"Dù ngài không ngại cũng không thể rửa mặt như thế." Tần Minh Nguyệt đành bước đến, cầm lấy khăn trong tay Hách Liên Vũ vò qua vài lần rồi đưa lại cho anh.
Ha ha, Hách Liên Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt ngây ngô cười. "Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng làm qua, cho nên. . . ."
Thật ra anh không nói nàng cũng biết rõ có người sẽ làm việc này. Tần Minh Nguyệt lấy y phục của Hách Liên Vũ rồi mặc cho anh. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên nàng hầu hạ người khác, so với Hách Liên Vũ ngu ngơ thì nàng có vẻ thuần thục hơn. "Được rồi."
Không khí này thật giống một đôi phu thê. "Chúng ta đi dùng điểm tâm." Hách Liên Vũ kéo tay Tần Minh Nguyệt.
Nàng khẩn trương rút tay lại, "Để người khác nhìn thấy như vậy không tốt đâu."
Một lần nữa, anh nắm tay bàn tay vừa rụt về kia, "Có gì không tốt chứ, cứ để họ nhìn."
"Vậy ngài đi trước đi, ta muốn về hậu viện thay xiêm y."
"Đợi lát nữa ta sai bọn họ đem đồ đạc của nàng sang, đi dùng điểm tâm trước đã."
Xem ra cớ này không dùng được, "Vậy được, ngài chờ một lát." Tần Minh Nguyệt đến bên giường cầm lấy tấm sa mỏng cài lên.
"Vậy cũng tốt, tránh khỏi bị mấy tên vô lại chọc ghẹo." Hách Liên Vũ lại nắm lấy tay nàng đi ra ngoài.
o0o
"Mau ăn đi, nhất định là nàng đã đói bụng rồi, ngủ thẳng một giấc chẳng ăn uống gì từ tối qua đến sáng nay mà." Hách Liên Vũ nhận chén cháo từ nha hoàn rồi đặt trước mặt Tần Minh Nguyệt.
Quả thực rất đói bụng, nàng cũng ăn chẳng chút khách khí.
Hách Liên Vũ còn luôn miệng gọi các món khác cho nàng, hai người nhìn qua thấy vô cùng ân ái.
"Các cô có thấy không? Vương gia và cách cách bây giờ rất thân mật nha."
"Phải phải, hôm qua Vương gia còn dặn đến rước Vương phi, sáng nay nha hoàn hầu hạ Vương gia còn thấy hai người ngủ cùng nhau nữa."
"Ta còn nghe nói từ sớm Vương quản gia đã đem đồ dùng của Vương phi chuyển từ hậu viện đến Đông uyển rồi."
Vài nha hoàn bàn tán lúc rảnh rỗi.
"Cách ngươi còn không mau làm việc, ở đây bàn tán cái gì." Không biết từ khi nào quản gia Vương Phúc đã đi tới, bọn nha hoàn sợ đến cứng họng, sau mới vội chạy đi làm việc.
Đúng thật là từ hôm qua Vương gia như đã thay đổi, chẳng những sủng ái cách cách còn cười vui vẻ suốt ngày, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết. Xem ra hiện tại Vương gia đã không còn là Vĩnh Lạc vương lạnh lùng trước kia.
"Vương quản gia, ông ở đây thì thầm cái gì vậy. Vương gia cho gọi ông đấy." Hách Võ đi đến.
"Ta phải đi đây." Hôm nay thật bận rộn a, không phải vì thuyên chuyển đồ dùng cho cách cách thì là tìm người may xiêm y, còn không thì là mời thợ làm trang sức, bây giờ không biết còn chuyện gì nữa đây. "Có biết Vương gia tìm ta có chuyện gì không?" Vương Phúc vừa đi vừa hỏi Hách Võ bên cạnh.
"Có lẽ là chuyện liên quan đến Tiểu Thúy, nha hoàn của Vương phi."
"Tiểu Thúy?" Phải rồi, hôm qua Tần Minh Nguyệt trở về chỉ có một mình.
o0o
"Minh Nguyệt, Hoàng thượng triệu ta vào cung có chuyện, nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Hách Liên Vũ da diết nhìn Tần Minh Nguyệt, tựa như sắp sinh ly tử biệt.
"Biết rồi." Lát nữa sau khi Hách Liên Vũ vào cung, nàng có thể về nhà thăm ngạch nương thuận tiện đón luôn Tiểu Thúy.
"Ta đã dặn Vương quản gia sai người đi đón Tiểu Thúy, nàng không cần lo lắng."
Cái gì?! Xem ra kế hoạch về nhà này không thành rồi. "Ừm."
"Các ngươi hầu hạ Vương phi cho tốt." Hách Liên Vũ căn dặn vài nha hoàn cách đó không xa."
"Dạ"
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Tần Minh Nguyệt thực cảm thấy không quen. "Ngài bảo bọn họ lui xuống đi, có việc gì ta sẽ cho gọi."
"Được, ta đi trước." Hách Liên Vũ vẫn không yên lòng nhìn Tần Minh Nguyệt.
Người này sao lề mề quá thể a, "Đi đường cẩn thận."
Bốn chữ này khiến lòng Hách Liên Vũ như được rưới mật, "Nhất định. Đợi ta trở lại."
