Ashling trở mình trong giường và tìm thấy chiếc điện thoại phía dưới người cô. Cô đã ngủ cùng với nó suốt bốn ngày liền. Đây là lần thứ một triệu cô bấm số điện thoại nhà Marcus. Máy trả lời tự động. Rồi số điện thoại ở chỗ làm. Hộp thư thoại. Cuối cùng là di động của anh ta.
“Vẫn không trả lời à?” Joy hỏi với vẻ thông cảm khi cô và Ted xúm lại trên chiếc giường hôi hám của Ashling.
“Không. Lạy Chúa, tớ ước là anh ta sẽ nghe máy. Tớ chỉ muốn vài câu trả lời.”
“Anh ta là một kẻ hèn nhát bẩn thỉu. Cứ ghé qua chỗ anh ta làm. Đôi co với anh ta ở những buổi diễn. Cách đó sẽ hiệu quả cho mà xem, thật đấy,” Joy gay gắt nói. “Sử dụng chiêu bài quấy rối, cậu có thể khiến anh ta thực sự điên đầu. Quát vào mặt anh ta rằng anh ta thật là vô vọng trên giường và rằng thằng bé của anh ta-”
“ - thực sự bé tí” Ashling mệt mỏi nói nốt thay cho cô bạn.
“Thực sự đầy tàn nhang, tớ đang định nói thế,” Joy nói. “Nhưng tớ sẽ chấp nhận từ ‘bé tí’.”
“Không. Không có chuyện đó đâu. Cả hai đều không phải.”
“Được rồi, quên chuyện quấy rối đi vậy. Nhưng tại sao cậu không đến chỗ anh ta? Nếu cậu muốn anh ta quay lại thì cậu nên đấu tranh giành lấy anh ta chứ?”
“Tớ không biết là tớ có muốn anh ta quay lại không nữa. Với lại, tớ không có cơ hội nào đâu. Không phải là với Clodagh.”
“Cô ta làm gì mà đẹp đến thế,” Joy hằn học nói.
Bất giác cả hai cùng quay sang nhìn Ted, mặt anh chàng đỏ bừng. “Hoàn toàn không,” anh ta nói dối trắng trợn.
“Cậu thấy chưa?” Ashling quát vào mặt Joy. “Cậu ấy cũng nghĩ là cô ta đẹp.”
Trong sự im lặng nặng nề bao trùm lấy họ, Ashling đờ đẫn nhìn quanh. Cô đã ở trong căn phòng này suốt từ chiều thứ Sáu. Bây giờ là tối thứ Hai và cô đã chỉ rời khỏi giường cho những chuyến thăm chóng vánh vào nhà tắm. Ý định ban đầu của cô là ngủ một giấc để vượt qua cú sốc, sau đó đi tìm Marcus và xem liệu cô có thể cứu vãn được những gì. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể nào thoát nổi khỏi chiếc giường. Giờ thì cô thích nằm đây, cô tự nhủ mình có thể cứ ở yên thế này.
Ánh mắt trống rỗng của cô sáng lên khi nhìn thấy một đống khăn giấy. Tất cả đều chưa đụng đến. Tại sao cô lại không khóc nhỉ? Với sức nặng của nỗi đau mà cô phải mang trên người cô cảm thấy lẽ ra cô phải đang nức nở mãi không thôi mới đúng. Nhưng mắt cô vẫn tuyệt nhiên ráo hoảnh. Thậm chí không có tí dấu hiệu lờ mờ nào - giọng nói của cô không hề nghẹn, cổ họng không thấy sưng đau, khuôn mặt không hề húp híp.
Không phải là cô đã tê liệt. Ôi, giá kể được như thế.
Cô chậm rãi lên tiếng, với chính mình hơn là với hai người kia. “Tớ cứ tự hỏi tớ đã làm gì nên tội, và tớ không nghĩ đó là lỗi của mình. Lúc nào tớ cũng để anh ta thử những trò mới. Tớ đến tất cả các buổi diễn của anh ta. Chậc, hầu hết.” Cứ nhìn xem chuyện gì đã xảy ra sau lần duy nhất cô không đến được. Anh ta đã cuỗm ngay cô bạn thân nhất của cô. “Tớ đồng ý với anh ta mười lần một ngày rằng anh ta là người giỏi nhất và tất cả những nghệ sĩ hài khác đều là rác rưởi.”
“Cả tớ à?” Ted ngập ngừng hỏi. “Anh ta có nghĩ tớ là rác rưởi không?”
“Không,” Ashling nói dối. Buổi tối đầu tiên cô gặp Marcus anh ta đã không ngớt lời tán tụng như điên về Ted, nhưng chỉ là - nghĩ lại cô mới nhận ra - bởi vì anh ta không hề coi Ted ra gì. Khi rõ ràng là Ted đã thu hút được một nhóm người hâm mộ dù nhỏ nhoi nhưng rất nhiệt thành, Marcus bắt đầu phỉ báng anh chàng một cách rất tinh vi. Đủ khôn ngoan để biết là Ashling sẽ không cho phép những câu xúc phạm trắng trợn, anh ta đành tự bằng lòng với những nhận xét kiểu như, “Ted Mullins cũng tốt đấy. Chúng ta cần một hay hai tay hạng nhẹ cho trò này.” Đến lúc Ashling nhận ra là thực ra anh ta đang bôi nhọ Ted, thì cô cũng đã dấn quá sâu vào vai trò ngưòi nâng đỡ để có thể phản đối.
“Tất cả đều là vì Marcus Valentine,” Joy nhận xét. “Anh ta có vẻ là một tên khốn kiếp ích kỷ.”
“Không phải thế đâu. Kể ra cũng rất vui khi giúp đỡ anh ấy. Bọn tớ đã rất gần gũi, bọn tớ như là bạn thân vậy.” Đó mới là điều đau đớn nhất. Nhưng anh ta đã gặp một người khác mà anh ta thích hơn, chuyện đó vẫn xảy ra thường xuyên.
“Chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy là có chuyện đang xảy ra sao?” Joy hỏi. “Anh ta có cư xử bất thưòng tí nào không?”
Thật đau đớn khi phải nghĩ lại quá khứ gần đây sau những gì cô đã phát hiện ra, nhưng Ashling phải thú nhận, “Mấy tuần vừa rồi, trong lúc tớ bận bịu suốt, anh ta đã rất giận dỗi. Tớ cứ tưởng đó chỉ là vì anh ta nhớ tớ. Cứ nghĩ mà xem!”
“Thế còn, ừm Joy đang miễn cưỡng cố đưa ra câu hỏi một cách tế nhị và nhận ra là cô không thể. “Thế vẫn tiếp tục tẩn như bình thưòng chứ?”
Ted đưa tay lên bịt tai.
“Không,” Ashling thở dài. “Ít đi nhiều. Tớ cũng cứ tưởng đó lại là lỗi của tớ. Nhưng bọn tớ có làm chuyện ấy kể từ hôm tớ ở Cork về. Nên có một dạo anh ta làm thay cho cả hai.”
