Đưa người vào bệnh viện, lập tức cấp cứu, bác sĩ kết luận chỉ là bị cảm nên sốt, đưa đến khá kịp thời nên không ảnh hưởng đến phổi.
Dương Phàm ở lại trông Hiểu Nguyệt, tiếp cho nàng mấy chai nước sau đó định đưa nàng về nhà nhưng thấy đã muộn, chỉ có thể đưa nàng về nhà mình.
Nằm trên giường của Dương Phàm, Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi anh, làm anh phiền.
Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Em nằm ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều. Ngủ dậy là khỏe.
Dương Phàm mặc dù không thường xuyên ở đây, nhưng tiền không bao giờ trả thiếu cô bé. Chẳng qua trong lòng Dương Phàm lại nghĩ giống như nhặt một con chó hoang mèo hoang, mỗi ngày cho ít đồ ăn.
Hiểu Nguyệt lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Anh, em có thể nói với anh một câu được không?
Dương Phàm có chút kinh ngạc, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô bé, ai có thể nghĩ đến lúc trước vì cuộc sống khó khăn, cô bé muốn đi bán thân chứ? Con người khi đến bước đường cùng mới làm những chuyện trái với tính cách của mình.
Dương Phàm cười cười, xách ghế ngồi xuống cạnh giường:
- Được, anh nói chuyện với em một lát. Đúng, em lên cấp ba rồi đúng không?
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hiểu Nguyệt, xuất hiện một vệt đỏ hồng, nhắc đến chuyện này mà cũng xấu hổ:
- Em thi được điểm không cao, muốn vào trường Nhất Trung còn phải đóng tiền, cần hai mươi ngàn. Vì số tiền này, ông nội, bà nội đi vay khắp nơi, em...
Hiểu Nguyệt vừa nói liền lấy tay bịt miệng mình. Phát hiện miệng mình quá nhanh, chuyện này đã sớm không để cho Dương Phàm biết mà.
Thấy Dương Phàm đang cười cười, Hiểu Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Em không phải kể khổ với anh. Anh đã giúp em rất nhiều. Tiền công ở đây, ngày nghỉ cũng có thể đến điểm bán xe hơi làm lấy tiền công, em thực sự không thể làm phiền anh nữa.
Dương Phàm nghĩ đến cơ thể gầy yếu của cô bé, một cơn gió là thổi bay. Nhớ đến mỗi bữa cô bé chỉ ăn có một cái bánh bao, không khỏi nhớ đến mình năm đó. Bây giờ nhìn Hiểu Nguyệt, lại thấy bóng dáng mình năm đó.
- Em có phải lại tìm công việc khác?
Dương Phàm cười nói. Hiểu Nguyệt lập tức sợ hãi ngẩng đầu lên, vội vàng lắc đầu nói:
- Em không có, em chỉ ở chỗ anh...
Thấy Dương Phàm lộ ra vẻ mặt đã đoán trước điều mình nói. Đầu cô bé cúi sát ngực, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Thực ra em cũng không làm gì. Chỉ là buổi sáng, buổi tối mỗi ngày đến cửa hàng bán xe dọn vệ sinh, thực sự không làm gì hết. Thực ra em cũng biết việc học là quan trọng. Nhưng ông bà nội em tuổi đã lớn, không làm gì được.
Dương Phàm cười nói:
- Còn nợ người ta bao nhiêu tiền?
Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nói:
- Không nhiều lắm, chỉ có hơn 5000 tệ. Em bây giờ mỗi ngày đi quét dọn ở cửa hàng, cũng kiếm được 600 tệ một tháng, với cả chỗ ở đây nữa, năm tháng là em trả hết.
Ý chí tự cường, dựa vào bản thân của Hiểu Nguyệt đã đánh sâu vào dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Dương Phàm. Trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, Dương Phàm đưa tay sờ trán Hiểu Nguyệt, nói:
- Em làm em gái anh đi. Từ bé anh đã hy vọng có một cô em gái để anh khi dễ.
Hiểu Nguyệt không khỏi khẩn trương ngẩng đầu lên. Nhìn Dương Phàm, chỉ vào mình nói:
- Em sao?
Dương Phàm gật đầu, cô bé lập tức cúi đầu xuống, một lúc sau không nói chuyện, bờ vai đang run lên. Dương Phàm biết nàng đang cố nhịn tiếng khóc, không cho nó phát thành tiếng. Hắn không khỏi đi tới, ôm lấy vai cô bé.
- Sau này em đi theo anh, anh còn có mẹ, chẳng qua lúc này không có ở Uyển Lăng.
Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn Dương Phàm:
- Anh không phải đang thương hại em đó chứ? Từ bé đến lớn, mẹ em cũng không thích em, đám trẻ con hàng xóm cũng xem thường em.
