- Đừng nói đến chuyện tiền nữa. Anh nếu muốn tiền, em đưa hết tiền cho anh. Đúng, nghe ông chủ Trần Xương Bình nói, ông chủ lần này đến là để yêu cầu anh đến Thượng Hải tham gia một triển lãm công nghiệp.
Nghe chuyện này, Dương Phàm lập tức tỉnh táo. Vĩ Huyền hôm nay đang phát triển rất nhanh, càng lúc càng tốt. Tiền nợ ngân hàng bây giờ cũng chỉ còn có một nửa lúc trước. Nói thật nếu muốn triệt để thay đổi tình hình Vĩ Huyền, cần phải hấp dẫn các nhà đầu tư công nghiệp. Trần Xương Bình lần này coi như đưa mưa kịp thời.
Đang khi nói chuyện, điện thoại di động của Dương Phàm lại vang lên.
- Phó bí thư Dương? Xảy ra chuyện lớn, chủ tịch Hạ bị trúng gió.
Giọng Võ Cương trong điện thoại như sắp khóc.
Vẻ mặt Dương Phàm lập tức ngưng đọng lại. Hạ Tiểu Bình là đồng minh kiên định nhất của Dương Phàm ở Vĩ Huyền, đồng thời cũng là một người luôn khiêm tốn, cần mẫn, hết lòng vì công việc. Hạ Tiểu Bình là cán bộ một lòng muốn làm cho Vĩ Huyền tốt lên. Từ phẩm chất, Dương Phàm cho rằng Hạ Tiểu Bình thật đáng khen ngợi ở trong chốn quan trường hiện nay.
- Anh đừng có gấp, từ từ nói, trước hết nói xem có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Dương Phàm rất nhanh lấy lại tinh thần, cố bắt mình bình tĩnh, sau đó hắn hỏi Võ Cương.
- Cụ thể vẫn chưa có kết luận, đang được cứu chữa. Viện trưởng Bạch cũng ở đây, có cần tôi chuyển điện thoại hay không?
Giọng Võ Cương đã bình tĩnh hơn, chẳng qua vẫn có thể thấy hắn đang thở hổn hển.
- Ừ, chuyển điện thoại cho viện trưởng Bạch.
Vấn đề 120 lần trước nếu như không phải Dương Phàm tha cho, viện trưởng Bạch có lẽ đã về nhà dưỡng già. Võ Cương gọi điện thoại, viện trưởng Bạch cũng ở bên cạnh. Biết là gọi điện cho Dương Phàm, thấy Võ Cương đưa điện thoại cho mình nói, viện trưởng Bạch có chút khẩn trương. Hắn hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại, vẻ mặt và giọng nói đều khá cung kính.
- Phó bí thư Dương, tôi là Bạch Hoán Sinh.
Dương Phàm đang lo lắng đến bệnh tình của Hạ Tiểu Bình, nên nói đầy khách khí:
- Chào viện trưởng Bạch, bệnh tình của chủ tịch Hạ như thế nào rồi?
Có thể không ngờ Dương Phàm lại khách khí như vậy, viện trưởng Bạch hơi ngẩn ra. Thầm nói thời gian trước còn hô đánh hô giết, sao nói chuyện lại khách khí như vậy? Bên ngoài có lời đồn phó bí thư Dương mặc dù còn trẻ, chăm chú làm việc, đối xử với các đồng chí phạm sai lầm rất nghiêm khắc. Nhưng bình thường cũng rất hòa khí, xem ra không phải là giả. Sau chuyện lần trước, viện trưởng Bạch cảm thấy Dương Phàm mặc dù nghiêm khắc nhưng không đến mức không nói nhân tình. Nếu không mình sao có thể qua được như vậy. Đã kéo dài chuyện đã lâu, bây giờ mọi chuyện bình tĩnh lại, có lẽ chỉ làm kiểm điểm.
Cho nên viện trưởng Bạch khá cảm kích Dương Phàm. Chuyện lần trước là do mình đen đủi, không thể trách phó bí thư Dương người ta. Nếu là ai khác, chờ xe cấp cứu 120 đến hơn hai tiếng cũng không thấy, nhất định rất bất mãn.
Ổn định lại tâm trạng, viện trưởng Bạch trầm giọng nói:
- Tình huống vẫn không hoàn toàn ổn định, đang sơ cứu. Theo người nhà và thư ký phản ánh. Hôm nay chủ tịch Hạ xuống xã cả ngày, về nhà tắm chẳng may ngã xuống. Lúc ấy miệng sùi bọt mép, nằm trên mặt đất không dậy nổi. May là chánh văn phòng Võ và thư ký vừa lúc đang ở nhà chủ tịch Hạ. Sau đó mọi người nâng chủ tịch Hạ dậy. Mặc dù kịp thời đưa người ra, nhưng loại bệnh xuất huyết não này vẫn phải kiểm tra đã. Quan trọng nhất là 48 giờ, nếu qua được thì sẽ an toàn. Chẳng qua sợ rằng sẽ có di chứng, không thể tiếp tục công tác.
Dương Phàm nghe viện trưởng Bạch nói như vậy, trong lòng không khỏi nặng nề. Vĩ Huyền mới tốt được một chút thì Hạ Tiểu Bình lại ngã. Đúng là làm người ta quá buồn, lại bực mình.
- Nhất định phải đảm bảo an toàn tính mạng. Có chuyện gì viện trưởng Bạch gọi trực tiếp cho tôi. Ngoài ra có cần mời chuyên gia trên thị hoặc trên tỉnh xuống không?
Dương Phàm thở dài một tiếng, chi có thể dùng hết sức mà cứu chữa Hạ Tiểu Bình.
Viện trưởng Bạch bên này cũng đoán Dương Phàm sẽ hỏi như vậy. Lực lượng của một bệnh viện huyện quả thực không làm cho người ta yên tâm. Là lãnh đạo, có suy nghĩ này là rất bình thường.
- Trưởng khoa não bệnh viện nhân dân Uyển Lăng là bạn của tôi. Tôi đã gọi điện báo, hắn đang chạy đến đây.
Dương Phàm không phải bác sĩ, về mặt này cũng chỉ có quyền đề nghị mà thôi. Thấy viện trưởng Bạch đã sớm có an bài, Dương Phàm liền không nói nữa, chỉ cười khổ nói:
- Như vậy tôi nhờ viện trưởng Bạch, đưa điện thoại cho Võ Cương.
