Hồng Thành Cương nói chuyện này với Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong cảm thấy trước mắt Lý Thụ Đường còn chưa thể hoàn toàn khống chế cục diện Uyển Lăng, thế lực bản địa cũ vẫn đang ngoan cố chống cự. Ưu thế tuyệt đối của Lý Thụ Đường còn cần thời gian hình thành.
Thời tiết dần dần trở nên oi bức, đã là tháng bảy.
Đêm đó Dương Phàm cũng giống như bình thường, ngồi trong phòng, sau khi làm việc xong liền lên mạng đọc tin tức. Đột nhiên một tin tức xuất hiện trước mặt Dương Phàm, văn phòng trung ương, văn phòng quốc vụ viện đưa ra "Vấn đề liên quan đến khuyến khích và cổ vũ sinh viên tốt nghiệp đại học về nông thôn"
Tin tức này không khác gì cho Dương Phàm ăn thuốc kích thích, lập tức ngồi thẳng lưng, cẩn thận đọc. Sau khi đọc xong, Dương Phàm không khỏi cảm thấy đắc ý, không nhịn được rút điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút không biết nên gọi cho ai, lúc này ai là người tốt nhất để chia sẻ niềm vui.
Dương Phàm nhìn một loạt danh sách, cuối cùng vẫn gọi cho Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm ở đầu này vẫn như bình thường, sau khi hết công việc liền lên sân thượng của biệt thự ngồi, cầm ly rượu nhìn về phía những ánh đèn xa xa.
Nhận được điện của Dương Phàm, Chúc Vũ Hàm tự nhiên rất vui mừng. Dương Phàm không thể chờ đợi nói chuyện đó ra, Chúc Vũ Hàm vui mừng cười cười.
- Không sai, cái mũi đánh hơi của em khá linh mẫn rồi đó, em đi trước toàn tỉnh. Chế độ đó, hình thức khuyến khích sinh viên đại học về nông thôn, làm thật tốt cũng có thể thành thí điểm của toàn tỉnh.
Không biết tại sao sau khi nghe thấy giọng của Chúc Vũ Hàm, sự hưng phấn trong lòng của Dương Phàm đột nhiên dần phai nhạt đi, thay vào đó là cảm giác buồn phiền. Chúc Vũ Hàm khích lệ, Dương Phàm không nói tiếp nữa, mà lặng lẽ nghe giọng nói dịu dàng của nàng.
- Cuối tuần, em lên Vu Thành ở hai hôm.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu, sau đó dập máy. Chúc Vũ Hàm nghe thấy thế cầm máy điện thoại di động trong tay thật lâu không bỏ xuống được, nước mắt không biết đã rơi ướt cả mặt từ lúc nào. Chúc Vũ Hàm không thể không một lần nữa đối diện với vấn đề, tình cảm với Dương Phàm, mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Sáng hôm sau, Hồng Thành Cương vừa đến phòng làm việc thì nhận được điện của thị ủy. Trường Chánh Dương nói lại chỉ thị của lãnh đạo thị ủy, bảo các lãnh đạo chủ yếu của Vĩ Huyền sáng nay đến thị ủy báo cáo về các vấn đề cụ thể liên quan đến sinh viên đại học về nông thôn.
Dương Phàm vừa đến phòng làm việc liền nhận được điện của Hồng Thành Cương, sau khi nói ý của lãnh đạo thị ủy, liền bảo Dương Phàm thu thập một chút, cùng lên thị ủy báo cáo công việc.
Dương Phàm lập tức đi ra, theo Hồng Thành Cương lên thị ủy. Lý Thụ Đường ngồi trong phòng tự mình nói chuyện với hai người. Biết được các việc liên tiếp ở Vĩ Huyền đều do Dương Phàm đưa ra đề xuất, Lý Thụ Đường nhìn Dương Phàm với ý khen thưởng. Lý Thụ Đường khen thưởng Dương Phàm không phải Dương Phàm là người đưa ra đề xuất, mà là khi những đề xuất này được báo lên thị ủy, Dương Phàm luôn giấu phía sau Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình. Căn cứ mấy lần nói chuyện trước với Hồng Thành Cương có thể thấy được, Dương Phàm không tham quyền ở Vĩ Huyền, là người biết điều, mọi việc đều xin chỉ thị, chỉ là đối xử với các đồng chí bên dưới hơi cứng nhắc.
Trên trán Hồng Thành Cương bây giờ không khác gì viết một chữ "Lý" Báo cáo của hắn trực tiếp ảnh hưởng đến thái độ với Dương Phàm của Lý Thụ Đường. Là một bí thư thị ủy có ưu thế, sẽ không thích bên dưới có phong ba, lại không thích thuộc hạ không coi lãnh đạo vào đâu. Mặc dù thuộc hạ này có bối cảnh không thể dây vào, nhưng tao luôn cho mày cách ra, thì có thể được chứ? Nói thật, lúc đầu đẩy Dương Phàm xuống Vĩ Huyền, Lý Thụ Đường đúng là có suy nghĩ như vậy.
Quá trình báo cáo chủ yếu là Hồng Thành Cương nói, Dương Phàm ở bên bổ sung mấy câu thích hợp. Lý Thụ Đường coi như thấy một bộ mấy lãnh đạo hài hòa cùng tồn tại.
- Các công tác của bộ máy huyện ủy Vĩ Huyền, lãnh đạo thị ủy trên cơ bản là ủng hộ. Về chế độ cán bộ, thị ủy đã báo lên tỉnh ủy, đưa ra ý kiến tiến hành trong toàn thị. Ở vấn đề này, Vĩ Huyền đi đầu, là bí thư thị ủy, tôi kiên quyết ủng hộ các đồng chí. Chuyện về sinh viên đại học về nông thôn, tôi thấy có thể làm, chẳng những Vĩ Huyền có thể làm, còn phải mở rộng ra cả thị. Hai chuyện này Vĩ Huyền đều là người đi đầu, đề nghị các đồng chí nhanh chóng đưa ra chế độ hoàn thiện, làm ra một chế độ thiết thực.
Lý Thụ Đường nói có không trọng tâm, ở bên trong có rất nhiều nhân tố, nhưng Dương Phàm có thể khẳng định Lý Thụ Đường đã động tâm.