“Mà tại sao Clodagh lại chịu như thế nhỉ?” cô băn khoăn, như thể cô đang nói về một nhân vật trong bộ phim truyền hình dài tập.
“Có thể là cô ta không biết,” Joy gợi ý. “Có thể anh ta đã nói dối cô ta. Hoặc có thể anh ta đang sử dụng cậu làm bàn đạp để tìm cách khiến cô ta rời bỏ Dylan.” Quá muộn, Joy chợt nhận ra là mình mới phũ phàng đến mức nào. “Xin lỗi,” cô nhũn nhặn nói. “Tớ không hề nghĩ thế... Còn Clodagh thì sao chứ? Nếu tớ được chọn giữa Marcus và Dylan tớ biết ngay là mình sẽ chọn ai! Ôi lạy Chúa. Xin lỗi cậu lần nữa. Nghe này, cậu có muốn chút bim bim không?”
Ashling lắc đầu.
“Muốn ăn thứ gì không? Chocolate? Bỏng ngô? Bất kỳ thứ gì?” Joy trưng ra một loạt các loại bánh kẹo trên tủ ngăn kéo của Ashling.
“Không, và đừng có mang thêm cho tớ nữa.”
“Thế cậu có định rời khỏi giưòng nữa không đấy?”
“Không,” Ashling nói. “Tớ cảm thấy thật... nhục nhã.”
“Đừng cho chúng toại nguyện,” Joy kiên quyết nói.
“Tớ cảm thấy ai cũng căm ghét tớ.”
“Tại sao? Cậu chẳng làm gì sai cả!”
“Tớ có cảm giác là cả thế giới đều chống lại mình, và chẳng còn nơi nào an toàn cả. Và tớ rất buồn,” cô nói thêm.
“Tất nhiên là cậu phải buồn rồi.”
“Không, tớ buồn về những điều sai trái. Tớ cứ nghĩ mãi về Boo và điều đó mới đáng buồn làm sao. Còn tất cả những người vô gia cứ đó nữa, vừa đói vừa rét. Mất hết cả nhân phẩm, thật là vô nhân đạo...”
Cô dừng bặt lại. Cô đã nhận ra ánh măt cô-ấy-hoàn-toàn-hỏng-nặng thoáng hiện ra giữa Joy và Ted. Họ nghĩ cú sốc đã làm tung một phần nào đó trong cô. Làm sao cô lại có thể quan tâm đến những người vô gia cư, những người cô chưa bao giờ gặp, trong khi ngay chính cô cũng còn có một thảm họa sờ sờ trong đời thực của mình? Họ không thể nào hiểu nổi. Nhưng có một ngưòi chắc sẽ hiểu.
Nếu như tâm trí cô không đang rối bời như lúc này, hẳn là cô đã run bắn lên vì kinh hoàng. Đây chính là những gì mẹ mình đã cảm thấy. Và cũng chính khi đó cô nhận ra mối liên hệ khủng khiếp. Khốn kiếp, mình nghĩ chắc mình đang bị suy nhược thần kinh.
***
Dù là có hoa hay không có hoa, khi Lisa bước vào văn phòng và nhìn thấy Jack cô vẫn không thể kìm được nỗi tức giận bùng lên vì anh đã cự tuyệt cô.
“Cô thế nào rồi?” Anh thận trọng chăm chú nhìn cô.
“Uhn”, cô giận dỗi nói.
“Chúng tôi nhớ cô.” Ánh mắt anh rất ân cần - nhưng không hề thương hại - và cơn giận của cô bốc hơi mất. Cô mới thật là trẻ con.
“Muốn xem bài về chăm sóc da của tôi không?” Anh khoe ra một bản giấy in, trong đó khẳng định rằng đồ của Aveda là “tốt”, đồ của Kiehll là “tốt” và đồ của Issey Miyake “tốt” nốt.
Lisa liệng tờ giấy trở lại mặt bàn và, với một cái nháy mắt kẻ cả, khích lệ, “Đừng từ bỏ công sức cả ngày.” Chắc hẳn người ta sẽ phải khiếp đảm thực sự về đội ngũ nhân viên của Colleen một khi những người như Jack mà còn thử viết một bài. “Và Ashling vẫn nghỉ sao?” Cô không thể kìm được vẻ tự đắc của mình. Ê, cô đang làm thủ tục ly dị, vậy mà cô vẫn đi làm.
Chỉ đến lúc này khi đã quay lại cô mới nhận ra là dư luận xung quanh sự ra đời của tờ tạp chí mới ồn ã làm sao và tất cả những công sức của cô nhăm đưa nó lên bản đồ đã mang lại thành quả. Trong thời gian cô nằm bẹp trên giưòng và tự thuyết phục bản thân rằng cô là kẻ thất bại vĩ đại nhất mọi thời đại, thì cô đã ít nhiều trở thành một ngôi sao - chỉ là ở Ireland tất nhiên, nhưng dù gì cũng vẫn là sao.
Đã có cả một lời đề nghị làm việc từ một tờ tạp chí Ireland đối thủ và một số nhà báo gọi điện đến, vài người quan tâm đến việc xây dựng một bài chân dung nghiêm túc về cô, nhưng hầu hết trong số họ quan đến việc sử dụng cô cho những bài “lấp chỗ trống”, kiểu như “Kỳ nghỉ yêu thích của tôi” và “Buổi hẹn hò lý tưởng của tôi”.
Cô cho phép một mức độ hào hứng nhất định len lỏi vào trong mình, nhưng quan trọng hơn bất kỳ thành công tạp chí nào là cuối tuần sắp tới với Oliver. Cô phải làm sao để trông cực kỳ lộng lẫy - cô sẽ phải bố trí cả một lô những bộ quần áo thật bóng bẩy và đi làm tóc. Rồi còn làm móng nữa chứ. Và cả chân. Cô sẽ không ăn gì hết, tất nhiên rồi, như thế cô có thể ăn uống bình thường với anh...
“Là tờ Sunday Times,” Trix vẫy điện thoại về phía Lisa. “Họ muốn biết là chị đang mặc đồ chíp màu gì.”
“Trắng,” Lisa lơ đãng nói, và Kelvin suýt nữa thì giật bắn mình.
“Tôi chỉ đùa thôi,” Trix cười toe toét. “Họ chỉ muốn hỏi về đồ chăm sóc tóc của chị...”
Nhưng Lisa không nghe thấy gì. Cô đang nói chuyện điện thoại với văn phòng báo chí của hãng DKNY ở London. “Chúng tôi muốn thực hiện một trang lớn cho số Giáng Sinh, nhưng chúng tôi cần quần áo vào thứ Sáu.”
“Lisa, chúng ta có thể nói chuyện về việc thay thế Mercedes được không?” Jack hỏi.
