Ngủ sớm nên dậy cũng sớm. Nhìn lên mới thấy có 4 giờ, Dương Phàm định ngủ tiếp nhưng lại không buồn ngủ. Lăn lộn một lát vẫn không được, Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là bật máy tính xách tay, lên mạng, tìm mấy tập đoàn thép khổng lồ.
Vừa tìm kiếm, Dương Phàm phát hiện một vấn đề, mình hình như đã sai lầm. Tại sao không chủ động xuất kích? Vì sao không chủ động liên lạc với các công ty khổng lồ trong cả nước, mèo mù biết đâu gặp phải cá rán thì sao? Chẳng qua sẽ dùng hình thức như thế nào? Việc này làm Dương Phàm cảm thấy đau đầu.
Nhìn máy tính, Dương Phàm suy nghĩ một lúc lâu. Hắn phát hiện Trần Tuyết Oánh xuất hiện ngoại trừ mang đến một cơ sở khai thác than lớn ra, hình như không mang gì đến. Giao mấy mỏ nhỏ cho Trần Tuyết Oánh cũng không phải chuyện xấu đối với Dương Phàm. Vấn đề chính là một loạt phản ứng liên quan, khi đó khó khăn sẽ không nhỏ. Trần Tuyết Oánh và Thạch Lỗi làm ăn ở nước ngoài, đưa về những mô hình kinh doanh mới lạ. Đúng là đã làm mắt Dương Phàm sáng ra. Nhưng vấn đề đó chính là những thứ đó bây giờ còn quá xa xôi.
Dương Phàm đột nhiên có cảm giác rơi vào một cái hố. Cảm giác này xuất phát từ trực giác của hắn.
Trời chưa sáng, Trần Chính Hòa từ từ đi bộ trong sân, thấy Trần lão đang đi Thái Cực. Trần Chính Hòa liền đi đến luyện quyền cùng Trần lão. Thái Cực Quyền thoạt nhìn thì rất chậm, học cũng dễ, nhưng muốn đi tốt hoặc là nói đạt đến một cảnh giới, như vậy cần tâm cảnh và định lực. Đi quyền đến khi trán xuất hiện mồ hôi, Trần lão mới dừng lại. Trần Chính Hòa cũng thu thế, cầm lấy khăn mặt ấm mà cảnh vệ đưa cho, lau mặt rồi ngồi xuống chiếc bàn đá với Trần lão.
- Mấy năm nay con anh đã luyện được tâm cảnh rồi hả?
Trần lão đột nhiên hỏi một câu có tính khẳng định. Trần Chính Hòa không hề lo lắng, thản nhiên cười cười không đáp, cầm ấm rót cho Trần lão một chén trà.
Sau khi từ tốn uống hết chén trà, Trần lão đột nhiên cười cười quái lạ, nói:
- Tôi có phải đã già không? Sao lại giống như một đứa bé, còn tranh cường háo thắng hơn xưa.
Trần Chính Hòa mỉm cười, nói:
- Bố không phải háo thắng mà là kỳ vọng quá cao. Bố lại lo lắng lần này sẽ đả kích lòng tin của Dương Phàm, cho nên bố mới suy nghĩ thiệt mất.
Trần lão thở dài một tiếng:
- Cả và hai đã làm tôi quá thất vọng, Tiểu Tuyết lại là con gái, cũng không thích hợp với vòng tròn này. Dương Phàm là hy vọng duy nhất. Nhưng thằng bé này quá ưng bướng, không chịu cúi đầu. Hình như đến bây giờ vẫn chưa gọi anh một câu bố?
Trên mặt Trần Chính Hòa xuất hiện một chút nhăn nhó, lắc đầu nói:
- Con đã không dám hy vọng nó tha thứ cho con. Nếu chuyện lần này tự nó làm mà thất bại, con đề nghị bố đừng ra tay giúp, nếu không càng dở hơn. Tính cách của nó quá kiên cường, thà chết không chịu cúi người. Điểm này rất giống bố.
Trần lão cười cười quái dị, trong mắt lóe ra vẻ hiền hậu, thản nhiên nói:
- Vậy ư? Lúc lão Chu nói với tôi, nói nó rất giống tôi, nói đó là do di truyền.
Trần Chính Hòa thấy Trần lão có vẻ mặt này, không khỏi cười nói:
- Chính là giống bố lúc này.
