Dẫu cho Tần Minh Nguyệt cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, thì quyển sách trên tay cũng không xem vào một chữ. Buông sách, Tần Minh Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
"Ta muốn đến hoa viên một chút, các ngươi không cần đi theo." Nàng muốn được yên tĩnh một lát để bình tâm, nếu có cung nữ đi theo, e là càng không bình tĩnh nổi.
"Dạ."
Tần Minh Nguyệt một mình đến hoa viên Đông viện, nơi đây không rộng lắm nhưng có đủ các loại hoa nở rộ khoe sắc, hơn nữa những bông hoa đều được chăm sóc rất tốt, dường như mỗi người đều có người đến coi sóc.
Tới đây quả nhiên không sai, làn gió nhẹ khẽ đưa hương thơm thoảng thoảng tản mạn khắp nơi, khiến người ta cảm thấy khoan khoái. Tần Minh Nguệt từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi, cả không khí cũng có vị ngọt dịu dàng thế này, thật thần kì, trước nay nàng không ngờ tới hương hoa cũng ngọt ngào quá đỗi.
"Ngươi là ai? Ở đây làm gì?"
Những tưởng nơi này chỉ có mình nàng, không dè còn có người khác nữa. Tần Minh Nguyệt khẩn trương nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng ai.
"Ở đây."
Cái gì, hóa ra là ở phía sau mình sao? Tần Minh Nguyệt nhanh chóng quay đầu lại nhìn, hóa ra là một đứa bé, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh đang mở to nhìn nàng. "Em nhỏ, em là đang nói chuyện với tỷ tỷ sao?"
"Chẳng lẽ nơi này còn có ai khác?"
Quả thật không có. Tần Minh Nguyệt đánh giá đứa nhỏ này, thoạt nhìn thì có lẽ độ năm, sáu tuổi, xét theo y phục thì có thể thấy được thân phạn tôn quý. Không ngờ tuổi còn nhỏ mà lời nói lại như người bé trên, xem ra đứa nhỏ này không đơn gian.
"Ngươi nhìn đủ chưa?"
"Đương nhiên là chưa, em nhỏ, em xinh xắn đáng yêu vậy kia mà." Nhìn khuôn mặt trắng noãn đang tươi cười kia, Tần Minh Nguyệt thật muốn với tay nhéo một cái.
"Ngươi không phải là muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của ta chứ?" Đứa nhỏ nhìn chằm chằm Tần Minh Nguyệt.
A a, đứa bé này cư nhiên lại có thể đoán ra điều nàng đang nghĩ. "Hi hi, không có nha, tỷ chỉ đang tự hỏi sao em lại ở đây thôi, người lớn nhà em đâu?"
"Vậy ngươi sao lại ở chỗ này? Người lớn nhà ngươi đâu?" Đứa nhỏ chẳng chút khách khí hỏi vặn lại.
Ai nha, đúng là đứa nhỏ lanh lợi. Tần Minh Nguyệt cười cười nói: "Tỷ chính là người lớn đó."
Đứa nhỏ lại nghĩ ngợi nói: "Ta chưa từng thấy qua người nào giống như. . . tỷ, sao lại mang khăn che mặt a?"
Tần Minh Nguyệt cười cười, trẻ con đúng là trẻ con, "Bởi vì trên mặt tỷ có chỗ không đẹp, sợ dọa người nên phải che lại đấy thôi."
"A, ra là vậy. Vậy nhất định không ai chơi với tỷ rồi." Đứa nhỏ ngây ngô nói.
"Đúng vậy a, chẳng lẽ em không sợ sao?" Tần Minh Nguyệt thật thích nhìn bộ dáng ngây thơ này của đứa bé trước mặt, có khi nào lúc nhỏ nàng cũng giống vậy chăng.
"Đệ là nam tử hán, không sợ gì hết. Đệ sẽ nói phụ hoàng tìm thái y xem cho tỷ, tỷ sẽ không phải mang khăn che nữa." Tiểu nam hài mở to đôi mắt long lanh, đáp.
Phụ hoàng? Chẳng lẽ là nhi tử của Hoàng thượng? Trời ạ, bản thân đã biết không phải đứa nhỏ nhà bình thường, lại không nghĩ tới là nhi tử của Hoàng thượng, "Cám ơn đệ, nhưng đệ cũng nên mau trở về thôi, nếu không người nhà sẽ rất lo lắng đấy."
"Đệ không muốn gặp bọn họ, họ luôn bắt đệ học này học kia, hại đệ chẳng có thời gian đi chơi." Đứa nhỏ tỏ vẻ mất hứng nói.
Thấy vậy, Tần Minh Nguyệt cũng rất đau lòng, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. "Vậy đệ muốn chơi gì nào, tỷ tỷ chơi cùng đệ."
"Thật sao?" Đứa nhỏ vui vẻ hỏi.
"Đương nhiên rồi, nhưng tỷ tỷ vẫn chưa biết tên của đệ." Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng không thể làm trái quy tắc, dù sao trong tương lai đứa nhỏ này cũng chính là thái tử, thậm chí còn có thể là hoàng đế.