Chào, nói gặp lại, sau đó viện trưởng Bạch đưa máy cho Võ Cương. Dương Phàm khẽ nói với Võ Cương:
- Đã thông báo với lãnh đạo khác chưa?
Võ Cương lập tức nhỏ giọng nói:
- Chưa, tôi chỉ điện thoại cho phó bí thư.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Anh lập tức báo cho bí thư Hồng và phó bí thư Tô. Tôi bây giờ đang trên tỉnh, chưa thể về ngay. Có tình huống gì anh lập tức báo cho tôi.
Dập máy, vẻ mặt Dương Phàm rất khó coi. Tần Hinh ở bên cẩn thận hỏi:
- Anh sao thế?
Dương Phàm cười khổ một tiếng nói qua câu chuyện này. Nếu không phải chờ Trần Xương Khoa, Dương Phàm đã trực tiếp đi về. Bây giờ hắn chẳng muốn uống bia nữa, ăn một chút cơm là xong. Dương Phàm ngồi trên sô pha hút thuốc, không khỏi suy nghĩ về tình hình mới sắp xuất hiện. Nếu như đổi một chủ tịch huyện, kẻ đó lại cùng phe với Hồng Thành Cương. Như vậy cuộc sống của mình sau này sẽ khổ. Dù sao tiếng nói của hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện có trọng lượng rất lớn.
Nhất định cần phải có động tác trước để tránh bị động. Dương Phàm rất nhanh đã đưa ra kết luận. Hắn không hề do dự rút điện thoại di động ra gọi cho Điền Trọng.
- Dương Phàm à? Sao cháu lại gọi điện cho chú lúc này thế?
Giọng của Điền Trọng vẫn trầm ổn như trước. Lại nói đối với Dương Phàm, Điền Trọng luôn cảm thấy rất thú vị. Đám cán bộ bình thường nếu có quan hệ với phó chủ tịch thường trực tỉnh, có chuyện hay không có chuyện đều gọi điện ân cần hỏi thăm, kéo gần quan hệ. Nhưng Dương Phàm thì khác, có chuyện mới gọi điện tới. Trên thực tế Điền Trọng ghét đám chuẩn bị loại trên. Cách làm của Dương Phàm làm lão rất vừa miệng.
- Điền thúc, cháu vừa nhận được điện thoại báo chủ tịch Hạ huyện Vĩ Huyền bị trúng gió, bây giờ đang được cấp cứu.
Giọng Dương Phàm rất bình tĩnh, không có chút bối rối khẩn trương, ra vẻ đã có sự chuẩn bị từ trước. Điền Trọng không khỏi khẽ tán thưởng trong lòng, cảm thấy thằng bé Dương Phàm đã càng lúc càng thành thục.
- Ừ, cháu muốn lên tỉnh hay tiếp tục ở lại Vĩ Huyền?
Điền Trọng trong nháy mắt đưa ra hai sự lựa chọn. Trên thực tế lão vừa nghĩ một chút là biết Dương Phàm có suy nghĩ gì.
- Cháu nói rồi, kinh tế Vĩ Huyền chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng lạc hậu, không bỏ được cái mũ huyện nghèo trên đầu xuống, cháu không rời đi.
Dương Phàm nói rất kiên quyết, Điền Trọng nghe xong trầm ngâm một chút, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Nói thật lòng, chú muốn điều cháu lên tỉnh hơn. Chẳng qua cháu đã có quyết tâm làm ra một phen sự nghiệp ở Vĩ Huyền, điều này chính là xây móng thật chắc. Lưu lại thì được, chẳng qua vị trí phó không thể tiếp tục ngồi được nữa. Cháu có yêu cầu cụ thể gì, cứ việc nói ra.
Chuyện thăng chức, Dương Phàm không phải không nghĩ đến. Chẳng qua Dương Phàm cảm thấy mình còn quá trẻ, bây giờ đang là đối tượng bị săm soi rất kỹ. Tình trạng như hôm nay, Dương Phàm không thể không suy nghĩ vấn đề này.
- Có thể đổi một đồng chí nhiều kinh nghiệm làm bí thư huyện ủy không ạ? Cháu biết yêu cầu này của mình làm chú hơi khó. Dù sao quyền quyết định nhân sự dưới huyện chính là ở thị.
Dương Phàm nói như vậy, Điền Trọng lập tức hiểu rõ ý của hắn. Tiểu tử này là nghĩ về mấy lão già sắp về hưu. Người già sẽ không có hùng tâm tráng chí gì, xen vào chuyện của hắn cũng thấp hơn.
Điền Trọng không lập tức tỏ thái độ, bình tĩnh nói:
- Chú biết.
Dập máy, tâm trạng Dương Phàm coi như tốt hơn chút.
Tần Hinh gọi nhân viên phục vụ của khách sạn lên dọn đồ đi. Do dự một chút rồi vào trong phòng lấy một bộ đồ ngủ mới ra, đứng trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh đi tắm đi, chắc một lát nữa ông chủ Trần Xương Bình mới về.
Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ tối, lại nhìn bộ áo ngủ trong tay Tần Hinh, hắn hiểu việc này đã sớm được chuẩn bị. Điều này làm tim Dương Phàm hơi đập mạnh. Câu nói lúc trước của Tần Hinh lại xuất hiện trong đầu hắn.
- Em chờ anh đến lấy *** của em.
Câu nói này có bao nhiêu phần tình cảm, Dương Phàm có thể biết. Từ một phương diện khác, Dương Phàm nhìn ra được Tần Hinh rất ương bướng, cố chấp.
Dương Phàm rất muốn nói với Tần Hinh: "Em cần gì phải làm như vậy?" Chẳng qua hắn vẫn nhịn xuống, cầm đồ ngủ đi vào toilet. Ở trong làng giải trí một thời gian dài, Tần Hinh càng thêm cảm nhận sự tăm tối của vòng tròn này, cũng thấy đủ loại giao dịch trong đó, cũng quen với các loại này. Công ty Trần Xương Khoa bây giờ đang quảng bá Tần Hinh lên, mục đích kiếm tiền là một trong số đó. Nhưng đổi một người khác, công ty cũng có thể làm tên tuổi của người đó tăng lên chóng mặt.
Ý của Trần Xương Khoa chính là lợi dụng Tần Hinh để làm gần quan hệ với Dương Phàm. Trang Tiểu Lục lần trước về đã nói yêu cầu chiếu cố Tần Hinh của Dương Phàm ra một lần với Trần Xương Khoa.