Dương Phàm cười cười lau nước mắt cho Hiểu Nguyệt:
- Nói gì mà ngốc thế? Đám trẻ con bây giờ có ai hiểu chuyện như em không? Nghe lời anh nói, sau này đừng đi làm nữa, chăm chú học hành. Chỗ anh, tối em có thể đến ở.
Được Dương Phàm an ủi, Hiểu Nguyệt vui vẻ mà ngủ. Dương Phàm lấy chăn ra, nằm trên ghế sô pha ngủ một đêm. Sáng hôm sau lúc thức dậy đã phát hiện Hiểu Nguyệt dậy từ trước. Hiểu Nguyệt đang ở trong bếp.
Dương Phàm cười cười đi tới, phát hiện cô bé đang nấu mì ăn sáng. Dương Phàm cười cười, trong lòng cảm thấy có em gái thật là tốt. Mẹ không có bên cạnh, có một em gái trong nhà cũng tăng thêm sức sống, trông nó giống nhà hơn. Lại nghĩ đến lúc trước, Dương Phàm không khỏi cười thầm mình quá hoang đường.
- Anh Dương, ra ăn sáng.
Hiểu Nguyệt ở bên ngoài gọi vào, Dương Phàm cười nói:
- Gọi anh, nếu không đánh em.
Hiểu Nguyệt thè lưỡi, xấu hổ cười nói:
- Em giống như đang nằm mơ.
Dương Phàm cười nói:
- Là thật, lát anh đưa em một thẻ ngân hàng, em trả số nợ còn lại. Hàng tháng anh sẽ gửi vào thẻ cho em một số tiền. Nhớ ăn nhiều một chút, em gầy quá.
Bắt xe đưa đưa Hiểu Nguyệt đến trường. Trên đường đi, Hiểu Nguyệt cười rất hạnh phúc. Dương Phàm nhìn thấy thế không khỏi thầm nói mình lại làm được một việc tốt.
Về đến Vĩ Huyền, lại tiếp tục bận rộn. Sau một ngày, bên phía cảnh sát đã ra quyết định xử phạt vụ án ở thị trấn Ngô Gia Kiều. Mỗi người 500 tệ, tạm giam nửa tháng. Tiền chữa trị cho người bị đánh, năm người này phải trả hết.
Chiều hôm đó, Dương Phàm vừa mới đến phòng làm việc thì Võ Cương đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy Dương Phàm liền nói:
- Phó bí thư Dương, một khoản tiền bên phía ủy ban bị trên thị giữ lại.
Dương Phàm không khỏi sửng sốt:
- Khoản gì?
Võ Cương cười khổ nói:
- Khoản tiền hỗ trợ phát triển khoa học kỹ thuật ở nông thôn, không nhiều lắm, cũng chỉ có ba triệu. Nhưng đang đến thời kỳ cây cối sắp ra hoa kết quả, các xã đang rất cần số tiền này. Trên thị đưa chính sách và khoản tài chính hỗ trợ chúng ta. Ai ngờ được có người chặn lại.
Dương Phàm bảo Lâm Đốn rót nước cho Võ Cương, nói:
- Anh đừng gấp, từ từ nói.
Võ Cương uống một hớp trà, từ từ nói chuyện này ra. Dương Phàm lập tức hiểu chuyện này có vấn đề gì. Khoản tài chính này cần phó chủ tịch thị ký tên, mà phó chủ tịch đó lại là Triệu Đức Minh. Buổi sáng khi Võ Cương đi lấy tiền, Triệu Đức Minh vừa nghe Vĩ Huyền lên, mặt lập tức sa sầm lại, quát một câu:
- Tài chính trên thị đang gặp khó khăn. Cải tạo cựu thành đang thiếu rất nhiều tiền. Bên dưới huyện đồng chí sẽ phải chậm lại.
Võ Cương cười cười giải thích hai câu. Triệu Đức Minh đã nói:
- Cán bộ Vĩ Huyền các đồng chí, chậc chậc....
Vừa nói liền ký tên, nhưng khi Võ Cương cầm đến cục Tài chính, người bên cục nhìn thấy liền lạnh lùng nói:
- Không có tiền.
Mẫn Kiến còn có ý tốt chỉ vào một chữ "chước" phần Triệu Đức Minh ký mà nói:
- Thấy chữ này không?
Cái gì là "chước"? Chính là châm chước xử lý. Từ này có rất nhiều nghĩa, các chuyện việc cần ưu tiên hay không ưu tiên xử lý. Ý đồ trong đó như thế nào, người cấp dưới phải hiểu ý của lãnh đạo mới lĩnh ngộ được. Nếu Triệu Đức Minh viết chữ này là kiểu ngang, vậy Mẫn Kiến sẽ phát một phần ba số tiền. Bây giờ là dựng đứng, vậy xin lỗi, về đợi đi.
Thói quen này bây giờ mặc dù Dương Phàm không quản, nhưng chuyện liên quan đến phát triển kinh tế Vĩ Huyền, Dương Phàm vẫn quan tâm. Võ Cương về nói với Hạ Tiểu Bình. Hạ Tiểu Bình lúc ấy đã nói:
- Đưa cho phó bí thư Dương, phó bí thư có biện pháp.