Sau khi báo cáo xong, hai người trừ trụ sở thị ủy đi ra, Hồng Thành Cương đứng lại ở một chỗ vắng vẻ trong bãi đỗ xe, nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Tiểu Dương, tôi có một suy nghĩ muốn hỏi ý kiến cậu.
Dương Phàm chần chờ một chút hỏi:
- Xin bí thư Hồng cứ nói.
Bị Dương Phàm nhìn chằm chằm, ngoài mặt Hồng Thành Cương không biến hóa mấy, nhưng ánh mắt hơi né tránh, có chút lo lắng nói:
- Vì quán triệt tốt chỉ thị tinh thần của thị ủy, tôi đề nghị thành lập một tổ công tác, đôn đốc lãnh đạo chấp hành chế độ cùng với việc thu hút sinh viên đại học về nông thôn, do cậu chủ trì.
Dương Phàm hiểu rõ vì sao Hồng Thành Cương lại có chút mất tự nhiên, đây là công việc đắc tội người. Đề nghị của Hồng Thành Cương quả thực có thể mau chóng làm ra hiệu quả, nhưng là người chấp hành, trong quá trình nhất định đắc tội không ít người. Hồng Thành Cương bảo Dương Phàm đứng ra chủ trì, đây chỉ muốn mau chóng có thành tích sao?
Người đứng ra làm chuyện này, làm không tốt sẽ bị cô lập. Dương Phàm nghĩ như vậy, không khỏi suy nghĩ đến lợi ích trong đó.
- Tôi luôn phục tùng quyết định của tổ chức.
Dương Phàm cuối cùng vẫn cười cười trả lời. Hồng Thành Cương không ngờ Dương Phàm đáp ứng dứt khoát như vậy. Mỗi người đều có tâm tư, Hồng Thành Cương đẩy Dương Phàm ra trước tự nhiên là có ý của mình. Đội ngũ cán bộ Vĩ Huyền từ trên xuống dưới hình thành không phải ngày một ngày hai, tổ công tác nhất định sẽ đắc tội rất nhiều người.
- Không suy nghĩ một chút sao?
Hồng Thành Cương lộ ra ánh mắt quan tâm, Dương Phàm gật đầu kiên định.
Hồng Thành Cương không nói gì nữa, khẽ vỗ vai Dương Phàm, xoay người lên xe.
Ở vấn đề này, Hồng Thành Cương cũng không vội vàng nói ra trong hội nghị, trước đó phải làm một ít công tác chuẩn bị, đầu tiên là phải nói trước với thường ùy bên binh, sau đó mới có thể đưa ra đề xuất trong hội nghị thường ủy.
Vấn đề thu hút sinh viên đại học về nông thôn, trong hội nghị thường ủy ngày hôm sau, Hồng Thành Cương đã nói ý của lãnh đạo thị ủy ra, kết hợp với chủ trương của trung ương, Hồng Thành Cương đắc ý nói gần một tiếng.
Liên quan đến ý kiến chỉ đạo của lãnh đạo thị ủy là thí điểm toàn huyện, Hồng Thành Cương nhấn mạnh công việc sắp tới, đầu tiên là tiến hành ở khối kinh tế, như cơ sở trồng dược liệu, tiêu thụ nông lâm sản. Sau đó từng bước đẩy mạnh ra toàn huyện và hoàn thiện chế độ giám sát. Đưa vấn đề thu hút sinh viên tốt nghiệp đại học thành công tác thường xuyên của toàn huyện.
Hội nghị thường ủy lần này chỉ có tính chất đưa ra ý kiến, không có quyết định gì cả. Chẳng qua các thường ủy tham gia đều có thể ý thức được hội nghị tiếp theo nhất định sẽ có chuyện.
Quá trình đàm phán mua khách sạn Vân Lĩnh của Hiểu Vân và Vĩ Huyền đã đến hồi kết thúc. Hai bên bây giờ thảo luận không phải là giá thành, mà là ủy ban Vĩ Huyền có thể đưa ra chính sách ưu đãi gì.
Hiểu Vân còn có công việc ở điểm tiêu thụ xe hơi trên Uyển Lăng, vì vậy mỗi sáng xuống Vĩ Huyền một chút, chiều là về. Đàm phán sắp đến hồi kết thúc, hai bên lại có chút tranh cãi về sắp xếp nhân viên. Khổng Thắng Đông hy vọng khách sạn Vân Lĩnh có thể bố trí ít nhất hai mươi người của địa phương làm thuê ở đó. Hiểu Vân thì kiên định, nói sau khi đã mua khách sạn, quyền khách sạn là của nàng, bố trí như thế nào, chính quyền không có quyền lên tiếng.
Chỉ có một điểm nhỏ này không thống nhất được, Hiểu Vân không ký hợp đồng, thậm chí hai ngày không xuất hiện. Võ Cương gọi điện hỏi, Hiểu Vân lấy lý do bận công việc, mấy hôm nữa sẽ xuống.
Thứ sáu sắp hết giờ làm, Dương Phàm từ cuộc họp vội vàng đi ra. Dương Phàm có chút uể oải, vừa đến trụ sở ủy ban thì gặp Khổng Thắng Đông mặt mũi âm trầm.
- Lão Khổng, chuyện gì vậy? Rơi ví à?
Dương Phàm cười cười bắt chuyện. Khổng Thắng Đông đang cúi đầu đi ra ngoài, thấy Dương Phàm liền đi đến bắt tay.
- Phó bí thư Dương, cô nữ thư ký đến mua khách sạn kia đúng là rất quá đống. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà hôm nay đã quyết định ký hợp đồng, cô ta lập tức từ chối.
Sau khi oán thán, Khổng Thắng Đông kể lại vấn đề tranh cãi của đôi bên ra. Dương Phàm nghe xong hiển nhiên hiểu rõ đây là cách đàm phán của Hiểu Vân.
- Chuyện này tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi ông chủ Lưu, nói mấy câu. Hy vọng anh ta có thể ủng hộ công tác của ủy ban.
Dương Phàm cũng chỉ có thể nói như vậy, ở vấn đề này Dương Phàm có quyền quyết định.