Trần Xương Khoa lập tức cho rằng Dương Phàm và Tần Hinh đã ***, hơn nữa Dương Phàm rất thích Tần Hinh. Trần Xương Khoa không cho rằng Dương Phàm là kẻ có tình người, áy náy lương tâm. Đàn ông có năng lực nếu không có vài người phụ nữ, như vậy mới là có bệnh. Chứ đừng nói Tần Hinh hôm nay đã là ngôi sao nổi tiếng. Đàn ông ngủ với loại phụ nữ này, thường có cảm giác rất thành tựu. Không phải như vậy sao, một em diễn viên điện ảnh nổi tiếng được bao người hâm mộ, nhưng giờ trần truồng nằm bên dưới cho mình chà đạp, không sướng sao được.
Tần Hinh lúc trước đã xác định rõ ràng, đó chính là ngủ với Dương Phàm để đổi lấy việc công ty không ngừng quảng cáo mình lên. Chẳng qua Dương Phàm đồng ý giúp nàng, nhưng lại không chịu lấy cái đó ***. Trong lòng Tần Hinh liền có thay đổi nhất định.
Có cô gái nào mà không mơ gặp được một bạch mã hoàng tử? Tần Hinh sau khi vứt đi vầng hào quang, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Dương Phàm trẻ tuổi, đẹp trai, con đường làm quan sáng chói, gia đình cực tốt. Sau một thời gian tiếp xúc, vẻ thản nhiên, thân thiện của Dương Phàm đã khắc sâu trong lòng Tần Hinh.
Lần trước sau khi rời khỏi Vĩ Huyền, hình bóng Dương Phàm cứ hiện lên trong lòng Tần Hinh, nàng không thể đuổi đi được. Những lúc ngồi một mình, Tần Hinh lại nghĩ đến những lúc ở bên Dương Phàm. Khi người đàn ông này nói chuyện, luôn nhìn mình. Nhưng trong mắt lại không có chút dâm tà như đám đàn ông bình thường. Giống như trước mặt hắn, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, hoặc là một người bạn bình thường. Như hắn đã quên mình là một nữ ngôi sao, luôn được mọi người theo đuổi.
Trạng thái này làm Tần Hinh cảm thấy mất mát, đồng thời lại sinh ra một tình cảm khác đối với Dương Phàm. Tình cảm đó trong thời gian gần đây rất hay xuất hiện, hành hạ Tần Hinh.
Thực ra quảng cáo ở Giang Nam cũng không được nhiều tiền, có công ty khác trả nhiều tiền hơn nữa nhưng Tần Hinh không nhận. Người đại diện sau khi nói với Tần Hinh về việc lựa chọn quảng cáo. Tần Hinh gần như vô ý thức quyết định tỉnh Giang Nam. Trước khi đến đây, Tần Hinh còn cố ý mua hai bộ đồ ngủ đàn ông.
Tần Hinh thực ra muốn làm bước cuối cùng. Nhưng khi nàng thấy Dương Phàm xuất hiện, nàng lại phát hiện ra mình đã sai. Tần Hinh phát hiện, mình đã yêu người đàn ông này, yêu sự quan tâm, bảo vệ mình của người đàn ông này. Nhưng những điều người đàn ông này dành cho mình, hắn lại không nói ra.
Có suy nghĩ này trong đầu, Tần Hinh lại cảm thấy buồn bã. Bởi vì kết quả của tình yêu này sẽ không là gì cả. Trừ phi Tần Hinh lựa chọn cả đời không lấy chồng. Nhưng hầu hết phụ nữ đều hy vọng tương lai mình sẽ có một chỗ dựa.
Yêu một người đàn ông không thuộc về mình, điều này đối với một người phụ nữ đó chính là hành hạ bản thân. Tần Hinh ngồi trên ghế sô pha, hai tay chống cằm, nhìn cửa toilet. Một cảm giác u oán từ từ xuất hiện trong lòng nàng.
Tần Hinh trước kia không tin vào số mệnh, bây giờ nàng lại tin. Số mệnh giống như một bàn tay vô hình, đang tùy tiện điều chỉnh hướng đi của đời con người. Tần Hinh cảm thấy vị thần đó bây giờ đang trốn trong góc nào đấy mà cười đắc ý.
Tần Hinh nghĩ mình phải tranh thủ, nhưng rất nhanh nàng lại bỏ suy nghĩ này đi. Một cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng. Tần Hinh không khỏi thở dài một tiếng, cuộn người lại, nàng muốn vùi mình vào ghế.
Dương Phàm không biết được suy nghĩ của Tần Hinh. Mặc bộ đồ ngủ, Dương Phàm cảm thấy ánh mắt của Tần Hinh rất được, áo rất vừa người. Chẳng qua ngay lúc này, Dương Phàm cũng không có ý muốn động đến Tần Hinh. Bởi vì Dương Phàm phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Những người có quan hệ *** với mình, Dương Phàm đều không nhịn được mà muốn có nàng ta thật lâu. Hắn biết mình là người có tính cách ngang ngược, cho nên Dương Phàm cũng dần trở nên cẩn thận khi *** các cô gái.
Trong trụ sở Huyện ủy cũng có mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, ánh mắt nhìn Dương Phàm đều sáng rực lên. Nhưng Dương Phàm ở trong trụ sở luôn giữ khoảng cách ba mét với các cô gái đó. Bề ngoài thì rất thân thiện. Nhưng trên thực tế khi cô gái nào có ý tiếp cận mình, Dương Phàm đều ra vẻ từ chối, đứng xa ngàn dặm ở ngoài.
Dương Phàm trước kia gần như không biết từ chối phụ nữ. Dương Phàm hôm nay coi như đã biết chừng mực. Đối với Tần Hinh, Dương Phàm đúng là không có suy nghĩ đó. Tối nay nếu Trần Xương Bình không lên, Dương Phàm quyết định sẽ đổi một căn phòng khác.
Từ toilet đi ra, Tần Hinh phát hiện mình quên không mang dao cạo râu, râu trên cằm đã dài ra. Lấy tay sờ sờ cảm thấy cứng cứng. Dương Phàm có thói quen cạo râu hàng ngày. Trước kia hắn đã xem được một câu nói "Cạo râu hàng ngày chính là tôn trọng mình và người khác" Dương Phàm rất đồng ý với câu nói này.
Dương Phàm có chút tiếc nuối sờ cằm đi ra. Tần Hinh đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy vào trong phòng tìm gì đó. Một lát sau khi nàng đi ra, trên tay nàng đã có thêm một cái hộp.
