Dương Phàm đột nhiên có một cảm xúc bất ổn, cảm xúc này không phải bởi vì thấy một cái hố trước mặt, mà là lo lắng cho tương lai. Rất nhiều thứ giống như là thuốc phiện vậy, một khi đã dính vào thì rất khó dứt ra. Sự phục vụ của nữ nhân viên Nhật Bản trước mặt, tuyệt đối không hề kém gì thuốc phiện cả. Một khi đã có lần đầu tiên, thì sau này sẽ không nhịn được mà nghĩ đến nó.
Nghĩ tới tính khả thi của việc này, Dương Phàm nhìn lướt qua nữ nhân viên Nhật Bản quỳ dưới mặt đất một cách luyến tiếc, da thịt trắng như tuyết, bộ ngực vừa vặn tuyệt vời. Thời điểm nữ nhân viên này quỳ xuống, tư thế rất khêu gợi, hai chân hơi hơi mở ra. Đàn ông ngồi trên giường có thể từ trên cao nhìn xuống, lại càng mong muốn được nhìn thấy tất cả.
Dương Phàm quyết định không để cho bản thân mình có cơ hội, đứng dậy đầy quyết đoán, xoay người cầm lấy quần áo treo trên tường, thản nhiên nói:
- Hôm nay tới đây thôi, tôi chợt nhớ ra còn có việc phải làm.
Trên thực tế, lúc này Dương Phàm đã đến nhẫn nại đến cực điểm. Hắn cảm thấy nếu mình còn ở đây thêm một phút nữa thì e là không thể khống chế cảm xúc của mình. Dứt khoát rời đi là lựa chọn sáng suốt duy nhất, nếu tiếp tục, sau này sẽ rất khó có thể thoát khỏi loại dụ hoặc mang tới nhược điểm trời sinh như thế này. Kết quả chỉ có thể là càng lún sâu mà không thể tự thoát ra được.
Nữ nhân viên Nhật Bản giật mình, có thể là do lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, có điều lúc này hiệu quả của sự huấn luyện nghiêm ngặt được thể hiện ra, nữ nhân viên này bò lên nhanh chóng, phục vụ Dương Phàm mặc quần áo. Trong quá trình này, còn vài lần vuốt nhẹ trước ngực Dương Phàm, định lực của Dương Phàm đã trải qua một lần khảo nghiệm. Thời khắc mấu chốt, Dương Phàm tự nhủ, loại phụ nữ này rất bẩn, là một loại gái điếm cao cấp mà thôi. Dựa theo loại suy nghĩ tinh thần này, Dương Phàm từ trong phòng đi ra.
Lúc ra khỏi phòng, ngay cả chào hỏi Dương Phàm cũng bỏ qua, vội vàng rời đi, trước khi đi gửi cho hai người bên trong một mẩu tin ngắn:
- Có việc gấp, đi trước.
Ra cửa, phát hiện ra một vấn đề, rất khó tìm được một chiếc xe taxi. Dương Phàm số đỏ kịp nhảy lên một chiếc xe bus, tìm trong túi áo mãi không thấy một đồng tiền xu, Dương Phàm liền nhét hẳn tờ tiền mặt mười tệ. Tài xế phía trước tốt bụng cười cười với Dương Phàm, chỉ chỉ cái khay đựng hàng đống mười đồng tiền xu trước mặt.
Dương Phàm cầm lấy một chồng. Lấy một đồng nhét vào lỗ, rồi đứng vào trong xe. Nhìn xung quanh toàn là những khuôn mặt bình dị, Dương Phàm bỗng nhiên giật mình, bản thân mình đã tách khỏi cuộc sống người thường khá lâu rồi.
Một người sinh hoạt trong thời gian dài ở vị trí cao cũng rất dễ sinh ra loại cảm giác ưu việt, loại cảm giác này sẽ làm nảy sinh loại tinh thần buông thả. Tự suy ngẫm trên một chiếc xe bus. Dương Phàm đung đưa theo tiết tấu, nhìn những người bình thường bên cạnh có một cảm giác thân thiết. Dĩ vãng từng trôi qua, giờ khắc này lại hiện lên, ảnh hưởng của hoàn cảnh thật dễ sợ. Cái này đòi hỏi con người ta phải luôn luôn giữ tâm bình tĩnh.
Lý Thụ Đường là một người kiên cường từ trong xương cốt, loại kiên cường này vốn cũng xuất phát từ tính cách, một phần nguyên nhân cũng vì năng lực. Lý Thụ Đường chẳng hề yêu thích Dương Phàm, vì tên này thật sự khó có thể nắm giữ. Tuy nhiên trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể lấy ý chí để thay đổi được.
Khi bước vào văn phòng Lý Thụ Đường, trên mặt Dương Phàm mang theo nụ cười bình tĩnh. Vốn dĩ vẻ mặt có lẽ có chút đắc chí nhưng giờ lại hoàn toàn biến mất. Sau khi tự mình suy ngẫm, Dương Phàm vô tình lâm vào tâm trạng hờ hững. Nếu Trần Chính Hòa có thể thấy cảnh tượng này, chắc là rất vui mừng. Biểu hiện của Dương Phàm trước kia có lẽ cũng có bộ dáng như này. Nhưng dù sao trong ánh mắt vẫn bộc lộ sự táo bạo của tuổi trẻ.
Lý Thụ Đường mỉm cười nói:
- Đồng chí Dương Phàm đến đây. Ngồi đi.
Vẻ mặt rất khách khí nhưng lại ngồi im không nhúc nhích.
- Xin chào bí thư Lý.
Dương Phàm sau khi lễ độ vấn an, liền bình tĩnh ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lý Thụ Đường. Tư thế đầy vẻ lắng nghe chỉ giáo.
Nói thật, Lý Thụ Đường cũng từng bị dáng vẻ này mê hoặc. Sau này Vĩ Huyền phát sinh hết thảy mọi việc và chàng thanh niên này chỉ đứng sau mỉm cười. Đúng là một người có tâm chí kiên cường. Là bí thư thị ủy, Lý Thụ Đường cảm thấy mình không thể thao túng người thanh niên này. Cho dù là buông tha đi chăng nữa thì cũng ít nhiều hơi bất đắc dĩ. Thậm chí về mặt ý nghĩa còn phải phối hợp, dìu dắt, trải đường cho chàng thanh niên này nữa.Cái loại bất đắc dĩ này về sau càng lúc càng nhiều đến cay đắng.
Lấy tư cách quan lớn của địa phương, Lý Thụ Đường hoàn toàn có thể chỉ đạo bên dưới động tay động chân một chút, muốn làm khó dễ Dương Phàm cũng không phải là việc khó. Nhưng mà Lý Thụ Đường là một nhân vật chính trị lão luyện đồng thời lại còn có chí tiến thủ vô cùng mãnh liệt. Lý Thụ Đường năm nay mới 50 tuổi, tính số năm còn lại thì còn có thể làm được hơn hai khóa nữa. Tự nhiên là ao ước có thể lên cao một bước. Có loại hy vọng này, Lý Thụ Đường nhất định phải thỏa hiệp với chàng thanh niên này.
- Trên tỉnh rất quan tâm tới Vĩ Huyền. Thị cũng hết sức chú ý. Theo nguyên tắc dốc sức bồi dưỡng và sử dụng cán bộ trẻ tuổi của tỉnh ủy. Thị đã điều chỉnh bộ máy chính quyền Vĩ Huyền. Làm chủ trì hai bộ máy chính quyền cho nên trọng trách trên vai đồng chí rất nặng nề.
Lý Thụ Đường bắt đầu nói chuyện với giọng điệu cô đọng mà tình ý sâu xa. Cùng lúc biểu đạt được ý cả bên trên lẫn dưới lại còn gài thêm cảnh cáo "trọng trách rất nặng". Làm tốt thì thôi chứ nếu không tốt thì tao hạ mày cũng là chuyện danh chính ngôn thuận. Cho nên thằng ranh mày phải biết kiềm chế một chút.
Dương Phàm bây giờ đã quá quen với kiểu nói chuyện như này. Do đó rất hiểu rõ ý tứ trong đó.
- Xin bí thư Lý yên tâm, ở Vĩ Huyền tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm cho tốt, cam đoan không để lãnh đạo thị ủy thêm phiền phức.
Câu trả lời của Dương Phàm nghe rất bình thường, trên thực tế suy xét cẩn thận là có thể hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. "Không tạo thêm phiền toái cho thị ủy", mấy chữ này kỳ thật là ám chỉ, tôi ở Vĩ Huyền cho dù làm ra được một đóa hoa, rồi cũng sẽ phải ly khai.
Sau khi nói chuyện một hồi, song phương đều tỏ rõ lập trường. Cuộc nói chuyện tiếp theo liền đơn giản hơn.
- Công tác sau này, đồng chí có tính toán cụ thể gì chưa. Đồng chí cứ yên tâm, thị ủy kiên quyết ủng hộ cách làm của đồng chí.
Lý Thụ Đường tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện, trên mặt Dương Phàm cũng mỉm cười khéo léo.
- Vấn đề này, chính là trọng điểm tôi muốn báo cáo với bí thư Lý. Đầu tiên, tôi muốn điều chỉnh công tác thành viên ban lãnh đạo một chút. Tiếp theo là xác định việc phát triển công nghiệp vì sự tăng trưởng kinh tế Vĩ Huyền sau này. Báo cáo cụ thể, tôi sẽ trình cho bí thư Lý xem trong cuộc họp lần sau.
Không nói tới những nhân tố khác, Lý Thụ Đường rất tán thưởng năng lực của Dương Phàm. Cách suy nghĩ của chàng trai này rất rõ ràng, nhìn vấn đề cũng rất chuẩn, có nhiều biện pháp giải quyết vấn đề.
- Hiện nay, kinh tế Vĩ Huyền phát triển thế này không tồi. Có thể duy trì từ ba đến năm năm là sẽ đạt tới huyện trung bình của khu. Làm thế nào để tiến thêm một bước nữa thì quả thật là một vấn đề lớn gặp phải. Với tư cách là một người phụ trách công tác chủ yếu, trách nhiệm của đồng chí rất lớn. Trước mắt, có ý tưởng gì cụ thể không?
Câu này của Lý Thụ Đường chính là ngầm thừa nhận…
Thái độ này khiến một chút lo lắng cuối cùng trong lòng Dương Phàm cũng đã biến mất.
- Phương hướng cụ thể thì có, đó chính là phát triển công nghiệp. Cụ thể thì sắp tới tôi định đi Thượng Hải tham quan hội chợ triển lãm kỹ thuật cao một chuyến. Tôi hy vọng có thể tìm được ở đó một cơ hội.
Dương Phàm cũng không nói rõ ràng, lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp.
- Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao quả thật là hướng phát triển chủ yếu hiện nay, nếu kéo hạng mục này về đây thì vấn đề tài chính và chính sách cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Ý tứ ngầm của Lý Thụ Đường thì Dương Phàm có thể nghe ra, cười cười thản nhiên.
- Vấn đề này tôi đã sớm nghĩ qua. Không thể chỉ vì khó khăn nhiều là tôi không đi làm. Tài chính và chính sách đều phụ thuộc vào con người. Tôi không thể hô hai tiếng phát triển sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao rồi bỏ đó được. Cho dù làm không được thì cũng để lại cho các đồng chí sau này kinh nghiệm thất bại mà.