Trần lão cười ha hả, đứng dậy nói:
- Anh nói không nhúng tay, tôi sẽ như vậy, không cần biết thành bại. Lần này coi như rèn luyện thằng bé. Nói thật, nó dám tiếp nhận đề nghị của Tiểu Tuyết, khởi động hạng mục này, nó cần dũng khí rất lớn. Lúc tôi và anh còn trẻ cũng không có khí phách và ánh mắt như vậy.
Trần Chính Hòa mỉm cười, nhìn Trần lão với ánh mắt đầy quái lạ:
- Bố đang khen Dương Phàm sao? Hình như là lần đầu tiên đó.
Trần lão sửng sốt một chút:
- Vậy à, coi như vậy đi.
Trần lão đứng lên, lặng lẽ đi dọc theo đường mòn trong nhà, đi vào trong, để lại bóng lưng cô đơn và già nua của lão.
Nhìn theo Trần lão, Trần Chính Hòa không khỏi nở nụ cười đắc ý. Trần Chính Hòa xoay người đi vào phòng mình. Thực ra vừa nãy Trần Chính Hòa rất muốn hỏi một câu: "Nếu Dương Phàm không làm được, chủ động xin trợ giúp, bố sẽ làm như thế nào?" Nhưng bây giờ xem ra không cần phải hỏi vấn đề này rồi.
Sáng sớm hôm đó Dương Phàm đã đưa ra quyết định chính là chủ động. Chủ động tìm các tập đoàn thép. Nếu như tình hình khó khăn mà Dương Phàm đang gặp phải, với những quan chức bình thường có thể sẽ bỏ qua. Đáng tiếc ở sâu trong lòng luôn hy vọng làm thành việc này.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Hắn mở cửa ra nhìn, thấy Bộ Yên mang bữa sáng đi vào. Bộ Yên cười hì hì nói với Dương Phàm:
- Mua đồ ăn sáng cho anh.
- Ừ, vào đi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Dương Phàm cười cười cho Bộ Yên vào. Kéo ghế đến ngồi xuống trước bàn. Sau khi đặt xuống, Bộ Yên nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng rất bình thường, chỉ là một căn phòng đạt tiêu chuẩn.
- Anh không thiếu tiền, cần gì phải ở loại phòng này? Nếu không được, cũng có thể đến chỗ em ở mà.
Bộ Yên cau mày nhỏ giọng nói. Dương Phàm ăn trong miệng, lúng búng nói:
- Cũng rất tốt mà, con người tôi không có yêu cầu quá cao với đồ đạc.
Bộ Yên cười cười tự giễu, nói:
- Cũng đúng, nếu không lúc trước em cũng không lựa chọn thỏa hiệp với anh.
Dương Phàm nuốt xuống, thản nhiên nói:
- Đó là đầu hàng tôi. Nói trắng ra, cô đã chọn một con đường sáng, không đi trên con đường làm kẻ thù của nhân dân.
Thấy vẻ mặt này của Dương Phàm, Bộ Yên trợn mắt há mồm, thầm nói người này bị tự kỷ rồi. Chẳng qua nhìn thấy Dương Phàm đang cúi đầu cười trộm, Bộ Yên không khỏi bực bội, đi tới đánh nhẹ vào người Dương Phàm:
- Anh thật đáng ghét, lại lừa người ta.
Dương Phàm cười cười tránh một chút, tiếp tục nghiêm giọng, thở dài nói:
- Ôi, quỷ mới biết lúc trước có ai chết sống cũng muốn đến gần tôi.
Mặt Bộ Yên lập tức đỏ lên, tức giận đá Dương Phàm một cái. Lần này Dương Phàm không tránh, chỉ cười hì hì. Bộ Yên lúc này mới lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Quy hoạch kia của anh, em đã xem. Thực ra em không tán thành anh làm như vậy. Quá khó khăn. Ý của em là anh cứ làm tốt trụ cột, suy nghĩ làm mấy hạng mục nhỏ, hoặc tập trung tinh lực về mỏ than, như vậy tương lai cũng dễ làm ra thành tích.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Em sai rồi. Nếu chỉ dựa vào bán than để kéo GDP lên, như vậy chức bí thư huyện ủy của anh còn gì là mặt mũi? Là người nào cũng có thể làm ra, mà làm tốt cũng không tính đến đầu anh.