Võ Cương nói lại giọng của Hạ Tiểu Bình giống thật. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ nói:
- Chủ tịch Hạ cũng là người.... hôm nay lại học được cách đùn đẩy.
Võ Cương cười hắc hắc nói:
- Đây là do phó bí thư xử lý tốt mọi chuyện mà.
Dương Phàm cầm bản báo cáo nói:
- Để chỗ tôi, mai tôi đi một chuyến.
Võ Cương bỏ báo cáo xuống rồi đi. Chuyện này coi như đã đẩy được đi. Dương Phàm hiểu rất rõ, đây là Triệu Đức Minh muốn gây khó dễ. Dương Phàm cảm thấy không thể để như vậy, phải làm cho hắn mất mặt, bắt hắn thu liễm một chút. Cho hắn biết ở Vĩ Huyền, hắn không phải muốn làm gì cũng được.
Triệu Đức Minh lần trước đúng là bị Dương Phàm làm cho mất mặt, trong lòng coi như ghi hận. Sau đó lại đến vụ đánh nhau ở quán rượu. Thư ký của mình bị đánh gãy răng mà chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Ngay cả Hà Tiểu Mai cũng bị tát còn không nói gì cơ mà. Người mặc dù không phải Dương Phàm đánh, nhưng Triệu Đức Minh lại đổ lên đầu Dương Phàm. Hết lần này đến lần khác hắn không có biện pháp gì để nắm Dương Phàm. Hắn nghĩ mày không phải là ở Vĩ Huyền sao? Chỉ cần chuyện của Vĩ Huyền, đưa đến chỗ tao, tao liền kéo dài, tao làm cho mày tàn phế.
Có suy nghĩ như vậy, Triệu Đức Minh lúc ký tên liền chơi xấu. Mẫn Kiến hiểu điều này nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể ám chỉ Võ Cương. Dù sao Võ Cương về nói, Dương Phàm nhất định sẽ gọi điện tới.
Quả nhiên Dương Phàm chờ Võ Cương rời đi liền gọi cho Mẫn Kiến.
- Ha ha ha, tôi biết cậu sẽ gọi điện mà. Triệu Đức Minh rất có ý kiến với cậu, đâm ra có ấn tượng không tốt với Vĩ Huyền.
Mẫn Kiến cười hì hì nói. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lạnh nói:
- Cứ để cho hắn có ý kiến đi. Tôi gọi điện chỉ muốn hỏi một câu, khoản tiền này ngoại trừ hắn ký tên, còn có ai có quyền ký?"
Mẫn Kiến vừa nghe liền biết Dương Phàm định làm gì. Triệu Đức Minh mày muốn làm khó tao hả, vậy tao đi qua mày, ném mày sang bên. Làm như vậy thực ra chẳng khác nào tát vào mặt Triệu Đức Minh.
- Tôi nói cậu đó, cậu có phải thích làm những chuyện này. Ở Vĩ Huyền, cậu làm bí thư Huyện ủy mất quyền lực. Ở Uyển Lăng, cậu còn muốn làm phó phó chủ tịch thị mất quyền lực sao.
Mẫn Kiến cười hì hì trêu chọc. Dương Phàm tức giận nói:
- Tôi không chủ tâm, ai bảo hắn xen vào làm gì. Triệu Đức Minh không phải rất có năng lực sao? Tôi không thấy hắn là được chứ gì? Cùng lắm sau này tôi dùng nhiều dầu mỡ là được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mẫn Kiến suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Đây không phải kế lâu dài. Cậu nghe tôi nói, cậu làm như thế này...
Sáng hôm sau, Dương Phàm lưng đeo túi máy tính xách tay, sớm đợi trước cửa phòng làm việc của Lý Thụ Đường. Thư ký của Lý Thụ Đường biết Dương Phàm, vừa thấy Dương Phàm sớm như vậy đã xuất hiện, không khỏi cười trêu:
- Phó bí thư Dương sao lại có chuyện gấp như vậy? Anh đợi chút, bí thư Lý đang trong toilet.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Lửa đốt đến đít rồi, cây trồng đang đợi tiền mua phân bón, muốn chậm cũng không chậm được. Thư ký Điền cũng biết mô hình nông lâm nghiệp ở Vĩ Huyền do chính miệng bí thư Lý tỏ vẻ sẽ toàn lực hỗ trợ. Anh nói tôi không tìm bí thư Lý thì tìm ai?
Tiểu Điền khá kỳ quái, thầm nói Triệu Đức Minh bên kia uống nhầm thuốc à? Sao lại thích đấu đá với thằng Dương Phàm có bối cảnh cực lớn này.
