Người này không phải do nàng phá hư chuyện tốt của anh ta mà tức giận chứ. "Là tiểu nữ không đúng, đáng lẽ tiểu nữ không nên đến đây. Lần sau nhất định sẽ không làm như vậy nữa." Tần Minh Nguyệt vừa nói vừa giãy khỏi vòng tay của Hách Liên Vũ, nhưng không thể, anh ta so với nàng mạnh hơn rất nhiều.
"Chuyện lúc nãy, không phải như nàng đã thấy đâu." Hách Liên Vũ cũng không hiểu được vì sao anh lại phải giải thích với Tần Minh Nguyệt, nhưng thật tâm anh không muốn nàng hiểu lầm anh.
Trần trụi quấn lấy nhau lại còn nói không phải như thế, họa có quỷ mới tin. "Đại phu chắc cũng sắp đến rồi, tiểu nữ xin lui trước, Tiểu Thúy vẫn đang chờ."
"Hôm nay tạm tha cho nàng, đợi ta một chút, chúng ta cùng đi." Hách Liên Vũ thả Tần Minh Nguyệt ra, sửa sang lại quần áo, rồi kéo tay cô về phía hậu viên.
Bàn tay anh ta rất to, tay nàng đặt trong tay anh tựa như hạt cát so với quả trứng chim. Tần Minh Nguyệt cúi đầu, để mặc Hách Liên Vũ kéo tay nàng. Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ vì sao anh ta trước đây không để nàng vào mắt, nay sao lại có lòng tốt thế này. Không lẽ là do nàng bắt gặp chuyện khi nãy của anh ta khiến anh ta chột dạ nên mới có thái độ này chăng? Quên đi, mặc kệ hết, chỉ cần Tiểu Thúy mau khỏe lại là được rồi.
Đại phu đến xem bệnh, cho thuốc rồi mới rời đi.
Tần Minh Nguyệt đem thuốc sắc kỹ, rồi tự mình cho Tiểu Thúy uống. Thấy nha hoàn thân cận uống thuốc rồi nàng mới an tâm thở một hơi nhẹ nhõm.
"Chắc là sẽ không sao."
"Vương gia sao còn ở đây?" Nếu không phải nghe được giọng nói của Hách Liên Vũ, nàng đã quên mất rằng anh ta vẫn còn ở đây.
Nàng ta là có ý gì, anh đã đứng ở đây lâu như thế cư nhiên lại coi anh như kẻ vô hình, cô gái này thật biết cách khiến người ta tức giận. "Nàng nói gì, ta chính là muốn giúp nàng nên mới ở đây."
Giúp nàng? Có sao? "Vất vả cho Vương gia đại nhân rồi, ngài hiện tại có thể trở về." Tần Minh Nguyệt nhìn Hách Liên Vũ, thái độ của nàng rõ ràng là muốn đuổi khách.
Nữ nhân này thực giống ác ma trá hình, mới vừa nãy còn ăn nói khép nép, nay đã có thể vô tình như thế. "Bổn vương cũng không phải đến lấy lòng nàng, chỉ cần ta muốn, mỹ nhân không thiếu."
"Vâng vâng, khi nãy tiểu nữ đã được chiêm ngưỡng." Nhớ lại chuyện kia, Tần Minh Nguyệt lại thấy thẹn thùng, khi nãy cũng là lần đầu tiên nàng thấy loại chuyện như thế.
"Nàng nghe không hiểu sao, ta đã nói không phải như nàng thấy." Hách Liên Vũ cao giọng, trong giọng nói còn tỏ rõ sự tức giận.
Quản người là như vậy sao, dù sao cũng chẳng liên quan đến nàng. "Xin Vương gia nhỏ tiếng một chút."
Bị Tần Minh Nguyệt nhắc nhở, Hách Liên Vũ mới thấy mình vừa nãy thật thất thố, vội lấp liếm nói: "Bổn vương nói lại lần nữa cho nàng nghe, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu."
Nam nhân này rốt cuộc muốn nói điều này bao nhiêu lần nữa đây. "Vâng vâng, Vương gia nói sao thì là như thế."
Thấy thái độ của Tần Minh Nguyệt, Hách Liên Vũ càng tức giận, cô gái này quả là có thiên phú chọc giận người khác, nếu không khiến anh tức chết chắc nàng không cam lòng.
Nhìn Hách Liên Vũ tái mặt, Tần Minh Nguyệt thấy có chỗ không ổn, có khi nào nàng đã nói sai chuyện gì khiến Vương gia mất hứng? "Vương gia, nếu tiểu nữ có làm gì sai mong ngài lượng thứ. Vương gia cao cao tại thượng đừng chấp tiểu nữ vô tri."
"Tiểu nữ sao? Ta thấy nàng một chút cũng không giống, phải gọi là thiên tài khiến người tức giận." Hách Liên Vũ trừng mắt nhìn Tần Minh Nguyệt, hận không thể kéo nàng lại đánh vào mông mấy cái.
Ánh mắt anh ta sao lại nhìn nàng giống như có thâm thù đại hận thế kia, không phải là tại nàng quấy rầy anh ta chơi đùa cùng mỹ nữ nên mới thành ra như thế chứ? Nếu không phải bất khả khảng, có cho tiền nàng cũng không đi xem cái loại chuyện kia nha, chỉ tổ làm hư mắt.