Dương Phàm nói lời này, nghe không hề tầm thường tí nào. Ý nghĩa chân thực thì Lý Thụ Đường cũng hiểu rất rõ, chỉ cần trên thị ủy không giở trò với Dương Phàm, những thứ khác sẽ không phiền tới thị ủy.
Nói thật, Lý Thụ Đường rất hài lòng với thái độ này của Dương Phàm, chỉ cần không theo taa đòi tiền thì có thể tiếp nhận. Làm tốt, đó là lãnh đạo thị ủy chính xác. Làm không tốt, không cần tôi mời anh đi chứ?
Dù khách khí, Lý Thụ Đường vẫn cứ phải nói, nên mỉm cười:
- Về nguyên tắc, thị ủy hết ức ủng hộ phương hướng phát triển của đồng chí, nếu khi nào gặp khó khăn, phải báo cáo kịp thời lên thị ủy. Bộ máy tiền nhiệm cũng hô chiêng gióng trống như vậy, kết quả là phá hỏng kinh tế Vĩ Huyền. Đó là vết xe đổ đấy.
Dương Phàm không thèm để ý lời cảnh cáo của Lý Thụ Đường, mà vẫn cố gắng giữ vững chí hướng, cay mày nói:
- Gần đây nghe nói sở Giao thông tỉnh đã phê chuẩn kế hoạch tu sửa đường của Vĩ Huyền. Nhưng cục Giao thông trên thị lại đề nghị yêu cầu giám sát. Yêu cầu này không thể nói không hợp lý. Nhưng mà hơi không quá cụ thể thì phải?
Dương Phàm rất coi trọng vấn đề này. Cục trưởng cục Giao thông là người của Lý Thụ Đường, nhưng lại không nắm giữ được cục diện. Dương Phàm nói chuyện này có phải có thâm ý khác hay không?
Lý Thụ Đường không thể hiện sắc mặt gì, nói tiếp:
- Chuyện này, tình hình cụ thể lát nữa tôi sẽ hỏi thăm.
Mục đích đã đạt được, Dương Phàm cười đứng lên, hơi khom lưng nói:
- Bí thư Lý, ngài công việc bề bộn, tôi không quấy rầy nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nói xong Dương Phàm chờ Lý Thụ Đường gật đầu đồng ý liền xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi Dương Phàm bước chân rời khỏi, Lý Thụ Đường liền cho gọi cục trưởng cục Giao thông Trần Chí Cương, hỏi chuyện của Vĩ Huyền. Trần Chí Cương ít hơn Lý Thụ Đường hai tuổi, là Lý Thụ Đường điều theo từ Đức Quang. Cục Giao thông là một chỗ béo bở, nên Lý Thụ Đường nhất định phải cài người.
Vẻ mặt Trần Chí Cương trông khá tinh ranh, vóc người không cao, gầy gầy, Lý Thụ Đường hỏi chuyện bên Vĩ Huyền, Trần Chí Cương vừa cười vừa giải thích:
- Chuyện đó do Lưu Hữu Tài làm, đỏ mắt vì Vĩ Huyền được một nguồn vốn lớn nên muốn thò tay vào. Tôi cảm thấy hắn lần này đụng phải thiết bản rồi, tên bí thư Tiểu Dương của Vĩ Huyền kia không phải dễ chọc vào. Lần trước điều tra toàn bộ đường tỉnh không phải cũng đi ra từ Vĩ Huyền sao?
Nhắc tới việc thanh tra đường lần trước, Lý Thụ Đường cũng phải mỉm cười, lần đó Vĩ Huyền cung cấp cho tỉnh ủy đủ đạn pháo, bắn phá. Trong đó ít nhiều cũng có bóng dáng của Dương Phàm, điểm này Lý Thụ Đường vẫn còn nhớ rất kỹ.
Trần Chí Cương đoán được chuyện này là do Dương Phàm báo cáo lên Lý Thụ Đường, cho nên cấp trên mới hỏi. Lý Thụ Đường rất hài lòng với biểu hiện của cấp dưới, cho nên cười nói:
- Lưu Hữu Tài có đề nghị như thế nào?
- Lưu Hữu Tài có đề nghị lên tỉnh, thị cục sẽ chủ trì toàn bộ, muốn đoạt miếng ăn từ miệng người khác, lòng tham của hắn cũng rất lớn. Một hai triệu, hắn cũng can đảm thò tay vào. Tỉnh đối với báo cáo của Lưu Hữu Tài, về nguyên tắc thì đồng ý quyền giám sát, song vẫn trì hoãn chưa trả lời thuyết phục. Nghe nói, trên tỉnh cũng có tranh luận.
Trần Chí Cương nói cũng hết sức lộ liễu, là người do Lý Thụ Đường mang theo, nói chuyện kiểu này cũng rất bình thường.
Lý Thụ Đường mỉm cười nói:
- Ha ha, thú vị.
Trần Chí Cương cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, thú vị.
Thấy thái độ phụ họa của Trần Chí Cương, Lý Thụ Đường hơi trầm ngâm một chút nói:
- Anh xem rồi xử lý.
Trần Chí Cương tính toán rất khôn khéo, đó chính là muốn ngồi mát ăn bát vàng. Lưu Hữu Tài muốn động đến tiền của phòng Giao thông Vĩ Huyền, chắc chắn là xúc phạm tới vị tân chủ tịch Dương Phàm rồi. Trần Chí Cương cũng đã nghe tiếng Dương Phàm. Tất nhiên là biết chàng trai này cũng không phải người thường, muốn cướp thức ăn từ trong tay hắn cũng tức là muốn gặp phiền phức rồi. Chuyện Lưu Hữu Tài đang làm, Trần Chí Cương giả bộ không biết. Cho dù sau này bên trên có người muốn đưa ra chất vấn chuyện này, cũng có thể nói là quyết định sau khi Đảng ủy cục Giao thông Uyển Lăng họp, đến lúc đấy cứ đùn đẩy là xong.
Lưu Hữu Tài nếu như dừng chuyện này tại đây, sau này chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở này. Đối với Trần Chí Cương mà nói thì đây là điểm đột phá, cũng không có gì không tốt cả. Cho nên, vừa rồi ở trước mặt Lý Thụ Đường, sau khi Trần Chí Cương biểu lộ ý của mình, Lý Thụ Đường cũng sẽ đồng ý.
Trên quan trường chuyện là như vậy, nếu không cùng phe cánh thì đối phương càng bát nháo càng tốt.
Cuộc trò chuyện lần này của Dương Phàm, nó là báo cáo không bằng nói là thỏa hiệp. Lúc rời đi, Dương Phàm cũng không hy vọng Lý Thụ Đường có thể giúp đỡ được vấn đề bên cục Giao thông. Đương nhiên, Dương Phàm cũng không yên lòng, cục Giao thông không phải là thành lũy của phe bản địa hay sao? Có một cơ hội như vậy, lão Lý Thụ Đường này có thể không động tâm sao? Dương Phàm rất muốn điều tốt xảy ra, tuy nhiên đây cũng toàn là những lão đầu đầy sỏi, sao có thể điều động dễ dàng thế được?
Dương Phàm không ôm hy vọng, sau khi rời khỏi cũng không lập tức quay về Vĩ Huyền. Mà trước tiên đi mua một cái điện thoại di động, sau đó để Tiểu Vương lái xe tới trường Nhất Trung, đi thăm cô em gái nuôi mới nhận Hiểu Nguyệt, coi như là một lần lấy việc công làm việc tư.
Tan học, Hiểu Nguyệt theo dòng người đi ra ngoài, cô bé này một mình cúi đầu bước đi. Thật đúng với một câu châm ngôn bản địa: "đàn ông ngẩng đầu, con gái cúi đầu".
- Hiểu Nguyệt.
Dương Phàm gọi một tiếng. Vẫy tay chào với cô bé. Hiểu Nguyệt ngẩng đầu có phần ngỡ ngàng, nhìn xung quanh một chút, khi thấy Dương Phàm thì mặt tươi cười, vui vẻ chạy sang.
Dương Phàm cũng cười rất tươi, nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô bé, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Mình ngày trước cũng từng như thế này, mỗi lần mẹ tới đón đều rất phấn khởi.
Hiểu Nguyệt dừng trước mặt Dương Phàm. Giống như là mới nhảy xong, thở hổn hển liên tục.
- Anh. Anh tới đón em sao?
Cô bé dường như có cảm giác chưa tỉnh ngủ, Dương Phàm thấy vậy khẽ xoa đầu cô bé nói:
- Phải gọi là anh hai. Đừng có gọi to như vậy. Em còn muốn có mấy người anh hay sao?
Lúc này, có mấy nữ sinh đi qua, thấy cảnh này vẫy tay gọi:
- Hiểu.
Hiểu Nguyệt quay đầu lại thấy là mấy người bạn quan hệ khá tốt, liền cười nói Dương Phàm:
- Là bạn học với em.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Đi sang đó đi.
- Ai đấy? Hiểu Nguyệt.
- Anh trai của tớ.
- Nói dối, nhà cậu không phải chỉ còn ông bà nội sao?
- Thật đó, không lừa các cậu đâu, là anh trai tớ mới nhận đó.
Mấy cô gái kia liền hỏi như tép nhảy, Hiểu Nguyệt giải thích một hồi, rồi quay trở về với nụ cười hạnh phúc.
- Các cô ấy nói gì với em thế?
Dương Phàm thấy trán Hiểu Nguyệt lấm tấm mồ hôi, lấy chiếc khăn tay trong cặp máy tính lau nhẹ. Hiểu Nguyệt thẹn thùng đoạt lấy, tự mình lau, rồi nói:
- Mấy đứa bạn cùng lớp khen anh đẹp trai đó.
Tâm tính nữ sinh Dương Phàm cũng biết đôi chút, liền cười nói:
- Đàn ông đẹp trai nhưng không đem ăn được.
Hiểu Nguyệt thè lưỡi nói:
- Anh thật lạc hậu, trong lớp chúng em, có rất nhiều nữ sinh sẵn lòng lấy giáo viên thể dục.
Toát mồ hôi.
Khi Dương Phàm vội vàng kêu Hiểu Nguyệt lên xe, có người do dự gọi
- Dương Phàm?
Nhìn lại, là một đàn ông trung niên, Dương Phàm liếc mắt một cái là nhận ra, đây là chủ nhiệm lớp thời trung học Dư Kiện. Chính người này, từng cho rằng Dương Phàm là một học sinh tốt có tiền đồ sau này, nên cũng giúp đỡ rất nhiều. Bây giờ xem ra, công sức của Dư Kiện đã có thành quả, ít nhất Dương Phàm rất thành đạt.
Dương Phàm vội vàng chạy đến, khom người lễ phép chào:
- Chào thầy Dư.
Dư Kiện cười hài lòng, dáng vẻ đắc ý nói:
- Tôi không nhìn nhầm người mà, đã nhiều năm rồi, em thay đổi không nhiều, thầy thì lại sắp về hưu. Đúng rồi, người vừa lên xe có phải là Tiểu Nguyệt không, các em có quan hệ gì thế?
Dương Phàm vội cười giải thích:
- Tiểu Nguyệt là em gái nuôi của em, chuyện cũng mới thôi, cô bé này cũng rất giỏi, tự mình cố gắng tự lập. Em rất quý, cho nên liền nhận làm em nuôi.
Lúc này Lâm Đốn tới gần, cười đưa điện thoại cho Dương Phàm nói:
- Phó bí thư Dương, điện thoại.
Dương Phàm cười cười nói với Dư Kiện:
- Thầy Dư, xin phép thầy, em nghe điện thoại một chút.
