Dương Phàm về đến Vu thành liền bảo lái xe đi trước, sau đó gọi điện cho Chúc Vũ Hàm, báo vị trí để nàng đến đón. Lúc này trời bắt đầu tối, đứng bên đường Dương Phàm có chút hiểu ra. Vốn tưởng rằng bên trên có Chúc Vũ Hàm và Chúc Đông Phong, bên dưới lại làm ra công lao không nhỏ, thị ủy Uyển Lăng sẽ chiếu cố mình. Bây giờ xem ra không phải như vậy. Lý Thụ Đường cũng thế, Quý Vân Lâm cũng thế, bọn chúng đều không muốn trọng dụng một kẻ không do mình khống chế. Hết lần này đến lần khác chúng đều sợ đắc tội cấp trên, cho nên đào một cái hố cho Dương Phàm nhân chuyện tập đoàn Vĩnh Thái. Mày nhảy cũng được, không nhảy cũng được. Đây là bài học mà Dương Phàm nhận được.
Xem Audi của Chúc Vũ Hàm dừng lại bên cạnh Dương Phàm. Dương Phàm đang suy nghĩ đến thất thần nên không nhận ra. Nhìn người đàn ông đứng bên đường, miệng khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh. Chúc Vũ Hàm không khỏi có chút bất an trong lòng. Hiển nhiên Dương Phàm bị hãm hại mà nhụt chí, mà đấu chí còn dâng lên.
Rất nhiều lúc Chúc Vũ Hàm thường nghĩ đến một vấn đề, trên người Dương Phàm có điểm gì hấp dẫn mình? Lúc này vẻ lạnh nhạt trên mặt Dương Phàm đã cho nàng câu trả lời. Là một người đàn ông không so đo thành bại, đó chính là điểm hấp dẫn người nhất.
Hiển nhiên Dương Phàm cho đến bây giờ đều không coi trọng thắng bại, điểm này rất nhiều người không ngờ đến. Nếu không Dương Phàm hoàn toàn có thể từ chối sự bố trí của Uyển Lăng, sau đó nhờ Chúc Vũ Hàm giúp. Người đàn ông đứng lên từ trong khó khăn, mới là hấp dẫn nhất.
- Nhìn gì thế?
Chúc Vũ Hàm mỉm cười, hạ cửa kính xe xuống. Chúc Vũ Hàm tin, lúc này Dương Phàm muốn một người phụ nữ có thể làm hắn bình tĩnh lại.
Dương Phàm lúc này mới phát hiện ra Chúc Vũ Hàm đã tới, có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Nghĩ đến một chuyện nên thất thần.
Thấy nụ cười rạng rỡ của Chúc Vũ Hàm, tâm trạng Dương Phàm cũng nhẹ đi nhiều. Vội vàng leo lên xe, sau đó cười hỏi.
- Sao chị lại vui? Nhìn chị cười kìa.
- Còn vì sao nữa? Thấy em nên chị vui.
Lời này làm Dương Phàm có cảm giác ấm áp đang bao lấy tâm hồn mình. Trong đời một người đàn ông, có một hồng nhan tri kỷ như vậy đã rất hạnh phúc.
- Em đột nhiên cảm thấy đến Vu thành có gặp được người của ngân hàng Nông nghiệp chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng em muốn gặp chị.
Người Chúc Vũ Hàm run lên, lái xe vào ven đường sau đó quay đầu lại nhìn nghiêng Dương Phàm, mắt hơi đỏ, nhỏ giọng nói:
- Em có thể để chị chuyên tâm lái xe không?
Dương Phàm cười nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:
- Được, bây giờ em không mở miệng nói gì hết.
Chúc Vũ Hàm trừng mắt nhìn hắn, bật cười, Dương Phàm đôi khi rất giống một đứa trẻ.
Xe đi trên đường, dần dần rời khỏi nội thành, đi ra khu biệt thự gần thành phố, cuối cùng dừng lại trước mặt một ngôi biệt thự hai tầng, cửa tự động mở ra, Chúc Vũ Hàm lái xe vào trong.
- Một mình chị mà ở trong căn nhà lớn như vậy, không sợ sao?
Dương Phàm mở mắt ra nhìn căn biệt thự, than thở một câu.
- Chị bình thường không ở đây, ở tập thể trong nội thành. Nơi này cứ hai ngày là có người đến lau dọn. Hoàn cảnh nơi này rất được, ban ngày đứng ở trên sân thượng phơi nắng, tối thì về nội thành ở. Hôm nay em đến, ở trong nội thành không tiện.
Chúc Vũ Hàm vừa nói vừa mở cửa ra. Dương Phàm đứng ở cửa cười nói:
- Chúng ta có phải nên đi ăn gì trước không? Em chưa ăn cơm tối đâu.
Chúc Vũ Hàm không hề hoang mang nói:
- Trong tủ lạnh chị đã bảo người làm mua thức ăn để đó, chiều lúc em gọi điện cho chị, chị đã dặn dò. Chúng ta có thể tự mình nấu, có thể gọi điện bảo mang cơm tới.
Chúc Vũ Hàm đang mặc một chiếc váy, nàng cười cười làm cho Dương Phàm nghĩ đến cái khác.
- Không đưa em đi xem xung quanh nhà à.
Nụ cười của Dương Phàm ẩn giấu cái gì đó, làm cho Chúc Vũ Hàm không khỏi run lên trong lòng. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà dẫn Dương Phàm lên phòng ngủ tầng hai, dựa vào cửa nhỏ giọng nói:
- Đây là phòng ngủ.
Giữa phòng có một chiếc giường rất lớn, là loại có thể lăn qua lăn lại ở trên đó. Không ngoài suy đoán của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm không để ý mấy đến căn phòng, mà ôm lấy nàng từ phía sau, hai tay đặt lên trên ***
- Đáng tiếc, ở đây không phải văn phòng, chẳng qua cũng được.
