Tiết Quân Lương nhìn phản ứng của Đằng Vân, không giận phản cười, nói: “Dám ghét bỏ cô vương, ngươi là người đầu tiên.”
Đằng Vân cảm thấy môi của mình giống như sưng lên, nóng rực.
Hắn mươi chín tuổi ra chiến trường, chinh chiến mười năm, không phải là thiếu niên cái gì cũng không hiểu, chẳng qua Đằng Vân giữ mình trong sạch, tuy rằng mỗi khi đánh hạ thành trì đều có người đến hiến phu, nhưng quân đội kỷ luật nghiêm minh, thân là Đại tướng quân, càng phải hạn chế hành vi của mình.
Về phương diện này hắn tương đối ngây thơ, chớ nói chi là loại triền miên hôn môi, quả thực không thể sánh với Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương nhìn vành tai đỏ ứng của hắn, còn tưởng rằng sửu nương nương này thẹn thùng.
Nói thật nếu luận dáng người sửu nương nương, hậu cung không ai có thể sánh, Tiết Quân Lương nhìn cổ ẩn ẩn hồng nhạt của hắn, có lẽ do rượu tác dụng chậm, thân thể có chút nóng lên.
Y ngồi bên mép giường, vươn tay ái muội vuốt vành tai Đằng Vân, Đằng Vân mãnh liệt run rẩy, không chớp mắt đề phòng nhìn đối phương.
Tiết Quân Lương thu hồi tay, nghĩ thầm hoàng hậu này thật thú vị, hình như lúc trước hắn chưa từng lâm hạnh đối phương, bởi vì vội vàng giao chiến, nào còn tâm tình lo lắng hậu cung, sau đó liền quên, mãi đến hôm nay, tính ra đương triều hoàng hậu còn là xử nữ.
Tiết Quân Lương đối với phản ứng ngây ngô của đối phương phi thường vừa lòng, thậm chí có chút đắc ý, vỗ vỗ giường, cười nói: “Được rồi, nhanh lại đây nằm xuống, không làm khó ngươi .”
Đằng Vân không nhúc nhích, điều này càng khiến Tiết Quân Lương đắc ý hơn, bất quá cũng không tiếp tục đùa hắn nữa, tự mình cởi ngoại bào, tháo mũ ngọc, thổi tắt nến, nằm xuống giường, lại vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh.
“Mau lại đây, không lát nữa cảm lạnh.”
Đằng Vân thấy y thật sự nằm yên, mới chậm rãi dịch qua, xung quanh tối om, Đằng Vân cách y rất xa, cũng không cởi quần áo, mặc cả ngoại sam nằm xuống, giường không nhỏ, mà chăn chỉ có một, khoảng trống giữa hai người rất lớn, hiển nhiên Đằng Vân không có chăn.
Tiết Quân Lương cười một tiếng, xoay người ôm hắn vào lòng, dịch hảo chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đối phương: “Ngủ ngon, hôm nay có cả đống nghi lễ, ta thực mệt nhọc.”
Lại là một đêm không ngủ ngon, tất nhiên chỉ với Đằng Vân.
Sớm hôm sau, Khương Dụ và Tụ Dao tiến vào hầu hạ, thấy y phục rơi rụng dưới đất, ngay cả mũ ngọc cũng lăn trong góc, mà nương nương vẻ mặt mệt mỏi, tự nhiên liền liên tưởng đến cảnh tượng không nên nghĩ…
Công chúa đại hôn, thân là hoàng thúc, Đằng Thường cũng phải qua đêm trong cung, mặc kệ thật hay giả, người chúc rượu rất nhiều, Đằng Thường uống say, từ lúc y bước vào quan trường tới nay, chưa từng say như vậy, dù gì y cũng đã luyện được một thân tửu lượng.
Nhưng hôm qua chỉ có y là người Đằng quốc, bị quan viên Tiết quốc vây quanh, khó tránh khỏi muốn khi dễ mà ép y uống rượu.
Đằng Thường sau khi tỉnh lại đầu có chút tê tê, từng đợt đau đớn âm ỉ, say rượu không thoải mái, khiến y buồn nôn, kỳ thật muốn nói đến buồn nôn, say rượu có tính là gì đâu.
