“Em sẽ không thể tin được đâu!” Đó là tối thứ Năm và Marcus vừa mới tới chỗ Ashling, dưới nách anh ta kẹp một cuốn băng video. Mắt anh ta rực sáng vì phấn khích. “Anh sẽ diễn phụ cho Eddie Izzard vào tối thứ Bảy này.”
“S - sao lại thế?”
“Lẽ ra là Steve Brennan sẽ làm việc này, nhưng anh ta vừa phải vào viện vì bị nghi mắc bệnh GJD[Bệnh làm cho não thoái hóa dẫn đến tử vong (nhất là ở những người từ 50 đến 65 tuổi) và vẫn chưa trị được. Triệu chứng phổ biến là không nói được, tứ chi tê cứng, cơ mặt co lại]. Thật là một kết quả tuyệt vời! Nó sẽ là một màn trình diễn phi thường.”
Khuôn mặt của Ashling tối sầm lại vì thất vọng. “Em không thể đến được.”
“Gì cơ?” Marcus gay gắt nói.
“Anh nhớ không, em đã bảo với anh rồi, cuối tuần này em phải về Cork thăm bố mẹ em.”
“Hủy đi.”
“Em không thể,” cô phản đối. “Em đã lần lữa với họ quá lâu rồi nên không thể nào lại hủy tiếp được.”
Bố mẹ cô đã vô cùng phấn khích khi cô khẳng định với họ là cô sẽ về đến nỗi mà ý nghĩ phải nói với họ điều ngược lại làm cô vã hết cả mồ hôi.
“Để tuần sau hãy về.”
“Em không thể, em phải làm việc. Lại một buổi chụp ảnh nữa.” “Việc em có mặt ở đó thực sự quan trọng đối với anh,” Marcus lạnh lùng nói. “Đó là một buổi diễn lớn và anh sẽ thử một số tiết mục mới, anh cần em ở đó.”
Ashling vặn vẹo, kẹt cứng giữa những cảm xúc đầy mâu thuẫn. “Em xin lỗi. Nhưng em đã chuẩn bị tinh thần về thăm họ, và cũng đã lâu lắm rồi... Em đã mua vé tàu rồi,” cô nói nốt.
Nhìn mặt anh ta hiện vẻ chạm tự ái và khó đăm đăm, ruột gan cô như rối tung thành một búi chặt cứng. Cô căm ghét chính mình vì đã làm Marcus thất vọng, nhưng chỉ có cách làm thất vọng anh ta hoặc bố mẹ. Cô muốn làm vừa lòng mọi người, và đây là tình huống tồi tệ nhất cô thể vướng vào, trong đó dù có giải quyết theo cách nào đi nữa, cô cũng phải làm mất lòng một bên.
“Em thực sự xin lỗi,” cô nói, với vẻ chân thành. “Nhưng mọi chuyện với bố mẹ em đã đủ bung bét lắm rồi. Nếu em không về sẽ chỉ càng gây đổ vỡ cho mối quan hệ mà thôi.”
Cô chờ đợi anh ta hỏi chính xác thì mọi chuyện với bố mẹ cô bung bét ra làm sao. Cô sẽ nói cho anh ta biết, cố quyết định. Nhưng anh ta chỉ nhìn cô với ánh mắt bị tổn thương.
“Em xin lỗi,” cô lặp lại.
“Không sao,” anh nói.
Nhưng rất sao. Mặc dù họ mở một chai vang và ngồi xuống xem cuốn băng video mà anh mang đến, bầu không khí vẫn thật gượng gạo. Rượu vang tỏ ra như thể nó không hề có cồn và Ardal 0’Hanlon chưa bao giờ tỏ ra vô duyên đến thế. Cảm giác áy náy giày vò Ashling, đến nỗi mà tất cả những màn gợi chuyện của cô đâm sầm thẳng vào một bức tường. Lần đầu tiên kể từ khi cô bắt đầu gặp gỡ Marcus, cô không thể nghĩ ra điều gì để nói.
Sau khi hai tiếng đồng hồ căng thẳng đưa họ đến được mười giờ, Marcus đứng dậy và làm ra vẻ vươn vai. “Có khi anh phải về đây.”
Nỗi kinh hoàng ném tõm một tảng đá vào bụng Ashling. Lần nào anh ta cũng ở lại qua đêm.
