- Ngủ không ngon à?
Dương Phàm gật đầu, mỉm cười với đối phương, vẻ mặt hơi tái.
Hồng Thành Cương vừa mới tuyên bố bắt đầu hội nghị, Hạ Tiểu Bình đã giơ tay lên. Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Tiểu Bình lạnh nhạt nói:
- Trong hội nghị hôm nay, tôi muốn nói với mọi người một chuyện, đại khái là như thế này, chiều hôm qua... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hạ Tiểu Bình nói đến chuyện trưởng phòng Ngô đến chỗ Dương Phàm đòi tiền, cùng với ý định sau khi có được tiền. Đương nhiên cũng không nói ra chuyện Dương Phàm tức giận, mà chỉ đơn giản nói ra chuyện này, sau đó nói:
- Thật là lo lắng.
Hạ Tiểu Bình nói xong liền câm miệng. Lúc này Hồng Thành Cương nói tiếp:
- Các đồng chí. Chuyện mà chủ tịch Hạ nói bề ngoài thì thấy không phải vấn đề gì lớn. Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, các đồng chí bên dưới chúng ta đều tồn tại hiện tượng này. Viên chức là gì? Là người làm thuê của nhân dân, không phải là những ông cha cao cao tại thượng. Tôi có một bản báo cáo, tất cả mọi người xem.
Vừa nói, thư ký đi vào, phát cho mỗi người một bản báo cáo.
Đợi khoảng năm phút, Hồng Thành Cương nhìn xung quanh một vòng, nói tiếp:
- Mọi người có ý kiến gì với bản báo cáo cứ phát biểu, có thể thoải mái nói ra.
Tô Diệu Nga giơ tay lên nói:
- Tôi cảm thấy bản báo cáo này rất kịp thời. Ban lãnh đạo huyện hoàn toàn có thể dùng bản báo cáo này thay đổi ấn tượng không tốt của quần chúng với cán bộ huyện chúng ta. Lâu ngày thấy nhân tâm mà, chỉ cần chúng ta đưa ra quy chế rõ ràng và chế độ giám sát, kiên quyết duy trì mấy công việc này. Quần chúng gặp khó khăn, kịp thời giải quyết, quần chúng nhân dân có thể thấy.
Tô Diệu Nga nói xong, Dương Phàm nhấc tay nói:
- Tôi cảm thấy bí thư Hồng nói rất đúng. Viên chức nên thể hiện mình là người làm thuê của nhân dân. Tôi tán thành ý kiến trong bản báo cáo.
Có Tô Diệu Nga mở đầu, thêm một câu của Dương Phàm, những người khác trong lòng mặc dù có ý kiến khác, nhưng không khó để thấy bốn vị thường ủy đứng đầu đã đạt thành nhất trí. Lúc này nếu đứng ra phản đối, đầu tiên về lý sẽ không đúng, chứ đừng nói một lúc đắc tội bốn vị thường ủy.
Các vị thường ủy liên quan đều lên tiếng, phát biểu ý kiến của mình, tất cả biểu quyết bỏ phiếu thông qua. Công việc này do thị ủy chỉ huy, chủ tịch Hạ Tiểu Bình chủ trì, phó bí thư Tô Diệu Nga và Dương Phàm hỗ trợ.
Là người khởi xướng bản báo cáo này, Dương Phàm dồn hết tinh lực vào trong các công tác kinh tế.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm vừa mới về đến trụ sở ủy ban, trưởng phòng giao thông Diệp đã đi lên. Phòng giao thông Vĩ Huyền gần đây cũng không tốt lắm. Dương Phàm hôm nay đã được công nhận là cao thủ kiếm tiền của Vĩ Huyền. Trưởng phòng Diệp thấy Dương Phàm liền cười như hoa nở.
- Phó bí thư Dương, chào ngài, chào ngài.
Bắt tay, trưởng phòng Diệp nhìn xung quanh, thấy không có ai, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Các đồng chí trên sở đã xuống phòng, tôi cố ý đến xin chỉ thị của ngài, nên phối hợp với các đồng chí trên tỉnh như thế nào.
Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, trưởng phòng Diệp hình như là do Hạ Tiểu Bình đề bạt, sau khi nhận chức đã tiến hành sửa chữa đường của mấy xã, rất chăm chỉ trong công việc. Trước mắt đường của tất cả các xã có cơ sở trồng dược liệu trên cơ bản đã được sửa. Trong bản báo cáo lần trước phòng giao thông có nói, thêm một tháng nữa, tất cả đường đều được sửa xong.
