Ngự y biết Tiết vương vì bảo hộ Hoàng hậu nương nương mà bị thương, hiển nhiên không dám chậm trễ hoàng hậu này, hơn nữa sau khi phù thũng trên mặt hoàng hậu biến mất, cả người thoạt nhìn dung quang tỏa sáng, nguyên lai là tuyệt sắc mỹ nhân.
Ngự y tiến lên thỉnh mạch, lại đổi dược vết thương bên tai cho Đằng Vân: “Nương nương đừng lo, chờ nguyệt sự qua là có thể dùng chút dược điều trị thân thể, giữ vết thương không được dính nước, tận lực nhắc nhở tiểu trù phòng không làm món ăn có tính hàn.”
Đằng Vân không quan tâm vết thương bên tai, dù gì trước kia vết thương trên mặt còn trầm trọng hơn, hơn nữa hắn là võ tướng, một chút tiểu thương căn bản không đáng ngại, nhưng thời điểm hắn nghe được hai chữ “Nguyệt sự”, thật không biết là tâm tình gì.
Đằng Vân từ khi tỉnh lại liền biến thành sửu hoàng hậu, đã không chỉ một tháng, đương nhiên nguyệt sự sẽ đến, dù chặt đầu đổ máu, Đằng Vân cũng không chớp mắt, nhưng chuyện này, lại khiến hắn không được tự nhiên.
Mỗi lần nguyệt sự, Đằng Vân ít đi ra ngoài, có thể ngồi liền ngồi, dù gì với nam nhân mà nói, là chuyện nghe rợn cả người.
Mà hiện tại, tâm tình Đằng Vân phi thường vi diệu, hắn chỉ mông lung nhớ tình cảnh của mình và Tiết Quân Lương khi ở trên xe, cũng không biết Tiết Quân Lương có động mình hay không, vừa nghe ngự y nói nguyệt sự, liền nhẹ nhàng thở ra.
Ngự y lại dặn Tụ Dao vài câu, cũng không quấy rầy Đằng Vân nghỉ ngơi, liền lui xuống.
Khương Dụ quỳ xuống thỉnh an, nói: “Nương nương bị sợ hãi, bệ hạ cố ý an bài lão nô tới Vân Phượng cung, nương nương có gì sai bảo, cứ việc thông báo lão nô.”
Đằng Vân lại nằm xuống, toàn thân có chút mệt mỏi, Khương Dụ rất có nhãn lực đắp thêm chăn gấm cho hắn, Đằng Vân không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ phất phất tay.
Khương Dụ cấm thanh, cúi đầu thối lui đến một bên, ông theo hai đời Tiết vương, trải qua không ít sự tình, chuyện nhỏ cũng không dám qua loa, tự nhiên biết khi nào nên nói, khi nào không nên nói.
Đằng vân có chút ảo não, không ngờ thân thể hoàng hậu này lại suy nhược như vậy, trước kia hắn không thập phần cường tráng, nhưng từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, hiển nhiên khí lực lớn, tại thời điểm bị bắt, ngay cả Tiết Quân Lương cũng kinh ngạc, hắn bị dụng hình rất hiểm, thế nhưng hắn vẫn chống đỡ đến cuối cùng.
Trong đầu Đằng Vân nghĩ đến rất nhiều việc, cuối cùng chậm rãi ngủ say, không biết qua bao lâu, bên ngoài có chút ầm ĩ.
Hắn vừa mở mắt, Tụ Dao tới nói: “Nương nương, muốn cái gì? Nô tỳ lấy cho ngài, là khát sao?”
Đằng Vân định mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng như bị thiêu đốt, đành gật gật đầu, Tụ Dao nhanh chóng rót nước, sau đó đưa qua.
Đằng Vân tiếp nhận cái chén, tay có chút phát run, Tụ Dao vừa thấy, lập tức đỡ cánh tay Đằng Vân, lại bị đối phương ngăn cản.
Hắn không dấu vết nhíu mày, mặc kệ hiện tại hắn có bộ dáng gì, mảnh mai cỡ nào, hắn vẫn là Ti mã đại tướng quân của Đằng quốc, khắc trong xương cốt, vĩnh viễn không phai mờ, đón một chén nước cũng run rẩy, điều này khiến Đằng Vân tự khinh thường chính mình.
Đằng Vân dựa vào đầu giường, nâng tay kia ổn định tay của mình, một hơi uống cạn chén nước, tuy đổ ra không ít, làm ướt một mảnh chăn, nhưng cổ họng không còn khó chịu như trước.
“Bên ngoài làm sao vậy?”
Tụ Dao nói: “Không có việc gì, Đằng phi nương nương đến đây, nói muốn thăm bệnh, nô tỳ ngăn cản không được, Khương tổng quản đã ra đó.”