Dương Phàm nhỏ giọng nói vào tai nàng, há mồm cắn nhẹ vào tai nàng. Đây là một trong những điểm mẫn cảm của Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm ra vẻ giãy dục, cái mông lắc lắc, lay động, bờ mông đè vào của quý qua mấy lớp quần áo, trên miệng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Chiêu này học từ đâu nhỉ? Dương Phàm trong nháy mắt nghĩ như vậy, *** dựng lên, dán sát vào. Cảm nhận được sự ấm áp, Chúc Vũ Hàm quay đầu lại, dán đôi môi đỏ hồng lại.
Tất chân màu đen đang là mốt với nhân viên văn phòng bây giờ, làm nổi bật đôi chân đầy nữ tính, qua chiếc quần tất mỏng manh có thể mơ hồ thấy được quần lót màu trắng.
Dương Phàm lấy chìa khóa, nhẹ nhàng kéo một vệt trên quần tất, làm rách một cái khe, thấy được quần lót làm bằng tơ tằm bên trong. Một cảm giác mãnh liệt muốn phát tiết trong nháy mắt xâm nhập toàn bộ tinh thần của Dương Phàm. Một tay nhẹ nhàng vén quần lót lên, một tay móc hung khí, không đợi bên trong ướt át, đâm mạnh vào.
Chúc Vũ Hàm chỉ cảm thấy nơi riêng tư mát lạnh, sau đó một con cá nóng bỏng xuyên thấu và nằm trong nơi thần bí đó, mạnh mẽ tiến vào làm cả người Chúc Vũ Hàm run lên, phát ra tiếng rên rỉ, giãy dụa càng mạnh hơn.
Lần này xuân triều không ngừng, dưới ánh trăng chiếu sáng, không ngừng ****
Đang có áp lực rất lớn làm Dương Phàm rất cần phát tiết. Chúc Vũ Hàm liền làm người để hắn phát tiết. Từ một góc độ nào đó mà nói, hai người rất cần nhau.
Dương Phàm từ Vu thành về, cả người hình như đã có biến hóa một ít, có vẻ trầm ổn hơn. Trưởng phòng tổ chức theo lệnh đi nói chuyện với Dương Phàm, nhưng lại cảm giác Dương Phàm lúc này hơi khác so với lần trước. Nếu nói Dương Phàm lúc trước ăn nói còn cẩn thận, hơi lo lắng. Nhưng Dương Phàm bây giờ lại làm cho người ta cảm giác tự tin đầy sắc bén.
Vĩ Huyền rất rối rắm. Điều này không phải bí mật, nhưng tự tin của Dương Phàm đến từ đâu?
Tự tin của Dương Phàm không phải từ trên trời rơi xuống, mà đến từ phó giám đốc ngân hàng Nông nghiệp Vu thành, được một lời hứa hẹn năm triệu. Có tiền chẳng gì không làm việc. Chúc Vũ Hàm nói chờ sau khi Dương Phàm nhận chức, sẽ tranh thủ đưa Dương Phàm đến tỉnh thành gặp Chúc Đông Phong, lấy ít ngân sách hỗ trợ nông lâm nghiệp của tỉnh. Có hai người này cam đoan, Dương Phàm trở nên tự tin rất nhiều.
Nói chuyện xong, thủ trưởng Lý thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói:
- Cậu xuống đó nhất định phải quản tiền cho tốt.
Dương Phàm nghe xong hơi giật mình, lập tức cảm thấy lời này còn có ẩn ý. Chẳng qua thủ trưởng Lý không có ý nói tiếp, đứng lên đưa Dương Phàm ra khỏi phòng, vỗ nhẹ vào vai Dương Phàm, nhìn Dương Phàm đầy ẩn ý rồi xoay người đi vào.
- Em ở bên dưới không việc gì phải ra vẻ đáng thương. Mấy tên giảo hoạt bên dưới, vừa khôn vừa tham, em không ra vẻ một chút thì sẽ bị bọn họ khi dễ đến chết.
Đây là lời Chúc Vũ Hàm nói với hắn trước khi chia tay.
Xuống dưới tầng, Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ đến lời nhắc nhở của thủ trưởng Lý? Đối với quan trường mà nói, Dương Phàm có rất nhiều điểm không thành thạo. Cũng may Dương Phàm là kẻ không ngại học hỏi kẻ dưới. Rút điện thoại, tìm một nơi vắng vẻ gọi điện cho Ngô Yến trước khi đi gặp Quý Vân Lâm và Lý Thụ Đường.
- Thủ trưởng Lý thực sự nói như vậy sao?
Ngô Yến suy nghĩ một lát rồi hỏi như vậy, sau khi được khẳng định liền cười lạnh nói:
- Xem ra Vĩ Huyền không thối nát bình thường. Có lẽ em chưa đi xuống đó, đã có rất nhiều người nhìn vào tiền mà em mang theo. Em đi gặp lãnh đạo thị ủy, nhất định phải nhấn mạnh một chút. Tiền em mang theo, nếu không có sự đồng ý của em, bất cứ ai cũng không được đụng vào. Ngoài ra em còn phải đưa ra một điều kiện, mang theo một người em tuyệt đối có thể tin tưởng đi cùng.
Dương Phàm cảm thấy sắp gặp phải tình hình như thế nào, trầm giọng hỏi:
- Mang ai?
- Mang Trầm Ninh theo, để hắn đến Vĩ Huyền làm cục trưởng công an, đó là điều kiện kiên quyết. Hắn làm ở đó, em sẽ quen thuộc với các vấn đề trong chốn quan trường hơn. Còn có Lưu Thiết em cũng có thể sử dụng, lúc cần hỏi thăm tin tức, tình huống, thì không ai bằng người này
Tắt máy, Dương Phàm đi đến phòng làm việc của Lý Thụ Đường. Đây là lần đầu tiên Dương Phàm chính thức gặp Lý Thụ Đường.
Lý Thụ Đường thấy ai hình như cũng ra vẻ lạnh lùng. Ngồi sau bàn làm việc, đợi bí thư bảo Dương Phàm vào, lúc này mới bỏ văn bản trên tay xuống, tháo kính ra, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm một cái.
- Người thanh niên này hình như khác với những gì đã nghe thì phải?