Người này không phải do nàng phá hư chuyện tốt của anh ta mà tức giận chứ. "Là tiểu nữ không đúng, đáng lẽ tiểu nữ không nên đến đây. Lần sau nhất định sẽ không làm như vậy nữa." Tần Minh Nguyệt vừa nói vừa giãy khỏi vòng tay của Hách Liên Vũ, nhưng không thể, anh ta so với nàng mạnh hơn rất nhiều.
"Chuyện lúc nãy, không phải như nàng đã thấy đâu." Hách Liên Vũ cũng không hiểu được vì sao anh lại phải giải thích với Tần Minh Nguyệt, nhưng thật tâm anh không muốn nàng hiểu lầm anh.
Trần trụi quấn lấy nhau lại còn nói không phải như thế, họa có quỷ mới tin. "Đại phu chắc cũng sắp đến rồi, tiểu nữ xin lui trước, Tiểu Thúy vẫn đang chờ."
"Hôm nay tạm tha cho nàng, đợi ta một chút, chúng ta cùng đi." Hách Liên Vũ thả Tần Minh Nguyệt ra, sửa sang lại quần áo, rồi kéo tay cô về phía hậu viên.
Bàn tay anh ta rất to, tay nàng đặt trong tay anh tựa như hạt cát so với quả trứng chim. Tần Minh Nguyệt cúi đầu, để mặc Hách Liên Vũ kéo tay nàng. Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ vì sao anh ta trước đây không để nàng vào mắt, nay sao lại có lòng tốt thế này. Không lẽ là do nàng bắt gặp chuyện khi nãy của anh ta khiến anh ta chột dạ nên mới có thái độ này chăng? Quên đi, mặc kệ hết, chỉ cần Tiểu Thúy mau khỏe lại là được rồi.
Đại phu đến xem bệnh, cho thuốc rồi mới rời đi.
Tần Minh Nguyệt đem thuốc sắc kỹ, rồi tự mình cho Tiểu Thúy uống. Thấy nha hoàn thân cận uống thuốc rồi nàng mới an tâm thở một hơi nhẹ nhõm.
"Chắc là sẽ không sao."
"Vương gia sao còn ở đây?" Nếu không phải nghe được giọng nói của Hách Liên Vũ, nàng đã quên mất rằng anh ta vẫn còn ở đây.
Nàng ta là có ý gì, anh đã đứng ở đây lâu như thế cư nhiên lại coi anh như kẻ vô hình, cô gái này thật biết cách khiến người ta tức giận. "Nàng nói gì, ta chính là muốn giúp nàng nên mới ở đây."
Giúp nàng? Có sao? "Vất vả cho Vương gia đại nhân rồi, ngài hiện tại có thể trở về." Tần Minh Nguyệt nhìn Hách Liên Vũ, thái độ của nàng rõ ràng là muốn đuổi khách.
Nữ nhân này thực giống ác ma trá hình, mới vừa nãy còn ăn nói khép nép, nay đã có thể vô tình như thế. "Bổn vương cũng không phải đến lấy lòng nàng, chỉ cần ta muốn, mỹ nhân không thiếu."
"Vâng vâng, khi nãy tiểu nữ đã được chiêm ngưỡng." Nhớ lại chuyện kia, Tần Minh Nguyệt lại thấy thẹn thùng, khi nãy cũng là lần đầu tiên nàng thấy loại chuyện như thế.
"Nàng nghe không hiểu sao, ta đã nói không phải như nàng thấy." Hách Liên Vũ cao giọng, trong giọng nói còn tỏ rõ sự tức giận.
Quản người là như vậy sao, dù sao cũng chẳng liên quan đến nàng. "Xin Vương gia nhỏ tiếng một chút."
Bị Tần Minh Nguyệt nhắc nhở, Hách Liên Vũ mới thấy mình vừa nãy thật thất thố, vội lấp liếm nói: "Bổn vương nói lại lần nữa cho nàng nghe, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu."
Nam nhân này rốt cuộc muốn nói điều này bao nhiêu lần nữa đây. "Vâng vâng, Vương gia nói sao thì là như thế."
Thấy thái độ của Tần Minh Nguyệt, Hách Liên Vũ càng tức giận, cô gái này quả là có thiên phú chọc giận người khác, nếu không khiến anh tức chết chắc nàng không cam lòng.
Nhìn Hách Liên Vũ tái mặt, Tần Minh Nguyệt thấy có chỗ không ổn, có khi nào nàng đã nói sai chuyện gì khiến Vương gia mất hứng? "Vương gia, nếu tiểu nữ có làm gì sai mong ngài lượng thứ. Vương gia cao cao tại thượng đừng chấp tiểu nữ vô tri."
"Tiểu nữ sao? Ta thấy nàng một chút cũng không giống, phải gọi là thiên tài khiến người tức giận." Hách Liên Vũ trừng mắt nhìn Tần Minh Nguyệt, hận không thể kéo nàng lại đánh vào mông mấy cái.
Ánh mắt anh ta sao lại nhìn nàng giống như có thâm thù đại hận thế kia, không phải là tại nàng quấy rầy anh ta chơi đùa cùng mỹ nữ nên mới thành ra như thế chứ? Nếu không phải bất khả khảng, có cho tiền nàng cũng không đi xem cái loại chuyện kia nha, chỉ tổ làm hư mắt.