Một viễn cảnh hoàn toàn mới thật đáng sợ vụt hiện lên: có thể đâykhông chỉ là một lần cãi vã, có thể nó là Chấm hết. Trong khi nhìn Marcus tiến nhanh khủng khiếp ra phía cửa, cô chợt nhận ra mình đang cuống cuồng xem xét lại các lựa chọn. Có lẽ cô có thể thay đổi chuyến thăm của mình về Cork. Thêm một vài tuần nữa thì có khác gì đâu cơ chư? Mối quan hệ của cô với Marcus còn quan trọng hơn nhiều...
“Marcus, để em nghĩ đã.” Giọng cô run rẩy vì hoảng sợ. “Có lẽ em sẽ về thăm họ sau một vài tuần nữa cũng được.”
“À, không sao đâu mà.” Anh ta gượng nở một nụ cười thoáng qua. “Anh sẽ cố chịu. Mặc dù anh sẽ nhớ em.”
Cảm giác nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong giây lát. Có thể là không chấm dứt hoàn toàn, nhưng anh vẫn đang rời khỏi căn hộ của cô. “Chúng ta có thể gặp nhau tối mai,” cô gợi ý, hồi hộp chờ một cơ hội hàn gắn mọi chuyện. “Phải đến sáng thứ Bảy em mới đi mà.”
“À không.” Anh ta nhún vai, “Cứ để cho đến khi em quay về đi.” “Được rồi,” cô miễn cưỡng nhượng bộ, sợ là nếu cô ép quá, sẽ chỉ tổ gây ra một vết rạn nứt lớn hơn. “Em sẽ về vào tối Chủ nhật.”
“Hãy gọi cho anh khi em về đến nhà.”
“Chắc chắn rồi. Dự kiến tàu về đến ga lúc tám giờ, ấy là nếu nó không trục trặc, rồi còn thường phải xếp hàng chờ taxi nữa, nên em không biết là em sẽ về đến nhà lúc mấy giờ nhưng ngay khi về đến nhà em sẽ gọi cho anh.” Khát khao làm vừa lòng khiến cô liến thoắng liền một lèo.
Một nụ hôn chớp nhoáng - không đủ lâu hoặc nồng nàn để làm cô yên tâm - và anh ta biến mất.
Giống như một người nghiện rượu quay lại với chất cồn ngay khi vấp phải một con đường gập ghềnh, việc đầu tiên Ashling làm là vồ lấy bộ bài tarot của mình. Cô hầu như bỏ bẵng chúng gần đây và nếu không phải do sự tham vấn thường xuyên của Joy sau vụ bị Nửa-ngưòi-nửa-lửng chia tay, chúng đã nằm phủ bụi rồi. Nhưng quân bài được chọn lập lờ không giúp cô dễ chịu hơn chút nào.
Cáu kỉnh và bực dọc, Ashling đắm chìm trong cảm giác oán giận quen thuộc về gia đình mình. Giá như cô mà có một gia đình bình thường thì điều này đã không bao giờ xảy ra. Cô thoáng nghĩ đến Marcus.
Cô không trách anh ta vì cảm thấy thiếu tự tin như vậy. Làm thế nào mà anh ta bước lên sân khấu và làm điều anh ta làm lúc này là điều cô không hiểu được.
Nỗi cay đắng và tiếc nuối lại đẻ ra chứng mất ngủ: cô phải nói chuyện với ai đó. Nhưng Joy thì không được rồi, và không chỉ bởi vì chủ đề trò chuyện duy nhất hiện nay của cô nàng là “Tất cả lũ Nửa-người- nửa-lửng là đồ con hoang”. Sẽ phải là Clodagh hoặc Phelim, bởi vì cả hai người bọn họ đều biết tất cả những gì có thể biết về gia đình Ashling. Họ sẽ hiểu và sẽ mang đến sự thông cảm mà cô chờ đợi. Nhưng chiếc máy trả lời ở Sydney của Phelim bật lên, vì vậy, dù đã rất khuya, Ashling cũng không còn sự lựa chọn nào khác là gọi cho Clodagh. Sau khi xin lỗi vì đã đánh thức cô bạn, Ashling kể lể một mạch cầu chuyện đáng buồn và kết thúc băng cách thốt lên, “Và tớ không ngại đâu, nhưng tớ ghét cứ phải về thăm họ.”
Tuy nhiên, những lời an ủi mà cô chờ đợi không bật ra từ Clodagh. Thay vào đó cô nàng ngái ngủ nói, “Tớ sẽ đi xem Marcus biểu diễn nếu cậu muốn.”