Nói mấy câu khách sáo, Dương Phàm vội vàng lên lầu, sắp hết giờ rồi, hắn chuẩn bị lên Vu Thành.
Hết giờ làm, Dương Phàm một mình lái xe ra khỏi nội thành, từ Vĩ Huyền đi đến Vu Thành, đi được hơn hai tiếng, Dương Phàm nhắn cho Chúc Vũ Hàm một tin:
- Em tới.
Chúc Vũ Hàm nhắn lại:
- Biết rồi.
Trời đã tối, Chúc Vũ Hàm quên đi thời gian, nhìn nồi canh trên bếp, bật lửa nhỏ, xoay người ra khỏi nhà bếp, vội vàng rửa mặt, đứng trước gương chải tóc, trang điểm lại một chút, suy nghĩ một chút rồi đổi bộ quần áo khác, lúc này mới đi xuống lầu.
Bật đèn ngoài cổng, Chúc Vũ Hàm đứng trước cửa, nhìn về phía Dương Phàm đi tới. Nguồn truyện:
Xe còn cách hơn mười mét, Dương Phàm đã thấy Chúc Vũ Hàm đứng trước cửa nhìn quanh, khi dừng lại, Dương Phàm cảm thấy như mình đã về đến nhà. Mà Chúc Vũ Hàm chính là người vợ đợi mình về.
Suy nghĩ này làm Dương Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, hạ cửa kính xuống, mỉm cười với Chúc Vũ Hàm:
- Em đã về.
Chúc Vũ Hàm đứng dưới ánh đèn, có thể thấy rõ nàng đang run lên, vội vàng bảo Dương Phàm lái xe vào, sau đó đóng cổng lại, xoay người chạy lên lầu, lưu lại một câu:
- Đang nấu canh trên bếp.
Nhìn nàng đang vội vàng chạy, Dương Phàm xuống xe không khỏi cười cười. Lúc ở bên Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm luôn thể hiện ra sự dịu dàng nhất của một người đàn ông. Thế giới tình cảm có đôi khi là như vậy.
Vào bếp, Dương Phàm thấy vai Chúc Vũ Hàm hơi run run, trong lòng hắn cảm thấy rất đau. Dương Phàm dán mặt vào lưng nàng, nghe tim nàng đang đập mạnh.
- Đừng lộn xộn, còn có hai món nữa, em chờ chút.
Chúc Vũ Hàm quay đầu lại ma sát vào mặt Dương Phàm, vỗ vỗ trán Dương Phàm một cái, trên mặt mặc dù không có nước mắt, nhưng Dương Phàm có thể cảm thấy sự lạnh lẽo trên mặt lui lại.
Dương Phàm khẽ thở dài một tiếng, ôm lấy eo nàng, đầu lưỡi lướt qua tai nàng. Chúc Vũ Hàm như bị điện giật, cả người lập tức mềm nhũn ra, dùng chút sức lực cuối cùng đóng cửa lại. Chúc Vũ Hàm hoàn toàn mềm nhũn ra, ngã vào lòng Dương Phàm.
Bị Dương Phàm triền miên, Chúc Vũ Hàm không có chút sức chống cự. Dương Phàm có thể chuẩn xác tìm điểm mẫn cảm, khẽ khiêu khích là dễ dàng kích thích *** của Vũ Hàm.
Dương Phàm ngửi mùi trên cơ thể Chúc Vũ Hàm, nhịn hơn một tuần làm cho hắn không thể chờ đợi được nữa, bảo bối cứng rắn đã tiến lên. Một tay nhét vào trong cổ áo, nắm lấy đầu *** nhẹ nhàng ma sát.
Chúc Vũ Hàm xoay người lại, ánh mắt mê ly tìm lấy môi hắn, hai tay ôm cổ, đầu lưỡi quấn vào nhau. Dương Phàm ôm Chúc Vũ Hàm đẩy nàng dựa vào tường, một tay vén váy, xé toang quần lót vướng vít ra. Chúc Vũ Hàm đang động tình đáp lại bằng cách dùng đầu gối cọ xát cọ xát, một chân đã bị ôm lấy, gác lên eo Dương Phàm, *** nóng bỏng đã xuyên qua khe hở, xâm nhập thung lũng.
A. Chúc Vũ Hàm vốn luôn lặng lẽ thừa nhận lúc này lại phát ra tiếng hét lớn, có thể là do hoàn cảnh khiến Chúc Vũ Hàm mới đánh vài nhát đã vứt giáp, hạ mũ, chỉ có thể quấn lấy Dương Phàm, thừa nhận từng đợt đánh sâu vào.
Bữa tối không thể ăn lúc bình thường được, ba món ăn đã được chuẩn bị chỉ có thể tiếp tục ở lại trong tủ lạnh. Chúc Vũ Hàm mãnh liệt cảm nhận thấy Dương Phàm đã điên lên, từ dưới lầu lên trên lầu, từ phòng bếp đến phòng ngủ, không muốn rời khỏi cơ thể mình. Hai cơ thể không kịp cởi quần áo dán vào nhau, đến khi Dương Phàm phát ra tiếng hét điên loạn, trong căn biệt thự mới coi như lấy lại yên tĩnh.
Đèn trên lầu chưa được bật, ánh sáng chiếu qua rèm cửa sổ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhau.
Tách, Chúc Vũ Hàm bật đèn ở đầu giường, căn phòng ngủ sáng lên, lưỡi Dương Phàm còn đang không ngừng lướt trên cơ thể nàng. Chúc Vũ Hàm với tay rút giấy lau trên đầu giường, lau mồ hôi trên trán cho hắn.
- Lưu manh, chị đi làm đồ ăn cho em, được không?
Chúc Vũ Hàm nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm, dứt câu không nhịn được hôn lên mặt hắn.
- Chị còn sức sao?
Dương Phàm nhìn Chúc Vũ Hàm, hai má đỏ ửng với ánh mắt trêu chọc.
- Không còn sức thì có thể làm gì, đây là chuyện mà phụ nữ nên làm.
Chúc Vũ Hàm trả lời, trên mặt luôn nở nụ cười, trong mắt thậm chí còn có ý cầu xin.