- Trước khi đi em đã nghĩ mua quà gì đó cho anh. Nhưng em nghĩ mãi cũng không biết mua gì cho tốt. Anh chọn đi, không biết anh có thích hay không?
Tần Hinh đưa cái hộp tới, đó là một chiếc dao cạo râu Philips. Trong ấn tượng của Tần Hinh, mỗi lần Dương Phàm xuất hiện, trên cằm đều không có râu. Có ấn tượng này nên khi Tần Hinh chọn mua quà, nàng gần như không phải chọn mà sớm đã có kết quả.
Món quà này làm Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Nhận lấy, không khách khí mở ra. ́n chốt phát hiện điện đã được sạc. Dương Phàm lập tức cạo râu trước mặt Tần Hinh. Lúc mua, Tần Hinh đã chọn loại đắt tiền nhất, hơn 1000 tệ. Tiền nào của nấy, dao cạo điện của hãng này có hôm qua sử dụng rất tốt.
Lúc Dương Phàm cạo râu, Tần Hinh lặng lẽ vào toilet, nhặt quần áo của Dương Phàm lên. Lúc tìm túi quần xem Dương Phàm để quên gì không, nàng phát hiện một cuốn sổ nhỏ. Nàng dùng nước nóng ngâm quần áo, rồi mới cầm quyển sổ đi ra.
- Quần áo em ngâm nước, lát nữa sẽ giặt. Trời nóng, treo lên ban công cả đêm, mai là khô.
Dương Phàm không nghĩ đến Tần Hinh lại chủ động giặt quần áo cho mình. Lần này đi quá gấp, Dương Phàm còn không mang theo đồ để thay.
Động tác này của Tần Hinh, Dương Phàm tiếp nhận trong yên lặng. Dù như thế nào cũng không thể làm tổn thương ý tốt của người ta chứ. Thấy Dương Phàm không từ chối, tâm trạng Tần Hinh trở nên tốt hơn nhiều. Tần Hinh cười cười đi vào toilet giặt quần áo cho hắn.
Dương Phàm tiện tay bật Tv. Trong Tv 29 inch vừa vặn xuất hiện bộ phim do Tần Hinh đóng nữ diễn viên chính. Đây là một bộ phim cổ trang. Dòng phim cổ trang bây giờ rất được ưa thích, nên nàng đóng cũng không có gì lạ. Dương Phàm xem một lát cũng cảm thấy bị thu hút. Những người không suy nghĩ gì rất dễ tìm được niềm vui trong các bộ phim. Những bộ phim thường thay đổi hết lịch sử, nhưng người không biết sẽ không đau lòng hay tức giận.
Tần Hinh trong Tv đóng vai một tiểu thư khuê các. Nhưng nếu là tiểu thư thời xưa, sẽ không bao giờ ra khỏi cửa nhà hai bước. Các cô gái đều ở nhà học nữ công gia chánh, thường đa sầu đa cảm, như vậy mới phù hợp với lịch sử. Nhưng nhân vật mà Tần Hinh đóng, không có việc gì là ra phố đi dạo, mang theo nhà hoàn đi lại trên đường. Dương Phàm nhìn đến trợn mắt há mồm.
Điểm chết người chính là kịch bản trong phim lại là đời Minh. Đời Minh chính là thời kỳ lý học phát triển nhất. Hải Thụy có thể vì một chiếc bánh bao mà làm cô con gái năm tuổi của mình chết đói. Các cô gái nếu bị người ngoài nhìn thấy, lập tức bị xử, nếu không sẽ là thất tiết.
Dương Phàm bất đắc dĩ xem khoảng mười phút rồi đổi sang kênh tin tức. Cũng sắp mười giờ nhưng Trần Xương Bình vẫn chưa về. Dương Phàm dần dần có chút bực bội. Tâm trạng này làm Dương Phàm thầm kinh hãi. Hắn thầm nói mình vốn hay bình tĩnh sao hôm nay lại có thể như vậy. Chẳng lẽ là vì chuyện của Hạ Tiểu Bình? Hay là vì hướng đi trong tương lai của Vĩ Huyền?
Chuyện bố trí cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở Vĩ Huyền, Lý Thụ Đường cuối cùng sẽ có quyết định như thế nào, trên tỉnh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với chuyện này, điều này không ai biết. Dương Phàm phát hiện tâm trạng mình không ổn định, hắn liền đứng lên, mở cửa ban công, một cảm giác nóng bức đập vào mặt.
Bên ngoài vẫn rất ồn ào. Thành phố về đêm vẫn không hề yên tĩnh. Vô số ngọn đèn bật lên, vô số người đang vội vàng đuổi theo những giấc mộng. Dương Phàm đột nhiên phát hiện mình đã đi trên một con đường. Đây là một con đường nếu đã đi lên thì không thể dừng lại. Dù cho đường phía trước gian khổ như thế nào, dù tinh thần và thể xác mệt như thế nào, một khi đã bước trên đó, mày không thể dừng lại.
Dương Phàm hít sâu một hơi, dùng tay xoa xoa mặt mình, vô thức cho tay vào túi lấy thuốc. Nhưng phát hiện túi trống trơn, Dương Phàm lúc này mới nhớ mình đã thay đồ ngủ. Tâm trạng cũng đã tốt hơn trước, Dương Phàm mở cửa về phòng. Nhiệt độ trong phòng khác hẳn bên ngoài làm hắn không kịp thích ứng, hắt hơi một cái.
Điện thoại di động vang lên, Dương Phàm đi tới, cầm lấy, nghe điện.
- Phó bí thư Dương? Đã có kết quả kiểm tra, là xuất huyết não. Bệnh tình về cơ bản đã được khống chế. Chỉ cần không tái phát, vượt qua thời kỳ nguy hiểm thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Viện trưởng Bạch báo cáo sơ qua tình hình của Hạ Tiểu Bình, Dương Phàm nghe được tin tức này cũng an tâm hơn.
- Vất vả rồi.
Dập máy, Dương Phàm ngồi xuống ghế sô pha. Tần Hinh lúc này đã giặt xong, đang cầm quần áo đi ra. Tần Hinh sau khi tắm đã thay một chiếc áo cộc tay, lộ ra hai cánh tay dài và trắng nõn. Nàng mặc chiếc váy ngắn, lộ ra bắp chân trắng nõn. Bộ đồ mặc trong nhà như thế này làm hiện lên dáng người tuyệt đẹp của nàng. Vòng eo thon nhỏ, mông tròn vểnh lên. Dương Phàm nhìn từ góc độ này, thấy một đường cong chữ S đầy quyến rũ.
