Editor: Sweet
Bước ra xe mở cửa, Tần Duyệt ngồi vào ghế trước.
Anh vì sự ngốc nghếch chờ đợi Bàng Cùng Hiên trước cửa trường học hai giờ của mình mà cực kì tức giận đến mức bốc khói.
Hoàn toàn không cần phải như vậy.
Trần Nghệ Gia có lẽ bởi vì áy náy, mới nhắc anh hôm nay là sinh nhật của Bàng Cùng Hiên, vừa đúng lúc bọn họ lại ở chung trong một thành phố, không bằng gọi Bàng Cùng Hiên cùng lại.
Sau đó Trần Nghệ Gia lại lập tức phủ định đề nghị của mình “Tiểu Hiên thẹn thùng như vậy, nếu biết là đến tiệc tùng thì chắc không chịu lại. Nên gọi điện hỏi thăm trước không?”
Tần Duyệt đối với mấy chuyện đó đều không có hứng thú, cảm thấy cuộc sống của anh dường như không tìm được phương hướng để đi ngay khi Trần Nghệ Gia nói lời chia tay.
Nàng rõ ràng đã bị tên du côn Đường Mạnh cướp mất, thậm chí là sau khi gã đó đã bị tống cổ ra khỏi biên giới.
Từ lúc Bàng Cùng Hiên và Tần Duyệt ở tại bệnh viện dưỡng thương, đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói là trong một ngày đảo lộn cả thành phố này lên. Cha Đường Mạnh thân thể không tốt, ngay khi biết chuyện chịu đả kích cực lớn, còn đang suy nghĩ làm cách nào để nhận lỗi với Tần gia, thế mà đứa con ông vẫn thường hãnh diện là cử chỉ ngông cuồng giống mình lại sống chết không chịu nhận sai lầm, hai người to tiếng một trận, chấn động tâm lý khiến cho thân thể cha Đường Mạnh suy sụp.
Thế lực Đường gia hiện tại hoàn toàn do chú của Đường Mạnh nắm giữ, lão biểu đạt thành ý cực kì áy náy với Tần Gia, hơn nữa ưng thuận rất nhiều hứa hẹn. Tần gia vốn cũng không muốn đem Đường gia đuổi cùng giết tận, hiện nay lại có được lời hứa hẹn của lão đại Đường gia, so với việc dây dưa gây rắc rối với một thế lực xã hội đen chi bằng nuôi trồng lực lượng của mình nhanh chóng càng ít tốn sức càng tốt.
Đường Mạnh bị cưỡng chế ra khỏi nước, trong thời gian ngắn gã sẽ không trở về.
Tần Duyệt biết Trần Nghệ Gia bởi vì áy náy nên không cự tuyệt liên lạc với Đường Mạnh, mà cha Đường Mạnh bệnh tình chuyển biến xấu, Đường Mạnh cũng không thể nhanh chóng trở về nhìn mặt cha gã lần cuối.
Tần Duyệt không muốn làm một thằng đàn ông ích kỷ, Trần Nghệ Gia đến nói với anh rằng Đường Mạnh gửi thư liên lạc với nàng, anh cho nàng tự mình quyết định.
Kết quả, anh lại bị Trần Nghệ Gia đá. Tần Duyệt không biết mình rốt cuộc là có điểm gì khiến cho nàng thấy anh kém hơn một gã lưu manh, hơn nữa còn lại một kẻ tập hợp những thứ xấu xa, lại vốn có tiền án không tốt.
Có điều Tần Duyệt sẽ không chủ động đến hỏi Trần Nghệ Gia.
Bọn họ trước đó không lâu mới nói lời chia tay, còn chưa kịp thông báo cho cha mẹ hai bên.
Cha Tần Duyệt bởi vì công tác mà phải ở lại thành phố này qua lễ giáng sinh, mẹ anh cũng đến để bên cạnh chồng, vài người thân thích của Tần Duyệt ở chỗ này đề nghị mở một bữa tiệc, thế là cha Tần Duyệt mở tiệc chiêu đãi mời cả cha mẹ của Trần Nghệ Gia.
Tần Duyệt cũng Trần Nghệ Gia tuy quyết định làm bạn bè, lại sợ sau khi nói ra sự thật sẽ khiến cho cha mẹ hai bên khó xử cho nên quyết định đợi sau khi kết thúc tiệc sẽ nói.
Có điều sau khi đến khách sạn, các trưởng bối ánh mắt mập mờ làm cho Trần Nghệ Gia rất xấu hổ, Tần Duyệt càng nhịn không được nhớ tới việc anh bị một gã lưu manh mang tiền án đánh bại, nên không khí giữa hai người rất kì quái.
Điện thoại Bàng Cùng Hiên không ai tiếp, Trần Nghệ Gia lại gọi một lần nữa, vẫn như cũ.
“Quên đi vậy, cậu ấy sợ người lạ như vậy, cho dù anh có đến tìm cậu ấy, chưa chắc cậu ấy sẽ đến đâu” Trần Nghệ Gia nói thế chỉ tính đùa một chút.
Tần Duyệt nghe xong có chút không thoải mái “Chưa hẳn”
Vậy nên, Tần Duyệt đầu bốc khói chạy đến chỗ trường học của Bàng Cùng Hiên. Có lẽ đầu quá nóng, thấy Trần Nghệ Gia bộ dáng dè dặt như thế kia, càng làm cho Tần Duyệt hiểu được mình đã thật sự bị vứt bỏ, loại cảm giác thất bại này làm cho Tần Duyệt cực kì nóng nảy.
Nhưng anh là Tần Duyệt, không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến không khí của các bậc trưởng bối.
Đến trường học mới biết Bàng Cùng Hiên đã rời khỏi…., nếu giờ lập tức trở về, Tần Duyệt chỉ tưởng tượng tới ánh mắt của Trần Nghệ Gia là đã khiến anh muốn đánh người. Anh dứt khoát chờ, tuy rằng đầu đã bớt nóng, nhưng lửa giận lại càng thêm đầy.
Một tên quái dị, thế mà dám để anh phải chờ lâu.
Càng nghĩ càng tức, càng đợi càng lạnh, lại không muốn đi đến quán nhỏ gần đó cho ấm. Tần Duyệt tưởng tượng đến mặt của kẻ quái dị kia, còn có vẻ mặt đối với ai cũng hoảng sợ của hắn mà cảm thấy nguôi nguôi.
Vừa xấu vừa nhát gan, còn là một tên đồng tính luyến ái, lại còn dám thích anh! Thích Tần Duyêt anh! Thay anh đỡ một thương thì thế nào, cũng không thể làm cho anh mềm lòng với kẻ quái dị đó được, dùng tiền là có thể đem kẻ quái dị đó xử lý, cần gì phải làm bạn bè này nọ!
Mỗi tối trước khi đi ngủ đều nhận được một tin nhắn của kẻ quái dị, phần lớn chỉ có hai chữ “Ngủ ngon”, thật sự quá nhàm chán!
Anh không cần phải đến cái chỗ này, đứng ở đây đợi, trông kẻ quái dị trở về trường học! Chứng kiến cái dáng vẻ còng lưng cúi đầu trước mặt người khác như thể hận không thể đem mình giấu đi của hắn thật đáng thẹn.
Tần Duyệt cho đến bây giờ không nghĩ tới bản thân lại có thể đối xử với một người ác độc đến thế, nhất là khi người đó lại chưa bao giờ thương tổn tới anh.
Nhưng trời càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức khiến Tần Duyệt nghiến răng nghiến lợi, nếu có người quen nhìn thấy nhất định phát hiện mặt của anh đã xám ngắt.
Có điều Tần Duyệt khi ở cao trung được xưng là hoàng tử không phải không có nguyên nhân. Dù hiện tại tâm tình anh hỏng bét, lạnh đến mức muốn giậm chân, nhưng nét mặt bên ngoài của anh vẫn không chút biểu tình, hai tay cắm vào trong túi áo khoác, hấp dẫn vô số nữ sinh đi ngang qua.