Dương Phàm cười cười, hôn nhẹ lên mũi nàng, xoay người nằm xuống, tìm bao thuốc và bật lửa trên đầu giường, châm lửa hút một hơi, thấy Chúc Vũ Hàm đang giãy dụa ngồi dậy, dọn dẹp.
Mười giờ tối rốt cuộc đã được ăn. Chúc Vũ Hàm cũng không còn sức làm việc khác, chỉ có cơm và canh, bưng đến đầu giường cho Dương Phàm.
Bữa tối mặc dù đơn giản, nhưng hai người ăn rất ngon.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt là qua. Dương Phàm lúc rời đi có chút bất đắc dĩ, không vì cái gì khác mà lúc chiều hắn thấy Chúc Vũ Hàm lén uống thuốc. Dương Phàm biết không thể làm Chúc Vũ Hàm đổi ý. Người phụ nữ nhìn trông khá yếu đuối, nhưng khi quyết định chuyện gì sẽ rất khó có thể thay đổi.
Trở lại Vĩ Huyền, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện phòng bên cạnh lại sáng đèn. Nghe thấy tiếng bước chân của Dương Phàm, Hiểu Vân mở cửa ra, mỉm cười với hắn.
- Ông chủ, ngày mai là ký hợp đồng.
Hiểu Vân nhỏ giọng nói. Dương Phàm cười nói:
- Chuyện này tôi cho chị toàn quyền mà làm, tôi chỉ cần tiếp tục.
Hiểu Vân không tiếp tục dây dưa về vấn đề khách sạn nữa, khịt khịt mũi nói:
- Hai ngày nay, cậu đi với người phụ nữ nào?
Dương Phàm có chút tức giận, nghiêm mặt nói:
- Chị đâu có quyền hỏi việc này. Đừng cho rằng tôi không thể không có chị. Trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ có năng lực.
Nói xong Dương Phàm về phòng, chỉ còn lại Hiểu Vân vẻ mặt buồn bã, ngơ ngác đứng cạnh cửa.
Sáng thứ hai có cuộc hội nghị thường ủy, Dương Phàm vừa mới vào phòng họp thì thấy trưởng ban tổ chức Diệp Minh Vũ và bí thư đảng ủy công an đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Những người khác lục tục đi vào, Hồng Thành Cương nhìn Dương Phàm một cái sau đó mới nói:
- Cuộc hội nghị hôm nay, đầu tiên tôi muốn đưa ra một đề nghị.
Hồng Thành Cương nói đề xuất thành lập tổ giám sát, vẻ mặt các thường ủy hơi có chút biến hóa. Trên mặt Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga đều có chút khẩn trương. Tô Diệu Nga thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm đang cúi đầu hút thuốc.
Mấy thường ủy trên thị nhét xuống không hề có ý lên tiếng về vấn đề này. Chẳng qua trên mặt bọn họ có ý muốn xem trò hay. Là người bên ngoài xuống, bọn họ không có căn cơ, hiển nhiên hy vọng mấy thường ủy cũ ở Vĩ Huyền đấu đá với nhau, trở mặt thành thù là tốt nhất.
- Tôi đề nghị tổ công tác này do đồng chí Dương Phàm chủ trì.
Hồng Thành Cương nói ra câu này, vẻ mặt các thường ủy đều có chút thay đổi. Có người cho rằng Dương Phàm có phải không nghiêng về phía Hồng Thành Cương. Suy nghĩ như vậy đều là các thường ủy từ trên thị điều xuống. Tô Diệu Nga và Hạ Tiểu Bình cũng nhìn Dương Phàm, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Hạ Tiểu Bình còn đang nghĩ lão Hồng có phải quá đáng không? Vì theo đuổi thành tích, bắt một người thanh niên đứng mũi chịu sào? Có phải còn có suy nghĩ gì khác?
Suy nghĩ của Tô Diệu Nga cũng khá tương tự Hạ Tiểu Bình, đều lo lắng Hồng Thành Cương lợi dụng tổ công tác đả kích đối thủ, nhưng thông qua đó cũng đào hố đẩy Dương Phàm đang nổi danh như cồn vào đó.
Chẳng qua thấy thái độ thản nhiên của Dương Phàm, Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga không khỏi có chút bội phục. Đối mặt với công việc mệt mỏi như vậy mà không lộ ra vẻ lo lắng, đúng là phong độ của đại tướng.
Tất cả mọi người không nói gì, Hồng Thành Cương cười cười nhìn Dương Phàm, nói với giọng ân cần:
- Phó bí thư Tiểu Dương, đồng chí nói ý của mình ra. Trước mắt trên vai đồng chí đang phụ trách công tác kinh tế toàn huyện, cảm thấy có gì khó khăn có thể đề cập với tổ chức.
Hạ Tiểu Bình lúc này không nhịn được, cảm thấy cái hố này không thể cho Dương Phàm nhảy vào. Từ tuổi tác đến chức vụ đến kinh nghiệm, bất cứ ai trong thường ủy đi cũng không đến lượt Dương Phàm. Ngay khi Hạ Tiểu Bình hạ quyết tâm định giơ tay lên phản đối, Dương Phàm đã cười cười:
- Tôi không có ý kiến, kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức.
Dương Phàm nói ra như vậy làm Hồng Thành Cương chỉ có thể nuốt lại ý kiến phản đối của mình vào, kinh ngạc nhìn Dương Phàm một cát, thấy người thanh niên trước mặt không hề sợ hãi, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ thực sự là vì công việc nên không muốn so đo được mất sao? Có suy nghĩ như vậy, Hạ Tiểu Bình nghĩ đến tất cả những biểu hiện của Dương Phàm ở Vĩ Huyền này, trong lòng dần dần cũng đã có quyết định. Nhìn lại Dương Phàm, trong mắt không khỏi hiện ra một tia kính phục.
Đề nghị của bí thư huyện ủy, bản thân Dương Phàm không có phản đối, các thường ủy khác càng không có ý kiến. Một công việc bề ngoài thấy rất mệt mỏi lại hiển nhiên rơi vào người Dương Phàm.
Hồng Thành Cương thuận thế nói chuyện thu hút sinh viên đại học về địa phương, cũng chỉ ra chế độ kia, cũng lớn mật nói chuyện này không thể không liên quan đến thanh niên, đề nghị cũng do Dương Phàm chủ trì.