Không lâu sau Lý Thụ Đường đã xuất hiện. Thư ký vội vàng vào thông báo một câu. Lý Thụ Đường nhìn bản báo cáo này cũng kỳ quái. Thầm nói Triệu Đức Minh làm cái mẹ gì thế này? Nói thật ra Lý Thụ Đường không biết ân oán giữa hai người. Chuyện mất mặt, ai lại đi nói khắp nơi chứ. Triệu Đức Minh sẽ không nói, Hà Tiểu Mai cũng không nói.
Triệu Đức Minh là thân tín của Lý Thụ Đường, từ góc độ nào đó mà nói, Lý Thụ Đường phải giữ uy tín cho Triệu Đức Minh. Nhưng chuyện này quá phiền phức. Bởi vì mô hình nông nghiệp của Vĩ Huyền đã lên báo, là một chuyện dẫn Lý Thụ Đường đến đường vinh quang. Dưới sự lãnh đạo chính xác của bí thư thị ủy Lý Thụ Đường, mô hình nông lâm nghiệp của Vĩ Huyền đi tiên phong trong cả nước. Công lao của hắn sẽ rất cao.
Lý Thụ Đường đang rất bất mãn với Triệu Đức Minh. Thầm nói mày làm cái mẹ gì đó? Thằng ranh Dương Phàm này nó mà tức lên gọi điện cho một vị lãnh đạo trên tỉnh, như vậy cái nhìn của bên trên đối với mình sẽ không tốt. Người trong quan trường quan trọng nhất là cái nhìn của lãnh đạo cấp trên đối với mình. Lý Thụ Đường là kẻ lão luyện, đương nhiên rất quan tâm chuyện này. Phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng đến Uyển Lăng liền kéo Dương Phàm đi dạo phố, chuyện này không nhắc. Nhiều lần khi mình lên tỉnh báo cáo với bí thư tỉnh ủy Chúc Đông Phong, bí thư Chúc nhiều lần khen ngợi Dương Phàm. Bình chọn thanh niên tiêu biểu trong toàn tỉnh, theo tin tức nội bộ, Dương Phàm coi như đã được đề cử đứng đầu.
Kết hợp tất cả những việc này, Lý Thụ Đường rất tức giận, cầm lấy bút viết thêm một dòng vào bản báo cáo:
- Chuyện rất quan trọng, xin mời bên phía ủy ban thận trọng tiến hành.
Sau đó ký tên Lý Thụ Đường, đưa cho Dương Phàm:
- Đồng chí đi tìm chủ tịch Quý.
Đuổi Dương Phàm đi, Lý Thụ Đường đang rất bất mãn trong lòng, bảo thư ký gọi điện cho Triệu Đức Minh, bảo hắn đến đây. Không lâu sau Triệu Đức Minh đã tới. Lý Thụ Đường bảo hắn ngồi xuống, cũng không nói rõ, đi một vòng nói về tầm quan trọng của nông lâm nghiệp Uyển Lăng, cuối cùng mới chốt lại một câu.
- Mô hình nông lâm nghiệp ở Vĩ Huyền đã lên nhật báo, các lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy rất coi trọng.
Triệu Đức Minh vừa nghe lập tức hiểu bí thư Lý đang bất mãn, thầm nói sao Lý Thụ Đường lại biết chuyện này. Chẳng lẽ Dương Phàm là người của Lý Thụ Đường. Không đúng, chưa từng thấy thằng ranh nào đến báo cáo công việc với bí thư Lý mà.
Triệu Đức Minh không dám hỏi rõ, vâng vâng dạ dạ gật đầu đi về. Vừa đi vừa nghĩ rốt cuộc có chuyện gì.
Dương Phàm cầm bản báo cáo tìm đến phòng làm việc của Quý Vân Lâm. Thư ký mới không nhận ra Dương Phàm, rất ngưu nói:
- Đồng chí ở đơn vị nào?
Dương Phàm trước kia từng đến đây, Chu Phàm rất nhiệt tình tiếp đón hắn, nên lần này có chút không quen. Chẳng qua Dương Phàm bây giờ đã biết quy củ, cười cười rút thuốc đưa tới một điếu:
- Tôi ở Vĩ Huyền, tìm chủ tịch Quý có chút việc.
Lúc này Quý Vân Lâm ở bên trong nghe thấy ngoài có tiếng nói chuyện, nhìn thoáng ra, lập tức đi ra ngoài.
- Dương Phàm, ha ha, đúng là khách quý. Sao lại đến thăm tôi thế này?
Quý Vân Lâm nhiệt tình đi tới, chủ động bắt tay Dương Phàm. Thư ký mới hoảng sợ rơi cả điếu thuốc xuống đất. Quý Vân Lâm kéo Dương Phàm, thân thiết đi vào trong phòng.
- Tiểu Từ, mang nước.
Quý Vân Lâm gọi một tiếng, thư ký Tiểu Từ lúc này coi như mới lấy lại tinh thần. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ vì sao Quý Vân Lâm lại nhiệt tình. Quý Vân Lâm hiện nay sống không khá giả gì, đương nhiên muốn có quan hệ tốt với người như Dương Phàm. Không biết chừng tương lai khi muốn thăng chức sẽ có tác dụng.