Đằng Thường ngồi dậy, ánh mắt lăng lăng, tựa hồ phủ kín một mảnh tro tàn, y nuốt nước miếng nhuận yết hầu khô khốc, cổ họng đau dữ dội, tựa hồ bị xé rách.
Tay y buông thõng, áo ngủ bằng gấm trên giường nhiễm nhiều vết máu nhỏ, cùng một ít vết bẩn khó có thể mở miệng.
Y cúi đầu chôn vào lòng bàn tay, khó khăn xê dịch chân, địa phương phía sau tựa hồ có gì đó chảy ra, khiến hô hấp y kiềm hãm, hung hắn thở ra một hơi.
Đằng Thường còn nhớ rõ chuyện hôm qua, thái độ của Tiết Quân Lương với y thực rõ ràng, Đằng Thường tựa như Đằng Vân, chỉ có thể giết không thể lưu, dù đối phương là nhân tài, giữ ở bên người cũng là một lão hổ không khuất phục.
Y thuở nhỏ thụ ân huệ của tiên hoàng, tuyệt đối không phản bội Đằng quốc, nhưng Đằng quốc không có chỗ cho Đằng Thường dung thân. Cũng may lúc này, có thể gặp Tiết Hậu Dương…
Có người nói tính cách của Đằng Thường và Đằng Vân rất giống nhau, nhân từ, cương nghị, chẳng qua Đằng Thường biết, hết thảy của mình là giả, y là cô nhi, trà trộn quan trường nhiều năm như vậy, nếu nhân từ, đã sớm bị người giày xéo, y chỉ có dối trá, giả nhân giả nghĩa.
Đằng Vân ra sa trường, lấy bạo chế bạo, tâm nguyện suốt đời là làm một đại ti mã không giết chóc, mà Đằng Thường bất đồng, tâm nguyện của Đằng Thường là cường quốc, vì Đằng quốc cường đại, vì có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tôn, Đằng Thường cảm thấy chính mình trở nên thực bỉ ổi.
Gặp Tiết Hậu Dương, Đằng Thường chưa kịp chuẩn bị, nhưng lúc phát hiện ánh mắt Tiết Hậu Dương nhìn mình, Đằng Thường liền biết, mình vào kinh chưa chắc sẽ chết.
Đêm qua bọn họ đều uống nhiều, Tiết Hậu Dương còn thay y cản vài chén rượu, Vạn Niên hầu lấy cớ vì Đằng Thường đã cứu hắn một mạng, nhưng thiệt hay giả đã sớm bại lộ.
Định lực của Tiết Hậu Dương không tồi, chỉ tiếc đụng phải Đằng Thường.
Đằng Thường đứng dậy, cầm quần áo bên cạnh mặc lên, che đi dấu vết ái muội, chất lỏng theo đùi chảy xuống y cũng không để ý, mặc xong quần áo, liền rời cung.
Y phục Tiết Hậu Dương có chút lộn xộn, sắp đến thời gian lâm triều, không kịp về phủ, chỉ có thể thay quần áo ở cung, vội vã tới tiền điện.
Đêm qua hắn căn bản không say, chỉ là mượn rượu làm chuyện điên rồ mà thôi, hung hăng ôm người kia, xỏ xuyên qua đối phương.
Tiết Hậu Dương lau mặt, cảm thấy mình thật sự quá vô sỉ, thế cho nên sáng sớm vừa tỉnh liền không mặt mũi gặp Đằng Thường, chạy trối chết khỏi phòng.
Lúc lâm triều Tiết Hậu Dương đều mất hồn mất vía, chút mánh khóe của hắn sao có thể qua được ánh mắt Tiết Quân Lương, hạ triều liền cố ý giữ hắn lại.
Hai người đi dạo trong hoa viên, Tiết Quân Lương nói: “Chuyện gì có thể khiến Đại tướng quân của chúng ta do dự như vậy?”