“Không, tớ không có ý...”
“Tớ có thể đi với Ted,” giọng Clodagh nghe tươi tỉnh hẳn lên, khi ý tưởng đó trở thành một khả năng. “Ted và tớ sẽ đi thay cho cậu, và chúng tớ sẽ mang đến sự cổ vũ tinh thần.”
Điều này khiến Ashling cảm thấy tồi tệ hơn nhiều. Cô không muốn Clodagh và Ted xoắn lấy nhau. “Nhưng còn Dylan thì sao?”
“Thì phải có người trông con chứ.”
“Tớ thậm chí còn không muốn về thăm bố mẹ tớ,” Ashling nhắc lại, khát khao đòi nhận được chỉ tiêu thông cảm của mình.
“Nhưng mẹ cậu giờ đã khá hơn nhiều rồi mà. Sẽ ổn cả thôi.”
***
Chẳng có ai phụ trách ở đấy cả, cô bé Ashling đã nhận ra, trước khi mùa hè khủng khiếp và lạ lùng đó kết thúc. Cô bắt đầu có thói đứng trên góc phố cuối con đường các buổi tối thứ Sáu, nhìn về xa xa tìm xe của bố cô, một cảm giác cồn cào quặn lên trong bụng. Trong khi chờ đợi, cô lầm rầm nỗi kinh hoàng là ông sẽ không bao giờ quay về bằng cách tự chơi với chính mình. Nếu chiếc xe tiếp theo là xe màu đỏ, mọi chuyên rồi sẽ tốt đẹp. Nếu biển số của chiếc xe thứ hai kết thúc với một số chẵn, tất cả rồi sẽ OK.
Cuối cùng lại đến sáng thứ Hai khi cô đòi bố đừng đi nữa.
“Bố phải đi.” Ông nói cộc lốc. “Nếu bố mất việc, bố không biết chúng ta sẽ xoay sở như thế nào nữa. Con hãy cố hết sức để ý đến mẹ con.”
Ashling rầu rĩ gật đầu, và thầm nghĩ, Lẽ ra bố không nên nói như thế, mình chỉ là một con bé.
Tất nhiên, Ashling rất có trách nhiệm. Chỉ chín tuổi thôi, nhưng đã rất người lớn so với tuổi của nó rồi.”
Có những lời thì thầm giữa những người lớn với nhau. Mọi người đến nhà, rì rầm nói chuyện rồi im bặt bất kỳ lúc nào Ashling lại gần “...bố mẹ anh ta đều già cả, họ không thể xoay sở được với ba đứa trẻ nghịch ngợm...” Những từ mới kỳ lạ bắt đầu được nhắc đến. Trầm cảm. Thần kinh. Suy sụp. Nhắc đến chuyện mẹ cô “đến chỗ đó.”
Cuối cùng thì mẹ cô cũng “đi vào”, và bố cô phải đưa ba chị em đi cùng với mình, khi ông đi làm. Họ lái xe những quãng đường dài, say xe và buồn chán, Janet và Owen ngồi chung băng ghế sau với một chiếc máy hút bụi trưng bày. Ashling ngồi ở ghế trước như người lớn khi họ lang thang khắp cả nước, ghé lại những cửa hàng đồ điện nhỏ ở những thị trấn nhỏ. Ngay từ lần hẹn đầu tiên cô đã cảm nhận được sự hồi hộp của Mike.
“Chúc bố may mắn đi nào,” ông vừa nói, vừa chộp lấy tập tờ rơi của mình. “Tay này sẽ không nghỉ Giáng sinh. Và đừng có động vào bất cứ thứ gì. ”
Qua cửa xe, Ashling theo dõi bố cô chào hỏi khách hàng của ông trên sân trước, và thấy ông biến đổi từ cáu kỉnh và lo lắng sang vô tư và hồ hởi. Đột nhiên ông lại có tất cả thời gian trên thế giới cho một cuộc trò chuyện huyên thuyên. Đừng có bận tâm là ông vẫn còn tám cuộc hẹn phải thực hiện ngày hôm đó và đã bị chậm rất nhiều so với dự kiến vì lên đường muộn. Ông bước tới để trầm trồ khen chiếc xe mới của ngưòi đàn ông. Cơ man nào là trò ngả người ra sau, săm soi từ mọi góc độ và vỗ vai chúc mừng. Trong khi ông đang sôi nôi nói chuyện với khách hàng của mình, mỉm cười luôn miệng với đủ những lời bông đùa vui vẻ, Ashling chợt nhận ra một điều mà cô còn quá nhỏ để nhận ra. Viêc này thật khó khăn đối với bố.