Vì vậy có thể thấy được trưởng phòng Diệp là người có năng lực làm việc.
Có suy nghĩ này trong đầu, Dương Phàm hiểu rõ trưởng phòng Diệp nhất định nhìn ra một chút mánh khóe. Trên sở giao thông có động tác lớn như vậy, người bên dưới muốn không biết cũng khó. Lại nói tiếp, các huyện bên dưới có chút hả hê với cuộc điều tra trong toàn tỉnh này. Thần tiên trên cấp thị đánh nhau, người phía dưới có thể không thấy, nhưng một thời gian nữa báo chí sẽ có tin tức, tất cả mọi người đều biết.
- Công tác tiếp đón cứ theo tiêu chuẩn bình thường là được.
Dương Phàm không biểu hiện gì nói ra. Trưởng phòng Diệp đạt được mục đích báo tin, cười ha hả cáo từ.
Vào trong phòng làm việc, không đợi Dương Phàm mở cửa, Triệu Phương Thụ đợi đã lâu đi tới, sau một phen khách sáo, mời Triệu Phương Thụ vào phòng làm việc, Triệu Phương Thụ liền lấy một bản hợp đồng ra.
Bản hợp đồng này chính là ký kết việc tiêu thụ với các hộ nông dân, đại khái chia dưa lê thành ba đẳng cấp Giáp ́t Bính. Cấp Bính không đáng để mua, các hộ nông dân tự giải quyết vấn đề tiêu thụ. Dương Phàm nhìn tiêu chuẩn này, trong lòng không hài lòng, cau mày nói:
- Không phải đã nói tiêu thụ toàn bộ sao?
Triệu Phương Thụ rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, không hề hoang mang, cao thủ:
- Cấp bậc này đặt ra như vậy, thực ra là tham khảo chiến lược thương hiệu sản phẩm của Vĩ Huyền. Hoa quả mà chúng tôi tiêu thụ ra ngoài thị trường, trên mỗi thùng đều có ký hiệu của Vĩ Huyền. Nếu dưa lê phẩm chất kém, bán ra thị trường bên ngoài, điều này đối với chính quyền Vĩ Huyền và phó bí thư Dương mà nói đều không hay lắm.
Dương Phàm nghe xong liền không có lời để nói. Triệu Phương Thụ không hề hoang mang, nói tiếp:
- Chúng tôi còn có một suy nghĩ, chính là nhờ bên chính quyền in ấn một ít tài liệu. Mỗi một thùng hoa quả được đóng gói đều bỏ một tờ tài liệu vào, chủ yếu là tuyên truyền một ít đặc sản của Vĩ Huyền. Trước mắt chúng tôi đã thành lập mấy trang web bán hàng trên mạng ở mấy thành phố lớn xung quanh như Thượng Hải, Nam Kinh. Chúng tôi định có chiến lược kinh doanh lâu dài.
Dương Phàm ừ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tài liệu chúng tôi có thể làm ra, nhưng in ấn sẽ do các anh làm. Dù sao hoa quả của các hộ dân đều do các anh thay mặt tiêu thụ, chút máu đó các anh phải bỏ ra.
Triệu Phương Thụ không thể cười, không ngờ Dương Phàm tàn nhẫn như vậy. Chẳng qua nghĩ đến sau này phải dựa vào ủy ban, kiếm tiền nhiều hơn, cho nên cũng nhịn đi. Chẳng qua Triệu Phương Thụ còn nói thêm một câu:
- Phó bí thư Dương, có câu này tôi vẫn muốn nói, trong quá trình thu mua, chúng tôi nhất định phải có sự giúp đỡ của chính quyền địa phương, tránh xuất hiện hiện tượng đã đóng gói xong lại có tranh cãi. Khi đó chính quyền địa phương phải ủng hộ chúng tôi.
Yêu cầu này không hề quá đáng, Dương Phàm gần như không hề suy nghĩ đã gật đầu đồng ý. Liền bảo Lâm Đốn ghi lại, làm công văn gửi xuống các xã, đồng thời mời công an huyện phối hợp. Sau đó Dương Phàm bảo Lâm Đốn dẫn Triệu Phương Thụ tìm Võ Cương, nói chuyện tài liệu tuyên truyền.