Không biết tại sao mà trong lòng Dương Phàm dấy lên một cảm giác khô nóng. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, ra vẻ cầm điếu thuốc. Lúc châm lửa, Tần Hinh không vội vàng đi phơi quần áo, mà đầu tiên rót nước cho Dương Phàm, sau đó lặng lẽ tránh ra. Nàng làm rất tự nhiên, giống như đang ở nhà với chồng vậy.
Lúc ra ban công, Tần Hinh đột nhiên phát hiện mình rất thích cảm giác vừa rồi. Một người lặng lẽ làm, một người lặng lẽ chấp nhận, hai bên rất ăn ý, ăn ý trong im lặng. Hai người đều không mở miệng phá vỡ sự ăn ý này.
Ngồi trong phòng điều hòa hơi khó chịu chút, Dương Phàm hút một hơi, không tự giác cầm cốc nước đi ra ban công. Tần Hinh đang phơi quần áo có chút ngạc nhiên, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Dương Phàm.
Ban công rất lớn, còn có một chiếc ghế dài và một chiếc bàn nhỏ. Một đêm không biết mất bao tiền.
- Trần Xương Bình bảo bao giờ về?
Dương Phàm rốt cuộc đã lên tiếng phá vỡ thời gian trầm lắng. Hắn đột nhiên cảm thấy Trần Xương Bình đang cố ý.
Thực ra Tần Hinh cũng hoài nghi Trần Xương Bình cố ý cho mình cơ hội, cho mình được ở cạnh Dương Phàm. Nếu không sao lại lấy một phòng rồi lập tức bỏ chạy. Trong lòng Tần Hinh rất cảm kích việc này, chỉ là nàng không nói ra mà thôi.
- Cái này em cũng không biết, anh gọi điện thoại khỏi ông chủ xem. Ông chủ chắc là biết.
Tần Hinh nhỏ giọng giải thích một câu. Nàng nói như vậy cũng là thật. Đây là lần đầu tiên Tần Hinh tiếp xúc với Trần Xương Bình.
- Bỏ đi, chờ chút nữa.
Tần Hinh do dự một chút rồi nói:
- Nếu nhàm chán, chúng ta ở đây nói chuyện, hoặc là đi nhảy, ở phòng khách có đầu đĩa.
Dương Phàm sửng sốt một chút rồi gật đầu nói:
- Được, anh nhớ bài hát trong bộ phim lần trước, là em hát?
Nhắc đến việc này, Tần Hinh không khỏi vui vẻ, cười nói:
- Vâng, điều này còn phải cảm ơn anh. Gần đây công ty có im một đĩa, em cũng mang theo, mở cho anh nghe nhé.
Hai người về phòng khách, Tần Hinh vào phòng lấy đĩa ra, quay lưng về phía Dương Phàm, mở đĩa. Đập vào mắt Dương Phàm là một chiếc lưng vô cùng hấp dẫn. Tần Hinh trên Tv đóng vai một cô ca sĩ, một bài tình ca u oán bắt đầu vang lên trong phòng hát.
Giọng Tần Hinh rất được, rất ngọt. Có thể là do trái tim nàng, nên khi hát bài hát ai oán của một cô gái khuê tú, Tần Hinh diễn rất tốt.
Lúc quay người lại, Tần Hinh đột nhiên có chút khẩn trương, đưa tay lên tắt bớt một bóng đèn, chỉ còn lại đèn ngủ yếu ớt. Không khí trong phòng cũng biến hóa theo ánh sáng. Tần Hinh đi đến trước mặt Dương Phàm, cố lấy dũng khí, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta nhảy nhé.
Dương Phàm đứng lên, ôm eo Tần Hinh. Tần Hinh mở hai tay ra, dũng cảm ôm lấy cổ Dương Phàm, dán sát người vào hắn. Dương Phàm sửng sốt một chút, trong lòng cuối cùng dao động, cuối cùng vẫn lặng lẽ thừa nhận.
Giọng hát rất ngọt, rất nhẹ nhàng, bài hát khá êm ái và thong thả, hai người cứ ôm nhau từ từ bước theo điệu nhảy. Ánh sáng mờ mờ làm cho Tần Hinh có thêm dũng khí, dựa đầu vào vai Dương Phàm. Từ từ áp mặt vào ngực Dương Phàm.
Mặc dù còn cách quần áo, nhưng chút cách trở đó không có hiệu quả gì mấy. Dương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được hai đầu vú của nàng đang không ngừng cọ xát vào mình, dần trở nên cương cứng. Hai bầu vú mềm mại và căng tròn không ngừng đè ép, làm Dương Phàm cảm thấy rất ....
Tay Dương Phàm đang ôm eo nàng không tự giác nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh mai mềm mại, một tay vô thức từ từ lướt xuống, đặt trên bờ mông căng tròn. Lúc này Dương Phàm đột nhiên giật mình phát hiện không biết từ lúc nào mình đã rơi vào một cái hố được đào ra ra từ trước. Dương Phàm đã đánh giá quá thấp sức hấp dân của Tần Hinh. Hắn kinh ngạc định bỏ tay ra khỏi mông Tần Hinh, lại bị bàn tay nhỏ bé của Tần Hinh giữ lại.
- Tay anh rất ấm, đừng bỏ ra, rất thoải mái.
Tần Hinh nhắm mắt lại nhỏ giọng nói. Giọng nói như u linh, quanh quẩn trong không gian hơi tối này.
Cảm nhận được bảo bối của Dương Phàm đang chạm vào bụng dưới mình, tim Tần Hinh đập mạnh. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng nàng vẫn khẩn trương. Vừa khẩn trương, nàng lại cảm thấy hưng phấn. Cảm giác tê tê từ bàn tay của Dương Phàm truyền ra. Từ sống lưng lướt lên trên, đến gáy rồi lan tỏa khắp cơ thể. Tay của Dương Phàm như có ma lực, nhẹ nhàng ma sát mà làm cả người nàng như bị điện giật, lỗ chân lông trên người như mở hết ra.