Đến khi cái bóng dáng sợ hãi xuất hiện phía trước, anh đã nghe thấy vài tiếng cười to khoa trương
Kẻ quái dị thay đổi rất nhiều, tất nhiên, mặt của hắn vẫn xấu như lúc trước, nhưng ánh mắt đã không còn như xưa.
Người bên cạnh nắm lấy tay của hắn (Kỳ thật chỉ là do mua gì đó quá nhiều, Lương Mama cùng Tiểu Hiên cùng xách lấy, có điều cánh tay của Tiểu Hiên ngắn quá, đại bộ phận sức nặng đều phụ thuộc Lương Mama, Tiểu Hiên chỉ làm màu thôi. Tuy nhiên hai người tay dựa vào nhau rất gần, còn xách lấy rất nhiều đồ, cho nên nhiều người nhìn vào tưởng bọn họ đang dung dăng dung dẻ nắm tay) còn có người bá cổ của hắn, mặc dù hắn cơ hồ không nói gì, nhưng nhìn vào là biết được, hắn chính là trung tâm của những kẻ khác.
Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, lửa giận có lẽ do tâm lý ác độc của anh bừng lên lúc nãy giờ đã qua rồi, hiện tại anh chính là cực kì không thoải mái, loại cảm giác này gần tới mức “Phẫn nộ”, nhưng lại hoàn toàn không giống thế.
Tần Duyệt biết rõ cảm giác này do người quái dị kia gây ra.
Bàng Cùng Hiên tiến lại bên cạnh xe hơi, lén liếc nhìn Tần Duyệt, rồi mới len lén nở nụ cười.
Bàng Cùng Hiên đến khách sạn, sau khi nhìn thấy Trần Nghệ Gia hắn mới hiểu được tính chất của bữa tiệc sẽ như thế nào, sợ tới mức lập tức muốn trở về.
“Không có gì đâu, để mấy bác người lớn hoạt động, chúng ta chỉ cần ở một bên ăn chút gì là được rồi” Trần Nghệ Gia vỗ về.
Đáng tiếc, Bàng Cùng Hiên biết mấy lời an ủi cùng sự thật luôn khác xa nhau, cho dù hắn chiều cao khiêm tốn, ít ai để ý đến sự tồn tại của hắn, nhưng khi hắn cùng Trần Nghệ Gia và Tần Duyệt đồng thời xuất hiện, nhất định sẽ bị ánh mắt của mọi người soi mói.
“Tần Duyệt, con tới đây” Cha Tần Duyệt sắc mặt khó coi, gọi con mình vào một góc “Tại sao nó lại ở đây?”
“Cậu ta là khách của con”
“Con biết rõ…”
“Cậu ta là bạn của con, đã cứu mạng con, vừa hay học ở trong này, con chỉ muốn cùng cậu ta ôn chuyện, ông nội sẽ không cảm thấy con làm gì đó không đúng đâu chứ?” Ông nội Tần Duyệt ghét các lễ hội của nước ngoài, cho nên chưa bao giờ tham gia lễ giáng sinh hay các loại lễ hội châu Âu khác, Tần gia chủ yếu là muốn hội họp nhân tài nên mới tốn tiền chuẩn bị bữa tiệc sang trọng như vậy.
“Không cần đem ông nội con ra áp đặt ta” Cha Tần Duyệt rõ ràng không biểu hiện nhu nhược giống như khi ở trước mặt ông nội Tần Duyệt, có điều sự nghiêm khắc cùng khí thế của ông trong mắt Tần Duyệt chẳng đáng để vào.
“Con không còn cách nào khác để có thể lý giải cho bố hiểu rõ hơn ngoài cách này” Nói xong, Tần Duyệt thản nhiên xoay người rời đi. Đối với cha mình, anh cũng không tôn kính là bao, người có thể làm anh tôn kính quá ít, chỉ có duy nhất một mình ông nội.
May mà Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt không cần phải giới thiệu cho người khác. Người nào không biết thì để cha nói, cha rõ ràng không muốn để cho người khác biết đứa con trai duy nhất của ông lại có một người bạn như vậy, người khác có hỏi thì cũng thản nhiên nói người này là bạn học đã từng trợ giúp Tần Duyệt trong việc học tập.
Khách khứa đều là người có mắt nhìn, gặp chủ nhân không muốn nói chuyện nhiều, rất nhanh chuyển sang đề tài khác.
Trần Nghệ Gia từ nhỏ đều có liên kết với Tần Duyệt, mà Tần Duyệt hiện tại lại có liên kết với Tần lão gia, ai muốn gầy dựng mối quan hệ với Tần gia thì đều đổ dồn lấy lòng bọn họ. Tần Duyệt trước kia đã không thích như vậy, huống chi ngay bây giờ bọn họ đã chia tay. Hoàn hảo là lần này có sự hiện diện của Bàng Cùng Hiên, mấy trưởng bối của Tần Gia đỡ phải đối phó với mấy vị khách có hứng thú với Tần Duyệt.
“Tiểu Hiên – cậu xem cây thông Noel bên kia”
“Thật đẹp ” Trần Nghệ Gia vẫn ở bên cạnh Bàng Cùng Hiên tìm đề tài nói chuyện phiếm, mà ánh mắt của những người khác cũng rất nhanh từ trên người bọn họ dời đi, Bàng Cùng Hiên trở nên dễ thở hơn chút.
“Phía dưới này toàn là quà tặng, chút nữa chọn lấy một cái đi”
“A, cái này ….”
“Không sao, lễ Giáng sinh mà, vốn chính là ngày người lớn tặng quà cho những đứa nhỏ chúng ta ” Trần Nghệ Gia nở một nụ cười trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, “Thân thích của cha Tần Duyệt đều đã từng ở bên nước ngoài, cho nên rất chú ý những điều này, đi lấy một cái đi, đó là quà sinh nhật của tớ tặng cậu”
Trần Nghệ Gia cũng nhớ rõ ngày sinh nhật của hắn, Bàng Cùng Hiên có chút thẹn thùng, tuy rằng “Quà tặng” này của nàng không đủ thành ý, Bàng Cùng Hiên vẫn thật rất vui vẻ.
Bàng Cùng Hiên trước kia rất thích Trần Nghệ Gia, có điều hôm nay nàng hơi kỳ lạ, cảm thấy thả lỏng hoàn toàn, giống như thời điểm hai người lần đầu tiên gặp mặt nhau vậy.
“Hù”
Đột nhiên một người mắt xanh da trắng dí lại gần sát, hù Bàng Cùng Hiên đến mức muốn nhảy dựng cả lên, thiếu chút nữa ngã nhào vào ngực Trần Nghệ Gia.
Trần Nghệ Gia haha cười “Muốn thừa cơ hội chiếm tiện nghi tớ hả”
Bàng Cùng Hiên hoảng hốt không nói nên lời, lắc đầu nguầy nguậy.
“Tớ chỉ nói giỡn” Trần Nghệ Gia trấn an chạm vào bả vai Bàng Cùng Hiên “Vị này chính là em họ của Tần Duyệt”
“Hi, tôi là Leo”
Mắt xanh tự nhiên đưa tay tới, Bàng Cùng Hiên xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Không cùng tôi bắt tay sao?”
“Cút ngay, tránh xa hắn một chút”
Bàng Cùng Hiên vô thức cho rằng người bị mắng chính là mình “Thật xin lỗi…Thật xin lỗi….”
Mắt xanh đối diện với người anh họ từ nhỏ đã không hợp, lại nhìn xuống Bàng Cùng Hiên đầu càng lúc càng thấp, nở nụ cười “Cậu sợ anh ta lắm à? Tôi nghe nói hai người là bạn bè mà, Duyệt thường xuyên đối xử với cậu như vậy lắm à?”