Sau khi xong mọi việc, đã sắp hết giờ làm. Dương Phàm số đã quyết định hắn bận rộn, vừa định nghỉ thì ngoài cửa xuất hiện Lưu Thiết và Hiểu Vân. Lưu Thiết ăn mặc giống hệt một ông chủ lớn, đầu trọc lốc đeo kính đen. Hiểu Vân lại mặc quần áo công sở.
Dương Phàm nhìn thấy thế không khỏi muốn cười, thầm nói tiền là trong túi tôi, lại còn ra vẻ như vậy. Bảo hai người ngồi xuống, Dương Phàm cười nói:
- Không phải chiều mới xuống sao? Sao lại đến sớm thế?
Lưu Thiết cau mày nói:
- Tao nói chiều mới xuống, nhưng Hiểu Vân tỷ lại sốt ruột, muốn tận dụng thời gian.
Kinh doanh khách sạn, Dương Phàm đã có ý giao cho Hiểu Vân quản lý, nhưng chưa nói với cô ta mà đã sốt ruột xuống đây như vậy. Xem ra cô ta đã ngửi thấy gì đó, hoặc là Lưu Thiết bị cô ta lừa.
Vẻ mặt Dương Phàm vẫn như thường, cười nói:
- Các người chờ chút, tôi đi báo với lãnh đạo.
Vừa nói Dương Phàm liền ra khỏi phòng làm việc, thấy Lâm Đốn đã về liền nói mấy câu, rồi đi lên lầu. Hạ Tiểu Bình đã xuống lầu, đã hết giờ làm.
- Chủ tịch Hạ, anh đến vừa đúng lúc, khách muốn mua khách sạn đã từ Uyển Lăng xuống.
Hạ Tiểu Bình vừa nghe thấy tin này liền tỉnh táo ngay, vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói:
- Mấy người?
- Ông chủ và thư ký.
Hạ Tiểu Bình trầm ngâm một chút:
- Đi, tôi cũng nên đi gặp bọn họ, trưa cùng nhau ăn.
Hai người đến phòng Dương Phàm, sau khi giới thiệu, Hạ Tiểu Bình dặn thư ký đi chuẩn bị bữa trưa. Mọi người nói mấy câu khách sáo, lúc này mới cùng nhau xuống lầu.
Hiểu Vân hôm nay làm người ta có cảm giác khác hẳn. Lúc ở kia, Hiểu Vân luôn mặc sườn xám, nhưng hôm nay lại mặc váy không nói, không biết còn kiếm được cặp kính từ chỗ nào, trông rất giống một người phụ nữ tri thức và dịu dàng.
Đến nhà hàng, cùng nhau đi vào, Hiểu Vân cố ý đi ở phía sau một bước, nhường Lưu Thiết và Hạ Tiểu Bình vào trước, mình thì đi ngang hàng với Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, chuyện anh nói có tính không?
Hiểu Vân cười cười nhỏ giọng nói một câu. Dương Phàm hiển nhiên hiểu rõ nàng đang ám chỉ gì.
Mặt không đổi sắc, Dương Phàm từ tốn nói:
- Tôi nói, đương nhiên giữ lời.
Hiểu Vân lộ ra vẻ giảo hoạt, mắt đảo đảo, nhỏ giọng nói:
- Tôi muốn ít nhất ba mươi phần trăm cổ phần khách sạn.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Hiểu Vân, cô nàng này lập tức ưỡn ngực lên, hình như muốn nhắc nhở Dương Phàm chỗ nào đó rất lớn. Động tác đầy dụ hoặc này làm Dương Phàm không khỏi cười khổ, nhìn hai người đằng trước đã vào phòng, cười nói:
- Đợi chiều có một mình thì nói.
Dương Phàm biết Hiểu Vân là người phụ nữ rất có dã tâm, không gõ một chút, không thể nào khống chế được cô ta. Dương Phàm không có câu trả lời, Hiểu Vân ngẩn ra. Dương Phàm đi vào phòng, Hiểu Vân vội vàng đi theo.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tiểu Bình giơ chén tỏ vẻ hoan nghênh, mọi người cùng nhau cụng ly. Dương Phàm là người kéo khách xuống Vĩ Huyền, đương nhiên muốn khuấy động không khí.
