- Giả vờ đứng đắn.
Sau đó lắc mông ra ngoài, lưu lại hình ảnh là bộ mông rất lớn rất tròn cho Dương Phàm.
Dương Phàm không có năng lực chống lại sức hấp dẫn, mà là hắn không dám cho mình cơ hội này. Có thể thấy Hiểu Vân là một người phụ nữ rất có dã tâm. Nếu không cô ta sẽ không động tâm vì điều kiện mà mình đưa ra. Người phụ nữ như vậy, sẽ không thích hợp lên giường, ít nhất giai đoạn này không thích hợp.
Lần này từ tỉnh về, nghe Điền Trọng dạy bảo một phen, lại bị Chúc Vũ Hàm từ chối, Dương Phàm cảm thấy mình dần trở nên thành thục, tâm trí cũng cứng rắn hơn, càng thêm cẩn thận.
Về đến nội thành thì trời đã tối đen. Dương Phàm lấy chìa khóa mở cửa, thì cửa lại đột nhiên được mở từ bên trong. Hắn ngẩn ra một chút, thấy Tiểu Nguyệt đang tươi cười, Dương Phàm nghĩ đến trong nhà đúng là còn có một người có thể vào.
Suy nghĩ một chút, thấy cũng đã là cuối tháng, nhà được quét dọn sạch sẽ. Mặc dù Dương Phàm không có nhà nhưng Tiểu Nguyệt cứ hai ngày lại đến một lần.
Dương Phàm ngồi xuống, cười cười với Tiểu Nguyệt:
- Sao muộn như vậy mà vẫn chưa về?
Nhìn lướt qua bài vở trên bàn, Dương Phàm coi như cũng hiểu được nguyên nhân.
Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ nhỏ giọng giải thích:
- Trong nhà rất ồn, em mỗi ngày đều đợi làm xong bài tập mới về.
Thực ra trong lòng Tiểu Nguyệt lại không phải như vậy, làm bài tập thì ở đâu chẳng được? Chẳng qua một thời gian không thấy đại ca này, Tiểu Nguyệt ở lại chờ.
Dương Phàm đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt, cười nói:
- Anh bị điều xuống Vĩ Huyền, ít có thời gian về. Chẳng qua mỗi lần về thấy nhà rất sạch sẽ, anh rất hài lòng.
Vừa nói, Dương Phàm rút năm trăm đồng trong ví ra, nói:
- Anh sợ thời gian tới không có ở đây, em cầm trước đi.
Tiểu Nguyệt hơi rụt người lại, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, lần trước em mượn tiền anh vẫn chưa trả mà.
Dương Phàm cười nói:
- Không phải đã nói rồi sao, đây là tiền em làm mà kiếm được, chuyện gì ra chuyện đó, số tiền này em cứ cầm. Anh còn định làm một thẻ ngân hàng cho em, sau này anh bận không đến được đây, sẽ chuyển tiền vào đó, em ra rút.
Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy tiền Dương Phàm đưa cho, cẩn thận cất đi. Dương Phàm lại nói chuyện với nàng một lát, hỏi tình hình trong nhà và trường. Tiểu Nguyệt không nói gì nhiều, cơ bản là Dương Phàm hỏi câu nào nói câu đó. Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Tiểu Nguyệt chủ động đeo túi lên, nói phải về.
Đi xuống dưới lầu, cô bé đưa tay vỗ vỗ ngực, lặng lẽ đứng đó. Đây coi như lần đầu tiên đại ca nói chuyện nghiêm túc với nàng. Tim Tiểu Nguyệt lúc này vẫn còn đập mạnh. Tiểu Nguyệt có một tình cảm khó nói thành lời với đại ca đã là thay đổi cuộc đời mình. Nàng một lần nữa quay đầu lại nhìn lên lầu, leo lên chiếc xe đạp yêu dấu, cô bé không nhịn được ấn chuông vài cái. Tiếng chuông và nụ cười xuất hiện xuất chặng đường đi, cô bé trông khá xinh xắn trong bóng đêm.
Sáng hôm sau Dương Phàm dậy rất sớm để kịp về Vĩ Huyền. Vừa đỗ xe, Vương Vĩ Tân trong phòng làm việc thấy Dương Phàm, lập tức mỉm cười đi ra nghênh đón, từ xa đã nói:
- Phó chủ tịch Dương, anh rời đi có mấy ngày mà Vĩ Huyền đã rất náo nhiệt.