“Ta nói ngươi tránh xa hắn một chút có nghe rõ hay không!”
Tần Duyệt rất ít khi tức giận như vậy, Bàng Cùng Hiên thật sự sợ hãi, trong lúc vô thức nắm chặt lấy tay Trần Nghệ Gia.
Trần Nghệ Gia gượng cười “Không việc gì đâu, hai người bọn họ vốn dĩ là như vậy mà”
“Oaoa, mặt của cậu thật sự rất….”Kỳ lạ”!” Mắt xanh hiển nhiên không đem lời cảnh cáo của Tần Duyệt để vào mắt, thừa dịp sau khi Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu mạnh mẽ áp sát.
Cậu ta áp sát quá gần, đến mức lông mày Trần Nghệ Gia cũng nhíu lại, lịch sự khẽ đẩy cậu ta ra “Dựa vào thân mật quá, Leo ”
Tần Duyệt đã buông ra lời cảnh cáo, tiến về phía trước vài bước, âm thầm tung quyền, lực đạo không lớn, nhưng chọn vị trí cũng rất hiểm, nếu như mắt xanh bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ bị bầm dập không ít.
Có điều mắt xanh đã sớm đợi anh tung đòn, thoải mái né tránh, rồi mới vươn tay về phía Trần Nghệ Gia “Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời cô một điệu nhảy hay không?”
Trần Nghệ Gia rất vừa ý có thể đem hai tiểu oan gia này tách ra, nên đặt tay đáp lại lòng bàn tay của mắt xanh.
Bàng Cùng Hiên lúc này mới chú ý nãy giờ mình vẫn một mực nắm chặt tay của Trần Nghệ Gia vội bối rối buông ra, lui lại vài bước, rốt cuộc lại giẫm lên trên giày da của Tần Duyệt.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi….”
Tần Duyệt dường như không có cảm giác vậy, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mắt xanh và Trần Nghệ Gia đang dần rời đi, “Đừng cho tên đó đến gần cậu, có nghe chưa?”
Không nghe được tiếng đáp lại, Tần Duyệt cúi đầu trừng mắt nhìn Bàng Cùng Hiên “Có nghe hay không?”
“Dạ, dạ, dạ”
“Tôi đem nước uống cho cậu, đợi ở đây”
“Vâng, vâng”
Hiện tại trong góc này chỉ còn mình Bàng Cùng Hiên nhưng hắn cũng vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mắt xanh cùng Trần Nghệ Gia tư thế duyên dáng khiêu vũ bên nhau, sau khi kết thúc, mắt xanh là người mở miệng trước “Cuối cùng cũng đã thỏa nguyện”
Trần Nghệ Gia chỉ ha ha cười.
“Hai người chia tay sao?”
Trần Nghệ Gia biểu cảm có chút thay đổi, “Một quý ông là sẽ không hỏi một quý cô vấn đề khó xử.”
“Không có cách nào khác, tôi rất tò mò, trước kia anh ta không để tôi tới gần cô trong vòng mười bước, hiện tại lại có thể để cô cùng tôi khiêu vũ, cô đã không còn trong vòng kiểm soát của anh ta sao?”
Nhớ tới chuyện trước đây, Trần Nghệ Gia nở nụ cười, “Cậu rốt cuộc làm cái gì làm khiến cho anh ta căm ghét cậu như thế?”
“Căm ghét? Không, là hận, hơn nữa nguyên nhân tôi nhớ là tôi đã kể cho cô nghe rất nhiều lần.”
“Vẫn còn ít lắm.” Trần Nghệ Gia oán trách liếc nhìn mắt xanh một cái, hai người cười trừ nói sang chuyện khác, tiếp tục khiêu vũ.
Trần Nghệ Gia đã không còn nằm trong quyền kiểm soát của hắn nữa…… Giờ đổi thành tên nhóc xấu xí kia sao?
Duyệt, khẩu vị của ngươi thật làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
Đã đến giờ tặng quà, bọn trẻ mới vừa rồi còn quấn quýt bên người nhà đã tập hợp hết ở cây thông Noel, trung tâm chính là gia chủ đang phân phát lễ vật tất nhiên không hề hẹp hòi.
Bàng Cùng Hiên được Trần Nghệ Gia khuyên nên lấy một món quà nho nhỏ, mở ra thì thấy đó là một chiếc đồng hồ cực kì tinh xảo
“Chà, thực may mắn, đây là món quà có giá trị nhất đêm nay.” Mắt xanh cất tiếng nói, bên cạnh là Tần Duyệt vẫn đang nhìn trừng trừng giữ khoảng cách với cậu ta “Thích không? Đây là do tôi chọn đấy.” Hôm nay tuy nói gia chủ là cha của Tần Duyệt đến thành phố này công tác, nhưng xét về chăm chút thì phải nói về cha mẹ của mắt xanh, mọi món quà chỗ này đều do cậu ta phụ giúp chọn lấy.
Bàng Cùng Hiên cũng không ghét mắt xanh, có điều Tần Duyệt dường như cực kì khó chịu, cho nên hắn cũng không muốn nói chuyện với mắt xanh.
Trần Nghệ Gia ca ngợi, “Giỏi quá, Tiểu Hiên, trong số những quà tặng hôm nay có thể chọn được một thứ quý giá như vậy, mau mang vào thử xem”
Bàng Cùng Hiên thẹn thùng lại lo lắng nhìn Trần Nghệ Gia giúp hắn mang đồng hồ, cổ tay hắn rất nhỏ, chẳng hề thích hợp.
Trần Nghệ Gia không biết có do bị mắt xanh ảnh hưởng hay không, đêm nay rất cởi mở, còn khăng khăng ôm lấy Bàng Cùng Hiên, “Sinh nhật vui nha!”
“Sao? Hôm nay là sinh nhật cậu sao?” Mắt xanh vừa tiến lại vài bước, Bàng Cùng Hiên tự giác lui vài bước,“Happy birthday!”
Mấy đứa trẻ khác cũng nghe thấy có điều bọn chúng không có cách nào che giấu tâm tư của mình như đám người lớn nên hướng về phía bên này nhìn vài lần rồi mới nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, thậm chí có vài người nhìn thấy Bàng Cùng Hiên là đã khe khẽ xầm xì
So với bọn họ, mắt xanh thái độ tự nhiên, nhưng lại rất chân thành.
“Cám ơn.”
Mắt xanh vảnh tai, “Cái gì, không nghe rõ nha.”
Bàng Cùng Hiên biết cậu ta ở chọc ghẹo mình, cúi đầu thấp xuống rồi lại nâng lên lần nữa, thanh âm có lớn hơn chút, “Cám ơn anh.”
Ánh mắt mắt xanh biến đổi, hiển nhiên là bị tính cách đơn thuần lại ngại ngùng của Bàng Cùng Hiên hấp dẫn,“Nếu cậu cùng Duyệt không phải bạn bè thì tốt rồi, như vậy tôi có thể ôm cậu một cái. Với lại có ai từng nói với cậu chưa? Thanh âm của cậu rất tuyệt.”
Bàng Cùng Hiên rất ít khi gặp người trực tiếp thẳng thắn khích lệ như thế, thẹn thùng đến mức hai tay đổ cả mồ hôi.
“Không biết lúc ở trên giường tiếng rên sẽ như thế nào…..”
Đồ uống trong tay Tần Duyệt không chút khách khí bay thẳng về phía mắt xanh, mắt xanh giống như đã chuẩn bị sẵn cú đánh lén của Tần Duyệt, nhanh chóng né tránh, nhưng người chung quanh cậu ta không được may mắn như vậy, váy đầm và giày bị ướt rất nhiều.
Tuy rằng Tần Duyệt so với trước kia nhàn rỗi hơn, nhưng vẫn phải đi chào hỏi trưởng bối một chút, anh không có cách nào theo sát bên cạnh Bàng Cùng Hiên.