Hồng Thành Cương nói chuyện này với Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong cảm thấy trước mắt Lý Thụ Đường còn chưa thể hoàn toàn khống chế cục diện Uyển Lăng, thế lực bản địa cũ vẫn đang ngoan cố chống cự. Ưu thế tuyệt đối của Lý Thụ Đường còn cần thời gian hình thành.
Thời tiết dần dần trở nên oi bức, đã là tháng bảy.
Đêm đó Dương Phàm cũng giống như bình thường, ngồi trong phòng, sau khi làm việc xong liền lên mạng đọc tin tức. Đột nhiên một tin tức xuất hiện trước mặt Dương Phàm, văn phòng trung ương, văn phòng quốc vụ viện đưa ra "Vấn đề liên quan đến khuyến khích và cổ vũ sinh viên tốt nghiệp đại học về nông thôn"
Tin tức này không khác gì cho Dương Phàm ăn thuốc kích thích, lập tức ngồi thẳng lưng, cẩn thận đọc. Sau khi đọc xong, Dương Phàm không khỏi cảm thấy đắc ý, không nhịn được rút điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút không biết nên gọi cho ai, lúc này ai là người tốt nhất để chia sẻ niềm vui.
Dương Phàm nhìn một loạt danh sách, cuối cùng vẫn gọi cho Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm ở đầu này vẫn như bình thường, sau khi hết công việc liền lên sân thượng của biệt thự ngồi, cầm ly rượu nhìn về phía những ánh đèn xa xa.
Nhận được điện của Dương Phàm, Chúc Vũ Hàm tự nhiên rất vui mừng. Dương Phàm không thể chờ đợi nói chuyện đó ra, Chúc Vũ Hàm vui mừng cười cười.
- Không sai, cái mũi đánh hơi của em khá linh mẫn rồi đó, em đi trước toàn tỉnh. Chế độ đó, hình thức khuyến khích sinh viên đại học về nông thôn, làm thật tốt cũng có thể thành thí điểm của toàn tỉnh.
Không biết tại sao sau khi nghe thấy giọng của Chúc Vũ Hàm, sự hưng phấn trong lòng của Dương Phàm đột nhiên dần phai nhạt đi, thay vào đó là cảm giác buồn phiền. Chúc Vũ Hàm khích lệ, Dương Phàm không nói tiếp nữa, mà lặng lẽ nghe giọng nói dịu dàng của nàng.
- Cuối tuần, em lên Vu Thành ở hai hôm.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu, sau đó dập máy. Chúc Vũ Hàm nghe thấy thế cầm máy điện thoại di động trong tay thật lâu không bỏ xuống được, nước mắt không biết đã rơi ướt cả mặt từ lúc nào. Chúc Vũ Hàm không thể không một lần nữa đối diện với vấn đề, tình cảm với Dương Phàm, mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Sáng hôm sau, Hồng Thành Cương vừa đến phòng làm việc thì nhận được điện của thị ủy. Trường Chánh Dương nói lại chỉ thị của lãnh đạo thị ủy, bảo các lãnh đạo chủ yếu của Vĩ Huyền sáng nay đến thị ủy báo cáo về các vấn đề cụ thể liên quan đến sinh viên đại học về nông thôn.
Dương Phàm vừa đến phòng làm việc liền nhận được điện của Hồng Thành Cương, sau khi nói ý của lãnh đạo thị ủy, liền bảo Dương Phàm thu thập một chút, cùng lên thị ủy báo cáo công việc.
Dương Phàm lập tức đi ra, theo Hồng Thành Cương lên thị ủy. Lý Thụ Đường ngồi trong phòng tự mình nói chuyện với hai người. Biết được các việc liên tiếp ở Vĩ Huyền đều do Dương Phàm đưa ra đề xuất, Lý Thụ Đường nhìn Dương Phàm với ý khen thưởng. Lý Thụ Đường khen thưởng Dương Phàm không phải Dương Phàm là người đưa ra đề xuất, mà là khi những đề xuất này được báo lên thị ủy, Dương Phàm luôn giấu phía sau Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình. Căn cứ mấy lần nói chuyện trước với Hồng Thành Cương có thể thấy được, Dương Phàm không tham quyền ở Vĩ Huyền, là người biết điều, mọi việc đều xin chỉ thị, chỉ là đối xử với các đồng chí bên dưới hơi cứng nhắc.
Trên trán Hồng Thành Cương bây giờ không khác gì viết một chữ "Lý" Báo cáo của hắn trực tiếp ảnh hưởng đến thái độ với Dương Phàm của Lý Thụ Đường. Là một bí thư thị ủy có ưu thế, sẽ không thích bên dưới có phong ba, lại không thích thuộc hạ không coi lãnh đạo vào đâu. Mặc dù thuộc hạ này có bối cảnh không thể dây vào, nhưng tao luôn cho mày cách ra, thì có thể được chứ? Nói thật, lúc đầu đẩy Dương Phàm xuống Vĩ Huyền, Lý Thụ Đường đúng là có suy nghĩ như vậy.
Quá trình báo cáo chủ yếu là Hồng Thành Cương nói, Dương Phàm ở bên bổ sung mấy câu thích hợp. Lý Thụ Đường coi như thấy một bộ mấy lãnh đạo hài hòa cùng tồn tại.
- Các công tác của bộ máy huyện ủy Vĩ Huyền, lãnh đạo thị ủy trên cơ bản là ủng hộ. Về chế độ cán bộ, thị ủy đã báo lên tỉnh ủy, đưa ra ý kiến tiến hành trong toàn thị. Ở vấn đề này, Vĩ Huyền đi đầu, là bí thư thị ủy, tôi kiên quyết ủng hộ các đồng chí. Chuyện về sinh viên đại học về nông thôn, tôi thấy có thể làm, chẳng những Vĩ Huyền có thể làm, còn phải mở rộng ra cả thị. Hai chuyện này Vĩ Huyền đều là người đi đầu, đề nghị các đồng chí nhanh chóng đưa ra chế độ hoàn thiện, làm ra một chế độ thiết thực.
Lý Thụ Đường nói có không trọng tâm, ở bên trong có rất nhiều nhân tố, nhưng Dương Phàm có thể khẳng định Lý Thụ Đường đã động tâm.