Cầm điện thoại nghe, là từ huyện gọi tới. Tô Diệu Nga báo cáo vấn đề chọn người làm phó chủ tịch thường trực.
Khi Dương Phàm tiếp điện thoại, Dư Kiện có phần kỳ quái. Trong lòng thầm nói, chàng thanh niên trẻ tuổi như vậy thì phó bí thư cái gì? Có thể thư ký bí thư thì cấp bậc cũng đã không thấp rồi, nghĩ vậy, Dư Kiện ít nhiều hơi giật mình.
- Đồng chí này, Dương Phàm là phó bí thư gì thế?
Dư Kiện vì muốn xác định nên hỏi một câu, Lâm Đốn thấy Dương Phàm đối với người này khá kính trọng, liền cười gật đầu nói:
- Phó bí thư Dương hiện đang là quyền chủ tịch tại huyện Vĩ Huyền.
Câu trả lời này cũng rất đáng chú ý, Dương Phàm bây giờ là phó bí thư huyện ủy kiếm luôn cả chủ tịch huyện. Cho nên lời Lâm Đốn hết sức hàm súc.
Mặc dù là như thế, Dư Kiện cũng há hốc mồm:
- Phó bí thư huyện ủy? Trẻ tuổi như vậy sao?
Lâm Đốn cười cười, không phủ nhận. Dư Kiện lúc này mới cảm khái nói:
- Lúc trung học, thằng bé này không giống bình thường, bây giờ xem như là tiền đồ quá lớn rồi.
Lúc này Dương Phàm đã trở lại. Cười nói với Dư Kiện:
- Xin lỗi thầy Dư, có nhiều việc quá. Như vậy được không, tối nay em mời thầy cùng nhau ăn cơm một bữa.
Hiểu Nguyệt lúc này cũng xuống xe bước đến, cúi người chào Dư Kiện:
- Em chào thầy Dư.
Sau khi biết được thân phận hiện giờ của Dương Phàm, Dư Kiện có phần hơi thận trọng, nói nhỏ:
- Như thế không hay lắm, có lẽ không cần đâu.
Trong ấn tượng của Dương Phàm, Dư Kiện đối với học sinh có thành tích tốt mà nói thì là một thầy giáo tốt. Nhưng mà không hề dạy dỗ đối với loại không có trình độ, ví dụ như loại học sinh quan hệ như Trầm Ninh, Dư Kiện chẳng thèm quan tâm. Không thể nói Dư Kiện làm như vậy có gì sai cả, Dương Phàm cũng rất hiểu tính cách của Dư Kiện, nếu không vừa rồi sẽ không cúi đầu chào.
Lúc này một chiếc xe dừng ở bên cạnh, một cô gái từ bên trong chui ra, thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Xin chào phó bí thư Dương.
Dương Phàm nhìn thấy có phần lạ mặt, đang ngẫm nghĩ xem người này là ai. Lúc này Dư Kiện đứng cạnh nói:
- Phó cục trưởng Tiền. Cô quen Dương Phàm à?
Dương Phàm lập tức nhớ ra, người này chính là Tiền Mẫn - phó cục trưởng cục Tài chính. Vội vàng cười nói:
- Phó cục trưởng Tiền cũng đến đón con sao?
Tiền Mẫn chỉ biết Dương Phàm có thể tùy ý ra vào văn phòng của Mẫn Kiến. Cô ta đến Nhất Trung không phải là đón con mà là có báo cáo xin sửa khu phòng học, nên cô đến đây xem tình hình thực tế.
Tiền Mẫn vừa thấy Dư Kiện ở đây, cười đầy ẩn ý:
- Đến bàn bạc công việc thôi, tôi nói phó hiệu trưởng Dư này, ông có quan hệ tốt với phó bí thư Dương như vậy, còn khiến tôi phải tới đây một chuyến, mấy người Nhất Trung các ông tệ quá.
Lời này chẳng khác nào nói Dư Kiện quá đáng, mời Dương Phàm tới "đè" người.
Dư Kiện nghe không hiểu lắm, hắn là người ngoài cuộc. Dương Phàm thì lại rất rõ, vội vàng giải thích:
- Phó cục trưởng Tiền hiểu lầm rồi, tôi tới đây là đón em gái, vừa vặn gặp thầy Dư nên hàn huyên đôi ba câu. Hơn nữa, tôi ra trường Nhất Trung đã nhiều năm, đầy là lần đầu tiên trở về.
Lời giải thích của Dương Phàm có hiệu quả hay không không nói, nhưng mà thái độ này khiến Tiền Mẫn ngẫm nghĩ một chút, tu sửa khu phòng học cũng không thuộc mảng phụ trách của Dư Kiện, việc này quả thực là trùng hợp. Bằng không cũng sẽ không phát sinh cảnh tượng này ở cổng, hoàn toàn có thể là do mình vô tình đến cùng lúc Dương Phàm mà thôi.
Tiền Mẫn cười hì hì, xem như là chấp nhận lời giải thích của Dương Phàm, nói với Dư Kiện:
- Phó hiệu trưởng Dư, thật ra chuyện của trường ông, tìm phó bí thư Dương ra mặt thì sẽ thuận lợi rất nhiều.
Dư Kiện hoàn toàn không có ý nắm lấy, cười cười nói:
- Chuyện này không thuộc phần tôi phụ trách, hai người cứ trò chuyện nhé, tôi có việc phải đi trước.
Dư Kiện nói xong mỉm cười với Dương Phàm rồi xoay người đi.
- Thầy Dư đi nhé.
Dương Phàm sau khi nói xong, quay sang nói với Tiền Mẫn:
- Tôi phải đi rồi, hy vọng lần sau có cơ hội trò chuyện.
Dư Kiện vừa mới đi không xa, liền có người ở đằng sau gọi:
- Phó hiệu trưởng Dư, phó hiệu trưởng Dư.
Quay đầu lại, hóa ra là trưởng phòng hành chính tổng hợp Triệu Nam phi xe điện dừng ở bên cạnh.
Dư Kiện không thích cô gái tên Triệu Nam này, quan hệ giữa cô này với hiệu trưởng không minh bạch cho lắm, nghe đồn là rất mờ ám. Lần này báo cáo về khu phòng học, chính là do Triệu Nam phụ trách.
- Trưởng phòng Triệu tìm tôi có việc gì?
Dư Kiện cười nhạt nhẽo hỏi, Triệu Nam dừng xe lại, ngồi yên trên xe cười hỏi:
- Người vừa rồi nói chuyện với phó cục trưởng Tiền là ai thế?
Dư Kiện có phần đắc ý nói:
- Học sinh cũ của tôi, giờ làm phó bí thư huyện ủy Vĩ Huyền.
- Hả. Trẻ tuổi như vậy mà đã phó bí thư huyện ủy sao? Anh có nói giỡn không đó.
Triệu Nam lộ ra vẻ mặt không tin, trong lòng Dư Kiện không vui, mặt trầm xuống nói:
- Không tin, cô không tự đi hỏi phó cục trưởng Tiền được sao? Cô không phải chạy trước chạy sau theo phó cục trưởng Tiền, hầu hạ rất chu đáo đó sao?
Dư Kiện nói xong liền bước nhanh về phía nhà. Không thèm lưu lại nhìn sắc mặt của Triệu Nam.
Nhìn bóng dáng Dư Kiện biến mất, lại nhìn bên kia Dương Phàm đã thôi trò chuyện, lên xe rời đi. Triệu Nam thấy Tiền Mẫn đang vẫy tay mỉm cười theo xe Dương Phàm, không khỏi tin lời nói Dư Kiện.
Hiện nay đơn xin của Nhất Trung vẫn gặp trở gại khá lớn ở cục Tài chính. Phó chủ tịch phụ trách giáo dục đã phê duyệt, nhưng bên cục Tài chính không nể mặt , nguyên nhân vì sao thì không phải là điều mà Triệu Nam có thể hiểu được.
Tiền Mẫn trở lại trên xe, sau khi tài xế khởi động xe vội lấy điện thoại ra gọi điện cho Mẫn Kiến.
- Cục trưởng Mẫn, tôi gặp phó bí thư Dương của Vĩ Huyền ở Nhất Trung. Chuyện này, ngài xem có nên hỏi phó bí thư Dương một câu không?
Tiền Mẫn là trợ thủ, cũng không muốn bị kẹp ở giữa.
Mẫn Kiến nghe được Dương Phàm xuất hiện, có chút bất ngờ hỏi:
- Thế nào? Hắn nói chuyện giúp Nhất Trung sao?
Tiền Mẫn cười nói:
- Thật ra thì không có, nhưng phó bí thư Dương đối với phó hiệu trưởng Dư của Nhất Trung rất tôn kính. Tôi lo Nhất Trung đi qua cửa đó, cho nên mới gọi điện báo cho ngài.
Mẫn Kiến nghe vậy cũng nói rất thận trọng:
- Ừ, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi.
Đặt điện thoại xuống, Mẫn Kiến lại lập tức gọi điện cho Dương Phàm, Dương Phàm vừa thấy số của Mẫn Kiến liền cảm thấy cuộc điện thoại này chắc liên quan tới chuyện mới xảy ra vừa rồi.
- Ha ha, sao thế? Phó cục trưởng Tiền báo cáo cho anh à? Tôi tuyên bố trước, chuyện này chẳng liên quan tí gì tới tôi cả, tôi đi đón em, đúng lúc gặp phó cục trưởng Tiền kia.
Dương Phàm vội vàng nói rõ ràng mọi chuyện, Mẫn Kiến lúc này mới ha ha cười nói:
- Tôi đã nói cậu không có nhàn hạ như thế mà, chạy đi quản chuyện Nhất Trung. Bên Nhất Trung kia là bị họa tới, cụ thể thì khó mà nói qua điện thoại được.
Dương Phàm hơi ngẫm nghĩ một chút, phó chủ tịch phụ trách giáo dục Kiều Nam Sơn hình như là cùng phe cánh với lão Tào. Chẳng trách, phê duyệt của hắn không dùng được ở cục Tài chính. Cái loại chuyện thần tiên đánh nhau người thường dính nạn này Dương Phàm cũng không có ý muốn nhảy vào.
Cúp điện thoại xuống, Dương Phàm lắc đầu cười khổ, tay Tào Dĩnh Nguyên này thật sư là ngoan cố. Không ngờ lại có thể đoàn kết được nhóm cán bộ bản địa. Tuy rằng không thể nói là ngang vai vế với Lý Thụ Đường. Thế nhưng an phận ở một vùng thì coi như là làm được. Trước kia thật đúng là không nhìn ra bản lĩnh của người này, tuy nhiên ngẫm lại, năm xưa Trầm Ninh không xuống tay với hệ thống Pháp chế chắc là có thể thoáng nhìn thấy được cái gì đó.
Nghĩ đến Tào Dĩnh Nguyên, bóng dáng Tào Ny Ny lại chợt lóe lên trong lòng Dương Phàm, tuy nhiên cũng biến mất rất nhanh.
Dẫn Tiểu Nguyệt đi ăn một chầu, Dương Phàm hỏi rõ ràng mới biết, chữ "tiểu" trong Tiểu Nguyệt là tính chứ không phải trong tên. Nói ra thì xấu hổ, nếu không có cuộc gặp ngày hôm nay, Dương Phàm đúng là cũng không rõ lắm.
