Lisa chợt nhận ra là chưa một ai đả động gì đên những cuộc trình diễn. Hay chẳng lẽ cô nên nói là, Những Cuộc Trình Diễn!!! Cô không bao giờ nghĩ đến Những Cuộc Trình Diễn mà lại không thấy chúng sáng rực rỡ trong ánh đèn neon. Chúng là mảng tươi sáng nhất trong công việc của một tổng biên tập. Hai năm một lần, hộc tốc phi vù tới khu trung tâm sôi động của Milan hay Paris. (Cô bay tới tất cả mọi nơi khác, nhưng những cuộc trình diễn lộng lẫy đến nỗi lẽ đương nhiên là người ta phải “phi vù” tới tham dự chúng). Nghỉ tại George V hoặc Principe di Savoia, được đối xử như người trong hoàng tộc, ngồi ở những ghế hàng đầu tại Versace, Dior, Dolce &c Gabana, Chanel, nhận hoa và quà tặng đơn giản là vì đã có mặt. Màn du hý kéo dài bốn ngày chật cứng cơ man nào những nhà thiết kế mắc bệnh vĩ cuồng, những cô người mẫu thần kinh, ngôi sao nhạc rock, thần tượng điện ảnh, những nhà triệu phú tội lỗi người đầy vàng với đồ trang sức to bự, và, tất nhiên, tổng biên tập các tạp chí - vừa dò xét nhau với lòng căm thù dữ dội, vừa kiểm tra xem ghế của mình cao đến đâu trong hệ thống tôn ti trật tự. Hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, trong các phòng trưng bày nghệ thuật, hộp đêm, nhà kho, lò mổ (chẳng qua vì vài người trong số những nhà thiết kế có xu hướng cấp tiến không biết thế nào là chừng mực). Nơi mà đơn giản là bạn không cách nào có thể ở giữa trung tâm vũ trụ hơn được nữa, cho dù bạn có cố, cưng ạ.
Tất nhiên, một quy tắc đã được khắc vào đá là bạn phải chê bai rằng quần áo tại đó đúng là mấy món vô nghĩa không thể nào mặc nổi do những kẻ đần độn thù ghét phụ nữ thiết kế, rằng những món quà sau phần trình diễn không được hậu hĩ như năm trước, rằng căn phòng khách sạn tốt nhất lúc nào cũng bị Lily Headly-Smythe nẫng mất, và thật là đày đọa làm sao khi phải đi cả dặm đường ra khỏi trung tâm thành phố để xem một anh chàng hãnh tiến trẻ măng nào đó khoe khoang bộ sưu tập tiên phong của anh ta tại một nhà máy đậu đóng hộp bỏ hoang, nhưng cũng thật là không thể không đi. Và cô choáng váng như bị cả núi giày hiệu Kurt Gieger đổ ụp xuống người khi nhận ra rằng ở Colleen hoàn toàn chưa thấy đả động gì đến những cuộc trình diễn. Chắc chắn là việc gặp Oliver đã khơi dậy những ý nghĩ về chúng.
Có thể là tất cả vẫn trong tầm kiểm soát, cô tự trấn an mình. Nhiều khả năng là có một khoản ngân sách dự phòng cho cả cô và Mercedes lên đường. Nhưng nhỡ không có thì sao? Khoản ngân sách cộng tác viên mà cô được cung cấp không thể trang trải đủ các khoản chi phí. Thậm chí là gần đủ cũng không được. Nó hầu như chỉ đủ trả cho một chiếc bánh sừng bò ở George V.
Với nỗi kinh hoàng mỗi lúc một tăng, Lisa gõ cửa phòng Jack và không chờ anh trả lời cô đã bước thẳng vào trong. “Những cuộc trình diễn,” cô nói với tiếng khò khè ngoài chủ ý.
Jack ngạc nhiên ngước lên, đóng băng trong tư thế còng người trên cả tấn tài liệu luật pháp, có lẽ vậy. “Những cuộc trình diễn nào?”