- Ông chủ Lưu, anh thấy chủ tịch Hạ chúng tôi nhiệt tình như vậy. Tôi đảm bảo anh mua khách sạn Vân Lĩnh sẽ không bị thiệt. Nhân lúc này, nói ra chút.
Dương Phàm vừa cười vừa nói, làm vậy để cho Hạ Tiểu Bình xem.
Lưu Thiết cười cười, nhìn Hiểu Vân nói:
- Hai vị lãnh đạo, trước kia trên Tv có một tiểu phẩm, nói cái gì mà ông chủ phải nghe thư ký, vấn đề này tôi không dám quyết định.
Lời này chính là đẩy sang cho Hiểu Vân. Hiểu Vân không hề hoang mang, cười nói:
- Ông chủ, tôi có trách nhiệm vì lợi ích của anh, cũng không dám như vậy đâu, người quyết định vẫn là anh mà.
Nói hình như là để Lưu Thiết nghe, nhưng mắt lại nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm ho khan một tiếng, thầm nói người phụ nữ này đúng là không bình thường. Lưu Thiết đẩy sang cho cô ta, cô ta liền vứt lửa lên người mình. Ánh mắt đó để người khác phát hiện, sẽ nghĩ như thế nào?
Không khí bữa ăn khá hài hòa, Hiểu Vân cố ý ngồi cạnh Dương Phàm, luôn làm như vô tình áp sát vào Dương Phàm, hai bên vú nhiều lần đụng vào vai Dương Phàm. Muốn chết à.
Sau khi ăn trưa xong, đến nhà khách nghỉ ngơi. Hạ Tiểu Bình đưa đến nơi, nói với Dương Phàm mấy câu rồi vội vàng rời đi. Lưu Thiết uống không tốt lắm, vào phòng liền ngủ vùi. Dương Phàm về phòng mình, vừa mới rót cốc nước, cửa vang lên tiếng gõ. Dương Phàm mở cửa ra nhìn, Hiểu Vân cười hì hì tiến vào, lén la lút lút như kẻ trộm.
- Chậc chậc, không nhìn ra, cậu lại ở nơi đơn giản như thế này.
Hiểu Vân ngồi xuống ghế, ưỡn ưỡn lưng chẳng thục nữ chút nào.
Dương Phàm nhíu mày:
- Chú ý phong cách.
Hiểu Vân nhướng mày, bất mãn nói:
- Ông chủ, tôi đã làm ở điểm tiêu thụ xe hơi cho cậu không công một tháng. Chuyện cậu đã đồng ý sao không dứt khoát chút?
- Lấy mười triệu mà tính, ba mươi phần trăm cổ phần của khách sạn Vân Lĩnh, chính là ba triệu. Chị có thể lấy ra sao?
Dương Phàm thở dài một tiếng, cười khổ ngồi lên giường, cách xa Hiểu Vân.
Hiểu Vân cười lạnh một tiếng:
- Cậu không phải khi dễ người sao? Khách sạn Vân Lĩnh đã xây được hai năm, giá trị lúc đầu có thể đạt được tám triệu, cậu chắc chắn đã có thể cười trộm. Tôi tính rồi, cùng lắm bốn triệu là mua được. Còn có hôm qua Lưu Thiết bị tôi chuốc say, đã nói hết ý của cậu ra.
Lời này của Hiểu Vân, Dương Phàm nghe xong không hề cảm thấy kỳ quái. Sự khôn khéo của người phụ nữ này, Dương Phàm đã được biết. Khó trách Lưu Thiết vừa nãy mới đẩy sang cho Hiểu Vân, thì ra là đang trả thù.
Dương Phàm không hề yếu thế, trừng mắt nhìn Hiểu Vân, cười lạnh nói:
- Không ngờ chỉ một khách sạn Vân Lĩnh đã làm hai mắt chị đỏ rực như vậy? Tôi đang định mở tập đoàn nông lâm sản, chính quyền vừa đưa ra chính sách, lôi kéo chút tiền đầu tư bên ngoài, sẽ mở con đường tiêu thụ chuyên nghiệp cho nông sản Vĩ Huyền.
Hiểu Vân nghe thấy thế, ánh mắt đổi ngay, ngồi thẳng lưng, có vẻ giống như nghe chỉ bảo, ánh mắt nhìn Dương Phàm có chút kính ngưỡng.