Dương Phàm ngẩn ra, theo bản năng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Vào phòng làm việc rồi nói.
Vương Vĩ Tân vội vàng đưa tay ra cản lại:
- Không cần, nói luôn ở đây. Nếu anh không lúc anh bận, sẽ không có thời gian nói chuyện. Đợt tập huấn bên nhà khách đã đến thời điểm cuối, lát tôi cũng phải đến đó.
Dương Phàm cười cười bất đắc dĩ, nhìn mặt Vương Vĩ Tân, hắn cũng đoán là chuyện tốt.
- Anh vừa đi, bọn đáng chết phòng công an đã xử phạt theo án hành chính, tạm giam hai mươi bốn giờ rồi thả Chu Đào ra, phạt năm ngàn. Chuyện này chủ tịch Hồng nói chờ anh về nói tiếp. Hôm qua báo chí đúng là rất chấn động, một bức ảnh lớn có chủ tịch Hồng, phó bí thư Hạ và anh, được đăng trên trang nhất. Chuyện này làm kinh động cả bí thư Lý và chủ tịch Quý, hai người đều gọi điện xuống hỏi tình hình cụ thể, nói hôm nay phóng viên báo Uyển Lăng sẽ xuống, viết một chuyên đề. Còn nữa tập đoàn Vĩnh Thái và cục Tài chính đều gọi điện xuống, hỏi về tài chính chuyên ngành, chuyện này chưa có chỉ thị của anh, tôi không dám nói lung tùng, chờ sau khi anh về sẽ xử lý. Còn nữa, hôm qua Uyển Lăng gọi điện tới, trưởng phòng công an mới được bổ nhiệm trong chiều nay sẽ xuống nhận chức.
Chuyện về Chu Đào, Dương Phàm không hề kinh ngạc mấy, đối phương thật quá to gan, không ngờ không sợ mình mà đã thả người? Sau lưng chuyện này rốt cuộc là gì, Dương Phàm không có thời gian suy nghĩ. Tài chính chuyên ngành quan trọng hơn, Dương Phàm phải lập tức xử lý.
- Anh Vương, anh gọi đồng chí Võ Cương đến phòng tôi, tôi bảo anh ta đi lo chuyện này.
Vương Vĩ Tân nghe xong lộ ra vẻ hâm mộ, chẳng qua cũng không rõ ràng mấy, vội vàng gật đầu rời đi.
Dương Phàm đang lên lầu thì phía sau có Hồng Thành Cương cười gọi:
- Phó chủ tịch Dương, cậu đã về, nếu còn không về, tôi phải gọi điện giục đó.
Dương Phàm dừng lại, cười khổ nói:
- Sao chủ tịch Hồng lại nói như vậy? Anh là lãnh đạo, có chuyện gì cứ trực tiếp phân phó là được mà.
Hồng Thành Cương đi tới, cười nói:
- Hôm qua có hai nhà kinh doanh hoa quả ở tỉnh thành tới, tôi thay mặt huyện tiếp đón một chút, nói chuyện một lát mà hai người này chết sống đều không nói rốt cuộc muốn làm gì, chỉ nói là xuống quan sát mà thôi. Chẳng qua bọn họ chết sống cũng muốn gặp cậu. Cậu thành thật khai báo, hai người này xuống Vĩ Huyền để làm gì? Tôi cảnh cảo cậu trước, không được giấu diếm tổ chức đâu đó.
Hồng Thành Cương nói đến đoạn sau không khỏi mỉm cười. Dương Phàm nhìn ra hắn đã đại khái đoán ra sự việc, cũng không giấu, một bên nói lại ý của Tề Quốc Viễn.
Hồng Thành Cương nghe thấy có thể tiêu thụ toàn bộ dưa lê, không khỏi khiếp sợ, đứng trước cửa phòng làm việc Dương Phàm mà không dám tin hỏi lại:
- Cậu xác định?
Dương Phàm gật đầu. Hồng Thành Cương thở dài một hơi, vuốt vuốt ngực nói:
- Chỉ cần bọn họ tiêu thụ được, đừng nói là đại lý tiêu thụ một năm, các điều kiện khác cũng đáp ứng bọn họ. Một vạn năm ngàn mẫu dưa lê, thiếu chút nữa làm tôi mệt đến chết.