Thấy bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, Tần Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
"Dù ngài không ngại cũng không thể rửa mặt như thế." Tần Minh Nguyệt đành bước đến, cầm lấy khăn trong tay Hách Liên Vũ vò qua vài lần rồi đưa lại cho anh.
Ha ha, Hách Liên Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt ngây ngô cười. "Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng làm qua, cho nên. . . ."
Thật ra anh không nói nàng cũng biết rõ có người sẽ làm việc này. Tần Minh Nguyệt lấy y phục của Hách Liên Vũ rồi mặc cho anh. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên nàng hầu hạ người khác, so với Hách Liên Vũ ngu ngơ thì nàng có vẻ thuần thục hơn. "Được rồi."
Không khí này thật giống một đôi phu thê. "Chúng ta đi dùng điểm tâm." Hách Liên Vũ kéo tay Tần Minh Nguyệt.
Nàng khẩn trương rút tay lại, "Để người khác nhìn thấy như vậy không tốt đâu."
Một lần nữa, anh nắm tay bàn tay vừa rụt về kia, "Có gì không tốt chứ, cứ để họ nhìn."
"Vậy ngài đi trước đi, ta muốn về hậu viện thay xiêm y."
"Đợi lát nữa ta sai bọn họ đem đồ đạc của nàng sang, đi dùng điểm tâm trước đã."
Xem ra cớ này không dùng được, "Vậy được, ngài chờ một lát." Tần Minh Nguyệt đến bên giường cầm lấy tấm sa mỏng cài lên.
"Vậy cũng tốt, tránh khỏi bị mấy tên vô lại chọc ghẹo." Hách Liên Vũ lại nắm lấy tay nàng đi ra ngoài.
oo
"Mau ăn đi, nhất định là nàng đã đói bụng rồi, ngủ thẳng một giấc chẳng ăn uống gì từ tối qua đến sáng nay mà." Hách Liên Vũ nhận chén cháo từ nha hoàn rồi đặt trước mặt Tần Minh Nguyệt.
Quả thực rất đói bụng, nàng cũng ăn chẳng chút khách khí.
Hách Liên Vũ còn luôn miệng gọi các món khác cho nàng, hai người nhìn qua thấy vô cùng ân ái.
"Các cô có thấy không? Vương gia và cách cách bây giờ rất thân mật nha."
"Phải phải, hôm qua Vương gia còn dặn đến rước Vương phi, sáng nay nha hoàn hầu hạ Vương gia còn thấy hai người ngủ cùng nhau nữa."
"Ta còn nghe nói từ sớm Vương quản gia đã đem đồ dùng của Vương phi chuyển từ hậu viện đến Đông uyển rồi."
Vài nha hoàn bàn tán lúc rảnh rỗi.
"Cách ngươi còn không mau làm việc, ở đây bàn tán cái gì." Không biết từ khi nào quản gia Vương Phúc đã đi tới, bọn nha hoàn sợ đến cứng họng, sau mới vội chạy đi làm việc.
Đúng thật là từ hôm qua Vương gia như đã thay đổi, chẳng những sủng ái cách cách còn cười vui vẻ suốt ngày, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết. Xem ra hiện tại Vương gia đã không còn là Vĩnh Lạc vương lạnh lùng trước kia.
"Vương quản gia, ông ở đây thì thầm cái gì vậy. Vương gia cho gọi ông đấy." Hách Võ đi đến.
"Ta phải đi đây." Hôm nay thật bận rộn a, không phải vì thuyên chuyển đồ dùng cho cách cách thì là tìm người may xiêm y, còn không thì là mời thợ làm trang sức, bây giờ không biết còn chuyện gì nữa đây. "Có biết Vương gia tìm ta có chuyện gì không?" Vương Phúc vừa đi vừa hỏi Hách Võ bên cạnh.
"Có lẽ là chuyện liên quan đến Tiểu Thúy, nha hoàn của Vương phi."
"Tiểu Thúy?" Phải rồi, hôm qua Tần Minh Nguyệt trở về chỉ có một mình.
oo
"Minh Nguyệt, Hoàng thượng triệu ta vào cung có chuyện, nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Hách Liên Vũ da diết nhìn Tần Minh Nguyệt, tựa như sắp sinh ly tử biệt.
"Biết rồi." Lát nữa sau khi Hách Liên Vũ vào cung, nàng có thể về nhà thăm ngạch nương thuận tiện đón luôn Tiểu Thúy.
"Ta đã dặn Vương quản gia sai người đi đón Tiểu Thúy, nàng không cần lo lắng."
Cái gì?! Xem ra kế hoạch về nhà này không thành rồi. "Ừm."
"Các ngươi hầu hạ Vương phi cho tốt." Hách Liên Vũ căn dặn vài nha hoàn cách đó không xa."
"Dạ"
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Tần Minh Nguyệt thực cảm thấy không quen. "Ngài bảo bọn họ lui xuống đi, có việc gì ta sẽ cho gọi."
"Được, ta đi trước." Hách Liên Vũ vẫn không yên lòng nhìn Tần Minh Nguyệt.
Người này sao lề mề quá thể a, "Đi đường cẩn thận."
Bốn chữ này khiến lòng Hách Liên Vũ như được rưới mật, "Nhất định. Đợi ta trở lại."
Thấy bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, Tần Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên tĩnh.