Tiết Hậu Dương sờ sờ ót, có chút xấu hổ, nói: “Bệ hạ đã nhìn ra… Ta…”
Tiết Quân Lương thấy phản ứng của hắn, sửng sốt, lập tức phá lên cười, còn vỗ vỗ bả vai của đối phương, biến thành Tiết Hậu Dương rối rắm.
Tiết Quân Lương nói: “Hậu Dương a, ta không biết chuyện gì có thể khiến ngươi lo lắng như vậy, ngươi biết không, từ khi ngươi đánh giặc quay về kinh, không còn dùng ngữ khí này nói chuyện với vi huynh… Ta vừa rồi thật sự giống như thấy được nhị đệ lúc còn bé.”
Tiết Hậu Dương cũng sửng sốt một chút, lập tức kéo khóe miệng, nói: “Mặc kệ thần đệ biến thành cái dạng gì, cũng quyết định không có ngăn cách với bệ hạ.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Ta tin, ta hiển nhiên tin ngươi… Được rồi, nói tiếp đi, hiện tại ta chỉ là huynh trưởng của ngươi, Nhị đệ có gì phiền lòng liền mở miệng, dù không thể giải quyết, cũng có thể nói cho ta nghe một chút.”
Trên mặt Tiết Hậu Dương hiện lên xấu hổ hiếm thấy, khụ một tiếng, nói: “Ta… Ta không cẩn thận làm một chuyện thực có lỗi với người khác, muốn đi giải thích, lại sợ y không muốn gặp ta… Ai, cho dù ân hận cũng vô ích, không biết thế nào cho phải.”
“A?”
Tiết Quân Lương thực có thâm ý lên tiếng: “Chỉ sợ đối phương là người trong lòng của Nhị đệ?”
“Đại… Đại ca! Lời này không thể nói lung tung…”
Nhưng hắn nói chưa xong liền dừng lại, lập tức thở dài.
Tiết Quân Lương vỗ vỗ vai hắn, nói: “Nhị đệ của ta muốn sáng suốt có sáng suốt, muốn gan dạ có gan dạn, bộ dáng không tệ, còn có ai không dám thích sao? Ta làm chủ, tứ hôn cho các ngươi, mặc kệ đối phương là ai, địa vị gì, tức khắc thành hôn.”
Đằng Vân cảm thấy môi của mình giống như sưng lên, nóng rực.
Hắn mươi chín tuổi ra chiến trường, chinh chiến mười năm, không phải là thiếu niên cái gì cũng không hiểu, chẳng qua Đằng Vân giữ mình trong sạch, tuy rằng mỗi khi đánh hạ thành trì đều có người đến hiến phu, nhưng quân đội kỷ luật nghiêm minh, thân là Đại tướng quân, càng phải hạn chế hành vi của mình.
Về phương diện này hắn tương đối ngây thơ, chớ nói chi là loại triền miên hôn môi, quả thực không thể sánh với Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương nhìn vành tai đỏ ứng của hắn, còn tưởng rằng sửu nương nương này thẹn thùng.
Nói thật nếu luận dáng người sửu nương nương, hậu cung không ai có thể sánh, Tiết Quân Lương nhìn cổ ẩn ẩn hồng nhạt của hắn, có lẽ do rượu tác dụng chậm, thân thể có chút nóng lên.
Y ngồi bên mép giường, vươn tay ái muội vuốt vành tai Đằng Vân, Đằng Vân mãnh liệt run rẩy, không chớp mắt đề phòng nhìn đối phương.
Tiết Quân Lương thu hồi tay, nghĩ thầm hoàng hậu này thật thú vị, hình như lúc trước hắn chưa từng lâm hạnh đối phương, bởi vì vội vàng giao chiến, nào còn tâm tình lo lắng hậu cung, sau đó liền quên, mãi đến hôm nay, tính ra đương triều hoàng hậu còn là xử nữ.
Tiết Quân Lương đối với phản ứng ngây ngô của đối phương phi thường vừa lòng, thậm chí có chút đắc ý, vỗ vỗ giường, cười nói: “Được rồi, nhanh lại đây nằm xuống, không làm khó ngươi .”