Việc Mercedes bỏ rơi họ ngay giữa lúc nước sôi lửa bỏng lại làm bùng lên một cơn giận nữa trong cô, khiến cô phải cố lắm mới xua đi được, “Trix, gọi cho Ghost, Fendi, Prada, Paul Smith và Gucci! Bảo với họ là chúng ta sẽ đăng cho họ vài trang trong số tháng Mười hai nhưng chỉ với điều kiện họ chuyển đồ cho chúng ta vào thứ Sáu. Đi nào.” Cô đi trước Jack vào phòng làm việc của anh.
“Chị ta đang âm mưu gì đó,” Trix nhận xét - vào không khí. Cô thấy nhớ Ashling và Mercedes, thật chẳng hay ho gì khi không có ai chơi cùng.
Jack và Lisa xem xét bốn bộ hồ sơ xin việc tự ứng cử vào vị trí biên tập viên thời trang và quyết định phỏng vấn tất cả.
“Và nếu họ không ra gì, chúng ta sẽ cho đăng quảng cáo,” Lisa nói. “Tôi hỏi anh chuyện này được không? Tôi muốn tìm một luật sư thì phải làm thế nào?”
Jack ngẫm nghĩ một lát. “Chúng ta có thuê riêng một hãng luật. Tại sao cô không đến gặp họ nhỉ? Nếu họ không thể giải quyết, ừm, việc của cô, họ sẽ giới thiệu một ai đó có khả năng.”
“Cám ơn.”
“Và tôi sẽ làm bất kỳ điều gì có thể để giúp cô,” Jack hứa.
Lisa chằm chằm nhìn anh với vẻ ngờ vực. Đúng là không thể nào lẩn tránh được điều đó. Cô thích anh. Anh vẫn đang tiếp tục với mối quan hệ ân cần, thông cảm mà anh đã đưa ra kể từ cái ngày cô khóc trong phòng làm việc của anh vì không được đi dự những buổi trình diễn. Đâu phải lỗi của anh khi cô cứ tự hiểu quá vấn đề lên.
***
Chiều thứ Ba điện thoại của Ashling đổ chuông. Cô chộp nó lên. Là Marcus, cô cầu khẩn. Là Marcus.
Nhưng tim cô hụt hẫng khi cô nghe thấy giọng một phụ nữ. Là mẹ cô. “Ashling con yêu, bố mẹ đang tự hỏi không biết bữa trưa của con thế nào và thế là mẹ gọi đến chỗ làm cho con. Họ bảo con đang nghỉ làm. Có chuyện gì vậy, con ốm à?”
“Không.”
“Vậy thì làm sao?”
“Con...” Ashling chấp chới quanh cái từ cấm ky, rồi đầu hàng, cảm thấy vừa kinh hoàng vừa nhẹ nhõm. “Con bị trầm cảm.”
Monica biết ngay rằng đây không phải là một ca đơn giản kiểu “Con bị trầm cảm vì tối qua con quên ghi lại phim Friends.” Ashling vẫn luôn hết sức thận trọng không bao giờ, không bao giờ dùng cái từ trầm cảm vì lo lắng cho bà. Chuyện này nghiêm trọng đây. Lịch sử đang tự lặp lại. “Bạn trai con lăng nhãng với Clodagh,” Ashling yếu ớt giải thích. “Clodagh Nugent à?” Monica có vẻ phẫn nộ.
“Cô ta thành Clodagh Kelly từ mười năm nay rồi. Nhưng với lại, không chỉ có chuyện đó.”
Monica lo lắng thăm dò. “Con thấy tệ đến mức nào?”
“Con đang nằm trong giường. Đây là ngày thứ năm rồi. Trước mắt con không có ý định rời khỏi giường.”
“Ăn uống thì sao?”
“Không.”
“Tắm rửa?”
“Không.”
“Ý định tự tử?”
“Chưa thấy.” Tuyệt thật, cô còn cả điều đó để mà trông đợi nữa. “Mẹ sẽ bắt chuyến tàu sáng mai lên đó, con yêu, và mẹ sẽ trông nom con một thời gian.”
Monica chờ bị bảo là biến đi, như mọi khi. Nhưng thay vào đó tất cả những gì bà nhận được là một tiếng “Vâng” uể oải. Nỗi kinh hoàng siết chặt bàn tay lạnh lẽo của nó quanh tim bà. Ashling chắc chắn là bị nặng lắm rồi.
“Đừng lo lắng, con yêu, bố mẹ sẽ tìm cách giúp con. Mẹ sẽ không để con phải trải qua những gì mẹ đã trải qua,” Monica hứa chắc nịch.
“Bây giờ mọi thứ khác rồi.”
“Ít ô nhục hơn,” Ashling nói qua cặp môi không còn cảm giác.
“Thuốc tốt hơn,” Monica bẻ lại.
***
Joy và Ted đang cố dỗ dành Ashling bằng một lô chocolate và tạp chí mới vào tối thứ Ba thì chuông cửa nhà cô rung lên. Tất cả đều đờ ngưòi.
Lần đầu tiên trong mấy ngày liền, khuôn mặt phờ phạc của Ashling mới trở nên rạng rỡ. “Có thể là Marcus!”
“Tớ sẽ ra và bảo anh ta biến đi.” Chưa gì Joy đã bước về phía cửa.
“Không!” Ashling khẩn khoản nói. “Không. Tớ muốn nói chuyện với anh ta.”
Vài giây sau Joy quay lại. “Không phải là Marcus.” cô rít lên.Ngay lập tức Ashling trồi trở lại vào trong bãi lầy.
“Đó là Jack Thánh thiện.”
Chuyến viếng thăm kỳ lạ này khiến Ashling hơi nảy ra khỏi trạng thái ù lì của mình. Anh ta muốn gì nhỉ? Sa thải cô vì không đi làm à?
“Rửa ráy người ngợm đi, vì Chúa!” Joy giục giã. “Cậu hôi rình lên.”
“Tớ không thể,” Ashling nặng nề nói. Nặng nề đến nỗi Joy biểt là cô đang lãng phí thời gian của mình. Như là một sự nhượng bộ, cô nhất định bắt Ashling thay sang chiếc quần pyjama sạch, chải tóc và đánh răng. Rồi Joy cân nhắc hai lọ nước hoa. “Happy hay Oui? Happy nhé,” cô quyết định. “Hãy thử sức mạnh của sự ý nhị.” Cô nàng phun cho Ashling ướt sũng bằng một làn mờ mịt nước hoa Happy rồi đẩy Ashling, như thể cô là một món đồ chơi lên giây cót, ra hướng phòng khách. “Cậu đi ra nào.”
Jack đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh của cô, tay anh buồng thõng giữa hai đầu gối. Thật là cảnh kỳ quái nhất trên đời. Dù đang suy sụp, ý nghĩ đó vẫn chồi ra khỏi trạng thái đờ đẫn của cô. Anh thuộc về thế giới của công việc, vậy mà anh đang ở đây, làm cho căn hộ của cô đã nhỏ trông lại còn nhỏ hơn.