Dương Phàm vẫn rất tôn trọng Quý Vân Lâm, người này đối với mình cũng được. Lấy một hộp chè trong túi ra, Dương Phàm cười ha hả đặt lên bàn:
- Tôi nhớ chủ tịch Quý thích uống trà. Đây là chè tốt nhất ở Vĩ Huyền, chè mới, mời anh nếm thử.
Quý Vân Lâm cầm lên, ngửi ngửi một hơi rồi nói:
- Trà ngon, tôi phải để vào tủ lạnh để giữ.
Dương Phàm lúc này mới cười cười đưa báo cáo lên. Quý Vân Lâm nhìn một chút, liền nhíu mày lại. Việc này vốn là địa bàn của Triệu Đức Minh, Lý Thụ Đường ký vào là có ý gì? Nhất là bốn chữ "Thận trọng tiến hành" mà Lý Thụ Đường viết, rất nặng.
Suy nghĩ một chút, Quý Vân Lâm lập tức hiểu rõ. Thầm nói thằng Triệu Đức Minh này, sao lại đối đầu với ông chủ mình? Ông chủ muốn ra sức giúp đỡ, mày lại làm trái. Khó trách Lý Thụ Đường lại mất hứng, giọng điệu rất nghiêm khắc.
Quý Vân Lâm lập tức cầm bút lên, viết mấy chữ: "Gấp. Làm ngay" sau đó ký tên mình vào, đưa trả lại cho Dương Phàm. Quý Vân Lâm cười ha hả nói:
- Sao? Không uổng chè của đồng chí chứ?
Dương Phàm vừa thấy chữ ký như vậy, biết chuyện này đã coi như xong. Hai lãnh đạo cao nhất thị ký tên, có lẽ đủ để Triệu Đức Minh ngoan ngoãn nghe lời.
- Vẫn là khí phách của lãnh đạo chủ chốt.
Dương Phàm ra vẻ cảm khái một câu, cầm báo cáo đứng dậy đi về. Trước khi đi, Quý Vân Lâm đưa đến cửa, cười nhỏ giọng nói:
- Tốt nhất vẫn nên tôn trọng phó chủ tịch Triệu một chút. Bản báo cáo này đưa phó chủ tịch Triệu ký lại.
Cái hành động bỏ đá xuống giếng này, Quý Vân Lâm chơi quá quen.
Quý Vân Lâm còn ước gì Dương Phàm gây phiền phức cho Triệu Đức Minh. Triệu Đức Minh thuộc phái Lý Thụ Đường, bình thường không ít lần muốn đối đầu với Quý Vân Lâm. Mặc dù bề ngoài Quý Vân Lâm nói phải tôn trọng lãnh đạo, nhưng trên thực tế nếu Triệu Đức Minh thấy chữ ký này, có lẽ tức hộc máu mồm.
Mày không phải rất có năng lực sao? Bây giờ có một cấp dưới tát đúng vào mặt mày, ở ngay lĩnh vực mày quản lý. Nhìn Dương Phàm biến mất trong lối rẽ trên hành lang, Quý Vân Lâm cảm thấy rất vui vẻ. Chuyện xuôi dòng đẩy thuyền ai cũng thích làm.
Dương Phàm vốn định đến chơi xỏ một trận, đi đến ngoài phòng làm việc của Triệu Đức Minh, thư ký Tiểu Tôn thấy Dương Phàm, sợ hãi rụt cổ lại. Nhưng thư ký Tiểu Tôn lại nhớ đây là địa bản của mình liền ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Đồng chí đến đây làm gì? Phó chủ tịch Triệu đang rất bận, không có thời gian gặp kẻ rác rưởi này.
Hàm răng mất một chiếc mà thằng ranh này vẫn nói năng không lễ phép. Dương Phàm nghe xong cười cười, nói:
- Miệng vẫn thối như vậy sao? Đồ có thể ăn bây, nói không thể lung tung, coi chừng sau này miệng toàn răng giả.
Triệu Đức Minh đang ở bên trong nói chuyện với một cấp dưới ở huyện Nam Sơn, nghe thấy tiếng ở bên ngoài, rất bất mãn nói:
- Sao lại thế này? Tiểu Tôn, bên trong đang nói chuyện cơ mà.
Thư ký Tiểu Tôn đang định nói gì đó bất lợi cho Dương Phàm, nhưng thấy Dương Phàm đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, vội vàng ôm lấy cằm, không dám nhìn Dương Phàm, vội vàng đi vào giải thích.
Triệu Đức Minh nghe thấy Dương Phàm đến, thầm nói mới bị bí thư Lý mắng một trận, thằng ranh này đã đánh tới cửa. Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng Triệu Đức Minh lại không thể phát tác. Hắn ừ một tiếng nói:
- Để hắn vào.