Ngay khi Mike quay vào xe, những nụ cười vui nhộn tan biến và ông vụt trở lại với vẻ cộc lốc.
“Ông ta có đặt hàng không bố?”
“Không.” Miệng mím chặt, nhanh chóng lùi lại, đưa chiếc xe quay trở ra đường, lao rít tới cuộc hẹn tiếp theo.
Thỉnh thoảng người ta cũng đặt hàng, nhưng không bao giờ được nhiều như ông hy vọng, và mỗi lần ông trèo trở lại vào trong xe và lái đi, dưòng như ông lại càng thu nhỏ lại.
Đến cuối tuần, Janet và Owen hầu như lúc nào cũng khóc lóc, ỉ ôi đòi về nhà. Và Ashling đã kịp mắc một chứng viêm tai. Thứ liên tục quay trở lại trong những lần căng thẳng suốt cuộc đời cô.
Sau ba tuần bị giam kín, Monica trở ra mà không có bất kỳ tiến triển nào rõ rệt. Những loại thuốc chống trầm cảm mà bà được kê đơn khiến bà trở nên trì độn và chậm chạp đến lộn ruột, vì thế bà chuyển sang loại khác, thứ cũng chẳng hợp với bà hơn chút nào.
Và bất chấp sự tương tác không ngừng nghỉ của bà với thuốc men và cả những nghi thức ngày càng phức tạp của Ashling, mọi chuyện chưa bao giờ thực sự khá hơn. Nỗi sầu khổ của Monica có thể bùng lên vì bất kỳ điều gì, từ một thảm họa tự nhiên cho tới một hành động tàn nhẫn nhỏ nhoi ngẫu nhiên nào đó. Một cậu học sinh bị trấn lột tiền tiêu vặt cũng có thể khơi ra một tràng khóc lóc như một vụ động đất ở Iran giết chết hàng nghìn người. Nhưng những ngày âm thầm khóc lóc, chủ yếu nằm bẹp trên giường còn được điểm xuyết bởi những cơn gào thét, giận dữ điên cuồng, chĩa thẳng vào chồng bà, con bà, và phần lớn là vào chính mình.
“Mẹ không muốn cảm thấy như thế này!” Bà thường rít lên. “Có ai lại muốn cảm thấy như thế này không chứ? Con thật may mắn, Ashling, con sẽ không bao giờ phải chịu đựng như mẹ vì con không có trí tưởng tượng.”
Ashling bám víu vào thực tế đó như thể nó là một tấm lá chắn.
Không có trí tưởng tượng thật là một điều tuyệt vời, nó giữ cho bạn không trở thành một người điên.
Monica trở nên thất thường đến nỗi Ashling dành phần lớn những năm thanh thiếu niên của mình sống ở nhà Clodagh đúng theo nghĩa đen.
Đôi khi, xen giữa tình trạng lờ đờ và điên loạn, cũng có những khoảng bình thường. Mà hoàn toàn không bình thường tí nào. Với mỗi chiếc áo mà Monica là tử tế, với mỗi bữa ăn mà bà dọn ra đúng sáu giờ, thần kinh của Ashling lại căng ra thêm một chút, chờ đợi đến lúc tất cả lại trôi tuột đi. Và gần như là một sự giải tỏa khi nó đến.
Đến mười bảy tuổi, Ashling rời nhà và chuyển đến một căn hộ. Ba năm sau, Mike kiếm được một công việc cách đến hơn một trăm dặm ở Cork, và việc họ chuyển đi sau đó có nghĩa là Ashling hiếm khi gặp bố mẹ mình. Trong suốt bảy năm vừa rồi Monica đã dần ổn định trở lại: cơn trầm cảm và cơn điên cuồng ra đi bất ngờ và không báo trước đúng như khi chúng đến. Bác sĩ của mẹ cô cho biết là nó có liên quan đến thời kỳ mãn kinh của bà.
***
“Giờ thì bà không còn đến nỗi nữa rồi.” Giọng của Clodagh đưa cô quay trở về hiện tại.
“Tớ biết.” Ashling mệt mỏi thở ra. “Nhưng tớ vẫn không thực sự muốn ở gần mẹ. Nói ra điều đó thật là kinh khủng, tớ biết. Tớ yêu mẹ, nhưng tớ thấy việc gặp bà thật là khó khăn.”