“Những cuộc trình diễn thời trang. Milan, Paris. Tháng Chín. Tôi sẽ đi chứ?” Trái tim đang đập thình thịch quá to so với lồng ngực của cô
“Ngồi xuống đi,” Jack nhẹ nhàng mời, và ngay lập tức cô biết những từ này là tin xấu rồi.
“Khi tôi còn là Tổng biên tập của Femme, năm nào tôi cũng đi. Việc chúng ta có mặt tại đó rất quan trọng đối với hình ảnh của tờ tạp chí. Quảng cáo, và tất cả những thứ đó,” xả ra hối hả liền một mạch. “Chúng ta sẽ không bao giờ được đánh giá một cách nghiêm túc nếu người ta không nhìn thấy chúng ta...”
Jack chăm chú nhìn cô, chờ cô nói xong, vẻ thông cảm trong mắt anh nói với cô rằng cô đang lãng phí thời gian của mình, nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc nhé.
Một hơi thở thật sâu giúp cô trấn tĩnh lại, “Tôi sẽ đi chứ?”
“Tôi rất tiếc,” Jack khẽ nói, giọng anh nghe như thuốc sát trùng hiệu Savlon. “Chúng ta không có ngân sách. Ít nhất thì năm nay là không. Có thể khi tờ tạp chí trở nên vững vàng hơn, khi hoạt động quảng cáo tăng lên.”
“Nhưng nhất định tôi - ?”
Anh buồn bã lắc đầu. “Chúng ta không có tiền.”
Chính vẻ thương hại trong mắt anh cùng với cả những lời anh nói cuối cùng cũng phơi bày toàn bộ sự thật. Tất cả thực tế kinh khủng đổ thẳng vào cô. Tất cả mọi người khác đều tới đó. Tất cả mọi người trên cả thế giới. Và họ sẽ để ý là cô không có ở đó, cô sẽ trở thành một thứ trò cười. Rồi một ý nghĩ còn kinh khủng hơn ngập tràn tâm trí cô. Có thể họ sẽ không để ý.
Jack vội vỗ về cho cô bình tâm lại, hứa hẹn mua những bức ảnh được đăng tải cùng lúc từ vô số các nguồn, rằng làm thế nào Colleen vẫn có thể thực hiện cả một khuôn trang hoành tráng, làm thế nào người đọc sẽ không bao giờ biết là người biên tập của họ thật ra không hề...
Đến lúc đó Lisa mới nhận ra là cô đang khóc. Không phải những giọt nước mặt giận dữ, làm mình làm mẩy, mà là nỗi cay đắng thuần túy, ngọt ngào khiến cô bất lực không thể nào kiểm soát được. Nỗi buồn vô hạn trào ra từ cô cùng mỗi tiếng nức nở.
Chỉ là vài buổi trình diễn thời trang ngu ngốc thôi mà, lý trí cô đang nói
Nhưng cô không thể nào nín khóc và không hiểu từ đâu ùa về một ký ức, hoàn toàn chẳng liên quan đến bất kỳ chuyện gì. Về lúc cô khoảng mười lăm tuổi, đang hút thuốc và thơ thẩn quanh trung tâm thị trấn Hemel với hai đứa con gái khác, than thở về chuyện tất cả mới tồi tệ làm sao.
“Toàn một lũ người gỗ,” cái miệng đanh đá của Carol chun lại với nỗi ghê sợ chán chường khi con bé theo dõi con phố lớn.
“Và lũ đầu đất diện quần áo giẻ rách sống cuộc đời giẻ rách,” Lisa đồng tình với vẻ kinh tởm.
“Nhìn kìa, đó là mẹ cậu phải không?” Đôi mắt chải mascara xanh của Andrea lóe lên vẻ nanh ác và khoái chí khi, với một cái hất của quả đầu chải lật ra sau, con bé chỉ vào một người phụ nữ bên kia đường.