Trần Nghệ Gia thì phải cùng đi chung với Tần Duyệt, Bàng Cùng Hiên đành phải nghe theo lời dặn dò của Tần Duyệt ở một góc lẳng lặng ăn uống, xem đám người náo nhiệt bên trong, rồi lại nhìn nhìn đồng hồ bên cạnh
À, còn có quần áo hắn đang mặc đây nữa, là quà của Tiểu Cửu
Hôm nay là một bữa sinh nhật lớn nhất trong đời hắn.
“Này ~ tôi tìm cậu để chào hỏi cũng khá mất thời gian rồi nha ~” Mắt xanh hiển nhiên nhàn rỗi hơn nhiều so với Tần Duyệt
Bàng Cùng Hiên đã bị Tần Duyệt nhắc nhở, mọi nơi mắt xanh xuất hiện là phải nhanh chóng rời xa, lúc cần thiết thậm chí có thể kêu to cầu cứu.
Bàng Cùng Hiên không biết có phải do hắn có rất ít anh em họ để tiếp xúc hay không, nhưng hắn thật sự cảm thấy được ánh mắt của Tần Duyệt đối với mắt xanh cực kì không thiện cảm
Bàng Cùng Hiên đi về phía bàn ăn lại bị mắt xanh ngăn trở. Đứng gần như thế mới phát hiện mắt xanh rất cao, có lẽ so với Tần Duyệt còn cao hơn.
Bàng Cùng Hiên đang tự hỏi có cần phải kêu to lên không……
“Sao không mang vào thế?” Mắt xanh chỉ chỉ đồng hồ,“Không thích sao?”
“A, không, chỉ là……”
“Chỉ là sao?”
“Hơi hơi…… Không hợp……”
Mắt xanh nhìn nhìn cổ tay gầy gò của Bàng Cùng Hiên,“Không sao, tôi có thể giúp cậu sửa.”
Nói xong, cậu ta lấy chiếc đồng hồ trên tay Bàng Cùng Hiên cất đi
Kỳ thật không cần sửa cũng không sao…..
Có mang hay không cũng không sao……
“Tôi sẽ không thất hứa.”Mắt xanh cười khẽ nháy mắt với Bàng Cùng Hiên một cái.
Bàng Cùng Hiên đột nhiên cảm thấy đôi mắt của mắt xanh rất quen thuộc,“A, Tiểu Cửu……”
“Cái gì? Tiểu Cửu?”
Bàng Cùng Hiên vì lời nói buộc miệng nhất thời của chính mình mà đỏ cả mặt,“Không phải, Tiểu Cửu, là của tôi…… Bạn cùng phòng…… Cũng là… Bạn bè…..”
“Rất giống tôi sao?”
Bàng Cùng Hiên gật gật đầu, thừa dịp lúc hắn không để ý, mắt xanh đã tiến tới gần ngồi cạnh bên hắn.
“Vậy nhất định là rất đẹp.”
Nhớ tới Tiểu Cửu từng nói kẻ không đẹp không xuất sắc thì toàn là bí đỏ, Bàng Cùng Hiên khẽ mỉm cười.
“Cậu cười thầm à, nói ra để tôi cùng cười với cậu nào, Tiểu Cửu là bạn gái cậu sao?”
“Không phải thế, cậu ấy là nam sinh, là bạn cùng phòng của tôi”
“Ồ, vậy là bạn trai?”
“Không phải, không phải……” Bàng Cùng Hiên không biết phải giải thích làm sao với mắt xanh, người hắn thích, người hắn thích là…..
“Tôi hay nói giỡn, nhìn cậu có vẻ hơi nóng.” Mắt xanh cử chỉ tự nhiên lấy ra một chiếc khăn tay xoa xoa lên trán Bàng Cùng Hiên
Trong trí nhớ của hắn dường như không có ai đối đãi với hắn thân cận như vậy, a, không đúng, có, có bác sĩ đã từng cắt tóc giúp hắn, nhưng không giống tình cảnh bây giờ, Bàng Cùng Hiên nói không nên lời, chỉ có thể trơ trơ nhìn mắt xanh giúp hắn lau mồ hôi
“Cậu rất lo lắng?”
Bàng Cùng Hiên không trả lời, mặt lại cúi trầm xuống, tim đập thật nhanh, trong lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi, cực kì hồi hộp……
Không hiểu vì sao cứ ngây ngốc ra ở đây, muốn rời đi, không muốn cùng kẻ kia chung một chỗ
“Uống chút không?” Mắt xanh đưa qua một cái ly, Bàng Cùng Hiên cũng không thèm nhìn tới đã nhận lấy, miệng nhỏ nhấp xuống từng ngụm.
Trong ánh mắt xanh thẳm kia hiện lên một tia bỡn cợt, đáng tiếc không có ai nhìn thấy
Thứ Bàng Cùng Hiên uống không phải rượu, chỉ là một đồ uống có chút cồn.
Bàng Cùng Hiên phản ứng rất nhanh, cũng thú vị đấy, hắn cúi đầu tự mình cười haha
Mắt xanh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, mới ba phút, hiệu quả thực mau, có lẽ cậu ta lần đầu tiên uống thứ này.
Bàng Cùng Hiên đã sớm quên chung quanh mình còn có một người xa lạ, một mình cúi thấp đầu cười,“Ha ha, ha ha……”
Mắt xanh cảm thấy thú vị nên không quấy rầy Bàng Cùng Hiên, chỉ che miệng ở cạnh bên nhìn hắn.
Bàng Cùng Hiên đột nhiên nhỏ giọng khe khẽ ngân nga một giai điệu mắt xanh chưa từng nghe qua, ca từ cũng mơ hồ không rõ lắm.
Càng về sau âm thanh của Bàng cùng hiên càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
“Không có vẻ ngoài lộng lẫy
Không có đôi cánh để tung bay lên bầu trời,
Hồ nước phản chiếu bóng dáng mơ hồ.,
Đau đớn kêu gào,
Nỗi cô độc dày vò,
Tìm kiếm một con đường giải thoát,
Hạnh phúc bất chợt xuất hiện,
Bạn là thiên nga xinh đẹp,
Điệu múa duyên dáng
Bạn học vây chung quanh bạn,
Nỗi cô độc nhẹ nhàng tan biến,
Đứa bé thiện lương, hạnh phúc sớm muộn cũng sẽ đến .”
“Là vịt con xấu xí sao?”
Bàng Cùng Hiên đột nhiên ngẩng đầu, đưa ngón trỏ giơ lên trước mặt mắt xanh,“Hư……”
Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu về phía trước, mắt xanh cơ hồ quên hẳn vẻ ngoài xấu xí dị dạng của hắn
Thanh âm hắn thật sự rất êm tai, chậm rãi, dường như có gì đó đang gõ vào trái tim cậu, ca từ có chút bi thương, cho dù đến câu cuối cùng “Hạnh phúc sớm muộn cũng sẽ đến” cũng mang một cảm giác bi ai man mác
Bàng Cùng Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên tiếp tục ngâm nga bài hát đó.
Bọn họ ngồi dựa vào song cửa, ngoài trời tuyết vẫn rơi, Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu, đôi mắt đen long lanh tỏa sáng.
Biểu cảm này giống như một đứa nhỏ đang chờ người đến cứu rỗi
“Nữa…… Nữa nữa……” Bàng Cùng Hiên dường như mệt mỏi, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, nhưng vẫn xướng khúc ca
Đầu lưỡi xinh xắn phấn nộn, vành tai đáng yêu lấp ló sau tóc mai, khuôn mặt như ma quỷ, vẻ mặt khát cầu cứu giúp……
Cậu nhất định là điên rồi, mắt xanh nghĩ như vậy, cũng không cách nào khống chế cảm xúc nhất thời của bản thân
Cậu chậm rãi tới gần Bàng Cùng Hiên, nâng lên cằm hắn, áp sát vào đôi môi mềm mại của hắn, đem tiếng ca còn dang dở nuốt xuống miệng hai người……
Bước ra xe mở cửa, Tần Duyệt ngồi vào ghế trước.