Lý Thụ Đường hiển nhiên có tin tức, kết hợp với tình huống ở hội chợ thương mại, Dương Phàm là một người trầm ổn nhưng không muốn thể hiện. Hôm nay gặp được lại cảm thấy là hai người khác nhau. Mới đầu hắn cố ý xem văn bản, nhưng vẫn chú ý đến phản ứng của Dương Phàm. Phát hiện thằng ranh này rất trầm ổn, không có vẻ gì là khẩn trương của cấp dưới gặp lãnh đạo, lúc ngồi xuống ánh mắt rất tự tin.
- Ha ha, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Lý Thụ Đường thầm than một câu trong lòng, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Thụ Đường là nhân vật trung kiên trong thế lực tỉnh Giang Nam, tuy nói đều là phái của tỉnh nhưng không thuộc phía Chúc Đông Phong. Tỉnh Giang Nam đại khái chia làm hai thế lực đó là bản địa và bên ngoài, nhưng thế lực bản địa lại chia ra nhiều nhánh. Nếu không Lý Thụ Đường cũng không thể nào không nói một câu về chuyện của Dương Phàm, để mặc cho Quý Vân Lâm đề nghị.
- Đồng chí Dương Phàm, lần này phái đồng chí đến Vĩ Huyền, trọng trách rất cao.
Lý Thụ Đường nói ra một tràng, khí chất cả người lập tức thay đổi, ban đầu là lạnh lùng, bây giờ đã chuyển sang mỉm cười, vừa uy nghiêm vừa thân thiện. Trong giọng nói thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy một tia quan tâm. Có thể thấy được người này rất biết cách cư xử.
Dương Phàm có chuẩn bị mà đến, không hề lo lắng nhìn thẳng vào mắt Lý Thụ Đường:
- Đây là thử thách của tổ chức đối với tôi. Là một đảng viên, tôi sẽ tuân theo bố trí của tổ chức.
Lý Thụ Đường thấy Dương Phàm rất bình tĩnh không khỏi kinh ngạc. Từ sau khi ngồi vào cái ghế này, dù là lãnh đạo khu, đối mặt với mình cũng không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh khi bị mình nhìn thẳng như thế này.
Thu lại ánh mắt mà bản thân tự nhận rất có sức áp bức, Lý Thụ Đường hơi mất hứng, khôi phục vẻ uy nghiêm lạnh lùng:
- Thanh niên có chí hướng, tôi rất trân trọng. Chẳng qua đồng chí gặp phải khó khăn rất lớn. Có yêu cầu gì, đồng chí cứ nói ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dương Phàm đang chờ câu nói này. Tất cả lãnh đạo đều thích tát cho mày một cái, sau đó cho mày một quả táo thơm ngon. Dương Phàm đương nhiên cũng sẽ bị như vậy.
- Bí thư Lý, nói đến yêu cầu, tôi chỉ có hai điều. Hơn nữa đó là điều kiện bắt buộc. Tôi hy vọng sẽ được bí thư Lý ủng hộ. Nếu không xuống Vĩ Huyền lần này rất khó thay đổi tình hình trong thời gian ngắn.
Dương Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh nhạt nói với Lý Thụ Đường. Lý Thụ Đường nghe xong khẽ cau mày, đáp lại:
- Ồ? Đồng chí nói hai điều kiện đó ra đi?
Dương Phàm cười nói:
- Điều kiện thứ nhất, tôi yêu cầu lãnh đạo thị ủy tỏ thái độ, tất cả tài chính mà tôi mang theo, sử dụng như thế nào chỉ có tôi quyết định. Các lãnh đạo khác của Vĩ Huyền không được tự tiện sử dụng. Thứ hai tôi hy vọng có thể phái đồng chí chỉ đạo viên Trầm Trữ đến Vĩ Huyền đảm nhiệm chức cục trưởng công an.
Sau khi nghe xong hai điều kiện này, Lý Thụ Đường có chút kinh ngạc:
- Sao? Chỉ hai yêu cầu này thôi sao? Không còn gì khác?
Dương Phàm cười đầy tự tin, lắc đầu. Trong lòng Lý Thụ Đường không khỏi đánh gián lại Dương Phàm. Từ đạo lý mà nói, điều chuyển một đồng chí trẻ tuổi có thành tích rất lớn xuống Vĩ Huyền, đã là chuyện không thể nói. Lý Thụ Đường đã chuẩn bị tâm lý, Quý Vân Lâm nói tạm thời cấp cho Dương Phàm hai triệu, nếu tính cả tài khoản mà Dương Phàm được cấp lần đầu, Lý Thụ Đường sẽ suy nghĩ một chút, Quý Vân Lâm làm như vậy đúng là có chút không thể nói.
Yêu cầu Dương Phàm đưa ra đường đường chính chính. Chẳng qua chọn một người làm cục trưởng công an Vĩ Huyền lại có hơi quá. Nhưng Dương Phàm đã bỏ qua việc đòi tiền, thay vào đó chọn mang theo một người rời đi Hôm nay thị ủy, chính quyền Uyển Lăng thiếu gì nhất thì đó chính là tiền. Uyển Lăng mặc dù là thành phố, nhưng kinh tế không quá phát triển. So sánh với các thành phố trong tỉnh như Vu thành, Đức Quang, Giang Hoài, Trì thành, Khánh Giang thì kinh tế kém hơn không ít.
Nếu nói trước đây Lý Thụ Đường không thích Dương Phàm, bây giờ ít nhiều đã cảm thấy hơi thích. Ừ ừ, không nhân cơ hội làm khó dễ cấp trên, không làm cho cấp trên khó xử, thanh niên này rất biết chừng mực.
Chẳng qua lập tức đáp ứng yêu cầu của hắn sẽ không thể hiện được quyền của lãnh đạo. Cho nên Lý Thụ Đường vẫn trầm ngâm một lát, lặng lẽ châm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi nhỏ giọng nói:
- Yêu cầu thứ nhất, tôi sẽ bàn bạc với thị trưởng Quý, sau đó có câu trả lời thuyết phục với đồng chí. Yêu cầu thứ hai của đồng chí có liên quan đến việc điều chuyển và sử dụng nhân sự, tổ chức cũng không thể can thiệp quá nhiều đến các khu, cũng cần phải có thời gian thông báo một chút. Mạnh mẽ, cưỡng ép không phải là tác phong của Đảng ta. Như vậy đi, đồng chí đi gặp thị trưởng Lý trước, xem thị trưởng Lý có ý kiến gì không. Ý của cá nhân tôi là để đồng chí nắm giữ kinh tế Vĩ Huyền, mà không chỉ có nông lâm nghiệp. Giải quyết vấn đề Vĩnh Thái như thế nào, sẽ thành lập một tổ công tác chuyên môn, do đồng chí chủ trì. Cứ như vậy làm các chuyện cũng danh chính ngôn thuận.