Lisa chếnh choáng khó chịu khi nhìn thấy mẹ mình, nhếch nhác và lố bịch trong chiếc áo khoác “đẹp nhất” của bà. “Bà ta ư?” Lisa khinh bỉ, thở phì ra một bụm khòi dài. “Đó không phải là mẹ tớ.”
Quay trở lại văn phòng của Jack, cô đang nói gì đó. Nhay đi nhay lại, giọng cô nghẹt đi. “Tôi đã làm việc vất vả biết bao,” cô lảm nhảm, vào hai bàn tay của mình. “Tôi đã làm việc vất vả biết bao.”
Cô hầu như không để ý đến Jack, trong lúc anh sờ nắn quanh các túi của mình. Có tiếng sột soạt của bao giấy, tiếng rách của bật lửa, và mùi nicotine nồng nồng.
“Cho tôi một điếu được không?” Cô thoáng ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mình lên.
“Nó là dành cho cô mà.” Cô ngoan ngoãn cầm lấy điếu lấy thuốc đã châm lửa mà anh đưa cho rồi rít lấy rít để như thể nó đang cứu rỗi cuộc đời mình. Cô rít liền một lúc sáu hơi đói khát.
Jack dép tục sờ lần. Với vẻ thụ động, thờ ơ, cô nhìn anh rút từ trong túi này ra một cái thẻ cào, từ túi khác ra một tờ hòa đơn. Cuối cùng, trong ngăn kéo bàn làm việc của mình, anh nhìn thấy thứ mà anh đang tìm kiếm. Một đống khăn giấy có in logo của SuperMac, mà anh ấn vào tay cô.
“Tôi ước mình là kiểu đàn ông luôn mang theo một chiếc khăn mùi soa lớn, trắng tinh cho những tình huống như thế này,” anh dịu dàng nói.
“Không sao.” Cô lau tờ khăn giấy bóng loáng lên hai bên má mằn mặn của mình. Với mỗi hơi nicotine, tiếng khóc lóc của cô cũng nguôi dần, cho đến khi âm thanh duy nhất mà cô tạo ra chỉ còn là tiếng hổn hển rời rạc đẫm nước mắt.
“Xin lỗi,” cuối cùng cô gượng nói. Mọi thứ đều đã chậm lại: nhịp tim của cô, phản ứng của cô, những suy nghĩ của cô. Cô có thể tiếp tục ngồi trong cái văn phòng này mãi mãi, quá mụ mẫm đến độ không còn thấy xấu hổ, quá buồn ngủ để hỏi điều gì đang xảy ra với mình.
“Điếu nữa nhé?” Jack hỏi khi cô dụi tất điếu thuốc lá của mình. Cô gật đầu.
“Cô biêt là họ chỉ chọn cô cho công việc này bởi vì cô là người xuất sắc nhất,” Jack nói và chuyển cho cô một điếu thuốc đã châm lửa, rồi tự châm một điếu cho mình. “Không một ai khác có thể gây dựng một tờ tạp chí từ con số không.”
“Thật là một cách nực cười để tưởng thưởng cho tôi,” cô nói, một tiếng thổn thức khò khè khác lại bật ra.
“Cô thật phi thưòng,” Jack tha thiết nói. “Nghị lực của cô, tầm nhìn của cô, khả năng của cô trong việc thúc đẩy các nhân viên. Cô không bỏ qua một bí quyết nào. Tôi mong là cô có thể nhận thấy chúng tôi trân trọng cô đến nhường nào. Cô sẽ được tới những cuộc trình diễn. Có thể không phải là năm nay, nhưng sớm thôi.”
“Không phải chỉ là công việc hay những cuộc trình diễn.” Những từ đó cứ thế trào ra khỏi miệng cô.
“Ô?” Đôi mắt đen của Jack tỏ về tò mò.
“Tôi đã gặp chồng tôi...”