Dẫu cho Tần Minh Nguyệt cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, thì quyển sách trên tay cũng không xem vào một chữ. Buông sách, Tần Minh Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
"Ta muốn đến hoa viên một chút, các ngươi không cần đi theo." Nàng muốn được yên tĩnh một lát để bình tâm, nếu có cung nữ đi theo, e là càng không bình tĩnh nổi.
"Dạ."
Tần Minh Nguyệt một mình đến hoa viên Đông viện, nơi đây không rộng lắm nhưng có đủ các loại hoa nở rộ khoe sắc, hơn nữa những bông hoa đều được chăm sóc rất tốt, dường như mỗi người đều có người đến coi sóc.
Tới đây quả nhiên không sai, làn gió nhẹ khẽ đưa hương thơm thoảng thoảng tản mạn khắp nơi, khiến người ta cảm thấy khoan khoái. Tần Minh Nguệt từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi, cả không khí cũng có vị ngọt dịu dàng thế này, thật thần kì, trước nay nàng không ngờ tới hương hoa cũng ngọt ngào quá đỗi.
"Ngươi là ai? Ở đây làm gì?"
Những tưởng nơi này chỉ có mình nàng, không dè còn có người khác nữa. Tần Minh Nguyệt khẩn trương nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng ai.
"Ở đây."
Cái gì, hóa ra là ở phía sau mình sao? Tần Minh Nguyệt nhanh chóng quay đầu lại nhìn, hóa ra là một đứa bé, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh đang mở to nhìn nàng. "Em nhỏ, em là đang nói chuyện với tỷ tỷ sao?"
"Chẳng lẽ nơi này còn có ai khác?"
Quả thật không có. Tần Minh Nguyệt đánh giá đứa nhỏ này, thoạt nhìn thì có lẽ độ năm, sáu tuổi, xét theo y phục thì có thể thấy được thân phạn tôn quý. Không ngờ tuổi còn nhỏ mà lời nói lại như người bé trên, xem ra đứa nhỏ này không đơn gian.
"Ngươi nhìn đủ chưa?"
"Đương nhiên là chưa, em nhỏ, em xinh xắn đáng yêu vậy kia mà." Nhìn khuôn mặt trắng noãn đang tươi cười kia, Tần Minh Nguyệt thật muốn với tay nhéo một cái.
"Ngươi không phải là muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của ta chứ?" Đứa nhỏ nhìn chằm chằm Tần Minh Nguyệt.
A a, đứa bé này cư nhiên lại có thể đoán ra điều nàng đang nghĩ. "Hi hi, không có nha, tỷ chỉ đang tự hỏi sao em lại ở đây thôi, người lớn nhà em đâu?"
"Vậy ngươi sao lại ở chỗ này? Người lớn nhà ngươi đâu?" Đứa nhỏ chẳng chút khách khí hỏi vặn lại.
Ai nha, đúng là đứa nhỏ lanh lợi. Tần Minh Nguyệt cười cười nói: "Tỷ chính là người lớn đó."
Đứa nhỏ lại nghĩ ngợi nói: "Ta chưa từng thấy qua người nào giống như. . . tỷ, sao lại mang khăn che mặt a?"
Tần Minh Nguyệt cười cười, trẻ con đúng là trẻ con, "Bởi vì trên mặt tỷ có chỗ không đẹp, sợ dọa người nên phải che lại đấy thôi."
"A, ra là vậy. Vậy nhất định không ai chơi với tỷ rồi." Đứa nhỏ ngây ngô nói.
"Đúng vậy a, chẳng lẽ em không sợ sao?" Tần Minh Nguyệt thật thích nhìn bộ dáng ngây thơ này của đứa bé trước mặt, có khi nào lúc nhỏ nàng cũng giống vậy chăng.
"Đệ là nam tử hán, không sợ gì hết. Đệ sẽ nói phụ hoàng tìm thái y xem cho tỷ, tỷ sẽ không phải mang khăn che nữa." Tiểu nam hài mở to đôi mắt long lanh, đáp.
Phụ hoàng? Chẳng lẽ là nhi tử của Hoàng thượng? Trời ạ, bản thân đã biết không phải đứa nhỏ nhà bình thường, lại không nghĩ tới là nhi tử của Hoàng thượng, "Cám ơn đệ, nhưng đệ cũng nên mau trở về thôi, nếu không người nhà sẽ rất lo lắng đấy."
"Đệ không muốn gặp bọn họ, họ luôn bắt đệ học này học kia, hại đệ chẳng có thời gian đi chơi." Đứa nhỏ tỏ vẻ mất hứng nói.
Thấy vậy, Tần Minh Nguyệt cũng rất đau lòng, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. "Vậy đệ muốn chơi gì nào, tỷ tỷ chơi cùng đệ."
"Thật sao?" Đứa nhỏ vui vẻ hỏi.
"Đương nhiên rồi, nhưng tỷ tỷ vẫn chưa biết tên của đệ." Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng không thể làm trái quy tắc, dù sao trong tương lai đứa nhỏ này cũng chính là thái tử, thậm chí còn có thể là hoàng đế.