“Em sẽ không thể tin được đâu!” Đó là tối thứ Năm và Marcus vừa mới tới chỗ Ashling, dưới nách anh ta kẹp một cuốn băng video. Mắt anh ta rực sáng vì phấn khích. “Anh sẽ diễn phụ cho Eddie Izzard vào tối thứ Bảy này.”
“S - sao lại thế?”
“Lẽ ra là Steve Brennan sẽ làm việc này, nhưng anh ta vừa phải vào viện vì bị nghi mắc bệnh GJD[Bệnh làm cho não thoái hóa dẫn đến tử vong (nhất là ở những người từ đến tuổi) và vẫn chưa trị được. Triệu chứng phổ biến là không nói được, tứ chi tê cứng, cơ mặt co lại]. Thật là một kết quả tuyệt vời! Nó sẽ là một màn trình diễn phi thường.”
Khuôn mặt của Ashling tối sầm lại vì thất vọng. “Em không thể đến được.”
“Gì cơ?” Marcus gay gắt nói.
“Anh nhớ không, em đã bảo với anh rồi, cuối tuần này em phải về Cork thăm bố mẹ em.”
“Hủy đi.”
“Em không thể,” cô phản đối. “Em đã lần lữa với họ quá lâu rồi nên không thể nào lại hủy tiếp được.”
Bố mẹ cô đã vô cùng phấn khích khi cô khẳng định với họ là cô sẽ về đến nỗi mà ý nghĩ phải nói với họ điều ngược lại làm cô vã hết cả mồ hôi.
“Để tuần sau hãy về.”
“Em không thể, em phải làm việc. Lại một buổi chụp ảnh nữa.” “Việc em có mặt ở đó thực sự quan trọng đối với anh,” Marcus lạnh lùng nói. “Đó là một buổi diễn lớn và anh sẽ thử một số tiết mục mới, anh cần em ở đó.”
Ashling vặn vẹo, kẹt cứng giữa những cảm xúc đầy mâu thuẫn. “Em xin lỗi. Nhưng em đã chuẩn bị tinh thần về thăm họ, và cũng đã lâu lắm rồi... Em đã mua vé tàu rồi,” cô nói nốt.
Nhìn mặt anh ta hiện vẻ chạm tự ái và khó đăm đăm, ruột gan cô như rối tung thành một búi chặt cứng. Cô căm ghét chính mình vì đã làm Marcus thất vọng, nhưng chỉ có cách làm thất vọng anh ta hoặc bố mẹ. Cô muốn làm vừa lòng mọi người, và đây là tình huống tồi tệ nhất cô thể vướng vào, trong đó dù có giải quyết theo cách nào đi nữa, cô cũng phải làm mất lòng một bên.
“Em thực sự xin lỗi,” cô nói, với vẻ chân thành. “Nhưng mọi chuyện với bố mẹ em đã đủ bung bét lắm rồi. Nếu em không về sẽ chỉ càng gây đổ vỡ cho mối quan hệ mà thôi.”
Cô chờ đợi anh ta hỏi chính xác thì mọi chuyện với bố mẹ cô bung bét ra làm sao. Cô sẽ nói cho anh ta biết, cố quyết định. Nhưng anh ta chỉ nhìn cô với ánh mắt bị tổn thương.
“Em xin lỗi,” cô lặp lại.
“Không sao,” anh nói.
Nhưng rất sao. Mặc dù họ mở một chai vang và ngồi xuống xem cuốn băng video mà anh mang đến, bầu không khí vẫn thật gượng gạo. Rượu vang tỏ ra như thể nó không hề có cồn và Ardal ’Hanlon chưa bao giờ tỏ ra vô duyên đến thế. Cảm giác áy náy giày vò Ashling, đến nỗi mà tất cả những màn gợi chuyện của cô đâm sầm thẳng vào một bức tường. Lần đầu tiên kể từ khi cô bắt đầu gặp gỡ Marcus, cô không thể nghĩ ra điều gì để nói.
Sau khi hai tiếng đồng hồ căng thẳng đưa họ đến được mười giờ, Marcus đứng dậy và làm ra vẻ vươn vai. “Có khi anh phải về đây.”
Nỗi kinh hoàng ném tõm một tảng đá vào bụng Ashling. Lần nào anh ta cũng ở lại qua đêm.