Bộ vest màu tối của anh, cùng mái tóc bù xù và chiếc cà vạt xộc xệch khiến anh có dáng vẻ của một ngưòi đàn ông rối bời và quẫn trí.
Cô ngập ngừng ở ngưỡng cửa, nhìn anh trao đổi ý nghĩ với sàn nhà lát bằng gỗ thích của cô. Rồi anh nghiêng đầu qua một bên, nhìn thấy cô và mỉm cười.
Ánh sáng trong phòng thay đổi khi anh đứng dậy.
“Xin chào,” Ashling nói. “Tôi xin lỗi đã nghỉ làm hôm nay và hômqua.”
“Tôi chỉ đến để xem cô thế nào, chứ không phải để bắt cô quay trở lại làm việc.”
Rồi Ashling chợt nhớ ra. Jack đã dịu dàng và ân cần đến bất ngờ sau khi Dylan nói xong những thông tin khủng khiếp của anh ta.
“Mai tôi sẽ cố đến làm,” cô đề nghị. Khả năng chắc là ngang với việc cô sẽ trèo đỉnh Kilimanjaro.
“Tại sao cô không nghỉ luôn cả tuần nhỉ?” anh gợi ý. “Cố trở lại làm việc vào thứ Hai tới?”
“Được rồi. Cám ơn anh.” Cảm giác nhẹ cả người vì không phải cố gắng đối mặt với cả thế giới thật tuyệt vời đến nỗi cô thậm chí còn không cự cãi gì. “Mẹ tôi sắp đến ở mấy ngày. Nếu như có điều gì có thể lôi tôi trở lại với công việc, thì sẽ là chuyện đó, tôi tin chắc đấy.”
“Ô, vậy sao?” Nụ cười của Jack trông thật là đồng cảm. “Một lúc nào đó cô sẽ phải kể hết cho tôi nghe mới được.”
“Vâng.” Cô không thể hình dung nói là mình lại có đủ hơi sức mà xem thời gian nữa ấy chứ.
“Vậy bây giờ cô sao rồi?” anh hỏi.
Cô lưỡng lự. Đây không hẳn là chuyện bạn có thể tâm sự với sếp của mình, nhưng kệ xác, quan trọng quái gì chứ? Mà làm quái gì có điều gì quan trọng nhỉ? “Tôi thấy rất buồn.”
“Điều đó thì dễ hiểu thôi. Kết thúc một mối quan hệ, mất đi một tình bạn.”
“Nhưng không chỉ là chuyện đó.” Cô đang cố giải thích nỗi khổ sở đè nặng trong mình. “Tôi cảm thấy một nỗi buồn về tất cả thế giới.”
Cô chằm chầm nhìn Jack. Anh có nghĩ cô là một kẻ tâm thần không nhỉ?
“Tiếp đi,” anh nhẹ nhàng thúc giục.
“Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy toàn là chuyện đáng buồn. Và chúng có ở khắp mọi nơi. Chúng ta là những kẻ bị thương biết đi, toàn thể nhân loại.”
“ Weltschmerz”anh nói.
“Sức khỏe,” cô lơ đãng nói.[Ashling tưởng Jack hắt hơi.]
“Không,” anh khẽ bật cười. “ Weltschmerz. Tiếng Đức có nghĩa là ‘nỗi buồn thế giới’.”
“Có cả một từ cho cái đó sao?”
Cô biết mình không phải là người đầu tiên cảm thấy như thế này. Cô biết là mẹ mình cũng vậy. Nhưng nếu thực sự có cả một từ được tạo ra để miêu tả cảm giác đó, thì chắc chắn là phải có rất nhiều người khác cũng đã cảm thấy như vậy. Đó là một điều an ủi. Jack sột soạt lấy ra một chiếc túi giấy màu trắng. “Tôi, à, mang cho cô cái này.”
“Cái gì? Khăn giấy à? Tôi có thể mở cả một cửa hàng. Hay là nho? Tôi có ốm đâu. Chỉ là, chỉ là... cảm thấy nhục nhã.”
“Không, đây là... hừm, thật ra đây là sushi.”
Cô ngập ngừng, cảm thấy bị xúc phạm. “Anh đang biến tôi thành trò cười à?”
“Không! Chẳng qua là thấy cô có vẻ quan tâm khi chúng tôi ăn nó trong văn phòng.” Khi thấy Ashling vẫn lặng thinh anh vội vàng nói thêm, “Tôi cứ nghĩ có thể cô sẽ thích nó. Chẳng có gì đáng sợ cả, thậm chí là cá sống. Chủ yếu là đồ chay mà - dưa chuột, lê tàu, một chút cua. Một suất sushi cho người mới bắt đầu. Tôi có thể chỉ cho cô dùng qua...”
Nhưng trước về mặt ngờ vực của Ashling anh bèn rút lui. “E hèm, được rồi, nếu vậy tôi sẽ để tự cô vậy. Hy vọng cô cảm thấy khá hơn. Gặp lại cô vào thứ Hai.”
Sau khi anh đi khỏi Ted và Joy hiện ra trong phòng khách.
“Cái gì trong túi vậy?”
“Sushi.”
“Sushi! Đúng là kỳ quặc khi mang thứ đó đến.”
Họ vây quanh chiếc túi giấy trắng với vẻ cảnh giác, như thể nó là chất phóng xạ.
“Bọn mình xem qua một chút chứ?” Cuối cùng Ted hỏi.
Trước vẻ mặt “nếu cậu muốn” của Ashling, anh chàng rút ra một chiếc hộp màu đen sơn mài và tròn mắt nhìn, như bị thôi miên, những cuộn cơm nhỏ được bày thành hàng rất xinh xắn.
“Tớ không hề nghĩ là trông nó lại như thế này,” Joy nhận xét.
“Vậy còn tất cả những thứ này là gì?” Ted chọc vào một cái gói giấy bạc nhỏ.
“Nước tương,” Ashling hờ hững nói.
“Còn đây?” Ted bóc mở chiếc nắp của một chiếc hộp xốp.
“Gừng ngâm giấm.”
“Còn đây?” Anh ta chỉ một mô chất sền sệt màu xanh.
“Tớ quên mất nó được gọi là gì rồi,” Ashling ủ rũ thú nhận, “Nhưng nó hăng lắm.”
Sau khi tiêu thêm một khoảng thời gian nữa cho việc thận trọng khám phá, Ted quyết định đánh liều một phen. “Tớ phải thử một ít mới được.”
Ashling nhún vai.
“Cái này trông như một miếng dưa chuột vậy.” Anh chàng bỏ tọt nò vào mồm. “Còn bây giờ tớ sẽ tráng miệng với một lát gừng, rồi tớ sẽ - ”
“Không phải là làm như thế,” Ashling khó chịu nói.
“Hừm, nếu vậy thì chỉ cho tớ đi.”