Lý Thụ Đường mặc dù không trực tiếp đáp ứng, nhưng lại khéo léo nhắc nhở Dương Phàm, người trẻ tuổi đúng là vẫn thiếu kinh nghiệm. Mày chỉ là một phó khu trưởng quản lý nông lâm nghiệp, dựa vào cái gì mà tiến vào thường ủy? Cái này có thể làm được sao?
Nói thật ra, điểm này Dương Phàm đúng là không nghĩ tới, trước đây chỉ nghĩ sẽ đối phó chuyện này như thế nào, không nghĩ được xa như vậy. Lý Thụ Đường nhắc nhở rất kịp thời. Không cần biết hắn nhắc là vì ý gì, nhưng lúc này Dương Phàm vẫn nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích.
- Bí thư Lý, vậy tôi đi trước. Cụ thể bao giờ thì xuống, tôi nghe lệnh của tổ chức.
Dương Phàm đứng lên chào, không có gì là bất mãn với việc Lý Thụ Đường không lập tức đáp ứng điều kiện. Chi tiết này không thể nghi ngờ càng làm Lý Thụ Đường thấy thích Dương Phàm hơn, thêm một lời nhận xét không kiêu ngạo, không nóng nảy.
Ra khỏi phòng làm việc của Lý Thụ Đường, Dương Phàm cười khổ. Người này còn không quên bắt mình hỏi Quý Vân Lâm, còn lưu lại một ám ảnh trong lòng mình, nhắc nhở mình việc này cũng không thể nào dễ dàng đối phó. Hơn nữa muốn Dương Phàm biết, tên Quý Vân Lâm kia làm việc có chút không thể nói.
"Ha ha, vẫn nghĩ mình là một tên Tiểu Bạch trong chốn quan trường sao" Dương Phàm thầm tự giễu mình một câu, trong lòng nói ta thực có điểm giống Tiểu Bạch. Cái hố to như vậy, bình thường ai muốn nhảy vào? Không nói cái khác, tổ chức cấp trên chỉ vào một người, người bị phái đi hoàn toàn có thể mở rộng miệng đưa điều kiện, không ngu ngốc như mình. Quan niệm này đều là hôm qua lúc ở trên giường, Chúc Vũ Hàm đã nói với Dương Phàm. Tình hình hỗn loạn, không ai muốn nhận, tổ chức luôn mạnh mẽ phái người. Nếu mạnh mẽ phái người, thì có thể đưa ra yêu cầu, mặc cả.
Có một điểm Dương Phàm lúc đó đã nghĩ rồi, đó chính là không thể lập tức xuống Vĩ Huyền, phải kéo dài mấy ngày, dựa vào quan hệ để tìm hiểu rõ tình huống ở Vĩ Huyền. Quan trọng nhất chính là làm rõ tình huống ở Vĩ Huyền, sau đó dựa vào quan hệ để liên lạc.... Điều này có tác dụng tham khảo quan trọng đối với Dương Phàm đi xuống, triển khai công việc như thế nào.
Ở vấn đề này, Dương Phàm đầu tiên là nghĩ đến Trầm Ninh làm cho Trầm Ninh đi tìm Trầm Minh hỏi rõ tình huống Vĩ Huyền. Trầm Minh trước kia là lãnh đạo Uyển Lăng, có thể biết được nhân sự ở Vĩ Huyền. Trầm Ninh bây giờ đang là chỉ đạo viên, xuống làm cục trưởng công an một khu có lẽ không khó khăn gì. Dương Phàm đưa ra yêu cầu mà thôi, cấp trên có đồng ý hay không lại là chuyện khác. Tình hình tài chính Uyển Lăng hiện tại, chỉ cần không đòi tiền, cấp trên cũng sẽ không quá so đo, đó là cái nhìn của Uyển Lăng. Nói ra yêu cầu là một chuyện, đáp ứng hay không lại là chuyện khác. Tóm lại nhất định phải mang Trầm Ninh theo. Nếu không xuống dưới không có ai hỗ trợ bên người, thì không khác gì thằng mù.
Một lần nữa đi đến chỗ Quý Vân Lâm, ý nghĩa thực ra không lớn, chẳng qua chỉ là vấn đề nguyên tắc mà thôi. Quý Vân Lâm lại chú ý đến cuộc nói chuyện của Dương Phàm và Lý Thụ Đường. Nói bóng nói gió hỏi thăm Lý Thụ Đường nói những gì.
Dương Phàm không hề giấu diếm, nghe câu nói gần như chia rẽ của Lý Thụ Đường, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Phàm, Quý Vân Lâm thầm chửi "con mẹ nó" Chẳng qua dù sao chuyện này cũng là do mình đưa ra. Kiến nghị của Lý Thụ Đường rất đúng, không có gì khác lạ cả. Quý Vân Lâm cũng chỉ có thể hy vọng Dương Phàm không hận mình quá sâu. Xuống Vũ Hàm mặc dù nói là tiếp nhận một tình hình hỗn loạn, nhưng đối với Dương Phàm mà nói, cũng là một việc đề bạt, cũng là một cơ hội cho Dương Phàm mà?
Lúc đầu khi suy nghĩ bố trí Dương Phàm, mặc dù có tâm tư, nhưng Quý Vân Lâm vẫn hy vọng Dương Phàm có thể làm tốt ở dưới.
- Ừ, bí thư Lý nói rất đúng, vấn đề nhân sự tổ chức sẽ nghiên cứu một chút. Ngoài ra, sau đây đồng chí hỏi anh Lý đó, anh Lý hiểu rất rõ Vĩ Huyền.