Một viễn cảnh hoàn toàn mới thật đáng sợ vụt hiện lên: có thể đâykhông chỉ là một lần cãi vã, có thể nó là Chấm hết. Trong khi nhìn Marcus tiến nhanh khủng khiếp ra phía cửa, cô chợt nhận ra mình đang cuống cuồng xem xét lại các lựa chọn. Có lẽ cô có thể thay đổi chuyến thăm của mình về Cork. Thêm một vài tuần nữa thì có khác gì đâu cơ chư? Mối quan hệ của cô với Marcus còn quan trọng hơn nhiều...
“Marcus, để em nghĩ đã.” Giọng cô run rẩy vì hoảng sợ. “Có lẽ em sẽ về thăm họ sau một vài tuần nữa cũng được.”
“À, không sao đâu mà.” Anh ta gượng nở một nụ cười thoáng qua. “Anh sẽ cố chịu. Mặc dù anh sẽ nhớ em.”
Cảm giác nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong giây lát. Có thể là không chấm dứt hoàn toàn, nhưng anh vẫn đang rời khỏi căn hộ của cô. “Chúng ta có thể gặp nhau tối mai,” cô gợi ý, hồi hộp chờ một cơ hội hàn gắn mọi chuyện. “Phải đến sáng thứ Bảy em mới đi mà.”
“À không.” Anh ta nhún vai, “Cứ để cho đến khi em quay về đi.” “Được rồi,” cô miễn cưỡng nhượng bộ, sợ là nếu cô ép quá, sẽ chỉ tổ gây ra một vết rạn nứt lớn hơn. “Em sẽ về vào tối Chủ nhật.”
“Hãy gọi cho anh khi em về đến nhà.”
“Chắc chắn rồi. Dự kiến tàu về đến ga lúc tám giờ, ấy là nếu nó không trục trặc, rồi còn thường phải xếp hàng chờ taxi nữa, nên em không biết là em sẽ về đến nhà lúc mấy giờ nhưng ngay khi về đến nhà em sẽ gọi cho anh.” Khát khao làm vừa lòng khiến cô liến thoắng liền một lèo.
Một nụ hôn chớp nhoáng - không đủ lâu hoặc nồng nàn để làm cô yên tâm - và anh ta biến mất.
Giống như một người nghiện rượu quay lại với chất cồn ngay khi vấp phải một con đường gập ghềnh, việc đầu tiên Ashling làm là vồ lấy bộ bài tarot của mình. Cô hầu như bỏ bẵng chúng gần đây và nếu không phải do sự tham vấn thường xuyên của Joy sau vụ bị Nửa-ngưòi-nửa-lửng chia tay, chúng đã nằm phủ bụi rồi. Nhưng quân bài được chọn lập lờ không giúp cô dễ chịu hơn chút nào.
Cáu kỉnh và bực dọc, Ashling đắm chìm trong cảm giác oán giận quen thuộc về gia đình mình. Giá như cô mà có một gia đình bình thường thì điều này đã không bao giờ xảy ra. Cô thoáng nghĩ đến Marcus.
Cô không trách anh ta vì cảm thấy thiếu tự tin như vậy. Làm thế nào mà anh ta bước lên sân khấu và làm điều anh ta làm lúc này là điều cô không hiểu được.
Nỗi cay đắng và tiếc nuối lại đẻ ra chứng mất ngủ: cô phải nói chuyện với ai đó. Nhưng Joy thì không được rồi, và không chỉ bởi vì chủ đề trò chuyện duy nhất hiện nay của cô nàng là “Tất cả lũ Nửa-người- nửa-lửng là đồ con hoang”. Sẽ phải là Clodagh hoặc Phelim, bởi vì cả hai người bọn họ đều biết tất cả những gì có thể biết về gia đình Ashling. Họ sẽ hiểu và sẽ mang đến sự thông cảm mà cô chờ đợi. Nhưng chiếc máy trả lời ở Sydney của Phelim bật lên, vì vậy, dù đã rất khuya, Ashling cũng không còn sự lựa chọn nào khác là gọi cho Clodagh. Sau khi xin lỗi vì đã đánh thức cô bạn, Ashling kể lể một mạch cầu chuyện đáng buồn và kết thúc băng cách thốt lên, “Và tớ không ngại đâu, nhưng tớ ghét cứ phải về thăm họ.”
Tuy nhiên, những lời an ủi mà cô chờ đợi không bật ra từ Clodagh. Thay vào đó cô nàng ngái ngủ nói, “Tớ sẽ đi xem Marcus biểu diễn nếu cậu muốn.”bg-ssp-{height:px}
“Không, tớ không có ý...”