Đằng Vân hơi hơi ngẩng đầu, hiện tại hắn không có tâm trạng gặp Đằng Thiển Y, bọn họ là cốt nhục chí thân, nhưng không có bao nhiêu giao tình, hơn nữa chuyện của Đằng Thiển Y và Đằng vương, tuy Đằng Vân không nói, trong lòng cũng không đồng ý.
Bên ngoài im lặng một lát, Đằng vân còn tưởng người đi rồi, chính là chẳng được bao lâu lại ồn ào lên, hình như Khương Dụ ngăn cản cũng rất vất vả.
Khương Dụ bước tới cửa, cách cửa nói: “Đằng phi nương nương cầu kiến.”
Đằng Vân biết ông ngăn không được, tính tình Đằng Thiển Y hắn cũng có nghe, lúc còn ở Đằng quốc, Đằng Thiển Y là kinh sư đệ nhất tài nữ, có tài có sắc hiếm hoi, hiển nhiên được phủng lên trời, hơn nữa nàng và Đằng vương quan hệ không ít, khó tránh khỏi kiêu căng.
Đằng Thiển Y không biết tình cảnh của mình, lúc nàng bị Đằng vương đưa đi hòa thân, cũng giống như Đằng Thường, đều bị vứt bỏ, Đằng Thường là người thông minh, y hiểu được, mà Đằng Thiển Y vẫn chưa.
Hôm nay nếu không thấy để Đằng Thiển Y gặp, phỏng chừng không được yên tĩnh.
Đằng Vân gật gật đầu, Tụ Dao liền mở cửa ra ngoài, ngữ khí có chút vi diệu, hơi hơi nâng cằm, nói: “Gặp.”
Đây là lần đầu tiên Đằng Thiển Y đến Vân Phượng cung, Tiết quốc không phải tiểu quốc, cho dù hiện tại loạn thế, cũng là một trong số các cường quốc, đương nhiên tẩm cung của Hoàng hậu nương nương không thể qua loa, các cung điện khác cũng không sánh bằng.
Đằng Thiển Y nhìn bố trí trong phòng, quá đối lập với cung điện “Mộc mạc” kia của nàng, trong lòng không thoải mái, cảm thấy chính mình tha hương còn phải ăn nhờ ở đậu.
Đằng Thiển Y không ngốc, lần này nàng tới đây, mục đích rất đơn giản, chính là dựa vào hoàng hậu.
Tiết vương vì hoàng hậu mà bị thương, có thể thấy được địa vị của hoàng hậu rất đặc biệt, nàng một thân một mình đến Tiết quốc, không quen không biết, hiển nhiên cần một chỗ dựa vững chắc, thị nữ Tưu Thủy nghĩ biện pháp cho nàng, không thể nghi ngờ hoàng hậu là chỗ dựa tốt nhất.
Tưu Thủy là người thông minh, tranh sủng với ai, cũng không thể tranh sủng cùng phượng ấn, phượng ấn ở trong tay hoàng hậu, thà rằng mình không được sủng, cũng phải giúp đỡ hoàng hậu được sủng ái, đây là sách lược giữ mình.
Đằng Thiển Y đi vào Vân Phượng cung, vì mục đích tìm chỗ dựa vững chắc, cho nên trong lòng không thoải mái, cũng không thể phát tác.
——-
Tiết Hậu Dương đi rồi, Tiết Quân Lương cũng có chút mệt, y không trực tiếp bắt thích khách, nhưng phí tâm mới là mệt nhất, mỗi ngày ngươi lừa ta gạt, Tiết Quân Lương cũng sẽ mệt.
Y để Khương Dụ đi Vân Phượng cung, bên cạnh không có người tín nhiệm, cũng không gọi người hầu hạ, tự mình đắp chăn nghỉ ngơi.
Tiết Quân Lương ngủ không quá sâu, y biết mình đang nằm mơ, chính là vẫn không tỉnh lại.
Y nhìn thấy mình và hoàng hậu trốn trong hố đất, ánh mắt kinh ngạc không thể tin của đối phương, đôi mắt oánh nhuận mở thật to, giống như bảo thạch sáng rọi phong thái bức người.
Y đem đối phương áp trên mặt đất, nhẹ nhàng hôn môi người nọ, theo khóe miệng đến chiếc cổ duyên dáng.
Người kia đặc biệt im lặng, một đầu tóc đen tản ra, ngưng mắt nhìn mình, thậm chí khóe miệng mang theo ý cười.
Tiết Quân Lương chỉ cảm thấy một trận nhiệt lưu nảy lên, xông thẳng tới đầu, cả đời này, có dạng nữ nhân nào y chưa từng thấy qua, chính là chưa từng xúc động như vậy.