“Chồng... ừm?” Những biểu hiện cảm xúc trên gương mặt của Jack khiến cô thích thú. Anh thấy khó chịu. Mặc dù cô chưa thể cảm nhận được, cô biết đây là một chuyện hay ho. “Tôi không biết là cô đã có gia đình,” anh nói hết câu.
“Tôi không. Hừm, tôi đã kết hôn, nhưng chúng tôi chia tay rồi.” Cô đau đớn nói thêm, “Chúng tôi đang ly dị.”
Trông Jack có vẻ cực kỳ khó xử. “Lạy Chúa! Tôi chưa bao giờ trải qua chuyện đó, nên tôi sẽ không làm ra vẻ kẻ cả với cô bằng những lời khuyên hay này nọ... Ý tôi là, tôi đã chia tay với nhiều người, cũng rất khổ sở, nhưng dù sao vẫn không giống, tôi cho là thế. Nhưng, dù sao, hừm, nghe có vẻ...” Anh loay hoay tìm từ thích hợp và không thể tìm được từ nào đủ mạnh mẽ. “Nặng nề, nghe có vẻ nặng nề.”
Cô gật đầu. “Vâng. Nghe này, tôi không biết tại sao tôi lại kể cho anh nghe chuyện này.” Bất thình lình, thể hiện sự tự chủ và năng lực của mình, cô hỉ mũi, lục lọi trong túi xách, rồi bật mở một chiếc gương. “Trông tôi thật kinh khủng,” cô nói dứt khoát.
“Tôi thấy cô ổn mà...”
Sau một màn đại tu chớp nhoáng bằng Beauty Flash và All About Eyes, cô nói, “Tôi phải quay lại thôi, còn có những Ashling để quát tháo, những Gerry để cãi cọ.”
“Cô không việc gì phải...”
Từ từ trấn tĩnh lại, trong giây lát cô tạm cởi bỏ vẻ ngoài công việc của mình. “Anh đã rất tốt đối với tôi,” cô thừa nhận. “Cám ơn anh.”
Lisa chợt nhận ra là chưa một ai đả động gì đên những cuộc trình diễn. Hay chẳng lẽ cô nên nói là, Những Cuộc Trình Diễn!!! Cô không bao giờ nghĩ đến Những Cuộc Trình Diễn mà lại không thấy chúng sáng rực rỡ trong ánh đèn neon. Chúng là mảng tươi sáng nhất trong công việc của một tổng biên tập. Hai năm một lần, hộc tốc phi vù tới khu trung tâm sôi động của Milan hay Paris. (Cô bay tới tất cả mọi nơi khác, nhưng những cuộc trình diễn lộng lẫy đến nỗi lẽ đương nhiên là người ta phải “phi vù” tới tham dự chúng). Nghỉ tại George V hoặc Principe di Savoia, được đối xử như người trong hoàng tộc, ngồi ở những ghế hàng đầu tại Versace, Dior, Dolce &c Gabana, Chanel, nhận hoa và quà tặng đơn giản là vì đã có mặt. Màn du hý kéo dài bốn ngày chật cứng cơ man nào những nhà thiết kế mắc bệnh vĩ cuồng, những cô người mẫu thần kinh, ngôi sao nhạc rock, thần tượng điện ảnh, những nhà triệu phú tội lỗi người đầy vàng với đồ trang sức to bự, và, tất nhiên, tổng biên tập các tạp chí - vừa dò xét nhau với lòng căm thù dữ dội, vừa kiểm tra xem ghế của mình cao đến đâu trong hệ thống tôn ti trật tự. Hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, trong các phòng trưng bày nghệ thuật, hộp đêm, nhà kho, lò mổ (chẳng qua vì vài người trong số những nhà thiết kế có xu hướng cấp tiến không biết thế nào là chừng mực). Nơi mà đơn giản là bạn không cách nào có thể ở giữa trung tâm vũ trụ hơn được nữa, cho dù bạn có cố, cưng ạ.