Dương Phàm về đến Vu thành liền bảo lái xe đi trước, sau đó gọi điện cho Chúc Vũ Hàm, báo vị trí để nàng đến đón. Lúc này trời bắt đầu tối, đứng bên đường Dương Phàm có chút hiểu ra. Vốn tưởng rằng bên trên có Chúc Vũ Hàm và Chúc Đông Phong, bên dưới lại làm ra công lao không nhỏ, thị ủy Uyển Lăng sẽ chiếu cố mình. Bây giờ xem ra không phải như vậy. Lý Thụ Đường cũng thế, Quý Vân Lâm cũng thế, bọn chúng đều không muốn trọng dụng một kẻ không do mình khống chế. Hết lần này đến lần khác chúng đều sợ đắc tội cấp trên, cho nên đào một cái hố cho Dương Phàm nhân chuyện tập đoàn Vĩnh Thái. Mày nhảy cũng được, không nhảy cũng được. Đây là bài học mà Dương Phàm nhận được.
Xem Audi của Chúc Vũ Hàm dừng lại bên cạnh Dương Phàm. Dương Phàm đang suy nghĩ đến thất thần nên không nhận ra. Nhìn người đàn ông đứng bên đường, miệng khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh. Chúc Vũ Hàm không khỏi có chút bất an trong lòng. Hiển nhiên Dương Phàm bị hãm hại mà nhụt chí, mà đấu chí còn dâng lên.
Rất nhiều lúc Chúc Vũ Hàm thường nghĩ đến một vấn đề, trên người Dương Phàm có điểm gì hấp dẫn mình? Lúc này vẻ lạnh nhạt trên mặt Dương Phàm đã cho nàng câu trả lời. Là một người đàn ông không so đo thành bại, đó chính là điểm hấp dẫn người nhất.
Hiển nhiên Dương Phàm cho đến bây giờ đều không coi trọng thắng bại, điểm này rất nhiều người không ngờ đến. Nếu không Dương Phàm hoàn toàn có thể từ chối sự bố trí của Uyển Lăng, sau đó nhờ Chúc Vũ Hàm giúp. Người đàn ông đứng lên từ trong khó khăn, mới là hấp dẫn nhất.
- Nhìn gì thế?
Chúc Vũ Hàm mỉm cười, hạ cửa kính xe xuống. Chúc Vũ Hàm tin, lúc này Dương Phàm muốn một người phụ nữ có thể làm hắn bình tĩnh lại.
Dương Phàm lúc này mới phát hiện ra Chúc Vũ Hàm đã tới, có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Nghĩ đến một chuyện nên thất thần.
Thấy nụ cười rạng rỡ của Chúc Vũ Hàm, tâm trạng Dương Phàm cũng nhẹ đi nhiều. Vội vàng leo lên xe, sau đó cười hỏi.
- Sao chị lại vui? Nhìn chị cười kìa.
- Còn vì sao nữa? Thấy em nên chị vui.
Lời này làm Dương Phàm có cảm giác ấm áp đang bao lấy tâm hồn mình. Trong đời một người đàn ông, có một hồng nhan tri kỷ như vậy đã rất hạnh phúc.
- Em đột nhiên cảm thấy đến Vu thành có gặp được người của ngân hàng Nông nghiệp chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng em muốn gặp chị.
Người Chúc Vũ Hàm run lên, lái xe vào ven đường sau đó quay đầu lại nhìn nghiêng Dương Phàm, mắt hơi đỏ, nhỏ giọng nói:
- Em có thể để chị chuyên tâm lái xe không?
Dương Phàm cười nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:
- Được, bây giờ em không mở miệng nói gì hết.
Chúc Vũ Hàm trừng mắt nhìn hắn, bật cười, Dương Phàm đôi khi rất giống một đứa trẻ.
Xe đi trên đường, dần dần rời khỏi nội thành, đi ra khu biệt thự gần thành phố, cuối cùng dừng lại trước mặt một ngôi biệt thự hai tầng, cửa tự động mở ra, Chúc Vũ Hàm lái xe vào trong.
- Một mình chị mà ở trong căn nhà lớn như vậy, không sợ sao?
Dương Phàm mở mắt ra nhìn căn biệt thự, than thở một câu.
- Chị bình thường không ở đây, ở tập thể trong nội thành. Nơi này cứ hai ngày là có người đến lau dọn. Hoàn cảnh nơi này rất được, ban ngày đứng ở trên sân thượng phơi nắng, tối thì về nội thành ở. Hôm nay em đến, ở trong nội thành không tiện.
Chúc Vũ Hàm vừa nói vừa mở cửa ra. Dương Phàm đứng ở cửa cười nói:
- Chúng ta có phải nên đi ăn gì trước không? Em chưa ăn cơm tối đâu.
Chúc Vũ Hàm không hề hoang mang nói:
- Trong tủ lạnh chị đã bảo người làm mua thức ăn để đó, chiều lúc em gọi điện cho chị, chị đã dặn dò. Chúng ta có thể tự mình nấu, có thể gọi điện bảo mang cơm tới.
Chúc Vũ Hàm đang mặc một chiếc váy, nàng cười cười làm cho Dương Phàm nghĩ đến cái khác.
- Không đưa em đi xem xung quanh nhà à.
Nụ cười của Dương Phàm ẩn giấu cái gì đó, làm cho Chúc Vũ Hàm không khỏi run lên trong lòng. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà dẫn Dương Phàm lên phòng ngủ tầng hai, dựa vào cửa nhỏ giọng nói:
- Đây là phòng ngủ.
Giữa phòng có một chiếc giường rất lớn, là loại có thể lăn qua lăn lại ở trên đó. Không ngoài suy đoán của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm không để ý mấy đến căn phòng, mà ôm lấy nàng từ phía sau, hai tay đặt lên trên
- Đáng tiếc, ở đây không phải văn phòng, chẳng qua cũng được.