Ashling trở mình trong giường và tìm thấy chiếc điện thoại phía dưới người cô. Cô đã ngủ cùng với nó suốt bốn ngày liền. Đây là lần thứ một triệu cô bấm số điện thoại nhà Marcus. Máy trả lời tự động. Rồi số điện thoại ở chỗ làm. Hộp thư thoại. Cuối cùng là di động của anh ta.
“Vẫn không trả lời à?” Joy hỏi với vẻ thông cảm khi cô và Ted xúm lại trên chiếc giường hôi hám của Ashling.
“Không. Lạy Chúa, tớ ước là anh ta sẽ nghe máy. Tớ chỉ muốn vài câu trả lời.”
“Anh ta là một kẻ hèn nhát bẩn thỉu. Cứ ghé qua chỗ anh ta làm. Đôi co với anh ta ở những buổi diễn. Cách đó sẽ hiệu quả cho mà xem, thật đấy,” Joy gay gắt nói. “Sử dụng chiêu bài quấy rối, cậu có thể khiến anh ta thực sự điên đầu. Quát vào mặt anh ta rằng anh ta thật là vô vọng trên giường và rằng thằng bé của anh ta-”
“ - thực sự bé tí” Ashling mệt mỏi nói nốt thay cho cô bạn.
“Thực sự đầy tàn nhang, tớ đang định nói thế,” Joy nói. “Nhưng tớ sẽ chấp nhận từ ‘bé tí’.”
“Không. Không có chuyện đó đâu. Cả hai đều không phải.”
“Được rồi, quên chuyện quấy rối đi vậy. Nhưng tại sao cậu không đến chỗ anh ta? Nếu cậu muốn anh ta quay lại thì cậu nên đấu tranh giành lấy anh ta chứ?”
“Tớ không biết là tớ có muốn anh ta quay lại không nữa. Với lại, tớ không có cơ hội nào đâu. Không phải là với Clodagh.”
“Cô ta làm gì mà đẹp đến thế,” Joy hằn học nói.
Bất giác cả hai cùng quay sang nhìn Ted, mặt anh chàng đỏ bừng. “Hoàn toàn không,” anh ta nói dối trắng trợn.
“Cậu thấy chưa?” Ashling quát vào mặt Joy. “Cậu ấy cũng nghĩ là cô ta đẹp.”
Trong sự im lặng nặng nề bao trùm lấy họ, Ashling đờ đẫn nhìn quanh. Cô đã ở trong căn phòng này suốt từ chiều thứ Sáu. Bây giờ là tối thứ Hai và cô đã chỉ rời khỏi giường cho những chuyến thăm chóng vánh vào nhà tắm. Ý định ban đầu của cô là ngủ một giấc để vượt qua cú sốc, sau đó đi tìm Marcus và xem liệu cô có thể cứu vãn được những gì. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể nào thoát nổi khỏi chiếc giường. Giờ thì cô thích nằm đây, cô tự nhủ mình có thể cứ ở yên thế này.
Ánh mắt trống rỗng của cô sáng lên khi nhìn thấy một đống khăn giấy. Tất cả đều chưa đụng đến. Tại sao cô lại không khóc nhỉ? Với sức nặng của nỗi đau mà cô phải mang trên người cô cảm thấy lẽ ra cô phải đang nức nở mãi không thôi mới đúng. Nhưng mắt cô vẫn tuyệt nhiên ráo hoảnh. Thậm chí không có tí dấu hiệu lờ mờ nào - giọng nói của cô không hề nghẹn, cổ họng không thấy sưng đau, khuôn mặt không hề húp híp.
Không phải là cô đã tê liệt. Ôi, giá kể được như thế.
Cô chậm rãi lên tiếng, với chính mình hơn là với hai người kia. “Tớ cứ tự hỏi tớ đã làm gì nên tội, và tớ không nghĩ đó là lỗi của mình. Lúc nào tớ cũng để anh ta thử những trò mới. Tớ đến tất cả các buổi diễn của anh ta. Chậc, hầu hết.” Cứ nhìn xem chuyện gì đã xảy ra sau lần duy nhất cô không đến được. Anh ta đã cuỗm ngay cô bạn thân nhất của cô. “Tớ đồng ý với anh ta mười lần một ngày rằng anh ta là người giỏi nhất và tất cả những nghệ sĩ hài khác đều là rác rưởi.”
“Cả tớ à?” Ted ngập ngừng hỏi. “Anh ta có nghĩ tớ là rác rưởi không?”
“Không,” Ashling nói dối. Buổi tối đầu tiên cô gặp Marcus anh ta đã không ngớt lời tán tụng như điên về Ted, nhưng chỉ là - nghĩ lại cô mới nhận ra - bởi vì anh ta không hề coi Ted ra gì. Khi rõ ràng là Ted đã thu hút được một nhóm người hâm mộ dù nhỏ nhoi nhưng rất nhiệt thành, Marcus bắt đầu phỉ báng anh chàng một cách rất tinh vi. Đủ khôn ngoan để biết là Ashling sẽ không cho phép những câu xúc phạm trắng trợn, anh ta đành tự bằng lòng với những nhận xét kiểu như, “Ted Mullins cũng tốt đấy. Chúng ta cần một hay hai tay hạng nhẹ cho trò này.” Đến lúc Ashling nhận ra là thực ra anh ta đang bôi nhọ Ted, thì cô cũng đã dấn quá sâu vào vai trò ngưòi nâng đỡ để có thể phản đối.
“Tất cả đều là vì Marcus Valentine,” Joy nhận xét. “Anh ta có vẻ là một tên khốn kiếp ích kỷ.”
“Không phải thế đâu. Kể ra cũng rất vui khi giúp đỡ anh ấy. Bọn tớ đã rất gần gũi, bọn tớ như là bạn thân vậy.” Đó mới là điều đau đớn nhất. Nhưng anh ta đã gặp một người khác mà anh ta thích hơn, chuyện đó vẫn xảy ra thường xuyên.
“Chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy là có chuyện đang xảy ra sao?” Joy hỏi. “Anh ta có cư xử bất thưòng tí nào không?”
Thật đau đớn khi phải nghĩ lại quá khứ gần đây sau những gì cô đã phát hiện ra, nhưng Ashling phải thú nhận, “Mấy tuần vừa rồi, trong lúc tớ bận bịu suốt, anh ta đã rất giận dỗi. Tớ cứ tưởng đó chỉ là vì anh ta nhớ tớ. Cứ nghĩ mà xem!”
“Thế còn, ừm Joy đang miễn cưỡng cố đưa ra câu hỏi một cách tế nhị và nhận ra là cô không thể. “Thế vẫn tiếp tục tẩn như bình thưòng chứ?”
Ted đưa tay lên bịt tai.
“Không,” Ashling thở dài. “Ít đi nhiều. Tớ cũng cứ tưởng đó lại là lỗi của tớ. Nhưng bọn tớ có làm chuyện ấy kể từ hôm tớ ở Cork về. Nên có một dạo anh ta làm thay cho cả hai.”