- Cậu có thể nói suy nghĩ cụ thể của mình ra một chút không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Sang năm, tôi sẽ tiến hành một kế hoạch, làm một thí điểm, phù hợp khẩu vị người hiện đại, làm mô hình nông nghiệp sạch, cũng cố gắng xây dựng thương hiệu. Đầu tiên làm cho thị trường chú ý, sau đó đẩy mạnh ra toàn huyện. Trước đó sẽ mở một tập đoàn cổ phần chuyên kinh doanh các nông sản Vĩ Huyền, ví dụ như lá trà, các sản phẩm nông nghiệp Vĩ Huyền. Chị cẩn thận suy nghĩ một chút, Vĩ Huyền nhiều đồi núi, nông sản một khi đặt được bước chân, quy mô hóa sẽ có lợi ích kinh tế như thế nào?
Phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, sau khi nghe xong Dương Phàm nói, Hiểu Vân có chút không thể tin:
- Cái này xa quá, cậu tốt nhất giải quyết vấn đề khách sạn cho tôi đã.
Dương Phàm tức giận, trừng mắt nhìn Hiểu Vân, nói:
- Được, cô lấy bốn triệu ra đây, khách sạn thuộc về cô.
Hiểu Vân hơi sợ, nhìn Dương Phàm:
- Tôi không lấy ra được nhiều tiền như vậy, anh không chịu ba mươi phần trăm thì ít hơn chút cũng được. Triệu tám, tôi còn có.
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Lấy một triệu, cho cô hai mươi phần trăm. Khách sạn sau này sẽ do cô ra mặt kinh doanh, tính tiền lương cho cô. Ngoài ra, cô kiêm chức giám đốc quản lý tiêu thụ xe hơi, sẽ được một khoản tiền lương khác.
Hiểu Vân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Như vậy còn được. Tiền lương rốt cuộc có thể cầm được bao nhiêu, cậu cho một con số. Con người tôi rất thật thà, cho một ít cũng không sao.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Làm tốt sẽ được nhiều, không có con số cố định. Năm phần trăm tiêu thụ xe hơi, năm phần trăm lợi nhuận khách sạn.
Hiểu Vân nghe xong nhảy dựng lên, ôm cổ Dương Phàm, hôn mạnh lên mặt hắn:
- Đồng ý.
Dương Phàm thấy cô ta vui như vậy, không khỏi cười khổ, đẩy Hiểu Vân:
- Sao lại cao hứng như vậy? Nhiều lắm sao?
Hiểu Vân trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Tháng trước bán xe lãi hai trăm ngàn, năm phần trăm chính là mười ngàn, cũng không ít mấy. Tôi đến chỗ ông anh làm, một tháng được có năm ngàn. Mỗi ngày còn phải cười cười với khách, mặt cứng hết cả ra. Phần trăm một năm cho tôi có ba mươi ngàn, làm được gì chứ?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, không khỏi kỳ quái:
- Chị không phải có triệu tám sao?
Hiểu Vân cười khổ, cúi đầu tính toán:
- Cổ phần của tôi ở đó là ba trăm ngàn, bán nhà cũng được sáu mươi ngàn, vay bạn trăm ngàn...
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, không thể không một lần nữa đánh giá lại Hiểu Vân. Đánh giá một phen, Dương Phàm cười khổ nói:
- Chị đừng bán phòng, một triệu đó coi như tôi cho chị vay. Sau này chị kiếm được tiền thì đưa cho tôi là được.
Hiểu Vân ngẩn ra, nhìn Dương Phàm một lúc, mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói:
- Tiền lãi tính như thế nào?
Dương Phàm vừa thấy vẻ mặt này, biết cô ta hiểu lầm, không khỏi cười khổ mở cửa, chỉ ra ngoài:
- Chuyện đã nói xong, chị lập tức cút ra ngoài cho tôi. Nếu không, tôi thực sự tính lãi với chị.
Hiểu Vân nghe xong cũng không giận, cười hì hì, đỏ mặt ngẩng đầu, ưỡn ngực đón nhận ánh mắt của Dương Phàm:
- Luôn chào đón đến lấy lãi, tôi chẳng lẽ sợ cậu sao.
Trong quá trình đàm phán mua khách sạn Vân Lĩnh, Dương Phàm tránh đi. Dù sao người cũng là hắn mời tới. Sau khi Hồng Thành Cương biết tin tức, ủy nhiệm phó chủ tịch mới nhận chức Khổng Thắng Đông và chánh văn phòng ủy ban Võ Cương phụ trách đàm phán.