Dương Phàm nhỏ giọng nói vào tai nàng, há mồm cắn nhẹ vào tai nàng. Đây là một trong những điểm mẫn cảm của Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm ra vẻ giãy dục, cái mông lắc lắc, lay động, bờ mông đè vào của quý qua mấy lớp quần áo, trên miệng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Chiêu này học từ đâu nhỉ? Dương Phàm trong nháy mắt nghĩ như vậy, dựng lên, dán sát vào. Cảm nhận được sự ấm áp, Chúc Vũ Hàm quay đầu lại, dán đôi môi đỏ hồng lại.
Tất chân màu đen đang là mốt với nhân viên văn phòng bây giờ, làm nổi bật đôi chân đầy nữ tính, qua chiếc quần tất mỏng manh có thể mơ hồ thấy được quần lót màu trắng.
Dương Phàm lấy chìa khóa, nhẹ nhàng kéo một vệt trên quần tất, làm rách một cái khe, thấy được quần lót làm bằng tơ tằm bên trong. Một cảm giác mãnh liệt muốn phát tiết trong nháy mắt xâm nhập toàn bộ tinh thần của Dương Phàm. Một tay nhẹ nhàng vén quần lót lên, một tay móc hung khí, không đợi bên trong ướt át, đâm mạnh vào.
Chúc Vũ Hàm chỉ cảm thấy nơi riêng tư mát lạnh, sau đó một con cá nóng bỏng xuyên thấu và nằm trong nơi thần bí đó, mạnh mẽ tiến vào làm cả người Chúc Vũ Hàm run lên, phát ra tiếng rên rỉ, giãy dụa càng mạnh hơn.
Lần này xuân triều không ngừng, dưới ánh trăng chiếu sáng, không ngừng
Đang có áp lực rất lớn làm Dương Phàm rất cần phát tiết. Chúc Vũ Hàm liền làm người để hắn phát tiết. Từ một góc độ nào đó mà nói, hai người rất cần nhau.
Dương Phàm từ Vu thành về, cả người hình như đã có biến hóa một ít, có vẻ trầm ổn hơn. Trưởng phòng tổ chức theo lệnh đi nói chuyện với Dương Phàm, nhưng lại cảm giác Dương Phàm lúc này hơi khác so với lần trước. Nếu nói Dương Phàm lúc trước ăn nói còn cẩn thận, hơi lo lắng. Nhưng Dương Phàm bây giờ lại làm cho người ta cảm giác tự tin đầy sắc bén.
Vĩ Huyền rất rối rắm. Điều này không phải bí mật, nhưng tự tin của Dương Phàm đến từ đâu?
Tự tin của Dương Phàm không phải từ trên trời rơi xuống, mà đến từ phó giám đốc ngân hàng Nông nghiệp Vu thành, được một lời hứa hẹn năm triệu. Có tiền chẳng gì không làm việc. Chúc Vũ Hàm nói chờ sau khi Dương Phàm nhận chức, sẽ tranh thủ đưa Dương Phàm đến tỉnh thành gặp Chúc Đông Phong, lấy ít ngân sách hỗ trợ nông lâm nghiệp của tỉnh. Có hai người này cam đoan, Dương Phàm trở nên tự tin rất nhiều.
Nói chuyện xong, thủ trưởng Lý thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói:
- Cậu xuống đó nhất định phải quản tiền cho tốt.
Dương Phàm nghe xong hơi giật mình, lập tức cảm thấy lời này còn có ẩn ý. Chẳng qua thủ trưởng Lý không có ý nói tiếp, đứng lên đưa Dương Phàm ra khỏi phòng, vỗ nhẹ vào vai Dương Phàm, nhìn Dương Phàm đầy ẩn ý rồi xoay người đi vào.
- Em ở bên dưới không việc gì phải ra vẻ đáng thương. Mấy tên giảo hoạt bên dưới, vừa khôn vừa tham, em không ra vẻ một chút thì sẽ bị bọn họ khi dễ đến chết.
Đây là lời Chúc Vũ Hàm nói với hắn trước khi chia tay.
Xuống dưới tầng, Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ đến lời nhắc nhở của thủ trưởng Lý? Đối với quan trường mà nói, Dương Phàm có rất nhiều điểm không thành thạo. Cũng may Dương Phàm là kẻ không ngại học hỏi kẻ dưới. Rút điện thoại, tìm một nơi vắng vẻ gọi điện cho Ngô Yến trước khi đi gặp Quý Vân Lâm và Lý Thụ Đường.
- Thủ trưởng Lý thực sự nói như vậy sao?
Ngô Yến suy nghĩ một lát rồi hỏi như vậy, sau khi được khẳng định liền cười lạnh nói:
- Xem ra Vĩ Huyền không thối nát bình thường. Có lẽ em chưa đi xuống đó, đã có rất nhiều người nhìn vào tiền mà em mang theo. Em đi gặp lãnh đạo thị ủy, nhất định phải nhấn mạnh một chút. Tiền em mang theo, nếu không có sự đồng ý của em, bất cứ ai cũng không được đụng vào. Ngoài ra em còn phải đưa ra một điều kiện, mang theo một người em tuyệt đối có thể tin tưởng đi cùng.
Dương Phàm cảm thấy sắp gặp phải tình hình như thế nào, trầm giọng hỏi:
- Mang ai?
- Mang Trầm Ninh theo, để hắn đến Vĩ Huyền làm cục trưởng công an, đó là điều kiện kiên quyết. Hắn làm ở đó, em sẽ quen thuộc với các vấn đề trong chốn quan trường hơn. Còn có Lưu Thiết em cũng có thể sử dụng, lúc cần hỏi thăm tin tức, tình huống, thì không ai bằng người này
Tắt máy, Dương Phàm đi đến phòng làm việc của Lý Thụ Đường. Đây là lần đầu tiên Dương Phàm chính thức gặp Lý Thụ Đường.
Lý Thụ Đường thấy ai hình như cũng ra vẻ lạnh lùng. Ngồi sau bàn làm việc, đợi bí thư bảo Dương Phàm vào, lúc này mới bỏ văn bản trên tay xuống, tháo kính ra, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm một cái.
- Người thanh niên này hình như khác với những gì đã nghe thì phải?