Sau khi ăn xong, Dương Phàm lấy di động ra đưa cho Tiểu Nguyệt, cô bé do dự một lúc không dám đưa tay ra nhận, Dương Phàm kiên quyết nhét vào tay cô bé, nói:
- Cầm lấy, mua di động cho em là để sau này tiện liên lạc.
Đây là một chiếc di động xinh xắn màu hồng, có thể thấy cô bé rất thích, cầm mãi không muốn buông tay, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc cười thẹn thùng.
Chuyện về Nhất Trung, Dương Phàm nghĩ rằng cứ cho qua như vậy. Trên thực tế, Nhất Trung không lưu lại nhiều tốt đẹp cho Dương Phàm, có thể là do sự nghiệp. Sau bữa cơm chiều, Dương Phàm nhận được điện thoại của Chúc Vũ Hàm:
- Chị đang ở phòng 1107 khách sạn Thiên Nam của Uyển Lăng, em tới đây một chút.
Giọng điệu của Chúc Vũ Hàm bên đầu kia có vẻ hơi cô đơn, Dương Phàm có cảm giác buồn bã, vội vàng trả lời:
- Em sẽ tới ngay.
Để Lâm Đốn và Tiểu Vương đi về trước, Dương Phàm tự lái xe đi, tới trước cửa phòng trong khách sạn, Dương Phàm cảm thấy mình đã biết đáp án. Sau khi cửa mở, Chúc Vũ Hàm bên trong rõ ràng cười gượng gạo.
- Vào đi.
Sau khi vào trong, Dương Phàm không chút do dự, bỏ lại túi xách vi tính, từ phía sau ôm lấy Chúc Vũ Hàm đang đóng cửa. Hai người cứ ôm nhau như vậy, cả hai đều không nói lời nào. Hai tay Chúc Vũ Hàm vẫn chống lên cửa, cuối cùng phá vỡ sự trầm mặc:
- Chị quyết định duy trì tình trạng hiện nay.
Dương Phàm thấp giọng hỏi:
- Là quyết định của chị hay là bí thư Chúc.
Chúc Vũ Hàm cười khổ nói:
- Quyết định của ai thì có khác gì nhau đâu? Đối với chúng ta, giả như tuổi đôi bên đảo ngược lại, chị sẽ chọn vứt bỏ tất cả mà không hề do dự.
Dương Phàm cũng hiểu rõ đây là trở ngại lớn nhất giữa hai người, thở dài nói:
- Chị làm sao bây giờ?
Cảm giác được Dương Phàm chịu nhượng bộ, Chúc Vũ Hàm cười vui, xoay người lại hôn Dương Phàm một cái nói:
- Em có thể cứ cách một thời gian rồi đến thăm chị, thế là chị thỏa mãn. Thật sự, chuyện hôn nhân không thích hợp với chúng ta.
Dương Phàm chán nản buông tay ra. Lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc hút.
Chúc Vũ Hàm lại gần ngồi xuống, nói nhỏ:
- Kỳ thật, chẳng phải chị không muốn, nhưng, mỗi người chúng ta đều bị rất nhiều ràng buộc. Một cán bộ mà có tin đồn không tốt thì rất khó tiến xa được.
Dương Phàm dụi tàn thuốc. Ôm lấy Chúc Vũ Hàm, xoay người thô lỗ đè xuống. Vén váy lên từ phía sau đâm mạnh vào. Cách làm dã man này có thể coi như là một kiểu phát tiết. Chúc Vũ Hàm cảm giác được một loại kích thích khác thường, dùng sức lắc lư vòng eo, cố gắng muốn thỏa mãn người đàn ông đằng sau.
Lúc này Dương Phàm bất ngờ kéo dài, quần áo hai người đều ướt đẫm, mà chưa thấy kết quả. Quần áo trên người cứ rơi xuống từng cái một. Vướng víu một hồi cuối cùng hai thân thể trắng sáng lại quấn quýt, vặn vẹo.
Khi sóng gió bình yên, Chúc Vũ Hàm mở bừng mắt, cầm lấy một điếu thuốc đốt, rít một hơi rồi đưa cho người đàn ông bên cạnh.
- Hôm nay em uống thuốc à?
Giọng điệu pha chút trêu đùa. Bầu không khí nặng nề lúc trước dịu đi đôi chút. Dương Phàm biết rõ chuyện không thể làm, lúc này mỉm cười cô đơn, nhận lấy điếu thuốc nói:
- Không biết, chỉ là muốn vĩnh viễn chiếm cứ thân thể của chị.
Chúc Vũ Hàm thản nhiên cười cười, đầu tựa vào vai Dương Phàm, khẽ nói:
- Tiểu lưu manh, sẽ như ngài mong muốn. Chỉ sợ tương lai chị già rồi, trở nên xấu xí, em nhìn thỏa thê nhé.
Dương Phàm lắc đầu cương quyết:
- Không thể kết hợp. Vậy sẽ không rời xa như cũ.
Chúc Vũ Hàm cười cười nói:
- Em đã nói như vậy với mấy người phụ nữ rồi?
Dương Phàm sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nói:
- Chị là người đầu tiên.
Trong nháy mắt, trên mặt Chúc Vũ Hàm xuất hiện nụ cười xán lạn, ôm lấy đầu Dương Phàm hôn vài cái nói:
- Sau này không được phép nói với người phụ nữ khác những lời này.
"Sau này? Hy vọng em sau này ư, không muốn phụ nữ thì cũng đã có thêm rồi". Dương Phàm tự nói trong lòng như thế, cũng không dám nói thẳng với Chúc Vũ Hàm. Phụ nữ dù có rộng lượng thì cũng có máu ghen.
- Ai, chị có khả năng phải điều đi.
Chúc Vũ Hàm đột nhiên nói có phần ai oán, một tay tóm lấy căn nguyên sung sướng của mình, nhẹ nhàng tuốt "lươn". Cơ thể của thanh niên nhanh chóng cứng lại phản ứng. Chúc Vũ Hàm cũng không hỏi Dương Phàm có đáp ứng hay không. Tự mình dẫn vào trong rồi cưỡi, tiếp theo hơi hơi lắc lư eo. Truy tìm cảm giác tuyệt vời lúc trước.
Dương Phàm thoáng sửng sốt, đâm mạnh lên trên vài cái nói:
- Không cho phép điều đi, đừng hòng nghĩ chạy trốn.
Chúc Vũ Hàm rên rỉ, ư hử một tiếng nói:
- Loại chuyện này, tai vách mạch rừng đó.
Dương Phàm nói đầy kiên quyết:
- Em mặc kệ, bây giờ cũng như vậy, sau này ai dám dòm ngó chúng ta, em sẽ làm cho hắn chết.
Chúc Vũ Hàm lắc lắc đầu có phần ý loạn tình mê, nói nhỏ:
- Vậy thì không điều đi, em muốn tới thì tới. Cùng lắm thì tiếp tục làm bí mật.
Trở lại Vĩ Huyền đã là đêm khuya. Dương Phàm vội vàng nằm ngủ ngay, ngày mai mặc kệ mày có muốn hay không nhưng luôn luôn tới đúng hẹn.
Chín giờ sáng, Dương Phàm lần đầu chủ trì công tác cuộc họp thường ủy. Dương Phàm theo thói quen ra cửa sớm, kêu Lâm Đốn chuẩn bị xuất hành, Lâm Đốn cười nhắc nhở:
- Phó bí thư Dương, còn ba phút nữa.
Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, cười hỏi Lâm Đốn:
- Trung tâm vận chuyển làm ăn thế nào?
Dương Phàm hỏi có phần không yên lòng, Lâm Đốn lại trả lời rất nghiêm túc:
- Không tệ, mỏ than hàng tháng đều có việc làm, dược liệu thì ba tháng có một lần. Thổ sản bên công ty nông sản giờ cũng đều giao cho bọn họ làm, không kiếm tiền mới là chuyện lạ.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, cười khanh khách nói:
- Đây là lũng đoạn kinh doanh à.
Lâm Đốn cười nói:
- Chỉ có một trạm vận chuyển duy nhất quả thực cũng có hiềm nghi độc quyền. Tuy nhiên, độc quyền có thể nhanh chóng làm lớn, điều này đối với tương lai của Vĩ Huyền có thể cho ra một công ty vận chuyển hàng hóa khổng lồ, tạo cơ sở kiên cố.
- Ha ha, bọn họ vẫn muốn làm lâu dài, cố làm cho tốt nhé.
Dứt lời, Dương Phàm lững thững ra khỏi văn phòng.
Bên trong phòng họp, người cần tới đều đã tới rồi, Dương Phàm là người cuối cùng đi vào. Đối với thay đổi này, Dương Phàm có đôi chút chưa kịp thích ứng, thậm chí có cảm giác hơi khẩn trương. Tuy nhiên thấy trong phòng hội nghị im lặng, người nào cũng mỉm cười với mình, lập tức một khoái cảm do quyền lực mang tới bỗng xuất hiện.
Dương Phàm cố tình thả chậm bước chân, để loại khoái cảm này kéo dài thêm chút nữa. Đi đến bàn chủ tịch, sau khi ngồi xuống Dương Phàm theo thói quen đảo mắt một vòng. Thói quen này trước kia là có phần giấu diếm, bây giờ biến thành nhìn thẳng một cách tự nhiên.
- Mọi người đều đến đông đủ, vậy bắt đầu họp thôi.
Một lời mở đầu rất bình thường, thậm chí có hơi non nớt, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu Vĩ Huyền nói chuyện. Mỗi người ngồi đây, không ai dám lơ là hay xem nhẹ từng chữ mà người thanh niên này nói ra.
- Phó bí thư Dương, tôi có việc muốn nói.
Tô Diệu Nga giơ tay mở đầu, Dương Phàm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Có hai chuyện, thứ nhất là hoạt động sinh viên, trước mắt đã xuất hiện thành quả mang tính giai đoạn. Cá nhân tôi đề nghị, công khai chính sách liên quan, để cho sinh viên có nguyện vọng thấy quyết tâm của huyện ủy chúng ta mạnh dạn sử dụng cán bộ trẻ tuổi. Chuyện thứ hai, đó là chuyện chọn người đề cử làm phó chủ tịch thường trực của huyện, trải qua một thời gian ngắn tuyển chọn……
Tô Diệu Nga bây giờ là cùng phe cánh Dương Phàm, dưới tình thế này, nói chuyện hiển nhiên không cần e dè. Tổng cộng có ba người được đề cử, trong đó có hai người là do Tô Diệu Nga chọn, bề ngoài thì Tô Diệu Nga đối xử bình đẳng, trên thực tế lại có ám chỉ rõ ràng.
Quyền quyết định cuối cùng đều là ở trong tay Dương Phàm, Dương Phàm cũng không tỏ thái độ sốt ruột, tính toán trước sau. Tô Diệu Nga đương nhiên cũng không vội, Dương Phàm chủ trì công tác, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra thường ủy thảo luận vấn đề này.
Đề nghị thứ nhất thông qua thuận lợi, cuối cùng là do Tô Diệu Nga đi thực hiện, cô sẽ dự thảo chính sách liên quan.
Dương Phàm chờ sau khi Tô Diệu Nga nói xong, cười nói:
- Vốn công việc của tôi, chủ yếu là phụ trách về mặt kinh tế. Bây giờ tôi đề nghị, phương diện này sẽ do đồng chí Khổng Thắng Đông tiếp nhận, hôm nay đồng chí Khổng Thắng Đông đến dự hội nghị cũng là do tôi đề nghị. Mọi người nghe đồng chí nói cụ thể một chút.