Lưu Thiết và Hiểu Vân không ra vẻ muốn lập tức mua, ra vẻ đến khách sạn nhìn một chút. Lưu Thiết còn khách khí chút, cơ bản không chê bai gì. Hiểu Vân lại không hề khách khí, không ngừng nói chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt với Võ Cương đi cùng nàng. Tóm lại, khách sạn Vân Lĩnh đến tay Hiểu Vân không khác gì chiếc áo rách nát.
Võ Cương vẫn duy trì im lặng, nhiều lắm chỉ cười mấy câu, không đáp lại sự khiêu khích của Hiểu Vân. Thấy hắn như vậy, Hiểu Vân đúng là không có cách nào.
Buổi chiều ông chủ Lưu Thiết trở về, công việc đàm phán giao cho Hiểu Vân. Người phụ nữ này coi như cũng giữ được quy củ, cả tối không đến quấy rầy Dương Phàm. Chẳng qua nàng kéo ghế ra hành lang ngồi hóng mát. Đáng tiếc, Dương Phàm trốn trong phòng, thủy chung không xuất hiện. Làm Hiểu Vân phí công làm lộ cả chiếc chân trắng nõn, còn thi thoảng để lộ khe rãnh.
Không dụ dỗ được Dương Phàm, nhưng lại hấp dẫn được bảo vệ dưới lầu, không có việc gì cũng lên lầu đi một vòng. Nhân viên phục vụ dưới lầu là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, rất bất mãn chửi vài câu.
Sáng hôm sau Dương Phàm vừa đến chỗ làm, Hạ Tiểu Bình đã mở cuộc họp. Vấn đề chính của cuộc họp là thực hiện chế độ tra xét. Cuộc họp kéo dài cả ngày, sau khi xác định được quy chế, xác định đường dây nóng và số điện thoại giám sát.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Dương Phàm về phòng làm việc thì thấy Võ Cương mặt mày đang ủ rũ.
- Phó chủ tịch Dương, nữ thư ký đó căn bản là nữ tướng cướp. Khách sạn Vân Lĩnh lớn như vậy, ra giá có ba triệu, vậy mà cô ta cũng dám nói.
Dương Phàm nghe xong cũng giật mình. Thấy người tàn nhẫn, nhưng chưa thấy ai tàn nhẫn như vậy. Võ Cương còn đang oán giận:
- Anh không thấy vẻ mặt của phó chủ tịch Khổng, thiếu chút nữa làm vỡ chén trà.
Dương Phàm cười cười an ủi:
- Người kinh doanh mà, người ta đương nhiên muốn giá thật thấp. Anh nói với phó chủ tịch Khổng, phải nhịn, không cần đấu khẩu với cô ta, giữ vững giá của chúng ta.
Võ Cương ra vẻ lơ đãng nói:
- Chủ tịch Hạ ra giá chín triệu, giá thấp nhất cũng không nói cho tôi biết. Tôi cũng không dễ nói, chỉ có thể ngồi bên cạnh lắng nghe.
Dương Phàm nghĩ thầm, giá chín triệu mới là mở đầu, rốt cuộc đàm phán giá cuối cùng là thế nào, mình cũng khó mà nói. Nhưng Hiểu Vân này lại vung loạn đao lên, đao nào cũng thấy máu, đúng là có thể dọa người. Ít nhất ở khí thế đã áp đảo Khổng Thắng Đông. Dương Phàm suy nghĩ một chút, tối phải nói chuyện với Hiểu Vân, đừng có làm đàm phán quá căng thẳng.
- Nữ thư ký Hiểu Vân vẫn kiên trì giá ba triệu sao?
Dương Phàm hỏi một câu, Võ Cương cười khổ nói:
- Không ai có thể nói gì được. Cả một ngày, chúng tôi nói khô cả cổ, cô ta chỉ một câu ba triệu, nhiều hơn không cần. Còn nói gì mà thiết bị trong khách sạn quá cũ, còn rất nhiều chỗ xấu.
Dương Phàm an ủi mấy câu, thu thập một chút rồi ra vẻ, vừa mới xuống lầu điện thoại di động đã vang lên.
- Phó bí thư Dương, anh có rảnh không? Tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.
Dương Phàm vừa nghe ra giọng nói của người này, không khỏi cười mắng:
- Cút mẹ đi, giả bộ gì thế.