Dương Phàm đi vào, cán bộ huyện Nam Sơn vẫn còn ngồi bên cạnh. Dương Phàm biết người này liền cười cười với hắn. Sau đó Dương Phàm đặt bản báo cáo lên bàn Triệu Đức Minh, nói:
- Phó chủ tịch Triệu, bản báo cáo này, phiền đồng chí ký lại.
Triệu Đức Minh mặt lúc xanh lúc trắng, đang định phát tác. Nhưng Triệu Đức Minh thấy cả Lý Thụ Đường và Quý Vân Lâm đều ký tên vào bản báo cáo, lập tức héo úa. Lời Lý Thụ Đường nói vẫn còn văng vẳng bên tai, mặc dù rất mất mặt nhưng vẫn phải nhịn.
Dương Phàm làm như vậy khiến cán bộ huyện Nam Sơn hoảng sợ, thầm nói tên phó bí thư huyện này ngưu thật. Dám nói chuyện với phó chủ tịch thị như vậy. Quan lớn một cấp đè chết người, đây lại kém hai cấp. Nhưng hết lần này đến lần khác Dương Phàm lại ra vẻ không thèm quan tâm, cười cười nhìn Triệu Đức Minh.
Mặt Triệu Đức Minh đỏ lên, cổ cũng đỏ lên. Cũng may khả năng nhẫn nại của Triệu Đức Minh rất tốt, nhịn được, dựa theo ý của hai vị lãnh đạo cấp trên, một lần nữa ký lại tên.
Đạt được mục đích, Dương Phàm cười cười cầm lấy bản báo cáo.
Dương Phàm cười nói với Triệu Đức Minh:
- Cảm ơn nhiều. Phó chủ tịch Triệu, đồng chí cứ làm việc, không cần tiễn.
Vừa nói, Dương Phàm nghênh ngang từ từ đi ra ngoài. Triệu Đức Minh thực sự không nhịn được nữa, chạy vào trong toilet hít sâu một hơi, cuối cùng mới lấy lại bình tĩnh. Lúc này hắn mới đi ra.
Lúc này Triệu Đức Minh coi như đã hiểu thằng ranh Dương Phàm này không khác gì nói với mình: "Tao chính là muốn vào nhà mày, tát mày" vì thế Triệu Đức Minh dù không nhịn được vẫn phải nhịn.
Dương Phàm đến cục Tài chính, tìm Mẫn Kiến. Hai người đóng cửa lại, Dương Phàm nói chuyện này ra. Mẫn Kiến cười đến độ vỗ đùi nói lớn"
- Quá tuyệt, thằng ranh Triệu Đức Minh này mất mặt rồi đây.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng nói:
- Đây đều là do nó tự tìm.
Mẫn Kiến thở dài một tiếng:
- Trong chốn quan trường, làm người rất khó khăn. Triệu Đức Minh tai mắt không rõ, chẳng trách được ai. Sướng thì sướng nhưng thù đã kết. Sau này cậu phải cẩn thận đó, cẩn thận nó trả thù. Chốn quan trường giết người đều là không thấy máu, cái này tôi thấy nhiều. Cậu nhất định phải cẩn thận người này.
Dương Phàm cười khinh bỉ một tiếng nói:
- Sợ con mẹ gì hắn. Tôi nếu dám đến tận cửa tát vào mặt hắn, như vậy sẽ không sợ hắn trả thù. Cùng lắm tôi không làm quan nữa, tôi đi đọc sách, đi làm kinh doanh, làm cái mẹ gì chẳng kiếm được tiền đủ ăn.
Triệu Đức Minh lập tức sai cấp dưới mau chóng xử lý khoản tiền đó. Sau khi làm xong mọi việc, Mẫn Kiến cười nói với Dương Phàm:
- Hôm trước cậu làm cái gì thế? Nghe Liễu Chánh Khôn nói lúc ấy hắn cũng rất sợ.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Chuyện này cũng không phải do tôi làm. Là một thiếu tướng bốn mươi tuổi. Hà Tiểu Mai tưởng rằng có thể làm gì thì làm ở đất Uyển Lăng này, nhưng gặp phải bạn của tôi, coi như cô ta đen đủi.
Mẫn Kiến nghe thấy thế không khỏi khóc thét lên:
- Mẹ nó, ngất mất. Thiếu tướng 40 tuổi, còn để cho người ta sống nữa hay không?
Sau chuyện này, Triệu Đức Minh cứ gặp phải chuyện ở Vĩ Huyền đều bật đèn xanh cho qua. Đây không phải là hắn bỏ qua, chỉ là hắn chờ đợi một thời cơ thật tốt. Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Thời gian này Dương Phàm vẫn như trước kia, thêm một cô em gái nên Dương Phàm về Uyển Lăng nhiều hơn. Còn tìm cơ hội bảo Hiểu Vân dẫn Hiểu Nguyệt đi siêu thị mua mấy bộ quần áo, làm cô bé rất vui vẻ.
