. Nhưng nhân việc chúng ta nói về chủ đề những mối quan tâm bên ngoài, em đang nghĩ là chúng ta có thể trang trí nơi này đôi chút..”
“Trang trí gì?” anh gay gắt hỏi
“Đây, phòng ngủ của chúng ta.” Cô vỗ một ít kem dưỡng thể lên người và vội vàng thoa.
“Chúng ta mới trang trí căn phòng này được có một năm thôi mà.” “ít nhất cũng phải là mười tám tháng rồi.”
“Nhưng...”
Clodagh bắt đầu mặc đồ lót vào ngưòi.
“Em bỏ sót một chỗ này.” Dylan rướn người lại để xoa vết kem phía sau đùi cô.
“Bỏ ra!” Cô gắt lên, và hất tay anh ta. Bàn tay anh chạm lên da mình khiến cô nổi điên.
“Em bình tĩnh lại được không!” Dylan quát. “Có chuyện gì với em vậy?”
Quá muộn, cô kinh hoàng vì phản ứng của chính mình. Lẽ ra cô không nên làm như vậy. vẻ mặt của Dylan thậm chí còn khiến cô sợ hãi hơn - sự tức giận xoắn chặt và trộn lẫn với nỗi đau đớn.
“Xin lỗi, chỉ vì em mệt mỏi quá,” cô gượng nói. “Xin lỗi. Anh có thể mặc quần áo cho Molly được không?”
Cố gắng mặc quần áo cho Molly khi con bé không muốn mặc quần áo cũng giống như việc cố gắng nhét một con bạch tuộc bướng bỉnh vào một chiếc túi lưới.
“Không!” Con bé gào lên, quằn quại và lăn lộn.
“Clodagh, giúp bố con anh một tay,” Dylan vừa gọi, vừa cố túm lấy một cánh tay đang vùng vẫy và nhét nó vào một ống tay áo.
“Mẹ ơi, khoooooông!”
Trong khi Clodagh giữ cho Molly đứng yên, Dylan ngân nga bằng cái giọng vỗ về, kiên nhẫn. Những lời dỗ dành linh tinh rằng Molly trông sẽ xinh xắn ra làm sao nếu con bé chịu mặc cái quần soóc và áo phông của mình vào và rằng những màu sắc mới đẹp làm sao.
Khi chiếc giày cuối cùng đã được ấn chặt vào bàn chân đang đạp của Molly, Dylan mỉm cười đắc thắng với Clodagh.
“Nhiệm vụ hoàn thành,” cô cười. “Cảm ơn anh.”
Khi Dylan nói là tất cả những gì họ chuyện trò là về bọn trẻ, cô đã phát hoảng. Nhưng nếu thành thật cô sẽ phải thú nhận là điều đó cũng đúng phần nào. Họ đứng chung hàng ngũ, vai kề vai, những nhân viên chăm sóc trẻ em - gần như là đồng nghiệp. Và như vậy thì có gì mà không ổn nhỉ, cô thầm nghĩ, tìm kiém sự bào chữa. Họ đã có hai đứa con, họ còn phải làm gì nữa đây?bg-ssp-{height:px}
Có rất nhiều người đến vưòn trẻ mới. Khi Clodagh bước qua - và hơi nhăn mặt vì - những cánh cửa sơn hình chú hề lo xo trong hộp sặc sỡ, người đầu tiên cô gặp là Deirdre Bullock, người có đai đen trong môn Làm mẹ. Con gái chị ta, Solas Bullock, là đứa trẻ giỏi giang nhất trên thế giới.
“Chị sẽ không bao giờ tin được đâu!” Deirdre thốt lên. “Bây giờ Solas đang nói được những câu hoàn chỉnh rồi cơ đấy.” Chị ta để một khoảng ngừng nhỏ thật rùng rợn trước khi gặng hỏi, “Molly có thế không?” Solas nhỏ hơn Molly ba tháng.
“Không.” Rồi Clodagh tỉnh bơ nói tiếp, “Molly thích giao tiếp với chúng tôi bằng cách viết hơn.”
Có thể là cô sẽ bị khai trừ ra khỏi hội cà phê buổi sáng, nhưng như thế cũng đáng khi được rhấy vẻ kinh hoàng trên mặt Deirdre.