Lý Thụ Đường hiển nhiên có tin tức, kết hợp với tình huống ở hội chợ thương mại, Dương Phàm là một người trầm ổn nhưng không muốn thể hiện. Hôm nay gặp được lại cảm thấy là hai người khác nhau. Mới đầu hắn cố ý xem văn bản, nhưng vẫn chú ý đến phản ứng của Dương Phàm. Phát hiện thằng ranh này rất trầm ổn, không có vẻ gì là khẩn trương của cấp dưới gặp lãnh đạo, lúc ngồi xuống ánh mắt rất tự tin.
- Ha ha, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Lý Thụ Đường thầm than một câu trong lòng, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Thụ Đường là nhân vật trung kiên trong thế lực tỉnh Giang Nam, tuy nói đều là phái của tỉnh nhưng không thuộc phía Chúc Đông Phong. Tỉnh Giang Nam đại khái chia làm hai thế lực đó là bản địa và bên ngoài, nhưng thế lực bản địa lại chia ra nhiều nhánh. Nếu không Lý Thụ Đường cũng không thể nào không nói một câu về chuyện của Dương Phàm, để mặc cho Quý Vân Lâm đề nghị.
- Đồng chí Dương Phàm, lần này phái đồng chí đến Vĩ Huyền, trọng trách rất cao.
Lý Thụ Đường nói ra một tràng, khí chất cả người lập tức thay đổi, ban đầu là lạnh lùng, bây giờ đã chuyển sang mỉm cười, vừa uy nghiêm vừa thân thiện. Trong giọng nói thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy một tia quan tâm. Có thể thấy được người này rất biết cách cư xử.
Dương Phàm có chuẩn bị mà đến, không hề lo lắng nhìn thẳng vào mắt Lý Thụ Đường:
- Đây là thử thách của tổ chức đối với tôi. Là một đảng viên, tôi sẽ tuân theo bố trí của tổ chức.
Lý Thụ Đường thấy Dương Phàm rất bình tĩnh không khỏi kinh ngạc. Từ sau khi ngồi vào cái ghế này, dù là lãnh đạo khu, đối mặt với mình cũng không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh khi bị mình nhìn thẳng như thế này.
Thu lại ánh mắt mà bản thân tự nhận rất có sức áp bức, Lý Thụ Đường hơi mất hứng, khôi phục vẻ uy nghiêm lạnh lùng:
- Thanh niên có chí hướng, tôi rất trân trọng. Chẳng qua đồng chí gặp phải khó khăn rất lớn. Có yêu cầu gì, đồng chí cứ nói ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dương Phàm đang chờ câu nói này. Tất cả lãnh đạo đều thích tát cho mày một cái, sau đó cho mày một quả táo thơm ngon. Dương Phàm đương nhiên cũng sẽ bị như vậy.
- Bí thư Lý, nói đến yêu cầu, tôi chỉ có hai điều. Hơn nữa đó là điều kiện bắt buộc. Tôi hy vọng sẽ được bí thư Lý ủng hộ. Nếu không xuống Vĩ Huyền lần này rất khó thay đổi tình hình trong thời gian ngắn.
Dương Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh nhạt nói với Lý Thụ Đường. Lý Thụ Đường nghe xong khẽ cau mày, đáp lại:
- Ồ? Đồng chí nói hai điều kiện đó ra đi?
Dương Phàm cười nói:
- Điều kiện thứ nhất, tôi yêu cầu lãnh đạo thị ủy tỏ thái độ, tất cả tài chính mà tôi mang theo, sử dụng như thế nào chỉ có tôi quyết định. Các lãnh đạo khác của Vĩ Huyền không được tự tiện sử dụng. Thứ hai tôi hy vọng có thể phái đồng chí chỉ đạo viên Trầm Trữ đến Vĩ Huyền đảm nhiệm chức cục trưởng công an.
Sau khi nghe xong hai điều kiện này, Lý Thụ Đường có chút kinh ngạc:
- Sao? Chỉ hai yêu cầu này thôi sao? Không còn gì khác?
Dương Phàm cười đầy tự tin, lắc đầu. Trong lòng Lý Thụ Đường không khỏi đánh gián lại Dương Phàm. Từ đạo lý mà nói, điều chuyển một đồng chí trẻ tuổi có thành tích rất lớn xuống Vĩ Huyền, đã là chuyện không thể nói. Lý Thụ Đường đã chuẩn bị tâm lý, Quý Vân Lâm nói tạm thời cấp cho Dương Phàm hai triệu, nếu tính cả tài khoản mà Dương Phàm được cấp lần đầu, Lý Thụ Đường sẽ suy nghĩ một chút, Quý Vân Lâm làm như vậy đúng là có chút không thể nói.
Yêu cầu Dương Phàm đưa ra đường đường chính chính. Chẳng qua chọn một người làm cục trưởng công an Vĩ Huyền lại có hơi quá. Nhưng Dương Phàm đã bỏ qua việc đòi tiền, thay vào đó chọn mang theo một người rời đi Hôm nay thị ủy, chính quyền Uyển Lăng thiếu gì nhất thì đó chính là tiền. Uyển Lăng mặc dù là thành phố, nhưng kinh tế không quá phát triển. So sánh với các thành phố trong tỉnh như Vu thành, Đức Quang, Giang Hoài, Trì thành, Khánh Giang thì kinh tế kém hơn không ít.
Nếu nói trước đây Lý Thụ Đường không thích Dương Phàm, bây giờ ít nhiều đã cảm thấy hơi thích. Ừ ừ, không nhân cơ hội làm khó dễ cấp trên, không làm cho cấp trên khó xử, thanh niên này rất biết chừng mực.
Chẳng qua lập tức đáp ứng yêu cầu của hắn sẽ không thể hiện được quyền của lãnh đạo. Cho nên Lý Thụ Đường vẫn trầm ngâm một lát, lặng lẽ châm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi nhỏ giọng nói:
- Yêu cầu thứ nhất, tôi sẽ bàn bạc với thị trưởng Quý, sau đó có câu trả lời thuyết phục với đồng chí. Yêu cầu thứ hai của đồng chí có liên quan đến việc điều chuyển và sử dụng nhân sự, tổ chức cũng không thể can thiệp quá nhiều đến các khu, cũng cần phải có thời gian thông báo một chút. Mạnh mẽ, cưỡng ép không phải là tác phong của Đảng ta. Như vậy đi, đồng chí đi gặp thị trưởng Lý trước, xem thị trưởng Lý có ý kiến gì không. Ý của cá nhân tôi là để đồng chí nắm giữ kinh tế Vĩ Huyền, mà không chỉ có nông lâm nghiệp. Giải quyết vấn đề Vĩnh Thái như thế nào, sẽ thành lập một tổ công tác chuyên môn, do đồng chí chủ trì. Cứ như vậy làm các chuyện cũng danh chính ngôn thuận.