Anh vì sự ngốc nghếch chờ đợi Bàng Cùng Hiên trước cửa trường học hai giờ của mình mà cực kì tức giận đến mức bốc khói.
Hoàn toàn không cần phải như vậy.
Trần Nghệ Gia có lẽ bởi vì áy náy, mới nhắc anh hôm nay là sinh nhật của Bàng Cùng Hiên, vừa đúng lúc bọn họ lại ở chung trong một thành phố, không bằng gọi Bàng Cùng Hiên cùng lại.
Sau đó Trần Nghệ Gia lại lập tức phủ định đề nghị của mình “Tiểu Hiên thẹn thùng như vậy, nếu biết là đến tiệc tùng thì chắc không chịu lại. Nên gọi điện hỏi thăm trước không?”
Tần Duyệt đối với mấy chuyện đó đều không có hứng thú, cảm thấy cuộc sống của anh dường như không tìm được phương hướng để đi ngay khi Trần Nghệ Gia nói lời chia tay.
Nàng rõ ràng đã bị tên du côn Đường Mạnh cướp mất, thậm chí là sau khi gã đó đã bị tống cổ ra khỏi biên giới.
Từ lúc Bàng Cùng Hiên và Tần Duyệt ở tại bệnh viện dưỡng thương, đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói là trong một ngày đảo lộn cả thành phố này lên. Cha Đường Mạnh thân thể không tốt, ngay khi biết chuyện chịu đả kích cực lớn, còn đang suy nghĩ làm cách nào để nhận lỗi với Tần gia, thế mà đứa con ông vẫn thường hãnh diện là cử chỉ ngông cuồng giống mình lại sống chết không chịu nhận sai lầm, hai người to tiếng một trận, chấn động tâm lý khiến cho thân thể cha Đường Mạnh suy sụp.
Thế lực Đường gia hiện tại hoàn toàn do chú của Đường Mạnh nắm giữ, lão biểu đạt thành ý cực kì áy náy với Tần Gia, hơn nữa ưng thuận rất nhiều hứa hẹn. Tần gia vốn cũng không muốn đem Đường gia đuổi cùng giết tận, hiện nay lại có được lời hứa hẹn của lão đại Đường gia, so với việc dây dưa gây rắc rối với một thế lực xã hội đen chi bằng nuôi trồng lực lượng của mình nhanh chóng càng ít tốn sức càng tốt.
Đường Mạnh bị cưỡng chế ra khỏi nước, trong thời gian ngắn gã sẽ không trở về.
Tần Duyệt biết Trần Nghệ Gia bởi vì áy náy nên không cự tuyệt liên lạc với Đường Mạnh, mà cha Đường Mạnh bệnh tình chuyển biến xấu, Đường Mạnh cũng không thể nhanh chóng trở về nhìn mặt cha gã lần cuối.
Tần Duyệt không muốn làm một thằng đàn ông ích kỷ, Trần Nghệ Gia đến nói với anh rằng Đường Mạnh gửi thư liên lạc với nàng, anh cho nàng tự mình quyết định.
Kết quả, anh lại bị Trần Nghệ Gia đá. Tần Duyệt không biết mình rốt cuộc là có điểm gì khiến cho nàng thấy anh kém hơn một gã lưu manh, hơn nữa còn lại một kẻ tập hợp những thứ xấu xa, lại vốn có tiền án không tốt.
Có điều Tần Duyệt sẽ không chủ động đến hỏi Trần Nghệ Gia.
Bọn họ trước đó không lâu mới nói lời chia tay, còn chưa kịp thông báo cho cha mẹ hai bên.
Cha Tần Duyệt bởi vì công tác mà phải ở lại thành phố này qua lễ giáng sinh, mẹ anh cũng đến để bên cạnh chồng, vài người thân thích của Tần Duyệt ở chỗ này đề nghị mở một bữa tiệc, thế là cha Tần Duyệt mở tiệc chiêu đãi mời cả cha mẹ của Trần Nghệ Gia.
Tần Duyệt cũng Trần Nghệ Gia tuy quyết định làm bạn bè, lại sợ sau khi nói ra sự thật sẽ khiến cho cha mẹ hai bên khó xử cho nên quyết định đợi sau khi kết thúc tiệc sẽ nói.
Có điều sau khi đến khách sạn, các trưởng bối ánh mắt mập mờ làm cho Trần Nghệ Gia rất xấu hổ, Tần Duyệt càng nhịn không được nhớ tới việc anh bị một gã lưu manh mang tiền án đánh bại, nên không khí giữa hai người rất kì quái.
Điện thoại Bàng Cùng Hiên không ai tiếp, Trần Nghệ Gia lại gọi một lần nữa, vẫn như cũ.
“Quên đi vậy, cậu ấy sợ người lạ như vậy, cho dù anh có đến tìm cậu ấy, chưa chắc cậu ấy sẽ đến đâu” Trần Nghệ Gia nói thế chỉ tính đùa một chút.
Tần Duyệt nghe xong có chút không thoải mái “Chưa hẳn”
Vậy nên, Tần Duyệt đầu bốc khói chạy đến chỗ trường học của Bàng Cùng Hiên. Có lẽ đầu quá nóng, thấy Trần Nghệ Gia bộ dáng dè dặt như thế kia, càng làm cho Tần Duyệt hiểu được mình đã thật sự bị vứt bỏ, loại cảm giác thất bại này làm cho Tần Duyệt cực kì nóng nảy.
Nhưng anh là Tần Duyệt, không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến không khí của các bậc trưởng bối.
Đến trường học mới biết Bàng Cùng Hiên đã rời khỏi…., nếu giờ lập tức trở về, Tần Duyệt chỉ tưởng tượng tới ánh mắt của Trần Nghệ Gia là đã khiến anh muốn đánh người. Anh dứt khoát chờ, tuy rằng đầu đã bớt nóng, nhưng lửa giận lại càng thêm đầy.
Một tên quái dị, thế mà dám để anh phải chờ lâu.
Càng nghĩ càng tức, càng đợi càng lạnh, lại không muốn đi đến quán nhỏ gần đó cho ấm. Tần Duyệt tưởng tượng đến mặt của kẻ quái dị kia, còn có vẻ mặt đối với ai cũng hoảng sợ của hắn mà cảm thấy nguôi nguôi.
Vừa xấu vừa nhát gan, còn là một tên đồng tính luyến ái, lại còn dám thích anh! Thích Tần Duyêt anh! Thay anh đỡ một thương thì thế nào, cũng không thể làm cho anh mềm lòng với kẻ quái dị đó được, dùng tiền là có thể đem kẻ quái dị đó xử lý, cần gì phải làm bạn bè này nọ!
Mỗi tối trước khi đi ngủ đều nhận được một tin nhắn của kẻ quái dị, phần lớn chỉ có hai chữ “Ngủ ngon”, thật sự quá nhàm chán!
Anh không cần phải đến cái chỗ này, đứng ở đây đợi, trông kẻ quái dị trở về trường học! Chứng kiến cái dáng vẻ còng lưng cúi đầu trước mặt người khác như thể hận không thể đem mình giấu đi của hắn thật đáng thẹn.
Tần Duyệt cho đến bây giờ không nghĩ tới bản thân lại có thể đối xử với một người ác độc đến thế, nhất là khi người đó lại chưa bao giờ thương tổn tới anh.
Nhưng trời càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức khiến Tần Duyệt nghiến răng nghiến lợi, nếu có người quen nhìn thấy nhất định phát hiện mặt của anh đã xám ngắt.
Có điều Tần Duyệt khi ở cao trung được xưng là hoàng tử không phải không có nguyên nhân. Dù hiện tại tâm tình anh hỏng bét, lạnh đến mức muốn giậm chân, nhưng nét mặt bên ngoài của anh vẫn không chút biểu tình, hai tay cắm vào trong túi áo khoác, hấp dẫn vô số nữ sinh đi ngang qua.