Dương Phàm đột nhiên có một cảm xúc bất ổn, cảm xúc này không phải bởi vì thấy một cái hố trước mặt, mà là lo lắng cho tương lai. Rất nhiều thứ giống như là thuốc phiện vậy, một khi đã dính vào thì rất khó dứt ra. Sự phục vụ của nữ nhân viên Nhật Bản trước mặt, tuyệt đối không hề kém gì thuốc phiện cả. Một khi đã có lần đầu tiên, thì sau này sẽ không nhịn được mà nghĩ đến nó.
Nghĩ tới tính khả thi của việc này, Dương Phàm nhìn lướt qua nữ nhân viên Nhật Bản quỳ dưới mặt đất một cách luyến tiếc, da thịt trắng như tuyết, bộ ngực vừa vặn tuyệt vời. Thời điểm nữ nhân viên này quỳ xuống, tư thế rất khêu gợi, hai chân hơi hơi mở ra. Đàn ông ngồi trên giường có thể từ trên cao nhìn xuống, lại càng mong muốn được nhìn thấy tất cả.
Dương Phàm quyết định không để cho bản thân mình có cơ hội, đứng dậy đầy quyết đoán, xoay người cầm lấy quần áo treo trên tường, thản nhiên nói:
- Hôm nay tới đây thôi, tôi chợt nhớ ra còn có việc phải làm.
Trên thực tế, lúc này Dương Phàm đã đến nhẫn nại đến cực điểm. Hắn cảm thấy nếu mình còn ở đây thêm một phút nữa thì e là không thể khống chế cảm xúc của mình. Dứt khoát rời đi là lựa chọn sáng suốt duy nhất, nếu tiếp tục, sau này sẽ rất khó có thể thoát khỏi loại dụ hoặc mang tới nhược điểm trời sinh như thế này. Kết quả chỉ có thể là càng lún sâu mà không thể tự thoát ra được.
Nữ nhân viên Nhật Bản giật mình, có thể là do lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, có điều lúc này hiệu quả của sự huấn luyện nghiêm ngặt được thể hiện ra, nữ nhân viên này bò lên nhanh chóng, phục vụ Dương Phàm mặc quần áo. Trong quá trình này, còn vài lần vuốt nhẹ trước ngực Dương Phàm, định lực của Dương Phàm đã trải qua một lần khảo nghiệm. Thời khắc mấu chốt, Dương Phàm tự nhủ, loại phụ nữ này rất bẩn, là một loại gái điếm cao cấp mà thôi. Dựa theo loại suy nghĩ tinh thần này, Dương Phàm từ trong phòng đi ra.
Lúc ra khỏi phòng, ngay cả chào hỏi Dương Phàm cũng bỏ qua, vội vàng rời đi, trước khi đi gửi cho hai người bên trong một mẩu tin ngắn:
- Có việc gấp, đi trước.
Ra cửa, phát hiện ra một vấn đề, rất khó tìm được một chiếc xe taxi. Dương Phàm số đỏ kịp nhảy lên một chiếc xe bus, tìm trong túi áo mãi không thấy một đồng tiền xu, Dương Phàm liền nhét hẳn tờ tiền mặt mười tệ. Tài xế phía trước tốt bụng cười cười với Dương Phàm, chỉ chỉ cái khay đựng hàng đống mười đồng tiền xu trước mặt.
Dương Phàm cầm lấy một chồng. Lấy một đồng nhét vào lỗ, rồi đứng vào trong xe. Nhìn xung quanh toàn là những khuôn mặt bình dị, Dương Phàm bỗng nhiên giật mình, bản thân mình đã tách khỏi cuộc sống người thường khá lâu rồi.
Một người sinh hoạt trong thời gian dài ở vị trí cao cũng rất dễ sinh ra loại cảm giác ưu việt, loại cảm giác này sẽ làm nảy sinh loại tinh thần buông thả. Tự suy ngẫm trên một chiếc xe bus. Dương Phàm đung đưa theo tiết tấu, nhìn những người bình thường bên cạnh có một cảm giác thân thiết. Dĩ vãng từng trôi qua, giờ khắc này lại hiện lên, ảnh hưởng của hoàn cảnh thật dễ sợ. Cái này đòi hỏi con người ta phải luôn luôn giữ tâm bình tĩnh.
Lý Thụ Đường là một người kiên cường từ trong xương cốt, loại kiên cường này vốn cũng xuất phát từ tính cách, một phần nguyên nhân cũng vì năng lực. Lý Thụ Đường chẳng hề yêu thích Dương Phàm, vì tên này thật sự khó có thể nắm giữ. Tuy nhiên trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể lấy ý chí để thay đổi được.
Khi bước vào văn phòng Lý Thụ Đường, trên mặt Dương Phàm mang theo nụ cười bình tĩnh. Vốn dĩ vẻ mặt có lẽ có chút đắc chí nhưng giờ lại hoàn toàn biến mất. Sau khi tự mình suy ngẫm, Dương Phàm vô tình lâm vào tâm trạng hờ hững. Nếu Trần Chính Hòa có thể thấy cảnh tượng này, chắc là rất vui mừng. Biểu hiện của Dương Phàm trước kia có lẽ cũng có bộ dáng như này. Nhưng dù sao trong ánh mắt vẫn bộc lộ sự táo bạo của tuổi trẻ.
Lý Thụ Đường mỉm cười nói:
- Đồng chí Dương Phàm đến đây. Ngồi đi.
Vẻ mặt rất khách khí nhưng lại ngồi im không nhúc nhích.
- Xin chào bí thư Lý.
Dương Phàm sau khi lễ độ vấn an, liền bình tĩnh ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lý Thụ Đường. Tư thế đầy vẻ lắng nghe chỉ giáo.
Nói thật, Lý Thụ Đường cũng từng bị dáng vẻ này mê hoặc. Sau này Vĩ Huyền phát sinh hết thảy mọi việc và chàng thanh niên này chỉ đứng sau mỉm cười. Đúng là một người có tâm chí kiên cường. Là bí thư thị ủy, Lý Thụ Đường cảm thấy mình không thể thao túng người thanh niên này. Cho dù là buông tha đi chăng nữa thì cũng ít nhiều hơi bất đắc dĩ. Thậm chí về mặt ý nghĩa còn phải phối hợp, dìu dắt, trải đường cho chàng thanh niên này nữa.Cái loại bất đắc dĩ này về sau càng lúc càng nhiều đến cay đắng.
Lấy tư cách quan lớn của địa phương, Lý Thụ Đường hoàn toàn có thể chỉ đạo bên dưới động tay động chân một chút, muốn làm khó dễ Dương Phàm cũng không phải là việc khó. Nhưng mà Lý Thụ Đường là một nhân vật chính trị lão luyện đồng thời lại còn có chí tiến thủ vô cùng mãnh liệt. Lý Thụ Đường năm nay mới tuổi, tính số năm còn lại thì còn có thể làm được hơn hai khóa nữa. Tự nhiên là ao ước có thể lên cao một bước. Có loại hy vọng này, Lý Thụ Đường nhất định phải thỏa hiệp với chàng thanh niên này.
- Trên tỉnh rất quan tâm tới Vĩ Huyền. Thị cũng hết sức chú ý. Theo nguyên tắc dốc sức bồi dưỡng và sử dụng cán bộ trẻ tuổi của tỉnh ủy. Thị đã điều chỉnh bộ máy chính quyền Vĩ Huyền. Làm chủ trì hai bộ máy chính quyền cho nên trọng trách trên vai đồng chí rất nặng nề.
Lý Thụ Đường bắt đầu nói chuyện với giọng điệu cô đọng mà tình ý sâu xa. Cùng lúc biểu đạt được ý cả bên trên lẫn dưới lại còn gài thêm cảnh cáo "trọng trách rất nặng". Làm tốt thì thôi chứ nếu không tốt thì tao hạ mày cũng là chuyện danh chính ngôn thuận. Cho nên thằng ranh mày phải biết kiềm chế một chút.
Dương Phàm bây giờ đã quá quen với kiểu nói chuyện như này. Do đó rất hiểu rõ ý tứ trong đó.
- Xin bí thư Lý yên tâm, ở Vĩ Huyền tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm cho tốt, cam đoan không để lãnh đạo thị ủy thêm phiền phức.
Câu trả lời của Dương Phàm nghe rất bình thường, trên thực tế suy xét cẩn thận là có thể hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. "Không tạo thêm phiền toái cho thị ủy", mấy chữ này kỳ thật là ám chỉ, tôi ở Vĩ Huyền cho dù làm ra được một đóa hoa, rồi cũng sẽ phải ly khai.
Sau khi nói chuyện một hồi, song phương đều tỏ rõ lập trường. Cuộc nói chuyện tiếp theo liền đơn giản hơn.
- Công tác sau này, đồng chí có tính toán cụ thể gì chưa. Đồng chí cứ yên tâm, thị ủy kiên quyết ủng hộ cách làm của đồng chí.
Lý Thụ Đường tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện, trên mặt Dương Phàm cũng mỉm cười khéo léo.
- Vấn đề này, chính là trọng điểm tôi muốn báo cáo với bí thư Lý. Đầu tiên, tôi muốn điều chỉnh công tác thành viên ban lãnh đạo một chút. Tiếp theo là xác định việc phát triển công nghiệp vì sự tăng trưởng kinh tế Vĩ Huyền sau này. Báo cáo cụ thể, tôi sẽ trình cho bí thư Lý xem trong cuộc họp lần sau.
Không nói tới những nhân tố khác, Lý Thụ Đường rất tán thưởng năng lực của Dương Phàm. Cách suy nghĩ của chàng trai này rất rõ ràng, nhìn vấn đề cũng rất chuẩn, có nhiều biện pháp giải quyết vấn đề.
- Hiện nay, kinh tế Vĩ Huyền phát triển thế này không tồi. Có thể duy trì từ ba đến năm năm là sẽ đạt tới huyện trung bình của khu. Làm thế nào để tiến thêm một bước nữa thì quả thật là một vấn đề lớn gặp phải. Với tư cách là một người phụ trách công tác chủ yếu, trách nhiệm của đồng chí rất lớn. Trước mắt, có ý tưởng gì cụ thể không?
Câu này của Lý Thụ Đường chính là ngầm thừa nhận…
Thái độ này khiến một chút lo lắng cuối cùng trong lòng Dương Phàm cũng đã biến mất.
- Phương hướng cụ thể thì có, đó chính là phát triển công nghiệp. Cụ thể thì sắp tới tôi định đi Thượng Hải tham quan hội chợ triển lãm kỹ thuật cao một chuyến. Tôi hy vọng có thể tìm được ở đó một cơ hội.
Dương Phàm cũng không nói rõ ràng, lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp.
- Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao quả thật là hướng phát triển chủ yếu hiện nay, nếu kéo hạng mục này về đây thì vấn đề tài chính và chính sách cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Ý tứ ngầm của Lý Thụ Đường thì Dương Phàm có thể nghe ra, cười cười thản nhiên.
- Vấn đề này tôi đã sớm nghĩ qua. Không thể chỉ vì khó khăn nhiều là tôi không đi làm. Tài chính và chính sách đều phụ thuộc vào con người. Tôi không thể hô hai tiếng phát triển sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao rồi bỏ đó được. Cho dù làm không được thì cũng để lại cho các đồng chí sau này kinh nghiệm thất bại mà.