“Mà tại sao Clodagh lại chịu như thế nhỉ?” cô băn khoăn, như thể cô đang nói về một nhân vật trong bộ phim truyền hình dài tập.
“Có thể là cô ta không biết,” Joy gợi ý. “Có thể anh ta đã nói dối cô ta. Hoặc có thể anh ta đang sử dụng cậu làm bàn đạp để tìm cách khiến cô ta rời bỏ Dylan.” Quá muộn, Joy chợt nhận ra là mình mới phũ phàng đến mức nào. “Xin lỗi,” cô nhũn nhặn nói. “Tớ không hề nghĩ thế... Còn Clodagh thì sao chứ? Nếu tớ được chọn giữa Marcus và Dylan tớ biết ngay là mình sẽ chọn ai! Ôi lạy Chúa. Xin lỗi cậu lần nữa. Nghe này, cậu có muốn chút bim bim không?”
Ashling lắc đầu.
“Muốn ăn thứ gì không? Chocolate? Bỏng ngô? Bất kỳ thứ gì?” Joy trưng ra một loạt các loại bánh kẹo trên tủ ngăn kéo của Ashling.
“Không, và đừng có mang thêm cho tớ nữa.”
“Thế cậu có định rời khỏi giưòng nữa không đấy?”
“Không,” Ashling nói. “Tớ cảm thấy thật... nhục nhã.”
“Đừng cho chúng toại nguyện,” Joy kiên quyết nói.
“Tớ cảm thấy ai cũng căm ghét tớ.”
“Tại sao? Cậu chẳng làm gì sai cả!”
“Tớ có cảm giác là cả thế giới đều chống lại mình, và chẳng còn nơi nào an toàn cả. Và tớ rất buồn,” cô nói thêm.
“Tất nhiên là cậu phải buồn rồi.”
“Không, tớ buồn về những điều sai trái. Tớ cứ nghĩ mãi về Boo và điều đó mới đáng buồn làm sao. Còn tất cả những người vô gia cứ đó nữa, vừa đói vừa rét. Mất hết cả nhân phẩm, thật là vô nhân đạo...”
Cô dừng bặt lại. Cô đã nhận ra ánh măt cô-ấy-hoàn-toàn-hỏng-nặng thoáng hiện ra giữa Joy và Ted. Họ nghĩ cú sốc đã làm tung một phần nào đó trong cô. Làm sao cô lại có thể quan tâm đến những người vô gia cư, những người cô chưa bao giờ gặp, trong khi ngay chính cô cũng còn có một thảm họa sờ sờ trong đời thực của mình? Họ không thể nào hiểu nổi. Nhưng có một ngưòi chắc sẽ hiểu.
Nếu như tâm trí cô không đang rối bời như lúc này, hẳn là cô đã run bắn lên vì kinh hoàng. Đây chính là những gì mẹ mình đã cảm thấy. Và cũng chính khi đó cô nhận ra mối liên hệ khủng khiếp. Khốn kiếp, mình nghĩ chắc mình đang bị suy nhược thần kinh.
Dù là có hoa hay không có hoa, khi Lisa bước vào văn phòng và nhìn thấy Jack cô vẫn không thể kìm được nỗi tức giận bùng lên vì anh đã cự tuyệt cô.
“Cô thế nào rồi?” Anh thận trọng chăm chú nhìn cô.
“Uhn”, cô giận dỗi nói.
“Chúng tôi nhớ cô.” Ánh mắt anh rất ân cần - nhưng không hề thương hại - và cơn giận của cô bốc hơi mất. Cô mới thật là trẻ con.
“Muốn xem bài về chăm sóc da của tôi không?” Anh khoe ra một bản giấy in, trong đó khẳng định rằng đồ của Aveda là “tốt”, đồ của Kiehll là “tốt” và đồ của Issey Miyake “tốt” nốt.
Lisa liệng tờ giấy trở lại mặt bàn và, với một cái nháy mắt kẻ cả, khích lệ, “Đừng từ bỏ công sức cả ngày.” Chắc hẳn người ta sẽ phải khiếp đảm thực sự về đội ngũ nhân viên của Colleen một khi những người như Jack mà còn thử viết một bài. “Và Ashling vẫn nghỉ sao?” Cô không thể kìm được vẻ tự đắc của mình. Ê, cô đang làm thủ tục ly dị, vậy mà cô vẫn đi làm.
Chỉ đến lúc này khi đã quay lại cô mới nhận ra là dư luận xung quanh sự ra đời của tờ tạp chí mới ồn ã làm sao và tất cả những công sức của cô nhăm đưa nó lên bản đồ đã mang lại thành quả. Trong thời gian cô nằm bẹp trên giưòng và tự thuyết phục bản thân rằng cô là kẻ thất bại vĩ đại nhất mọi thời đại, thì cô đã ít nhiều trở thành một ngôi sao - chỉ là ở Ireland tất nhiên, nhưng dù gì cũng vẫn là sao.
Đã có cả một lời đề nghị làm việc từ một tờ tạp chí Ireland đối thủ và một số nhà báo gọi điện đến, vài người quan tâm đến việc xây dựng một bài chân dung nghiêm túc về cô, nhưng hầu hết trong số họ quan đến việc sử dụng cô cho những bài “lấp chỗ trống”, kiểu như “Kỳ nghỉ yêu thích của tôi” và “Buổi hẹn hò lý tưởng của tôi”.
Cô cho phép một mức độ hào hứng nhất định len lỏi vào trong mình, nhưng quan trọng hơn bất kỳ thành công tạp chí nào là cuối tuần sắp tới với Oliver. Cô phải làm sao để trông cực kỳ lộng lẫy - cô sẽ phải bố trí cả một lô những bộ quần áo thật bóng bẩy và đi làm tóc. Rồi còn làm móng nữa chứ. Và cả chân. Cô sẽ không ăn gì hết, tất nhiên rồi, như thế cô có thể ăn uống bình thường với anh...
“Là tờ Sunday Times,” Trix vẫy điện thoại về phía Lisa. “Họ muốn biết là chị đang mặc đồ chíp màu gì.”
“Trắng,” Lisa lơ đãng nói, và Kelvin suýt nữa thì giật bắn mình.
“Tôi chỉ đùa thôi,” Trix cười toe toét. “Họ chỉ muốn hỏi về đồ chăm sóc tóc của chị...”
Nhưng Lisa không nghe thấy gì. Cô đang nói chuyện điện thoại với văn phòng báo chí của hãng DKNY ở London. “Chúng tôi muốn thực hiện một trang lớn cho số Giáng Sinh, nhưng chúng tôi cần quần áo vào thứ Sáu.”
“Lisa, chúng ta có thể nói chuyện về việc thay thế Mercedes được không?” Jack hỏi.