Đến khi cái bóng dáng sợ hãi xuất hiện phía trước, anh đã nghe thấy vài tiếng cười to khoa trương
Kẻ quái dị thay đổi rất nhiều, tất nhiên, mặt của hắn vẫn xấu như lúc trước, nhưng ánh mắt đã không còn như xưa.
Người bên cạnh nắm lấy tay của hắn (Kỳ thật chỉ là do mua gì đó quá nhiều, Lương Mama cùng Tiểu Hiên cùng xách lấy, có điều cánh tay của Tiểu Hiên ngắn quá, đại bộ phận sức nặng đều phụ thuộc Lương Mama, Tiểu Hiên chỉ làm màu thôi. Tuy nhiên hai người tay dựa vào nhau rất gần, còn xách lấy rất nhiều đồ, cho nên nhiều người nhìn vào tưởng bọn họ đang dung dăng dung dẻ nắm tay) còn có người bá cổ của hắn, mặc dù hắn cơ hồ không nói gì, nhưng nhìn vào là biết được, hắn chính là trung tâm của những kẻ khác.
Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, lửa giận có lẽ do tâm lý ác độc của anh bừng lên lúc nãy giờ đã qua rồi, hiện tại anh chính là cực kì không thoải mái, loại cảm giác này gần tới mức “Phẫn nộ”, nhưng lại hoàn toàn không giống thế.
Tần Duyệt biết rõ cảm giác này do người quái dị kia gây ra.
Bàng Cùng Hiên tiến lại bên cạnh xe hơi, lén liếc nhìn Tần Duyệt, rồi mới len lén nở nụ cười.
Bàng Cùng Hiên đến khách sạn, sau khi nhìn thấy Trần Nghệ Gia hắn mới hiểu được tính chất của bữa tiệc sẽ như thế nào, sợ tới mức lập tức muốn trở về.
“Không có gì đâu, để mấy bác người lớn hoạt động, chúng ta chỉ cần ở một bên ăn chút gì là được rồi” Trần Nghệ Gia vỗ về.
Đáng tiếc, Bàng Cùng Hiên biết mấy lời an ủi cùng sự thật luôn khác xa nhau, cho dù hắn chiều cao khiêm tốn, ít ai để ý đến sự tồn tại của hắn, nhưng khi hắn cùng Trần Nghệ Gia và Tần Duyệt đồng thời xuất hiện, nhất định sẽ bị ánh mắt của mọi người soi mói.
“Tần Duyệt, con tới đây” Cha Tần Duyệt sắc mặt khó coi, gọi con mình vào một góc “Tại sao nó lại ở đây?”
“Cậu ta là khách của con”
“Con biết rõ…”
“Cậu ta là bạn của con, đã cứu mạng con, vừa hay học ở trong này, con chỉ muốn cùng cậu ta ôn chuyện, ông nội sẽ không cảm thấy con làm gì đó không đúng đâu chứ?” Ông nội Tần Duyệt ghét các lễ hội của nước ngoài, cho nên chưa bao giờ tham gia lễ giáng sinh hay các loại lễ hội châu Âu khác, Tần gia chủ yếu là muốn hội họp nhân tài nên mới tốn tiền chuẩn bị bữa tiệc sang trọng như vậy.
“Không cần đem ông nội con ra áp đặt ta” Cha Tần Duyệt rõ ràng không biểu hiện nhu nhược giống như khi ở trước mặt ông nội Tần Duyệt, có điều sự nghiêm khắc cùng khí thế của ông trong mắt Tần Duyệt chẳng đáng để vào.
“Con không còn cách nào khác để có thể lý giải cho bố hiểu rõ hơn ngoài cách này” Nói xong, Tần Duyệt thản nhiên xoay người rời đi. Đối với cha mình, anh cũng không tôn kính là bao, người có thể làm anh tôn kính quá ít, chỉ có duy nhất một mình ông nội.
May mà Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt không cần phải giới thiệu cho người khác. Người nào không biết thì để cha nói, cha rõ ràng không muốn để cho người khác biết đứa con trai duy nhất của ông lại có một người bạn như vậy, người khác có hỏi thì cũng thản nhiên nói người này là bạn học đã từng trợ giúp Tần Duyệt trong việc học tập.
Khách khứa đều là người có mắt nhìn, gặp chủ nhân không muốn nói chuyện nhiều, rất nhanh chuyển sang đề tài khác.
Trần Nghệ Gia từ nhỏ đều có liên kết với Tần Duyệt, mà Tần Duyệt hiện tại lại có liên kết với Tần lão gia, ai muốn gầy dựng mối quan hệ với Tần gia thì đều đổ dồn lấy lòng bọn họ. Tần Duyệt trước kia đã không thích như vậy, huống chi ngay bây giờ bọn họ đã chia tay. Hoàn hảo là lần này có sự hiện diện của Bàng Cùng Hiên, mấy trưởng bối của Tần Gia đỡ phải đối phó với mấy vị khách có hứng thú với Tần Duyệt.
“Tiểu Hiên – cậu xem cây thông Noel bên kia”
“Thật đẹp ” Trần Nghệ Gia vẫn ở bên cạnh Bàng Cùng Hiên tìm đề tài nói chuyện phiếm, mà ánh mắt của những người khác cũng rất nhanh từ trên người bọn họ dời đi, Bàng Cùng Hiên trở nên dễ thở hơn chút.
“Phía dưới này toàn là quà tặng, chút nữa chọn lấy một cái đi”
“A, cái này ….”
“Không sao, lễ Giáng sinh mà, vốn chính là ngày người lớn tặng quà cho những đứa nhỏ chúng ta ” Trần Nghệ Gia nở một nụ cười trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, “Thân thích của cha Tần Duyệt đều đã từng ở bên nước ngoài, cho nên rất chú ý những điều này, đi lấy một cái đi, đó là quà sinh nhật của tớ tặng cậu”
Trần Nghệ Gia cũng nhớ rõ ngày sinh nhật của hắn, Bàng Cùng Hiên có chút thẹn thùng, tuy rằng “Quà tặng” này của nàng không đủ thành ý, Bàng Cùng Hiên vẫn thật rất vui vẻ.
Bàng Cùng Hiên trước kia rất thích Trần Nghệ Gia, có điều hôm nay nàng hơi kỳ lạ, cảm thấy thả lỏng hoàn toàn, giống như thời điểm hai người lần đầu tiên gặp mặt nhau vậy.
“Hù”
Đột nhiên một người mắt xanh da trắng dí lại gần sát, hù Bàng Cùng Hiên đến mức muốn nhảy dựng cả lên, thiếu chút nữa ngã nhào vào ngực Trần Nghệ Gia.
Trần Nghệ Gia haha cười “Muốn thừa cơ hội chiếm tiện nghi tớ hả”
Bàng Cùng Hiên hoảng hốt không nói nên lời, lắc đầu nguầy nguậy.
“Tớ chỉ nói giỡn” Trần Nghệ Gia trấn an chạm vào bả vai Bàng Cùng Hiên “Vị này chính là em họ của Tần Duyệt”
“Hi, tôi là Leo”
Mắt xanh tự nhiên đưa tay tới, Bàng Cùng Hiên xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Không cùng tôi bắt tay sao?”
“Cút ngay, tránh xa hắn một chút”
Bàng Cùng Hiên vô thức cho rằng người bị mắng chính là mình “Thật xin lỗi…Thật xin lỗi….”
Mắt xanh đối diện với người anh họ từ nhỏ đã không hợp, lại nhìn xuống Bàng Cùng Hiên đầu càng lúc càng thấp, nở nụ cười “Cậu sợ anh ta lắm à? Tôi nghe nói hai người là bạn bè mà, Duyệt thường xuyên đối xử với cậu như vậy lắm à?”
“Ta nói ngươi tránh xa hắn một chút có nghe rõ hay không!”