Dương Phàm nói lời này, nghe không hề tầm thường tí nào. Ý nghĩa chân thực thì Lý Thụ Đường cũng hiểu rất rõ, chỉ cần trên thị ủy không giở trò với Dương Phàm, những thứ khác sẽ không phiền tới thị ủy.
Nói thật, Lý Thụ Đường rất hài lòng với thái độ này của Dương Phàm, chỉ cần không theo taa đòi tiền thì có thể tiếp nhận. Làm tốt, đó là lãnh đạo thị ủy chính xác. Làm không tốt, không cần tôi mời anh đi chứ?
Dù khách khí, Lý Thụ Đường vẫn cứ phải nói, nên mỉm cười:
- Về nguyên tắc, thị ủy hết ức ủng hộ phương hướng phát triển của đồng chí, nếu khi nào gặp khó khăn, phải báo cáo kịp thời lên thị ủy. Bộ máy tiền nhiệm cũng hô chiêng gióng trống như vậy, kết quả là phá hỏng kinh tế Vĩ Huyền. Đó là vết xe đổ đấy.
Dương Phàm không thèm để ý lời cảnh cáo của Lý Thụ Đường, mà vẫn cố gắng giữ vững chí hướng, cay mày nói:
- Gần đây nghe nói sở Giao thông tỉnh đã phê chuẩn kế hoạch tu sửa đường của Vĩ Huyền. Nhưng cục Giao thông trên thị lại đề nghị yêu cầu giám sát. Yêu cầu này không thể nói không hợp lý. Nhưng mà hơi không quá cụ thể thì phải?
Dương Phàm rất coi trọng vấn đề này. Cục trưởng cục Giao thông là người của Lý Thụ Đường, nhưng lại không nắm giữ được cục diện. Dương Phàm nói chuyện này có phải có thâm ý khác hay không?
Lý Thụ Đường không thể hiện sắc mặt gì, nói tiếp:
- Chuyện này, tình hình cụ thể lát nữa tôi sẽ hỏi thăm.
Mục đích đã đạt được, Dương Phàm cười đứng lên, hơi khom lưng nói:
- Bí thư Lý, ngài công việc bề bộn, tôi không quấy rầy nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nói xong Dương Phàm chờ Lý Thụ Đường gật đầu đồng ý liền xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi Dương Phàm bước chân rời khỏi, Lý Thụ Đường liền cho gọi cục trưởng cục Giao thông Trần Chí Cương, hỏi chuyện của Vĩ Huyền. Trần Chí Cương ít hơn Lý Thụ Đường hai tuổi, là Lý Thụ Đường điều theo từ Đức Quang. Cục Giao thông là một chỗ béo bở, nên Lý Thụ Đường nhất định phải cài người.
Vẻ mặt Trần Chí Cương trông khá tinh ranh, vóc người không cao, gầy gầy, Lý Thụ Đường hỏi chuyện bên Vĩ Huyền, Trần Chí Cương vừa cười vừa giải thích:
- Chuyện đó do Lưu Hữu Tài làm, đỏ mắt vì Vĩ Huyền được một nguồn vốn lớn nên muốn thò tay vào. Tôi cảm thấy hắn lần này đụng phải thiết bản rồi, tên bí thư Tiểu Dương của Vĩ Huyền kia không phải dễ chọc vào. Lần trước điều tra toàn bộ đường tỉnh không phải cũng đi ra từ Vĩ Huyền sao?
Nhắc tới việc thanh tra đường lần trước, Lý Thụ Đường cũng phải mỉm cười, lần đó Vĩ Huyền cung cấp cho tỉnh ủy đủ đạn pháo, bắn phá. Trong đó ít nhiều cũng có bóng dáng của Dương Phàm, điểm này Lý Thụ Đường vẫn còn nhớ rất kỹ.
Trần Chí Cương đoán được chuyện này là do Dương Phàm báo cáo lên Lý Thụ Đường, cho nên cấp trên mới hỏi. Lý Thụ Đường rất hài lòng với biểu hiện của cấp dưới, cho nên cười nói:
- Lưu Hữu Tài có đề nghị như thế nào?
- Lưu Hữu Tài có đề nghị lên tỉnh, thị cục sẽ chủ trì toàn bộ, muốn đoạt miếng ăn từ miệng người khác, lòng tham của hắn cũng rất lớn. Một hai triệu, hắn cũng can đảm thò tay vào. Tỉnh đối với báo cáo của Lưu Hữu Tài, về nguyên tắc thì đồng ý quyền giám sát, song vẫn trì hoãn chưa trả lời thuyết phục. Nghe nói, trên tỉnh cũng có tranh luận.
Trần Chí Cương nói cũng hết sức lộ liễu, là người do Lý Thụ Đường mang theo, nói chuyện kiểu này cũng rất bình thường.
Lý Thụ Đường mỉm cười nói:
- Ha ha, thú vị.
Trần Chí Cương cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, thú vị.
Thấy thái độ phụ họa của Trần Chí Cương, Lý Thụ Đường hơi trầm ngâm một chút nói:
- Anh xem rồi xử lý.
Trần Chí Cương tính toán rất khôn khéo, đó chính là muốn ngồi mát ăn bát vàng. Lưu Hữu Tài muốn động đến tiền của phòng Giao thông Vĩ Huyền, chắc chắn là xúc phạm tới vị tân chủ tịch Dương Phàm rồi. Trần Chí Cương cũng đã nghe tiếng Dương Phàm. Tất nhiên là biết chàng trai này cũng không phải người thường, muốn cướp thức ăn từ trong tay hắn cũng tức là muốn gặp phiền phức rồi. Chuyện Lưu Hữu Tài đang làm, Trần Chí Cương giả bộ không biết. Cho dù sau này bên trên có người muốn đưa ra chất vấn chuyện này, cũng có thể nói là quyết định sau khi Đảng ủy cục Giao thông Uyển Lăng họp, đến lúc đấy cứ đùn đẩy là xong.
Lưu Hữu Tài nếu như dừng chuyện này tại đây, sau này chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở này. Đối với Trần Chí Cương mà nói thì đây là điểm đột phá, cũng không có gì không tốt cả. Cho nên, vừa rồi ở trước mặt Lý Thụ Đường, sau khi Trần Chí Cương biểu lộ ý của mình, Lý Thụ Đường cũng sẽ đồng ý.
Trên quan trường chuyện là như vậy, nếu không cùng phe cánh thì đối phương càng bát nháo càng tốt.
Cuộc trò chuyện lần này của Dương Phàm, nó là báo cáo không bằng nói là thỏa hiệp. Lúc rời đi, Dương Phàm cũng không hy vọng Lý Thụ Đường có thể giúp đỡ được vấn đề bên cục Giao thông. Đương nhiên, Dương Phàm cũng không yên lòng, cục Giao thông không phải là thành lũy của phe bản địa hay sao? Có một cơ hội như vậy, lão Lý Thụ Đường này có thể không động tâm sao? Dương Phàm rất muốn điều tốt xảy ra, tuy nhiên đây cũng toàn là những lão đầu đầy sỏi, sao có thể điều động dễ dàng thế được?
Dương Phàm không ôm hy vọng, sau khi rời khỏi cũng không lập tức quay về Vĩ Huyền. Mà trước tiên đi mua một cái điện thoại di động, sau đó để Tiểu Vương lái xe tới trường Nhất Trung, đi thăm cô em gái nuôi mới nhận Hiểu Nguyệt, coi như là một lần lấy việc công làm việc tư.
Tan học, Hiểu Nguyệt theo dòng người đi ra ngoài, cô bé này một mình cúi đầu bước đi. Thật đúng với một câu châm ngôn bản địa: "đàn ông ngẩng đầu, con gái cúi đầu".
- Hiểu Nguyệt.
Dương Phàm gọi một tiếng. Vẫy tay chào với cô bé. Hiểu Nguyệt ngẩng đầu có phần ngỡ ngàng, nhìn xung quanh một chút, khi thấy Dương Phàm thì mặt tươi cười, vui vẻ chạy sang.
Dương Phàm cũng cười rất tươi, nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô bé, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Mình ngày trước cũng từng như thế này, mỗi lần mẹ tới đón đều rất phấn khởi.
Hiểu Nguyệt dừng trước mặt Dương Phàm. Giống như là mới nhảy xong, thở hổn hển liên tục.
- Anh. Anh tới đón em sao?
Cô bé dường như có cảm giác chưa tỉnh ngủ, Dương Phàm thấy vậy khẽ xoa đầu cô bé nói:
- Phải gọi là anh hai. Đừng có gọi to như vậy. Em còn muốn có mấy người anh hay sao?
Lúc này, có mấy nữ sinh đi qua, thấy cảnh này vẫy tay gọi:
- Hiểu.
Hiểu Nguyệt quay đầu lại thấy là mấy người bạn quan hệ khá tốt, liền cười nói Dương Phàm:
- Là bạn học với em.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Đi sang đó đi.
- Ai đấy? Hiểu Nguyệt.
- Anh trai của tớ.
- Nói dối, nhà cậu không phải chỉ còn ông bà nội sao?
- Thật đó, không lừa các cậu đâu, là anh trai tớ mới nhận đó.
Mấy cô gái kia liền hỏi như tép nhảy, Hiểu Nguyệt giải thích một hồi, rồi quay trở về với nụ cười hạnh phúc.
- Các cô ấy nói gì với em thế?
Dương Phàm thấy trán Hiểu Nguyệt lấm tấm mồ hôi, lấy chiếc khăn tay trong cặp máy tính lau nhẹ. Hiểu Nguyệt thẹn thùng đoạt lấy, tự mình lau, rồi nói:
- Mấy đứa bạn cùng lớp khen anh đẹp trai đó.
Tâm tính nữ sinh Dương Phàm cũng biết đôi chút, liền cười nói:
- Đàn ông đẹp trai nhưng không đem ăn được.
Hiểu Nguyệt thè lưỡi nói:
- Anh thật lạc hậu, trong lớp chúng em, có rất nhiều nữ sinh sẵn lòng lấy giáo viên thể dục.
Toát mồ hôi.
Khi Dương Phàm vội vàng kêu Hiểu Nguyệt lên xe, có người do dự gọi
- Dương Phàm?
Nhìn lại, là một đàn ông trung niên, Dương Phàm liếc mắt một cái là nhận ra, đây là chủ nhiệm lớp thời trung học Dư Kiện. Chính người này, từng cho rằng Dương Phàm là một học sinh tốt có tiền đồ sau này, nên cũng giúp đỡ rất nhiều. Bây giờ xem ra, công sức của Dư Kiện đã có thành quả, ít nhất Dương Phàm rất thành đạt.
Dương Phàm vội vàng chạy đến, khom người lễ phép chào:
- Chào thầy Dư.
Dư Kiện cười hài lòng, dáng vẻ đắc ý nói:
- Tôi không nhìn nhầm người mà, đã nhiều năm rồi, em thay đổi không nhiều, thầy thì lại sắp về hưu. Đúng rồi, người vừa lên xe có phải là Tiểu Nguyệt không, các em có quan hệ gì thế?
Dương Phàm vội cười giải thích:
- Tiểu Nguyệt là em gái nuôi của em, chuyện cũng mới thôi, cô bé này cũng rất giỏi, tự mình cố gắng tự lập. Em rất quý, cho nên liền nhận làm em nuôi.
Lúc này Lâm Đốn tới gần, cười đưa điện thoại cho Dương Phàm nói:
- Phó bí thư Dương, điện thoại.
Dương Phàm cười cười nói với Dư Kiện:
- Thầy Dư, xin phép thầy, em nghe điện thoại một chút.