Tất nhiên, một quy tắc đã được khắc vào đá là bạn phải chê bai rằng quần áo tại đó đúng là mấy món vô nghĩa không thể nào mặc nổi do những kẻ đần độn thù ghét phụ nữ thiết kế, rằng những món quà sau phần trình diễn không được hậu hĩ như năm trước, rằng căn phòng khách sạn tốt nhất lúc nào cũng bị Lily Headly-Smythe nẫng mất, và thật là đày đọa làm sao khi phải đi cả dặm đường ra khỏi trung tâm thành phố để xem một anh chàng hãnh tiến trẻ măng nào đó khoe khoang bộ sưu tập tiên phong của anh ta tại một nhà máy đậu đóng hộp bỏ hoang, nhưng cũng thật là không thể không đi. Và cô choáng váng như bị cả núi giày hiệu Kurt Gieger đổ ụp xuống người khi nhận ra rằng ở Colleen hoàn toàn chưa thấy đả động gì đến những cuộc trình diễn. Chắc chắn là việc gặp Oliver đã khơi dậy những ý nghĩ về chúng.
Có thể là tất cả vẫn trong tầm kiểm soát, cô tự trấn an mình. Nhiều khả năng là có một khoản ngân sách dự phòng cho cả cô và Mercedes lên đường. Nhưng nhỡ không có thì sao? Khoản ngân sách cộng tác viên mà cô được cung cấp không thể trang trải đủ các khoản chi phí. Thậm chí là gần đủ cũng không được. Nó hầu như chỉ đủ trả cho một chiếc bánh sừng bò ở George V.
Với nỗi kinh hoàng mỗi lúc một tăng, Lisa gõ cửa phòng Jack và không chờ anh trả lời cô đã bước thẳng vào trong. “Những cuộc trình diễn,” cô nói với tiếng khò khè ngoài chủ ý.
Jack ngạc nhiên ngước lên, đóng băng trong tư thế còng người trên cả tấn tài liệu luật pháp, có lẽ vậy. “Những cuộc trình diễn nào?”
“Những cuộc trình diễn thời trang. Milan, Paris. Tháng Chín. Tôi sẽ đi chứ?” Trái tim đang đập thình thịch quá to so với lồng ngực của cô
“Ngồi xuống đi,” Jack nhẹ nhàng mời, và ngay lập tức cô biết những từ này là tin xấu rồi.
“Khi tôi còn là Tổng biên tập của Femme, năm nào tôi cũng đi. Việc chúng ta có mặt tại đó rất quan trọng đối với hình ảnh của tờ tạp chí. Quảng cáo, và tất cả những thứ đó,” xả ra hối hả liền một mạch. “Chúng ta sẽ không bao giờ được đánh giá một cách nghiêm túc nếu người ta không nhìn thấy chúng ta...”
Jack chăm chú nhìn cô, chờ cô nói xong, vẻ thông cảm trong mắt anh nói với cô rằng cô đang lãng phí thời gian của mình, nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc nhé.
Một hơi thở thật sâu giúp cô trấn tĩnh lại, “Tôi sẽ đi chứ?”
“Tôi rất tiếc,” Jack khẽ nói, giọng anh nghe như thuốc sát trùng hiệu Savlon. “Chúng ta không có ngân sách. Ít nhất thì năm nay là không. Có thể khi tờ tạp chí trở nên vững vàng hơn, khi hoạt động quảng cáo tăng lên.”
“Nhưng nhất định tôi - ?”
Anh buồn bã lắc đầu. “Chúng ta không có tiền.”
Chính vẻ thương hại trong mắt anh cùng với cả những lời anh nói cuối cùng cũng phơi bày toàn bộ sự thật. Tất cả thực tế kinh khủng đổ thẳng vào cô. Tất cả mọi người khác đều tới đó. Tất cả mọi người trên cả thế giới. Và họ sẽ để ý là cô không có ở đó, cô sẽ trở thành một thứ trò cười. Rồi một ý nghĩ còn kinh khủng hơn ngập tràn tâm trí cô. Có thể họ sẽ không để ý.