Sau khi chè Vĩ Huyền đã bước đầu có chỗ đứng ở Thượng Hải, Bộ Yên trở về Vĩ Huyền. Việc thành lập công ty cổ phần tiêu thụ nông lâm sản cũng chuẩn bị tiến hành.
Bởi vì có ý định thành lập tập đoàn, Dương Phàm dồn rất nhiều thời gian vào chuyện này. Hơn nửa tháng trời hắn dành hết thời gian suy nghĩ chuyện này. Cuối cùng bên phía ủy ban huyện, người kinh doanh hoa quả, Bộ Yên đại diện người kinh doanh chè, ba bên đạt thành một hiệp ước, thành lập một công ty cổ phần, tên đầy đủ là "Tập đoàn cổ phần Vĩ Huyền" Dương Phàm khổ tâm đưa ra mô hình kinh doanh sản phẩm, coi như đã bước đầu hình thành.
Tập đoàn vừa thành lập đã đến ngay mùa thu hoạch đào, sau đó là các loại nông sản khác. Có thương nhân gia nhập, tiêu thụ các loại nông sản ở Vĩ Huyền đã khởi sắc hơn nhiều. Hoa quả mà nông dân trồng đều không cần lo lắng việc tiêu thụ. Trước khi đến mùa tiêu thụ hoa quả, Bộ Yên đã đưa ra ý kiến làm thành đồ hộp với các nông sản không đủ tiêu chuẩn.
Hoa quả nhỏ một chút bán ít người mua, nhưng làm thành đồ hộp sẽ không có vấn đề này. Các phương diện ở vấn đề này đều rất ăn khớp. Lấy một mảnh đất ở khu Khai Phát làm địa điểm đóng đồ hộp. Bộ Yên đã về Thượng Hải thu mua khá nhiều thiết bị, bận rộn cả tháng việc này coi như đã sơ bộ hoàn thành. Lại đến kỳ thu hoạch dưa lê, xem như lại làm được một việc tốt cho nông dân. Những dưa lê nhỏ trước kia đều cho lợn ăn, bây giờ cũng biến thành tiền. Mặc dù giá thu mua hơi thấp nhưng không lãng phí, tiền này phải có chứ.
Mưa thu rơi xuống, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Lá vàng rơi ngoài cửa sổ, Dương Phàm thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.
- Trời mua thu thật lạnh.
Cuối mùa thu, hiếm khi có đợt cuối tuần nhàn rỗi. Dương Phàm định đi ra ngoài. Thấy sắp hết giờ, điện thoại di động vang lên, Dương Phàm không hề suy nghĩ liền nghe.
- Alo, ai đó?
Dương Phàm mệt mỏi hỏi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi xa lạ:
- Lão Tứ, anh đang ở trên tỉnh thành, mang cả cô bé tình nhân của chú đó.
- Trần Xương Bình?
Dương Phàm nghi hoặc hỏi một câu. Đầu dây bên kia truyền đến giọng bất mãn của Trần Xương Bình:
- Mẹ nó, gọi anh là lãnh đạo. Quả phụ Du mà anh thích, chú lại cướp mất. Anh còn chưa tính sổ với chú, vậy mà còn nói khó nghe như vậy.
Dương Phàm thầm nói tên này đang làm gì thế này?
Người Trần gia đều thích độc lập, mỗi người mỗi chuyện, sao giờ lại gọi mình. Còn có gì mà cô bé tình nhân? Chẳng lẽ là Tần Hinh?
- Không thích nghe hả? Vậy tôi gọi biệt danh của anh.
Dương Phàm tức giận đáp lại một câu. Biệt danh của Trần Xương Bình chính là "Nhiều phi" Điều này có ý gì? Tên này thích tìm vợ người ta, cho nên mới có biệt danh như vậy.
- Được rồi, sợ chú rồi. Chú gọi tên của tôi đi.
Trần Xương Bình không có biện pháp gì bắt chẹt được Dương Phàm. Năm đó lúc học ở Bắc Kinh, Dương Phàm cũng không nể mặt Trần Xương Bình.
- Mai là cuối tuần rồi, anh xuống hay là tôi lên?
Giọng của Dương Phàm coi như đã tốt hơn. Dương Phàm thực sự không có ấn tượng tốt với ông anh họ thích phụ nữ này.
- Chú lên đi, chỗ anh có mấy chuyện tốt dành cho chú.
Trần Xương Bình vô cùng đắc ý nói. Dương Phàm không hề khách khí nói:
- Anh thì có chỗ tốt gì? Đừng có mà nửa đêm mang tôi đi dụ dỗ mấy bà cô là được rồi. Được rồi, đừng giải thích, tôi lên bây giờ.
Thu dọn một chút, Dương Phàm về trước gần tiếng. Từ huyện lên đến tỉnh mất hơn ba tiếng rưỡi. Lúc hắn lên đến tỉnh thành thì đèn đã sáng rực. Tìm được khách sạn mà Trần Xương Bình nói, hắn trực tiếp đến phòng.