Đến thứ Hai, Clodagh nảy ra một ý tưởng vĩ đại để đưa cô thoát khỏi tâm trạng u ám của mình. Cô sẽ ra ngoài vào buổi tối với Ashling. Họ sẽ đi uống bét nhè như những ngày xưa cũ, thậm chí còn có thể tới một câu lạc bộ, và cô sẽ có cơ hội được mặc một vài thứ quần áo mới đẹp đẽ của mình. Có thể là chiếc quần ống loe và áo tunic - nhưng người ta đi đôi giày nào cùng với chúng đây, cô băn khoăn. Cô ngờ rằng một đôi guốc đế xuồng to bự là điều bình thường, nhưng liệu cô có thể điềm nhiên diện nó mà không cảm thấy giống một kẻ tâm thần không nhỉ? Khó mà biết được, đã lâu lắm rồi cô không còn diện những thứ quần áo thời rrang.
Vô cùng háo hức, cô gọi đến chỗ làm cho Ashling.
“Ashling Kennedy xin nghe.”
“Là Clodagh đây. Ô - ” Cô vừa chợt nhớ ra một chuyện. “Cái cậu Ted đó ghé qua hôm thứ Sáu để lấy áo khoác.”
“Cậu ta cũng bảo thế.”
“Cậu ta cũng hay đấy chứ, phải không? Trước kia, lúc nào tớ cũng nghĩ cậu ta hơi ngốc nghếch, nhưng thực ra cậu ra cũng không đến nỗi tệ lắm một khi người ta đã hiểu cậu ta, nhỉ?”
“Ừm”
“Cậu ta nói với tớ về việc là một nghệ sĩ tấu hài. Cậu ta cho tớ xem những tấm poster.”
“Ồ.”
“Tớ muốn đi xem cậu ta diễn. Cậu ta bảo là sẽ cho tớ biết khi cậu ta biểu diễn lần tới, nhưng cậu sẽ thông báo cho tớ chứ?”
“À, được rồi.”
“Này, tại sao tối nay chúng ta không ra ngoài làm vài ly nhỉ? Say tới bến luôn, có thể là thậm chí đi nhảy nữa. Dylan có thể trông con.”
“Tớ không thể,” Ashling xin lỗi. “Tớ sẽ đi chơi với Marcus. Bạn trai mới của tớ,” cô giải thích.
“Cái gì của cậu cơ?”
“Bạn trai.” vẻ tự hào trong giọng nói của Ashling làm ngưòi ta phải sửng sốt. “Bọn tớ mới chỉ gặp nhau được một vài lần, nhưng bọn tớ đã dành cả ngày hôm qua trên giưòng, và anh ấy muốn gặp tớ tối nay.”
Một khoảng trống về thời gian mở ra, trút để ầm ầm nỗi hoài niệm vào Clodagh. Con sóng tình yêu đầu tiên dữ dội trùm lấy cô, làm cô ngỡ ngàng với sự minh triết điên rồ của nó. Rồi, cũng đột ngột như khi nó đến, nó rút đi, để lại đằng sau nỗi khát khao không thể nào cắt nghĩa nổi.
“Cậu không thể hủy cuộc hẹn với anh ta được à?” Cô cố nài. “Không,” Ashling ngượng nghịu nói. “Tớ đã nói là sẽ giúp anh ấy chuẩn bị màn biểu diễn. Anh ấy là một nghệ sĩ tấu hài, cậu biết đấy - ” “Lại một người nữa!”
“Và anh ấy cần tớ để anh ấy có thể thử một số nội dung mới.” “Nêu vậy tối mai thì sao?”
“Tớ phải học salsa.”
“Tối thứ Tư?”
“Tớ phải tham dự lễ khai trương một nhà hàng mới.”
“Cậu thật là may mắn.” Clodagh không khỏi thấy cám cảnh vì sự tương phản giữa chuyện cô dự lễ khai trương một vườn trẻ mới với việc Ashling dự lễ khai trương một nhà hàng mới.
“Dylan thế nào?’
Clodagh tặc lưỡi khinh bỉ. “Làm việc tối ngày. Anh ấy sẽ vắng nhà tối thứ Năm. Lại nữa! Đi dự một hội thảo chết tiệt khác. Cậu sẽ qua chứ? Bọn mình có thể uống rượu vang và ăn thứ gì đó?”
“Chắc chắn rồi. Tiệc ngủ lại của con gái.”
“Chắc tớ mãi cũng chỉ có cái kiểu tiệc ấy thôi. Nhưng cậu sẽ cho tớ biết về Ted chứ?”