Đối với Dương Phàm mà nói, lý trí của hắn lúc này dã không thể làm chủ được nữa. Hai âm thanh đang không ngừng gào lên trong lòng hắn. Một người gọi: "Ông bạn, mày nhiều phiền phức quá rồi, đừng trêu chọc các cô gái nữa" người kia lại gọi: "Ông bạn, có hoa mà không hát, đúng là không xứng làm thanh niên phong lưu"
Hai âm thanh lần lượt vang lên trong đầu, thân thể đã bắt đầu có phản ứng sinh lý rất mạnh. Tay Dương Phàm vô thức đưa xuống một chút, tiết vào khe rãnh. Lúc này Tần Hinh cảm thấy dòng điện càng tăng lên, càng dán sát người hơn nữa, một cảm giác nóng bỏng ở *** trào ra. Cảm giác thoải mái này làm cho Tần Hinh không nhịn được khẽ hôn lên khuôn mặt đẹp trai này.
Hết bài hát mà hai người vẫn dán sát vào nhau.
- Hôn em
Tần Hinh không biết lấy đâu ra dũng khí, ngửa mặt nhắm mắt lại, lí nhí nói.
Dưới ánh đèn hôn ám, đôi môi đỏ bừng hiện ra trước mặt, Dương Phàm theo bản năng cúi xuống, tìm được điểm đỏ đó.
Lưỡi hai người quấn lấy nhau, hai người đều có một tâm trạng muốn phát tiết. Sau khi hôn, tay Tần Hinh vô thức nắm lấy hung khí đang ấn vào bụng dưới mình, tiện tay sờ sờ. Thật cứng, thật nóng, đây chính là tượng trưng cho sức mạnh đàn ông.
Hai người ngã xuống ghế sô pha. Chiếc váy của Tần Hinh căn bản không hề có tác dụng ngăn cản. Tay Dương Phàm dễ dàng chui vào giữa hai chân nàng. Nhẵn nhụi, rắn chắc, nóng bỏng, Tần Hinh theo bản năng kẹp hai chân lại. Dương Phàm hơi động một chút đã cảm nhận được sức co dãn kinh người.
Áo ngủ dần dần bị vén lên, lộ ra một bộ ngực không quá lớn nhưng rất tròn, một điểm đỏ hồng đập ngay vào mắt. Dương Phàm không nhịn được cúi đầu ngậm lấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt trên đó. Khi lưỡi hắn đánh đánh lên núm, cả người Tần Hinh run lên, từ chậm đến nhanh.
Tần Hinh cảm nhận được mình đang khao khát, hai tay sờ sờ trên lưng Dương Phàm không một mục đích. Khi tay Dương Phàm đặt trên quần lót bằng tơ tằm, Tần Hinh trợn mắt lên, nhỏ giọng nói:
- Lên giường đi.
Dương Phàm bế bồng nàng vào phòng ngủ, đặt nàng trên giường. Tần Hinh ngồi dậy, xấu hổ cười nói:
- Anh chờ chút, em chuẩn bị cái này.
Thượng Hải có chút xấu hổ lấy miếng vải trắng khoảng một mét vuông từ trong vali ra, đặt lên giường rồi cười nói:
- Đây là em học được từ trong phim, những cô gái thời xưa, lần đầu tiên đều như vậy.
Nói xong, Tần Hinh kéo tay Dương Phàm, ngồi cạnh hắn, nhìn người đàn ông đã mê say. Tần Hinh rất vui, tất cả cố gắng của mình đều đã có kết quả. Mặc dù kết quả chưa chắc đã là điều mình hy vọng nhất, nhưng cuối cùng vẫn có kết quả.
Nằm trên miếng vải trắng, Tần Hinh nhìn Dương Phàm cởi đồ cho mình, sau đó nhắm mắt lại.
Ngọc thể không một mảnh vải đang hiện ra trước mắt Dương Phàm.
Dáng người Tần Hinh rất cân đối, trắng nõn. Cơ thể trinh trắng nằm đó cho người ta cảm giác như nước chảy, lại như một viên ngọc hoàn mỹ, tản ra vầng sáng chói mắt.
Dương Phàm phát hiện đôi chân Tần Hinh rất dài, ở giữa gần như không có khe hở. Hắn nghĩ sắp tới sẽ ra ra vào vào trong cơ thể cô gái này. Là đàn ông đều không thể chống lại sức hấp dẫn đó.
Dương Phàm là một thằng đàn ông, điểm này không thể nghi ngờ. Điều đáng để nhắc đến chính là Dương Phàm không còn giống một tên thiếu niên ngây ngô gì cũng không biết. Hắn đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm nam nữ.
Tay đặt trên vùng bụng dưới mềm mại, trơn láng. Từ từ nằm xuống cạnh Tần Hinh, miệng di chuyển giữa hai núm vú, lưỡi nhẹ nhàng lướt trên da thịt, cảm nhận được cả người nàng đang run lên.
Tần Hinh đang nằm như một con cá chết đột nhiên cử động. Một tay ôm lấy đầu hắn, ấn mạnh vào ngực mình. Một tay kéo áo ngủ Dương Phàm lên trên. Tần Hinh đang dùng hành động để chứng tỏ mình đang muốn. Ngoài nguyên nhân bán thân vì tiền, hầu hết người phụ nữ chỉ có khao khát với người mình yêu. Những người đơn thuần theo đuổi ***, trên cơ bản đều là những người phụ nữ có khát khao dục vọng quá cao.
Đây là lần đầu tiên của Tần Hinh. *** bởi vì chữ "tình" nên bị Dương Phàm khơi gợi khiến cho ngọn lửa dục trong lòng nàng dâng trào, khát vọng cao độ được người đàn ông này làm mình ***. Nhưng người đàn ông ghê tởm này còn đang thích khiêu khích mình nữa. Ngón tay đáng chết đang ra ra vào vào trong *** của nàng.
Cảm giác đó giống như có một người đang dùng lông gà nghịch ngợm cơ thể mình. Tần Hinh lại bắt đầu ưỡn ẽo cơ thể. Lúc này ngón tay bên dưới đã dừng lại ở điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể nàng, bắt đầu nhẹ nhàng vân vê. Theo hắn vân vê, Tần Hinh càng ưỡn ẽo nhiều hơn.
Cảm nhận được Tần Hinh sắp hỏng mất, đầu Dương Phàm thoát khỏi bàn tay Tần Hinh đang đè đầu mình vào ngực nàng. Nghiêng người nằm lên cơ thể Tần Hinh. Mở hai chân đang chụm chặt lại của Tần Hinh, dễ dàng tìm được chỗ ẩm ướt đó. Khẽ đẩy một cái, theo tiếng kêu thảm thiết, trên thế giới lại có một cô gái biến thành đàn bà.