Gõ cửa, Dương Phàm không thấy Trần Xương Bình, mà thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Hinh. Trong ánh mắt của nàng có thể thấy vẻ cung kính, có cảm kích.
- Trần Xương Bình đâu?
Dương Phàm cuối cùng đi vào trong, Tần Hinh cười đóng cửa lại, sau đó nhỏ giọng nói:
- Lâu như vậy không gặp em, vậy mà không hỏi tình hình của em như thế nào. Chẳng lẽ em không đáng được anh quan tâm sao?
Lời này khá ai oán, Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Anh bận gần chết. Tên chết tiệt Trần Xương Bình này lừa anh lên đây, không ngờ vứt bỏ thế này.
Tần Hinh cười giải thích:
- Anh ấy không phải vứt anh lại, mà có việc ra ngoài.
Dương Phàm cười cười ngồi xuống, quan sát Tần Hinh. Thấy cô bé nàng thành thục hơn trước mấy phần, ngôn ngữ cử chỉ cũng trấn tĩnh hơn trước. Dương Phàm không khỏi thầm than thở làng giải trí đúng là biết rèn luyện con người.
- Gần đây chắc cũng tốt hả, bộ phim lần trước quay thế nào rồi? Kết quả như thế nào?
Dương Phàm tìm một chuyện để nói, định vừa nói chuyện vừa đợi Trần Xương Bình về. Tần Hinh cười nói:
- Anh chắc chưa ăn tối hả. Em bảo người mang cơm lên, chúng ta cùng ăn.
Dương Phàm lúc này mới chú ý trên bàn có một mâm cơm, mở lồng bàn ra nhìn thì thấy có bốn món ăn, một món canh.
- Ha ha, bữa ăn công việc, vừa ăn vừa nói.
Dương Phàm vừa nói vừa cầm đũa lên. Tần Hinh cầm chai bia hỏi:
- Uống chút không anh? Bia không có gì đâu.
Dương Phàm gật đầu, Tần Hinh mở nắp, đưa cho Dương Phàm.
- Thời gian này được anh giúp đỡ, em rất tốt. Bộ phim lần trước cũng được khán giả đón nhận trong một thời gian. Vừa nói Tần Hinh suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Đúng, thời gian này trên kênh Kinh Tế có phát phim đó đấy.
Vừa nói Tần Hinh bật Tv lên, Dương Phàm nhìn thì thấy đúng là như vậy. Tần Hinh trên Tv mặc đồ cổ trang, trông rất mềm mại, yêu kiều, đúng là hoàng hoa khuê nữ.
Nhìn người thật trước mặt, lại nhìn Tv một chút, Dương Phàm lúc này mới phát hiện Tần Hinh hôm nay chỉ đánh chút phấn, hơi đánh son. Tần Hinh bị Dương Phàm nhìn chằm chằm như vậy, trong lúc nhất thời rất xấu hổ, sờ mặt nói:
- Sao thế? Trên mặt em có gì sao?
- Em sau khi trang điểm trông thành thục hơn mấy phần.
Dương Phàm cười cười đáp lời nàng. Tần Hinh không khỏi thở dài một hơi, nghịch ngợm cười nói:
- Anh nói em hóa trang sẽ già hơn ba tuổi.
Dương Phàm nhún vai nói:
- Anh là người thành thật. Em muốn nghĩ như vậy, anh cũng không có cách nào.
Tần Hinh không nghĩ đến Dương Phàm trước đây trông rất nghiêm túc mà lại có một mặt như thế này. Nàng không khỏi hé miệng cười, trong lòng không khỏi vui mừng. Đàn ông chấp nhận nói chuyện vui đùa với một cô gái, nói rõ hắn đã chú ý đến cô. Tần Hinh trước kia luôn cảm thấy Dương Phàm luôn coi mình không hề tồn tại, cảm giác này quả thật khó chịu nổi.
- Uống một chén.
Tần Hinh giơ cốc bia trong tay lên, trên mặt đầy vẻ hưng phấn. Dương Phàm "cạch" cốc với nàng, uống hết. Tần Hinh rót bia, đặt chai xuống rồi nhỏ giọng nói:
- Thời gian này đi quay phim quanh đất nước, quảng cáo... làm em mệt chết. Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, ông chủ nói ông chủ Trần Xương Bình muốn đến Giang Nam, bảo em đi đến diễn một đoạn quảng cáo.
- Em diễn quảng cáo có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Dương Phàm tùy ý hỏi một câu. Tần Hinh cười nói:
- Em mới có chút tiếng, không được bao nhiêu. Năm trăm ngàn để quảng cáo cho một loại rượu trong vòng một năm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi lắc đầu:
- Em đúng là.... 500 ngàn mà không nhiều. 500 chính là tiền lương rất nhiều năm của anh đó, anh tính xem....