Việc Mercedes bỏ rơi họ ngay giữa lúc nước sôi lửa bỏng lại làm bùng lên một cơn giận nữa trong cô, khiến cô phải cố lắm mới xua đi được, “Trix, gọi cho Ghost, Fendi, Prada, Paul Smith và Gucci! Bảo với họ là chúng ta sẽ đăng cho họ vài trang trong số tháng Mười hai nhưng chỉ với điều kiện họ chuyển đồ cho chúng ta vào thứ Sáu. Đi nào.” Cô đi trước Jack vào phòng làm việc của anh.
“Chị ta đang âm mưu gì đó,” Trix nhận xét - vào không khí. Cô thấy nhớ Ashling và Mercedes, thật chẳng hay ho gì khi không có ai chơi cùng.
Jack và Lisa xem xét bốn bộ hồ sơ xin việc tự ứng cử vào vị trí biên tập viên thời trang và quyết định phỏng vấn tất cả.
“Và nếu họ không ra gì, chúng ta sẽ cho đăng quảng cáo,” Lisa nói. “Tôi hỏi anh chuyện này được không? Tôi muốn tìm một luật sư thì phải làm thế nào?”
Jack ngẫm nghĩ một lát. “Chúng ta có thuê riêng một hãng luật. Tại sao cô không đến gặp họ nhỉ? Nếu họ không thể giải quyết, ừm, việc của cô, họ sẽ giới thiệu một ai đó có khả năng.”
“Cám ơn.”
“Và tôi sẽ làm bất kỳ điều gì có thể để giúp cô,” Jack hứa.
Lisa chằm chằm nhìn anh với vẻ ngờ vực. Đúng là không thể nào lẩn tránh được điều đó. Cô thích anh. Anh vẫn đang tiếp tục với mối quan hệ ân cần, thông cảm mà anh đã đưa ra kể từ cái ngày cô khóc trong phòng làm việc của anh vì không được đi dự những buổi trình diễn. Đâu phải lỗi của anh khi cô cứ tự hiểu quá vấn đề lên.
Chiều thứ Ba điện thoại của Ashling đổ chuông. Cô chộp nó lên. Là Marcus, cô cầu khẩn. Là Marcus.
Nhưng tim cô hụt hẫng khi cô nghe thấy giọng một phụ nữ. Là mẹ cô. “Ashling con yêu, bố mẹ đang tự hỏi không biết bữa trưa của con thế nào và thế là mẹ gọi đến chỗ làm cho con. Họ bảo con đang nghỉ làm. Có chuyện gì vậy, con ốm à?”
“Không.”
“Vậy thì làm sao?”
“Con...” Ashling chấp chới quanh cái từ cấm ky, rồi đầu hàng, cảm thấy vừa kinh hoàng vừa nhẹ nhõm. “Con bị trầm cảm.”
Monica biết ngay rằng đây không phải là một ca đơn giản kiểu “Con bị trầm cảm vì tối qua con quên ghi lại phim Friends.” Ashling vẫn luôn hết sức thận trọng không bao giờ, không bao giờ dùng cái từ trầm cảm vì lo lắng cho bà. Chuyện này nghiêm trọng đây. Lịch sử đang tự lặp lại. “Bạn trai con lăng nhãng với Clodagh,” Ashling yếu ớt giải thích. “Clodagh Nugent à?” Monica có vẻ phẫn nộ.
“Cô ta thành Clodagh Kelly từ mười năm nay rồi. Nhưng với lại, không chỉ có chuyện đó.”
Monica lo lắng thăm dò. “Con thấy tệ đến mức nào?”bg-ssp-{height:px}
“Con đang nằm trong giường. Đây là ngày thứ năm rồi. Trước mắt con không có ý định rời khỏi giường.”
“Ăn uống thì sao?”
“Không.”
“Tắm rửa?”
“Không.”
“Ý định tự tử?”
“Chưa thấy.” Tuyệt thật, cô còn cả điều đó để mà trông đợi nữa. “Mẹ sẽ bắt chuyến tàu sáng mai lên đó, con yêu, và mẹ sẽ trông nom con một thời gian.”
Monica chờ bị bảo là biến đi, như mọi khi. Nhưng thay vào đó tất cả những gì bà nhận được là một tiếng “Vâng” uể oải. Nỗi kinh hoàng siết chặt bàn tay lạnh lẽo của nó quanh tim bà. Ashling chắc chắn là bị nặng lắm rồi.
“Đừng lo lắng, con yêu, bố mẹ sẽ tìm cách giúp con. Mẹ sẽ không để con phải trải qua những gì mẹ đã trải qua,” Monica hứa chắc nịch.
“Bây giờ mọi thứ khác rồi.”
“Ít ô nhục hơn,” Ashling nói qua cặp môi không còn cảm giác.
“Thuốc tốt hơn,” Monica bẻ lại.
Joy và Ted đang cố dỗ dành Ashling bằng một lô chocolate và tạp chí mới vào tối thứ Ba thì chuông cửa nhà cô rung lên. Tất cả đều đờ ngưòi.
Lần đầu tiên trong mấy ngày liền, khuôn mặt phờ phạc của Ashling mới trở nên rạng rỡ. “Có thể là Marcus!”
“Tớ sẽ ra và bảo anh ta biến đi.” Chưa gì Joy đã bước về phía cửa.
“Không!” Ashling khẩn khoản nói. “Không. Tớ muốn nói chuyện với anh ta.”
Vài giây sau Joy quay lại. “Không phải là Marcus.” cô rít lên.Ngay lập tức Ashling trồi trở lại vào trong bãi lầy.
“Đó là Jack Thánh thiện.”
Chuyến viếng thăm kỳ lạ này khiến Ashling hơi nảy ra khỏi trạng thái ù lì của mình. Anh ta muốn gì nhỉ? Sa thải cô vì không đi làm à?
“Rửa ráy người ngợm đi, vì Chúa!” Joy giục giã. “Cậu hôi rình lên.”
“Tớ không thể,” Ashling nặng nề nói. Nặng nề đến nỗi Joy biểt là cô đang lãng phí thời gian của mình. Như là một sự nhượng bộ, cô nhất định bắt Ashling thay sang chiếc quần pyjama sạch, chải tóc và đánh răng. Rồi Joy cân nhắc hai lọ nước hoa. “Happy hay Oui? Happy nhé,” cô quyết định. “Hãy thử sức mạnh của sự ý nhị.” Cô nàng phun cho Ashling ướt sũng bằng một làn mờ mịt nước hoa Happy rồi đẩy Ashling, như thể cô là một món đồ chơi lên giây cót, ra hướng phòng khách. “Cậu đi ra nào.”
Jack đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh của cô, tay anh buồng thõng giữa hai đầu gối. Thật là cảnh kỳ quái nhất trên đời. Dù đang suy sụp, ý nghĩ đó vẫn chồi ra khỏi trạng thái đờ đẫn của cô. Anh thuộc về thế giới của công việc, vậy mà anh đang ở đây, làm cho căn hộ của cô đã nhỏ trông lại còn nhỏ hơn.