Dương Phàm mở cửa, cười khổ nói:
- Cũng không thể đáp ứng bọn họ hết được, như vậy chúng ta sẽ rất bị động, cũng không phù hợp chiến lược phát triển tổng thể của tôi đề ra. Tôi lúc ấy nói ký hợp đồng một năm, chỉ cần dưa lê chúng ta năm nay có thể bán tốt, như vậy quyền chủ động sau này sẽ nằm trong tay chúng ta. Ý của tôi là chuyển phần đóng gói cho bọn họ làm, như vậy đã rất nể mặt rồi. Trong vùng núi chúng ta đâu chỉ có mình dưa lê? Còn các thứ khác, nếu mang đến các thành phố lớn đều là bảo bối đó.
Hồng Thành Cương cười cười xấu hổ nói:
- Đúng thế, tôi đúng là nóng nảy quá. Việc này do cậu làm đi. Ngoài ra, buổi chiều cậu tranh thủ một chút, đi đón trưởng phòng công an mới được điều xuống. Còn có một chuyện, bên ngân hàng nông nghiệp đã điều phối được hay chưa, bên phòng tài chính gọi điện hỏi mở tài khoản nào?
Dương Phàm đưa tay ra dấu Ok:
- Bảo bọn họ mở tài khoản ở ngân hàng nông nghiệp. Ngoài ra tôi muốn nói với anh một chuyện, tôi định lấy danh nghĩa chính quyền, mở một tài khoản chuyên ngành, ở Uyển Lăng một tài khoản, trong huyện một tài khoản, như vậy sẽ linh hoạt hơn.
Hồng Thành Cương không hề do dự, gật đầu nói:
- Việc này cậu cứ quyết định. Đúng, lập tức tiến hành chỉnh đốn các phòng ban, cô bạn phóng viên báo tỉnh của cậu có thể xuống lần nữa không?
Dương Phàm nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hồng Thành Cương, chắc là đã nếm được mùi lợi ích, không khỏi cười nói:
- Tôi sẽ nói với cô ấy một chút. Có thể xuống phỏng vấn hay không, tôi không dám đảm bảo.
Hồng Thành Cương cười cười đi ra ngoài. Dương Phàm thấy nơi này coi như đã yên lặng. Dương Phàm không khỏi nghĩ đến tài liệu trong tay Bộ Yên. Chẳng qua cô nàng này nhất định sẽ không tự thú, nếu có thể nghĩ được biện pháp trộm lấy thì quá tốt, chẳng qua khả năng này rất thấp. Bộ Yên cho mình xem, nhất định càng giấu kỹ hơn. Cái khác không nói, tùy tiện tìm phòng nào đó giấu vào, mày biết tìm ở đâu?
Dương Phàm mới được yên tâm một chút, chưa kịp xem hết một công văn, ngoài cửa đã có tiếng cốc cốc, mở ra nhìn thì thấy là hai người kinh doanh hoa quả.
Dương Phàm vội vàng mời hai người này vào. Hai người nhìn thiết kế xa hoa trong phòng, không khỏi lắc đầu. Triệu Phương Thụ nhỏ giọng nói:
- Làm cái gì cũng không sướng bằng làm quan.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ. Người ta đây là lo lắng làm quan động tay động chân, nói tránh, không có cách nào khác mà. Dương Phàm rót nước mời hai người, cười giải thích:
- Các người đừng hâm mộ tôi. Đây đều là những chuyện mà chủ tịch khóa trước làm. Tôi bây giờ là phó chủ tịch phụ trách kinh tế, nhưng trong huyện lại nợ bao tiền. Tôi thấy thiết kế nơi này lại cảm thấy đau đầu. Cho nên chủ tịch Hồng còn thương lượng với tôi, có phải là nên bán đi một ít xe, sau đó cũng bán vài thứ đồ đắt tiền đi. Chúng ta bây giờ đang nghèo mà, tôi xuống xã còn phải mang theo lương khô đó.
Lời giải thích này của Dương Phàm có đi vào trong lòng hai vị này hay không, chỉ có trời mới biết. Chẳng qua có một việc mà hai người này không thể thay đổi, đó chính là dưa lê nhất định phải bán giúp Vĩ Huyền. Cụ thể vì sao, Dương Phàm cũng không muốn đi hỏi Tề Quốc Viễn. Tóm lại hắn nhất định có biện pháp thu thập những người kinh doanh hoa quả.