Sau khi báo cáo xong, hai người trừ trụ sở thị ủy đi ra, Hồng Thành Cương đứng lại ở một chỗ vắng vẻ trong bãi đỗ xe, nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Tiểu Dương, tôi có một suy nghĩ muốn hỏi ý kiến cậu.
Dương Phàm chần chờ một chút hỏi:
- Xin bí thư Hồng cứ nói.
Bị Dương Phàm nhìn chằm chằm, ngoài mặt Hồng Thành Cương không biến hóa mấy, nhưng ánh mắt hơi né tránh, có chút lo lắng nói:
- Vì quán triệt tốt chỉ thị tinh thần của thị ủy, tôi đề nghị thành lập một tổ công tác, đôn đốc lãnh đạo chấp hành chế độ cùng với việc thu hút sinh viên đại học về nông thôn, do cậu chủ trì.
Dương Phàm hiểu rõ vì sao Hồng Thành Cương lại có chút mất tự nhiên, đây là công việc đắc tội người. Đề nghị của Hồng Thành Cương quả thực có thể mau chóng làm ra hiệu quả, nhưng là người chấp hành, trong quá trình nhất định đắc tội không ít người. Hồng Thành Cương bảo Dương Phàm đứng ra chủ trì, đây chỉ muốn mau chóng có thành tích sao?
Người đứng ra làm chuyện này, làm không tốt sẽ bị cô lập. Dương Phàm nghĩ như vậy, không khỏi suy nghĩ đến lợi ích trong đó.
- Tôi luôn phục tùng quyết định của tổ chức.
Dương Phàm cuối cùng vẫn cười cười trả lời. Hồng Thành Cương không ngờ Dương Phàm đáp ứng dứt khoát như vậy. Mỗi người đều có tâm tư, Hồng Thành Cương đẩy Dương Phàm ra trước tự nhiên là có ý của mình. Đội ngũ cán bộ Vĩ Huyền từ trên xuống dưới hình thành không phải ngày một ngày hai, tổ công tác nhất định sẽ đắc tội rất nhiều người.
- Không suy nghĩ một chút sao?
Hồng Thành Cương lộ ra ánh mắt quan tâm, Dương Phàm gật đầu kiên định.
Hồng Thành Cương không nói gì nữa, khẽ vỗ vai Dương Phàm, xoay người lên xe.
Ở vấn đề này, Hồng Thành Cương cũng không vội vàng nói ra trong hội nghị, trước đó phải làm một ít công tác chuẩn bị, đầu tiên là phải nói trước với thường ùy bên binh, sau đó mới có thể đưa ra đề xuất trong hội nghị thường ủy.
Vấn đề thu hút sinh viên đại học về nông thôn, trong hội nghị thường ủy ngày hôm sau, Hồng Thành Cương đã nói ý của lãnh đạo thị ủy ra, kết hợp với chủ trương của trung ương, Hồng Thành Cương đắc ý nói gần một tiếng.
Liên quan đến ý kiến chỉ đạo của lãnh đạo thị ủy là thí điểm toàn huyện, Hồng Thành Cương nhấn mạnh công việc sắp tới, đầu tiên là tiến hành ở khối kinh tế, như cơ sở trồng dược liệu, tiêu thụ nông lâm sản. Sau đó từng bước đẩy mạnh ra toàn huyện và hoàn thiện chế độ giám sát. Đưa vấn đề thu hút sinh viên tốt nghiệp đại học thành công tác thường xuyên của toàn huyện.
Hội nghị thường ủy lần này chỉ có tính chất đưa ra ý kiến, không có quyết định gì cả. Chẳng qua các thường ủy tham gia đều có thể ý thức được hội nghị tiếp theo nhất định sẽ có chuyện.
Quá trình đàm phán mua khách sạn Vân Lĩnh của Hiểu Vân và Vĩ Huyền đã đến hồi kết thúc. Hai bên bây giờ thảo luận không phải là giá thành, mà là ủy ban Vĩ Huyền có thể đưa ra chính sách ưu đãi gì.
Hiểu Vân còn có công việc ở điểm tiêu thụ xe hơi trên Uyển Lăng, vì vậy mỗi sáng xuống Vĩ Huyền một chút, chiều là về. Đàm phán sắp đến hồi kết thúc, hai bên lại có chút tranh cãi về sắp xếp nhân viên. Khổng Thắng Đông hy vọng khách sạn Vân Lĩnh có thể bố trí ít nhất hai mươi người của địa phương làm thuê ở đó. Hiểu Vân thì kiên định, nói sau khi đã mua khách sạn, quyền khách sạn là của nàng, bố trí như thế nào, chính quyền không có quyền lên tiếng.
Chỉ có một điểm nhỏ này không thống nhất được, Hiểu Vân không ký hợp đồng, thậm chí hai ngày không xuất hiện. Võ Cương gọi điện hỏi, Hiểu Vân lấy lý do bận công việc, mấy hôm nữa sẽ xuống.
Thứ sáu sắp hết giờ làm, Dương Phàm từ cuộc họp vội vàng đi ra. Dương Phàm có chút uể oải, vừa đến trụ sở ủy ban thì gặp Khổng Thắng Đông mặt mũi âm trầm.
- Lão Khổng, chuyện gì vậy? Rơi ví à?
Dương Phàm cười cười bắt chuyện. Khổng Thắng Đông đang cúi đầu đi ra ngoài, thấy Dương Phàm liền đi đến bắt tay.
- Phó bí thư Dương, cô nữ thư ký đến mua khách sạn kia đúng là rất quá đống. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà hôm nay đã quyết định ký hợp đồng, cô ta lập tức từ chối.
Sau khi oán thán, Khổng Thắng Đông kể lại vấn đề tranh cãi của đôi bên ra. Dương Phàm nghe xong hiển nhiên hiểu rõ đây là cách đàm phán của Hiểu Vân.
- Chuyện này tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi ông chủ Lưu, nói mấy câu. Hy vọng anh ta có thể ủng hộ công tác của ủy ban.
Dương Phàm cũng chỉ có thể nói như vậy, ở vấn đề này Dương Phàm có quyền quyết định.