Bộ Yên suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, không khỏi cười đắc ý nói:
- Vậy anh cũng có thể đi tìm một chút quan hệ trên tỉnh, như vậy cũng tốt hơn so với anh tự làm chứ?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Việc này em không hiểu. Nếu muốn vận chuyển cả ngành công nghiệp, anh phải làm tốt trụ cột, sau đó mới báo cáo lên trên, khi đó sẽ ít lực cản hơn nhiều.
Ăn sáng xong, Dương Phàm nhìn Bộ Yên từ trên xuống dưới, sau đó nhỏ giọng nói:
- Cô về thay đổi bộ đồ công sở, cùng tôi đến triển lãm. Hôm nay chúng ta vất vả một chút, chủ động tìm cơ hội.
Bộ Yên nhìn bộ quần áo của Dương Phàm, nhíu mày nói:
- Anh mặc như vậy không phải quá đơn giản sao, có cần đổi một bộ véc không?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Tôi không quen mặc thứ đó. Thế này là được rồi.
Bộ Yên cười hì hì nói:
- Anh chờ chút, vẫn còn sớm, em đi rồi trở lại ngay.
Bộ Yên rất nhanh đã về, còn mang theo một bộ véc. Dương Phàm có chút kinh ngạc hỏi:
- Lấy đâu ra thế?
Bộ Yên cười nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đưa thì anh cứ mặc, dù sao cũng không phải đồ ăn trộm.
Bộ Yên có chút xấu hổ nói, thực ra bộ đồ này nàng sớm đã mua, chẳng qua vẫn không tiện đưa cho Dương Phàm mà thôi.
Thay đồ, Dương Phàm đứng trước gương ngắm mình. Quần áo rất vừa vặn, một thanh niên mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người xuất hiện trước mặt Bộ Yên.
- Đẹp trai thế.
Bộ Yên không nhịn được khen một câu. Dương Phàm cười cười xấu hổ.
Chuẩn bị xong, mọi người xuất phát. Đến triển lãm, Dương Phàm đi thẳng dến gian hàng của Bảo Cương. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tiếp Dương Phàm.
- Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?
Dương Phàm cười cười đi lên, sau khi bắt tay liền nói:
- Tôi muốn gặp người phụ trách của các anh bàn bạc về vấn đề có thể hợp tác. Đây là danh thiếp của tôi.
Đổi nhanh thiếp, Dương Phàm nhìn thoáng qua thấy người này tên Phạm Kiếm, không khỏi cười cười. Có thể Phạm Kiếm thấy thế này đã nhiều nên không tức giận, cười nói:
- Anh muốn nói chuyện gì? Nếu tiện thì nói trước với tôi.
Dương Phàm lấy một bản tài liệu đưa tới, cười nói:
- Anh xem một chút, đây là một bản quy hoạch lâu dài của chúng tôi. Bây giờ đang tiến hành bước khởi động đầu tiên. Chúng tôi tìm kiếm tập đoàn thép khổng lồ làm đối tượng hợp tác, đây là bước thứ hai của chúng tôi.
Phạm Kiếm là người phụ trách phòng Kinh doanh, vì vậy hắn phụ trách gian hàng bên này, nên không tham gia cuộc họp hôm qua, cũng không biết các hạng mục hợp tác hiện nay của Bảo Cương. Chẳng qua hắn là người biết người biết hàng, nhìn một chút bản quy hoạch của Dương Phàm, có chút tiếc nuối nói:
- Quy hoạch rất tốt, đáng tiếc các anh đã đến chậm. Bảo Cương đang đàm phán hợp tác về việc này, đã có người hợp tác.
Lời này coi như đả kích Dương Phàm một chút. Chẳng qua Dương Phàm đã sớm có chuẩn bị về mặt tâm lý. Sau vài câu khách khí, Dương Phàm thản nhiên vu rời đi, tìm mục tiêu tiếp theo.
Lần này có mười mấy công ty thép lớn nhỏ đến đây. Dương Phàm đi thăm hết các nhà. Có mấy nhà rất hứng thú với hạng mục hợp tác này, tỏ vẻ sẽ chuyển tài liệu lên cấp trên.
Bận rộn cả ngày, Dương Phàm mặc dù không thể nói có thu hoạch được gì không, nhưng bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Triển lãm rất nhanh đã trôi qua, Dương Phàm có chút tiếc nuối. Hắn bắt đầu thu dọn hành lý để quay về.