“Tớ có thể đi với Ted,” giọng Clodagh nghe tươi tỉnh hẳn lên, khi ý tưởng đó trở thành một khả năng. “Ted và tớ sẽ đi thay cho cậu, và chúng tớ sẽ mang đến sự cổ vũ tinh thần.”
Điều này khiến Ashling cảm thấy tồi tệ hơn nhiều. Cô không muốn Clodagh và Ted xoắn lấy nhau. “Nhưng còn Dylan thì sao?”
“Thì phải có người trông con chứ.”
“Tớ thậm chí còn không muốn về thăm bố mẹ tớ,” Ashling nhắc lại, khát khao đòi nhận được chỉ tiêu thông cảm của mình.
“Nhưng mẹ cậu giờ đã khá hơn nhiều rồi mà. Sẽ ổn cả thôi.”
Chẳng có ai phụ trách ở đấy cả, cô bé Ashling đã nhận ra, trước khi mùa hè khủng khiếp và lạ lùng đó kết thúc. Cô bắt đầu có thói đứng trên góc phố cuối con đường các buổi tối thứ Sáu, nhìn về xa xa tìm xe của bố cô, một cảm giác cồn cào quặn lên trong bụng. Trong khi chờ đợi, cô lầm rầm nỗi kinh hoàng là ông sẽ không bao giờ quay về bằng cách tự chơi với chính mình. Nếu chiếc xe tiếp theo là xe màu đỏ, mọi chuyên rồi sẽ tốt đẹp. Nếu biển số của chiếc xe thứ hai kết thúc với một số chẵn, tất cả rồi sẽ OK.
Cuối cùng lại đến sáng thứ Hai khi cô đòi bố đừng đi nữa.
“Bố phải đi.” Ông nói cộc lốc. “Nếu bố mất việc, bố không biết chúng ta sẽ xoay sở như thế nào nữa. Con hãy cố hết sức để ý đến mẹ con.”
Ashling rầu rĩ gật đầu, và thầm nghĩ, Lẽ ra bố không nên nói như thế, mình chỉ là một con bé.
Tất nhiên, Ashling rất có trách nhiệm. Chỉ chín tuổi thôi, nhưng đã rất người lớn so với tuổi của nó rồi.”
Có những lời thì thầm giữa những người lớn với nhau. Mọi người đến nhà, rì rầm nói chuyện rồi im bặt bất kỳ lúc nào Ashling lại gần “...bố mẹ anh ta đều già cả, họ không thể xoay sở được với ba đứa trẻ nghịch ngợm...” Những từ mới kỳ lạ bắt đầu được nhắc đến. Trầm cảm. Thần kinh. Suy sụp. Nhắc đến chuyện mẹ cô “đến chỗ đó.”
Cuối cùng thì mẹ cô cũng “đi vào”, và bố cô phải đưa ba chị em đi cùng với mình, khi ông đi làm. Họ lái xe những quãng đường dài, say xe và buồn chán, Janet và Owen ngồi chung băng ghế sau với một chiếc máy hút bụi trưng bày. Ashling ngồi ở ghế trước như người lớn khi họ lang thang khắp cả nước, ghé lại những cửa hàng đồ điện nhỏ ở những thị trấn nhỏ. Ngay từ lần hẹn đầu tiên cô đã cảm nhận được sự hồi hộp của Mike.
“Chúc bố may mắn đi nào,” ông vừa nói, vừa chộp lấy tập tờ rơi của mình. “Tay này sẽ không nghỉ Giáng sinh. Và đừng có động vào bất cứ thứ gì. ”
Qua cửa xe, Ashling theo dõi bố cô chào hỏi khách hàng của ông trên sân trước, và thấy ông biến đổi từ cáu kỉnh và lo lắng sang vô tư và hồ hởi. Đột nhiên ông lại có tất cả thời gian trên thế giới cho một cuộc trò chuyện huyên thuyên. Đừng có bận tâm là ông vẫn còn tám cuộc hẹn phải thực hiện ngày hôm đó và đã bị chậm rất nhiều so với dự kiến vì lên đường muộn. Ông bước tới để trầm trồ khen chiếc xe mới của ngưòi đàn ông. Cơ man nào là trò ngả người ra sau, săm soi từ mọi góc độ và vỗ vai chúc mừng. Trong khi ông đang sôi nôi nói chuyện với khách hàng của mình, mỉm cười luôn miệng với đủ những lời bông đùa vui vẻ, Ashling chợt nhận ra một điều mà cô còn quá nhỏ để nhận ra. Viêc này thật khó khăn đối với bố.