Cầm điện thoại nghe, là từ huyện gọi tới. Tô Diệu Nga báo cáo vấn đề chọn người làm phó chủ tịch thường trực.
Khi Dương Phàm tiếp điện thoại, Dư Kiện có phần kỳ quái. Trong lòng thầm nói, chàng thanh niên trẻ tuổi như vậy thì phó bí thư cái gì? Có thể thư ký bí thư thì cấp bậc cũng đã không thấp rồi, nghĩ vậy, Dư Kiện ít nhiều hơi giật mình.
- Đồng chí này, Dương Phàm là phó bí thư gì thế?
Dư Kiện vì muốn xác định nên hỏi một câu, Lâm Đốn thấy Dương Phàm đối với người này khá kính trọng, liền cười gật đầu nói:
- Phó bí thư Dương hiện đang là quyền chủ tịch tại huyện Vĩ Huyền.
Câu trả lời này cũng rất đáng chú ý, Dương Phàm bây giờ là phó bí thư huyện ủy kiếm luôn cả chủ tịch huyện. Cho nên lời Lâm Đốn hết sức hàm súc.
Mặc dù là như thế, Dư Kiện cũng há hốc mồm:
- Phó bí thư huyện ủy? Trẻ tuổi như vậy sao?
Lâm Đốn cười cười, không phủ nhận. Dư Kiện lúc này mới cảm khái nói:
- Lúc trung học, thằng bé này không giống bình thường, bây giờ xem như là tiền đồ quá lớn rồi.
Lúc này Dương Phàm đã trở lại. Cười nói với Dư Kiện:
- Xin lỗi thầy Dư, có nhiều việc quá. Như vậy được không, tối nay em mời thầy cùng nhau ăn cơm một bữa.
Hiểu Nguyệt lúc này cũng xuống xe bước đến, cúi người chào Dư Kiện:
- Em chào thầy Dư.
Sau khi biết được thân phận hiện giờ của Dương Phàm, Dư Kiện có phần hơi thận trọng, nói nhỏ:
- Như thế không hay lắm, có lẽ không cần đâu.
Trong ấn tượng của Dương Phàm, Dư Kiện đối với học sinh có thành tích tốt mà nói thì là một thầy giáo tốt. Nhưng mà không hề dạy dỗ đối với loại không có trình độ, ví dụ như loại học sinh quan hệ như Trầm Ninh, Dư Kiện chẳng thèm quan tâm. Không thể nói Dư Kiện làm như vậy có gì sai cả, Dương Phàm cũng rất hiểu tính cách của Dư Kiện, nếu không vừa rồi sẽ không cúi đầu chào.
Lúc này một chiếc xe dừng ở bên cạnh, một cô gái từ bên trong chui ra, thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Xin chào phó bí thư Dương.
Dương Phàm nhìn thấy có phần lạ mặt, đang ngẫm nghĩ xem người này là ai. Lúc này Dư Kiện đứng cạnh nói:
- Phó cục trưởng Tiền. Cô quen Dương Phàm à?
Dương Phàm lập tức nhớ ra, người này chính là Tiền Mẫn - phó cục trưởng cục Tài chính. Vội vàng cười nói:
- Phó cục trưởng Tiền cũng đến đón con sao?
Tiền Mẫn chỉ biết Dương Phàm có thể tùy ý ra vào văn phòng của Mẫn Kiến. Cô ta đến Nhất Trung không phải là đón con mà là có báo cáo xin sửa khu phòng học, nên cô đến đây xem tình hình thực tế.
Tiền Mẫn vừa thấy Dư Kiện ở đây, cười đầy ẩn ý:
- Đến bàn bạc công việc thôi, tôi nói phó hiệu trưởng Dư này, ông có quan hệ tốt với phó bí thư Dương như vậy, còn khiến tôi phải tới đây một chuyến, mấy người Nhất Trung các ông tệ quá.
Lời này chẳng khác nào nói Dư Kiện quá đáng, mời Dương Phàm tới "đè" người.
Dư Kiện nghe không hiểu lắm, hắn là người ngoài cuộc. Dương Phàm thì lại rất rõ, vội vàng giải thích:
- Phó cục trưởng Tiền hiểu lầm rồi, tôi tới đây là đón em gái, vừa vặn gặp thầy Dư nên hàn huyên đôi ba câu. Hơn nữa, tôi ra trường Nhất Trung đã nhiều năm, đầy là lần đầu tiên trở về.
Lời giải thích của Dương Phàm có hiệu quả hay không không nói, nhưng mà thái độ này khiến Tiền Mẫn ngẫm nghĩ một chút, tu sửa khu phòng học cũng không thuộc mảng phụ trách của Dư Kiện, việc này quả thực là trùng hợp. Bằng không cũng sẽ không phát sinh cảnh tượng này ở cổng, hoàn toàn có thể là do mình vô tình đến cùng lúc Dương Phàm mà thôi.
Tiền Mẫn cười hì hì, xem như là chấp nhận lời giải thích của Dương Phàm, nói với Dư Kiện:
- Phó hiệu trưởng Dư, thật ra chuyện của trường ông, tìm phó bí thư Dương ra mặt thì sẽ thuận lợi rất nhiều.
Dư Kiện hoàn toàn không có ý nắm lấy, cười cười nói:
- Chuyện này không thuộc phần tôi phụ trách, hai người cứ trò chuyện nhé, tôi có việc phải đi trước.
Dư Kiện nói xong mỉm cười với Dương Phàm rồi xoay người đi.
- Thầy Dư đi nhé.
Dương Phàm sau khi nói xong, quay sang nói với Tiền Mẫn:
- Tôi phải đi rồi, hy vọng lần sau có cơ hội trò chuyện.
Dư Kiện vừa mới đi không xa, liền có người ở đằng sau gọi:
- Phó hiệu trưởng Dư, phó hiệu trưởng Dư.
Quay đầu lại, hóa ra là trưởng phòng hành chính tổng hợp Triệu Nam phi xe điện dừng ở bên cạnh.
Dư Kiện không thích cô gái tên Triệu Nam này, quan hệ giữa cô này với hiệu trưởng không minh bạch cho lắm, nghe đồn là rất mờ ám. Lần này báo cáo về khu phòng học, chính là do Triệu Nam phụ trách.
- Trưởng phòng Triệu tìm tôi có việc gì?
Dư Kiện cười nhạt nhẽo hỏi, Triệu Nam dừng xe lại, ngồi yên trên xe cười hỏi:
- Người vừa rồi nói chuyện với phó cục trưởng Tiền là ai thế?
Dư Kiện có phần đắc ý nói:
- Học sinh cũ của tôi, giờ làm phó bí thư huyện ủy Vĩ Huyền.
- Hả. Trẻ tuổi như vậy mà đã phó bí thư huyện ủy sao? Anh có nói giỡn không đó.
Triệu Nam lộ ra vẻ mặt không tin, trong lòng Dư Kiện không vui, mặt trầm xuống nói:
- Không tin, cô không tự đi hỏi phó cục trưởng Tiền được sao? Cô không phải chạy trước chạy sau theo phó cục trưởng Tiền, hầu hạ rất chu đáo đó sao?
Dư Kiện nói xong liền bước nhanh về phía nhà. Không thèm lưu lại nhìn sắc mặt của Triệu Nam.
Nhìn bóng dáng Dư Kiện biến mất, lại nhìn bên kia Dương Phàm đã thôi trò chuyện, lên xe rời đi. Triệu Nam thấy Tiền Mẫn đang vẫy tay mỉm cười theo xe Dương Phàm, không khỏi tin lời nói Dư Kiện.
Hiện nay đơn xin của Nhất Trung vẫn gặp trở gại khá lớn ở cục Tài chính. Phó chủ tịch phụ trách giáo dục đã phê duyệt, nhưng bên cục Tài chính không nể mặt , nguyên nhân vì sao thì không phải là điều mà Triệu Nam có thể hiểu được.
Tiền Mẫn trở lại trên xe, sau khi tài xế khởi động xe vội lấy điện thoại ra gọi điện cho Mẫn Kiến.
- Cục trưởng Mẫn, tôi gặp phó bí thư Dương của Vĩ Huyền ở Nhất Trung. Chuyện này, ngài xem có nên hỏi phó bí thư Dương một câu không?
Tiền Mẫn là trợ thủ, cũng không muốn bị kẹp ở giữa.
Mẫn Kiến nghe được Dương Phàm xuất hiện, có chút bất ngờ hỏi:
- Thế nào? Hắn nói chuyện giúp Nhất Trung sao?
Tiền Mẫn cười nói:
- Thật ra thì không có, nhưng phó bí thư Dương đối với phó hiệu trưởng Dư của Nhất Trung rất tôn kính. Tôi lo Nhất Trung đi qua cửa đó, cho nên mới gọi điện báo cho ngài.
Mẫn Kiến nghe vậy cũng nói rất thận trọng:
- Ừ, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi.
Đặt điện thoại xuống, Mẫn Kiến lại lập tức gọi điện cho Dương Phàm, Dương Phàm vừa thấy số của Mẫn Kiến liền cảm thấy cuộc điện thoại này chắc liên quan tới chuyện mới xảy ra vừa rồi.
- Ha ha, sao thế? Phó cục trưởng Tiền báo cáo cho anh à? Tôi tuyên bố trước, chuyện này chẳng liên quan tí gì tới tôi cả, tôi đi đón em, đúng lúc gặp phó cục trưởng Tiền kia.
Dương Phàm vội vàng nói rõ ràng mọi chuyện, Mẫn Kiến lúc này mới ha ha cười nói:
- Tôi đã nói cậu không có nhàn hạ như thế mà, chạy đi quản chuyện Nhất Trung. Bên Nhất Trung kia là bị họa tới, cụ thể thì khó mà nói qua điện thoại được.
Dương Phàm hơi ngẫm nghĩ một chút, phó chủ tịch phụ trách giáo dục Kiều Nam Sơn hình như là cùng phe cánh với lão Tào. Chẳng trách, phê duyệt của hắn không dùng được ở cục Tài chính. Cái loại chuyện thần tiên đánh nhau người thường dính nạn này Dương Phàm cũng không có ý muốn nhảy vào.
Cúp điện thoại xuống, Dương Phàm lắc đầu cười khổ, tay Tào Dĩnh Nguyên này thật sư là ngoan cố. Không ngờ lại có thể đoàn kết được nhóm cán bộ bản địa. Tuy rằng không thể nói là ngang vai vế với Lý Thụ Đường. Thế nhưng an phận ở một vùng thì coi như là làm được. Trước kia thật đúng là không nhìn ra bản lĩnh của người này, tuy nhiên ngẫm lại, năm xưa Trầm Ninh không xuống tay với hệ thống Pháp chế chắc là có thể thoáng nhìn thấy được cái gì đó.
Nghĩ đến Tào Dĩnh Nguyên, bóng dáng Tào Ny Ny lại chợt lóe lên trong lòng Dương Phàm, tuy nhiên cũng biến mất rất nhanh.
Dẫn Tiểu Nguyệt đi ăn một chầu, Dương Phàm hỏi rõ ràng mới biết, chữ "tiểu" trong Tiểu Nguyệt là tính chứ không phải trong tên. Nói ra thì xấu hổ, nếu không có cuộc gặp ngày hôm nay, Dương Phàm đúng là cũng không rõ lắm.