Y đưa tay xé mở quần áo người nọ, người nọ lại đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Ngươi còn nhớ rõ ta sao?”
Tiết Quân Lương run lên một chút, bởi vì thanh âm này thực quen tai, cũng không phải thanh âm của hoàng hậu.
Quần áo bị xé rách vướng trên vai người dưới thân, tình cảnh hỗn độn khiến hạ thân Tiết Quân Lương kéo căng, người cũng nóng lên.
Tay theo cần cổ luồn xuống dưới, trên ngực người nọ lại có một vết sẹo to bằng ngón cái!
“Đằng Vân!”
Tiết Quân Lương mãnh liệt ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc y nằm nghỉ không cởi ngoại sam, lúc này đã ẩm ướt, dính chặt vào người, phi thường không thoải mái.
Mà đó cũng không phải chính yếu, chính yếu là… Giấc mông quái dị kia.
Tiết Quân Lương rõ ràng mộng mình cùng hoàng hậu thân cận, sao bỗng nhiên biến thành một nam nhân, hơn nữa nam nhân đó còn là người y muốn giết nhất.
Đằng Vân tựa như một cái dằm, cơ trí, trung thành, sắc bén, không ai bì nổi, trong mắt Tiết Quân Lương, đây là kình địch cuối cùng, cần nhanh chóng loại bỏ.
Nhưng y lại mơ thấy cùng nam nhân này hoan hảo, nhìn đến bộ dáng thuận theo của nam nhân, y có phản ứng…
Sắc mặt Tiết Quân Lương không tốt, gọi thị nữ thay y phục, bãi giá Vân Phượng cung.
Thời điểm Tiết Quân Lương đến Vân Phượng cung, Đằng Thiển Y còn chưa đi, điều này khiến Đằng Thiển Y vừa cao hứng vừa ghen tị.
Mọi người quỳ xuống nghênh giá, Tiết Quân Lương tự tay đỡ Đằng Vân dậy, dìu hắn đến mỹ nhân tháp, giúp hắn dựa ổn, mới nói: “Thế nào, thân thể có tốt không?”
Đằng Vân liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của Đằng Thiển Y, biết Tiết Quân Lương dụng tâm không đơn thuần, nhất định là mượn thân phận của mình thăm dò Đằng Thiển Y, lúc này thân thể hắn còn chưa tốt, không có hứng thú quanh co với Tiết Quân Lương.
Liền gật gật đầu, cũng không nói gì.
Lúc này Tiết Quân Lương mới chú ý tới Đằng Thiển Y đang quỳ gối một bên, nói, “Sao Đằng phi cũng ở đây?”
Đằng Thiển Y bị điểm tên, vừa muốn đứng lên, lại bị Tưu Thủy trộm kéo một chút, lập tức cúi người, nói: “Bẩm bệ hạ, là nô tì tới thăm Hoàng hậu nương nương.”
Đương nhiên động tác nhỏ của Tưu Thủy không qua được ánh mắt Tiết Quân Lương, một cái nô tỳ so với chủ tử càng có quy tắc hơn, thật sự là chuyện đáng ngạc nhiên, thảo nào Đằng quốc lại không chịu nổi một kích, trừ bỏ Đằng Vân, Đằng quốc chỉ như cái thùng rỗng mà thôi.
Hiện giờ Đằng Vân đã chết, ngay cả Đằng Thường cũng thuộc về đệ đệ của mình, Tiết Quân Lương không kiềm được mà đắc ý.
Vừa nghĩ tới Đằng Vân, sắc mặt Tiết Quân Lương có chút vi diệu…
Y hiểu mộng của mình rất quái lạ, một người là hoàng hậu dịu ngoan yếu đuối, một người là Huyết Tu La phủ thêm chiến giáp, thấy thế nào cũng không có liên hệ với nhau.
Tiết Quân Lương nghĩ thế, không khỏi nhìn Đằng Vân nhiều thêm vài lần, Đằng Vân bị nhìn như vậy, có chút sợ hãi, chỉ có thể giả vờ không phát hiện.
Có lẽ do ánh mắt bọn họ rất giống nhau, rốt cuộc Tiết Quân Lương nghĩ không ra, dù sao hai người cách nhau một trời một vực, bất kì ai cũng không thể đoán được.
Đằng Vân bị y nhìn chăm chú tới khó chịu, kiên trì nói: “Bệ hạ… Trên mặt nô tì có cái gì không ổn sao?”
“Khụ…”
Tiết Quân Lương thanh thanh cổ họng, nói: “Không, không có… Cô thấy trong mắt ngươi có tơ mấu, cần nghỉ nhiều mới tốt.”