- Phó chủ tịch Dương, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là mở nhà máy sản xuất bao bì, hoa quả đóng gói rất quan trọng, chuyện này anh hãy giao cho chúng tôi giải quyết. Thứ hai, bên chính quyền phải hỗ trợ chúng tôi tiếp xúc với nông dân.
Thái Hách Quang có chút lo lắng nói. Dương Phàm đưa tay cắt ngang lời bọn họ:
- Tôi bảo hai anh làm kế hoạch chi tiết mà. Lấy ra đây cho tôi xem một chút, nếu được tôi sẽ bảo chánh văn phòng giúp các anh chứng thực.
Trên mặt Dương Phàm mặc dù mỉm cười, nhưng lại lộ ra vẻ kiên cường, hai người bọn họ nhìn nhau, bất đắc dĩ lấy một bản kế hoạch trong túi ra. Dương Phàm cầm lấy nhìn, cười nói:
- Như vậy đi, các người nếu muốn xuống dưới xem, tôi sẽ cho người đưa các anh đi. Muốn nghỉ thì về khách sạn, ở bao lâu cũng được, do chính quyền chi trả. Cái khác chờ tôi đọc kỹ bản kế hoạch rồi nói.
Hai người do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định xuống dưới xem. Dương Phàm gọi điện cho lái xe Tiểu Vương, bảo hắn đưa hai người này xuống Liên Hoa. Sau khi xử lý xong chuyện này, Dương Phàm mới có thời gian xem bản kế hoạch. Dương Phàm thiếu chút nữa bật cười. Những người này đúng là biết cách mở miệng, không ngờ đề nghị chính quyền hỗ trợ hai triệu, dùng để thu mua dưa lê.
Dương Phàm cầm điện thoại gọi cho Tề Quốc Viễn, oán giận nó:
- Lão Tề à, anh tìm mấy tên gian thương từ đâu đến thế, bên tôi rất nghèo, ngân hàng suốt ngày đến nhà đòi nợ. Bọn họ không ngờ muốn tôi đến ngân hàng vay tiền.
Tề Quốc Viễn vừa nghe liền vui vẻ, cười nói:
- Con mẹ nó. Mấy thằng chó này cũng dám mở miệng nhỉ. Tiền mở cơ sở sản xuất bao bì đã tính từ tỉnh lấy xuống, còn mang theo tiền lưu động. Chuyện này cậu đừng nóng, tôi sẽ xử lý.
Vừa nói Tề Quốc Viễn liền đổi giọng, nhỏ giọng nói:
- Đúng, emMM số 006 hỏi cậu đó, nói Chu thiếu gia và Trương Khải Đức đều tới, sao cậu không xuất hiện. Ha ha, có phải là phó chủ tịch Dương định bỏ em đó không?
Dương Phàm biết hắn đang nói đùa, liền cười mắng:
- Anh cứ việc thoải mái, tôi dập máy đây, bên này rất nhiều chuyện, không thể rời đi.
Tề Quốc Viễn cười nói:
- Đẹp trai, trẻ tuổi rất nổi tiếng, ha ha.
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm liền vùi đầu vào trong đống công văn, mới xuống mấy hôm, đúng là chưa xử lý mấy đống công văn giấy tờ này. Chẳng qua nhìn thấy tờ báo tỉnh hôm qua trên bàn, Dương Phàm vô thức cầm lấy nhìn.
Bài viết này thực ra cũng chẳng có gì nhiều lắm, chẳng qua Trương Tư Tề rất chú ý nhấn mạnh đến việc Dương Phàm là người đầu tiên xuất hiện ở hiện trường. Bức ảnh cũng rất đẹp, Dương Phàm rất bắt mắt. Không thể không nói người đều là ích kỷ, cô bé này quá thiên vị.
Bỏ tờ báo xuống, Dương Phàm lại bận bịu, không biết lúc nào đã đến trưa. Hắn ra ngoài ăn đơn giản một chút, sau đó về nhà khách, thấy phòng bên đang khóa cửa, gõ gõ thấy Hầu Vệ Đông và Trần Thái Trung không có ở bên trong.