Lý Thụ Đường mặc dù không trực tiếp đáp ứng, nhưng lại khéo léo nhắc nhở Dương Phàm, người trẻ tuổi đúng là vẫn thiếu kinh nghiệm. Mày chỉ là một phó khu trưởng quản lý nông lâm nghiệp, dựa vào cái gì mà tiến vào thường ủy? Cái này có thể làm được sao?
Nói thật ra, điểm này Dương Phàm đúng là không nghĩ tới, trước đây chỉ nghĩ sẽ đối phó chuyện này như thế nào, không nghĩ được xa như vậy. Lý Thụ Đường nhắc nhở rất kịp thời. Không cần biết hắn nhắc là vì ý gì, nhưng lúc này Dương Phàm vẫn nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích.
- Bí thư Lý, vậy tôi đi trước. Cụ thể bao giờ thì xuống, tôi nghe lệnh của tổ chức.
Dương Phàm đứng lên chào, không có gì là bất mãn với việc Lý Thụ Đường không lập tức đáp ứng điều kiện. Chi tiết này không thể nghi ngờ càng làm Lý Thụ Đường thấy thích Dương Phàm hơn, thêm một lời nhận xét không kiêu ngạo, không nóng nảy.
Ra khỏi phòng làm việc của Lý Thụ Đường, Dương Phàm cười khổ. Người này còn không quên bắt mình hỏi Quý Vân Lâm, còn lưu lại một ám ảnh trong lòng mình, nhắc nhở mình việc này cũng không thể nào dễ dàng đối phó. Hơn nữa muốn Dương Phàm biết, tên Quý Vân Lâm kia làm việc có chút không thể nói.
"Ha ha, vẫn nghĩ mình là một tên Tiểu Bạch trong chốn quan trường sao" Dương Phàm thầm tự giễu mình một câu, trong lòng nói ta thực có điểm giống Tiểu Bạch. Cái hố to như vậy, bình thường ai muốn nhảy vào? Không nói cái khác, tổ chức cấp trên chỉ vào một người, người bị phái đi hoàn toàn có thể mở rộng miệng đưa điều kiện, không ngu ngốc như mình. Quan niệm này đều là hôm qua lúc ở trên giường, Chúc Vũ Hàm đã nói với Dương Phàm. Tình hình hỗn loạn, không ai muốn nhận, tổ chức luôn mạnh mẽ phái người. Nếu mạnh mẽ phái người, thì có thể đưa ra yêu cầu, mặc cả.
Có một điểm Dương Phàm lúc đó đã nghĩ rồi, đó chính là không thể lập tức xuống Vĩ Huyền, phải kéo dài mấy ngày, dựa vào quan hệ để tìm hiểu rõ tình huống ở Vĩ Huyền. Quan trọng nhất chính là làm rõ tình huống ở Vĩ Huyền, sau đó dựa vào quan hệ để liên lạc.... Điều này có tác dụng tham khảo quan trọng đối với Dương Phàm đi xuống, triển khai công việc như thế nào.
Ở vấn đề này, Dương Phàm đầu tiên là nghĩ đến Trầm Ninh làm cho Trầm Ninh đi tìm Trầm Minh hỏi rõ tình huống Vĩ Huyền. Trầm Minh trước kia là lãnh đạo Uyển Lăng, có thể biết được nhân sự ở Vĩ Huyền. Trầm Ninh bây giờ đang là chỉ đạo viên, xuống làm cục trưởng công an một khu có lẽ không khó khăn gì. Dương Phàm đưa ra yêu cầu mà thôi, cấp trên có đồng ý hay không lại là chuyện khác. Tình hình tài chính Uyển Lăng hiện tại, chỉ cần không đòi tiền, cấp trên cũng sẽ không quá so đo, đó là cái nhìn của Uyển Lăng. Nói ra yêu cầu là một chuyện, đáp ứng hay không lại là chuyện khác. Tóm lại nhất định phải mang Trầm Ninh theo. Nếu không xuống dưới không có ai hỗ trợ bên người, thì không khác gì thằng mù.
Một lần nữa đi đến chỗ Quý Vân Lâm, ý nghĩa thực ra không lớn, chẳng qua chỉ là vấn đề nguyên tắc mà thôi. Quý Vân Lâm lại chú ý đến cuộc nói chuyện của Dương Phàm và Lý Thụ Đường. Nói bóng nói gió hỏi thăm Lý Thụ Đường nói những gì.
Dương Phàm không hề giấu diếm, nghe câu nói gần như chia rẽ của Lý Thụ Đường, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Phàm, Quý Vân Lâm thầm chửi "con mẹ nó" Chẳng qua dù sao chuyện này cũng là do mình đưa ra. Kiến nghị của Lý Thụ Đường rất đúng, không có gì khác lạ cả. Quý Vân Lâm cũng chỉ có thể hy vọng Dương Phàm không hận mình quá sâu. Xuống Vũ Hàm mặc dù nói là tiếp nhận một tình hình hỗn loạn, nhưng đối với Dương Phàm mà nói, cũng là một việc đề bạt, cũng là một cơ hội cho Dương Phàm mà?
Lúc đầu khi suy nghĩ bố trí Dương Phàm, mặc dù có tâm tư, nhưng Quý Vân Lâm vẫn hy vọng Dương Phàm có thể làm tốt ở dưới.
- Ừ, bí thư Lý nói rất đúng, vấn đề nhân sự tổ chức sẽ nghiên cứu một chút. Ngoài ra, sau đây đồng chí hỏi anh Lý đó, anh Lý hiểu rất rõ Vĩ Huyền.