Dương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được Tần Hinh đúng là hàng thật giá thật, mà không phải có những người phụ nữ giả vờ la hét, nhưng trước khi kết hôn đã chơi bao nhiêu thằng rồi đi vá màng trinh. Mặc dù đã hoàn toàn ẩm ướt, nhưng Dương Phàm vẫn cảm thấy tiến vào rất khó, chỉ có thể từ từ đẩy vào. Tần Hinh ở bên dưới khẽ cắn răng, không tiếp tục kêu gào nữa.
Cảm giác đau đớn dần chuyển thành khoái cảm. Tần Hinh từ nhỏ đã tập vũ đạo, khả năng thích ứng rõ ràng rất cao. Sau trăm lần ra vào, Tần Hinh cảm thấy có một cảm giác tuyệt vời đang đến gần, kẹp chặt hai chân vào hông Dương Phàm, bên dưới không ngừng đẩy lên phối hợp với bảo bối của Dương Phàm.
Khoái cảm như bay tận trên mây đã xuất hiện, giống như núi lửa bộc phát. Tần Hinh rõ ràng cảm nhận một luồng nước nóng phun thẳng ra, hình như chứng minh vẻ thuần khiết bên ngoài của mình là giả, trên thực tế nàng chính là dâm phụ. Bỏ những người phụ nữ có bệnh tâm lý, thực ra mỗi người phụ nữ đều có tư cách làm dâm phụ.
Khoái cảm cao độ đánh vào, Tần Hinh mất tri giác mười mấy giây, chỉ là cảm thấy người đàn ông bên trên vẫn đang động, cơ thể nàng như bản năng nghênh đón. Tần Hinh sau cơn khoái cảm khiến da thịt đỏ hồng lên, hai má càng như muốn chảy nước.
Dương Phàm nhìn Tần Hinh bên dưới cơ thể mình lúc này khác hẳn cô gái thuần khiết trong Tv, nhớ đến hình ảnh Tần Hinh trước mặt hàng trăm hàng ngàn fan hâm mộ ở trước khách sạn, Dương Phàm rốt cuộc có khoái cảm chinh phục.
Sau một phen *** mãnh liệt, Dương Phàm theo quán tính sờ lên đầu giường để lấy thuốc. Hắn thấy trống trơn, mới nhớ bao thuốc để bên ngoài. Nhìn thoáng qua Tần Hinh đang nhắm mắt thở hổn hển, Dương Phàm cười cười đứng lên, ra ngoài lấy thuốc.
Về đến phòng ngủ, Tần Hinh đang quỳ gối trên giường, ngơ ngác nhìn tấm vải trắng, bên trên có những đốm đỏ tươi. Thấy Dương Phàm đi vào, Tần Hinh có chút xấu hổ muốn thu lại, nhưng lập tức dừng động tác, quay đầu lại cười cười lấy lòng, nhỏ giọng nói:
- Anh giữ hay em giữ.
Lập tức Tần Hinh như nghĩ ra chuyện gì đó, buồn bã nhỏ giọng nói:
- Em giữ thôi.
Nằm trên giường, lấy điếu thuốc nhưng Tần Hinh lại cướp lấy bật lửa, châm cho hắn. Sau khi đã tiếp xúc ở mức nguyên thủy nhất, đã *** nhau, người phụ nữ sẽ không ngại trần truồng trước mặt người đàn ông của mình. Tần Hinh trần truồng sau khi châm thuốc cho Dương Phàm, liền nằm xuống cạnh Dương Phàm, áp mặt vào ngực hắn. Một tay chỉ chỉ đâu đó, miệng hé nở nụ cười, nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy sướng muốn chết. Bảo sao mấy đứa con gái trong trường em trước đây đều chuyển ra sống với bạn trai.
Chuyện hôm nay ít nhiều nằm ngoài kế hoạch của Dương Phàm. Chẳng qua Dương Phàm không hề hối hận. Làm đã làm rồi, hối hận có tác dụng mẹ gì.
- Sau này em có suy tính gì không?
Cảm giác trách nhiệm của Dương Phàm lại tác oai tác quái, hỏi một câu khá mẫn cảm.
Tần Hinh cười cười, tiếp tục dán mặt vào ngực hắn, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Muốn làm rất nhiều chuyện. Những người trong làng giải trí bọn em, có mấy người nghĩ đến sau này đâu. Anh nhìn những người trong làng giải trí kết hôn mà xem, có mấy người sống đến đầu bạc răng long.
Nhắc đến chuyện này, Dương Phàm có chút bất đắc dĩ, không biết nên nói tiếp như thế nào. Vì thế Dương Phàm chỉ có thể im lặng.
Trầm ngâm một chút, Tần Hinh đột nhiên bò lên, xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Em thật đáng chết.
Vừa nói liền chạy vào trong toilet, không lâu sau cầm ra một chiếc khăn mặt ấm áp, bắt đầu thực hiện công tác dọn vệ sinh. Nhìn *** vừa mềm lại cứng lên, Tần Hinh nghĩ đến thứ này đi vào trong cơ thể này, làm cho mình vừa đau, sau đó lại làm mình khoái cảm đến tận mây xanh. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Phàm đang cười cười với mình. Mặt nàng đỏ ửng, nóng ran, *** lại bắt đầu hơi ngứa ngáy.
- Em lại muốn rồi....
Tần Hinh xấu hổ cười một tiếng, cúi đầu xuống. Dương Phàm lại tiến vào không gian ẩm ướt mà ấm áp đó, cái miệng đỏ hồng không thua kém gì bên dưới.... mặc dù kỹ thuật hơi kém, nhưng sau mấy lần, Tần Hinh vẫn ra sức tuôn ra nuốt vào, thi thoảng còn quay đầu lại cười cười lấy lòng.
Không biết vì sao Dương Phàm lại cảm thấy Tần Hinh thực ra đang sự hãi. Nàng sợ cái gì? Sợ mình sẽ như đôi giầy rách. Sau đêm nay Dương Phàm sẽ không nhớ đến nàng nữa? Không ngờ Dương Phàm lại đoán đúng. Lúc này Tần Hinh đúng là có tâm trạng đó. Cũng giống như có được một bảo bối tốt vậy, luôn lo lắng bị mất.
Trưa hôm sau Trần Xương Bình mới xuất hiện, dáng vẻ uể oải, mắt thâm quầng vì một đêm thiếu ngủ. Bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp. Nói thật lòng nếu bỏ đi đôi mắt cá chết kia đi, Trần Xương Bình cũng là người đàn ông rất đẹp trai, túi lại có tiền, rất dễ dụ dỗ con nhà người ta.