Tần Duyệt rất ít khi tức giận như vậy, Bàng Cùng Hiên thật sự sợ hãi, trong lúc vô thức nắm chặt lấy tay Trần Nghệ Gia.
Trần Nghệ Gia gượng cười “Không việc gì đâu, hai người bọn họ vốn dĩ là như vậy mà”
“Oaoa, mặt của cậu thật sự rất….”Kỳ lạ”!” Mắt xanh hiển nhiên không đem lời cảnh cáo của Tần Duyệt để vào mắt, thừa dịp sau khi Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu mạnh mẽ áp sát.
Cậu ta áp sát quá gần, đến mức lông mày Trần Nghệ Gia cũng nhíu lại, lịch sự khẽ đẩy cậu ta ra “Dựa vào thân mật quá, Leo ”
Tần Duyệt đã buông ra lời cảnh cáo, tiến về phía trước vài bước, âm thầm tung quyền, lực đạo không lớn, nhưng chọn vị trí cũng rất hiểm, nếu như mắt xanh bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ bị bầm dập không ít.
Có điều mắt xanh đã sớm đợi anh tung đòn, thoải mái né tránh, rồi mới vươn tay về phía Trần Nghệ Gia “Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời cô một điệu nhảy hay không?”
Trần Nghệ Gia rất vừa ý có thể đem hai tiểu oan gia này tách ra, nên đặt tay đáp lại lòng bàn tay của mắt xanh.
Bàng Cùng Hiên lúc này mới chú ý nãy giờ mình vẫn một mực nắm chặt tay của Trần Nghệ Gia vội bối rối buông ra, lui lại vài bước, rốt cuộc lại giẫm lên trên giày da của Tần Duyệt.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi….”
Tần Duyệt dường như không có cảm giác vậy, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mắt xanh và Trần Nghệ Gia đang dần rời đi, “Đừng cho tên đó đến gần cậu, có nghe chưa?”
Không nghe được tiếng đáp lại, Tần Duyệt cúi đầu trừng mắt nhìn Bàng Cùng Hiên “Có nghe hay không?”
“Dạ, dạ, dạ”
“Tôi đem nước uống cho cậu, đợi ở đây”
“Vâng, vâng”
Hiện tại trong góc này chỉ còn mình Bàng Cùng Hiên nhưng hắn cũng vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mắt xanh cùng Trần Nghệ Gia tư thế duyên dáng khiêu vũ bên nhau, sau khi kết thúc, mắt xanh là người mở miệng trước “Cuối cùng cũng đã thỏa nguyện”
Trần Nghệ Gia chỉ ha ha cười.
“Hai người chia tay sao?”
Trần Nghệ Gia biểu cảm có chút thay đổi, “Một quý ông là sẽ không hỏi một quý cô vấn đề khó xử.”
“Không có cách nào khác, tôi rất tò mò, trước kia anh ta không để tôi tới gần cô trong vòng mười bước, hiện tại lại có thể để cô cùng tôi khiêu vũ, cô đã không còn trong vòng kiểm soát của anh ta sao?”
Nhớ tới chuyện trước đây, Trần Nghệ Gia nở nụ cười, “Cậu rốt cuộc làm cái gì làm khiến cho anh ta căm ghét cậu như thế?”
“Căm ghét? Không, là hận, hơn nữa nguyên nhân tôi nhớ là tôi đã kể cho cô nghe rất nhiều lần.”
“Vẫn còn ít lắm.” Trần Nghệ Gia oán trách liếc nhìn mắt xanh một cái, hai người cười trừ nói sang chuyện khác, tiếp tục khiêu vũ.
Trần Nghệ Gia đã không còn nằm trong quyền kiểm soát của hắn nữa…… Giờ đổi thành tên nhóc xấu xí kia sao?
Duyệt, khẩu vị của ngươi thật làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
Đã đến giờ tặng quà, bọn trẻ mới vừa rồi còn quấn quýt bên người nhà đã tập hợp hết ở cây thông Noel, trung tâm chính là gia chủ đang phân phát lễ vật tất nhiên không hề hẹp hòi.
Bàng Cùng Hiên được Trần Nghệ Gia khuyên nên lấy một món quà nho nhỏ, mở ra thì thấy đó là một chiếc đồng hồ cực kì tinh xảo
“Chà, thực may mắn, đây là món quà có giá trị nhất đêm nay.” Mắt xanh cất tiếng nói, bên cạnh là Tần Duyệt vẫn đang nhìn trừng trừng giữ khoảng cách với cậu ta “Thích không? Đây là do tôi chọn đấy.” Hôm nay tuy nói gia chủ là cha của Tần Duyệt đến thành phố này công tác, nhưng xét về chăm chút thì phải nói về cha mẹ của mắt xanh, mọi món quà chỗ này đều do cậu ta phụ giúp chọn lấy.
Bàng Cùng Hiên cũng không ghét mắt xanh, có điều Tần Duyệt dường như cực kì khó chịu, cho nên hắn cũng không muốn nói chuyện với mắt xanh.
Trần Nghệ Gia ca ngợi, “Giỏi quá, Tiểu Hiên, trong số những quà tặng hôm nay có thể chọn được một thứ quý giá như vậy, mau mang vào thử xem”
Bàng Cùng Hiên thẹn thùng lại lo lắng nhìn Trần Nghệ Gia giúp hắn mang đồng hồ, cổ tay hắn rất nhỏ, chẳng hề thích hợp.
Trần Nghệ Gia không biết có do bị mắt xanh ảnh hưởng hay không, đêm nay rất cởi mở, còn khăng khăng ôm lấy Bàng Cùng Hiên, “Sinh nhật vui nha!”
“Sao? Hôm nay là sinh nhật cậu sao?” Mắt xanh vừa tiến lại vài bước, Bàng Cùng Hiên tự giác lui vài bước,“Happy birthday!”
Mấy đứa trẻ khác cũng nghe thấy có điều bọn chúng không có cách nào che giấu tâm tư của mình như đám người lớn nên hướng về phía bên này nhìn vài lần rồi mới nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, thậm chí có vài người nhìn thấy Bàng Cùng Hiên là đã khe khẽ xầm xì
So với bọn họ, mắt xanh thái độ tự nhiên, nhưng lại rất chân thành.
“Cám ơn.”
Mắt xanh vảnh tai, “Cái gì, không nghe rõ nha.”
Bàng Cùng Hiên biết cậu ta ở chọc ghẹo mình, cúi đầu thấp xuống rồi lại nâng lên lần nữa, thanh âm có lớn hơn chút, “Cám ơn anh.”
Ánh mắt mắt xanh biến đổi, hiển nhiên là bị tính cách đơn thuần lại ngại ngùng của Bàng Cùng Hiên hấp dẫn,“Nếu cậu cùng Duyệt không phải bạn bè thì tốt rồi, như vậy tôi có thể ôm cậu một cái. Với lại có ai từng nói với cậu chưa? Thanh âm của cậu rất tuyệt.”
Bàng Cùng Hiên rất ít khi gặp người trực tiếp thẳng thắn khích lệ như thế, thẹn thùng đến mức hai tay đổ cả mồ hôi.
“Không biết lúc ở trên giường tiếng rên sẽ như thế nào…..”
Đồ uống trong tay Tần Duyệt không chút khách khí bay thẳng về phía mắt xanh, mắt xanh giống như đã chuẩn bị sẵn cú đánh lén của Tần Duyệt, nhanh chóng né tránh, nhưng người chung quanh cậu ta không được may mắn như vậy, váy đầm và giày bị ướt rất nhiều.
Tuy rằng Tần Duyệt so với trước kia nhàn rỗi hơn, nhưng vẫn phải đi chào hỏi trưởng bối một chút, anh không có cách nào theo sát bên cạnh Bàng Cùng Hiên.