Nói mấy câu khách sáo, Dương Phàm vội vàng lên lầu, sắp hết giờ rồi, hắn chuẩn bị lên Vu Thành.
Hết giờ làm, Dương Phàm một mình lái xe ra khỏi nội thành, từ Vĩ Huyền đi đến Vu Thành, đi được hơn hai tiếng, Dương Phàm nhắn cho Chúc Vũ Hàm một tin:
- Em tới.
Chúc Vũ Hàm nhắn lại:
- Biết rồi.
Trời đã tối, Chúc Vũ Hàm quên đi thời gian, nhìn nồi canh trên bếp, bật lửa nhỏ, xoay người ra khỏi nhà bếp, vội vàng rửa mặt, đứng trước gương chải tóc, trang điểm lại một chút, suy nghĩ một chút rồi đổi bộ quần áo khác, lúc này mới đi xuống lầu.
Bật đèn ngoài cổng, Chúc Vũ Hàm đứng trước cửa, nhìn về phía Dương Phàm đi tới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xe còn cách hơn mười mét, Dương Phàm đã thấy Chúc Vũ Hàm đứng trước cửa nhìn quanh, khi dừng lại, Dương Phàm cảm thấy như mình đã về đến nhà. Mà Chúc Vũ Hàm chính là người vợ đợi mình về.
Suy nghĩ này làm Dương Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, hạ cửa kính xuống, mỉm cười với Chúc Vũ Hàm:
- Em đã về.
Chúc Vũ Hàm đứng dưới ánh đèn, có thể thấy rõ nàng đang run lên, vội vàng bảo Dương Phàm lái xe vào, sau đó đóng cổng lại, xoay người chạy lên lầu, lưu lại một câu:
- Đang nấu canh trên bếp.
Nhìn nàng đang vội vàng chạy, Dương Phàm xuống xe không khỏi cười cười. Lúc ở bên Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm luôn thể hiện ra sự dịu dàng nhất của một người đàn ông. Thế giới tình cảm có đôi khi là như vậy.
Vào bếp, Dương Phàm thấy vai Chúc Vũ Hàm hơi run run, trong lòng hắn cảm thấy rất đau. Dương Phàm dán mặt vào lưng nàng, nghe tim nàng đang đập mạnh.
- Đừng lộn xộn, còn có hai món nữa, em chờ chút.
Chúc Vũ Hàm quay đầu lại ma sát vào mặt Dương Phàm, vỗ vỗ trán Dương Phàm một cái, trên mặt mặc dù không có nước mắt, nhưng Dương Phàm có thể cảm thấy sự lạnh lẽo trên mặt lui lại.
Dương Phàm khẽ thở dài một tiếng, ôm lấy eo nàng, đầu lưỡi lướt qua tai nàng. Chúc Vũ Hàm như bị điện giật, cả người lập tức mềm nhũn ra, dùng chút sức lực cuối cùng đóng cửa lại. Chúc Vũ Hàm hoàn toàn mềm nhũn ra, ngã vào lòng Dương Phàm.
Bị Dương Phàm triền miên, Chúc Vũ Hàm không có chút sức chống cự. Dương Phàm có thể chuẩn xác tìm điểm mẫn cảm, khẽ khiêu khích là dễ dàng kích thích của Vũ Hàm.
Dương Phàm ngửi mùi trên cơ thể Chúc Vũ Hàm, nhịn hơn một tuần làm cho hắn không thể chờ đợi được nữa, bảo bối cứng rắn đã tiến lên. Một tay nhét vào trong cổ áo, nắm lấy đầu nhẹ nhàng ma sát.
Chúc Vũ Hàm xoay người lại, ánh mắt mê ly tìm lấy môi hắn, hai tay ôm cổ, đầu lưỡi quấn vào nhau. Dương Phàm ôm Chúc Vũ Hàm đẩy nàng dựa vào tường, một tay vén váy, xé toang quần lót vướng vít ra. Chúc Vũ Hàm đang động tình đáp lại bằng cách dùng đầu gối cọ xát cọ xát, một chân đã bị ôm lấy, gác lên eo Dương Phàm, nóng bỏng đã xuyên qua khe hở, xâm nhập thung lũng.
A. Chúc Vũ Hàm vốn luôn lặng lẽ thừa nhận lúc này lại phát ra tiếng hét lớn, có thể là do hoàn cảnh khiến Chúc Vũ Hàm mới đánh vài nhát đã vứt giáp, hạ mũ, chỉ có thể quấn lấy Dương Phàm, thừa nhận từng đợt đánh sâu vào.
Bữa tối không thể ăn lúc bình thường được, ba món ăn đã được chuẩn bị chỉ có thể tiếp tục ở lại trong tủ lạnh. Chúc Vũ Hàm mãnh liệt cảm nhận thấy Dương Phàm đã điên lên, từ dưới lầu lên trên lầu, từ phòng bếp đến phòng ngủ, không muốn rời khỏi cơ thể mình. Hai cơ thể không kịp cởi quần áo dán vào nhau, đến khi Dương Phàm phát ra tiếng hét điên loạn, trong căn biệt thự mới coi như lấy lại yên tĩnh.
Đèn trên lầu chưa được bật, ánh sáng chiếu qua rèm cửa sổ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhau.
Tách, Chúc Vũ Hàm bật đèn ở đầu giường, căn phòng ngủ sáng lên, lưỡi Dương Phàm còn đang không ngừng lướt trên cơ thể nàng. Chúc Vũ Hàm với tay rút giấy lau trên đầu giường, lau mồ hôi trên trán cho hắn.
- Lưu manh, chị đi làm đồ ăn cho em, được không?
Chúc Vũ Hàm nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm, dứt câu không nhịn được hôn lên mặt hắn.
- Chị còn sức sao?
Dương Phàm nhìn Chúc Vũ Hàm, hai má đỏ ửng với ánh mắt trêu chọc.
- Không còn sức thì có thể làm gì, đây là chuyện mà phụ nữ nên làm.
Chúc Vũ Hàm trả lời, trên mặt luôn nở nụ cười, trong mắt thậm chí còn có ý cầu xin.