Lúc Trần Xương Bình đi tới, Dương Phàm và Tần Hinh đang ngồi trên sô pha ăn trưa. Thấy tiếng chuông cửa, Tần Hinh đứng dậy ra ngoài nhìn một chút, phát hiện là Trần Xương Bình, Tần Hinh vội vàng chạy về, nhỏ giọng nói:
- Là ông chủ Trần Xương Bình, em đi thay quần áo.
Tần Hinh mặc một chiếc váy ngủ, nàng để chân trần, nếu có Dương Phàm thì không sao. Nhưng gặp người khác lại không tiện.
Dương Phàm lười biếng đứng dậy mở cửa, nhìn lướt qua Trần Xương Bình đứng ngoài cửa. Dương Phàm chẳng có gì là thân thiết nhiệt tình cả, chỉ thản nhiên nói:
- Đến rồi à?
Vừa nói Dương Phàm xoay người về chỗ ngồi, tiếp tục ăn. Hành động này của Dương Phàm làm người phụ nữ bên cạnh Trần Xương Bình rất bất mãn, chu miệng lẩm bẩm:
- Ai mà ngưu thế?
Người phụ nữ này rõ ràng cảm thấy bất bình thay cho Trần Xương Bình. Chẳng qua Trần Xương Bình không cảm kích, còn quay đầu lại trừng mắt nói:
- Cầm mồm, còn nói nữa thì cút cho tôi.
Người phụ nữ này ủy khuất nhìn Trần Xương Bình, nhưng vẫn cố nhịn.
Trần Xương Bình ngồi xuống đối diện với Dương Phàm, cười ha hả nói:
- Tức à?
Dương Phàm bĩu môi, bỏ bát xuống, cầm lấy khăn tay mà Tần Hinh đưa cho, lau miệng. Sau đó Dương Phàm mới nói:
- Tôi bỏ bom anh, anh có cao hứng không?
Trần Xương Bình nghe xong liền cười ha hả. Hắn nhìn lướt qua Tần Hinh, rồi dùng tay sờ sờ người phụ nữ ngồi bên, nói:
- Từ biệt hơn tân hôn mà. Anh cho hai người dịp....
Dương Phàm nhíu mày, nhìn hắn, nói:
- Đàn bà vào trong.
Tần Hinh lập tức đứng lên. Người phụ nữ đối diện nhìn Trần Xương Bình một cái, ủy khuất đứng lên.
Chờ đàn bà đi hết, Dương Phàm lúc này mới cười lạnh nói:
- Đừng có mà giả vờ, anh là kẻ không lợi không làm. Nói đi, sao lại xuống đây, muốn được cái gì?
Trần Xương Bình cười hắc hắc đưa tay ra. Nhưng thấy Dương Phàm không có ý vỗ tay với mình, Trần Xương Bình đành bỏ tay xuống. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe nói Vĩ Huyền có mỏ than?
Dương Phàm nhíu mày, nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt vì uống rượu, không khỏi khinh thường. Trần Xương Bình giống như không cảm nhận được Dương Phàm khinh thường mình, cũng nhìn lại hắn. Hai ánh mắt sắc như đao va chạm với nhau, hai bên không ai nhường ai. Giằng co một lúc, Trần Xương Bình giơ tay lên.
- Được rồi, chuyện này là ý của chị chú.
Nhắc đến Trần Tuyết Oánh, sắc mặt Dương Phàm tốt hơn chút, thu hồi ánh mắt ép người quá đáng, lạnh lùng nói:
- Chị sao không tự mình đến?
Trần Xương Bình cười cười bất đắc dĩ. Hắn đúng là không có biện pháp gì với thằng em họ mềm cứng không tiến vào được. Lại nói Trần Xương Bình cũng không hiểu Dương Phàm. Con người trên đời luôn muốn hướng chỗ cao hơn mà đi. Hết lần này đến lần khác tên này muốn làm rõ ranh giới với Trần gia. Cũng may Chu Minh Đạo hết lời khuyên can, nhưng hắn vẫn có vẻ không tình nguyện.
- Chị chú đi Đức, tìm người. Chị chú có một kế hoạch rất lớn.
Dương Phàm hỏi:
- Kế hoạch gì?
Nếu người bình thường nói với mình như vậy. Trần Xương Bình đã sớm tính kế thu thập tên này. Năm đó lúc vẫn còn ở trong nhà nước, Trần Xương Bình nổi tiếng âm độc tàn nhẫn.
- Lợi dụng mỏ than và kỹ thuật bảo vệ môi trường, lập một tập đoàn khổng lồ.
Dương Phàm không hề nghi ngờ về tính khả thi của chuyện này. Trần Xương Bình cũng không cần phải nói dối mình làm gì. Điều Dương Phàm suy nghĩ chính là tại sao chị lại có ý với chuyện này? Hay là trong đó có ý gì khác. Trong lòng Trần Xương Bình có chút bất mãn, bởi vì trực giác nói cho hắn biết có những điều Trần Xương Bình không nói ra.
Dương Phàm rất không thích cái cảm giác che che đậy đậy, cũng không thích người khác không thẳng thắn với mình. Trần Xương Bình thấy mặt Dương Phàm nhăn nhó lại, trong lòng cảm thấy không ổn.
- Cụ thể chú hỏi chị mình đi.
Trần Xương Bình vội vàng giải vây một câu, miễn cho tên này trở mặt. Hôm nay ông lão không ngừng khen ngợ thằng này. Đời trên, chú ba có hy vọng kế thừa y bát của ông lão nhất. Từ tất cả các loại biểu hiện bây giờ, có thể thấy chú ba rất quan tâm thằng ranh này.
Dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng Trần Xương Bình vẫn quyết định cố gắng gần gũi với Dương Phàm.
- Như vậy chờ chị đến rồi nói chuyện này.
Dương Phàm rốt cuộc cũng thoải mái hơn chút, tiện tay lấy thuốc thì phát hiện bên trong đã hết. Dương Phàm không nhịn được định xoay người đứng dậy, Tần Hinh đã vội vàng từ bên trong đi ra, nhẹ nhàng đặt một bao Hoàng Hạc Lâu lên bàn. Điều này làm Dương Phàm có chút kinh ngạc nhìn Tần Hinh. Tần Hinh mỉm cười, không giải thích.