Ngủ sớm nên dậy cũng sớm. Nhìn lên mới thấy có giờ, Dương Phàm định ngủ tiếp nhưng lại không buồn ngủ. Lăn lộn một lát vẫn không được, Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là bật máy tính xách tay, lên mạng, tìm mấy tập đoàn thép khổng lồ.
Vừa tìm kiếm, Dương Phàm phát hiện một vấn đề, mình hình như đã sai lầm. Tại sao không chủ động xuất kích? Vì sao không chủ động liên lạc với các công ty khổng lồ trong cả nước, mèo mù biết đâu gặp phải cá rán thì sao? Chẳng qua sẽ dùng hình thức như thế nào? Việc này làm Dương Phàm cảm thấy đau đầu.
Nhìn máy tính, Dương Phàm suy nghĩ một lúc lâu. Hắn phát hiện Trần Tuyết Oánh xuất hiện ngoại trừ mang đến một cơ sở khai thác than lớn ra, hình như không mang gì đến. Giao mấy mỏ nhỏ cho Trần Tuyết Oánh cũng không phải chuyện xấu đối với Dương Phàm. Vấn đề chính là một loạt phản ứng liên quan, khi đó khó khăn sẽ không nhỏ. Trần Tuyết Oánh và Thạch Lỗi làm ăn ở nước ngoài, đưa về những mô hình kinh doanh mới lạ. Đúng là đã làm mắt Dương Phàm sáng ra. Nhưng vấn đề đó chính là những thứ đó bây giờ còn quá xa xôi.
Dương Phàm đột nhiên có cảm giác rơi vào một cái hố. Cảm giác này xuất phát từ trực giác của hắn.
Trời chưa sáng, Trần Chính Hòa từ từ đi bộ trong sân, thấy Trần lão đang đi Thái Cực. Trần Chính Hòa liền đi đến luyện quyền cùng Trần lão. Thái Cực Quyền thoạt nhìn thì rất chậm, học cũng dễ, nhưng muốn đi tốt hoặc là nói đạt đến một cảnh giới, như vậy cần tâm cảnh và định lực. Đi quyền đến khi trán xuất hiện mồ hôi, Trần lão mới dừng lại. Trần Chính Hòa cũng thu thế, cầm lấy khăn mặt ấm mà cảnh vệ đưa cho, lau mặt rồi ngồi xuống chiếc bàn đá với Trần lão.
- Mấy năm nay con anh đã luyện được tâm cảnh rồi hả?
Trần lão đột nhiên hỏi một câu có tính khẳng định. Trần Chính Hòa không hề lo lắng, thản nhiên cười cười không đáp, cầm ấm rót cho Trần lão một chén trà.
Sau khi từ tốn uống hết chén trà, Trần lão đột nhiên cười cười quái lạ, nói:
- Tôi có phải đã già không? Sao lại giống như một đứa bé, còn tranh cường háo thắng hơn xưa.
Trần Chính Hòa mỉm cười, nói:
- Bố không phải háo thắng mà là kỳ vọng quá cao. Bố lại lo lắng lần này sẽ đả kích lòng tin của Dương Phàm, cho nên bố mới suy nghĩ thiệt mất.
Trần lão thở dài một tiếng:
- Cả và hai đã làm tôi quá thất vọng, Tiểu Tuyết lại là con gái, cũng không thích hợp với vòng tròn này. Dương Phàm là hy vọng duy nhất. Nhưng thằng bé này quá ưng bướng, không chịu cúi đầu. Hình như đến bây giờ vẫn chưa gọi anh một câu bố?
Trên mặt Trần Chính Hòa xuất hiện một chút nhăn nhó, lắc đầu nói:
- Con đã không dám hy vọng nó tha thứ cho con. Nếu chuyện lần này tự nó làm mà thất bại, con đề nghị bố đừng ra tay giúp, nếu không càng dở hơn. Tính cách của nó quá kiên cường, thà chết không chịu cúi người. Điểm này rất giống bố.
Trần lão cười cười quái dị, trong mắt lóe ra vẻ hiền hậu, thản nhiên nói:
- Vậy ư? Lúc lão Chu nói với tôi, nói nó rất giống tôi, nói đó là do di truyền.
Trần Chính Hòa thấy Trần lão có vẻ mặt này, không khỏi cười nói:
- Chính là giống bố lúc này.