Dương Phàm cười cười, hôn nhẹ lên mũi nàng, xoay người nằm xuống, tìm bao thuốc và bật lửa trên đầu giường, châm lửa hút một hơi, thấy Chúc Vũ Hàm đang giãy dụa ngồi dậy, dọn dẹp.
Mười giờ tối rốt cuộc đã được ăn. Chúc Vũ Hàm cũng không còn sức làm việc khác, chỉ có cơm và canh, bưng đến đầu giường cho Dương Phàm.
Bữa tối mặc dù đơn giản, nhưng hai người ăn rất ngon.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt là qua. Dương Phàm lúc rời đi có chút bất đắc dĩ, không vì cái gì khác mà lúc chiều hắn thấy Chúc Vũ Hàm lén uống thuốc. Dương Phàm biết không thể làm Chúc Vũ Hàm đổi ý. Người phụ nữ nhìn trông khá yếu đuối, nhưng khi quyết định chuyện gì sẽ rất khó có thể thay đổi.
Trở lại Vĩ Huyền, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện phòng bên cạnh lại sáng đèn. Nghe thấy tiếng bước chân của Dương Phàm, Hiểu Vân mở cửa ra, mỉm cười với hắn.
- Ông chủ, ngày mai là ký hợp đồng.
Hiểu Vân nhỏ giọng nói. Dương Phàm cười nói:
- Chuyện này tôi cho chị toàn quyền mà làm, tôi chỉ cần tiếp tục.
Hiểu Vân không tiếp tục dây dưa về vấn đề khách sạn nữa, khịt khịt mũi nói:
- Hai ngày nay, cậu đi với người phụ nữ nào?
Dương Phàm có chút tức giận, nghiêm mặt nói:
- Chị đâu có quyền hỏi việc này. Đừng cho rằng tôi không thể không có chị. Trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ có năng lực.
Nói xong Dương Phàm về phòng, chỉ còn lại Hiểu Vân vẻ mặt buồn bã, ngơ ngác đứng cạnh cửa.
Sáng thứ hai có cuộc hội nghị thường ủy, Dương Phàm vừa mới vào phòng họp thì thấy trưởng ban tổ chức Diệp Minh Vũ và bí thư đảng ủy công an đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Những người khác lục tục đi vào, Hồng Thành Cương nhìn Dương Phàm một cái sau đó mới nói:
- Cuộc hội nghị hôm nay, đầu tiên tôi muốn đưa ra một đề nghị.
Hồng Thành Cương nói đề xuất thành lập tổ giám sát, vẻ mặt các thường ủy hơi có chút biến hóa. Trên mặt Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga đều có chút khẩn trương. Tô Diệu Nga thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm đang cúi đầu hút thuốc.
Mấy thường ủy trên thị nhét xuống không hề có ý lên tiếng về vấn đề này. Chẳng qua trên mặt bọn họ có ý muốn xem trò hay. Là người bên ngoài xuống, bọn họ không có căn cơ, hiển nhiên hy vọng mấy thường ủy cũ ở Vĩ Huyền đấu đá với nhau, trở mặt thành thù là tốt nhất.
- Tôi đề nghị tổ công tác này do đồng chí Dương Phàm chủ trì.
Hồng Thành Cương nói ra câu này, vẻ mặt các thường ủy đều có chút thay đổi. Có người cho rằng Dương Phàm có phải không nghiêng về phía Hồng Thành Cương. Suy nghĩ như vậy đều là các thường ủy từ trên thị điều xuống. Tô Diệu Nga và Hạ Tiểu Bình cũng nhìn Dương Phàm, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Hạ Tiểu Bình còn đang nghĩ lão Hồng có phải quá đáng không? Vì theo đuổi thành tích, bắt một người thanh niên đứng mũi chịu sào? Có phải còn có suy nghĩ gì khác?
Suy nghĩ của Tô Diệu Nga cũng khá tương tự Hạ Tiểu Bình, đều lo lắng Hồng Thành Cương lợi dụng tổ công tác đả kích đối thủ, nhưng thông qua đó cũng đào hố đẩy Dương Phàm đang nổi danh như cồn vào đó.
Chẳng qua thấy thái độ thản nhiên của Dương Phàm, Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga không khỏi có chút bội phục. Đối mặt với công việc mệt mỏi như vậy mà không lộ ra vẻ lo lắng, đúng là phong độ của đại tướng.
Tất cả mọi người không nói gì, Hồng Thành Cương cười cười nhìn Dương Phàm, nói với giọng ân cần:
- Phó bí thư Tiểu Dương, đồng chí nói ý của mình ra. Trước mắt trên vai đồng chí đang phụ trách công tác kinh tế toàn huyện, cảm thấy có gì khó khăn có thể đề cập với tổ chức.
Hạ Tiểu Bình lúc này không nhịn được, cảm thấy cái hố này không thể cho Dương Phàm nhảy vào. Từ tuổi tác đến chức vụ đến kinh nghiệm, bất cứ ai trong thường ủy đi cũng không đến lượt Dương Phàm. Ngay khi Hạ Tiểu Bình hạ quyết tâm định giơ tay lên phản đối, Dương Phàm đã cười cười:
- Tôi không có ý kiến, kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức.
Dương Phàm nói ra như vậy làm Hồng Thành Cương chỉ có thể nuốt lại ý kiến phản đối của mình vào, kinh ngạc nhìn Dương Phàm một cát, thấy người thanh niên trước mặt không hề sợ hãi, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ thực sự là vì công việc nên không muốn so đo được mất sao? Có suy nghĩ như vậy, Hạ Tiểu Bình nghĩ đến tất cả những biểu hiện của Dương Phàm ở Vĩ Huyền này, trong lòng dần dần cũng đã có quyết định. Nhìn lại Dương Phàm, trong mắt không khỏi hiện ra một tia kính phục.
Đề nghị của bí thư huyện ủy, bản thân Dương Phàm không có phản đối, các thường ủy khác càng không có ý kiến. Một công việc bề ngoài thấy rất mệt mỏi lại hiển nhiên rơi vào người Dương Phàm.
Hồng Thành Cương thuận thế nói chuyện thu hút sinh viên đại học về địa phương, cũng chỉ ra chế độ kia, cũng lớn mật nói chuyện này không thể không liên quan đến thanh niên, đề nghị cũng do Dương Phàm chủ trì.