Sau khi ăn xong, Dương Phàm lấy di động ra đưa cho Tiểu Nguyệt, cô bé do dự một lúc không dám đưa tay ra nhận, Dương Phàm kiên quyết nhét vào tay cô bé, nói:
- Cầm lấy, mua di động cho em là để sau này tiện liên lạc.
Đây là một chiếc di động xinh xắn màu hồng, có thể thấy cô bé rất thích, cầm mãi không muốn buông tay, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc cười thẹn thùng.
Chuyện về Nhất Trung, Dương Phàm nghĩ rằng cứ cho qua như vậy. Trên thực tế, Nhất Trung không lưu lại nhiều tốt đẹp cho Dương Phàm, có thể là do sự nghiệp. Sau bữa cơm chiều, Dương Phàm nhận được điện thoại của Chúc Vũ Hàm:
- Chị đang ở phòng khách sạn Thiên Nam của Uyển Lăng, em tới đây một chút.
Giọng điệu của Chúc Vũ Hàm bên đầu kia có vẻ hơi cô đơn, Dương Phàm có cảm giác buồn bã, vội vàng trả lời:
- Em sẽ tới ngay.
Để Lâm Đốn và Tiểu Vương đi về trước, Dương Phàm tự lái xe đi, tới trước cửa phòng trong khách sạn, Dương Phàm cảm thấy mình đã biết đáp án. Sau khi cửa mở, Chúc Vũ Hàm bên trong rõ ràng cười gượng gạo.
- Vào đi.
Sau khi vào trong, Dương Phàm không chút do dự, bỏ lại túi xách vi tính, từ phía sau ôm lấy Chúc Vũ Hàm đang đóng cửa. Hai người cứ ôm nhau như vậy, cả hai đều không nói lời nào. Hai tay Chúc Vũ Hàm vẫn chống lên cửa, cuối cùng phá vỡ sự trầm mặc:
- Chị quyết định duy trì tình trạng hiện nay.
Dương Phàm thấp giọng hỏi:
- Là quyết định của chị hay là bí thư Chúc.
Chúc Vũ Hàm cười khổ nói:
- Quyết định của ai thì có khác gì nhau đâu? Đối với chúng ta, giả như tuổi đôi bên đảo ngược lại, chị sẽ chọn vứt bỏ tất cả mà không hề do dự.
Dương Phàm cũng hiểu rõ đây là trở ngại lớn nhất giữa hai người, thở dài nói:
- Chị làm sao bây giờ?
Cảm giác được Dương Phàm chịu nhượng bộ, Chúc Vũ Hàm cười vui, xoay người lại hôn Dương Phàm một cái nói:
- Em có thể cứ cách một thời gian rồi đến thăm chị, thế là chị thỏa mãn. Thật sự, chuyện hôn nhân không thích hợp với chúng ta.
Dương Phàm chán nản buông tay ra. Lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc hút.
Chúc Vũ Hàm lại gần ngồi xuống, nói nhỏ:
- Kỳ thật, chẳng phải chị không muốn, nhưng, mỗi người chúng ta đều bị rất nhiều ràng buộc. Một cán bộ mà có tin đồn không tốt thì rất khó tiến xa được.
Dương Phàm dụi tàn thuốc. Ôm lấy Chúc Vũ Hàm, xoay người thô lỗ đè xuống. Vén váy lên từ phía sau đâm mạnh vào. Cách làm dã man này có thể coi như là một kiểu phát tiết. Chúc Vũ Hàm cảm giác được một loại kích thích khác thường, dùng sức lắc lư vòng eo, cố gắng muốn thỏa mãn người đàn ông đằng sau.
Lúc này Dương Phàm bất ngờ kéo dài, quần áo hai người đều ướt đẫm, mà chưa thấy kết quả. Quần áo trên người cứ rơi xuống từng cái một. Vướng víu một hồi cuối cùng hai thân thể trắng sáng lại quấn quýt, vặn vẹo.
Khi sóng gió bình yên, Chúc Vũ Hàm mở bừng mắt, cầm lấy một điếu thuốc đốt, rít một hơi rồi đưa cho người đàn ông bên cạnh.
- Hôm nay em uống thuốc à?
Giọng điệu pha chút trêu đùa. Bầu không khí nặng nề lúc trước dịu đi đôi chút. Dương Phàm biết rõ chuyện không thể làm, lúc này mỉm cười cô đơn, nhận lấy điếu thuốc nói:
- Không biết, chỉ là muốn vĩnh viễn chiếm cứ thân thể của chị.
Chúc Vũ Hàm thản nhiên cười cười, đầu tựa vào vai Dương Phàm, khẽ nói:
- Tiểu lưu manh, sẽ như ngài mong muốn. Chỉ sợ tương lai chị già rồi, trở nên xấu xí, em nhìn thỏa thê nhé.
Dương Phàm lắc đầu cương quyết:
- Không thể kết hợp. Vậy sẽ không rời xa như cũ.
Chúc Vũ Hàm cười cười nói:
- Em đã nói như vậy với mấy người phụ nữ rồi?
Dương Phàm sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nói:
- Chị là người đầu tiên.
Trong nháy mắt, trên mặt Chúc Vũ Hàm xuất hiện nụ cười xán lạn, ôm lấy đầu Dương Phàm hôn vài cái nói:
- Sau này không được phép nói với người phụ nữ khác những lời này.
"Sau này? Hy vọng em sau này ư, không muốn phụ nữ thì cũng đã có thêm rồi". Dương Phàm tự nói trong lòng như thế, cũng không dám nói thẳng với Chúc Vũ Hàm. Phụ nữ dù có rộng lượng thì cũng có máu ghen.
- Ai, chị có khả năng phải điều đi.
Chúc Vũ Hàm đột nhiên nói có phần ai oán, một tay tóm lấy căn nguyên sung sướng của mình, nhẹ nhàng tuốt "lươn". Cơ thể của thanh niên nhanh chóng cứng lại phản ứng. Chúc Vũ Hàm cũng không hỏi Dương Phàm có đáp ứng hay không. Tự mình dẫn vào trong rồi cưỡi, tiếp theo hơi hơi lắc lư eo. Truy tìm cảm giác tuyệt vời lúc trước.
Dương Phàm thoáng sửng sốt, đâm mạnh lên trên vài cái nói:
- Không cho phép điều đi, đừng hòng nghĩ chạy trốn.
Chúc Vũ Hàm rên rỉ, ư hử một tiếng nói:
- Loại chuyện này, tai vách mạch rừng đó.
Dương Phàm nói đầy kiên quyết:
- Em mặc kệ, bây giờ cũng như vậy, sau này ai dám dòm ngó chúng ta, em sẽ làm cho hắn chết.
Chúc Vũ Hàm lắc lắc đầu có phần ý loạn tình mê, nói nhỏ:
- Vậy thì không điều đi, em muốn tới thì tới. Cùng lắm thì tiếp tục làm bí mật.
Trở lại Vĩ Huyền đã là đêm khuya. Dương Phàm vội vàng nằm ngủ ngay, ngày mai mặc kệ mày có muốn hay không nhưng luôn luôn tới đúng hẹn.
Chín giờ sáng, Dương Phàm lần đầu chủ trì công tác cuộc họp thường ủy. Dương Phàm theo thói quen ra cửa sớm, kêu Lâm Đốn chuẩn bị xuất hành, Lâm Đốn cười nhắc nhở:
- Phó bí thư Dương, còn ba phút nữa.
Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, cười hỏi Lâm Đốn:
- Trung tâm vận chuyển làm ăn thế nào?
Dương Phàm hỏi có phần không yên lòng, Lâm Đốn lại trả lời rất nghiêm túc:
- Không tệ, mỏ than hàng tháng đều có việc làm, dược liệu thì ba tháng có một lần. Thổ sản bên công ty nông sản giờ cũng đều giao cho bọn họ làm, không kiếm tiền mới là chuyện lạ.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, cười khanh khách nói:
- Đây là lũng đoạn kinh doanh à.
Lâm Đốn cười nói:
- Chỉ có một trạm vận chuyển duy nhất quả thực cũng có hiềm nghi độc quyền. Tuy nhiên, độc quyền có thể nhanh chóng làm lớn, điều này đối với tương lai của Vĩ Huyền có thể cho ra một công ty vận chuyển hàng hóa khổng lồ, tạo cơ sở kiên cố.
- Ha ha, bọn họ vẫn muốn làm lâu dài, cố làm cho tốt nhé.
Dứt lời, Dương Phàm lững thững ra khỏi văn phòng.
Bên trong phòng họp, người cần tới đều đã tới rồi, Dương Phàm là người cuối cùng đi vào. Đối với thay đổi này, Dương Phàm có đôi chút chưa kịp thích ứng, thậm chí có cảm giác hơi khẩn trương. Tuy nhiên thấy trong phòng hội nghị im lặng, người nào cũng mỉm cười với mình, lập tức một khoái cảm do quyền lực mang tới bỗng xuất hiện.
Dương Phàm cố tình thả chậm bước chân, để loại khoái cảm này kéo dài thêm chút nữa. Đi đến bàn chủ tịch, sau khi ngồi xuống Dương Phàm theo thói quen đảo mắt một vòng. Thói quen này trước kia là có phần giấu diếm, bây giờ biến thành nhìn thẳng một cách tự nhiên.
- Mọi người đều đến đông đủ, vậy bắt đầu họp thôi.
Một lời mở đầu rất bình thường, thậm chí có hơi non nớt, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu Vĩ Huyền nói chuyện. Mỗi người ngồi đây, không ai dám lơ là hay xem nhẹ từng chữ mà người thanh niên này nói ra.
- Phó bí thư Dương, tôi có việc muốn nói.
Tô Diệu Nga giơ tay mở đầu, Dương Phàm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Có hai chuyện, thứ nhất là hoạt động sinh viên, trước mắt đã xuất hiện thành quả mang tính giai đoạn. Cá nhân tôi đề nghị, công khai chính sách liên quan, để cho sinh viên có nguyện vọng thấy quyết tâm của huyện ủy chúng ta mạnh dạn sử dụng cán bộ trẻ tuổi. Chuyện thứ hai, đó là chuyện chọn người đề cử làm phó chủ tịch thường trực của huyện, trải qua một thời gian ngắn tuyển chọn……
Tô Diệu Nga bây giờ là cùng phe cánh Dương Phàm, dưới tình thế này, nói chuyện hiển nhiên không cần e dè. Tổng cộng có ba người được đề cử, trong đó có hai người là do Tô Diệu Nga chọn, bề ngoài thì Tô Diệu Nga đối xử bình đẳng, trên thực tế lại có ám chỉ rõ ràng.
Quyền quyết định cuối cùng đều là ở trong tay Dương Phàm, Dương Phàm cũng không tỏ thái độ sốt ruột, tính toán trước sau. Tô Diệu Nga đương nhiên cũng không vội, Dương Phàm chủ trì công tác, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra thường ủy thảo luận vấn đề này.
Đề nghị thứ nhất thông qua thuận lợi, cuối cùng là do Tô Diệu Nga đi thực hiện, cô sẽ dự thảo chính sách liên quan.
Dương Phàm chờ sau khi Tô Diệu Nga nói xong, cười nói:
- Vốn công việc của tôi, chủ yếu là phụ trách về mặt kinh tế. Bây giờ tôi đề nghị, phương diện này sẽ do đồng chí Khổng Thắng Đông tiếp nhận, hôm nay đồng chí Khổng Thắng Đông đến dự hội nghị cũng là do tôi đề nghị. Mọi người nghe đồng chí nói cụ thể một chút.