Đằng Vân không nhúc nhích, điều này càng khiến Tiết Quân Lương đắc ý hơn, bất quá cũng không tiếp tục đùa hắn nữa, tự mình cởi ngoại bào, tháo mũ ngọc, thổi tắt nến, nằm xuống giường, lại vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh.
“Mau lại đây, không lát nữa cảm lạnh.”
Đằng Vân thấy y thật sự nằm yên, mới chậm rãi dịch qua, xung quanh tối om, Đằng Vân cách y rất xa, cũng không cởi quần áo, mặc cả ngoại sam nằm xuống, giường không nhỏ, mà chăn chỉ có một, khoảng trống giữa hai người rất lớn, hiển nhiên Đằng Vân không có chăn.
Tiết Quân Lương cười một tiếng, xoay người ôm hắn vào lòng, dịch hảo chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đối phương: “Ngủ ngon, hôm nay có cả đống nghi lễ, ta thực mệt nhọc.”
Lại là một đêm không ngủ ngon, tất nhiên chỉ với Đằng Vân.
Sớm hôm sau, Khương Dụ và Tụ Dao tiến vào hầu hạ, thấy y phục rơi rụng dưới đất, ngay cả mũ ngọc cũng lăn trong góc, mà nương nương vẻ mặt mệt mỏi, tự nhiên liền liên tưởng đến cảnh tượng không nên nghĩ…
Công chúa đại hôn, thân là hoàng thúc, Đằng Thường cũng phải qua đêm trong cung, mặc kệ thật hay giả, người chúc rượu rất nhiều, Đằng Thường uống say, từ lúc y bước vào quan trường tới nay, chưa từng say như vậy, dù gì y cũng đã luyện được một thân tửu lượng.
Nhưng hôm qua chỉ có y là người Đằng quốc, bị quan viên Tiết quốc vây quanh, khó tránh khỏi muốn khi dễ mà ép y uống rượu.
Đằng Thường sau khi tỉnh lại đầu có chút tê tê, từng đợt đau đớn âm ỉ, say rượu không thoải mái, khiến y buồn nôn, kỳ thật muốn nói đến buồn nôn, say rượu có tính là gì đâu.
Đằng Thường ngồi dậy, ánh mắt lăng lăng, tựa hồ phủ kín một mảnh tro tàn, y nuốt nước miếng nhuận yết hầu khô khốc, cổ họng đau dữ dội, tựa hồ bị xé rách.
Tay y buông thõng, áo ngủ bằng gấm trên giường nhiễm nhiều vết máu nhỏ, cùng một ít vết bẩn khó có thể mở miệng.
Y cúi đầu chôn vào lòng bàn tay, khó khăn xê dịch chân, địa phương phía sau tựa hồ có gì đó chảy ra, khiến hô hấp y kiềm hãm, hung hắn thở ra một hơi.
Đằng Thường còn nhớ rõ chuyện hôm qua, thái độ của Tiết Quân Lương với y thực rõ ràng, Đằng Thường tựa như Đằng Vân, chỉ có thể giết không thể lưu, dù đối phương là nhân tài, giữ ở bên người cũng là một lão hổ không khuất phục.
Y thuở nhỏ thụ ân huệ của tiên hoàng, tuyệt đối không phản bội Đằng quốc, nhưng Đằng quốc không có chỗ cho Đằng Thường dung thân. Cũng may lúc này, có thể gặp Tiết Hậu Dương…
Có người nói tính cách của Đằng Thường và Đằng Vân rất giống nhau, nhân từ, cương nghị, chẳng qua Đằng Thường biết, hết thảy của mình là giả, y là cô nhi, trà trộn quan trường nhiều năm như vậy, nếu nhân từ, đã sớm bị người giày xéo, y chỉ có dối trá, giả nhân giả nghĩa.
Đằng Vân ra sa trường, lấy bạo chế bạo, tâm nguyện suốt đời là làm một đại ti mã không giết chóc, mà Đằng Thường bất đồng, tâm nguyện của Đằng Thường là cường quốc, vì Đằng quốc cường đại, vì có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tôn, Đằng Thường cảm thấy chính mình trở nên thực bỉ ổi.