Dương Phàm đang buồn bực thì điện thoại di động váng lên, là Trần Thái Trung nhắn tin đến:
- Chúng tôi đến ga xe lửa Uyển Lăng, tiếp chiến hữu.
Vừa nhìn thời gian, có lẽ hai người mới lên đường.
Dương Phàm vào phòng, định tận dụng thời gian nằm ngủ một chút. Không nghĩ đến vừa nằm xuống đã có người gõ cửa. Dương Phàm rất khó chịu, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ngồi dậy, ra mở cửa.
Nhìn thấy Bộ Yên đứng ở cửa, Dương Phàm có chút sửng sốt. Người phụ nữ này nhất định là vẫn chú ý động tĩnh của mình. Dương Phàm đứng sang bên tránh đường. Bộ Yên như con mèo lẻn vào.
- Biết Chu Đào được thả ra chưa?
Bộ Yên cười cười nói, không có chút gì là thất bại cả. Dương Phàm ngáp một cái nói:
- Tôi biết rồi, cô không phải vì chuyện này mà đặc ý đến nói với tôi đó chứ.
Bộ Yên không nghĩ Dương Phàm sẽ phản ứng như vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Sao, anh có muốn biết sao bọn họ dám làm như vậy không?
Dương Phàm cười khổ nằm lên giường, nói:
- Con mẹ nó, đã hết hay chưa. Lão tử đã nghĩ sẽ bắt đầu hành động, cô cũng tốt, bọn chúng cũng tốt. Lão tử không muốn trêu chọc. Thực ra thái độ của tôi, cô hẳn cũng đã biết. Người không phạm tôi, tôi không phạm người.
Bộ Yên không hề tức giận, cúi đầu nói:
- Bọn họ muốn thử dò xét anh, bây giờ hình như có người đang điều tra bọn họ. Tối qua tôi nghe bác tôi nói, đám người kia đang rất luống cuống, vội vàng chùi mông. Hừ hừ, chùi đi, chỉ cần mấy thứ trong tay lão nương được đưa ra, bọn chúng chết hết.
Dương Phàm thở dài một tiếng, ngồi dậy, chỉ vào mũi Bộ Yên mà nói:
- Cô đó, chỉ biết thông minh vặt. Cô chỉ cần đưa thứ đó ra, không khác gì thả quả bom nguyên tử ở Vĩ Huyền này. Cô coi cục phòng chống tham nhũng và ban kỷ luật là gì? Cô không tự nghĩ xem, mình có được yên không? Bỏ đi, tôi không cần biết cô sống hay chết. Tôi mệt muốn chết, có rất nhiều chuyện phải làm. Cô cút ra, sau này đừng ưỡn ẽo trước mặt tôi, tôi nhìn mà thấy ghét.
Thái độ của Dương Phàm làm Bộ Yên không còn gì để nói. Bộ Yên đứng đó lặng lẽ nhìn Dương Phàm một lát, sau đó nhỏ giọng nói:
- Yêu cầu của tôi, anh có thể đáp ứng không?
Dương Phàm đúng là bị người phụ nữ này đánh bại, tức giận nói:
- Cô nghe kỹ cho tôi. Thứ nhất tôi không thiếu tiền. Thứ hai tôi không thiếu gái. Thứ ba, nếu thực sự muốn làm những người đó, bọn chúng một thằng cũng không thoát, cô cũng không thể thoát. Cho nên tôi sao phải giúp cô, chẳng có lý do gì hết. Chỉ cần chờ các người vào tù, tôi muốn gì mà chẳng được.
Lời này của Dương Phàm không khác gì sét đánh trong đầu Bộ Yên. Bộ Yên không khỏi lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế.
Dương Phàm cũng không ngủ, châm điếu thuốc, dựa vào gối nhìn Bộ Yên đang ngây ngốc, một lúc sau Bộ Yên mới nhìn hắn, có chút tuyệt vọng.
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Đừng giả vờ đáng thương với tôi, chiêu này sớm có người dùng lâu rồi. Đừng nói với tôi cô còn trinh. Bạn gái tôi cũng thấy đó, cô ấy đẹp hơn cô nhiều, cũng còn trinh. Tôi không xuống tay với cô ấy, còn có thể động vào cô sao? Đừng nói tiền với tôi, tiền lấy nhưng không dùng được, tôi bây giờ đủ tiền rồi.