Trần lão cười ha hả, đứng dậy nói:
- Anh nói không nhúng tay, tôi sẽ như vậy, không cần biết thành bại. Lần này coi như rèn luyện thằng bé. Nói thật, nó dám tiếp nhận đề nghị của Tiểu Tuyết, khởi động hạng mục này, nó cần dũng khí rất lớn. Lúc tôi và anh còn trẻ cũng không có khí phách và ánh mắt như vậy.
Trần Chính Hòa mỉm cười, nhìn Trần lão với ánh mắt đầy quái lạ:
- Bố đang khen Dương Phàm sao? Hình như là lần đầu tiên đó.
Trần lão sửng sốt một chút:
- Vậy à, coi như vậy đi.
Trần lão đứng lên, lặng lẽ đi dọc theo đường mòn trong nhà, đi vào trong, để lại bóng lưng cô đơn và già nua của lão.
Nhìn theo Trần lão, Trần Chính Hòa không khỏi nở nụ cười đắc ý. Trần Chính Hòa xoay người đi vào phòng mình. Thực ra vừa nãy Trần Chính Hòa rất muốn hỏi một câu: "Nếu Dương Phàm không làm được, chủ động xin trợ giúp, bố sẽ làm như thế nào?" Nhưng bây giờ xem ra không cần phải hỏi vấn đề này rồi.
Sáng sớm hôm đó Dương Phàm đã đưa ra quyết định chính là chủ động. Chủ động tìm các tập đoàn thép. Nếu như tình hình khó khăn mà Dương Phàm đang gặp phải, với những quan chức bình thường có thể sẽ bỏ qua. Đáng tiếc ở sâu trong lòng luôn hy vọng làm thành việc này.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Hắn mở cửa ra nhìn, thấy Bộ Yên mang bữa sáng đi vào. Bộ Yên cười hì hì nói với Dương Phàm:
- Mua đồ ăn sáng cho anh.
- Ừ, vào đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Dương Phàm cười cười cho Bộ Yên vào. Kéo ghế đến ngồi xuống trước bàn. Sau khi đặt xuống, Bộ Yên nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng rất bình thường, chỉ là một căn phòng đạt tiêu chuẩn.
- Anh không thiếu tiền, cần gì phải ở loại phòng này? Nếu không được, cũng có thể đến chỗ em ở mà.
Bộ Yên cau mày nhỏ giọng nói. Dương Phàm ăn trong miệng, lúng búng nói:
- Cũng rất tốt mà, con người tôi không có yêu cầu quá cao với đồ đạc.
Bộ Yên cười cười tự giễu, nói:
- Cũng đúng, nếu không lúc trước em cũng không lựa chọn thỏa hiệp với anh.
Dương Phàm nuốt xuống, thản nhiên nói:
- Đó là đầu hàng tôi. Nói trắng ra, cô đã chọn một con đường sáng, không đi trên con đường làm kẻ thù của nhân dân.
Thấy vẻ mặt này của Dương Phàm, Bộ Yên trợn mắt há mồm, thầm nói người này bị tự kỷ rồi. Chẳng qua nhìn thấy Dương Phàm đang cúi đầu cười trộm, Bộ Yên không khỏi bực bội, đi tới đánh nhẹ vào người Dương Phàm:
- Anh thật đáng ghét, lại lừa người ta.
Dương Phàm cười cười tránh một chút, tiếp tục nghiêm giọng, thở dài nói:
- Ôi, quỷ mới biết lúc trước có ai chết sống cũng muốn đến gần tôi.
Mặt Bộ Yên lập tức đỏ lên, tức giận đá Dương Phàm một cái. Lần này Dương Phàm không tránh, chỉ cười hì hì. Bộ Yên lúc này mới lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Quy hoạch kia của anh, em đã xem. Thực ra em không tán thành anh làm như vậy. Quá khó khăn. Ý của em là anh cứ làm tốt trụ cột, suy nghĩ làm mấy hạng mục nhỏ, hoặc tập trung tinh lực về mỏ than, như vậy tương lai cũng dễ làm ra thành tích.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Em sai rồi. Nếu chỉ dựa vào bán than để kéo GDP lên, như vậy chức bí thư huyện ủy của anh còn gì là mặt mũi? Là người nào cũng có thể làm ra, mà làm tốt cũng không tính đến đầu anh.