Gặp Tiết Hậu Dương, Đằng Thường chưa kịp chuẩn bị, nhưng lúc phát hiện ánh mắt Tiết Hậu Dương nhìn mình, Đằng Thường liền biết, mình vào kinh chưa chắc sẽ chết.
Đêm qua bọn họ đều uống nhiều, Tiết Hậu Dương còn thay y cản vài chén rượu, Vạn Niên hầu lấy cớ vì Đằng Thường đã cứu hắn một mạng, nhưng thiệt hay giả đã sớm bại lộ.
Định lực của Tiết Hậu Dương không tồi, chỉ tiếc đụng phải Đằng Thường.
Đằng Thường đứng dậy, cầm quần áo bên cạnh mặc lên, che đi dấu vết ái muội, chất lỏng theo đùi chảy xuống y cũng không để ý, mặc xong quần áo, liền rời cung.
Y phục Tiết Hậu Dương có chút lộn xộn, sắp đến thời gian lâm triều, không kịp về phủ, chỉ có thể thay quần áo ở cung, vội vã tới tiền điện.
Đêm qua hắn căn bản không say, chỉ là mượn rượu làm chuyện điên rồ mà thôi, hung hăng ôm người kia, xỏ xuyên qua đối phương.
Tiết Hậu Dương lau mặt, cảm thấy mình thật sự quá vô sỉ, thế cho nên sáng sớm vừa tỉnh liền không mặt mũi gặp Đằng Thường, chạy trối chết khỏi phòng.
Lúc lâm triều Tiết Hậu Dương đều mất hồn mất vía, chút mánh khóe của hắn sao có thể qua được ánh mắt Tiết Quân Lương, hạ triều liền cố ý giữ hắn lại.
Hai người đi dạo trong hoa viên, Tiết Quân Lương nói: “Chuyện gì có thể khiến Đại tướng quân của chúng ta do dự như vậy?”
Tiết Hậu Dương sờ sờ ót, có chút xấu hổ, nói: “Bệ hạ đã nhìn ra… Ta…”
Tiết Quân Lương thấy phản ứng của hắn, sửng sốt, lập tức phá lên cười, còn vỗ vỗ bả vai của đối phương, biến thành Tiết Hậu Dương rối rắm.
Tiết Quân Lương nói: “Hậu Dương a, ta không biết chuyện gì có thể khiến ngươi lo lắng như vậy, ngươi biết không, từ khi ngươi đánh giặc quay về kinh, không còn dùng ngữ khí này nói chuyện với vi huynh… Ta vừa rồi thật sự giống như thấy được nhị đệ lúc còn bé.”
Tiết Hậu Dương cũng sửng sốt một chút, lập tức kéo khóe miệng, nói: “Mặc kệ thần đệ biến thành cái dạng gì, cũng quyết định không có ngăn cách với bệ hạ.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Ta tin, ta hiển nhiên tin ngươi… Được rồi, nói tiếp đi, hiện tại ta chỉ là huynh trưởng của ngươi, Nhị đệ có gì phiền lòng liền mở miệng, dù không thể giải quyết, cũng có thể nói cho ta nghe một chút.”
Trên mặt Tiết Hậu Dương hiện lên xấu hổ hiếm thấy, khụ một tiếng, nói: “Ta… Ta không cẩn thận làm một chuyện thực có lỗi với người khác, muốn đi giải thích, lại sợ y không muốn gặp ta… Ai, cho dù ân hận cũng vô ích, không biết thế nào cho phải.”
“A?”
Tiết Quân Lương thực có thâm ý lên tiếng: “Chỉ sợ đối phương là người trong lòng của Nhị đệ?”
“Đại… Đại ca! Lời này không thể nói lung tung…”
Nhưng hắn nói chưa xong liền dừng lại, lập tức thở dài.
Tiết Quân Lương vỗ vỗ vai hắn, nói: “Nhị đệ của ta muốn sáng suốt có sáng suốt, muốn gan dạ có gan dạn, bộ dáng không tệ, còn có ai không dám thích sao? Ta làm chủ, tứ hôn cho các ngươi, mặc kệ đối phương là ai, địa vị gì, tức khắc thành hôn.”