Trần Nghệ Gia thì phải cùng đi chung với Tần Duyệt, Bàng Cùng Hiên đành phải nghe theo lời dặn dò của Tần Duyệt ở một góc lẳng lặng ăn uống, xem đám người náo nhiệt bên trong, rồi lại nhìn nhìn đồng hồ bên cạnh
À, còn có quần áo hắn đang mặc đây nữa, là quà của Tiểu Cửu
Hôm nay là một bữa sinh nhật lớn nhất trong đời hắn.
“Này ~ tôi tìm cậu để chào hỏi cũng khá mất thời gian rồi nha ~” Mắt xanh hiển nhiên nhàn rỗi hơn nhiều so với Tần Duyệt
Bàng Cùng Hiên đã bị Tần Duyệt nhắc nhở, mọi nơi mắt xanh xuất hiện là phải nhanh chóng rời xa, lúc cần thiết thậm chí có thể kêu to cầu cứu.
Bàng Cùng Hiên không biết có phải do hắn có rất ít anh em họ để tiếp xúc hay không, nhưng hắn thật sự cảm thấy được ánh mắt của Tần Duyệt đối với mắt xanh cực kì không thiện cảm
Bàng Cùng Hiên đi về phía bàn ăn lại bị mắt xanh ngăn trở. Đứng gần như thế mới phát hiện mắt xanh rất cao, có lẽ so với Tần Duyệt còn cao hơn.
Bàng Cùng Hiên đang tự hỏi có cần phải kêu to lên không……
“Sao không mang vào thế?” Mắt xanh chỉ chỉ đồng hồ,“Không thích sao?”
“A, không, chỉ là……”
“Chỉ là sao?”
“Hơi hơi…… Không hợp……”
Mắt xanh nhìn nhìn cổ tay gầy gò của Bàng Cùng Hiên,“Không sao, tôi có thể giúp cậu sửa.”
Nói xong, cậu ta lấy chiếc đồng hồ trên tay Bàng Cùng Hiên cất đi
Kỳ thật không cần sửa cũng không sao…..
Có mang hay không cũng không sao……
“Tôi sẽ không thất hứa.”Mắt xanh cười khẽ nháy mắt với Bàng Cùng Hiên một cái.
Bàng Cùng Hiên đột nhiên cảm thấy đôi mắt của mắt xanh rất quen thuộc,“A, Tiểu Cửu……”
“Cái gì? Tiểu Cửu?”
Bàng Cùng Hiên vì lời nói buộc miệng nhất thời của chính mình mà đỏ cả mặt,“Không phải, Tiểu Cửu, là của tôi…… Bạn cùng phòng…… Cũng là… Bạn bè…..”
“Rất giống tôi sao?”
Bàng Cùng Hiên gật gật đầu, thừa dịp lúc hắn không để ý, mắt xanh đã tiến tới gần ngồi cạnh bên hắn.
“Vậy nhất định là rất đẹp.”
Nhớ tới Tiểu Cửu từng nói kẻ không đẹp không xuất sắc thì toàn là bí đỏ, Bàng Cùng Hiên khẽ mỉm cười.
“Cậu cười thầm à, nói ra để tôi cùng cười với cậu nào, Tiểu Cửu là bạn gái cậu sao?”
“Không phải thế, cậu ấy là nam sinh, là bạn cùng phòng của tôi”
“Ồ, vậy là bạn trai?”
“Không phải, không phải……” Bàng Cùng Hiên không biết phải giải thích làm sao với mắt xanh, người hắn thích, người hắn thích là…..
“Tôi hay nói giỡn, nhìn cậu có vẻ hơi nóng.” Mắt xanh cử chỉ tự nhiên lấy ra một chiếc khăn tay xoa xoa lên trán Bàng Cùng Hiên
Trong trí nhớ của hắn dường như không có ai đối đãi với hắn thân cận như vậy, a, không đúng, có, có bác sĩ đã từng cắt tóc giúp hắn, nhưng không giống tình cảnh bây giờ, Bàng Cùng Hiên nói không nên lời, chỉ có thể trơ trơ nhìn mắt xanh giúp hắn lau mồ hôi
“Cậu rất lo lắng?”
Bàng Cùng Hiên không trả lời, mặt lại cúi trầm xuống, tim đập thật nhanh, trong lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi, cực kì hồi hộp……
Không hiểu vì sao cứ ngây ngốc ra ở đây, muốn rời đi, không muốn cùng kẻ kia chung một chỗ
“Uống chút không?” Mắt xanh đưa qua một cái ly, Bàng Cùng Hiên cũng không thèm nhìn tới đã nhận lấy, miệng nhỏ nhấp xuống từng ngụm.
Trong ánh mắt xanh thẳm kia hiện lên một tia bỡn cợt, đáng tiếc không có ai nhìn thấy
Thứ Bàng Cùng Hiên uống không phải rượu, chỉ là một đồ uống có chút cồn.
Bàng Cùng Hiên phản ứng rất nhanh, cũng thú vị đấy, hắn cúi đầu tự mình cười haha
Mắt xanh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, mới ba phút, hiệu quả thực mau, có lẽ cậu ta lần đầu tiên uống thứ này.
Bàng Cùng Hiên đã sớm quên chung quanh mình còn có một người xa lạ, một mình cúi thấp đầu cười,“Ha ha, ha ha……”
Mắt xanh cảm thấy thú vị nên không quấy rầy Bàng Cùng Hiên, chỉ che miệng ở cạnh bên nhìn hắn.
Bàng Cùng Hiên đột nhiên nhỏ giọng khe khẽ ngân nga một giai điệu mắt xanh chưa từng nghe qua, ca từ cũng mơ hồ không rõ lắm.
Càng về sau âm thanh của Bàng cùng hiên càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
“Không có vẻ ngoài lộng lẫy
Không có đôi cánh để tung bay lên bầu trời,
Hồ nước phản chiếu bóng dáng mơ hồ.,
Đau đớn kêu gào,
Nỗi cô độc dày vò,
Tìm kiếm một con đường giải thoát,
Hạnh phúc bất chợt xuất hiện,
Bạn là thiên nga xinh đẹp,
Điệu múa duyên dáng
Bạn học vây chung quanh bạn,
Nỗi cô độc nhẹ nhàng tan biến,
Đứa bé thiện lương, hạnh phúc sớm muộn cũng sẽ đến .”
“Là vịt con xấu xí sao?”
Bàng Cùng Hiên đột nhiên ngẩng đầu, đưa ngón trỏ giơ lên trước mặt mắt xanh,“Hư……”
Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu về phía trước, mắt xanh cơ hồ quên hẳn vẻ ngoài xấu xí dị dạng của hắn
Thanh âm hắn thật sự rất êm tai, chậm rãi, dường như có gì đó đang gõ vào trái tim cậu, ca từ có chút bi thương, cho dù đến câu cuối cùng “Hạnh phúc sớm muộn cũng sẽ đến” cũng mang một cảm giác bi ai man mác
Bàng Cùng Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên tiếp tục ngâm nga bài hát đó.
Bọn họ ngồi dựa vào song cửa, ngoài trời tuyết vẫn rơi, Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu, đôi mắt đen long lanh tỏa sáng.
Biểu cảm này giống như một đứa nhỏ đang chờ người đến cứu rỗi
“Nữa…… Nữa nữa……” Bàng Cùng Hiên dường như mệt mỏi, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, nhưng vẫn xướng khúc ca
Đầu lưỡi xinh xắn phấn nộn, vành tai đáng yêu lấp ló sau tóc mai, khuôn mặt như ma quỷ, vẻ mặt khát cầu cứu giúp……
Cậu nhất định là điên rồi, mắt xanh nghĩ như vậy, cũng không cách nào khống chế cảm xúc nhất thời của bản thân
Cậu chậm rãi tới gần Bàng Cùng Hiên, nâng lên cằm hắn, áp sát vào đôi môi mềm mại của hắn, đem tiếng ca còn dang dở nuốt xuống miệng hai người……