Bộ Yên không có biện pháp gì, từ từ đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Được, anh nói tôi rốt cuộc nên làm gì mới có thể giữ được tài sản bây giờ, mới đảm bảo cả đời tôi không lo chuyện cơm áo.
Giảm yêu cầu, Dương Phàm không khỏi cười cười, lười biếng nằm lên giường:
- Bóp chân giúp lão tử, con mẹ mày, vì chuyện của cô làm lão tử phải suy nghĩ, mệt người.
Dương Phàm đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này. Bây giờ Bộ Yên đã hoàn toàn khuất phục, không làm chuyện gì đúng là phải xin lỗi mình.
Bộ Yên ngoan ngoãn ôm lấy chân Dương Phàm, bóp chân cho hắn. Dương Phàm thoải mái nhắm mắt lại, tính toán xem làm như thế nào để thu thập cô gái này, làm thế nào để cô ta mất máu. Dương Phàm không khỏi nở nụ cười đắc ý, con mắt lanh lợi của Bộ Yên thấy thế, đảo đảo mấy vòng.
- Mẹ nó, tay cô sờ đâu thế?
Dương Phàm trợn mắt, tay Bộ Yên không ngờ đã đưa đến đó. Thấy Dương Phàm kinh ngạc, Bộ Yên không hề hoang mang, mà cười quyến rũ:
- Tôi chỉ muốn xem xem anh có phải đàn ông không thôi. Có gì đâu chứ, không phải chỉ là sờ chút thôi sao?
- Cút con mẹ mày đi.
Dương Phàm vội vàng ngồi dậy, tay Bộ Yên vừa chạm vào mấy cái, bảo bối đã có phản ứng, tất cả là do hôm qua uống sữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Chuyện này, cô chuẩn bị mười triệu, tôi giúp cô một chút. Sau này kinh doanh ở Vĩ Huyền, ngoại trừ ngành giải trí, những cái khác cô chuẩn bị giao ra đi. Cô cũng chuẩn bị tài liệu, đến lúc đó tôi mang cô đi gặp những người liên quan, coi như cô chủ động tự thú, làm nhân chứng. Ngoài ra cũng chuẩn bị nôn ra mấy chục triệu, coi như tiền tang chứng. Cô đáp ứng những điều này, tôi có thể giúp.
Bộ Yên suy nghĩ một chút, sau đó mới rất miễn cưỡng gật đầu. Dương Phàm khẽ thở dài, gật đầu nói:
- Không còn chuyện gì thì cô cút đi.
Bộ Yên đi ra ngoài cửa, dừng lại nói:
- Sau này tôi không muốn ở Vĩ Huyền nữa, anh có thể bố trí một con đường cho tôi không?
Dương Phàm cười cười, Bộ Yên vẫn chưa bị đả kích đến ngu đi, còn biết sau khi làm nhân chứng thì đừng mong tiếp tục ở lại Vĩ Huyền.
- Cái này sau hãy nói. Cô nếu cảm thấy làm quý cô giàu có ở thành phố nào đó quá chán, sau này các khu du lịch trong huyện được mở ra, cô có thể đến Thượng Hải hoặc Nam Kinh, làm người phụ trách quảng cáo, việc này tôi có thể làm chủ.
Bộ Yên nghe thấy lời này lúc này mới quay đầu đi ra ngoài, đang định đóng cửa, Bộ Yên đột nhiên quay đầu lại nói:
- Không được, lão nương không tin được anh.
Dương Phàm tức giận, châm điếu thuốc, hút một hơi, lười biếng nói:
- Cô tin hay không kệ mẹ cô, lập tức cút cho lão tử.
Bộ Yên đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi:
- Anh chọn địa điểm, thời gian, ngủ với lão nương. Tôi sẽ tin anh. Nếu không chẳng còn gì để nói.
Bộ Yên quay đầu rời đi, bịch một tiếng đóng mạnh cửa lại.
Dương Phàm không khỏi cười khổ, nhìn cánh cửa đang lung lay, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đàn bà đều như vậy sao? Ngủ với người rất thích sao? Có phải giống như công văn, luôn cảm thấy không chân thật, không có sự ràng buộc.
Ngồi một lát thấy sắp vào giờ làm, Dương Phàm ra ngoài, thấy Tiểu Vương đang lau xe, tiểu tử này được.