Jack vội vỗ về cho cô bình tâm lại, hứa hẹn mua những bức ảnh được đăng tải cùng lúc từ vô số các nguồn, rằng làm thế nào Colleen vẫn có thể thực hiện cả một khuôn trang hoành tráng, làm thế nào người đọc sẽ không bao giờ biết là người biên tập của họ thật ra không hề...
Đến lúc đó Lisa mới nhận ra là cô đang khóc. Không phải những giọt nước mặt giận dữ, làm mình làm mẩy, mà là nỗi cay đắng thuần túy, ngọt ngào khiến cô bất lực không thể nào kiểm soát được. Nỗi buồn vô hạn trào ra từ cô cùng mỗi tiếng nức nở.
Chỉ là vài buổi trình diễn thời trang ngu ngốc thôi mà, lý trí cô đang nói
Nhưng cô không thể nào nín khóc và không hiểu từ đâu ùa về một ký ức, hoàn toàn chẳng liên quan đến bất kỳ chuyện gì. Về lúc cô khoảng mười lăm tuổi, đang hút thuốc và thơ thẩn quanh trung tâm thị trấn Hemel với hai đứa con gái khác, than thở về chuyện tất cả mới tồi tệ làm sao.
“Toàn một lũ người gỗ,” cái miệng đanh đá của Carol chun lại với nỗi ghê sợ chán chường khi con bé theo dõi con phố lớn.
“Và lũ đầu đất diện quần áo giẻ rách sống cuộc đời giẻ rách,” Lisa đồng tình với vẻ kinh tởm.
“Nhìn kìa, đó là mẹ cậu phải không?” Đôi mắt chải mascara xanh của Andrea lóe lên vẻ nanh ác và khoái chí khi, với một cái hất của quả đầu chải lật ra sau, con bé chỉ vào một người phụ nữ bên kia đường.
Lisa chếnh choáng khó chịu khi nhìn thấy mẹ mình, nhếch nhác và lố bịch trong chiếc áo khoác “đẹp nhất” của bà. “Bà ta ư?” Lisa khinh bỉ, thở phì ra một bụm khòi dài. “Đó không phải là mẹ tớ.”
Quay trở lại văn phòng của Jack, cô đang nói gì đó. Nhay đi nhay lại, giọng cô nghẹt đi. “Tôi đã làm việc vất vả biết bao,” cô lảm nhảm, vào hai bàn tay của mình. “Tôi đã làm việc vất vả biết bao.”bg-ssp-{height:px}
Cô hầu như không để ý đến Jack, trong lúc anh sờ nắn quanh các túi của mình. Có tiếng sột soạt của bao giấy, tiếng rách của bật lửa, và mùi nicotine nồng nồng.
“Cho tôi một điếu được không?” Cô thoáng ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mình lên.
“Nó là dành cho cô mà.” Cô ngoan ngoãn cầm lấy điếu lấy thuốc đã châm lửa mà anh đưa cho rồi rít lấy rít để như thể nó đang cứu rỗi cuộc đời mình. Cô rít liền một lúc sáu hơi đói khát.
Jack dép tục sờ lần. Với vẻ thụ động, thờ ơ, cô nhìn anh rút từ trong túi này ra một cái thẻ cào, từ túi khác ra một tờ hòa đơn. Cuối cùng, trong ngăn kéo bàn làm việc của mình, anh nhìn thấy thứ mà anh đang tìm kiếm. Một đống khăn giấy có in logo của SuperMac, mà anh ấn vào tay cô.
“Tôi ước mình là kiểu đàn ông luôn mang theo một chiếc khăn mùi soa lớn, trắng tinh cho những tình huống như thế này,” anh dịu dàng nói.