Bộ Yên suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, không khỏi cười đắc ý nói:
- Vậy anh cũng có thể đi tìm một chút quan hệ trên tỉnh, như vậy cũng tốt hơn so với anh tự làm chứ?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Việc này em không hiểu. Nếu muốn vận chuyển cả ngành công nghiệp, anh phải làm tốt trụ cột, sau đó mới báo cáo lên trên, khi đó sẽ ít lực cản hơn nhiều.
Ăn sáng xong, Dương Phàm nhìn Bộ Yên từ trên xuống dưới, sau đó nhỏ giọng nói:
- Cô về thay đổi bộ đồ công sở, cùng tôi đến triển lãm. Hôm nay chúng ta vất vả một chút, chủ động tìm cơ hội.
Bộ Yên nhìn bộ quần áo của Dương Phàm, nhíu mày nói:
- Anh mặc như vậy không phải quá đơn giản sao, có cần đổi một bộ véc không?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Tôi không quen mặc thứ đó. Thế này là được rồi.
Bộ Yên cười hì hì nói:
- Anh chờ chút, vẫn còn sớm, em đi rồi trở lại ngay.
Bộ Yên rất nhanh đã về, còn mang theo một bộ véc. Dương Phàm có chút kinh ngạc hỏi:
- Lấy đâu ra thế?
Bộ Yên cười nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đưa thì anh cứ mặc, dù sao cũng không phải đồ ăn trộm.
Bộ Yên có chút xấu hổ nói, thực ra bộ đồ này nàng sớm đã mua, chẳng qua vẫn không tiện đưa cho Dương Phàm mà thôi.
Thay đồ, Dương Phàm đứng trước gương ngắm mình. Quần áo rất vừa vặn, một thanh niên mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người xuất hiện trước mặt Bộ Yên.
- Đẹp trai thế.
Bộ Yên không nhịn được khen một câu. Dương Phàm cười cười xấu hổ.
Chuẩn bị xong, mọi người xuất phát. Đến triển lãm, Dương Phàm đi thẳng dến gian hàng của Bảo Cương. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tiếp Dương Phàm.
- Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?
Dương Phàm cười cười đi lên, sau khi bắt tay liền nói:
- Tôi muốn gặp người phụ trách của các anh bàn bạc về vấn đề có thể hợp tác. Đây là danh thiếp của tôi.
Đổi nhanh thiếp, Dương Phàm nhìn thoáng qua thấy người này tên Phạm Kiếm, không khỏi cười cười. Có thể Phạm Kiếm thấy thế này đã nhiều nên không tức giận, cười nói:
- Anh muốn nói chuyện gì? Nếu tiện thì nói trước với tôi.
Dương Phàm lấy một bản tài liệu đưa tới, cười nói:
- Anh xem một chút, đây là một bản quy hoạch lâu dài của chúng tôi. Bây giờ đang tiến hành bước khởi động đầu tiên. Chúng tôi tìm kiếm tập đoàn thép khổng lồ làm đối tượng hợp tác, đây là bước thứ hai của chúng tôi.
Phạm Kiếm là người phụ trách phòng Kinh doanh, vì vậy hắn phụ trách gian hàng bên này, nên không tham gia cuộc họp hôm qua, cũng không biết các hạng mục hợp tác hiện nay của Bảo Cương. Chẳng qua hắn là người biết người biết hàng, nhìn một chút bản quy hoạch của Dương Phàm, có chút tiếc nuối nói:
- Quy hoạch rất tốt, đáng tiếc các anh đã đến chậm. Bảo Cương đang đàm phán hợp tác về việc này, đã có người hợp tác.
Lời này coi như đả kích Dương Phàm một chút. Chẳng qua Dương Phàm đã sớm có chuẩn bị về mặt tâm lý. Sau vài câu khách khí, Dương Phàm thản nhiên vu rời đi, tìm mục tiêu tiếp theo.
Lần này có mười mấy công ty thép lớn nhỏ đến đây. Dương Phàm đi thăm hết các nhà. Có mấy nhà rất hứng thú với hạng mục hợp tác này, tỏ vẻ sẽ chuyển tài liệu lên cấp trên.
Bận rộn cả ngày, Dương Phàm mặc dù không thể nói có thu hoạch được gì không, nhưng bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Triển lãm rất nhanh đã trôi qua, Dương Phàm có chút tiếc nuối. Hắn bắt đầu thu dọn hành lý để quay về.