Ngay khi Mike quay vào xe, những nụ cười vui nhộn tan biến và ông vụt trở lại với vẻ cộc lốc.
“Ông ta có đặt hàng không bố?”
“Không.” Miệng mím chặt, nhanh chóng lùi lại, đưa chiếc xe quay trở ra đường, lao rít tới cuộc hẹn tiếp theo.
Thỉnh thoảng người ta cũng đặt hàng, nhưng không bao giờ được nhiều như ông hy vọng, và mỗi lần ông trèo trở lại vào trong xe và lái đi, dưòng như ông lại càng thu nhỏ lại.
Đến cuối tuần, Janet và Owen hầu như lúc nào cũng khóc lóc, ỉ ôi đòi về nhà. Và Ashling đã kịp mắc một chứng viêm tai. Thứ liên tục quay trở lại trong những lần căng thẳng suốt cuộc đời cô.
Sau ba tuần bị giam kín, Monica trở ra mà không có bất kỳ tiến triển nào rõ rệt. Những loại thuốc chống trầm cảm mà bà được kê đơn khiến bà trở nên trì độn và chậm chạp đến lộn ruột, vì thế bà chuyển sang loại khác, thứ cũng chẳng hợp với bà hơn chút nào.
Và bất chấp sự tương tác không ngừng nghỉ của bà với thuốc men và cả những nghi thức ngày càng phức tạp của Ashling, mọi chuyện chưa bao giờ thực sự khá hơn. Nỗi sầu khổ của Monica có thể bùng lên vì bất kỳ điều gì, từ một thảm họa tự nhiên cho tới một hành động tàn nhẫn nhỏ nhoi ngẫu nhiên nào đó. Một cậu học sinh bị trấn lột tiền tiêu vặt cũng có thể khơi ra một tràng khóc lóc như một vụ động đất ở Iran giết chết hàng nghìn người. Nhưng những ngày âm thầm khóc lóc, chủ yếu nằm bẹp trên giường còn được điểm xuyết bởi những cơn gào thét, giận dữ điên cuồng, chĩa thẳng vào chồng bà, con bà, và phần lớn là vào chính mình.
“Mẹ không muốn cảm thấy như thế này!” Bà thường rít lên. “Có ai lại muốn cảm thấy như thế này không chứ? Con thật may mắn, Ashling, con sẽ không bao giờ phải chịu đựng như mẹ vì con không có trí tưởng tượng.”
Ashling bám víu vào thực tế đó như thể nó là một tấm lá chắn.
Không có trí tưởng tượng thật là một điều tuyệt vời, nó giữ cho bạn không trở thành một người điên.
Monica trở nên thất thường đến nỗi Ashling dành phần lớn những năm thanh thiếu niên của mình sống ở nhà Clodagh đúng theo nghĩa đen.
Đôi khi, xen giữa tình trạng lờ đờ và điên loạn, cũng có những khoảng bình thường. Mà hoàn toàn không bình thường tí nào. Với mỗi chiếc áo mà Monica là tử tế, với mỗi bữa ăn mà bà dọn ra đúng sáu giờ, thần kinh của Ashling lại căng ra thêm một chút, chờ đợi đến lúc tất cả lại trôi tuột đi. Và gần như là một sự giải tỏa khi nó đến.
Đến mười bảy tuổi, Ashling rời nhà và chuyển đến một căn hộ. Ba năm sau, Mike kiếm được một công việc cách đến hơn một trăm dặm ở Cork, và việc họ chuyển đi sau đó có nghĩa là Ashling hiếm khi gặp bố mẹ mình. Trong suốt bảy năm vừa rồi Monica đã dần ổn định trở lại: cơn trầm cảm và cơn điên cuồng ra đi bất ngờ và không báo trước đúng như khi chúng đến. Bác sĩ của mẹ cô cho biết là nó có liên quan đến thời kỳ mãn kinh của bà.
“Giờ thì bà không còn đến nỗi nữa rồi.” Giọng của Clodagh đưa cô quay trở về hiện tại.
“Tớ biết.” Ashling mệt mỏi thở ra. “Nhưng tớ vẫn không thực sự muốn ở gần mẹ. Nói ra điều đó thật là kinh khủng, tớ biết. Tớ yêu mẹ, nhưng tớ thấy việc gặp bà thật là khó khăn.”