Bộ vest màu tối của anh, cùng mái tóc bù xù và chiếc cà vạt xộc xệch khiến anh có dáng vẻ của một ngưòi đàn ông rối bời và quẫn trí.
Cô ngập ngừng ở ngưỡng cửa, nhìn anh trao đổi ý nghĩ với sàn nhà lát bằng gỗ thích của cô. Rồi anh nghiêng đầu qua một bên, nhìn thấy cô và mỉm cười.
Ánh sáng trong phòng thay đổi khi anh đứng dậy.
“Xin chào,” Ashling nói. “Tôi xin lỗi đã nghỉ làm hôm nay và hômqua.”
“Tôi chỉ đến để xem cô thế nào, chứ không phải để bắt cô quay trở lại làm việc.”
Rồi Ashling chợt nhớ ra. Jack đã dịu dàng và ân cần đến bất ngờ sau khi Dylan nói xong những thông tin khủng khiếp của anh ta.
“Mai tôi sẽ cố đến làm,” cô đề nghị. Khả năng chắc là ngang với việc cô sẽ trèo đỉnh Kilimanjaro.
“Tại sao cô không nghỉ luôn cả tuần nhỉ?” anh gợi ý. “Cố trở lại làm việc vào thứ Hai tới?”
“Được rồi. Cám ơn anh.” Cảm giác nhẹ cả người vì không phải cố gắng đối mặt với cả thế giới thật tuyệt vời đến nỗi cô thậm chí còn không cự cãi gì. “Mẹ tôi sắp đến ở mấy ngày. Nếu như có điều gì có thể lôi tôi trở lại với công việc, thì sẽ là chuyện đó, tôi tin chắc đấy.”
“Ô, vậy sao?” Nụ cười của Jack trông thật là đồng cảm. “Một lúc nào đó cô sẽ phải kể hết cho tôi nghe mới được.”
“Vâng.” Cô không thể hình dung nói là mình lại có đủ hơi sức mà xem thời gian nữa ấy chứ.
“Vậy bây giờ cô sao rồi?” anh hỏi.
Cô lưỡng lự. Đây không hẳn là chuyện bạn có thể tâm sự với sếp của mình, nhưng kệ xác, quan trọng quái gì chứ? Mà làm quái gì có điều gì quan trọng nhỉ? “Tôi thấy rất buồn.”
“Điều đó thì dễ hiểu thôi. Kết thúc một mối quan hệ, mất đi một tình bạn.”
“Nhưng không chỉ là chuyện đó.” Cô đang cố giải thích nỗi khổ sở đè nặng trong mình. “Tôi cảm thấy một nỗi buồn về tất cả thế giới.”
Cô chằm chầm nhìn Jack. Anh có nghĩ cô là một kẻ tâm thần không nhỉ?
“Tiếp đi,” anh nhẹ nhàng thúc giục.
“Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy toàn là chuyện đáng buồn. Và chúng có ở khắp mọi nơi. Chúng ta là những kẻ bị thương biết đi, toàn thể nhân loại.”
“ Weltschmerz”anh nói.
“Sức khỏe,” cô lơ đãng nói.[Ashling tưởng Jack hắt hơi.]
“Không,” anh khẽ bật cười. “ Weltschmerz. Tiếng Đức có nghĩa là ‘nỗi buồn thế giới’.”
“Có cả một từ cho cái đó sao?”
Cô biết mình không phải là người đầu tiên cảm thấy như thế này. Cô biết là mẹ mình cũng vậy. Nhưng nếu thực sự có cả một từ được tạo ra để miêu tả cảm giác đó, thì chắc chắn là phải có rất nhiều người khác cũng đã cảm thấy như vậy. Đó là một điều an ủi. Jack sột soạt lấy ra một chiếc túi giấy màu trắng. “Tôi, à, mang cho cô cái này.”
“Cái gì? Khăn giấy à? Tôi có thể mở cả một cửa hàng. Hay là nho? Tôi có ốm đâu. Chỉ là, chỉ là... cảm thấy nhục nhã.”
“Không, đây là... hừm, thật ra đây là sushi.”
Cô ngập ngừng, cảm thấy bị xúc phạm. “Anh đang biến tôi thành trò cười à?”
“Không! Chẳng qua là thấy cô có vẻ quan tâm khi chúng tôi ăn nó trong văn phòng.” Khi thấy Ashling vẫn lặng thinh anh vội vàng nói thêm, “Tôi cứ nghĩ có thể cô sẽ thích nó. Chẳng có gì đáng sợ cả, thậm chí là cá sống. Chủ yếu là đồ chay mà - dưa chuột, lê tàu, một chút cua. Một suất sushi cho người mới bắt đầu. Tôi có thể chỉ cho cô dùng qua...”
Nhưng trước về mặt ngờ vực của Ashling anh bèn rút lui. “E hèm, được rồi, nếu vậy tôi sẽ để tự cô vậy. Hy vọng cô cảm thấy khá hơn. Gặp lại cô vào thứ Hai.”
Sau khi anh đi khỏi Ted và Joy hiện ra trong phòng khách.
“Cái gì trong túi vậy?”
“Sushi.”
“Sushi! Đúng là kỳ quặc khi mang thứ đó đến.”
Họ vây quanh chiếc túi giấy trắng với vẻ cảnh giác, như thể nó là chất phóng xạ.
“Bọn mình xem qua một chút chứ?” Cuối cùng Ted hỏi.
Trước vẻ mặt “nếu cậu muốn” của Ashling, anh chàng rút ra một chiếc hộp màu đen sơn mài và tròn mắt nhìn, như bị thôi miên, những cuộn cơm nhỏ được bày thành hàng rất xinh xắn.
“Tớ không hề nghĩ là trông nó lại như thế này,” Joy nhận xét.
“Vậy còn tất cả những thứ này là gì?” Ted chọc vào một cái gói giấy bạc nhỏ.
“Nước tương,” Ashling hờ hững nói.
“Còn đây?” Ted bóc mở chiếc nắp của một chiếc hộp xốp.
“Gừng ngâm giấm.”
“Còn đây?” Anh ta chỉ một mô chất sền sệt màu xanh.
“Tớ quên mất nó được gọi là gì rồi,” Ashling ủ rũ thú nhận, “Nhưng nó hăng lắm.”
Sau khi tiêu thêm một khoảng thời gian nữa cho việc thận trọng khám phá, Ted quyết định đánh liều một phen. “Tớ phải thử một ít mới được.”
Ashling nhún vai.
“Cái này trông như một miếng dưa chuột vậy.” Anh chàng bỏ tọt nò vào mồm. “Còn bây giờ tớ sẽ tráng miệng với một lát gừng, rồi tớ sẽ - ”
“Không phải là làm như thế,” Ashling khó chịu nói.
“Hừm, nếu vậy thì chỉ cho tớ đi.”