“Không sao.” Cô lau tờ khăn giấy bóng loáng lên hai bên má mằn mặn của mình. Với mỗi hơi nicotine, tiếng khóc lóc của cô cũng nguôi dần, cho đến khi âm thanh duy nhất mà cô tạo ra chỉ còn là tiếng hổn hển rời rạc đẫm nước mắt.
“Xin lỗi,” cuối cùng cô gượng nói. Mọi thứ đều đã chậm lại: nhịp tim của cô, phản ứng của cô, những suy nghĩ của cô. Cô có thể tiếp tục ngồi trong cái văn phòng này mãi mãi, quá mụ mẫm đến độ không còn thấy xấu hổ, quá buồn ngủ để hỏi điều gì đang xảy ra với mình.
“Điếu nữa nhé?” Jack hỏi khi cô dụi tất điếu thuốc lá của mình. Cô gật đầu.
“Cô biêt là họ chỉ chọn cô cho công việc này bởi vì cô là người xuất sắc nhất,” Jack nói và chuyển cho cô một điếu thuốc đã châm lửa, rồi tự châm một điếu cho mình. “Không một ai khác có thể gây dựng một tờ tạp chí từ con số không.”
“Thật là một cách nực cười để tưởng thưởng cho tôi,” cô nói, một tiếng thổn thức khò khè khác lại bật ra.
“Cô thật phi thưòng,” Jack tha thiết nói. “Nghị lực của cô, tầm nhìn của cô, khả năng của cô trong việc thúc đẩy các nhân viên. Cô không bỏ qua một bí quyết nào. Tôi mong là cô có thể nhận thấy chúng tôi trân trọng cô đến nhường nào. Cô sẽ được tới những cuộc trình diễn. Có thể không phải là năm nay, nhưng sớm thôi.”
“Không phải chỉ là công việc hay những cuộc trình diễn.” Những từ đó cứ thế trào ra khỏi miệng cô.
“Ô?” Đôi mắt đen của Jack tỏ về tò mò.
“Tôi đã gặp chồng tôi...”
“Chồng... ừm?” Những biểu hiện cảm xúc trên gương mặt của Jack khiến cô thích thú. Anh thấy khó chịu. Mặc dù cô chưa thể cảm nhận được, cô biết đây là một chuyện hay ho. “Tôi không biết là cô đã có gia đình,” anh nói hết câu.
“Tôi không. Hừm, tôi đã kết hôn, nhưng chúng tôi chia tay rồi.” Cô đau đớn nói thêm, “Chúng tôi đang ly dị.”
Trông Jack có vẻ cực kỳ khó xử. “Lạy Chúa! Tôi chưa bao giờ trải qua chuyện đó, nên tôi sẽ không làm ra vẻ kẻ cả với cô bằng những lời khuyên hay này nọ... Ý tôi là, tôi đã chia tay với nhiều người, cũng rất khổ sở, nhưng dù sao vẫn không giống, tôi cho là thế. Nhưng, dù sao, hừm, nghe có vẻ...” Anh loay hoay tìm từ thích hợp và không thể tìm được từ nào đủ mạnh mẽ. “Nặng nề, nghe có vẻ nặng nề.”
Cô gật đầu. “Vâng. Nghe này, tôi không biết tại sao tôi lại kể cho anh nghe chuyện này.” Bất thình lình, thể hiện sự tự chủ và năng lực của mình, cô hỉ mũi, lục lọi trong túi xách, rồi bật mở một chiếc gương. “Trông tôi thật kinh khủng,” cô nói dứt khoát.
“Tôi thấy cô ổn mà...”
Sau một màn đại tu chớp nhoáng bằng Beauty Flash và All About Eyes, cô nói, “Tôi phải quay lại thôi, còn có những Ashling để quát tháo, những Gerry để cãi cọ.”
“Cô không việc gì phải...”
Từ từ trấn tĩnh lại, trong giây lát cô tạm cởi bỏ vẻ ngoài công việc của mình. “Anh đã rất tốt đối với tôi,” cô thừa nhận. “Cám ơn anh.”